• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê (2 Viewers)

  • Chương 201

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Vừa bươc tới nơi này liền ngửi thấy thoảng thoảng mùi hương, toàn thân nàng chấn động, khuôn mặt lộ ra khiếp sợ, máu trong cơ thể tựa như muốn sôi trào, đôi môi kích động run rẩy. Nàng bước nhanh vào sâu trong điện, khẩn cấp muốn biết hương này từ đâu phát ra.
Hương thơm này chính mùi hương trên người hắc y nhân ám toán nàng ở Tướng Quốc Tự kiếp trước.
Vô Ưu Công chúa nhìn Thanh Linh chủ động vào sâu trong điện, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm: “Còn tưởng phải phí một phen công phu để dụ người vào điện, không ngờ ngươi lại không đợi được mà bước vào.”
Càng đi vào trong điện, khắp nơi yên tĩnh đến quỷ dị. Cảnh sắc dù động lòng người nhưng lại không thấy ai đi đi lại lại.
Thanh Linh biết chắc chắn đây là một cái bẫy, trực giác nói cho nàng biết càng đi vào trong sẽ càng nguy hiểm. Nhưng mùi hương này lại làm nàng nóng lòng muốn biết, lý trí không thể ngăn bước chân.
Khắp nơi tìm nơi phát ra mùi hương này, vô tình ngửi thấy, làm sao nàng có thể bỏ qua manh mối dẫn đến cái chết thảm khốc của đại ca và mình?
Biết rõ phía trước là bẫy rập nhưng nàng vẫn muốn dấn thân.
Nàng bước ngày càng nhanh vào trong điện, phía trước có một cái đình, bên cạnh cái đình có một mảng tuyết trắng hình dáng tựa tường vi nhưng lại không phải tường vi, đóa hoa có nhụy hoa giống như giọt lệ kia đột nhiên lọt vào tầm mắt nàng.
Băng thiên tuyết địa, đóa hoa ngạo nghễ nở rộ, kiều diễm ướt át, đẹp không sao tả xiết. (MTLTH.dđlqđ)
Hình dáng đóa hoa này tương tự với hình khắc trên ngọc bội, Thanh Linh đoán không sai, mảng hoa trước mặt nàng chính Mị hoa đã tuyệt tích trong truyền thuyết.
Nàng khom lưng muốn xác minh lại mùi hương, mùi hương thơm ngát động lòng người xông vào mũi nàng.
Mị hoa nở dọc theo một con đường nhỏ lát đá xanh, cuối con đường nhỏ là cửa tẩm điện.
Thanh Linh tựa như mê muội, men theo đường nhỏ, đẩy cửa bước vào điện.
Đồ trang trí trong tẩm điện không cái nào không tinh sảo hoa mĩ, nàng tiếp tục bước vào trong phòng.
Phòng trong đặt một chiếc giường, bàn ghế, bàn trang điểm, không nghi ngờ gì nữa, nơi này chính Phù Liên cung.
Lư hương hình cánh sen tỏa khói nhẹ lượn lờ, tản ra mùi hương nồng nặc. Mùi hương này cũng là mùi của Mị hoa nhưng hương lại càng thêm thuần hậu, thư thái.
Một đường đến đây, Thanh Linh không nhìn thấy một người nào. Lúc này nàng cũng đã phát hiện, trong cung này không có người. Không có người ở, vì sao lư hương lại được đốt?
Mùi hương hoa nhàn nhạt, nàng tinh ý ngửi thấy có mùi dầu hỏa thoang thoảng.
Nơi đây không nên ở lâu, càng rời nhanh càng tốt.
Nàng lơ đễnh nghiêng đầu, nhìn thấy trên tường có treo một bức họa, bước chân muốn rời đi lại không cách nào nhấc lên được.
Nhìn thấy người trong bức họa, Thanh Linh khiếp sợ lùi bước.
Bức họa vẽ một bạch y nữ tử, nhan sắc tựa thiên tiên, khí chất dịu dàng, kỳ ảo lại trong suốt hoàn mỹ. Thanh Linh trí nhớ rất tốt, nếu như không lầm, bức họa trong thư phòng của Diệp Thiên Minh vẽ chính là nữ tử này. Chắc chắn nữ tử trong hai bức họa này chính là một người.
Có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên ngoài điện, Thanh Linh xoay người muốn đi ra khỏi phòng, không ngoài dự đoán, cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài.
Lúc này, tất cả các cửa sổ đều bị chốt kín. (MTLTH.dđlqđ)
Mùi khét ngày càng nồng, Thanh Linh xông vào phòng trong, nàng nhìn bức họa kia đã bị thiêu hủy đầu tiên. Sau đó chính


chuong-135-3-sap-bay-3-1547003795.487.jpg

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom