• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thứ Xuất Thứ Xuất (1 Viewer)

  • Chương 37+38

Chương 37, lễ mừng năm mới . . .

Edit: Hắc Phượng

Trong chớp mắt đã tới năm mới, các nơi trong nhà bận rộn người ngã ngựa đổ. Cuối cùng biết chỗ dùng vú già rảnh rỗi nhàm chán – – Hầu phủ quá lớn, sân viện không thường dùng phải quét tước phá lệ cố hết sức. Lại có hoa cỏ phải cắt sửa, trên cành phải treo các vật tú cầu đèn lồng. Mặc dù là mùa đông phương bắc nhưng đưa mắt nhìn đúng là một mảnh muôn hồng nghìn tía.

Hạ nhân Hầu phủ lắc lư theo gió quả thực nông nỗi tận dụng mọi thứ, La Y nhìn cây cối trong viện mình rõ ràng thưa thớt hơn hoa viên trong viện Tào phu nhân, khóe miệng rút rút gân. Cúi đầu xoắn xuýt trong chốc lát, là tích cực dung nhập thích ứng cuộc sống này hay là bảo trì hiện trạng từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó. Nếu thích ứng, sau đó bị đá ra cửa, tâm tính có thể kiên định hay không? Nếu bảo trì hiện trạng, có thể càng thêm tiếp cận kết cục Nghênh Xuân tỷ tỷ hay không?

Nhìn một viện tử hạ nhân đều đang nhìn mình, La Y vẫy vẫy tay: “Đi lấy ra một tráp chuông gió nhỏ ngày hôm trước Tứ ca đưa tới treo lên, còn đẹp hơn của bọn họ treo đấy!” Nghĩ đến một tráp đồ sứ kia để đa dạng các màu và các dạng chuông gió, trong lòng La Y lại sướng vãi, hận không thể bắt lấy bả vai đại thần xuyên qua COS chủ nghĩa rít gào: ngươi nói đi! Ngươi nói đi! Người tốt như vậy tại sao là anh của ta! Tại sao là anh của ta!!!!

La Y ôm lò sưởi ở tay nhìn một đám người vô cùng náo nhiệt treo chuông gió thưa thớt trên cây, vừa đúng có một trận gió bấc thổi bay những bông tuyết, thoáng chốc trong viện đinh đinh đang đang rất náo nhiệt! Thấy cảnh đẹp như vậy, La Y tạm thời quên Hầu phủ cong cong quẹo quẹo, vui vẻ cười rộ lên.

Bông tuyết, chuông gió, mĩ nhân mỉm cười, như thơ như vẽ. Dung Nghi mang theo huynh trưởng đến gõ cửa đều nhìn ngây người.

“Một tấm cung nữ đồ tuyệt vời, đệ muội thật có nhã hứng.” Hầu phủ dòng chính thứ tử Dung Chỉ cười tao nhã.

La Y quay đầu vội vàng hành lễ: “Nhị bá an, vừa rồi thất lễ, Nhị bá chê cười.”

Dung Chỉ cười nói: “Là ta quấy rầy mới đúng.” Quay đầu nói Dung Nghi: “Vốn là ta chỉ cùng đệ tùy ý đi dạo, không ngờ lại để ta thấy được thứ tốt. ‘Chiếm phong đạc’ kia đệ lấy ở đâu thế? Hình dạng thật tinh xảo, không phải đồ thông thường chúng ta hay nhìn.”

Dung Nghi miễn cưỡng cười cười: “Ta không biết, huynh hỏi nàng đi.”

La Y trả lời: “Hồi Nhị bá, là ca ca nhà mẹ đẻ của ta đưa tới. Hắn quen thích mấy thứ đồ chơi nhỏ thế này.” Đánh chết cũng không nói cho ngươi là ta vẽ đấy.

Dung Chỉ nghĩ: “Có phải người tên là Tiêu Thiệu Y không?”

“Nhị bá quen à?”

“Quả nhiên! Thời gian trước trong kinh lưu hành cờ nhảy không phải là hắn làm sao? Ta còn sai người làm một bộ đấy. Quả nhiên thư hương môn đệ chính là phong nhã.”

La Y mặt đỏ lên, sách lậu bị khen ngợi, xấu hổ chết rồi…

Dung Nghi chưa thấy qua bộ dáng La Y ôn hòa như vậy, dù quan hệ không tốt thế nào, tâm lý cũng sẽ khó chịu. Âm thầm bĩu môi, quả nhiên cái giá kia, còn không phải cũng giống người khác lấy lòng Nhị ca hắn à. Phi, không phải là phu nhân nuôi sao?

Dung Chỉ còn đang hưng phấn: “Không biết đệ muội có thể giới thiệu một chút không?”

La Y cười ngượng: “Ngày khác gọi Tứ Gia giới thiệu một chút là được.” Vì sao mỗi một nhà đều có một vị thần tiên như vậy nhỉ? Em dâu và bác vốn phải tị hiềm có được hay không, nàng giới thiệu? Phi, ngươi chuyên đọc sách đến trong bụng chó rồi à, quả nhiên Cố gia không có người tốt! Được rồi, thật ra là nàng giận chó đánh mèo…

Đáng tiếc Dung Chỉ không nghe được La Y oán thầm, thấy nàng không cự tuyệt, chỉ để ý vui vẻ lắc lư đi rồi.

Quả nhiên Dung Nghi chua chát nói: “Các ngươi biết nói.”

La Y rất muốn trợn trắng sau đó nói thêm câu nữa ngươi ghen tị hả? Nhưng ngẫm còn phải cả đời sống với bọn họ, trước thả ra một chút thiện ý cũng không có gì, chí ít là cha của đứa con tương lai không phải sao? Vì thế chỉ vào chuông gió hỏi: “Ngươi thấy có đẹp không?”

Dung Nghi thành thật nói: “Coi như rất khác biệt.”

“Đúng rồi, chúng ta đây cũng nói thế.”

“A!?” Dung Nghi quẫn.

“Còn có cờ nhảy, ta dạy cho ngươi chơi là được. Ta có một bộ rất xinh đẹp, có muốn xem hay không?”

Dung Nghi rùng mình một cái, vợ hôm nay quỷ nhập vào người? Đầy bụng nghi hoặc gật đầu. Hai vợ chồng lủi vào gian phòng. Chỉ mất thời gian một chun trà, Dung Nghi đã học xong cờ nhảy đơn giản, chỉ là muốn hạ thắng La Y còn gánh nặng đường xa. La Y nghĩ tháng giêng nhàm chán, thuận tay dạy cho đối phương cờ năm quân. Cái trò này chơi hay hơn cờ vây làm Dung Nghi thật sự thích, vừa tới một hồi thẳng đến đèn hoa vừa lên ăn cơm tối mới dừng lại. Nhân viên của hồi môn thấy vợ chồng bọn họ bắt đầu cua đồng, trong lòng mặc niệm: a di đà Phật, cuối cùng đôi này cũng tiến vào trạng thái.

Ăn cơm tối xong, đoàn người đi Tiên Huyên Đường thỉnh an làm bích hoa. Không ngờ hôm nay Thái phu nhân cư nhiên vẫy tay với La Y: “Tứ nãi nãi đến chỗ ta này.”

La Y kính cẩn đi qua, còn không quên phúc phúc thân mình: “Lão thái thái có gì chỉ dạy ạ?”

“Nghe Nhị bá cháu nói cháu có đồ chơi hay lắm, cho ta xem một chút được chứ?”

“Chỉ là mấy đồ vật nhỏ mà thôi, khó được lão thái thái coi trọng như thế.” La Y quay đầu gọi nha đầu, không câu nệ từ trên cây tháo ra vài cái. Không bao lâu đưa tới, nha đầu cầm thứ đó trong tay còn thở hổn hển, nhìn bộ dáng là chạy qua chạy lại.

Thái phu nhân cầm nhìn kỹ một chút cười nói: “Nhìn thật đơn giản lại rất khác biệt. Nếu mà là màu trắng thuần một chút, e là càng đẹp mắt.”

La Y cười nói: “Lão thái thái thật tinh mắt, cái này vốn màu trắng. Gốm sứ trắng mỏng tùy tiện vẽ mấy bút lên là xong, chỉ là đúng lúc lễ mừng năm mới lên tô màu cho rực rỡ.”

Thái phu nhân gật đầu, cũng vén tay lên. Dung Nghi thấy thế có chút thất vọng, vốn hắn còn muốn lần này bọn họ có thể lộ mặt cơ. Không ngờ bộ dáng Thái phu nhân không cảm thấy hứng thú. Lại có chút không cam lòng, nhân tiện nói: “Ngày mai Tôn nhi làm một tráp hiếu kính lão thái thái.”

Thái phu nhân cười đồng ý, một thoáng chốc lại bị Dung Chỉ hấp dẫn lực chú ý. Dung Nghi càng khó chịu, cũng may đây không phải sáng ý của hắn, thầm than một câu thiên vị còn chưa tính. La Y nhìn ở trong mắt, lặng lẽ đi đến bên cạnh Dung Nghi nói: “Dâng cờ năm quân lên.”

“Bọn họ chơi cờ vây là được rồi, cũng không ngạc nhiên.”

La Y trợn trắng: “Là cách chơi ly kỳ, bảo đảm lão thái thái sẽ thích.”

“Thật sao?”

“Tin hay không thì tùy.”

Vì thế Dung Nghi rất vui vẻ chạy tới chỗ Thái phu nhân làm nũng hiến vật quý, bởi vì quy tắc đơn giản tài liệu có sẵn, chỉ chốc lát sau tính cả nha đầu trong phòng Thái phu nhân đều học xong. Quả nhiên đây là cách chơi chịu được kinh điển khảo nghiệm thời gian không gian.

La Y nhân cơ hội nói: “Trong tháng giêng không động kim chỉ, là thời gian chơi rất vừa. Chúng ta đồng loạt đấu mới hay đấy.”

Thái phu nhân cảm giác có náo nhiệt: “Đấu như thế nào?”

La Y suy nghĩ một chút nói: “Trong nội viện từng người có một chủ tử, mang hai người nha đầu dự thi. Trong một tổ đó chỉ cần hai người thắng liền tính thắng.”

“Từng viện thi đấu như thế nào?”

“Rút thăm.”

Lão thái thái gật đầu: “Thú vị đấy.”

La Y lại nói: “Còn phải mượn ngài một chút ạ.”

“Ta?”

“Kính xin lão thái thái cho chúng ta mượn phòng ở chơi, cũng rời núi làm trọng tài như thế nào?”

Thái phu nhân cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu cái náo nhiệt mạnh mẽ, nghe được La Y đề nghị vô cùng cao hứng đồng ý. Còn chủ động lục tung tìm phần thưởng, Tiên Huyên Đường một hồi người ngã ngựa đổ. Rốt cục lục ra mấy khối ngọc bội làm huy chương cùng phần thưởng. Lại biểu dương Dung Nghi hiếu thuận một phen, có trò hay nghĩ tới bà. Thật ra khiến vợ chồng họ nổi bật một phen. Quy định tốt quy củ và ngày chơi xong từng người ra về.

Tâm tình Dung Nghi tốt lắm, nhớ tới La Y là đại công thần, thái độ tốt hơn nhiều, hơn nữa La Y cố ý chấm dứt “Rùng mình”, hai người một đường nói nói cười cười đề tài so tài trở về phòng. Về đến trong nhà cởi áo nằm ngủ, nhìn khuôn mặt tươi cười của Dung Nghi đáng đánh đòn kia, mặc niệm con con con, lại mặc niệm mượn giống mượn giống mượn giống, xây dựng kiến thiết N lâu mới ỡm ờ thành công ra bước đầu tiên. La Y cảm thấy buổi sáng ngày mai nàng không cần ăn cơm, chỉ ghê tởm là đủ rồi! Haiz… Xuyên qua ơi… Từng tác giả viết truyện xuyên qua trên Tấn Giang đều là mẹ kế! Tuyệt đối mẹ kế!!!!

Đêm 30 ăn cơm tất niên xong bắt đầu nghe hí, nhao nhao ầm ĩ làm cho La Y không thoải mái. Hiện đại không có mấy người có hứng thú với loại hí khúc chậm phải chết này. Cũng may La Y lại đây đã được đặc huấn nhiều năm văn hóa, tinh tế thưởng thức ý cảnh còn hơn là ngồi ngẩn người. Nhưng văn hóa Trung Quốc có một đặc điểm, đó là thưởng thức lặp lại. Bởi vậy trong đoạn đầu hí khúc hơn phân nửa đều là bình thường hay nghe, không bao lâu sau Thái phu nhân cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Chợt nhớ tới mấy ngày hôm trước La Y đề nghị, vỗ tay một cái nói: “Dù sao hôm nay cũng phải trông tới canh ba, không bằng hiện tại bắt đầu thi đấu cờ năm quân?”

Mọi người đương nhiên sẽ không mất hứng, ào ào riêng từng người khiêm nhường một phen, lại thổi phồng Thái phu nhân Tào phu nhân một phen, tìm ra cờ vây bắt đầu khai chiến. Lão thái thái không tự thân xuất mã, Dung Chỉ bà nuôi bên người liền đại biểu Tiên Huyên Đường. La Y lặng lẽ dặn Dung Nghi: “Đừng thắng Nhị bá.”

Dung Nghi ngược lại trêu chọc La Y: “Cái này có chút cảm giác thứ xuất rồi.”

La Y khó chịu: “Ngươi còn chưa hẳn thắng được hắn đâu!” Theo nàng quan sát, người nhà này thật là có chút hương vị Vinh Quốc phủ, Dung Chỉ không phải là nhịp điệu Giả Bảo Ngọc kia sao? Thích chơi thích lẫn vào, thích đọc sách bên ngoài gì đó, nghe nói chỉ số thông minh không thấp, loại vật này còn rất… không làm việc đàng hoàng.

Cờ năm quân này, nếu trình độ khác biệt nhau quá nhiều, quả thực là bị giết ngay lập tức. Cho nên nói nhiều người ở trận đấu như vậy nhưng thời gian không lâu. Chưa đến giờ tý đã giết đến bán kết. Nhìn đội hình bán kết – – đại biểu Tiên Huyên Đường Dung Chỉ, Đại nãi nãi, Tào phu nhân và Dung Nghi. La Y âm thầm buồn cười, quả nhiên không phải ai cũng là người ngu. Cờ năm quân không chỉ so sánh mau, muốn giả bộ thua cũng không dễ dàng, không giống cờ vây thuộc về kỹ thuật. Nhìn tình hình chiến đấu của Dung Chỉ tương đối tốt, Thái phu nhân cười đến nếp nhăn trên mặt đều giãn ra rất nhiều. Kết quả đương nhiên không cần nói nhiều, Dung Nghi lót đáy là tất nhiên rồi. Nhưng Thái phu nhân cao hứng, người tham dự đều được thưởng này nọ.

Dựa theo Cố gia thường quy mà nói, con trai trưởng nhất định phải thắng, thua cũng là thắng. Nhưng Dung Nghi khác biệt, hắn không có gan thản nhiên công khai khiêu chiến quyền uy, lại không muốn thua rất sảng khoái. Vì thế hạ rất nghiêm túc, nghĩ rằng cho dù là thua cũng đừng thua mất mặt như vậy. Không ngờ chính là, cho dù Dung Chỉ là thật học muộn hơn Dung Nghi, nhưng kỹ thuật vẫn mạnh hơn Dung Nghi. Dung Nghi tức xanh rờn. Kết cục này đương nhiên càng thêm vui vẻ. Vốn trận đấu còn có miêu ngấy ở bên trong người nào cũng biết, nếu không thì bán kết làm sao có chuyện của nhị phòng chứ? Càng không có chuyện cô nương thứ xuất.

Người sáng suốt vừa thấy đã cảm thấy giả. Đây là quy tắc trò chơi, tất cả mọi người nhận được. Nhưng người chính là như vậy, bằng vào bản lãnh của mình thắng, đương nhiên thoải mái hơn quy tắc ngầm! Mà Dung Nghi chính là ở so đấu “Công bằng” làm nền lá xanh, phối hợp diễn không cam lòng khiêu chiến lại bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Đây không phải là sân nhà của Dung Nghi, vì thế mọi người gần như đều vui vẻ ra mặt nhìn kết cục này. La Y có chút hiểu Dung Nghi vặn vẹo – – nhận mệnh sinh ra không bằng người, muốn hay không mọi thứ đều không bằng người!? Đừng nói tài trí, diện mạo cũng không tốt bằng người khác, đối chiếu rõ rành rành. Không phải bình thường thứ xuất đều bộ dạng tốt hơn con vợ cả sao? Đây là loại hiện thực làm người ta nôn ra máu!? Không vặn vẹo mới có quỷ. Nghĩ đến chỗ này lại có chút đồng tình. Đời sau có một cách nói là tố chất người mẹ quyết định tương lai dân tộc, mẹ Dung Nghi… Ah… Coi như nàng chưa nói!

Hết chương 37



Về quảng cáo

Chương 38, nỉ non…

Edit: HPH

So một trận cờ năm quân, La Y lại cống hiến ra cờ nhảy, cộng thêm các loại cờ vây cờ lá truyền thống, một phòng người náo đến sau nửa đêm mới riêng từng người trở về phòng thu dọn. Dung Nghi vẫn rầu rĩ không vui. La Y bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn buồn bực tới khi nào? Buồn cả năm mới cho coi.”

“Ai cần ngươi lo!”

La Y trên đầu treo chữ tỉnh: “Ngươi làm như ta thích quan tâm ngươi lắm ý! Ta cầu xin ngươi giống nam nhân được không?”

Dung Nghi nghiêng đầu lại, ngả ngớn nói: “Vi phu nơi nào không giống nam nhân?”

La Y giả cười: “Nơi nào cũng không giống! Vì trò chơi tức tới gần nửa đêm, mắt còn nhỏ hơn cả châm chọc, cũng xứng gọi là nam nhân hả? A phi!”

“Ngươi làm sao lại không nói ta có lòng cầu tiến?”

La Y khóe miệng rút gân: “Ngươi chừng nào thì không viết lỗi chính tả, lại đến nói vấn đề lòng cầu tiến này nhé.”

“Ngươi!!”

La Y mệt chết khiếp, không có tâm tư nói đạo lý với hắn, cũng sẽ không nói tiếp trực tiếp trở về phòng. Rửa mặt trang điểm lại, nâng chén trà đậm đặc tiêu bớt vị ngọt ngấy của các loại điểm tâm. Mắt thấy trời sắp sáng, lúc này đi ngủ, chỉ lo mày mẫm dày vò. Cởi quần áo ngoài, nằm ngiêng trên giường nệm, híp mắt dưỡng thần, tân niên truyền thống thực mệt, nhà chồng càng mệt hơn nhà mẹ đẻ.

Dung Nghi đã từng thức đêm, một đêm như vậy đối với hắn mà nói thật sự là thói quen rồi. Chạy tới sương phòng xem Hải Đường, không ngờ phụ nữ có thai bảo dưỡng hết sức, đang ngáy ò ó o. Bất đắc dĩ lộn trở lại nhà giữa. Bây giờ nha đầu trông xinh một chút đều là của hồi môn của La Y, hắn không ngốc đến mức đi động vào vật phẩm danh nghĩa Mẫu Dạ Xoa. Vì thế Dung Nghi đồng học của chúng ta nhàm chán, rất nhàm chán. Đành phải nằm sấp ở trên bàn lò ngẩn người nhìn La Y. La Y cũng không ngủ, lúc định đổi tư thế nằm, khóe mắt liếc qua đến chỗ Dung Nghi thì bị hoảng sợ: “Ngươi làm gì?”

“Chúng ta nói chuyện phiếm đi.”

La Y quỷ dị nhìn đối phương: “Ngươi làm sao vậy?”

Dung Nghi liếc mắt nhìn La Y một cái: “Ta cũng rất kì quái, cả nhà các ngươi toàn là kẻ khinh thường người, làm sao lại gả ngươi đến nhà chúng ta thế?” Vấn đề này Dung Nghi kỳ quái thật lâu, vì thế mở miệng trào phúng: “Chẳng lẽ có chuyện gì không muốn người biết hả?”

La Y nghĩ nghĩ, quyết định vẫn nên nói thật: “Biểu ca muốn cưới ta, Cô Cô không đồng ý. Tổ mẫu thiên vị, đành phải gả ta chứ sao.” Tiêu thị náo lớn như vậy, có tâm tìm hiểu không có khả năng không biết. Huống chi trước xuất giá Vu thị đã nói, Tào phu nhân đã nghe được tiếng gió. Đến lúc đó chính hắn đi tìm hiểu sẽ bị càng nhiều người biết. Loại việc ngấm ngầm xấu xa này lại không có cách giải thích, còn không bằng bình bình thản thản. Dù sao nếu thực sự để mọi người đều biết, mất mặt ít nhất có cả Dung Nghi.

Dung Nghi cười nhạo: “Ngươi tại sao không nói ngươi xem trọng biểu ca ngươi?”

La Y vừa nhấc cằm: “Bản cô nãi nãi cho tới bây giờ vẫn chướng mắt thứ không học vấn không nghề nghiệp.”

“Bổn thiếu gia chán ghét ngươi nhịp điệu này.”

“Phi! Nếu không phải mẫu thân ta không còn, ngươi ngay cả nghĩ loại nhịp điệu của ta này cũng đừng nghĩ.”

“Mẫu thân?” Dung Nghi nghi hoặc.

“Phu nhân nhà chúng ta, nhà chúng ta không thịnh hành gọi phu nhân.”

“Nói cứ như ngươi là bà ta sinh ra ấy.” Dung Nghi bĩu môi.

“Không phải các mẹ cả đều không tốt.” Trong lòng La Y còn bổ sung thêm một câu, càng không phải là các di nương đều động kinh như mẹ ruột ngươi, nếu không Tào phu nhân cũng không cần thiết kỳ quái như vậy.

“A, không biết ngươi học được mấy phần?”. Dung Nghi nâng cằm về phía đông sương phòng.

La Y kinh ngạc: “Ngươi cảm thấy ta hiền lương thục đức?”

Dung Nghi sờ sờ cái mũi: “Coi như ta chưa nói.”

La Y cười nói: “Ta thật sự không hiểu nổi ngươi.”

“Hả?”

“Ngươi cảm thấy ngươi ủy khuất, làm sao lại còn trộn lẫn cùng nha đầu, làm cho con trai của ngươi tiếp tục ủy khuất!?”

“…”

“Quả nhiên ngu ngốc!”

“Bất hiếu có tam vô hậu là lớn nhất, khai chi tán diệp là bổn phận!” Dung Nghi vội vàng nghĩ lý do.

La Y như cười như không: “Nói thẳng ngươi quá “sắc” không đức ngu ngốc vô năng là được rồi, lôi kéo lý do đường đường chính chính như vậy làm cái gì?”

“Có người nói chuyện như vậy với phu quân như ngươi sao?” Dung Nghi phát hỏa.

La Y dứt khoát không để ý đến hắn nữa, trời đã sáng, trực tiếp mang theo một chuỗi nha đầu đi Tiên Huyên Đường. Dung Nghi đành phải sờ sờ cái mũi đuổi kịp, chợt nhớ tới La Y bưu hãn vung châm múa, kinh hãi một tiếng mồ hôi lạnh vã ra – – mình hôm nay làm sao lại động kinh đi trêu chọc Mẫu Dạ Xoa kia thế? Heo à! Nhưng mà tìm một Mẫu Dạ Xoa như thế, là phu nhân cố ý rồi? Hừ hừ!

Nếu La Y quyết định dung nhập cái gia đình này, đương nhiên phải lấy lòng người tốt duy nhất – – Thái phu nhân, không đề cập tới về sau có thể chiếm chỗ tốt gì, ít nhất không cho đám hạ nhân kia lên mặt quá phận. Bởi vậy ở Tiên Huyên Đường không còn giả bộ bức tường hoa, ngẫu nhiên cũng nói vài lời nói gia tăng cảm giác tồn tại. Nhưng bởi vì nghiệp vụ không thuần thục nên cảm giác tồn tại không mạnh lắm. Đang giữa ngày vui lễ mừng năm mới, người nào người ấy đều tận sức nịnh hót, La Y này không có nhiều chuẩn bị cho nên bị phai mờ trong mọi người là tất nhiên. Âm thầm thề, sang năm nhất định phải học tập cho thật tốt.

Trong tập tục ngày xưa, đầu năm mùng một không ra khỏi cửa chúc tết. Cáo mệnh phải vào cung chầu mừng, bởi vậy Tào phu nhân đã sớm đi ra ngoài. Thái phu nhân tuổi lớn, hoàng gia miễn bà tiến cung chịu tội, xem như ân điển. Đương nhiên lệ thường là hạ nhân trong phòng các nơi phải đến dập đầu, vài miệng ăn trong nhà cũng chúc mừng năm mới cho nhau. Luôn làm ầm ĩ đến xế chiều, các chủ nhân thể lực vốn không được tốt lắm đã sớm không chống đỡ nổi, ào ào nhân cơ hội ngả đầu giả chết.

Tục ngữ nói: “Lần đầu tể, mùng hai lang.” “Lang” chính là biệt xưng con rể, trước kia gọi là chủ nhà hoặc là tôn xưng thiếu gia nhà người ta đều gọi là “Lang”. Chẳng qua hiện nay hay gọi là “Gia” hơn, con rể đương nhiên gọi là “Cô gia”. Nhưng tục ngữ lại bảo lưu. Nói ngắn gọn, mùng hai chính là ngày cô nương lại mặt con rể bái mẹ vợ.

La Y mang theo Dung Nghi về nhà đi dạo một vòng, người bên trong thuộc về người thân của La Y chỉ có Vu thị, Trương di nương và tam thái thái quan tâm tới nàng. Lão thái thái và đại thái thái đương nhiên càng chú ý bảo bối Uyên Văn của họ. Mà ở bên ngoài Dung Nghi thu một đầu óc khinh bỉ và khuyên học thi từ ca phú. Cộng thêm nam nhân Uyên Văn xuất hiện, chung quy là thế tử, địa vị làm cho người ta phải tôn kính. Huống chi Định Tây Bá thế tử tuy rằng rất không đáng tin, nhưng vẫn hơn hẳn Dung Nghi mấy cấp bậc, dù nói thế nào thì Uyên Văn cũng sinh không ít con, chỉ là sinh toàn nữ nhi, chỉ do Uyên Văn mệnh khổ. Nhưng vẫn mạnh hơn La Y không con nhiều lắm. Bởi vậy Dung Nghi nhận đối đãi khác biệt rất lớn, tâm tình gần như từ Thiên đường lễ mừng năm mới vui sướng một đường té xuống tầng mười tám địa ngục.

Hành trình trên xe ngựa trở về mặt buồn rầu nói: “Nhà các ngươi không phải rất thanh cao sao, làm sao lại như chó xù với thế tử Định Tây Bá vậy.”

La Y trực tiếp đưa chân giẫm mạnh, nghe được kêu thảm thiết sau mới trợn tròn mắt nói: “Ngươi nói ngươi là ngu xuẩn đây hay là ngu xuẩn đây vẫn là ngu xuẩn đây hả?”

Dung Nghi nghe câu thức quẫn thế cư nhiên sửng sốt một hồi lâu mới phát giận: “Nịnh trên áp dưới, giả bộ hình dáng kia, này gọi là gì nhỉ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!”

La Y phát hỏa: “Ngươi có ý gì?”

“Chính là ý đó! Ngươi còn chưa tính.” Dung Nghi liếc La Y một cái: “Tỷ tỷ kia của ngươi, trưởng dòng chính nữ đúng không? Làm sao lại gả cho thế tử Định Tây Bá không học vấn không nghề nghiệp hả? Ngươi không nói nhà các ngươi khinh thường không học vấn không nghề nghiệp sao? Ta thấy là dạng nghèo kiết hủ lậu rớt mắt bên trong mới là thật.”

La Y cả giận: “Là Thái phu nhân Định Tây Bá nhiều lần tới cửa cầu thân mới gả. Tỷ tỷ của ta không phải gả cho Thám hoa lang à? Bản thân mình không có bản sự, đừng oán người ta khinh thường ngươi.”

“A! Lại nhiều lần?” Dung Nghi cười lạnh: “Nhà chúng ta còn lại nhiều lần cầu ngươi đấy. Chỉ là bề ngoài mà thôi, nội bộ người nào không biết ngươi chính là giày rách.”

La Y giận dữ: “Giày rách? Ngươi chưa kết hôn mà có con sủng thiếp diệt thê đấu lại vợ, ngươi coi ngươi là miếng mồi ngon hả? Ngày sau ở riêng được có mấy ngàn lượng bạc, muốn tài không có tài, đòi tiền không có tiền, muốn người không người, nếu không phải là âm kém dương sai, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng!” Nói tới chỗ này, La Y ủy khuất khóc lớn lên. Nếu Hoàng thị còn sống, hoặc là không có Tiêu thị trận đại náo kia, nàng làm sao có thể có một cái kết cục như vậy? Nghĩ khi ở hiện đại ngàn kiều trăm sủng, càng khóc tê tâm liệt phế lên.

Dung Nghi bị tiếng khóc tuyệt vọng của La Y mà hoảng sợ, nhất thời sợ không biết làm thế nào mới tốt. Khóc lớn như vậy, cảm giác đẹp thì không thấy có, cảm giác khủng bố thì đúng phù hợp. Dung Nghi đương nhiên cũng không sinh ra tâm tư thương hương tiếc ngọc. Mà La Y khóc như bệnh tâm thần, nước mắt nước mũi chảy ròng, đã sớm bất chấp tất cả, quả thực nói bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Quất Tử Dữu Tử khi La Y bắt đầu khóc vọt vào, vừa cầm khăn lau nước mắt chảy mãi không ngừng kia, bên cạnh đó còn bớt thì giờ dùng ánh mắt oán hận trừng Dung Nghi. Dung Nghi đòi được cái mất mặt lớn, đành phải rầu rĩ ngốc ở một bên không rên một tiếng.

La Y vẻn vẹn phát tiết nửa canh giờ, khóc hai mắt sưng giống như quả đào, yết hầu nấc cục từng phát từng phát. Quần áo rối loạn, tóc cũng rối loạn, trang hoa rối tinh rối mù. Cũng may vào lúc này nàng dâu nhà người có tiền ra ngoài ít nhất đều mang theo bộ quần áo dự phòng và hộp gương, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trên xe chỉ có Dung Nghi là nam nhân, còn là phu chủ, không cần kiêng dè, Quất Tử và Dữu Tử vội vàng dọn dẹp cho La Y đang khóc. Đi vào trong cổng mới miễn miễn cưỡng cưỡng thu thập sạch sẽ, nhưng cặp mắt sưng kỳ quái là không lừa được người. La Y sai người đi chỗ Thái phu nhân và Tào phu nhân xin nghỉ, đã khóc quá mệt mỏi, trở về phòng ngủ bù.

Một giấc ngủ đến sáng sớm ngày mùng ba, vẫn không thèm ăn như cũ, cả người mệt mỏi, còn sốt nhẹ. Thường thì trong tháng giêng không gọi đại phu, đành phải nằm ở trên đệm dựa ngẩn người. Chuyện hôm qua nên biết cũng biết, ít nhất biết vợ chồng họ cãi nhau. Trong tháng giêng không thịnh hành mắng chửi người, dạy dỗ cũng không tốt. Thái phu nhân cũng không tiện giả vờ giả vịt nói tôn tử, miễn La Y thỉnh an lại nhân cớ tân niên thưởng một đôi trâm bảo thạch và hai thất hàng tơ lụa. Việc này liền tính bỏ qua. Chỉ là La Y từ đầu không cho Dung Nghi tiến vào viện, Dung Nghi đành phải qua năm mới lăn đi ngủ ngoại thư phòng.

Nhưng Dung Nghi biết, qua năm mới Thái phu nhân thích đoàn đoàn viên viên. Hắn không dám sờ Thái phu nhân xúi quẩy, ai xúi quẩy cũng không dám, sau lưng càu nhàu là có thể, ngẫu nhiên bày chút ít sắc mặt là có thể, nhưng thực sự có can đảm tùy hứng tất nhiên ăn đòn. Hắn không phải do Tào phu nhân sinh, đánh chết sẽ không đau lòng, người ta lại không phải không có con trai trưởng, nhà ai hiếm lạ con vợ kế chứ? Đành phải một buổi sáng tinh mơ mùng bốn đứng ở cửa Thanh Quỳ Viện, chờ La Y đi ra cùng nhau đi thượng phòng thỉnh an.

La Y có đi cùng hắn, không ầm ĩ, nhưng trực tiếp xem hắn là không khí. Ngay cả vẻ mặt khinh bỉ cũng không cho. Bọn nha đầu ước chừng cũng phải dặn, giống nhau nhìn không chớp mắt. Một đường yên tĩnh đi tới Tiên Huyên Đường, vốn là gian nan thành lập ý niệm cố mà sống chung bị ngày hôm qua vô tình dụi tắt, La Y lười ra tiếng. Chỉ thỉnh an, thấy Tào phu nhân đã ở đấy, liền quy củ đứng ở sau Tào phu nhân, cúi đầu suy nghĩ viễn vông. Thái phu nhân vô lực uy hiếp trừng Dung Nghi một cái, Dung Nghi cợt nhả nũng nịu mấy câu, Thái phu nhân cũng cười: “Vợ chồng son còn đang giận dỗi hả?”

La Y ngẩng đầu, cười tiêu chuẩn: “Không, chắc là lão thái thái nghe lầm rồi.”

Thái phu nhân đã sống thành tinh, vừa thấy thái độ này còn có cái gì không biết chứ? Nói một đôi này từ ngày mới thành hôn đã nóng hổi, cháu của mình đương nhiên bản thân mình biết, nhưng cháu dâu không biết ý ôn tồn, không khỏi tâm tư phai nhạt. Không điếc không câm không làm a ông, quan tâm nhiều như thế làm gì. Nghĩ như vậy cũng vòng vo đề tài không xen vào đôi oan gia này nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Thứ nữ hoàng hậu
  • Đại Oản Hương Thái
Phần 3 END
Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc
  • Bộ Nguyệt Thiển Trang
Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 55

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom