Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Buổi sáng, cô dậy từ rất sớm. Vừa mới xuống lầu đã thấy má Chu tất bật chuẩn bị đồ. Thực phẩm có lẽ rất nhiều như là muốn tổ chức tiệc vậy.
Cô cầm củ cà rốt thắc mắc hỏi má Chu " Má Chu, hôm nay là ngày gì sao ạ???"
Bà cười hiền hậu trả lời cô, có lẽ cô vẫn chưa biết hôm nay là ngày thủ tướng được sinh ra " Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu chủ. Tôi muốn nấu cho cậu một bữa ăn và đặc biệt là không thể thiếu mỳ trường thọ "
Cô ngoác mồm sững sờ tại chỗ. Cô quả là ngốc hết chỗ nói ngày đặc biệt như vậy mà cô lại không biết. Nếu cô quên thì biết ăn nói sao với thủ tướng đây. Sinh nhật thì phải có quà mừng. Bây giờ trong đầu cô lại nảy ra ý tưởng, cô nên tạo một bất ngờ cho anh. Thường ngày anh luôn là người bảo vệ, chăm sóc cho cô vậy nên cô nên làm cho anh vui vẻ nhiều hơn mới phải. ( Từ lúc có bà ngày nào ổng mà chẳng cười)
Nghĩ đến đây cô chắc nịch nói với má Chu " Má Chu à, con muốn tạo bất ngờ cho thủ tướng. Có lẽ.....sinh nhật thì không thể thiếu Bánh Kem " nói xong cô chào tạm biệt má Chu xong chạy lên lầu cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
Cô đến một tiệm bánh kem nổi tiếng học cách làm bánh. Cô muốn tự tay mình làm một chiếc bánh mừng sinh nhật của anh.
Học đi học lại cả buổi sáng, cuối cùng cái ngốc của cô may ra được giãn ra một chút. Thành quả của cô là một chiếc bánh sô cô la, dù không được đẹp lắm nhưng cô mong anh sẽ thích. ( Ổng không thích thì đưa đây tôi. Tôi không có ăn đấy!!)
Cô mua một ít đồ trang trí về, rủ thêm cô bạn Tiêu Tiêu đến giúp. Cô lựa chọn một căn phòng trống trong Dinh thự rồi bắt đầu trang trí. Cô hỏi xin má Chu những tập ảnh hồi bé đến giờ của anh rồi treo lên.
Căn phòng được trang trí bởi bóng bay, băng rôn và cả những tấm ảnh dễ thương của anh nữa. Dù đơn giản nhưng cô mong anh sẽ cảm nhận được hạnh phúc.
Bày biện trang trí đã xong, hai cô gái xuống lầu phụ giúp má Chu nấu nướng thức ăn đợi anh về.
Một bất ngờ lớn mà cô chuẩn bị kỹ lưỡng cô mong anh sẽ thích. Nhìn những thành quả mà cô, má Chu và Tiêu Tiêu làm thật là chu đáo.
..........
Trời đã tối, vậy mà thủ tướng đại nhân đi làm vẫn chưa về. Mọi hôm, nếu muộn nhất thì cũng là xế chiều nhưng hôm nay anh về muộn thật sự.
Đã 8 giờ tối anh vẫn chưa về. Cô và má Chu dần cảm thấy lo lắng hơn. Cả hai đều tự trấn an bản thân mình, Chắc do anh bận họp gì đó thôi.
Đợi chờ đã lâu làm cô ngủ gật ra bàn nhưng chiếc điện thoại reo trong túi làm cô sực tỉnh.
Cô mang điện thoại ra nghe máy " Alo "
" Phu nhân, thủ tướng đại nhân bị tai nạn rồi. Cô mau tới bệnh viện Thành phố đi " bên kia là giọng nói khẩn khoản đầy lo sợ của Hàn Dực.
" Sao...." giọng cô run rẩy suýt nữa làm rơi điện thoại. Định thần lại, cô bắt đầu trả lời Hàn Dực " Được....tôi đến ngay " giọng cô nghẹn ngào.
Vừa xong, cô cầm đại chiếc áo khoác chạy ngay ra ngoài. Vừa lo lắng vừa sợ hãi cô toát cả mồ hôi đứng bắt taxi. Cô vừa khóc vừa âm thầm cầu xin. Xin đừng cho anh xảy ra chuyện gì!
Vừa khóc vừa chạy tới phòng bệnh anh, nhìn thấy anh không chút vết thương nào làm cô vui mừng không tiếc lao vào ôm chặt lấy anh khóc nức nở.
Thật may mắn là anh không sao cả, tạ ơn ông trời.
" Thủ tướng, may mà anh không sao cả " cô vừa nghẹn ngào vừa khóc nức nở trong lòng anh. Cô đã lo lắng đến thế nào.
" Cô.....là ai???" anh hiếu kỳ nói. Hiện tại bây giờ, cô gái đang ôm chặt anh này là ai. Tại sao trong đầu óc anh không có một chút gì về cô cả. Anh từng quen cô sao?
Thật kỳ lạ, dù một chút ký ức về cô anh đều không có nhưng khi thấy cô khóc anh lại khó thở quá, con tim anh cũng nghẹn lại là sao? Anh thật rối bời mà.
Ba từ ' Cô là ai ' như sét đánh vào tai cô, như hàng vạn con dao đâm vào tim cô vậy. Anh....anh không nhớ ra cô.
" Thủ tướng, em là Lâm Lâm là Nhạc Lâm Lâm là bảo bối đầu khổ của anh đây mà. Em đây mà, anh không nhận ra em sao??" cô vội vàng giải thích với anh các kiểu nhưng đổi lại là sự im lặng. Cứ thế nước mắt cô không rơi xuống.
" Tôi không nhớ ra cô là ai cả " cái tên Nhạc Lâm Lâm này mặc dù rất quen thuộc nhưng anh lại không tài nào nhớ nổi.
Cô liền hoảng loạn chạy ra ngoài vừa khóc nức nở vừa hỏi Hàn Dực " Thủ tướng, tại sao lại không nhớ ra tôi. "
" Phu nhân, cô bình tĩnh. Bác sĩ đã nói là ngài ấy không bị sao cả, chỉ bị xây xước nhẹ ở da thôi. Nhưng...." nói đến đây anh lại lo lắng hơn cho cô.
" Từ lúc cô chưa đến, ngài ấy chỉ nhớ được mỗi Vệ Mẫn tiểu thư thôi à. " anh từ từ nói
" Vệ Mẫn " cô nói. Anh không nhớ ra cô mà lại nhớ ra Vệ Mẫn sao??
..........
Xin ý kiến ạ! Ây da... Đừng xem chùa nha các bác. Thấy hay thì cho tg vài like với aaa.
Ổng mất trí rồi làm sao giờ.????
Đố các bác, Vệ Mẫn liệu có liên quan gì đến vụ này ko.?
Cô cầm củ cà rốt thắc mắc hỏi má Chu " Má Chu, hôm nay là ngày gì sao ạ???"
Bà cười hiền hậu trả lời cô, có lẽ cô vẫn chưa biết hôm nay là ngày thủ tướng được sinh ra " Hôm nay là ngày sinh nhật của cậu chủ. Tôi muốn nấu cho cậu một bữa ăn và đặc biệt là không thể thiếu mỳ trường thọ "
Cô ngoác mồm sững sờ tại chỗ. Cô quả là ngốc hết chỗ nói ngày đặc biệt như vậy mà cô lại không biết. Nếu cô quên thì biết ăn nói sao với thủ tướng đây. Sinh nhật thì phải có quà mừng. Bây giờ trong đầu cô lại nảy ra ý tưởng, cô nên tạo một bất ngờ cho anh. Thường ngày anh luôn là người bảo vệ, chăm sóc cho cô vậy nên cô nên làm cho anh vui vẻ nhiều hơn mới phải. ( Từ lúc có bà ngày nào ổng mà chẳng cười)
Nghĩ đến đây cô chắc nịch nói với má Chu " Má Chu à, con muốn tạo bất ngờ cho thủ tướng. Có lẽ.....sinh nhật thì không thể thiếu Bánh Kem " nói xong cô chào tạm biệt má Chu xong chạy lên lầu cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
Cô đến một tiệm bánh kem nổi tiếng học cách làm bánh. Cô muốn tự tay mình làm một chiếc bánh mừng sinh nhật của anh.
Học đi học lại cả buổi sáng, cuối cùng cái ngốc của cô may ra được giãn ra một chút. Thành quả của cô là một chiếc bánh sô cô la, dù không được đẹp lắm nhưng cô mong anh sẽ thích. ( Ổng không thích thì đưa đây tôi. Tôi không có ăn đấy!!)
Cô mua một ít đồ trang trí về, rủ thêm cô bạn Tiêu Tiêu đến giúp. Cô lựa chọn một căn phòng trống trong Dinh thự rồi bắt đầu trang trí. Cô hỏi xin má Chu những tập ảnh hồi bé đến giờ của anh rồi treo lên.
Căn phòng được trang trí bởi bóng bay, băng rôn và cả những tấm ảnh dễ thương của anh nữa. Dù đơn giản nhưng cô mong anh sẽ cảm nhận được hạnh phúc.
Bày biện trang trí đã xong, hai cô gái xuống lầu phụ giúp má Chu nấu nướng thức ăn đợi anh về.
Một bất ngờ lớn mà cô chuẩn bị kỹ lưỡng cô mong anh sẽ thích. Nhìn những thành quả mà cô, má Chu và Tiêu Tiêu làm thật là chu đáo.
..........
Trời đã tối, vậy mà thủ tướng đại nhân đi làm vẫn chưa về. Mọi hôm, nếu muộn nhất thì cũng là xế chiều nhưng hôm nay anh về muộn thật sự.
Đã 8 giờ tối anh vẫn chưa về. Cô và má Chu dần cảm thấy lo lắng hơn. Cả hai đều tự trấn an bản thân mình, Chắc do anh bận họp gì đó thôi.
Đợi chờ đã lâu làm cô ngủ gật ra bàn nhưng chiếc điện thoại reo trong túi làm cô sực tỉnh.
Cô mang điện thoại ra nghe máy " Alo "
" Phu nhân, thủ tướng đại nhân bị tai nạn rồi. Cô mau tới bệnh viện Thành phố đi " bên kia là giọng nói khẩn khoản đầy lo sợ của Hàn Dực.
" Sao...." giọng cô run rẩy suýt nữa làm rơi điện thoại. Định thần lại, cô bắt đầu trả lời Hàn Dực " Được....tôi đến ngay " giọng cô nghẹn ngào.
Vừa xong, cô cầm đại chiếc áo khoác chạy ngay ra ngoài. Vừa lo lắng vừa sợ hãi cô toát cả mồ hôi đứng bắt taxi. Cô vừa khóc vừa âm thầm cầu xin. Xin đừng cho anh xảy ra chuyện gì!
Vừa khóc vừa chạy tới phòng bệnh anh, nhìn thấy anh không chút vết thương nào làm cô vui mừng không tiếc lao vào ôm chặt lấy anh khóc nức nở.
Thật may mắn là anh không sao cả, tạ ơn ông trời.
" Thủ tướng, may mà anh không sao cả " cô vừa nghẹn ngào vừa khóc nức nở trong lòng anh. Cô đã lo lắng đến thế nào.
" Cô.....là ai???" anh hiếu kỳ nói. Hiện tại bây giờ, cô gái đang ôm chặt anh này là ai. Tại sao trong đầu óc anh không có một chút gì về cô cả. Anh từng quen cô sao?
Thật kỳ lạ, dù một chút ký ức về cô anh đều không có nhưng khi thấy cô khóc anh lại khó thở quá, con tim anh cũng nghẹn lại là sao? Anh thật rối bời mà.
Ba từ ' Cô là ai ' như sét đánh vào tai cô, như hàng vạn con dao đâm vào tim cô vậy. Anh....anh không nhớ ra cô.
" Thủ tướng, em là Lâm Lâm là Nhạc Lâm Lâm là bảo bối đầu khổ của anh đây mà. Em đây mà, anh không nhận ra em sao??" cô vội vàng giải thích với anh các kiểu nhưng đổi lại là sự im lặng. Cứ thế nước mắt cô không rơi xuống.
" Tôi không nhớ ra cô là ai cả " cái tên Nhạc Lâm Lâm này mặc dù rất quen thuộc nhưng anh lại không tài nào nhớ nổi.
Cô liền hoảng loạn chạy ra ngoài vừa khóc nức nở vừa hỏi Hàn Dực " Thủ tướng, tại sao lại không nhớ ra tôi. "
" Phu nhân, cô bình tĩnh. Bác sĩ đã nói là ngài ấy không bị sao cả, chỉ bị xây xước nhẹ ở da thôi. Nhưng...." nói đến đây anh lại lo lắng hơn cho cô.
" Từ lúc cô chưa đến, ngài ấy chỉ nhớ được mỗi Vệ Mẫn tiểu thư thôi à. " anh từ từ nói
" Vệ Mẫn " cô nói. Anh không nhớ ra cô mà lại nhớ ra Vệ Mẫn sao??
..........
Xin ý kiến ạ! Ây da... Đừng xem chùa nha các bác. Thấy hay thì cho tg vài like với aaa.
Ổng mất trí rồi làm sao giờ.????
Đố các bác, Vệ Mẫn liệu có liên quan gì đến vụ này ko.?