Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Hai tuần trôi qua kể từ lúc về, Tiêu Tiêu cũng ít nói chuyện với cô hơn. Cô lại thấy lo lắng nhưng rồi lại nguôi khi nghe anh an ủi.
Tiết trời sắp sang Thu, lá cây ướm vàng như muốn rụng xuống. Thời tiết mát mẻ lại khiến cô muốn ra ngoài dạo phố.
Đi trên đường suy tư ngắm cảnh sắc lại vô tình gặp Châu Mặc Uy. Trông anh ta vừa đi vừa nghe nhạc lại có vẻ cô đơn.
Nhìn thấy Lâm Lâm, anh lại có chuyển biến khác như được sống lại vậy. Cả tháng nay, anh cứ ngồi tương tương tư tư nhưng rồi lại chẳng biết mình đang nhớ ai.
Anh dần bước tới hướng cô, vẫn một nụ cười nói chuyện với cô.
" Lâu rồi không gặp cô, Lâm Lâm " anh nói
Cô vẫn có chút chần chừ khiến anh lại có cảm giác như cô dần muốn xa lánh mình. Rõ ràng mới gặp nhau ba lần thôi mà chẳng lẽ anh lại yêu cô. Chẳng lẽ trên đời này tình yêu sét đánh là có thật sao?
Cô chần chừ vì lo sợ thủ tướng đại nhân của cô ghen, một nửa là cô có người mình thích rồi tránh sinh sự lâu dài gieo giắt hạt mầm.
" Chào anh, Châu thiếu gia " cô cười đáp. Châu thiếu gia, ba từ này nghe xa lạ quá nhỉ! Phải rồi, anh chỉ là một người dưng. Anh có nên ích kỷ cướp cô khỏi tay lão Trương một lần hay không?
" Cô đi dạo một mình sao? Lão Trương ấy đâu rồi lại để cô đi một mình " lời nói của anh có chút oán giận.
" A... không. Ngài ấy muốn đi cùng tôi nhưng tại tôi không cho thôi!" hihi đúng mà, đất nước cũng cần anh chứ. Đêm về dĩ nhiên cô sẽ hào phóng một chút ( có mùi hắc ám)
" Tôi đi dạo cùng cô được không " anh ngỏ ý
" OK " cô đáp xong dần lê chân bước đi.
Cả hai người, một người xa lạ đi với nhau dưới đường phố mặc dù lãng mạn nhưng không phải cho anh mà đáng lẽ là dành cho cô và người đó.
...........
Buổi chiều tại tòa nhà chính phủ, lại là lần thứ 1314 anh nhớ cô rồi. Mặc dù làm việc nhưng đầu óc cũng như con tim anh đều ở chỗ cô. ( Đất nước sắp lâm nguy rồi các bác)
Tiếng điện thoại reo túi, anh từ nhấc lên xem. Là tin nhắn lạ, họ nói cô bị ngất xỉu ở đường, người dân đã đưa cô vào khách sạn XXXX phòng 111 nghỉ ngơi.
Vừa đọc xong anh không chần chừ, dặn Hàn Dực đi lấy xe cấp tốc chạy tới khách sạn. Anh lên đúng phòng 111 vừa mới mở cửa bước vào thì lại chẳng thấy ai. Anh bắt đầu biểu cảm nóng nực, toát mồ hôi rồi ngất xuống giường.
Quả nhiên, từ bên trong đã xuất hiện một người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc áo choàng trắng dài. Có lẽ cô bị ngất mà đây là một cái bẫy. Cô ta dần dần đi tới chỗ anh tay dần dần mở từng khuy áo vest trên người anh.
Chuẩn bị kỹ càng xong, cô ta liền mang điện thoại ra gọi vào số của cô.
Cuộc gọi lạ gọi tới, cô còn đang bận bịu trong bếp cùng má Chu lại phải ra ngoài nghe máy.
" Alo, chào cô Nhạc. Thủ tướng đang ở chỗ tôi phiền cô qua mang ngài ấy về. " giọng nói ỏng ẹo bên kia làm cho cô rát hết cả tai.
" Các người đang ở đâu " cô bắt đầu giận dữ. Cô gái bên kia bắt đầu đắc ý liền trả lời cô ngay " Khách sạn XXXX phòng 111 " nói xong cô ta liền cúp máy.
Cô giận dữ tháo tạp dề trên người vội vàng cầm lấy túi xách hùng hổ đi ra ngoài. Vừa lên taxi cô đã tức giận gằn từng câu " Thủ tướng, ngài mà làm bậy thì ngài chết chắc rồi!!"
Đến khách sạn, cô hùng hồn xông vào phòng 111. Vừa vào đã thấy nữa trên trần truồng của anh, anh vẫn còn ngủ được. Còn người phụ nữ kia lại mặc chiếc áo sơ mi của anh ngồi khóc thút thít thế kia là sao. Sao bây giờ cô giống cái bóng đèn vậy nhỉ???
Vừa mới liếc sang chỗ anh, ánh mắt cô bùng cả lửa lại bắt gặp con mắt của anh. Anh gây chuyện xong rồi bây giờ còn nhéo mắt ra ám hiệu với cô??? Ngài hay lắm thủ tướng!!!
Cô gái kia chưa gì đã lại ôm lấy chân cô khóc sướt mướt, ủa chứ người nên khóc phải là cô mà?
" Tiểu thư, xin cô hãy trả lại công bằng cho tôi. Thủ tướng, thủ tướng ngài ấy đã đã....huhu" vừa nói ả vừa nhây ra khóc. Ăn vạ sao? Có ai mà vừa ăn cắp vừa la làng như cô ta không? Đúng là mặt dày hơn ba tấc đất mà!!
" Vậy thì tôi sẽ bắt thủ tướng chịu trách nhiệm với cô, được chứ " cô ngoảy ngoay an ủi như bình thường nhưng lại có ý muốn trêu đùa anh.
Cô dám nhường anh cho kẻ khác, được lắm!
Cô ta bỗng nhiên đắc ý nở nụ cười biết ơn nói với cô " Thật sao! Cô chịu nhường thủ tướng cho tôi ư "
" Hừ....đợi tôi một chút " nói xong cô đi một mạch ra ngoài. 2 phút sau cô quay lại với chiếc bình chữa cháy trên tay. Cô mở vòi xịt thẳng vào người cô ta vừa sung sướng nói chuyện " haha. Mơ nhé cưng. Lần sau nếu muốn lừa đảo thì nên đi học thêm đi, chiêu trò này của cô..... kịch bản cũ rích rồi " nói xong cô lại quay sang chỗ anh tiếp lời
" Thủ tướng, anh mau dậy. Theo em ' về ' " cô nói
Anh liền kéo chăn ra bước xuống giường miệng liền tươi cười đáp lại cô " Tuân lệnh Phu nhân "
Anh tỉnh dậy làm cô ta bất ngờ, dĩ nhiên thôi mà. Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ, nếu như ngất xỉu thì tại sao lại không đưa tới bệnh viện mà là khách sạn. Huống chi thứ mùi hương mà cô ta dàn xếp cũng đã bị người của anh tráo đổi còn làm sạch không khí. Hừ...một trò cũ muốn chia rẽ anh và cô.
..........
Thủ tướng ngoan hong quý vị. Xin ý kiến nà.!
Tiết trời sắp sang Thu, lá cây ướm vàng như muốn rụng xuống. Thời tiết mát mẻ lại khiến cô muốn ra ngoài dạo phố.
Đi trên đường suy tư ngắm cảnh sắc lại vô tình gặp Châu Mặc Uy. Trông anh ta vừa đi vừa nghe nhạc lại có vẻ cô đơn.
Nhìn thấy Lâm Lâm, anh lại có chuyển biến khác như được sống lại vậy. Cả tháng nay, anh cứ ngồi tương tương tư tư nhưng rồi lại chẳng biết mình đang nhớ ai.
Anh dần bước tới hướng cô, vẫn một nụ cười nói chuyện với cô.
" Lâu rồi không gặp cô, Lâm Lâm " anh nói
Cô vẫn có chút chần chừ khiến anh lại có cảm giác như cô dần muốn xa lánh mình. Rõ ràng mới gặp nhau ba lần thôi mà chẳng lẽ anh lại yêu cô. Chẳng lẽ trên đời này tình yêu sét đánh là có thật sao?
Cô chần chừ vì lo sợ thủ tướng đại nhân của cô ghen, một nửa là cô có người mình thích rồi tránh sinh sự lâu dài gieo giắt hạt mầm.
" Chào anh, Châu thiếu gia " cô cười đáp. Châu thiếu gia, ba từ này nghe xa lạ quá nhỉ! Phải rồi, anh chỉ là một người dưng. Anh có nên ích kỷ cướp cô khỏi tay lão Trương một lần hay không?
" Cô đi dạo một mình sao? Lão Trương ấy đâu rồi lại để cô đi một mình " lời nói của anh có chút oán giận.
" A... không. Ngài ấy muốn đi cùng tôi nhưng tại tôi không cho thôi!" hihi đúng mà, đất nước cũng cần anh chứ. Đêm về dĩ nhiên cô sẽ hào phóng một chút ( có mùi hắc ám)
" Tôi đi dạo cùng cô được không " anh ngỏ ý
" OK " cô đáp xong dần lê chân bước đi.
Cả hai người, một người xa lạ đi với nhau dưới đường phố mặc dù lãng mạn nhưng không phải cho anh mà đáng lẽ là dành cho cô và người đó.
...........
Buổi chiều tại tòa nhà chính phủ, lại là lần thứ 1314 anh nhớ cô rồi. Mặc dù làm việc nhưng đầu óc cũng như con tim anh đều ở chỗ cô. ( Đất nước sắp lâm nguy rồi các bác)
Tiếng điện thoại reo túi, anh từ nhấc lên xem. Là tin nhắn lạ, họ nói cô bị ngất xỉu ở đường, người dân đã đưa cô vào khách sạn XXXX phòng 111 nghỉ ngơi.
Vừa đọc xong anh không chần chừ, dặn Hàn Dực đi lấy xe cấp tốc chạy tới khách sạn. Anh lên đúng phòng 111 vừa mới mở cửa bước vào thì lại chẳng thấy ai. Anh bắt đầu biểu cảm nóng nực, toát mồ hôi rồi ngất xuống giường.
Quả nhiên, từ bên trong đã xuất hiện một người phụ nữ. Cô ta mặc một chiếc áo choàng trắng dài. Có lẽ cô bị ngất mà đây là một cái bẫy. Cô ta dần dần đi tới chỗ anh tay dần dần mở từng khuy áo vest trên người anh.
Chuẩn bị kỹ càng xong, cô ta liền mang điện thoại ra gọi vào số của cô.
Cuộc gọi lạ gọi tới, cô còn đang bận bịu trong bếp cùng má Chu lại phải ra ngoài nghe máy.
" Alo, chào cô Nhạc. Thủ tướng đang ở chỗ tôi phiền cô qua mang ngài ấy về. " giọng nói ỏng ẹo bên kia làm cho cô rát hết cả tai.
" Các người đang ở đâu " cô bắt đầu giận dữ. Cô gái bên kia bắt đầu đắc ý liền trả lời cô ngay " Khách sạn XXXX phòng 111 " nói xong cô ta liền cúp máy.
Cô giận dữ tháo tạp dề trên người vội vàng cầm lấy túi xách hùng hổ đi ra ngoài. Vừa lên taxi cô đã tức giận gằn từng câu " Thủ tướng, ngài mà làm bậy thì ngài chết chắc rồi!!"
Đến khách sạn, cô hùng hồn xông vào phòng 111. Vừa vào đã thấy nữa trên trần truồng của anh, anh vẫn còn ngủ được. Còn người phụ nữ kia lại mặc chiếc áo sơ mi của anh ngồi khóc thút thít thế kia là sao. Sao bây giờ cô giống cái bóng đèn vậy nhỉ???
Vừa mới liếc sang chỗ anh, ánh mắt cô bùng cả lửa lại bắt gặp con mắt của anh. Anh gây chuyện xong rồi bây giờ còn nhéo mắt ra ám hiệu với cô??? Ngài hay lắm thủ tướng!!!
Cô gái kia chưa gì đã lại ôm lấy chân cô khóc sướt mướt, ủa chứ người nên khóc phải là cô mà?
" Tiểu thư, xin cô hãy trả lại công bằng cho tôi. Thủ tướng, thủ tướng ngài ấy đã đã....huhu" vừa nói ả vừa nhây ra khóc. Ăn vạ sao? Có ai mà vừa ăn cắp vừa la làng như cô ta không? Đúng là mặt dày hơn ba tấc đất mà!!
" Vậy thì tôi sẽ bắt thủ tướng chịu trách nhiệm với cô, được chứ " cô ngoảy ngoay an ủi như bình thường nhưng lại có ý muốn trêu đùa anh.
Cô dám nhường anh cho kẻ khác, được lắm!
Cô ta bỗng nhiên đắc ý nở nụ cười biết ơn nói với cô " Thật sao! Cô chịu nhường thủ tướng cho tôi ư "
" Hừ....đợi tôi một chút " nói xong cô đi một mạch ra ngoài. 2 phút sau cô quay lại với chiếc bình chữa cháy trên tay. Cô mở vòi xịt thẳng vào người cô ta vừa sung sướng nói chuyện " haha. Mơ nhé cưng. Lần sau nếu muốn lừa đảo thì nên đi học thêm đi, chiêu trò này của cô..... kịch bản cũ rích rồi " nói xong cô lại quay sang chỗ anh tiếp lời
" Thủ tướng, anh mau dậy. Theo em ' về ' " cô nói
Anh liền kéo chăn ra bước xuống giường miệng liền tươi cười đáp lại cô " Tuân lệnh Phu nhân "
Anh tỉnh dậy làm cô ta bất ngờ, dĩ nhiên thôi mà. Ngay từ đầu anh đã nghi ngờ, nếu như ngất xỉu thì tại sao lại không đưa tới bệnh viện mà là khách sạn. Huống chi thứ mùi hương mà cô ta dàn xếp cũng đã bị người của anh tráo đổi còn làm sạch không khí. Hừ...một trò cũ muốn chia rẽ anh và cô.
..........
Thủ tướng ngoan hong quý vị. Xin ý kiến nà.!
Bình luận facebook