Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71 - Chương 71 LẠI MỘT NĂM NỮA (6)
Chương 71 LẠI MỘT NĂM NỮA (6)
Cô gái trẻ hỏi cô, "Cô đến tìm Hans à?"
Sau vài giây suy nghĩ, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra Hans là tên tiếng Anh của Lục Kiêu Dương.
Cô giật đầu.
"Hans, có người tìm này." Cô gái đập mạnh vào cửa.
Nói xong, cô gái đi về phía cầu thang máy, vừa đi xuống vừa nói to hằn học, "Thế mà nói là hôm nay chỉ gặp mỗi mình mình. Mẹ nói đúng thật, bọn con trai Mỹ toàn tên lừa đảo."
Lục Kiêu Dương xuất hiện trước cửa.
Tô Thâm Tuyết lại thấy màu hồng công chúa trên người chàng trai trẻ đến từ Missisippi. Trước đây là giày, còn bây giờ là một mảnh chiếc tạp dề.
Lần thứ ba gặp gỡ, không hiểu sao Tô Thâm Tuyết và Lục Kiêu Dương lại cảm thấy không thoải mái như hai lần trước.
Tô Thâm Tuyết không biết có phải vì cô đường đột tìm đến tận cửa phòng anh hay không.
Vừa bước vào nhà, Lục Kiêu Dương đã luôn tay luôn chân. Đầu tiên là kéo rèm cửa sổ lên, sau đó gom những thứ vứt linh tinh trên sofa và bàn ghế, nào là quần áo, tạp chí, túi giấy, đồ ăn nhẹ... rồi ôm trong tay. Nhưng lại có một vấn đề. Mất một lúc lâu mà anh vẫn không tìm được chỗ thích hợp để cất những thứ này, cứ ôm khư khư trên tay. Lục Kiêu Dương có vẻ ngại ngùng.
Tô Thâm Tuyết cũng thấy ngại. Trong số những món đồ Lục Kiêu Dương đang cầm trên tay, cô nhìn thấy có một số đồ dùng cá nhân của phụ nữ. Chắc là của cô gái nóng bỏng vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa rời đi ban nãy.
Ồ, cuộc sống ở Goran của chàng trai trẻ đến từ Missisippi cũng khá tốt đấy chứ, ít nhất là trên phương diện tình cảm.
Suy nghĩ này xuất hiện, những cảm giác bất an mông lung của cô trước khi đến đây bỗng bay biến sạch.
"Tôi chỉ có thể ở đây hai mươi phút thôi." Tô Thâm Tuyết nói với Lục Kiêu Dương. Nấn ná mất một lúc rồi, chắc giờ chỉ còn khoảng mười lăm phút thôi.
Câu này như khiến Lục Kiêu Dương bừng tỉnh. Anh mở cửa ban công, quăng hết đồ trong tay qua ban công.
"Rầm" một tiếng, cửa ban công được đóng lại.
Hành động này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy dường như chàng trai trẻ Missisippi đang tức giận.
Tại sao Lục Kiêu Dương lại tức giận?
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Thâm Tuyết cho rằng có lẽ liên quan đến việc cô đến mà không báo trước. Cô nghe rõ ràng câu nói của cô gái ban nãy trước khi đi ra cầu thang.
"Tôi đến đây khiến cậu cảm thấy bất tiện sao?" Cô hỏi anh.
"Cô là Nữ hoàng bệ hạ." Anh đáp.
Câu này vô cùng gượng ép.
Tô Thâm Tuyết giả bộ ngó nghiêng quan sát căn hộ.
Không gian không rộng lắm, một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách vốn dĩ không rộng lắm, lại còn đặt thêm một tấm bình phong. Bên trong tấm bình phong là một chiếc giường, cửa phòng đóng im ỉm.
Lục Kiêu Dương vẫn mải mê với việc của mình. Bây giờ là giờ ăn trưa, anh đang mở chai nước ra.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ. Rèm cửa sổ được kéo kín, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, không khí cũng có vẻ bí bách, có lẽ mở cửa sổ ra sẽ tốt hơn.
Tay cô vừa chạm vào dây rút kéo rèm thì đã giật mình rụt lại vì tiếng hét của Lục Kiêu Dương.
"Tôi chỉ nghĩ mở cửa sổ có lẽ sẽ tốt hơn." Tô Thâm Tuyết giải thích.
"Tôi không thích mở cửa sổ, mà tôi cũng không thích kéo rèm cửa ra." Giọng Lục Kiêu Dương không được mềm mỏng cho lắm.
Xem ra, Lục Kiêu Dương giận thật rồi.
Cô không cần phải ở lại đây để hứng chịu cơn giận dữ của anh. Chàng trai trẻ đến từ Missisippi cho rằng ở cùng cô hai tiếng rưỡi thì đã to chuyện lắm à, tưởng là mình giỏi lắm hay sao, tưởng họa sĩ tranh khỏa thân thì ghê gớm lắm à?
Lúc cô đang định nói lời từ biệt thì Lục Kiêu Dương lại lên tiếng, "Nữ hoàng bệ hạ, có phải Người muốn nói rằng không cần phải ở một nơi như thế này mà chờ đợi, tủ giày của Nữ hoàng bệ hạ còn rộng hơn cả chỗ này nữa."
Ơ… Lục Kiêu Dương đang nói gì vậy, cô có chê bai nơi này một câu nào đâu. Chỉ để chứng minh mình không hề chê bai chỗ này, Tô Thâm Tuyết đành nuốt lại lời từ biệt.
Vẫn còn mười phút nữa.
Lục Kiêu Dương tỏ thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới cô. Anh ngồi khoanh chân xếp bằng trên nền nhà, cắm cúi chăm chú giải quyết bữa trưa.
Lại thêm hai phút trôi qua.
Tô Thâm Tuyết đang định cất bước đi, Lục Kiêu Dương lại nói, "Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không?"
Hả…?
Chàng trai trẻ đến từ Missisippi sao cứ như ăn phải thuốc súng thế nhỉ?
Cái gì cơ! Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không ư?
Tô Thâm Tuyết liền ngồi phịch xuống chiếc sofa.
Tô Thâm Tuyết cứ ngồi trên sofa, còn Lục Kiêu Dương cứ ăn.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra mình vội vàng tới đây nên chưa kịp ăn trưa, giờ cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Không biết có phải do bụng đói hay không, cô cứ nhìn hau háu vào bát mỳ của Lục Kiêu Dương.
Cô vừa nhìn, vừa hỏi: "Lục Kiêu Dương, cậu đang ăn gì thế?"
Hôm nay, lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết được ăn món mỳ trong truyền thuyết. Mùi vị này… là vị cà chua mà cô thích nhất, chỉ mới thử một miếng mà mắt cô đã long lanh sáng rực lên.
Hôm nay, Lục Kiêu Dương đã nói, nếu nhìn lại hai mươi ba năm cuộc đời anh, sự kiện được xếp hàng đầu chính là Nữ hoàng đã nghe theo đề xuất của anh, biết đến món mỳ nổi tiếng đang khá hot trong giới trẻ hiện nay.
Tiếp sau đó, tình hình đổi thành Tô Thâm Tuyết ăn mỳ, còn Lục Kiêu Dương ngồi nhìn cô ăn.
Mỳ ăn liền vị cà chua đã kéo họ về với buổi đêm bầu trời đầy sao, họ đã cùng nhau du ngoạn vòng quanh thế giới.
Chỉ vào tấm rèm cửa, cô hỏi anh, có thật là anh không thích mở rèm, cũng không thích mở cửa sổ không?
"Không phải." Lục Kiêu Dương trả lời.
Cô nhìn anh.
"Phía sau cửa sổ là bí mật của tôi." Lục Kiêu Dương đã nói với cô như vậy.
"Bí mật gì thế?"
Lục Kiêu Dương đưa tay lên ra dấu "suỵt."
Cô gật đầu, tiếp tục ăn mỳ.
Một lát sau, mắt cô lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, hỏi, "Trong phòng kia cũng có bí mật sao?"
Lục Kiêu Dương lắc đầu: "Đó là phòng tranh của tôi."
Lúc này, Tô Thâm Tuyết bị thu hút: "Tranh khỏa thân?"
"Phòng tranh khỏa thân."
"Tôi có thể xem được không?"
"Lần sau đến rồi xem." Lục Kiêu Dương nói như vậy.
Mỳ cà chua đã ăn hết, đã đến lúc phải rời đi rồi.
Đứng ở hành lang nhỏ hẹp, anh nói với cô: "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."
Cô vẫy tay chào tạm biệt Lục Kiêu Dương.
Trước khi rời đi, Lục Kiêu Dương đưa số điện thoại di động của mình cho Tô Thâm Tuyết, nói rằng lần sau muốn đến đây thì gọi trước cho anh.
Trên đường trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết nhận được tin tức Utah Tụng Hương sẽ quay trở lại Goran muộn một ngày.
Hiện tại, Utah Tụng Hương đang tham dự Hội nghị thượng đỉnh bốn quốc gia châu Đại Dương ở Úc. Người ta nói rằng lý do về muộn một ngày là vì hôm đó Utah Tụng Hương cùng nguyên thủ của một số quốc gia khác gặp nhau để lướt sóng.
Vốn dĩ ống kính của nhiếp ảnh gia đều theo đuổi cái đẹp. Trong Hội nghị, Utah Tụng Hương chiếm spotlight nhiều nhất. Trong từng khung hình, từng bức ảnh anh đều xuất sắc, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhìn những bức hình của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết lại cảm thấy, người đàn ông đã cõng cô trong con ngõ nhỏ tối, hát cho cô nghe Bohemian Rhapsody dường như chưa từng tồn tại.
Không được, cô phải tìm anh về.
Đêm đầu tiên trở về Goran, Utah Tụng Hương vẫn còn làm việc trong thư phòng. Cô đến quấy nhiễu anh, bắt anh hát cho cô nghe bài Bohemian Rhapsody.
"Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc à?" Anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Cô hôn lên trán anh, "Tụng Hương, hát cho em nghe đi." Cô hôn lên tóc anh, "Tụng Hương, hát cho em đi." Rồi cô hôn lên môi anh, "Nào, hát đi mà, em muốn nghe, em muốn nghe thật đấy." Anh vẫn thờ ơ, cô lại vẫn tiếp tục. Cuối cùng anh nói, "Tô Thâm Tuyết, dù cho em có lột sạch quần áo ra thì cũng vô ích thôi." Cô không đòi anh hát Bohemian Rhapsody nữa. Lúc cô rời khỏi phòng làm việc, anh vẫn còn vùi đầu vào công việc.
Tô Thâm Tuyết về tới phòng. Cô sửa soạn chuẩn bị đi ngủ. Chỉ có điều… có gì đó không ổn. Trước đó cô đã tắm rồi, nhưng cô vẫn mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, thậm chí còn quên không cởi đồ. Bỏ đi, bỏ hết đi, cô nhắm hai mắt lại.
Tiếng động khiến cô sực tỉnh. Mở mắt ra, cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa phòng tắm. Cô không nghĩ gì cả, chỉ mấp máy môi nói với anh "Go!" Anh không nghe lời cô, nhào đến ôm ghì lấy cô.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
(Mamma Mia, hãy để con đi, Beelzebub đã vì con mà từ bỏ ma quỷ.)
Cùng với tiếng nước chảy, cô bướng bỉnh nhắm nghiền hai mắt.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
Anh hát bên tai cô, cứ hát mãi không ngừng, "Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
"Em không muốn nghe, em không bao giờ muốn nghe nữa." Cô lườm anh.
"Vậy em muốn gì nào?"
"Em muốn cắn anh."
"Vậy cắn đi, trừ cổ ra chỗ nào cũng được."
"Không, em chỉ muốn cắn vào cổ thôi."
"Thật sự muốn cắn vào cổ anh sao."
"Chỉ muốn cắn vào cổ thôi."
"Vậy thì Thủ tướng chỉ có thể mặc áo cao cổ trong cuộc họp Quốc hội ngày mai rồi."
"Cắn vào cổ rồi chưa chắc em đã tha thứ cho anh đâu."
"Nữ hoàng bệ hạ, em còn đợi gì nữa?"
"Cắn thật đấy!" Nhưng cô lại không hề cắn anh. Anh liền gặm nhấm tai cô, thì thầm, "Đứng trước Nữ hoàng bệ hạ như thế này, dù có phải giao cả sinh mạng ra anh cũng cam lòng." Anh tiến gần thêm, "Tô Thâm Tuyết, có muốn sinh mạng của anh không?"
Cô đầu hàng, hoàn toàn đầu hàng rồi. Cô đáp lời anh "Tụng Hương, không đâu, em không muốn mạng của anh đâu, chẳng muốn chút nào cả."
"Cô gái ngoan."
"Tụng Hương, em muốn nghe."
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!" Câu hát vang lên, hòa cùng với tiếng nước róc rách không ngừng.
Trong ký ức của Utah Tụng Hương, đêm nay dài chưa từng thấy.
Đây là lần thứ ba trong tối nay, lần đầu tiên là trong phòng tắm. Tô Thâm Tuyết lại tức giận rồi. Ý nghĩ này xuất hiện vào giây phút đầu tiên sau khi Utah Tụng Hương hoàn tất công việc. Anh cau mày, suy đi nghĩ lại. Ừm, anh đã nói những lời rất thiếu tôn trọng cô. Câu nói kia suýt nữa đã khiến anh buông súng cướp cò trước cô. Hai tay cô quấn lấy anh, bên trong chiếc áo rộng cô không mặc gì khác, cộng thêm mái tóc dài buông xõa trên vai, gợi cảm hơn cả những tấm poster nóng bỏng dán trong khách sạn. Lúc cô vừa mở cửa phòng làm việc, anh đã chẳng còn tâm tư nào mà làm việc nữa. Không chỉ không muốn làm việc, anh còn muốn biến bàn làm việc thành nơi hành sự, để cô ngồi lên mặt bàn, giống như trong khách sạn vậy. Nhưng mà cô phải đợi đến khi anh làm việc xong đã, cho nên anh đã nói câu "Tô Thâm Tuyết, dù em có lột sạch quần áo ra thì cũng vô ích thôi" để xua cô đi.
Thế mà, cô đột nhiên tức giận rời đi.
Sau khi Tô Thâm Tuyết đi, trong tâm trí Utah Tụng Hương chỉ toàn hình ảnh cô khi tức giận. Lúc cô tức giận, lúc cô chằm chằm lườm anh, lúc cô dẩu môi khi thấy anh không thèm để ý đến mình.
Ôi! Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng của đất nước này cơ mà. Tô Thâm Tuyết, em càng không phải là Vivian. Em là con gái lớn nhà họ Tô. Tô Thâm Tuyết, em càng ngày càng không giống em nữa rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ, Utah Tụng Hương bất chợt nhớ ra.
Cũng không biết từ lúc nào, tần suất con gái lớn nhà họ Tô tức giận ngày càng dày. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa, hiện tượng "Tô Thâm Tuyết luôn tức giận" nên được đưa vào danh sách "Những điều cấm kỵ." Thi thoảng giận dỗi thì còn có chút thú vị. Chứ tức giận thường xuyên thì là quá đáng, giảm khí chất. Bởi vì, em là Nữ hoàng.
Thế nhưng…
Điều khiến Utah Tụng Hương bối rối là anh dường như lại không quá khó chịu với việc "Tô Thâm Tuyết thường hay tức giận." Ngược lại, dáng vẻ mím chặt môi, làm điệu bộ như muốn đoạn tuyệt với anh lại khiến anh bứt rứt. Anh chỉ muốn tách đôi môi cô ra, hôn đến khi cô ngây ngất. Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến cơ thể trắng muốt của cô. Cơ thể đó trong bóng tôi vô cùng hút mắt. Thậm chí hình ảnh đó trong một số thời điểm ban ngày cũng rất hút mắt. Ban đêm là thực tế, ban ngày là ảo ảnh. Anh phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế bản thân mình không nhấc máy gọi cho cô, biến ảo ảnh thành sự thực.
Anh đưa tay đập vào mặt bàn. Hình ảnh Tô Thâm Tuyết tan biến dần khỏi tâm trí, Utah Tụng Hương thở dài một hơi.
Bản lĩnh khiến đàn ông điên cuồng của con gái lớn nhà họ Tô cũng cũng chỉ có vậy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đúng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thi thoảng không kiềm chế được bản thân cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Anh ngắm nhìn cô đứng dưới vòi sen. Cô vẫn mặc chiếc áo rộng thùng thình như lúc ở phòng làm việc của anh. Chỉ khác là chiếc áo đã bị ướt sũng nước. Utah Tụng Hương phải thừa nhận, anh lại gục ngã trước làn da mỹ miều kia rồi.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
Em muốn nghe câu này sao? Thâm Tuyết yêu dấu, em muốn nghe sao? Thế thì anh sẽ hát, hát đến lúc em phải cười với anh mới thôi, hát đến khi em phải van nài "đừng hát nữa, đừng hát nữa, phiền chết đi được" mới thôi.
Sao lại nhớ đến rồi.
Có điều, đó đã là chuyện xảy ra một tiếng trước, cũng chỉ mới một tiếng trước thôi. Anh đổ lỗi cho đôi môi đỏ mọng của cô cứ ở trước mặt anh, cho dù cô không nói gì cả, cho dù cô ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh. Công dân của đất nước này vẫn thường nói, "Thủ tướng của chúng ta thuộc phái hành động", anh nhẹ nhàng gọi "Thâm Tuyết."
Vừa qua nửa đêm, khi cao trào hạ xuống, cô bắt đầu tính toán với anh từng khoản một với điệu bộ tiểu nhân đắc ý. Vậy nên, anh nhắc nhở cô, "Nữ hoàng bệ hạ, đây vẫn là phòng của anh đấy."
Cô lập tức im bặt không lải nhải nữa.
Một lúc sau, bên tai anh vang lên tiếng sột soạt, vòng tay anh chợt trống rỗng.
Anh mở mắt ra, Tô Thâm Tuyết đang mặc quần áo.
Con gái lớn nhà họ Tô lại giận rồi.
Con gái lớn nhà họ Tô lúc nào cũng tức giận. Vivian Jellybean thích làm nũng cũng hay giận dỗi.
Vậy nên, trong lòng Utah Tụng Hương gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Anh nhắm mắt lại, mặc kệ cô.
Rất nhanh, tiếng bước chân xa dần.
Yên tĩnh rồi, sẽ không có ai lải nhải bên tai anh nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Utah Tụng Hương mới vòng tay theo thói quen. Cánh tay anh chỉ ôm vào không khí.
Trong lòng anh trống huơ trống hoác.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Trái tim anh trống rỗng.
Khẽ chửi thề, Utah Tụng Hương đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trước cửa phòng Tô Thâm Tuyết gõ cửa, không có tiếng đáp.
Đáng chết!
Anh lại gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại.
Anh vặn tay nắm cửa, liền phát hiện cửa phòng đã bị khóa. Tô Thâm Tuyết tự nhốt mình trong phòng.
Vào giờ này, anh không muốn đi tìm quản gia để lấy chìa khóa.
Chết tiệt, chết tiệt thật!
Utah Tụng Hương mở cửa phòng khách. Từ ban công phòng khách có thể trèo sang ban công phòng Tô Thâm Tuyết. Cái gì thế, anh đang làm chuyện ngu ngốc gì thế? Chỉ vài tiếng nữa là trời sáng rồi. Trời sáng thì Tô Thâm Tuyết sẽ tự động ra khỏi phòng thôi. Chẳng may anh ngã xuống thì sao, đây là đang ở tầng ba đấy. Nếu anh không chết thì cũng thành chủ đề bàn tán của mấy quan chức lớn tuổi trong Quốc hội. Đó là ban công của anh cơ mà.
Nhưng mà, anh cũng đã làm chuyện ngu ngốc đó rồi.
Ngay khi bàn chân anh chạm xuống sàn ban công phòng Tô Thâm Tuyết, anh bị người đang ngồi trên ban công làm cho giật mình. Dường như, người đang ngồi trên ban công kia cũng giật thót mình vì sự xuất hiện của anh.
Bây giờ là mấy giờ rồi, người còn ngồi trên ban công kia có thể là ai được nữa chứ?
Ánh đèn yếu ớt cùng ánh sáng từ những vì sao xa xăm.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
"Tô Thâm Tuyết, sao em lại ngồi đây như ma thế để làm gì?" Anh bực bội hỏi.
"Nếu em giống con ma ngồi đây, thì anh chính là tên trộm trèo ban công!" Cô hậm hực đáp trả.
Một giây sau.
"Suýt nữa dọa người ta sợ chết khiếp." Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.
Anh nghe ra… sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô.
Anh không nghĩ ngợi gì, vươn tay chạm vào khóe mắt Tô Thâm Tuyết. Quả nhiên, ướt đẫm rồi!
Đúng là ma làm. Dạo gần đây Tô Thâm Tuyết không chỉ hay giận dỗi, mà cứ đụng một tý là khóc lóc.
Em phải biết, phải biết rằng, em là Nữ hoàng của đất nước này, Nữ hoàng mà cứ hơi một tý là khóc thì có được không? Nhưng mà, suy nghĩ này khi được bật ra thành lời nói thì lại trở thành: "Sao em lại khóc?"
"Em đâu có khóc."
"Tại sao lại ngồi đây khóc? Tại sao lại làm như thể uất ức thế kia?"
"Em nói rồi, em đâu có khóc."
Cô quay người rời khỏi ban công. Anh chặn cô lại.
Giằng co một hồi, cô liền ngã vào lòng anh.
Anh hôn cô, cô ra sức vùng vẫy, thật sự muốn thoát khỏi anh.
Tô Thâm Tuyết lại muốn thoát khỏi anh sao?
Thật là buồn cười!
Nực cười đến hoang đường!
Càng hoang đường hơn nữa là, cơ thể của con gái lớn nhà họ Tô dường như có một loại ma thuật nào đó, lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy. Bất luận thế nào, khi chạm vào những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, tim anh lại đập rộn lên, lại muốn dùng những thủ đoạn cực kỳ ám muội với cô. Nhưng mà, Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, anh tưởng rằng đây là cơ hội để chúng ta có thể nhanh chóng làm hòa. Anh không thể nào chịu đựng nổi khi em ra sức thoát khỏi vòng tay anh.
Hình ảnh Tô Thâm Tuyết ngồi một mình trên ban công khiến Utah Tụng Hương đau nhói từ tận xương tủy.
Anh cố sức hôn lấy những giọt lệ rưng rưng chực rơi xuống nơi khóe mắt cô. Thế nhưng anh hôn thế nào cũng không hết, mà ngược lại, dường như còn tuôn rơi nhiều hơn.
Làm sao đây? Anh phải làm sao đây.
Hoảng loạn, bế tắc.
Một cơn gió thổi tới.
Anh điên rồi.
"Hay là anh nhảy từ đây xuống? Nhé?"
Cuối cùng, cô cũng chịu cất lời: "Anh... anh nói gì cơ?"
Một câu nói ngu ngốc vang lên bên tai cô: "Nếu anh nhảy từ đây xuống, liệu có thể ngăn những giọt nước mắt của em lại không?"
Khoảnh khắc đó...
Sau khi xác định mình không nghe nhầm, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi tay cô vòng qua người anh, quấn lấy như dây leo: "Không, em không muốn, em không muốn anh nhảy từ đây xuống đâu."
Trong ánh sáng lờ mờ, anh trân trối nhìn cô.
Dường như, ánh mắt của anh khiến cô hơi hoang mang.
Cô nói, "Tụng Hương, em không khóc nữa. Anh xem, em không còn khóc nữa rồi, bây giờ đâu còn giọt nước mắt nào nữa."
Cô chủ động lần tìm môi anh.
Anh mạnh mẽ chiếm hữu bờ môi cô.
Tô Thâm Tuyết, từ sau không được dễ dàng tin lời đàn ông, đặc biệt là trong những lúc như thế này. Tô Thâm Tuyết, trong những lúc như thế này, đàn ông nói rằng có thể vì em mà nhảy từ đây xuống đều là nói xạo, chẳng qua họ muốn nhanh chóng tìm được hoan lạc mà thôi.
Utah Tụng Hương nhắm mắt lại.
"Có cần anh nhảy từ đây xuống không?"
"Anh nhảy từ đây xuống thì có thể ngăn được những giọt nước mắt của em không?" Những lời như vậy rất quen. Rất lâu, rất lâu trước đây, đã có một người đàn ông từng nói với một người phụ nữ những lời như vậy.
Tìm về hồi ức, Utah Tụng Hương nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ đó.
Một năm sau, người phụ nữ đã chết trong bồn tắm. Ngay lúc người phụ nữ đó nằm lạnh lẽo trong bồn tắm, người đàn ông kia đang nằm trên giường của một cô gái tên Elena.
Cho nên, Tô Thâm Tuyết, em phải canh chừng anh.
Tô Thâm Tuyết, em phải giữ lấy anh, đừng để anh trở thành người giống Utah Tụng Khinh.
Nếu hỏi tại sao Utah Tụng Hương lại nói những lời như vậy, anh cũng không biết. Anh chỉ biết rằng những giọt nước mắt mà anh hôn mãi không hết kia của Tô Thâm Tuyết khiến anh hoảng hốt. Chết tiệt, chết tiệt, sao lại hôn mãi không hết chứ!
"Có cần anh nhảy từ đây xuống không?"
"Anh nhảy từ đây xuống thì có thể ngăn được những giọt nước mắt của em không?" Những lời Utah Tụng Hương nói trên ban công hôm đó đã khiến Tô Thâm Tuyết lâng lâng suốt cả tháng Chín. Lúc không có ai, cô thường cười vu vơ. Lúc xử lý công việc, cô như người mất hồn. Chuyện cô đi nhầm phòng này phòng nọ diễn ra như cơm bữa.
Cứ như vậy, tháng Mười lại tới.
Cô gái trẻ hỏi cô, "Cô đến tìm Hans à?"
Sau vài giây suy nghĩ, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra Hans là tên tiếng Anh của Lục Kiêu Dương.
Cô giật đầu.
"Hans, có người tìm này." Cô gái đập mạnh vào cửa.
Nói xong, cô gái đi về phía cầu thang máy, vừa đi xuống vừa nói to hằn học, "Thế mà nói là hôm nay chỉ gặp mỗi mình mình. Mẹ nói đúng thật, bọn con trai Mỹ toàn tên lừa đảo."
Lục Kiêu Dương xuất hiện trước cửa.
Tô Thâm Tuyết lại thấy màu hồng công chúa trên người chàng trai trẻ đến từ Missisippi. Trước đây là giày, còn bây giờ là một mảnh chiếc tạp dề.
Lần thứ ba gặp gỡ, không hiểu sao Tô Thâm Tuyết và Lục Kiêu Dương lại cảm thấy không thoải mái như hai lần trước.
Tô Thâm Tuyết không biết có phải vì cô đường đột tìm đến tận cửa phòng anh hay không.
Vừa bước vào nhà, Lục Kiêu Dương đã luôn tay luôn chân. Đầu tiên là kéo rèm cửa sổ lên, sau đó gom những thứ vứt linh tinh trên sofa và bàn ghế, nào là quần áo, tạp chí, túi giấy, đồ ăn nhẹ... rồi ôm trong tay. Nhưng lại có một vấn đề. Mất một lúc lâu mà anh vẫn không tìm được chỗ thích hợp để cất những thứ này, cứ ôm khư khư trên tay. Lục Kiêu Dương có vẻ ngại ngùng.
Tô Thâm Tuyết cũng thấy ngại. Trong số những món đồ Lục Kiêu Dương đang cầm trên tay, cô nhìn thấy có một số đồ dùng cá nhân của phụ nữ. Chắc là của cô gái nóng bỏng vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa rời đi ban nãy.
Ồ, cuộc sống ở Goran của chàng trai trẻ đến từ Missisippi cũng khá tốt đấy chứ, ít nhất là trên phương diện tình cảm.
Suy nghĩ này xuất hiện, những cảm giác bất an mông lung của cô trước khi đến đây bỗng bay biến sạch.
"Tôi chỉ có thể ở đây hai mươi phút thôi." Tô Thâm Tuyết nói với Lục Kiêu Dương. Nấn ná mất một lúc rồi, chắc giờ chỉ còn khoảng mười lăm phút thôi.
Câu này như khiến Lục Kiêu Dương bừng tỉnh. Anh mở cửa ban công, quăng hết đồ trong tay qua ban công.
"Rầm" một tiếng, cửa ban công được đóng lại.
Hành động này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy dường như chàng trai trẻ Missisippi đang tức giận.
Tại sao Lục Kiêu Dương lại tức giận?
Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Thâm Tuyết cho rằng có lẽ liên quan đến việc cô đến mà không báo trước. Cô nghe rõ ràng câu nói của cô gái ban nãy trước khi đi ra cầu thang.
"Tôi đến đây khiến cậu cảm thấy bất tiện sao?" Cô hỏi anh.
"Cô là Nữ hoàng bệ hạ." Anh đáp.
Câu này vô cùng gượng ép.
Tô Thâm Tuyết giả bộ ngó nghiêng quan sát căn hộ.
Không gian không rộng lắm, một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách vốn dĩ không rộng lắm, lại còn đặt thêm một tấm bình phong. Bên trong tấm bình phong là một chiếc giường, cửa phòng đóng im ỉm.
Lục Kiêu Dương vẫn mải mê với việc của mình. Bây giờ là giờ ăn trưa, anh đang mở chai nước ra.
Tô Thâm Tuyết bước đến bên cửa sổ. Rèm cửa sổ được kéo kín, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, không khí cũng có vẻ bí bách, có lẽ mở cửa sổ ra sẽ tốt hơn.
Tay cô vừa chạm vào dây rút kéo rèm thì đã giật mình rụt lại vì tiếng hét của Lục Kiêu Dương.
"Tôi chỉ nghĩ mở cửa sổ có lẽ sẽ tốt hơn." Tô Thâm Tuyết giải thích.
"Tôi không thích mở cửa sổ, mà tôi cũng không thích kéo rèm cửa ra." Giọng Lục Kiêu Dương không được mềm mỏng cho lắm.
Xem ra, Lục Kiêu Dương giận thật rồi.
Cô không cần phải ở lại đây để hứng chịu cơn giận dữ của anh. Chàng trai trẻ đến từ Missisippi cho rằng ở cùng cô hai tiếng rưỡi thì đã to chuyện lắm à, tưởng là mình giỏi lắm hay sao, tưởng họa sĩ tranh khỏa thân thì ghê gớm lắm à?
Lúc cô đang định nói lời từ biệt thì Lục Kiêu Dương lại lên tiếng, "Nữ hoàng bệ hạ, có phải Người muốn nói rằng không cần phải ở một nơi như thế này mà chờ đợi, tủ giày của Nữ hoàng bệ hạ còn rộng hơn cả chỗ này nữa."
Ơ… Lục Kiêu Dương đang nói gì vậy, cô có chê bai nơi này một câu nào đâu. Chỉ để chứng minh mình không hề chê bai chỗ này, Tô Thâm Tuyết đành nuốt lại lời từ biệt.
Vẫn còn mười phút nữa.
Lục Kiêu Dương tỏ thái độ hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì tới cô. Anh ngồi khoanh chân xếp bằng trên nền nhà, cắm cúi chăm chú giải quyết bữa trưa.
Lại thêm hai phút trôi qua.
Tô Thâm Tuyết đang định cất bước đi, Lục Kiêu Dương lại nói, "Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không?"
Hả…?
Chàng trai trẻ đến từ Missisippi sao cứ như ăn phải thuốc súng thế nhỉ?
Cái gì cơ! Có phải Nữ hoàng bệ hạ khinh miệt không muốn ngồi lên chiếc sofa nhuốm mùi nghèo khổ không ư?
Tô Thâm Tuyết liền ngồi phịch xuống chiếc sofa.
Tô Thâm Tuyết cứ ngồi trên sofa, còn Lục Kiêu Dương cứ ăn.
Lúc này, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra mình vội vàng tới đây nên chưa kịp ăn trưa, giờ cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Không biết có phải do bụng đói hay không, cô cứ nhìn hau háu vào bát mỳ của Lục Kiêu Dương.
Cô vừa nhìn, vừa hỏi: "Lục Kiêu Dương, cậu đang ăn gì thế?"
Hôm nay, lần đầu tiên Tô Thâm Tuyết được ăn món mỳ trong truyền thuyết. Mùi vị này… là vị cà chua mà cô thích nhất, chỉ mới thử một miếng mà mắt cô đã long lanh sáng rực lên.
Hôm nay, Lục Kiêu Dương đã nói, nếu nhìn lại hai mươi ba năm cuộc đời anh, sự kiện được xếp hàng đầu chính là Nữ hoàng đã nghe theo đề xuất của anh, biết đến món mỳ nổi tiếng đang khá hot trong giới trẻ hiện nay.
Tiếp sau đó, tình hình đổi thành Tô Thâm Tuyết ăn mỳ, còn Lục Kiêu Dương ngồi nhìn cô ăn.
Mỳ ăn liền vị cà chua đã kéo họ về với buổi đêm bầu trời đầy sao, họ đã cùng nhau du ngoạn vòng quanh thế giới.
Chỉ vào tấm rèm cửa, cô hỏi anh, có thật là anh không thích mở rèm, cũng không thích mở cửa sổ không?
"Không phải." Lục Kiêu Dương trả lời.
Cô nhìn anh.
"Phía sau cửa sổ là bí mật của tôi." Lục Kiêu Dương đã nói với cô như vậy.
"Bí mật gì thế?"
Lục Kiêu Dương đưa tay lên ra dấu "suỵt."
Cô gật đầu, tiếp tục ăn mỳ.
Một lát sau, mắt cô lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt, hỏi, "Trong phòng kia cũng có bí mật sao?"
Lục Kiêu Dương lắc đầu: "Đó là phòng tranh của tôi."
Lúc này, Tô Thâm Tuyết bị thu hút: "Tranh khỏa thân?"
"Phòng tranh khỏa thân."
"Tôi có thể xem được không?"
"Lần sau đến rồi xem." Lục Kiêu Dương nói như vậy.
Mỳ cà chua đã ăn hết, đã đến lúc phải rời đi rồi.
Đứng ở hành lang nhỏ hẹp, anh nói với cô: "Tạm biệt, Nữ hoàng bệ hạ của tôi."
Cô vẫy tay chào tạm biệt Lục Kiêu Dương.
Trước khi rời đi, Lục Kiêu Dương đưa số điện thoại di động của mình cho Tô Thâm Tuyết, nói rằng lần sau muốn đến đây thì gọi trước cho anh.
Trên đường trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết nhận được tin tức Utah Tụng Hương sẽ quay trở lại Goran muộn một ngày.
Hiện tại, Utah Tụng Hương đang tham dự Hội nghị thượng đỉnh bốn quốc gia châu Đại Dương ở Úc. Người ta nói rằng lý do về muộn một ngày là vì hôm đó Utah Tụng Hương cùng nguyên thủ của một số quốc gia khác gặp nhau để lướt sóng.
Vốn dĩ ống kính của nhiếp ảnh gia đều theo đuổi cái đẹp. Trong Hội nghị, Utah Tụng Hương chiếm spotlight nhiều nhất. Trong từng khung hình, từng bức ảnh anh đều xuất sắc, khiến người ta không thể rời mắt.
Nhìn những bức hình của Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết lại cảm thấy, người đàn ông đã cõng cô trong con ngõ nhỏ tối, hát cho cô nghe Bohemian Rhapsody dường như chưa từng tồn tại.
Không được, cô phải tìm anh về.
Đêm đầu tiên trở về Goran, Utah Tụng Hương vẫn còn làm việc trong thư phòng. Cô đến quấy nhiễu anh, bắt anh hát cho cô nghe bài Bohemian Rhapsody.
"Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc à?" Anh còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Cô hôn lên trán anh, "Tụng Hương, hát cho em nghe đi." Cô hôn lên tóc anh, "Tụng Hương, hát cho em đi." Rồi cô hôn lên môi anh, "Nào, hát đi mà, em muốn nghe, em muốn nghe thật đấy." Anh vẫn thờ ơ, cô lại vẫn tiếp tục. Cuối cùng anh nói, "Tô Thâm Tuyết, dù cho em có lột sạch quần áo ra thì cũng vô ích thôi." Cô không đòi anh hát Bohemian Rhapsody nữa. Lúc cô rời khỏi phòng làm việc, anh vẫn còn vùi đầu vào công việc.
Tô Thâm Tuyết về tới phòng. Cô sửa soạn chuẩn bị đi ngủ. Chỉ có điều… có gì đó không ổn. Trước đó cô đã tắm rồi, nhưng cô vẫn mở cửa phòng tắm, bật vòi hoa sen, thậm chí còn quên không cởi đồ. Bỏ đi, bỏ hết đi, cô nhắm hai mắt lại.
Tiếng động khiến cô sực tỉnh. Mở mắt ra, cô nhìn thấy anh đang đứng ở cửa phòng tắm. Cô không nghĩ gì cả, chỉ mấp máy môi nói với anh "Go!" Anh không nghe lời cô, nhào đến ôm ghì lấy cô.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
(Mamma Mia, hãy để con đi, Beelzebub đã vì con mà từ bỏ ma quỷ.)
Cùng với tiếng nước chảy, cô bướng bỉnh nhắm nghiền hai mắt.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
Anh hát bên tai cô, cứ hát mãi không ngừng, "Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
"Em không muốn nghe, em không bao giờ muốn nghe nữa." Cô lườm anh.
"Vậy em muốn gì nào?"
"Em muốn cắn anh."
"Vậy cắn đi, trừ cổ ra chỗ nào cũng được."
"Không, em chỉ muốn cắn vào cổ thôi."
"Thật sự muốn cắn vào cổ anh sao."
"Chỉ muốn cắn vào cổ thôi."
"Vậy thì Thủ tướng chỉ có thể mặc áo cao cổ trong cuộc họp Quốc hội ngày mai rồi."
"Cắn vào cổ rồi chưa chắc em đã tha thứ cho anh đâu."
"Nữ hoàng bệ hạ, em còn đợi gì nữa?"
"Cắn thật đấy!" Nhưng cô lại không hề cắn anh. Anh liền gặm nhấm tai cô, thì thầm, "Đứng trước Nữ hoàng bệ hạ như thế này, dù có phải giao cả sinh mạng ra anh cũng cam lòng." Anh tiến gần thêm, "Tô Thâm Tuyết, có muốn sinh mạng của anh không?"
Cô đầu hàng, hoàn toàn đầu hàng rồi. Cô đáp lời anh "Tụng Hương, không đâu, em không muốn mạng của anh đâu, chẳng muốn chút nào cả."
"Cô gái ngoan."
"Tụng Hương, em muốn nghe."
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!" Câu hát vang lên, hòa cùng với tiếng nước róc rách không ngừng.
Trong ký ức của Utah Tụng Hương, đêm nay dài chưa từng thấy.
Đây là lần thứ ba trong tối nay, lần đầu tiên là trong phòng tắm. Tô Thâm Tuyết lại tức giận rồi. Ý nghĩ này xuất hiện vào giây phút đầu tiên sau khi Utah Tụng Hương hoàn tất công việc. Anh cau mày, suy đi nghĩ lại. Ừm, anh đã nói những lời rất thiếu tôn trọng cô. Câu nói kia suýt nữa đã khiến anh buông súng cướp cò trước cô. Hai tay cô quấn lấy anh, bên trong chiếc áo rộng cô không mặc gì khác, cộng thêm mái tóc dài buông xõa trên vai, gợi cảm hơn cả những tấm poster nóng bỏng dán trong khách sạn. Lúc cô vừa mở cửa phòng làm việc, anh đã chẳng còn tâm tư nào mà làm việc nữa. Không chỉ không muốn làm việc, anh còn muốn biến bàn làm việc thành nơi hành sự, để cô ngồi lên mặt bàn, giống như trong khách sạn vậy. Nhưng mà cô phải đợi đến khi anh làm việc xong đã, cho nên anh đã nói câu "Tô Thâm Tuyết, dù em có lột sạch quần áo ra thì cũng vô ích thôi" để xua cô đi.
Thế mà, cô đột nhiên tức giận rời đi.
Sau khi Tô Thâm Tuyết đi, trong tâm trí Utah Tụng Hương chỉ toàn hình ảnh cô khi tức giận. Lúc cô tức giận, lúc cô chằm chằm lườm anh, lúc cô dẩu môi khi thấy anh không thèm để ý đến mình.
Ôi! Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng của đất nước này cơ mà. Tô Thâm Tuyết, em càng không phải là Vivian. Em là con gái lớn nhà họ Tô. Tô Thâm Tuyết, em càng ngày càng không giống em nữa rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ, Utah Tụng Hương bất chợt nhớ ra.
Cũng không biết từ lúc nào, tần suất con gái lớn nhà họ Tô tức giận ngày càng dày. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa, hiện tượng "Tô Thâm Tuyết luôn tức giận" nên được đưa vào danh sách "Những điều cấm kỵ." Thi thoảng giận dỗi thì còn có chút thú vị. Chứ tức giận thường xuyên thì là quá đáng, giảm khí chất. Bởi vì, em là Nữ hoàng.
Thế nhưng…
Điều khiến Utah Tụng Hương bối rối là anh dường như lại không quá khó chịu với việc "Tô Thâm Tuyết thường hay tức giận." Ngược lại, dáng vẻ mím chặt môi, làm điệu bộ như muốn đoạn tuyệt với anh lại khiến anh bứt rứt. Anh chỉ muốn tách đôi môi cô ra, hôn đến khi cô ngây ngất. Anh nhắm mắt lại, nghĩ đến cơ thể trắng muốt của cô. Cơ thể đó trong bóng tôi vô cùng hút mắt. Thậm chí hình ảnh đó trong một số thời điểm ban ngày cũng rất hút mắt. Ban đêm là thực tế, ban ngày là ảo ảnh. Anh phải tốn rất nhiều sức lực mới kiềm chế bản thân mình không nhấc máy gọi cho cô, biến ảo ảnh thành sự thực.
Anh đưa tay đập vào mặt bàn. Hình ảnh Tô Thâm Tuyết tan biến dần khỏi tâm trí, Utah Tụng Hương thở dài một hơi.
Bản lĩnh khiến đàn ông điên cuồng của con gái lớn nhà họ Tô cũng cũng chỉ có vậy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đúng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thi thoảng không kiềm chế được bản thân cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Anh ngắm nhìn cô đứng dưới vòi sen. Cô vẫn mặc chiếc áo rộng thùng thình như lúc ở phòng làm việc của anh. Chỉ khác là chiếc áo đã bị ướt sũng nước. Utah Tụng Hương phải thừa nhận, anh lại gục ngã trước làn da mỹ miều kia rồi.
"Mamma mia, let me go
Beelzebub has a devil put aside for me, for me, for me!"
Em muốn nghe câu này sao? Thâm Tuyết yêu dấu, em muốn nghe sao? Thế thì anh sẽ hát, hát đến lúc em phải cười với anh mới thôi, hát đến khi em phải van nài "đừng hát nữa, đừng hát nữa, phiền chết đi được" mới thôi.
Sao lại nhớ đến rồi.
Có điều, đó đã là chuyện xảy ra một tiếng trước, cũng chỉ mới một tiếng trước thôi. Anh đổ lỗi cho đôi môi đỏ mọng của cô cứ ở trước mặt anh, cho dù cô không nói gì cả, cho dù cô ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh. Công dân của đất nước này vẫn thường nói, "Thủ tướng của chúng ta thuộc phái hành động", anh nhẹ nhàng gọi "Thâm Tuyết."
Vừa qua nửa đêm, khi cao trào hạ xuống, cô bắt đầu tính toán với anh từng khoản một với điệu bộ tiểu nhân đắc ý. Vậy nên, anh nhắc nhở cô, "Nữ hoàng bệ hạ, đây vẫn là phòng của anh đấy."
Cô lập tức im bặt không lải nhải nữa.
Một lúc sau, bên tai anh vang lên tiếng sột soạt, vòng tay anh chợt trống rỗng.
Anh mở mắt ra, Tô Thâm Tuyết đang mặc quần áo.
Con gái lớn nhà họ Tô lại giận rồi.
Con gái lớn nhà họ Tô lúc nào cũng tức giận. Vivian Jellybean thích làm nũng cũng hay giận dỗi.
Vậy nên, trong lòng Utah Tụng Hương gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Anh nhắm mắt lại, mặc kệ cô.
Rất nhanh, tiếng bước chân xa dần.
Yên tĩnh rồi, sẽ không có ai lải nhải bên tai anh nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Utah Tụng Hương mới vòng tay theo thói quen. Cánh tay anh chỉ ôm vào không khí.
Trong lòng anh trống huơ trống hoác.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Trái tim anh trống rỗng.
Khẽ chửi thề, Utah Tụng Hương đi ra khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trước cửa phòng Tô Thâm Tuyết gõ cửa, không có tiếng đáp.
Đáng chết!
Anh lại gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại.
Anh vặn tay nắm cửa, liền phát hiện cửa phòng đã bị khóa. Tô Thâm Tuyết tự nhốt mình trong phòng.
Vào giờ này, anh không muốn đi tìm quản gia để lấy chìa khóa.
Chết tiệt, chết tiệt thật!
Utah Tụng Hương mở cửa phòng khách. Từ ban công phòng khách có thể trèo sang ban công phòng Tô Thâm Tuyết. Cái gì thế, anh đang làm chuyện ngu ngốc gì thế? Chỉ vài tiếng nữa là trời sáng rồi. Trời sáng thì Tô Thâm Tuyết sẽ tự động ra khỏi phòng thôi. Chẳng may anh ngã xuống thì sao, đây là đang ở tầng ba đấy. Nếu anh không chết thì cũng thành chủ đề bàn tán của mấy quan chức lớn tuổi trong Quốc hội. Đó là ban công của anh cơ mà.
Nhưng mà, anh cũng đã làm chuyện ngu ngốc đó rồi.
Ngay khi bàn chân anh chạm xuống sàn ban công phòng Tô Thâm Tuyết, anh bị người đang ngồi trên ban công làm cho giật mình. Dường như, người đang ngồi trên ban công kia cũng giật thót mình vì sự xuất hiện của anh.
Bây giờ là mấy giờ rồi, người còn ngồi trên ban công kia có thể là ai được nữa chứ?
Ánh đèn yếu ớt cùng ánh sáng từ những vì sao xa xăm.
Hai người đối mắt nhìn nhau.
"Tô Thâm Tuyết, sao em lại ngồi đây như ma thế để làm gì?" Anh bực bội hỏi.
"Nếu em giống con ma ngồi đây, thì anh chính là tên trộm trèo ban công!" Cô hậm hực đáp trả.
Một giây sau.
"Suýt nữa dọa người ta sợ chết khiếp." Hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.
Anh nghe ra… sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô.
Anh không nghĩ ngợi gì, vươn tay chạm vào khóe mắt Tô Thâm Tuyết. Quả nhiên, ướt đẫm rồi!
Đúng là ma làm. Dạo gần đây Tô Thâm Tuyết không chỉ hay giận dỗi, mà cứ đụng một tý là khóc lóc.
Em phải biết, phải biết rằng, em là Nữ hoàng của đất nước này, Nữ hoàng mà cứ hơi một tý là khóc thì có được không? Nhưng mà, suy nghĩ này khi được bật ra thành lời nói thì lại trở thành: "Sao em lại khóc?"
"Em đâu có khóc."
"Tại sao lại ngồi đây khóc? Tại sao lại làm như thể uất ức thế kia?"
"Em nói rồi, em đâu có khóc."
Cô quay người rời khỏi ban công. Anh chặn cô lại.
Giằng co một hồi, cô liền ngã vào lòng anh.
Anh hôn cô, cô ra sức vùng vẫy, thật sự muốn thoát khỏi anh.
Tô Thâm Tuyết lại muốn thoát khỏi anh sao?
Thật là buồn cười!
Nực cười đến hoang đường!
Càng hoang đường hơn nữa là, cơ thể của con gái lớn nhà họ Tô dường như có một loại ma thuật nào đó, lại có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của anh như vậy. Bất luận thế nào, khi chạm vào những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, tim anh lại đập rộn lên, lại muốn dùng những thủ đoạn cực kỳ ám muội với cô. Nhưng mà, Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu, anh tưởng rằng đây là cơ hội để chúng ta có thể nhanh chóng làm hòa. Anh không thể nào chịu đựng nổi khi em ra sức thoát khỏi vòng tay anh.
Hình ảnh Tô Thâm Tuyết ngồi một mình trên ban công khiến Utah Tụng Hương đau nhói từ tận xương tủy.
Anh cố sức hôn lấy những giọt lệ rưng rưng chực rơi xuống nơi khóe mắt cô. Thế nhưng anh hôn thế nào cũng không hết, mà ngược lại, dường như còn tuôn rơi nhiều hơn.
Làm sao đây? Anh phải làm sao đây.
Hoảng loạn, bế tắc.
Một cơn gió thổi tới.
Anh điên rồi.
"Hay là anh nhảy từ đây xuống? Nhé?"
Cuối cùng, cô cũng chịu cất lời: "Anh... anh nói gì cơ?"
Một câu nói ngu ngốc vang lên bên tai cô: "Nếu anh nhảy từ đây xuống, liệu có thể ngăn những giọt nước mắt của em lại không?"
Khoảnh khắc đó...
Sau khi xác định mình không nghe nhầm, cô lắc đầu nguầy nguậy.
Đôi tay cô vòng qua người anh, quấn lấy như dây leo: "Không, em không muốn, em không muốn anh nhảy từ đây xuống đâu."
Trong ánh sáng lờ mờ, anh trân trối nhìn cô.
Dường như, ánh mắt của anh khiến cô hơi hoang mang.
Cô nói, "Tụng Hương, em không khóc nữa. Anh xem, em không còn khóc nữa rồi, bây giờ đâu còn giọt nước mắt nào nữa."
Cô chủ động lần tìm môi anh.
Anh mạnh mẽ chiếm hữu bờ môi cô.
Tô Thâm Tuyết, từ sau không được dễ dàng tin lời đàn ông, đặc biệt là trong những lúc như thế này. Tô Thâm Tuyết, trong những lúc như thế này, đàn ông nói rằng có thể vì em mà nhảy từ đây xuống đều là nói xạo, chẳng qua họ muốn nhanh chóng tìm được hoan lạc mà thôi.
Utah Tụng Hương nhắm mắt lại.
"Có cần anh nhảy từ đây xuống không?"
"Anh nhảy từ đây xuống thì có thể ngăn được những giọt nước mắt của em không?" Những lời như vậy rất quen. Rất lâu, rất lâu trước đây, đã có một người đàn ông từng nói với một người phụ nữ những lời như vậy.
Tìm về hồi ức, Utah Tụng Hương nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ đó.
Một năm sau, người phụ nữ đã chết trong bồn tắm. Ngay lúc người phụ nữ đó nằm lạnh lẽo trong bồn tắm, người đàn ông kia đang nằm trên giường của một cô gái tên Elena.
Cho nên, Tô Thâm Tuyết, em phải canh chừng anh.
Tô Thâm Tuyết, em phải giữ lấy anh, đừng để anh trở thành người giống Utah Tụng Khinh.
Nếu hỏi tại sao Utah Tụng Hương lại nói những lời như vậy, anh cũng không biết. Anh chỉ biết rằng những giọt nước mắt mà anh hôn mãi không hết kia của Tô Thâm Tuyết khiến anh hoảng hốt. Chết tiệt, chết tiệt, sao lại hôn mãi không hết chứ!
"Có cần anh nhảy từ đây xuống không?"
"Anh nhảy từ đây xuống thì có thể ngăn được những giọt nước mắt của em không?" Những lời Utah Tụng Hương nói trên ban công hôm đó đã khiến Tô Thâm Tuyết lâng lâng suốt cả tháng Chín. Lúc không có ai, cô thường cười vu vơ. Lúc xử lý công việc, cô như người mất hồn. Chuyện cô đi nhầm phòng này phòng nọ diễn ra như cơm bữa.
Cứ như vậy, tháng Mười lại tới.