• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thủ tướng, mời xem đơn ly hôn! (1 Viewer)

  • Chương 69 - Chương 69 LẠI MỘT NĂM NỮA (4)

Chương 69 LẠI MỘT NĂM NỮA (4)

Lúc anh chịu áp lực và đau khổ khi Vivian Healther nuốt lượng một lớn thuốc ngủ, anh đã từng nghĩ đến chuyện gọi một cuộc điện thoại cho Tô Thâm Tuyết chưa?



Cố tình không gọi điện, cự tuyệt gọi điện cho cô không phải là điều cô sợ nhất. Cô sợ nhất là trong thời khắc đó, anh đã hoàn toàn quên bẵng đi có một người tên là Tô Thâm Tuyết rồi.



Lặng im.



Thôi, bây giờ hỏi vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa.



Khuôn mặt đang vùi trong lòng bàn tay cô hơi gai gai, cô thống khổ lên tiếng: "Về đi."



Utah Tụng Hương không hề nhúc nhích.



Có lẽ Tô Thâm Tuyết nên nói khéo léo hơn một chút. Ngày mai anh còn phải làm việc, bây giờ râu anh còn chưa cạo, áo sơ mi lại nhăn nhúm, em không sao, anh về trước đi.



Muốn Utah Tụng Hương về nhà là ý muốn thật lòng của cô. Nếu anh không ở trước mặt, cô sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.



Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Hà Tinh Tinh: "Chuẩn bị xe cho ngài Thủ tướng."



Utah Tụng Hương về rồi.



Khi Tô Thâm Tuyết tỉnh lại đã là giữa trưa.



Hiện tại cô vẫn cần nằm viện theo dõi. Ngộ độc thức ăn và dính mưa là nguyên nhân khiến cô bị sốt cao. Ngài Thủ tướng lại một lần nữa nhấn mạnh việc không được quấy rầy Nữ hoàng, Hoàng gia đã phong tỏa tin tức cô bị ốm.



Ba ngày nằm viện năm ngoái là ác mộng của Tô Thâm Tuyết. Hoa bày đầy hành lang phòng bệnh, chỉ một cái phẩy tay, thành viên trong Hoàng thất đã gần như biến phòng bệnh thành khu du lịch.



Hà Tinh Tinh và Christie chịu trách nhiệm ở bệnh viện chăm sóc cô.



Nhân lúc Christie vắng mặt, Hà Tinh Tinh báo cho Tô Thâm Tuyết vài tin tức. Bảy giờ rưỡi không đón được Nữ hoàng bệ hạ, Hà Tinh Tinh đã gọi điện cho Christie. Tám giờ, Christie gọi điện cho Lý Khánh Châu. Tám giờ rưỡi, cả khu du lịch bị vây trong trạng thái bán phong tỏa. Đến chín giờ, Thủ tướng nhận được tin Nữ hoàng mất tích. Chín giờ mười phút, Đội phản ứng đặc biệt của Hoàng gia đã tìm thấy hình ảnh Nữ hoàng thông qua camera giám sát.



Đáng mừng là Lục Kiêu Dương không xuất hiện trong đoạn video theo dõi được trích xuất.

Hà Tinh Tinh đã chỉnh sửa nhật ký mua vé tàu của Tô Thâm Tuyết, từ hai người cùng lên tàu chuyển thành cô lên tàu một mình. Hà Tinh Tinh còn thủ tiêu những hình ảnh giám sát có đoạn cô và Lục Kiêu Dương cùng xuất hiện.



Không chỉ vậy… Hà Tinh Tinh còn giấu tấm danh thiếp ghi địa chỉ của Lục Kiêu Dương.



Hà Tinh Tinh đưa tấm danh thiếp cho Tô Thâm Tuyết.



Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, cùng với may mắn, cô còn cảm thấy phẫn uất.



Tất cả mọi chuyện như thể cô đang lén lút qua lại với người đàn ông khác, trong khi Utah Tụng Hương mới là người sai.



Cho rằng mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, để râu không cạo là có thể sắm vai người chồng tình sâu nghĩa nặng ư?



Thôi đi!



Utah Tụng Hương xuất hiện trong bản tin trưa đã phấn chấn trở lại. Cử chỉ mở cửa xe cho nữ Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đến thăm Goran hết sức đẹp mắt. Nhưng bây giờ người phẫn hận nhất phải là Vivian Healther. Cô ta đã lượn một vòng trước ngưỡng cửa của Thần Chết nhưng không hề ảnh hưởng đến Utah Tụng Hương.



Lần này, Vivian Jellybean nên hết hẳn hi vọng đi. Con trai trưởng nhà Utah chính là tên khốn như vậy đấy.



Buổi chiều, một vị khách đặc biệt ghé thăm.



Sao Tô Jenny lại biết cô nằm viện?



"Tôi tình cờ đến bệnh viện thăm cô bạn, nghe hai cô y tá nói Nữ hoàng đang nằm viện. Tôi nói với một người trong số đó rằng tôi là em gái của Nữ hoàng, muốn tạo bất ngờ cho Nữ hoàng, thế là cô ta liền dẫn tôi đến đây." Tô Jenny quăng cho Tô Thâm Tuyết một cuốn sổ ghi chép của y tá, "Đây là cái giá để cô ta dẫn tôi đến đây."



Thâm Tuyết nhíu mày.



Tô Jenny giờ vờ giả vịt hành lễ trước Nữ hoàng: "Nữ hoàng bệ hạ, có thể ký tên Người lên đó không?"



Tô Jenny không hề đến tay không. Cô ta đã nhân tiện hái một bông hoa ngoài vườn, xem như quà thăm bệnh.



Cô hỏi Tô Jenny sao lại đến thăm cô?



"Còn tại sao nữa, chị là chị gái của tôi còn gì."



Câu trả lời này làm Tô Thâm Tuyết sững sờ mất vài giây. Cô nghĩ một lát rồi bảo Tô Jenny đưa cô cuốn sổ tay của y tá.



Lúc Tô Thâm Tuyết ký tên, Tô Jenny tự nói rằng mình đã nộp đơn xin thực tập tại số Một đường Jose bảy tuần.



"Như vậy, tôi sẽ có cơ hội được gặp ngài Thủ tướng." Tô Jenny đắc ý nói.



Năm nào số Một đường Jose cũng tuyển mười thực tập sinh bên ngoài.



Tháng Bảy thông báo tuyển, tháng Mười chọn, tháng Mười hai lên danh sách. Đến tháng Hai năm sau, mười thực tập sinh ấy sẽ có cơ hội thực tập ở số Một đường Jose bảy tuần.



Tô Thâm Tuyết không buồn nói với Tô Jenny rằng muốn trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose phải đánh bại chín trăm chín mươi người trong số một nghìn thí sinh.

Mười thực tập sinh này cần thỏa mãn những điệu kiện dưới đây: Sinh viên đại học, không có tiền án tiền sự, cơ thể khỏe mạnh, có năng lực toàn diện xuất sắc, tinh thông ít nhất bốn ngoại ngữ, đã tham gia hoạt động công ích xã hội.



Cơ hội trở thành thực tập sinh số Một đường Jose dường như là giấc mơ của mọi thanh niên Goran. Dù đã đáp ứng được những điều kiện trên, thí sinh còn phải trải qua những vòng tuyển chọn gắt gao. Năm ngoái đã có mười nghìn người đăng ký tham gia.



Mười người được chọn trong số mấy chục nghìn người tham gia, thật cam go.



Càng đáng nhắc đến hơn là một phần ba trong mười nghìn người dự tuyển là các cô gái trẻ.



"Động cơ lớn nhất để tôi nộp đơn dự tuyển chính là ngài Thủ tướng. Tôi hy vọng có thể được gặp anh ấy trong thời gian thực tập. Nếu có thể đến thực tập ở Văn phòng Thư ký Thủ tướng thì càng tuyệt hơn." Các cô gái phát ngôn không hề che đậy.



Tô Jenny nói, chắc chắn cô ta sẽ là một trong số đó.



Đương nhiên, gặp Thủ tướng chỉ là một yếu tố. Tô Jenny hy vọng có thể dùng kinh nghiệm thực tập tại số Một đường Jose để lót đường dấn thân vào giới chính trị.



Sau khi diễn thuyết một tràng, cuối cùng cô ta nói: "Chị đã là Nữ hoàng rồi, ít ra tôi cũng phải là Tổng lý của đất nước này."



Xem ra, Tô Văn Hãn còn phải đau đầu nhiều đây.



Nếu Tô Thâm Tuyết nhớ không nhầm, tháng trước Tô Jenny còn phát ngôn bừa bãi trên mạng xã hội rằng muốn rinh giải Hoa hậu Thế giới về cho Goran.



Cô hỏi cô ta, còn Vương miện Hoa hậu Thế giới thì sao?



"Bây giờ tôi có hứng thú với việc trở thành nữ lãnh tụ Tổng lý của Goran hơn."



Tô Jenny không quên cảnh cáo Tô Thâm Tuyết đừng nhúng tay vào chuyện của cô ta. Cô ta muốn dựa vào năng lực của chính mình để trở thành một trong mười thực tập sinh tại số Một đường Jose. Cô ta còn tin rằng đương nhiên mình sẽ được sắp xếp thực tập tại Văn phòng Thư ký Thủ tướng.



"Vậy thì cứ mỏi mắt mong chờ đi." Tô Thâm Tuyết nhún vai.



Trước khi đi, Tô Jenny còn nói dáng vẻ ngời ngời của ngài Thủ tướng khi mở cửa xe cho nữ Bộ trưởng Bộ ngoại giao đã mê hoặc cô ta, khiến cô ta vô cùng mong ngóng tháng Hai năm sau.



Không lâu sau đó, vị quản gia người Anh của Utah Tụng Hương mang một số đồ dùng vệ sinh cá nhân của Utah Tụng Hương đặt vào phòng vệ sinh.



Khi trời sẩm tối, Utah Tụng Hương đến, vẫn mặc chiếc áo sơ mi lúc anh mở cửa xe cho nữ Bộ trưởng Bộ ngoại giao.



Anh bế cô lên xe lăn dù không nhận được sự đồng ý của cô.



Tất cả mọi thứ ở đây đều riêng tư, từ phòng bệnh, hành lang, khu nghỉ dưỡng đến vườn hoa.



Anh đẩy cô đến một hàng lang không người. Ban đầu họ còn nói chuyện với nhau: "Thấy khá hơn chút nào không?"



"Có."



"Ngủ thế nào?"



"Cũng được."

"Ăn uống thế nào?"



"Cũng được".



Con đường sau đó, anh không hỏi cô nữa, cô cũng không muốn nói. Tình trạng này kéo dài đến bữa tối, kéo dài đến thời gian nghỉ ngơi mà bác sĩ quy định.



Sau khi Utah Tụng Hương đến, Tô Thâm Tuyết không thấy Hà Tinh Tinh và Christie đâu nữa.



Đã đến giờ nghỉ ngơi theo quy định của bác sĩ.



Rõ ràng, tối nay Utah Tụng Hương chân thành muốn làm người nhà bệnh nhân. Mặc dù không hỏi han ân cần, nhưng anh làm hết mọi việc: Rót nước cho cô, chăm cô uống thuốc, xem ti vi cùng cô, về đêm còn kiểm tra cửa sổ, đèn đầu giường cũng là do anh tắt.



Xung quanh chỉ còn đèn tường, ánh sáng được chỉnh mức tối nhất.



Chỉ nói một câu "Em ngủ đây", Tô Thâm Tuyết nhắm mắt lại.



Trong mơ màng, có bàn tay vuốt nhẹ bên má cô, cô không hề do dự mà đẩy ra.



Lát sau, cô ý thức được anh không chỉ vuốt má cô mà còn chen chúc nằm trên giường cùng cô.



Tên khốn kiếp này, bây giờ cô đang là bệnh nhân, thật quá đáng! Thật sự quá đáng! Cô ra sức đẩy anh ra, sức cô vốn không bằng anh, huống chi bây giờ cô còn đang ốm. Trong cơn giận… cô tìm được phạm vi tấn công tốt nhất, nghiến chặt hàm răng, vểnh tai chờ đợi…



Quả nhiên, anh buồn bực tức tối quát lên: "Tô Thâm Tuyết, em bị ma cà rồng nhập à?" Tô Thâm Tuyết nhả ra, lạnh lùng nói: "Ngài Thủ tướng đói bụng đến mức nảy sinh hứng thú với cả cơ thể của ma cà rồng à?"



Lúc này, đương nhiên Tô Thâm Tuyết sẽ không bỏ qua cơ hội hạ nhục Utah Tụng Hương. Không để ý hình tượng cũng được, cố tình gây sự cũng được. Tóm lại, cô muốn anh phải mất mặt.



"Anh đi tìm người phụ nữ khác đi. Có bao nhiêu phụ nữ muốn được bò lên giường ngài Thủ tướng cơ mà."



"Tô Thâm Tuyết, rốt cuộc em đang nói gì?"



"Em đoán, người dân Goran nằm mơ cũng không ngờ Thủ tướng của họ còn không tha cho cả người đang ốm." Cô chế nhạo, "Không đúng, em hẳn nên cảm thấy vinh hạnh và đắc thắng. Dù ở một nơi làm người ta chán ngán như phòng bệnh, cơ thể em vẫn có thể làm cho ngài Thủ tướng…"



Đoạn còn lại đã bị anh nuốt xuống.



Cô giáo ơi, em ghét thế này, rất ghét thế này.

Em ghét anh ấy luôn dùng cách thức này ép em thỏa hiệp. Đây là một trong những cách hiệu quả nhất để Utah Tụng Hương khiến Tô Thâm Tuyết phải thỏa hiệp.



Cô nếm được vị sắt trong lúc môi lưỡi quấn quýt. Đáng chết, vẫn muốn hôn à?



Anh vẫn hôn cô, còn hôn sâu hơn nữa.



Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Trước khi không thở nổi nữa, anh buông cô ra.



"Thâm Tuyết, không phải như em nghĩ đâu…" Anh cười khẽ, "Anh chỉ muốn ngủ trên cùng một chiếc giường với Tô Thâm Tuyết mà thôi. Anh muốn ôm cô ấy, ôm thật chặt, hơn nữa để rút kinh nghiệm, học cách để sau này không thất hứa, nhất định phải gọi một cuộc điện thoại."



Còn có thể thế nào đây? Còn muốn gì nữa? Làm loạn với anh à? Bảo anh cút đi ư?



Em không bao giờ muốn nghe những lời đường mật của anh. Đã nói em sẽ không mắc mưu anh nữa. Anh luôn nói một đằng nhưng lại làm một nẻo. Em nhìn thấu con người anh từ lâu rồi, cũng chán ghét anh lắm rồi. Chúng ta chia tay đi, em thề sẽ không để ý đến anh nữa.



Nhưng chỉ có người khác mới được phép nói những lời này.



"Trong lúc để em chờ ở đó mấy tiếng, anh đang làm gì?" Cô hỏi.



Lại im lặng hồi lâu.



"Lái xe, nghe nhạc Rock." Anh nói khẽ.



"Có từng nghĩ đến chuyện gọi điện cho em không?"



Lại im lặng một hồi.



Anh đáp: "Không nghĩ đến."



"Trong lúc anh lái xe, nghe nhạc Rock…" Cô khó khăn mở lời, "Có từng nghĩ đến, trên đời này có người tên Tô Thâm Tuyết không?"



"Có, nghĩ đến chứ. Lúc nghe Bohemian Rhapsody, anh đã nhớ đến Tô Thâm Tuyết lúc mười bốn tuổi."



Bohemian Rhapsody là bài hát Tô Thâm Tuyết nghe đi nghe lại như cuồng si vào mùa hè năm mười bốn tuổi.



Có nghĩ đến là được rồi.



Cô giáo ơi, cô xem đi, em lại tha thứ cho anh ấy dễ dàng như vậy đấy.



Bởi vì em không còn là cô bé có thể lén si mê nghe nhạc Rock nữa rồi.



Hơi thở nóng hừng hực kề sát đến.



Anh nói, Thâm Tuyết anh muốn hôn em. Anh nói: "Thâm Tuyết, không biết tại sao bây giờ anh rất muốn hôn em." Cô nói: "Không được, em đang ốm, anh sẽ lây bệnh." Anh nói, như vậy sẽ tốt hơn.



Tại sao như vậy sẽ tốt hơn?

"Nếu anh bị ốm, anh không cần làm việc nữa, còn có thể ở bên Tô Thâm Tuyết." Anh lập luận rất trẻ con, sau đó bổ sung, "Nói không chừng lúc anh hôn em vừa rồi đã lây virus rồi, nên mới thấy muốn hôn em đến vậy."



Một lúc sau, Utah Tụng Hương mới nghĩ đến những lời nói ngốc nghếch của mình đêm nay.



Anh muộn màng nhận ra tại sao khi ấy anh lại rất muốn hôn Tô Thâm Tuyết, bởi vì anh sợ.



Anh vốn sợ hãi trước cơ thể nằm lì trên giường bệnh suốt hai mươi chín tiếng đồng hồ, sợ cô cứ mãi nhắm mắt như vậy, sợ bầu không khí trầm mặc mà cô tạo ra. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Cô không hề biết rằng, một tiếng trước khi cô tỉnh lại, ở ngoài phòng bệnh, anh đã chộp lấy cổ áo vị bác sĩ đã nói chỉ nửa tiếng sau cô sẽ tỉnh lại: "Không phải các người nói nửa tiếng sau cô ấy sẽ tỉnh lại sao? Tại sao cô ấy vẫn nhắm mắt. Tôi chịu đủ rồi. Tôi không quan tâm các người làm thế nào, tôi muốn cô ấy tỉnh lại ngay lập tức."



"Ngài Thủ tướng, xin ngài bình tĩnh nghe tôi giải thích…"



"Cút!" Anh biểu hiện như một đứa trẻ cố tình gây rối.



Ba ngày sau, Tô Thâm Tuyết về Cung điện Jose.



Ngày thứ hai sau khi trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết được yêu cầu giải trình về chiếc xe đón cô về Cung điện Jose không đúng hẹn, nơi cô đã từng đi và người cô đã từng gặp.



Câu trả lời của cô được người phụ trách chỉnh sửa lại rồi viết vào biên bản.



Tô Thâm Tuyết biết, báo cáo này sẽ được đưa đến Văn phòng Thủ tướng.



Đương nhiên, cái tên Lục Kiêu Dương sẽ không xuất hiện trên bản báo cáo đó.



Chiều thứ Sáu, Lý Khánh Châu nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.



Là Thư ký khẩn cấp số một của Thủ tướng, sự kiện Phu nhân Thủ tướng biến mất hai tiếng rưỡi nằm trong chức trách của anh ta.



Từ bản năng nào đó, Lý Khánh Châu đưa ra một kiến nghị dành cho cấp trên: "Ngài Thủ tướng, nếu anh không muốn làm Phu nhân Thủ tướng nổi giận, xin anh hãy quên hai tiếng rưỡi đó đi."



Đúng như Lý Khánh Châu dự đoán, câu nói này vấp phải sự bất mãn cùng cực của Utah Tụng Hương, thậm chí Utah Tụng Hương còn chỉ trích anh là gián điệp hai mang.



Anh ta nghĩ đến cái hòm chứa đầy thư trong phòng tài liệu cũ.



"Ngài Thủ tướng, ít nhiều gì mỗi người cũng đều sẽ bí mật của riêng mình." Lý Khánh Châu nói.



Đầu dây bên kia chìm vào yên lặng.



Lát sau, Utah Tụng Hương hỏi anh ta có giấu vợ mình điều gì không.



"Đương nhiên, vợ tôi không biết tôi có một khoản tám mươi nghìn đô gửi ngân hàng." Lý Khánh Châu trả lời.



Một lát sau, Utah Tụng Hương hỏi Lý Khánh Châu có ý kiến gì với việc Phu nhân Thủ tướng biến mất hai tiếng rưỡi không.



"Tôi cảm thấy, cũng như Phu nhân Thủ tướng đã nói, cô ấy muốn tìm một nơi tĩnh lặng một mình."



"Anh cho rằng chỉ một mình?"



"Đương nhiên."



Đến đây, Utah Tụng Hương không nhắc đến chuyện sai anh ta đi điều tra tình hình cụ thể trong hai tiếng rưỡi Phu nhân Thủ tướng mất tích nữa.



Chiều cuối tuần cuối cùng của tháng Bảy.



Tô Thâm Tuyết đón buổi hẹn hò "Em mặc váy, anh mặc áo hoodie" với Utah Tụng Hương.



Lần này, Utah Tụng Hương không đến muộn nữa, thậm chí anh còn có mặt sớm hơn cô mười phút.

Là nhà hàng đúng tiêu chuẩn. Dáng người cao ráo, cử chỉ dịu dàng và sự chăm sóc chu đáo đã thu hút rất nhiều ánh mắt hâm mộ từ mọi người.



Ở một góc trong công viên, cô gái ngồi một mình trên vòng xoay ngựa gỗ làm Tô Thâm Tuyết dừng bước.



Utah Tụng Hương ôm vai cô hỏi cô có muốn chơi không.



Cô lắc đầu, có một số việc chỉ cần làm một lần là đủ rồi.



Trong rạp chiếu phim không một bóng người, trên màn ảnh, người đàn ông đang đắm chìm trong nụ hôn với người phụ nữ.



Ngoài màn ảnh, anh cũng đang hôn cô. Anh nghiêng người sang, đột ngột hôn cô lúc cô không đề phòng. Một tay cô cầm bỏng ngô, mắt nhìn trân trân vào màn ảnh, chịu đựng nụ hôn của anh.



Hôn xong, cô tiếp tục xem phim, ăn bỏng ngô. Anh bắt đầu nổi cáu, nói đây là bộ phim tệ nhất anh từng xem. Anh càu nhàu không khí trong rạp chiếu phim thật tệ.



"Không khí ở đây tệ quá." Anh kéo tay lôi cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bỏng ngô trên tay cô rơi vãi đầy dưới đất.



Tại lối ra của rạp chiếu phim.



Anh lại hôn cô một lần nữa. Lần này anh dồn sức, khiến cô nghi ngờ không phải anh đang hôn cô, mà đang… mà đang thể hiện sự bất mãn dành cho bộ phim nhàm chán và không khí tồi tệ của rạp chiếu phim.



"Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu." Anh thì thào.



Cô chịu đựng.



"Thâm Tuyết, Tô Thâm Tuyết." Nụ hôn sâu thêm.



Lại chịu đựng.



Anh đẩy cô ra.



"Anh nghi ngờ có đến hai lần, người anh hôn là bức tượng giống hệt Tô Thâm Tuyết." Giọng anh còn giận dữ hơn cả nụ hôn của anh.



Cô giáo ơi, cô xem đi, con trai trưởng nhà Utah không bao giờ biết kiên nhẫn.



Cô ơi, anh ấy lại phá hỏng buổi hẹn hò rồi.



Utah Tụng Hương đưa Tô Thâm Tuyết đến cổng Cung điện Jose, cô chào tạm biệt anh.



Anh vuốt má cô, hôn lên trán cô, khẽ khàng xin lỗi cô. Anh nói, Thâm Tuyết, tính tình anh tệ lắm. Anh nói, nếu Thâm Tuyết yêu dấu thấy anh làm không tốt chỗ nào thì cứ nói, anh sẽ rút kinh nghiệm.



"Tối nay anh không tốt ở đâu, nói cho anh đi, nhé?" Anh rải lên thái dương cô từng nụ hôn.



"Anh không có gì làm không tốt cả." Cô nhìn về hướng con đường dẫn về phòng cô.



Anh hỏi cô buổi hẹn hò có vui không?



Cô không trả lời.

"Tô Thâm Tuyết, nói cho anh biết buổi hẹn rất vui đi." Môi anh kề bên khóe môi cô.



Cô nói với anh: "Tụng Hương, ngủ ngon."



Lúc tay cô chạm lên cánh cửa xe, anh kéo cô lại: "Tối nay đến chỗ anh đi."



Cô giải thích với anh, sáng mai cô còn có việc.



"Tối nay ở với anh."



"Ngủ ngon."



Anh buông cô ra.



Cô mở cửa xuống xe.



Tô Thâm Tuyết vừa chạm chân xuống đất, Utah Tụng Hương đã phóng xe rời đi.



Đêm khuya, cô nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.



Hai giờ sáng, Hà Tinh Tinh đứng ngoài cửa nói ngài Thủ tướng đang ở dưới tầng.



Ngài Thủ tướng uống say mèm, được Thư ký Lý dìu. Ngài Thủ tướng uống say mèm…



"Ngài ấy la hét muốn gặp Nữ hoàng bệ hạ." Hà Tinh Tinh nói khẽ.



Hà Tinh Tinh vừa dứt lời, cô đã nghe tiếng Utah Tụng Hương ở tầng dưới…



"Tô Thâm Tuyết, anh muốn em đến gặp anh ngay lập tức."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom