Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56 - Chương 56 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (5)
Chương 56 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (5)
Lý Khánh Châu đang đợi dưới bãi đậu xe. Không biết tại sao, Tô Thâm Tuyết cảm thấy Lý Khánh Châu đang đứng đợi dưới bãi đậu xe không giống thường ngày.
Vậy nên cô đã giải thích với anh ta, muộn như vậy mà còn đến đây là bởi vì cô có chuyện cần bàn bạc với Utah Tụng Hương. Chuyện này quan trọng đến mức không thể nói qua điện thoại hay các phương tiện mạng xã hội được.
"Nữ hoàng bệ hạ, tôi hiểu." Lý Khánh Châu nói.
Ừm, hiểu là tốt. Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bước theo sau Lý Khánh Châu.
Căn phòng của Utah Tụng Hương nằm trên tầng cao nhất. Bởi vì ngài Thủ tướng nghỉ ngơi tại đây, nên khách sạn không nhận bất kỳ khách nào trên tầng này.
Sau khi gõ cửa phòng Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu liền quay người rời đi, bước chân vô cùng mau mắn. Khi cánh cửa phòng bật mở thì anh ta đã bước vào thang máy rồi. Tại sao Lý Khánh Châu lại phải rời đi vội vã như vậy chứ? Đang miên man suy nghĩ, Tô Thâm Tuyết đã bị một cánh tay kéo thẳng vào phòng. Còn có ai kéo cô vào đây nữa? Nhưng cô vẫn hoảng hốt kêu lên "Tụng Hương."
Cả không gian rộng lớn chỉ có mỗi ngọn đèn tường chiếu sáng, bên ngoài cửa sổ là gần một nửa khung cảnh thành phố Goose.
Đây là một thành phố không ngủ, vô số ngọn đèn lấp lánh in lên khung cửa kính, tựa như những quả bóng thủy tinh nhiều màu lơ lửng giữa không trung.
Tô Thâm Tuyết tựa lưng vào cánh cửa, phả vào mặt cô là mùi sữa tắm thanh mát sảng khoái. Người đã nói là muốn nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này dường như không có hứng thú với khuôn mặt cô cho lắm, cứ ghì chặt lấy cô.
Có thể là anh muốn ôm cô tới nơi có đầy đủ ánh sáng, để nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ. Nhưng nơi anh tìm được lại là chỗ có ánh sáng khá tệ.
Utah Tụng Hương gạt tay, những đồ vật nhỏ trên mặt bàn rơi tung tóe xuống đất, Tô Thâm Tuyết bị đặt ngồi lên mặt bàn. Thật ra, trong lòng cô biết rõ nguyên nhân của việc "anh muốn nhìn thấy khuôn mặt cô." Nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn mang chút hy vọng. Cứ coi như là dỗ dành cô, hay nói điều gì đó khiến cô thấy vui vẻ cũng được. Anh phải biết, cô đã nhảy xuống từ độ cao gần bốn mét đấy. Hồi mười mấy tuổi làm như vậy thì cũng coi như dễ hiểu, nhưng mà cô đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Không chỉ đã hai mươi bảy tuổi, cô còn là một Nữ hoàng nữa.
Nữ hoàng nhảy xuống từ độ cao bốn mét, chỉ để gặp gỡ đàn ông, nghe có được không?
Cho nên...
Cô nắm lấy bàn tay của Utah Tụng Hương đang đặt nơi khóa kéo áo khoác cô, nhẹ giọng nói: "Tụng Hương, em đến rồi."
"Ừ hứ." Anh vẫn không thèm nhìn mặt cô, đôi tay vẫn luôn bận rộn.
"Chẳng phải anh nói muốn nhìn thấy mặt em sao?" Tô Thâm Tuyết nghiêng người sang một bên, né tránh.
Cuối cùng, đôi mắt anh cũng dừng lại nơi khuôn mặt cô.
Cô rất sợ, sợ rằng ánh mắt đó sẽ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô.
Tô Thâm Tuyết biết rõ, ánh mắt lướt trên mặt cô đó chỉ là cho có lệ mà thôi.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh nhìn đó, cô nói với anh rằng cô đã nhảy xuống từ độ cao bốn mét, nói rằng bộ đồ cô đang mặc trên người lúc này là của Hà Tinh Tinh, nói rằng cô đã cầm theo chứng minh thư của Hà Tinh Tinh rời khỏi cung điện, chỉ có một mình cô thôi.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh mắt đó, cô cứ nói mãi không ngừng, huyên thuyên một hồi, cho đến khi bị ngắt lời bởi tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết."
"Tô Thâm Tuyết, tại sao lại kể cho anh nghe những điều này?" Giọng nói ngắt lời cô nghe chẳng có gì là vui vẻ, thậm chí có thể nói là hơi bực bội.
Đúng vậy, tại sao cô lại nói với anh những điều này?
Đầu óc Tô Thâm Tuyết trống rỗng, nhưng cô cũng chẳng thể nào thành thật đáp rằng, "Tụng Hương, em làm những điều đó là vì muốn được anh ngắm nhìn em thêm một chút. Anh hãy nhìn Tô Thâm Tuyết, nhìn vợ của anh đi."
Mấy lần định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi thành lời, cô chỉ có thể thì thầm, bối rối gọi một tiếng "Tụng Hương."
"Đừng quấy nữa, có được không?" Bàn tay cô run rẩy mò mẫm, tìm thấy dây kéo của chiếc áo khoác.
Kéo xuống được một nửa, anh chặn tay cô lại.
"Thâm Tuyết." Anh dịu dàng gọi tên cô, ánh mắt say đắm nhìn gương mặt cô, từ lông mày tới đôi mắt, từ đôi mắt đến lông mày, rồi đón ánh mắt của cô.
Thật là tốt biết mấy. Cô đặt tay lên má anh, tựa như lạc vào giấc mơ, bắt đầu gọi tên anh, Tụng Hương, Tụng Hương.
Anh dịu dáng đáp lời cô, "Thâm Tuyết, anh không nhớ khuôn mặt em, mà anh nhớ chỗ khác của em."
Thật là tệ, cô biết chứ, nhưng cô phải bày trò mới được.
"Anh không nhớ khuôn mặt em sao?" Cô giữ chặt khuôn mặt anh, kề đến gần, cọ mũi mình vào mũi anh, thì thầm, "Thật sự không nhớ gương mặt em sao? Hả?"
"Có lẽ… có lẽ là có."
Có lẽ là có, có lẽ là có cũng tốt, ít nhất đạt được một nửa.
"Chẳng phải anh vừa nói, ngoài khuôn mặt em ra, anh còn nhớ chỗ khác của em nữa sao?"
"Ừ."
"Nhớ chỗ nào của em?"
"Em thật sự muốn nghe?"
"Vâng."
Anh cười nhẹ, nói rằng là cô muốn nghe đấy nhé, tới lúc đó đừng có hối hận.
"Em sẽ không hối hận đâu."
Vậy nên, anh bắt đầu nói, "Thâm Tuyết, đêm nay anh đã uống chút rượu, không nhiều. Anh tắm xong, nằm trên giường, giấc ngủ sẽ giúp anh có sức lực cho ngày mai. Nhưng không biết tại sao, anh lại nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ xuống sàn nhà. Thâm Tuyết, chẳng hề có ai làm vỡ bình hoa cả, thế mà anh lại nghe thấy tiếng bình hoa vỡ hòa cùng với tiếng mưa. Em cũng thấy đấy, đêm nay thời tiết rất đẹp, tiếng bình hoa bị đập vỡ khiến người anh bắt đầu nóng lên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh người phụ nữ đã gạt vỡ bình hoa đêm qua."
Đêm nay thật dài, mấy lần liền Tô Thâm Tuyết chợt tỉnh giấc, ánh đèn vẫn sáng, trải dài từ sàn lên đến trần nhà. Hai người cuộn tròn trên sofa, anh nằm bên trong, cô nằm bên ngoài, mái tóc mướt mồ hôi còn chưa kịp khô, dấp dính nơi cần cổ. Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, năm phút trôi qua, cô cảm thấy mệt mỏi, lại thêm năm phút nữa, cô khẽ nhắm mắt lại.
Đột nhiên, nghĩ đến gì đó, cô liền cất tiếng gọi "Tụng Hương."
Không có tiếng đáp lại, cô lại gọi tiếp.
Gọi đến lần thứ tư, cô mới đợi được tiếng đáp của anh.
Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn cảm xúc, trầm khàn, "Anh nghe đây."
Cô vùi mặt vào ngực anh, thẽ thọt hỏi: "Anh gọi điện bảo em đến là bởi vì anh nhớ khuôn mặt em, là như thế này à?"
Anh trả lời rất nhanh: "Đương nhiên rồi."
Trái tim cô đầy mãn nguyện.
"Tụng Hương."
"Anh nghe."
"Anh hãy nhớ, Tô Thâm Tuyết không biết chơi bài poker, Tô Thâm Tuyết cũng không thích chơi bài poker."
"Ừ."
Tụng Hương, còn nữa…
"Đừng mua quần áo cho cô gái khác, dù đó là quần áo trẻ em cũng không được. Cũng đừng để cho cô gái khác nắm lấy tay áo của anh, đừng dõi mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó hồi lâu. Còn nữa, điều quan trọng nhất, Tụng Hương, anh hãy nhớ, đừng cười với cô gái rất gầy và có đôi mắt thật to đó." Cô nói, khẽ khàng, nhưng thật rành rọt.
Đáp lời cô chỉ là tiếng thở đều đặn.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tụng Hương, Tang Nhu là một cô gái đáng thương. Những hành động vô tình của anh có thể sẽ đẩy cô ấy xuống vực thẳm. Cô ấy khó khăn lắm mới vừa trèo ra khỏi một vực thẳm rồi.
Hai giờ năm phút sáng, Tô Thâm Tuyết rời khỏi khách sạn.
Lý Khánh Châu đưa cô xuống bãi đậu xe, bạn của Hà Tinh Tinh đang đợi bên ngoài bãi đậu.
Tháp tùng Tô Thâm Tuyết về cung điện còn có hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương. Theo lời Lý Khánh Châu, đây là ý của Thủ tướng.
Thôi đủ rồi, con trai trưởng nhà Utah trước giờ chưa bao giờ là người ân cần chu đáo, may thay anh lại có một cấp dưới là trinh sát.
Ba giờ sáng, Tô Thâm Tuyết về tới cung điện.
Ba rưỡi sáng, tắm xong, Tô Thâm Tuyết đứng trước gương. Người trong gương có đôi má đang ửng hồng.
Cuộc bỏ trốn lúc nửa đêm đã khiến Tô Thâm Tuyết chẳng còn sức lực để xử lý các công việc vào buổi sáng, lúc ngồi lên trực thăng cô còn suýt ngã, nếu không có Hà Tinh Tinh giữ người cô lại, chắc cô đã mất hình ảnh trước một nhóm đông dân chúng đến để tiễn Nữ hoàng.
Mười một giờ, Tô Thâm Tuyết hạ cánh xuống phía Bắc Goran, cách thành phố Goose ba mươi lăm phút bay.
Phía Bắc là khu vực tập trung của thổ dân Goran.
Tám mươi phần trăm cư dân sinh sống ở đây là người già, những người trẻ tuổi đã đến các thành phố lớn để phát triển, người già ở lại gìn giữ vùng đất cha ông để lại, sống một cuộc sống bình dị nhàn nhã chốn điền viên.
Trong buổi sáng ngày hôm nay, nhiệm vụ thứ hai của Tô Thâm Tuyết là cùng với bà cụ lớn tuổi nhất khu vực phía Bắc Goran đón sinh nhật lần thứ một trăm hai mươi của bà. Đây cũng là người sống thọ nhất Goran.
Điều đáng nói là, vào sinh nhật năm ngoái bà lão đã nhảy dù thành công, lập kỷ lục Guinness cho người nhảy dù cao tuổi nhất. Khi được phỏng vấn, bà cụ đã nói rằng điều ước của bà là được gặp Nữ hoàng vào ngày sinh nhật thứ một trăm hai mươi của mình.
Vậy nên mới có chuyến đi tới miền Bắc của Tô Thâm Tuyết lần này.
Nông trại mà bà lão sống rất rộng lớn. Con cháu của bà ai có thể đến thì đều có mặt. Những người già cả trong thôn cũng đem quà sinh nhật đến mừng thọ bà cụ. Vì sự xuất hiện của Nữ hoàng, những ông bà cụ cao tuổi đều mặc trang phục dân tộc. Bọn trẻ cũng không kém cạnh, biểu diễn một điệu nhảy dành tặng Nữ hoàng.
Trong không khí vui vẻ hân hoan, bà cụ thổi nến sinh nhật.
Sau khi kết thúc bài hát mừng sinh nhật, mười mấy bạn thanh niên vây quanh tivi, đón xem chương trình "Kết nối với Thủ tướng" mà họ mong chờ.
Chương trình "Kết nối với Thủ tướng" đã đến phần cuối, đường dây nóng không liên lạc được nữa, những người trẻ tuổi muốn thử vận may chỉ còn biết nhìn màn hình thở dài.
Suốt cả buổi sáng, cứ cách nửa tiếng đồng hồ, Hà Tinh Tinh lại cập nhật tình hình liên quan đến chương trình "Kết nối với Thủ tướng" cho Tô Thâm Tuyết, những câu hỏi truyền thông đưa ra, những câu trả lời xuất sắc của Thủ tướng, tỷ suất người xem, phạm vi ảnh hưởng, có bao nhiêu cư dân mạng tham gia tương tác trực tuyến, vân vân.
Tính đến mười hai giờ, đã có một triệu rưỡi người dân châu Đại Dương theo dõi và quan tâm đến chương trình "Kết nối với Thủ tướng", tăng gần gấp rưỡi so với năm ngoái.
Một triệu rưỡi người tương đương với một phần ba dân số Châu Đại Dương. Khoan bàn đến những dư âm sau chương trình, chỉ tính riêng số người tham gia thôi, chàng trai trẻ Goran đã có một thành tích xuất sắc.
Trước sự thể hiện của Utah Tụng Hương, khi thời lượng hai trăm phút của chương trình vừa phát sóng được hai phần ba, đã có rất nhiều người dân Goran không kiềm được mà phát biểu trên mạng xã hội: "Thủ tướng của chúng tôi quả thật là một cuốn Bách khoa toàn tư di động. Tôi nghi ngờ rằng trên đời này không có gì mà anh ấy không hiểu biết."
"Ôi trời ơi, Thủ tướng còn biết cả ngôn ngữ cử chỉ. Cách anh ấy tương tác với những người bị câm điếc thật sự khiến tôi xúc động muốn rơi nước mắt. Còn bạn thì sao?"
Có điều, vẫn có chi tiết khiến người dân Goran đau đầu.
Rất nhiều nữ khán giả hỏi những câu hỏi riêng tư ngay trên sóng truyền hình, mặc dù ekip thực hiện chương trình "Kết nối với Thủ tướng" đã tuyên bố Thủ tướng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến vấn đề cá nhân. Trong quá trình biên tập và nối máy, những câu hỏi dạng này luôn được lọc đi, hoặc được chuyển đến khách mời một cách khéo léo uyển chuyển, nhưng rốt cục vẫn có những câu "lọt lưới".
Năm phút trước khi kết thúc chương trình, một nữ khán giả có nickname "Nicole" đã giành được cơ hội để đặt câu hỏi cho Thủ tướng: Ngài hy vọng Nữ hoàng sẽ sinh cho ngài mấy đứa con?
Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thủ tướng ấn phím trả lời: Hai con, tuyệt nhất là một nam một nữ.
Nữ khán giả kia lại tiếp tục hỏi:
Vậy thì, ngài Thủ tướng thích con trai hay con gái hơn?
Suy nghĩ một chút, Thủ tướng liền trả lời: Con gái.
Ngài Thủ tướng có thể cho biết lý do vì sao lại thích con gái không?
Bởi vì, con gái thì sẽ giống mẹ nhiều hơn.
Tiếng hú hét rộ lên từ đám đông đang xem "Kết nối với Thủ tướng" làm Tô Thâm Tuyết giật nảy mình.
Người vừa hét lên là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đứng gần cô nhất.
Lúc này, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang giơ cao tay lên vỗ bôm bốp, phấn khích reo lên: "Tôi thích nhất câu trả lời này của Thủ tướng. Tôi biết ngay là Thủ tướng rất yêu Nữ hoàng mà."
Bình tĩnh lại, Tô Thâm Tuyết mới nhận ra câu trả lời của Utah Tụng Hương dành cho nữ khán giả kia có liên quan đến mình. Utah Tụng Hương đang nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái ngay trước toàn thể dân chúng Goran cũng như châu Đại Dương.
"Con gái thì sẽ giống mẹ nhiều hơn." Ngay cả khi biết Utah Tụng Hương chỉ đang quay chương trình mà thôi, nhưng hai má Tô Thâm Tuyết vẫn nóng bừng lên.
Chàng trai trẻ đang đứng trước màn hình tivi dường như đã ý thức được một điều: Người phụ nữ sau này sẽ sinh cho Thủ tướng một bé trai, một bé gái đang đứng trước mặt mình.
Lúc này…
Những người trẻ tuổi nhìn cô, các cụ già nhìn cô, bà cụ sinh nhật ngày hôm nay cũng nhìn cô.
Những người này nhìn cô làm gì?
Cứ thế, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đưa điện thoại cho cô: "Nữ hoàng bệ hạ, vẫn còn một chút thời gian, Người gọi điện cho Thủ tướng đi."
Hà Tinh Tinh và hai vệ sĩ ngay lập tức đứng chắn giữa cô gái kia và Nữ hoàng. Cô gái rút tay về, nét mặt bồn chồn tấm tức.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mấy đứa bé vội vàng núp sau cha mẹ.
Tô Thâm Tuyết nhìn cụ bà vừa tròn một trăm hai mươi tuổi, cười dịu dàng, hỏi: Bà ơi, bà có muốn quấy rầy Thủ tướng lúc này không?
Từng khuôn mặt đều hiện lên vẻ mong chờ.
Tô Thâm Tuyết có số điện thoại cá nhân của người phụ trách Văn phòng Thủ tướng. Cô thì thầm với Hà Tinh Tinh một hồi.
Như vậy, Tô Thâm Tuyết đã trở thành vị khán giả nhiệt tình cuối cùng trong chương trình "Kết nối với Thủ tướng."
Đường dây đã thông.
Điện thoại được mở loa ngoài, âm lượng của tivi được vặn lên mức to nhất, hầu hết những người sử dụng hình thức điện thoại này để đối thoại với Thủ tướng đều là những vị khán giả lớn tuổi.
Lúc này, kỹ năng nhái giọng của Tô Thâm Tuyết đã có đất dụng võ rồi. Bắt chước tiếng của một phụ nữ có tuổi khó hơn mô phỏng tiếng kêu của động vật một chút.
Tô Thâm Tuyết ấn tay vào cổ họng, khẽ húng hắng ho vài tiếng.
Cuộc gọi đã được kết nối.
Ngay khi câu nói "Ngài Thủ tướng" vừa được thốt ra từ miệng Tô Thâm Tuyết, vài cô bé đã há hốc miệng, nhưng sợ bị lộ, lại mím chặt môi lại.
"Ngài Thủ tướng, xin chào ngài." Là giọng của một phụ nữ có tuổi.
"Chào bà." Giọng Thủ tướng cất lên qua đường truyền.
"Mặc dù không được gặp trực tiếp, nhưng được nói chuyện với Thủ tướng theo cách này, cũng là điều mà tôi không dám mơ tới." Giọng của người phụ nữ trung niên run lên vì xúc động: "Phải cảm ơn Roger. Roger là con trai út của tôi, nó đã thay tôi bấm máy gọi đến đường dây nóng."
"Cho tôi gửi lời chào đến Roger nhé."
"Nhất định, nhất định rồi!" Sự phấn khích khiến cho giọng nói như vỡ òa.
"Thưa bà, chỉ còn ba mươi giây nữa là kết thúc chương trình, bà có điều gì muốn nhắn gửi tôi không."
"Không có, Thủ tướng là người vô cùng hoàn hảo trong lòng tôi."
"Cảm ơn." Trên màn hình tivi, Thủ tướng nở nụ cười đẹp như tranh vẽ.
Vietwriter.vn
"Ngài Thủ tướng."
"Vâng."
"Lúc nãy ngài có nói là muốn Nữ hoàng sinh cho ngài hai đứa con."
"Đúng vậy, vấn đề này đã được thảo luận cách đây năm phút rồi."
Tô Thâm Tuyết cười thầm.
Cô hắng giọng: "Thưa ngài Thủ tướng, ngài từng mô tả một đứa trẻ bỗng lớn vổng lên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc."
Câu nói này được truyền rõ mồn một đến trường quay.
Tham gia chương trình "Kết nối với Thủ tướng" có một vị khách mời chính, một nhà phê bình, hai bình luận viên cấp cao. Ngoại trừ Utah Tụng Hương, bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Chắc chắn rằng họ đang nghĩ, vị khán giả này quá phấn khích và xúc động nên mới lỡ lời.
Còn hai mươi giây nữa.
Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương trên màn hình tivi.
"Thưa ngài Thủ tướng, ngài có lo lắng hai đứa con của ngài, đến một lúc nào đó sẽ phát triển sớm, sau đó đầu óc của chúng sẽ chứa toàn những điều kỳ quái khiến ngài bó tay bất lực không?"
Nhìn kìa, bà cụ đang được mừng thọ cười đến híp cả mắt lại rồi.
Bốn vị khách mời trong trường quay ai nấy đều tỏ ra căng thẳng.
Còn mười giây nữa là kết thúc chương trình.
Đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược: Mười, chín, tám, bảy…
Utah Tụng Hương không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Chắc chắn những khán giả đang ngồi trước màn hình tivi đều cho rằng vị khách này chỉ đang tử tế nhắc nhở Thủ tướng mà thôi.
Ở những giây cuối cùng, Utah Tụng Hương đã phản ứng lại.
Utah Tụng Hương điều chỉnh tai nghe ở góc độ tốt nhất, rồi từ tốn nói: "Nữ hoàng bệ hạ, vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận riêng vào ban đêm nhé."
Câu này đã khiến cho người bình luận đứng bật dậy khỏi ghế, còn ba vị khách mời kia thì há hốc miệng.
Cũng khiến cho Tô Thâm Tuyết… chết sững.
Không thể nào, kỹ năng nhái giọng của cô đã đạt đến trình độ điêu luyện, âm điệu và cả sự kiểm soát tông giọng đều trơn tru như nước. Sao Utah Tụng Hương lại có thể nhận ra giọng cô được chứ.
Cô thoáng bàng hoàng.
Utah Tụng Hương nhìn thẳng vào ống kính camera, đôi mắt anh như xuyên qua muôn vàn khoảng cách, hướng thẳng về phía Tô Thâm Tuyết đang bồn chồn.
Mãi cho đến giây cuối cùng…
Utah Tụng Hương mới chầm chậm nói: "Phu nhân Thủ tướng, thay mặt anh gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cụ bà nhân dịp mừng thọ nhé."
Sau câu nói này, một màn pháo giấy lấp lánh ánh bạc từ trên trần trường quay bay xuống, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Hẹn gặp lại vào năm sau."
Trên điện thoại vang dài: Tút… tút… tút
Đã tới lúc phải tạm biệt.
Bên ngoài nông trại, chiếc trực thăng mang biểu tượng Hoàng gia Goran đang đứng đợi. Bà cụ được mừng thọ cùng với người thân và bạn bè chạy ra để tiễn Nữ hoàng.
Tới khoảng đất trống, bà cụ được mừng thọ nắm tay Nữ hoàng, gọi Nữ hoàng là "Thâm Tuyết" một cách gần gũi như bậc trưởng bối.
Người phụ nữ lớn tuổi ấy nắm chặt tay Nữ hoàng ân cần dặn dò: "Thâm Tuyết, lúc gọi điện thoại cho Thủ tướng là khi con thể hiện xuất sắc nhất. Ta rất vui mừng vì Goran có được một Nữ hoàng tràn đầy sức sống và tình yêu thương như vậy."
"Thâm Tuyết, có những lúc, con có thể thử quên đi chiếc Vương miện Hoa hồng kia, gần gũi với dân chúng, thử cảm nhận những niềm vui và nỗi buồn mà con nên có vào độ tuổi này."
Tô Thâm Tuyết đã tạm biệt người phụ nữ một trăm hai mươi tuổi mặc váy hoa ấy bằng một cái ôm chặt thắm thiết.
Trên đường từ miền Bắc về thành phố Goose, Tô Thâm Tuyết đã hỏi đi hỏi lại Hà Tinh Tinh cả trăm lần, rằng có chuyển lời của cô cho người phụ trách Văn phòng Thủ tướng không.
Trước đó cô đã dặn Hà Tinh Tinh nói với người phụ trách văn phòng Thủ tướng, nhất định không được để Utah Tụng Hương biết vị khán giả nhiệt tình cuối cùng ấy chính là cô.
"Vâng, tôi đã nói rồi, ông Pierre đã cam đoan Thủ tướng sẽ không biết được chuyện này." Hà Tinh Tinh đáp.
Vậy tại sao Utah Tụng Hương lại nhận ra giọng cô chứ.
Do đó, Hà Tinh tinh gọi điện cho Christie. Christe nói rằng: Nếu Thủ tướng không nói ra, bà chẳng bao giờ nghĩ giọng nói của người phụ nữ có tuổi ấy có liên quan đến Nữ hoàng.
Đến cả Christie còn chẳng nhận ra được giọng của cô.
Vậy… Utah Tụng Hương nhận ra giọng cô bằng cách nào?
Dần dần, dần dần, trái tim cô bắt đầu chộn rộn. Có nhiều lúc, có nhiều việc không thể giải thích được. Nói cho cùng, cô và anh là vợ chồng, chồng nhận ra giọng nói của vợ mình đâu có gì là lạ. Nhưng mà đây lại là một giọng giả.
Mặc dù giọng nói không giống nhau chút nào, nhưng người chồng có thể dựa vào một số chi tiết để nhận ra giọng của vợ mình. Những tiểu tiết này phải trải qua quá trình tìm hiểu trong cuộc sống, dùng mắt để quan sát, dùng tim để cảm nhận.
Dùng ánh mắt để quan sát, dùng tim để cảm nhận.
Đúng là như vậy sao? Trái tim Tô Thâm Tuyết lại bắt đầu đập rộn rã trong vô thức.
Lúc lễ hội hoa đăng bắt đầu, từ xa, Utah Tụng Hương đã thấy Tô Thâm Tuyết đang đứng đợi.
Mái tóc dài của cô quấn khăn, cô mặc một chiếc váy liền màu xanh lục, lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn.
Lý Khánh Châu đang đợi dưới bãi đậu xe. Không biết tại sao, Tô Thâm Tuyết cảm thấy Lý Khánh Châu đang đứng đợi dưới bãi đậu xe không giống thường ngày.
Vậy nên cô đã giải thích với anh ta, muộn như vậy mà còn đến đây là bởi vì cô có chuyện cần bàn bạc với Utah Tụng Hương. Chuyện này quan trọng đến mức không thể nói qua điện thoại hay các phương tiện mạng xã hội được.
"Nữ hoàng bệ hạ, tôi hiểu." Lý Khánh Châu nói.
Ừm, hiểu là tốt. Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bước theo sau Lý Khánh Châu.
Căn phòng của Utah Tụng Hương nằm trên tầng cao nhất. Bởi vì ngài Thủ tướng nghỉ ngơi tại đây, nên khách sạn không nhận bất kỳ khách nào trên tầng này.
Sau khi gõ cửa phòng Utah Tụng Hương, Lý Khánh Châu liền quay người rời đi, bước chân vô cùng mau mắn. Khi cánh cửa phòng bật mở thì anh ta đã bước vào thang máy rồi. Tại sao Lý Khánh Châu lại phải rời đi vội vã như vậy chứ? Đang miên man suy nghĩ, Tô Thâm Tuyết đã bị một cánh tay kéo thẳng vào phòng. Còn có ai kéo cô vào đây nữa? Nhưng cô vẫn hoảng hốt kêu lên "Tụng Hương."
Cả không gian rộng lớn chỉ có mỗi ngọn đèn tường chiếu sáng, bên ngoài cửa sổ là gần một nửa khung cảnh thành phố Goose.
Đây là một thành phố không ngủ, vô số ngọn đèn lấp lánh in lên khung cửa kính, tựa như những quả bóng thủy tinh nhiều màu lơ lửng giữa không trung.
Tô Thâm Tuyết tựa lưng vào cánh cửa, phả vào mặt cô là mùi sữa tắm thanh mát sảng khoái. Người đã nói là muốn nhìn thấy khuôn mặt cô lúc này dường như không có hứng thú với khuôn mặt cô cho lắm, cứ ghì chặt lấy cô.
Có thể là anh muốn ôm cô tới nơi có đầy đủ ánh sáng, để nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ. Nhưng nơi anh tìm được lại là chỗ có ánh sáng khá tệ.
Utah Tụng Hương gạt tay, những đồ vật nhỏ trên mặt bàn rơi tung tóe xuống đất, Tô Thâm Tuyết bị đặt ngồi lên mặt bàn. Thật ra, trong lòng cô biết rõ nguyên nhân của việc "anh muốn nhìn thấy khuôn mặt cô." Nhưng trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn mang chút hy vọng. Cứ coi như là dỗ dành cô, hay nói điều gì đó khiến cô thấy vui vẻ cũng được. Anh phải biết, cô đã nhảy xuống từ độ cao gần bốn mét đấy. Hồi mười mấy tuổi làm như vậy thì cũng coi như dễ hiểu, nhưng mà cô đã hai mươi bảy tuổi rồi.
Không chỉ đã hai mươi bảy tuổi, cô còn là một Nữ hoàng nữa.
Nữ hoàng nhảy xuống từ độ cao bốn mét, chỉ để gặp gỡ đàn ông, nghe có được không?
Cho nên...
Cô nắm lấy bàn tay của Utah Tụng Hương đang đặt nơi khóa kéo áo khoác cô, nhẹ giọng nói: "Tụng Hương, em đến rồi."
"Ừ hứ." Anh vẫn không thèm nhìn mặt cô, đôi tay vẫn luôn bận rộn.
"Chẳng phải anh nói muốn nhìn thấy mặt em sao?" Tô Thâm Tuyết nghiêng người sang một bên, né tránh.
Cuối cùng, đôi mắt anh cũng dừng lại nơi khuôn mặt cô.
Cô rất sợ, sợ rằng ánh mắt đó sẽ nhanh chóng lướt qua khuôn mặt cô.
Tô Thâm Tuyết biết rõ, ánh mắt lướt trên mặt cô đó chỉ là cho có lệ mà thôi.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh nhìn đó, cô nói với anh rằng cô đã nhảy xuống từ độ cao bốn mét, nói rằng bộ đồ cô đang mặc trên người lúc này là của Hà Tinh Tinh, nói rằng cô đã cầm theo chứng minh thư của Hà Tinh Tinh rời khỏi cung điện, chỉ có một mình cô thôi.
Chỉ vì muốn níu giữ ánh mắt đó, cô cứ nói mãi không ngừng, huyên thuyên một hồi, cho đến khi bị ngắt lời bởi tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết."
"Tô Thâm Tuyết, tại sao lại kể cho anh nghe những điều này?" Giọng nói ngắt lời cô nghe chẳng có gì là vui vẻ, thậm chí có thể nói là hơi bực bội.
Đúng vậy, tại sao cô lại nói với anh những điều này?
Đầu óc Tô Thâm Tuyết trống rỗng, nhưng cô cũng chẳng thể nào thành thật đáp rằng, "Tụng Hương, em làm những điều đó là vì muốn được anh ngắm nhìn em thêm một chút. Anh hãy nhìn Tô Thâm Tuyết, nhìn vợ của anh đi."
Mấy lần định nói, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nổi thành lời, cô chỉ có thể thì thầm, bối rối gọi một tiếng "Tụng Hương."
"Đừng quấy nữa, có được không?" Bàn tay cô run rẩy mò mẫm, tìm thấy dây kéo của chiếc áo khoác.
Kéo xuống được một nửa, anh chặn tay cô lại.
"Thâm Tuyết." Anh dịu dàng gọi tên cô, ánh mắt say đắm nhìn gương mặt cô, từ lông mày tới đôi mắt, từ đôi mắt đến lông mày, rồi đón ánh mắt của cô.
Thật là tốt biết mấy. Cô đặt tay lên má anh, tựa như lạc vào giấc mơ, bắt đầu gọi tên anh, Tụng Hương, Tụng Hương.
Anh dịu dáng đáp lời cô, "Thâm Tuyết, anh không nhớ khuôn mặt em, mà anh nhớ chỗ khác của em."
Thật là tệ, cô biết chứ, nhưng cô phải bày trò mới được.
"Anh không nhớ khuôn mặt em sao?" Cô giữ chặt khuôn mặt anh, kề đến gần, cọ mũi mình vào mũi anh, thì thầm, "Thật sự không nhớ gương mặt em sao? Hả?"
"Có lẽ… có lẽ là có."
Có lẽ là có, có lẽ là có cũng tốt, ít nhất đạt được một nửa.
"Chẳng phải anh vừa nói, ngoài khuôn mặt em ra, anh còn nhớ chỗ khác của em nữa sao?"
"Ừ."
"Nhớ chỗ nào của em?"
"Em thật sự muốn nghe?"
"Vâng."
Anh cười nhẹ, nói rằng là cô muốn nghe đấy nhé, tới lúc đó đừng có hối hận.
"Em sẽ không hối hận đâu."
Vậy nên, anh bắt đầu nói, "Thâm Tuyết, đêm nay anh đã uống chút rượu, không nhiều. Anh tắm xong, nằm trên giường, giấc ngủ sẽ giúp anh có sức lực cho ngày mai. Nhưng không biết tại sao, anh lại nghe thấy tiếng bình hoa rơi vỡ xuống sàn nhà. Thâm Tuyết, chẳng hề có ai làm vỡ bình hoa cả, thế mà anh lại nghe thấy tiếng bình hoa vỡ hòa cùng với tiếng mưa. Em cũng thấy đấy, đêm nay thời tiết rất đẹp, tiếng bình hoa bị đập vỡ khiến người anh bắt đầu nóng lên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh người phụ nữ đã gạt vỡ bình hoa đêm qua."
Đêm nay thật dài, mấy lần liền Tô Thâm Tuyết chợt tỉnh giấc, ánh đèn vẫn sáng, trải dài từ sàn lên đến trần nhà. Hai người cuộn tròn trên sofa, anh nằm bên trong, cô nằm bên ngoài, mái tóc mướt mồ hôi còn chưa kịp khô, dấp dính nơi cần cổ. Cô nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, năm phút trôi qua, cô cảm thấy mệt mỏi, lại thêm năm phút nữa, cô khẽ nhắm mắt lại.
Đột nhiên, nghĩ đến gì đó, cô liền cất tiếng gọi "Tụng Hương."
Không có tiếng đáp lại, cô lại gọi tiếp.
Gọi đến lần thứ tư, cô mới đợi được tiếng đáp của anh.
Giọng nói của anh vẫn còn vương vấn cảm xúc, trầm khàn, "Anh nghe đây."
Cô vùi mặt vào ngực anh, thẽ thọt hỏi: "Anh gọi điện bảo em đến là bởi vì anh nhớ khuôn mặt em, là như thế này à?"
Anh trả lời rất nhanh: "Đương nhiên rồi."
Trái tim cô đầy mãn nguyện.
"Tụng Hương."
"Anh nghe."
"Anh hãy nhớ, Tô Thâm Tuyết không biết chơi bài poker, Tô Thâm Tuyết cũng không thích chơi bài poker."
"Ừ."
Tụng Hương, còn nữa…
"Đừng mua quần áo cho cô gái khác, dù đó là quần áo trẻ em cũng không được. Cũng đừng để cho cô gái khác nắm lấy tay áo của anh, đừng dõi mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đó hồi lâu. Còn nữa, điều quan trọng nhất, Tụng Hương, anh hãy nhớ, đừng cười với cô gái rất gầy và có đôi mắt thật to đó." Cô nói, khẽ khàng, nhưng thật rành rọt.
Đáp lời cô chỉ là tiếng thở đều đặn.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Tụng Hương, Tang Nhu là một cô gái đáng thương. Những hành động vô tình của anh có thể sẽ đẩy cô ấy xuống vực thẳm. Cô ấy khó khăn lắm mới vừa trèo ra khỏi một vực thẳm rồi.
Hai giờ năm phút sáng, Tô Thâm Tuyết rời khỏi khách sạn.
Lý Khánh Châu đưa cô xuống bãi đậu xe, bạn của Hà Tinh Tinh đang đợi bên ngoài bãi đậu.
Tháp tùng Tô Thâm Tuyết về cung điện còn có hai vệ sĩ riêng của Utah Tụng Hương. Theo lời Lý Khánh Châu, đây là ý của Thủ tướng.
Thôi đủ rồi, con trai trưởng nhà Utah trước giờ chưa bao giờ là người ân cần chu đáo, may thay anh lại có một cấp dưới là trinh sát.
Ba giờ sáng, Tô Thâm Tuyết về tới cung điện.
Ba rưỡi sáng, tắm xong, Tô Thâm Tuyết đứng trước gương. Người trong gương có đôi má đang ửng hồng.
Cuộc bỏ trốn lúc nửa đêm đã khiến Tô Thâm Tuyết chẳng còn sức lực để xử lý các công việc vào buổi sáng, lúc ngồi lên trực thăng cô còn suýt ngã, nếu không có Hà Tinh Tinh giữ người cô lại, chắc cô đã mất hình ảnh trước một nhóm đông dân chúng đến để tiễn Nữ hoàng.
Mười một giờ, Tô Thâm Tuyết hạ cánh xuống phía Bắc Goran, cách thành phố Goose ba mươi lăm phút bay.
Phía Bắc là khu vực tập trung của thổ dân Goran.
Tám mươi phần trăm cư dân sinh sống ở đây là người già, những người trẻ tuổi đã đến các thành phố lớn để phát triển, người già ở lại gìn giữ vùng đất cha ông để lại, sống một cuộc sống bình dị nhàn nhã chốn điền viên.
Trong buổi sáng ngày hôm nay, nhiệm vụ thứ hai của Tô Thâm Tuyết là cùng với bà cụ lớn tuổi nhất khu vực phía Bắc Goran đón sinh nhật lần thứ một trăm hai mươi của bà. Đây cũng là người sống thọ nhất Goran.
Điều đáng nói là, vào sinh nhật năm ngoái bà lão đã nhảy dù thành công, lập kỷ lục Guinness cho người nhảy dù cao tuổi nhất. Khi được phỏng vấn, bà cụ đã nói rằng điều ước của bà là được gặp Nữ hoàng vào ngày sinh nhật thứ một trăm hai mươi của mình.
Vậy nên mới có chuyến đi tới miền Bắc của Tô Thâm Tuyết lần này.
Nông trại mà bà lão sống rất rộng lớn. Con cháu của bà ai có thể đến thì đều có mặt. Những người già cả trong thôn cũng đem quà sinh nhật đến mừng thọ bà cụ. Vì sự xuất hiện của Nữ hoàng, những ông bà cụ cao tuổi đều mặc trang phục dân tộc. Bọn trẻ cũng không kém cạnh, biểu diễn một điệu nhảy dành tặng Nữ hoàng.
Trong không khí vui vẻ hân hoan, bà cụ thổi nến sinh nhật.
Sau khi kết thúc bài hát mừng sinh nhật, mười mấy bạn thanh niên vây quanh tivi, đón xem chương trình "Kết nối với Thủ tướng" mà họ mong chờ.
Chương trình "Kết nối với Thủ tướng" đã đến phần cuối, đường dây nóng không liên lạc được nữa, những người trẻ tuổi muốn thử vận may chỉ còn biết nhìn màn hình thở dài.
Suốt cả buổi sáng, cứ cách nửa tiếng đồng hồ, Hà Tinh Tinh lại cập nhật tình hình liên quan đến chương trình "Kết nối với Thủ tướng" cho Tô Thâm Tuyết, những câu hỏi truyền thông đưa ra, những câu trả lời xuất sắc của Thủ tướng, tỷ suất người xem, phạm vi ảnh hưởng, có bao nhiêu cư dân mạng tham gia tương tác trực tuyến, vân vân.
Tính đến mười hai giờ, đã có một triệu rưỡi người dân châu Đại Dương theo dõi và quan tâm đến chương trình "Kết nối với Thủ tướng", tăng gần gấp rưỡi so với năm ngoái.
Một triệu rưỡi người tương đương với một phần ba dân số Châu Đại Dương. Khoan bàn đến những dư âm sau chương trình, chỉ tính riêng số người tham gia thôi, chàng trai trẻ Goran đã có một thành tích xuất sắc.
Trước sự thể hiện của Utah Tụng Hương, khi thời lượng hai trăm phút của chương trình vừa phát sóng được hai phần ba, đã có rất nhiều người dân Goran không kiềm được mà phát biểu trên mạng xã hội: "Thủ tướng của chúng tôi quả thật là một cuốn Bách khoa toàn tư di động. Tôi nghi ngờ rằng trên đời này không có gì mà anh ấy không hiểu biết."
"Ôi trời ơi, Thủ tướng còn biết cả ngôn ngữ cử chỉ. Cách anh ấy tương tác với những người bị câm điếc thật sự khiến tôi xúc động muốn rơi nước mắt. Còn bạn thì sao?"
Có điều, vẫn có chi tiết khiến người dân Goran đau đầu.
Rất nhiều nữ khán giả hỏi những câu hỏi riêng tư ngay trên sóng truyền hình, mặc dù ekip thực hiện chương trình "Kết nối với Thủ tướng" đã tuyên bố Thủ tướng sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến vấn đề cá nhân. Trong quá trình biên tập và nối máy, những câu hỏi dạng này luôn được lọc đi, hoặc được chuyển đến khách mời một cách khéo léo uyển chuyển, nhưng rốt cục vẫn có những câu "lọt lưới".
Năm phút trước khi kết thúc chương trình, một nữ khán giả có nickname "Nicole" đã giành được cơ hội để đặt câu hỏi cho Thủ tướng: Ngài hy vọng Nữ hoàng sẽ sinh cho ngài mấy đứa con?
Câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thủ tướng ấn phím trả lời: Hai con, tuyệt nhất là một nam một nữ.
Nữ khán giả kia lại tiếp tục hỏi:
Vậy thì, ngài Thủ tướng thích con trai hay con gái hơn?
Suy nghĩ một chút, Thủ tướng liền trả lời: Con gái.
Ngài Thủ tướng có thể cho biết lý do vì sao lại thích con gái không?
Bởi vì, con gái thì sẽ giống mẹ nhiều hơn.
Tiếng hú hét rộ lên từ đám đông đang xem "Kết nối với Thủ tướng" làm Tô Thâm Tuyết giật nảy mình.
Người vừa hét lên là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đứng gần cô nhất.
Lúc này, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang giơ cao tay lên vỗ bôm bốp, phấn khích reo lên: "Tôi thích nhất câu trả lời này của Thủ tướng. Tôi biết ngay là Thủ tướng rất yêu Nữ hoàng mà."
Bình tĩnh lại, Tô Thâm Tuyết mới nhận ra câu trả lời của Utah Tụng Hương dành cho nữ khán giả kia có liên quan đến mình. Utah Tụng Hương đang nhắc đến chuyện sinh con đẻ cái ngay trước toàn thể dân chúng Goran cũng như châu Đại Dương.
"Con gái thì sẽ giống mẹ nhiều hơn." Ngay cả khi biết Utah Tụng Hương chỉ đang quay chương trình mà thôi, nhưng hai má Tô Thâm Tuyết vẫn nóng bừng lên.
Chàng trai trẻ đang đứng trước màn hình tivi dường như đã ý thức được một điều: Người phụ nữ sau này sẽ sinh cho Thủ tướng một bé trai, một bé gái đang đứng trước mặt mình.
Lúc này…
Những người trẻ tuổi nhìn cô, các cụ già nhìn cô, bà cụ sinh nhật ngày hôm nay cũng nhìn cô.
Những người này nhìn cô làm gì?
Cứ thế, cô bé buộc tóc đuôi ngựa đưa điện thoại cho cô: "Nữ hoàng bệ hạ, vẫn còn một chút thời gian, Người gọi điện cho Thủ tướng đi."
Hà Tinh Tinh và hai vệ sĩ ngay lập tức đứng chắn giữa cô gái kia và Nữ hoàng. Cô gái rút tay về, nét mặt bồn chồn tấm tức.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, mấy đứa bé vội vàng núp sau cha mẹ.
Tô Thâm Tuyết nhìn cụ bà vừa tròn một trăm hai mươi tuổi, cười dịu dàng, hỏi: Bà ơi, bà có muốn quấy rầy Thủ tướng lúc này không?
Từng khuôn mặt đều hiện lên vẻ mong chờ.
Tô Thâm Tuyết có số điện thoại cá nhân của người phụ trách Văn phòng Thủ tướng. Cô thì thầm với Hà Tinh Tinh một hồi.
Như vậy, Tô Thâm Tuyết đã trở thành vị khán giả nhiệt tình cuối cùng trong chương trình "Kết nối với Thủ tướng."
Đường dây đã thông.
Điện thoại được mở loa ngoài, âm lượng của tivi được vặn lên mức to nhất, hầu hết những người sử dụng hình thức điện thoại này để đối thoại với Thủ tướng đều là những vị khán giả lớn tuổi.
Lúc này, kỹ năng nhái giọng của Tô Thâm Tuyết đã có đất dụng võ rồi. Bắt chước tiếng của một phụ nữ có tuổi khó hơn mô phỏng tiếng kêu của động vật một chút.
Tô Thâm Tuyết ấn tay vào cổ họng, khẽ húng hắng ho vài tiếng.
Cuộc gọi đã được kết nối.
Ngay khi câu nói "Ngài Thủ tướng" vừa được thốt ra từ miệng Tô Thâm Tuyết, vài cô bé đã há hốc miệng, nhưng sợ bị lộ, lại mím chặt môi lại.
"Ngài Thủ tướng, xin chào ngài." Là giọng của một phụ nữ có tuổi.
"Chào bà." Giọng Thủ tướng cất lên qua đường truyền.
"Mặc dù không được gặp trực tiếp, nhưng được nói chuyện với Thủ tướng theo cách này, cũng là điều mà tôi không dám mơ tới." Giọng của người phụ nữ trung niên run lên vì xúc động: "Phải cảm ơn Roger. Roger là con trai út của tôi, nó đã thay tôi bấm máy gọi đến đường dây nóng."
"Cho tôi gửi lời chào đến Roger nhé."
"Nhất định, nhất định rồi!" Sự phấn khích khiến cho giọng nói như vỡ òa.
"Thưa bà, chỉ còn ba mươi giây nữa là kết thúc chương trình, bà có điều gì muốn nhắn gửi tôi không."
"Không có, Thủ tướng là người vô cùng hoàn hảo trong lòng tôi."
"Cảm ơn." Trên màn hình tivi, Thủ tướng nở nụ cười đẹp như tranh vẽ.
Vietwriter.vn
"Ngài Thủ tướng."
"Vâng."
"Lúc nãy ngài có nói là muốn Nữ hoàng sinh cho ngài hai đứa con."
"Đúng vậy, vấn đề này đã được thảo luận cách đây năm phút rồi."
Tô Thâm Tuyết cười thầm.
Cô hắng giọng: "Thưa ngài Thủ tướng, ngài từng mô tả một đứa trẻ bỗng lớn vổng lên khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc."
Câu nói này được truyền rõ mồn một đến trường quay.
Tham gia chương trình "Kết nối với Thủ tướng" có một vị khách mời chính, một nhà phê bình, hai bình luận viên cấp cao. Ngoại trừ Utah Tụng Hương, bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Chắc chắn rằng họ đang nghĩ, vị khán giả này quá phấn khích và xúc động nên mới lỡ lời.
Còn hai mươi giây nữa.
Tô Thâm Tuyết nhìn Utah Tụng Hương trên màn hình tivi.
"Thưa ngài Thủ tướng, ngài có lo lắng hai đứa con của ngài, đến một lúc nào đó sẽ phát triển sớm, sau đó đầu óc của chúng sẽ chứa toàn những điều kỳ quái khiến ngài bó tay bất lực không?"
Nhìn kìa, bà cụ đang được mừng thọ cười đến híp cả mắt lại rồi.
Bốn vị khách mời trong trường quay ai nấy đều tỏ ra căng thẳng.
Còn mười giây nữa là kết thúc chương trình.
Đồng hồ đã bắt đầu đếm ngược: Mười, chín, tám, bảy…
Utah Tụng Hương không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Chắc chắn những khán giả đang ngồi trước màn hình tivi đều cho rằng vị khách này chỉ đang tử tế nhắc nhở Thủ tướng mà thôi.
Ở những giây cuối cùng, Utah Tụng Hương đã phản ứng lại.
Utah Tụng Hương điều chỉnh tai nghe ở góc độ tốt nhất, rồi từ tốn nói: "Nữ hoàng bệ hạ, vấn đề này chúng ta sẽ thảo luận riêng vào ban đêm nhé."
Câu này đã khiến cho người bình luận đứng bật dậy khỏi ghế, còn ba vị khách mời kia thì há hốc miệng.
Cũng khiến cho Tô Thâm Tuyết… chết sững.
Không thể nào, kỹ năng nhái giọng của cô đã đạt đến trình độ điêu luyện, âm điệu và cả sự kiểm soát tông giọng đều trơn tru như nước. Sao Utah Tụng Hương lại có thể nhận ra giọng cô được chứ.
Cô thoáng bàng hoàng.
Utah Tụng Hương nhìn thẳng vào ống kính camera, đôi mắt anh như xuyên qua muôn vàn khoảng cách, hướng thẳng về phía Tô Thâm Tuyết đang bồn chồn.
Mãi cho đến giây cuối cùng…
Utah Tụng Hương mới chầm chậm nói: "Phu nhân Thủ tướng, thay mặt anh gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cụ bà nhân dịp mừng thọ nhé."
Sau câu nói này, một màn pháo giấy lấp lánh ánh bạc từ trên trần trường quay bay xuống, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Hẹn gặp lại vào năm sau."
Trên điện thoại vang dài: Tút… tút… tút
Đã tới lúc phải tạm biệt.
Bên ngoài nông trại, chiếc trực thăng mang biểu tượng Hoàng gia Goran đang đứng đợi. Bà cụ được mừng thọ cùng với người thân và bạn bè chạy ra để tiễn Nữ hoàng.
Tới khoảng đất trống, bà cụ được mừng thọ nắm tay Nữ hoàng, gọi Nữ hoàng là "Thâm Tuyết" một cách gần gũi như bậc trưởng bối.
Người phụ nữ lớn tuổi ấy nắm chặt tay Nữ hoàng ân cần dặn dò: "Thâm Tuyết, lúc gọi điện thoại cho Thủ tướng là khi con thể hiện xuất sắc nhất. Ta rất vui mừng vì Goran có được một Nữ hoàng tràn đầy sức sống và tình yêu thương như vậy."
"Thâm Tuyết, có những lúc, con có thể thử quên đi chiếc Vương miện Hoa hồng kia, gần gũi với dân chúng, thử cảm nhận những niềm vui và nỗi buồn mà con nên có vào độ tuổi này."
Tô Thâm Tuyết đã tạm biệt người phụ nữ một trăm hai mươi tuổi mặc váy hoa ấy bằng một cái ôm chặt thắm thiết.
Trên đường từ miền Bắc về thành phố Goose, Tô Thâm Tuyết đã hỏi đi hỏi lại Hà Tinh Tinh cả trăm lần, rằng có chuyển lời của cô cho người phụ trách Văn phòng Thủ tướng không.
Trước đó cô đã dặn Hà Tinh Tinh nói với người phụ trách văn phòng Thủ tướng, nhất định không được để Utah Tụng Hương biết vị khán giả nhiệt tình cuối cùng ấy chính là cô.
"Vâng, tôi đã nói rồi, ông Pierre đã cam đoan Thủ tướng sẽ không biết được chuyện này." Hà Tinh Tinh đáp.
Vậy tại sao Utah Tụng Hương lại nhận ra giọng cô chứ.
Do đó, Hà Tinh tinh gọi điện cho Christie. Christe nói rằng: Nếu Thủ tướng không nói ra, bà chẳng bao giờ nghĩ giọng nói của người phụ nữ có tuổi ấy có liên quan đến Nữ hoàng.
Đến cả Christie còn chẳng nhận ra được giọng của cô.
Vậy… Utah Tụng Hương nhận ra giọng cô bằng cách nào?
Dần dần, dần dần, trái tim cô bắt đầu chộn rộn. Có nhiều lúc, có nhiều việc không thể giải thích được. Nói cho cùng, cô và anh là vợ chồng, chồng nhận ra giọng nói của vợ mình đâu có gì là lạ. Nhưng mà đây lại là một giọng giả.
Mặc dù giọng nói không giống nhau chút nào, nhưng người chồng có thể dựa vào một số chi tiết để nhận ra giọng của vợ mình. Những tiểu tiết này phải trải qua quá trình tìm hiểu trong cuộc sống, dùng mắt để quan sát, dùng tim để cảm nhận.
Dùng ánh mắt để quan sát, dùng tim để cảm nhận.
Đúng là như vậy sao? Trái tim Tô Thâm Tuyết lại bắt đầu đập rộn rã trong vô thức.
Lúc lễ hội hoa đăng bắt đầu, từ xa, Utah Tụng Hương đã thấy Tô Thâm Tuyết đang đứng đợi.
Mái tóc dài của cô quấn khăn, cô mặc một chiếc váy liền màu xanh lục, lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn.