Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Chương 53 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (2)
Chương 53 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (2)
"Em sẽ không rời bỏ anh chỉ vì anh trả lời sai hai câu hỏi." Thở hắt một hơi, Tô Thâm Tuyết từ tốn nói, "Nhưng có một ngày, nếu có một ngày, em phát hiện mình mất đi khả năng canh chừng anh, hoặc anh không đáng giá để em tốn công sức với anh, em sẽ lựa chọn rời xa anh."
Trong đoạn trên, cô còn chưa nhắc đến: Cho dù em là Nữ hoàng, cho dù anh là Thủ tướng.
Khi Tô Thâm Tuyết nói "Em sẽ lựa chọn rời xa anh", cô cảm thấy bả vai mình như bị bóp đến nhói đau. Cô thở hổn hển rồi nói: "Anh làm đau em."
Lúc này anh mới buông tay ra.
Sau một lúc trầm lặng.
"Tô Thâm Tuyết, vấn đề chúng ta thảo luận hơi tẻ nhạt đấy." Utah Tụng Hương trở về giọng nói bàng quan thường ngày.
Vậy sao?
"Anh nói chỉ nói đến đề tài này một lần cuối cùng." Anh lập tức bổ sung, "Việc này giống như người không mua xổ số lại thảo luận về việc chi tiền thưởng vào việc gì."
Tô Thâm Tuyết thầm lè lưỡi. Rõ ràng ngài Thủ tướng mới là người bắt đầu đề tài này, có phải là cô đâu.
"Chúng ta đừng thảo luận đề tài này nữa."
"Được."
"Dù sao, chúng ta không thuộc tầng lớp người có thể chia tay vì một bữa tối."
Nói cũng phải.
"Tô Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Em vừa nói câu đó."
"Gì? Câu nào cơ?"
"Em nói…" Anh kéo dài giọng, "Em nói anh làm em đau. Anh làm em đau thật à?"
Sao không? Bây giờ xương bả vai cô đang tê rần lên đây này: "Em lôi chuyện này ra lừa anh làm gì?"
"Là anh thật sự làm đau em, hay chỗ nào đó đau?" Anh lật người, khóa chặt cô dưới thân thể mình.
Đến khi phản ứng lại, Tô Thâm Tuyết rất muốn cho anh thêm một cái tát nữa. Vậy mà còn dám nhắc đến? Nhưng tay cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả.
Trái tim cô lại còn yếu đuối hơn nữa. So với việc trả lời sai, hành động đêm qua của anh không có gì tốt hơn. Nhưng gộp cả hai chuyện này lại, cùng với sự vô tâm của anh đối với cô suốt thời gian qua, dù có thương tổn thêm nữa cũng không nặng nề bằng chuyện "Chồng tôi đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác."
Tô Thâm Tuyết hiểu rất rõ, trong tình huống đó không có ai sai. Utah Tụng Hương không sai, Tang Nhu cũng không sai.
Nhưng, ảnh lửa bập bùng tại thao trường Syria hoang tàn ấy đã trở thành vết thương trong lòng cô. Cô không biết xử lý ra sao, cũng không biết liệu có ngày miệng vết thương khép lại không. Đã thương tổn đương nhiên muốn phản kháng, tư tưởng phản kháng, cơ thể cũng muốn phản kháng. Vì vậy, cô mới phí công ngăn cản tay anh. Vì vậy, cô mới cho anh một cái bạt tai.
Nhưng họ không thuộc tầng lớp có có thể chia tay vì một bữa cơm tối.
Trong buổi sáng tĩnh lặng ấy, tiếng chim hót thật êm tai, hơi thở của anh đều đặn. Một sáng sớm thế này, anh nói vài ba lời với cô, có lời vô liêm sỉ, cũng có những lời xem như lấy lòng.
Phải làm sao mới ổn đây?
Cô thoát khỏi vòng tay anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
Lần này anh không nổi giận, đôi môi rơi trên tóc cô.
Anh nói khẽ: "Thâm Tuyết, xin lỗi, anh lại làm em thất vọng rồi phải không? Em cũng biết… anh ghét bị phản bội. Anh biết anh có rất nhiều tật xấu. Nói những chuyện này… không phải để bào chữa cho hành vi của anh. Khi em… khi em từ chối anh, trong đầu anh nghĩ đến buổi tối em và Lịch ở đằng sau ống trượt nước. Liệu có phải, em và anh ta lén lút… làm gì, đã làm gì đó sau lưng anh không. Những chuyện này làm anh phiền não."
"Anh ghét bản thân mình không hay biết gì cả. Hơn nữa, anh rất để ý con ngựa Ả Rập anh ta tặng em. Anh đã thấy con ngựa đó rồi, rất đẹp, giống như… giống như tên em vậy. Chết tiệt!" Nói đến đây, Utah Tụng Hương dường như đã quên mất chuyện vô liêm sỉ anh làm với cô mà cảnh cáo, "Tô Thâm Tuyết, em nên trả lại con ngựa đó. Em cũng nói con ngựa đó có giá trị bằng nửa tòa cao ốc còn gì. Đó không phải một hộp socola. Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng của quốc gia này, đây là chuyện tối kỵ, là ăn hối lộ."
Nếu châm chước thì còn có thể coi đoạn trước anh có chút chân thành, nhưng đến đoạn sau thì anh đã lộ nguyên hình rồi. Trên cổ tay anh còn đeo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô la mà Vivian Healther tặng đấy.
Cô nên nổi giận vì những gì anh nói. Nhưng lời anh vừa cất lên không mang chút ăn năn, thậm chí nghe kỹ ra thì mọi chuyện đều là lỗi của cô. Nhưng, anh nói, anh để ý con ngựa Ả Rập đó, anh để ý con ngựa Ả Rập đó cũng giống như… cô canh cánh trong lòng chuyện Vivian Healther tặng anh đồng hồ?
Thời khắc này, Utah Tụng Hương cũng ý thức được đoạn sau không hề liên quan đến "tỏ vẻ ăn năn chút nào."
"Thâm Tuyết." Anh gọi khẽ, "Anh… anh phải thẳng thắn với em một chuyện."
Cô giáo ơi, vòng tuần hoàn vô hạn "đâm chồi và khô héo" lại bắt đầu rồi. Ngoại trừ hân hoan còn có chút mong đợi, bởi vì mong đợi mà trái tim đập rộn rã.
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
"Không phải anh vì bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm mới mất liên lạc, là… là vì đến trường đua nên anh đã ngắt hệ thống định vị." Giọng nói kia nghe như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
"Đến trường đua làm gì?"
"Không biết."
Câu không biết của Utah Tụng Hương nghe quá chân thật.
Người đàn ông xảo quyệt còn nhắc đến tai nạn anh gặp ở trường đua.
Dù người trước mắt không chịu chút thương tổn nào, cô vẫn sợ đến mức nhũn cả tay chân. Cô quay lưng lại, đưa tay nâng mặt anh lên, vội vàng hỏi: "Sao vậy, làm sao thế?"
"Xe vọt đến vách chắn bằng lốp xe. Nếu không nhờ George khởi động vòng chắn an toàn…"
Cô vội vàng bịt miệng anh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh mang ý cười thoảng qua. Anh gạt tay cô ra: "Không phải bây giờ anh vẫn ổn đấy sao?"
Nói cũng phải, mắt cô không dám quay lại nhìn anh, chỉ sợ nhìn thấy hình ảnh ngốc nghếch của mình phản chiếu trong mắt anh.
"Cơ thể cô ấy khước từ tôi, cô ấy không chiều tôi như ngày thường, thậm chí tôi còn chạm phải giọt lệ trên khóe mắt cô ấy. Chuyện đó xảy ra vào đêm một người đàn ông khác tặng cô ấy con ngựa Ả Rập, rất khó để người ta không suy diễn." Anh cất giọng khàn khàn.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, lại là ngựa Ả Rập, tên ngốc này.
"Không phải, không phải bởi vì con ngựa Ả Rập." Cô nhìn anh, nói.
"Vậy sao lại từ chối? Chẳng lẽ anh ta còn tặng em thứ khác?"
Con trai trưởng nhà Utah… lại lộ nguyên hình rồi.
Cô giáo ơi, người đàn ông này… Em sắp điên mất rồi.
"Không phải vì con ngựa Ả Rập, cũng không phải… không phải vì Lịch." Rũ mắt, cô chậm rãi nói, "Là vì, là vì anh đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác."
"Hử?"
"Chồng của em đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác. Chuyện đó cũng như việc Tô Thâm Tuyết và Lịch lén lút sau ống trượt nước sau lưng anh. Anh ghét bị phản bội, em cũng vậy."
Utah Tụng Hương, anh nên thấy may mắn rằng người phụ nữ anh cưới có tên là Tô Thâm Tuyết.
Anh xem đi, thậm chí cô ấy không dám cho anh thấy cô ấy đang ghen.
Một người vợ ghen vì chồng mình và cô gái khác từng trải qua một đêm lãng mạn. Đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng cô biết, thâm tâm anh không muốn gánh vác tình yêu như mẹ anh, cô biết anh mang tâm thế không dám tiến gần đến tình yêu. Vì vậy, cô viện đến cái cớ phản bội.
Anh xem đi, cô luôn có thể tìm được lý do làm anh thoải mái.
"Cô gái?"
Chỉ một động tác ép xuống, Utah Tụng Hương đã có thể ngăn trở toàn bộ tầm mắt Tô Thâm Tuyết, cũng khóa chặt cô dưới người anh.
Cô nhìn anh chăm chú.
"Phu nhân Thủ tướng, em không phát hiện ra ‘cô gái’ mà em nói mặc quần áo trẻ con sao? Anh nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị cho đứa nhóc đó. Phu nhân Thủ tướng, anh nhấn mạnh thêm lần nữa, nếu nói đeo nhẫn lên ngón áp út của ‘cô gái’ khác thì anh không muốn nhớ lại chút nào, bởi vì quá nực cười." Anh nói bằng giọng điệu phản bác ý kiến phe đối lập trong Quốc hội.
Cô lặng lẽ nhìn anh.
"Thâm Tuyết yêu dấu." Anh bắt chước giọng cô giáo dạy lễ nghi của cô, "Anh nói này, Thâm Tuyết yêu dấu, nếu em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ suy nghĩ bậy bạ đấy."
"Tụng Hương."
"Ừ."
Tay cô chậm rãi ôm lấy anh: "Anh phải nhớ thật kỹ, vợ anh tên Tô Thâm Tuyết. Thâm của sâu thẳm, Tuyết của trắng như tuyết."
"Sao vậy?"
Chắc hẳn bây giờ anh đang cau mày, con gái lớn nhà họ Tô lại ăn nói kỳ quặc rồi.
"Tụng Hương."
"Tô Thâm Tuyết?"
"Anh nói anh rất để ý con ngựa Ả Rập đó sao?"
"Tô Thâm Tuyết?"
"Trả lời em."
"Ừ."
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Cô giáo ơi, mọi thứ trên đời này tuyệt đối không phải sinh ra đã có. Mọi vật trên đời đều có thời kỳ đâm chồi nảy lộc. Em không yêu anh ấy ngay từ thuở ban đầu, còn anh ấy cũng cần trải qua giai đoạn rung cảm với người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết.
Cứ như vậy đi.
"Tụng Hương, em tha thứ cho anh."
Tha thứ cho anh vì đã đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác. w●ebtruy●enonlin●e●com
Con chim ngoài cửa sổ hót líu lo không ngừng, hơi ồn ào nhưng lại rất êm tai.
"Thâm Tuyết, bây giờ vẫn còn hơi sớm."
"Anh nói vậy làm gì?"
Anh gục bên tai cô, hỏi khẽ rằng có được không?
Lúc anh hỏi, tay anh đã hành động trước rồi. Cô muốn né, anh càng áp sát lại hỏi: "Có được không? Hửm? Anh bảo đảm không như tối qua."
"Anh vẫn để bụng chuyện đêm qua em cự tuyệt anh."
Tìm ra một khe hở, Tô Thâm Tuyết liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là bây giờ vẫn còn hơi sớm, bàn tay cô chậm rãi vòng lên vai anh.
Sáng hôm ấy, Tô Thâm Tuyết được làm chuyện mà cô vẫn muốn làm từ khi cô đảm nhiệm chức vụ Nữ hoàng Goran. Đó là mặc đồ ngủ, để chân trần ngồi trên lan can ban công. Không làm gì cả, chỉ ngồi đó chờ mặt trời lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô rất thích thời gian trôi qua chậm rãi như giờ khắc này. Cô liếc nhìn bầu trời, mặt trời đã lên rồi sao? Vẫn chưa. Cô cúi đầu, chân cô lơ lửng giữa không trung, lòng bàn chân dính sương sớm của cỏ xanh. Cô quan sát chân mình một lát, chợt nghĩ nếu cô cứ như vậy ngã xuống thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Ban công cách mặt đất tầm bốn mét. Ngã từ khoảng này có lẽ chỉ đau mông thôi, nhưng cũng đủ để làm người trong Cung điện Jose nhớn nhác rồi, cô cười.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Tô Thâm Tuyết quay đầu đi vào phòng ngủ. Trên giường đã không còn ai, drap giường nhăn nhún, vỏ chăn lộn xộn, gối đầu rơi xuống thảm trải sàn, và cả món đồ nhỏ bé ấy. Người tinh mắt chỉ cần nhìn đã biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, ngài Thủ tướng đi từ sáng sớm với vẻ mãn nguyện hài lòng.
Vào thời gian này, hai thư ký bên Nữ hoàng nên xuất hiện rồi. Cô lắng tai nghe, đếm ngược…
Dù là buổi sáng tĩnh lặng thế này cũng khó mà nghe được tiếng bước chân lên tầng. Mỗi nhân viên ở Cung điện Jose đều có thể dễ dàng bước đi không phát ra tiếng.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Đây là bước thứ nhất, bước này đang nhắc nhở, Nữ hoàng nên thức dậy rồi. Dù có đáp lại hay không, năm phút sau, họ vẫn sẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ngủ.
Hôm nay dù có chìa khóa dự phòng cũng vô dụng. Cô đã phá hỏng máy cảm ứng rồi.
Cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm làm hai thư ký hoảng hốt.
Christie và Hà Tinh Tinh nhanh chóng dẫn hai nhóm người chạy đến từ cửa chính và cửa bên phải. Khi Christie đi qua dưới ban công, Tô Thâm Tuyết đã tìm được vị trí chính xác…
"Bộp" một tiếng, thứ trong tay cô rơi lên mái tóc được chải chuốt cẩn thận của Christie.
Christie ngẩng đầu lên. Quả nhiên là người quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa của Cung điện Jose, khuôn mặt bà không chút thay đổi.
Chán phèo, cô vốn tưởng có thể thấy chút cảm xúc từ khuôn mặt lạnh tanh ấy chứ.
Mặt trời đã lên, vài luồng nắng xuyên qua ngọn cây rơi lên bàn chân cô, cảm giác không đến nỗi nào. Tô Thâm Tuyết vươn vai duỗi người.
Nữ hoàng làm sai cũng phải chịu phạt.
Ý nghĩ nông nổi ban sáng khiến Tô Thâm Tuyết bị cấm túc trong thư phòng một ngày.
Đến tận tối, Tô Thâm Tuyết mới thấy tin tức Utah Tụng Hương xuất hiện trong buổi điều trần trên tivi.
Khuôn mặt Utah Tụng Hương trong phiên điều trần không còn năm dấu tay của cô từ đêm qua nữa. Điều này làm Tô Thâm Tuyết thoáng thấy tiếc nuối. Nhưng chút tiếc nuối ấy nhanh chóng biến mất. Cô nhìn màn hình tivi chằm chằm, nhìn đôi tay tuyệt đẹp của ngài Thủ tướng. Bàn tay ấy… làm cô dở khóc dở cười mà van nài giữa sắc trời sáng rõ, dù không hề nhẫn nại, nhưng đã tốt hơn trước rồi.
Ba ngày sau, Tô Thâm Tuyết gặp Tang Nhu.
Có thể xem đây là một chuyến viếng thăm khá bốc đồng.
Hôm nay cô cần qua đêm ở số Một đường Jose. Buổi chiều cô có hoạt động công ích đến viện mồ côi thăm trẻ nhỏ. Vì mấy đứa trẻ ở viện mồ cô bị cảm, hoạt động tạm thời bị hủy bỏ. Tô Thâm Tuyết không trở về Cung điện Jose mà cho xe chạy đến số Một đường Jose.
Mấy ngày nay cô chỉ gọi cho Utah Tụng Hương một lần.
Ngài Thủ tướng bận lắm.
Ngay sau khi chuyến công du mùa Xuân kết thúc là đến chương trình "Trò chuyện cùng Thủ tướng".
"Trò chuyện cùng Thủ tướng" sẽ phát sóng trực tiếp, dài đến hai trăm phút, với sự tham gia của hai trăm công ty truyền thông quốc tế đặc biệt và vô số dân mạng từ khắp nơi trên thế giới. Trong hai trăm phút này, họ sẽ đặt câu hỏi cho Thủ tướng trên đường dây nóng trên mạng, chỉ cần bạn đủ bạo dạn, thậm chí có thể làm khó Thủ tướng.
"Đường dây nóng cùng Thủ tướng" năm ngoái đã giúp Utah Tụng Hương có được danh hiệu "Nhân vật chính trị thân thiện nhất năm."
Vì thế, Văn phòng Thủ tướng quyết định kéo dài "Đường dây nóng cùng Thủ tướng" hai trăm phút thành hai trăm hai mươi phút. Vì đây là chương trình trực tiếp, Utah Tụng Hương phải chuẩn bị rất nhiều.
Có lẽ cô có thể thử chờ ngài Thủ tướng về nhà như "Cô gái ốc đồng"*. Nhưng, cô không có tài nấu nướng như cô gái ốc đồng.
(*) Cô gái ốc đồng là nhân vật trong truyện dân gian ở thành phố Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến, xuất xứ từ quyển số năm trong "Sưu thần hậu ký." Thiên Đế thương Tạ Đoan mồ côi cha mẹ, cô đơn hiu quạnh, lại thấy anh cần cù tiết kiện, an phận thủ thường nên đã cho cô tiên ốc hạ
phàm giúp anh.
Lúc xe chạy qua khu vực nghỉ ngơi của khách quốc tế, Tô Thâm Tuyết giật mình. Cô từng nghe Lý Khánh Châu nói, bây giờ Tang Nhu đang ở đó.
Thời gian Tô Thâm Tuyết gặp Tang Nhu được sắp xếp vào cuối tuần, là cuộc gặp mặt đã được ghi vào lịch trình của Nữ hoàng, tương tự như một hình thức an ủi. Dù gì Tang Nhu cũng là một trong những người được Nữ hoàng sắc phong trong lễ sắc phong sắp tới.
Cung điện Jose đã chuẩn bị cho ngày sắc phong ấy rồi.
Vẫn chưa đến hai giờ rưỡi, còn một khoảng thời gian nữa Thủ tướng mới về nhà.
Tô Thâm Tuyết ra lệnh cho xe đi vào nơi ở của khách.
Người vào đây đều phải ghi lại thân phận và mục đích thăm hỏi, kèm theo hàng loạt thủ tục rườm rà khác. Nữ hoàng là trường hợp duy nhất không cần ghi lại, còn lý do thăm hỏi, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh ghi chuyện cá nhân.
Về phần quan hệ với người thăm hỏi? Mục này làm Tô Thâm Tuyết suy nghĩ một lát, cuối cùng cô điền: Bạn của anh trai người được thăm hỏi.
Điền bảng đăng ký xong, nhân viên chắc hẳn sợ để lại ấn tượng xấu cho Nữ hoàng, lần nữa xin lỗi tất cả chỉ là nguyên tắc. Nếu lần sau Nữ hoàng đến thăm, có thể dặn thư ký gọi điện trước như Thủ tướng để đăng ký qua điện thoại.
Cho nên?
"Thủ tướng từng đến đây sao?" Tô Thâm Tuyết không dằn được hỏi.
Hôm qua cô đã nói chuyện với Utah Tụng Hương – người được mệnh danh là "Bận đến mức không có thời gian dùng cơm."
Người "bận đến mức không có thời gian dùng cơm" đã đến thăm "cô nhóc" đó vào mấy ngày trước sao?
Câu hỏi của Tô Thâm Tuyết khiến nhân viên sửng sốt, lát sau anh ta mới đáp: "Không ạ."
Là không, nhưng sắp rồi.
Một tiếng trước, người phụ trách nơi ở của khách nước ngoài nhận được cuộc gọi của Văn phòng Thủ tướng, nói ngài Thủ tướng sẽ đến thăm một vị khách vào khoảng năm giờ chiều đến năm giờ rưỡi, với tư cách cá nhân.
"Vị khách này và người Nữ hoàng sắp thăm…" Xem giới tính và độ tuổi của người được thăm hỏi, nhân viên như gặp kẻ địch, "Tên giống nhau, số phòng cũng giống nhau."
Đáng nhắc tới hơn là, Utah Tụng Hương cũng lấy thân phận "bạn của anh trai người được thăm hỏi" để đến gặp Tang Nhu.
"Em sẽ không rời bỏ anh chỉ vì anh trả lời sai hai câu hỏi." Thở hắt một hơi, Tô Thâm Tuyết từ tốn nói, "Nhưng có một ngày, nếu có một ngày, em phát hiện mình mất đi khả năng canh chừng anh, hoặc anh không đáng giá để em tốn công sức với anh, em sẽ lựa chọn rời xa anh."
Trong đoạn trên, cô còn chưa nhắc đến: Cho dù em là Nữ hoàng, cho dù anh là Thủ tướng.
Khi Tô Thâm Tuyết nói "Em sẽ lựa chọn rời xa anh", cô cảm thấy bả vai mình như bị bóp đến nhói đau. Cô thở hổn hển rồi nói: "Anh làm đau em."
Lúc này anh mới buông tay ra.
Sau một lúc trầm lặng.
"Tô Thâm Tuyết, vấn đề chúng ta thảo luận hơi tẻ nhạt đấy." Utah Tụng Hương trở về giọng nói bàng quan thường ngày.
Vậy sao?
"Anh nói chỉ nói đến đề tài này một lần cuối cùng." Anh lập tức bổ sung, "Việc này giống như người không mua xổ số lại thảo luận về việc chi tiền thưởng vào việc gì."
Tô Thâm Tuyết thầm lè lưỡi. Rõ ràng ngài Thủ tướng mới là người bắt đầu đề tài này, có phải là cô đâu.
"Chúng ta đừng thảo luận đề tài này nữa."
"Được."
"Dù sao, chúng ta không thuộc tầng lớp người có thể chia tay vì một bữa tối."
Nói cũng phải.
"Tô Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Thâm Tuyết."
"Vâng."
"Em vừa nói câu đó."
"Gì? Câu nào cơ?"
"Em nói…" Anh kéo dài giọng, "Em nói anh làm em đau. Anh làm em đau thật à?"
Sao không? Bây giờ xương bả vai cô đang tê rần lên đây này: "Em lôi chuyện này ra lừa anh làm gì?"
"Là anh thật sự làm đau em, hay chỗ nào đó đau?" Anh lật người, khóa chặt cô dưới thân thể mình.
Đến khi phản ứng lại, Tô Thâm Tuyết rất muốn cho anh thêm một cái tát nữa. Vậy mà còn dám nhắc đến? Nhưng tay cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả.
Trái tim cô lại còn yếu đuối hơn nữa. So với việc trả lời sai, hành động đêm qua của anh không có gì tốt hơn. Nhưng gộp cả hai chuyện này lại, cùng với sự vô tâm của anh đối với cô suốt thời gian qua, dù có thương tổn thêm nữa cũng không nặng nề bằng chuyện "Chồng tôi đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác."
Tô Thâm Tuyết hiểu rất rõ, trong tình huống đó không có ai sai. Utah Tụng Hương không sai, Tang Nhu cũng không sai.
Nhưng, ảnh lửa bập bùng tại thao trường Syria hoang tàn ấy đã trở thành vết thương trong lòng cô. Cô không biết xử lý ra sao, cũng không biết liệu có ngày miệng vết thương khép lại không. Đã thương tổn đương nhiên muốn phản kháng, tư tưởng phản kháng, cơ thể cũng muốn phản kháng. Vì vậy, cô mới phí công ngăn cản tay anh. Vì vậy, cô mới cho anh một cái bạt tai.
Nhưng họ không thuộc tầng lớp có có thể chia tay vì một bữa cơm tối.
Trong buổi sáng tĩnh lặng ấy, tiếng chim hót thật êm tai, hơi thở của anh đều đặn. Một sáng sớm thế này, anh nói vài ba lời với cô, có lời vô liêm sỉ, cũng có những lời xem như lấy lòng.
Phải làm sao mới ổn đây?
Cô thoát khỏi vòng tay anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
Lần này anh không nổi giận, đôi môi rơi trên tóc cô.
Anh nói khẽ: "Thâm Tuyết, xin lỗi, anh lại làm em thất vọng rồi phải không? Em cũng biết… anh ghét bị phản bội. Anh biết anh có rất nhiều tật xấu. Nói những chuyện này… không phải để bào chữa cho hành vi của anh. Khi em… khi em từ chối anh, trong đầu anh nghĩ đến buổi tối em và Lịch ở đằng sau ống trượt nước. Liệu có phải, em và anh ta lén lút… làm gì, đã làm gì đó sau lưng anh không. Những chuyện này làm anh phiền não."
"Anh ghét bản thân mình không hay biết gì cả. Hơn nữa, anh rất để ý con ngựa Ả Rập anh ta tặng em. Anh đã thấy con ngựa đó rồi, rất đẹp, giống như… giống như tên em vậy. Chết tiệt!" Nói đến đây, Utah Tụng Hương dường như đã quên mất chuyện vô liêm sỉ anh làm với cô mà cảnh cáo, "Tô Thâm Tuyết, em nên trả lại con ngựa đó. Em cũng nói con ngựa đó có giá trị bằng nửa tòa cao ốc còn gì. Đó không phải một hộp socola. Tô Thâm Tuyết, em là Nữ hoàng của quốc gia này, đây là chuyện tối kỵ, là ăn hối lộ."
Nếu châm chước thì còn có thể coi đoạn trước anh có chút chân thành, nhưng đến đoạn sau thì anh đã lộ nguyên hình rồi. Trên cổ tay anh còn đeo chiếc đồng hồ trị giá hàng triệu đô la mà Vivian Healther tặng đấy.
Cô nên nổi giận vì những gì anh nói. Nhưng lời anh vừa cất lên không mang chút ăn năn, thậm chí nghe kỹ ra thì mọi chuyện đều là lỗi của cô. Nhưng, anh nói, anh để ý con ngựa Ả Rập đó, anh để ý con ngựa Ả Rập đó cũng giống như… cô canh cánh trong lòng chuyện Vivian Healther tặng anh đồng hồ?
Thời khắc này, Utah Tụng Hương cũng ý thức được đoạn sau không hề liên quan đến "tỏ vẻ ăn năn chút nào."
"Thâm Tuyết." Anh gọi khẽ, "Anh… anh phải thẳng thắn với em một chuyện."
Cô giáo ơi, vòng tuần hoàn vô hạn "đâm chồi và khô héo" lại bắt đầu rồi. Ngoại trừ hân hoan còn có chút mong đợi, bởi vì mong đợi mà trái tim đập rộn rã.
"Chuyện gì?" Cô hỏi.
"Không phải anh vì bị mắc kẹt trong tàu điện ngầm mới mất liên lạc, là… là vì đến trường đua nên anh đã ngắt hệ thống định vị." Giọng nói kia nghe như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
"Đến trường đua làm gì?"
"Không biết."
Câu không biết của Utah Tụng Hương nghe quá chân thật.
Người đàn ông xảo quyệt còn nhắc đến tai nạn anh gặp ở trường đua.
Dù người trước mắt không chịu chút thương tổn nào, cô vẫn sợ đến mức nhũn cả tay chân. Cô quay lưng lại, đưa tay nâng mặt anh lên, vội vàng hỏi: "Sao vậy, làm sao thế?"
"Xe vọt đến vách chắn bằng lốp xe. Nếu không nhờ George khởi động vòng chắn an toàn…"
Cô vội vàng bịt miệng anh lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh mang ý cười thoảng qua. Anh gạt tay cô ra: "Không phải bây giờ anh vẫn ổn đấy sao?"
Nói cũng phải, mắt cô không dám quay lại nhìn anh, chỉ sợ nhìn thấy hình ảnh ngốc nghếch của mình phản chiếu trong mắt anh.
"Cơ thể cô ấy khước từ tôi, cô ấy không chiều tôi như ngày thường, thậm chí tôi còn chạm phải giọt lệ trên khóe mắt cô ấy. Chuyện đó xảy ra vào đêm một người đàn ông khác tặng cô ấy con ngựa Ả Rập, rất khó để người ta không suy diễn." Anh cất giọng khàn khàn.
Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, lại là ngựa Ả Rập, tên ngốc này.
"Không phải, không phải bởi vì con ngựa Ả Rập." Cô nhìn anh, nói.
"Vậy sao lại từ chối? Chẳng lẽ anh ta còn tặng em thứ khác?"
Con trai trưởng nhà Utah… lại lộ nguyên hình rồi.
Cô giáo ơi, người đàn ông này… Em sắp điên mất rồi.
"Không phải vì con ngựa Ả Rập, cũng không phải… không phải vì Lịch." Rũ mắt, cô chậm rãi nói, "Là vì, là vì anh đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác."
"Hử?"
"Chồng của em đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác. Chuyện đó cũng như việc Tô Thâm Tuyết và Lịch lén lút sau ống trượt nước sau lưng anh. Anh ghét bị phản bội, em cũng vậy."
Utah Tụng Hương, anh nên thấy may mắn rằng người phụ nữ anh cưới có tên là Tô Thâm Tuyết.
Anh xem đi, thậm chí cô ấy không dám cho anh thấy cô ấy đang ghen.
Một người vợ ghen vì chồng mình và cô gái khác từng trải qua một đêm lãng mạn. Đây là chuyện quá đỗi bình thường. Nhưng cô biết, thâm tâm anh không muốn gánh vác tình yêu như mẹ anh, cô biết anh mang tâm thế không dám tiến gần đến tình yêu. Vì vậy, cô viện đến cái cớ phản bội.
Anh xem đi, cô luôn có thể tìm được lý do làm anh thoải mái.
"Cô gái?"
Chỉ một động tác ép xuống, Utah Tụng Hương đã có thể ngăn trở toàn bộ tầm mắt Tô Thâm Tuyết, cũng khóa chặt cô dưới người anh.
Cô nhìn anh chăm chú.
"Phu nhân Thủ tướng, em không phát hiện ra ‘cô gái’ mà em nói mặc quần áo trẻ con sao? Anh nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị cho đứa nhóc đó. Phu nhân Thủ tướng, anh nhấn mạnh thêm lần nữa, nếu nói đeo nhẫn lên ngón áp út của ‘cô gái’ khác thì anh không muốn nhớ lại chút nào, bởi vì quá nực cười." Anh nói bằng giọng điệu phản bác ý kiến phe đối lập trong Quốc hội.
Cô lặng lẽ nhìn anh.
"Thâm Tuyết yêu dấu." Anh bắt chước giọng cô giáo dạy lễ nghi của cô, "Anh nói này, Thâm Tuyết yêu dấu, nếu em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ suy nghĩ bậy bạ đấy."
"Tụng Hương."
"Ừ."
Tay cô chậm rãi ôm lấy anh: "Anh phải nhớ thật kỹ, vợ anh tên Tô Thâm Tuyết. Thâm của sâu thẳm, Tuyết của trắng như tuyết."
"Sao vậy?"
Chắc hẳn bây giờ anh đang cau mày, con gái lớn nhà họ Tô lại ăn nói kỳ quặc rồi.
"Tụng Hương."
"Tô Thâm Tuyết?"
"Anh nói anh rất để ý con ngựa Ả Rập đó sao?"
"Tô Thâm Tuyết?"
"Trả lời em."
"Ừ."
Khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Cô giáo ơi, mọi thứ trên đời này tuyệt đối không phải sinh ra đã có. Mọi vật trên đời đều có thời kỳ đâm chồi nảy lộc. Em không yêu anh ấy ngay từ thuở ban đầu, còn anh ấy cũng cần trải qua giai đoạn rung cảm với người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết.
Cứ như vậy đi.
"Tụng Hương, em tha thứ cho anh."
Tha thứ cho anh vì đã đeo nhẫn lên ngón áp út của cô gái khác. w●ebtruy●enonlin●e●com
Con chim ngoài cửa sổ hót líu lo không ngừng, hơi ồn ào nhưng lại rất êm tai.
"Thâm Tuyết, bây giờ vẫn còn hơi sớm."
"Anh nói vậy làm gì?"
Anh gục bên tai cô, hỏi khẽ rằng có được không?
Lúc anh hỏi, tay anh đã hành động trước rồi. Cô muốn né, anh càng áp sát lại hỏi: "Có được không? Hửm? Anh bảo đảm không như tối qua."
"Anh vẫn để bụng chuyện đêm qua em cự tuyệt anh."
Tìm ra một khe hở, Tô Thâm Tuyết liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đúng là bây giờ vẫn còn hơi sớm, bàn tay cô chậm rãi vòng lên vai anh.
Sáng hôm ấy, Tô Thâm Tuyết được làm chuyện mà cô vẫn muốn làm từ khi cô đảm nhiệm chức vụ Nữ hoàng Goran. Đó là mặc đồ ngủ, để chân trần ngồi trên lan can ban công. Không làm gì cả, chỉ ngồi đó chờ mặt trời lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cô rất thích thời gian trôi qua chậm rãi như giờ khắc này. Cô liếc nhìn bầu trời, mặt trời đã lên rồi sao? Vẫn chưa. Cô cúi đầu, chân cô lơ lửng giữa không trung, lòng bàn chân dính sương sớm của cỏ xanh. Cô quan sát chân mình một lát, chợt nghĩ nếu cô cứ như vậy ngã xuống thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Ban công cách mặt đất tầm bốn mét. Ngã từ khoảng này có lẽ chỉ đau mông thôi, nhưng cũng đủ để làm người trong Cung điện Jose nhớn nhác rồi, cô cười.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng.
Tô Thâm Tuyết quay đầu đi vào phòng ngủ. Trên giường đã không còn ai, drap giường nhăn nhún, vỏ chăn lộn xộn, gối đầu rơi xuống thảm trải sàn, và cả món đồ nhỏ bé ấy. Người tinh mắt chỉ cần nhìn đã biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, ngài Thủ tướng đi từ sáng sớm với vẻ mãn nguyện hài lòng.
Vào thời gian này, hai thư ký bên Nữ hoàng nên xuất hiện rồi. Cô lắng tai nghe, đếm ngược…
Dù là buổi sáng tĩnh lặng thế này cũng khó mà nghe được tiếng bước chân lên tầng. Mỗi nhân viên ở Cung điện Jose đều có thể dễ dàng bước đi không phát ra tiếng.
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên.
Đây là bước thứ nhất, bước này đang nhắc nhở, Nữ hoàng nên thức dậy rồi. Dù có đáp lại hay không, năm phút sau, họ vẫn sẽ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ngủ.
Hôm nay dù có chìa khóa dự phòng cũng vô dụng. Cô đã phá hỏng máy cảm ứng rồi.
Cánh cửa phòng ngủ đóng im ỉm làm hai thư ký hoảng hốt.
Christie và Hà Tinh Tinh nhanh chóng dẫn hai nhóm người chạy đến từ cửa chính và cửa bên phải. Khi Christie đi qua dưới ban công, Tô Thâm Tuyết đã tìm được vị trí chính xác…
"Bộp" một tiếng, thứ trong tay cô rơi lên mái tóc được chải chuốt cẩn thận của Christie.
Christie ngẩng đầu lên. Quả nhiên là người quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa của Cung điện Jose, khuôn mặt bà không chút thay đổi.
Chán phèo, cô vốn tưởng có thể thấy chút cảm xúc từ khuôn mặt lạnh tanh ấy chứ.
Mặt trời đã lên, vài luồng nắng xuyên qua ngọn cây rơi lên bàn chân cô, cảm giác không đến nỗi nào. Tô Thâm Tuyết vươn vai duỗi người.
Nữ hoàng làm sai cũng phải chịu phạt.
Ý nghĩ nông nổi ban sáng khiến Tô Thâm Tuyết bị cấm túc trong thư phòng một ngày.
Đến tận tối, Tô Thâm Tuyết mới thấy tin tức Utah Tụng Hương xuất hiện trong buổi điều trần trên tivi.
Khuôn mặt Utah Tụng Hương trong phiên điều trần không còn năm dấu tay của cô từ đêm qua nữa. Điều này làm Tô Thâm Tuyết thoáng thấy tiếc nuối. Nhưng chút tiếc nuối ấy nhanh chóng biến mất. Cô nhìn màn hình tivi chằm chằm, nhìn đôi tay tuyệt đẹp của ngài Thủ tướng. Bàn tay ấy… làm cô dở khóc dở cười mà van nài giữa sắc trời sáng rõ, dù không hề nhẫn nại, nhưng đã tốt hơn trước rồi.
Ba ngày sau, Tô Thâm Tuyết gặp Tang Nhu.
Có thể xem đây là một chuyến viếng thăm khá bốc đồng.
Hôm nay cô cần qua đêm ở số Một đường Jose. Buổi chiều cô có hoạt động công ích đến viện mồ côi thăm trẻ nhỏ. Vì mấy đứa trẻ ở viện mồ cô bị cảm, hoạt động tạm thời bị hủy bỏ. Tô Thâm Tuyết không trở về Cung điện Jose mà cho xe chạy đến số Một đường Jose.
Mấy ngày nay cô chỉ gọi cho Utah Tụng Hương một lần.
Ngài Thủ tướng bận lắm.
Ngay sau khi chuyến công du mùa Xuân kết thúc là đến chương trình "Trò chuyện cùng Thủ tướng".
"Trò chuyện cùng Thủ tướng" sẽ phát sóng trực tiếp, dài đến hai trăm phút, với sự tham gia của hai trăm công ty truyền thông quốc tế đặc biệt và vô số dân mạng từ khắp nơi trên thế giới. Trong hai trăm phút này, họ sẽ đặt câu hỏi cho Thủ tướng trên đường dây nóng trên mạng, chỉ cần bạn đủ bạo dạn, thậm chí có thể làm khó Thủ tướng.
"Đường dây nóng cùng Thủ tướng" năm ngoái đã giúp Utah Tụng Hương có được danh hiệu "Nhân vật chính trị thân thiện nhất năm."
Vì thế, Văn phòng Thủ tướng quyết định kéo dài "Đường dây nóng cùng Thủ tướng" hai trăm phút thành hai trăm hai mươi phút. Vì đây là chương trình trực tiếp, Utah Tụng Hương phải chuẩn bị rất nhiều.
Có lẽ cô có thể thử chờ ngài Thủ tướng về nhà như "Cô gái ốc đồng"*. Nhưng, cô không có tài nấu nướng như cô gái ốc đồng.
(*) Cô gái ốc đồng là nhân vật trong truyện dân gian ở thành phố Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến, xuất xứ từ quyển số năm trong "Sưu thần hậu ký." Thiên Đế thương Tạ Đoan mồ côi cha mẹ, cô đơn hiu quạnh, lại thấy anh cần cù tiết kiện, an phận thủ thường nên đã cho cô tiên ốc hạ
phàm giúp anh.
Lúc xe chạy qua khu vực nghỉ ngơi của khách quốc tế, Tô Thâm Tuyết giật mình. Cô từng nghe Lý Khánh Châu nói, bây giờ Tang Nhu đang ở đó.
Thời gian Tô Thâm Tuyết gặp Tang Nhu được sắp xếp vào cuối tuần, là cuộc gặp mặt đã được ghi vào lịch trình của Nữ hoàng, tương tự như một hình thức an ủi. Dù gì Tang Nhu cũng là một trong những người được Nữ hoàng sắc phong trong lễ sắc phong sắp tới.
Cung điện Jose đã chuẩn bị cho ngày sắc phong ấy rồi.
Vẫn chưa đến hai giờ rưỡi, còn một khoảng thời gian nữa Thủ tướng mới về nhà.
Tô Thâm Tuyết ra lệnh cho xe đi vào nơi ở của khách.
Người vào đây đều phải ghi lại thân phận và mục đích thăm hỏi, kèm theo hàng loạt thủ tục rườm rà khác. Nữ hoàng là trường hợp duy nhất không cần ghi lại, còn lý do thăm hỏi, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh ghi chuyện cá nhân.
Về phần quan hệ với người thăm hỏi? Mục này làm Tô Thâm Tuyết suy nghĩ một lát, cuối cùng cô điền: Bạn của anh trai người được thăm hỏi.
Điền bảng đăng ký xong, nhân viên chắc hẳn sợ để lại ấn tượng xấu cho Nữ hoàng, lần nữa xin lỗi tất cả chỉ là nguyên tắc. Nếu lần sau Nữ hoàng đến thăm, có thể dặn thư ký gọi điện trước như Thủ tướng để đăng ký qua điện thoại.
Cho nên?
"Thủ tướng từng đến đây sao?" Tô Thâm Tuyết không dằn được hỏi.
Hôm qua cô đã nói chuyện với Utah Tụng Hương – người được mệnh danh là "Bận đến mức không có thời gian dùng cơm."
Người "bận đến mức không có thời gian dùng cơm" đã đến thăm "cô nhóc" đó vào mấy ngày trước sao?
Câu hỏi của Tô Thâm Tuyết khiến nhân viên sửng sốt, lát sau anh ta mới đáp: "Không ạ."
Là không, nhưng sắp rồi.
Một tiếng trước, người phụ trách nơi ở của khách nước ngoài nhận được cuộc gọi của Văn phòng Thủ tướng, nói ngài Thủ tướng sẽ đến thăm một vị khách vào khoảng năm giờ chiều đến năm giờ rưỡi, với tư cách cá nhân.
"Vị khách này và người Nữ hoàng sắp thăm…" Xem giới tính và độ tuổi của người được thăm hỏi, nhân viên như gặp kẻ địch, "Tên giống nhau, số phòng cũng giống nhau."
Đáng nhắc tới hơn là, Utah Tụng Hương cũng lấy thân phận "bạn của anh trai người được thăm hỏi" để đến gặp Tang Nhu.