• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thủ tướng, mời xem đơn ly hôn! (2 Viewers)

  • Chương 52 - Chương 52 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (1)

Chương 52 ĐÂM CHỒI VÀ HÉO ÚA (1)

Cô cười tươi rói, thoáng hoảng hốt khi chạm phải ánh mắt sáng quắc đang chiếu vào mặt mình. Ánh mắt ấy như muốn ăn thịt người. Nhìn gì vậy? Cô đạp chân phản đối, ai ngờ cử động này làm rơi nốt chiếc giày còn lại, "Tụng Hương, giày của em lại rơi rồi." Cô nói với anh, mà anh không hề phản ứng, "Rơi… giày rồi." Cô nói khe khẽ.



Cửa phòng ngủ được mở ra, anh nóng vội hơn bất cứ lúc nào khác. Nhưng thật kỳ lạ, cô không chiều theo anh như trước. Rõ ràng trước khi mở cánh cửa này ra, trong lòng cô còn đang vui mừng.



Sao vậy chứ?



Lần thứ ba không có tác dụng.



"Sao vậy?" Anh kề môi bên tai cô.



Cô lắc đầu, cảm xúc như xa lại như gần.



Khẽ buông cô ra, giọng anh hơi khàn: "Có phải lần ở phòng thể hình… làm em sợ rồi?"



Bản thân Tô Thâm Tuyết cũng không biết có phải như anh nói không. Cô đoán có lẽ là vậy. Có lẽ lần trước anh đã làm cô sợ thật rồi.



Anh hôn liên tiếp lên tóc mai bên tai cô, bảo đảm lần này sẽ không như thế nữa, sẽ không bao giờ làm cô tổn thương nữa.



Cô gật đầu, nhưng cơ thể căng thẳng hơn lúc nào hết, tâm trạng cũng không sao yên ổn được. Mắt cô nhìn anh. Lúc này, anh lại trở thành một người nhẫn nại, khẽ gọi cô là "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" như dỗ trẻ con. Anh nói một tràng làm cô đỏ mặt tía tai, khi anh nói muốn tách quả óc chó ra, cô chỉ muốn đạp anh văng lên trời. Câu từ quá hư hỏng, cô nghe mà nghẹn lời.



Hơn nữa, anh học những lời ấy từ đâu?



"Tụng Hương, anh… anh…" Nghe đi, những lời Utah Tụng Hương nói làm cô xoắn lưỡi luôn rồi, "Anh… những lời anh nói… học được từ đâu?"



"Từ năm mười mấy tuổi, anh đã có thể nói những lời tương tự ba mươi phút liên tục cũng không thành vấn đề."



Hả?



Nói như vậy, từ năm mười mấy tuổi Utah Tụng Hương đã nói với con gái những lời như thế này rồi sao?



Tô Thâm Tuyết chợt cất cao giọng: "Utah Tụng Hương, đồ khốn kiếp, anh buông ra!"



"Em điên rồi."



"Em là người phụ nữ thứ mấy được nghe những lời này?"

"Hử?"



"Nói cho em biết, em là người phụ nữ thứ mấy được nghe những lời này?"



Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú. Cô ở dưới, anh ở trên, cô căng thẳng, anh thoải mái.



"Tô Thâm Tuyết là người phụ nữ thứ mấy được nghe những lời này từ Utah Tụng Hương sao? Để anh nghĩ lại…" Anh kéo dài giọng, "Hình như anh chưa từng nói lời này với bất cứ người phụ nữ nào, trừ Phu nhân Thủ tướng."



Nghĩa là trước kia anh từng nói lời tương tự với người phụ nữ khác rồi.



Cơn giận đạt đến đỉnh điểm, hai tay cô siết thành quả đấm, vung liên tiếp về phía anh: "Anh đi tìm Phu nhân Thủ tướng của anh đi, đi tìm cô ta đi, đi ngay lập tức."



Hai tay vung vẩy bị anh giữ chặt, mặt anh vùi lên vai cô, tiếng cười của anh từ nơi đó vang lên.



"Anh cười gì? Có gì buồn cười đâu." Giọng cô buồn bã, tại sao tên này lại cười chứ, "Có phải anh thấy em ngốc lắm không?"



"Ừ."



Trong nháy mắt, Tô Thâm Tuyết như quả bóng xì hơi.



Đúng vậy, cô cũng thấy mình ngốc. Bây giờ cô đang giống một người vợ ghen tuông thái quá. Trước kia dù trong lòng có ghen tỵ cũng không thể hiện ra, bây giờ sao lại… Khoan đã, Phu nhân Thủ tướng?



Tô Thâm Tuyết muộn màng hiểu ra, cô đang ghen với chính bản thân mình.



Đồ ngu xuẩn, ngớ ngẩn đến hết thuốc chữa này, nhưng đây cũng là lỗi của Utah Tụng Hương. Sau màn đối thoại ấy, dù là đầu óc của ai cũng không còn minh mẫn nữa



Anh vẫn đang cười.



Cô khẽ bảo Tụng Hương đừng cười nữa, lúc nãy em đùa với anh thôi.



Anh vẫn thờ ơ.



"Đừng cười, xin anh đấy."



"Để anh vào, anh sẽ không cười nữa." Anh nói.



Rõ ràng lần này không đau, nhưng không biết tại sao giọt lệ vẫn tuôn trào từ khóe mắt cô. Trước kia cũng từng như vậy, nhưng đều vì đau đớn, nhưng lần này thì không hề. Cô không đau chút nào cả, vậy mà khóe mắt lại đong đầy nước. Ban đầu là hai giọt, nhưng… nước mắt càng ngày càng nhiều, nương theo trần nhà lay động, nước mắt vương khắp mặt cô.



Tô Thâm Tuyết biết, tâm trạng cô không thoải mái, cơ thể cô cũng không thoải mái. Cô còn biết, trái tim cô hận anh, cơ thể cô cũng hận anh.



Không phải vì lần ở phòng thể hình, không phải, không phải vậy.



Dù biết hết thảy đều phí công, cô vẫn đẩy anh ra.



Thời gian như ngừng lại.

Anh chạm đến giọt lệ nơi khóe mắt cô rồi dừng lại, còn cô im lìm như thể không còn hơi thở.



"Có phải vì Lịch không?" Giọng anh mơn trớn bên tai cô, cơ thể anh rất nóng nhưng âm thanh quá lạnh, "Con ngựa Ả Rập tên Queen ấy làm em cảm động rồi à? Có phải không? Anh ta không chỉ là đối tác trong nụ hôn đầu tiên của em phải không? Cũng giống như khi hai người trốn tất cả mọi người lén hôn môi bên bể bơi, hai người cũng từng lén hẹn hò, thậm chí hai người còn có một chuyện tình bí mật ngắn ngủi? Em mong mối tình đó có kết quả viên mãn, nhưng con trai trưởng nhà Juilliard không thể cho em Vương miện Hoa hồng xinh đẹp, còn con trai trưởng nhà Utah thì có thể!"



"Ra ngoài đi." Tô Thâm Tuyết nhắm mắt, lạnh lùng nói.



"Tiếp theo, hai người cũng như những bộ phim làm người ta buồn nôn kia. Nam chính rời khỏi vùng đất đau thương, nữ chính đầy dã tâm kết hôn với người đàn ông có thể đem lại vương miện xinh đẹp cho cô ấy. Dù không ở bên nữ chính, nhưng nam chính si tình vẫn quan tâm lo lắng đến mọi hành động của nữ chính. Anh ta gọi một cuộc điện thoại từ bên kia địa cầu, lên tiếng đòi công bằng cho người mình yêu. Tôi nói này, anh là chồng của cô ấy đấy, cô ấy thích màu xanh lục chứ không phải màu trắng. Quyển sách yêu thích của cô ấy không phải ‘Kiêu hãnh và định kiến’ mà là ‘Ba chàng lính ngự lâm.’"



"Tô Thâm Tuyết, em thích màu xanh lục à? Em không thích ‘Kiêu hãnh và định kiến’ mà là ‘Ba chàng lính ngự lâm’ sao?" Giọng nói bên tai nhẹ bẫng và lạnh lẽo.



Cô nhắm chặt mắt lại, dòng suy tư chu du giữa bóng tối, trở lại hồi thơ bé. Cô luôn cô đơn một mình, bóng dáng nho nhỏ.



Cô giáo ơi, em nhớ cô! Mẹ ơi, con cũng nhớ mẹ! Con còn nhớ cả cô bảo mẫu con không biết tên kia, nhớ câu cô ấy nói trước khi kết thúc công việc về quê: "Bé ngoan Thâm Tuyết à, con phải vui vẻ hơn một chút."



Thưa cô, bây giờ em rất biết ơn người như anh trai kia.



Thật ra tình cảm giữa em và anh ấy không thân thiết đến thế. Nhưng cô ơi, cô xem đi, anh ấy biết màu em thích là xanh lục, anh ấy cũng biết "Ba chàng lính ngự lâm" chứa đựng thế giới mà con gái lớn nhà họ Tô muốn tiến vào.



Chồng con không làm được điều đó, nhưng anh ấy là chồng con, việc này thật đáng hận.



Đáng hận hơn nữa, bây giờ anh ấy đang nói những lời làm tổn thương con.



"Ngài Thủ tướng, thật không may, tôi đã xem chương trình ‘Midnight Connect’ hồi năm mới rồi. Biểu hiện của cậu quả đã làm tôi được mở rộng tầm mắt. Ý tôi là, biểu hiện tệ hại của cậu quả thật làm cho người ta phải mở rộng tầm mắt! Ngài Thủ tướng, Phu nhân Thủ tướng thích màu xanh lục chứ không phải màu trắng, quyển sách cô ấy thích là ‘Ba chàng lính ngự lâm.’ Tôi đoán, nếu anh mua ‘Kiêu hãnh và định kiến’ cho cô ấy, không chừng cô ấy sẽ quăng vào sọt rác.’ Đây là những lời Lịch nói với anh qua cuộc điện thoại."



Môi cô mím thật chặt, bàn tay vẫn đang phí công chống cự. Anh vừa dồn sức, sự chống cự của cô đã hóa thành tro bụi.



Cô quyết định sẽ giữ im lặng, yên tĩnh như thể người chết.



"Xem ra, anh ta nói đúng rồi. Em thích màu xanh lục chứ không phải màu trắng. Anh ta nói đúng màu sắc, sách em thích cũng nói đúng. Thâm Tuyết yêu dấu, chắc hẳn bây giờ em đang cảm động lắm." Anh dễ dàng tóm lấy bàn tay đang chống trên bả vai anh, chỉ ghì nhẹ đã ép tay cô giơ lên đỉnh đầu.



Gượng hết chút sức lực cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cắn chặt môi. Không, đây không phải là cô, Tô Thâm Tuyết thật đã đi Napoli rồi.



Tô Thâm Tuyết thật đang ở Napoli, cùng với mẹ. Năm ấy, cô và mẹ ăn pizza sốt cà chua tại nhà hàng Alley ở Napoli, ngay cạnh chợ nông sản.



Đó là một sáng sớm, đa số người dân Alley sống bằng nghề nông. Một vài cư dân vẫn giữ truyền thống nghề nông của tổ tiên. Trên lưng la chất đầy giỏ nông sản. Chân con la đeo bọc móng chân đặc biệt, giẫm trên đường đá mấy nghìn năm lịch sử, phát ra âm thanh "lộp cộp." Trong âm thanh "lộp cộp" ấy, trần nhà lại rung chuyển dữ dội.



Hàng nước mắt tuôn rơi nơi khóe mắt chưa từng đắng chát đến thế. Pizza cà chua ngon quá. Mà mẹ ơi, nếu năm ấy mẹ đi Na Uy gặp bạn cũng rủ theo con thì thật tốt biết mấy.



Có người lau giọt nước mắt trên mắt cô, dịu dàng quá đỗi.



Có âm thanh vang lên bên tai cô: "Nước mắt này có phải vì anh ta không?"



Mẹ, mẹ có cô đơn không?



Mẹ đừng lo, chờ con, có một ngày con sẽ bước tiếp dấu chân của mẹ. Đến lúc đó, mẹ không còn phải cô đơn nữa. Con cũng rất thích biển sâu, nơi đó có sự tĩnh lặng mà con khát vọng có được.



"Dáng vẻ em rơi nước mắt bây giờ xấu quá." Âm thanh ấy nói với cô.



Mặt chìm vào gối đầu trong bị động, anh lôi cô về từ Napoli bằng cách thức của mình. Dần dần, suy nghĩ của cô tan ra, chỉ biết khuất phục những động tác lặp đi lặp lại cần mẫn không ngừng nghỉ, cuối cùng chìm ngập trong một mảng xanh đổ ập xuống cùng tiếng gầm của người đàn ông. Cùng lúc đó, tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh. Ngay lập tức, gò má trắng nõn của người đàn ông đã in hằn năm vết ngón tay, vết hằn đỏ dần lên bằng tốc độ có thể thấy được.



Tô Thâm Tuyết rất hài lòng nhìn má trái của Utah Tụng Hương in năm dấu ngón tay của mình.



Màn đánh vật trả lại cho Thủ tướng một cái tát. Cái tát này rất hợp lý, hợp lý đến mức ngay cả ngài Thủ tướng cũng không tìm được lý do phản bác. Sức lực của cái tát ấy mang theo cảm xúc hưng phấn khi lên đỉnh, chắc hẳn mạnh hơn bình thường nhiều. Năm vết ngón tay ấy có để lại đến ngày mai hay không cũng chẳng phải chuyện to tát. Tô Thâm Tuyết cười thầm.



Ngày mai anh phải tham gia phiên điều trần. Không biết các nghị sĩ hay vặn vẹo Utah Tụng Hương có nhân tiện bảo anh giải trình xuất xứ năm vết ngón tay trên mặt anh không. Nếu có, chắc chắn anh sẽ không nói vết tích đó xuất phát từ Phu nhân Thủ tướng. Ngài Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng là một cặp vợ chồng yêu nhau say đắm. Chuyện Phu nhân Thủ tướng tát Thủ tướng sẽ dấy lên tin đồn ly hôn.



Không xuất phát từ Phu nhân Thủ tướng, vậy là từ ai?



Đây không phải vấn đề mà cô nên lo lắng lúc này, mí mắt cô đã không sao mở nổi nữa rồi.



Đên nay tên khốn này đã đã dùng đủ cách hành hạ cô quá đáng. Bây giờ cô rất cần ngủ một giấc thật ngon, trước khi ngủ…

Từ bé đến lớn Utah Tụng Hương chưa từng bị ai tát. Cô là người đầu tiên tát anh, người tát anh là con gái lớn nhà Tô anh không buồn để mắt đến này.



Bị chóc tức rồi sao? Miễn cưỡng ngước mắt, cô nhìn Utah Tụng Hương.



Dù tên khốn này làm chuyện tệ hại với cô đến thế, cô vẫn cảm thấy anh quá đẹp.



Cơn sóng tình vẫn còn chưa tan khỏi mặt anh, những giọt mồ hôi vương trên đó làm đường nét của anh sắc sảo hơn. Đôi mắt thường ngày vẫn hờ hững giờ khắc này lại có chút nóng bỏng.



Đôi mắt có chút nóng bỏng ấy đang nhìn cô. Sau khi hờ hững liếc nhìn mặt cô, đôi mắt ấy rơi xuống khóe miệng cô.



Sao cơ, cũng muốn trả lại cho cô một cái tát? Anh đang tìm nơi xuống tay à?



Một cái tát chẳng là gì đối với kẻ mang dã tâm như Tô Thâm Tuyết. Đừng quên, ai bảo đảm chiếc Vương miện Hoa hồng xinh đẹp cho cô. Hơn nữa người phụ nữ này đã hưởng quá nhiều từ anh, tại sao lại tát anh chứ?



Trước giờ Utah Tụng Hương vốn là người có thù tất báo.



Cô hỏi: "Muốn trả lại em một cái tát sao?" w●ebtruy●enonlin●e●com



Cô nhếch khóe miệng, hơi đau, chỉ mong anh có thể thương hoa tiếc ngọc một chút, nếu không mặt cô chắc chắn sẽ sưng vù lên.



Mắt anh rời khỏi mặt cô.



"Nếu muốn tát em thì nhanh lên đi, em buồn ngủ." Cô nói như thật.



Một giây, hai giây, ba giây.



Lặng thinh.



Giây thứ tư, Tô Thâm Tuyết xoa mí mắt. Thời khắc mí mắt lại ấy, cơn buồn ngủ như biển lớn mênh mông.



Cơ thể cô chìm vào giấc ngủ, nhưng tinh thần lại đang tập trung cao độ. Chút tiếng động như gần mà như xa, trong mơ màng, cơ thể cô được đặt xuống nước. Nước thật ấm áp, người ấy ôm cô thật dịu dàng, dịu dàng đến nỗi khiến cô nghi ngờ người đó không phải là anh. Nhưng không thể có chuyện cô nhận nhầm anh là người khác, từ hơi thở đến hành động của anh.



Để có thể đạt đến vị thế này, cô đã từng tốn rất nhiều thời gian và sức lực quan sát anh, làm quen với việc hiểu anh. Giờ đây nghĩ lại, cô đang mua dây buộc mình.



Cười khổ, khóe miệng cô nhói lên đau đớn, anh chạm nhẹ lên khóe miệng cô. Trong mơ hồ, cô nghe tiếng thở dài.



Khi bừng tỉnh, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngào ngạt. Khóe miệng có thứ gì đó lạnh lạnh, cô vươn tay theo bản năng.



Tay lơ lửng giữa không trung, thanh âm kề bên tai bảo cô đừng động, nói với cô rằng, anh đang bôi thuốc cho cô.



Lại một lần bừng tỉnh nữa, cô lúc trước vẫn đang đưa lưng về phía anh đã lại quay mặt vào với anh để ngủ. Phán đoán từ đôi tay ôm cô kia, lần này không phải cô chủ động.



Utah Tụng Hương chủ động ôm Tô Thâm Tuyết ngủ, việc này làm cô hơi không quen. Nhưng cô vừa xoay vai đã nghe tiếng nạt khẽ: "Đừng lộn xộn."

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô:



"Màu xanh lục có gì đẹp? Thích màu trắng không được sao? ‘Ba chàng lính ngự lâm’ có gì hay? Không phải anh nói ‘Kiêu hãnh và định kiến’ hay, tất cả đều là lý tưởng hóa. Nhắc đến lý tưởng hóa, ‘Ba chàng lính ngự lâm’ chỉ có hơn chứ không có kém, anh ghét mấy thứ lý tưởng hóa."



Suy nghĩ dần tập trung lại. Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót, chắc hẳn trời vừa sáng.



Để cô nghĩ lại xem, mấy chục tiếng vừa qua đã xảy ra chuyện gì?



Utah Tụng Hương sỉ nhục cô, còn dùng cách thức khác trừng phạt cô. Đương nhiên, cuối cùng cơ thể cô cũng khuất phục sự trừng phạt ấy. Vì không cam lòng, cô đã cho anh một cái tát. Sau đó, anh bế cô đến phòng tắm, tắm rửa gội đầu bôi thuốc cho cô, rồi ôm cô ngủ.



Lúc trời vừa sáng, anh đã nói những lời kia.



Câu nói ấy có thể hiểu thành: Anh đang thể hiện sự bất mãn với việc cô thích màu xanh lục chứ không phải màu trắng, thích "Ba chàng lính ngự lâm" chứ không phải "Kiêu hãnh và định Kiến."



Anh vẫn tiếp tục diễn thuyết.



"Không phải là không được thích màu xanh lục, hay không được thích ‘Ba chàng lính ngự lâm.’ Anh bất mãn vì hai thứ này lại có thể khiến một người chồng cảm thấy thất bại. Như Lịch nói, đây là biểu hiện tệ hại làm người ta phải mở rộng tầm mắt. Điều thật sự làm người chồng này phát điên là, anh ta nói nếu người vợ của người đàn ông ấy là em gái anh ta, chắc chắn anh ta sẽ khuyên em gái mình nên gửi đơn ly dị người chồng ấy."



"Em sẽ gửi đơn ly hôn cho anh vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ sao?"



"Tô Thâm Tuyết, em đã quên, em ở bên cạnh anh có một nhiệm vụ, phải canh chừng anh, không để anh biến thành người khác. Hiện tại, em đang làm khá tốt."



Cô giáo ơi, liệu trái tim một người phụ nữ có phải là vòng tuần hoàn vô hạn giữa "đâm chồi và héo úa" không ạ?



Cũng như vạn vật héo úa vào mùa Đông, khi sương tuyết khô hạn, rồi lại đâm chồi vào mùa Xuân, khi có ánh mặt trời và những cơn mưa.



Cô giáo ơi, em từng có khoảnh khắc cảm thấy mình muốn chết, muốn chạy theo bước chân của mẹ, vùi mình dưới biển sâu.



Nhưng giờ đây, ngay tại lúc này, vì câu "em làm khá tốt" mà trong em lại trào dâng sức sống mãnh liệt.



Phải nhìn người đàn ông ấy, phải canh chừng người đàn ông ấy, không để anh trở thành người anh hận nhất.



Người đàn ông ấy là chồng của em.



Utah Tụng Hương nói khẽ: "Tô Thâm Tuyết, chín mươi chín phần trăm người Goran đã chứng kiến đám cưới của chúng ta trên tivi. Có lẽ, trong thực tế có người lựa chọn chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm.’ Nhưng em phải hiểu và biết rằng, chúng ta không giống họ."



"Em biết." Cô khẽ trả lời.



Khi giọng cô cất lên, cơ thể đang ôm cô lập tức căng cứng. Lát sau, cô nghe giọng nói hơi lúng túng của anh: "Em không ngủ à?"



"Em vừa dậy."



"Vừa dậy?"



"Từ đoạn xanh lục đó."



Anh hơi buông lỏng tay, lát sau lại ôm ghì lấy cô còn mạnh hơn trước: "Tô Thâm Tuyết."



"Vâng."



"Em sẽ gửi đơn ly hôn cho anh vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ sao?" Utah Tụng Hương lập tức bổ sung, "Em cũng nên biết, anh đồng ý với ý kiến của Lịch. Biểu hiện của anh ngày hôm ấy làm người ta rơi kính mắt, là biểu hiện tệ hại làm người ta rơi mắt kính."



Mím môi.

"Anh xin lỗi Nữ hoàng bệ hạ vì biểu hiện tệ hại hôm ấy. Dĩ nhiên, anh sẽ coi đây là lời cảnh báo." Thoáng dừng lại, anh dè dặt hỏi, "Vậy em còn định gửi đơn ly hôn cho anh không?"



"Chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ liệu có phải quá vớ vẩn rồi không? Em từng nghe nói một cặp vợ chồng ly dị vì địa điểm bữa tối đấy." Cô rủ rỉ, "Thời tiết rất đẹp, người vợ muốn lên sân thượng vừa ngắm phong cảnh vừa dùng bữa tối. Nhưng ông chồng lại cho rằng mang bàn ăn lên sân thượng quá phiền toái. Hôm sau, họ gửi đơn li hôn có chữ ký đến văn phòng luật sư."



"Tô Thâm Tuyết." Giọng điệu cảnh cáo đặc trưng của con trai trưởng nhà Utah lại xuất hiện, "Anh có thể hiểu lời em nói là, chia tay vì màu xanh lục và ‘Ba chàng lính ngự lâm’ không hề cường điệu, cho dù em là Nữ hoàng, còn anh là Thủ tướng của của đất nước này."



Tô Thâm Tuyết thầm thở dài. Người thường suy một ra ba lúc này sao lại mù quáng đến thế.



"Ý của em là, em đồng ý với ý kiến của anh. Chúng ta không giống những người vì một bữa tối mà phải đến gặp nhau ở văn phòng luật sư. Cũng như anh nói, chín mươi chín phẩy chín phần trăm người Goran đã chứng kiến đám cưới của chúng ta."



"Cho nên?"



"Cho nên, em sẽ không gửi đơn ly hôn cho anh chỉ vì hai câu trả lời sai." Tô Thâm Tuyết nói.



Đâu chỉ có hai câu sai!



Cho nên, khốn kiếp, biểu hiện của anh ngày hôm ấy tệ hại ngang thảm họa.



"Rất tốt, em nên lập tức nói cho Lịch biết ý định này. Không, không cần, anh ta quá tự mãn, nhưng anh sẽ thay Nữ hoàng bệ hạ truyền đạt đến con trai trưởng nhà Juilliard lời này."



Hình như anh đã quên mất biểu hiện tệ hại của mình rồi.



Sau đó, ngài Thủ tướng chợt nảy sinh ý nghĩ kỳ quặc, muốn biết nếu cô không phải Nữ hoàng, anh không phải Thủ tướng của đất nước này, liệu cô có ly hôn vì hai câu trả lời sai của anh không?



Câu hỏi này đã làm khó Tô Thâm Tuyết.



Bản thân cô không biết. Cô không thích những thứ như giả thiết, bởi vì không thích nên cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng bây giờ anh lại làm cô phải động não.



Tô Thâm Tuyết suy nghĩ tròn ba phút.



Suy nghĩ lắng đọng trong bóng đêm, giọng cô nghe rất kiên định, cô gọi một tiếng "Tụng Hương," tiếng gọi ấy làm anh ôm chặt cô hơn.



Đau quá!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom