Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 - Chương 42 CÔ DÂU TRONG MÂY (1)
Chương 42 CÔ DÂU TRONG MÂY (1)
Utah Tụng Hương đang trả lời những vấn đề liên quan đến phát ngôn "Giai đoạn trong ghế nhà trường là thời kỳ buông thả của thanh thiếu niên."
"Đúng là tôi đã từng nói như vậy. Nhưng luận điểm này chỉ nhằm vào một bộ phận nhỏ thanh thiếu niên mà thôi. Nếu như câu nói này động chạm đến các bạn, tôi rất xin lỗi. Tôi khuyến khích một ngày nào đó, các bạn chứng minh cho tôi thấy ‘những tên nhóc được xem là vừa ngu ngốc vừa ngạo mạn thật sự không hề giống như những gì anh nói’, để khiến tôi phải cảm thấy vô cùng hổ thẹn về những đã nói khi ấy. Các bạn chính là tương lai của Goran, các bạn có thể xem đây là một sự tin tưởng và kỳ vọng. Hơn nữa..." Ngừng lại một chút, Utah Tụng Hương vân vê cổ áo, khuôn mặt anh như đang hồi tưởng lại một ký ức mà anh đã muốn quên đi. "Có một người ‘buông thả’ đã dùng cách riêng của mình để chứng minh cho tôi thấy, ồ, xin thưa với ngài, ngài sẽ phải trả giá cho những lời ngu ngốc mà ngài đã phát biểu trước kia."
"Tôi tin chắc rằng tất cả những ai ngồi đây và cả những người ngồi trước màn hình tivi đều đã biết cậu học trò đó đã khiến tôi phải trả giá như thế nào." Utah Tụng Hương nở nụ cười, "Có điều mùi vị của phô mai ra sao, chắc chắn các bạn không muốn biết đâu."
Buổi họp báo rộ lên những tràng cười, có người dí dỏm đặt câu hỏi: "Vậy thưa Thủ tướng, ngài có thể cho chúng tôi biết, phô mai có mùi vị như thế nào không ạ?"
Không khí đột nhiên trở nên sôi nổi.
"Tôi đoán là có vị dâu tây."
"Tôi thì lại nghĩ là có vị đào, tôi nói đúng chứ, thưa ngài Thủ tướng?" Các phóng viên nhao nhao.
Utah Tụng Hương không trả lời là vị dâu tây hay vị đào.
Cuối cuộc họp báo, Utah Tụng Hương nhờ các phóng viên đang có mặt chuyển lời tới các học sinh đang tập trung bên ngoài Tòa thị chính: Anh trai của cậu bé ném phô mai đang trên đường đón em trai mình về nhà.
Đương nhiên, làm sai thì vẫn phải bị phạt. Cậu thiếu niên đó phải lao động công ích ba trăm giờ.
Hiện trường cuộc họp báo vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Các bạn nên dành những tràng pháo tay này cho Nữ hoàng của các bạn. Cô ấy là người đã thuyết phục tôi. Nữ hoàng của các bạn là một người có tấm lòng bao dung." Đây là câu cuối cùng mà Utah Tụng Hương phát biểu trong cuộc họp báo.
Đoạn phát sóng cuộc họp báo đã kết thúc, Tô Thâm Tuyết vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình tivi.
"Nữ hoàng bệ hạ, còn mười phút nữa là đến giờ dùng bữa tối rồi." Hà Tinh Tinh đứng bên ngoài tấm bình phong nhắc nhở cô.
"Tôi biết rồi." Miệng thì đáp vậy, nhưng đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, cứ như thể người đó sẽ lại xuất hiện trên lần nữa vậy.
Cô còn chưa kịp ngắm kỹ gương mặt anh. Vừa rồi cô chỉ tập trung vào nội dung phát biểu trong cuộc họp báo, sợ rằng có phóng viên không biết chừng mực nào đó hỏi những câu không nên hỏi, khiến anh tức giận mà bỏ đi.
Cũng tốt, cũng tốt, chưa xảy ra chuyện gì.
Buổi họp báo rất thành công.
Cuối cùng, anh còn nói "Những tràng vỗ tay và sự tán thưởng này nên dành cho Nữ hoàng của các bạn." Chỉ vì câu nói này mà cô suýt rớt nước mắt.
"Nữ hoàng bệ hạ, còn tám phút nữ là đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Ánh mắt cô lưu luyến không nỡ rời khỏi màn hình tivi.
Mắt cô khẽ chớp, một giọt nước mắt lăn xuống. Cô giáo ơi, em lại bắt đầu nhớ anh ấy rồi.
Em nhớ anh ấy vô cùng, thật là khờ khạo phải không cô. Biết rõ rằng buổi họp báo chỉ là cái vỏ bọc ấm áp cho mấy mánh lới chính trị mà thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Là Christie, bà đến để thông báo: Thủ tướng gọi điện tới.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình Tô Thâm Tuyết. Một tay cô cầm điện thoại, tay kia áp lên má. Má cô nóng rực, không biết có phải do hơi nước trong bồn tắm không.
Đúng rồi, lúc trước chính anh đã đuổi cô đi, cho nên, lúc này cô phải làm giá một chút. Người ta hay nói nếu vợ chồng lục đục, bất kể ai đúng ai sai thì người chồng đều nên làm lành trước. Huống hồ, lần này người sai lại là anh.
Im lặng, không nói gì hết.
"Sao em không nói gì?" Utah Tụng Hương ôn tồn hỏi qua điện thoại.
Câu hỏi này thật nực cười quá đi. Con người này đã quên rằng chính anh ra lệnh người ta tống cổ cô ra ngoài. Sau này cô đâu còn dám ngẩng mặt nhìn viên đặc vụ người Anh kia nữa.
Sự im lặng tiếp tục kéo dài.
"Tô Thâm Tuyết, không có lần sau nữa đâu, em cũng biết anh rất ghét thỏa hiệp, ví dụ như tại buổi họp báo ở sân bay hôm nay." Đây là câu thứ hai Utah Tụng Hương nói qua điện thoại.
Đây mà là xuống nước làm hòa sao?
Hàng tá lí lẽ định phản bác anh đến khi thốt ra khỏi miệng chỉ gói gọn lại thành câu: "Utah Tụng Hương, anh… anh… là đồ khốn kiếp."
Giờ đây sự im lặng đến từ phía anh.
Chắc anh lại đang cau mày rồi đúng không? Chắc anh đang cảm thấy cô lại chạm tới sự kiêu hãnh của anh rồi chứ gì? Việc cô cần làm lúc này chính là cúp máy, nhưng mà… cô không muốn cãi cọ khiến anh và cô căng thẳng nữa. Họ sắp phải xa nhau tận nửa tháng liền.
Vậy, vậy phải làm sao đây? Tiếp tục trò chuyện, Tô thâm Tuyết không tức giận, cũng không ngọt ngào.
Đầu dây bên kia vẫn kéo dài sự im lặng.
Cô ngập ngừng một hồi, rồi vội nói: "Thủ tướng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Được rồi, vậy xem như là hòa rồi, chẳng qua cô nể tình anh đã nói câu "Những tràng vỗ tay và sự tán thưởng này nên dành cho Nữ hoàng của các bạn" mà thôi.
Bây giờ, có thể cúp điện thoại rồi chứ.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng hành động lại cứ nấn ná chần chừ.
Cả hai đầu dây đều trầm mặc.
Lúc này anh đang ở sân bay. Đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của anh tới Nga, cũng là bước đi đầu tiên anh đại diện Goran ra một sân khấu lớn. Cuộc họp báo đã khiến anh chậm trễ một chút.
"Anh cúp máy đây." Ngữ điệu của anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh đã nói cúp máy với cô, tiếng gọi "Thâm Tuyết" nhỏ nhẹ, trầm khàn khiến trái tim cô như muốn đập rộn rã.
Cô chờ đợi.
Chờ đợi anh nói rằng "Khi tới nơi anh sẽ gọi điện cho em."
Điện thoại đã ngắt.
Tô Thâm Tuyết khẽ hừ mũi. Cô còn tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó đặc biệt cơ, "tới nơi anh sẽ gọi điện cho em." Chỉ là một câu nói quá bình thường.
Khi cô bước dọc hai bên hành lang, đèn bắt đầu bật sáng. Ánh mắt cô dõi theo những ngọn đèn tỏa sáng vàng dịu ấy. Cô đi đến cuối hành lang. Ngoài kia là bầu trời, Tô Thâm Tuyết rảo nhanh bước chân. Cô không đi về phía phòng ăn, mà hướng về phía cuối hành lang.
Hà Tinh Tinh gọi với theo cô, còn những bước chân của cô hướng về hành lang lại nhanh hơn như thể đang muốn trốn chạy.
Cô muốn tìm một nơi thật rộng lớn, cô muốn được đứng ở giữa một khoảnh đất rộng.
Cuối hành lang là bóng cây xanh rậm rạp.
Tô Thâm Tuyết đứng trên bãi cỏ xanh mướt, đưa tay hướng lên bầu trời, huơ thật mạnh, miệng lẩm nhẩm gọi tên Tụng Hương, thì thầm anh hãy mau trở về.
Suốt cả đoạn đường, Tô Thâm Tuyết tỉ mỉ nhớ lại, Utah Tụng Hương chưa bao giờ nói với cô rằng "Tới nơi anh sẽ gọi cho em."
"Tới nơi anh sẽ gọi cho em." Đây giống như lời dặn dò của người chồng dành cho vợ mình. Còn lúc này đây cô đang vẫy vẫy tay lên trời một cách ngớ ngẩn, tựa như câu trả lời chân chất của một người vợ.
Cô giáo ơi, lúc này em có giống như một cô gái mới lớn bắt đầu biết yêu không.
Cô giáo ơi, cô đừng cười em, em lúc này đang lâng lâng như người đi trên mây vậy.
Nếu hỏi Tô Thâm Tuyết có chờ đợi cuộc gọi của Utah Tụng Hương không, thì câu trả lời là có.
Chỉ một câu nói "Anh đến nơi rồi" cũng đủ để khiến cô giữ chặt điện thoại không rời. Cô đã chờ đợi suốt khoảng ba mươi tiếng. Không bỏ cuộc, cô hỏi tiếp "Còn gì nữa không?" Utah Tụng Hương hỏi vặn lại "Còn gì là còn gì?" Câu trả lời này đã khiến Tô Thâm Tuyết muốn ném luôn cái điện thoại ra ngoài cửa sổ. Cô còn mong đợi điều gì chứ. Cô cứ tưởng mọi chuyện đã thay đổi, cho đến khi Utah Tụng Hương cúp máy, lời đáp "anh đi luôn đi" mới được bật ra khỏi miệng cô.
Chuyến công du đầu tiên của Thủ tướng tới nước Nga được người dân Goran mong đợi là một chuyến đi viên mãn, đầy tính thời sự.
Ngày thứ hai tới Nga, Utah Tụng Hương đã cùng với nhà lãnh đạo Nga xuất hiện tại sân băng khúc côn cầu. Giữa trận đấu, việc hai nhà lãnh đạo che miệng để trao đổi giao tiếp với nhau suốt năm phút đã trở thành chủ đề được quan tâm trên các phương tiện truyền thông. Rốt cuộc nhà lãnh đạo Nga đã nói gì với vị Thủ tướng trẻ của Goran? Trong năm phút đó, biểu cảm của cả hai đều rất thoải mái, phút cuối cùng còn cười rất tươi, rõ ràng chủ đề mà họ trò chuyện mang tính vui vẻ giải trí, cũng không biết đây có phải là hành động mở đầu xu hướng cho các vị lãnh đạo lớn của các nước không. Rõ ràng, hai nhà lãnh đạo đã che miệng lại để các chuyên gia không đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa họ. Từng có một quốc gia phương Tây lợi dụng việc phân tích khẩu hình khiến cho nhiều nhân vật trong giới chính trị bị hạ bệ.
Chàng thanh niên trẻ Goran đã có một trải nghiệm không mấy vui vẻ với quốc gia phương Tây đó, còn Nga trước giờ cũng luôn đối đầu với quốc gia phương Tây đó. Ha ha, thật là thú vị… một số nhà bình luận tha hồ phát huy sự liên tưởng của mình.
Điều khiến người dân Goran vui mừng nhất là nhà lãnh đạo Nga đã tặng cho chàng trai trẻ Goran một chú chó chăn cừu mà ông yêu thích nhất. Trong quan hệ chính trị ngày nay, người có thể được nhà lãnh đạo Nga dành tặng một thứ mà mình yêu thích thật sự hiếm.
Gương mặt điển trai và cách cư xử lịch thiệp của chàng thanh niên trẻ Goran cũng chiếm được cảm tình lớn từ các cô gái trẻ người Nga. Những cô gái này tự thành lập một tài khoản trên mạng, lấy tên là những người hâm mộ Utah Tụng Hương.
"Các cô gái, hãy vỡ mộng đi thôi. Các cô có nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo nơi ngón áp út của anh ấy không? Vợ của anh là Nữ hoàng đấy." Có những người lên tiếng khuyên nhủ những cô gái này.
"Tôi biết chứ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi yêu thích anh ấy. Có những người kết hôn rồi nhưng rất ít khi đeo nhẫn, lại có những người chỉ đeo nhẫn trước mặt vợ mình thôi. Bọn họ đều chỉ coi hôn nhân là trò đùa. Người đàn ông luôn đeo nhẫn cưới mới là người đáng để trao gửi. Anh ấy là người rất chung thủy với cuộc hôn nhân của mình." Các cô gái đã đáp lại như vậy.
Cũng có những cô gái cho hay, trên thế giới này chỉ có Nữ hoàng mới xứng với anh. Anh và Nữ hoàng là một cặp trời sinh.
Điều đáng nói là trong suốt khoảng thời gian Utah Tụng Hương có chuyến thăm tới Nga, hình ảnh của Tô Thâm Tuyết cũng xuất hiện nhiều trên các phương tiện thông tin đại chúng ở Nga. Đất nước Goran phong cảnh hữu tình, Nữ hoàng thanh lịch tao nhã cùng Thủ tướng trẻ tuổi anh tuấn đã trở thành câu chuyện cổ tích nên thơ trong mắt của người dân Nga.
Hưởng lợi nhất chính là ngành du lịch Goran. Trong ba ngày rưỡi Utah Tụng Hương đến Nga, ngành du lịch cũng nhận được lượng đơn đặt hàng lớn, phần lớn đến từ các du khách người Nga.
Người dân Goran tin tưởng rằng, Thủ tướng của họ sẽ tiếp tục thể hiện xuất sắc, để ngày càng có nhiều bạn bè quốc tế yêu mến Goran hơn.
Một số chuyên gia kinh tế cũng theo dõi từng diễn biến trong chuyến công du mùa Xuân lần này của Thủ tướng. Tháp tùng Thủ tướng trong chuyến đi lần này còn có một đoàn hàng trăm doanh nhân đại diện cho mọi lĩnh vực kinh tế của Goran. Các chuyên gia kinh tế dự đoán, hàng trăm doanh nhân có thể tạo ra cả trăm triệu đô điểm kinh nghiệm. w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong thời gian Utah Tụng Hương đi công tác, Tô Thâm Tuyết cũng chẳng được thảnh thơi, ngày nào cô phải tham dự hai sự kiện công là ít nhất.
Cô chỉ còn cách mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ đọc các tài liệu mà Hà Tinh Tinh đã chuẩn bị sẵn. Các tài liệu báo cáo cụ thể về lịch trình công tác của Utah Tụng Hương, những hoạt động anh tham gia, trả lời phỏng vấn kênh truyền thông quốc gia, những bình luận đánh giá của truyền thông quốc tế về sự thể hiện của Thủ tướng Goran, tập trung vào số liệu.
Hành trình trôi qua một nửa. Tô Thâm Tuyết biết, người dân Goran sẽ tặng Thủ tướng của họ những bông hoa tươi thắm vào ngày anh trở về.
Tháng Ba đã tới.
Ngày đầu tiên của tháng Ba, Tô Thâm Tuyết đã chào đón một vị khách may mắn từ hoạt động "Hộp thư của Nữ hoàng." Đó là một cậu thanh niên người Hy Lạp với mái tóc xoăn màu nâu.
Cậu thanh niên Hy lạp cười ngại ngùng. Khi Christie dẫn cậu ta đến diện kiến Nữ hoàng, cậu ta cứ chăm chú nhìn Nữ hoàng suốt gần một phút.
Cô hỏi, "Cậu đang nhìn gì thế?"
Ngẩn ngơ một hồi, cậu ta chỉ lên đầu cô, nói "Tôi cứ tưởng Người sẽ đội vương miện cơ", rồi cậu vội hỏi luôn "Vậy bình thường có phải Người sẽ luôn đội vương miện không?"
"Đương nhiên là không rồi." Tô Thâm Tuyết mỉm cười.
"Tại sao vậy?"
"Món đồ đó quá nặng, hơn nữa..." Cô ngẫm nghĩ để lựa lời, rồi nhẹ giọng đáp, "Ta sợ sẽ làm mất nó, nếu mất thì phải đền mất một khoản tiền lớn đó."
"Chẳng phải đã có tiền bảo hiểm sao?"
"Quỹ bảo hiểm chỉ bồi thường sáu mươi phần trăm giá trị tổn thất thôi."
Để xây dựng hình tượng của Nữ hoàng, để Nữ hoàng có thể tiếp xúc với mọi người, mỗi năm Hoàng gia Goran tổ chức các hoạt động như "Hộp thư của Nữ hoàng" để thu hút sự quan tâm từ dân chúng trong nước cũng như quốc tế, để mọi người biết đến sự thân thiện và gần gũi của Nữ hoàng.
Trong số các hoạt động này, "Hộp thư của Nữ hoàng" là một hoạt động được Tô Thâm Tuyết mong chờ.
Vào ngày này, cô sẽ mặc thường phục, gặp gỡ khách mời may mắn từ hoạt động "Hộp thư của nữ hoàng", cùng nhau đi dạo quanh cung điện và trò chuyện.
Cô sẽ giới thiệu với họ về lịch sử cũng như phong tục tập quán của Goran. Còn họ sẽ kể cho cô nghe về quốc gia của họ, về ẩm thực, về khu vực mà họ sinh sống. Rồi cả việc tranh cãi cũng như hòa giải giữa họ với bạn bè, trường học, xã hội, cấp trên, người yêu hay gia đình. Một ngày như thế trôi qua rất nhanh.
Khi mặt trời lặn, Tô Thâm Tuyết tiễn cậu thanh niên Hy Lạp ra về.
Bố mẹ của cậu thanh niên Hy Lạp đó đang đợi cậu trước cửa cung điện. Gia cảnh nhà cậu bé cũng không dư dả gì. Để đi theo hỗ trợ con, bố mẹ của cậu ta đã cắn răng tự bỏ tiền túi ra mua hai vé máy bay khứ hồi.
Khi Tô Thâm Tuyết nói cậu ta có thể chuyển hóa đơn mua vé của bố mẹ đến cho bộ phận kế toán của cung điện, cậu ta đã mừng rơn lên. Đến khi cậu ta biết cô còn chuẩn bị cả quà cho bố mẹ mình, cậu ta phấn khích nắm chặt tay cô, nói năng không mạch lạc, tuyên bố rằng sau này cậu ta sẽ tìm một cô bạn gái giống như cô.
"Ngọt ngào, thuần khiết, đáng yêu, thấu hiểu lòng người, ăn nói dịu dàng ấm áp." Cậu thanh niên Hy Lạp liệt kê cặn kẽ những ưu điểm của cô.
Tối đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Đây là cuộc gọi thứ hai của anh dành cho cô kể từ khi chuyến công du mùa Xuân bắt đầu. Tại sao đến tận nửa chuyến công tác mới gọi cho cô lần thứ hai. Lý do anh đưa ra là quá bận, lịch trình gấp gáp, không có thời gian.
Anh chịu giải thích là được rồi.
Trong điện thoại, vờ như không có chuyện gì, Tô Thâm Tuyết đã kể cho anh nghe về vị khách đến thăm Cung điện Jose hôm nay.
"Đó là một chàng trai người Hy Lạp có mái tóc xoăn màu nâu." Tô Thâm Tuyết cố tình không để lộ độ tuổi của vị khách thiếu niên.
"Ừ."
"Cậu ta còn nói sau này tìm bạn gái nhất định phải tìm được người giống em..." Cô thoáng ấp úng, nhưng cô đâu có nói dối. Tô Thâm Tuyết hắng giọng kể tiếp "phải tìm một cô gái ngọt ngào, thuần khiết, đáng yêu, thấu hiểu lòng người, ăn nói dịu dàng ấm áp giống như em."
"À há."
À? À há? Chỉ vậy thôi sao?
Tô Thâm Tuyết thật muốn cất lời nhắc nhở Utah Tụng Hương: Em nói này, ngài Thủ tướng, anh không giận sao? Nói thế nào thì… những lời chàng trai người Hy Lạp nói cũng là một cách thổ lộ tình cảm, mà người nhận được lời thổ lộ đó là vợ anh đấy.
Bị kích động, Utah Tụng Hương gần như hét lên qua điện thoại, anh gọi Tô Thâm Tuyết.
"Làm gì thế?" Cô đáp với tông giọng không được vui vẻ lắm.
"Những lời nói của bọn trẻ ranh nghe cũng hay đấy, thưa Nữ hoàng bệ hạ." Utah Tụng Hương nhẹ nhàng đáp.
"Hả?"
"Nữ hoàng bệ hạ, hôm nay em chơi với trẻ con có vui không?"
Bọn trẻ ranh? Trẻ ranh mà Utah Tụng Hương ám chỉ là cậu thiếu niên Hy Lạp sao?
Trời... con nhà người ta cũng cao ngang Tô Thâm Tuyết rồi.
Cô đang định phản bác, Utah Tụng Hương đã nói với cô, lịch trình tới Thổ Nhỹ Kỳ phải kéo dài hơn dự kiến.
Giữa hai đầu đường truyền xa xôi, một khoảng im lặng kéo dài, anh trầm giọng nói: "Một ngày, cũng có thể là hai ngày."
Utah Tụng Hương không nói cho Tô Thâm Tuyết biết lý do lịch trình ở Thổ Nhĩ Kỳ phải kéo dài một hoặc hai ngày. Cô phải gặng hỏi vài ba lần, anh mới tiết lộ, đó là do việc đón Hạt đậu nhỏ trở về gặp chút khó khăn.
Tô Thâm Tuyết đang muốn hỏi tiếp thì câu nói "đừng lo lắng" của Utah Tụng Hương đã kết thúc cuộc trò chuyện, rồi anh cúp máy.
Nếu như đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, cô còn có thể không cần lo lắng.
Nhưng mà không phải. Lần này Utah Tụng Hương đến Thổ Nhĩ Kỹ còn có một nhiệm vụ, đó là đón em gái Daniel Tang từ một giáo phái ở khu vực Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ trở về.
Lần cuối cùng Daniel Tang nhận được tin tức về em gái mình là từ bảy năm trước.
Không ai hay biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua. Cho đến giờ chỉ có thể xác định được một điều duy nhất là em gái Daniel Tang còn sống, trong cái rủi cũng có cái may.
Cuối tháng Ba, chuyên cơ riêng của Thủ tướng Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul.
Qua màn hình tivi, con chim sắt mang quốc kỳ Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul. Cùng với tiếng bánh máy bay rít lên ken két trên đường băng, trái tim của Tô Thâm Tuyết cũng như thót lên theo.
Utah Tụng Hương đang trả lời những vấn đề liên quan đến phát ngôn "Giai đoạn trong ghế nhà trường là thời kỳ buông thả của thanh thiếu niên."
"Đúng là tôi đã từng nói như vậy. Nhưng luận điểm này chỉ nhằm vào một bộ phận nhỏ thanh thiếu niên mà thôi. Nếu như câu nói này động chạm đến các bạn, tôi rất xin lỗi. Tôi khuyến khích một ngày nào đó, các bạn chứng minh cho tôi thấy ‘những tên nhóc được xem là vừa ngu ngốc vừa ngạo mạn thật sự không hề giống như những gì anh nói’, để khiến tôi phải cảm thấy vô cùng hổ thẹn về những đã nói khi ấy. Các bạn chính là tương lai của Goran, các bạn có thể xem đây là một sự tin tưởng và kỳ vọng. Hơn nữa..." Ngừng lại một chút, Utah Tụng Hương vân vê cổ áo, khuôn mặt anh như đang hồi tưởng lại một ký ức mà anh đã muốn quên đi. "Có một người ‘buông thả’ đã dùng cách riêng của mình để chứng minh cho tôi thấy, ồ, xin thưa với ngài, ngài sẽ phải trả giá cho những lời ngu ngốc mà ngài đã phát biểu trước kia."
"Tôi tin chắc rằng tất cả những ai ngồi đây và cả những người ngồi trước màn hình tivi đều đã biết cậu học trò đó đã khiến tôi phải trả giá như thế nào." Utah Tụng Hương nở nụ cười, "Có điều mùi vị của phô mai ra sao, chắc chắn các bạn không muốn biết đâu."
Buổi họp báo rộ lên những tràng cười, có người dí dỏm đặt câu hỏi: "Vậy thưa Thủ tướng, ngài có thể cho chúng tôi biết, phô mai có mùi vị như thế nào không ạ?"
Không khí đột nhiên trở nên sôi nổi.
"Tôi đoán là có vị dâu tây."
"Tôi thì lại nghĩ là có vị đào, tôi nói đúng chứ, thưa ngài Thủ tướng?" Các phóng viên nhao nhao.
Utah Tụng Hương không trả lời là vị dâu tây hay vị đào.
Cuối cuộc họp báo, Utah Tụng Hương nhờ các phóng viên đang có mặt chuyển lời tới các học sinh đang tập trung bên ngoài Tòa thị chính: Anh trai của cậu bé ném phô mai đang trên đường đón em trai mình về nhà.
Đương nhiên, làm sai thì vẫn phải bị phạt. Cậu thiếu niên đó phải lao động công ích ba trăm giờ.
Hiện trường cuộc họp báo vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Các bạn nên dành những tràng pháo tay này cho Nữ hoàng của các bạn. Cô ấy là người đã thuyết phục tôi. Nữ hoàng của các bạn là một người có tấm lòng bao dung." Đây là câu cuối cùng mà Utah Tụng Hương phát biểu trong cuộc họp báo.
Đoạn phát sóng cuộc họp báo đã kết thúc, Tô Thâm Tuyết vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình tivi.
"Nữ hoàng bệ hạ, còn mười phút nữa là đến giờ dùng bữa tối rồi." Hà Tinh Tinh đứng bên ngoài tấm bình phong nhắc nhở cô.
"Tôi biết rồi." Miệng thì đáp vậy, nhưng đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình, cứ như thể người đó sẽ lại xuất hiện trên lần nữa vậy.
Cô còn chưa kịp ngắm kỹ gương mặt anh. Vừa rồi cô chỉ tập trung vào nội dung phát biểu trong cuộc họp báo, sợ rằng có phóng viên không biết chừng mực nào đó hỏi những câu không nên hỏi, khiến anh tức giận mà bỏ đi.
Cũng tốt, cũng tốt, chưa xảy ra chuyện gì.
Buổi họp báo rất thành công.
Cuối cùng, anh còn nói "Những tràng vỗ tay và sự tán thưởng này nên dành cho Nữ hoàng của các bạn." Chỉ vì câu nói này mà cô suýt rớt nước mắt.
"Nữ hoàng bệ hạ, còn tám phút nữ là đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Ánh mắt cô lưu luyến không nỡ rời khỏi màn hình tivi.
Mắt cô khẽ chớp, một giọt nước mắt lăn xuống. Cô giáo ơi, em lại bắt đầu nhớ anh ấy rồi.
Em nhớ anh ấy vô cùng, thật là khờ khạo phải không cô. Biết rõ rằng buổi họp báo chỉ là cái vỏ bọc ấm áp cho mấy mánh lới chính trị mà thôi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Là Christie, bà đến để thông báo: Thủ tướng gọi điện tới.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình Tô Thâm Tuyết. Một tay cô cầm điện thoại, tay kia áp lên má. Má cô nóng rực, không biết có phải do hơi nước trong bồn tắm không.
Đúng rồi, lúc trước chính anh đã đuổi cô đi, cho nên, lúc này cô phải làm giá một chút. Người ta hay nói nếu vợ chồng lục đục, bất kể ai đúng ai sai thì người chồng đều nên làm lành trước. Huống hồ, lần này người sai lại là anh.
Im lặng, không nói gì hết.
"Sao em không nói gì?" Utah Tụng Hương ôn tồn hỏi qua điện thoại.
Câu hỏi này thật nực cười quá đi. Con người này đã quên rằng chính anh ra lệnh người ta tống cổ cô ra ngoài. Sau này cô đâu còn dám ngẩng mặt nhìn viên đặc vụ người Anh kia nữa.
Sự im lặng tiếp tục kéo dài.
"Tô Thâm Tuyết, không có lần sau nữa đâu, em cũng biết anh rất ghét thỏa hiệp, ví dụ như tại buổi họp báo ở sân bay hôm nay." Đây là câu thứ hai Utah Tụng Hương nói qua điện thoại.
Đây mà là xuống nước làm hòa sao?
Hàng tá lí lẽ định phản bác anh đến khi thốt ra khỏi miệng chỉ gói gọn lại thành câu: "Utah Tụng Hương, anh… anh… là đồ khốn kiếp."
Giờ đây sự im lặng đến từ phía anh.
Chắc anh lại đang cau mày rồi đúng không? Chắc anh đang cảm thấy cô lại chạm tới sự kiêu hãnh của anh rồi chứ gì? Việc cô cần làm lúc này chính là cúp máy, nhưng mà… cô không muốn cãi cọ khiến anh và cô căng thẳng nữa. Họ sắp phải xa nhau tận nửa tháng liền.
Vậy, vậy phải làm sao đây? Tiếp tục trò chuyện, Tô thâm Tuyết không tức giận, cũng không ngọt ngào.
Đầu dây bên kia vẫn kéo dài sự im lặng.
Cô ngập ngừng một hồi, rồi vội nói: "Thủ tướng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Được rồi, vậy xem như là hòa rồi, chẳng qua cô nể tình anh đã nói câu "Những tràng vỗ tay và sự tán thưởng này nên dành cho Nữ hoàng của các bạn" mà thôi.
Bây giờ, có thể cúp điện thoại rồi chứ.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng hành động lại cứ nấn ná chần chừ.
Cả hai đầu dây đều trầm mặc.
Lúc này anh đang ở sân bay. Đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của anh tới Nga, cũng là bước đi đầu tiên anh đại diện Goran ra một sân khấu lớn. Cuộc họp báo đã khiến anh chậm trễ một chút.
"Anh cúp máy đây." Ngữ điệu của anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh đã nói cúp máy với cô, tiếng gọi "Thâm Tuyết" nhỏ nhẹ, trầm khàn khiến trái tim cô như muốn đập rộn rã.
Cô chờ đợi.
Chờ đợi anh nói rằng "Khi tới nơi anh sẽ gọi điện cho em."
Điện thoại đã ngắt.
Tô Thâm Tuyết khẽ hừ mũi. Cô còn tưởng rằng anh sẽ nói điều gì đó đặc biệt cơ, "tới nơi anh sẽ gọi điện cho em." Chỉ là một câu nói quá bình thường.
Khi cô bước dọc hai bên hành lang, đèn bắt đầu bật sáng. Ánh mắt cô dõi theo những ngọn đèn tỏa sáng vàng dịu ấy. Cô đi đến cuối hành lang. Ngoài kia là bầu trời, Tô Thâm Tuyết rảo nhanh bước chân. Cô không đi về phía phòng ăn, mà hướng về phía cuối hành lang.
Hà Tinh Tinh gọi với theo cô, còn những bước chân của cô hướng về hành lang lại nhanh hơn như thể đang muốn trốn chạy.
Cô muốn tìm một nơi thật rộng lớn, cô muốn được đứng ở giữa một khoảnh đất rộng.
Cuối hành lang là bóng cây xanh rậm rạp.
Tô Thâm Tuyết đứng trên bãi cỏ xanh mướt, đưa tay hướng lên bầu trời, huơ thật mạnh, miệng lẩm nhẩm gọi tên Tụng Hương, thì thầm anh hãy mau trở về.
Suốt cả đoạn đường, Tô Thâm Tuyết tỉ mỉ nhớ lại, Utah Tụng Hương chưa bao giờ nói với cô rằng "Tới nơi anh sẽ gọi cho em."
"Tới nơi anh sẽ gọi cho em." Đây giống như lời dặn dò của người chồng dành cho vợ mình. Còn lúc này đây cô đang vẫy vẫy tay lên trời một cách ngớ ngẩn, tựa như câu trả lời chân chất của một người vợ.
Cô giáo ơi, lúc này em có giống như một cô gái mới lớn bắt đầu biết yêu không.
Cô giáo ơi, cô đừng cười em, em lúc này đang lâng lâng như người đi trên mây vậy.
Nếu hỏi Tô Thâm Tuyết có chờ đợi cuộc gọi của Utah Tụng Hương không, thì câu trả lời là có.
Chỉ một câu nói "Anh đến nơi rồi" cũng đủ để khiến cô giữ chặt điện thoại không rời. Cô đã chờ đợi suốt khoảng ba mươi tiếng. Không bỏ cuộc, cô hỏi tiếp "Còn gì nữa không?" Utah Tụng Hương hỏi vặn lại "Còn gì là còn gì?" Câu trả lời này đã khiến Tô Thâm Tuyết muốn ném luôn cái điện thoại ra ngoài cửa sổ. Cô còn mong đợi điều gì chứ. Cô cứ tưởng mọi chuyện đã thay đổi, cho đến khi Utah Tụng Hương cúp máy, lời đáp "anh đi luôn đi" mới được bật ra khỏi miệng cô.
Chuyến công du đầu tiên của Thủ tướng tới nước Nga được người dân Goran mong đợi là một chuyến đi viên mãn, đầy tính thời sự.
Ngày thứ hai tới Nga, Utah Tụng Hương đã cùng với nhà lãnh đạo Nga xuất hiện tại sân băng khúc côn cầu. Giữa trận đấu, việc hai nhà lãnh đạo che miệng để trao đổi giao tiếp với nhau suốt năm phút đã trở thành chủ đề được quan tâm trên các phương tiện truyền thông. Rốt cuộc nhà lãnh đạo Nga đã nói gì với vị Thủ tướng trẻ của Goran? Trong năm phút đó, biểu cảm của cả hai đều rất thoải mái, phút cuối cùng còn cười rất tươi, rõ ràng chủ đề mà họ trò chuyện mang tính vui vẻ giải trí, cũng không biết đây có phải là hành động mở đầu xu hướng cho các vị lãnh đạo lớn của các nước không. Rõ ràng, hai nhà lãnh đạo đã che miệng lại để các chuyên gia không đoán được nội dung cuộc trò chuyện giữa họ. Từng có một quốc gia phương Tây lợi dụng việc phân tích khẩu hình khiến cho nhiều nhân vật trong giới chính trị bị hạ bệ.
Chàng thanh niên trẻ Goran đã có một trải nghiệm không mấy vui vẻ với quốc gia phương Tây đó, còn Nga trước giờ cũng luôn đối đầu với quốc gia phương Tây đó. Ha ha, thật là thú vị… một số nhà bình luận tha hồ phát huy sự liên tưởng của mình.
Điều khiến người dân Goran vui mừng nhất là nhà lãnh đạo Nga đã tặng cho chàng trai trẻ Goran một chú chó chăn cừu mà ông yêu thích nhất. Trong quan hệ chính trị ngày nay, người có thể được nhà lãnh đạo Nga dành tặng một thứ mà mình yêu thích thật sự hiếm.
Gương mặt điển trai và cách cư xử lịch thiệp của chàng thanh niên trẻ Goran cũng chiếm được cảm tình lớn từ các cô gái trẻ người Nga. Những cô gái này tự thành lập một tài khoản trên mạng, lấy tên là những người hâm mộ Utah Tụng Hương.
"Các cô gái, hãy vỡ mộng đi thôi. Các cô có nhìn thấy chiếc nhẫn được đeo nơi ngón áp út của anh ấy không? Vợ của anh là Nữ hoàng đấy." Có những người lên tiếng khuyên nhủ những cô gái này.
"Tôi biết chứ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tôi yêu thích anh ấy. Có những người kết hôn rồi nhưng rất ít khi đeo nhẫn, lại có những người chỉ đeo nhẫn trước mặt vợ mình thôi. Bọn họ đều chỉ coi hôn nhân là trò đùa. Người đàn ông luôn đeo nhẫn cưới mới là người đáng để trao gửi. Anh ấy là người rất chung thủy với cuộc hôn nhân của mình." Các cô gái đã đáp lại như vậy.
Cũng có những cô gái cho hay, trên thế giới này chỉ có Nữ hoàng mới xứng với anh. Anh và Nữ hoàng là một cặp trời sinh.
Điều đáng nói là trong suốt khoảng thời gian Utah Tụng Hương có chuyến thăm tới Nga, hình ảnh của Tô Thâm Tuyết cũng xuất hiện nhiều trên các phương tiện thông tin đại chúng ở Nga. Đất nước Goran phong cảnh hữu tình, Nữ hoàng thanh lịch tao nhã cùng Thủ tướng trẻ tuổi anh tuấn đã trở thành câu chuyện cổ tích nên thơ trong mắt của người dân Nga.
Hưởng lợi nhất chính là ngành du lịch Goran. Trong ba ngày rưỡi Utah Tụng Hương đến Nga, ngành du lịch cũng nhận được lượng đơn đặt hàng lớn, phần lớn đến từ các du khách người Nga.
Người dân Goran tin tưởng rằng, Thủ tướng của họ sẽ tiếp tục thể hiện xuất sắc, để ngày càng có nhiều bạn bè quốc tế yêu mến Goran hơn.
Một số chuyên gia kinh tế cũng theo dõi từng diễn biến trong chuyến công du mùa Xuân lần này của Thủ tướng. Tháp tùng Thủ tướng trong chuyến đi lần này còn có một đoàn hàng trăm doanh nhân đại diện cho mọi lĩnh vực kinh tế của Goran. Các chuyên gia kinh tế dự đoán, hàng trăm doanh nhân có thể tạo ra cả trăm triệu đô điểm kinh nghiệm. w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong thời gian Utah Tụng Hương đi công tác, Tô Thâm Tuyết cũng chẳng được thảnh thơi, ngày nào cô phải tham dự hai sự kiện công là ít nhất.
Cô chỉ còn cách mỗi ngày trước khi đi ngủ sẽ đọc các tài liệu mà Hà Tinh Tinh đã chuẩn bị sẵn. Các tài liệu báo cáo cụ thể về lịch trình công tác của Utah Tụng Hương, những hoạt động anh tham gia, trả lời phỏng vấn kênh truyền thông quốc gia, những bình luận đánh giá của truyền thông quốc tế về sự thể hiện của Thủ tướng Goran, tập trung vào số liệu.
Hành trình trôi qua một nửa. Tô Thâm Tuyết biết, người dân Goran sẽ tặng Thủ tướng của họ những bông hoa tươi thắm vào ngày anh trở về.
Tháng Ba đã tới.
Ngày đầu tiên của tháng Ba, Tô Thâm Tuyết đã chào đón một vị khách may mắn từ hoạt động "Hộp thư của Nữ hoàng." Đó là một cậu thanh niên người Hy Lạp với mái tóc xoăn màu nâu.
Cậu thanh niên Hy lạp cười ngại ngùng. Khi Christie dẫn cậu ta đến diện kiến Nữ hoàng, cậu ta cứ chăm chú nhìn Nữ hoàng suốt gần một phút.
Cô hỏi, "Cậu đang nhìn gì thế?"
Ngẩn ngơ một hồi, cậu ta chỉ lên đầu cô, nói "Tôi cứ tưởng Người sẽ đội vương miện cơ", rồi cậu vội hỏi luôn "Vậy bình thường có phải Người sẽ luôn đội vương miện không?"
"Đương nhiên là không rồi." Tô Thâm Tuyết mỉm cười.
"Tại sao vậy?"
"Món đồ đó quá nặng, hơn nữa..." Cô ngẫm nghĩ để lựa lời, rồi nhẹ giọng đáp, "Ta sợ sẽ làm mất nó, nếu mất thì phải đền mất một khoản tiền lớn đó."
"Chẳng phải đã có tiền bảo hiểm sao?"
"Quỹ bảo hiểm chỉ bồi thường sáu mươi phần trăm giá trị tổn thất thôi."
Để xây dựng hình tượng của Nữ hoàng, để Nữ hoàng có thể tiếp xúc với mọi người, mỗi năm Hoàng gia Goran tổ chức các hoạt động như "Hộp thư của Nữ hoàng" để thu hút sự quan tâm từ dân chúng trong nước cũng như quốc tế, để mọi người biết đến sự thân thiện và gần gũi của Nữ hoàng.
Trong số các hoạt động này, "Hộp thư của Nữ hoàng" là một hoạt động được Tô Thâm Tuyết mong chờ.
Vào ngày này, cô sẽ mặc thường phục, gặp gỡ khách mời may mắn từ hoạt động "Hộp thư của nữ hoàng", cùng nhau đi dạo quanh cung điện và trò chuyện.
Cô sẽ giới thiệu với họ về lịch sử cũng như phong tục tập quán của Goran. Còn họ sẽ kể cho cô nghe về quốc gia của họ, về ẩm thực, về khu vực mà họ sinh sống. Rồi cả việc tranh cãi cũng như hòa giải giữa họ với bạn bè, trường học, xã hội, cấp trên, người yêu hay gia đình. Một ngày như thế trôi qua rất nhanh.
Khi mặt trời lặn, Tô Thâm Tuyết tiễn cậu thanh niên Hy Lạp ra về.
Bố mẹ của cậu thanh niên Hy Lạp đó đang đợi cậu trước cửa cung điện. Gia cảnh nhà cậu bé cũng không dư dả gì. Để đi theo hỗ trợ con, bố mẹ của cậu ta đã cắn răng tự bỏ tiền túi ra mua hai vé máy bay khứ hồi.
Khi Tô Thâm Tuyết nói cậu ta có thể chuyển hóa đơn mua vé của bố mẹ đến cho bộ phận kế toán của cung điện, cậu ta đã mừng rơn lên. Đến khi cậu ta biết cô còn chuẩn bị cả quà cho bố mẹ mình, cậu ta phấn khích nắm chặt tay cô, nói năng không mạch lạc, tuyên bố rằng sau này cậu ta sẽ tìm một cô bạn gái giống như cô.
"Ngọt ngào, thuần khiết, đáng yêu, thấu hiểu lòng người, ăn nói dịu dàng ấm áp." Cậu thanh niên Hy Lạp liệt kê cặn kẽ những ưu điểm của cô.
Tối đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương.
Đây là cuộc gọi thứ hai của anh dành cho cô kể từ khi chuyến công du mùa Xuân bắt đầu. Tại sao đến tận nửa chuyến công tác mới gọi cho cô lần thứ hai. Lý do anh đưa ra là quá bận, lịch trình gấp gáp, không có thời gian.
Anh chịu giải thích là được rồi.
Trong điện thoại, vờ như không có chuyện gì, Tô Thâm Tuyết đã kể cho anh nghe về vị khách đến thăm Cung điện Jose hôm nay.
"Đó là một chàng trai người Hy Lạp có mái tóc xoăn màu nâu." Tô Thâm Tuyết cố tình không để lộ độ tuổi của vị khách thiếu niên.
"Ừ."
"Cậu ta còn nói sau này tìm bạn gái nhất định phải tìm được người giống em..." Cô thoáng ấp úng, nhưng cô đâu có nói dối. Tô Thâm Tuyết hắng giọng kể tiếp "phải tìm một cô gái ngọt ngào, thuần khiết, đáng yêu, thấu hiểu lòng người, ăn nói dịu dàng ấm áp giống như em."
"À há."
À? À há? Chỉ vậy thôi sao?
Tô Thâm Tuyết thật muốn cất lời nhắc nhở Utah Tụng Hương: Em nói này, ngài Thủ tướng, anh không giận sao? Nói thế nào thì… những lời chàng trai người Hy Lạp nói cũng là một cách thổ lộ tình cảm, mà người nhận được lời thổ lộ đó là vợ anh đấy.
Bị kích động, Utah Tụng Hương gần như hét lên qua điện thoại, anh gọi Tô Thâm Tuyết.
"Làm gì thế?" Cô đáp với tông giọng không được vui vẻ lắm.
"Những lời nói của bọn trẻ ranh nghe cũng hay đấy, thưa Nữ hoàng bệ hạ." Utah Tụng Hương nhẹ nhàng đáp.
"Hả?"
"Nữ hoàng bệ hạ, hôm nay em chơi với trẻ con có vui không?"
Bọn trẻ ranh? Trẻ ranh mà Utah Tụng Hương ám chỉ là cậu thiếu niên Hy Lạp sao?
Trời... con nhà người ta cũng cao ngang Tô Thâm Tuyết rồi.
Cô đang định phản bác, Utah Tụng Hương đã nói với cô, lịch trình tới Thổ Nhỹ Kỳ phải kéo dài hơn dự kiến.
Giữa hai đầu đường truyền xa xôi, một khoảng im lặng kéo dài, anh trầm giọng nói: "Một ngày, cũng có thể là hai ngày."
Utah Tụng Hương không nói cho Tô Thâm Tuyết biết lý do lịch trình ở Thổ Nhĩ Kỳ phải kéo dài một hoặc hai ngày. Cô phải gặng hỏi vài ba lần, anh mới tiết lộ, đó là do việc đón Hạt đậu nhỏ trở về gặp chút khó khăn.
Tô Thâm Tuyết đang muốn hỏi tiếp thì câu nói "đừng lo lắng" của Utah Tụng Hương đã kết thúc cuộc trò chuyện, rồi anh cúp máy.
Nếu như đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, cô còn có thể không cần lo lắng.
Nhưng mà không phải. Lần này Utah Tụng Hương đến Thổ Nhĩ Kỹ còn có một nhiệm vụ, đó là đón em gái Daniel Tang từ một giáo phái ở khu vực Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ trở về.
Lần cuối cùng Daniel Tang nhận được tin tức về em gái mình là từ bảy năm trước.
Không ai hay biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua. Cho đến giờ chỉ có thể xác định được một điều duy nhất là em gái Daniel Tang còn sống, trong cái rủi cũng có cái may.
Cuối tháng Ba, chuyên cơ riêng của Thủ tướng Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul.
Qua màn hình tivi, con chim sắt mang quốc kỳ Goran hạ cánh xuống sân bay Istanbul. Cùng với tiếng bánh máy bay rít lên ken két trên đường băng, trái tim của Tô Thâm Tuyết cũng như thót lên theo.
Bình luận facebook