Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26 - Chương 26 KHÚC CA NGƯỜI CHINH PHỤC (6)
Chương 26 KHÚC CA NGƯỜI CHINH PHỤC (6)
"Cộc, cộc, cộc!" Sau ba tiếng gõ cửa, căn phòng sáng đèn vẫn không có động tĩnh.
Qua cánh cửa, Kim Jena nói khẽ: "Là em, Jena đây."
Hai phút sau, cánh cửa mới mở ra.
Nhưng cũng chỉ hé ra khoảng một phần ba.
Một phần ba này cũng đủ rồi. Cô ta không chờ chào hỏi người mở cửa mà nghiêng người lách vào luôn.
Khi lách mình qua cánh cửa đó, Kim Jena biết, dù Tô Thâm Tuyết không rời đi, cô ta vẫn mặc bộ váy này gõ cửa phòng làm việc của Utah Tụng Hương.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng.
Mọi chuyện đã được quyết định rồi.
Căn phòng ở gần hồ, chia làm hai khu vực. Bên trái là phòng ngủ, bên phải là phòng làm việc.
Phòng làm việc còn sáng đèn.
Ánh sáng rất êm dịu, đúng tầm hiệu ứng mà Kim Jena mong muốn. Mặt bàn làm việc còn đặt vài công văn chưa ký, là lượng công việc trước khi ngủ của ngày hôm nay. Đây là thói quen của Utah Tụng Hương, cũng là một trong những điểm Kim Jena thích anh. Cô thường ngắm trộm dáng vẻ anh lúc làm việc, từ ngưỡng mộ, dần chuyển sang yêu thích.
Sau lưng cô ta vang lên tiếng bước chân.
Mỉm cười xoay người, Kim Jena và Utah Tụng Hương đứng đối diện nhau.
Utah Tụng Hương không hề tỏ ra ngạc nhiên với cách ăn mặc của cô ta, cũng không thắc mắc vì sao cô ta lại ăn mặc như vậy. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng hơn rất nhiều.
Như mặt nước trong vắt phẳng lặng như gương.
Nửa đêm, đối diện với đôi mắt ấy, cảm xúc bỗng trào dâng.
Đơn từ chức hiện giờ vẫn nằm trong tay cô ta.
Trước khi cởi váy ra, cô ta phải đưa đơn từ chức cho anh.
Tình yêu công sở trong giới chính trị là chuyện tối kỵ. Sau khi nộp đơn, họ sẽ được giải phóng khỏi mối quan hệ lãnh đạo và nhân viên. Khi không còn là lãnh đạo của cô ta, người đàn ông này còn một thân phận khác, là một người đã có vợ. Cô ta đã đặt vé máy bay. Mười một tiếng nữa, cô ta sẽ lên máy bay về London. Cô ta sẽ mang theo chuyện xảy ra trong căn phòng này đêm nay xuống đáy mồ. Cô ta sẵn lòng làm việc này vì anh.
Kim Jena còn tự chuẩn bị rượu rồi. Đó là một chai rượu rất nhỏ, nhìn giống chai nước hoa hơn. Cô ta lấy rượu khỏi túi, hớp hai ngụm, chai rượu đã vơi đi quá nửa.
Rượu cồn là một thứ tốt, vừa trôi xuống họng đã nóng rát, tất cả giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn.
Cấp trên của cô vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Đây không phải là một hành động cảm tính bộc phát.
Cô ta đặt chai rượu lên bàn, kẹp đơn từ chức giữa hai ngón tay, huơ huơ trước mặt Utah Tụng Hương: "Ngài Thủ tướng, ngài đoán thử xem đây là gì?"
"Là gì?" Anh miễn cưỡng hỏi lại.
Utah Tụng Hương và cô ta đứng cách nhau khoảng năm bước chân, gấu váy trải dài trên sàn nhà. Chỉ trong chớp mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước. Cô ta đưa đơn từ chức cho Utah Tụng Hương.
"Đây là đơn từ chức." Cô ta nói khẽ.
Anh hờ hững đáp lại một tiếng.
Đây thật sự không phải là một hành động cảm tính bộc phát.
"Arthur." Như hồi còn ở London, cô ta khẽ gọi tên tiếng Anh của anh, "Em nhớ London, nhớ khe núi chúng ta từng đi cắm trại cùng nhau. Arthur, nói với em đi, rằng bây giờ chúng ta vẫn còn ở khe núi ấy, nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh là chàng trai mặc áo hoodie, tình nguyện ngồi nghe em mắng Henry Ngô suốt một trăm phút."
Thời đại này, gia đình tan vỡ là chuyện không hề xa lạ.
Điều khiến Kim Jena căm phẫn tức giận nhất, đó là ngày kết thúc thời hạn ly thân cũng là ngày tái hôn của ba cô ta. Trước khi tái hôn, cô ta đã có nhiều lần nghe tin ông có quan hệ mập mờ với mấy sinh viên, khi nộp đơn ly thân cũng chỉ nói muốn có thêm thời gian cho hai bên bình tĩnh lại. Đáng nói hơn là, vợ sau là một trong những sinh viên của ông ta. Ba cô ta đã dùng lời ngon tiếng ngọt làm cho một cô gái trẻ hơn ông ta mười sáu tuổi phải nghỉ học để lấy ông ta.
Đêm ông ta làm đám cưới, Kim Jena và Utah Tụng Hương lên núi cắm trại.
Sao giăng kín trời, cô ta mắng người đàn ông tệ bạc kia một trận, phỉ nhổ tất cả mọi đàn ông phụ nữ lang chạ, thề rằng từ giờ cho đến lúc chết, cô ta chỉ yêu bản thân mình, không yêu bất cứ người đàn ông nào hết.
Lời nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Vậy mà chỉ mới mấy năm, cô ta đã si mê say đắm chàng thanh niên mặc áo hoodie đi cắm trại cùng mình.
"Arthur, hãy nói với em rằng, bây giờ chúng ta đang ngồi lên cỗ máy thời gian trở lại khe núi đó. Trên đầu chúng ta là bầu trời đầy sao, là buổi tối thích hợp làm chuyện đó nhất. Anh nói có phải không?" Lẩm bẩm như đang mộng du, Kim Jena kiễng chân lên.
Cùng với tiếng gọi "Jena", không khí quanh người cô ta như ngưng tụ lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt nhìn cô ta như được phủ một tầng băng tuyết.
Utah Tụng Hương chậm rãi nâng bàn tay đeo nhẫn cưới lên rồi nói: "Jena, không có cỗ máy thời gian đâu. Bây giờ chúng ta không ở trong khe núi đó, cũng không thích hợp để ở trong khe núi đó."
Mũi chân đang kiễng lên lại hạ xuống.
Trước ánh mắt lạnh lẽo ấy, cô ta bất giác lùi về sau một chút.
Đơn từ chức bị vò nát, ném vào sọt rác: "Ngoài ra, xử lý đơn từ chức của cấp dưới chưa bao giờ nằm trong phạm vi công việc của Thủ tướng. Nếu anh là em, anh sẽ quay về soạn một lá đơn từ chức khác, rồi làm theo đúng quy trình để nó có hiệu lực."
Vòng qua người cô ta, Utah Tụng Hương quay lại ngồi vào bàn làm việc.
Hiển nhiên, anh đang ra lệnh đuổi khách.
Thoáng tính toán, Kim Jena bước từng bước nhỏ đến trước mặt Utah Tụng Hương.
Trước khi gõ cửa, cô ta đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt rồi.
Utah Tụng Hương từ chối cô ta. Kết quả này không chỉ làm cô ta hụt hẫng mà còn khiến cô ta xao xuyến. Ít nhất, Utah Tụng Hương không phải là Henry Ngô. Ngón áp út ông ta đeo nhẫn cưới, nhưng không hề từ chối bất cứ người phụ nữ nào.
Đây là người đàn ông mà cô ta yêu. Đây là người đàn ông cô ta ngưỡng mộ.
Người ta nói không hề sai. Phụ nữ là một sinh vật kỳ lạ.
Thời khắc này, Kim Jena càng khao khát, càng muốn dùng đêm nay làm lễ truy điệu cho phần đời còn lại.
Cô ta ghê tởm toàn bộ đàn ông trên đời này. Cô ta chỉ thích chàng thanh niên mặc áo hoodie cắm trại cùng mình thôi.
Nếu chấm một vóc dáng hoàn hảo là một trăm điểm, vậy dáng người của cô ta phải đạt chín mươi lăm điểm. Kim Jena ý thức được điều này rõ ràng hơn ai khác. Hồi đi nghiên cứu sinh, đã có công ty người mẫu đồ lót ở London mang séc đến tìm cô nhiều lần.
"Arthur." Ánh mắt cô ta lả lơi dịu dàng, tiếng gọi nồng nàn đắm say, "Em hy vọng rằng, lúc mái tóc em đã bạc, em sẽ dẫn chó cưng đi họp lớp với bạn cũ. Khi có người hỏi em về mối tình đã qua, em có thể nói: 'Lần đầu tiên của tôi đã trao cho người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới, cũng là người đàn ông tôi yêu’."
Lớp vải mềm mại lả lướt trên làn da, tuột xuống mũi chân cô ta. Đúng như lời đồn, chỉ cần một cái chớp mắt để cởi bộ váy này. "Bên trong váy không mặc gì lại càng hấp dẫn." Đây là nguyên văn lời nhà thiết kế, cô đã nghe theo lời đề nghị của ông ta.
Mọi ánh sáng trong căn phòng đều dồn lên người cô ta. Cả ánh mắt anh cũng vậy.
Cô đáp lại anh bằng sự dịu dàng như nước.
"Em đã đặt vé máy bay về London, vì em biết em không còn thích hợp ở lại bên anh nữa rồi. Arthur, em không muốn rời đi trong tiếc nuối, em càng không thể khống chế được trái tim đã lỡ yêu anh. Em biết, hành động lúc này của em đáng hổ thẹn đến mức nào. Arthur, trước khi đến đây, em đã nói rõ với Thượng Đế rằng, tất cả đều là lỗi lầm của em, em chấp nhận gánh chịu mọi sự trừng phạt. Em cũng từng thề trước Thượng Đế rằng sẽ đem chuyện đêm nay xuống dưới đáy mồ."
Cuối cùng, cuối cùng…
"Arthur, em có đẹp không?" Cô ta run rẩy cất tiếng hỏi.
"Ừ."
Kim Jena thầm thở phào.
Anh đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Trái tim Kim Jena gần như nhảy khỏi lồng ngực, tuy nhiên…
Utah Tụng Hương không tiến thêm bước nào.
Chiếc bàn làm việc ngăn cách hai người.
Ở tất cả các sự kiện công, rất nhiều đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn thiêu rụi toàn bộ trang phục bao phủ cơ thể, để cô ta không mảnh vải che thân đứng trước mặt bọn họ. Nhưng không phải Utah Tụng Hương. Chẳng phải anh vừa nói cô ta đẹp sao?
"Arthur." Giọng cô ta run rẩy dữ dội, "Em không đủ đẹp sao?"
"Không, em rất đẹp." Giọng nói anh hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô ta không hề né tránh, "Jena, trong số phụ nữ anh từng gặp, vóc dáng của em có thể lọt vào top 3. Anh từng ngắm nhìn rất nhiều phụ nữ, trong cả hộp đêm hay các buổi tiệc, có người được dẫn thẳng đến nơi anh ở, có người gõ cửa phòng anh như em. Loại phụ nữ gì cũng có, gái nhảy, siêu mẫu, gái đứng đường, thiếu nữ chưa thành niên, sinh viên điện ảnh, tiểu thư nhà giàu… nhiều vô kể. Có lẽ vì đã gặp nhiều nên anh đã chai lỳ rồi. Có lần ở khách sạn, anh quên mất người phụ nữ được đưa đến phòng anh làm nghề gì. Đương nhiên cô ấy được đưa đến phòng anh như một món quà. Anh chỉ nhớ đó là một người phụ nữ xinh đẹp có vết bớt rất đáng yêu, dấu vết rất nhỏ. Anh nhìn mãi mới nhận ra đó là vết bớt hình cỏ ba lá. Đó là lần đầu tiên anh thấy một vết bớt như vậy. Anh lập tức gọi điện cho bạn, kể chuyện này cho cậu ta nghe. Thậm chí anh còn buôn điện thoại với bạn một lúc lâu về vết bớt hình cỏ ba lá đó."
"Jena, chắc chắn em không đoán được kết cục của chuyện này đâu." Utah Tụng Hương vỗ tay lên trán.
Trái tim Kim Jena đã chết lặng.
Utah Tụng Hương mở ngăn kéo, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh không hút điếu thuốc đã châm lửa mà để mặc nó cháy dần trên đầu ngón tay.
Trong làn khói mờ ảo, anh ảo não kể về kết cục của chuyện kia.
"Người phụ nữ có vết bớt hình cỏ ba lá đó hắt nước lên mặt anh."
Giờ khắc này, Kim Jena đã biết vì sao trái tim của mình lại chết lặng rồi.
Việc người đàn ông này vẫn bàng quan trước cơ thể trần trụi của cô ta đã khiến cô ta tuyệt vọng.
Tuyệt vọng và tức giận.
Nếu có thể, cô ta cũng muốn hắt cả cốc nước lên mặt Utah Tụng Hương.
"Hôm ấy, người phụ nữ đó khóc lóc mắng anh là đồ khốn kiếp, còn quăng thù lao bạn anh trả cho cô ấy qua cửa sổ xuống đường lớn. Ngày đó, anh đã hiểu hành động của mình ác ý đến thế nào."
"Jena, bây giờ em về phòng đi, anh không muốn em cũng khóc lóc mắng anh khốn kiếp như cô gái đó."
Đúng vậy, Utah Tụng Hương đúng là tên khốn! Tại sao anh có thể gọi điện thoại cho bạn bàn tán về vết bớt hình cỏ ba lá trước mặt cô gái ấy. Bây giờ, tên khốn này còn phũ hơn, kể cho cô ta chuyện một cô gái bị đưa vào phòng khách sạn. Phải biết rằng, bộ váy tuột khỏi cơ thể cô ta rất chói mắt. Phải biết rằng, cô ta không phải kiểu phụ nữ cầm tiền để gõ cửa phòng người khác. Phải biết rằng, cô ta và anh đã là bạn học suốt mấy năm. Phải biết rằng, anh là chàng thanh niên mặc áo hoodie của cô ta.
Kim Jena biết, hành động đúng đắn nhất bây giờ là về phòng như lời Utah Tụng Hương nói. Trở về phòng còn có thể giữ lại chút tự trọng.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng, nhưng mà…!
"Arthur, em vừa có một ý nghĩ điên rồ. Trước khi trở lại London, em muốn mang theo thứ gì đó. Ví dụ như tài liệu mật của Goran. Em bảo đảm, em có thể mang nó rời khỏi Goran trót lọt. Nhưng đến London, em lại mắc tật xấu huênh hoang. Em đã để lộ tài liệu mật ra, may mà chuyện xảy ra ở nội thành London. Nhưng từ đó em mất quyền nhập cảnh Goran. Arthur, anh yên tâm đi, em chỉ lấy
giấy tờ không quan trọng thôi." Sợ Utah Tụng Hương không hiểu ý của mình, Kim Jena nói tiếp, "Arthur, cứ như vậy, em không đến Goran được nữa, đêm nay sẽ trở thành lần cuối chúng ta gặp nhau. Arthur, nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ để bảo đảm, vậy em sẽ dẫn mẹ rời khỏi London, đến một nơi không ai biết mẹ con em."
Ý nghĩ điên cuồng như vậy, cả một tràng độc thoại như vậy…
"Arthur, anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả."
Anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả, từ tận sâu trong đáy lòng em.
"Đáng giá đến vậy sao?" Anh hỏi, đôi mắt không chút xao động.
Vào khoảnh khắc ấy, Kim Jena muốn nhặt váy dưới đất lên, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này. Căn phòng này có thể trở thành điều tủi nhục nhất trong cuộc đời cô ta.
Đáng giá thế nào ư?
"Bởi vì, Utah Tụng Hương không phải là Henry Ngô." Từng câu từng chữ.
Kim Jena đã gặp quá nhiều người đàn ông như ba cô ta. Vẻ ngoài không giống, nhưng bản chất thì giống nhau. Họ đều ích kỷ ngạo mạn, vô trách nhiệm, đứng núi này trông núi nọ.
Trong căn phòng đóng kín cửa sổ, làn khói từ điếu thuốc trên ngón tay anh vẫn lặng lẽ lan ra. Không biết có làn gió lén lút từ đâu thổi vào mà tạt vào làn khói. Một luồng khói xanh vấn vít bay lên, xuyên qua giữa anh và cô.
Giữa làn khói xanh, Utah Tụng Hương khẽ cười.
Nụ cười nơi khóe môi anh tựa như ánh mắt khiến lòng bạn phiền muộn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, bạn đã bắt đầu phiền muộn, không nên quen biết người như vậy. Khi hiểu rõ rồi, bạn càng buồn phiền hơn, thậm chí còn không biết đang buồn phiền chuyện gì nữa.
"Jena, em đã gặp Barbara rồi thì phải." Anh mỉm cười nhìn cô.
"Cộc, cộc, cộc!" Sau ba tiếng gõ cửa, căn phòng sáng đèn vẫn không có động tĩnh.
Qua cánh cửa, Kim Jena nói khẽ: "Là em, Jena đây."
Hai phút sau, cánh cửa mới mở ra.
Nhưng cũng chỉ hé ra khoảng một phần ba.
Một phần ba này cũng đủ rồi. Cô ta không chờ chào hỏi người mở cửa mà nghiêng người lách vào luôn.
Khi lách mình qua cánh cửa đó, Kim Jena biết, dù Tô Thâm Tuyết không rời đi, cô ta vẫn mặc bộ váy này gõ cửa phòng làm việc của Utah Tụng Hương.
Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng.
Mọi chuyện đã được quyết định rồi.
Căn phòng ở gần hồ, chia làm hai khu vực. Bên trái là phòng ngủ, bên phải là phòng làm việc.
Phòng làm việc còn sáng đèn.
Ánh sáng rất êm dịu, đúng tầm hiệu ứng mà Kim Jena mong muốn. Mặt bàn làm việc còn đặt vài công văn chưa ký, là lượng công việc trước khi ngủ của ngày hôm nay. Đây là thói quen của Utah Tụng Hương, cũng là một trong những điểm Kim Jena thích anh. Cô thường ngắm trộm dáng vẻ anh lúc làm việc, từ ngưỡng mộ, dần chuyển sang yêu thích.
Sau lưng cô ta vang lên tiếng bước chân.
Mỉm cười xoay người, Kim Jena và Utah Tụng Hương đứng đối diện nhau.
Utah Tụng Hương không hề tỏ ra ngạc nhiên với cách ăn mặc của cô ta, cũng không thắc mắc vì sao cô ta lại ăn mặc như vậy. Anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng hơn rất nhiều.
Như mặt nước trong vắt phẳng lặng như gương.
Nửa đêm, đối diện với đôi mắt ấy, cảm xúc bỗng trào dâng.
Đơn từ chức hiện giờ vẫn nằm trong tay cô ta.
Trước khi cởi váy ra, cô ta phải đưa đơn từ chức cho anh.
Tình yêu công sở trong giới chính trị là chuyện tối kỵ. Sau khi nộp đơn, họ sẽ được giải phóng khỏi mối quan hệ lãnh đạo và nhân viên. Khi không còn là lãnh đạo của cô ta, người đàn ông này còn một thân phận khác, là một người đã có vợ. Cô ta đã đặt vé máy bay. Mười một tiếng nữa, cô ta sẽ lên máy bay về London. Cô ta sẽ mang theo chuyện xảy ra trong căn phòng này đêm nay xuống đáy mồ. Cô ta sẵn lòng làm việc này vì anh.
Kim Jena còn tự chuẩn bị rượu rồi. Đó là một chai rượu rất nhỏ, nhìn giống chai nước hoa hơn. Cô ta lấy rượu khỏi túi, hớp hai ngụm, chai rượu đã vơi đi quá nửa.
Rượu cồn là một thứ tốt, vừa trôi xuống họng đã nóng rát, tất cả giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn.
Cấp trên của cô vẫn không hề tỏ thái độ gì.
Đây không phải là một hành động cảm tính bộc phát.
Cô ta đặt chai rượu lên bàn, kẹp đơn từ chức giữa hai ngón tay, huơ huơ trước mặt Utah Tụng Hương: "Ngài Thủ tướng, ngài đoán thử xem đây là gì?"
"Là gì?" Anh miễn cưỡng hỏi lại.
Utah Tụng Hương và cô ta đứng cách nhau khoảng năm bước chân, gấu váy trải dài trên sàn nhà. Chỉ trong chớp mắt, hai người chỉ còn cách nhau nửa bước. Cô ta đưa đơn từ chức cho Utah Tụng Hương.
"Đây là đơn từ chức." Cô ta nói khẽ.
Anh hờ hững đáp lại một tiếng.
Đây thật sự không phải là một hành động cảm tính bộc phát.
"Arthur." Như hồi còn ở London, cô ta khẽ gọi tên tiếng Anh của anh, "Em nhớ London, nhớ khe núi chúng ta từng đi cắm trại cùng nhau. Arthur, nói với em đi, rằng bây giờ chúng ta vẫn còn ở khe núi ấy, nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh là chàng trai mặc áo hoodie, tình nguyện ngồi nghe em mắng Henry Ngô suốt một trăm phút."
Thời đại này, gia đình tan vỡ là chuyện không hề xa lạ.
Điều khiến Kim Jena căm phẫn tức giận nhất, đó là ngày kết thúc thời hạn ly thân cũng là ngày tái hôn của ba cô ta. Trước khi tái hôn, cô ta đã có nhiều lần nghe tin ông có quan hệ mập mờ với mấy sinh viên, khi nộp đơn ly thân cũng chỉ nói muốn có thêm thời gian cho hai bên bình tĩnh lại. Đáng nói hơn là, vợ sau là một trong những sinh viên của ông ta. Ba cô ta đã dùng lời ngon tiếng ngọt làm cho một cô gái trẻ hơn ông ta mười sáu tuổi phải nghỉ học để lấy ông ta.
Đêm ông ta làm đám cưới, Kim Jena và Utah Tụng Hương lên núi cắm trại.
Sao giăng kín trời, cô ta mắng người đàn ông tệ bạc kia một trận, phỉ nhổ tất cả mọi đàn ông phụ nữ lang chạ, thề rằng từ giờ cho đến lúc chết, cô ta chỉ yêu bản thân mình, không yêu bất cứ người đàn ông nào hết.
Lời nói ấy vẫn còn văng vẳng bên tai.
Vậy mà chỉ mới mấy năm, cô ta đã si mê say đắm chàng thanh niên mặc áo hoodie đi cắm trại cùng mình.
"Arthur, hãy nói với em rằng, bây giờ chúng ta đang ngồi lên cỗ máy thời gian trở lại khe núi đó. Trên đầu chúng ta là bầu trời đầy sao, là buổi tối thích hợp làm chuyện đó nhất. Anh nói có phải không?" Lẩm bẩm như đang mộng du, Kim Jena kiễng chân lên.
Cùng với tiếng gọi "Jena", không khí quanh người cô ta như ngưng tụ lại.
Chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt nhìn cô ta như được phủ một tầng băng tuyết.
Utah Tụng Hương chậm rãi nâng bàn tay đeo nhẫn cưới lên rồi nói: "Jena, không có cỗ máy thời gian đâu. Bây giờ chúng ta không ở trong khe núi đó, cũng không thích hợp để ở trong khe núi đó."
Mũi chân đang kiễng lên lại hạ xuống.
Trước ánh mắt lạnh lẽo ấy, cô ta bất giác lùi về sau một chút.
Đơn từ chức bị vò nát, ném vào sọt rác: "Ngoài ra, xử lý đơn từ chức của cấp dưới chưa bao giờ nằm trong phạm vi công việc của Thủ tướng. Nếu anh là em, anh sẽ quay về soạn một lá đơn từ chức khác, rồi làm theo đúng quy trình để nó có hiệu lực."
Vòng qua người cô ta, Utah Tụng Hương quay lại ngồi vào bàn làm việc.
Hiển nhiên, anh đang ra lệnh đuổi khách.
Thoáng tính toán, Kim Jena bước từng bước nhỏ đến trước mặt Utah Tụng Hương.
Trước khi gõ cửa, cô ta đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt rồi.
Utah Tụng Hương từ chối cô ta. Kết quả này không chỉ làm cô ta hụt hẫng mà còn khiến cô ta xao xuyến. Ít nhất, Utah Tụng Hương không phải là Henry Ngô. Ngón áp út ông ta đeo nhẫn cưới, nhưng không hề từ chối bất cứ người phụ nữ nào.
Đây là người đàn ông mà cô ta yêu. Đây là người đàn ông cô ta ngưỡng mộ.
Người ta nói không hề sai. Phụ nữ là một sinh vật kỳ lạ.
Thời khắc này, Kim Jena càng khao khát, càng muốn dùng đêm nay làm lễ truy điệu cho phần đời còn lại.
Cô ta ghê tởm toàn bộ đàn ông trên đời này. Cô ta chỉ thích chàng thanh niên mặc áo hoodie cắm trại cùng mình thôi.
Nếu chấm một vóc dáng hoàn hảo là một trăm điểm, vậy dáng người của cô ta phải đạt chín mươi lăm điểm. Kim Jena ý thức được điều này rõ ràng hơn ai khác. Hồi đi nghiên cứu sinh, đã có công ty người mẫu đồ lót ở London mang séc đến tìm cô nhiều lần.
"Arthur." Ánh mắt cô ta lả lơi dịu dàng, tiếng gọi nồng nàn đắm say, "Em hy vọng rằng, lúc mái tóc em đã bạc, em sẽ dẫn chó cưng đi họp lớp với bạn cũ. Khi có người hỏi em về mối tình đã qua, em có thể nói: 'Lần đầu tiên của tôi đã trao cho người đàn ông ưu tú nhất trên thế giới, cũng là người đàn ông tôi yêu’."
Lớp vải mềm mại lả lướt trên làn da, tuột xuống mũi chân cô ta. Đúng như lời đồn, chỉ cần một cái chớp mắt để cởi bộ váy này. "Bên trong váy không mặc gì lại càng hấp dẫn." Đây là nguyên văn lời nhà thiết kế, cô đã nghe theo lời đề nghị của ông ta.
Mọi ánh sáng trong căn phòng đều dồn lên người cô ta. Cả ánh mắt anh cũng vậy.
Cô đáp lại anh bằng sự dịu dàng như nước.
"Em đã đặt vé máy bay về London, vì em biết em không còn thích hợp ở lại bên anh nữa rồi. Arthur, em không muốn rời đi trong tiếc nuối, em càng không thể khống chế được trái tim đã lỡ yêu anh. Em biết, hành động lúc này của em đáng hổ thẹn đến mức nào. Arthur, trước khi đến đây, em đã nói rõ với Thượng Đế rằng, tất cả đều là lỗi lầm của em, em chấp nhận gánh chịu mọi sự trừng phạt. Em cũng từng thề trước Thượng Đế rằng sẽ đem chuyện đêm nay xuống dưới đáy mồ."
Cuối cùng, cuối cùng…
"Arthur, em có đẹp không?" Cô ta run rẩy cất tiếng hỏi.
"Ừ."
Kim Jena thầm thở phào.
Anh đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Trái tim Kim Jena gần như nhảy khỏi lồng ngực, tuy nhiên…
Utah Tụng Hương không tiến thêm bước nào.
Chiếc bàn làm việc ngăn cách hai người.
Ở tất cả các sự kiện công, rất nhiều đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn thiêu rụi toàn bộ trang phục bao phủ cơ thể, để cô ta không mảnh vải che thân đứng trước mặt bọn họ. Nhưng không phải Utah Tụng Hương. Chẳng phải anh vừa nói cô ta đẹp sao?
"Arthur." Giọng cô ta run rẩy dữ dội, "Em không đủ đẹp sao?"
"Không, em rất đẹp." Giọng nói anh hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô ta không hề né tránh, "Jena, trong số phụ nữ anh từng gặp, vóc dáng của em có thể lọt vào top 3. Anh từng ngắm nhìn rất nhiều phụ nữ, trong cả hộp đêm hay các buổi tiệc, có người được dẫn thẳng đến nơi anh ở, có người gõ cửa phòng anh như em. Loại phụ nữ gì cũng có, gái nhảy, siêu mẫu, gái đứng đường, thiếu nữ chưa thành niên, sinh viên điện ảnh, tiểu thư nhà giàu… nhiều vô kể. Có lẽ vì đã gặp nhiều nên anh đã chai lỳ rồi. Có lần ở khách sạn, anh quên mất người phụ nữ được đưa đến phòng anh làm nghề gì. Đương nhiên cô ấy được đưa đến phòng anh như một món quà. Anh chỉ nhớ đó là một người phụ nữ xinh đẹp có vết bớt rất đáng yêu, dấu vết rất nhỏ. Anh nhìn mãi mới nhận ra đó là vết bớt hình cỏ ba lá. Đó là lần đầu tiên anh thấy một vết bớt như vậy. Anh lập tức gọi điện cho bạn, kể chuyện này cho cậu ta nghe. Thậm chí anh còn buôn điện thoại với bạn một lúc lâu về vết bớt hình cỏ ba lá đó."
"Jena, chắc chắn em không đoán được kết cục của chuyện này đâu." Utah Tụng Hương vỗ tay lên trán.
Trái tim Kim Jena đã chết lặng.
Utah Tụng Hương mở ngăn kéo, rút một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh không hút điếu thuốc đã châm lửa mà để mặc nó cháy dần trên đầu ngón tay.
Trong làn khói mờ ảo, anh ảo não kể về kết cục của chuyện kia.
"Người phụ nữ có vết bớt hình cỏ ba lá đó hắt nước lên mặt anh."
Giờ khắc này, Kim Jena đã biết vì sao trái tim của mình lại chết lặng rồi.
Việc người đàn ông này vẫn bàng quan trước cơ thể trần trụi của cô ta đã khiến cô ta tuyệt vọng.
Tuyệt vọng và tức giận.
Nếu có thể, cô ta cũng muốn hắt cả cốc nước lên mặt Utah Tụng Hương.
"Hôm ấy, người phụ nữ đó khóc lóc mắng anh là đồ khốn kiếp, còn quăng thù lao bạn anh trả cho cô ấy qua cửa sổ xuống đường lớn. Ngày đó, anh đã hiểu hành động của mình ác ý đến thế nào."
"Jena, bây giờ em về phòng đi, anh không muốn em cũng khóc lóc mắng anh khốn kiếp như cô gái đó."
Đúng vậy, Utah Tụng Hương đúng là tên khốn! Tại sao anh có thể gọi điện thoại cho bạn bàn tán về vết bớt hình cỏ ba lá trước mặt cô gái ấy. Bây giờ, tên khốn này còn phũ hơn, kể cho cô ta chuyện một cô gái bị đưa vào phòng khách sạn. Phải biết rằng, bộ váy tuột khỏi cơ thể cô ta rất chói mắt. Phải biết rằng, cô ta không phải kiểu phụ nữ cầm tiền để gõ cửa phòng người khác. Phải biết rằng, cô ta và anh đã là bạn học suốt mấy năm. Phải biết rằng, anh là chàng thanh niên mặc áo hoodie của cô ta.
Kim Jena biết, hành động đúng đắn nhất bây giờ là về phòng như lời Utah Tụng Hương nói. Trở về phòng còn có thể giữ lại chút tự trọng.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nhưng, nhưng mà…!
"Arthur, em vừa có một ý nghĩ điên rồ. Trước khi trở lại London, em muốn mang theo thứ gì đó. Ví dụ như tài liệu mật của Goran. Em bảo đảm, em có thể mang nó rời khỏi Goran trót lọt. Nhưng đến London, em lại mắc tật xấu huênh hoang. Em đã để lộ tài liệu mật ra, may mà chuyện xảy ra ở nội thành London. Nhưng từ đó em mất quyền nhập cảnh Goran. Arthur, anh yên tâm đi, em chỉ lấy
giấy tờ không quan trọng thôi." Sợ Utah Tụng Hương không hiểu ý của mình, Kim Jena nói tiếp, "Arthur, cứ như vậy, em không đến Goran được nữa, đêm nay sẽ trở thành lần cuối chúng ta gặp nhau. Arthur, nếu anh cảm thấy vẫn chưa đủ để bảo đảm, vậy em sẽ dẫn mẹ rời khỏi London, đến một nơi không ai biết mẹ con em."
Ý nghĩ điên cuồng như vậy, cả một tràng độc thoại như vậy…
"Arthur, anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả."
Anh đáng để em hiến dâng hy sinh tất cả, từ tận sâu trong đáy lòng em.
"Đáng giá đến vậy sao?" Anh hỏi, đôi mắt không chút xao động.
Vào khoảnh khắc ấy, Kim Jena muốn nhặt váy dưới đất lên, nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này. Căn phòng này có thể trở thành điều tủi nhục nhất trong cuộc đời cô ta.
Đáng giá thế nào ư?
"Bởi vì, Utah Tụng Hương không phải là Henry Ngô." Từng câu từng chữ.
Kim Jena đã gặp quá nhiều người đàn ông như ba cô ta. Vẻ ngoài không giống, nhưng bản chất thì giống nhau. Họ đều ích kỷ ngạo mạn, vô trách nhiệm, đứng núi này trông núi nọ.
Trong căn phòng đóng kín cửa sổ, làn khói từ điếu thuốc trên ngón tay anh vẫn lặng lẽ lan ra. Không biết có làn gió lén lút từ đâu thổi vào mà tạt vào làn khói. Một luồng khói xanh vấn vít bay lên, xuyên qua giữa anh và cô.
Giữa làn khói xanh, Utah Tụng Hương khẽ cười.
Nụ cười nơi khóe môi anh tựa như ánh mắt khiến lòng bạn phiền muộn.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, bạn đã bắt đầu phiền muộn, không nên quen biết người như vậy. Khi hiểu rõ rồi, bạn càng buồn phiền hơn, thậm chí còn không biết đang buồn phiền chuyện gì nữa.
"Jena, em đã gặp Barbara rồi thì phải." Anh mỉm cười nhìn cô.
Bình luận facebook