Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99 - Chương 99 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (1)
Chương 99 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (1)
Đỉnh đầu muôn ngàn sao sáng, Tô Thâm Tuyết đứng trên lưng ghế dài, Utah Tụng Hương đứng cách cô chừng một bước.
Cơn gió đêm thổi qua, cô nói với anh:
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Không khóc nức nở, không đấm ngực giậm chân, không trách móc chửi rủa, câu: "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi" nhẹ như gió thoảng mây trôi, như câu thăm hỏi lơ đễnh nơi đầu đường ngõ hẻm.
Cô cúi xuống nhìn anh.
Anh không nhúc nhích.
Ánh mắt rơi vào đêm tối vô định.
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Lát sau, anh hờ hững trả lời: "Ừ."
Hả? Nghĩ thế nào Tô Thâm Tuyết cũng thấy tiếng "Ừ" này không phải là thái độ thừa nhận.
Nghĩ kỹ lại, nó giống như một phát âm đơn thuần, vô cùng có lệ, như một người lớn đối phó với đứa trẻ hư cố tình gây rối: "Suỵt, đừng quấy nữa."
"Tụng Hương..."
"Nữ hoàng bệ hạ." Anh duỗi tay về phía cô, "Xuống đi được không?"
Tránh tay anh, Tô Thâm Tuyết bước xuống khỏi băng ghế.
Cô xỏ lại giày.
Cô và anh lại đi một vòng quanh vườn hoa, bước chân nhàn tản thư thái.
Như thể cảnh tượng ở băng ghế dài chưa từng xảy ra.
Tô Thâm Tuyết không thể ngờ Utah Tụng Hương sẽ phản ứng bình thản như vậy. Với hiểu biết của cô về con trai trưởng nhà Utah, anh không nổi trận lôi đình thì cũng sẽ tống cổ cô ra khỏi số Một đường Jose, ra lệnh cưỡng chế cô ở lại Cung điện Jose mà suy nghĩ.
Anh vẫn chưa nghe rõ à?
Cô dừng dưới ánh đèn sân vườn, nói rành mạch từng chữ: "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Lần này, anh đã nghe rõ rồi chứ?
Mà, khuôn mặt gần trong gang tấc vẫn quá đỗi bình thản.
Cô thở hắt ra một hơi, nhìn vào mắt Utah Tụng Hương: "Em muốn ly hôn với anh, Tô Thâm Tuyết muốn ly hôn với Utah Tụng Hương."
Âm lượng của cô làm anh bất mãn. Anh nhíu mày, giơ tay gõ mạnh lên đỉnh đầu cô:
"Tô Thâm Tuyết, để mà so sánh, 'Tụng Hương, em yêu anh' đáng yêu hơn 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi' một chút đấy."
Nói như vậy, Utah Tụng Hương đã nghe cô nói từ lúc trước rồi.
Cô nói từng tiếng rõ ràng: "Em biết, chúng ta không giống vợ chồng bình thường, nên em chấp nhận đề nghị của luật sư."
"Nói như vậy, em đã gặp luật sư trong khi anh không hay biết gì, để luật sư tiến hành đánh giá hôn nhân của chúng ta sao?" Utah Tụng Hương vỗ trán.
Tô Thâm Tuyết mím môi.
"Tô Thâm Tuyết!"
Tay cô vẫn không tự chủ mà run lên bởi tiếng quát của anh.
Xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.
Cô lặng lẽ chờ đợi.
Theo sau đó là tiếng thở dài.
Utah Tụng Hương ôm mặt cô ngắm nghía thật kỹ. Từ lông mày đến mắt, từ mắt đến lông mày, nhìn đến nỗi cô phải cụp mắt xuống.
"Quả nhiên, gần đây Utah Tụng Hương thật sự bị Tô Thâm Tuyết mê hoặc rồi." Giọng nói của anh đầy bất lực, "Tô Thâm Tuyết bí mật gặp luật sư sau lưng Utah Tụng Hương, để luật sư tiến hành đánh giá cuộc hôn nhân này, sau đó nói một câu xằng bậy, 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi'. Ấy vậy mà Utah Tụng Hương lại không nổi giận, đã không nổi giận thì thôi, thậm chí còn cảm thấy đôi khuyên tai xanh lục đung đưa lúc Tô Thâm Tuyết nói chuyện vô cùng đáng yêu. Thế này có bình thường không?" Anh tự hỏi tự đáp, "Kỳ cục, quá kỳ cục."
Anh quay mặt cô về phía anh, cất giọng khàn khàn:
"Tô Thâm Tuyết, em thấy anh bây giờ có giống sắp nổi giận không?"
Cô dời mắt.
"Em cũng cảm thấy không giống à?" Giọng này là giọng giận rồi, "Vì vậy... Nguyên nhân không nổi giận phần lớn chính là, Utah Tụng Hương thật sự đã bị Tô Thâm Tuyết hớp hồn, mà không chỉ dừng lại ở đó thôi đâu."
Anh ôm chặt cô vào lòng.
"Vậy phải làm sao đây? Cứ theo chiều hướng này, về sau con trai trưởng nhà Utah phải nghe theo con gái lớn nhà họ Tô rất nhiều chuyện."
Mắt cô cay xè.
Cô đã chuẩn bị cả ngày cho thời khắc này, xem xét, đọc kỹ từng chữ trong văn bản.
Cô nhắm mắt lại, nói theo những suy nghĩ đã chuẩn bị từ trước: "Tạm thời chúng ta không công khai chuyện ly hôn. Luật sư nói chúng ta có thể chọn chiến lược cắt lạp xưởng, cắt gọt, giản lược từng chút một. Một, hai năm sau, chúng ta sẽ giảm dần số lần xuất hiện công khai cùng nhau, rồi mọi người sẽ dần cảm thấy bất thường. Sau đó, thỉnh thoảng tin đồn tình cảm giữa Nữ hoàng và Thủ tướng phai nhạt dần vì công việc bận rộn sẽ được tung ra, làm cho người ta ý thức được tình cảm giữa Nữ hoàng và Thủ tướng đã phai nhạt. Khi ý thức này theo thời gian chuyển thành nhận thức chung, chúng ta sẽ tuyên bố tin ly hôn, để dân chúng tiếp nhận một cách tự nhiên khi đã được chuẩn bị tâm lý từ trước."
Ngẫm nghĩ, cô bổ sung một câu.
"Đừng lo, em sẽ không ký đơn trước cuộc tổng tuyển cử đâu."
"Nghe có vẻ, dường như Thâm Tuyết yêu dấu đã chuẩn bị xong đơn ly hôn rồi à?" Anh hỏi.
Lặng im.
"Thật sự đã chuẩn bị rồi à?"
"Ừ." Cô khẽ đáp.
Tiếng cười khẽ vang lên từ đỉnh đầu cô. Trong chớp mắt, tiếng cười khẽ chuyển thành tính nết tệ hại của riêng Utah Tụng Hương
"Vứt cái chiến lược cắt lạp xưởng ấy xuống mười tám tầng dưới địa ngục đi!" Anh vứt cà vạt xuống đất.
Utah Tụng Hương cưỡng ép kéo cô về phía thang máy.
Cô ra sức giãy giụa, cô biết anh muốn làm gì. Sau mấy lần giằng co, anh quả quyết ôm lấy cô. Trong lúc giãy giụa, cô đánh rơi giày, mái tóc buộc gọn cũng tán loạn.
Tiếng la hét thu hút sự chú ý của một số nhân viên. Utah Tụng Hương quát vào mặt họ: Cút!
Vào thang máy.
Thang máy đi lên đi xuống ít nhất năm lần, trong năm lần này, áo khoác của cô đứt cúc rơi xuống đất trước sự phá hoại của anh. Anh đè cô lên buồng thang máy, làm hết những gì một người đàn ông có thể làm với một người phụ nữ, chỉ còn một bước cuối cùng. Anh ngang ngược nói: "Thâm Tuyết yêu dấu, em có tin không, lát nữa thôi, anh sẽ làm em ngoan ngoãn nói rằng, những gì em vừa nói kia chỉ là lời nói nhảm mà thôi."
"Nói cho anh biết, nào, muốn làm ở đây hay ở chỗ khác? Hả?" Thấy lịch sử chuẩn bị lặp lại, cô thôi chống cự, mặc kệ anh, nhắm mắt lại nói: "Có lẽ, có lẽ em sẽ chấp nhận rằng những gì mình vừa nói là nhảm nhí, thậm chí nói tất cả những gì anh muốn nghe. Nhưng xong rồi thì sao, sau khi kết thúc, anh còn dùng cách gì để em nói những lời đó nữa?"
Đáp lại cô là tiếng sợi vải bị xé rách, sức công phá của con trai trưởng nhà Utah dữ dội chưa từng có. Cô mặc kệ anh, nói: "Anh vẫn luôn như vậy, đẩy em đi về phía tuyệt vọng sau mỗi lần thất vọng."
Anh im lặng.
Thang máy xuống dần.
Tóc cô rối bời, quần áo không đủ che thân. Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt ghim chặt trên mặt cô, như muốn chạm đến tim cô thông qua đôi mắt đó: Tại sao con gái lớn nhà họ Tô lại làm vậy?
Tô Thâm Tuyết nói muốn ly hôn với Utah Tụng Hương.
Chuyện này quá hoang đường.
Cô đón nhận ánh mắt anh.
Tụng Hương, em thật sự không lừa anh, cũng không phải đang dùng chiến thuật gì với anh, lại càng không phải đang trả thù của anh.
Tụng Hương, lần này Tô Thâm Tuyết thật sự muốn rời xa anh rồi.
Anh hỏi cô tại sao ư?
Cô suy đi rồi nghĩ lại, đáp án chỉ có một.
Từ nay về sau, cô sẽ không nói "Tụng Hương, em yêu anh" nữa.
Có lẽ anh không biết, đối với Tô Thâm Tuyết, câu "Tụng Hương, em yêu anh" đã là một kỳ tích rồi.
Dần dần, khóe mắt cô dâng lên ánh nước.
Cửa thang máy mở một nửa rồi đóng lại.
Đóng lại rồi, thang máy lại chạy lên trên.
Anh nhặt áo khoác dưới đất, choàng lại người cô. Bàn tay anh vụng về sửa lại tóc cho cô, muốn chỉnh lại nó về như cũ nhưng không biết phải làm sao.
Cô nói với anh không sao đâu, anh nói không được.
Mãi sau anh mới nói.
"Thâm Tuyết, nhìn mà xem, giống lúc trước rồi này." Anh nói với cô, "Vì thế, anh chưa làm gì cả đâu nhé."
Đừng để bụng.
Anh ôm cô.
"Có thể coi như anh chưa làm gì được không?"
Cô ngơ ngác đứng đó.
"Hử?"
"Được."
Nửa tiếng sau, xe Hà Tinh Tinh dừng ở bãi đậu đỗ xe tại số Một đường Jose.
Utah Tụng Hương mở cửa xe cho cô, nghiêng người in môi lên trán cô: "Em nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Cô vẫn muốn nói thêm.
"Gần đây em mệt mỏi rồi." Anh đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi chạy khỏi số Một đường Jose.
Bóng dáng im lìm ấy chiếu lên gương chiếu hậu, dần dần nhỏ đi rồi biến mất.
Ngày hôm sau, trang web của Nữ hoàng đăng tin: Vì tay bị thương, Nữ hoàng tạm dừng mọi công vụ.
Tô Thâm Tuyết trôi qua hai ngày hết ăn lại ngủ ở Cung điện Jose. Hai đêm đó, Tô Thâm Tuyết đều nhận được điện thoại chúc ngủ ngon của Utah Tụng Hương đúng giờ.
Mùng Một tháng Sáu, cuộc bầu cử chọn người lãnh đạo Goran chính thức bắt đầu.
Hai Đảng công khai ứng cử viên của mình. Cậu Hai nhà Juilliard thay thế cậu Hai nhà Healther đang bận bịu chuyện kiện tụng tranh đấu chức lãnh đạo Goran cùng Thủ tướng Utah Tụng Hương hiện tại.
Tô Thâm Tuyết nhìn thấy tên Juilliard Lịch khi người lãnh đạo Đảng Tự do công bố danh sách tranh cử.
Đây xem như tin tức khá thoải mái mà cô nhận được dạo gần đây. Cô đã không gặp con trưởng nhà Juilliard một khoảng thời gian dài rồi.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Lịch.
Bây giờ Lịch đang ở Los Angeles, cuối tháng mới lên đường về Goran.
Con trưởng nhà Juilliard vẫn khéo hiểu lòng người như xưa. Trong điện thoại, anh ta không hề hỏi gì đến chuyện giữa cô và Utah Tụng Hương gần đây, mà chỉ thỏa mãn sự tò mò của cô, ba hoa về những tin đồn thú vị và tai tiếng của ngôi sao Hollywood, thêm vài chuyện bí mật độc nhất vô nhị.
Một bóng người chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần.
Điện thoại bị Utah Tụng Hương lấy đi.
Nhận điện thoại, ánh mắt chiếu lên mặt cô mang theo ý cảnh cáo không thể che giấu. Anh lạnh giọng nói với ống nghe: "Nếu anh không muốn bị đá ra khỏi đội tranh cử của Đảng Tự do vì không đủ chuyên nghiệp, thì trước khi tổng tuyển cử kết thúc, vui lòng đừng gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho vợ tôi."
Khi mới đến Hollywood, Lịch từng là khách mời trong chương trình tranh biện, đương nhiên có tài ăn nói. Không biết Lịch nói gì qua điện thoại mà mặt Utah Tụng Hương tái mét, tay siết lại, lộ cả khớp xương.
Nhưng con trai trưởng nhà Utah cũng là kẻ giả tạo lành nghề. Anh thể hiện sự chào đón dành cho con cả nhà Juilliard khi Lịch trở thành một trong những đại biểu tranh cử của Đảng Tự do. Vì có sự tham gia của anh ta, Utah Tụng Hương khá mong đợi đối với tổng tuyển cử tháng Tám này.
"Ekip của các anh làm tôi buồn ngủ." Anh nói vậy.
Cúp máy, Utah Tụng Hương hỏi Tô Thâm Tuyết, rốt cuộc Lịch đã nói gì để Nữ hoàng bệ hạ cười vui vẻ như thế.
Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve khóe miệng cô, ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lại dịu dàng.
"Rốt cuộc Lịch đã nói gì mà Nữ hoàng bệ hạ lại cười như một cô gái ngốc nghếch như vậy? Là người bạn đời của người được đề cử làm Thủ tướng, em thân thiết với thành viên nhóm tranh cử như vậy không ổn chút nào đâu. Sau này đừng nhận điện thoại của Lịch, đừng nhận điện thoại của anh ta, cũng đừng gọi điện cho anh ta, càng đừng cười như cô nàng ngu ngốc vì anh ta."
Cô đẩy tay anh ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Căn phòng chỉ có hai người họ.
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi." Đón nhận ánh mắt của anh, cô nói.
Cơn hờn giận nơi đáy mắt vẫn chưa tan, mà mặt anh đã sa sầm, dáng vẻ muốn ném cô ra khỏi cửa sổ. Hai tay anh giữ chặt bả vai cô: "Không phải đã buộc tóc lại rồi sao? Quần áo cũng mặc lại rồi, em cũng đã đồng ý sẽ coi như chưa có gì xảy ra mà."
Cô giáo ơi, bây giờ, con trai trưởng nhà Utah không khác nào một đứa trẻ ngang ngược không biết điều.
Cô gắng lại lấy lại can đảm: "Tụng Hương, chấp nhận coi như chưa có chuyện gì xảy ra không liên quan gì đến chuyện Tô Thâm Tuyết muốn ly..."
"Câm miệng!" Utah Tụng Hương gạt chiếc điện thoại cô đặt bên cạnh xuống, "Tô Thâm Tuyết, em câm miệng cho anh. Lập tức, ngay bây giờ!"
Một giây sau, anh vội vã nhặt điện thoại lên, đặt điện thoại về chỗ cũ.
Nghiêng người, anh hôn tỉ mỉ lên mặt cô, lẩm bẩm nói, "Anh lại làm em nổi giận rồi à?"
"Anh nổi giận trước mặt em, anh biết như vậy là không tốt."
"Sẽ sửa, sẽ sửa, nhưng em phải cho anh thời gian."
"Thâm Tuyết, cho anh thời gian."
Tô Thâm Tuyết đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng lẩm bẩm vẫn tiếp tục bên tai cô...
"Em biết không, đây là lần đầu tiên Thủ tướng trốn việc đấy."
"Em muốn biết nguyên nhân không? Vì mua hoa cho Tô Thâm Tuyết đấy. Nửa tiếng trước, anh vô tình nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Một người kêu ca dạo này vợ cứ luôn giận dỗi, làm mấy ngày hôm nay anh ta cứ thấy chán chường. Người kia mách nước, xui anh ta tự đến cửa hàng hoa, cầm bó hoa còn đẫm giọt sương mai đến trước mặt vợ."
"Thật tình cờ, gần đây vợ anh cũng giận anh suốt, nên mới có chuyện ngài Thủ tướng lần đầu trốn việc thế này."
"Thâm Tuyết, có lẽ có hơn phân nửa người dân thành phố Goose biết chuyện Thủ tướng trốn việc đi mua hoa cho Phu nhân Thủ tướng rồi. Lúc anh đi cửa hàng hoa, đông người lắm."
Nói hồi lâu, hình như anh mới nhớ đến bó hoa anh đem đến thì phải?
Anh nhanh chóng tìm thấy bó hoa rơi dưới đất.
Hiển nhiên, bó hoa không phải bị đánh rơi, mà là bị nện mạnh xuống đất.
Anh nhặt bó hoa lên.
Nét mặt anh ảo não: "Nó vốn đẹp lắm. Anh thề, trên cánh hoa còn sương cơ. Nhưng... thật không khéo, nó gặp phải cảnh Phu nhân Thủ tướng cười như cô nàng ngốc nghếch."
Utah Tụng Hương đi rồi, để lại Tô Thâm Tuyết ngẩn ngơ với bó hoa bị quăng nát.
Trước khi đi, Utah Tụng Hương còn nói, một số việc sẽ nhận được kết quả nhất định nào đó. "Ví dụ, để một người đàn ông bắt đầu hốt hoảng, kiểm điểm." Nhưng khi lạm dụng thì nó sẽ trở nên phản tác dụng: "Ví dụ như, 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi'."
Bảy giờ tối hôm sau, qua màn hình tivi, tất cả người dân Goran đều được biết kế hoạch sinh con của ngài Thủ tướng và Nữ hoàng đã được lên lịch.
Tin tức đến từ chính ngài Thủ tướng.
Chính miệng ngài Thủ tướng thừa nhận trong chương trình phỏng vấn trực tiếp, kết thúc cuộc tổng tuyển cử tháng Tám, anh sẽ có một kỳ nghỉ không tệ với Nữ hoàng. Có lẽ không lâu sau kỳ nghỉ sẽ có tin tốt, nhưng không loại trừ việc có tin vui bất ngờ trước kỳ nghỉ.
Thủ tướng còn cho biết, hy vọng đứa con đầu tiên của họ là một cô bé đáng yêu y như Nữ hoàng.
Tin tức này lập tức đốt cháy cảm xúc của người dân Goran. Chưa đầy nửa tiếng, trang web chính thức của Nữ hoàng đã nhận được hơn mười nghìn tin nhắn chúc mừng, còn có người mẹ để lại kinh nghiệm mang thai cho Nữ hoàng.
Hình như người dân đã quên mất buổi họp báo ở Công viên Nữ hoàng và "Sự kiện Thủ tướng bị ám sát" không lâu trước đây rồi. Cư dân mạng trước kia vốn tích cực gửi tin cho Nữ hoàng sau một thời gian im hơi lặng tiếng lại xuất hiện trở lại. Các chàng trai trêu chọc Nữ hoàng bằng những câu nói dí dỏm:
"Cô em, sao chớp mắt mà em đã trở thành mẹ rồi?"
"Nói thật, giờ anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật này đâu, cảm giác như lúc em tuyên bố kết hôn vậy."
Tình huống này làm Phòng Quan hệ Công chúng của Hoàng gia cười không khép được miệng. Rèn sắt khi còn nóng, ekip của Hoàng gia cũng lên kế hoạch công bố tin tức liên quan.
Trong khí thế sục sôi của Cung điện Jose, tám giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết rời khỏi Cung điện Jose đến số Một đường Jose.
Trên đường, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Tô Jenny.
Trong điện thoại, Tô Jenny nói sáng nay Tô Văn Hãn đã bị người của Cục thuế đưa đi. Trước khi đi ông ta nói buổi trưa có thể về, nhưng đến giờ mà ông ta vẫn chưa về, điện thoại cũng trong trạng thái không liên lạc được.
Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh gọi điện cho Cục trưởng Cục Thuế.
Trong cuộc gọi dài sáu phút, Cục trưởng Cục Thuế nói với Tô Thâm Tuyết rằng, Tập đoàn Tô thị vốn bị nghi ngờ trốn thuế từ lâu, thậm chí còn trầm trọng hơn kể từ sau khi cô nhậm chức Nữ hoàng, khoản trốn thuế đã lên đến con số khiến Tô Văn Hãn phải sống trong tù suốt quãng đời còn lại. Mà họ hàng như chị họ, em họ, chú bác của Nữ hoàng cũng lợi dụng mối quan hệ với Nữ hoàng đăng ký nhiều công ty ma ở nước ngoài, biến từng nguồn vốn bất minh trở thành nguồn đầu tư chính đáng.
Kết thúc cuộc gọi, cảm giác mỏi mệt, kiệt quệ ập đến.
Đương nhiên, Tô Thâm Tuyết biết ngọn nguồn những sự kiện ập đến liên tục này đến từ đâu. Con trai trưởng nhà Utah không vui rồi.
Bàn tay cầm túi hồ sơ không còn đầy sức mạnh như trước nữa.
Trong túi hồ sơ là đơn ly hôn.
Trong dự tính của Tô Thâm Tuyết, cô nên quăng túi hồ sơ vào mặt Utah Tụng Hương, còn tốt bụng tặng thêm câu: "Khốn kiếp, anh tự mình sinh đứa con gái đáng yêu như Nữ hoàng đi."
Vietwriter.vn
Không biết lát nữa cô có sức nói ra một câu như vậy nữa không.
"Chị ơi, hôm nay, lần đầu tiên em phát hiện ra ba đã già rồi, đặc biệt là lúc ba đi cùng họ. Ông Tô điển trai phóng khoáng đã trở thành ông già tên Tô Văn Hãn rồi." Đây là lời Tô Jenny nói trong điện thoại.
Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy dọc theo từng chiếc đèn đường chạy ngược. Khi chạm đến biển báo quen thuộc ấy, cô mới tập trung trở lại.
Đã bao lâu rồi cô không gặp chàng trai trẻ đến từ Mississippi nhỉ?
Gần đây, Tô Thâm Tuyết có ý nghĩ: Ly hôn với Utah Tụng Hương, bí mật nhờ chàng trai đến từ Mississippi vẽ cho cô một bức chân dung khỏa thân.
Cô nghĩ, có lẽ vẽ tranh khỏa thân rồi, Tô Thâm Tuyết sẽ trở lại.
Tô Thâm Tuyết vẫn mơ ước xăm "God is a woman" lên mu bàn tay sẽ trở lại.
Đỉnh đầu muôn ngàn sao sáng, Tô Thâm Tuyết đứng trên lưng ghế dài, Utah Tụng Hương đứng cách cô chừng một bước.
Cơn gió đêm thổi qua, cô nói với anh:
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Không khóc nức nở, không đấm ngực giậm chân, không trách móc chửi rủa, câu: "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi" nhẹ như gió thoảng mây trôi, như câu thăm hỏi lơ đễnh nơi đầu đường ngõ hẻm.
Cô cúi xuống nhìn anh.
Anh không nhúc nhích.
Ánh mắt rơi vào đêm tối vô định.
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Lát sau, anh hờ hững trả lời: "Ừ."
Hả? Nghĩ thế nào Tô Thâm Tuyết cũng thấy tiếng "Ừ" này không phải là thái độ thừa nhận.
Nghĩ kỹ lại, nó giống như một phát âm đơn thuần, vô cùng có lệ, như một người lớn đối phó với đứa trẻ hư cố tình gây rối: "Suỵt, đừng quấy nữa."
"Tụng Hương..."
"Nữ hoàng bệ hạ." Anh duỗi tay về phía cô, "Xuống đi được không?"
Tránh tay anh, Tô Thâm Tuyết bước xuống khỏi băng ghế.
Cô xỏ lại giày.
Cô và anh lại đi một vòng quanh vườn hoa, bước chân nhàn tản thư thái.
Như thể cảnh tượng ở băng ghế dài chưa từng xảy ra.
Tô Thâm Tuyết không thể ngờ Utah Tụng Hương sẽ phản ứng bình thản như vậy. Với hiểu biết của cô về con trai trưởng nhà Utah, anh không nổi trận lôi đình thì cũng sẽ tống cổ cô ra khỏi số Một đường Jose, ra lệnh cưỡng chế cô ở lại Cung điện Jose mà suy nghĩ.
Anh vẫn chưa nghe rõ à?
Cô dừng dưới ánh đèn sân vườn, nói rành mạch từng chữ: "Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."
Lần này, anh đã nghe rõ rồi chứ?
Mà, khuôn mặt gần trong gang tấc vẫn quá đỗi bình thản.
Cô thở hắt ra một hơi, nhìn vào mắt Utah Tụng Hương: "Em muốn ly hôn với anh, Tô Thâm Tuyết muốn ly hôn với Utah Tụng Hương."
Âm lượng của cô làm anh bất mãn. Anh nhíu mày, giơ tay gõ mạnh lên đỉnh đầu cô:
"Tô Thâm Tuyết, để mà so sánh, 'Tụng Hương, em yêu anh' đáng yêu hơn 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi' một chút đấy."
Nói như vậy, Utah Tụng Hương đã nghe cô nói từ lúc trước rồi.
Cô nói từng tiếng rõ ràng: "Em biết, chúng ta không giống vợ chồng bình thường, nên em chấp nhận đề nghị của luật sư."
"Nói như vậy, em đã gặp luật sư trong khi anh không hay biết gì, để luật sư tiến hành đánh giá hôn nhân của chúng ta sao?" Utah Tụng Hương vỗ trán.
Tô Thâm Tuyết mím môi.
"Tô Thâm Tuyết!"
Tay cô vẫn không tự chủ mà run lên bởi tiếng quát của anh.
Xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.
Cô lặng lẽ chờ đợi.
Theo sau đó là tiếng thở dài.
Utah Tụng Hương ôm mặt cô ngắm nghía thật kỹ. Từ lông mày đến mắt, từ mắt đến lông mày, nhìn đến nỗi cô phải cụp mắt xuống.
"Quả nhiên, gần đây Utah Tụng Hương thật sự bị Tô Thâm Tuyết mê hoặc rồi." Giọng nói của anh đầy bất lực, "Tô Thâm Tuyết bí mật gặp luật sư sau lưng Utah Tụng Hương, để luật sư tiến hành đánh giá cuộc hôn nhân này, sau đó nói một câu xằng bậy, 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi'. Ấy vậy mà Utah Tụng Hương lại không nổi giận, đã không nổi giận thì thôi, thậm chí còn cảm thấy đôi khuyên tai xanh lục đung đưa lúc Tô Thâm Tuyết nói chuyện vô cùng đáng yêu. Thế này có bình thường không?" Anh tự hỏi tự đáp, "Kỳ cục, quá kỳ cục."
Anh quay mặt cô về phía anh, cất giọng khàn khàn:
"Tô Thâm Tuyết, em thấy anh bây giờ có giống sắp nổi giận không?"
Cô dời mắt.
"Em cũng cảm thấy không giống à?" Giọng này là giọng giận rồi, "Vì vậy... Nguyên nhân không nổi giận phần lớn chính là, Utah Tụng Hương thật sự đã bị Tô Thâm Tuyết hớp hồn, mà không chỉ dừng lại ở đó thôi đâu."
Anh ôm chặt cô vào lòng.
"Vậy phải làm sao đây? Cứ theo chiều hướng này, về sau con trai trưởng nhà Utah phải nghe theo con gái lớn nhà họ Tô rất nhiều chuyện."
Mắt cô cay xè.
Cô đã chuẩn bị cả ngày cho thời khắc này, xem xét, đọc kỹ từng chữ trong văn bản.
Cô nhắm mắt lại, nói theo những suy nghĩ đã chuẩn bị từ trước: "Tạm thời chúng ta không công khai chuyện ly hôn. Luật sư nói chúng ta có thể chọn chiến lược cắt lạp xưởng, cắt gọt, giản lược từng chút một. Một, hai năm sau, chúng ta sẽ giảm dần số lần xuất hiện công khai cùng nhau, rồi mọi người sẽ dần cảm thấy bất thường. Sau đó, thỉnh thoảng tin đồn tình cảm giữa Nữ hoàng và Thủ tướng phai nhạt dần vì công việc bận rộn sẽ được tung ra, làm cho người ta ý thức được tình cảm giữa Nữ hoàng và Thủ tướng đã phai nhạt. Khi ý thức này theo thời gian chuyển thành nhận thức chung, chúng ta sẽ tuyên bố tin ly hôn, để dân chúng tiếp nhận một cách tự nhiên khi đã được chuẩn bị tâm lý từ trước."
Ngẫm nghĩ, cô bổ sung một câu.
"Đừng lo, em sẽ không ký đơn trước cuộc tổng tuyển cử đâu."
"Nghe có vẻ, dường như Thâm Tuyết yêu dấu đã chuẩn bị xong đơn ly hôn rồi à?" Anh hỏi.
Lặng im.
"Thật sự đã chuẩn bị rồi à?"
"Ừ." Cô khẽ đáp.
Tiếng cười khẽ vang lên từ đỉnh đầu cô. Trong chớp mắt, tiếng cười khẽ chuyển thành tính nết tệ hại của riêng Utah Tụng Hương
"Vứt cái chiến lược cắt lạp xưởng ấy xuống mười tám tầng dưới địa ngục đi!" Anh vứt cà vạt xuống đất.
Utah Tụng Hương cưỡng ép kéo cô về phía thang máy.
Cô ra sức giãy giụa, cô biết anh muốn làm gì. Sau mấy lần giằng co, anh quả quyết ôm lấy cô. Trong lúc giãy giụa, cô đánh rơi giày, mái tóc buộc gọn cũng tán loạn.
Tiếng la hét thu hút sự chú ý của một số nhân viên. Utah Tụng Hương quát vào mặt họ: Cút!
Vào thang máy.
Thang máy đi lên đi xuống ít nhất năm lần, trong năm lần này, áo khoác của cô đứt cúc rơi xuống đất trước sự phá hoại của anh. Anh đè cô lên buồng thang máy, làm hết những gì một người đàn ông có thể làm với một người phụ nữ, chỉ còn một bước cuối cùng. Anh ngang ngược nói: "Thâm Tuyết yêu dấu, em có tin không, lát nữa thôi, anh sẽ làm em ngoan ngoãn nói rằng, những gì em vừa nói kia chỉ là lời nói nhảm mà thôi."
"Nói cho anh biết, nào, muốn làm ở đây hay ở chỗ khác? Hả?" Thấy lịch sử chuẩn bị lặp lại, cô thôi chống cự, mặc kệ anh, nhắm mắt lại nói: "Có lẽ, có lẽ em sẽ chấp nhận rằng những gì mình vừa nói là nhảm nhí, thậm chí nói tất cả những gì anh muốn nghe. Nhưng xong rồi thì sao, sau khi kết thúc, anh còn dùng cách gì để em nói những lời đó nữa?"
Đáp lại cô là tiếng sợi vải bị xé rách, sức công phá của con trai trưởng nhà Utah dữ dội chưa từng có. Cô mặc kệ anh, nói: "Anh vẫn luôn như vậy, đẩy em đi về phía tuyệt vọng sau mỗi lần thất vọng."
Anh im lặng.
Thang máy xuống dần.
Tóc cô rối bời, quần áo không đủ che thân. Sắc mặt anh tái nhợt, ánh mắt ghim chặt trên mặt cô, như muốn chạm đến tim cô thông qua đôi mắt đó: Tại sao con gái lớn nhà họ Tô lại làm vậy?
Tô Thâm Tuyết nói muốn ly hôn với Utah Tụng Hương.
Chuyện này quá hoang đường.
Cô đón nhận ánh mắt anh.
Tụng Hương, em thật sự không lừa anh, cũng không phải đang dùng chiến thuật gì với anh, lại càng không phải đang trả thù của anh.
Tụng Hương, lần này Tô Thâm Tuyết thật sự muốn rời xa anh rồi.
Anh hỏi cô tại sao ư?
Cô suy đi rồi nghĩ lại, đáp án chỉ có một.
Từ nay về sau, cô sẽ không nói "Tụng Hương, em yêu anh" nữa.
Có lẽ anh không biết, đối với Tô Thâm Tuyết, câu "Tụng Hương, em yêu anh" đã là một kỳ tích rồi.
Dần dần, khóe mắt cô dâng lên ánh nước.
Cửa thang máy mở một nửa rồi đóng lại.
Đóng lại rồi, thang máy lại chạy lên trên.
Anh nhặt áo khoác dưới đất, choàng lại người cô. Bàn tay anh vụng về sửa lại tóc cho cô, muốn chỉnh lại nó về như cũ nhưng không biết phải làm sao.
Cô nói với anh không sao đâu, anh nói không được.
Mãi sau anh mới nói.
"Thâm Tuyết, nhìn mà xem, giống lúc trước rồi này." Anh nói với cô, "Vì thế, anh chưa làm gì cả đâu nhé."
Đừng để bụng.
Anh ôm cô.
"Có thể coi như anh chưa làm gì được không?"
Cô ngơ ngác đứng đó.
"Hử?"
"Được."
Nửa tiếng sau, xe Hà Tinh Tinh dừng ở bãi đậu đỗ xe tại số Một đường Jose.
Utah Tụng Hương mở cửa xe cho cô, nghiêng người in môi lên trán cô: "Em nghỉ ngơi mấy ngày đi."
Cô vẫn muốn nói thêm.
"Gần đây em mệt mỏi rồi." Anh đóng cửa xe lại.
Xe chậm rãi chạy khỏi số Một đường Jose.
Bóng dáng im lìm ấy chiếu lên gương chiếu hậu, dần dần nhỏ đi rồi biến mất.
Ngày hôm sau, trang web của Nữ hoàng đăng tin: Vì tay bị thương, Nữ hoàng tạm dừng mọi công vụ.
Tô Thâm Tuyết trôi qua hai ngày hết ăn lại ngủ ở Cung điện Jose. Hai đêm đó, Tô Thâm Tuyết đều nhận được điện thoại chúc ngủ ngon của Utah Tụng Hương đúng giờ.
Mùng Một tháng Sáu, cuộc bầu cử chọn người lãnh đạo Goran chính thức bắt đầu.
Hai Đảng công khai ứng cử viên của mình. Cậu Hai nhà Juilliard thay thế cậu Hai nhà Healther đang bận bịu chuyện kiện tụng tranh đấu chức lãnh đạo Goran cùng Thủ tướng Utah Tụng Hương hiện tại.
Tô Thâm Tuyết nhìn thấy tên Juilliard Lịch khi người lãnh đạo Đảng Tự do công bố danh sách tranh cử.
Đây xem như tin tức khá thoải mái mà cô nhận được dạo gần đây. Cô đã không gặp con trưởng nhà Juilliard một khoảng thời gian dài rồi.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Lịch.
Bây giờ Lịch đang ở Los Angeles, cuối tháng mới lên đường về Goran.
Con trưởng nhà Juilliard vẫn khéo hiểu lòng người như xưa. Trong điện thoại, anh ta không hề hỏi gì đến chuyện giữa cô và Utah Tụng Hương gần đây, mà chỉ thỏa mãn sự tò mò của cô, ba hoa về những tin đồn thú vị và tai tiếng của ngôi sao Hollywood, thêm vài chuyện bí mật độc nhất vô nhị.
Một bóng người chắn trước mặt cô. Cô ngẩng đầu lên, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần.
Điện thoại bị Utah Tụng Hương lấy đi.
Nhận điện thoại, ánh mắt chiếu lên mặt cô mang theo ý cảnh cáo không thể che giấu. Anh lạnh giọng nói với ống nghe: "Nếu anh không muốn bị đá ra khỏi đội tranh cử của Đảng Tự do vì không đủ chuyên nghiệp, thì trước khi tổng tuyển cử kết thúc, vui lòng đừng gọi bất cứ cuộc điện thoại nào cho vợ tôi."
Khi mới đến Hollywood, Lịch từng là khách mời trong chương trình tranh biện, đương nhiên có tài ăn nói. Không biết Lịch nói gì qua điện thoại mà mặt Utah Tụng Hương tái mét, tay siết lại, lộ cả khớp xương.
Nhưng con trai trưởng nhà Utah cũng là kẻ giả tạo lành nghề. Anh thể hiện sự chào đón dành cho con cả nhà Juilliard khi Lịch trở thành một trong những đại biểu tranh cử của Đảng Tự do. Vì có sự tham gia của anh ta, Utah Tụng Hương khá mong đợi đối với tổng tuyển cử tháng Tám này.
"Ekip của các anh làm tôi buồn ngủ." Anh nói vậy.
Cúp máy, Utah Tụng Hương hỏi Tô Thâm Tuyết, rốt cuộc Lịch đã nói gì để Nữ hoàng bệ hạ cười vui vẻ như thế.
Đầu ngón tay anh khẽ vuốt ve khóe miệng cô, ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói lại dịu dàng.
"Rốt cuộc Lịch đã nói gì mà Nữ hoàng bệ hạ lại cười như một cô gái ngốc nghếch như vậy? Là người bạn đời của người được đề cử làm Thủ tướng, em thân thiết với thành viên nhóm tranh cử như vậy không ổn chút nào đâu. Sau này đừng nhận điện thoại của Lịch, đừng nhận điện thoại của anh ta, cũng đừng gọi điện cho anh ta, càng đừng cười như cô nàng ngu ngốc vì anh ta."
Cô đẩy tay anh ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Căn phòng chỉ có hai người họ.
"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi." Đón nhận ánh mắt của anh, cô nói.
Cơn hờn giận nơi đáy mắt vẫn chưa tan, mà mặt anh đã sa sầm, dáng vẻ muốn ném cô ra khỏi cửa sổ. Hai tay anh giữ chặt bả vai cô: "Không phải đã buộc tóc lại rồi sao? Quần áo cũng mặc lại rồi, em cũng đã đồng ý sẽ coi như chưa có gì xảy ra mà."
Cô giáo ơi, bây giờ, con trai trưởng nhà Utah không khác nào một đứa trẻ ngang ngược không biết điều.
Cô gắng lại lấy lại can đảm: "Tụng Hương, chấp nhận coi như chưa có chuyện gì xảy ra không liên quan gì đến chuyện Tô Thâm Tuyết muốn ly..."
"Câm miệng!" Utah Tụng Hương gạt chiếc điện thoại cô đặt bên cạnh xuống, "Tô Thâm Tuyết, em câm miệng cho anh. Lập tức, ngay bây giờ!"
Một giây sau, anh vội vã nhặt điện thoại lên, đặt điện thoại về chỗ cũ.
Nghiêng người, anh hôn tỉ mỉ lên mặt cô, lẩm bẩm nói, "Anh lại làm em nổi giận rồi à?"
"Anh nổi giận trước mặt em, anh biết như vậy là không tốt."
"Sẽ sửa, sẽ sửa, nhưng em phải cho anh thời gian."
"Thâm Tuyết, cho anh thời gian."
Tô Thâm Tuyết đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng lẩm bẩm vẫn tiếp tục bên tai cô...
"Em biết không, đây là lần đầu tiên Thủ tướng trốn việc đấy."
"Em muốn biết nguyên nhân không? Vì mua hoa cho Tô Thâm Tuyết đấy. Nửa tiếng trước, anh vô tình nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện với nhau. Một người kêu ca dạo này vợ cứ luôn giận dỗi, làm mấy ngày hôm nay anh ta cứ thấy chán chường. Người kia mách nước, xui anh ta tự đến cửa hàng hoa, cầm bó hoa còn đẫm giọt sương mai đến trước mặt vợ."
"Thật tình cờ, gần đây vợ anh cũng giận anh suốt, nên mới có chuyện ngài Thủ tướng lần đầu trốn việc thế này."
"Thâm Tuyết, có lẽ có hơn phân nửa người dân thành phố Goose biết chuyện Thủ tướng trốn việc đi mua hoa cho Phu nhân Thủ tướng rồi. Lúc anh đi cửa hàng hoa, đông người lắm."
Nói hồi lâu, hình như anh mới nhớ đến bó hoa anh đem đến thì phải?
Anh nhanh chóng tìm thấy bó hoa rơi dưới đất.
Hiển nhiên, bó hoa không phải bị đánh rơi, mà là bị nện mạnh xuống đất.
Anh nhặt bó hoa lên.
Nét mặt anh ảo não: "Nó vốn đẹp lắm. Anh thề, trên cánh hoa còn sương cơ. Nhưng... thật không khéo, nó gặp phải cảnh Phu nhân Thủ tướng cười như cô nàng ngốc nghếch."
Utah Tụng Hương đi rồi, để lại Tô Thâm Tuyết ngẩn ngơ với bó hoa bị quăng nát.
Trước khi đi, Utah Tụng Hương còn nói, một số việc sẽ nhận được kết quả nhất định nào đó. "Ví dụ, để một người đàn ông bắt đầu hốt hoảng, kiểm điểm." Nhưng khi lạm dụng thì nó sẽ trở nên phản tác dụng: "Ví dụ như, 'Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi'."
Bảy giờ tối hôm sau, qua màn hình tivi, tất cả người dân Goran đều được biết kế hoạch sinh con của ngài Thủ tướng và Nữ hoàng đã được lên lịch.
Tin tức đến từ chính ngài Thủ tướng.
Chính miệng ngài Thủ tướng thừa nhận trong chương trình phỏng vấn trực tiếp, kết thúc cuộc tổng tuyển cử tháng Tám, anh sẽ có một kỳ nghỉ không tệ với Nữ hoàng. Có lẽ không lâu sau kỳ nghỉ sẽ có tin tốt, nhưng không loại trừ việc có tin vui bất ngờ trước kỳ nghỉ.
Thủ tướng còn cho biết, hy vọng đứa con đầu tiên của họ là một cô bé đáng yêu y như Nữ hoàng.
Tin tức này lập tức đốt cháy cảm xúc của người dân Goran. Chưa đầy nửa tiếng, trang web chính thức của Nữ hoàng đã nhận được hơn mười nghìn tin nhắn chúc mừng, còn có người mẹ để lại kinh nghiệm mang thai cho Nữ hoàng.
Hình như người dân đã quên mất buổi họp báo ở Công viên Nữ hoàng và "Sự kiện Thủ tướng bị ám sát" không lâu trước đây rồi. Cư dân mạng trước kia vốn tích cực gửi tin cho Nữ hoàng sau một thời gian im hơi lặng tiếng lại xuất hiện trở lại. Các chàng trai trêu chọc Nữ hoàng bằng những câu nói dí dỏm:
"Cô em, sao chớp mắt mà em đã trở thành mẹ rồi?"
"Nói thật, giờ anh vẫn chưa chấp nhận được sự thật này đâu, cảm giác như lúc em tuyên bố kết hôn vậy."
Tình huống này làm Phòng Quan hệ Công chúng của Hoàng gia cười không khép được miệng. Rèn sắt khi còn nóng, ekip của Hoàng gia cũng lên kế hoạch công bố tin tức liên quan.
Trong khí thế sục sôi của Cung điện Jose, tám giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết rời khỏi Cung điện Jose đến số Một đường Jose.
Trên đường, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Tô Jenny.
Trong điện thoại, Tô Jenny nói sáng nay Tô Văn Hãn đã bị người của Cục thuế đưa đi. Trước khi đi ông ta nói buổi trưa có thể về, nhưng đến giờ mà ông ta vẫn chưa về, điện thoại cũng trong trạng thái không liên lạc được.
Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh gọi điện cho Cục trưởng Cục Thuế.
Trong cuộc gọi dài sáu phút, Cục trưởng Cục Thuế nói với Tô Thâm Tuyết rằng, Tập đoàn Tô thị vốn bị nghi ngờ trốn thuế từ lâu, thậm chí còn trầm trọng hơn kể từ sau khi cô nhậm chức Nữ hoàng, khoản trốn thuế đã lên đến con số khiến Tô Văn Hãn phải sống trong tù suốt quãng đời còn lại. Mà họ hàng như chị họ, em họ, chú bác của Nữ hoàng cũng lợi dụng mối quan hệ với Nữ hoàng đăng ký nhiều công ty ma ở nước ngoài, biến từng nguồn vốn bất minh trở thành nguồn đầu tư chính đáng.
Kết thúc cuộc gọi, cảm giác mỏi mệt, kiệt quệ ập đến.
Đương nhiên, Tô Thâm Tuyết biết ngọn nguồn những sự kiện ập đến liên tục này đến từ đâu. Con trai trưởng nhà Utah không vui rồi.
Bàn tay cầm túi hồ sơ không còn đầy sức mạnh như trước nữa.
Trong túi hồ sơ là đơn ly hôn.
Trong dự tính của Tô Thâm Tuyết, cô nên quăng túi hồ sơ vào mặt Utah Tụng Hương, còn tốt bụng tặng thêm câu: "Khốn kiếp, anh tự mình sinh đứa con gái đáng yêu như Nữ hoàng đi."
Vietwriter.vn
Không biết lát nữa cô có sức nói ra một câu như vậy nữa không.
"Chị ơi, hôm nay, lần đầu tiên em phát hiện ra ba đã già rồi, đặc biệt là lúc ba đi cùng họ. Ông Tô điển trai phóng khoáng đã trở thành ông già tên Tô Văn Hãn rồi." Đây là lời Tô Jenny nói trong điện thoại.
Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, chạy dọc theo từng chiếc đèn đường chạy ngược. Khi chạm đến biển báo quen thuộc ấy, cô mới tập trung trở lại.
Đã bao lâu rồi cô không gặp chàng trai trẻ đến từ Mississippi nhỉ?
Gần đây, Tô Thâm Tuyết có ý nghĩ: Ly hôn với Utah Tụng Hương, bí mật nhờ chàng trai đến từ Mississippi vẽ cho cô một bức chân dung khỏa thân.
Cô nghĩ, có lẽ vẽ tranh khỏa thân rồi, Tô Thâm Tuyết sẽ trở lại.
Tô Thâm Tuyết vẫn mơ ước xăm "God is a woman" lên mu bàn tay sẽ trở lại.
Bình luận facebook