• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thư tình bí mật của thái tử (7 Viewers)

  • chap-10

Chương 10: Cứu Vợ Trạm Thứ Hai (3)




Lần đó ông giả vờ đồng ý một cách thản nhiên, lần này ông yên tĩnh nhìn Nghi phi, từ từ nói: “Nguyễn Yên, nàng sống ở trong cung rất tốt sao?” Ông kéo khóe miêng tỏ ra rất kì lạ.

  

Trong mắt Nghi phi cuối cùng cũng lăn tăn gợn sóng.

  

“Nhưng ta không thể không có nàng.” Ông bỗng nhiên điên cuồng kéo Nghi phi đầm đầu vào tường, Nghi phi sau giây phút kinh hoàng bình tĩnh nhắm mắt lại, thậm chí khóe môi còn vểnh lên.

  

Nguyễn Anh bị che mắt lại không nhìn thấy được, chính vào khảnh khắc này, Lang Trạm xông lên, đưa hai cánh tay ra, mỗi tay kéo một người, đồng thời đẩy hai người về phía sau.

  

Cùng lúc này, Nguyễn Anh hét lên chạy qua ôm chặt lấy Nghi phi đang ngã trên đất, Nghi phi nhận thức được, biết mình không chết được, xoay người vùi vào trong lòng nàng.

  

Liễu Âm phịch một tiếng ngã nhào về phía cửa, cánh cửa gãy ra, có thể thấy Lang Trạm dùng lực mạnh bao nhiêu, lính canh ngục vội giữ chặt ông ấy, Lang Trạm nghiêm mặt, “giải đi!” lại nói với Nguyễn Anh: “Về trước đã.”

  

Nguyễn Anh gật đầu, đỡ Nghi phi đứng dậy trở về nhà lao. Lang Trạm lệnh cho người triệu ngự y, ngự y sau khi kiểm tra nói không có gì trở ngại, nhưng mỗi ngày vẫn đưa thuốc an thai đến.

  

Nguyễn Anh nhớ đến lời của Liễu Âm, nàng và Lang Trạm nói mấy điểm đáng ngờ, “cho dù thư là Liễu thúc viết, vậy thúc ấy làm thế nào tiếp xúc được với người trong cung, đồng thời bảo họ lén đem thư nhét vào trong rương đồ của cô cô?”

  

Khi Lang Trạm nhìn qua, mắt hai người nhìn vào nhau, nàng không nén được tránh đi, Lang Trạm cùng vội nhìn qua một bên, “trong cung đã sắp xếp điều tra, đặc biệt là Chung Túy cung, vốn không có khả năng là người trong cung làm.”

  

Còn có Nghi phi nương nương cùng Trịnh hoàng hậu lần đó xuất cung thượng hương, Nghi phi toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh Trịnh hoàng hậu, vốn không đi riêng lẻ, hoàng hậu có thể làm chứng, cho dù là cung nữ đi theo cũng không có khả năng tiếp xúc với Liễu Âm, Lang Trạm cũng đã lệnh cho người thẩm vấn qua, đáp án là không có.

  

“Nguyễn cô nương còn nhớ hai tháng trướcnàng cùng Nghi phi nương nương xuất cung để cúng bái người nhà?”

  

“Nhớ ạ, thần và nương nương đi về trong ngày, không tiếp xúc với Liễu thúc, thúc ấy có lẽ ngay cả việc thần và Nghi phi trở về cũng không biết.”

  

Hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân Nguyễn Anh, Nghi phi đến thỉnh cầu Trịnh hoàng hậu, Trịnh hoàng hậu cho phép, họ mới xuất cung, ngay cả đi qua phủ nhà họ Nguyễn ngày trước cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

  

“Theo lời cung nữ trong Chung Túy cung nói, hôm đó nàng và Nghi phi còn mang theo rương, chính là cái rương có bức thư đó.”

  

Lang Trạm vừa nói đến đây, biểu cảm của Nguyễn Anh liền thay đổi, tính cách của nàng có chút qua quýt, Lang Trạm không nhắc đến, nàng vẫn thật sự nghĩ không ra, “chính xác là cái rương đó.”

  

“Nguyễn cô nương có thể nói thử vì sao phải mang theo rương?”

  

“Đồ cúng bái nhiều, cô cô liền dùng rương để đựng.”

  

“Thì ra là vậy.” Lang Trạm thuận theo, cái rương đó kì thức rất đã nứt, công dụng ngược lại rất nhiều, có thể đựng đồ cúng, có thể đựng áo quần, Nghi phi lại còn đem nó dọn đến Phụng Nguyên điện.

  

Vĩnh Dương Đế chính là vì cái rương này quá cũ, mới nổi lòng hiếu kì mở ra, vừa mở ra liền phát hiện bức thư này.

  

Nguyễn Anh rất quen thuộc với cái rương này, từ lúc nàng còn rất nhỏ cái rương này đã ở bên cạnh Nghi phi, nàng cũng từng hỏi qua Nghi phi, “cũ như vậy rồi, vì sao không vứt đi?” Nghi phi lắc lắc đầu, cũng không nói gì.

  

Trọng điểm của việc này nằm chiếc rương, cho nên mạch suy nghĩ của nàng rất nhanh liền di chuyển đến nơi khác, “điện hạ, nếu thư được nhét vào lần đi cúng bái đó, vậy cô cô sớm đã phát hiện rồi, cô cô trước khi vào Phụng Nguyên điện đã dọn dẹp qua chiếc rương đó, có lẽ là sau khi vào Phụng Nguyên điện mới bị nhét vào.”

  

Đầu mày Lang Trạm chau lại.

  

Nguyễn Anh nói đến đây cũng cảm thấy chuyện này quá kì quặc, Vĩnh Dương Đế vốn không dễ chung sống, trừ hậu cung phi tử ra, những người còn lại trong cung đều hận cả đời này đừng gặp phải ngài ấy, thậm chí ngay cả một số cung nữ đều sợ ngài ấy đến không muốn nghĩ đến cảnh thị tẩm, vậy ai có thể bất chấp nguy hiểm hãm hại cô cô đây? Nếu không có cô cô, người này thu được lợi nhiều nhất? Nghĩ như vậy, rất có khả năng là phi tử nào đó làm?

  

Lang Trạm hiển nhiên nghĩ được điều cô đang nghĩ, nhưng không cần nói nhiều, vì đến giờ ăn rồi, Nghi phi ở cách vách giờ này không thể đói, hai người bèn cùng Nghi phi dùng bữa.

  

Xong bữa cơm, Lang Trạm vội đến Phụng Nguyên điện bận chính vụ, Vĩnh Dương Đế vẫn nằm trên giường, tất cả mọi việc chính vụ đều đặt lên người chàng.

  

Nguyễn Anh đưa mắt nhìn chàng rời đi, Nghi phi lúc này đi đến vỗ vỗ đầu nàng, viết vào lòng bàn tay nàng: “Đừng quên việc đã đồng ý với cô cô.”

  

Nguyễn Anh nhớ lại lời hứa không được đi quá gần thái tử điện hạ, gật đầu nói: “Con biết rồi, đợi chúng ra ra ngoài, con tạ ơn thái tử liền không tiếp xúc với ngài ấy nữa.”

  

Nghi phi lúc này mới yên tâm.

  

“Cô cô.” Nguyễn Anh lại nhớ đến cảnh không lấu trước Liễu Âm kéo Nghi phi cùng nhau chết, vội ôm chặt lấy người, “cô cô có sợ hãi không?”

  

Nghi phi lắc lắc đầu.

  

“Vì sao?” Nàng rất sợ chết.

  

Nghi phi viết: có lúc cái chết vốn không đáng sợ, trái lại là một loại giải thoát.

  

Ánh mắt Nguyễn Anh lộ vẻ mơ màng, “nhưng con cảm thấy cái chết rất đáng sợ, chết rồi thì không còn được gặp cô cô nữa, phụ thân mẫu thân chính là như thế, họ không còn nữa, thì không gặp được con, con cũng không gặp được họ.”

  

Nghi phi: Cho nên Nguyễn Anh phải sống thật tốt, sống tiếp những ngày tháng mà ca ca và tẩu tẩu chưa trải qua.

  

Nguyễn Anh không không kìm được mỉm cười, “vậy con trường mệnh trăm tuổi rồi.”

  

Nghi phi: Còn phải nhiều hơn cả trường mệnh trăm tuổi, A Anh là cô nương có bản lĩnh nhất trên đời, nhất định sẽ làm được.

  

Nguyễn Anh: Cô cô khen con, con sẽ ngại đấy.

  

Nghi phi xoa tóc nàng.

  

Buổi tối, Nguyễn Anh ăn xong cơm, hầu hạ Nghi phi ngủ say, về đến nhà lao của mình ngồi một lúc liền bị Lang Trạm gọi đến phòng thẩm vấn.

  

“Điện hạ dùng bữa rồi?” Nguyễn Anh quan tâm hỏi một tiếng, Lang Trạm nghe thấy vậy rất thoải mái, chàng bận xong việc chính vụ vẫn chưa dùng bữa liền đến đây, kì thực có hơi đói, nhưng được Nguyễn Anh quan tâm, chàng liền no bụng, “dùng qua rồi.”

  

Nguyễn Anh cũng chỉ hỏi một cách tượng trưng, như vậy dễ nhận thấy là có lời để nói, đồng thời còn có lòng quan tâm ngài ấy, nhận được đáp án như trong dự liệu, nàng cũng không cần nói nhiều nữa, hỏi thăm một hai câu thì được rồi.

  

Không hề biết Lang Trạm đang đợi câu tiếp theo của nàng, đợi một lát phát hiện miệng nàng đóng chặt lại, cũng không nói nữa, bụng lại cảm thấy đói hơn một chút, đành phải chịu đựng lệnh cho lính mang Liễu Âm đến.

  

Liễu Âm còn nhếch nhác hơn lúc ban ngày, Nguyễn Anh không chịu nổi, đi đến ngồi xổm xuống đất gọi một tiếng, “Liễu thúc.”

  

“Đừng gọi như thế, con bây giờ là người trong cung, gánh vác không nổi.” Liễu Âm khiêu khích một câu, Nguyễn Anh xem như không nghe thấy, “Liễu thúc, là nhà họ Nguyễn không xứng với thúc ...

  

“Đừng nói gì nữa.” Liễu Âm ngẩng mặt lên nằm xuống đất, hai mắt vô thần, “nàng ấy đã không muốn chết, thúc sẽ để cho nàng ấy sống tốt. Con nghe đây, thư là thúc viết, không phải giả, nhưng nàng ấy vốn không biết, nàng ấy từ lúc nhập cung liền không có chút liên quan nào với thúc, tất cả đều là thúc tự mình đa tình.”

  

“Bức thư đó cũng không phải thúc bỏ vào trong rương, mấy hôm trước thúc mời mấy bằng hữu đến chơi, đều là bằng hữu cũ, chỉ có họ mới có thể vào thư phòng của thúc, có lẽ họ lục lọi tủ sách của thúc, phát hiện ra, thúc đưa tên của họ nói cho con, đi điều tra đi.”

  

Nguyễn Anh quay đầu nhìn Lang Trạm một cái, Lang Trạm nhẹ gật đầu, nàng xoay người đáp một tiếng, “đa tạ Liễu thúc.”

  

Liễu Âm bất động như một xác chết.

  

Có được danh sách, đêm đó Lang Trạm phái người truy bắt những người này, lại nhận được bẩm báo, năm người này hoặc là mất tích hoặc là tử vong, đều không thấy nữa.

  

Đầu mối này bị cắt đứt, việc này lại không có manh mối, ngày hôm sau cuối cùng Vĩnh Dương Đế cũng rời giường, nhớ đến việc của Nghi phi liền lệnh cho thiên lao đưa Nghi phi, Nguyễn Anh và Liễu Âm đến.

  

Ba người liên tục quỳ trên đất.

  

Lang Trạm cũng đến, cúi nửa người trên xuống, điềm đạm nói với Vĩnh Dương Đế một câu, “phụ hoàng, hoàng đệ không thể quỳ, chi bằng ban cho chỗ ngồi.”

  

Một tiếng hoàng đệ lấy lòng Vĩnh Dương Đế, đứa bé này chắc chắn là điểm yếu của Vĩnh Dương Đế, người cũng không nỡ để đứa bé chịu khổ.

  

Lang Trạm nói: “Còn không nhanh bưng ghế đến!”

  

Vĩnh Dương Đế nhìn Lang Trạm, ông thản nhiên chấp nhận, ra hiệu với Nghi phi và Nguyễn Anh: “Ngồi.”

  

Nghi phi ngồi là thích đáng, Nguyễn Anh thì lại không thích đáng lắm, nhưng Lang Trạm luôn nhìn chằm chằm vào nàng, cô cô đã dặn dò nàng, đừng xuất hiện trước mặt Vĩnh Dương Đế, nàng lại băn khoăn, nhưng thật phải thu hút ánh mắt của Vĩnh Dương Đế rồi, nàng đành phải nhanh chóng ngồi xuống.

  

Ánh mắt của Lang Trạm dời đi cũng rất nhanh, Liễu Âm đem những lời hôm qua nói lại lần nữa, Vĩnh Dương Đế hiếm khi không tức giận, ngài ấy đứng dậy đi đến bên cạnh Liễu Âm từ trên cao nhìn xuống mấy cái, “ái phi, sau khi nàng nhậpcung thật sự đã cắt đứt liên hệ với hắn?”

  

Nghi phi gật đầu.

“Vậy được, người đâu, lấy que hàn đến đây!” Vĩnh Dương Đế cao giọng nói, mặt mọi người liền biến sắc, lại vì sợ ngài ấy nổi giận mà khống chế lại tâm trạng.

  

Mặt Nghi phi lộ ra vẻ sợ hãi, cả người run lên ngã xuống từ trên ghế xuống, Nguyễn Anh ở bên cạnh luôn chú ý đến người, liền vội vàng đỡ người dậy, “cô cô.”

  

Cô cô ... ...

  

Tiếng gọi này tiếp thêm sức lực cho Nghi phi, bà đẩy tay Nguyễn Anh ra, lại vững vàng ngồi xuống, đến khi Vĩnh Dương Đế cầm que hàn gọi bà,“ái phi, đến đây.”

  

Sự việc đã không còn tốt đẹp, Lang Trạm đã dự liệu được tình cảnh sẽ phát sinh tiếp theo, chàng bước nhanh đến bên cạnh Nguyễn Anh, cúi người thấp giọng nói, “nghe cô gia nói, Nghi phi không mong muốn nàng xem.” Mắt của Nguyễn Anh bị bịt chặt lại, tay áo rủ xuống trước ngực Nguyễn Anh. Nguyễn Anh không ngốc, duỗi tay ra túm chặt lấy tay áo.

  

“Ái phi, trẫm vừa nghĩ đến việc hắn nhìn nàng nhiều năm như thế, trong lòng trẫm liền không thoải mái, thế này đi.” Vĩnh Dương Đế cười mang theo vẻ giễu cợt, “nàng giúp trẫm nung vào mắt hắn, trẫm liền thoải mái.”

  

Nguyễn Anh không thở nổi.

  

Thần sắc của Lang Trạm trở nên khó coi.

  

Trong phòng yên tĩnh khiến người ta hoảng sợ, chỉ có Vĩnh Dương Đế vẫn trừng mắt nhìn Nghi phi, Nghi phi gật gật đầu, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhận lấy que hàn, cúi người xuống quay lưng lại với Vĩnh Dương Đế, đối diện với ánh mắt của Liễu Âm, trong đôi mắt mất đi cảm giác.

  

Ở khoảnh khắc này, Liễu Âm hối hận rồi.

  

Có lẽ A Yên của ông ở trong cung vốn sống không tốt.

  

Nghi phi không biết ông ấy đang hối hận điều gì? Hối hận trong lòng có bà? Hối hận đối xử tốt với bà? Bà không biết, cái gì cũng không biết.

  

Bỗng nhiên, tay áo của người bị Liễu Âm giật mạnh, người không ngồi vững, đầu gối liền khụy xuống, cả người đều nhào về phía Liễu Âm, ngay sau đó là tiếng lửa cháy trên da thịt.

 

Liễu Âm lẩm bẩm trong miệng, như là đang nói, lại như không nói, từ đầu đến cuối không gào khóc đau đớn, chỉ có Nghi phi đứng gần nhất nghe thấy, “ta ... ... tha thứ ... ... nàng, tha thứ ... ...”

  

Nghi phi bỗng nhiên ê a rít lên chói tai, mọi người đều kinh ngạc, Nguyễn Anh càng ngồi không yên, đẩy tay Lang Trạm ra chạy đến, Vĩnh Dương Đế nhanh tay ôm lấy Nghi phi, thì ra là que hàn rơi vào chân người, đau đến nỗi mặt người đầy nước mắt.

  

Vĩnh Dương Đế đau lòng xoa chân người, ôm chặt lấy người, người vùi vào trong lòng Vĩnh Dương Đế, bám chặt vào vai Vĩnh Dương Đế, Vĩnh Dương Đế liềnbế người ra khỏi phòng thẩm vấn, “truyền thái y!”

  

Liễu Âm đã hôn mê.

Đợi mọi người rời đi hết, Nguyễn Anh mới ngồi xuống bên cạnh ông ấy, im lặng rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom