Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Thấy hắn chỉ nhìn nàng Hoàng Ngọc Nhi nói cả da gà, điểm đạm nói: "Vương gia không phải đến đây chỉ để nhìn ta thôi đấy chứ
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới quay lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, không lạnh không nhạt nói: "Bốn vương đến thông báo với người, hai hôm nữa là sinh thần Cửu công chúa, người phải cùng bồn vương vào cung, đến lúc đó người an phận một chút cho bồn vương." "Vậy lệnh cấm túc được giải trừ rồi sao?" Hoàng
Ngọc Nhi vui vẻ hỏi. “Bổn vương có nói giải trừ lệnh cấm túc sao." Mạc
Thanh Hàn nói xong liền rời đi để lại Hoàng Ngọc Nhi vừa buồn vừa tức không nói nên lời. Hắn đến đây chỉ để nói với năng máy câu này thôi sao, thật là, vậy cũng không cần đích thân đến, nàng còn tường hàn bỏ lệnh cấm túc, làm nàng mừng hút một phen.
Hai ngày sau trong Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi đang bị Tiểu Mai “dày vò", hôm nay là sinh thần của Cừu công chúa Mạc Thanh Thanh, từ lúc Mạc Thanh Hàn nói với nàng chuyện này, hai ngày nay Hoàng Ngọc Nhi vô cùng lo lắng một chuyện, nàng sợ đụng phải Thất vương phi. Mặc dù người không phải do nàng đẩy nhưng đã ở trong thân thể này nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm a, nghĩ đến nàng lại âu sầu. “Vương phi người ngồi yên chút a, Tiểu Mai vấn tóc cho người." Tiểu Mai vì nàng ko tập trung liền lên án. "Em cải ít trầm thôi nhé, ta đang cảm thấy nặng đầu đây." Hoàng Ngọc Nhĩ ào não lên tiếng. Nữ nhân cổ đại trang điểm đúng là rắc rối, đầu thì cài một đống trầm, đã thể tay còn đeo mấy chiếc vòng, nặng chiết nàng rồi.
Loay hoay một hồi rốt cuộc Tiểu Mai cũng trang điểm xong cho Hoàng Ngọc Nhi, vừa lúc bên ngoài một nỗi tỷ vào thông báo. “Vương phi xong chưa vương gia đang đợi người." "Ta xong rồi, người dẫn ta đến chỗ vương gia đi."
Hoàng Ngọc Nhi kéo vảy ra cửa.
Nữ tỷ kia dẫn nàng ra đến cổng phủ, đã thấy một nam nhân ngũ quan tuấn tú, đầu đội ngọc quan, mặc một thân lục bảo nghiêm chỉnh đứng một bên, hình ảnh này cũng quá bắt mắt đi, Hoàng Ngọc Nhi nhìn một hồi mà say đắm.
Mạc Thanh Hàn thấy Hoàng Ngọc Nhi ra đến nơi còn lề mề không lên kiệu, có chút ẩn nhẫn nói: "Đứng ngày ra đó làm gì, còn không lên kiệu."
Ảnh mắt của Hoàng Ngọc Nhi quá nóng bỏng hắn có chút chán ghét.
Hoàng Ngọc Nhi đang muốn cười chào hỏi hắn nghe hắn nói vậy miệng cứng đờ, trong lòng thầm mắng một câu nhưng cũng nhanh chóng lên xe ngựa. Trong xe ngựa không khí hết sức quỷ dị, Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn không thích mình thì cũng biết ý ngồi thật xa hắn, Mạc Thanh Hàn chỉ lạnh lùng ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, nàng có len lén đánh giả hàn, đúng là khuôn mặt mỹ nam chuẩn soái ca, có nhan sắc lại có vóc dáng, chiều cao ước chứng một mét tảm, tính cách thì lạnh lùng. Trời đi nếu hắn mà ở hiện đại thì chắc chắn sẽ là nam thần được mọi người chào đón, Hoàng Ngọc Nhi cảm thán trong lòng đúng lúc này Mạc Thanh Hàn thình lình mở mắt ra, bốn mắt chạm vào nhau Hoàng Ngọc Nhi có chút lung túng quay sang chỗ khác.
Tuy là nhắm mắt nhưng Mạc Thanh Hàn biết Hoàng ánh mắt của nàng lại như lửa đốt khiến hắn đành phải
Ngọc Nhi đang quan sát mình, hắn tính làm lơ nhưng mở mắt ra dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo nàng.
Hoàng Ngọc Nhi bị ánh mắt của Mạc Thanh Hàn làm cho hoảng sợ liền quay sang vén rèm ngó nhìn bên ngoài.
Đường phố náo nhiệt, người qua kẻ lại, lại có mấy gian hàng kỳ lạ khiến Hoàng Ngọc Nhi vô cùng hứng thú mà ló đầu ra xem, nhưng chưa thò được đầu đã bị kéo lại. “Người tính làm cái gì?" Mạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng lớn tiếng nói. "Ta chỉ xem bên ngoài chút thôi, vương gia người thà tay ta ra trước được không." Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày giải thích, mong hắn có thể đừng bóp chặt nàng như thế, rất đau a.
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói vậy cũng buông lỏng bàn tay, nhắc nhở: “Người nên chủ ý thân phận của mình, đừng làm ra hành động mất mặt gì, còn nữa vào trong cung liên an phân cho bổn vương, còn nhớ lời cảnh cáo của bon vuong chu."
Lời cảnh cáo gì chứ, nàng cũng đâu phải nguyên thân, làm sao biết hắn cảnh cáo cái gì nhưng nhìn đến khuôn mặt rét lạnh của hắn nàng cũng phải ngoan ngoan gật đầu.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi ngoan ngoãn nghe theo Mạc
Thanh Hàn mới buông tay nàng ra nhưng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Nàng vậy mà không la hét, cũng có lúc vâng lời như vậy.
Vào trong hoàng cung cảm nhận đầu tiên của Hoàng
Ngọc Nhi là hoàng cung rất lớn rất tráng lệ, hai người bọn họ vừa qua cổng cung đã có thái giảm chạy đến thông báo Thái Hậu muốn gặp Ngũ vương phi. Tuy lo lắng nhưng nàng vẫn phải theo sau thái giảm
Mạc Thanh Hàn nói muốn đi cùng nàng, Hoàng Ngọc Nhi nghĩ chắc hẳn sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì nên muốn đi theo giám sát, thái giám kia chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.
Gần đến Từ Thanh Cung của Thái hậu Hoàng Ngọc Nhi đã nghe thấy có tiếng cười nói vui vẻ bên trong nhưng thấy nàng cùng Mạc Thanh Hàn tới thì cả phòng bỗng im bặt.
Hoàng Ngọc Nhi quan sát thấy ở đây có sáu người, hai nữ nhân ngồi phía chủ vị, còn ở dưới là một đôi nam nữ, nàng không đoán được thân phận. Bên cạnh còn một nam một nữ, nàng cũng đều không nhận biết một ai.
Mạc Thanh Hàn kéo Hoàng Ngọc Nhi quỳ xuống thỉnh an. Nàng có chút lúng túng làm theo. “Nhì thần/nh tức thỉnh an hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu."
Thấy hai người thỉnh an Thái Hậu từ ái nói. “Mau đứng lên đi, nhanh lại đây ngồi." Thái Hậu là một người hiền trước giờ luôn ăn chay niệm phật, cầu phúc cho con cháu, chuyện hậu cung bà đề cho Hoàng Hậu toàn quyền làm chủ luôn không màng đến, nhưng chỉ riêng Mạc Thanh Vũ và Mạc Thanh Hàn là ngoại lệ, hai người họ là con trai của Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu lại được Thái Hậu vô cùng yêu thích nên cũng rất thích hai đứa cháu trai này. Hoàng Ngọc Nhi ngoan ngoãn theo Mạc Thanh Hàn đến chỗ ngồi. Nhưng nàng lại cảm giác có một ánh mặt đang dõi theo nàng. Ngước mắt lên nhìn, đối diện là một khuôn mặt hết sức mỹ lệ, không phải nói là quốc sắc thiên hương đang bình tĩnh nhìn nàng đối mắt nàng ấy như đang tìm tòi nghiên cứu. Nàng không biết nàng ấy là ai nên chỉ mỉm cười chào hỏi, ấy vậy mà nàng lại nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt nàng kia tuy chỉ là thoáng qua. “Ngọc Nhi ai gia nghe nói lúc trước người có xích mích với Tuyết Nhi có phải hay không?"
Thái Hậu đột nhiên hỏi chuyện này khiến Hoàng
Ngọc Nhi có chút không biết làm thế nào nhưng vẫn phải làm vẻ bình tĩnh quy cũ nói. "Thưa Thái hậu, lúc trước là Ngọc Nhi hiểu lầm Thất vương phi nên mới không kiềm chế được cảm xúc ra tay với nàng ấy." “Phải vậy không Tuyết Nhi” Thái Hậu bèn quay sang cô gái quốc sắc thiên hương hỏi, lúc này nàng mới biết nàng ấy là Thất vương phi Vương Thiên Tuyết. Đúng là không thể không nói với vẻ đẹp này nam nhân nào có thể cưỡng nổi chử, Ngũ vương gia cao lãnh cũng không ngoại lệ nha.
Hoàng Ngọc Nhi bỗng cảm nhận được có một ánh mắt không mấy thiện chí, không phải là ánh mắt hình viên đạn đang phóng tới mình. Nàng từ từ nhìn qua, lại là một nam nhân tuấn tú, hắn ngồi bên cạnh mỹ nhân hằn là Thất vương gia Mạc Thanh Vũ rồi. Vương Thiên Tuyết điểm đạm nói: "Là như vậy thừa hoàng tổ máu, lúc ấy ngũ vương phi chắc hiểu nhầm Tuyết Nhi với ngũ vương gia nên mới lỡ tay."
Giọng nói đúng là trong trẻo như tiếng suối a thêm ba phần thanh khi khiến ai nghe thấy cũng muốn đắm chìm.
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới quay lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, không lạnh không nhạt nói: "Bốn vương đến thông báo với người, hai hôm nữa là sinh thần Cửu công chúa, người phải cùng bồn vương vào cung, đến lúc đó người an phận một chút cho bồn vương." "Vậy lệnh cấm túc được giải trừ rồi sao?" Hoàng
Ngọc Nhi vui vẻ hỏi. “Bổn vương có nói giải trừ lệnh cấm túc sao." Mạc
Thanh Hàn nói xong liền rời đi để lại Hoàng Ngọc Nhi vừa buồn vừa tức không nói nên lời. Hắn đến đây chỉ để nói với năng máy câu này thôi sao, thật là, vậy cũng không cần đích thân đến, nàng còn tường hàn bỏ lệnh cấm túc, làm nàng mừng hút một phen.
Hai ngày sau trong Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi đang bị Tiểu Mai “dày vò", hôm nay là sinh thần của Cừu công chúa Mạc Thanh Thanh, từ lúc Mạc Thanh Hàn nói với nàng chuyện này, hai ngày nay Hoàng Ngọc Nhi vô cùng lo lắng một chuyện, nàng sợ đụng phải Thất vương phi. Mặc dù người không phải do nàng đẩy nhưng đã ở trong thân thể này nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm a, nghĩ đến nàng lại âu sầu. “Vương phi người ngồi yên chút a, Tiểu Mai vấn tóc cho người." Tiểu Mai vì nàng ko tập trung liền lên án. "Em cải ít trầm thôi nhé, ta đang cảm thấy nặng đầu đây." Hoàng Ngọc Nhĩ ào não lên tiếng. Nữ nhân cổ đại trang điểm đúng là rắc rối, đầu thì cài một đống trầm, đã thể tay còn đeo mấy chiếc vòng, nặng chiết nàng rồi.
Loay hoay một hồi rốt cuộc Tiểu Mai cũng trang điểm xong cho Hoàng Ngọc Nhi, vừa lúc bên ngoài một nỗi tỷ vào thông báo. “Vương phi xong chưa vương gia đang đợi người." "Ta xong rồi, người dẫn ta đến chỗ vương gia đi."
Hoàng Ngọc Nhi kéo vảy ra cửa.
Nữ tỷ kia dẫn nàng ra đến cổng phủ, đã thấy một nam nhân ngũ quan tuấn tú, đầu đội ngọc quan, mặc một thân lục bảo nghiêm chỉnh đứng một bên, hình ảnh này cũng quá bắt mắt đi, Hoàng Ngọc Nhi nhìn một hồi mà say đắm.
Mạc Thanh Hàn thấy Hoàng Ngọc Nhi ra đến nơi còn lề mề không lên kiệu, có chút ẩn nhẫn nói: "Đứng ngày ra đó làm gì, còn không lên kiệu."
Ảnh mắt của Hoàng Ngọc Nhi quá nóng bỏng hắn có chút chán ghét.
Hoàng Ngọc Nhi đang muốn cười chào hỏi hắn nghe hắn nói vậy miệng cứng đờ, trong lòng thầm mắng một câu nhưng cũng nhanh chóng lên xe ngựa. Trong xe ngựa không khí hết sức quỷ dị, Hoàng Ngọc Nhi thấy Mạc Thanh Hàn không thích mình thì cũng biết ý ngồi thật xa hắn, Mạc Thanh Hàn chỉ lạnh lùng ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, nàng có len lén đánh giả hàn, đúng là khuôn mặt mỹ nam chuẩn soái ca, có nhan sắc lại có vóc dáng, chiều cao ước chứng một mét tảm, tính cách thì lạnh lùng. Trời đi nếu hắn mà ở hiện đại thì chắc chắn sẽ là nam thần được mọi người chào đón, Hoàng Ngọc Nhi cảm thán trong lòng đúng lúc này Mạc Thanh Hàn thình lình mở mắt ra, bốn mắt chạm vào nhau Hoàng Ngọc Nhi có chút lung túng quay sang chỗ khác.
Tuy là nhắm mắt nhưng Mạc Thanh Hàn biết Hoàng ánh mắt của nàng lại như lửa đốt khiến hắn đành phải
Ngọc Nhi đang quan sát mình, hắn tính làm lơ nhưng mở mắt ra dùng ánh mắt sắc bén cảnh cáo nàng.
Hoàng Ngọc Nhi bị ánh mắt của Mạc Thanh Hàn làm cho hoảng sợ liền quay sang vén rèm ngó nhìn bên ngoài.
Đường phố náo nhiệt, người qua kẻ lại, lại có mấy gian hàng kỳ lạ khiến Hoàng Ngọc Nhi vô cùng hứng thú mà ló đầu ra xem, nhưng chưa thò được đầu đã bị kéo lại. “Người tính làm cái gì?" Mạc Thanh Hàn nắm chặt tay nàng lớn tiếng nói. "Ta chỉ xem bên ngoài chút thôi, vương gia người thà tay ta ra trước được không." Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày giải thích, mong hắn có thể đừng bóp chặt nàng như thế, rất đau a.
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói vậy cũng buông lỏng bàn tay, nhắc nhở: “Người nên chủ ý thân phận của mình, đừng làm ra hành động mất mặt gì, còn nữa vào trong cung liên an phân cho bổn vương, còn nhớ lời cảnh cáo của bon vuong chu."
Lời cảnh cáo gì chứ, nàng cũng đâu phải nguyên thân, làm sao biết hắn cảnh cáo cái gì nhưng nhìn đến khuôn mặt rét lạnh của hắn nàng cũng phải ngoan ngoan gật đầu.
Thấy Hoàng Ngọc Nhi ngoan ngoãn nghe theo Mạc
Thanh Hàn mới buông tay nàng ra nhưng trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Nàng vậy mà không la hét, cũng có lúc vâng lời như vậy.
Vào trong hoàng cung cảm nhận đầu tiên của Hoàng
Ngọc Nhi là hoàng cung rất lớn rất tráng lệ, hai người bọn họ vừa qua cổng cung đã có thái giảm chạy đến thông báo Thái Hậu muốn gặp Ngũ vương phi. Tuy lo lắng nhưng nàng vẫn phải theo sau thái giảm
Mạc Thanh Hàn nói muốn đi cùng nàng, Hoàng Ngọc Nhi nghĩ chắc hẳn sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì nên muốn đi theo giám sát, thái giám kia chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.
Gần đến Từ Thanh Cung của Thái hậu Hoàng Ngọc Nhi đã nghe thấy có tiếng cười nói vui vẻ bên trong nhưng thấy nàng cùng Mạc Thanh Hàn tới thì cả phòng bỗng im bặt.
Hoàng Ngọc Nhi quan sát thấy ở đây có sáu người, hai nữ nhân ngồi phía chủ vị, còn ở dưới là một đôi nam nữ, nàng không đoán được thân phận. Bên cạnh còn một nam một nữ, nàng cũng đều không nhận biết một ai.
Mạc Thanh Hàn kéo Hoàng Ngọc Nhi quỳ xuống thỉnh an. Nàng có chút lúng túng làm theo. “Nhì thần/nh tức thỉnh an hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu."
Thấy hai người thỉnh an Thái Hậu từ ái nói. “Mau đứng lên đi, nhanh lại đây ngồi." Thái Hậu là một người hiền trước giờ luôn ăn chay niệm phật, cầu phúc cho con cháu, chuyện hậu cung bà đề cho Hoàng Hậu toàn quyền làm chủ luôn không màng đến, nhưng chỉ riêng Mạc Thanh Vũ và Mạc Thanh Hàn là ngoại lệ, hai người họ là con trai của Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu lại được Thái Hậu vô cùng yêu thích nên cũng rất thích hai đứa cháu trai này. Hoàng Ngọc Nhi ngoan ngoãn theo Mạc Thanh Hàn đến chỗ ngồi. Nhưng nàng lại cảm giác có một ánh mặt đang dõi theo nàng. Ngước mắt lên nhìn, đối diện là một khuôn mặt hết sức mỹ lệ, không phải nói là quốc sắc thiên hương đang bình tĩnh nhìn nàng đối mắt nàng ấy như đang tìm tòi nghiên cứu. Nàng không biết nàng ấy là ai nên chỉ mỉm cười chào hỏi, ấy vậy mà nàng lại nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt nàng kia tuy chỉ là thoáng qua. “Ngọc Nhi ai gia nghe nói lúc trước người có xích mích với Tuyết Nhi có phải hay không?"
Thái Hậu đột nhiên hỏi chuyện này khiến Hoàng
Ngọc Nhi có chút không biết làm thế nào nhưng vẫn phải làm vẻ bình tĩnh quy cũ nói. "Thưa Thái hậu, lúc trước là Ngọc Nhi hiểu lầm Thất vương phi nên mới không kiềm chế được cảm xúc ra tay với nàng ấy." “Phải vậy không Tuyết Nhi” Thái Hậu bèn quay sang cô gái quốc sắc thiên hương hỏi, lúc này nàng mới biết nàng ấy là Thất vương phi Vương Thiên Tuyết. Đúng là không thể không nói với vẻ đẹp này nam nhân nào có thể cưỡng nổi chử, Ngũ vương gia cao lãnh cũng không ngoại lệ nha.
Hoàng Ngọc Nhi bỗng cảm nhận được có một ánh mắt không mấy thiện chí, không phải là ánh mắt hình viên đạn đang phóng tới mình. Nàng từ từ nhìn qua, lại là một nam nhân tuấn tú, hắn ngồi bên cạnh mỹ nhân hằn là Thất vương gia Mạc Thanh Vũ rồi. Vương Thiên Tuyết điểm đạm nói: "Là như vậy thừa hoàng tổ máu, lúc ấy ngũ vương phi chắc hiểu nhầm Tuyết Nhi với ngũ vương gia nên mới lỡ tay."
Giọng nói đúng là trong trẻo như tiếng suối a thêm ba phần thanh khi khiến ai nghe thấy cũng muốn đắm chìm.
Bình luận facebook