Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57: Ám cách
Bị một màn vừa rồi phá hòng tâm tình Hoàng Ngọc Nhi không còn tầm trang dạo phố nữa lần nói: Chúng ta về phủ thôi.
Mạc Thanh Hàn không biết vì sao nàng thay đổi tâm tình, lúc trước còn nói với hắn mấy câu nhưng kể từ khi rời quán rượu nàng lại chẳng mở miệng nói câu nào, đi đường lại không cẩn thận vấp té. “Người làm sao vậy?" Mạc Thanh Hàn đỡ nàng hỏi. “Không có, ta không sao" Hoàng Ngọc Nhi bâng quơ trả lời rồi rời khỏi ngực hẳn, dẫn Oanh Nhi một mạch đi vào trong phủ không thèm liếc nam nhân phía sau một cái.
Mạc Thanh Hàn nhìn bóng lưng nàng nhíu mày, hãn vốn đi muốn nói chuyện với nàng nhưng hình như nàng lại không được vui, lúc này Ủy Long lại chạy đến bằm bảo với hàng "Vương gia người đã đem tới." "Dan bon vuong di."
Thôi vậy để mai rồi tìm nàng nói chuyện, trước mắt hắn phải đi gặp người kia.
Nam Viện, một nam nhân râu tóc bạc phơ, ăn mặc mộc mạc, bên hông đeo một trận đồ ngồi nhắm mắt khoanh chân trêи giường hai bên có hai người đứng gác.
Mạc Thanh Hàn bước vào, hai người kia chắp tay hành lễ, hắn khoát tay đi đến chỗ nam nhân kia. “Ám Cách tiền bối, tiểu bồi mời ngài đến đây có chút đường đột nhưng chuyện cấp bách, tiểu bối không thể không làm vậy
Âm Cách tuy rằng quái dị nhưng làm người chính trực, không làm chuyện ác, Mạc Thanh Hàn mới khách sáo với ông ta, hơn nữa tài điều khiển trận pháp của ông ta rất vi diệu hắn cũng có chút kinh phục. “Ngũ vương gia, các chủ Lân Lâu Các, lão phu phải gọi người thế nào?” Ám Cách tuy mở miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm tịt. “Chỉ là cách gọi thôi, tiền bối muốn gọi thế nào tùy ý."
Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
Ám Cách nghe vậy hừ nhẹ nói: "Nói đi, mang lão phu đến đây làm gì?" Mạc Thanh Hàn tóm tắt lại sự việc cuối cùng nói: “Mong tiến bởi có thể ra tay tương trợ "Lão phu đã ẩn dật, không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa đây là chuyện của Thiên Điện cùng Lân Lâu Các, lão phu không muốn xen vào." Lúc này Ám Cách mới chịu mở mắt ra nhìn Mạc Thanh Hàn thờ ở nói.
Ông ta đã quy ẩn giang hồ hơn năm năm rồi, không muốn lại tái xuất, "Vãn bối hiểu nhưng vẫn mong tiền bối suy nghĩ lại, chuyện này có liên quan đến an nguy của lê dân bả tánh, tiền bối có thể mặc kệ sao?"
Mặc dù không hiểu cách suy nghĩ của Ám Cách nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn muốn thử khuyên.
Nhưng mà Ám Cách vẫn hờ hững nói: “Cũng không phải chuyện của ta.
Muốn ông ta ra tay sao? Nằm mơ giữa ban ngày, năm năm trước ông ta đã hứa với người kia sẽ không đụng đến trận pháp nữa hắn nhất định sẽ giữ lời hứa
Năm đó cũng vì trận pháp mà người ông ta thường đã phải thiệt mạng ông ta không muốn chuyện tiếp diễn nữa, đã hứa với nàng sẽ an nhàn sống thì ông ta sẽ sống cuộc sống an nhàn.
Mạc Thanh Hàn cũng lường trước được Âm Cách không dễ bị thuyết phục như vậy nhìn ông ta lại nhắm mắt hắn cũng không nói nữa mà rời khỏi phòng, hai người kia cũng theo ra. “Vương gia, Ám Cách này cũng quá cứng rắn, hay là chúng ta cứ dùng biện pháp mạnh." Ủy Thiên không nhịn được nói, vừa rồi nhìn biểu hiện của ông ta sợ là có thuyết phục nữa cũng vô ích. “Không vòi, nếu ép hắn quá hắn sẽ cuồng nộ
Ám Cách đã dứt khoát như vậy rồi bọn họ làm gì cũng vô dụng, trước tiên phải tìm hiểu chuyện của ông ta, năm đó vì sao ông ta lại rút khỏi giang hồ. Nghĩ vậy Mạc Thanh Hàn phân phó, “Phi Hồ người đi bổn vương, không được bỏ sót một chi tiết nào.” điều tra chuyện năm năm trước của Ám Cách cho “Vâng." “Ủy Thiên, Song Miêu hai người tiếp tục canh chừng ở đây."
Phân phó xong một lượt Mạc Thanh Hàn lại quay về Hàn Xá cư.
Trêи núi Uyên Minh, Trần Minh nhìn dòng nước xoáy chuyển phía dưới sắc mặt thêm âm trầm, hơn nửa tháng rồi hắn vẫn chưa tìm ra sự huyền bí của dòng nước, dù có làm cách nào cũng không xê dịch được dòng chảy, mà kỳ lạ là tám cánh cửa ban đầu có biến đổi bây giờ cũng không nhúc nhích, giống như bị bên trong trấn thủ, không cho di động.
Mà dòng nước là mắt xích duy nhất có thể tìm được đường vào.
Nhìn sắc mặt căng thẳng của Trần Minh, Mạc Thanh
Vũ ở bên cạnh lên tiếng: “Không cần gấp gáp, ngũ ca đã đưa được Ám Cách đến đây." "Ám Cách sao?" Trần Minh nghe xong có chút bất ngờ, hắn nghe danh Ám Cách đã lâu cũng muốn được diện kiến một lần. “Vương gia, có thể để ta gặp hắn hay không” Trần Mình hỏi, trong giọng nói không kìm nén được kϊƈɦ động. “Được, hắn đang ở Ngũ vương phủ." Mạc Thanh Vũ gật đầu, hắn cũng hiểu nỗi lòng của Trần Minh, lâu hội, bây giờ người đã ở trước mắt sao không hưng nay hắn vẫn luôn muốn gặp Âm Cách lại không có cơ phần được.
Nhưng mà nghĩ đến một người Mạc Thanh Vũ lại nói: “Vũ Diệp cũng đang ở Ngũ vương phủ"
Trần Minh nghe thấy tên này chợt sững người nhưng sau đó bình tĩnh nói: “Ta biết rồi." “Nếu người không muốn gặp nàng ta sẽ kêu năng đến Thát vương phủ." Mạc Thanh Vũ nhìn biểu hiện của hắn rồi nói: "Không cần đầu, ta cũng không cần phải làng tránh nàng. Trần Minh điểm nhiên nói.
Xem lịch hai ngày nữa là lễ thất tịch, Hoàng Ngọc Nhi lại có chút buồn chán, mỗi năm Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau một lần, ngày đó trời cũng đổ mưa ra ngoài đường hẳn sẽ không suôn sẻ. "Tiểu Mai, ngày mốt em và tên Phi Hồ kia có muốn ra ngoài không?". “Ra ngoài làm gì a?" Tiều Mai nghe vương phi hỏi ngơ ngác không hiểu. “Ai da, ngày mốt là thất tịch, em và hắn không định đi chơi sao?" Hoàng Ngọc Nhì chống tay lên cầm mắt đầy ý cười hỏi. “Vương phi, bọn em chỉ mới nhận thức, em cũng không biết A Lực ca ca đối với em thế nào, hơn nữa huynh ấy cũng bận rộn, em cũng phải bên cạnh ngài." Tiểu Mai e thẹn nói.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy lại hỏi: “Vậy em cảm thấy hắn đối với em thế nào?"
Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng không biết nữa, em cảm thấy có khi huynh ấy coi em như muội muội, có lúc lại... “Lại coi muội như người yêu đúng không." Hoàng
Ngọc Nhi thấy nàng xấu hồ liền tiếp lời nàng. “Vương phi, em cũng không nói như vậy." Hai má của Tiểu Mai nổi lên hai rạng đó, "Được rồi, Tiểu Mai, lúc này rồi em còn xấu hổ cái gì, hôm đó ta cho em nghỉ em đi nói với hắn, muốn hẹn hò thế nào thì hẹn hò"
Tiểu Mai nghe vậy mặt càng thêm hồng hơn, đầu cúi thấp không dám nói nữa.
Oanh Nhi ở bên cạnh nghe câu chuyện của hai người nhìn Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ không hẹn hò với vương gia ca ca sao?"
Đang vui vẻ nụ cười trêи khuôn mặt của Hoàng Ngọc
Nhi chợt khựng lại, nàng với Mạc Thanh Hàn không có gì cả, bọn họ sao có thể hẹn hò, nghĩ vậy không thì ân ân ái ái, còn phu thê bọn họ lại coi nhau như hiểu sao nàng có chút chua xót, phu thê nhà người ta khách, không đúng, hắn chỉ là không ghét nàng như trước thôi, chung quy vẫn không thể có tình cảm. Nhưng mà nàng luôn suy nghĩ về những hành động vô tình hay cố ý của hắn, lần trước tình cờ gặp nhau ngoài đường ánh mắt của hắn nhìn nàng có chút thay đổi, lúc trước đôi lúc hắn sẽ nhìn nàng với vẻ nghiên cứu tìm tòi nhưng mà ngày đó ánh mắt đó của hắn là có ý gì? Nàng không tài nào hiểu nổi cũng không muốn hiểu.
Trời ơi nàng làm sao thế này, nói là bò hẳn ra khỏi đầu rồi mà còn suy nghĩ đến hắn, nàng có chút tự khinh bị mình.
Mạc Thanh Hàn không biết vì sao nàng thay đổi tâm tình, lúc trước còn nói với hắn mấy câu nhưng kể từ khi rời quán rượu nàng lại chẳng mở miệng nói câu nào, đi đường lại không cẩn thận vấp té. “Người làm sao vậy?" Mạc Thanh Hàn đỡ nàng hỏi. “Không có, ta không sao" Hoàng Ngọc Nhi bâng quơ trả lời rồi rời khỏi ngực hẳn, dẫn Oanh Nhi một mạch đi vào trong phủ không thèm liếc nam nhân phía sau một cái.
Mạc Thanh Hàn nhìn bóng lưng nàng nhíu mày, hãn vốn đi muốn nói chuyện với nàng nhưng hình như nàng lại không được vui, lúc này Ủy Long lại chạy đến bằm bảo với hàng "Vương gia người đã đem tới." "Dan bon vuong di."
Thôi vậy để mai rồi tìm nàng nói chuyện, trước mắt hắn phải đi gặp người kia.
Nam Viện, một nam nhân râu tóc bạc phơ, ăn mặc mộc mạc, bên hông đeo một trận đồ ngồi nhắm mắt khoanh chân trêи giường hai bên có hai người đứng gác.
Mạc Thanh Hàn bước vào, hai người kia chắp tay hành lễ, hắn khoát tay đi đến chỗ nam nhân kia. “Ám Cách tiền bối, tiểu bồi mời ngài đến đây có chút đường đột nhưng chuyện cấp bách, tiểu bối không thể không làm vậy
Âm Cách tuy rằng quái dị nhưng làm người chính trực, không làm chuyện ác, Mạc Thanh Hàn mới khách sáo với ông ta, hơn nữa tài điều khiển trận pháp của ông ta rất vi diệu hắn cũng có chút kinh phục. “Ngũ vương gia, các chủ Lân Lâu Các, lão phu phải gọi người thế nào?” Ám Cách tuy mở miệng nói nhưng mắt vẫn nhắm tịt. “Chỉ là cách gọi thôi, tiền bối muốn gọi thế nào tùy ý."
Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói.
Ám Cách nghe vậy hừ nhẹ nói: "Nói đi, mang lão phu đến đây làm gì?" Mạc Thanh Hàn tóm tắt lại sự việc cuối cùng nói: “Mong tiến bởi có thể ra tay tương trợ "Lão phu đã ẩn dật, không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa đây là chuyện của Thiên Điện cùng Lân Lâu Các, lão phu không muốn xen vào." Lúc này Ám Cách mới chịu mở mắt ra nhìn Mạc Thanh Hàn thờ ở nói.
Ông ta đã quy ẩn giang hồ hơn năm năm rồi, không muốn lại tái xuất, "Vãn bối hiểu nhưng vẫn mong tiền bối suy nghĩ lại, chuyện này có liên quan đến an nguy của lê dân bả tánh, tiền bối có thể mặc kệ sao?"
Mặc dù không hiểu cách suy nghĩ của Ám Cách nhưng Mạc Thanh Hàn vẫn muốn thử khuyên.
Nhưng mà Ám Cách vẫn hờ hững nói: “Cũng không phải chuyện của ta.
Muốn ông ta ra tay sao? Nằm mơ giữa ban ngày, năm năm trước ông ta đã hứa với người kia sẽ không đụng đến trận pháp nữa hắn nhất định sẽ giữ lời hứa
Năm đó cũng vì trận pháp mà người ông ta thường đã phải thiệt mạng ông ta không muốn chuyện tiếp diễn nữa, đã hứa với nàng sẽ an nhàn sống thì ông ta sẽ sống cuộc sống an nhàn.
Mạc Thanh Hàn cũng lường trước được Âm Cách không dễ bị thuyết phục như vậy nhìn ông ta lại nhắm mắt hắn cũng không nói nữa mà rời khỏi phòng, hai người kia cũng theo ra. “Vương gia, Ám Cách này cũng quá cứng rắn, hay là chúng ta cứ dùng biện pháp mạnh." Ủy Thiên không nhịn được nói, vừa rồi nhìn biểu hiện của ông ta sợ là có thuyết phục nữa cũng vô ích. “Không vòi, nếu ép hắn quá hắn sẽ cuồng nộ
Ám Cách đã dứt khoát như vậy rồi bọn họ làm gì cũng vô dụng, trước tiên phải tìm hiểu chuyện của ông ta, năm đó vì sao ông ta lại rút khỏi giang hồ. Nghĩ vậy Mạc Thanh Hàn phân phó, “Phi Hồ người đi bổn vương, không được bỏ sót một chi tiết nào.” điều tra chuyện năm năm trước của Ám Cách cho “Vâng." “Ủy Thiên, Song Miêu hai người tiếp tục canh chừng ở đây."
Phân phó xong một lượt Mạc Thanh Hàn lại quay về Hàn Xá cư.
Trêи núi Uyên Minh, Trần Minh nhìn dòng nước xoáy chuyển phía dưới sắc mặt thêm âm trầm, hơn nửa tháng rồi hắn vẫn chưa tìm ra sự huyền bí của dòng nước, dù có làm cách nào cũng không xê dịch được dòng chảy, mà kỳ lạ là tám cánh cửa ban đầu có biến đổi bây giờ cũng không nhúc nhích, giống như bị bên trong trấn thủ, không cho di động.
Mà dòng nước là mắt xích duy nhất có thể tìm được đường vào.
Nhìn sắc mặt căng thẳng của Trần Minh, Mạc Thanh
Vũ ở bên cạnh lên tiếng: “Không cần gấp gáp, ngũ ca đã đưa được Ám Cách đến đây." "Ám Cách sao?" Trần Minh nghe xong có chút bất ngờ, hắn nghe danh Ám Cách đã lâu cũng muốn được diện kiến một lần. “Vương gia, có thể để ta gặp hắn hay không” Trần Mình hỏi, trong giọng nói không kìm nén được kϊƈɦ động. “Được, hắn đang ở Ngũ vương phủ." Mạc Thanh Vũ gật đầu, hắn cũng hiểu nỗi lòng của Trần Minh, lâu hội, bây giờ người đã ở trước mắt sao không hưng nay hắn vẫn luôn muốn gặp Âm Cách lại không có cơ phần được.
Nhưng mà nghĩ đến một người Mạc Thanh Vũ lại nói: “Vũ Diệp cũng đang ở Ngũ vương phủ"
Trần Minh nghe thấy tên này chợt sững người nhưng sau đó bình tĩnh nói: “Ta biết rồi." “Nếu người không muốn gặp nàng ta sẽ kêu năng đến Thát vương phủ." Mạc Thanh Vũ nhìn biểu hiện của hắn rồi nói: "Không cần đầu, ta cũng không cần phải làng tránh nàng. Trần Minh điểm nhiên nói.
Xem lịch hai ngày nữa là lễ thất tịch, Hoàng Ngọc Nhi lại có chút buồn chán, mỗi năm Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau một lần, ngày đó trời cũng đổ mưa ra ngoài đường hẳn sẽ không suôn sẻ. "Tiểu Mai, ngày mốt em và tên Phi Hồ kia có muốn ra ngoài không?". “Ra ngoài làm gì a?" Tiều Mai nghe vương phi hỏi ngơ ngác không hiểu. “Ai da, ngày mốt là thất tịch, em và hắn không định đi chơi sao?" Hoàng Ngọc Nhì chống tay lên cầm mắt đầy ý cười hỏi. “Vương phi, bọn em chỉ mới nhận thức, em cũng không biết A Lực ca ca đối với em thế nào, hơn nữa huynh ấy cũng bận rộn, em cũng phải bên cạnh ngài." Tiểu Mai e thẹn nói.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy lại hỏi: “Vậy em cảm thấy hắn đối với em thế nào?"
Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi nói: “Em cũng không biết nữa, em cảm thấy có khi huynh ấy coi em như muội muội, có lúc lại... “Lại coi muội như người yêu đúng không." Hoàng
Ngọc Nhi thấy nàng xấu hồ liền tiếp lời nàng. “Vương phi, em cũng không nói như vậy." Hai má của Tiểu Mai nổi lên hai rạng đó, "Được rồi, Tiểu Mai, lúc này rồi em còn xấu hổ cái gì, hôm đó ta cho em nghỉ em đi nói với hắn, muốn hẹn hò thế nào thì hẹn hò"
Tiểu Mai nghe vậy mặt càng thêm hồng hơn, đầu cúi thấp không dám nói nữa.
Oanh Nhi ở bên cạnh nghe câu chuyện của hai người nhìn Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ không hẹn hò với vương gia ca ca sao?"
Đang vui vẻ nụ cười trêи khuôn mặt của Hoàng Ngọc
Nhi chợt khựng lại, nàng với Mạc Thanh Hàn không có gì cả, bọn họ sao có thể hẹn hò, nghĩ vậy không thì ân ân ái ái, còn phu thê bọn họ lại coi nhau như hiểu sao nàng có chút chua xót, phu thê nhà người ta khách, không đúng, hắn chỉ là không ghét nàng như trước thôi, chung quy vẫn không thể có tình cảm. Nhưng mà nàng luôn suy nghĩ về những hành động vô tình hay cố ý của hắn, lần trước tình cờ gặp nhau ngoài đường ánh mắt của hắn nhìn nàng có chút thay đổi, lúc trước đôi lúc hắn sẽ nhìn nàng với vẻ nghiên cứu tìm tòi nhưng mà ngày đó ánh mắt đó của hắn là có ý gì? Nàng không tài nào hiểu nổi cũng không muốn hiểu.
Trời ơi nàng làm sao thế này, nói là bò hẳn ra khỏi đầu rồi mà còn suy nghĩ đến hắn, nàng có chút tự khinh bị mình.