Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Tính sổ
“Đại sư huynh. Vũ Diệp nhìn thấy Mạc Thành Hàn đi đến vui sướиɠ reo lên.
Hoàng Ngọc Nhi lại không để ý đến hắn mà quan sát người phía sau hắn. Mạc Thanh Hàn nhìn thấy ánh mắt của nàng buồn bực đi tới che đi ánh nhìn của nàng hậm hực nói: "Người đang nhìn ai?" “Vương gia, cho ta mượn người của ngài một chút."
Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên nói. “Ngươi nói ai?" Mạc Thanh Hàn cau mày hỏi. “Chính là hắn." Hoàng Ngọc Nhi chỉ vào Phi Hồ.
Đương sự bị chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
Mạc Thanh Hàn lại hỏi: “Người tìm hắn làm gì?" “Tính số." Hoàng Ngọc Nhi hùng hồ nói. Phi Hổ đã làm gì đắc tôi vương phi sao? Nhìn bố dạng của vương phi sao giống như muốn ăn tươi nuốt sống Phi Hổ vậy? “Huynh đệ, người gây ra tội gì sao?” Ủy Thiên không nhịn được ghé tại Phi Hồ hỏi.
Phi Hồ nhíu mày nghi hoặc, hắn nhớ hắn cũng không chọc vị vương phi này, nàng sao lại đòi tìm hắn tính sổ, hắn đang muốn lên tiếng hỏi thì Vũ Diệp đã tức tối nói: “Nữ nhân này, người lại tính gây sự cái gì. "Cô nương, con mắt nào của người thấy ta gây sự " Hoàng Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Vũ Diệp, không biết nữ nhân này muốn gì, cứ muốn kiếm chuyện với nàng.
Lúc này Phi Hồ mới nói: "Không biết ta đã đắc tội gì với vương phi?" “Người không đắc tội với ta những người lại làm Tiểu Mai đau lòng, ta xem Tiểu Mai như muội muội của mình không thể nhìn nàng vì một người vô lương tâm mà ngày đêm khóc lóc." Hoàng Ngọc Nhi nhìn chăm chăm vào Phi Hồ, tức giận nói.
Phi Hồ chi mím môi không lên tiếng, Hoàng Ngọc Nhi lại nói: "A Lực là cái tên mà Tiểu Mai tâm niệm cả thanh xuân, ta không cần biết ngươi có phải là A LỰC gì đó hay không nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt và cảm xúc của Tiểu Mai, người mà nàng ấy luôn nhớ mong nàng ấy không thể nào nhận nhầm được. Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi thấy hắn vẫn giữ im lặng lại cười lạnh nói tiếp: "Người có biết nàng vì tìm người tên A Lực đó mà phải chịu bao nhiêu tủi nhục không, nàng đã chịu rét chịu đói từ một vùng quê xã xôi lên kinh thành đi tìm khắp nơi, xém chút nữa bị hải hoa tặc làm nhục, thiếu chút nữa đã bị bắn vào lầu xanh, lại kém chút nữa bị người ta hủy dung, nói tóm lại nàng đã vì tên A Lực đó bằng sông vượt gió, không quản khó khăn chỉ để tìm hàn
Nói xong một hơi nàng cảm thấy cổ họng đã khô khan, thật muốn uống một hớp nước.
Nhưng mà cái người Phi Hổ kia lại đứng đơ như cây cơ không nói một tiếng.
Mẹ nó chứ, Hoàng Ngọc Nhi hoàn toàn bị hắn làm cho tức giận, quyết định ra đòn cuối cùng, bỗng nhiên nàng vừa khóc vừa nói: "Tiểu Mai thật đáng thương, chờ đợi người ta bao nhiêu năm, vì người ta chịu bao nhiêu khổ sở, người ta lại không thèm nhìn nhận, đã thế còn chối bỏ, lại còn mắc bệnh hiểm nghèo không sống qua hai mươi tuổi, Tiểu Mai, số em thật khổ mà.”
Phi Hổ nghe tới đây không nhịn được nữa, nóng này nói: "Vương phi, ngài nói sao, Tiểu Mai nàng thật sự bị bệnh sao?"
Hoàng Ngọc Nhi lại không để ý đến hắn nói: "Người hỏi nàng làm gì, người cũng không là gì của nàng, Tiểu Mai đáng thương của ta đại phu nói nàng gần đây đau buồn quá mức, e rằng chỉ sống được mấy ngày nữa, bây giờ còn đang nằm liệt giường...
Hoàng Ngọc Nhi chưa kịp nói xong, liền cảm nhận được một cơn gió vụt qua, nhìn lại không thấy bóng đảng Phi Hồ đầu.
Lúc này nàng mới lau vài giọt lệ còn vương ở khỏe mắt, chao ôi, vì diễn cho Phi Hổ xem nàng đã tự cấu mình để chảy nước mắt, bây giờ bàn tay thật là đau. Nhi, nếu không nhìn thấy nụ cười đắc ý của nàng bọn họ sẽ cho rằng những lời nói của nàng là thật.
Sau khi Phi Hồ đi, cả đám trố mắt nhìn Hoàng Ngọc
Phải nói sao đây, vương phi đóng kịch cũng quá đạt rồi, có ai có thể làm được như vương phi chứ, mới nói mấy câu đã khiến Phi Hồ ngay lập tức chạy đi. Hoàng Ngọc Nhi đã đạt được mục đích đang muốn rời đi lại bị Mạc Thanh Hàn kéo một mạch vào thư phòng. “Ngài làm cái gì vậy, mau buông ta ra, đau." Hoàng Ngọc Nhi bị hắn nằm đau không khỏi kêu lên.
Vũ Diệp nhìn hai người đi vào thư phòng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc nãy nghe Hoàng Ngọc Nhi nói nàng xém chút nữa bị nàng nói cho cảm động, còn may nàng còn tỉnh táo không bị diễn xuất của nàng ta lừa, nữ nhân này cũng quả giao biện.
Vũ Diệp đang muốn theo vào lại bị Ủy Thiên chặn lại: "Vũ tiểu thư, ta nghĩ người không nên vào đâu. "Tại sao? Các người không sợ nàng làm gì đại sư huynh sao?" Nữ nhân này quá ghê gớm, nàng không thể để nàng ta động vào đại sư huynh được. “Tiểu thư, người không thấy thái độ của vương gia đã thay đổi rồi sao?” Ủy Thiên nói, hắn vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước, lại thêm gần đây vương gia hình như không ghét bỏ vương phi như trước nữa, theo quan sát của bọn hắn vương gia đã ngắm chấp nhận vương phi rồi, bọn hắn mặc dù còn có chút chưa tiếp thu nhưng lại không dám không thừa nhận. "Ngươi nói vậy là sao? Lẽ nào đại sư huynh đã thích nàng ta rồi sao?" Không phải chứ đại sư huynh không thể thích nàng ta nhanh như vậy được, nàng mới rời đi bao lâu, tại sao đại sư huynh lại có tình cảm với nàng ta được.
Ủy Thiên không nói gì coi như ngầm đồng ý.
Thấy biểu hiện của Ủy Thiên và mọi người Vũ Diệp càng thêm nghi ngờ, “Các người có chuyện gì giấu ta sư huynh và nàng ta đã xảy ra chuyện gì?" sao, mau nói cho ta biết, lúc ta không có ở đây, đại Trong thư phòng Hoàng Ngọc Nhi vẫn đang bị Mạc Thanh Hàn nằm tay, nàng vặn vẹo muốn thoát khỏi tay hắn, lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua, nàng không dám nhúc nhích chì oán giận nói: “Ngài mau buông tay ta ra." “Hoàng Ngọc Nhi, người đang làm cái gì?” Nhìn vết tim trêи tay nàng Mạc Thanh Hàn giận dữ nói. "Ta, cũng tại thuộc hạ của ngài quá cố chấp ta mới phải dùng biện pháp này, nam tử hán đại trượng phu mà không dám thừa nhận bản thân, lại làm nữ nhân khóc." Hoàng Ngọc Nhi càng nói càng thêm tức giận. “Người cũng quản quá nhiều chuyện." Mạc Thanh
Hàn nhàn nhạt nói. “Ngài, ta, ta có quản chuyện của ai cũng không quản chuyện của ngài, ngài ý kiến cái gì?" Hoàng Ngọc Nhi bị lời nói của hắn làm cho phần nộ, trừng mắt to với hần, hiện tại nàng chỉ muốn cho tên trước mắt này một đạp nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu hiện sự tức giận.
Càng nhìn càng thấy ghét, nếu không phải vì hắn nàng đã không xao động, đã không suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả là tại hắn.
Mạc Thanh Hàn không nghĩ nàng lại tức giận như vậy, hắn hòa hoãn lại rồi nói: “Được rồi, người muốn lọ chuyện của ai cũng phải chú ý đến bản thân." Hoàng Ngọc Nhi cũng dịu xuống một nửa, lại
Nói xong hắn lại lấy lọ cao ra bối vào vết bầm tím trêи tay nàng, cảm nhận được sự mát lạnh cơn tức của nhìn hắn dịu dàng thoa thuốc cho mình, tâm tình nàng có chút rục rịch.
Mặc dù hắn nói muốn kiểm nghiệm tình cảm nhưng nàng lại không biết hắn muốn kiểm nghiệm cái gì, không nhịn được nàng hỏi: “Vương gia, ngài thật sự cảm thấy ngài thích ta sao?"
Mạc Thanh Hàn đang bồi thuốc chợt khựng lại, nàng lại nói tiếp: "Không phải ngài thích Vương Thiên
Tuyết sao, hơn nữa còn rất ghét ta, tại sao đột nhiên lại"
Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi không biết phải nói sao nữa, hắn cũng không phải nói thích nàng chỉ là nói muốn xem lại cảm xúc thôi mà nàng lại không biết cảm xúc của hắn là gì.
Hoàng Ngọc Nhi lại không để ý đến hắn mà quan sát người phía sau hắn. Mạc Thanh Hàn nhìn thấy ánh mắt của nàng buồn bực đi tới che đi ánh nhìn của nàng hậm hực nói: "Người đang nhìn ai?" “Vương gia, cho ta mượn người của ngài một chút."
Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên nói. “Ngươi nói ai?" Mạc Thanh Hàn cau mày hỏi. “Chính là hắn." Hoàng Ngọc Nhi chỉ vào Phi Hồ.
Đương sự bị chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra,
Mạc Thanh Hàn lại hỏi: “Người tìm hắn làm gì?" “Tính số." Hoàng Ngọc Nhi hùng hồ nói. Phi Hổ đã làm gì đắc tôi vương phi sao? Nhìn bố dạng của vương phi sao giống như muốn ăn tươi nuốt sống Phi Hổ vậy? “Huynh đệ, người gây ra tội gì sao?” Ủy Thiên không nhịn được ghé tại Phi Hồ hỏi.
Phi Hồ nhíu mày nghi hoặc, hắn nhớ hắn cũng không chọc vị vương phi này, nàng sao lại đòi tìm hắn tính sổ, hắn đang muốn lên tiếng hỏi thì Vũ Diệp đã tức tối nói: “Nữ nhân này, người lại tính gây sự cái gì. "Cô nương, con mắt nào của người thấy ta gây sự " Hoàng Ngọc Nhi liếc mắt nhìn Vũ Diệp, không biết nữ nhân này muốn gì, cứ muốn kiếm chuyện với nàng.
Lúc này Phi Hồ mới nói: "Không biết ta đã đắc tội gì với vương phi?" “Người không đắc tội với ta những người lại làm Tiểu Mai đau lòng, ta xem Tiểu Mai như muội muội của mình không thể nhìn nàng vì một người vô lương tâm mà ngày đêm khóc lóc." Hoàng Ngọc Nhi nhìn chăm chăm vào Phi Hồ, tức giận nói.
Phi Hồ chi mím môi không lên tiếng, Hoàng Ngọc Nhi lại nói: "A Lực là cái tên mà Tiểu Mai tâm niệm cả thanh xuân, ta không cần biết ngươi có phải là A LỰC gì đó hay không nhưng ta tin tưởng vào ánh mắt và cảm xúc của Tiểu Mai, người mà nàng ấy luôn nhớ mong nàng ấy không thể nào nhận nhầm được. Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi thấy hắn vẫn giữ im lặng lại cười lạnh nói tiếp: "Người có biết nàng vì tìm người tên A Lực đó mà phải chịu bao nhiêu tủi nhục không, nàng đã chịu rét chịu đói từ một vùng quê xã xôi lên kinh thành đi tìm khắp nơi, xém chút nữa bị hải hoa tặc làm nhục, thiếu chút nữa đã bị bắn vào lầu xanh, lại kém chút nữa bị người ta hủy dung, nói tóm lại nàng đã vì tên A Lực đó bằng sông vượt gió, không quản khó khăn chỉ để tìm hàn
Nói xong một hơi nàng cảm thấy cổ họng đã khô khan, thật muốn uống một hớp nước.
Nhưng mà cái người Phi Hổ kia lại đứng đơ như cây cơ không nói một tiếng.
Mẹ nó chứ, Hoàng Ngọc Nhi hoàn toàn bị hắn làm cho tức giận, quyết định ra đòn cuối cùng, bỗng nhiên nàng vừa khóc vừa nói: "Tiểu Mai thật đáng thương, chờ đợi người ta bao nhiêu năm, vì người ta chịu bao nhiêu khổ sở, người ta lại không thèm nhìn nhận, đã thế còn chối bỏ, lại còn mắc bệnh hiểm nghèo không sống qua hai mươi tuổi, Tiểu Mai, số em thật khổ mà.”
Phi Hổ nghe tới đây không nhịn được nữa, nóng này nói: "Vương phi, ngài nói sao, Tiểu Mai nàng thật sự bị bệnh sao?"
Hoàng Ngọc Nhi lại không để ý đến hắn nói: "Người hỏi nàng làm gì, người cũng không là gì của nàng, Tiểu Mai đáng thương của ta đại phu nói nàng gần đây đau buồn quá mức, e rằng chỉ sống được mấy ngày nữa, bây giờ còn đang nằm liệt giường...
Hoàng Ngọc Nhi chưa kịp nói xong, liền cảm nhận được một cơn gió vụt qua, nhìn lại không thấy bóng đảng Phi Hồ đầu.
Lúc này nàng mới lau vài giọt lệ còn vương ở khỏe mắt, chao ôi, vì diễn cho Phi Hổ xem nàng đã tự cấu mình để chảy nước mắt, bây giờ bàn tay thật là đau. Nhi, nếu không nhìn thấy nụ cười đắc ý của nàng bọn họ sẽ cho rằng những lời nói của nàng là thật.
Sau khi Phi Hồ đi, cả đám trố mắt nhìn Hoàng Ngọc
Phải nói sao đây, vương phi đóng kịch cũng quá đạt rồi, có ai có thể làm được như vương phi chứ, mới nói mấy câu đã khiến Phi Hồ ngay lập tức chạy đi. Hoàng Ngọc Nhi đã đạt được mục đích đang muốn rời đi lại bị Mạc Thanh Hàn kéo một mạch vào thư phòng. “Ngài làm cái gì vậy, mau buông ta ra, đau." Hoàng Ngọc Nhi bị hắn nằm đau không khỏi kêu lên.
Vũ Diệp nhìn hai người đi vào thư phòng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc nãy nghe Hoàng Ngọc Nhi nói nàng xém chút nữa bị nàng nói cho cảm động, còn may nàng còn tỉnh táo không bị diễn xuất của nàng ta lừa, nữ nhân này cũng quả giao biện.
Vũ Diệp đang muốn theo vào lại bị Ủy Thiên chặn lại: "Vũ tiểu thư, ta nghĩ người không nên vào đâu. "Tại sao? Các người không sợ nàng làm gì đại sư huynh sao?" Nữ nhân này quá ghê gớm, nàng không thể để nàng ta động vào đại sư huynh được. “Tiểu thư, người không thấy thái độ của vương gia đã thay đổi rồi sao?” Ủy Thiên nói, hắn vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước, lại thêm gần đây vương gia hình như không ghét bỏ vương phi như trước nữa, theo quan sát của bọn hắn vương gia đã ngắm chấp nhận vương phi rồi, bọn hắn mặc dù còn có chút chưa tiếp thu nhưng lại không dám không thừa nhận. "Ngươi nói vậy là sao? Lẽ nào đại sư huynh đã thích nàng ta rồi sao?" Không phải chứ đại sư huynh không thể thích nàng ta nhanh như vậy được, nàng mới rời đi bao lâu, tại sao đại sư huynh lại có tình cảm với nàng ta được.
Ủy Thiên không nói gì coi như ngầm đồng ý.
Thấy biểu hiện của Ủy Thiên và mọi người Vũ Diệp càng thêm nghi ngờ, “Các người có chuyện gì giấu ta sư huynh và nàng ta đã xảy ra chuyện gì?" sao, mau nói cho ta biết, lúc ta không có ở đây, đại Trong thư phòng Hoàng Ngọc Nhi vẫn đang bị Mạc Thanh Hàn nằm tay, nàng vặn vẹo muốn thoát khỏi tay hắn, lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua, nàng không dám nhúc nhích chì oán giận nói: “Ngài mau buông tay ta ra." “Hoàng Ngọc Nhi, người đang làm cái gì?” Nhìn vết tim trêи tay nàng Mạc Thanh Hàn giận dữ nói. "Ta, cũng tại thuộc hạ của ngài quá cố chấp ta mới phải dùng biện pháp này, nam tử hán đại trượng phu mà không dám thừa nhận bản thân, lại làm nữ nhân khóc." Hoàng Ngọc Nhi càng nói càng thêm tức giận. “Người cũng quản quá nhiều chuyện." Mạc Thanh
Hàn nhàn nhạt nói. “Ngài, ta, ta có quản chuyện của ai cũng không quản chuyện của ngài, ngài ý kiến cái gì?" Hoàng Ngọc Nhi bị lời nói của hắn làm cho phần nộ, trừng mắt to với hần, hiện tại nàng chỉ muốn cho tên trước mắt này một đạp nhưng lại không dám, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu hiện sự tức giận.
Càng nhìn càng thấy ghét, nếu không phải vì hắn nàng đã không xao động, đã không suy nghĩ nhiều như vậy, tất cả là tại hắn.
Mạc Thanh Hàn không nghĩ nàng lại tức giận như vậy, hắn hòa hoãn lại rồi nói: “Được rồi, người muốn lọ chuyện của ai cũng phải chú ý đến bản thân." Hoàng Ngọc Nhi cũng dịu xuống một nửa, lại
Nói xong hắn lại lấy lọ cao ra bối vào vết bầm tím trêи tay nàng, cảm nhận được sự mát lạnh cơn tức của nhìn hắn dịu dàng thoa thuốc cho mình, tâm tình nàng có chút rục rịch.
Mặc dù hắn nói muốn kiểm nghiệm tình cảm nhưng nàng lại không biết hắn muốn kiểm nghiệm cái gì, không nhịn được nàng hỏi: “Vương gia, ngài thật sự cảm thấy ngài thích ta sao?"
Mạc Thanh Hàn đang bồi thuốc chợt khựng lại, nàng lại nói tiếp: "Không phải ngài thích Vương Thiên
Tuyết sao, hơn nữa còn rất ghét ta, tại sao đột nhiên lại"
Nói đến đây Hoàng Ngọc Nhi không biết phải nói sao nữa, hắn cũng không phải nói thích nàng chỉ là nói muốn xem lại cảm xúc thôi mà nàng lại không biết cảm xúc của hắn là gì.