Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: Đi tìm Phi Hổ
“Mạng người về trước rồi tính." Mạc Thành Hàn thẩm trầm nói, hắn cũng biết tính cách của Ám Cách, thuyết phục được người thì tốt nếu không thuyết phục được hắn cũng có trăm phương ngân cách khiến ông ta làm theo.
Mọi người nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy cũng không lên tiếng nữa, tình thế cấp bách làm vậy là nhanh nhất. “Không sao cùng lắm thì ta sử dụng tà thuật khiến ông ta nghe theo ta." Vũ Diệp khoanh tay đắc ý nói. "Muội nha, không phải cái gì dùng tà thuật cũng có thể giải quyết được." Vương Thiên Tuyết lắc đầu nói, sư muội này của bọn họ luôn ỷ vào mình biết là thuật thì có thể làm gì thì làm, lần trước khiến Trần Minh xém chút nữa điều đứng vì năng
Vũ Diệp nghe vậy lè lưỡi, dường như cũng nhớ lại chuyện lần trước, lần đó nàng và Trần Minh cá cược nàng nói nàng có thể theo đuổi hắn, đáng tiếc dùng cách nào hắn cũng không động lòng chưa kể hắn còn thích nhị tẩu, cuối cùng nàng hạ quyết sách dùng bùa yêu với hắn, nhưng mà nàng không biết nói Trần Minh là cố chấp hay quá chung thủy với nhị tẩu, hắn kiên quyết chống cự lại bùa yêu của nàng, cuối cùng xem chút nữa hóa điên, sau đó nàng phải dùng tòi hóa giải cho hắn. Sau khi hóa giải xong hắn lại không thèm nhìn mặt nàng, nàng vì thế bị đại sư huynh trách phạt đuổi về huyện Trường An, phải nửa năm nàng mới được nhị sư huynh gọi quay về kinh thành.
Nói ra thì nàng cũng là người sai, hơn nữa cha nàng biết tin cũng lập tức gọi nàng về giáo huấn một phen. Cha nàng là bậc thầy về tà thuật, năm đó bị người giang hồ truy đuổi được đại sư huynh cứu, sau đó cha nàng dẫn nàng gia nhập Lân Lâu Các, mấy năm nay sức khỏe ông ấy không tốt muốn về quê an dưỡng, đại sư huynh cũng đồng ý, chỉ để lại nàng ở lai.
Mấy ngày nay Hoàng Ngọc Nhi thỉnh thoảng lại thất thần, nàng là bị Mạc Thanh Hàn làm cho rối não, nếu không phải vì hắn nàng cũng không suy nghĩ nhiều như thế.
Hoàng Ngọc Nhi đang phiền não lại thấy Tiểu Mai khóc lóc đi vào "Tiểu Mai, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Tiểu Mai lắc đầu nói: "Vương phi, hóa ra huynh ấy không nhận em là vì huynh ấy đã có người trong long." “Cái gì, muội nói Phi Hồ sao, hắn vì có người trong lòng mà không nhận em sao, vậy cũng quá tệ bạc rồi, đi, ta cùng hắn nói lý." Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy vô cùng bực bội, muốn tìm Phi Hổ tính sổ. “Vương phi, không cần, em chỉ cần biết huynh ấy còn sống tốt là được, huynh ấy có người trong lòng cũng không sao, dù sao bọn em cũng không có gì, chỉ là em thẩm mến mộ huynh ấy thôi." Tiểu Mai vừa khóc vừa nói, “Em đã nói chuyện với hắn rồi sao?" Lúc này Hoàng Ngọc Nhi mới bình tĩnh lại hỏi chuyện, vừa rối nang cũng quá nóng nảy không quan tâm cảm nhận của Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Tiểu Mai. "Không có, em nhìn thấy huynh ấy đi cùng một cô nương, bọn họ khoác tay nhau đi, trồng hai người rất thân mật, cho nên... Nói đến đây Tiểu Mai lại đau lòng. “Cho nên em đoán cô nương đó là người trong lòng của hắn?" Hoàng Ngọc Nhi tiếp lời Tiểu Mai, nữ nhân mà, nhìn người mình yêu đi với người khác rất dễ hiểu nhầm
Tiểu Mai thút thít gật đầu, Hoàng Ngọc Nhi lại thở dài nói: “Tiểu Mai, ta nói em nghe, đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc đã đúng, em phải hỏi hắn "Nhưng mà Vương phi em lấy tư cách gì hỏi, huynh ấy còn không nhận em." A Lực ca ca còn không nhận nàng, nàng với hắn hiện tại chỉ là hai người xa lạ, nàng lấy tư cách gì để hỏi hẳn.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi hỏi hắn cho ra lẽ." “Vương phi, em sợ.” Nàng sợ hắn lại không nhận nàng, sợ hắn thật sự có người trong lòng. “Không sao, có ta, nếu hắn lại lần nữa kiên quyết không nhận em ta sẽ giúp em kiếm một người khác tốt hơn, chúng ta đá hắn sang một bên." Hoàng Ngọc
Nhi mạnh mẽ nói. “Nhưng mà em không muốn” Tiểu Mai lại chán chừ. "Tiểu Mai, em phải mạnh mẽ lên, không thể mềm yếu như vậy, chuyện tình cảm phải nói cho rõ ràng, trước tiên em nên tìm hắn nói chuyện, còn nếu em sợ để ta nói chuyện với hắn trước" Nhìn Tiểu Mai như vậy nàng thật sự không đành lòng, nàng muốn Tiểu Mai phải vui vẻ hạnh phúc.
Nghe Hoàng Ngọc Nhi nói, Tiểu Mai không biết suy nghĩ thế nào lại nói: "Vương phi, em sẽ quên A Lực ca ca, không nhớ về hắn nữa, cho dù Phi Hồ có phải là hắn hay không thì huynh ấy cũng đã thay đổi, em hiện tại đã không xứng với hắn nữa." “Em, ta không biết nói thế nào với em nữa." Hoàng
Ngọc Nhi hận lửa không rèn được sắt, nhưng nàng cũng không thể ép Tiểu Mai, chỉ an ủi năng vài câu rồi thôi.
Suy đi nghĩ lại nàng vẫn đi tìm Phi Hổ,
Biết hắn ở thư phòng, Hoàng Ngọc Nhĩ tới đó tìm hắn. “Vương phi, ngài đến tìm vương gia sao? Vương gia hiện không có trong thư phòng" Thị vệ nhìn nàng cung kính nói. “Ta không tìm hắn, ta tới tìm Phi Hồ, các người có biết hắn ở đầu không?" Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy mình hôm nay ra ngoài thật xui xẻo, đến Đông Viện tìm hắn không có, giờ đến thư phòng hắn lại không có ở đây.
Thị vệ chưa kịp nói thì một giọng nữ vang lên: "Người tìm Phi Hồ làm gì?"
Hoàng Ngọc Nhi quay đầu nhìn lại, cảm thấy nữ từ trước mặt này khá quen mắt, lại không nhớ đã gặp ở đầu, bèn hỏi: “Cô nương là " “Ta là Vũ Diệp, là sư muội của đại sư huynh." Vũ Diệp khoanh tay giới thiệu. “Ngươi là sư muội của vương gia sao." Hoàng Ngọc
Nhi nghi hoặc hỏi lại, nàng làm sao biết đại sư huynh của nàng ta là ai.
Vũ Diệp gật đầu, “Đúng vậy, người còn nói cho ta biết người tìm Phi Hồ làm gì?" "Ta chỉ tìm hắn có chút chuyện riêng thôi, nếu hắn không ở đây thì ta đi trước." Hoàng Ngọc Nhi nói xong định đi thì Vũ Diệp chặn lại. “Chúng ta còn chưa nói xong mà, người tính đi đâu "Cô nương, người có gì muốn nói với ta." Hoàng Ngọc Nhì thắc mắc, nàng cũng không biết nàng ta, hai người có gì nói với nhau. “Ta đã nghe nói chuyện của nhị tỷ người, ta muốn cảnh cáo người cũng muốn cảnh cáo phủ Thái Ủy không phải là người nữ nhi Thái Ủy các người có thể chà đạp" Vũ Diệp hùng hổ nói. đừng làm ra mấy chuyện xấu hổ đó, đại sư huynh ta
Đại sư huynh của nàng xuất chúng biết bao không phải là đối tượng mấy nữ nhân này muốn chà đạp là chà đạp.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chi bình tĩnh nói: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là Hoàng Tuyết Nhu làm cô nương nên nói với nàng ta, nói với ta thì có ích gì? “Người và nàng ta là một, người không phải là nữ nhi phủ Thái Ủy sao, hơn nữa lúc trước người cũng điện cuống theo đuổi đại sư huynh ta, giờ người nói oan, oan ở chỗ nào." Vũ Diệp lại không tha, mặc dù nàng ta nấu ăn ngon nàng cũng rất thích tay nghề của nàng ta nhưng nàng sẽ không vì thế mà chấp nhận nàng ta. nàng ta hoàn toàn không xứng với đại sư huynh.
Không biết vì sao cô nương này lại hiềm khích với nàng như vậy, Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu nói: “Trước khác giờ khác, bây giờ ta đã không phải là nữ nhi phủ Thái Ủy nữa, còn nữa, ta cũng không điên cuồng theo đuổi Mạc Thanh Hàn
Người nói không phải thì không phải sao, nhị tỷ người làm ra chuyện đó, ai biết được người có như vậy không? Từ giờ cấm người lại gần đại sư huynh
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chưa kịp phản bác lại nghe được một giọng nói lành lạnh phát ra từ đẳng sau, "Các người đang làm gì ở đây"
Mọi người nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy cũng không lên tiếng nữa, tình thế cấp bách làm vậy là nhanh nhất. “Không sao cùng lắm thì ta sử dụng tà thuật khiến ông ta nghe theo ta." Vũ Diệp khoanh tay đắc ý nói. "Muội nha, không phải cái gì dùng tà thuật cũng có thể giải quyết được." Vương Thiên Tuyết lắc đầu nói, sư muội này của bọn họ luôn ỷ vào mình biết là thuật thì có thể làm gì thì làm, lần trước khiến Trần Minh xém chút nữa điều đứng vì năng
Vũ Diệp nghe vậy lè lưỡi, dường như cũng nhớ lại chuyện lần trước, lần đó nàng và Trần Minh cá cược nàng nói nàng có thể theo đuổi hắn, đáng tiếc dùng cách nào hắn cũng không động lòng chưa kể hắn còn thích nhị tẩu, cuối cùng nàng hạ quyết sách dùng bùa yêu với hắn, nhưng mà nàng không biết nói Trần Minh là cố chấp hay quá chung thủy với nhị tẩu, hắn kiên quyết chống cự lại bùa yêu của nàng, cuối cùng xem chút nữa hóa điên, sau đó nàng phải dùng tòi hóa giải cho hắn. Sau khi hóa giải xong hắn lại không thèm nhìn mặt nàng, nàng vì thế bị đại sư huynh trách phạt đuổi về huyện Trường An, phải nửa năm nàng mới được nhị sư huynh gọi quay về kinh thành.
Nói ra thì nàng cũng là người sai, hơn nữa cha nàng biết tin cũng lập tức gọi nàng về giáo huấn một phen. Cha nàng là bậc thầy về tà thuật, năm đó bị người giang hồ truy đuổi được đại sư huynh cứu, sau đó cha nàng dẫn nàng gia nhập Lân Lâu Các, mấy năm nay sức khỏe ông ấy không tốt muốn về quê an dưỡng, đại sư huynh cũng đồng ý, chỉ để lại nàng ở lai.
Mấy ngày nay Hoàng Ngọc Nhi thỉnh thoảng lại thất thần, nàng là bị Mạc Thanh Hàn làm cho rối não, nếu không phải vì hắn nàng cũng không suy nghĩ nhiều như thế.
Hoàng Ngọc Nhi đang phiền não lại thấy Tiểu Mai khóc lóc đi vào "Tiểu Mai, em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Tiểu Mai lắc đầu nói: "Vương phi, hóa ra huynh ấy không nhận em là vì huynh ấy đã có người trong long." “Cái gì, muội nói Phi Hồ sao, hắn vì có người trong lòng mà không nhận em sao, vậy cũng quá tệ bạc rồi, đi, ta cùng hắn nói lý." Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy vô cùng bực bội, muốn tìm Phi Hổ tính sổ. “Vương phi, không cần, em chỉ cần biết huynh ấy còn sống tốt là được, huynh ấy có người trong lòng cũng không sao, dù sao bọn em cũng không có gì, chỉ là em thẩm mến mộ huynh ấy thôi." Tiểu Mai vừa khóc vừa nói, “Em đã nói chuyện với hắn rồi sao?" Lúc này Hoàng Ngọc Nhi mới bình tĩnh lại hỏi chuyện, vừa rối nang cũng quá nóng nảy không quan tâm cảm nhận của Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Tiểu Mai. "Không có, em nhìn thấy huynh ấy đi cùng một cô nương, bọn họ khoác tay nhau đi, trồng hai người rất thân mật, cho nên... Nói đến đây Tiểu Mai lại đau lòng. “Cho nên em đoán cô nương đó là người trong lòng của hắn?" Hoàng Ngọc Nhi tiếp lời Tiểu Mai, nữ nhân mà, nhìn người mình yêu đi với người khác rất dễ hiểu nhầm
Tiểu Mai thút thít gật đầu, Hoàng Ngọc Nhi lại thở dài nói: “Tiểu Mai, ta nói em nghe, đôi khi mắt nhìn thấy chưa chắc đã đúng, em phải hỏi hắn "Nhưng mà Vương phi em lấy tư cách gì hỏi, huynh ấy còn không nhận em." A Lực ca ca còn không nhận nàng, nàng với hắn hiện tại chỉ là hai người xa lạ, nàng lấy tư cách gì để hỏi hẳn.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi hỏi hắn cho ra lẽ." “Vương phi, em sợ.” Nàng sợ hắn lại không nhận nàng, sợ hắn thật sự có người trong lòng. “Không sao, có ta, nếu hắn lại lần nữa kiên quyết không nhận em ta sẽ giúp em kiếm một người khác tốt hơn, chúng ta đá hắn sang một bên." Hoàng Ngọc
Nhi mạnh mẽ nói. “Nhưng mà em không muốn” Tiểu Mai lại chán chừ. "Tiểu Mai, em phải mạnh mẽ lên, không thể mềm yếu như vậy, chuyện tình cảm phải nói cho rõ ràng, trước tiên em nên tìm hắn nói chuyện, còn nếu em sợ để ta nói chuyện với hắn trước" Nhìn Tiểu Mai như vậy nàng thật sự không đành lòng, nàng muốn Tiểu Mai phải vui vẻ hạnh phúc.
Nghe Hoàng Ngọc Nhi nói, Tiểu Mai không biết suy nghĩ thế nào lại nói: "Vương phi, em sẽ quên A Lực ca ca, không nhớ về hắn nữa, cho dù Phi Hồ có phải là hắn hay không thì huynh ấy cũng đã thay đổi, em hiện tại đã không xứng với hắn nữa." “Em, ta không biết nói thế nào với em nữa." Hoàng
Ngọc Nhi hận lửa không rèn được sắt, nhưng nàng cũng không thể ép Tiểu Mai, chỉ an ủi năng vài câu rồi thôi.
Suy đi nghĩ lại nàng vẫn đi tìm Phi Hổ,
Biết hắn ở thư phòng, Hoàng Ngọc Nhĩ tới đó tìm hắn. “Vương phi, ngài đến tìm vương gia sao? Vương gia hiện không có trong thư phòng" Thị vệ nhìn nàng cung kính nói. “Ta không tìm hắn, ta tới tìm Phi Hồ, các người có biết hắn ở đầu không?" Hoàng Ngọc Nhi cảm thấy mình hôm nay ra ngoài thật xui xẻo, đến Đông Viện tìm hắn không có, giờ đến thư phòng hắn lại không có ở đây.
Thị vệ chưa kịp nói thì một giọng nữ vang lên: "Người tìm Phi Hồ làm gì?"
Hoàng Ngọc Nhi quay đầu nhìn lại, cảm thấy nữ từ trước mặt này khá quen mắt, lại không nhớ đã gặp ở đầu, bèn hỏi: “Cô nương là " “Ta là Vũ Diệp, là sư muội của đại sư huynh." Vũ Diệp khoanh tay giới thiệu. “Ngươi là sư muội của vương gia sao." Hoàng Ngọc
Nhi nghi hoặc hỏi lại, nàng làm sao biết đại sư huynh của nàng ta là ai.
Vũ Diệp gật đầu, “Đúng vậy, người còn nói cho ta biết người tìm Phi Hồ làm gì?" "Ta chỉ tìm hắn có chút chuyện riêng thôi, nếu hắn không ở đây thì ta đi trước." Hoàng Ngọc Nhi nói xong định đi thì Vũ Diệp chặn lại. “Chúng ta còn chưa nói xong mà, người tính đi đâu "Cô nương, người có gì muốn nói với ta." Hoàng Ngọc Nhì thắc mắc, nàng cũng không biết nàng ta, hai người có gì nói với nhau. “Ta đã nghe nói chuyện của nhị tỷ người, ta muốn cảnh cáo người cũng muốn cảnh cáo phủ Thái Ủy không phải là người nữ nhi Thái Ủy các người có thể chà đạp" Vũ Diệp hùng hổ nói. đừng làm ra mấy chuyện xấu hổ đó, đại sư huynh ta
Đại sư huynh của nàng xuất chúng biết bao không phải là đối tượng mấy nữ nhân này muốn chà đạp là chà đạp.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chi bình tĩnh nói: “Oan có đầu nợ có chủ, chuyện này là Hoàng Tuyết Nhu làm cô nương nên nói với nàng ta, nói với ta thì có ích gì? “Người và nàng ta là một, người không phải là nữ nhi phủ Thái Ủy sao, hơn nữa lúc trước người cũng điện cuống theo đuổi đại sư huynh ta, giờ người nói oan, oan ở chỗ nào." Vũ Diệp lại không tha, mặc dù nàng ta nấu ăn ngon nàng cũng rất thích tay nghề của nàng ta nhưng nàng sẽ không vì thế mà chấp nhận nàng ta. nàng ta hoàn toàn không xứng với đại sư huynh.
Không biết vì sao cô nương này lại hiềm khích với nàng như vậy, Hoàng Ngọc Nhi lắc đầu nói: “Trước khác giờ khác, bây giờ ta đã không phải là nữ nhi phủ Thái Ủy nữa, còn nữa, ta cũng không điên cuồng theo đuổi Mạc Thanh Hàn
Người nói không phải thì không phải sao, nhị tỷ người làm ra chuyện đó, ai biết được người có như vậy không? Từ giờ cấm người lại gần đại sư huynh
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy chưa kịp phản bác lại nghe được một giọng nói lành lạnh phát ra từ đẳng sau, "Các người đang làm gì ở đây"