Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Biên tập: Mama Tổng Quản
(*"▽`*)...(*"▽`*)
-------------------------------------------------
Trước khi Giai Niên logout, Ôn Thanh đã gửi đến tin nhắn cuối cùng là: "Chúc mừng cậu, hi vọng Thư Tâm vĩ đại(*) của cậu không phải là khu cước đại hán(**).
(*): Cái bút danh "Thư Tâm vĩ đại" này nguyên văn là 舒心大大, thật ra đúng hơn là kêu "Thư Tâm đại đại" cho nó cute, nhưng vì hai người mới quen, nên kêu thân mật vậy thấy không hay lắm, để về sau sẽ lựa thời cơ mà sửa vậy. Còn dịch cả cụm có thể hiểu là "cực kỳ thoải mái". Ôi, cái bút danh của nam chính khiến cho người ta rất dễ YY a
~~(*): Khu cước đại hán: Nghĩa đen là "người đàn ông què". Nghĩa bóng trên mạng TQ là ám chỉ "người đàn ông thô lỗ" (Nguồn: Baidu). Mama để nguyên cụm Hán -Việt chứ không dịch ra thuần Việt nha, vì không rõ Ôn Thanh đang nói bóng nói gió hay kiểu gì.
Giai Niên bĩu môi, Thư Tâm vĩ đại sao có thể là khu cước đại hán cơ chứ? Cho dù là khu cước đại hán, thì cũng là một khu cước đại hán có tài... Xí, Thư Tâm vĩ đại tuyệt đối không thể là khu cước đại hán gì đó.
Để tiện lái xe, Giai Niên tắt máy tính sai đó về phòng thay một bộ đồ thể thao màu trắng. Kết quả vừa xuống lầu thì gặp bà nội mới đi chợ mua đồ ăn về, lão nhân gia thích nhất xem cô mặc váy hoa, nên vừa nhìn thấy cô mặc quần áo thể thao liền bất mãn nhíu mày: "Ăn mặc kiểu gì như một thằng nhóc mà đòi đi ra ngoài hả?"
Giai Niên cười hì hì liếc bộ ngực của mình một cái: "Giống thằng nhóc chỗ nào chứ ạ, chỗ này không phải có ngực sao?"
Bà nội ra vẻ ngạc nhiên: "Có hả? Ồ, thật có lỗi mà, ngực nhỏ quá ta không thấy rõ."
Giai Niên: "..."
Bà nội à, ngài độc miệng như thế sẽ rất dễ mất đi cháu gái bảo bối của ngài đó.
Sự thật chứng minh, căn bản là bà nội không sợ mất đi cô, bởi vì ngay sau đó bà nội lại bổ sung thêm: "Con phải biết, mấy thanh niên trẻ bây giờ a, mắt đều không tốt giống như bà nội vậy đó, không có ai nhìn thấy được tâm hồn xinh đẹp thuần khiết của con đâu. Huống chi, tâm hồn của con cơ bản cũng không có xinh đẹp thuần khiết, tâm hồn của con với thể xác của con đều giống nhau hết trơn á, đều là chúa làm biếng à."
Giai Niên cảm thấy bản thân bị đả kích kịch liệt.
Từ chỗ Giai Niên chạy xe điện đến chỗ tiểu khu Thư Tâm nhắc tới trong tin nhắn, bình thường sẽ mất nhiều lắm là ba mươi phút, nhưng vì trên đường Giai Niên đi lạc một hồi, nên phải mất ròng rã một tiếng mới đến nơi.
Khu biệt thự cao cấp tất nhiên được canh gác chặt chẽ, bảo vệ gác cổng không chỉ bắt Giai Niên phải đăng ký thông tin thăm viếng, hơn nữa còn đặc biệt gọi điện qua cho chủ nhà căn số 21 để xác nhận. Giai Niên không biết người nghe điện thoại ở đầu dây bên kia có phải là Thư Tâm hay không, cô chỉ biết là sau khi bảo vệ cup máy liền tươi cười hớn hở cho cô vào.
Giai Niên chạy xe điện lượn tới lượn lui trong khu biệt thự mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được căn nhà số 21 mà mình phải đến.
Lúc bấm chuông, tay Giai Niên còn hơi run run, một mặt là vì khẩn trương, mặt khác là vì hưng phấn.
Đợi chừng mấy chục giây, cũng có thể lâu hơn, cuối cùng cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra, theo cánh cửa chính từ từ mở ra, rốt cục Giai Niên cũng có thể nhìn rõ người đàn ông đứng bên trong.
Giai Niên cao 1m68, hôm nay tuy mang giày đế thấp, nhưng ít gì cũng thêm 1, 2cm, nhưng đứng trước mặt đối phương, lại chỉ cao tới xương quai xanh của người ta mà thôi. Điều quan trọng nhất là, người đàn ông này chỉ mang một đôi dép lê màu đen mà thôi.
Ấn tượng thứ hai là... người đàn ông này cũng đẹp trai lắm nha.
Có thể là do mới tắm xong, mái tóc màu đen hơi rối của người đàn ông còn ẩm ướt, bên dưới mái tóc ngắn màu đen ấy là một gương mặt đẹp trai nhã nhặn, rõ ràng trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi đen với quần dài, nhưng bởi vì thân hình cao to, nên cả người thoạt nhìn cao lớn vững vàng, giống như một thân cây đẹp đẽ. Giai Niên luôn khoe khoang sức miễn dịch của mình với các soái ca 3D, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim nhỏ của cô bỗng đập nhanh liên hồi.
Ngay lúc Giai Niên chìm đắm vào nhan sắc của trai đẹp không thể thoát ra được, ánh mắt đột nhiên vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện, Giai Niên lập tức lấy lại tinh thần: "Ặc... Chào ngài, tôi là tác giả bộ "Tướng quân có số đào hoa", tên là Quang Ảnh...
Lời còn chưa nói hết, đã nghe đối phương nhíu mày nói tiếp: "Tôi biết, cô là Giai Niên."
Giọng nói biếng nhác, lộ ra vẻ uể oải.
Giai Niên nghe thế thì sửng sốt một chút, bởi vì những người lần đầu gặp mặt, sẽ thường gọi bút danh của cô là "Quang Ảnh Giai Niên", đây là lần đầu tiên vừa gặp mặt đã gọi cô là Giai Niên. Gọi như vậy tất nhiên là cũng không sai, bởi vì đó vốn là tên thật của cô, nhưng từ một người lạ lần đầu gặp mặt kêu ra, luôn cảm thấy hơi không quen lắm.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Giai Niên vẫn mỉm cười gật đầu: "Ừm, tôi là Quang Ảnh Giai Niên."
Người đàn ông giơ tay về phía cô, mím môi một cái nói: "Tôi là Thư Tâm."
... Tôi là Thư Tâm... Thư Tâm... Thư... Tâm...
Giai Niên máy móc bắt tay Thư Tâm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Thư Tâm vĩ đại lớn lên như vậy sao không đi làm diễn viên mà lại đi làm biên kịch, thật là phí phạm khuôn mặt đẹp trai này mà!
***
Chờ Giai Niên lấy lại tinh thần, cô đã đi theo sau Thư Tâm vĩ đại lên lầu hai.
Thư Tâm dẫn Giai Niên vào phòng khách, sau đó bỏ lại một câu "Chờ một lát" rồi xoay người đi vào phòng bếp, Giai Niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon màu be bằng da thật đợi một hồi, liền thấy Thư Tâm bưng hai tách cà phê từ trong bếp đi ra.
Oà, Thư Tâm vĩ đại tự tay pha cà phê... Nghĩ như thế, Giai Niên chịu không nổi, thụ sủng nhược kinh từ ghế salon đứng lên. Vừa mới chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy, liền thấy Thư Tâm vòng qua cô, đặt hai tách cà phê lên bàn trà bên cạnh cô.
Giai Niên: "..."
Thư Tâm ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giai Niên, hiếm thấy lắm mới hé răng nhả ra một câu: "Mới pha, nóng."
Giai Niên không nghĩ tới Thư Tâm vĩ đại nhìn lạnh lùng như vậy lại có một mặt tri kỷ như thế, thế là vô thức liền đem ấn tượng về Thư Tâm vĩ đại vốn đã rất cao nâng lên thêm.
Lúc Thư Tâm vĩ đại uống cà phê, Giai Niên có ý tốt vẫn luôn không quấy rầy hắn. Đợi đến khi Thư Tâm vĩ đại buông tách cà phê trong tay xuống, Giai Niên mới lấy bản "Tướng quân có số đào hoa" trong ba lô ra đưa qua: "Thư Tâm vĩ đại, đây chính là quyển tiểu thuyết muốn chuyển thể thành phim truyền hình của tôi, mặc dù sẽ tiến hành cải biên, nhưng tôi hi vọng có thể tận lực giữ lại nguyên tác."
Thư Tâm nhận lấy quyển sách tiện tay lật xem, sau đó nhàn nhạt nói một câu: "Nếu như chỉ cần giữ lại nguyên tác, kịch bản kia chỉ cần một mình cô viết là được, cần tôi để làm gì?".
Giai Niên: "... Cũng không phải muốn giữ hết nguyên tác, nhưng hi vọng có thể cố gắng hết mức giữ nguyên tình tiết truuyện, dù sao tôi không hi vọng tiểu thuyết của tôi bị sửa đổi toàn bộ, tới mức ngay cả mẹ ruột như tôi cũng không nhận ra."
Thư Tâm lẳng lặng nhìn chằm chằm Giai Niên một hồi, hờ hững nói: "Cái chuyện sửa toàn bộ tác phẩm là chuyện chỉ có những biên kịch thiểu năng kia mới có thể làm, một biên kịch giỏi sẽ thổi vào tác phẩm đó một sinh mạng hoàn toàn mới, không chỉ không để cho nguyên tác bị nhạt nhẽo nửa phần, mà còn khiến cho người ta có cái nhìn hoàn toàn mới đối với tác phẩm này, cô hẳn là nên tin tưởng tôi có năng lực đó, nếu không, tôi cũng sẽ không có danh tiếng như hiện nay.
Giai Niên: "..."
Nói đạo lý hay lắm, làm người ta hoàn toàn không biết phản bác thế nào.
Thư Tâm mỉm cười, tiếp tục nói: "Hơn nữa, cô có biết studio Lâm Tri Hạ bên đó mất bao nhiêu tiền để mời tôi cải biên tác phẩm này của cô không?"
Giai Niên thành thành thật thật lắc đầu: "... Không biết." Bất quá chắc cũng không thấp.
Thư Tâm đọc một con số, sau khi Giai Niên nghe xong không khỏi cảm khái studio Lâm Tri Hạ thật đúng là tài lực hùng hậu.
Thư Tâm: "Cô sẽ không ngốc đến nỗi cảm thấy studio bên kia tốn nhiều tiền như thế mời tôi về, chỉ để tôi giữ nguyên tác phẩm của cô đó chứ?"
Giai Niên thành thành thật thật lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi, bọn họ tốn nhiều tiền như thế mời anh về, chủ yếu là để anh làm trấn kịch chi bảo.".
Thư Tâm: "..."
Trấn kịch chi bảo là cái quỷ gì hả? Cùng trấn trạch chi bảo không phải là cùng một nghĩa sao?
Hiệp một giao chiến, Giai Niên cảm thấy mình xem như đánh ngang với Thư Tâm vĩ đại. Chỉ có điều, từ sau khi cô nói Thư Tâm vĩ đại là "Trấn kịch chi bảo", cả người Thư Tâm vĩ đại liền có chút trầm mặc, sắc mặt cũng biến thành hơi hơi âm u.
Cho nên Giai Niên sáng suốt quyết định xin phép ra về, bởi vì nếu còn đợi tiếp nữa, Thư Tâm vĩ đại có khả năng sẽ tức giận. Kết quả cô còn chưa đứng lên, đã nghe Thư Tâm nói: "Trong chuyện cải biên tác phẩm lần này, cô phải nghe tôi, vì tôi mới là người chuyên nghiệp."
Giai Niên xém chút nữa đã bốc khói, giờ phút này cũng bất chấp Thư Tâm có tức giận hay không, liền bắn liên thanh như đọc rap: "Chuyện khác tôi đều có thể nhân nhượng, chỉ có việc này là không được, mặc dù anh là biên kịch vàng, nhưng tôi mới là người hiểu rõ tác phẩm của mình nhất. Tôi mới là biên kịch chính của tác phẩm này, nếu như chúng ta không thể đạt được chung nhận thức ở vấn đề này, vậy chỉ sợ chúng ta không có cách nào cùng cộng tác tốt với nhau được."
Thư Tâm bật cười: "Studio Lâm Tri Hạ tốn nhiều tiền như vậy mời tôi về, hơn nữa, đợi đến lúc trên TV chiếu đến mục tên biên kịch sẽ trực tiếp hiện tên hai người chúng ta, cô xác định cô muốn một mình ôm hết phần việc cải biên này chứ, sau đó để tôi lấy tiền không ngồi chơi?"
Giai Niên do dự: "Vậy ý của anh là?"
Thư Tâm nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, việc của biên kịch vẫn nên giao cho tôi, dù sao tôi tương đối am hiểu việc này. Chờ kịch bản ra, tôi sẽ đưa kịch bản cho cô xem, nếu cô đối với sự cải biên của tôi hài lòng, vậy trực tiếp theo ý tôi; còn nếu cảm thấy sự cải biên của tôi không hài lòng, đến lúc đó, chúng ta sẽ thảo luận lại xem cuối cùng có muốn sửa theo ý của cô hay không?".
Giai Niên nghĩ nghĩ: "Vậy theo ý của anh, có phải là tôi sẽ không cần mỗi ngày đến đến chỗ này của anh để báo cáo? Tôi hoàn toàn có thể đợi đến lúc anh cải biên xong tác phẩm rồi mới đến xem kết quả?"
Thư Tâm gần như là lập tức nói ra: "Thế không được, cô vẫn phải đến đây."
Giai Niên khó hiểu: "Vì sao chứ?"
Thư Tâm mỉm cười: "Bởi vì hôm nay, tôi mới cho trợ lý của tôi nghỉ phép.".
Giai Niên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phát lại: "Vì sao chứ?"
"Hắn đã sắp ba mươi tuổi rồi, còn chưa có bạn gái, trong nhà giục hắn về xem mắt, tôi cũng không thể cản trở nhân duyên của người ta đúng không?".
Giai Niên: "Vậy... ý của anh là?"
"Bắt đầu từ ngày mai, cô đến đây làm trợ lý cho tôi."
Giai Niên: "..."
Trợ lý là cái gì? Có thể ăn được sao?
__________________________________
Lời của Mama: Ta thấy có mùi của thầy Hạnh Tâm đâu đây, có ai nhớ thầy Hạnh Tâm không? =))))))))))
Tuy nói hơi nhiều nhưng vẫn phải nói, bộ này ta edit vì chính ta mà cũng muốn tặng cho Bát nương, để chúng ta cảm nhận được màu hường phấn của cuộc đời sau bao nhiêu bức xúc bứt nút trong cuộc sống thực tại. Vậy nên dù giờ edit hơi chậm nhưng ta sẽ cố tăng tốc. Cám ơn mọi người đã theo dõi. *thả tym*
Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là "Mama Tổng Quản". Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.
(*"▽`*)...(*"▽`*)
-------------------------------------------------
Trước khi Giai Niên logout, Ôn Thanh đã gửi đến tin nhắn cuối cùng là: "Chúc mừng cậu, hi vọng Thư Tâm vĩ đại(*) của cậu không phải là khu cước đại hán(**).
(*): Cái bút danh "Thư Tâm vĩ đại" này nguyên văn là 舒心大大, thật ra đúng hơn là kêu "Thư Tâm đại đại" cho nó cute, nhưng vì hai người mới quen, nên kêu thân mật vậy thấy không hay lắm, để về sau sẽ lựa thời cơ mà sửa vậy. Còn dịch cả cụm có thể hiểu là "cực kỳ thoải mái". Ôi, cái bút danh của nam chính khiến cho người ta rất dễ YY a
~~(*): Khu cước đại hán: Nghĩa đen là "người đàn ông què". Nghĩa bóng trên mạng TQ là ám chỉ "người đàn ông thô lỗ" (Nguồn: Baidu). Mama để nguyên cụm Hán -Việt chứ không dịch ra thuần Việt nha, vì không rõ Ôn Thanh đang nói bóng nói gió hay kiểu gì.
Giai Niên bĩu môi, Thư Tâm vĩ đại sao có thể là khu cước đại hán cơ chứ? Cho dù là khu cước đại hán, thì cũng là một khu cước đại hán có tài... Xí, Thư Tâm vĩ đại tuyệt đối không thể là khu cước đại hán gì đó.
Để tiện lái xe, Giai Niên tắt máy tính sai đó về phòng thay một bộ đồ thể thao màu trắng. Kết quả vừa xuống lầu thì gặp bà nội mới đi chợ mua đồ ăn về, lão nhân gia thích nhất xem cô mặc váy hoa, nên vừa nhìn thấy cô mặc quần áo thể thao liền bất mãn nhíu mày: "Ăn mặc kiểu gì như một thằng nhóc mà đòi đi ra ngoài hả?"
Giai Niên cười hì hì liếc bộ ngực của mình một cái: "Giống thằng nhóc chỗ nào chứ ạ, chỗ này không phải có ngực sao?"
Bà nội ra vẻ ngạc nhiên: "Có hả? Ồ, thật có lỗi mà, ngực nhỏ quá ta không thấy rõ."
Giai Niên: "..."
Bà nội à, ngài độc miệng như thế sẽ rất dễ mất đi cháu gái bảo bối của ngài đó.
Sự thật chứng minh, căn bản là bà nội không sợ mất đi cô, bởi vì ngay sau đó bà nội lại bổ sung thêm: "Con phải biết, mấy thanh niên trẻ bây giờ a, mắt đều không tốt giống như bà nội vậy đó, không có ai nhìn thấy được tâm hồn xinh đẹp thuần khiết của con đâu. Huống chi, tâm hồn của con cơ bản cũng không có xinh đẹp thuần khiết, tâm hồn của con với thể xác của con đều giống nhau hết trơn á, đều là chúa làm biếng à."
Giai Niên cảm thấy bản thân bị đả kích kịch liệt.
Từ chỗ Giai Niên chạy xe điện đến chỗ tiểu khu Thư Tâm nhắc tới trong tin nhắn, bình thường sẽ mất nhiều lắm là ba mươi phút, nhưng vì trên đường Giai Niên đi lạc một hồi, nên phải mất ròng rã một tiếng mới đến nơi.
Khu biệt thự cao cấp tất nhiên được canh gác chặt chẽ, bảo vệ gác cổng không chỉ bắt Giai Niên phải đăng ký thông tin thăm viếng, hơn nữa còn đặc biệt gọi điện qua cho chủ nhà căn số 21 để xác nhận. Giai Niên không biết người nghe điện thoại ở đầu dây bên kia có phải là Thư Tâm hay không, cô chỉ biết là sau khi bảo vệ cup máy liền tươi cười hớn hở cho cô vào.
Giai Niên chạy xe điện lượn tới lượn lui trong khu biệt thự mấy vòng, cuối cùng cũng tìm được căn nhà số 21 mà mình phải đến.
Lúc bấm chuông, tay Giai Niên còn hơi run run, một mặt là vì khẩn trương, mặt khác là vì hưng phấn.
Đợi chừng mấy chục giây, cũng có thể lâu hơn, cuối cùng cửa "lạch cạch" một tiếng mở ra, theo cánh cửa chính từ từ mở ra, rốt cục Giai Niên cũng có thể nhìn rõ người đàn ông đứng bên trong.
Giai Niên cao 1m68, hôm nay tuy mang giày đế thấp, nhưng ít gì cũng thêm 1, 2cm, nhưng đứng trước mặt đối phương, lại chỉ cao tới xương quai xanh của người ta mà thôi. Điều quan trọng nhất là, người đàn ông này chỉ mang một đôi dép lê màu đen mà thôi.
Ấn tượng thứ hai là... người đàn ông này cũng đẹp trai lắm nha.
Có thể là do mới tắm xong, mái tóc màu đen hơi rối của người đàn ông còn ẩm ướt, bên dưới mái tóc ngắn màu đen ấy là một gương mặt đẹp trai nhã nhặn, rõ ràng trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi đen với quần dài, nhưng bởi vì thân hình cao to, nên cả người thoạt nhìn cao lớn vững vàng, giống như một thân cây đẹp đẽ. Giai Niên luôn khoe khoang sức miễn dịch của mình với các soái ca 3D, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim nhỏ của cô bỗng đập nhanh liên hồi.
Ngay lúc Giai Niên chìm đắm vào nhan sắc của trai đẹp không thể thoát ra được, ánh mắt đột nhiên vô tình chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện, Giai Niên lập tức lấy lại tinh thần: "Ặc... Chào ngài, tôi là tác giả bộ "Tướng quân có số đào hoa", tên là Quang Ảnh...
Lời còn chưa nói hết, đã nghe đối phương nhíu mày nói tiếp: "Tôi biết, cô là Giai Niên."
Giọng nói biếng nhác, lộ ra vẻ uể oải.
Giai Niên nghe thế thì sửng sốt một chút, bởi vì những người lần đầu gặp mặt, sẽ thường gọi bút danh của cô là "Quang Ảnh Giai Niên", đây là lần đầu tiên vừa gặp mặt đã gọi cô là Giai Niên. Gọi như vậy tất nhiên là cũng không sai, bởi vì đó vốn là tên thật của cô, nhưng từ một người lạ lần đầu gặp mặt kêu ra, luôn cảm thấy hơi không quen lắm.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Giai Niên vẫn mỉm cười gật đầu: "Ừm, tôi là Quang Ảnh Giai Niên."
Người đàn ông giơ tay về phía cô, mím môi một cái nói: "Tôi là Thư Tâm."
... Tôi là Thư Tâm... Thư Tâm... Thư... Tâm...
Giai Niên máy móc bắt tay Thư Tâm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Thư Tâm vĩ đại lớn lên như vậy sao không đi làm diễn viên mà lại đi làm biên kịch, thật là phí phạm khuôn mặt đẹp trai này mà!
***
Chờ Giai Niên lấy lại tinh thần, cô đã đi theo sau Thư Tâm vĩ đại lên lầu hai.
Thư Tâm dẫn Giai Niên vào phòng khách, sau đó bỏ lại một câu "Chờ một lát" rồi xoay người đi vào phòng bếp, Giai Niên ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon màu be bằng da thật đợi một hồi, liền thấy Thư Tâm bưng hai tách cà phê từ trong bếp đi ra.
Oà, Thư Tâm vĩ đại tự tay pha cà phê... Nghĩ như thế, Giai Niên chịu không nổi, thụ sủng nhược kinh từ ghế salon đứng lên. Vừa mới chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy, liền thấy Thư Tâm vòng qua cô, đặt hai tách cà phê lên bàn trà bên cạnh cô.
Giai Niên: "..."
Thư Tâm ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Giai Niên, hiếm thấy lắm mới hé răng nhả ra một câu: "Mới pha, nóng."
Giai Niên không nghĩ tới Thư Tâm vĩ đại nhìn lạnh lùng như vậy lại có một mặt tri kỷ như thế, thế là vô thức liền đem ấn tượng về Thư Tâm vĩ đại vốn đã rất cao nâng lên thêm.
Lúc Thư Tâm vĩ đại uống cà phê, Giai Niên có ý tốt vẫn luôn không quấy rầy hắn. Đợi đến khi Thư Tâm vĩ đại buông tách cà phê trong tay xuống, Giai Niên mới lấy bản "Tướng quân có số đào hoa" trong ba lô ra đưa qua: "Thư Tâm vĩ đại, đây chính là quyển tiểu thuyết muốn chuyển thể thành phim truyền hình của tôi, mặc dù sẽ tiến hành cải biên, nhưng tôi hi vọng có thể tận lực giữ lại nguyên tác."
Thư Tâm nhận lấy quyển sách tiện tay lật xem, sau đó nhàn nhạt nói một câu: "Nếu như chỉ cần giữ lại nguyên tác, kịch bản kia chỉ cần một mình cô viết là được, cần tôi để làm gì?".
Giai Niên: "... Cũng không phải muốn giữ hết nguyên tác, nhưng hi vọng có thể cố gắng hết mức giữ nguyên tình tiết truuyện, dù sao tôi không hi vọng tiểu thuyết của tôi bị sửa đổi toàn bộ, tới mức ngay cả mẹ ruột như tôi cũng không nhận ra."
Thư Tâm lẳng lặng nhìn chằm chằm Giai Niên một hồi, hờ hững nói: "Cái chuyện sửa toàn bộ tác phẩm là chuyện chỉ có những biên kịch thiểu năng kia mới có thể làm, một biên kịch giỏi sẽ thổi vào tác phẩm đó một sinh mạng hoàn toàn mới, không chỉ không để cho nguyên tác bị nhạt nhẽo nửa phần, mà còn khiến cho người ta có cái nhìn hoàn toàn mới đối với tác phẩm này, cô hẳn là nên tin tưởng tôi có năng lực đó, nếu không, tôi cũng sẽ không có danh tiếng như hiện nay.
Giai Niên: "..."
Nói đạo lý hay lắm, làm người ta hoàn toàn không biết phản bác thế nào.
Thư Tâm mỉm cười, tiếp tục nói: "Hơn nữa, cô có biết studio Lâm Tri Hạ bên đó mất bao nhiêu tiền để mời tôi cải biên tác phẩm này của cô không?"
Giai Niên thành thành thật thật lắc đầu: "... Không biết." Bất quá chắc cũng không thấp.
Thư Tâm đọc một con số, sau khi Giai Niên nghe xong không khỏi cảm khái studio Lâm Tri Hạ thật đúng là tài lực hùng hậu.
Thư Tâm: "Cô sẽ không ngốc đến nỗi cảm thấy studio bên kia tốn nhiều tiền như thế mời tôi về, chỉ để tôi giữ nguyên tác phẩm của cô đó chứ?"
Giai Niên thành thành thật thật lắc đầu: "Đương nhiên không phải rồi, bọn họ tốn nhiều tiền như thế mời anh về, chủ yếu là để anh làm trấn kịch chi bảo.".
Thư Tâm: "..."
Trấn kịch chi bảo là cái quỷ gì hả? Cùng trấn trạch chi bảo không phải là cùng một nghĩa sao?
Hiệp một giao chiến, Giai Niên cảm thấy mình xem như đánh ngang với Thư Tâm vĩ đại. Chỉ có điều, từ sau khi cô nói Thư Tâm vĩ đại là "Trấn kịch chi bảo", cả người Thư Tâm vĩ đại liền có chút trầm mặc, sắc mặt cũng biến thành hơi hơi âm u.
Cho nên Giai Niên sáng suốt quyết định xin phép ra về, bởi vì nếu còn đợi tiếp nữa, Thư Tâm vĩ đại có khả năng sẽ tức giận. Kết quả cô còn chưa đứng lên, đã nghe Thư Tâm nói: "Trong chuyện cải biên tác phẩm lần này, cô phải nghe tôi, vì tôi mới là người chuyên nghiệp."
Giai Niên xém chút nữa đã bốc khói, giờ phút này cũng bất chấp Thư Tâm có tức giận hay không, liền bắn liên thanh như đọc rap: "Chuyện khác tôi đều có thể nhân nhượng, chỉ có việc này là không được, mặc dù anh là biên kịch vàng, nhưng tôi mới là người hiểu rõ tác phẩm của mình nhất. Tôi mới là biên kịch chính của tác phẩm này, nếu như chúng ta không thể đạt được chung nhận thức ở vấn đề này, vậy chỉ sợ chúng ta không có cách nào cùng cộng tác tốt với nhau được."
Thư Tâm bật cười: "Studio Lâm Tri Hạ tốn nhiều tiền như vậy mời tôi về, hơn nữa, đợi đến lúc trên TV chiếu đến mục tên biên kịch sẽ trực tiếp hiện tên hai người chúng ta, cô xác định cô muốn một mình ôm hết phần việc cải biên này chứ, sau đó để tôi lấy tiền không ngồi chơi?"
Giai Niên do dự: "Vậy ý của anh là?"
Thư Tâm nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, việc của biên kịch vẫn nên giao cho tôi, dù sao tôi tương đối am hiểu việc này. Chờ kịch bản ra, tôi sẽ đưa kịch bản cho cô xem, nếu cô đối với sự cải biên của tôi hài lòng, vậy trực tiếp theo ý tôi; còn nếu cảm thấy sự cải biên của tôi không hài lòng, đến lúc đó, chúng ta sẽ thảo luận lại xem cuối cùng có muốn sửa theo ý của cô hay không?".
Giai Niên nghĩ nghĩ: "Vậy theo ý của anh, có phải là tôi sẽ không cần mỗi ngày đến đến chỗ này của anh để báo cáo? Tôi hoàn toàn có thể đợi đến lúc anh cải biên xong tác phẩm rồi mới đến xem kết quả?"
Thư Tâm gần như là lập tức nói ra: "Thế không được, cô vẫn phải đến đây."
Giai Niên khó hiểu: "Vì sao chứ?"
Thư Tâm mỉm cười: "Bởi vì hôm nay, tôi mới cho trợ lý của tôi nghỉ phép.".
Giai Niên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái phát lại: "Vì sao chứ?"
"Hắn đã sắp ba mươi tuổi rồi, còn chưa có bạn gái, trong nhà giục hắn về xem mắt, tôi cũng không thể cản trở nhân duyên của người ta đúng không?".
Giai Niên: "Vậy... ý của anh là?"
"Bắt đầu từ ngày mai, cô đến đây làm trợ lý cho tôi."
Giai Niên: "..."
Trợ lý là cái gì? Có thể ăn được sao?
__________________________________
Lời của Mama: Ta thấy có mùi của thầy Hạnh Tâm đâu đây, có ai nhớ thầy Hạnh Tâm không? =))))))))))
Tuy nói hơi nhiều nhưng vẫn phải nói, bộ này ta edit vì chính ta mà cũng muốn tặng cho Bát nương, để chúng ta cảm nhận được màu hường phấn của cuộc đời sau bao nhiêu bức xúc bứt nút trong cuộc sống thực tại. Vậy nên dù giờ edit hơi chậm nhưng ta sẽ cố tăng tốc. Cám ơn mọi người đã theo dõi. *thả tym*
Chuyện phúc lợi: Ta đã tạo 1 blog cá nhân trên Facebook tên là "Mama Tổng Quản". Nó chỉ là của riêng ta thôi. Thế nên bắt đầu lại từ con số 0. Ta treo phúc lợi khi trang đạt được các mốc 77 like, 777like và 7777 like nhé.
Bình luận facebook