• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thứ Nữ (3 Viewers)

  • chap-56

Chương 56: Tân hôn của Cẩm Nương




Đêm động phòng hoa chúc, Vân Nương một mình ngồi trong phòng, nàng ngồi đến khi bình minh lên. Đến ngày thứ hai, các tiểu thiếp cùng thông phòng đến ra mắt làm lễ với nàng, thấy chủ mẫu mới tới là một người phụ nữ xấu đến nổi không có gì sánh bằng, ngữ điệu châm chọc bên tai không dứt, Vân Nương quả thật không nhịn được nữa, liền ra tay đánh một vị tiểu thiếp từng được sủng ái trước đây.
Thế tử quay về, liền trách mắng Vân Nương một trận, ngay lập tức hai người liền tranh cãi rầm trời, suốt ba ngày trời, thế tử không bước vào phòng của Vân Nương nửa bước, làm Vân Nương tức giận đến nghiến răng.
Bởi vì mặt nàng vẫn chưa hết sưng đỏ, nên không chịu đi dâng trà cho cha mẹ chồng, làm cho Trữ Vương Phi rất tức giận, liền trách con dâu mới vào cửa không hiểu quy cũ, bất kính với cha mẹ chồng, không chăm lo cho phu quân, vừa vào cửa liền ầm ĩ khiến nhà cửa không yên, nên càng ngày càng không thích Vân Nương, đối với nàng lúc càng nhạt nhẽo. Ngay cả việc Thế tử không tuân theo quy củ, qua đêm trong phòng của tiểu thiếp, Vương Phi cũng không thèm trách mắng Thế tử nửa lời.
Vân Nương cảm thấy rất oan ức nhưng không có chỗ giải bày, chỉ có thể nuốt đắng vào bụng. Hôm nay, khuôn mặt của Vân Nương đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp, dung mạo cũng khôi phục tám phần, liền rũ bỏ lòng kiêu ngạo, tự mình đi đến xin Thế tử cùng gặp mặt, nhưng đúng lúc thấy Thế tử đang cùng một gã sai vặt ăn chơi trác táng, làm Vân Nương tức giận đến mức ngất xỉu, làm gì còn tâm tư gặp gỡ, một mình trốn trong phòng khóc lóc.
Lúc đó Đại phu nhân nghe người nọ bẩm báo xong, hai mắt tối sầm lại, cả người xiêu vẹo ngã xuống mặt đất. Nếu không có Đỗ mụ mụ kịp thời đỡ được, đoán chừng cũng sẽ té đến nỗi cơ thể bị thương, mọi người liền mang Đại phu nhân lên giường, mời thái y tới, thái y nói Đại phu nhân nộ khí công tâm ( quá tức giận và đau khổ, ảnh hưởng đến đầu óc [để câu này cho nó đậm mùi cổ đại ^^~]), dẫn đến ngất xỉu, phải bảo dưỡng thân thể thật tốt, nếu không sợ là sau mười ngày nửa tháng cũng không thể rời giường, vì vậy mọi chuyện trong phủ thoáng chốc liền rơi vào tay Nhị Nương.
Cẩm Nương sau khi nghe chuyện này xong, liền bội phục sự âm tàn của tướng công tương lai nhà nàng, chỉ dùng một chút độc phấn liền ngay lập tức phá hủy hết hạnh phúc hôn nhân của Vân Nương, còn làm cho Đại phu nhân tức giận đến ngã bệnh theo, thật quá lợi hại.
Sau này Lão thái thái biết chuyện, cũng chỉ thở dài, cái gì cũng không nói. Ngược lại khi Cẩm Nương đến thỉnh an, liền nhìn Cẩm Nương bằng đôi mắt khác xưa, thỉnh thoảng còn kêu Cẩm Nương và Trinh Nương ở lại cùng dùng cơm trưa . Kể từ đó, quan hệ giữa tổ tôn càng ngày thân thiết hơn trước rất nhiều. Ngược lại thì đối với Ngọc Nương, con của vợ lớn có chút xa lánh, làm cho Ngọc Nương thường xuyên chạy vào trong viện của Cẩm Nương, không quan tâm Cẩm Nương có để ý hay không, khi nào không có chuyện gì liền quấn quýt nàng cả ngày.
Cuối cùng cũng đến ngày xuất giá, sáng sớm, khi trời chỉ vừa lờ mờ sáng, Cẩm Nương đã bị Tú cô lôi từ trên giường dậy, ngồi mơ mơ màng màng, Tứ Nhi cùng Bình nhi hai người hầu hạ nàng mặc giá ý (áo cưới), rửa mặt sạch sẽ, Tú cô cầm lấy một sợi chỉ dài nhỏ, cũng không biết nàng làm cách nào, sợi chỉ quấn lại, vừa dùng miệng cắn một đầu, vừa dùng tay nắm một đầu, đem dán lên mặt Cẩm Nương rồi giựt ra. (TT: cái này gọi là se lông mặt, hồi xưa người ta ko có cạo người ta se bằng chỉ, lỗ chân lông ko bị to, bây giờ cái này thất truyền rồi, ít ai biết lắm ^.^)
Cẩm Nương cảm thấy trên mặt đau nhói, thiếu chút nữa nhảy dựng trên ghế, lập tức tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ, đẩy Tú cô ra rồi nói: “Tại sao lại giựt lông măng của ta? Đau chết.” Tứ nhi nghe xong liền xì cười một tiếng: “Cô nương, xuất giá phải thực hiện tục chải tóc.”
*chú thích: tục chải tóc: theo phong tục xưa, các cô gái trước khi về nhà chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông măng ở cổ và ở mặt
Tú cô vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được liền tóm lấy Cẩm Nương ấn nàng ngồi xuống ghế : “Chưa từng thấy người nào sợ đau như vậy, mau một chút, quay mặt lại phía sau, một lúc nữa các bà bà toàn năng sẽ tới đó, phải nhanh lên.”
Cẩm Nương bị Tú cô ấn đến nổi không thể động đậy, phải chịu đựng cái đau tê dại như bị kiến gặm, mở miệng cắn răng hít không khí, lầm bầm: “Không phải chỉ cần đẹp thôi sao? Sử dụng phấn thôi không được à? Tại sao còn sử dụng cái này, đau muốn chết.”
Tú cô ngừng tay lại, đánh vào ót nàng nói: “Hôm nay là ngày vui của ngươi, chết cái gì mà chết, còn nói lung tung nữa, ta dùng kim khâu miệng ngươi.”
Một lúc sau, các bà bà toàn năng quả nhiên đã đến, cũng chính là những người lần trước đến trang điểm giúp cho Vân Nương, lần này Nhị phu nhân tự mình đưa đến, nguyên lai là đại thiếu phu nhân của Cố gia Hàn Lâm phủ, vóc người thanh tú dịu dàng, vừa vào cửa liền mở miệng nói những điều may mắn về quý tử, nói xong liền thấy Nhị phu nhân mặt mày hớn hở.
Cẩm Nương cũng không dám nói lung tung lộn xộn, mặc cho người trong phòng giày vò như thế nào đi chăng nữa, bà bà toàn năng liền lấy lược chải tóc cho Cẩm Nương, trong miệng lẩm bẩm những lời chúc may mắn về con cháu, Cẩm Nương liền đưa mắt nhìn Nhị phu nhân đang đứng một bên.
Nhị phu nhân trên mặt tuy mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại ẩm ướt, như không nỡ rời xa, dù sao cũng là đứa con ruột thịt mà mình nuôi dưỡng được mười mấy năm, nhưng một khi gả đi liền trở thành con của người ta, quả thật không nỡ.
Cẩm Nương khẽ mở miệng, kêu một tiếng: “Nương. . . . . .”
Nhị phu nhân ngơ ngác, rồi lén cầm khăn giơ lên mặt lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, miệng phát ra những tiếng nghẹn ngào, nói: “Chớ lộn xộn, để cho bà bà toàn năng trang điểm cho Tứ cô nương của ta, Cẩm Nương của ta hôm nay nhất định là cô dâu đẹp nhất.”
Cẩm Nương cảm thấy trong mũi chua xót , chớp mắt không dám khóc, trên mặt mới vừa được bôi một lớp phấn dầy, muốn khóc cũng không được.
Nhị phu nhân vẫn không ngừng chăm chú theo dõi quá trình bà bà toàn năng trang điểm cho Cẩm Nương, toàn bộ phấn dùng đều là mới được mua về dùng riêng cho nàng, mặc dù chuyện hôm ngày xuất giá của Vân Nương đã bị Lão thái thái ra lệnh cấm nhắc lại, nhưng trong phủ thỉnh thoảng vẫn có người nói lung tung về chuyện này, lần đó tuy đã ra tay trừng trị vài người, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được người đã ra tay hạ thủ với Vân Nương.
Vì vậy, trong lòng Nhị phu nhân vẫn còn sợ hãi, sợ trong phủ có người xuống tay hạ độc thủ với Cẩm Nương, cả đời của một cô gái chỉ có một ngày như vậy, cho nên nhất định khi xuất giá phải có dáng vẻ đẹp nhất, vậy mới tốt.
Ngay lúc chìm trong lo lắng thì phía bên ngoài liền có vài người khiến không khí vô cùng náo nhiệt, nguyên lai là hai người Trinh Nương cùng Ngọc Nương, các nàng thấy Nhị phu nhân đã ở đây, liền đi đến làm lễ, Ngọc Nương nhìn thấy Cẩm nương một thân giá y đỏ tươi, sắc mặt khẽ trở nên ảm đạm, chỉ có chính thất mới được phép mặc màu đỏ, bản thân nàng trong mấy năm này đã sớm hoàn thành bộ giá y đỏ thẫm của chính mình, nhưng mà… vẫn chưa thể mặc, mặc dù… nàng rất thích Thế tử, nhưng vẫn không thể chấp nhận để bản thân đi làm thiếp, với tính cách kiêu ngạo của mình, Ngọc Nương làm sao có thể cam tâm chấp nhận được,
Trinh Nương thật lòng đến chúc phúc cho Cẩm Nương, hôn sự của bản thân nàng cũng đã được định vào năm sau, so với Ngọc Nương vẫn sớm hơn mấy tháng, nhìn vào Cẩm Nương sắp xuất giá, trong lòng Trinh Nương có chút xúc động, có chút luyến tiếc, các tỷ muội sau khi xuất giá rồi, muốn gặp lại quả thật rất khó, cho nên, trời mới vừa sáng Trinh Nương liền sang đây gặp Cẩm Nương, nghĩ có thể ở cùng nàng lâu hơn một chút.
Các tỷ muội đang cùng nhau cười nói, thì thấy Tứ Nhi vén rèm đi vào có chút bối rối nói: “Tứ cô nương, Đại cô nương tới, nói là muốn tới đây chúc phúc cho Tứ cô nương.”
Mọi người trong phòng nghe xong liền ngẩn ra, Vân Nương sau khi gả đi phải rời khỏi đây, con gái sau khi xuất giá sẽ không được quay về nhà nữa, ngay cả Đại phu nhân cho người đón về cũng không đưa được người trở về, vậy mà hôm nay lại chỉ vì chuyện Cẩm Nương xuất giá mà quay trở về?
Tú cô là người đầu tiên kịp phản ứng, liền bất động thanh sắc đi đến che trước mặt Cẩm Nương..
Nhị phu nhân còn chưa kịp phản ứng thì chiếc rèm kia đã được vén lên, Vân Nương một thâ cung trang lộng lẫy xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Thấy mọi người trong phòng rất kinh ngạc, khóe miệng Vân Nương nở một nụ cười yếu ớt: “Làm sao vậy? Ta khó có dịp được quay trở về, mọi người không cảm thấy vui mừng vì điều này sao?”
Ngữ điệu cực kỳ ôn hòa, Nhị phu nhân liền lập tức nở ra khuôn mặt tươi cười, nghênh đón nói: “Sao có thể chứ, chúng ta có muốn mời cũng khó có thể mời được, hiếm khi Đại cô nương đồng ý quay trở về nhà mẹ đẻ, mau mau ngồi xuống”
Đám người Trinh Nương cũng tiến tới đến gần Vân Nương trò chuyện, Vân Nương xử sự như trước, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, rất thân mật kéo tay Trinh Nương trò chuyện, đôi mắt phượng xinh đẹp không ngừng liếc về phía Cẩm Nương.
Các bà bà toàn năng quả thật rất khéo tay, trang điểm cho Cẩm Nương kiều diễm động lòng người, đặc biệt là đôi mắt to trong suốt sáng ngời, long lanh như viên ngọc, rực rỡ và đen như mực.
Vân Nương cười đến gần Cẩm Nương: “Tứ muội muội hôm nay thật đúng là xinh đẹp, so với tỷ tỷ hôm đó, quả là một người trên trời, một người dưới đất, thật đẹp.”
Cẩm Nương nghe thấy trong lời nó có cái gì chua xót, mơ hồ có cảm giác sợ Vân Nương sẽ có hành động gì đó, nhìn Tú cô bên cạnh một cái, nói: “Đại tỷ tỷ khen sai rồi, nói đến tướng mạo, tất nhiên tỷ tỷ là nhất rồi , Cẩm Nương từ trước đến giờ không bắt mắt nhất chính là dung mạo”, vừa nói vừa cảnh giác nhìn nắm tay đang chuyển động trong tay áo của Vân Nương.
Quả nhiên một giây sau, Vân Nương không báo trước giơ tay hướng về phía Cẩm Nương, trong tay cầm một cái bình nhỏ đổ ập xuống đầu của Cẩm Nương, Cẩm Nương sớm đã có chuẩn bị, Vân Nương vừa động thủ liền đứng dậy ngay tức khắc, nhanh chóng cầm lấy chiếc gương đồng lớn trên bàn chắn trước mặt mình.
Chiếc bình sứ vang lên một tiếng “Xoảng…”, thứ bên trong cũg chảy ra nhưng chỉ là một chút nước trong, trái tim của Cẩm Nương vốn được treo trên cao nay cũng hạ xuống.
Trong phòng Nhị phu nhân cùng Trinh Nương thấy đột nhiên có biến cố, thét một tiếng chói tai, Tú cô nhào đến cầm chặt tay của Vân Nương.
Vân Nương cũng không giãy dụa, khóe miệng câu lên nụ cười, giọng mỉa mai “Thì ra Tứ muội muội cũng sợ bị hủy dung, ha ha ha.”
Cẩm Nương quả thật bị Vân Nương dọa , sắc mặt trắng bệch , thời đại này là có axit, chẳng qua độ đậm đặc của nó không à thôi, nếu hôm nay Vân Nương quả thật cầm axít tạt vào mặt mình, cho dù được gương đồng đỡ hơn phân nữa, nhưng vẫn sẽ bắn không ít vào mặt mình, nàng không muốn mặt của mình bị rổ a.
“Ta nguyên là muốn dùng axit, nhưng chỉ nghĩ mà không có ý định thực hiện, có thể hù dọa được ngươi, coi như lòng ta cũng xả được không ít tức giận.” Dứt lời, Vân Nương hất tay Tú cô, cười lớn đi ra ngoài, trước khi ra cửa, quay đầu lại, trong mắt hiện ra vẻ buồn bả: “Cho dù hôm đó ta không bị trúng độc, vẫn xinh đẹp thì sao?” Giống như đang nói với chính mình nhưng cũng giống như đang nói cho Cẩm Nương nghe, chẳng qua trong giọng nói mang theo vị chua xót, một tay vén rèm lên đi ra ngoài.
Cẩm Nương kinh ngạc ngồi xuống, Vân Nương chẳng qua chỉ mới xuất giá khoảng một tháng nhưng lại mang theo một bộ dạng giống như đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, tên Trữ vương Thế tử kia. . . . . . đúng là một tên ăn chơi trác táng, cho dù Vân Nương có hiền lương thục đức thế nào đi chăng nữa, dù cho có xinh đẹp như hoa thế nào đi chăng nữa, nhưng gả ột kẻ không nên người như thế, thì cũng không thể nào có hạnh phúc.
Mà ở thời đại này, phụ nữ vốn không có địa vị, lấy chồng cũng không phải do mình chọn, dù tốt hay xấu cũng đều tùy thuộc vào vận may, hơn nữa còn không có cơ hội đổi ý, một khi đã gả đi chính là chuyện cả đời, nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy lo sợ .
Sau khi Vân Nương náo loạn như vậy, sự hăng hái của Trinh Nương cũng phai nhạt theo, sau khi chỉnh lý tốt một lần cuối cùng, Cẩm Nương ngồi ở trên giường chờ kiệu hoa, trong chốc lát liền suy nghĩ, người kia đi đứng có chút khó khăn, hắn đâu thể cưỡi ngựa được, vậy làm sao hắn có thể rước dâu được sao? Chẳng lẽ cũng ngồi kiệu sao?
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng trống nhạc vang trời, Cẩm Nương được đường huynh cõng vào kiệu, tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều không nhìn thấy trọn vẹn.
Bị cỗ kiệu xóc đến nỗi chóng mặt cơ hồ là muốn ngất đi, nhưng cũng may lộ trình không quá xa, rất nhanh liền nghe thấy tiếng hô dừng kiệu của Hỉ nương (bà mai tổ chức đám cưới), cỗ kiệu liền dừng lại ổn định, sau đó nghe viên quan chuyên phụ trách lễ nghi hô: “Đá cửa kiệu!”
Trong lòng Cẩm Nương liền chấn động, hắn. . . . . . Có thể đá sao? Đợi một lúc, lại nghe tiếng cửa kiệu được mở ra, một bàn tay sạch sẽ to lớn từ bên ngoài đưa đến, Cẩm Nương dựa vào độ cao, cảm thấy người nọ đang đứng, không phải bộ dạng đang ngồi trên xe lăn, nên có chút chần chừ, một lúc lâu cũng không vươn tay ra.
Quả nhiên liền nghe người nọ nói: “Đệ muội, Tiểu Đình. . . . . . có phần bất tiện.”
Nguyên lai là để cho thế tử thay thế, hắn ngại gặp người ngoài sao? Sợ người khác chê cười hắn tàn tật? Hắn là nam nhân nhưng lại không có dũng khí đối mặt ngay cả khi đó là ngày vui của nàng và hắn.
Đột nhiện nàng cảm thấy tức giận , bướng bỉnh không chịu đưa tay ra, cũng không chịu hạ kiệu, tay của Lãnh Hoa Đường cứng lại trên không trung, thu vào cũng không phải, không thu cũng không phải, đang lúc lúng túng, thì nhiều người đã đến trước cổng Giản thân vương phủ để xem náo nhiệt, mọi người đều biết thân thể của Nhị thiếu gia nhà Giản thân vương phủ không tốt, để đại ca hành lễ giùm cũng không có gì là không đúng, chẳng qua không nghĩ tới, cô dâu cũng rất có cá tính , dừng trước cửa vương phủ mà không chịu hạ kiệu, trong lúc nhất thời rất nhiểu ý kiến nghị luận nổi lên rối rít
Cẩm Nương cũng biết cứng đầu như thế này là không hay, nhưng nàng chính là không muốn để người nam nhân khác thay thế trượng phu của mình làm lễ trong ngày tân hôn, trầm giọng hướng bàn tay kia nói: “Xin đại bá để cho phu quân của ta tự mình làm.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong liền giật mình, không nghĩ tới người đệ muội này ngày đầu tiên bước vào cửa liền làm ình mất mặt, nên không khỏi tức giận thu tay lại, đang định nói gì thì nghe phía sau có người nói: “Tránh ra, ta tự mình làm.”
Lãnh Hoa Đình ngồi ở xe lăn, tự mình đẩy tới, đám người xem náo nhiệt ngay lập tức im lặng như tờ, toàn cảnh trở nên yên tĩnh, Giản thân vương Nhị công tử rất ít khi ra khỏi cửa, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy mặt hắn, hôm nay vừa thấy, đều cảm thấy choáng váng, nín thở yên lặng nhìn vị tuyệt sắc công tử ngồi trên xe lăn đi tới.
Một hồi lâu sau, trong đám người vang lên một tiếng: “Thật đẹp quá.”
“Chỉ đáng tiếc là bị tàn tật nếu không e là trong kinh thành này sẽ không có vị công tử nào có thể so sánh được với vị Nhị thiếu gia này.”
“Ngay cả cô nương hoa khôi của Dặm Hoa Lầu, cũng không thể sánh bằng vị Nhị thiếu gia này, thật… quá đẹp, nếu là nữ tử, chỉ sợ làm điên đảo chúng sanh.”
“Nha, vị Nhị thiếu gia này….đẹp đến như vậy thì vị tân nương tử kia liệu có xứng đôi với Nhị thiếu gia hay không?”
Tất cả mọi nghị luận rơi vào tai của Lãnh Hoa Đình không xót một cái, hắn thuần thục đẩy xe lăn, một đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh, trong trẻo mà không chứa chút tạp chất nào, tùy ý lướt chậm về phía đoàn người.
Những người đang nghị luận kia vừa chạm vào ánh mắt đen nhánh tinh khiết như mắt của hài nhi liền im lặng, dù muốn nói tiếp điều gì cũng không cách nào nói nên lời.
Cẩm Nương lẳng lặng ngồi yên trong kiệu chờ, rốt cục cũng có một bàn tay trắng tinh thon dài vé rèm kiệu, vô thanh vô tức chậm rãi duỗi bàn tay vào trước mặt, tựa như đang muốn mời nàng.
Khóe miệng Cẩm Nương liền nở một nụ cười, cũng chậm rãi đem bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn ấm áp mà khô ráo kia, sau khi cầm lấy, hắn cũng không có dùng sức, nhưng lại làm cho Cẩm Nương đang hoảng loạn liền như trấn an, trong đầu liến nhớ đến một bài hát mà kiếp trước nàng rất yêu thích: 《 Nắm tay 》, có thể được bàn tay này nắm, dù cho tương lai cuộc sống sẽ không dễ dàng nhưng biết đâu có bạn đồng hành sẽ làm cho cuộc sống trở nên náo nhiệt hơn.
Kiếp này làm người, mặc dù lễ giáo nghiêm khắc, nhưng Cẩm Nương vẫn luôn khao khát tìm đươc một nửa tình yêu của mình, nay lại có thể cùng hắn tương thân tương ái cả đời, người đang nắm tay của mình, chẳng lẽ là một nửa của mình ở kiếp này sao??
Nhấc váy lên, liền được bàn tay kìa dìu xuống. Xuống kiệu, Lãnh Hoa Đình vẫn không buông tay nàng ra, Hỉ nương ở bên trông theo có chút sốt ruột, theo như lễ chế, sau khi tân nương xuống kiệu, được Hỉ nương dìu vào, phải dẫm vỡ ngói, bước qua lò than, nhưng hai vị này vẫn nắm tay nhau…. Vậy chuyện tiếp theo phải làm sao ?
Hôm nay, Giản thân vương phủ khách đến rất đông. Hỉ Nhạc trỗi lên, pháo hoa nổ rung trời. Giản Thân Vương cùng Giản Vương phi mặt mày hớn hở ngồi ở chính đường đợi đôi tân lang, tân nương tiến vào cửa.
Vương Phi trong lòng có chút lo lắng, lúc trước vốn đã cùng Giản Thân Vương bàn bạc ổn thỏa , Đình Nhi từ nhỏ không muốn giao tiếp với người lạ, lòng tự ái vốn rất lớn, lại càng không thích người khác nhìn thấy đôi chân bị tàn tật của hắn, cho nên mới để cho Thế tử thay Đình nhi đi đá cửa kiểu, đón cô dâu hạ kiệu, nhưng mà, không nghĩ tới, tân nương tử thế nhưng lại không muốn để Thế tử thay thế
Mà Đình Nhi chưa bao giờ tự nguyện ngồi xe lăn trước mặt mọi người lại đồng ý làm theo lời của tân nương….
Hai người một ngồi một đứng tiến vào đại sảnh phòng, tất cả tân khách trên sảnh đường liền đem toàn bộ ánh mắt dồn lên người hai người. Trước mắt bao người, hai tai của Lãnh Hoa Đình rốt cuộc cũng đỏ lên vì xấu hổ, không dám nhìn người xung quanh, tay nắm chặt đầu dây đỏ không buông, trong lòng đem Cẩm Nương ra mắng một trăm lần, chẳng qua chỉ là một vài nghi thức sáo rỗng mà thôi, thế mà nha đầu chết tiệt kia lại nhất định buộc hắn phải tự mình hoàn thành.
Nhưng ở nơi nào đó trong lòng, khi thấy nàng cự tuyệt nắm tay đại ca, lại tràn ra một dòng nước ngọt ngào. Chẳng qua là mấy nghi thức hôn lễ này quá dài dòng, đã vậy còn bị rất nhiều người nhìn chằm chằm như nhìn một con khỉ đang làm xiếc, trong lòng thực sự rất không thoải mái.
Nhưng không nghĩ tới, chính hắn hiếm khi có nề nếp lại nghiêm chỉnh cùng nàng bái thiên địa. Đến khi Cẩm Nương được đưa vào động phòng, hắn mới có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm.
Cẩm Nương thật ra cũng mệt mỏi không chịu nổi, buổi sáng phải thức dậy sớm, giờ lại phải ngồi trong tân phòng đợi, liền có chút buồn ngủ, nhưng tân lang vẫn còn chưa đến vén khăn trùm đầu của nàng, nàng không thể đi ngủ được, cũng may Tú cô đã theo sang đây, ở bên cạnh nàng, ngoài ra trong nhà còn có hai vị Hỉ nương, Tú cô vội vàng cầm hà bao đã chuẩn bị từ sớm thưởng cho họ.
Hai Hỉ nương kia nói rất nhiều điều cát tường về con cháu sau đó mới lui ra ngoài.
Tú cô liền nhân cơ hội đút mấy miếng điểm tâm cho Cẩm Nương, cả một ngày nay Cẩm Nương vẫn chưa có một hạt cơm nào trong bụng, đã sắp chết đói, Tân Nương tử mới gả không được ăn bất cứ thứ gì , chỉ có thể nhìn trái táo cầm trong tay chứ không thế ăn, Tú cô rất hiểu Cẩm Nương, cho nên nhân cơ hội trong phòng chỉ có hai người các nàng, liền đem đồ ăn nhét vào trong miệng nàng, nhưng cũng không cho nàng xốc khăn trùm đầu.
Cẩm Nương nhìn Tú cô chậm chạp từng chút từng chút đút, liền dứt khoắc bưng đĩa điểm tâm đặt trên gối, tự mình ăn, những miếng điểm tâm xốp giòn được cuốn lại rất thơm, bên trong còn có hạt sen và hạt dưa, Cẩm Nương ăn đến quên cả trời đấy. Đúng lúc này nàng nghe thấy có tiếng người mở cửa, sau đó là âm thanh của xe lăn đang chậm rãi đi đến, miếng điểm tâm trong miệng Cẩm Nương liền bị nghẹn lại trong cổ họng tiến thoái lưỡng nan, cố gắng vương thẳng cổ cho đỡ nghẹn, đĩa điểm tâm trong tay cũng không biết phải tìm chỗ nào giấu mới tốt.
Tú cô đi đến hành lễ với Lãnh Hoa Đình.
Lãnh Khiêm đưa Lãnh Hoa Đình vào liền lắc mình đi, trong phòng chỉ để lại một mình Tú cô, Cẩm Nương ngồi trên giường, không thể đứng dậy, trước mắt cảm thấy miếng điểm tâm bị nghẹn trong cổ kia mún từ đường miệng đi ra, dính vào khăn trùm đầu, Tú cô vốn không thấy được khuông mặt của nàng nên càng không biết nàng bị nghẹn đến muốn lồi cả mắt ta, Cẩm Nương tựa hồ gấp đến nổi sắp không chịu được, muốn đứng dậy tự lực gánh sinh….
“Sao lại có thể ngốc như vậy, ăn vụng điểm tâm cũng phải uống một chút trà chứ.” Âm thanh mềm mại tinh khiết như đàn vi-ô-lông, trong trẻo như suối, quả nhiên là hắn, Cẩm Nương trong lòng chấn động, không để ý thấy tai mặt đã đỏ như trái táo.
Thoáng chốc nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với chính mình, cùng với lời châm biếm bực mình kia, liền giận đến nỗi thiếu chút xốc khăn trùm đầu lên lý luận với hắn một phen, nhưng khi đứng lên thoáng chốc liền thấy một đôi tay sạch sẽ đúng lúc bưng một chén đưa đến trước mặt.
Cẩm Nương vội vàng nhận lấy, hơi ngửa đầu uống hết, cuối cùng cũng cảm thấy thuận khí, vừa muốn nói lời tạ ơn, thì người nọ liền đoạt lấy đĩa điểm tâm trên tay nàng đi, rồi ngồi bên cạnh nàng ăn.
Cẩm Nương không khỏi trợn mặt dưới khăn trùm đầu, người này chính là cố ý , đến một lúc rồi cũng chưa chịu vén khăn trùm đầu của nàng lên, làm nàng thấy mình giống như người bị bịt mắt, hai mắt một màu đỏ tươi, muốn nhìn gì cũng chẳng dễ dàng.
Người kia không nhanh không chậm ăn mấy miếng điểm tâm rồi rót ình một chén trà, từ từ uống. Cẩm Nương bất đắc dĩ nhìn dưới đất tìm giày của Tú cô, nhưng tìm một vòng cũng không thấy đâu, xem ra, Tú cô đã bị người này sai ra ngoài rồi, hơn nữa đêm tân hôn, còn phải động phòng hoa chúc nữa, Tú cô cũng không có ngốc đến độ ở lại trong phòng.
Bất quá, hai người bọn họ giống đôi phu thế mới cưới sao? Tại sao trong lòng mình trừ căm tức ra, một chút sự ngượng ngùng của tân nương mới xuất giá cũng không có?
Lãnh Hoa Đình thật vất vả mới đem đĩa điểm tâm vừa đoạt từ trong tay của Cẩm Nương ăn xong, sau khi uống một chén trà, hắn mới đẩy xe lăn đến gần một chút, cầm lấy cái cán đã sớm chuẩn bị tốt trên bàn, nhẹ nhàng vén khăn tân nương lên đầu Cẩm Nương.
Cẩm Nương vừa mở mắt ra, liền thấy cả phòng được ánh nến làm cho nổi bật, hé ra một khuông mặt tuyệt mỹ làm rung động lòng người, hắn lười nhát ngồi nghiêng một bên trên xe lăn, nhưng không ảnh hưởng đến hình dáng cơ thể mảnh mai xinh đẹp của hắn, khuông mặt nhu hòa, ngũ quan tinh sảo giống như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, hàng lông mày dày và dài, thẳng tắp chạm vào tóc mai, cái mũi thanh tú, đôi môi hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh chiếu xuống, khuông mặt hắn xinh đẹp tựa như trái mận đào, một vẻ đẹp làm cho người khác hít thở không thông, nhất là đôi mắt kia, đen nhánh như mặc ngọc ( mặc ngọc nghĩa là viên ngọc màu đen, mình đoán nó là ngọc chai đen mà ko chắc chắn >_< ) tựa như một chén ngọc chứa đựng rượu ngon làm say lòng người, trong suốt đến nổi làm xúc động lòng người, lại sạch sẽ không có một tí bụi bặm nào, giống như chú nai con đang dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.
Cẩm Nương không khỏi nuốt nước miếng, hai người bọn họ coi như là lần đầu tiên gặp mặt, căn bản là hai người xa lạ, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào người ta. . . . . . hình như không tốt lắm, mặc dù. . . . . . đây là tướng công của mình. . . . . . Nhưng mà, đôi mắt giống như có ý thức, bất luận nàng nghĩ muốn giả bộ rụt rè, tạo hình tượng thục nữ đến như thế nào đi chăng nữa thì tầm mắt vẫn hướng về khuông mặt mang vẻ đẹp khiến người người ganh tị ở trước mặt, không dời không đổi.
Lãnh Hoa Đình mới đầu còn làm một bộ dáng lười biếng với vẻ mặt cà lơ phất phơ, nhưng bị Cẩm Nương nhìn chằm chằm giống như một con sói, sắc mặt rốt cuộc cũng dần phiếm hồng lên, bị nhìn chằm chằm như vậy vốn không phải là một hai lần đầu, nhưng nha đầu kia cũng thật quá phận rồi, tại sao lại giống một nữ sắc lang đến như vậy? Bực bội cộng thêm tức giận, lại còn phải cười hòa hiếu, các loại tâm tình thay nhau lộ trên mặt, làm ặt hắn ngày một đỏ hơn, lông mày lúc này khẽ nhướng lên, mắt phượng long lanh nhẹ lưu chuyển. Trong mắt Cẩm Nương hắn như thế càng trở nên xinh đẹp như hoa, còn. . . . . . có thêm một chút xấu hổ cùng sợ hãi, hắn giở giọng khinh bỉ, đôi môi đỏ mọng khẽ mỡ: “Háo sắc!”
Như bị dội lên đầu một gáo nước lạnh, Cẩm Nương bị hắn mắng liền cũng ngẩn ra, cuối cùng đã khôi phục lại bình thường, nhưng ánh mắt vẫn còn dính trên mặt hắn không chịu di chuyển, mở miệng nói: “Tướng công quả thật xinh đẹp như hoa a!”
Hay ột câu khen ngợi, nhưng lại làm cho Lãnh Hoa Đình tức giận đến nổi gân xanh giữa trán, từ trước đến nay hắn ghét nhất bị người ta nói hắn giống nữ nhân, đường đường là một nam nhi bảy thước, nhưng lại luôn bị những tên nam nhân kia nhìn say mê đến ngây ngốc, thậm chí còn ở trước mặt hắn chảy nước miếng, phun máu mũi, cùng không biết đã tiếp nhận bao nhiêu con mắt dâm tà của đám nam nhân kia, thế mà hôm nay nha đầu này cũng nói hắn như vậy, hỏi hắn làm sao có thể không tức giận cho được?
“Nương tử ngươi. . . . . .lớn lên dáng vẻ không tồi, so sánh với Như Hoa trong viện của vi phu xinh đẹp hơn.” Lãnh Hoa Đình kìm nén tâm tình muốn bốc hảa, nhàn nhạt nói với Cẩm Nương.
Như Hoa? Nghe giống tên của nử hài tử, dây thần kinh nhạy cảm trên người Cẩm Nương lập tức căng lên, mở miệng hỏi: “Như Hoa là ai?” Không phải mình vừa mới vào cửa, người này liền chuẩn bị ình một đám tiểu thiếp hoặc thông phòng lớn bé để gây khó khăn ình đấy chứ.
Lãnh Hoa Đình miễn cưỡng chỉ về phía bên ngoài, nghiêng đầu, mạn bất kinh tâm (ý chị thờ ơ) nói: “Đang ở bên ngoài, ngươi muốn gặp ư?”
Cẩm Nương kinh ngạc, vẫn đang ở bên ngoài, đang làm nhiệm vụ gác đêm sao? vậy thì không phải là tiểu thiếp mà là thông phòng rồi, Nha Nha, muốn để cho tình nhân đứng ở ngoài nghe lén trong đêm tân hôn sao? Người này có sở thích thật buồn nôn, quên đi, không cần thấy, thấy rồi cũng chỉ phí công tức giận, vặn đầu một cái, duỗi tay lấy mũ phượng nặng nề trên đầu xuống.
“Ngươi không muốn gặp à.” Lãnh Hoa Đình thấy nàng rõ ràng mang một bộ dáng tức giận, nhưng lại cố kìm nén, khóe miệng không khỏi câu lên một nụ cười ý vị sâu xa nói: “Như Hoa mỗi buổi tối hằng ngày đều bám theo ta một lúc, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, để hắn đi vào cũng không thích hợp, quên đi, không cho hắn vào cũng không sao.”
Buổi tối mỗi ngày đều đi theo? Hóa ra là được chủ độc sủng a, Cẩm Nương trong lòng âm thầm mắng một hồi, tay hơi dùng sức một chút, nhưng mũ phượng không những không gỡ xuống được, mà nàng còn bị một cây trâm đâm vào đầu, đau đến nổi la lên một tiếng “Ah…”, dùng sức kéo ra, làm mấy sợi tóc xoắn lại thành lọn.
Lãnh Hoa Đình thật sự nhìn không được nữa, liền tốt bụng nghiêng người giúp đỡ nàng, nàng lấy tay ngăn lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Không cần ngươi lo, đi tìm Như Hoa của ngươi đi.”
Trong đêm tân hôn đầu tiên mà nàng lại giở tính bướng bỉnh với hắn, lại còn. . . . . . ghen ? Lãnh Hoa Đình phát hiện nàng càng ngày càng thú vị, kìm nén tâm tư giúp nàng gỡ mấy lọn tóc rối, rồi đem mũ phượng xuống, khóe miệng khẽ cong lên, vui vẻ hỏi: “Thật không muốn thấy hắn sao? Kỳ thật lớn lên giống ngươi, tính tình có lẽ sẽ hợp nhau”.
Lớn lên giống? Khó trách hắn cho người che chở mình, nói không chừng vì mình cùng người hắn yêu thương lớn lên giống nhau, dù sao cũng phải cưới chính thất, cưới mình nhìn sẽ thấy dễ chịu hơn, như vậy chẳng phải rất tốt sao, Cẩm Nương càng nghe càng tức giận, bất ngờ nhìn qua, lập tức bị nụ cười của hắn hạ gục, chẳng qua hắn chỉ khẽ mỉm cười nhưng lại trầm tĩnh giống như đám mây trôi trong đêm tối, tĩnh mịch mà lạnh lẽo, lại giống bông hoa súng thanh tao nổi trên hồ, xinh đẹp mà yên tĩnh, nhưng mùi hương tỏa bốn phía, càng giống như bông hoa Băng Lăng mọc trên đỉnh núi cao, dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt… Cẩm Nương không khỏi ngây dại, nào còn nhớ rõ mình muốn nói gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuận cực kì đẹp.

( đây là hoa Băng Lăng, mình thấy nó giống hoa mai nhưng không chắc nên giữ nguyên văn trong bảng convert, có gì chú nhà xem lại nhé )
Nha đầu này lại nhìn đến ngây dại , bất quá, trong mắt nàng cũng không biểu lộ sự ham muốn, càng không có ý nghĩ tham lam muốn độc chiếm hắn, nàng chính xác là đang thưởng thức, thưởng thức sự tuấn mỹ của hắn, đôi mắt mở rất to, nhưng lại rất thanh liệt, còn vẻ mặt thì ngây ngốc, nhưng lại có chút…khả ái, được rồi, quả thật rất khả ái, Lãnh Hoa Đường đột nhiên bị kích động, vươn tay tới, ngón tay thon dài sạch sẽ lướt qua đôi môi đỏ mọng của nàng: “Háo sắc!”
“Lại mắng ta háo sắc, ai bảo ngươi lớn lên giống yêu nghiệt, làm người khác nhìn đến hoa si thì tốt lắm sao?” Cẩm Nương vốn là muốn oán thầm, nhưng lại bất tri bất giác lẩm bẩm nói ra, Lãnh Hoa Đình nghe được liền ngẩn ra, vừa tức vừa buồn cười, lại dám đem mình so sánh với yêu nghiệt, tiểu nha đầu này thật hết cách chữa.
“Ngươi không gặp Như Hoa ư?” Hắn vừa nói ra đồng thời cảm thấy không nên kích thích Cẩm Nương như thế.
Sắc mặt của Cẩm Nương quả nhiên sầm xuống, mở miệng nói: “Hừ, gặp thì gặp, ngươi gọi nàng tới đây.” Chẳng lẽ ta là một nữ tử hiện đại xuyên qua lại không thể so sánh với một nha đầu thông phòng này ?
Lãnh Hoa Đình nhịn cười, lớn tiếng nói: “A Khiêm, đem Như Hoa đến đây.”
Cửa phòng chợt mở ra, một vật đầy lông màu trắng mượt như nhung chạy như bay vào, lao thẳng lên đầu gối của Lãnh Hoa Đình, cái đầu nhỏ dụi dụi trong lòng của Lãnh Hoa Đình
Cẩm Nương thấy vậy hai mắt đều mở to, đôi môi bắt đầu run run, chỉ vào đám lông mềm mại màu trắng đó nói: “Nó. . . . . . Nó chính là Như Hoa?”
Vật nhỏ trong ngực Lãnh Hoa Đình nghe thấy có người gọi tên nó, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cẩm Nương, a ô một tiếng, liền chui trở về.
“Đúng vậy, nó chính là Như Hoa, cùng ngươi. . . . . . có phải rất giống hay không?” Lãnh Hoa Đình nhẹ nhàng vỗ về vật nhỏ trong ngực, cười hỏi.
Dám nói mình giống con chó, người này thật đáng giận, Cẩm Nương nắm hai tay, nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, đánh thì đánh không lại hắn, lần trước đã từng được chứng kiến qua công phu của hắn, mắng. . . . . . hình như cũng mắng không lại, người này quả thật rất nham hiểm, tức giận liếc người phía trước một cái, nghiêng người, chán nản trèo lên giường, đưa lưng về phía ngoài nói: “Dù sao thiếp thân cùng Như Hoa giống nhau, không bằng tối nay tướng công cùng Như Hoa động phòng đi, thiếp thân ngủ trước, tướng công sớm thu xếp đi.”
Lãnh Hoa Đình nghe được liền khựng lại, quả là một người không để bản thân bị thiệt thòi mà, dám bảo mình động phòng cùng với chó, đây không phải là mắng lại hắn sao? Còn không chịu hầu hạ hắn đi ngủ, có người vợ giống như vậy sao? Bất quá, quên đi, nhìn nàng nổi giận đùng đùng, mình lại cảm thấy rất vui vẻ, vỗ vỗ trên lưng của Như Hoa: “Như Hoa, có người ăn dấm của ngươi rồi, làm sao bây giờ? Quên đi, chúng ta không cùng nàng so đo, đi đi.”
Nhẹ nhàng buông tay, vật nhỏ xinh đẹp kia phe phẩy cái đuôi chạy đi ra ngoài.
Cẩm Nương nằm trên giường chợt nghe một trận âm thanh sột soạt truyền đến, nghe giống như đang cởi quần áo, lúc này mới nhớ tới trách nhiệm của mình, mình dù sao cũng đã gả cho hắn, thân là một người vợ, phải tự mình hầu hạ trượng phu thay áo, chính Tú cô cũng đã từng nhắc nhở mình trước khi xuất giá, đang muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy có chút mất mặt, liền từ từ di chuyển cơ thể áp sát trên giường, giả bộ như đang cựa mình, nghiêng mặt lén nhìn hắn.
Lãnh Hoa Đình giả bộ không nhìn thấy, tự cởi y phục của mình, Cẩm Nương từ từ bò dậy, đỏ mặt, ngồi xổm trên giường đưa tay giúp hắn cỡi áo, sau này hai người bọn họ là phu thê, đều đồng hội đồng thuyền, phải nắm tay nâng đỡ lẫn nau cả đời, Lãnh Hoa Đình không tự chủ mà nhìn vào khuông mặt đang xấu hổ của nàng, đang cố nghiêm túc hầu hạ hắn, bàn tay nhỏ bé có chút run, nhưng rất chăm chút, đôi mắt không dám nhìn thẳng hắn.
Kỳ thật nàng lớn lên rất xinh đẹp , đôi mắt tỏa sáng, linh động có thần, cả người so với lần đầu tiên gặp gỡ thì hồng hào đầy đặn hơn một chút, nhưng vẫn là bộ dáng của một tiểu nha đầu, cũng không mấy nở nang, lại nghĩ tới khi nàng ở trên kiệu cố chấp, phải là hắn thì mới bằng lòng hạ kiệu, phải là hắn cùng nàng thực hiện lễ nghi tân hôn, bắt hắn phải đem bộ dạng tàn tật của mình bày ra trước mặt mọi người, buộc hắn làm những chuyện mà trước kia hắn không muốn làm nhất, nhưng . . . . . .trong hắn lại cảm thấy có vị ngọt, ít nhất, từ khi gặp mặt đến bây giờ, nàng chưa bao giờ mảy may thể hiện một chút thương hại hoặc thương tiếc nào, dù cho khi nàng nắm tay hắn , phải chiếu cho thân thể không thể khom lưng của hắn, ngay cả lúc thực hiện phu thê giáo bái , nàng tự mình khom lung để có thể ngang bằng với hắn, nàng. . . . . . chính là người sẽ chân chính cùng mình nắm tay cả đời hay sao?
Trái tim vốn đã lạnh nhạt trong nhiều năm, nay lại nổi lên một chút sóng, nhìn người trước mắt có chút run sợ, lắc đầu, có chút tức giận chính mình, người có thể tin tưởng trên thế giới này rất ít, đã từng, có người đối với hắn rất tốt, chính hắn cũng đem trái tim mình đặt lên người người đó, nhưng rồi thế nào? Chính hai chân tàn tật này đã nhắc nhở hắn không thể tin tưởng vào bất cứ kẻ nào nữa.
Sau khi Cẩm Nương giúp hắn cởi áo khoác ngoài ra, lẳng lặng nhìn hắn, nàng biết công phu của hắn không tệ, bất quá. . . . . . Ngồi ở trên xe lăn, thì làm sao có thể nhảy lên giường?
Đang cau mày thì thấy Lãnh Hoa Đình đột nhiên đứng lên, cả cơ thể cứng ngắt, bước một bước khó khăn đến giường, mặc dù chỉ là một bước, nhưng lại thấy trán hắn tiết ra rất nhiều mồ hôi, vừa đến bên giường, liền ngồi xuống, Cẩm Nương kinh hoàng, đồng thời, liền đi qua đỡ hắn, không nhịn được hô lên “Ngươi. . . . . . Ngươi có thể đi được”
Lãnh Hoa Đình liếc nàng một cái, cũng không lên tiếng, chỉ xuôi theo tay nàng nằm xuống.
Cẩm Nương vội vàng cầm khăn giúp hắn lau mồ hôi, kích động muốn nhìn chân của hắn, nếu có thể đứng, vậy khẳng định bắp thịt ở chỗ đó vẫn chưa bị khô héo, thần kinh vẫn hoạt động, xương cốt này. . . . . . Trong lòng vừa nghĩ, tay liền theo chỉ huy bắt đầu hành động, sờ soạn trên bắp đùi của hắn . . . . . .
Nhưng rất nhanh người nào đó giống như con chó nhỏ, bị nắm ở cổ áo, quăng nằm khom trên giường, may quá, đệm trên giường được nhét bông rất dầy, rất mềm, đoán chừng người kia không muốn để cho nàng xem, nên kéo nàng xuống, bất quá, như vậy cũng quá mất thể diện, thật quá khi dễ người ta rồi, Cẩm Nương tức giận ngẩng đầu lên, liền chạm vào đôi mắt âm tàn lạnh lẽo như băng.
“Sau này ngươi không được đụng vào chân ta!” Âm thanh cũng lạnh đến đông người.
Cẩm Nương không khỏi tức giận, bọn họ không phải là vợ chồng sao? Hắn đang thẳng tay dựng một bức tường giữa hai người, không cho phép nàng vượt qua tới gần hắn, là vì lòng tự ái tác quái. . . . . . Hay là trước kia. . . . . . quên đi, bất quá chỉ là một tiểu hài tử cứng đầu, lười cùng hắn so đo.
Nhìn hắn một bộ mặt lạnh lùng đắp chăn nhắm mắt lại , một bộ dạng không muốn để ý tới nàng, Cẩm Nương thở hắt ra, cũng yên lặng kéo chăn lên đắp, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhỏm, đang lo lắng đêm tân hôn sẽ trải qua như thế nào, nàng biết thân thể đã ra dáng thiếu nữ nhưng cũng chỉ mới mười bốn tuổi, sang năm, mới mười lăm, lại thêm thường xuyên bị Đại phu nhân ngược đãi, cơ thể vẫn thường hay bị bỏ đói, hoàn toàn chưa từng được xem là nữ nhi, khoảng thời gian trước mới có nguyệt sự, nhưng thời gian lại không chính xác, đoán chừng nguyên nhân là do thiếu chất dinh dưỡng, như vậy cũng tốt, hắn không muốn đụng nàng, xem như giải trừ khó khăn cho nàng.
Tuy là hoàn cảnh lạ lẫm, chiếc giường xa lạ, người bên cạnh cũng xa lạ, nhưng nghe tiếng hít thở bình thản bên cạnh, tâm tình sợ hãi của Cẩm Nương cũng bình tĩnh trở lại, mệt cả mỏi một ngày, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, Cẩm Nương tỉnh dậy giống như ngày thường, mở mắt ra, liền thấy khuông mặt nghiêng nước nghiêng thành trước mặt, cái trán rộng và trơn bóng, hàng lông mày rất dài và dày, lông mi thật dài, giống như hai cánh quạt nhỏ ở trên mí mắt đang đóng lại đổ bóng xuống, da mặt nhẵn nhụi bóng loáng, phô ra một chút ửng đỏ mờ mờ, môi cũng không mỏng như bình thường, mà là nở nang lóng lánh, giống như đã được bôi một thứ sáng bóng, rất là. . . . . . Ách, mê người, Cẩm Nương nuốt nuốt nước miếng, ở chung với người này thật không tốt, nếu hắn tỉnh dậy thấy bộ dạng lang sói của mình, khẳng định lại giở trò châm chọc.
Vội vàng thu lại tâm tình đang rối loạn, cẩn thận đứng lên vòng qua người hắn xuống giường.
Tứ nhi cùng Bình nhi ở ngoài nghe thấy trong phòng có động tỉnh, liền gõ cửa, Cẩm Nương cất giọng nói: “Vào đi.” Lại giơ tay vung sa trướng (màn giường ) thả xuống, đột nhiên trong lòng lại có một loại suy nghĩ ích kỷ, không muốn để mọi người trông thấy dáng ngủ đầy mị hoặc của hắn trừ nàng, nàng bị ý nghĩ này hù dọa, Tứ nhi xốc rèm đi vào, đúng lúc Cẩm Nương ngẩn người nhìn về phía sa trướng
“Nhị thiếu gia còn chưa thức sao?” Tứ nhi rón rén bước tới đây, nhẹ giọng hỏi.
Cẩm Nương lúc này mới hoàn hồn, trên mặt còn mang theo tia hoang mang, nàng thật không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ kia? Có thứ tốt liền không muốn cùng người khác san sẻ sao?
“Chưa đâu, giờ nào rồi?” Ngày thứ hai sau tân hôn phải đi kính trà cho cha mẹ chồng, còn phải ra mắt người thân, Giản thân vương phủ rộng lớn, nhất định có không ít thân quyến, Cẩm Nương lên tinh thần, để cho Tứ nhi giúp nàng chải tóc, lát nữa nàng phải để ý nhớ kỹ từng người, trước kia ở Tôn phủ đều nhờ vào trí nhớ có sẵn mười năm của cơ thể này, cho nên nàng mới có thể nhận biết toàn bộ, mà nay ở trong một hoàn cảnh xa lạ, trừ Vương gia cùng Vương phi, và Thế tử một hai lần gặp mặt, tất cả những người khác đều rất xa lạ.
Hơn nữa, so với Tôn phủ, nơi đây còn là danh gia quý tộc, quy củ nhiều hơn rất nhiều, chỉ hơi đi sai một chút, e là sẽ chọc tới những người nhàn ngôn (người nhàn ngôn: ý chỉ những người rãnh rỗi không có việc gì làm, suốt ngày đi 8 ) .
Bình Nhi mang nước đến cho Cẩm Vương rửa mặt, rồi mang cho nàng một ít trang sức thanh nhã, điểm một chút đỏ vào môi, Tứ nhi búi tóc phượng hoàng cho nàng, tóc mái được vấn lên để lộ cái trán rộng, khiến cho búi tóc càng trở nên xinh đẹp, phía trước trán có một sơi dây bằng bạc có khảm ngọc thả xuống, cắm thêm một cây trâm phượng, khẽ dung đưa, không hoa lệ nhưng cũng không thô tục, nhìn trang trọng cùng một chút hoạt bát, bên tai đeo một bộ Ngọc Thạch mắt mào treo lủng lẳng, hai tay đeo thì một bộ vòng Dương Chi bạch ngọc.
Lúc này đã vào mùa đông, khí trời lạnh dần, Tứ nhi đã làm cho Cẩm Nương trước khi xuất giá một chiếc trường y làm bằng vải satin đỏ thẫm, ở trên thêu rải rác những bông hoa mai nhỏ bằng chỉ kim tuyến, vạt áo được chia làm bốn, bó chặt thắt lưng, tà áo rũ xuống khẽ dao động, trên tà áo còn được đi viền vàng, phía trên là một chiếc khuy áo làm bằng bảo thạch màu đen riêng biệt, bắt mắt nhưng lại không quá chói mắt, phía dưới là một chiếc váy màu hồng, cả người nhìn xinh đẹp mà đoan trang.
Chuẩn bị đâu ra đấy, Cẩm Nương liếc nhìn thấy người trên giường không có chút động tĩnh nào khác, trong lòng liền có chút cấp bách, nhìn qua đồng hồ cát, thấy sắp qua giờ Mẹo , cũng không thể để cho các trưởng bối chờ, nhưng bản thân sao có thể một mình qua đó?
Đang suy nghĩ, phía ngoài có người nói: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, đã dậy chưa?”
Cẩm Nương liền ở trong phòng đáp lại.
Phía ngoài liền có hai nha đầu cùng một bà Tử xốc rèm đi vào, bà Tử kia vừa tiến vào, đầu tiên liếc nhìn lên giường, thấy màn lụa còn buông thỏng, không khỏi giật mình, rất mau trên mặt đầy ý cười, tiến lên mấy bước hành lễ với Cẩm Nương.
“Nô tỳ Vương thị thỉnh an Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân lớn lên quả thật rất xinh đẹp.” Vương thị dáng vẻ rất có phúc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuông mặt trắng trẻo sáng sủa không có một nếp nhăn, ty phục mặc trên người không tầm thường, vừa nhìn cũng biết là người có chút địa vị.
Hai nàng đồng thời thỉnh an Cẩm Nương, người có vóc dáng hơi cao, trông có vẻ thanh tú dịu dàng là Châu nhi, người có vóc dáng thấp hơn, đôi mắt to lộ vẻ cơ trí khả ái, khuông mặt mang theo một chút ngây thơ, tên gọi là Ngọc nhi, các nàng nguyên là nha hoàng thiếp thân của Nhị thiếu gia Lãnh Hoa Đình, mỗi ngày đều phải hầu hạ cuộc sống sinh hoạt cùng ăn uống hằng ngày của Lãnh Hoa Đình
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom