Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Gia Luật Thành Văn thấy hoàng đế Thế Tông chết, giận dữ ngửa mặt lên trời rống to, một tay cầm lấy vương kỳ nhảy xuống tường thành, cửa thành mở ra, không thủ nữa mà quyết định tấn công, dẫn binh đánh ra ngoài.
Gia Luật Thành Văn mang nỗi đau mất cha, dẫn toàn bộ quân tinh nhuệ mãnh liệt tấn công, trong phút chốc cửa thành máu thịt tung tóe, những tướng sĩ đang bao vây cổng thành bị đánh gục dưới sự tức giận ngập trời của hắn, thây chất chồng như núi, những cỗ xe bắn đá đổ nghiêng trên đất phát ra tiếng động ầm ầm.
Đột nhiên trên chiến trường vang lên tiếng chiêng đồng, binh lính Trung Nguyên không địch lại Gia Luật Thành Văn vội vàng từ bỏ việc công thành, lui về phía sau. Phía chân trời chợt có tiếng nổ rất lớn vang lên, to hơn cả tiếng sấm rền, Gia Luật Thành Văn theo bản năng ngẩng đầu, những lính Liêu cưỡi ngựa cũng ngước nhìn, bầy ngựa nhũn chân ra, không cần biết người cưỡi chúng thế nào, quay đầu bỏ chạy như điên.
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.
Nước lũ cuồn cuộn như hàng ngàn hàng vạn ngựa hoang đứt cương lao tới, nước từ khe hở vách núi bị nổ tung cuồn cuộn thoát ra.
Vòng phòng hộ ba mặt giáp núi, một mặt đối mặt với sông sau lưng là con đường duy nhất thông tới thượng kinh. Trước khi sư phụ dẫn quân công thành, người đã đến thượng nguồn sông, chặn dòng, thay đổi đường nước chảy. Băng tan cộng với mực nước dâng cao có thể làm vỡ đường đê chắn. Dòng nước lũ lạnh như băng ập vào thành với khí thế quét sạch trời đất, bao phủ, nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó, trong nháy mắt những lính Liêu bị nhấn chìm, tường thành phòng thủ kiên cố sụp đổ.
Trên vách đá, Ô Vân Đạp Tuyết phóng nhanh như bay, phi nước đại trên vách đá, ngân giáp lóe sáng trong bầu trời u ám, mang theo mười vạn đại quân lao về phía cổng thành đang bị trận lũ nhấn chìm, triển khai đợt tấn công hủy diệt cuối cùng.
Nước lũ làm sụp cửa thành, gió rít gào trên không trung, tướng sĩ đã chết nằm rải rác trên tường thành, binh lính bỏ chạy, đại quân theo dòng nước lũ đánh tới, chém chết những kẻ còn có hơi sức chống cự, dòng nước lũ xóa sổ đội quân, mở một con đường thẳng tới thượng kinh.
Trước đó hoàng đế Thế Tông bị độc phát mà chết, Gia Luật Thành Văn không rõ tung tích trong trận đại hồng thủy, tướng thủ thành may mắn còn sống quỳ xuống xin hàng, bị Võ Uy hầu treo lên trên cửa cung.
Tới bây giờ, đội quân tinh nhuệ của nước Liêu đã bị tiêu diệt, phòng tuyến cuối cùng của Thượng kinh đã bị phá vỡ.
Chạng vạng tối, sắc trời u ám, ta theo chân sư phụ đi vào thành lâu trống rỗng tràn ngập mùi máu tươi. Trên đất để một thi thể được phủ vải trắng, tấm vải trắng sạch sẽ tựa như không dính tí bụi nhỏ nào lại càng nổi bật trên nền đất loang lổ máu.
Mấy người đi theo sau sư phụ, Trần Khánh, Từ Bình, Trần Khánh bị thương, mặt đầy máu mà không lau, Từ Bình thì đang khóc. Huynh ấy là đàn ông, tuy không khóc thành tiếng nhưng mắt đỏ như chảy máu, khiến ta gần như không nhận ra huynh ấy. Ngay cả Ưng Nhi cũng ở đây, bụng nó được băng lại, hai chân bấu lấy tay Từ Bình, nghiêng đầu giấu mỏ vào vai huynh ấy.
Phượng Ca trong tay còn ôm hộp cơm, không ngừng nói Hầu gia, người ăn một chút đi, mấy ngày nay người không ăn gì rồi, ăn một chút thôi cũng được. Sau khi bị từ chối thì nghẹn ngào nói: “Nếu Tiểu Nguyệt còn sống, nhất định cô ấy không thích người thế này”, nói rồi thì bắt đầu khóc thất thanh.
Ta chưa thấy cậu nhóc nào khóc khó coi vậy, giọng nghẹn lại không nghe được gì, nước mắt nước mũi tèm lem, vai run bần bật, toàn bộ tòa thành đều vang vọng tiếng khóc của cậu ấy.
Rất lâu sau ta mới nghe tiếng sư phụ, trầm thấp mà rõ ràng.
“Mọi người ra ngoài đi, ta nói với Tiểu Nguyệt mấy lời.”
Không khí lạnh bao trùm khiến mọi vật như đóng băng. Không ai dám phát ra tiếng động, người này nhìn người kia, yên lặng lui ra ngoài. Phượng Ca khóc tới mức đi không nổi, tay còn ôm khư khư hộp đồ ăn, đi lảo đảo đụng vào bàn, rồi đâm sầm vào cửa. Từ Bình thấy vậy thì túm cổ áo cậu ta, đưa ra ngoài.
Trong thành yên tĩnh lại, chỉ còn ta với sư phụ.
… và thi thể của ta.
Người đi về phía trước hai bước, khom lưng, ngón tay thon dài chạm vào mảnh vải trắng bên cạnh.
Ánh mắt người trống rỗng làm lòng ta chết lặng. Ta cố gắng che thi thế mình lại, vô vọng lặp đi lặp lại.
“Sư phụ, đừng nhìn, ta ở đây, ta ở đây mà.”
Người không mở mảnh vải trắng lên, lui lại, tựa như chờ người dưới tấm vải trắng kia tự ngồi dậy.
Nhưng mà cuối cùng người không đợi được.
Người đứng cách ta mấy bước, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nguyệt nhi, sáng hôm đó nàng nói, “Thiếp sẽ quay về nhanh thôi.”
“Nhưng mà nàng nuốt lời.”
“Nàng không hề trở lại.”
“Từ hôm đó tới nay ta không ăn không ngủ, không phải là không muốn, mà là không thể.”
“Ta vẫn còn chút hy vọng xa vời.”
“Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.”
“Lúc ta ở bên vách đá, ta nhìn thấy nàng.”
“Ta gọi nàng, nàng liền biến mất.”
“Ta biết, là nàng đến nói lời tạm biệt với ta.”
Người giơ tay lên, giống như lúc ta thấy bên vách đá, chậm rãi che chỗ ngực nơi tim mình lại.
“Ta bảo vệ được thiên hạ, mà không giữ được trái tim mình.”
“Cho dù san bằng nước Liêu thì sao? Thiên hạ thái bình thì thế nào chứ? Chỗ này của ta, không có gì cả.”
Nói tới đây, cuối cùng người ngừng lại một lát, lấy tay che miệng, ho khan một tiếng rất nhẹ.
Người mở tay ra, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Ta kinh hoàng tột độ nhìn người, nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi của người.
Người lại chẳng hề bận tậm, nắm tay lại, nói nhẹ nhàng.
“Cả đời ta nói là làm, duy nhất có một lần nuốt lời, đó là đối với nàng, cho nên trời trừng phạt ta.”
“Nhưng ông ấy trừng phạt sai người rồi.”
“Cũng không sai, đây là điều mà ta phải chịu.”
Người nói xong, thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.
Ta theo bản năng giơ tay đón lấy hai giọt nước mắt trong suốt, nhưng chúng xuyên qua tay ta rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
Ta kinh hãi, đau xót tột độ, từ xưa đến nay chưa từng hối hận đến thế này.
Thân là người hành nghề y, hiểu rõ hơn ai hết, một đường hành quân không nghỉ, ngày đi đêm liên tiếp chiến đấu ác liệt, người còn không ăn không uống đã làm người cạn kiệt sức lực, có thể đi đến tận đây tất cả là nhờ tinh thần chống đỡ, nhưng mà tinh thần đó đã hoàn toàn biến mất sau búng máu và hai giọt nước mắt người đã rơi lúc này.
Ta sai lầm rồi.
Ta đã cho là ta có khả năng chọn lựa điều tốt nhất.
Ta nghĩ là cho dù ta chết, hồn phách cũng có thể bầu bạn bên sư phụ.
Về phần sư phụ, trong lòng sư phụ chứa muôn dân thiên hạ, chứa vạn dặm biên cương, chứa thái bình thịnh thế, cho dù không có ta, người cũng sẽ sống tốt.
Nhưng mà ta sai lầm rồi.
Ta chỉ có sư phụ, sư phụ cũng chỉ có ta.
Lúc này đây, không cần người nói ra lời ta cũng hiểu được.
Ta chết, người cũng…
Không thể sống.
Gia Luật Thành Văn mang nỗi đau mất cha, dẫn toàn bộ quân tinh nhuệ mãnh liệt tấn công, trong phút chốc cửa thành máu thịt tung tóe, những tướng sĩ đang bao vây cổng thành bị đánh gục dưới sự tức giận ngập trời của hắn, thây chất chồng như núi, những cỗ xe bắn đá đổ nghiêng trên đất phát ra tiếng động ầm ầm.
Đột nhiên trên chiến trường vang lên tiếng chiêng đồng, binh lính Trung Nguyên không địch lại Gia Luật Thành Văn vội vàng từ bỏ việc công thành, lui về phía sau. Phía chân trời chợt có tiếng nổ rất lớn vang lên, to hơn cả tiếng sấm rền, Gia Luật Thành Văn theo bản năng ngẩng đầu, những lính Liêu cưỡi ngựa cũng ngước nhìn, bầy ngựa nhũn chân ra, không cần biết người cưỡi chúng thế nào, quay đầu bỏ chạy như điên.
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.
Nước lũ cuồn cuộn như hàng ngàn hàng vạn ngựa hoang đứt cương lao tới, nước từ khe hở vách núi bị nổ tung cuồn cuộn thoát ra.
Vòng phòng hộ ba mặt giáp núi, một mặt đối mặt với sông sau lưng là con đường duy nhất thông tới thượng kinh. Trước khi sư phụ dẫn quân công thành, người đã đến thượng nguồn sông, chặn dòng, thay đổi đường nước chảy. Băng tan cộng với mực nước dâng cao có thể làm vỡ đường đê chắn. Dòng nước lũ lạnh như băng ập vào thành với khí thế quét sạch trời đất, bao phủ, nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó, trong nháy mắt những lính Liêu bị nhấn chìm, tường thành phòng thủ kiên cố sụp đổ.
Trên vách đá, Ô Vân Đạp Tuyết phóng nhanh như bay, phi nước đại trên vách đá, ngân giáp lóe sáng trong bầu trời u ám, mang theo mười vạn đại quân lao về phía cổng thành đang bị trận lũ nhấn chìm, triển khai đợt tấn công hủy diệt cuối cùng.
Nước lũ làm sụp cửa thành, gió rít gào trên không trung, tướng sĩ đã chết nằm rải rác trên tường thành, binh lính bỏ chạy, đại quân theo dòng nước lũ đánh tới, chém chết những kẻ còn có hơi sức chống cự, dòng nước lũ xóa sổ đội quân, mở một con đường thẳng tới thượng kinh.
Trước đó hoàng đế Thế Tông bị độc phát mà chết, Gia Luật Thành Văn không rõ tung tích trong trận đại hồng thủy, tướng thủ thành may mắn còn sống quỳ xuống xin hàng, bị Võ Uy hầu treo lên trên cửa cung.
Tới bây giờ, đội quân tinh nhuệ của nước Liêu đã bị tiêu diệt, phòng tuyến cuối cùng của Thượng kinh đã bị phá vỡ.
Chạng vạng tối, sắc trời u ám, ta theo chân sư phụ đi vào thành lâu trống rỗng tràn ngập mùi máu tươi. Trên đất để một thi thể được phủ vải trắng, tấm vải trắng sạch sẽ tựa như không dính tí bụi nhỏ nào lại càng nổi bật trên nền đất loang lổ máu.
Mấy người đi theo sau sư phụ, Trần Khánh, Từ Bình, Trần Khánh bị thương, mặt đầy máu mà không lau, Từ Bình thì đang khóc. Huynh ấy là đàn ông, tuy không khóc thành tiếng nhưng mắt đỏ như chảy máu, khiến ta gần như không nhận ra huynh ấy. Ngay cả Ưng Nhi cũng ở đây, bụng nó được băng lại, hai chân bấu lấy tay Từ Bình, nghiêng đầu giấu mỏ vào vai huynh ấy.
Phượng Ca trong tay còn ôm hộp cơm, không ngừng nói Hầu gia, người ăn một chút đi, mấy ngày nay người không ăn gì rồi, ăn một chút thôi cũng được. Sau khi bị từ chối thì nghẹn ngào nói: “Nếu Tiểu Nguyệt còn sống, nhất định cô ấy không thích người thế này”, nói rồi thì bắt đầu khóc thất thanh.
Ta chưa thấy cậu nhóc nào khóc khó coi vậy, giọng nghẹn lại không nghe được gì, nước mắt nước mũi tèm lem, vai run bần bật, toàn bộ tòa thành đều vang vọng tiếng khóc của cậu ấy.
Rất lâu sau ta mới nghe tiếng sư phụ, trầm thấp mà rõ ràng.
“Mọi người ra ngoài đi, ta nói với Tiểu Nguyệt mấy lời.”
Không khí lạnh bao trùm khiến mọi vật như đóng băng. Không ai dám phát ra tiếng động, người này nhìn người kia, yên lặng lui ra ngoài. Phượng Ca khóc tới mức đi không nổi, tay còn ôm khư khư hộp đồ ăn, đi lảo đảo đụng vào bàn, rồi đâm sầm vào cửa. Từ Bình thấy vậy thì túm cổ áo cậu ta, đưa ra ngoài.
Trong thành yên tĩnh lại, chỉ còn ta với sư phụ.
… và thi thể của ta.
Người đi về phía trước hai bước, khom lưng, ngón tay thon dài chạm vào mảnh vải trắng bên cạnh.
Ánh mắt người trống rỗng làm lòng ta chết lặng. Ta cố gắng che thi thế mình lại, vô vọng lặp đi lặp lại.
“Sư phụ, đừng nhìn, ta ở đây, ta ở đây mà.”
Người không mở mảnh vải trắng lên, lui lại, tựa như chờ người dưới tấm vải trắng kia tự ngồi dậy.
Nhưng mà cuối cùng người không đợi được.
Người đứng cách ta mấy bước, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Nguyệt nhi, sáng hôm đó nàng nói, “Thiếp sẽ quay về nhanh thôi.”
“Nhưng mà nàng nuốt lời.”
“Nàng không hề trở lại.”
“Từ hôm đó tới nay ta không ăn không ngủ, không phải là không muốn, mà là không thể.”
“Ta vẫn còn chút hy vọng xa vời.”
“Nhưng đó cũng chỉ là hy vọng xa vời.”
“Lúc ta ở bên vách đá, ta nhìn thấy nàng.”
“Ta gọi nàng, nàng liền biến mất.”
“Ta biết, là nàng đến nói lời tạm biệt với ta.”
Người giơ tay lên, giống như lúc ta thấy bên vách đá, chậm rãi che chỗ ngực nơi tim mình lại.
“Ta bảo vệ được thiên hạ, mà không giữ được trái tim mình.”
“Cho dù san bằng nước Liêu thì sao? Thiên hạ thái bình thì thế nào chứ? Chỗ này của ta, không có gì cả.”
Nói tới đây, cuối cùng người ngừng lại một lát, lấy tay che miệng, ho khan một tiếng rất nhẹ.
Người mở tay ra, cúi đầu nhìn thoáng qua.
Ta kinh hoàng tột độ nhìn người, nhìn bàn tay nhuốm đầy máu tươi của người.
Người lại chẳng hề bận tậm, nắm tay lại, nói nhẹ nhàng.
“Cả đời ta nói là làm, duy nhất có một lần nuốt lời, đó là đối với nàng, cho nên trời trừng phạt ta.”
“Nhưng ông ấy trừng phạt sai người rồi.”
“Cũng không sai, đây là điều mà ta phải chịu.”
Người nói xong, thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.
Ta theo bản năng giơ tay đón lấy hai giọt nước mắt trong suốt, nhưng chúng xuyên qua tay ta rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ.
Ta kinh hãi, đau xót tột độ, từ xưa đến nay chưa từng hối hận đến thế này.
Thân là người hành nghề y, hiểu rõ hơn ai hết, một đường hành quân không nghỉ, ngày đi đêm liên tiếp chiến đấu ác liệt, người còn không ăn không uống đã làm người cạn kiệt sức lực, có thể đi đến tận đây tất cả là nhờ tinh thần chống đỡ, nhưng mà tinh thần đó đã hoàn toàn biến mất sau búng máu và hai giọt nước mắt người đã rơi lúc này.
Ta sai lầm rồi.
Ta đã cho là ta có khả năng chọn lựa điều tốt nhất.
Ta nghĩ là cho dù ta chết, hồn phách cũng có thể bầu bạn bên sư phụ.
Về phần sư phụ, trong lòng sư phụ chứa muôn dân thiên hạ, chứa vạn dặm biên cương, chứa thái bình thịnh thế, cho dù không có ta, người cũng sẽ sống tốt.
Nhưng mà ta sai lầm rồi.
Ta chỉ có sư phụ, sư phụ cũng chỉ có ta.
Lúc này đây, không cần người nói ra lời ta cũng hiểu được.
Ta chết, người cũng…
Không thể sống.
Bình luận facebook