Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Ba ngày sau, đại quân đến doanh trại Bắc Hải Thanh Châu, suốt dọc đường gió yên sóng lặng, không còn xảy ra những chuyện lạ lùng như bất ngờ bị rắn tấn công nữa.
Đại doanh Bắc Hải đóng ngoài biên cảnh, nằm tiếp giáp với quan ải Bắc Hải, là phòng tuyến quan trọng nhất trong việc chống đỡ sự xâm lược của quân Liêu. Đại quân xếp thành một hàng dài trước doanh trại chờ tướng quân trao nhận binh phù. Một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy phi nước kiệu đi ra từ chính giữa đội ngũ, dừng lại ngay trước mặt tướng quân.
Người bước xuống xe chính là Vương giám quân, vẫn một thân cẩm y, chất vải bắt sáng phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời, càng lộ ra vẻ bóng bẩy mượt mà.
Vương giám quân mở thánh chỉ, sư phụ xuống ngựa, khụy gối quỳ xuống, hơn một vạn người ngựa đen kịt phía sau cũng nhất loạt quỳ theo, cả mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Ta quỳ sát bên cạnh Phượng Ca, nghe Vương giám quân gật gù đắc ý đọc cái gì đó mà ta không thể hiểu được, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa các đội trưởng kiêu kỵ nhìn thấy bóng lưng của sư phụ đang quỳ một chân dưới đất, trong lòng rấm rứt khó chịu, không kìm được liền hạ giọng nói với Phượng Ca: “Tại sao phải quỳ trước ông ta? Ông ta cũng không phải hoàng đế.”
Phượng Ca sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lập tức đưa một ngón tay lên miệng làm động tác im lặng, đè thấp giọng gần như tiếng gió đáp ta: “Đó là thánh chỉ! Thánh chỉ chính là hoàng thượng.”
“Tiếng ồn ở đâu ra thế hả?” Phía trước vang lên tiếng quát, ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tay cẩm y vệ từng đến tìm ta đang chỉa ngón tay về phía ta và Phượng Ca, giương mày trợn mắt vô cùng hung tợn.
Thánh chỉ đã tuyên đọc xong, Vương giám quân cuộn cuộn giấy vàng kia lại, lúc khuôn mặt chuyển động đám thịt mỡ trên cằm cũng lúc lắc theo.
Sư phụ đứng dậy đồng thời giơ một tay lên, hơn một vạn tướng sĩ ở nơi này đồng loạt đứng dậy trong tíc tắc, động tác dứt khoát chỉnh tề.
Phượng Ca lôi ta dậy, mặt mày căng thẳng, hai bả vai gù hết xuống. May là mười tám đội trưởng kiêu kỵ đứng ngay phía trước bọn ta, bọn họ đều là những nam nhân cao lớn, vì vậy vừa đứng dậy, ta và Phượng Ca lập tức bị che kín. Vị trí của Từ Bình cách bọn ta gần nhất, ta cúi đầu, nhìn thấy bàn chân hắn khẽ dịch chuyển, động tác vô cùng sẽ sàng, nhích gần về phía bọn ta.
Vương giám quân cười bả lả: “Quân uy bậc này! Từ tướng quân có cách trị quân, biên cương không còn gì phải lo lắng nữa rồi!
“Không dám nhận, Bội Thu phụng chỉ trấn giữ biên cương, cùng tiến cùng lùi với các tướng sĩ, thề sống chết ngăn địch mà thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có tướng quân ở đây, hoàng thượng lúc nào cũng vững dạ yên lòng. Đúng rồi, vị đồ đệ thần y kia của tướng quân có ở đây không? Một đường mệt nhọc, ta còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của cậu ấy, thật vất vả mới đến đại doanh, đêm nay tướng quân nhất định phải đưa cậu ấy đến chỗ của ta, để ta hàn huyên trò chuyện bày tỏ tấm lòng tôn kính với tiểu thần y.”
Ta nghe thấy Vương giám quân đột nhiên nhắc tới mình, hai lỗ tai lập tức dựng thẳng dậy, nghe thấy sư phụ cất lời: “Đại quân vào trại không thể trì hoãn, giám quân đại nhân, ngài và ta cùng vào thôi.” Nói đoạn tiến lên một bước, như thể vừa rồi Vương giám quân không hề đề cập tới ta.
Đám thịt trên mặt Vương giám quân giật nẩy lên, nhưng hàng vạn ánh mắt đang nhìn vào, hắn nhất thời không nói thêm gì nữa, một lát sau cười khan hai tiếng, đáp: “Tướng quân nói phải, vào trại thôi.” Nói xong xoay người bước lên xe ngựa của mình.
Sư phụ lên ngựa, phất tay, đại quân bắt đầu di chuyển, trật tự nối đuôi nhau tiến vào đại doanh. Phượng Ca lau một phen mồ hôi, giọng nói cũng đổi khác: “Làm ta sợ muốn chết.”
Ta cười phì, mặt hơi nghếch lên trời: “Cậu sợ gì chứ? Có cái gì mà phải sợ?”
Lần này thì ngay cả Từ Bình cũng quay sang dòm ta, vẻ mặt bội phục kẻ mít tịt không sợ trời sợ đất.
Bên trong đại doanh phòng ốc nối tiếp nhau san sát, vốn có binh đồn trú đã sớm chuẩn bị trước, đại quân loáng cái thu xếp xong, nhanh chóng ổn định. Sư phụ và các tướng lĩnh dưới trướng họp bàn việc đóng quân; Hàn Vân, Từ Bình bọn họ hẳn nhiên tất cả đều đi theo, Phượng Ca dắt Ô Vân Đạp Tuyết ra bờ sông tắm rửa, ta thì một mình ngồi xổm trong gian phòng nhỏ vừa được phân sắp xếp lại hòm thuốc.
Sư phụ lúc nào cũng là tâm điểm của đám đông, luôn bị vây quanh, không có lấy một chút thời gian rỗi rãi. Thay vào đó, Quý tiên sinh lại sang đây thăm ta, thấy ta đang lúi húi phơi dược liệu trong gian phòng nhỏ, ông không đi vào mà chỉ đứng ở cửa mỉm cười nói:
“Đã quen với nơi này chưa?”
Ta vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về Quý tiên sinh, rất thích ông, liền quay đầu lại cười tươi rói, còn giơ tay ngoắc ngoắc: “Quý tiên sinh, người tới đấy ạ, con đã quen rồi, nơi này tốt lắm ạ. Con đang phơi dược liệu, người xem, những thứ này đều do con đào được ở dọc đường.”
“Nhiều như vậy ư, Tiểu Nguyệt thật lợi hại.”
Ta được khen, lại càng thích chí, cười tít mắt: “Tối nay, con định làm dược thiện cho sư phụ. Quý tiên sinh, người cũng đến ăn cùng nhé.”
Ông ấy cười lắc đầu: “Không được rồi, tối nay ta còn chuyện phải trao đổi với tướng quân.”
Ta tiu nghỉu, hơi thất vọng: “Buổi tối, sư phụ cũng không trở về ạ?”
Quý tiên sinh chắp hai tay trước bụng: “Tiểu Nguyệt, con có thời gian không? Ta muốn trò chuyện với con một lát.”
“Dạ.” Ta thả đám thảo dược trên tay xuống, đi ra ngoài nói chuyện với Quý tiên sinh: “Quý tiên sinh muốn nói với con chuyện gì ạ?”
Quý tiên sinh và ta đi đến bờ sông, bước chầm chậm xuôi theo bờ từ từ trò chuyện. Nước sông mênh mông lững lờ chảy vòng qua doanh trại, bên kia bờ những hàng cây lá vàng lá xanh xen lẫn sắc đỏ kiêu sa như một bức tranh màu rực rỡ.
“Quý tiên sinh, người nói đi ạ.” Ta giục ông ấy.
Quý tiên sinh đưa mắt nhìn ta, ánh mắt ấm áp dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, Bội Thu rất quan tâm con.”
Ta nghe vậy liền hớn ha hớn hở, không còn nhớ gì đến khiêm tốn, lập tức gật đầu: “Con là đồ đệ của sư phụ mà.”
Quý tiên sinh giơ tay lên, như là muốn vỗ đầu ta vậy, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, chỉ nói lấp lửng: “Con thật là…” Nói đoạn liền nở nụ cười.
“Chính là như vậy, con mới càng phải cẩn thận hơn.” Quý tiên sinh cười xong, lại bổ sung thêm một câu.
“Con vẫn luôn rất cẩn thận mà.” Bên bờ sông đá cuội ẩm ướt trơn trượt, ta cúi nhìn dưới chân, cẩn thận nhảy qua một vũng nước.
“Không phải cẩn thận như thế.”
“Vậy thì như thế nào ạ?” Ta suy nghĩ một thoáng, nói thẳng: “Quý tiên sinh, người muốn con phải chú ý coi chừng Vương giám quân ư?”
Trong quân doanh, tất cả mọi người đều bận rộn, ai cũng có chức trách và nhiệm vụ riêng của mình. Ta biết Quý tiên sinh sẽ không tự nhiên tới tìm ta chỉ để nói những lời vô nghĩa lãng phí thời gian. Mặc dù ta xuống núi chưa được bao lâu, nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc, những việc đã gặp phải trước đó ta đều nhìn thấy trong mắt, nhất là về Vương giám quân. Những binh sĩ cao to vạm vỡ, tính cách con nhà võ kia, bọn họ đại biểu cho những người chất phác vụng về, có đôi khi sự chán ghét hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn không nói gì. Sư phụ thì càng là nhân tài kiệt xuất, chẳng những không nói gì, mà ngay cả hôm nay trước khi vào trại, Vương giám quân đứng trước mặt người nói chuyện, người cũng xem như hắn không tồn tại, dùng hành động biểu đạt hết thảy. Nếu Quý tiên sinh sẵn lòng nói rõ với ta một chút, ta sẽ rất cảm kích.
Quý tiên sinh nhìn ta mỉm cười, nhưng cất lời lại là: “Mấy năm nay Trung Nguyên thái bình, nhưng biên cương không lúc nào yên. Trong triều không nắm được chuyện ở nơi xa xôi này, nhưng bọn họ nhìn chòng chọc vào đội quân của Từ gia. Giám quân trước kia là huynh đệ của Từ lão tướng quân, Vương giám quân chỉ mới nhậm chức trước khi đổi nơi đóng quân. Cái gọi là giám quân, cũng chính là giám sát tướng quân, là người truyền báo hướng đi của đại quân về cho triều đình, những điều này con có hiểu không?”
“Vậy thì sao ạ? Con biết Vương giám quân là anh trai của hoàng hậu, vậy chính là người nhà của hoàng thượng. Nhưng sư phụ ở nơi này để trấn giữ biên cương, bảo vệ giang sơn của hoàng thượng, người có làm gì sai cơ chứ?”
“Tiểu Nguyệt, Bội Thu thân là đại tướng trấn giữ biên quan, trước có hổ lang chi quốc, sau lưng là nghìn vạn tướng sĩ, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu ấy, cậu ấy càng quan tâm con, con càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm. Bội Thu nhiều năm chinh chiến, đối với chuyện của triều đình không để trong lòng. Nhưng nếu như giám quân đại nhân đã biết con đang ở đây, tự nhiên ông ta sẽ chú ý đến con nhiều hơn một chút, con nói có phải không?”
Ta nghe đến đó, mặt đã đỏ ửng lên vì cảm thấy có lỗi, cúi đầu nói: “Quý tiên sinh, hôm nay lúc Vương giám quân tuyên đọc thánh chỉ, con đã nói chuyện lung tung. Con đã khiến sư phụ khó xử phải không ạ?”
Quý tiên sinh mỉm cười, rốt cuộc cũng giơ tay vỗ vai ta một cái: “Không, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới. Con thông minh như vậy, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút là sẽ hiểu ra ngay thôi.”
Quý tiên sinh nói xong liền cùng ta cáo biệt, bạch y phất phơ trong gió rời đi, thật sự để ta lại một mình tĩnh tâm suy nghĩ. Ta cũng không vội trở về doanh trại, chậm rãi bước dọc bờ sông giây lát, trong lòng chỉ thấy ủ rũ muộn phiền.
Sư phụ vất vả bảo vệ giang sơn, ta một lòng muốn làm áo bông nhỏ* của sư phụ, như thế nào lại trở thành điểm yếu trong mắt người khác chứ? Nhưng những lời Quý tiên sinh đã nói cũng có đạo lý, ta không muốn giả vờ như mình nghe không hiểu.
(*Có câu con gái là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ: con gái tinh tế, săn sóc dịu dàng, tựa như chiếc áo bông mềm mại, ấm áp.)
Cậu ấy càng quan tâm con, con càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm.
Đúng là như thế, vì vậy ta mới càng cảm thấy khó chịu.
Nơi này cách đại doanh không xa, bờ sông phủ một màu xanh của bèo dại và cây cỏ, một lúc nữa sẽ có khói bếp lượn lờ bốc lên cao từ phía doanh trại. Thỉnh thoảng có cánh chim vụt lướt qua mặt sông bay về phía khu rừng bên kia bờ, bất tri bất giác đã đến giờ chim về tổ, giờ cơm chiều.
Ta nghe thấy bụng bắt đầu kêu đói, bước đi mãi mà vẫn nghĩ không ra, bèn xoay người, tính về doanh trại rồi nghĩ tiếp. Còn chưa kịp nhấc bước, bên tai bỗng vang lên một tiếng ‘vút’, ta nghiêng đầu tránh sang một bên theo bản năng, lại nghe thấy tiếng ‘đing’ lách cách, một mũi tên dài sượt qua mặt ta rơi xuống đất, mũi tên đâm vào đá cuội, bắn nảy lên.
Ta kinh hoàng đến độ tức giận, quay phắt đầu lại hét một tiếng: “Ai!”
Có người từ cánh rừng bên kia bờ đi ra, trên tay còn cầm cung, nhìn ta một cái từ xa xa, sau đó cười: “Sao lại là cậu?”
Ta nương theo ánh tà dương nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, một cảm giác chán ghét cuộn dậy trong lòng, chỉ vào hắn, đáp lại một câu: “Thì ra là ngươi ư, kẻ vong ân phụ nghĩa.”
Đại doanh Bắc Hải đóng ngoài biên cảnh, nằm tiếp giáp với quan ải Bắc Hải, là phòng tuyến quan trọng nhất trong việc chống đỡ sự xâm lược của quân Liêu. Đại quân xếp thành một hàng dài trước doanh trại chờ tướng quân trao nhận binh phù. Một cỗ xe ngựa xa hoa lộng lẫy phi nước kiệu đi ra từ chính giữa đội ngũ, dừng lại ngay trước mặt tướng quân.
Người bước xuống xe chính là Vương giám quân, vẫn một thân cẩm y, chất vải bắt sáng phản chiếu rực rỡ dưới ánh mặt trời, càng lộ ra vẻ bóng bẩy mượt mà.
Vương giám quân mở thánh chỉ, sư phụ xuống ngựa, khụy gối quỳ xuống, hơn một vạn người ngựa đen kịt phía sau cũng nhất loạt quỳ theo, cả mặt đất ầm ầm rung chuyển.
Ta quỳ sát bên cạnh Phượng Ca, nghe Vương giám quân gật gù đắc ý đọc cái gì đó mà ta không thể hiểu được, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa các đội trưởng kiêu kỵ nhìn thấy bóng lưng của sư phụ đang quỳ một chân dưới đất, trong lòng rấm rứt khó chịu, không kìm được liền hạ giọng nói với Phượng Ca: “Tại sao phải quỳ trước ông ta? Ông ta cũng không phải hoàng đế.”
Phượng Ca sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, lập tức đưa một ngón tay lên miệng làm động tác im lặng, đè thấp giọng gần như tiếng gió đáp ta: “Đó là thánh chỉ! Thánh chỉ chính là hoàng thượng.”
“Tiếng ồn ở đâu ra thế hả?” Phía trước vang lên tiếng quát, ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tay cẩm y vệ từng đến tìm ta đang chỉa ngón tay về phía ta và Phượng Ca, giương mày trợn mắt vô cùng hung tợn.
Thánh chỉ đã tuyên đọc xong, Vương giám quân cuộn cuộn giấy vàng kia lại, lúc khuôn mặt chuyển động đám thịt mỡ trên cằm cũng lúc lắc theo.
Sư phụ đứng dậy đồng thời giơ một tay lên, hơn một vạn tướng sĩ ở nơi này đồng loạt đứng dậy trong tíc tắc, động tác dứt khoát chỉnh tề.
Phượng Ca lôi ta dậy, mặt mày căng thẳng, hai bả vai gù hết xuống. May là mười tám đội trưởng kiêu kỵ đứng ngay phía trước bọn ta, bọn họ đều là những nam nhân cao lớn, vì vậy vừa đứng dậy, ta và Phượng Ca lập tức bị che kín. Vị trí của Từ Bình cách bọn ta gần nhất, ta cúi đầu, nhìn thấy bàn chân hắn khẽ dịch chuyển, động tác vô cùng sẽ sàng, nhích gần về phía bọn ta.
Vương giám quân cười bả lả: “Quân uy bậc này! Từ tướng quân có cách trị quân, biên cương không còn gì phải lo lắng nữa rồi!
“Không dám nhận, Bội Thu phụng chỉ trấn giữ biên cương, cùng tiến cùng lùi với các tướng sĩ, thề sống chết ngăn địch mà thôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, có tướng quân ở đây, hoàng thượng lúc nào cũng vững dạ yên lòng. Đúng rồi, vị đồ đệ thần y kia của tướng quân có ở đây không? Một đường mệt nhọc, ta còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của cậu ấy, thật vất vả mới đến đại doanh, đêm nay tướng quân nhất định phải đưa cậu ấy đến chỗ của ta, để ta hàn huyên trò chuyện bày tỏ tấm lòng tôn kính với tiểu thần y.”
Ta nghe thấy Vương giám quân đột nhiên nhắc tới mình, hai lỗ tai lập tức dựng thẳng dậy, nghe thấy sư phụ cất lời: “Đại quân vào trại không thể trì hoãn, giám quân đại nhân, ngài và ta cùng vào thôi.” Nói đoạn tiến lên một bước, như thể vừa rồi Vương giám quân không hề đề cập tới ta.
Đám thịt trên mặt Vương giám quân giật nẩy lên, nhưng hàng vạn ánh mắt đang nhìn vào, hắn nhất thời không nói thêm gì nữa, một lát sau cười khan hai tiếng, đáp: “Tướng quân nói phải, vào trại thôi.” Nói xong xoay người bước lên xe ngựa của mình.
Sư phụ lên ngựa, phất tay, đại quân bắt đầu di chuyển, trật tự nối đuôi nhau tiến vào đại doanh. Phượng Ca lau một phen mồ hôi, giọng nói cũng đổi khác: “Làm ta sợ muốn chết.”
Ta cười phì, mặt hơi nghếch lên trời: “Cậu sợ gì chứ? Có cái gì mà phải sợ?”
Lần này thì ngay cả Từ Bình cũng quay sang dòm ta, vẻ mặt bội phục kẻ mít tịt không sợ trời sợ đất.
Bên trong đại doanh phòng ốc nối tiếp nhau san sát, vốn có binh đồn trú đã sớm chuẩn bị trước, đại quân loáng cái thu xếp xong, nhanh chóng ổn định. Sư phụ và các tướng lĩnh dưới trướng họp bàn việc đóng quân; Hàn Vân, Từ Bình bọn họ hẳn nhiên tất cả đều đi theo, Phượng Ca dắt Ô Vân Đạp Tuyết ra bờ sông tắm rửa, ta thì một mình ngồi xổm trong gian phòng nhỏ vừa được phân sắp xếp lại hòm thuốc.
Sư phụ lúc nào cũng là tâm điểm của đám đông, luôn bị vây quanh, không có lấy một chút thời gian rỗi rãi. Thay vào đó, Quý tiên sinh lại sang đây thăm ta, thấy ta đang lúi húi phơi dược liệu trong gian phòng nhỏ, ông không đi vào mà chỉ đứng ở cửa mỉm cười nói:
“Đã quen với nơi này chưa?”
Ta vẫn luôn có ấn tượng rất tốt về Quý tiên sinh, rất thích ông, liền quay đầu lại cười tươi rói, còn giơ tay ngoắc ngoắc: “Quý tiên sinh, người tới đấy ạ, con đã quen rồi, nơi này tốt lắm ạ. Con đang phơi dược liệu, người xem, những thứ này đều do con đào được ở dọc đường.”
“Nhiều như vậy ư, Tiểu Nguyệt thật lợi hại.”
Ta được khen, lại càng thích chí, cười tít mắt: “Tối nay, con định làm dược thiện cho sư phụ. Quý tiên sinh, người cũng đến ăn cùng nhé.”
Ông ấy cười lắc đầu: “Không được rồi, tối nay ta còn chuyện phải trao đổi với tướng quân.”
Ta tiu nghỉu, hơi thất vọng: “Buổi tối, sư phụ cũng không trở về ạ?”
Quý tiên sinh chắp hai tay trước bụng: “Tiểu Nguyệt, con có thời gian không? Ta muốn trò chuyện với con một lát.”
“Dạ.” Ta thả đám thảo dược trên tay xuống, đi ra ngoài nói chuyện với Quý tiên sinh: “Quý tiên sinh muốn nói với con chuyện gì ạ?”
Quý tiên sinh và ta đi đến bờ sông, bước chầm chậm xuôi theo bờ từ từ trò chuyện. Nước sông mênh mông lững lờ chảy vòng qua doanh trại, bên kia bờ những hàng cây lá vàng lá xanh xen lẫn sắc đỏ kiêu sa như một bức tranh màu rực rỡ.
“Quý tiên sinh, người nói đi ạ.” Ta giục ông ấy.
Quý tiên sinh đưa mắt nhìn ta, ánh mắt ấm áp dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, Bội Thu rất quan tâm con.”
Ta nghe vậy liền hớn ha hớn hở, không còn nhớ gì đến khiêm tốn, lập tức gật đầu: “Con là đồ đệ của sư phụ mà.”
Quý tiên sinh giơ tay lên, như là muốn vỗ đầu ta vậy, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, chỉ nói lấp lửng: “Con thật là…” Nói đoạn liền nở nụ cười.
“Chính là như vậy, con mới càng phải cẩn thận hơn.” Quý tiên sinh cười xong, lại bổ sung thêm một câu.
“Con vẫn luôn rất cẩn thận mà.” Bên bờ sông đá cuội ẩm ướt trơn trượt, ta cúi nhìn dưới chân, cẩn thận nhảy qua một vũng nước.
“Không phải cẩn thận như thế.”
“Vậy thì như thế nào ạ?” Ta suy nghĩ một thoáng, nói thẳng: “Quý tiên sinh, người muốn con phải chú ý coi chừng Vương giám quân ư?”
Trong quân doanh, tất cả mọi người đều bận rộn, ai cũng có chức trách và nhiệm vụ riêng của mình. Ta biết Quý tiên sinh sẽ không tự nhiên tới tìm ta chỉ để nói những lời vô nghĩa lãng phí thời gian. Mặc dù ta xuống núi chưa được bao lâu, nhưng ta cũng không phải là kẻ ngốc, những việc đã gặp phải trước đó ta đều nhìn thấy trong mắt, nhất là về Vương giám quân. Những binh sĩ cao to vạm vỡ, tính cách con nhà võ kia, bọn họ đại biểu cho những người chất phác vụng về, có đôi khi sự chán ghét hiện rõ trên mặt, nhưng vẫn không nói gì. Sư phụ thì càng là nhân tài kiệt xuất, chẳng những không nói gì, mà ngay cả hôm nay trước khi vào trại, Vương giám quân đứng trước mặt người nói chuyện, người cũng xem như hắn không tồn tại, dùng hành động biểu đạt hết thảy. Nếu Quý tiên sinh sẵn lòng nói rõ với ta một chút, ta sẽ rất cảm kích.
Quý tiên sinh nhìn ta mỉm cười, nhưng cất lời lại là: “Mấy năm nay Trung Nguyên thái bình, nhưng biên cương không lúc nào yên. Trong triều không nắm được chuyện ở nơi xa xôi này, nhưng bọn họ nhìn chòng chọc vào đội quân của Từ gia. Giám quân trước kia là huynh đệ của Từ lão tướng quân, Vương giám quân chỉ mới nhậm chức trước khi đổi nơi đóng quân. Cái gọi là giám quân, cũng chính là giám sát tướng quân, là người truyền báo hướng đi của đại quân về cho triều đình, những điều này con có hiểu không?”
“Vậy thì sao ạ? Con biết Vương giám quân là anh trai của hoàng hậu, vậy chính là người nhà của hoàng thượng. Nhưng sư phụ ở nơi này để trấn giữ biên cương, bảo vệ giang sơn của hoàng thượng, người có làm gì sai cơ chứ?”
“Tiểu Nguyệt, Bội Thu thân là đại tướng trấn giữ biên quan, trước có hổ lang chi quốc, sau lưng là nghìn vạn tướng sĩ, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu ấy, cậu ấy càng quan tâm con, con càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm. Bội Thu nhiều năm chinh chiến, đối với chuyện của triều đình không để trong lòng. Nhưng nếu như giám quân đại nhân đã biết con đang ở đây, tự nhiên ông ta sẽ chú ý đến con nhiều hơn một chút, con nói có phải không?”
Ta nghe đến đó, mặt đã đỏ ửng lên vì cảm thấy có lỗi, cúi đầu nói: “Quý tiên sinh, hôm nay lúc Vương giám quân tuyên đọc thánh chỉ, con đã nói chuyện lung tung. Con đã khiến sư phụ khó xử phải không ạ?”
Quý tiên sinh mỉm cười, rốt cuộc cũng giơ tay vỗ vai ta một cái: “Không, đây chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc tới. Con thông minh như vậy, chỉ cần bình tĩnh suy nghĩ một chút là sẽ hiểu ra ngay thôi.”
Quý tiên sinh nói xong liền cùng ta cáo biệt, bạch y phất phơ trong gió rời đi, thật sự để ta lại một mình tĩnh tâm suy nghĩ. Ta cũng không vội trở về doanh trại, chậm rãi bước dọc bờ sông giây lát, trong lòng chỉ thấy ủ rũ muộn phiền.
Sư phụ vất vả bảo vệ giang sơn, ta một lòng muốn làm áo bông nhỏ* của sư phụ, như thế nào lại trở thành điểm yếu trong mắt người khác chứ? Nhưng những lời Quý tiên sinh đã nói cũng có đạo lý, ta không muốn giả vờ như mình nghe không hiểu.
(*Có câu con gái là áo bông nhỏ thân thiết của mẹ: con gái tinh tế, săn sóc dịu dàng, tựa như chiếc áo bông mềm mại, ấm áp.)
Cậu ấy càng quan tâm con, con càng trở thành điểm yếu cho người ta nắm.
Đúng là như thế, vì vậy ta mới càng cảm thấy khó chịu.
Nơi này cách đại doanh không xa, bờ sông phủ một màu xanh của bèo dại và cây cỏ, một lúc nữa sẽ có khói bếp lượn lờ bốc lên cao từ phía doanh trại. Thỉnh thoảng có cánh chim vụt lướt qua mặt sông bay về phía khu rừng bên kia bờ, bất tri bất giác đã đến giờ chim về tổ, giờ cơm chiều.
Ta nghe thấy bụng bắt đầu kêu đói, bước đi mãi mà vẫn nghĩ không ra, bèn xoay người, tính về doanh trại rồi nghĩ tiếp. Còn chưa kịp nhấc bước, bên tai bỗng vang lên một tiếng ‘vút’, ta nghiêng đầu tránh sang một bên theo bản năng, lại nghe thấy tiếng ‘đing’ lách cách, một mũi tên dài sượt qua mặt ta rơi xuống đất, mũi tên đâm vào đá cuội, bắn nảy lên.
Ta kinh hoàng đến độ tức giận, quay phắt đầu lại hét một tiếng: “Ai!”
Có người từ cánh rừng bên kia bờ đi ra, trên tay còn cầm cung, nhìn ta một cái từ xa xa, sau đó cười: “Sao lại là cậu?”
Ta nương theo ánh tà dương nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, một cảm giác chán ghét cuộn dậy trong lòng, chỉ vào hắn, đáp lại một câu: “Thì ra là ngươi ư, kẻ vong ân phụ nghĩa.”