Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3. Chỉ cần cô không giống
Lâm Tư Hạ khi trở về mặc kệ anh hai Lâm Ninh Thành cằn nhằn thế nào , dọa sẽ làm gì Lục Vũ Hàn vì đã tự tiện dẫn cô ra ngoài thì vẫn một mực bênh vực cậu càng làm Lục Vũ Hàn tự kiêu , nhìn Lâm Ninh Thành chế giễu , tay vòng qua eo Lâm Tư Hạ ôm chặt
Lâm Ninh Thành căm tức tên khốn dám ôm bảo bối trước mặt anh. Thiệt là tức chết mà
-Hạ Hạ , em qua đây . Để tên đó ôm sẽ bị bẩn mất .
-Tiểu Hạ , anh rất sạch , không phải lo .
Gân trên tay nổi lên , cái gì mà " tiểu Hạ " , anh mới đi một lúc mà đã đến mức độ nào rồi . Lâm Ninh Thành giận dỗi bỏ đi , huhu bảo bối giữ gìn bao nhiêu năm lại bị tên này cướp trong 1 ngày . Biết vậy mất công ty thì xây dựng lại công ty mất bảo bối rồi thì biết kiếm đâu ra . Lục Vũ Hàn ! Lần này cậu chết với tôi
-Haahaha !!
Lục Vũ Hàn lần đầu tiên cảm thấy có thành tựu lớn nhất ,đó chính là chọc tức được Lâm Ninh Thành . Tên này ngoài em gái ra thì với ai cũng lạnh lùng , đúng là sảng khoải mà .
-Hàn , tôi có làm gì sai không ? Sao anh hai giận ?
-Không sao đâu (tại em bị cướp mất thôi ) .
Đúng lúc Lâm Tư Hạ vừa quay mặt ra thì Lục Vũ Hàn cũng đã cúi đầu xuống , môi của Lục Vũ Hàn nhẹ lướt qua gò má mềm mại của cô .
Trong đầu cậu nổ bùm một tiếng , cảm giác não mình sắp mọc cánh bay lên thiên đàng . Vội vàng định giải thích cho Lâm Tư Hạ hiểu thì thấy tự dưng vành tai và hai má Lâm Tư Hạ hồng lên
- Tiểu Hạ , em ..........xấu hổ sao ? _ Lục Vũ Hàn vui mừng không thôi .
Lần đầu có người hôn nên Lâm Tư Hạ bất giác đỏ mặt , cô tuy rất ít thể hiện cảm xúc nhưng dù gì cũng là con gái , hành động thân mật quá mức này lại còn là với Lục Vũ Hàn - người có thể khiến cô vui vẻ một chút .Xấu hổ là đương nhiên .
Không hiểu sao Lục Vũ Hàn thật muốn hôn lên bờ môi đỏ mọng đó . Cậu ghé sát vào mặt Lâm Tư Hạ định chiếm lấy nó thì
*Reng reng*
Lâm Tư Hạ ôm mặt của mình chạy vào phòng tắm chốt cửa lại , đầu cô bốc khói rồi ! Lục Vũ Hàn mất đi cảm giác ấm áp , nhấc điện thoại lên , tháng này trừ lương
- Sắp đến cao trào dám phá đám . Không phải chuyện gấp thì chết với tôi . _ Lục Vũ Hàn gằn từng chữ , chút nữa là được rồi .
Thư kí cầm điện thoại mà run run suýt làm rơi , Boss bực như vậy chắc chắn là đã làm hỏng chuyện tốt gì rồi , tháng này phải ăn mì gói nữa rồi
-Dạ .......... lão gia muốn boss đi xem mắt . Đối tượng là tiểu thư Trương gia- Trương Ngọc Linh .
-Cái gì ?!
Ông già là đang muốn trêu đùa cậu sao ? Trương Ngọc Linh nổi tiếng đanh đá , chua ngoa , đặc biệt cô ta là "sắc đẹp "ngàn cân , thể nào cũng bị đè chết mất . Quan trọng hơn cậu chỉ vừa mới gặp lại cô bé bên gốc cây năm đó .Không được , cậu phải hủy ngay cái buổi xem mắt này .
Cậu bước đến gõ cửa phòng tắm , Tiểu Hạ khóa cửa rồi , ngại như vậy sao ? Đáng yêu chết mất !
- Tiểu Hạ , tôi phải đi rồi ! Không chào tạm biệt tôi à ? Tôi sẽ buồn lắm đấy
Lâm Tư Hạ không trả lời , Lục Vũ Hàn đứng một lúc rồi xoay người rời đi
-Tạm ....biệt . Hi vọng.... ngày mai gặp lại .
Khóe môi Lục Vũ Hàn cong lên . Lần này sẽ không như lần đầu chúng ta gặp nhau , anh sẽ không để em một mình dưới mưa như lần đó nữa .
-Em đã luôn giả vờ bình thường đi qua trước bóng hình người
Tự hỏi rằng anh có tìm kiếm cảm xúc này ?
Đôi khi trẻ con và đôi khi cứng rắn trong ánh mắt này
Là để cho anh thấu hiểu được lòng em
Chiếc áo ấy của anh bừng sáng chói lóa trước ánh mặt trời
Nhẹ trên giai điệu cao vót của piano là người
....
-Dream Star-
Giai điệu quen thuộc vang lên , Lâm Tư Hạ vẫn còn nhớ khi đó Trần Tiêu Vĩ mua cho cô cái điện thoại này , đúng lúc đó thì bài hát " Thích người " vừa ra mắt , nó tựa như cảm giác của cô dành cho Trần Tiêu Vĩ vậy. Nước mắt lại trực trào ra .Lâm Tư Hạ sao mày yếu đuối như vậy , chỉ cần liên quan đến Trần Tiêu Vĩ là không kìm nén được cảm xúc , hắn ta đã giết mày và cả gia đình mày đó , phải hận hắn sao lại khóc vì hắn .
- Alo , anh ...hức ...hai ...
-Bảo bối Hạ Hạ , em khóc ? Lục Vũ Hàn làm gì em ?
Lâm Ninh Thành lo lắng hỏi , anh vừa đi một lúc là vậy rồi , biết thế đã không nhờ Lục vũ Hàn chăm sóc bảo bối , tên này đúng là vô dụng .
-Không có gì ,anh hai gọi em có việc gì vậy ?
-Anh chỉ muốn hỏi Lục Vũ Hàn biến đi chưa thôi nhưng có vẻ tên đó đi rồi nhỉ ?
-Hàn đi rồi . Hình như có chuyện quan trọng lắm . Anh có biết gì không ?
Lâm Tư Hạ hơi lo lắng hỏi ,nếu được cô cũng có thể giúp , dù sao Hàn cũng dẫn cô đi chơi , phải báo đáp chứ .
-Anh không biết ( anh chỉ nói với Lục thúc về thư tình của thúc thôi )
Thấy bảo bối lại đi quan tâm tên đáng ghét đó , Lâm Ninh Thành càng thêm bực bội . Một Trần Tiêu Vĩ đã đủ rồi giờ còn thêm Lục Vũ Hàn nữa , Hạ Hạ làm sao chịu nổi .
-Anh hai này , em nhờ một chút được không ?
-Nhiều chút cũng được . Vậy Hạ Hạ muốn gì nào ?
Lâm Ninh Thành cưng chiều hỏi
-Anh đưa một thợ làm tóc tới đây và bảo thợ đó mang theo một tấm bảng vẽ nữa.Và còn ........ _Lâm Tư Hạ ngẫm nghĩ một lúc lâu - . ..mua cho em một cái điện thoại mới nhé !
-Tuân lệnh bảo bối .
Lâm Tư Hạ cúp máy rồi đi lăn lên giường xem hoạt hình . Lâm Ninh Thành định gọi lại vì chợt nhớ ra anh có nhờ Lăng Dạ Thiên- bác sĩ giỏi nhất nước hiện nay sẽ trông nom cho Hạ Hạ đến khi con bé ra viện nhưng sợ bây giờ có lẽ em ấy nghỉ ngơi rồi nên lại thôi . Vì tên này còn khó gần hơn cả Lục Vũ Hàn , anh cũng không lo có lại có người gần gũi với bảo bối của anh . Chỉ tiếc là Lâm Ninh Thành có nghĩ cũng không nghĩ đến tên khó gần nào đó lại cực kì yêu thích Hạ Hạ của anh đến mức gần gũi không buông .
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại , Lâm Tư Hạ đang vừa ngồi vẽ vừa chờ thợ tẩy màu nhuộm
-Tiểu thư , cô đang vẽ gì mà trông vui vậy ?
-Những người tôi yêu quý .
Lâm Tư Hạ trả lời , ánh mắt nhìn vào bức tranh chứa vẻ yêu thương .
-Tiểu thư vẽ đẹp quá nhưng nó có nghĩa gì ?
Lâm Tư Hạ quay ra nhìn , người này có phải hỏi hơi nhiều quá sao ? Cửu Doãn Ly - thợ làm tóc chợt nhận ra mình nói quá nhiều
-Xin lỗi tôi thất thố rồi !
-Không sao , tò mò vốn là bản tính . _Lâm Tư Hạ cũng không quá hẹp hòi ,chỉ là một chuyện nhỏ nhặt , không đáng để tâm .
-Tóc của tiểu thư thật đẹp ! Màu trắng tự nhiên này rất hiếm . _Cửu Doãn Ly lần đầu nhìn thấy màu tóc này ngoài đời nên cứ mân mê vuốt ve mãi , đẹp như vậy sao lại nhuộm nhỉ ?Dù rất muốn hỏi nhưng Cửu Doãn Ly sợ mình nhiều chuyện chỉ là tiểu thư này trông thật dễ thương không biết trang điểm lên sẽ như thế nào ? Tay nghề cứ làm mình ngứa ngáy liền không chịu được
-Tôi trang điểm cho tiểu thư được không ?
-Trang điểm để làm gì ? _Lâm Tư Hạ Không thấy việc này có lợi ích gì , lúc trước từng tự trang điểm qua vài lần nhưng ai nhìn cũng xanh mặt
Cửu Doãn Ly ngạc nhiên
-Ai cũng muốn trở lên xinh đẹp , tiểu thư như vậy make up lên nhất định khuynh thành . Chẳng lẽ tiểu thư không muốn .
Lâm Tư Hạ hơi đờ ra
-Vĩ ca , em mới thử trang điểm này . Trông em thế nào ?
Trần Tiêu Vĩ khinh bỉ cười đểu
-Lâm Tư Hạ nghe cho rõ , ai cũng có thế trở lên xinh đẹp trừ cô , cô có chát tấn phấn lên mặt thì trong mắt tôi cô là xấu xí nhất .
-Không phải , lần đầu nên em làm chưa tốt ! Thành thục thì sẽ được thôi . Nhất định vậy !
Lâm Tư Hạ không chấp nhận sự thật , ngang bướng nghĩ mình chưa làm tốt thôi . Nhã Ái đã nói rồi trang điểm rất đẹp . Trần Tiêu Vĩ không để Lâm Tư Hạ vào mắt , quay người lạnh lùng rời đi
-Cứ cho là vậy đi . Đồ xấu xí !
Điều đó đã làm Lâm Tư Hạ ám ảnh rất lâu .
Quay lại thực tại , Lâm Tư Hạ gạt tay Cửu Doãn Ly ra , gằn từng chữ
-Tôi - rất - xấu !
Cửu Doãn Ly có chút sợ hãi nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lam đó không hiểu sao cô thấy được sự đau đớn , khao khát được che chở ,vỗ về . Đáng thương bao nhiêu ! Thật giống cô năm đó , Cửu Doãn Ly cúi người ôm lấy Lâm Tư Hạ , không ai có thể an ủi cô lúc tuyệt vọng nhất nhưng cô có thể an ủi người khác .
-Tôi không biết tiểu thư sao lại có ý nghĩ hạ thấp bản thân mình như vậy nhưng nhớ kĩ , trong mắt người yêu thương mình , mình là đẹp nhất . Không phải những người cô yêu quý cũng rất yêu cô sao ?
- Ư ...Hức ...hức...oa ....oa !!!!!
Lâm Tư Hạ gào khóc , chút hết mọi gánh nặng trong lòng , ôm thật chặt Cửu Doãn Ly . Cảm giác ấm áp làm sao !
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bầu không khí bây giờ rất ngượng ngùng . Lâm Tư Hạ không biết phải nói gì nhưng khóc nhiều quá cô có vẻ mệt , Cửu Doãn Ly thở dài không nói chẳng rằng kéo đầu Lâm Tư Hạ tựa vào vai mình . Xoa xoa đầu cô
-Tiểu thư có gì muốn nói không ?
Cửu Doãn Ly cũng không quá thích vẻ ngoài rè rặt của mình từ nãy nữa . Hỏi thẳng vấn đề luôn.Nhưng thật ra cô cũng cảm thấy mình ngu ngốc khi lo chuyện bao đồng .Đáng lẽ chỉ giữ đúng dáng vẻ của một người phục vụ khách hàng , làm xong việc rồi rời đi luôn . Cô sao không biết danh tiếng của Lâm Tư Hạ chứ , đối với người như vậy chuồn nhanh cho lẹ nhưng khi gặp lại không kìm được bị thu hút , một con người chua ngoa đanh đá sao lại âm trầm đến vậy . Ngay từ khi mới bước vào phòng bệnh cô suýt tưởng mình nhầm phòng , người ta nói Lâm Tư Hạ rất xấu chát phấn dày cộp mới đỡ xấu hơn nhưng gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ kiều diễm , vẻ ngoài thanh lãnh đâu phải những gì cô nghe được . Dường như là hai con người khác nhau . Và đương nhiên điều đó càng làm Cửu Doãn Ly muốn hiểu xem cô gái này rốt cuộc là người như thế nào .
Mọi bí mật chỉ có thể tiết lộ với người mình tin tưởng nhất , Lâm Tư Hạ cũng không ngoại lệ
-Không đáng tin .
Cửu Doãn Ly đương nhiên cũng hiểu , có lẽ cô nên từ từ chiếm lấy lòng tin của Lâm Tư Hạ . Được rồi
-Làm bạn nhé ! Cho đến khi thật sự tin tưởng tôi .
Cửu Doãn Ly xòe tay ra , chân thành hỏi Lâm Tư Hạ . Có một người bạn kém tuổi có khi là một ý hay , loli nè ,đáng yêu nè ,lùn nè . Tuyệt quá còn gì !
Lâm Tư Hạ ngẩng đầu lên , nhìn vào đôi mắt của Cửu Doãn Ly , nó chân thật bao nhiêu , không giống như ánh mắt giả dối của những người khác , nó như của anh hai , cha mẹ và Hàn nữa ! Bàn tay của cô hơi run run chạm vào tay của Cửu Doãn Ly , lần này cô sẽ thử đặt niềm tin vào người bạn mới này và nói một lời khó hiểu
-Chỉ cần cô không giống .
Lâm Ninh Thành căm tức tên khốn dám ôm bảo bối trước mặt anh. Thiệt là tức chết mà
-Hạ Hạ , em qua đây . Để tên đó ôm sẽ bị bẩn mất .
-Tiểu Hạ , anh rất sạch , không phải lo .
Gân trên tay nổi lên , cái gì mà " tiểu Hạ " , anh mới đi một lúc mà đã đến mức độ nào rồi . Lâm Ninh Thành giận dỗi bỏ đi , huhu bảo bối giữ gìn bao nhiêu năm lại bị tên này cướp trong 1 ngày . Biết vậy mất công ty thì xây dựng lại công ty mất bảo bối rồi thì biết kiếm đâu ra . Lục Vũ Hàn ! Lần này cậu chết với tôi
-Haahaha !!
Lục Vũ Hàn lần đầu tiên cảm thấy có thành tựu lớn nhất ,đó chính là chọc tức được Lâm Ninh Thành . Tên này ngoài em gái ra thì với ai cũng lạnh lùng , đúng là sảng khoải mà .
-Hàn , tôi có làm gì sai không ? Sao anh hai giận ?
-Không sao đâu (tại em bị cướp mất thôi ) .
Đúng lúc Lâm Tư Hạ vừa quay mặt ra thì Lục Vũ Hàn cũng đã cúi đầu xuống , môi của Lục Vũ Hàn nhẹ lướt qua gò má mềm mại của cô .
Trong đầu cậu nổ bùm một tiếng , cảm giác não mình sắp mọc cánh bay lên thiên đàng . Vội vàng định giải thích cho Lâm Tư Hạ hiểu thì thấy tự dưng vành tai và hai má Lâm Tư Hạ hồng lên
- Tiểu Hạ , em ..........xấu hổ sao ? _ Lục Vũ Hàn vui mừng không thôi .
Lần đầu có người hôn nên Lâm Tư Hạ bất giác đỏ mặt , cô tuy rất ít thể hiện cảm xúc nhưng dù gì cũng là con gái , hành động thân mật quá mức này lại còn là với Lục Vũ Hàn - người có thể khiến cô vui vẻ một chút .Xấu hổ là đương nhiên .
Không hiểu sao Lục Vũ Hàn thật muốn hôn lên bờ môi đỏ mọng đó . Cậu ghé sát vào mặt Lâm Tư Hạ định chiếm lấy nó thì
*Reng reng*
Lâm Tư Hạ ôm mặt của mình chạy vào phòng tắm chốt cửa lại , đầu cô bốc khói rồi ! Lục Vũ Hàn mất đi cảm giác ấm áp , nhấc điện thoại lên , tháng này trừ lương
- Sắp đến cao trào dám phá đám . Không phải chuyện gấp thì chết với tôi . _ Lục Vũ Hàn gằn từng chữ , chút nữa là được rồi .
Thư kí cầm điện thoại mà run run suýt làm rơi , Boss bực như vậy chắc chắn là đã làm hỏng chuyện tốt gì rồi , tháng này phải ăn mì gói nữa rồi
-Dạ .......... lão gia muốn boss đi xem mắt . Đối tượng là tiểu thư Trương gia- Trương Ngọc Linh .
-Cái gì ?!
Ông già là đang muốn trêu đùa cậu sao ? Trương Ngọc Linh nổi tiếng đanh đá , chua ngoa , đặc biệt cô ta là "sắc đẹp "ngàn cân , thể nào cũng bị đè chết mất . Quan trọng hơn cậu chỉ vừa mới gặp lại cô bé bên gốc cây năm đó .Không được , cậu phải hủy ngay cái buổi xem mắt này .
Cậu bước đến gõ cửa phòng tắm , Tiểu Hạ khóa cửa rồi , ngại như vậy sao ? Đáng yêu chết mất !
- Tiểu Hạ , tôi phải đi rồi ! Không chào tạm biệt tôi à ? Tôi sẽ buồn lắm đấy
Lâm Tư Hạ không trả lời , Lục Vũ Hàn đứng một lúc rồi xoay người rời đi
-Tạm ....biệt . Hi vọng.... ngày mai gặp lại .
Khóe môi Lục Vũ Hàn cong lên . Lần này sẽ không như lần đầu chúng ta gặp nhau , anh sẽ không để em một mình dưới mưa như lần đó nữa .
-Em đã luôn giả vờ bình thường đi qua trước bóng hình người
Tự hỏi rằng anh có tìm kiếm cảm xúc này ?
Đôi khi trẻ con và đôi khi cứng rắn trong ánh mắt này
Là để cho anh thấu hiểu được lòng em
Chiếc áo ấy của anh bừng sáng chói lóa trước ánh mặt trời
Nhẹ trên giai điệu cao vót của piano là người
....
-Dream Star-
Giai điệu quen thuộc vang lên , Lâm Tư Hạ vẫn còn nhớ khi đó Trần Tiêu Vĩ mua cho cô cái điện thoại này , đúng lúc đó thì bài hát " Thích người " vừa ra mắt , nó tựa như cảm giác của cô dành cho Trần Tiêu Vĩ vậy. Nước mắt lại trực trào ra .Lâm Tư Hạ sao mày yếu đuối như vậy , chỉ cần liên quan đến Trần Tiêu Vĩ là không kìm nén được cảm xúc , hắn ta đã giết mày và cả gia đình mày đó , phải hận hắn sao lại khóc vì hắn .
- Alo , anh ...hức ...hai ...
-Bảo bối Hạ Hạ , em khóc ? Lục Vũ Hàn làm gì em ?
Lâm Ninh Thành lo lắng hỏi , anh vừa đi một lúc là vậy rồi , biết thế đã không nhờ Lục vũ Hàn chăm sóc bảo bối , tên này đúng là vô dụng .
-Không có gì ,anh hai gọi em có việc gì vậy ?
-Anh chỉ muốn hỏi Lục Vũ Hàn biến đi chưa thôi nhưng có vẻ tên đó đi rồi nhỉ ?
-Hàn đi rồi . Hình như có chuyện quan trọng lắm . Anh có biết gì không ?
Lâm Tư Hạ hơi lo lắng hỏi ,nếu được cô cũng có thể giúp , dù sao Hàn cũng dẫn cô đi chơi , phải báo đáp chứ .
-Anh không biết ( anh chỉ nói với Lục thúc về thư tình của thúc thôi )
Thấy bảo bối lại đi quan tâm tên đáng ghét đó , Lâm Ninh Thành càng thêm bực bội . Một Trần Tiêu Vĩ đã đủ rồi giờ còn thêm Lục Vũ Hàn nữa , Hạ Hạ làm sao chịu nổi .
-Anh hai này , em nhờ một chút được không ?
-Nhiều chút cũng được . Vậy Hạ Hạ muốn gì nào ?
Lâm Ninh Thành cưng chiều hỏi
-Anh đưa một thợ làm tóc tới đây và bảo thợ đó mang theo một tấm bảng vẽ nữa.Và còn ........ _Lâm Tư Hạ ngẫm nghĩ một lúc lâu - . ..mua cho em một cái điện thoại mới nhé !
-Tuân lệnh bảo bối .
Lâm Tư Hạ cúp máy rồi đi lăn lên giường xem hoạt hình . Lâm Ninh Thành định gọi lại vì chợt nhớ ra anh có nhờ Lăng Dạ Thiên- bác sĩ giỏi nhất nước hiện nay sẽ trông nom cho Hạ Hạ đến khi con bé ra viện nhưng sợ bây giờ có lẽ em ấy nghỉ ngơi rồi nên lại thôi . Vì tên này còn khó gần hơn cả Lục Vũ Hàn , anh cũng không lo có lại có người gần gũi với bảo bối của anh . Chỉ tiếc là Lâm Ninh Thành có nghĩ cũng không nghĩ đến tên khó gần nào đó lại cực kì yêu thích Hạ Hạ của anh đến mức gần gũi không buông .
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại , Lâm Tư Hạ đang vừa ngồi vẽ vừa chờ thợ tẩy màu nhuộm
-Tiểu thư , cô đang vẽ gì mà trông vui vậy ?
-Những người tôi yêu quý .
Lâm Tư Hạ trả lời , ánh mắt nhìn vào bức tranh chứa vẻ yêu thương .
-Tiểu thư vẽ đẹp quá nhưng nó có nghĩa gì ?
Lâm Tư Hạ quay ra nhìn , người này có phải hỏi hơi nhiều quá sao ? Cửu Doãn Ly - thợ làm tóc chợt nhận ra mình nói quá nhiều
-Xin lỗi tôi thất thố rồi !
-Không sao , tò mò vốn là bản tính . _Lâm Tư Hạ cũng không quá hẹp hòi ,chỉ là một chuyện nhỏ nhặt , không đáng để tâm .
-Tóc của tiểu thư thật đẹp ! Màu trắng tự nhiên này rất hiếm . _Cửu Doãn Ly lần đầu nhìn thấy màu tóc này ngoài đời nên cứ mân mê vuốt ve mãi , đẹp như vậy sao lại nhuộm nhỉ ?Dù rất muốn hỏi nhưng Cửu Doãn Ly sợ mình nhiều chuyện chỉ là tiểu thư này trông thật dễ thương không biết trang điểm lên sẽ như thế nào ? Tay nghề cứ làm mình ngứa ngáy liền không chịu được
-Tôi trang điểm cho tiểu thư được không ?
-Trang điểm để làm gì ? _Lâm Tư Hạ Không thấy việc này có lợi ích gì , lúc trước từng tự trang điểm qua vài lần nhưng ai nhìn cũng xanh mặt
Cửu Doãn Ly ngạc nhiên
-Ai cũng muốn trở lên xinh đẹp , tiểu thư như vậy make up lên nhất định khuynh thành . Chẳng lẽ tiểu thư không muốn .
Lâm Tư Hạ hơi đờ ra
-Vĩ ca , em mới thử trang điểm này . Trông em thế nào ?
Trần Tiêu Vĩ khinh bỉ cười đểu
-Lâm Tư Hạ nghe cho rõ , ai cũng có thế trở lên xinh đẹp trừ cô , cô có chát tấn phấn lên mặt thì trong mắt tôi cô là xấu xí nhất .
-Không phải , lần đầu nên em làm chưa tốt ! Thành thục thì sẽ được thôi . Nhất định vậy !
Lâm Tư Hạ không chấp nhận sự thật , ngang bướng nghĩ mình chưa làm tốt thôi . Nhã Ái đã nói rồi trang điểm rất đẹp . Trần Tiêu Vĩ không để Lâm Tư Hạ vào mắt , quay người lạnh lùng rời đi
-Cứ cho là vậy đi . Đồ xấu xí !
Điều đó đã làm Lâm Tư Hạ ám ảnh rất lâu .
Quay lại thực tại , Lâm Tư Hạ gạt tay Cửu Doãn Ly ra , gằn từng chữ
-Tôi - rất - xấu !
Cửu Doãn Ly có chút sợ hãi nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lam đó không hiểu sao cô thấy được sự đau đớn , khao khát được che chở ,vỗ về . Đáng thương bao nhiêu ! Thật giống cô năm đó , Cửu Doãn Ly cúi người ôm lấy Lâm Tư Hạ , không ai có thể an ủi cô lúc tuyệt vọng nhất nhưng cô có thể an ủi người khác .
-Tôi không biết tiểu thư sao lại có ý nghĩ hạ thấp bản thân mình như vậy nhưng nhớ kĩ , trong mắt người yêu thương mình , mình là đẹp nhất . Không phải những người cô yêu quý cũng rất yêu cô sao ?
- Ư ...Hức ...hức...oa ....oa !!!!!
Lâm Tư Hạ gào khóc , chút hết mọi gánh nặng trong lòng , ôm thật chặt Cửu Doãn Ly . Cảm giác ấm áp làm sao !
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bầu không khí bây giờ rất ngượng ngùng . Lâm Tư Hạ không biết phải nói gì nhưng khóc nhiều quá cô có vẻ mệt , Cửu Doãn Ly thở dài không nói chẳng rằng kéo đầu Lâm Tư Hạ tựa vào vai mình . Xoa xoa đầu cô
-Tiểu thư có gì muốn nói không ?
Cửu Doãn Ly cũng không quá thích vẻ ngoài rè rặt của mình từ nãy nữa . Hỏi thẳng vấn đề luôn.Nhưng thật ra cô cũng cảm thấy mình ngu ngốc khi lo chuyện bao đồng .Đáng lẽ chỉ giữ đúng dáng vẻ của một người phục vụ khách hàng , làm xong việc rồi rời đi luôn . Cô sao không biết danh tiếng của Lâm Tư Hạ chứ , đối với người như vậy chuồn nhanh cho lẹ nhưng khi gặp lại không kìm được bị thu hút , một con người chua ngoa đanh đá sao lại âm trầm đến vậy . Ngay từ khi mới bước vào phòng bệnh cô suýt tưởng mình nhầm phòng , người ta nói Lâm Tư Hạ rất xấu chát phấn dày cộp mới đỡ xấu hơn nhưng gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ kiều diễm , vẻ ngoài thanh lãnh đâu phải những gì cô nghe được . Dường như là hai con người khác nhau . Và đương nhiên điều đó càng làm Cửu Doãn Ly muốn hiểu xem cô gái này rốt cuộc là người như thế nào .
Mọi bí mật chỉ có thể tiết lộ với người mình tin tưởng nhất , Lâm Tư Hạ cũng không ngoại lệ
-Không đáng tin .
Cửu Doãn Ly đương nhiên cũng hiểu , có lẽ cô nên từ từ chiếm lấy lòng tin của Lâm Tư Hạ . Được rồi
-Làm bạn nhé ! Cho đến khi thật sự tin tưởng tôi .
Cửu Doãn Ly xòe tay ra , chân thành hỏi Lâm Tư Hạ . Có một người bạn kém tuổi có khi là một ý hay , loli nè ,đáng yêu nè ,lùn nè . Tuyệt quá còn gì !
Lâm Tư Hạ ngẩng đầu lên , nhìn vào đôi mắt của Cửu Doãn Ly , nó chân thật bao nhiêu , không giống như ánh mắt giả dối của những người khác , nó như của anh hai , cha mẹ và Hàn nữa ! Bàn tay của cô hơi run run chạm vào tay của Cửu Doãn Ly , lần này cô sẽ thử đặt niềm tin vào người bạn mới này và nói một lời khó hiểu
-Chỉ cần cô không giống .