Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
"Cô...Cô không sao chứ!"
"Ta không sao!" Tống Tú Lan đứng dậy.
Bà ta đứng ngoài cửa Lục gia,ánh mắt cay độc.
"Trác Nhã Dung, nuôi chó cũng có cảm tình....hôm nay cô đối với tôi như vậy, sau này đừng trách tôi độc ác!" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, mang theo oán hận sâu sắc.
"Cô..." Tống Gia Ni sợ hãi mở miệng.
"Hừ, sợ cái gì...Kiều Nhân Nhân đã bị chúng ta lừa trở về, không lâu nữa người phụ nữ kia cũng sẽ trở về. Vừa rồi ta bảo cháu quay lại, cất đi có lúc cần dùng đến!"
Tống Tú Lan cùng Tống Gia Ni bị đưa ra ngoài, Trác Nhã Dung vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Đường Tâm Lạc.
"Tâm Lạc...Hôm nay lại khiến cho con chê cười rồi. Hai người họ nói muốn cùng mẹ đến đây xin lỗi, đều do mẹ, nhất thời hồ đồ. Con yên tâm, sau này mẹ sẽ không để cho hai người họ đến quấy rầy con...Con cứ yên tâm dưỡng thai, ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà động thai khí."
Trác Nhã Dung mắt sáng bừng lên, hận không thể lúc nào cũng đặt trên người Đừơng Tâm Lạc.
Bây giờ bà cực kỳ hối hận, sớm biết Tống Tú Lan đến để gây chuyện thì đã không đưa đến đây.
"Không sao đâu mẹ, bác sĩ nói con đã hồi phục rất tốt, chuyện này có thể chịu đựng được."
Nếu lúc đầu Đường Tâm Lạc còn lo lắng về thái độ của Trác Nhã Dung thì bây giờ thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Và kiểu quan tâm này cũng không khác với nhà mẹ đẻ, Trác Nhã Dung cũng không phải kiểu người không có đầu óc.
"Được rồi, thân thể con không có chuyện gì thì mẹ yên tâm rồi. Đúng rồi, hôm nay mẹ đến đây còn mang quà đến cho con đây."
Bà từ trong túi lấy ra một tập văn kiện đưa cho Đường Tâm Lạc.
"Đây là..." Đường Tâm Lạc nhận lấy, sửng sốt "Đây là cổ phần của Đường thị!"
"Đúng vậy." Trác Nhã Dung cười ôn hòa, "Trước kia mẹ hiểu lầm con, sau khi mẹ điều tra chuyện của con thì mới biết được con cũng không dễ dàng!"
"Những cổ phần đó là cổ phần rải rác của Đường thị. Mẹ biết những cổ phần này đối với con rất quan trọng, cho nên tự mình làm chủ mua về cho con. Đáng tiếc, cổ phần rải rác của Đường thị không nhiều lắm, chỉ có 8%, con cứ cầm trước, sau này nếu có cơ hội chúng ta lại mua thêm."
"Mẹ..." Đường Tâm Lạc xoa xoa mũi, chút nữa lại khóc.
Cô không nghĩ Trác Nhã Dung sẽ mua cổ phần rải rác của Đường thị về cho về.
Những cổ phần này có lẽ đối với Lục gia không đáng tiền, nhưng cái tâm này không phải có tiền là mua được.
"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì...Con nhìn con xem khóc thành con mèo nhỏ rồi! Mau mau lau nước mắt đi, không lỡ Dục Thần về lại tưởng mẹ bắt nạt con!"
Đường Tâm Lạc ngượng ngùng lau nước mắt, phía sau bỗng truyền đến giọng người đàn ông, "Mẹ, mẹ bắt nạt ai? Có phải lúc con không ở nhà bắt nạt vợ con đúng không?"
Bỗng nhiên lục Dục Thần xuất hiện phía sau hai người, cũng không biết đi vào khi nào.
"Mẹ thương vợ con không hết sao có thể bắt nạt nó chứ."
Trác Nhã Dung liếc mắt nhìn con mình, trêu ghẹo nói, "Sao hôm nay về sớm như vậy? con bình thường cũng không về sớm như vậy, có phải sợ mẹ bắt nạt vợ con nên về sớm hay không?"
Mắt Lục Dục Thần hơi lóe lên, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt Đường Tâm Lạc, "Sao có thể như vậy, hôm nay không có việc gì cho nên mới về sớm."
"Ta không sao!" Tống Tú Lan đứng dậy.
Bà ta đứng ngoài cửa Lục gia,ánh mắt cay độc.
"Trác Nhã Dung, nuôi chó cũng có cảm tình....hôm nay cô đối với tôi như vậy, sau này đừng trách tôi độc ác!" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, mang theo oán hận sâu sắc.
"Cô..." Tống Gia Ni sợ hãi mở miệng.
"Hừ, sợ cái gì...Kiều Nhân Nhân đã bị chúng ta lừa trở về, không lâu nữa người phụ nữ kia cũng sẽ trở về. Vừa rồi ta bảo cháu quay lại, cất đi có lúc cần dùng đến!"
Tống Tú Lan cùng Tống Gia Ni bị đưa ra ngoài, Trác Nhã Dung vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Đường Tâm Lạc.
"Tâm Lạc...Hôm nay lại khiến cho con chê cười rồi. Hai người họ nói muốn cùng mẹ đến đây xin lỗi, đều do mẹ, nhất thời hồ đồ. Con yên tâm, sau này mẹ sẽ không để cho hai người họ đến quấy rầy con...Con cứ yên tâm dưỡng thai, ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà động thai khí."
Trác Nhã Dung mắt sáng bừng lên, hận không thể lúc nào cũng đặt trên người Đừơng Tâm Lạc.
Bây giờ bà cực kỳ hối hận, sớm biết Tống Tú Lan đến để gây chuyện thì đã không đưa đến đây.
"Không sao đâu mẹ, bác sĩ nói con đã hồi phục rất tốt, chuyện này có thể chịu đựng được."
Nếu lúc đầu Đường Tâm Lạc còn lo lắng về thái độ của Trác Nhã Dung thì bây giờ thái độ của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Và kiểu quan tâm này cũng không khác với nhà mẹ đẻ, Trác Nhã Dung cũng không phải kiểu người không có đầu óc.
"Được rồi, thân thể con không có chuyện gì thì mẹ yên tâm rồi. Đúng rồi, hôm nay mẹ đến đây còn mang quà đến cho con đây."
Bà từ trong túi lấy ra một tập văn kiện đưa cho Đường Tâm Lạc.
"Đây là..." Đường Tâm Lạc nhận lấy, sửng sốt "Đây là cổ phần của Đường thị!"
"Đúng vậy." Trác Nhã Dung cười ôn hòa, "Trước kia mẹ hiểu lầm con, sau khi mẹ điều tra chuyện của con thì mới biết được con cũng không dễ dàng!"
"Những cổ phần đó là cổ phần rải rác của Đường thị. Mẹ biết những cổ phần này đối với con rất quan trọng, cho nên tự mình làm chủ mua về cho con. Đáng tiếc, cổ phần rải rác của Đường thị không nhiều lắm, chỉ có 8%, con cứ cầm trước, sau này nếu có cơ hội chúng ta lại mua thêm."
"Mẹ..." Đường Tâm Lạc xoa xoa mũi, chút nữa lại khóc.
Cô không nghĩ Trác Nhã Dung sẽ mua cổ phần rải rác của Đường thị về cho về.
Những cổ phần này có lẽ đối với Lục gia không đáng tiền, nhưng cái tâm này không phải có tiền là mua được.
"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì...Con nhìn con xem khóc thành con mèo nhỏ rồi! Mau mau lau nước mắt đi, không lỡ Dục Thần về lại tưởng mẹ bắt nạt con!"
Đường Tâm Lạc ngượng ngùng lau nước mắt, phía sau bỗng truyền đến giọng người đàn ông, "Mẹ, mẹ bắt nạt ai? Có phải lúc con không ở nhà bắt nạt vợ con đúng không?"
Bỗng nhiên lục Dục Thần xuất hiện phía sau hai người, cũng không biết đi vào khi nào.
"Mẹ thương vợ con không hết sao có thể bắt nạt nó chứ."
Trác Nhã Dung liếc mắt nhìn con mình, trêu ghẹo nói, "Sao hôm nay về sớm như vậy? con bình thường cũng không về sớm như vậy, có phải sợ mẹ bắt nạt vợ con nên về sớm hay không?"
Mắt Lục Dục Thần hơi lóe lên, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt Đường Tâm Lạc, "Sao có thể như vậy, hôm nay không có việc gì cho nên mới về sớm."