Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Tống Tú Lan căn bản không để ý đến Đường Tâm Lạc đang ngăn cản, cứ quỳ trên mặt đất khóc thét.
Bà ta khóc thét cũng dọa đến Trác Nhã Dung, Tống Tú Lan xin bà, bà cũng đồng ý đưa bà ta đến đây. Nhưng đến đây lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Đường Tâm Lạc tính là gì dây!
Trác Nhã Dung nhịn không được nhíu mi, bà cảm thấy lần này đã bị Tống Tú Lan bẫy rồi.
"Mợ nhỏ, mợ đừng nói nữa... Đứng lên trước đi, có chuyện gì chúng ta ngồi nói chuyện." Đường Tâm Lạc sốt ruột muốn kéo Tống Tú Lan lên nhưng với sức của cô căn bản là kéo Tống tú Lan không nhúc nhích được.
"Không, cháu không tha thứ cho mợ, mợ liền không đứng dậy!" Tống Tú Lan cắn răng quỳ xuống, nói gì cũng không chịu đứng dậy.
Đây là nhiệm vụ của bà ta hôm nay đến đây.
Nêu không được Đường Tâm Lạc tha thứ, sau khi trở về bà ta không biết sẽ làm thế nào để ở lại Trác gia.
"Gia Ni, ai bảo cháu đứng một bên xem, nhanh lại đây quỳ xuống trước Lục thiếu phu nhân nhận tội!"
Bốn chữ Lục thiếu phu nhân, Tống Tú Lan nhấn mạnh oán khí rõ ràng.
Tống Gia Ni nghe Tống Tú Lan nói, lập tức hiểu ý, cũng đi đến quỳ trước mặt Đường Tâm Lạc.
Hai người cùng quỳ xuống, trong đó có một người là trưởng bối của Đường Tâm Lạc, cái mũ lớn như vậy chụp xuống đầu, Đường Tâm lạc không muốn tha thứ cũng không được.
Đừng nói là Đường Tâm Lạc, mà Trác Nhã Dung cũng nhíu mày.
Tống Tú Lan này lại dám dùng cách này để Đường TÂm Lạc tha thứ.
Cái này đâu phải là xin lỗi, rõ ràng là uy hiếp!
Đường Tâm Lạc nhìn thấu ý đồ của Tống Tú Lan, đáy lòng lập tức dâng lên một cỗ bực bội.
Cô còn chưa gặp qua ai không biết xấu hổ như Tống Tú Lan, hai cô còn chưa nói, đến cửa xin lỗi còn không chút thành ý.
Nếu như bà ta biết sai, thật lòng xin lỗi có lẽ cô sẽ tha thứ cho bà ta. Nhưng bây giờ, lấy tư cách là người lớn cái này không phải xin lỗi mà là đến tạo áp lực.
Đã như vậy, bà ta xin lỗi thì cô phải nhận sao?
Cô cố tình không nhận xem hai người họ còn làm được gì!
Đường Tâm Lạc không khuyên Tống Tú Lan nữa, người lại trở về ngồi trên ghế sô pha, ung dung nhìn hai người "biểu diễn"
Tống Tú Lan lúc này vẫn đang không ngừng khóc thét, gào khóc giả mù sa mưa.
"Tâm Lạc a, là mợ sai rồi... Mợ thật sự xin lỗi cháu...Khi đó mợ không nên không cẩn thận như vậy...Mợ làm cháu phải chịu khổ a!"
"Chuyện thành như vậy mợ hối hận muốn chết! Nếu cháu không tha thứ cho mợ, mợ chỉ có thể tiếp tục quỳ ở đây dập đầu lạy thôi! Mợ tuy đã lớn tuổi nhưng không sao, chỉ cần cháu tha thứ, muốn mợ quỳ bao lâu cũng được!"
Tống Tú Lan khóc xong, Tống Gia Ni lại nhảy ra khuyên Đường Tâm Lạc.
"Lục thiếu phu nhân, cô tôi đã lớn tuổi, không quỳ được lâu. Mọi người đều là người quen, cô ấy lại là mợ của cô, cô nên nhanh tha thứ cho cô, để cô đứng lên đi!"
Lời nói của Tống Gia Ni rất tự nhiên, giống như chuyện này là do Đường Tâm Lạc làm nên.
Đường Tâm Lạc khẽ cười nhưng đáy mắt đều là ý lạnh.
Cô lắc đầu "Mợ cũng đã nói, trước khi tôi tha thứ cho mợ, mợ sẽ không đứng dậy. Nếu bà ấy thanh tâm thành ý như vậy tôi cũng cần gấp. Thật ra con người tôi rất dễ nói chuyện.. Chỉ là bảo bối trong bụng tôi tính tình lại không tốt lắm, cho nên vừa rồi nó mới nói với tôi nó vẫn chưa nguôi giận, cho nên...Mợ vẫn nên tiếp tục quỳ đi, quỳ đến khi bảo bối nguôi giận thì thôi."
"Cô--- Đường Tâm Lạc, cô có ý gì!" Tống Gia Ni tức giận đứng lên.
"Chính là, ý trên mặt chữ...Hai người muốn xin lỗi nhưng tôi không nhận. Nếu như hai người thích quỳ thì quỳ đến khi chết đi.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn Tống Tú Lan đang sửng sốt, "Mợ, mợ đừng quên vừa rồi đã nói. Nếu tôi không tha thứ mợ sẽ không đứng lên, cho nên ngàn vạn lần đừng nuốt lời a!"
Bà ta khóc thét cũng dọa đến Trác Nhã Dung, Tống Tú Lan xin bà, bà cũng đồng ý đưa bà ta đến đây. Nhưng đến đây lại trực tiếp quỳ gối trước mặt Đường Tâm Lạc tính là gì dây!
Trác Nhã Dung nhịn không được nhíu mi, bà cảm thấy lần này đã bị Tống Tú Lan bẫy rồi.
"Mợ nhỏ, mợ đừng nói nữa... Đứng lên trước đi, có chuyện gì chúng ta ngồi nói chuyện." Đường Tâm Lạc sốt ruột muốn kéo Tống Tú Lan lên nhưng với sức của cô căn bản là kéo Tống tú Lan không nhúc nhích được.
"Không, cháu không tha thứ cho mợ, mợ liền không đứng dậy!" Tống Tú Lan cắn răng quỳ xuống, nói gì cũng không chịu đứng dậy.
Đây là nhiệm vụ của bà ta hôm nay đến đây.
Nêu không được Đường Tâm Lạc tha thứ, sau khi trở về bà ta không biết sẽ làm thế nào để ở lại Trác gia.
"Gia Ni, ai bảo cháu đứng một bên xem, nhanh lại đây quỳ xuống trước Lục thiếu phu nhân nhận tội!"
Bốn chữ Lục thiếu phu nhân, Tống Tú Lan nhấn mạnh oán khí rõ ràng.
Tống Gia Ni nghe Tống Tú Lan nói, lập tức hiểu ý, cũng đi đến quỳ trước mặt Đường Tâm Lạc.
Hai người cùng quỳ xuống, trong đó có một người là trưởng bối của Đường Tâm Lạc, cái mũ lớn như vậy chụp xuống đầu, Đường Tâm lạc không muốn tha thứ cũng không được.
Đừng nói là Đường Tâm Lạc, mà Trác Nhã Dung cũng nhíu mày.
Tống Tú Lan này lại dám dùng cách này để Đường TÂm Lạc tha thứ.
Cái này đâu phải là xin lỗi, rõ ràng là uy hiếp!
Đường Tâm Lạc nhìn thấu ý đồ của Tống Tú Lan, đáy lòng lập tức dâng lên một cỗ bực bội.
Cô còn chưa gặp qua ai không biết xấu hổ như Tống Tú Lan, hai cô còn chưa nói, đến cửa xin lỗi còn không chút thành ý.
Nếu như bà ta biết sai, thật lòng xin lỗi có lẽ cô sẽ tha thứ cho bà ta. Nhưng bây giờ, lấy tư cách là người lớn cái này không phải xin lỗi mà là đến tạo áp lực.
Đã như vậy, bà ta xin lỗi thì cô phải nhận sao?
Cô cố tình không nhận xem hai người họ còn làm được gì!
Đường Tâm Lạc không khuyên Tống Tú Lan nữa, người lại trở về ngồi trên ghế sô pha, ung dung nhìn hai người "biểu diễn"
Tống Tú Lan lúc này vẫn đang không ngừng khóc thét, gào khóc giả mù sa mưa.
"Tâm Lạc a, là mợ sai rồi... Mợ thật sự xin lỗi cháu...Khi đó mợ không nên không cẩn thận như vậy...Mợ làm cháu phải chịu khổ a!"
"Chuyện thành như vậy mợ hối hận muốn chết! Nếu cháu không tha thứ cho mợ, mợ chỉ có thể tiếp tục quỳ ở đây dập đầu lạy thôi! Mợ tuy đã lớn tuổi nhưng không sao, chỉ cần cháu tha thứ, muốn mợ quỳ bao lâu cũng được!"
Tống Tú Lan khóc xong, Tống Gia Ni lại nhảy ra khuyên Đường Tâm Lạc.
"Lục thiếu phu nhân, cô tôi đã lớn tuổi, không quỳ được lâu. Mọi người đều là người quen, cô ấy lại là mợ của cô, cô nên nhanh tha thứ cho cô, để cô đứng lên đi!"
Lời nói của Tống Gia Ni rất tự nhiên, giống như chuyện này là do Đường Tâm Lạc làm nên.
Đường Tâm Lạc khẽ cười nhưng đáy mắt đều là ý lạnh.
Cô lắc đầu "Mợ cũng đã nói, trước khi tôi tha thứ cho mợ, mợ sẽ không đứng dậy. Nếu bà ấy thanh tâm thành ý như vậy tôi cũng cần gấp. Thật ra con người tôi rất dễ nói chuyện.. Chỉ là bảo bối trong bụng tôi tính tình lại không tốt lắm, cho nên vừa rồi nó mới nói với tôi nó vẫn chưa nguôi giận, cho nên...Mợ vẫn nên tiếp tục quỳ đi, quỳ đến khi bảo bối nguôi giận thì thôi."
"Cô--- Đường Tâm Lạc, cô có ý gì!" Tống Gia Ni tức giận đứng lên.
"Chính là, ý trên mặt chữ...Hai người muốn xin lỗi nhưng tôi không nhận. Nếu như hai người thích quỳ thì quỳ đến khi chết đi.
Nói xong, cô cúi đầu nhìn Tống Tú Lan đang sửng sốt, "Mợ, mợ đừng quên vừa rồi đã nói. Nếu tôi không tha thứ mợ sẽ không đứng lên, cho nên ngàn vạn lần đừng nuốt lời a!"
Bình luận facebook