Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Chương 15
Bạch Nhược Y liếc mắt nhìn, cô muốn giải thích rằng mình chỉ muốn đi tắt mấy ánh đèn chói mắt kia mà thôi, nhưng cô mới hé miệng còn chưa kịp phun ra chữ nào thì Thẩm Đình Thâm đã đột nhiên níu tay cô lại. Anh dùng sức lớn đến mức khiến cho Bạch Nhược Y hít sâu một hơi, cơ thể không kháng cự được ngã xuống bên cạnh anh. Lời đến khóe môi lập tức bị đổi thành: “Anh muốn làm...”
Câu nói kế tiếp bị đôi môi Thẩm Đình Thâm đẩy trở về, hình như2anh vừa mới uống một hớp rượu vang đỏ. Giữa răng với môi toàn là hương vị đó, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hàng lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhíu thật chặt, một tay bị Thẩm Đình Thâm níu lại không thể cử động, một tay khác đặt trên bả vai anh, cơ thể cũng bắt đầu giãy giụa lui về phía sau.
Sức lực của Thẩm Đình Thâm lớn đến kinh người, cả người anh trực tiếp ép xuống. Bạch Nhược Y vẫn cố gắng chống cự, hai tay anh liền đè5tay cô lại, đặt chúng phía trên đầu cô. Lần này cô căn bản không thể động đậy được nữa, còn Thẩm Đình Thâm vẫn còn tiếp tục giày vò đôi môi cô. Bạch Nhược Y không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ khi há miệng thì đầu lưỡi của anh ta sẽ tấn công vào trong. Trong căn phòng với ánh đèn thỉnh thoảng lại biến đổi nhiều màu sắc rực rỡ, lúc này xem ra càng giống như là liều thuốc kích tình khiến người ta chìm trong mê man. Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược6Y cắn chặt răng, làm thế nào cũng không thể thăm dò vào bên trong được. Mà bụng dưới của anh lửa nóng đã thiêu đốt, vẻ mê ly trong mắt càng ngày càng điên cuồng.
Thẩm Đình Thâm dừng tấn công, híp mắt nhìn gương mặt của Bạch Nhược Y. Tóc cô đã sớm tán loạn, nhưng thoạt nhìn gương mặt kia vẫn còn cao ngạo như vậy. Anh thấy thế thì bị phân tâm trong chốc lát, cô đã phục vụ dưới thân anh rất nhiều lần rồi.
Chẳng qua cô ở trong trí nhớ của anh lúc trước5luôn mang theo vẻ thùy mị cùng xinh đẹp quyến rũ vô tận, làm cho anh muốn ngừng mà không được. Còn cô của lúc này, rõ ràng trong ánh mắt tràn đầy tức giận cùng khuất nhục. Bị Thẩm Đình Thâm anh ngủ cùng, rất khuất nhục sao?
Bạch Nhược Y thấy người trước mặt bị phân tâm nên dùng hết sức rút tay phải ra, rồi lại một lần nữa dùng sức giáng một bạt tai xuống khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Đình Thâm. “Bốp!” Một âm thanh vừa to vừa trong trẻo vang lên, ở trong3phòng bao yên tĩnh lại chói tai một cách dị thường. Thẩm Đình Thâm sửng sốt, đây đã là lần thứ hai anh bị tát tai, đều là do người phụ nữ này ban tặng.
Hàng lông mày anh tuấn nhíu lại thật chặt, ánh sáng lạnh trong đôi mắt như nhấn chìm người khác. Anh ngồi thẳng dậy, không còn đè trên người Bạch Nhược Y nữa, môi mỏng nhếch lên, trong giọng điệu lại trào ra sự tức giận: “Cô cho rằng cô là ai? Thế mà dám đánh tôi hai lần?”
Bạch Nhược Y cũng ngồi dậy, nhìn tình hình thì thấy Thẩm Đình Thâm tạm thời không còn dục vọng gì với mình nữa. Cô vừa cúi đầu sửa sang lại quần áo bị anh nới lỏng vừa mở miệng trả lời: “Tự anh suy nghĩ cho kỹ, hai lần bị tôi đánh, khi ấy anh đang làm gì với tôi?”
Cô nói xong rồi tiện tay vén một bên tóc rối tung của mình lên. Hương thơm nhàn nhạt từ chiếc cổ trắng ngần của cô xông thẳng vào mũi Thẩm Đình Thâm, chân mày anh lại càng nhíu chặt hơn. Anh đứng bật dậy, lướt qua Bạch Nhược Y rời khỏi phòng bao, lúc đóng cửa giống như dùng hết sức lực. Cửa phòng màu đỏ rượu đóng “rầm” một tiếng, còn rung lên mấy cái bởi vì dư chấn. Thẩm Đình Thâm đi rất nhanh, anh lấy một chiếc khăn tay từ trên người ra rồi dùng sức lau môi của mình. Dường như người mới vừa cưỡng hôn Bạch Nhược Y không phải là anh, mà ngược lại, cô ấy mới là kẻ cưỡng hôn anh mới đúng.
Cô lại còn đổi nước hoa, đáng chết!
Thẩm Đình Thâm trở lại công ty chưa được bao lâu thì Lý Lâm liền đi vào nói cho anh biết Hạ Tiểu Tiêu tới.
“Nói tôi không có ở đây.” Thẩm Đình Thâm ngồi trước bàn làm việc của mình, ánh mắt chạm phải tài liệu kêu gọi đầu tư của công ty Cổ Thần Trạch ở trên bàn, anh đưa tay cầm lên, sau đó mạnh mẽ ném nó vào thùng rác.
Lý Lâm biết lúc trước Thẩm Đình Thâm đi gặp Bạch Nhược Y, mà hiện tại bộ dạng kia có vẻ rất tức giận, chắc cũng là do cô ấy. “Nhưng mà cô Hạ đã thấy anh đi vào.” Lý Lâm có phần bối rối trả lời.
Thẩm Đình Thâm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người kia. Lý Lâm đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, lập tức gật đầu, “Tôi biết rồi.” Kế tiếp, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Hạ Tiểu Tiểu thấy Lý Lâm ra ngoài, cho là anh ta tới bảo mình vào nên không khỏi thẳng lưng lên, sự kiêu ngạo toát ra từ trên người cô ta. Lý Lâm mặt không cảm xúc nói thẳng, “Tổng giám đốc không muốn gặp cô.” Bả vai của Hạ Tiêu Tiêu lập tức hạ xuống, khó hiểu hỏi: “Tại sao?” Quần áo cô mặc hôm nay là thiết kế riêng đến từ thương hiệu nổi tiếng quốc tế, trừ cái này thì không còn cái thứ hai, hơn nữa cô cũng đã dày công trang điểm thật đặc biệt.
Nhìn thấy hình dáng hôm nay của cô thì không một ai không khen ngợi với ngưỡng mộ.
Nhưng Thẩm Đình Thâm này lại có thể chẳng thèm gặp cô lấy một lần. Lý Lâm đứng tại chỗ, không nói lời nào nhìn Hạ Tiêu Tiêu. Hạ Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ của Lý Lâm, cũng hiểu làm sao mà anh ta có thể biết trong lòng Thẩm Đình Thâm đang suy nghĩ gì, mà cho dù có biết cũng sẽ không nói với mình đâu.
Hạ Tiêu Tiêu quay đầu rời đi, giày cao gót mười phân mảnh mai giẫm trên nền thật vang, dường như chiếc gót cao kia lúc nào cũng có thể gây mất.
Ra khỏi công ty của Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiếu Tiếu lên xe của mình nhưng không vội khởi động. Tầm mắt cô ta dừng cửa sổ ở bên ngoài công ty, lấy điện thoại di động ra. “Không phải lúc trước tôi bảo anh chú ý đến động tĩnh của Thẩm Đình Thâm sao?” Trong giọng nói của cô ta có chút không vui.
Từ ngày thấy Thẩm Đình Thâm với Bạch Nhược Y cùng nhau xuống máy bay ở sân bay, cô ta đã cảm thấy anh có gì đó không đúng lắm, thế nên mới mời một thám tử tư theo dõi Thẩm Đình Thâm.
“Theo tôi biết, gần đây Thẩm Đình Thâm thường xuyên qua lại với một người phụ nữ tên là Bạch Nhược Y, dường như mỗi ngày đều gặp mặt.”
Hạ Tiểu Tiểu vươn tay xoa nhẹ lên trán, trong lòng thấy phiền muộn không dứt. Mặc dù Thẩm Đình Thâm không phải quá nhiệt tình với cô ta, nhưng ít ra cũng được xem là đặc biệt. Thế mà mỗi lần đụng chạm đến Bạch Nhược Y thì anh ấy sẽ vô cùng lạnh lùng.
“Anh biết bây giờ Bạch Nhược Y đó ở chỗ nào không?” “Đương nhiên, tôi làm nghề trinh thám mà.”
Bạch Nhược Y trở lại công ty báo cáo với Cố Thần Trạch về việc bàn chuyện hợp tác, sau đó Cổ Thần Trạch thủy tinh thần của cô không tốt lắm nên đặc cách để cho tan làm sớm nửa ngày, để cô về nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Nhược Y trở lại khách sạn, vừa bước vào cửa kính thì người bảo vệ đứng một bên nói: “Cô Bạch, có một cô gái chờ cô đã lâu rồi, đang ở trong quán cà phê trên tầng hai.”
Bạch Nhược Y gật đầu, tươi cười với người bảo vệ kia, “Được rồi, cảm ơn.” Nhưng trong lòng cô lại rất buồn bực, cô không có người bạn nào là nữ trong thành phố H này, vậy là ai đang chờ cô chứ?
Đi vào quán cà phê, cô liền biết đó là người nào. Quần áo xinh đẹp lộng lẫy, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ kiêu kỳ, cho dù mang theo kính mắt cũng không ngăn được ánh sáng từ trên người của cô ta. Bạch Nhược Y cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, không kiên nhẫn đến ngồi đối diện với Hạ Tiểu Tiểu. “Chuyện gì?” Hạ Tiêu Tiêu lấy mắt kính xuống, gọi nhân viên phục vụ mang lên một tách cà phê cho Bạch Nhược Y, cũng chẳng hỏi Bạch Nhược Y muốn uống gì.
“Tôi biết chúng ta không thích nhau, cho nên tôi cũng không vòng vèo làm gì, nói thẳng là được.”
“Như vậy là tốt nhất, tiết kiệm được thời gian.”
Bạch Nhược Y liếc mắt nhìn, cô muốn giải thích rằng mình chỉ muốn đi tắt mấy ánh đèn chói mắt kia mà thôi, nhưng cô mới hé miệng còn chưa kịp phun ra chữ nào thì Thẩm Đình Thâm đã đột nhiên níu tay cô lại. Anh dùng sức lớn đến mức khiến cho Bạch Nhược Y hít sâu một hơi, cơ thể không kháng cự được ngã xuống bên cạnh anh. Lời đến khóe môi lập tức bị đổi thành: “Anh muốn làm...”
Câu nói kế tiếp bị đôi môi Thẩm Đình Thâm đẩy trở về, hình như2anh vừa mới uống một hớp rượu vang đỏ. Giữa răng với môi toàn là hương vị đó, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hàng lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhíu thật chặt, một tay bị Thẩm Đình Thâm níu lại không thể cử động, một tay khác đặt trên bả vai anh, cơ thể cũng bắt đầu giãy giụa lui về phía sau.
Sức lực của Thẩm Đình Thâm lớn đến kinh người, cả người anh trực tiếp ép xuống. Bạch Nhược Y vẫn cố gắng chống cự, hai tay anh liền đè5tay cô lại, đặt chúng phía trên đầu cô. Lần này cô căn bản không thể động đậy được nữa, còn Thẩm Đình Thâm vẫn còn tiếp tục giày vò đôi môi cô. Bạch Nhược Y không dám mở miệng nói chuyện, cô sợ khi há miệng thì đầu lưỡi của anh ta sẽ tấn công vào trong. Trong căn phòng với ánh đèn thỉnh thoảng lại biến đổi nhiều màu sắc rực rỡ, lúc này xem ra càng giống như là liều thuốc kích tình khiến người ta chìm trong mê man. Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược6Y cắn chặt răng, làm thế nào cũng không thể thăm dò vào bên trong được. Mà bụng dưới của anh lửa nóng đã thiêu đốt, vẻ mê ly trong mắt càng ngày càng điên cuồng.
Thẩm Đình Thâm dừng tấn công, híp mắt nhìn gương mặt của Bạch Nhược Y. Tóc cô đã sớm tán loạn, nhưng thoạt nhìn gương mặt kia vẫn còn cao ngạo như vậy. Anh thấy thế thì bị phân tâm trong chốc lát, cô đã phục vụ dưới thân anh rất nhiều lần rồi.
Chẳng qua cô ở trong trí nhớ của anh lúc trước5luôn mang theo vẻ thùy mị cùng xinh đẹp quyến rũ vô tận, làm cho anh muốn ngừng mà không được. Còn cô của lúc này, rõ ràng trong ánh mắt tràn đầy tức giận cùng khuất nhục. Bị Thẩm Đình Thâm anh ngủ cùng, rất khuất nhục sao?
Bạch Nhược Y thấy người trước mặt bị phân tâm nên dùng hết sức rút tay phải ra, rồi lại một lần nữa dùng sức giáng một bạt tai xuống khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Đình Thâm. “Bốp!” Một âm thanh vừa to vừa trong trẻo vang lên, ở trong3phòng bao yên tĩnh lại chói tai một cách dị thường. Thẩm Đình Thâm sửng sốt, đây đã là lần thứ hai anh bị tát tai, đều là do người phụ nữ này ban tặng.
Hàng lông mày anh tuấn nhíu lại thật chặt, ánh sáng lạnh trong đôi mắt như nhấn chìm người khác. Anh ngồi thẳng dậy, không còn đè trên người Bạch Nhược Y nữa, môi mỏng nhếch lên, trong giọng điệu lại trào ra sự tức giận: “Cô cho rằng cô là ai? Thế mà dám đánh tôi hai lần?”
Bạch Nhược Y cũng ngồi dậy, nhìn tình hình thì thấy Thẩm Đình Thâm tạm thời không còn dục vọng gì với mình nữa. Cô vừa cúi đầu sửa sang lại quần áo bị anh nới lỏng vừa mở miệng trả lời: “Tự anh suy nghĩ cho kỹ, hai lần bị tôi đánh, khi ấy anh đang làm gì với tôi?”
Cô nói xong rồi tiện tay vén một bên tóc rối tung của mình lên. Hương thơm nhàn nhạt từ chiếc cổ trắng ngần của cô xông thẳng vào mũi Thẩm Đình Thâm, chân mày anh lại càng nhíu chặt hơn. Anh đứng bật dậy, lướt qua Bạch Nhược Y rời khỏi phòng bao, lúc đóng cửa giống như dùng hết sức lực. Cửa phòng màu đỏ rượu đóng “rầm” một tiếng, còn rung lên mấy cái bởi vì dư chấn. Thẩm Đình Thâm đi rất nhanh, anh lấy một chiếc khăn tay từ trên người ra rồi dùng sức lau môi của mình. Dường như người mới vừa cưỡng hôn Bạch Nhược Y không phải là anh, mà ngược lại, cô ấy mới là kẻ cưỡng hôn anh mới đúng.
Cô lại còn đổi nước hoa, đáng chết!
Thẩm Đình Thâm trở lại công ty chưa được bao lâu thì Lý Lâm liền đi vào nói cho anh biết Hạ Tiểu Tiêu tới.
“Nói tôi không có ở đây.” Thẩm Đình Thâm ngồi trước bàn làm việc của mình, ánh mắt chạm phải tài liệu kêu gọi đầu tư của công ty Cổ Thần Trạch ở trên bàn, anh đưa tay cầm lên, sau đó mạnh mẽ ném nó vào thùng rác.
Lý Lâm biết lúc trước Thẩm Đình Thâm đi gặp Bạch Nhược Y, mà hiện tại bộ dạng kia có vẻ rất tức giận, chắc cũng là do cô ấy. “Nhưng mà cô Hạ đã thấy anh đi vào.” Lý Lâm có phần bối rối trả lời.
Thẩm Đình Thâm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn người kia. Lý Lâm đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, lập tức gật đầu, “Tôi biết rồi.” Kế tiếp, anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Hạ Tiểu Tiểu thấy Lý Lâm ra ngoài, cho là anh ta tới bảo mình vào nên không khỏi thẳng lưng lên, sự kiêu ngạo toát ra từ trên người cô ta. Lý Lâm mặt không cảm xúc nói thẳng, “Tổng giám đốc không muốn gặp cô.” Bả vai của Hạ Tiêu Tiêu lập tức hạ xuống, khó hiểu hỏi: “Tại sao?” Quần áo cô mặc hôm nay là thiết kế riêng đến từ thương hiệu nổi tiếng quốc tế, trừ cái này thì không còn cái thứ hai, hơn nữa cô cũng đã dày công trang điểm thật đặc biệt.
Nhìn thấy hình dáng hôm nay của cô thì không một ai không khen ngợi với ngưỡng mộ.
Nhưng Thẩm Đình Thâm này lại có thể chẳng thèm gặp cô lấy một lần. Lý Lâm đứng tại chỗ, không nói lời nào nhìn Hạ Tiêu Tiêu. Hạ Tiểu Tiểu thấy dáng vẻ của Lý Lâm, cũng hiểu làm sao mà anh ta có thể biết trong lòng Thẩm Đình Thâm đang suy nghĩ gì, mà cho dù có biết cũng sẽ không nói với mình đâu.
Hạ Tiêu Tiêu quay đầu rời đi, giày cao gót mười phân mảnh mai giẫm trên nền thật vang, dường như chiếc gót cao kia lúc nào cũng có thể gây mất.
Ra khỏi công ty của Thẩm Đình Thâm, Hạ Tiếu Tiếu lên xe của mình nhưng không vội khởi động. Tầm mắt cô ta dừng cửa sổ ở bên ngoài công ty, lấy điện thoại di động ra. “Không phải lúc trước tôi bảo anh chú ý đến động tĩnh của Thẩm Đình Thâm sao?” Trong giọng nói của cô ta có chút không vui.
Từ ngày thấy Thẩm Đình Thâm với Bạch Nhược Y cùng nhau xuống máy bay ở sân bay, cô ta đã cảm thấy anh có gì đó không đúng lắm, thế nên mới mời một thám tử tư theo dõi Thẩm Đình Thâm.
“Theo tôi biết, gần đây Thẩm Đình Thâm thường xuyên qua lại với một người phụ nữ tên là Bạch Nhược Y, dường như mỗi ngày đều gặp mặt.”
Hạ Tiểu Tiểu vươn tay xoa nhẹ lên trán, trong lòng thấy phiền muộn không dứt. Mặc dù Thẩm Đình Thâm không phải quá nhiệt tình với cô ta, nhưng ít ra cũng được xem là đặc biệt. Thế mà mỗi lần đụng chạm đến Bạch Nhược Y thì anh ấy sẽ vô cùng lạnh lùng.
“Anh biết bây giờ Bạch Nhược Y đó ở chỗ nào không?” “Đương nhiên, tôi làm nghề trinh thám mà.”
Bạch Nhược Y trở lại công ty báo cáo với Cố Thần Trạch về việc bàn chuyện hợp tác, sau đó Cổ Thần Trạch thủy tinh thần của cô không tốt lắm nên đặc cách để cho tan làm sớm nửa ngày, để cô về nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Nhược Y trở lại khách sạn, vừa bước vào cửa kính thì người bảo vệ đứng một bên nói: “Cô Bạch, có một cô gái chờ cô đã lâu rồi, đang ở trong quán cà phê trên tầng hai.”
Bạch Nhược Y gật đầu, tươi cười với người bảo vệ kia, “Được rồi, cảm ơn.” Nhưng trong lòng cô lại rất buồn bực, cô không có người bạn nào là nữ trong thành phố H này, vậy là ai đang chờ cô chứ?
Đi vào quán cà phê, cô liền biết đó là người nào. Quần áo xinh đẹp lộng lẫy, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ kiêu kỳ, cho dù mang theo kính mắt cũng không ngăn được ánh sáng từ trên người của cô ta. Bạch Nhược Y cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, không kiên nhẫn đến ngồi đối diện với Hạ Tiểu Tiểu. “Chuyện gì?” Hạ Tiêu Tiêu lấy mắt kính xuống, gọi nhân viên phục vụ mang lên một tách cà phê cho Bạch Nhược Y, cũng chẳng hỏi Bạch Nhược Y muốn uống gì.
“Tôi biết chúng ta không thích nhau, cho nên tôi cũng không vòng vèo làm gì, nói thẳng là được.”
“Như vậy là tốt nhất, tiết kiệm được thời gian.”
Bình luận facebook