Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111-120
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Quả nhiên…
Cô không phải Minh Tuyết!”
“Một trăm năm mươi triệu, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi.” Mặt nạ lông vũ màu trắng rơi khỏi tay Điền Duy Hoàng, sắc mặt anh lạnh lùng, không chút lưu luyến quay người rời đi.
Một, một trăm năm mươi triệu?!
Phí Nhĩ Nam và Đường Thanh Hà vô thức nhìn nhau, thật ra Phí Nhĩ Nam chỉ muốn mười lăm triệu mà thôi, không ngờ cậu Liên lại hào phóng đến vậy, cho anh ta hẳn một trăm năm mươi triệu.
Sau khi Điền Duy Hoàng đi xa, Đường Thanh Hà khoanh hai tay lại, nhếch miệng cười: “Ông chủ Phí, một trăm năm mươi triệu này, tôi và Thu Dung cũng có phần chứ!”
Lúc này Phí Nhĩ Nam mới nhìn kĩ Thu Dung trang điểm thành Lục An, không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là như thế nào?”
“Lục An nói cô ấy đau bụng kinh, cơ thể không thoải mái. Để không khiến cậu Liên mất hứng thú, nên tôi đành phải để Thu Dung đến giả mạo Lục An.” Đường Thanh Hà híp mắt, đắc ý cười: “Ông chủ Phí, tôi thông minh chứ! Chỉ nhẹ nhàng thôi đã kiếm cho anh món hời rồi!”
“Là vậy à! Cũng được thôi! Dù sao Thu Dung cũng đeo mặt nạ, bán nghệ không bán thân, cậu Liên chắc cũng không biết đâu.” Phí Nhĩ Nam tự an ủi bản thân, thầm cảm thấy may mắn.
Đường Thanh Hà nhún vai, ra hiệu cho Thu Dung nhặt mặt nạ dưới đất đeo lên, rồi trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Thu Dung gật đầu, ngồi xuống nhặt mặt nạ lông vũ màu trắng dưới đất đeo lên mặt, hơi nghiêng người rồi quay người rời đi.
Lúc này Phí Nhĩ Nam vẫn không hể hiểu nổi, nghi hoặc hỏi: “Thanh Hà, cô nói xem có phải cậu Liên có vấn đề hay không? Ném cho Lục An nhiều tiền đến vậy, cuối cùng cũng chỉ để xem gương mặt thật sự của Lục An? Nếu đổi thành cậu Quý kia thì đã bế Lục An đi khách sạn từ lâu rồi!”
“Chuyện này có gì phải suy nghĩ chứ? Tóm lại, bất kể là cậu Quý hay là cậu Liên, bọn họ đều không có ý đồ tốt gì với Lục An cả.” Đường Thanh Hà không khỏi chế nhạo.
Ban đầu, lúc Đồng Đồng Tâm gọi điện cho cô cầu cứu, cô vì nghĩa tình nên đã đồng ý.
May mà cân nặng và chiều cao của Thu Dung sêm sêm với Đồng Tâm, chỉ cần Thu Dung không lên tiếng thì chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở.
Chỉ là, Đường Thanh Hà cũng không ngờ tới, cậu Liên này lại dễ lừa đến vậy, anh chỉ tháo mặt nạ ra rồi nhìn Thu Dung một cái, không nói lời nào đã rời đi rồi!
Đường Thanh Hà thầm thở phào trong lòng.
Điền Duy Hoàng cất bước trở về chiếc xe sang trọng của mình, tâm trạng một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút chán ghét bản thân mình.
Nhìn xem anh đã làm gì sau lưng Minh Tuyết kìa?
Nhưng mà, kì lạ là, anh lại có chút không cam lòng.
Tại sao Lục An không phải Minh Tuyết?
Haha!
Đã nhìn thấy gương mặt thật sự của Lục An Rồi, anh còn ở đây tự mình đa tình làm gì chứ?
Không đúng!
Trong giây lát, Điền Duy Hoàng chợt nhớ lại ban nãy lúc gặp Lục An, dáng vẻ sợ hãi nhút nhát của Lục An dường như khác với người trước kia mà anh tiếp xúc.
Lục An vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt anh, giống như là đang cố tình né tránh ánh mắt anh.
Có gì đó không đúng lắm…
Điền Duy Hoàng cứ cảm thấy cảnh tượng ban nãy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ được là chỗ nào không đúng.
Tâm trạng rối rắm và mâu thuẫn khiến anh lúc này vô cùng lo lắng và bất an, thậm chí còn có chút bực dọc.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Điền Duy Hoàng trở về nhà riêng của mình, vừa bước vào cửa lớn đã nằm thẳng lên sofa làm bằng da thật trong phòng khách.
Anh chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể chất của mình đều rất mệt mỏi, hơn nữa từ trước đến nay anh còn chưa từng mệt mỏi đến vậy.
Lúc này, thiên tài bác sĩ kiêm bạn chí cốt, bác sĩ tư của Điền Duy Hoàng – Liên Hoa Sinh đang thong dong bước tới, anh ta đi từ tầng hai xuống, ngồi xuống bên cạnh Điền Duy Hoàng, tay vỗ lên đôi chân dài của anh, không kiềm được mà trêu chọc: “Cậu cả nhà họ Điền của chúng ta, cậu Tư sắt đá, boss lớn Điền, đây là đang bị bệnh gì sao? Hôm nay lại sa sút thế này!”
“Biến sang một bên.” Điền Duy Hoàng nhíu mày, bực dọc hừ một tiếng.
Liên Hoa Sinh nhếch miệng cười: “Hay là, đi Dạ Mị thư giãn với tôi một chút đi?”
“Không đi!” Điền Duy Hoàng lật người, trùm gối lên đầu, quay lưng vào Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh nhướng mày, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Thấy dáng vẻ này của cậu, hình như là thất tình nhỉ. Sao thế? Hôm nay, chắc là đi tìm Lục An tỏ tình rồi hả? Bị từ chối?”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!” Điền Duy Hoàng ngồi dậy, cong chân, tay đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh bật cười, nói: “Đừng có căng cái mặt ra nữa! Nếu cậu nhớ nhung cô vợ sắp cưới kia của cậu quá thì dứt khoát nghỉ nửa tháng luôn đi, đi Hàn Quốc du lịch với cô ta.”
“Cậu tưởng tôi không muốn à? Nhưng bây giờ đang là giai đoạn thử việc để tôi tiếp quản tập đoàn Điền thị, chú họ Điền Nhuận của tôi vẫn luôn rình mò tập đoàn. Nếu lúc này tôi rời đi, chắc chắn chú họ tôi sẽ ra tay.” Đôi mắt đen nhánh của Điền Duy Hoàng trở nên sâu thẳm.
Vì vậy, khoảng thời gian này, anh vẫn luôn ngồi yên bất động.
Vào thời điểm then chốt này, tập đoàn Điền thị không thể là rồng mất đầu được.
Liên Hoa Sinh không hiểu việc tranh đấu gay gắt trên thương trường, Điền Duy Hoàng nói không được, đương nhiên anh ta cũng tin anh, đồng thời còn nhướng mày, nói giúp anh: “Chú họ của cậu không an phận như vậy, hay là tôi lén tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần, đến lúc đó chắc chắn ông ta sẽ không tạo phản được.”
“Không cần, tôi sẽ dùng thực lực của tôi để chứng minh bản thân, để ông ta tâm phục khẩu phục!” Trong ánh mắt sâu thẳm của Điền Duy Hoàng hiện lên một tia sáng sâu xa, một lúc sau, ánh mắt lại dần dần khôi phục vẻ bình thản.
Liên Hoa Sinh thoải mái giơ tay lên vỗ vai Điền Duy Hoàng, nở nụ cười thấu hiểu: “Ừm, nghe cậu! Nếu cậu đã không đi Dạ Mị thì tôi đi một mình vậy.”
“Ừm.” Điền Duy Hoàng nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi nằm xuống sofa.
Trước khi đi, Liên Hoa Sinh còn cố ý hỏi một câu: “Cậu thật sự không có hứng thú với Lục An sao?”
Điền Duy Hoàng im lặng không lên tiếng.
Liên Hoa Sinh nở một nụ cười sâu xa: “Nếu cậu đã không hứng thú thì tôi không khách khí đâu nhé.”
Điền Duy Hoàng vẫn im lặng không nói gì.
Sau khi Liên Hoa Sinh rời đi, anh mới nhớ lại lúc anh gặp Lục An hôm nay, hình như không có cảm giác tim đập thình thịch như bình thường.
Đúng, rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy chứ?
Không chỉ không có cảm giác tim đập nhanh hơn, mà đến cả ham muốn đến gần cô cũng không còn nữa.
Cảm giác như thế này, không phải là sau khi tháo mặt nạ cô ra mới có, mà từ lúc cô đeo mặt nạ bước vào đã có rồi.
Điền Duy Hoàng cười khổ, lấy điện thoại trong túi quần ra, không kiềm chế được mà gọi cho Tô Minh Tuyết một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Có lẽ…
Cô đã ngủ rồi.
Hoặc có lẽ…
Cô không biết là anh gọi đến, vì vậy nên đã xem thành cuộc gọi quấy rối, không muốn để ý đến.
Lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy bức bối vì một người phụ nữ.
Hóa ra, tương tư thành bệnh lại đau khổ và đau đớn đến vậy…
Minh Tuyết, tôi nhớ em quá…
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Ắt xì.”
Đồng Đồng Tâm chỉ hắt xì một cái, Đường Thanh Hà đang đứng bên cạnh chọn trang phục sân khấu tối nay cho cô căng thẳng hỏi: “Em lại cảm rồi à? Tối nay còn có thể hát không?”
“Đương nhiên là có thể rồi!” Đồng Đồng Tâm lập tức rút một tờ giấy ra lau mũi, mỉm cười.
Đường Thanh Hà nhìn cô, đột nhiên nhớ đến gì đó, không kiềm chế được mà trêu chọc: “Nói không chừng là ai đang nhớ em đó!”
“Ấy? Thật sao?” Nghe Đường Thanh Hà nói như vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Đồng Đồng Tâm là Điền Trung Quân.
Đường Thanh Hà lại nhìn Đồng Đồng Tâm lần nữa, thấy gương mặt tinh tế của cô hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cũng mỉm cười theo, nói: “Chà chà chà! Cái đầu nhỏ này của em lại đang nghĩ đến ai đây?”
Đồng Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, khóe miệng khẽ cong lên, tạo thành môt nụ cười nhạt, ánh sáng trong ánh mắt xinh đẹp trở nên vô cùng rõ ràng.
“Chỉ cười mà không nói, trái tim có nơi thuộc về rồi à? Ầu! Đúng rồi! Chị từng nghe Lương Đồng Đức nhắc đến, em lấy chồng rồi nhỉ! Người đàn ông kia… có phải là người qua đêm ở nhà em lần đó, còn tự xưng là bạn trai của em không?”
Đôi mày lá liễu của Đường Thanh Hà cong lên, lời nói được tuôn ra từ đôi môi đỏ mọng của cô tràn đầy sự trêu chọc.
Đồng Đồng Tâm vui vẻ trong lòng, như là phản xạ có điều kiện, buột miệng hỏi ngược lại: “Trung Quân từng tự xưng là bạn trai của em sao?”
Cũng đúng, cô nhớ là, anh từng nói đùa với cô, muốn làm bạn trai của cô.
“Hóa ra người đàn ông đó tên là Trung Quân à!” Đường Thanh Hà không kiềm chế được mà đáp, thật ra, quả thật cô chỉ có thể nghe nói việc có một người đàn ông tốt đang theo đuổi Đồng Tâm từ chỗ bạn trai của cô, cũng chính là anh trai của Đồng Đồng Tâm – Lương Đồng Đức mà thôi.
Chỉ là, cô không biết họ của người ta là gì!
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Hà chợt ý thức được điều gì đó, gần như không suy nghĩ đã hỏi: “Em và chồng em gần đây có xảy ra vấn đề gì về tiền bạc à? Sao em lại bằng lòng đến đây hát cho bọn chị!”
“Em…” Đồng Đồng Tâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô mím môi, kéo hai tay của Đường Thanh Hà, nói ra chuyện của cô và Trung Quân ra.
Sau khi nghe Đồng Đồng Tâm kể lại, Đường Thanh Hà nhìn Đồng Đồng Tâm với một ánh mắt rất đồng tình, còn nghiêm túc hứa hẹn: “Em yên tâm, chuyện em làm việc ở đây, chị sẽ giữ bí mật cho em!”
“Vâng, cảm ơn chị dâu, à, không, chị Thanh Hà.” Đồng Đồng Tâm ngại ngùng cười.
Đường Thanh Hà xua xua tay, cười nói: “Chị nghe em gọi chị là chị dâu cũng quen rồi, sau này em cứ gọi là chị dâu tiếp đi!”
“Vâng!” Đồng Đồng Tâm vui mừng gật đầu.
“Tối nay em mặc sườn xám đi! Vừa hay, những bài tối nay toàn là phong cách quốc dân.” Đường Thanh Hà chọn một chiếc sườn xám màu bạc trên giá treo quần áo, ướm trên người Đồng Đồng Tâm.
Dù sao, Đường Thanh Hà chọn trang phục gì cho Đồng Đồng Tâm thì Đồng Đồng Tâm sẽ mặc bộ đó lên sân khấu biểu diễn.
Sau khi Đồng Đồng Tâm thay quần á xong, cô đeo lên chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, theo Đường Thanh Hà rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Từ giờ đến lúc hát còn hơn nửa tiếng nữa, Đường Thanh Hà thấy nhàm chán, bèn kể với Đồng Đồng Tâm chuyện ngày hôm nay cô đi tìm Thu Dung đi gặp cậu Liên thay Đồng Đồng Tâm.
Đường Thanh Hà không khỏi chế giễu cậu Liên rất dễ lừa, lúc tối khi thanh toán, Phí Nhĩ Nam sẽ bảo người phòng tài vụ chuyển cho Đồng Đồng Tâm một phần tiền hoa hồng của một trăm năm mươi triệu.
Nhưng Đồng Đồng Tâm nghe thấy lời này, trong lòng lại không thể vui nổi, cảm giác bản thân như một người khởi xướng tập đoàn lừa đảo vậy.
Lúc hai người đi qua hành lang dài, qua một chiếc cửa phòng được khép hờ, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng đồ sứ vỡ dưới đất.
Đường Thanh Hà lập tức ra hiệu bảo Đồng Đồng Tâm im lặng, lúc đang chuẩn bị dắt tay Đồng Đồng Tâm rời đi, thì lại nghe thấy giọng nói của Thu Dung truyền ra từ bên trong.
“Thập gia, anh muốn làm thế nào, phải như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”
Thu Dung gần như đang than khóc, giọng nói có chút run rẩy.
Bước chân của Đường Thanh Hà chợt dừng lại, tò mò kéo Đồng Đồng Tâm đến trước cửa phòng.
Đồng Đồng Tâm từng nghe Vãn Hà nhắc tới, trong Dạ Mị, tạm thời có mười người nắm giữ cổ phần, bọn họ gọi mười người này là “gia”.
Chín vị gia khác trong Dạ Mị, Đường Thanh Hà đều đã gặp qua, duy chỉ có Thập gia là bí ẩn nhất.
Đường Thanh Hà giơ tay lên, khẽ đẩy cửa phòng ra.
Thông qua khe hở, chỉ nhìn thấy Thu Dung đang quỳ dưới đất, cong người xuống.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn lờ mờ yếu ớt, không nhìn rõ biểu cảm của vị Thập gia đang ngồi trên sofa lúc này như thế nào.
Có điều, thông qua tia lửa mờ nhạt từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ta, như có ý nghĩa là có thứ gì đó đang biến mất từng chút một.
“Cô bảo tôi buông tha cho cô? Vậy ai sẽ đền mạng thay cho Anh Ninh?” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo vô tình: “Đừng có mà thử thách tính nhẫn nại của tôi!”
“Anh Ninh không phải do tôi hại chết! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin đây? Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Tôi không hại chết Anh Ninh! Tôi không làm! Tôi không làm!” Thu Dung ôm mặt, bất lực bật khóc.
Đây là tình huống gì vậy chứ?
Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đứng ngơ ra ở cửa, lúc này hai người quay sang nhìn nhau.
Có điều, giọng nói của Thập gia kia…
Sao nghe lại giống cậu Liên đến vậy chứ?
Có lẽ Đường Thanh Hà không nhận ra điều này, nhưng người trời sinh đã nhạy cảm với âm sắc như Đồng Đồng Tâm lại có thể nghe ra được.
“Cả đời này, cô đừng mong rời khỏi Dạ Mị! Cô phải mãi mãi bán mình ở nơi này! Để cô từ từ chuộc tội!” Người đàn ông ngồi trên sofa tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi…” Thu Dung muốn nói lại thôi, tất cả những lời muốn nói đều bị tiếng nức nở che lấp.
Đường Thanh Hà nghe đến đây, khẽ nhíu mày lại, vô thức nắm chặt tay Đồng Đồng Tâm, kéo cô rời khỏi nơi này.
“Chị dâu, chị sao thế?” Một tay của Đồng Đồng Tâm bị Đường Thanh Hà giữ lấy, tay còn lại lắc lư theo nhịp bước chân, đi theo sau Đường Thanh Hà.
Nếu không phải vị Thập gia kia và Thu Dung nhắc đến Anh Ninh, Đường Thanh Hà đã thật sự quên mất chuyện năm năm trước suýt chút nữa Dạ Mị biến bất khỏi Bình Dương rồi.
Đồng Đồng Tâm cũng thấy có chút tò mò, nóng lòng hỏi: “Chị dâu, trong Dạ Mị… có phải từng có người chết không? Có phải Anh Ninh kia chết ở…”
“Đồng Tâm, chắc Vãn Hà từng dạy em, ở Dạ Mị đừng lo chuyện bao đồng, đừng nghe ngóng những chuyện không phải của bản thân mình.” Đường Thanh Hà nghiêm mặt, ngắt những lời Đồng Đồng Tâm định nói, một lúc sau, lại nói tiếp: “Đồng Tâm, em phải nhớ kĩ, từ nay về sau, ở trong Dạ Mị, đừng để ai nhìn thấy gương mặt thật sự của em ngoại trừ chị và ông chủ Phí.”
Đúng nhỉ!
Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại quên mất, hơn nữa vừa quên là quên những năm năm.
Đường Thanh Hà là nhân viên lâu năm ở trong Dạ Mị rồi, mà Phí Nhĩ Nam năm ngoái mới tiếp quản Dạ Mị, vì vậy, Phí Nhĩ Nam không biết chuyện của Anh Ninh.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Mà cô Thu Dung này cũng là người mới vào gần đây, chỉ là Đường Thanh Hà lại không ngờ tới, Thu Dung cũng quen biết Anh Ninh.
Nghe giọng điệu của vị Thập gia kia, giống như đang nói cái chết của Anh Ninh có liên quan đến Thu Dung vậy. Nhưng mà, Thu Dung giống như đã chịu phải ấm ức gì đó lớn lắm vậy, không chịu thừa nhận chuyện này.
Tuy cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng đây đã là chuyện của năm năm trước rồi, Đường Thanh Hà không có ý định để ý đến chuyện này, huống chi, năm đó Anh Ninh cũng không phải người dưới trướng cô.
Có điều, Thập gia dường như đang trút giận thay cho Anh Ninh nên mới nhằm vào Thu Dung đến vậy.
“Lục An, em nhớ rõ cho chị dâu! Ở trong Dạ Mị này, nhất định không được lo chuyện bao đồng!” Đường Thanh Hà nhấn mạnh lại với Đồng Đồng Tâm một lần nữa.
Đồng Đồng Tâm lại gật đầu như gà mổ thóc một lần nữa.
Cứ đi rồi đi, Đường Thanh Hà đột nhiên dừng bước chân lại, nặng nề nói: “Đừng để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của em.”
“Vâng ạ!” Đồng Đồng Tâm gật đầu tiếp.
Thu Dung, Anh Ninh, Thập gia…
Còn có, tại sao chị dâu lại dặn dò đi dặn dò lại với cô là không được để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của cô?
Thật ra, Đồng Đồng Tâm vô cùng nghi hoặc, nhưng dường như Đường Thanh Hà không chịu tiết lộ thêm cho cô thêm bất cứ điều gì nữa, cô cũng không dám hỏi thẳng.
Hay là cứ thôi đi…
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau khi Đồng Đồng Tâm nghĩ thông suốt, cô theo Đường Thanh Hà đi đến phía sau cánh gà.
Tuy tối nay cũng có khách quý, nhưng vì thiếu hai vị đại gia cậu Liên và cậu Quý, thu nhập của hát chính như cô cũng giảm từ vài chục triệu xuống còn vài triệu.
Có điều, không có sự “quấy rối” của cậu Liên và cậu Quý, Đồng Đồng Tâm lại cảm thấy yên tâm hơn so với trước kia rất nhiều.
Sau khi hát xong năm bài, rất nhanh Đồng Đồng Tâm đã kết thúc màn biểu diễn của mình, vội vã rời đi như thường ngày, bất kì vị khách nam nào chủ động tiến đến bắt chuyện, cô đều nở một nụ cười lịch sự, uyển chuyển từ chối.
Trên đường Đồng Đồng Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, Doanh bưng rượu đột nhiên cản đường cô lại, chỉ thấy một tay cô tay bưng khay rượu, một tay ôm bụng.
“Cô… cô làm sao vậy?” Đồng Đồng Tâm quan tâm hỏi han.
Lần trước chuyện Doanh nghe theo lời sai khiến của Quý Vận Hằng bỏ thuốc cô, cô hoàn toàn không biết, nên cô không hề có tâm lí phòng bị với Doanh.
Doanh mím môi, sắc mặt khổ sở, nhìn có vẻ như rất đau khổ: “Tôi… bụng tôi đau quá… nhưng bây giờ buộc phải mang chai rượu này đến tầng phòng VIP 202 tầng karaoke… không thể chậm trễ của khách được.”
“Để tôi mang đi thay cô! Cô mau chóng đi khám đi.” Đồng Đồng Tâm không nói lời nào đã nhận lấy khay rượu trong tay Doanh.
Doanh liên tục gật đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị Lục An, cảm ơn chị nhiều lắm.”
“Không sao! Vậy tôi mang qua đó trước, là phòng số bao nhiêu?” Đồng Đồng Tâm xua xua tay, hỏi.
“Phòng VIP 202 tầng karaoke.” Doanh cố tỏ vẻ đau đớn đáp.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi bưng rượu qua đó.
Doanh nhìn bóng lưng của Đồng Đồng Tâm, khóe miệng vô thức nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.
Bãi nước đục này đã có người gánh thay cô ta rồi, cảm giác đúng thật là không tệ!
Đồng Đồng Tâm bưng khay rượu đi đến trước cửa phòng VIP 202 tầng karaoke, cô ấn chuông cửa, nghe thấy tiếng tự động mở khóa của cửa, bèn đẩy cửa đi vào.
Cô vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngỡ ngàng trừng lớn mắt.
Không khí trong phòng bao vô cùng ái muội, ánh đèn ấm áp khiến gương mặt của tất cả mọi người trong phòng đều mơ hồ, trên chiếc sofa dài làm bằng da thật kia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi ở đó.
“Cởi cởi cởi! Cởi cởi cởi!”
Cả nam lẫn nữ đều hét lên cùng nhau.
Duy chỉ có một cô gái đeo mặt nạ mắt giống cô, mái tóc thả dài đang ngồi ngơ ngác trước chiếc bàn pha lê dài, nhìn chồng tiền giấy trên chiếc bàn, hai tay vô lực rũ xuống hai bên chân, im lặng không lên tiếng.
Đồng Đồng Tâm không hiểu rõ chuyện gì ở nơi này, chỉ biết cô vừa tiến vào thì đã thấy một cảnh như vậy rồi.
“Thu Dung, mau chóng cởi đi! Chúng tôi đều đợi xem đó!” Không biết người phụ nữ nào ngồi trên sofa đột nhiên cao giọng hét lên.
“Đúng thế! Mau cởi đi! Mấy tổng giám đốc của chúng tôi đều đang đợi đó!” Lại có một người phụ nữ nữa hùa theo.
Lúc này, hai tay của Thu Dung nắm chặt lại.
Rất rõ ràng, cô ta không bằng lòng.
“Chỉ cần cô cởi sạch, ba mươi triệu trên bàn này đều là của cô! Đương nhiên, cởi sạch rồi lại nhảy cho chúng tôi thêm một bài nữa, tôi sẽ cho cô thêm sáu mươi triệu!” Một người đàn ông cười nói.
“Đúng vậy! Mau cởi đi!”
“Cởi đi!”
“Cô không cởi cũng phải cởi!”
Lại có giọng nói của vài người phụ nữ cùng vang lên.
Bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong việc trêu đùa, thúc giục Thu Dung cởi quần áo, đều không chú ý đến Đồng Đồng Tâm đang bưng rượu, tiến thoái lưỡng nan trước cửa.
“Tôi không cởi!” Trong tiếng cười nhạo của đám người, Thu Dung cắn môi, giọng nói run rẩy từ chối.
“Ha? Không cởi? Đã ra ngoài bán thân rồi, còn vờ thanh cao?” Đột nhiên, một giọng nói của một người đàn ông đầy giễu cợt vang lên trong phòng bao: “Không cởi cũng được, uống hết bình rượu mà nhân viên phục vụ kia bưng vào, chúng tôi sẽ tha cho cô.”
Cuối cùng cũng có người chú ý đến Đồng Đồng Tâm, Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, dồn hết dũng khí, bưng khay rượu trong tay vào.
Cô bước đến trước bàn pha lê, hơi cong người xuống, nhẹ nhàng đặt chai rượu trên khay rượu xuống bàn.
Chai rượu này là một chai rượu mạnh, chỉ uống một ly thôi thì đã choáng váng hết đầu óc, chứ đừng nói là nguyên một chai như vậy, không phải là đang muốn lấy mạng người ta sao.
Có một giọng nói tự nhắc nhở bản thân vang lên, Đồng Đồng Tâm, đừng lo chuyện bao đồng! Đặt rượu xuống, mau rời đi đi!
Đồng Đồng Tâm cúi đầu xuống, hai tay cầm khay rượu buông xuống trước chân, hơi nghiêng người, lúc chuẩn bị quay người rời đi, bên tai vang đến tiếng cầu xin của Thu Dung.
“Lục An, đừng đi! Xin cô…” Thu Dung khóc nức nở đột nhiên hét lên, khiến Đồng Đồng Tâm sợ hãi lập tức trở nên căng thẳng.
Bất kể là chị Vãn Hà hay là chị Thanh Hà đều từng cảnh cáo cô, ở trong Dạ Mị, đừng lo chuyện bao đồng.
Đồng Đồng Tâm mím môi, cơ thể lại không nghe theo lí trí mà đứng nguyên tại chỗ.
Rõ ràng, trong đầu có một giọng nói đang cảnh cáo cô, bảo cô mau chóng rời đi, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, hai chân của cô giống như bị thứ gì đó đóng chặt lại, không thể nào tiến về phía trước dù chỉ một bước.
“Lục An? Cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ?” Một người đàn ông tò mò hỏi.
Mà người phụ nữ đang dựa trong lòng người đàn ông kia ghen ghét đáp lại: “Cô ta chính là Lục An bán tiếng hát ở quầy bar nhạc sống! Tổng giám đốc Lưu, anh không biết Lục An này à! Nổi tiếng ở chỗ bọn em lắm đấy! Trước kia có hai vị đại gia điên cuồng thưởng tiền cho cô ấy, hai người đó còn đánh nhau vì Lục An ở quầy bar nhạc sống nữa đó, kết quả mấy ngày này hai vị đại gia đó đột nhiên không đến Dạ Mị nữa. Hơn nữa, Lục An này vừa đến Dạ Mị của bọn em, thì đã được chị Thanh Hà và ông chủ Phí của bọn em chống lưng cho rồi, các cô gái ở chỗ chúng em cũng phải cung kính với Lục An lắm đó, không ai dám đắc tội cô ấy đâu!”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Không sai, Thu Dung cũng ỷ vào điểm này mới đủ dũng khí để cầu cứu Lục An.
Bất kể là nam hay nữ làm việc ở Dạ Mị đều biết Lục An hát ở quầy bar nhạc sống là người của chị Thanh Hà, chị Thanh Hà lại có quan hệ tốt với ông chủ Phí Nhĩ Nam, vậy nên theo tính chất bắc cầu, ông chủ Phí Nhĩ Nam tự nhiên cũng trở thành chỗ dựa của Lục An.
Người mới ở Dạ Mị không có ai may mắn như Lục An, vừa vào ngành đã được chỗ dựa của mình bảo vệ.
Cho dù là người phụ nữ đang giới thiệu kia hay Thu Dung, hay là Doanh kia đều vô cùng ngưỡng mộ Lục An.
Lục An thật sự là người may mắn duy nhất trong Dạ Mị.
Nhưng mà, sự may mắn này của cô trong mắt khách hàng, nhất là đám đàn ông ngông cuồng tự đại, ra ngoài tìm thú vui này chẳng đáng là gì cả.
Người của Dạ Mị đều không dám dây vào Lục An, nhưng đám khách hàng này nào phải người của Dạ Mị.
Bọn họ bỏ tiền ra để đến đây tìm thú vui.
Lời giới thiệu của người phụ nữ không những không khiến đám khách hàng này cố kị ba phần mà ngược lại còn khiến đám đàn ông này càng hăng máu hơn.
“Chà! Phụ nữ ở chỗ này của mấy cưng không những bán tiếng hát mà còn kiêm việc bán rượu à! Nhìn đúng thật là rất thiếu tiền đấy nhỉ! Như vậy đi! Lục An đúng không! Cưng uống hết chai rượu kia, anh đây sẽ cho cưng một trăm năm mươi triệu! Ngoài ra, Thu Dung, cưng cởi hết đồ ra đi! Anh đây sẽ cho cưng ba trăm triệu!” Người đàn ông hào phóng vắt chéo hai chân.
Người phụ nữ dựa vào lòng anh ta đắc ý cười.
Đồng Đồng Tâm lập tức hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô bình tĩnh đi đến bên cạnh Thu Dung, mỉm cười nói: “Gia, tôi không bán rượu. Người bán rượu là nhân viên phục vụ kia, cơ thể cô ấy không khỏe, nên tôi mới thay cô ấy mang rượu tới đây. Ngoài ra, ông chủ chúng tôi tìm Thu Dung có chút chuyện. Tôi và Thu Dung xin phép ra ngoài trước đây!”
“Ha, lấy ông chủ của mấy người ra dọa chúng tôi sao? Cô cũng không nhìn xem, chủ của căn phòng bao này là ai!” Người đàn ông khinh thường nói.
Đồng Đồng Tâm nhíu mày, không muốn để ý đến lời của người đàn ông kia, giơ tay ra nắm lấy tay Thu Dung chuẩn bị rời đi, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của Thu Dung toàn mồ hôi lạnh.
“Ai cho phép hai người rời đi!” Trong góc u tối, một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn, không nhanh không chậm vang lên.
Thu Dung nghe thấy giọng nói này, cơ thể không khống chế nổi mà run rẩy mạnh mẽ.
Đến cả bàn tay đang nắm lấy tay Thu Dung của Đồng Đồng Tâm cũng run rẩy theo tần suất của cô ta.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thu Dung, chỉ thấy dưới cái mặt nạ mắt kia, ánh mắt Thu Dung đầy vẻ sợ hãi, hô hấp của cô ta cũng dần trở nên nặng nề.
“Bị điếc sao?” Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên một lần nữa: “Không nghe thấy tổng giám đốc Lưu nói một người uống rượu, một người cởi đồ ra sao?”
Thu Dung nắm chặt tay của Đồng Đồng Tâm, không muốn buông ra.
Cô ta biết mình làm như vậy sẽ liên lụy đến Lục An, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào khác nữa.
Có Lục An ở đây, cô ta ít nhất còn có hi vọng sống sót.
Chị Thanh Hà và ông chủ Phí Nhĩ Nam sẽ không bỏ mặc Lục An, nếu như chỉ có một mình cô ta, chắc chắn ông ta sẽ chết.
Đồng Đồng Tâm cảm nhận được nỗi sợ của Thu Dung, nhìn về phía giọng nói kia, chỉ thấy trong góc phòng u tối có một người đàn ông đang ngồi trên sofa vắt chéo hai chân, ngậm một điếu xì gà trong miệng.
Lúc cô vừa đi vào chỉ mới nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, không hề nhìn quá kĩ từng người ngồi ở trong đây, cho nên cô không phát hiện ra người đàn ông vẫn luôn ngồi trong góc kia.
Lúc này, không biết là ai đã bật đèn trong phòng bao lên.
Ánh đèn chiếu xuống người đàn ông kia, khiến anh ta như một vị vua ma cà rồng trong bóng tối, khát máu và cao quý.
Người đàn ông nhổ điếu xì gà trong tay ra, chống cùi trỏ tay lên tay ghế sofa, mu bàn tay chống lên mặt, mặt anh ta còn đeo một chiếc mặt nạ mắt màu vàng.
Dưới ánh đèn vàng, trên gương mặt người đàn ông như được dát một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Người đàn ông ngồi ở đó, khóe miệng cong lên, cơ thể tỏa ra một luồng khí tà mị hút hồn.
Mà đôi mắt sâu thẳm dưới chiếc mặt nạ mắt kia giống như đôi mắt vàng của một con thú săn đang quan sát cô và Thu Dung, dường như muốn xé nát hai người họ ra bất cứ lúc nào.
Sau khi Đồng Đồng Tâm nhìn kĩ vẻ mặt của người đàn ông này, cô không khỏi ngơ ra.
Không ngờ lại là anh ta!
Cậu Liên?!
Anh ta…
Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu thân phận?
Trước đó anh ta còn thưởng tiền cho cô, nghe cô hát.
Giờ anh ta lại ngồi đây, ép một cô gái vô tội cởi đồ cùng đám đàn ông giống như cầm thú kia.
Rốt cuộc cô đã cứu một người đàn ông như thế nào đây?
Có một khoảnh khắc, Đồng Đồng Tâm lại hối hận một lần nữa.
Không chỉ hối hận, mà còn thấy tức giận.
Ghê tởm!
Đồng Đồng Tâm cắn răng, bước đến trước mặt người đàn ông kia, đột nhiên tát thẳng một cái lên mặt anh ta.
Tiếng “chát” vang lên khắp phòng bao, ngay sau đó, căn phòng như chết lặng.
Thu Dung ngỡ ngàng trừng lớn mắt, những người khác đều hít sâu một hơi, ngừng thở lại.
Đồng Đồng Tâm thu tay lại, giận dữ hét lên: “Cho dù anh có giàu có đi chăng nữa cũng không thể giẫm lên tôn nghiêm của người khác như vậy được!”
Bối cảnh thân phận của người đàn ông này không phải quá phức tạp rồi sao?
Không chỉ phức tạp, mà nhân phẩm còn cực kém nữa.
“Thu Dung, chúng ta đi!” Đồng Đồng Tâm mắng xong, quay người kéo tay Thu Dung, không nói lời nào kéo cô ta ra khỏi phòng VIP 202.
Thu Dung bị cô dắt đi, tuy cô ta đã được cứu, nhưng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Lá gan của Lục An không phải lớn quá rồi sao?
Hơn nữa, ban nãy…
Thu Dung chợt có chút khó mà tưởng tượng nổi.
Bọn họ cứ ngang nhiên rời khỏi phòng bao như vậy mà lại không có ai cản lại!
Cuối cùng Thu Dung cũng không kiềm chế được, tò mò yếu ớt hỏi: “Lục An… cô là… người như thế nào… của Thập gia?”
Thập, Thập gia?!
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, bước chân cũng chợt dừng lại.
“Cô nói gì?”
Mọi chuyện xảy ra một cách đột ngột, Đồng Đồng Tâm quay sang nhìn Thu Dung, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
“Thập gia à! Người đàn ông ban nãy mà cô đánh, là Thập gia…” Thu Dung nói xong, vô thức nấc nghẹn.
“Anh ta, anh ta, anh ta là Thập gia? Chẳng lẽ anh ta không phải cậu Liên sao? Chính là người đàn ông mà thưởng cho tôi nhiều nhất đó!” Đồng Đồng Tâm nói năng có chút lộn xộn.
Thu Dung khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp một tiếng: “Anh ta không phải cậu Liên! Anh là chính là Thập gia bí ẩn nhất trong Dạ Mị của chúng ta.”
Tuy cô ta chưa từng gặp cậu Liên, nhưng Thập gia không phải cậu Liên, vì Thập gia không mang họ Liên, điều này cô ta có thể chắc chắn.
Giây phút này, Đồng Đồng Tâm cảm thấy như trời cũng sắp sập xuống rồi.
Xong đời rồi!
Đồng Đồng Tâm buông tay Thu Dung ra, vẻ mặt chán nản, ngồi sụp xuống đất.
Sao ban nãy cô lại kích động vậy chứ?
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Nhưng mắt anh rất giống.
Ngay cả giọng nói cũng...
Suy cho cùng, sao cô có thể nhận nhầm người được?
Rõ ràng anh là “cậu Liên” mà!
Đồng Đồng Tâm nhớ, lần trước cô mua laptop ở trung tâm thương mại, nhưng lại bị người khác buộc bom lên người, chính “cậu Liên” đã đeo mặt nạ cứu cô ra ngoài.
Lúc đó khi anh thay cô tháo gỡ bom, cô vừa liếc mắt đã nhận ra anh, hơn nữa, anh cũng đã thừa nhận.
Sao lần này lại không phải anh chứ?
Thật ra, Thu Dung cũng rất bất ngờ.
“Lục An” tát Thập Gia trước mặt nhiều người như vậy, thế mà anh ấy không hề có phản ứng gì.
“Cô thật sự đã cứu Thập Gia?” Thu Dung vô thức hỏi ngược lại.
Đồng Đồng Tâm giơ tay lên gõ vào đầu mình, chán nản đáp: “Tôi chưa từng cứu anh ấy, lúc nãy là do tôi nhận nhầm người.”
“Xin lỗi, tôi đã liên lụy cô rồi, giờ cô mau đi tìm chị Thanh Hà và ông chủ Phí đi! Chắc chắn hai người bọn họ sẽ bảo vệ cô.” Thu Dung thâm trầm nói.
Đồng Đồng Tâm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Thu Dung đang đứng chán chường, yếu ớt hỏi: “Vậy còn chị?”
“Thập Gia hận tôi, lần này tôi may mắn tránh được một kiếp, lần sau anh ấy sẽ nghĩ cách khác để trừng trị tôi, dù thế nào, hôm nay tôi cũng giữ được danh tiết của mình, cảm ơn cô, đồng thời cũng xin lỗi cô, vì đã kéo cô xuống nước.” Thu Dung gượng cười, cô sống quá hèn mọn, đến mức phải cầu xin người khác mới có thể sống sót.
Thu Dung đã hạ mình xin lỗi cô ba lần rồi, cô còn có thể nói gì được?
Đồng Đồng Tâm đứng dậy, mỉm cười, xua tay nói: “Chuyện này đều tại tôi! Lúc nãy tôi quá kích động! Tôi không nên...” tát Thập Gia.
Đồng Đồng Tâm chưa kịp hết nói vế sau, vì lúc cô vô tình liếc nhìn phía sau Thu Dung, không ngờ vị Thập Gia kiêu ngạo đeo mặt nạ đó đã dẫn hai vệ sĩ đuổi theo bọn họ.
“Cái, cái đó... Thu, Thu Dung... tôi cảm thấy... chúng ta...” Đồng Đồng Tâm không khỏi lắp bắp.
Thu Dung nhìn theo tầm mắt của Đồng Đồng Tâm, vô thức xoay người lại, đúng lúc đối diện với con ngươi đen láy lạnh lùng của Thập Gia.
Giờ cô hoàn toàn không thể chạy trốn.
Đây là “Dạ Mị”, bọn họ có thể chạy đi đâu đây?
Thu Dung khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, dang hai tay đứng chắn trước mặt Đồng Đồng Tâm, bảo vệ cô ở phía sau.
“Thập Gia, Lục An là bị tôi liên lụy, xin anh... xin anh hãy tha cho cô ấy...” Thu Dung cắn môi, e dè nói, giọng nói hơi run rẩy, ánh mắt thoáng qua tia sáng.
Đồng Đồng Tâm biết mình không thể thoát được, nên ảo não vỗ trán, hối hận vì lúc nãy cô thật sự quá kích động, không có đầu óc, mới nhận lầm người còn tát vào mặt Thập Gia.
Nếu giờ cô sửa chữa, chắc cũng còn kịp đúng không?
Nhưng cô phải sửa chữa thế nào?
Trong lòng Đồng Đồng Tâm nóng như lửa đốt, trong đầu không có một chút manh mối nào.
Quả nhiên kích động là ma quỷ!
Mắt thấy Thập Gia đang từng bước tới gần, cả người Thu Dung càng run rẩy hơn.
“Thập Gia! Lục An là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh, anh... anh không được động vào cô ấy.”
Thu Dung bỗng gào lên.
Câu nói này giống như tin dữ, sấm sét giữa trời quang, làm Đồng Đồng Tâm phải chấn động.
Chị Thu Dung à!
Cô đã đủ xui xẻo rồi, thế mà cô còn bịa đặt trong thời khắc mấu chốt này nữa.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thu Dung, thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Thập Gia bỗng ngừng bước, mím đôi môi mỏng.
Thu Dung nắm tay Đồng Đồng Tâm, rồi kéo cô ấy tới trước mặt mình, ấp úng nói: “Thập Gia, lúc nãy, lúc nãy chắc anh cũng cảm thấy, cảm thấy Lục An và Anh Ninh rất giống nhau đúng không?”
Đồng Đồng Tâm cảm thấy mình rất lúng túng.
Rõ ràng cô cảm thấy Thập Gia rất giống cậu Liên, sao giờ lại biến thành cô rất giống Anh Ninh nào đó?
“Nếu Thập Gia không tin, thì có thể hỏi chị Thanh Hà.” Thu Dung thấy Thập Gia luôn im lặng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, tiếp tục lấp liếm lời nói dối.
Chỉ cần Thanh Hà tới đây, chắc chắn sẽ có cách giúp hai cô chạy thoát.
Chí ít đây là cách có thể Lục An.
Thu Dung thầm nghĩ như thế.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại không biết trong lòng Thu Dung đang tính toán điều gì.
Giờ cô không biết phải nói gì mới đúng, nên cách tốt nhất là ngậm miệng lại, không nói gì cả.
Nói ít làm nhiều!
Bốn chữ này bỗng hiện lên trong đầu Đồng Đồng Tâm.
“Ha, phụ nữ đê tiện vẫn là phụ nữ đê tiện, tôi có thể tin lời hạng người như cô à?” Thập Gia nhếch miệng phản đối, ra lệnh: “Mấy cậu dẫn hai người phụ nữ này tới phòng VIP của tôi đi.”
“Vâng!” Hai vệ sĩ đứng sau Thập Gia đồng thanh đáp.
Thu Dung kéo Đồng Đồng Tâm định xoay người bỏ chạy, ai ngờ sau lưng cũng bị người của Thập Gia bao vây.
“Bốp...” Tiếng tát vang vọng khắp phòng trà, có mấy nhân viên nữ đang trốn ngoài cửa xì xào bàn tán, lén lút thò đầu vào xem xét tình huống trong phòng, ai cũng tò mò xem náo nhiệt.
Đường Thanh Hà thu tay về, hơi đau nhói nên lắc lắc, tức giận chỉ vào mũi Doanh bị cô tát ngã xuống sàn.
“Là ai cho cô lá gan bảo Lục An đưa rượu thay cô hả?”
Có ai trong “Dạ Mị” mà không biết Lục An là người của Đường Thanh Hà cô.
Trong lòng mọi người đều biết rõ Đường Thanh Hà bảo vệ Lục An, đối xử với cô ấy như em gái ruột.
Nhưng có mấy người cứ thích gây thị phi.
Đường Thanh Hà một tay chống nạnh, hung ác nhìn chằm chằm Doanh.
“Em, em không có... em bỗng... bỗng thấy đau bụng, đúng lúc gặp chị Lục An... là chị Lục An tốt bụng, chủ động đi bưng rượu giúp em... chị Thanh, chuyện này thật sự không liên quan đến em.” Doanh quỳ dưới sàn, nức nở giải thích.
“Sao cô không gọi người khác, mà cứ phải là Lục An, cô cố tình đúng không?” Giờ Đường Thanh Hà đã cực kỳ tức giận.
Tin Thập Gia dẫn Thu Dung và Đồng Đồng Tâm đi đã truyền tới tai cô.
Sở dĩ cô nổi giận như giờ là vì vẫn còn một nguyên do nữa, đó là cô tạm thời chưa nghĩ ra cách, không biết phải cứu Đồng Đồng Tâm ra bằng cách nào.
Thập Gia là một trong những cổ đông của “Dạ Mị”, nên cô không đắc tội được, ngay cả Phí Nhĩ Nam cũng bó tay với chuyện này, còn cố ý né tránh, không chịu giúp cô nói đỡ cho Đồng Đồng Tâm.
Rốt cuộc Thập Gia là ai?
Mặc dù mọi người chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, nhưng ai cũng biết, lòng dạ Thập Gia độc ác, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Trước đây, khi Anh Ninh vẫn còn sống, nếu gặp rắc rối gì, có thể nhờ cô ấy đi khuyên nhủ Thập Gia.
Nhưng từ khi Anh Ninh mất, tính tình Thập Gia càng trở nên lãnh khốc vô tình.
Giờ...
Rốt cuộc cô phải làm sao đây?
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Thanh Hà! Cô đánh người của tôi cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ?”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ phách lối.
Đường Thanh Hà không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Doanh nhìn thấy Vãn Hà – cấp trên của mình khoan thai tới muộn, mặc dù trong lòng hơi oán hận, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ước ao.
Coi như cô được cứu rồi.
Đường Thanh Hà liếc nhìn Vãn Hà, rồi khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.
Trong “Dạ Mị”, có năm người phụ nữ cùng cấp bậc với Đường Thanh Hà, nhưng quan hệ giữa cô và Vãn Hà là tốt nhất, cô ta cũng giống như cô, là “thế hệ trước” trong “Dạ Mị”, cùng cô tiến vào đây.
Vãn Hà nhếch đôi môi đỏ, cười rạng rỡ, rồi đi tới phía sau Đường Thanh Hà, vươn tay ra, khẽ khoác vai cô ấy, vừa massage vừa an ủi: “Thanh, tôi có một cách giúp được cô, nếu cô không hạ hỏa, tôi sẽ không nói cho cô nghe.”
“Cô nói thật?” Đường Thanh Hà ngạc nhiên xoay người lại, mừng rỡ nhìn Vãn Hà.
Vãn Hà khẽ cười gật đầu, rồi liếc nhìn Doanh đang quỳ dưới sàn, khẽ nhướng mày với Đường Thanh Hà.
Đường Thanh Hà hiểu ý liếc nhìn Doanh, rồi lại nhìn vào mắt Vãn Hà, khẽ cười đáp: “Nếu cô có cách có thể giúp tôi đưa Lục An ra khỏi tay Thập Gia một cách bình yên vô sự, thì tôi sẽ thả Doanh ra.”
“Ây yo! Tôi đâu có nói cô phải thả Doanh ra! Doanh tự ý rời khỏi vị trí, tất nhiên phải bị trừng phạt rồi, Thanh, cô nói thử xem, tôi phải phạt cô ta thế nào?” Vãn Hà cố ý cười yếu ớt.
Làm chị em với Vãn Hà nhiều năm như vậy, tất nhiên Đường Thanh Hà hiểu rõ ẩn ý khác trong câu nói của cô ta.
“Lúc nãy tôi đã tát cô ta một cái rồi, coi như trút giận thay Lục An, còn cô muốn trừng phạt thế nào thì tùy cô, cô cứ dẫn người của cô về đi.” Đường Thanh Hà hờ hững đáp.
Vãn Hà cười ngầm hiểu, rồi nói tiếp: “Tôi đã sai người đi mời cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia rồi! Lục An nhà cô sẽ nhanh chóng trở về bình an vô sự thôi.”
“Cái gì? Cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia? Cô ta là ai?” Đường Thanh Hà mơ màng hỏi.
Vãn Hà mím môi, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Tôi phải giữ bí mật chuyện này, nói tóm lại, chắc chắn Lục An sẽ trở về bên cô.”
“Được rồi!” Mặc dù Đường Thanh Hà nửa tin nửa ngờ về câu nói của Vãn Hà, nhưng vẫn mang tâm trạng “ôm tia hy vọng cuối cùng”, chỉ có thể ngồi đợi kết quả.
“Bốp... bốp...”
Người đàn ông tát mạnh hai cái, Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy cả mặt mình đau rát, đến mức không nói nên lời, một mùi máu tanh bỗng tràn vào khoang miệng, rồi chảy ra từ khóe miệng cô.
Thu Dung quỳ dưới sàn, thân trên gần như nằm rạp dưới sàn, không ngừng cầu xin người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa: “Thập Gia, cầu xin anh! Đừng đánh Lục An nữa! Anh hãy đánh tôi đi!”
“Cô thật biết giả vờ, trước đây lúc cô xuống tay với Anh Ninh, sao không thấy cô tốt bụng như thế?” Thập Gia hừ lạnh.
Vừa nhắc đến “Anh Ninh”, Thu Dung đang quỳ dưới sàn bỗng khóc không thành tiếng: “Tôi không hại chết Anh Ninh... không phải tôi... thật sự không phải tôi... tôi phải làm thế nào... anh mới có thể tin tưởng tôi?”
“Người đâu, dắt ‘Yaza’ tới đây, rồi nhúng tay cô ta vào nước sốt thịt, đút cho ‘Yaza’ ăn.” Thập Gia phớt lờ lời nói của Thu Dung, lạnh lùng ra lệnh.
Thu Dung nghe đến đây thì sợ đến mức tiếng khóc bỗng im bặt, sợ hãi bò đến dưới chân Thập Gia, vội ôm chân anh ta, cầu xin cho Đồng Đồng Tâm ngay: “Thập Gia! Thập Gia! Đừng mà! Anh đừng đối xử với Lục An như thế! Tôi sai rồi, anh lấy tay tôi đút cho Yaza ăn, được không? Lục An vô tội, hơn nữa, cô ấy... cô ấy thật sự là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh. Nếu anh không tin, thì có thể đi điều tra, đợi anh điều tra rõ rồi, hẵng xử lý tôi, tôi cầu xin anh đó! Anh không thể ngược đãi em gái Anh Ninh như vậy, Anh Ninh ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy bất an.”
“Đồ phụ nữ đê tiện! Cô có tư cách gì mà nhắc đến Anh Ninh trước mặt tôi?” Thập Gia quát, rồi tức giận nhấc chân, đạp mạnh vào ngực Thu Dung, làm cô ngã xuống sàn.
Bên này, dù Đồng Đồng Tâm vùng vẫy thế nào, thì cả người cô vẫn bị người khác giữ chặt dưới sàn, tay phải càng bị người khác cưỡng ép nhúng vào thùng nước sốt thịt đầy dầu mỡ.
Đúng lúc này, một người đàn ông đeo kính đen, mặc vest mang giày da, dắt một con chó cao gần 1m bước ra từ phòng trong.
Lúc Thu Dung nhìn thấy con becgie Đức như hung thần ác sát, thì sợ đến mức ngất xỉu.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt, đối diện với chó săn “Yaza”.
Người bên cạnh bưng thùng nước sốt thịt đó đi, mũi becgie Đức “Yaza” hít hít, rồi nhe răng trợn mắt lè chiếc lưỡi màu hồng ra.
Ngoan!
Ngoan!
Em tên Yaza, đúng không?
Yaza, ngoan nào!
Chúng ta là bạn bè, em không được tổn thương chị.
Chúng ta là bạn bè!
Là bạn bè!
Là bạn bè!
Đồng Đồng Tâm sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt becgie Đức Yaza, không ngừng dùng ánh mắt truyền đạt lời nói thầm trong lòng cho chó săn lớn Yaza.
Từ nhỏ cô đã theo bà ngoại học y, bà ngoại cô chữa bệnh cho người lẫn động vật, nên cô cũng học được ngôn ngữ một số loài động vật.
Giờ tai becgie Đức Yaza dựng đứng, hơn nữa còn không ngừng lè lưỡi, vẫy đuôi, chứng minh nó là bạn tốt của cô.
Lúc Đồng Đồng Tâm dần buông lỏng cảnh giác, becgie Đức bỗng sủa lớn về phía cô.
Một giây sau, nó nhấc hai chân trước lên, đột ngột nhào về phía Đồng Đồng Tâm.
Ngay cả người đàn ông đang cầm dây xích chó cũng bất ngờ trước tình huống này, dây xích tuột khỏi lòng bàn tay, đành phải trơ mắt nhìn becgie Đức Yaza nhào về phía trước.
Hai người đàn ông đang giữ Đồng Đồng Tâm, thấy con chó lớn cực kỳ hung hãn chạy tới, cũng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Đồng Đồng Tâm không kịp né tránh, thấy becgie Đức bay tới cũng sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.
Hầu như ai cũng nín thở, chỉ có Thập Gia là bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt đen dưới lớp mặt nạ híp thành một đường thẳng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng mình “chết chắc rồi”, ai ngờ trên mặt lại truyền tới cảm giác nóng hổi dính dính, trên người như có vật nặng đang đè lên cô, làm cô hơi khó thở.
Lúc cô mở mắt ra thì Yaza đang cười với cô.
Đồng Đồng Tâm vội ngồi dậy, mông đặt dưới sàn, hai tay chống đỡ lùi về sau hai bước.
Becgie Đức luôn nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Đồng Tâm, bỗng rất ngoan ngoãn ngồi dưới sàn, đuôi lớn như cây lau nhà, không ngừng quét qua quét lại.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Đồng Đồng Tâm cũng rất ngạc nhiên.
Becgie Đức thấy Đồng Đồng Tâm không nhúc nhích, nên lăn một vòng dưới sàn, rồi lại há miệng lè lưỡi màu hồng ra với cô.
Đồng Đồng Tâm sửng sốt một lát, giờ mới hiểu rõ nên vươn tay ra, đặt lên đầu becgie Đức Yaza thăm dò, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này, mọi người đều nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
“Yaza, tên của em rất hay! Chào Yaza! Chị là Đồng Tâm, chúng ta là bạn tốt của nhau.” Cuối cùng Đồng Đồng Tâm cũng thả lỏng tinh thần, vươn tây nâng mặt Yaza lên, rồi dịu dàng hôn lên mi tâm của nó.
Yaza rất ngoan ngoãn để mặc Đồng Đồng Tâm điều khiển, dù trên tay cô có mùi nước sốt thịt, nhưng nó không hề liếm tay cô.
“Đồng Tâm? Cô thật sự là Đồng Tâm à?” Một giọng nữ mềm mại bỗng vang lên từ phía cửa.
Đồng Đồng Tâm nhìn qua đó, chỉ thấy một cô gái mặc đồ học sinh đang đi vào cửa.
“Nhã San?!” Đồng Đồng Tâm sửng sốt.
Quý Nhã San đi tới, lúc quỳ xuống, một tay cô ta vỗ đầu becgie Đức Yaza, một tay tháo mặt nạ lông trắng trên mặt Đồng Đồng Tâm xuống.
“Đúng là cô rồi!” Quý Nhã San ngạc nhiên.
Cô vừa đi tới cửa trước, thì nghe thấy tiếng có ai đó đang nói chuyện Yaza.
Lúc nghe thấy cô ấy nói “Chị là Đồng Tâm”, cô vẫn còn nghe ngờ có phải mình nghe lầm rồi không.
“Sao cô lại ở đây?” Hai người gần như đồng thanh.
Cùng lúc đó, khi Thập Gia nhìn thấy mặt Đồng Đồng Tâm cũng nhất thời trợn tròn mắt.
“Mặt cô làm sao vậy? Ai đánh cô?” Quý Nhã San thấy mặt Đồng Đồng sưng đỏ lên, thì hơi đau lòng sờ mặt cô ấy.
Đồng Đồng Tâm chỉ có thể gượng cười.
Cô tát người ta một cái, người ta tát lại hai cái, thì cô có thể nói gì được?
Quý Nhã San đảo mắt, gần như hiểu rõ chuyện gì đó, nên đứng dậy từ trước mặt Đồng Đồng Tâm đi tới chỗ Thập Gia.
Lúc Đồng Đồng Tâm đang tò mò tại sao Quý Nhã San lại xuất hiện ở đây, thì cô ta bỗng ngồi lên đùi Thập Gia, rồi hai tay vòng qua cổ, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Thập, Đồng Tâm là bạn thân em, sao anh có thể sai người đánh cô ấy?”
“Chẳng phải em nói, em chưa từng kết bạn à?” Thập Gia thu hồi tầm mắt nhìn Đồng Đồng Tâm, rồi vươn tay ôm eo Quý Nhã San, kéo cô vào lòng mình.
“Đó là vì không ai chịu làm bạn với em, còn Đồng Tâm thì đồng ý.” Quý Nhã San tinh nghịch chớp mắt.
Mắt Thập Gia hơi u ám.
Quý Nhã San vội hôn lên mặt Thập Gia, tiếp tục dùng giọng nói mềm mại nũng nịu: “Thập, anh tha cho Đồng Tâm đi, được không? Và bạn cô ấy nữa, Đồng Tâm là bạn em, nên bạn cô ấy cũng là bạn em. Nếu Đồng Tâm bị thương, em sẽ đau lòng, nếu bạn cô ấy bị thương, cô ấy sẽ đau lòng, mà cô ấy đau lòng thì em cũng không vui.”
Quý Nhã San vừa dứt lời, Đồng Đồng Tâm nhất thời không dám tin nhìn Quý Nhã San.
Thập Gia vẫn im lặng, chỉ nhấc tay lên.
Vệ sĩ dắt chó đó lại dắt becgie Đức Yaza vào phòng trong.
Quý Nhã San thấy thế thì thừa cơ nói tiếp: “Anh xem, ngay cả Yaza bình thường không bao giờ tiếp xúc với người lạ, cũng thích Đồng Tâm như vậy. Nếu Thập vẫn không tha cho cô ấy, e rằng Yaza cũng sẽ không vui.”
“Hôm nay không phải cuối tuần.” Thập Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tất nhiên Quý Nhã San biết ẩn ý trong câu nói của anh ta.
Không sai, chỉ có cuối tuần anh mới cho cô ở bên anh.
Giờ cô bỗng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn muộn như vậy, rõ ràng cô được người khác nhờ vả, gọi tới đây.
Tất nhiên Quý Nhã San sẽ không bán đứng người gọi cô tới đây, thế là cô càng thân mật ôm cổ Thập Gia, khẽ chôn đầu lên vai anh, mỉm cười, dịu dàng làm nũng: “Em nhớ anh đến mức không ngủ được, nên tới đây thử vận may, xem thử anh có ở đây không?”
“Được!” Thập Gia lạnh lùng đáp, nhéo mạnh vào eo Quý Nhã San: “Nhìn dáng vẻ của em, đã bị người khác nuôi mập lên rồi, em nên vận động giảm béo thôi. Tối nay em hãy qua đêm ở đây với anh đi.”
Sắc mặt Quý Nhã San nhất thời cứng đờ, nụ cười dần dập biến mất.
Đồng Đồng Tâm vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, đã bị vệ sĩ của Thập Gia kéo ra ngoài cửa cùng Thu Dung.
Mấy vệ sĩ đều đứng canh ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại Quý Nhã San, Thập Gia và becgie Đức Yaza.
Đồng Đồng Tâm bỗng cảm thấy đau lòng.
Lúc nãy...
Nếu cô không nhìn lầm...
Nhã San không muốn qua đêm ở đây đúng không?
Đồng Đồng Tâm cúi đầu, muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Lúc nãy bị tát hai cái đau như thế, vậy mà cô chẳng hề muốn khóc, nhưng lúc nãy, khi nhìn thấy ánh mắt không tình nguyện của Quý Nhã San, tim cô bỗng đau nhói.
Giờ Thu Dung cũng đã tỉnh lại, thấy Đồng Đồng Tâm đang dìu mình, thì vội kéo tay cô ấy, quan sát kỹ lưỡng: “Lục An, tay cô, tay cô...”
“Tay tôi không sao.” Đồng Đồng Tâm trầm giọng đáp.
Lúc này Thu Dung mới nhìn lên mặt Đồng Đồng Tâm, trong lòng bỗng sửng sốt.
Giống!
Khuôn mặt này...
Khá giống với Anh Ninh.
Cô biết, nếu Thập Gia nhìn thấy khuôn mặt này của Lục An, chắc chắn sẽ tha cho cô ấy.
Đồng Đồng Tâm thấy Thu Dung nhìn chằm chằm mình, thì vô thức ngẩng đầu, sờ mặt mình hỏi: “Có phải mặt tôi bị đánh sưng lên rồi không?”
“Tôi xin lỗi!” Thu Dung gập người 90 độ, xin lỗi Đồng Đồng Tâm lần nữa.
Đồng Đồng Tâm vội đỡ Thu Dung đứng dậy, trong lòng luôn cảm thấy chuyện này là do cô.
Nếu cô không nhận lầm người, không tát Thập Gia, có lẽ sẽ không...
Hơn nữa, cô cũng sẽ không hại Nhã San...
Lúc Đồng Đồng Tâm lại nghĩ đến Quý Nhã San, thì xoay người định gõ cửa, nhưng bị hai vệ sĩ đứng trước cửa ngăn cản.
Cô ấy xem cô là bạn, nhưng cô lại chẳng giúp được gì cho cô ấy.
Thu Dung thấy Đồng Đồng Tâm vẫn muốn “trêu chọc” Thập Gia, thì đi tới ngăn cản ngay, rồi kéo cô ấy tới cửa thang máy.
“Lục An, cô đừng đi trêu chọc Thập Gia nữa. Anh ta thật sự không phải người chúng ta có thể chọc được đâu.” Thu Dung vội nắm tay Đồng Đồng Tâm, vừa kéo cô ấy rời đi cùng mình, vừa khẽ khuyên nhỉ.
Thật ra, lúc nãy cô chỉ giả vờ bị dọa sợ rồi ngất xỉu thôi.
Vì cô sợ tình huống như vậy, thậm chí còn không dám đối mặt.
Ngộ nhỡ tay Lục An bị becgie Đức Yaza cắn đến mức máu thịt be bét, rồi cô sẽ nói mình không biết chuyện gì cả, hoặc giả điên giả khùng để lừa gạt.
Miễn sao bản thân cô có thể sống tiếp, còn những thứ khác không quan trọng.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Nên những chuyện xảy ra sau đó, kể cả đoạn đối thoại mờ ám giữa người phụ nữ tên là “Nhã San” và Thập Gia, cô đều nghe thấy rất rõ.
Cô luôn cho rằng, Thập Gia yêu Anh Ninh như vậy, nên sau khi cô ấy chết đi, anh ta mới hận cô đến tận xương tủy.
Hóa ra, ha, người đàn ông này chỉ như vậy.
Dù Anh Ninh mất rồi, anh ta vẫn có thể yêu người phụ nữ khác.
Vậy Anh Ninh yêu Thập Gia như vậy thì tính là gì?
Đáy lòng Thu Dung thầm chế giễu, bỗng cảm thấy không đáng cho Anh Ninh khi từng yêu Thập Gia sâu đậm đến thế.
Đồng Đồng Tâm vừa mới bước vào phòng nghỉ ngơi của mình, đã bị Đường Thanh Hà đi tới ôm vào lòng.
Đường Thanh Hà quan sát Đồng Đồng Tâm từ trên xuống dưới, đau lòng vuốt ve mặt cô, làm cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Con bé ngốc này! Chị và Vãn Hà đã dặn em thế nào? Em bớt lo chuyện bao đồng, nhúng tay vào chuyện người khác đi, lần này thì hay rồi, mặt bị người ta đánh đến mức sưng húp lên!” Đường Thanh Hà không nhịn được quở trách đánh vào cánh tay Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm không hề né tránh mà ngược lại còn tươi cười an ủi Đường Thanh Hà: “Chị dâu, chị đừng giận, cũng đừng đau lòng cho em, chẳng phải em vẫn quay về bình an à?”
“Ai đau lòng cho em? Chị không thèm đau lòng vì em, chị chỉ đau lòng nếu em không tới đây hát, thì chị sẽ không nhận được tiền hoa hồng.” Đường Thanh Hà nói một đằng nghĩ một nẻo.
Đồng Đồng Tâm chỉ lặng lẽ cười, nhưng trong lòng rất vui mừng.
Có “người thân” bảo vệ ở nơi phức tạp như “Dạ Mị” thật tốt.
Chí ít cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
“Chị Hà, đây là thuốc mỡ mà Thập Gia bảo tôi mang đến cho cô Lục An thoa mặt, có thể đánh tan máu bầm tiêu sưng.” Trong lúc Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đang nói cười, thì nữ bác sĩ trong phòng y tế “Dạ Mị” cầm một chai thuốc mỡ tới gõ cửa phòng nghỉ ngơi.
“Cô cứ để trên bàn chỗ cửa đi!” Đường Thanh Hà tức giận nói.
Nữ bác sĩ đặt chai thuốc mỡ xuống bàn bên cạnh cửa.
Cô còn chưa xoay người rời đi, đã thấy Đồng Đồng Tâm đi tới, cầm chai thuốc mỡ lên, không hề cảm kích ném thẳng vào trong thùng rác dưới sàn.
“Cô...” Nữ bác sĩ thấy hành động này của Đồng Đồng Tâm thì định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống bụng.
Đồng Đồng Tâm nhíu mày, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình định về nhà.
Đường Thanh Hà làm như không nhìn thấy gì cả.
Nữ bác sĩ tự biết mình bị bẽ mặt, nên phất tay rời đi.
Nữ bác sĩ này là người của Thập Gia, bình thường sẽ không có ai trong phòng y tế, nên cô ta không ở trong “Dạ Mị”, giờ bỗng xuất hiện ở đây, chắc chắn là bị Thập Gia tạm thời gọi tới.
Nữ bác sĩ vừa rời đi, Đường Thanh Hà đã huých cùi chỏ vào cánh tay Đồng Đồng Tâm hỏi: “Sao thế, em sợ anh ta hại em à?”
Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi tươi cười nói: “Chị dâu, tối nay chúng ta cùng về nhà đi!”
“Được! Dù gì tối nay người của chị cũng tan làm rồi, nên có thể về nhà trước.” Đường Thanh Hà khẽ cười đáp.
Trên đường về, Đường Thanh Hà đã nói cho Đồng Đồng Tâm biết, là Vãn Hà nhờ người tới tới cứu cô và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, nên muốn biết người đó là ai.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng Đường Thanh Hà biết, thầm nghĩ ngay cả chị dâu cũng không biết, chắc chắn là do Quý Nhã San không muốn cho nhiều người biết chuyện của cô ta, đành phải nói dối với Đường Thanh Hà, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Đường Thanh Hà mím môi, cảm thấy cũng đúng, hình như chỉ có mình Vãn Hà quen biết người đó, hơn nữa chưa chắc Vãn Hà đã tiết lộ người đó là ai, có quan hệ gì với Thập Gia.
Nhưng người có thể cùng lúc cứu Đồng Đồng Tâm và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, thì nhất định phải có quan hệ thân thiết.
Trên sofa bên cạnh đèn ngủ, người đàn ông đang kẹp một điếu thuốc, rồi giơ tay lên từ tốn rít một hơi, tay còn lại để điện thoại bên tai nghe máy.
Trong phòng, khói trắng lượn lờ, ánh sáng mờ ảo nửa che nửa đậy lên khuôn mặt hoàn hảo như bức tượng điêu khắc của anh.
“Bác sĩ Lữ nói, Lục An đã ném thuốc mỡ vào thùng rác.”
Thập Gia nghe đối phương báo cáo xong thì dứt khoát cúp máy.
Ngay cả tính cách cũng giống Anh Ninh đến thế...
Chẳng lẽ...
Thập Gia lại cầm điện thoại lên, gọi lại một cuộc, rồi ra lệnh: “Cậu mau điều tra toàn bộ tài liệu về Lục An cho tôi, bao gồm thân thế bối cảnh của cô ấy, tất cả đều phải điều tra rõ ràng cho tôi.”
Trong phòng, Quý Nhã San đang nằm trên giường, nhưng chỉ đang giả vờ ngủ.
Tối nay, Thập Gia không hề muốn cô, cô rất hạnh phúc vì anh đang tuân thủ nguyên tắc, nhưng...
Thập Gia đang hứng thú với Đồng Tâm ư?
Anh định để Đồng Tâm thay thế cô sao?
Trong lòng Quý Nhã San bỗng cảm thấy mất mát.
Lẽ ra cô phải vui mới đúng.
Cuối cùng cô cũng có thể kết thúc mối quan hệ bao nuôi này.
Nhưng tại sao cô lại không vui nổi?
Thật ra trong khoảng thời gian được anh bao nuôi, cô đã sống rất tốt.
Được ăn no mặc ấm, tiền bạc rủng rỉnh, thậm chí cô muốn gì, anh cũng mua cho cô.
Chỉ cần cô muốn, thì không có thứ gì Thập Gia không làm được.
Chẳng phải anh rất cưng chiều cô à?
Quý Nhã San nắm chặt ra giường trước ngực, trằn trọc không ngủ được.
Chắc chắn người đàn ông đang ở ngoài phòng cũng thức trắng đêm nay.
Vì anh đang quan tâm Đồng Tâm, cảm thấy hứng thú với chuyện của cô ấy.
Điều làm Quý Nhã San ngạc nhiên là, tại sao Thập Gia bỗng cảm thấy hứng thú với Đồng Đồng Tâm?
Chẳng phải trước đó anh định lấy tay Đồng Tâm cho Yaza ăn à?
Đúng vậy.
Thập Gia luôn vui buồn thất thường, tâm tư thâm trầm khó đoán.
Cô đã ở bên anh lâu như vậy, nhưng chưa thực sự hiểu rõ sở thích của anh.
Có lẽ, tối nay là một đêm không ngủ.
Hôm sau.
Đồng Đồng Tâm thức dậy từ sáng sớm, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, thì bôi thuốc mỡ lên mặt, rồi đeo khăn che mặt mỏng, cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà.
Chiều nay, Điền Trung Quân sẽ về nhà ăn tối, nên cô phải ra ngoài mua chút đồ tươi.
Còn mặt cô đang bôi thảo dược do cô tự chế, đen thui thùi lùi, nếu Trung Quân hỏi, cô sẽ nói là mình bị dị ứng, để qua cửa.
Vừa nghĩ tới cuối cùng Trung Quân cũng trở về, trong lòng Đồng Đồng Tâm rất vui vẻ, sau khi ra khỏi cửa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vì trên mặt đeo khăn mỏng, nên lúc ra ngoài rất thu hút sự chú ý.
Nhưng Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khác thường của người xung quanh, miệng cô ngâm nga bài hát vui vẻ, tung tăng đi về phía chợ.
Lúc cô đi tới ngã tư, một chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió bỗng dừng trước mặt, chặn đường cô.
Đồng Đồng Tâm ngơ ngác nhìn chiếc xe, rồi lùi một bước, xoay người định đi vòng, nhưng phía sau bỗng vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Cô lên xe đi!”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Người đàn ông có thể sở hữu giọng nói dễ nghe như vậy, chắc chắn sẽ tương xứng với khuôn mặt đẹp trai.
Nhưng trong lòng Đồng Đồng Tâm, người đàn ông này là một ác ma.
“Cơn đau” từ hai cái tát trên mặt đã làm Đồng Đồng Tâm nhớ mãi.
Cửa ghế sau của chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió đã được mở ra, nhưng Đồng Đồng Tâm vẫn định đi đường vòng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng chuyện chỉ như vậy, ai ngờ cô lại bị vệ sĩ mặc vest mang giày da, đeo kính đen chặn đường.
“Cô Lục An, Thập An mời cô lên xe.” Nam vệ sĩ thận trọng nói.
Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ, lúc cô xoay người định rời đi, thì cánh tay bỗng truyền tới cơn đau, rồi cả người bị người khác kéo ra sau.
Một giây sau, cô đã bị người đó cưỡng ép nhét vào xe.
Trong xe, ngoài tài xế và vệ sĩ đã nhét cô vào xe, thì còn có hai người đàn ông khác, một người là Thập Gia, còn người kia đeo kính không gọng, có lẽ là trợ lý hoặc thư ký của anh ta.
“Mấy anh bắt nhầm người rồi! Tôi không phải là...”
“Xem ra hai tát tối qua vẫn chưa làm cô ngoan ngoãn.” Thập Gia lạnh lùng nói.
Anh vẫn đeo mặt nạ sợi vàng, mặc dù bị che khuất hơn nửa mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy, giọng nói và ánh mắt của anh rất giống cậu Liên.
Đồng Đồng Tâm vốn định qua loa cho xong chuyện, ai ngờ cô còn chưa nói hết, đã bị anh nhìn thấu, làm cô nhất thời hơi lúng túng.
“Mặt cô còn đau không?” Thập Gia hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm liếc nhìn Thập Gia, rồi khẽ nhíu mày, hoàn toàn không cảm kích quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Anh định làm gì?
Đánh cô xong lại đút kẹo cho cô à?
Đồng Đồng Tâm không muốn để ý đến người đàn ông này, thật ra trong lòng cô càng không muốn gặp lại anh.
“Lục An, mười tám tuổi rưỡi, tên thật là ‘Đồng Đồng Tâm’ và ‘Lương Đồng Tâm’, là người được nhà họ Đồng mua về từ tay bọn bắt cóc, rồi đưa cho nhà họ Lương nuôi nấng, nên không biết rõ ba mẹ là ai, từ nhỏ cô đã theo bà ngoại nhà họ Lương học chút y thuật mèo cào, thành tích học tập năm cấp ba khá tốt, nhưng vì cô bỏ học làm thuê để chăm sóc cho ba Lương, nên không thi đậu đại học, giờ đang là sinh viên năm nhất trường cao đẳng hạng bét. Vì nợ nần nhà họ Đồng, nên cô phải nghỉ học lấy chồng, nhưng chồng cô lại mắc một khoản nợ kếch xù, giờ cô gần như phải bỏ học làm thuê tiếp, để giúp chồng trả nợ.” Người đàn ông ngồi đối diện đẩy mắt kính không gọng lên sống mũi, tay cầm tài liệu, nói một hơi dài.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện xong, lại nhìn Thập Gia đang ngồi cạnh mình.
Không ngờ bọn họ lại điều tra cô, bọn họ muốn làm gì?
“Cô Đồng Tâm, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông đeo mắt kính không gọng hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm mím môi nín thở, không nói gì.
Bên trong xe sang thon dài này cực kỳ rộng rãi, đồ trang trí đều có màu hống phấn, làm bầu không khí trở nên ấm áp.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Đồng Đồng Tâm không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên là dẫn cô Đồng đi bệnh viện rồi.” Người đàn ông đeo kính khẽ cười đáp.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên trợn tròn mắt, gần như né tránh theo bản năng, nhưng ở đây hoàn toàn không có đường lui.
“Cô Đồng Tâm đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn dẫn cô đi làm giám định thôi.” Người đàn ông đeo kính nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thập Gia, yếu ớt hỏi: “Cái đó... tôi đã kết hôn rồi, lại không biết rõ ba mẹ, nên chẳng có gì để giám định cả... Thập Gia, anh hãy thả tôi xuống xe đi.”
“Cô mà ầm ĩ câu nào nữa, tôi sẽ sai vệ sĩ của tôi tát vỡ mồm cô.” Thập Gia bỗng quát lạnh.
Làm Đồng Đồng Tâm không dám nói thêm câu nào nữa.
Vừa tới bệnh viện, y tá liền tiến hành lấy máu cho Đồng Đồng Tâm.
Thập Gia không đi vào bệnh viện cùng cô, nhiệm vụ này vừa hoàn thành, thuộc hạ anh ta căn dặn nhân viên y tá mấy câu xong, thì rời đi ngay mặc kệ Đồng Đồng Tâm.
Nên đây là thái độ mà vị Thập Gia đối với cô?
Đồng Đồng Tâm nghĩ rất thoáng về chuyện này, nên cũng không quan tâm.
Lúc cô định xoay người rời đi, thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô, làm cô không khỏi thốt lên: “Nhã San?”
Quý Nhã San định đi vào trong thang máy bỗng ngừng bước, nhìn qua đây, lúc nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, thì đi về phía cô ấy.
“Đồng Tâm, thật trùng hợp! Sao cô lại ở trong bệnh viện? Cô không khỏe chỗ nào à?”
Thật ra Đồng Tâm cũng rất muốn câu này, nhưng đã bị Quý Nhã San hỏi trước.
“Tôi bị thuộc hạ của Thập Gia dẫn tới đây lấy máu.” Đồng Đồng Tâm không khỏi oán hận với Quý Nhã San.
Quý Nhã San nghe vậy thì nụ cười trên mặt dần dập tắt.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới nhớ ra quan hệ giữa Quý Nhã San và Thập Gia, nên mím môi lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo.
“Hy vọng sau khi có kết quả, cô đúng là em gái người vợ đã mất của Thập...” Quý Nhã San lúng túng nói.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại mơ màng.
Quý Nhã San hít sâu một hơi, để bình ổn lại tâm trạng, rồi nắm tay Đồng Đồng Tâm, khẽ cười nói tiếp: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”
“Nhưng tôi còn phải đi mua đồ ăn.”
“Mua đồ ăn quan trọng hơn tôi à? Tôi có phải là bạn tốt của cô không?”
“Tất nhiên là cô quan trọng hơn rồi.”
“Vậy cô phải đi ăn điểm tâm cùng tôi trước.”
Cứ thế, Đồng Đồng Tâm cùng Quý Nhã San đi vào một tiệm bánh ngọt.
Đồng Đồng Tâm cảm ơn Quý Nhã San về chuyện tối qua, nhưng cô ta lại nói đó là chuyện nên làm.
“Đồng Tâm, tôi rất quý trọng người bạn như cô, nên cô đừng chê bai tôi.” Quý Nhã San bỗng ngồi xuống nắm tay Đồng Đồng Tâm đang ngồi đối diện, nghiêm túc nói.
“Tôi không chê bai cô.” Đồng Đồng Tâm cũng rất nghiêm túc đáp.
Lúc này Quý Nhã San nở nụ cười.
Cuối cùng Đồng Đồng Tâm cũng thấy cô ta vui vẻ, nên trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng.
“Thập từng có một người vợ, nhưng đã mất trong một vụ tai nạn vào 5 năm trước, tôi không biết tên thật vợ anh ấy, cũng không biết bối cảnh, dáng vẻ cô ấy thế nào, mà chỉ biết mọi người đều gọi vợ anh ấy là ‘Anh Ninh’, hơn nữa cô ấy còn có một cô em gái bị thất lạc nhiều năm. Có thể tìm được em gái là tâm nguyện lớn nhất của vợ Thập khi còn sống.” Quý Nhã San buồn bã nói.
Không phải cô đau lòng cho mình, mà cô đang đau lòng cho Thập.
Sao cô lại đau lòng cho anh?
Rõ ràng cô muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh như vậy?
Mắt Quý Nhã San hiện lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Đồng Đồng Tâm không thể hiểu nổi tâm trạng Quý Nhã San, nhưng vì “ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê”, nên cô có thể nhìn ra một điều: “Cô thích Thập Gia?”
“Tôi? Sao có thể? Tôi không thích anh ấy! Anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, tôi chỉ mới 18 tuổi, nên tôi sẽ không thích anh ấy.” Quý Nhã San thề thốt phủ nhận.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Đồng Đồng Tâm nở nụ cười ngầm hiểu, một tay chống cằm, một tay cầm thía khuấy cà phê trong ly: “Cô hiểu rất rõ anh ta, nếu cô không thích người nào đó, sẽ không hiểu rõ như thế, nhưng cô lại hiểu rất rõ Thập Gia.”
“Tôi...” Quý Nhã San muốn nói lại thôi.
Tối qua, mặc dù cô ngủ cùng anh, nhưng anh lại không muốn cô.
Anh tuân thủ cam kết, hơn nữa, ngủ trong vòng tay anh, làm cô cảm thấy rất an toàn, thậm chí, cô còn đang xoắn xuýt, liệu anh có tìm Đồng Tâm để thay thế cô không?
Từ nay về sau, người phụ nữ ngủ bên cạnh anh không còn là Quý Nhã San nữa, mà là Đồng Tâm.
Trong lòng Quý Nhã San rất mâu thuẫn, có lúc cô cảm thấy như vậy rất tốt, cuối cùng cũng có thể giải thoát, nhưng có lúc trong lòng cô lại hơi sợ hãi, không muốn bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào nữa.
“Đồng Tâm, cô thật sự đã kết hôn rồi à?” Quý Nhã San bỗng nghiêm túc hỏi.
Đồng Đồng Tâm cũng rất nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừm, tôi thật sự đã kết hôn rồi.”
“May quá...” Quý Nhã San thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả lý do tại sao cô lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề hay biết.
Từ khi cô được Thập Gia bao nuôi, về phần vật chất, anh đã cho cô mọi thứ mà cô muốn, thậm chí những thứ cô có, ngay cả Quý Tư Nghiên – chị cùng cha khác mẹ cũng không có.
Chỉ có trái tim Thập Gia là cô chưa từng nghĩ đến việc chạm đến.
Nhưng tối qua, sau khi Thập Gia nói muốn điều tra chuyện Đồng Tâm, không hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
Trong lòng Quý Nhã San luôn mâu thuẫn, tâm trạng vô cùng xoắn xuýt.
Đồng Đồng Tâm khẽ cười nói: “Cô cứ yên tâm, Thập Gia sẽ không bắt tôi đâu, tôi là người phụ nữ đã có chồng, hơn nữa, hôm nay chồng tôi đi công tác về rồi.”
Quý Nhã San nhìn nụ cười trên mặt Đồng Đồng Tâm, hai tay chống cằm để lên mặt bàn, mong đợi hỏi: “Tương lai, nếu cô và chồng cô có cục cưng, liệu có thể để tôi làm mẹ nuôi đứa bé không?”
“Được đó, như vậy sau này cục cưng của tôi sẽ có hai bà mẹ cùng cưng chiều.” Đồng Đồng Tâm không khỏi mong ước.
Sau này... sau này, cô và Điền Trung Quân sẽ sống ngày càng tốt, có một cặp trai gái, bên nhau hạnh phúc đến già, con cháu đầy đàn.
Điều mà Đồng Đồng Tâm khao khát nhất không phải là vinh hoa phú quý, mà là “hướng về biển cả, xuân về hoa nở”.
Cô không muốn làm nữ tinh anh ở nơi làm việc, cũng không muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, càng không khát khao làm phú bà giàu có gì đó.
Mà cô chỉ muốn trở thành vợ hiền của Điền Trung Quân.
Quý Nhã San giải bày hết tâm tư đè nén trong lòng với Đồng Đồng Tâm.
Kể cả xuất thân, bối cảnh gia đình, đầu đuôi câu chuyện cô được Thập Gia bao nuôi, đều kể hết cho Đồng Đồng Tâm nghe.
Kể xong những chuyện này, cô bỗng cảm thấy vỡ lẽ, gánh nặng trong lòng cũng không còn nặng nề như trước.
Đồng Đồng Tâm rất kiên nhẫn lắng nghe, đồng thời, cô cũng kể hết chuyện của mình cho Quý Nhã San nghe.
Hai người phụ nữ cứ thế biết hết mọi chuyện của nhau, còn tự dưng trở thành bạn thân.
“Hóa ra, hai chúng ta đều là kẻ đáng thương.” Quý Nhã San không khỏi cảm thán.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại nói với Quý Nhã San rằng: “Nhưng tôi cảm thấy giờ tôi rất hạnh phúc.”
“Tất nhiên rồi! Chồng cô tốt với cô như thế.” Quý Nhã San khẽ cười nói.
Mặc dù Đồng Đồng Tâm đã nói gia thế bối cảnh của mình cho Quý Nhã San nghe, nhưng cô lại không nhắc đến chuyện cô từng cứu một người đàn ông có thân phận đặc biệt, càng không nói đến tình trạng kinh tế hiện nay của chồng mình.
Quý Nhã San hỏi cô, tại sao lại hát rong trong “Dạ Mị, cô đành phải nói rằng đây là sở thích của mình, thuận tiện có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng trong câu trả lời của Đồng Đồng Tâm, Quý Nhã San bỗng cảm thấy mình sống tốt hơn cô ấy.
Chí ít người đàn ông bao nuôi cô là người cực kỳ giàu có, nên cô có thể không buồn lo chuyện tiền bạc.
Đồng Đồng Tâm chưa từng so sánh chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Tô Minh Tuyết.
Hai người ăn xong điểm tâm, thì chào tạm biệt trước cửa tiệm.
Quý Nhã San đi được mấy bước thì đột ngột ngừng lại, tâm tư thâm trầm xoay người nhìn bóng lưng dần đi ra của Đồng Đồng Tâm.
Thật ra, lúc nãy cô đến bệnh viện là để mua chuộc bác sĩ khoa giám định.
Thập Gia muốn biết rốt cuộc Đồng Tâm có phải là em gái Anh Ninh không, dù kết quả giám định thế nào, cô cũng phải nói bác sĩ viết quan hệ chị em vào báo cáo giám định của hai người.
Như vậy Đồng Tâm sẽ trở thành em gái người vợ đã mất của Thập Gia, anh cũng sẽ không “xuống tay” với cô ấy nữa đúng không?
Quý Nhã San cảm thấy đây là chuyện tốt với Đồng Tâm.
Không biết Thập có vui mừng khi biết Đồng Tâm là em vợ anh không?
Cuối cùng anh cũng hoàn thành nguyện vọng của vợ khi còn sống, từ nay về sau anh đã có người thân rồi.
Quý Nhã San hy vọng chuyện lần này của mình sẽ một công đôi việc.
Đồng Đồng Tâm mua đồ ăn về xong, thì quét dọn sạch sẽ căn nhà thuê nhỏ, thậm chí tối nay cô còn xin nghỉ phép, cũng đã nấu xong bữa tối, cực kỳ vui vẻ đợi Điền Trung Quân về.
Điện thoại của Điền Trung Quân vẫn chưa liên lạc được, điều này chứng tỏ anh vẫn chưa xuống máy bay, nhưng Đồng Đồng Tâm đã gửi tin nhắn cho anh rồi, cô tin rằng sau khi anh xuống máy bay mở máy lên sẽ nhìn thấy.
Sân bay Bình Dương.
Điền Trung Quân và trợ lý Triệu Bình cùng xuống máy bay, vì nhà Triệu Bình có việc nên bắt taxi đi trước.
Lúc Điền Trung Quân định mở cửa một chiếc taxi, thì một bàn tay mảnh khảnh như ngọc bỗng nắm tay cổ tay, ngăn cản hành động mở cửa của anh, rồi bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của anh.
“Quân, em có lái xe tới đây.” Quý Tư Nghiên khẽ cười nói.
Điền Trung Quân hất tay Quý Tư Nghiên ra, lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ tự ngồi taxi về.”
“Quân, anh đang né tránh em à? Nói thế nào, giờ anh cũng là thầy của em, trò tới đón thầy, chẳng lẽ anh không nể mặt học trò như em?” Quý Tư Nghiên tự nhiên hỏi.
Tài xế taxi cũng không nhịn được hạ kính xe xuống, mất kiên nhẫn giục: “Nếu cậu không lên thì làm ơn nhường đường, đừng ảnh hưởng tôi đón khách, phía sau vẫn còn taxi đang đợi kìa.”
Quý Tư Nghiên vội cúi người, mỉm cười với tài xế taxi: “Xin lỗi chú, chúng tôi đi ngay đây.”
Nói xong, cô bình tĩnh nắm tay Điền Trung Quân, kéo anh về phía xe mình.
Điền Trung Quân rút tay ra, Quý Tư Nghiên cũng không kéo nữa, mà mỉm cười đi song song cùng anh.
“Trong khoảng thời gian không có anh, em đã nghiêm túc hoàn thành công việc rồi.” Quý Tư Nghiên tìm đề tài để nói, giọng điệu nghiêm túc như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Điền Trung Quân chỉ lắng nghe, chứ không nói gì.
Quý Tư Nghiên vẫn nói nhiều như hồi cấp ba, bình thường bên tai anh rất yên tĩnh, nhưng có thể nói không ngừng nghỉ bất kỳ đề tài nào với cô.
Quả nhiên…
Cô không phải Minh Tuyết!”
“Một trăm năm mươi triệu, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi gửi.” Mặt nạ lông vũ màu trắng rơi khỏi tay Điền Duy Hoàng, sắc mặt anh lạnh lùng, không chút lưu luyến quay người rời đi.
Một, một trăm năm mươi triệu?!
Phí Nhĩ Nam và Đường Thanh Hà vô thức nhìn nhau, thật ra Phí Nhĩ Nam chỉ muốn mười lăm triệu mà thôi, không ngờ cậu Liên lại hào phóng đến vậy, cho anh ta hẳn một trăm năm mươi triệu.
Sau khi Điền Duy Hoàng đi xa, Đường Thanh Hà khoanh hai tay lại, nhếch miệng cười: “Ông chủ Phí, một trăm năm mươi triệu này, tôi và Thu Dung cũng có phần chứ!”
Lúc này Phí Nhĩ Nam mới nhìn kĩ Thu Dung trang điểm thành Lục An, không khỏi ngạc nhiên: “Chuyện này là như thế nào?”
“Lục An nói cô ấy đau bụng kinh, cơ thể không thoải mái. Để không khiến cậu Liên mất hứng thú, nên tôi đành phải để Thu Dung đến giả mạo Lục An.” Đường Thanh Hà híp mắt, đắc ý cười: “Ông chủ Phí, tôi thông minh chứ! Chỉ nhẹ nhàng thôi đã kiếm cho anh món hời rồi!”
“Là vậy à! Cũng được thôi! Dù sao Thu Dung cũng đeo mặt nạ, bán nghệ không bán thân, cậu Liên chắc cũng không biết đâu.” Phí Nhĩ Nam tự an ủi bản thân, thầm cảm thấy may mắn.
Đường Thanh Hà nhún vai, ra hiệu cho Thu Dung nhặt mặt nạ dưới đất đeo lên, rồi trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Thu Dung gật đầu, ngồi xuống nhặt mặt nạ lông vũ màu trắng dưới đất đeo lên mặt, hơi nghiêng người rồi quay người rời đi.
Lúc này Phí Nhĩ Nam vẫn không hể hiểu nổi, nghi hoặc hỏi: “Thanh Hà, cô nói xem có phải cậu Liên có vấn đề hay không? Ném cho Lục An nhiều tiền đến vậy, cuối cùng cũng chỉ để xem gương mặt thật sự của Lục An? Nếu đổi thành cậu Quý kia thì đã bế Lục An đi khách sạn từ lâu rồi!”
“Chuyện này có gì phải suy nghĩ chứ? Tóm lại, bất kể là cậu Quý hay là cậu Liên, bọn họ đều không có ý đồ tốt gì với Lục An cả.” Đường Thanh Hà không khỏi chế nhạo.
Ban đầu, lúc Đồng Đồng Tâm gọi điện cho cô cầu cứu, cô vì nghĩa tình nên đã đồng ý.
May mà cân nặng và chiều cao của Thu Dung sêm sêm với Đồng Tâm, chỉ cần Thu Dung không lên tiếng thì chắc chắn sẽ không để lộ sơ hở.
Chỉ là, Đường Thanh Hà cũng không ngờ tới, cậu Liên này lại dễ lừa đến vậy, anh chỉ tháo mặt nạ ra rồi nhìn Thu Dung một cái, không nói lời nào đã rời đi rồi!
Đường Thanh Hà thầm thở phào trong lòng.
Điền Duy Hoàng cất bước trở về chiếc xe sang trọng của mình, tâm trạng một lúc lâu cũng không thể bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút chán ghét bản thân mình.
Nhìn xem anh đã làm gì sau lưng Minh Tuyết kìa?
Nhưng mà, kì lạ là, anh lại có chút không cam lòng.
Tại sao Lục An không phải Minh Tuyết?
Haha!
Đã nhìn thấy gương mặt thật sự của Lục An Rồi, anh còn ở đây tự mình đa tình làm gì chứ?
Không đúng!
Trong giây lát, Điền Duy Hoàng chợt nhớ lại ban nãy lúc gặp Lục An, dáng vẻ sợ hãi nhút nhát của Lục An dường như khác với người trước kia mà anh tiếp xúc.
Lục An vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thẳng vào mắt anh, giống như là đang cố tình né tránh ánh mắt anh.
Có gì đó không đúng lắm…
Điền Duy Hoàng cứ cảm thấy cảnh tượng ban nãy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời lại không thể nói rõ được là chỗ nào không đúng.
Tâm trạng rối rắm và mâu thuẫn khiến anh lúc này vô cùng lo lắng và bất an, thậm chí còn có chút bực dọc.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Điền Duy Hoàng trở về nhà riêng của mình, vừa bước vào cửa lớn đã nằm thẳng lên sofa làm bằng da thật trong phòng khách.
Anh chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể chất của mình đều rất mệt mỏi, hơn nữa từ trước đến nay anh còn chưa từng mệt mỏi đến vậy.
Lúc này, thiên tài bác sĩ kiêm bạn chí cốt, bác sĩ tư của Điền Duy Hoàng – Liên Hoa Sinh đang thong dong bước tới, anh ta đi từ tầng hai xuống, ngồi xuống bên cạnh Điền Duy Hoàng, tay vỗ lên đôi chân dài của anh, không kiềm được mà trêu chọc: “Cậu cả nhà họ Điền của chúng ta, cậu Tư sắt đá, boss lớn Điền, đây là đang bị bệnh gì sao? Hôm nay lại sa sút thế này!”
“Biến sang một bên.” Điền Duy Hoàng nhíu mày, bực dọc hừ một tiếng.
Liên Hoa Sinh nhếch miệng cười: “Hay là, đi Dạ Mị thư giãn với tôi một chút đi?”
“Không đi!” Điền Duy Hoàng lật người, trùm gối lên đầu, quay lưng vào Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh nhướng mày, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Thấy dáng vẻ này của cậu, hình như là thất tình nhỉ. Sao thế? Hôm nay, chắc là đi tìm Lục An tỏ tình rồi hả? Bị từ chối?”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!” Điền Duy Hoàng ngồi dậy, cong chân, tay đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn Liên Hoa Sinh.
Liên Hoa Sinh bật cười, nói: “Đừng có căng cái mặt ra nữa! Nếu cậu nhớ nhung cô vợ sắp cưới kia của cậu quá thì dứt khoát nghỉ nửa tháng luôn đi, đi Hàn Quốc du lịch với cô ta.”
“Cậu tưởng tôi không muốn à? Nhưng bây giờ đang là giai đoạn thử việc để tôi tiếp quản tập đoàn Điền thị, chú họ Điền Nhuận của tôi vẫn luôn rình mò tập đoàn. Nếu lúc này tôi rời đi, chắc chắn chú họ tôi sẽ ra tay.” Đôi mắt đen nhánh của Điền Duy Hoàng trở nên sâu thẳm.
Vì vậy, khoảng thời gian này, anh vẫn luôn ngồi yên bất động.
Vào thời điểm then chốt này, tập đoàn Điền thị không thể là rồng mất đầu được.
Liên Hoa Sinh không hiểu việc tranh đấu gay gắt trên thương trường, Điền Duy Hoàng nói không được, đương nhiên anh ta cũng tin anh, đồng thời còn nhướng mày, nói giúp anh: “Chú họ của cậu không an phận như vậy, hay là tôi lén tiêm cho ông ta một liều thuốc an thần, đến lúc đó chắc chắn ông ta sẽ không tạo phản được.”
“Không cần, tôi sẽ dùng thực lực của tôi để chứng minh bản thân, để ông ta tâm phục khẩu phục!” Trong ánh mắt sâu thẳm của Điền Duy Hoàng hiện lên một tia sáng sâu xa, một lúc sau, ánh mắt lại dần dần khôi phục vẻ bình thản.
Liên Hoa Sinh thoải mái giơ tay lên vỗ vai Điền Duy Hoàng, nở nụ cười thấu hiểu: “Ừm, nghe cậu! Nếu cậu đã không đi Dạ Mị thì tôi đi một mình vậy.”
“Ừm.” Điền Duy Hoàng nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi nằm xuống sofa.
Trước khi đi, Liên Hoa Sinh còn cố ý hỏi một câu: “Cậu thật sự không có hứng thú với Lục An sao?”
Điền Duy Hoàng im lặng không lên tiếng.
Liên Hoa Sinh nở một nụ cười sâu xa: “Nếu cậu đã không hứng thú thì tôi không khách khí đâu nhé.”
Điền Duy Hoàng vẫn im lặng không nói gì.
Sau khi Liên Hoa Sinh rời đi, anh mới nhớ lại lúc anh gặp Lục An hôm nay, hình như không có cảm giác tim đập thình thịch như bình thường.
Đúng, rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy chứ?
Không chỉ không có cảm giác tim đập nhanh hơn, mà đến cả ham muốn đến gần cô cũng không còn nữa.
Cảm giác như thế này, không phải là sau khi tháo mặt nạ cô ra mới có, mà từ lúc cô đeo mặt nạ bước vào đã có rồi.
Điền Duy Hoàng cười khổ, lấy điện thoại trong túi quần ra, không kiềm chế được mà gọi cho Tô Minh Tuyết một cuộc điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.
Có lẽ…
Cô đã ngủ rồi.
Hoặc có lẽ…
Cô không biết là anh gọi đến, vì vậy nên đã xem thành cuộc gọi quấy rối, không muốn để ý đến.
Lớn đến vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy bức bối vì một người phụ nữ.
Hóa ra, tương tư thành bệnh lại đau khổ và đau đớn đến vậy…
Minh Tuyết, tôi nhớ em quá…
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Ắt xì.”
Đồng Đồng Tâm chỉ hắt xì một cái, Đường Thanh Hà đang đứng bên cạnh chọn trang phục sân khấu tối nay cho cô căng thẳng hỏi: “Em lại cảm rồi à? Tối nay còn có thể hát không?”
“Đương nhiên là có thể rồi!” Đồng Đồng Tâm lập tức rút một tờ giấy ra lau mũi, mỉm cười.
Đường Thanh Hà nhìn cô, đột nhiên nhớ đến gì đó, không kiềm chế được mà trêu chọc: “Nói không chừng là ai đang nhớ em đó!”
“Ấy? Thật sao?” Nghe Đường Thanh Hà nói như vậy, người đầu tiên xuất hiện trong đầu Đồng Đồng Tâm là Điền Trung Quân.
Đường Thanh Hà lại nhìn Đồng Đồng Tâm lần nữa, thấy gương mặt tinh tế của cô hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cũng mỉm cười theo, nói: “Chà chà chà! Cái đầu nhỏ này của em lại đang nghĩ đến ai đây?”
Đồng Đồng Tâm nhìn Đường Thanh Hà, khóe miệng khẽ cong lên, tạo thành môt nụ cười nhạt, ánh sáng trong ánh mắt xinh đẹp trở nên vô cùng rõ ràng.
“Chỉ cười mà không nói, trái tim có nơi thuộc về rồi à? Ầu! Đúng rồi! Chị từng nghe Lương Đồng Đức nhắc đến, em lấy chồng rồi nhỉ! Người đàn ông kia… có phải là người qua đêm ở nhà em lần đó, còn tự xưng là bạn trai của em không?”
Đôi mày lá liễu của Đường Thanh Hà cong lên, lời nói được tuôn ra từ đôi môi đỏ mọng của cô tràn đầy sự trêu chọc.
Đồng Đồng Tâm vui vẻ trong lòng, như là phản xạ có điều kiện, buột miệng hỏi ngược lại: “Trung Quân từng tự xưng là bạn trai của em sao?”
Cũng đúng, cô nhớ là, anh từng nói đùa với cô, muốn làm bạn trai của cô.
“Hóa ra người đàn ông đó tên là Trung Quân à!” Đường Thanh Hà không kiềm chế được mà đáp, thật ra, quả thật cô chỉ có thể nghe nói việc có một người đàn ông tốt đang theo đuổi Đồng Tâm từ chỗ bạn trai của cô, cũng chính là anh trai của Đồng Đồng Tâm – Lương Đồng Đức mà thôi.
Chỉ là, cô không biết họ của người ta là gì!
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Hà chợt ý thức được điều gì đó, gần như không suy nghĩ đã hỏi: “Em và chồng em gần đây có xảy ra vấn đề gì về tiền bạc à? Sao em lại bằng lòng đến đây hát cho bọn chị!”
“Em…” Đồng Đồng Tâm ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô mím môi, kéo hai tay của Đường Thanh Hà, nói ra chuyện của cô và Trung Quân ra.
Sau khi nghe Đồng Đồng Tâm kể lại, Đường Thanh Hà nhìn Đồng Đồng Tâm với một ánh mắt rất đồng tình, còn nghiêm túc hứa hẹn: “Em yên tâm, chuyện em làm việc ở đây, chị sẽ giữ bí mật cho em!”
“Vâng, cảm ơn chị dâu, à, không, chị Thanh Hà.” Đồng Đồng Tâm ngại ngùng cười.
Đường Thanh Hà xua xua tay, cười nói: “Chị nghe em gọi chị là chị dâu cũng quen rồi, sau này em cứ gọi là chị dâu tiếp đi!”
“Vâng!” Đồng Đồng Tâm vui mừng gật đầu.
“Tối nay em mặc sườn xám đi! Vừa hay, những bài tối nay toàn là phong cách quốc dân.” Đường Thanh Hà chọn một chiếc sườn xám màu bạc trên giá treo quần áo, ướm trên người Đồng Đồng Tâm.
Dù sao, Đường Thanh Hà chọn trang phục gì cho Đồng Đồng Tâm thì Đồng Đồng Tâm sẽ mặc bộ đó lên sân khấu biểu diễn.
Sau khi Đồng Đồng Tâm thay quần á xong, cô đeo lên chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng, theo Đường Thanh Hà rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Từ giờ đến lúc hát còn hơn nửa tiếng nữa, Đường Thanh Hà thấy nhàm chán, bèn kể với Đồng Đồng Tâm chuyện ngày hôm nay cô đi tìm Thu Dung đi gặp cậu Liên thay Đồng Đồng Tâm.
Đường Thanh Hà không khỏi chế giễu cậu Liên rất dễ lừa, lúc tối khi thanh toán, Phí Nhĩ Nam sẽ bảo người phòng tài vụ chuyển cho Đồng Đồng Tâm một phần tiền hoa hồng của một trăm năm mươi triệu.
Nhưng Đồng Đồng Tâm nghe thấy lời này, trong lòng lại không thể vui nổi, cảm giác bản thân như một người khởi xướng tập đoàn lừa đảo vậy.
Lúc hai người đi qua hành lang dài, qua một chiếc cửa phòng được khép hờ, đột nhiên bên trong truyền đến tiếng đồ sứ vỡ dưới đất.
Đường Thanh Hà lập tức ra hiệu bảo Đồng Đồng Tâm im lặng, lúc đang chuẩn bị dắt tay Đồng Đồng Tâm rời đi, thì lại nghe thấy giọng nói của Thu Dung truyền ra từ bên trong.
“Thập gia, anh muốn làm thế nào, phải như thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”
Thu Dung gần như đang than khóc, giọng nói có chút run rẩy.
Bước chân của Đường Thanh Hà chợt dừng lại, tò mò kéo Đồng Đồng Tâm đến trước cửa phòng.
Đồng Đồng Tâm từng nghe Vãn Hà nhắc tới, trong Dạ Mị, tạm thời có mười người nắm giữ cổ phần, bọn họ gọi mười người này là “gia”.
Chín vị gia khác trong Dạ Mị, Đường Thanh Hà đều đã gặp qua, duy chỉ có Thập gia là bí ẩn nhất.
Đường Thanh Hà giơ tay lên, khẽ đẩy cửa phòng ra.
Thông qua khe hở, chỉ nhìn thấy Thu Dung đang quỳ dưới đất, cong người xuống.
Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn lờ mờ yếu ớt, không nhìn rõ biểu cảm của vị Thập gia đang ngồi trên sofa lúc này như thế nào.
Có điều, thông qua tia lửa mờ nhạt từ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh ta, như có ý nghĩa là có thứ gì đó đang biến mất từng chút một.
“Cô bảo tôi buông tha cho cô? Vậy ai sẽ đền mạng thay cho Anh Ninh?” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo vô tình: “Đừng có mà thử thách tính nhẫn nại của tôi!”
“Anh Ninh không phải do tôi hại chết! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới tin đây? Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Tôi không hại chết Anh Ninh! Tôi không làm! Tôi không làm!” Thu Dung ôm mặt, bất lực bật khóc.
Đây là tình huống gì vậy chứ?
Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đứng ngơ ra ở cửa, lúc này hai người quay sang nhìn nhau.
Có điều, giọng nói của Thập gia kia…
Sao nghe lại giống cậu Liên đến vậy chứ?
Có lẽ Đường Thanh Hà không nhận ra điều này, nhưng người trời sinh đã nhạy cảm với âm sắc như Đồng Đồng Tâm lại có thể nghe ra được.
“Cả đời này, cô đừng mong rời khỏi Dạ Mị! Cô phải mãi mãi bán mình ở nơi này! Để cô từ từ chuộc tội!” Người đàn ông ngồi trên sofa tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng.
“Tôi…” Thu Dung muốn nói lại thôi, tất cả những lời muốn nói đều bị tiếng nức nở che lấp.
Đường Thanh Hà nghe đến đây, khẽ nhíu mày lại, vô thức nắm chặt tay Đồng Đồng Tâm, kéo cô rời khỏi nơi này.
“Chị dâu, chị sao thế?” Một tay của Đồng Đồng Tâm bị Đường Thanh Hà giữ lấy, tay còn lại lắc lư theo nhịp bước chân, đi theo sau Đường Thanh Hà.
Nếu không phải vị Thập gia kia và Thu Dung nhắc đến Anh Ninh, Đường Thanh Hà đã thật sự quên mất chuyện năm năm trước suýt chút nữa Dạ Mị biến bất khỏi Bình Dương rồi.
Đồng Đồng Tâm cũng thấy có chút tò mò, nóng lòng hỏi: “Chị dâu, trong Dạ Mị… có phải từng có người chết không? Có phải Anh Ninh kia chết ở…”
“Đồng Tâm, chắc Vãn Hà từng dạy em, ở Dạ Mị đừng lo chuyện bao đồng, đừng nghe ngóng những chuyện không phải của bản thân mình.” Đường Thanh Hà nghiêm mặt, ngắt những lời Đồng Đồng Tâm định nói, một lúc sau, lại nói tiếp: “Đồng Tâm, em phải nhớ kĩ, từ nay về sau, ở trong Dạ Mị, đừng để ai nhìn thấy gương mặt thật sự của em ngoại trừ chị và ông chủ Phí.”
Đúng nhỉ!
Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại quên mất, hơn nữa vừa quên là quên những năm năm.
Đường Thanh Hà là nhân viên lâu năm ở trong Dạ Mị rồi, mà Phí Nhĩ Nam năm ngoái mới tiếp quản Dạ Mị, vì vậy, Phí Nhĩ Nam không biết chuyện của Anh Ninh.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Mà cô Thu Dung này cũng là người mới vào gần đây, chỉ là Đường Thanh Hà lại không ngờ tới, Thu Dung cũng quen biết Anh Ninh.
Nghe giọng điệu của vị Thập gia kia, giống như đang nói cái chết của Anh Ninh có liên quan đến Thu Dung vậy. Nhưng mà, Thu Dung giống như đã chịu phải ấm ức gì đó lớn lắm vậy, không chịu thừa nhận chuyện này.
Tuy cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng đây đã là chuyện của năm năm trước rồi, Đường Thanh Hà không có ý định để ý đến chuyện này, huống chi, năm đó Anh Ninh cũng không phải người dưới trướng cô.
Có điều, Thập gia dường như đang trút giận thay cho Anh Ninh nên mới nhằm vào Thu Dung đến vậy.
“Lục An, em nhớ rõ cho chị dâu! Ở trong Dạ Mị này, nhất định không được lo chuyện bao đồng!” Đường Thanh Hà nhấn mạnh lại với Đồng Đồng Tâm một lần nữa.
Đồng Đồng Tâm lại gật đầu như gà mổ thóc một lần nữa.
Cứ đi rồi đi, Đường Thanh Hà đột nhiên dừng bước chân lại, nặng nề nói: “Đừng để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của em.”
“Vâng ạ!” Đồng Đồng Tâm gật đầu tiếp.
Thu Dung, Anh Ninh, Thập gia…
Còn có, tại sao chị dâu lại dặn dò đi dặn dò lại với cô là không được để Thập gia nhìn thấy gương mặt thật sự của cô?
Thật ra, Đồng Đồng Tâm vô cùng nghi hoặc, nhưng dường như Đường Thanh Hà không chịu tiết lộ thêm cho cô thêm bất cứ điều gì nữa, cô cũng không dám hỏi thẳng.
Hay là cứ thôi đi…
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Sau khi Đồng Đồng Tâm nghĩ thông suốt, cô theo Đường Thanh Hà đi đến phía sau cánh gà.
Tuy tối nay cũng có khách quý, nhưng vì thiếu hai vị đại gia cậu Liên và cậu Quý, thu nhập của hát chính như cô cũng giảm từ vài chục triệu xuống còn vài triệu.
Có điều, không có sự “quấy rối” của cậu Liên và cậu Quý, Đồng Đồng Tâm lại cảm thấy yên tâm hơn so với trước kia rất nhiều.
Sau khi hát xong năm bài, rất nhanh Đồng Đồng Tâm đã kết thúc màn biểu diễn của mình, vội vã rời đi như thường ngày, bất kì vị khách nam nào chủ động tiến đến bắt chuyện, cô đều nở một nụ cười lịch sự, uyển chuyển từ chối.
Trên đường Đồng Đồng Tâm trở về phòng nghỉ ngơi, Doanh bưng rượu đột nhiên cản đường cô lại, chỉ thấy một tay cô tay bưng khay rượu, một tay ôm bụng.
“Cô… cô làm sao vậy?” Đồng Đồng Tâm quan tâm hỏi han.
Lần trước chuyện Doanh nghe theo lời sai khiến của Quý Vận Hằng bỏ thuốc cô, cô hoàn toàn không biết, nên cô không hề có tâm lí phòng bị với Doanh.
Doanh mím môi, sắc mặt khổ sở, nhìn có vẻ như rất đau khổ: “Tôi… bụng tôi đau quá… nhưng bây giờ buộc phải mang chai rượu này đến tầng phòng VIP 202 tầng karaoke… không thể chậm trễ của khách được.”
“Để tôi mang đi thay cô! Cô mau chóng đi khám đi.” Đồng Đồng Tâm không nói lời nào đã nhận lấy khay rượu trong tay Doanh.
Doanh liên tục gật đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị Lục An, cảm ơn chị nhiều lắm.”
“Không sao! Vậy tôi mang qua đó trước, là phòng số bao nhiêu?” Đồng Đồng Tâm xua xua tay, hỏi.
“Phòng VIP 202 tầng karaoke.” Doanh cố tỏ vẻ đau đớn đáp.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi bưng rượu qua đó.
Doanh nhìn bóng lưng của Đồng Đồng Tâm, khóe miệng vô thức nhếch lên thành một nụ cười xấu xa.
Bãi nước đục này đã có người gánh thay cô ta rồi, cảm giác đúng thật là không tệ!
Đồng Đồng Tâm bưng khay rượu đi đến trước cửa phòng VIP 202 tầng karaoke, cô ấn chuông cửa, nghe thấy tiếng tự động mở khóa của cửa, bèn đẩy cửa đi vào.
Cô vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngỡ ngàng trừng lớn mắt.
Không khí trong phòng bao vô cùng ái muội, ánh đèn ấm áp khiến gương mặt của tất cả mọi người trong phòng đều mơ hồ, trên chiếc sofa dài làm bằng da thật kia có bảy tám người cả nam lẫn nữ đang ngồi ở đó.
“Cởi cởi cởi! Cởi cởi cởi!”
Cả nam lẫn nữ đều hét lên cùng nhau.
Duy chỉ có một cô gái đeo mặt nạ mắt giống cô, mái tóc thả dài đang ngồi ngơ ngác trước chiếc bàn pha lê dài, nhìn chồng tiền giấy trên chiếc bàn, hai tay vô lực rũ xuống hai bên chân, im lặng không lên tiếng.
Đồng Đồng Tâm không hiểu rõ chuyện gì ở nơi này, chỉ biết cô vừa tiến vào thì đã thấy một cảnh như vậy rồi.
“Thu Dung, mau chóng cởi đi! Chúng tôi đều đợi xem đó!” Không biết người phụ nữ nào ngồi trên sofa đột nhiên cao giọng hét lên.
“Đúng thế! Mau cởi đi! Mấy tổng giám đốc của chúng tôi đều đang đợi đó!” Lại có một người phụ nữ nữa hùa theo.
Lúc này, hai tay của Thu Dung nắm chặt lại.
Rất rõ ràng, cô ta không bằng lòng.
“Chỉ cần cô cởi sạch, ba mươi triệu trên bàn này đều là của cô! Đương nhiên, cởi sạch rồi lại nhảy cho chúng tôi thêm một bài nữa, tôi sẽ cho cô thêm sáu mươi triệu!” Một người đàn ông cười nói.
“Đúng vậy! Mau cởi đi!”
“Cởi đi!”
“Cô không cởi cũng phải cởi!”
Lại có giọng nói của vài người phụ nữ cùng vang lên.
Bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong việc trêu đùa, thúc giục Thu Dung cởi quần áo, đều không chú ý đến Đồng Đồng Tâm đang bưng rượu, tiến thoái lưỡng nan trước cửa.
“Tôi không cởi!” Trong tiếng cười nhạo của đám người, Thu Dung cắn môi, giọng nói run rẩy từ chối.
“Ha? Không cởi? Đã ra ngoài bán thân rồi, còn vờ thanh cao?” Đột nhiên, một giọng nói của một người đàn ông đầy giễu cợt vang lên trong phòng bao: “Không cởi cũng được, uống hết bình rượu mà nhân viên phục vụ kia bưng vào, chúng tôi sẽ tha cho cô.”
Cuối cùng cũng có người chú ý đến Đồng Đồng Tâm, Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, dồn hết dũng khí, bưng khay rượu trong tay vào.
Cô bước đến trước bàn pha lê, hơi cong người xuống, nhẹ nhàng đặt chai rượu trên khay rượu xuống bàn.
Chai rượu này là một chai rượu mạnh, chỉ uống một ly thôi thì đã choáng váng hết đầu óc, chứ đừng nói là nguyên một chai như vậy, không phải là đang muốn lấy mạng người ta sao.
Có một giọng nói tự nhắc nhở bản thân vang lên, Đồng Đồng Tâm, đừng lo chuyện bao đồng! Đặt rượu xuống, mau rời đi đi!
Đồng Đồng Tâm cúi đầu xuống, hai tay cầm khay rượu buông xuống trước chân, hơi nghiêng người, lúc chuẩn bị quay người rời đi, bên tai vang đến tiếng cầu xin của Thu Dung.
“Lục An, đừng đi! Xin cô…” Thu Dung khóc nức nở đột nhiên hét lên, khiến Đồng Đồng Tâm sợ hãi lập tức trở nên căng thẳng.
Bất kể là chị Vãn Hà hay là chị Thanh Hà đều từng cảnh cáo cô, ở trong Dạ Mị, đừng lo chuyện bao đồng.
Đồng Đồng Tâm mím môi, cơ thể lại không nghe theo lí trí mà đứng nguyên tại chỗ.
Rõ ràng, trong đầu có một giọng nói đang cảnh cáo cô, bảo cô mau chóng rời đi, nếu không hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng mà, hai chân của cô giống như bị thứ gì đó đóng chặt lại, không thể nào tiến về phía trước dù chỉ một bước.
“Lục An? Cái tên này sao lại quen tai thế nhỉ?” Một người đàn ông tò mò hỏi.
Mà người phụ nữ đang dựa trong lòng người đàn ông kia ghen ghét đáp lại: “Cô ta chính là Lục An bán tiếng hát ở quầy bar nhạc sống! Tổng giám đốc Lưu, anh không biết Lục An này à! Nổi tiếng ở chỗ bọn em lắm đấy! Trước kia có hai vị đại gia điên cuồng thưởng tiền cho cô ấy, hai người đó còn đánh nhau vì Lục An ở quầy bar nhạc sống nữa đó, kết quả mấy ngày này hai vị đại gia đó đột nhiên không đến Dạ Mị nữa. Hơn nữa, Lục An này vừa đến Dạ Mị của bọn em, thì đã được chị Thanh Hà và ông chủ Phí của bọn em chống lưng cho rồi, các cô gái ở chỗ chúng em cũng phải cung kính với Lục An lắm đó, không ai dám đắc tội cô ấy đâu!”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Không sai, Thu Dung cũng ỷ vào điểm này mới đủ dũng khí để cầu cứu Lục An.
Bất kể là nam hay nữ làm việc ở Dạ Mị đều biết Lục An hát ở quầy bar nhạc sống là người của chị Thanh Hà, chị Thanh Hà lại có quan hệ tốt với ông chủ Phí Nhĩ Nam, vậy nên theo tính chất bắc cầu, ông chủ Phí Nhĩ Nam tự nhiên cũng trở thành chỗ dựa của Lục An.
Người mới ở Dạ Mị không có ai may mắn như Lục An, vừa vào ngành đã được chỗ dựa của mình bảo vệ.
Cho dù là người phụ nữ đang giới thiệu kia hay Thu Dung, hay là Doanh kia đều vô cùng ngưỡng mộ Lục An.
Lục An thật sự là người may mắn duy nhất trong Dạ Mị.
Nhưng mà, sự may mắn này của cô trong mắt khách hàng, nhất là đám đàn ông ngông cuồng tự đại, ra ngoài tìm thú vui này chẳng đáng là gì cả.
Người của Dạ Mị đều không dám dây vào Lục An, nhưng đám khách hàng này nào phải người của Dạ Mị.
Bọn họ bỏ tiền ra để đến đây tìm thú vui.
Lời giới thiệu của người phụ nữ không những không khiến đám khách hàng này cố kị ba phần mà ngược lại còn khiến đám đàn ông này càng hăng máu hơn.
“Chà! Phụ nữ ở chỗ này của mấy cưng không những bán tiếng hát mà còn kiêm việc bán rượu à! Nhìn đúng thật là rất thiếu tiền đấy nhỉ! Như vậy đi! Lục An đúng không! Cưng uống hết chai rượu kia, anh đây sẽ cho cưng một trăm năm mươi triệu! Ngoài ra, Thu Dung, cưng cởi hết đồ ra đi! Anh đây sẽ cho cưng ba trăm triệu!” Người đàn ông hào phóng vắt chéo hai chân.
Người phụ nữ dựa vào lòng anh ta đắc ý cười.
Đồng Đồng Tâm lập tức hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô bình tĩnh đi đến bên cạnh Thu Dung, mỉm cười nói: “Gia, tôi không bán rượu. Người bán rượu là nhân viên phục vụ kia, cơ thể cô ấy không khỏe, nên tôi mới thay cô ấy mang rượu tới đây. Ngoài ra, ông chủ chúng tôi tìm Thu Dung có chút chuyện. Tôi và Thu Dung xin phép ra ngoài trước đây!”
“Ha, lấy ông chủ của mấy người ra dọa chúng tôi sao? Cô cũng không nhìn xem, chủ của căn phòng bao này là ai!” Người đàn ông khinh thường nói.
Đồng Đồng Tâm nhíu mày, không muốn để ý đến lời của người đàn ông kia, giơ tay ra nắm lấy tay Thu Dung chuẩn bị rời đi, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của Thu Dung toàn mồ hôi lạnh.
“Ai cho phép hai người rời đi!” Trong góc u tối, một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn, không nhanh không chậm vang lên.
Thu Dung nghe thấy giọng nói này, cơ thể không khống chế nổi mà run rẩy mạnh mẽ.
Đến cả bàn tay đang nắm lấy tay Thu Dung của Đồng Đồng Tâm cũng run rẩy theo tần suất của cô ta.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thu Dung, chỉ thấy dưới cái mặt nạ mắt kia, ánh mắt Thu Dung đầy vẻ sợ hãi, hô hấp của cô ta cũng dần trở nên nặng nề.
“Bị điếc sao?” Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên một lần nữa: “Không nghe thấy tổng giám đốc Lưu nói một người uống rượu, một người cởi đồ ra sao?”
Thu Dung nắm chặt tay của Đồng Đồng Tâm, không muốn buông ra.
Cô ta biết mình làm như vậy sẽ liên lụy đến Lục An, nhưng cô ta thật sự không còn cách nào khác nữa.
Có Lục An ở đây, cô ta ít nhất còn có hi vọng sống sót.
Chị Thanh Hà và ông chủ Phí Nhĩ Nam sẽ không bỏ mặc Lục An, nếu như chỉ có một mình cô ta, chắc chắn ông ta sẽ chết.
Đồng Đồng Tâm cảm nhận được nỗi sợ của Thu Dung, nhìn về phía giọng nói kia, chỉ thấy trong góc phòng u tối có một người đàn ông đang ngồi trên sofa vắt chéo hai chân, ngậm một điếu xì gà trong miệng.
Lúc cô vừa đi vào chỉ mới nhìn qua hoàn cảnh xung quanh, không hề nhìn quá kĩ từng người ngồi ở trong đây, cho nên cô không phát hiện ra người đàn ông vẫn luôn ngồi trong góc kia.
Lúc này, không biết là ai đã bật đèn trong phòng bao lên.
Ánh đèn chiếu xuống người đàn ông kia, khiến anh ta như một vị vua ma cà rồng trong bóng tối, khát máu và cao quý.
Người đàn ông nhổ điếu xì gà trong tay ra, chống cùi trỏ tay lên tay ghế sofa, mu bàn tay chống lên mặt, mặt anh ta còn đeo một chiếc mặt nạ mắt màu vàng.
Dưới ánh đèn vàng, trên gương mặt người đàn ông như được dát một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Người đàn ông ngồi ở đó, khóe miệng cong lên, cơ thể tỏa ra một luồng khí tà mị hút hồn.
Mà đôi mắt sâu thẳm dưới chiếc mặt nạ mắt kia giống như đôi mắt vàng của một con thú săn đang quan sát cô và Thu Dung, dường như muốn xé nát hai người họ ra bất cứ lúc nào.
Sau khi Đồng Đồng Tâm nhìn kĩ vẻ mặt của người đàn ông này, cô không khỏi ngơ ra.
Không ngờ lại là anh ta!
Cậu Liên?!
Anh ta…
Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu thân phận?
Trước đó anh ta còn thưởng tiền cho cô, nghe cô hát.
Giờ anh ta lại ngồi đây, ép một cô gái vô tội cởi đồ cùng đám đàn ông giống như cầm thú kia.
Rốt cuộc cô đã cứu một người đàn ông như thế nào đây?
Có một khoảnh khắc, Đồng Đồng Tâm lại hối hận một lần nữa.
Không chỉ hối hận, mà còn thấy tức giận.
Ghê tởm!
Đồng Đồng Tâm cắn răng, bước đến trước mặt người đàn ông kia, đột nhiên tát thẳng một cái lên mặt anh ta.
Tiếng “chát” vang lên khắp phòng bao, ngay sau đó, căn phòng như chết lặng.
Thu Dung ngỡ ngàng trừng lớn mắt, những người khác đều hít sâu một hơi, ngừng thở lại.
Đồng Đồng Tâm thu tay lại, giận dữ hét lên: “Cho dù anh có giàu có đi chăng nữa cũng không thể giẫm lên tôn nghiêm của người khác như vậy được!”
Bối cảnh thân phận của người đàn ông này không phải quá phức tạp rồi sao?
Không chỉ phức tạp, mà nhân phẩm còn cực kém nữa.
“Thu Dung, chúng ta đi!” Đồng Đồng Tâm mắng xong, quay người kéo tay Thu Dung, không nói lời nào kéo cô ta ra khỏi phòng VIP 202.
Thu Dung bị cô dắt đi, tuy cô ta đã được cứu, nhưng vẫn ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Lá gan của Lục An không phải lớn quá rồi sao?
Hơn nữa, ban nãy…
Thu Dung chợt có chút khó mà tưởng tượng nổi.
Bọn họ cứ ngang nhiên rời khỏi phòng bao như vậy mà lại không có ai cản lại!
Cuối cùng Thu Dung cũng không kiềm chế được, tò mò yếu ớt hỏi: “Lục An… cô là… người như thế nào… của Thập gia?”
Thập, Thập gia?!
Đồng Đồng Tâm ngơ ra, bước chân cũng chợt dừng lại.
“Cô nói gì?”
Mọi chuyện xảy ra một cách đột ngột, Đồng Đồng Tâm quay sang nhìn Thu Dung, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
“Thập gia à! Người đàn ông ban nãy mà cô đánh, là Thập gia…” Thu Dung nói xong, vô thức nấc nghẹn.
“Anh ta, anh ta, anh ta là Thập gia? Chẳng lẽ anh ta không phải cậu Liên sao? Chính là người đàn ông mà thưởng cho tôi nhiều nhất đó!” Đồng Đồng Tâm nói năng có chút lộn xộn.
Thu Dung khẽ lắc đầu, yếu ớt đáp một tiếng: “Anh ta không phải cậu Liên! Anh là chính là Thập gia bí ẩn nhất trong Dạ Mị của chúng ta.”
Tuy cô ta chưa từng gặp cậu Liên, nhưng Thập gia không phải cậu Liên, vì Thập gia không mang họ Liên, điều này cô ta có thể chắc chắn.
Giây phút này, Đồng Đồng Tâm cảm thấy như trời cũng sắp sập xuống rồi.
Xong đời rồi!
Đồng Đồng Tâm buông tay Thu Dung ra, vẻ mặt chán nản, ngồi sụp xuống đất.
Sao ban nãy cô lại kích động vậy chứ?
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Nhưng mắt anh rất giống.
Ngay cả giọng nói cũng...
Suy cho cùng, sao cô có thể nhận nhầm người được?
Rõ ràng anh là “cậu Liên” mà!
Đồng Đồng Tâm nhớ, lần trước cô mua laptop ở trung tâm thương mại, nhưng lại bị người khác buộc bom lên người, chính “cậu Liên” đã đeo mặt nạ cứu cô ra ngoài.
Lúc đó khi anh thay cô tháo gỡ bom, cô vừa liếc mắt đã nhận ra anh, hơn nữa, anh cũng đã thừa nhận.
Sao lần này lại không phải anh chứ?
Thật ra, Thu Dung cũng rất bất ngờ.
“Lục An” tát Thập Gia trước mặt nhiều người như vậy, thế mà anh ấy không hề có phản ứng gì.
“Cô thật sự đã cứu Thập Gia?” Thu Dung vô thức hỏi ngược lại.
Đồng Đồng Tâm giơ tay lên gõ vào đầu mình, chán nản đáp: “Tôi chưa từng cứu anh ấy, lúc nãy là do tôi nhận nhầm người.”
“Xin lỗi, tôi đã liên lụy cô rồi, giờ cô mau đi tìm chị Thanh Hà và ông chủ Phí đi! Chắc chắn hai người bọn họ sẽ bảo vệ cô.” Thu Dung thâm trầm nói.
Đồng Đồng Tâm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Thu Dung đang đứng chán chường, yếu ớt hỏi: “Vậy còn chị?”
“Thập Gia hận tôi, lần này tôi may mắn tránh được một kiếp, lần sau anh ấy sẽ nghĩ cách khác để trừng trị tôi, dù thế nào, hôm nay tôi cũng giữ được danh tiết của mình, cảm ơn cô, đồng thời cũng xin lỗi cô, vì đã kéo cô xuống nước.” Thu Dung gượng cười, cô sống quá hèn mọn, đến mức phải cầu xin người khác mới có thể sống sót.
Thu Dung đã hạ mình xin lỗi cô ba lần rồi, cô còn có thể nói gì được?
Đồng Đồng Tâm đứng dậy, mỉm cười, xua tay nói: “Chuyện này đều tại tôi! Lúc nãy tôi quá kích động! Tôi không nên...” tát Thập Gia.
Đồng Đồng Tâm chưa kịp hết nói vế sau, vì lúc cô vô tình liếc nhìn phía sau Thu Dung, không ngờ vị Thập Gia kiêu ngạo đeo mặt nạ đó đã dẫn hai vệ sĩ đuổi theo bọn họ.
“Cái, cái đó... Thu, Thu Dung... tôi cảm thấy... chúng ta...” Đồng Đồng Tâm không khỏi lắp bắp.
Thu Dung nhìn theo tầm mắt của Đồng Đồng Tâm, vô thức xoay người lại, đúng lúc đối diện với con ngươi đen láy lạnh lùng của Thập Gia.
Giờ cô hoàn toàn không thể chạy trốn.
Đây là “Dạ Mị”, bọn họ có thể chạy đi đâu đây?
Thu Dung khẽ nhíu mày, hạ quyết tâm, dang hai tay đứng chắn trước mặt Đồng Đồng Tâm, bảo vệ cô ở phía sau.
“Thập Gia, Lục An là bị tôi liên lụy, xin anh... xin anh hãy tha cho cô ấy...” Thu Dung cắn môi, e dè nói, giọng nói hơi run rẩy, ánh mắt thoáng qua tia sáng.
Đồng Đồng Tâm biết mình không thể thoát được, nên ảo não vỗ trán, hối hận vì lúc nãy cô thật sự quá kích động, không có đầu óc, mới nhận lầm người còn tát vào mặt Thập Gia.
Nếu giờ cô sửa chữa, chắc cũng còn kịp đúng không?
Nhưng cô phải sửa chữa thế nào?
Trong lòng Đồng Đồng Tâm nóng như lửa đốt, trong đầu không có một chút manh mối nào.
Quả nhiên kích động là ma quỷ!
Mắt thấy Thập Gia đang từng bước tới gần, cả người Thu Dung càng run rẩy hơn.
“Thập Gia! Lục An là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh, anh... anh không được động vào cô ấy.”
Thu Dung bỗng gào lên.
Câu nói này giống như tin dữ, sấm sét giữa trời quang, làm Đồng Đồng Tâm phải chấn động.
Chị Thu Dung à!
Cô đã đủ xui xẻo rồi, thế mà cô còn bịa đặt trong thời khắc mấu chốt này nữa.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thu Dung, thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Thập Gia bỗng ngừng bước, mím đôi môi mỏng.
Thu Dung nắm tay Đồng Đồng Tâm, rồi kéo cô ấy tới trước mặt mình, ấp úng nói: “Thập Gia, lúc nãy, lúc nãy chắc anh cũng cảm thấy, cảm thấy Lục An và Anh Ninh rất giống nhau đúng không?”
Đồng Đồng Tâm cảm thấy mình rất lúng túng.
Rõ ràng cô cảm thấy Thập Gia rất giống cậu Liên, sao giờ lại biến thành cô rất giống Anh Ninh nào đó?
“Nếu Thập Gia không tin, thì có thể hỏi chị Thanh Hà.” Thu Dung thấy Thập Gia luôn im lặng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, tiếp tục lấp liếm lời nói dối.
Chỉ cần Thanh Hà tới đây, chắc chắn sẽ có cách giúp hai cô chạy thoát.
Chí ít đây là cách có thể Lục An.
Thu Dung thầm nghĩ như thế.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại không biết trong lòng Thu Dung đang tính toán điều gì.
Giờ cô không biết phải nói gì mới đúng, nên cách tốt nhất là ngậm miệng lại, không nói gì cả.
Nói ít làm nhiều!
Bốn chữ này bỗng hiện lên trong đầu Đồng Đồng Tâm.
“Ha, phụ nữ đê tiện vẫn là phụ nữ đê tiện, tôi có thể tin lời hạng người như cô à?” Thập Gia nhếch miệng phản đối, ra lệnh: “Mấy cậu dẫn hai người phụ nữ này tới phòng VIP của tôi đi.”
“Vâng!” Hai vệ sĩ đứng sau Thập Gia đồng thanh đáp.
Thu Dung kéo Đồng Đồng Tâm định xoay người bỏ chạy, ai ngờ sau lưng cũng bị người của Thập Gia bao vây.
“Bốp...” Tiếng tát vang vọng khắp phòng trà, có mấy nhân viên nữ đang trốn ngoài cửa xì xào bàn tán, lén lút thò đầu vào xem xét tình huống trong phòng, ai cũng tò mò xem náo nhiệt.
Đường Thanh Hà thu tay về, hơi đau nhói nên lắc lắc, tức giận chỉ vào mũi Doanh bị cô tát ngã xuống sàn.
“Là ai cho cô lá gan bảo Lục An đưa rượu thay cô hả?”
Có ai trong “Dạ Mị” mà không biết Lục An là người của Đường Thanh Hà cô.
Trong lòng mọi người đều biết rõ Đường Thanh Hà bảo vệ Lục An, đối xử với cô ấy như em gái ruột.
Nhưng có mấy người cứ thích gây thị phi.
Đường Thanh Hà một tay chống nạnh, hung ác nhìn chằm chằm Doanh.
“Em, em không có... em bỗng... bỗng thấy đau bụng, đúng lúc gặp chị Lục An... là chị Lục An tốt bụng, chủ động đi bưng rượu giúp em... chị Thanh, chuyện này thật sự không liên quan đến em.” Doanh quỳ dưới sàn, nức nở giải thích.
“Sao cô không gọi người khác, mà cứ phải là Lục An, cô cố tình đúng không?” Giờ Đường Thanh Hà đã cực kỳ tức giận.
Tin Thập Gia dẫn Thu Dung và Đồng Đồng Tâm đi đã truyền tới tai cô.
Sở dĩ cô nổi giận như giờ là vì vẫn còn một nguyên do nữa, đó là cô tạm thời chưa nghĩ ra cách, không biết phải cứu Đồng Đồng Tâm ra bằng cách nào.
Thập Gia là một trong những cổ đông của “Dạ Mị”, nên cô không đắc tội được, ngay cả Phí Nhĩ Nam cũng bó tay với chuyện này, còn cố ý né tránh, không chịu giúp cô nói đỡ cho Đồng Đồng Tâm.
Rốt cuộc Thập Gia là ai?
Mặc dù mọi người chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, nhưng ai cũng biết, lòng dạ Thập Gia độc ác, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt đẹp.
Trước đây, khi Anh Ninh vẫn còn sống, nếu gặp rắc rối gì, có thể nhờ cô ấy đi khuyên nhủ Thập Gia.
Nhưng từ khi Anh Ninh mất, tính tình Thập Gia càng trở nên lãnh khốc vô tình.
Giờ...
Rốt cuộc cô phải làm sao đây?
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
“Thanh Hà! Cô đánh người của tôi cũng phải nói trước với tôi một tiếng chứ?”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nữ phách lối.
Đường Thanh Hà không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Doanh nhìn thấy Vãn Hà – cấp trên của mình khoan thai tới muộn, mặc dù trong lòng hơi oán hận, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ước ao.
Coi như cô được cứu rồi.
Đường Thanh Hà liếc nhìn Vãn Hà, rồi khoanh tay lại, vẻ mặt không vui.
Trong “Dạ Mị”, có năm người phụ nữ cùng cấp bậc với Đường Thanh Hà, nhưng quan hệ giữa cô và Vãn Hà là tốt nhất, cô ta cũng giống như cô, là “thế hệ trước” trong “Dạ Mị”, cùng cô tiến vào đây.
Vãn Hà nhếch đôi môi đỏ, cười rạng rỡ, rồi đi tới phía sau Đường Thanh Hà, vươn tay ra, khẽ khoác vai cô ấy, vừa massage vừa an ủi: “Thanh, tôi có một cách giúp được cô, nếu cô không hạ hỏa, tôi sẽ không nói cho cô nghe.”
“Cô nói thật?” Đường Thanh Hà ngạc nhiên xoay người lại, mừng rỡ nhìn Vãn Hà.
Vãn Hà khẽ cười gật đầu, rồi liếc nhìn Doanh đang quỳ dưới sàn, khẽ nhướng mày với Đường Thanh Hà.
Đường Thanh Hà hiểu ý liếc nhìn Doanh, rồi lại nhìn vào mắt Vãn Hà, khẽ cười đáp: “Nếu cô có cách có thể giúp tôi đưa Lục An ra khỏi tay Thập Gia một cách bình yên vô sự, thì tôi sẽ thả Doanh ra.”
“Ây yo! Tôi đâu có nói cô phải thả Doanh ra! Doanh tự ý rời khỏi vị trí, tất nhiên phải bị trừng phạt rồi, Thanh, cô nói thử xem, tôi phải phạt cô ta thế nào?” Vãn Hà cố ý cười yếu ớt.
Làm chị em với Vãn Hà nhiều năm như vậy, tất nhiên Đường Thanh Hà hiểu rõ ẩn ý khác trong câu nói của cô ta.
“Lúc nãy tôi đã tát cô ta một cái rồi, coi như trút giận thay Lục An, còn cô muốn trừng phạt thế nào thì tùy cô, cô cứ dẫn người của cô về đi.” Đường Thanh Hà hờ hững đáp.
Vãn Hà cười ngầm hiểu, rồi nói tiếp: “Tôi đã sai người đi mời cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia rồi! Lục An nhà cô sẽ nhanh chóng trở về bình an vô sự thôi.”
“Cái gì? Cô gái có thể khuyên nhủ Thập Gia? Cô ta là ai?” Đường Thanh Hà mơ màng hỏi.
Vãn Hà mím môi, giơ ngón trỏ lên lắc lắc: “Tôi phải giữ bí mật chuyện này, nói tóm lại, chắc chắn Lục An sẽ trở về bên cô.”
“Được rồi!” Mặc dù Đường Thanh Hà nửa tin nửa ngờ về câu nói của Vãn Hà, nhưng vẫn mang tâm trạng “ôm tia hy vọng cuối cùng”, chỉ có thể ngồi đợi kết quả.
“Bốp... bốp...”
Người đàn ông tát mạnh hai cái, Đồng Đồng Tâm chỉ cảm thấy cả mặt mình đau rát, đến mức không nói nên lời, một mùi máu tanh bỗng tràn vào khoang miệng, rồi chảy ra từ khóe miệng cô.
Thu Dung quỳ dưới sàn, thân trên gần như nằm rạp dưới sàn, không ngừng cầu xin người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa: “Thập Gia, cầu xin anh! Đừng đánh Lục An nữa! Anh hãy đánh tôi đi!”
“Cô thật biết giả vờ, trước đây lúc cô xuống tay với Anh Ninh, sao không thấy cô tốt bụng như thế?” Thập Gia hừ lạnh.
Vừa nhắc đến “Anh Ninh”, Thu Dung đang quỳ dưới sàn bỗng khóc không thành tiếng: “Tôi không hại chết Anh Ninh... không phải tôi... thật sự không phải tôi... tôi phải làm thế nào... anh mới có thể tin tưởng tôi?”
“Người đâu, dắt ‘Yaza’ tới đây, rồi nhúng tay cô ta vào nước sốt thịt, đút cho ‘Yaza’ ăn.” Thập Gia phớt lờ lời nói của Thu Dung, lạnh lùng ra lệnh.
Thu Dung nghe đến đây thì sợ đến mức tiếng khóc bỗng im bặt, sợ hãi bò đến dưới chân Thập Gia, vội ôm chân anh ta, cầu xin cho Đồng Đồng Tâm ngay: “Thập Gia! Thập Gia! Đừng mà! Anh đừng đối xử với Lục An như thế! Tôi sai rồi, anh lấy tay tôi đút cho Yaza ăn, được không? Lục An vô tội, hơn nữa, cô ấy... cô ấy thật sự là em gái thất lạc nhiều năm của Anh Ninh. Nếu anh không tin, thì có thể đi điều tra, đợi anh điều tra rõ rồi, hẵng xử lý tôi, tôi cầu xin anh đó! Anh không thể ngược đãi em gái Anh Ninh như vậy, Anh Ninh ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy bất an.”
“Đồ phụ nữ đê tiện! Cô có tư cách gì mà nhắc đến Anh Ninh trước mặt tôi?” Thập Gia quát, rồi tức giận nhấc chân, đạp mạnh vào ngực Thu Dung, làm cô ngã xuống sàn.
Bên này, dù Đồng Đồng Tâm vùng vẫy thế nào, thì cả người cô vẫn bị người khác giữ chặt dưới sàn, tay phải càng bị người khác cưỡng ép nhúng vào thùng nước sốt thịt đầy dầu mỡ.
Đúng lúc này, một người đàn ông đeo kính đen, mặc vest mang giày da, dắt một con chó cao gần 1m bước ra từ phòng trong.
Lúc Thu Dung nhìn thấy con becgie Đức như hung thần ác sát, thì sợ đến mức ngất xỉu.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt, đối diện với chó săn “Yaza”.
Người bên cạnh bưng thùng nước sốt thịt đó đi, mũi becgie Đức “Yaza” hít hít, rồi nhe răng trợn mắt lè chiếc lưỡi màu hồng ra.
Ngoan!
Ngoan!
Em tên Yaza, đúng không?
Yaza, ngoan nào!
Chúng ta là bạn bè, em không được tổn thương chị.
Chúng ta là bạn bè!
Là bạn bè!
Là bạn bè!
Đồng Đồng Tâm sợ hãi nhìn chằm chằm vào mắt becgie Đức Yaza, không ngừng dùng ánh mắt truyền đạt lời nói thầm trong lòng cho chó săn lớn Yaza.
Từ nhỏ cô đã theo bà ngoại học y, bà ngoại cô chữa bệnh cho người lẫn động vật, nên cô cũng học được ngôn ngữ một số loài động vật.
Giờ tai becgie Đức Yaza dựng đứng, hơn nữa còn không ngừng lè lưỡi, vẫy đuôi, chứng minh nó là bạn tốt của cô.
Lúc Đồng Đồng Tâm dần buông lỏng cảnh giác, becgie Đức bỗng sủa lớn về phía cô.
Một giây sau, nó nhấc hai chân trước lên, đột ngột nhào về phía Đồng Đồng Tâm.
Ngay cả người đàn ông đang cầm dây xích chó cũng bất ngờ trước tình huống này, dây xích tuột khỏi lòng bàn tay, đành phải trơ mắt nhìn becgie Đức Yaza nhào về phía trước.
Hai người đàn ông đang giữ Đồng Đồng Tâm, thấy con chó lớn cực kỳ hung hãn chạy tới, cũng sợ đến mức lùi về sau mấy bước.
Đồng Đồng Tâm không kịp né tránh, thấy becgie Đức bay tới cũng sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.
Hầu như ai cũng nín thở, chỉ có Thập Gia là bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt đen dưới lớp mặt nạ híp thành một đường thẳng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng mình “chết chắc rồi”, ai ngờ trên mặt lại truyền tới cảm giác nóng hổi dính dính, trên người như có vật nặng đang đè lên cô, làm cô hơi khó thở.
Lúc cô mở mắt ra thì Yaza đang cười với cô.
Đồng Đồng Tâm vội ngồi dậy, mông đặt dưới sàn, hai tay chống đỡ lùi về sau hai bước.
Becgie Đức luôn nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Đồng Tâm, bỗng rất ngoan ngoãn ngồi dưới sàn, đuôi lớn như cây lau nhà, không ngừng quét qua quét lại.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Đồng Đồng Tâm cũng rất ngạc nhiên.
Becgie Đức thấy Đồng Đồng Tâm không nhúc nhích, nên lăn một vòng dưới sàn, rồi lại há miệng lè lưỡi màu hồng ra với cô.
Đồng Đồng Tâm sửng sốt một lát, giờ mới hiểu rõ nên vươn tay ra, đặt lên đầu becgie Đức Yaza thăm dò, rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Lúc này, mọi người đều nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
“Yaza, tên của em rất hay! Chào Yaza! Chị là Đồng Tâm, chúng ta là bạn tốt của nhau.” Cuối cùng Đồng Đồng Tâm cũng thả lỏng tinh thần, vươn tây nâng mặt Yaza lên, rồi dịu dàng hôn lên mi tâm của nó.
Yaza rất ngoan ngoãn để mặc Đồng Đồng Tâm điều khiển, dù trên tay cô có mùi nước sốt thịt, nhưng nó không hề liếm tay cô.
“Đồng Tâm? Cô thật sự là Đồng Tâm à?” Một giọng nữ mềm mại bỗng vang lên từ phía cửa.
Đồng Đồng Tâm nhìn qua đó, chỉ thấy một cô gái mặc đồ học sinh đang đi vào cửa.
“Nhã San?!” Đồng Đồng Tâm sửng sốt.
Quý Nhã San đi tới, lúc quỳ xuống, một tay cô ta vỗ đầu becgie Đức Yaza, một tay tháo mặt nạ lông trắng trên mặt Đồng Đồng Tâm xuống.
“Đúng là cô rồi!” Quý Nhã San ngạc nhiên.
Cô vừa đi tới cửa trước, thì nghe thấy tiếng có ai đó đang nói chuyện Yaza.
Lúc nghe thấy cô ấy nói “Chị là Đồng Tâm”, cô vẫn còn nghe ngờ có phải mình nghe lầm rồi không.
“Sao cô lại ở đây?” Hai người gần như đồng thanh.
Cùng lúc đó, khi Thập Gia nhìn thấy mặt Đồng Đồng Tâm cũng nhất thời trợn tròn mắt.
“Mặt cô làm sao vậy? Ai đánh cô?” Quý Nhã San thấy mặt Đồng Đồng sưng đỏ lên, thì hơi đau lòng sờ mặt cô ấy.
Đồng Đồng Tâm chỉ có thể gượng cười.
Cô tát người ta một cái, người ta tát lại hai cái, thì cô có thể nói gì được?
Quý Nhã San đảo mắt, gần như hiểu rõ chuyện gì đó, nên đứng dậy từ trước mặt Đồng Đồng Tâm đi tới chỗ Thập Gia.
Lúc Đồng Đồng Tâm đang tò mò tại sao Quý Nhã San lại xuất hiện ở đây, thì cô ta bỗng ngồi lên đùi Thập Gia, rồi hai tay vòng qua cổ, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Thập, Đồng Tâm là bạn thân em, sao anh có thể sai người đánh cô ấy?”
“Chẳng phải em nói, em chưa từng kết bạn à?” Thập Gia thu hồi tầm mắt nhìn Đồng Đồng Tâm, rồi vươn tay ôm eo Quý Nhã San, kéo cô vào lòng mình.
“Đó là vì không ai chịu làm bạn với em, còn Đồng Tâm thì đồng ý.” Quý Nhã San tinh nghịch chớp mắt.
Mắt Thập Gia hơi u ám.
Quý Nhã San vội hôn lên mặt Thập Gia, tiếp tục dùng giọng nói mềm mại nũng nịu: “Thập, anh tha cho Đồng Tâm đi, được không? Và bạn cô ấy nữa, Đồng Tâm là bạn em, nên bạn cô ấy cũng là bạn em. Nếu Đồng Tâm bị thương, em sẽ đau lòng, nếu bạn cô ấy bị thương, cô ấy sẽ đau lòng, mà cô ấy đau lòng thì em cũng không vui.”
Quý Nhã San vừa dứt lời, Đồng Đồng Tâm nhất thời không dám tin nhìn Quý Nhã San.
Thập Gia vẫn im lặng, chỉ nhấc tay lên.
Vệ sĩ dắt chó đó lại dắt becgie Đức Yaza vào phòng trong.
Quý Nhã San thấy thế thì thừa cơ nói tiếp: “Anh xem, ngay cả Yaza bình thường không bao giờ tiếp xúc với người lạ, cũng thích Đồng Tâm như vậy. Nếu Thập vẫn không tha cho cô ấy, e rằng Yaza cũng sẽ không vui.”
“Hôm nay không phải cuối tuần.” Thập Gia hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tất nhiên Quý Nhã San biết ẩn ý trong câu nói của anh ta.
Không sai, chỉ có cuối tuần anh mới cho cô ở bên anh.
Giờ cô bỗng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn muộn như vậy, rõ ràng cô được người khác nhờ vả, gọi tới đây.
Tất nhiên Quý Nhã San sẽ không bán đứng người gọi cô tới đây, thế là cô càng thân mật ôm cổ Thập Gia, khẽ chôn đầu lên vai anh, mỉm cười, dịu dàng làm nũng: “Em nhớ anh đến mức không ngủ được, nên tới đây thử vận may, xem thử anh có ở đây không?”
“Được!” Thập Gia lạnh lùng đáp, nhéo mạnh vào eo Quý Nhã San: “Nhìn dáng vẻ của em, đã bị người khác nuôi mập lên rồi, em nên vận động giảm béo thôi. Tối nay em hãy qua đêm ở đây với anh đi.”
Sắc mặt Quý Nhã San nhất thời cứng đờ, nụ cười dần dập biến mất.
Đồng Đồng Tâm vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, đã bị vệ sĩ của Thập Gia kéo ra ngoài cửa cùng Thu Dung.
Mấy vệ sĩ đều đứng canh ngoài cửa, trong phòng chỉ còn lại Quý Nhã San, Thập Gia và becgie Đức Yaza.
Đồng Đồng Tâm bỗng cảm thấy đau lòng.
Lúc nãy...
Nếu cô không nhìn lầm...
Nhã San không muốn qua đêm ở đây đúng không?
Đồng Đồng Tâm cúi đầu, muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Lúc nãy bị tát hai cái đau như thế, vậy mà cô chẳng hề muốn khóc, nhưng lúc nãy, khi nhìn thấy ánh mắt không tình nguyện của Quý Nhã San, tim cô bỗng đau nhói.
Giờ Thu Dung cũng đã tỉnh lại, thấy Đồng Đồng Tâm đang dìu mình, thì vội kéo tay cô ấy, quan sát kỹ lưỡng: “Lục An, tay cô, tay cô...”
“Tay tôi không sao.” Đồng Đồng Tâm trầm giọng đáp.
Lúc này Thu Dung mới nhìn lên mặt Đồng Đồng Tâm, trong lòng bỗng sửng sốt.
Giống!
Khuôn mặt này...
Khá giống với Anh Ninh.
Cô biết, nếu Thập Gia nhìn thấy khuôn mặt này của Lục An, chắc chắn sẽ tha cho cô ấy.
Đồng Đồng Tâm thấy Thu Dung nhìn chằm chằm mình, thì vô thức ngẩng đầu, sờ mặt mình hỏi: “Có phải mặt tôi bị đánh sưng lên rồi không?”
“Tôi xin lỗi!” Thu Dung gập người 90 độ, xin lỗi Đồng Đồng Tâm lần nữa.
Đồng Đồng Tâm vội đỡ Thu Dung đứng dậy, trong lòng luôn cảm thấy chuyện này là do cô.
Nếu cô không nhận lầm người, không tát Thập Gia, có lẽ sẽ không...
Hơn nữa, cô cũng sẽ không hại Nhã San...
Lúc Đồng Đồng Tâm lại nghĩ đến Quý Nhã San, thì xoay người định gõ cửa, nhưng bị hai vệ sĩ đứng trước cửa ngăn cản.
Cô ấy xem cô là bạn, nhưng cô lại chẳng giúp được gì cho cô ấy.
Thu Dung thấy Đồng Đồng Tâm vẫn muốn “trêu chọc” Thập Gia, thì đi tới ngăn cản ngay, rồi kéo cô ấy tới cửa thang máy.
“Lục An, cô đừng đi trêu chọc Thập Gia nữa. Anh ta thật sự không phải người chúng ta có thể chọc được đâu.” Thu Dung vội nắm tay Đồng Đồng Tâm, vừa kéo cô ấy rời đi cùng mình, vừa khẽ khuyên nhỉ.
Thật ra, lúc nãy cô chỉ giả vờ bị dọa sợ rồi ngất xỉu thôi.
Vì cô sợ tình huống như vậy, thậm chí còn không dám đối mặt.
Ngộ nhỡ tay Lục An bị becgie Đức Yaza cắn đến mức máu thịt be bét, rồi cô sẽ nói mình không biết chuyện gì cả, hoặc giả điên giả khùng để lừa gạt.
Miễn sao bản thân cô có thể sống tiếp, còn những thứ khác không quan trọng.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Nên những chuyện xảy ra sau đó, kể cả đoạn đối thoại mờ ám giữa người phụ nữ tên là “Nhã San” và Thập Gia, cô đều nghe thấy rất rõ.
Cô luôn cho rằng, Thập Gia yêu Anh Ninh như vậy, nên sau khi cô ấy chết đi, anh ta mới hận cô đến tận xương tủy.
Hóa ra, ha, người đàn ông này chỉ như vậy.
Dù Anh Ninh mất rồi, anh ta vẫn có thể yêu người phụ nữ khác.
Vậy Anh Ninh yêu Thập Gia như vậy thì tính là gì?
Đáy lòng Thu Dung thầm chế giễu, bỗng cảm thấy không đáng cho Anh Ninh khi từng yêu Thập Gia sâu đậm đến thế.
Đồng Đồng Tâm vừa mới bước vào phòng nghỉ ngơi của mình, đã bị Đường Thanh Hà đi tới ôm vào lòng.
Đường Thanh Hà quan sát Đồng Đồng Tâm từ trên xuống dưới, đau lòng vuốt ve mặt cô, làm cô đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Con bé ngốc này! Chị và Vãn Hà đã dặn em thế nào? Em bớt lo chuyện bao đồng, nhúng tay vào chuyện người khác đi, lần này thì hay rồi, mặt bị người ta đánh đến mức sưng húp lên!” Đường Thanh Hà không nhịn được quở trách đánh vào cánh tay Đồng Đồng Tâm.
Đồng Đồng Tâm không hề né tránh mà ngược lại còn tươi cười an ủi Đường Thanh Hà: “Chị dâu, chị đừng giận, cũng đừng đau lòng cho em, chẳng phải em vẫn quay về bình an à?”
“Ai đau lòng cho em? Chị không thèm đau lòng vì em, chị chỉ đau lòng nếu em không tới đây hát, thì chị sẽ không nhận được tiền hoa hồng.” Đường Thanh Hà nói một đằng nghĩ một nẻo.
Đồng Đồng Tâm chỉ lặng lẽ cười, nhưng trong lòng rất vui mừng.
Có “người thân” bảo vệ ở nơi phức tạp như “Dạ Mị” thật tốt.
Chí ít cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
“Chị Hà, đây là thuốc mỡ mà Thập Gia bảo tôi mang đến cho cô Lục An thoa mặt, có thể đánh tan máu bầm tiêu sưng.” Trong lúc Đồng Đồng Tâm và Đường Thanh Hà đang nói cười, thì nữ bác sĩ trong phòng y tế “Dạ Mị” cầm một chai thuốc mỡ tới gõ cửa phòng nghỉ ngơi.
“Cô cứ để trên bàn chỗ cửa đi!” Đường Thanh Hà tức giận nói.
Nữ bác sĩ đặt chai thuốc mỡ xuống bàn bên cạnh cửa.
Cô còn chưa xoay người rời đi, đã thấy Đồng Đồng Tâm đi tới, cầm chai thuốc mỡ lên, không hề cảm kích ném thẳng vào trong thùng rác dưới sàn.
“Cô...” Nữ bác sĩ thấy hành động này của Đồng Đồng Tâm thì định nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống bụng.
Đồng Đồng Tâm nhíu mày, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình định về nhà.
Đường Thanh Hà làm như không nhìn thấy gì cả.
Nữ bác sĩ tự biết mình bị bẽ mặt, nên phất tay rời đi.
Nữ bác sĩ này là người của Thập Gia, bình thường sẽ không có ai trong phòng y tế, nên cô ta không ở trong “Dạ Mị”, giờ bỗng xuất hiện ở đây, chắc chắn là bị Thập Gia tạm thời gọi tới.
Nữ bác sĩ vừa rời đi, Đường Thanh Hà đã huých cùi chỏ vào cánh tay Đồng Đồng Tâm hỏi: “Sao thế, em sợ anh ta hại em à?”
Đồng Đồng Tâm gật đầu, rồi tươi cười nói: “Chị dâu, tối nay chúng ta cùng về nhà đi!”
“Được! Dù gì tối nay người của chị cũng tan làm rồi, nên có thể về nhà trước.” Đường Thanh Hà khẽ cười đáp.
Trên đường về, Đường Thanh Hà đã nói cho Đồng Đồng Tâm biết, là Vãn Hà nhờ người tới tới cứu cô và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, nên muốn biết người đó là ai.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng Đường Thanh Hà biết, thầm nghĩ ngay cả chị dâu cũng không biết, chắc chắn là do Quý Nhã San không muốn cho nhiều người biết chuyện của cô ta, đành phải nói dối với Đường Thanh Hà, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Đường Thanh Hà mím môi, cảm thấy cũng đúng, hình như chỉ có mình Vãn Hà quen biết người đó, hơn nữa chưa chắc Vãn Hà đã tiết lộ người đó là ai, có quan hệ gì với Thập Gia.
Nhưng người có thể cùng lúc cứu Đồng Đồng Tâm và Thu Dung ra khỏi tay Thập Gia, thì nhất định phải có quan hệ thân thiết.
Trên sofa bên cạnh đèn ngủ, người đàn ông đang kẹp một điếu thuốc, rồi giơ tay lên từ tốn rít một hơi, tay còn lại để điện thoại bên tai nghe máy.
Trong phòng, khói trắng lượn lờ, ánh sáng mờ ảo nửa che nửa đậy lên khuôn mặt hoàn hảo như bức tượng điêu khắc của anh.
“Bác sĩ Lữ nói, Lục An đã ném thuốc mỡ vào thùng rác.”
Thập Gia nghe đối phương báo cáo xong thì dứt khoát cúp máy.
Ngay cả tính cách cũng giống Anh Ninh đến thế...
Chẳng lẽ...
Thập Gia lại cầm điện thoại lên, gọi lại một cuộc, rồi ra lệnh: “Cậu mau điều tra toàn bộ tài liệu về Lục An cho tôi, bao gồm thân thế bối cảnh của cô ấy, tất cả đều phải điều tra rõ ràng cho tôi.”
Trong phòng, Quý Nhã San đang nằm trên giường, nhưng chỉ đang giả vờ ngủ.
Tối nay, Thập Gia không hề muốn cô, cô rất hạnh phúc vì anh đang tuân thủ nguyên tắc, nhưng...
Thập Gia đang hứng thú với Đồng Tâm ư?
Anh định để Đồng Tâm thay thế cô sao?
Trong lòng Quý Nhã San bỗng cảm thấy mất mát.
Lẽ ra cô phải vui mới đúng.
Cuối cùng cô cũng có thể kết thúc mối quan hệ bao nuôi này.
Nhưng tại sao cô lại không vui nổi?
Thật ra trong khoảng thời gian được anh bao nuôi, cô đã sống rất tốt.
Được ăn no mặc ấm, tiền bạc rủng rỉnh, thậm chí cô muốn gì, anh cũng mua cho cô.
Chỉ cần cô muốn, thì không có thứ gì Thập Gia không làm được.
Chẳng phải anh rất cưng chiều cô à?
Quý Nhã San nắm chặt ra giường trước ngực, trằn trọc không ngủ được.
Chắc chắn người đàn ông đang ở ngoài phòng cũng thức trắng đêm nay.
Vì anh đang quan tâm Đồng Tâm, cảm thấy hứng thú với chuyện của cô ấy.
Điều làm Quý Nhã San ngạc nhiên là, tại sao Thập Gia bỗng cảm thấy hứng thú với Đồng Đồng Tâm?
Chẳng phải trước đó anh định lấy tay Đồng Tâm cho Yaza ăn à?
Đúng vậy.
Thập Gia luôn vui buồn thất thường, tâm tư thâm trầm khó đoán.
Cô đã ở bên anh lâu như vậy, nhưng chưa thực sự hiểu rõ sở thích của anh.
Có lẽ, tối nay là một đêm không ngủ.
Hôm sau.
Đồng Đồng Tâm thức dậy từ sáng sớm, đánh răng rửa mặt ăn sáng xong, thì bôi thuốc mỡ lên mặt, rồi đeo khăn che mặt mỏng, cầm điện thoại và chìa khóa ra khỏi nhà.
Chiều nay, Điền Trung Quân sẽ về nhà ăn tối, nên cô phải ra ngoài mua chút đồ tươi.
Còn mặt cô đang bôi thảo dược do cô tự chế, đen thui thùi lùi, nếu Trung Quân hỏi, cô sẽ nói là mình bị dị ứng, để qua cửa.
Vừa nghĩ tới cuối cùng Trung Quân cũng trở về, trong lòng Đồng Đồng Tâm rất vui vẻ, sau khi ra khỏi cửa, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vì trên mặt đeo khăn mỏng, nên lúc ra ngoài rất thu hút sự chú ý.
Nhưng Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khác thường của người xung quanh, miệng cô ngâm nga bài hát vui vẻ, tung tăng đi về phía chợ.
Lúc cô đi tới ngã tư, một chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió bỗng dừng trước mặt, chặn đường cô.
Đồng Đồng Tâm ngơ ngác nhìn chiếc xe, rồi lùi một bước, xoay người định đi vòng, nhưng phía sau bỗng vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Cô lên xe đi!”
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Người đàn ông có thể sở hữu giọng nói dễ nghe như vậy, chắc chắn sẽ tương xứng với khuôn mặt đẹp trai.
Nhưng trong lòng Đồng Đồng Tâm, người đàn ông này là một ác ma.
“Cơn đau” từ hai cái tát trên mặt đã làm Đồng Đồng Tâm nhớ mãi.
Cửa ghế sau của chiếc xe sang cực kỳ thon dài lộng gió đã được mở ra, nhưng Đồng Đồng Tâm vẫn định đi đường vòng.
Đồng Đồng Tâm vốn tưởng chuyện chỉ như vậy, ai ngờ cô lại bị vệ sĩ mặc vest mang giày da, đeo kính đen chặn đường.
“Cô Lục An, Thập An mời cô lên xe.” Nam vệ sĩ thận trọng nói.
Đồng Đồng Tâm hoàn toàn phớt lờ, lúc cô xoay người định rời đi, thì cánh tay bỗng truyền tới cơn đau, rồi cả người bị người khác kéo ra sau.
Một giây sau, cô đã bị người đó cưỡng ép nhét vào xe.
Trong xe, ngoài tài xế và vệ sĩ đã nhét cô vào xe, thì còn có hai người đàn ông khác, một người là Thập Gia, còn người kia đeo kính không gọng, có lẽ là trợ lý hoặc thư ký của anh ta.
“Mấy anh bắt nhầm người rồi! Tôi không phải là...”
“Xem ra hai tát tối qua vẫn chưa làm cô ngoan ngoãn.” Thập Gia lạnh lùng nói.
Anh vẫn đeo mặt nạ sợi vàng, mặc dù bị che khuất hơn nửa mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy, giọng nói và ánh mắt của anh rất giống cậu Liên.
Đồng Đồng Tâm vốn định qua loa cho xong chuyện, ai ngờ cô còn chưa nói hết, đã bị anh nhìn thấu, làm cô nhất thời hơi lúng túng.
“Mặt cô còn đau không?” Thập Gia hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm liếc nhìn Thập Gia, rồi khẽ nhíu mày, hoàn toàn không cảm kích quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Anh định làm gì?
Đánh cô xong lại đút kẹo cho cô à?
Đồng Đồng Tâm không muốn để ý đến người đàn ông này, thật ra trong lòng cô càng không muốn gặp lại anh.
“Lục An, mười tám tuổi rưỡi, tên thật là ‘Đồng Đồng Tâm’ và ‘Lương Đồng Tâm’, là người được nhà họ Đồng mua về từ tay bọn bắt cóc, rồi đưa cho nhà họ Lương nuôi nấng, nên không biết rõ ba mẹ là ai, từ nhỏ cô đã theo bà ngoại nhà họ Lương học chút y thuật mèo cào, thành tích học tập năm cấp ba khá tốt, nhưng vì cô bỏ học làm thuê để chăm sóc cho ba Lương, nên không thi đậu đại học, giờ đang là sinh viên năm nhất trường cao đẳng hạng bét. Vì nợ nần nhà họ Đồng, nên cô phải nghỉ học lấy chồng, nhưng chồng cô lại mắc một khoản nợ kếch xù, giờ cô gần như phải bỏ học làm thuê tiếp, để giúp chồng trả nợ.” Người đàn ông ngồi đối diện đẩy mắt kính không gọng lên sống mũi, tay cầm tài liệu, nói một hơi dài.
Đồng Đồng Tâm trợn tròn mắt quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện xong, lại nhìn Thập Gia đang ngồi cạnh mình.
Không ngờ bọn họ lại điều tra cô, bọn họ muốn làm gì?
“Cô Đồng Tâm, tôi nói đúng chứ?” Người đàn ông đeo mắt kính không gọng hỏi tiếp.
Đồng Đồng Tâm mím môi nín thở, không nói gì.
Bên trong xe sang thon dài này cực kỳ rộng rãi, đồ trang trí đều có màu hống phấn, làm bầu không khí trở nên ấm áp.
“Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Đồng Đồng Tâm không nhịn được hỏi.
“Tất nhiên là dẫn cô Đồng đi bệnh viện rồi.” Người đàn ông đeo kính khẽ cười đáp.
Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên trợn tròn mắt, gần như né tránh theo bản năng, nhưng ở đây hoàn toàn không có đường lui.
“Cô Đồng Tâm đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn dẫn cô đi làm giám định thôi.” Người đàn ông đeo kính nói tiếp.
Đồng Đồng Tâm vô thức nhìn Thập Gia, yếu ớt hỏi: “Cái đó... tôi đã kết hôn rồi, lại không biết rõ ba mẹ, nên chẳng có gì để giám định cả... Thập Gia, anh hãy thả tôi xuống xe đi.”
“Cô mà ầm ĩ câu nào nữa, tôi sẽ sai vệ sĩ của tôi tát vỡ mồm cô.” Thập Gia bỗng quát lạnh.
Làm Đồng Đồng Tâm không dám nói thêm câu nào nữa.
Vừa tới bệnh viện, y tá liền tiến hành lấy máu cho Đồng Đồng Tâm.
Thập Gia không đi vào bệnh viện cùng cô, nhiệm vụ này vừa hoàn thành, thuộc hạ anh ta căn dặn nhân viên y tá mấy câu xong, thì rời đi ngay mặc kệ Đồng Đồng Tâm.
Nên đây là thái độ mà vị Thập Gia đối với cô?
Đồng Đồng Tâm nghĩ rất thoáng về chuyện này, nên cũng không quan tâm.
Lúc cô định xoay người rời đi, thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô, làm cô không khỏi thốt lên: “Nhã San?”
Quý Nhã San định đi vào trong thang máy bỗng ngừng bước, nhìn qua đây, lúc nhìn thấy Đồng Đồng Tâm, thì đi về phía cô ấy.
“Đồng Tâm, thật trùng hợp! Sao cô lại ở trong bệnh viện? Cô không khỏe chỗ nào à?”
Thật ra Đồng Tâm cũng rất muốn câu này, nhưng đã bị Quý Nhã San hỏi trước.
“Tôi bị thuộc hạ của Thập Gia dẫn tới đây lấy máu.” Đồng Đồng Tâm không khỏi oán hận với Quý Nhã San.
Quý Nhã San nghe vậy thì nụ cười trên mặt dần dập tắt.
Lúc này Đồng Đồng Tâm mới nhớ ra quan hệ giữa Quý Nhã San và Thập Gia, nên mím môi lúng túng, không biết nên nói gì tiếp theo.
“Hy vọng sau khi có kết quả, cô đúng là em gái người vợ đã mất của Thập...” Quý Nhã San lúng túng nói.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại mơ màng.
Quý Nhã San hít sâu một hơi, để bình ổn lại tâm trạng, rồi nắm tay Đồng Đồng Tâm, khẽ cười nói tiếp: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn điểm tâm đi!”
“Nhưng tôi còn phải đi mua đồ ăn.”
“Mua đồ ăn quan trọng hơn tôi à? Tôi có phải là bạn tốt của cô không?”
“Tất nhiên là cô quan trọng hơn rồi.”
“Vậy cô phải đi ăn điểm tâm cùng tôi trước.”
Cứ thế, Đồng Đồng Tâm cùng Quý Nhã San đi vào một tiệm bánh ngọt.
Đồng Đồng Tâm cảm ơn Quý Nhã San về chuyện tối qua, nhưng cô ta lại nói đó là chuyện nên làm.
“Đồng Tâm, tôi rất quý trọng người bạn như cô, nên cô đừng chê bai tôi.” Quý Nhã San bỗng ngồi xuống nắm tay Đồng Đồng Tâm đang ngồi đối diện, nghiêm túc nói.
“Tôi không chê bai cô.” Đồng Đồng Tâm cũng rất nghiêm túc đáp.
Lúc này Quý Nhã San nở nụ cười.
Cuối cùng Đồng Đồng Tâm cũng thấy cô ta vui vẻ, nên trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng.
“Thập từng có một người vợ, nhưng đã mất trong một vụ tai nạn vào 5 năm trước, tôi không biết tên thật vợ anh ấy, cũng không biết bối cảnh, dáng vẻ cô ấy thế nào, mà chỉ biết mọi người đều gọi vợ anh ấy là ‘Anh Ninh’, hơn nữa cô ấy còn có một cô em gái bị thất lạc nhiều năm. Có thể tìm được em gái là tâm nguyện lớn nhất của vợ Thập khi còn sống.” Quý Nhã San buồn bã nói.
Không phải cô đau lòng cho mình, mà cô đang đau lòng cho Thập.
Sao cô lại đau lòng cho anh?
Rõ ràng cô muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh như vậy?
Mắt Quý Nhã San hiện lên cảm xúc không thể diễn tả bằng lời.
Đồng Đồng Tâm không thể hiểu nổi tâm trạng Quý Nhã San, nhưng vì “ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê”, nên cô có thể nhìn ra một điều: “Cô thích Thập Gia?”
“Tôi? Sao có thể? Tôi không thích anh ấy! Anh ấy lớn hơn tôi 10 tuổi, tôi chỉ mới 18 tuổi, nên tôi sẽ không thích anh ấy.” Quý Nhã San thề thốt phủ nhận.
Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Đồng Đồng Tâm nở nụ cười ngầm hiểu, một tay chống cằm, một tay cầm thía khuấy cà phê trong ly: “Cô hiểu rất rõ anh ta, nếu cô không thích người nào đó, sẽ không hiểu rõ như thế, nhưng cô lại hiểu rất rõ Thập Gia.”
“Tôi...” Quý Nhã San muốn nói lại thôi.
Tối qua, mặc dù cô ngủ cùng anh, nhưng anh lại không muốn cô.
Anh tuân thủ cam kết, hơn nữa, ngủ trong vòng tay anh, làm cô cảm thấy rất an toàn, thậm chí, cô còn đang xoắn xuýt, liệu anh có tìm Đồng Tâm để thay thế cô không?
Từ nay về sau, người phụ nữ ngủ bên cạnh anh không còn là Quý Nhã San nữa, mà là Đồng Tâm.
Trong lòng Quý Nhã San rất mâu thuẫn, có lúc cô cảm thấy như vậy rất tốt, cuối cùng cũng có thể giải thoát, nhưng có lúc trong lòng cô lại hơi sợ hãi, không muốn bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào nữa.
“Đồng Tâm, cô thật sự đã kết hôn rồi à?” Quý Nhã San bỗng nghiêm túc hỏi.
Đồng Đồng Tâm cũng rất nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừm, tôi thật sự đã kết hôn rồi.”
“May quá...” Quý Nhã San thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả lý do tại sao cô lại thở phào nhẹ nhõm, cũng không hề hay biết.
Từ khi cô được Thập Gia bao nuôi, về phần vật chất, anh đã cho cô mọi thứ mà cô muốn, thậm chí những thứ cô có, ngay cả Quý Tư Nghiên – chị cùng cha khác mẹ cũng không có.
Chỉ có trái tim Thập Gia là cô chưa từng nghĩ đến việc chạm đến.
Nhưng tối qua, sau khi Thập Gia nói muốn điều tra chuyện Đồng Tâm, không hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh cảm giác nguy hiểm.
Trong lòng Quý Nhã San luôn mâu thuẫn, tâm trạng vô cùng xoắn xuýt.
Đồng Đồng Tâm khẽ cười nói: “Cô cứ yên tâm, Thập Gia sẽ không bắt tôi đâu, tôi là người phụ nữ đã có chồng, hơn nữa, hôm nay chồng tôi đi công tác về rồi.”
Quý Nhã San nhìn nụ cười trên mặt Đồng Đồng Tâm, hai tay chống cằm để lên mặt bàn, mong đợi hỏi: “Tương lai, nếu cô và chồng cô có cục cưng, liệu có thể để tôi làm mẹ nuôi đứa bé không?”
“Được đó, như vậy sau này cục cưng của tôi sẽ có hai bà mẹ cùng cưng chiều.” Đồng Đồng Tâm không khỏi mong ước.
Sau này... sau này, cô và Điền Trung Quân sẽ sống ngày càng tốt, có một cặp trai gái, bên nhau hạnh phúc đến già, con cháu đầy đàn.
Điều mà Đồng Đồng Tâm khao khát nhất không phải là vinh hoa phú quý, mà là “hướng về biển cả, xuân về hoa nở”.
Cô không muốn làm nữ tinh anh ở nơi làm việc, cũng không muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ trong giới kinh doanh, càng không khát khao làm phú bà giàu có gì đó.
Mà cô chỉ muốn trở thành vợ hiền của Điền Trung Quân.
Quý Nhã San giải bày hết tâm tư đè nén trong lòng với Đồng Đồng Tâm.
Kể cả xuất thân, bối cảnh gia đình, đầu đuôi câu chuyện cô được Thập Gia bao nuôi, đều kể hết cho Đồng Đồng Tâm nghe.
Kể xong những chuyện này, cô bỗng cảm thấy vỡ lẽ, gánh nặng trong lòng cũng không còn nặng nề như trước.
Đồng Đồng Tâm rất kiên nhẫn lắng nghe, đồng thời, cô cũng kể hết chuyện của mình cho Quý Nhã San nghe.
Hai người phụ nữ cứ thế biết hết mọi chuyện của nhau, còn tự dưng trở thành bạn thân.
“Hóa ra, hai chúng ta đều là kẻ đáng thương.” Quý Nhã San không khỏi cảm thán.
Nhưng Đồng Đồng Tâm lại nói với Quý Nhã San rằng: “Nhưng tôi cảm thấy giờ tôi rất hạnh phúc.”
“Tất nhiên rồi! Chồng cô tốt với cô như thế.” Quý Nhã San khẽ cười nói.
Mặc dù Đồng Đồng Tâm đã nói gia thế bối cảnh của mình cho Quý Nhã San nghe, nhưng cô lại không nhắc đến chuyện cô từng cứu một người đàn ông có thân phận đặc biệt, càng không nói đến tình trạng kinh tế hiện nay của chồng mình.
Quý Nhã San hỏi cô, tại sao lại hát rong trong “Dạ Mị, cô đành phải nói rằng đây là sở thích của mình, thuận tiện có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng trong câu trả lời của Đồng Đồng Tâm, Quý Nhã San bỗng cảm thấy mình sống tốt hơn cô ấy.
Chí ít người đàn ông bao nuôi cô là người cực kỳ giàu có, nên cô có thể không buồn lo chuyện tiền bạc.
Đồng Đồng Tâm chưa từng so sánh chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Tô Minh Tuyết.
Hai người ăn xong điểm tâm, thì chào tạm biệt trước cửa tiệm.
Quý Nhã San đi được mấy bước thì đột ngột ngừng lại, tâm tư thâm trầm xoay người nhìn bóng lưng dần đi ra của Đồng Đồng Tâm.
Thật ra, lúc nãy cô đến bệnh viện là để mua chuộc bác sĩ khoa giám định.
Thập Gia muốn biết rốt cuộc Đồng Tâm có phải là em gái Anh Ninh không, dù kết quả giám định thế nào, cô cũng phải nói bác sĩ viết quan hệ chị em vào báo cáo giám định của hai người.
Như vậy Đồng Tâm sẽ trở thành em gái người vợ đã mất của Thập Gia, anh cũng sẽ không “xuống tay” với cô ấy nữa đúng không?
Quý Nhã San cảm thấy đây là chuyện tốt với Đồng Tâm.
Không biết Thập có vui mừng khi biết Đồng Tâm là em vợ anh không?
Cuối cùng anh cũng hoàn thành nguyện vọng của vợ khi còn sống, từ nay về sau anh đã có người thân rồi.
Quý Nhã San hy vọng chuyện lần này của mình sẽ một công đôi việc.
Đồng Đồng Tâm mua đồ ăn về xong, thì quét dọn sạch sẽ căn nhà thuê nhỏ, thậm chí tối nay cô còn xin nghỉ phép, cũng đã nấu xong bữa tối, cực kỳ vui vẻ đợi Điền Trung Quân về.
Điện thoại của Điền Trung Quân vẫn chưa liên lạc được, điều này chứng tỏ anh vẫn chưa xuống máy bay, nhưng Đồng Đồng Tâm đã gửi tin nhắn cho anh rồi, cô tin rằng sau khi anh xuống máy bay mở máy lên sẽ nhìn thấy.
Sân bay Bình Dương.
Điền Trung Quân và trợ lý Triệu Bình cùng xuống máy bay, vì nhà Triệu Bình có việc nên bắt taxi đi trước.
Lúc Điền Trung Quân định mở cửa một chiếc taxi, thì một bàn tay mảnh khảnh như ngọc bỗng nắm tay cổ tay, ngăn cản hành động mở cửa của anh, rồi bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của anh.
“Quân, em có lái xe tới đây.” Quý Tư Nghiên khẽ cười nói.
Điền Trung Quân hất tay Quý Tư Nghiên ra, lạnh lùng đáp: “Tôi sẽ tự ngồi taxi về.”
“Quân, anh đang né tránh em à? Nói thế nào, giờ anh cũng là thầy của em, trò tới đón thầy, chẳng lẽ anh không nể mặt học trò như em?” Quý Tư Nghiên tự nhiên hỏi.
Tài xế taxi cũng không nhịn được hạ kính xe xuống, mất kiên nhẫn giục: “Nếu cậu không lên thì làm ơn nhường đường, đừng ảnh hưởng tôi đón khách, phía sau vẫn còn taxi đang đợi kìa.”
Quý Tư Nghiên vội cúi người, mỉm cười với tài xế taxi: “Xin lỗi chú, chúng tôi đi ngay đây.”
Nói xong, cô bình tĩnh nắm tay Điền Trung Quân, kéo anh về phía xe mình.
Điền Trung Quân rút tay ra, Quý Tư Nghiên cũng không kéo nữa, mà mỉm cười đi song song cùng anh.
“Trong khoảng thời gian không có anh, em đã nghiêm túc hoàn thành công việc rồi.” Quý Tư Nghiên tìm đề tài để nói, giọng điệu nghiêm túc như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Điền Trung Quân chỉ lắng nghe, chứ không nói gì.
Quý Tư Nghiên vẫn nói nhiều như hồi cấp ba, bình thường bên tai anh rất yên tĩnh, nhưng có thể nói không ngừng nghỉ bất kỳ đề tài nào với cô.