Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
CHƯƠNG 56: LÀM ĐAU TAY CÔ
Mặt anh ấy hơi giống người đàn ông đó…
Đồng Đồng Tâm mở to mắt ngơ ngác nhìn Điền Trung Quân.
Giờ phút này, xung quanh hoàn toàn im lặng, thời gian như ngừng trôi, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch vì anh ấy, trong ngực như có chú nai con chạy loạn.
“Em đồng ý gả cho tôi không?”
Giọng Điền Trung Quân như từ xa vọng lại.
Đồng Đồng Tâm sững sờ, đáp lại: “Tôi đồng ý.”
“Nếu em không phiền thì chọn ngày không bằng làm ngay, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nhé.” Điền Trung Quân cúi đầu, nhìn Đồng Đồng Tâm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc.
Giọng nói của Điền Trung Quân phá vỡ ảo giác của Đồng Đồng Tâm lần thức hai, mắt cô loé lên nhìn vào mắt anh ấy, đột nhiên mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch và nhanh hơn: “Tôi… tôi, không mang hộ khẩu…”
“Không sao, tôi về nhà lấy với em.” Điền Trung Quân cười hiểu ý, đẹp trai mê người.
Đồng Đồng Tâm nhìn mà xuất thần, ngây người vài giây mới hoàn hồn đáp: “Được.”
Cô hoàn toàn không nhận ra, thật ra anh ấy có chuẩn bị mà đến.
Nếu không làm gì có ai lại mang hộ khẩu đi xem mắt?!
Điền Trung Quân thanh toán ở quầy thu ngân, Đồng Đồng Tâm ôm bó hoa hồng ngốc nghếch đi theo sau anh ấy.
Nhìn Điền Trung Quân từ phía sau, dáng anh ấy thon dài, khoẻ mạnh, bộ đồ được cắt may vừa người, Đồng Đồng Tâm thậm chí còn tưởng tượng, ví nhụ như khi Điền Trung Quân mặc vest, để lộ cơ bụng sáu múi trông thật quyến rũ.
“Chúng ta đi thôi!” Điền Trung Quân trả tiền xong thì quay người nhìn Đồng Đồng Tâm đang ngơ ngác, dịu dàng nói.
Đồng Đồng Tâm định thần lại, vội cúi đầu nhìn bó hoa chỉ có bảy bông hoa hồng đang ôm trên tay.
Điền Trung Quân thấy cô đã cúi đầu, giờ lại cúi thấp hơn nữa, giống như đứa trẻ mắc lỗi, lòng đột nhiên nảy sinh một ý muốn yêu thương “đứa trẻ” này.
“Cô gái ngốc.” Điền Trung Quân đưa tay xoa đầu Đồng Đồng Tâm một cách cưng chiều, sau đó nắm cổ tay cô dẫn cô ra khỏi nhà hàng.
Ra khỏi nhà hàng, Đồng Đồng Tâm chủ động đề nghị đón xe bus về nhà, Điền Trung Quân không từ chối, ngầm đồng ý đi cùng cô trên đường đến trạm xe bus.
Trên con phố nhộn nhịp này, Đồng Đồng Tâm phát hiện bất kể là phụ nữ đi tới hay là phụ nữ đi ngang qua, các cô ấy đều sẽ nhìn về phía mình với ánh mắt rất mê muội.
Chắc họ đều đang nhìn Điền Trung Quân đây mà!
Đồng Đồng Tâm quan sát Điền Trung Quân bằng đuôi mắt mới phát hiện cô chỉ cao đến khoảng ngực anh.
Nhưng anh ấy thực sự rất đẹp trai, nhìn rất bổ mắt.
Đồng Đồng Tâm cao một mét sáu đứng cạnh Điền Trung Quân trông không giống người yêu mà giống anh em hơn!
Chẳng trách không có cô gái nào nhìn cô bằng ánh mắt “hâm mộ, ghen tỵ”, thì ra…
Đột nhiên Đồng Đồng Tâm nhớ tới “lời chúc phúc” đang lưu truyền trên mạng “Chúc tất cả những người đang yêu nhau trên thế giới đều trở thành anh em một nhà” mà không khỏi thở dài u sầu.
Điền Trung Quân nhìn Đồng Đồng Tâm, thấy cô uể oải không có tinh thần thì hỏi: “Dường như em không hiểu gì về tôi cả, em chắc chắn muốn gả cho tôi sao?”
Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, nhìn Điền Trung Quân mỉm cười: “Anh đã dám cưới tôi thì sao tôi lại không dám gả?”
Điền Trung Quân mỉm cười hiêu ý, như có điều suy nghĩ nhìn về phía xa.
Đột nhiên, Đồng Đồng Tâm có chút khó hiểu nhìn Điền Trung Quân.
Tại sao đột nhiên anh ấy lại quyết định cưới cô làm vợ?
Sau khi lên xe, Điền Trung Quân đang lấy tiền thì ra Đồng Đồng Tâm đã giành quẹt thẻ trước.
Điền Trung Quân chỉ đành theo sát Đồng Đồng Tâm đi vào lối đi.
Giờ này người trên xe bus khá đông.
Đồng Đồng Tâm lại phát hiện, chỉ cần là phụ nữ đứng trên xe thì dù là các dì hay các cô gái, thậm chí là các em gái còn đang đeo khăn quàng đỏ cũng sẽ cố ý nhích lại gần Điền Trung Quân, sau đó vô ý hay cô ý đẩy Đồng Đồng Tâm ra.
Cuối cùng, cô bé đeo khăn quàng đỏ ngồi ghế bên cạnh Điền Trung Quân kéo góc áo anh ấy và nói.
“Anh trai, anh thật ưa nhìn!”
Cô bé đáng yêu ngẩng đầu nhìn Điền Trung Quân, ngây thơ nói ra tiếng lòng mọi người.
Điền Trung Quân được khen nhưng cũng không ngạc nhiên, anh ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Cảm ơn lời khen của em.”
“Vậy anh có thể cho em số điện thoại của anh được không?”
Cô gái nhỏ lấy điện thoại di động đeo trên cổ xuống, đưa cho Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy điện thoại của cô bé, nhập số mình vào, sau đó trả điện thoại lại cho bé.
Cô bé nhìn số điện thoại rồi ấn nút gọi, đến khi Điền Trung Quân lấy chiếc điện thoại đang rung ra, cô bé mới yên tâm đeo lại điện thoại lên cổ.
Đồng Đồng Tâm nhìn cảnh này mà không khỏi xấu hổ, độ tuổi của Điền Trung Quân rõ ràng có thể làm ba của con gái nhà người ta rồi, thế nhưng cô bé vẫn gọi anh ấy là “anh trai”!
Đúng là đẹp trai thì nhìn thế nào cũng thấy trẻ, ai cũng thích!
Điền Trung Quân nhận ra dường như tình cảnh của mình có chút “nguy hiểm”, chỉ đành từ từ tiến lại gần Đồng Đồng Tâm.
Sau đó anh ấy đứng sau lưng Đồng Đồng Tâm, áp sát vào cô, tạo cho người khác ảo giác anh đang ôm cô.
Lúc này, những người khác bị Điền Trung Quân mê hoặc mới bắt đầu nhìn Đồng Đồng Tâm bằng ánh mắt “hâm mộ, ghen tỵ”.
Mà Đồng Đồng Tâm chỉ đành ôm lấy lan can cạnh cửa xe, hoàn toàn không biết Điền Trung Quân đang mang cô ra để chặn đám oanh yến này.
Đồng Đồng Tâm đưa Điền Trung Quân đến sân ga gần nhà rồi xuống xe, đi bộ thêm khoảng mười phút nữa, đi qua một con hẻm nhỏ thì tới nơi Đồng Đồng Tâm đang sống.
“Anh chờ tôi ở đây đi! Tôi lấy hộ khẩu xong thì đi luôn.”
Đồng Đồng Tâm ôm bó hoa hồng miễn cưỡng nở nụ cười tươi, khiến người khác vừa thấy thương vừa thấy quý.
Thấy cô không có ý định mời mình vào nhà, Điền Trung Quân cũng không ép buộc, chỉ gật đầu đồng ý.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, ôm bó hoa xoay người chạy đi.
Cô chạy cả quãng đường chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, không hề thấy mệt.
Về đến nhà, Đồng Đồng Tâm tiện tay đặt hoa lên tủ giày, sau đó nóng lòng lấy sổ hộ khẩu trong ngăn kéo.
Đồng Đồng Tâm sờ quyển sổ hộ khẩu, trong lòng vui vẻ như có chú thỏ nhảy loạn không thể giải thích.
Cô ôm quyển sổ trong lòng, vui vẻ chạy xuống nhà.
Khi Đồng Đồng Tâm cầm sổ hộ khẩu chạy như bay ra bến xe bus thì phát hiện không thấy bóng dáng Điền Trung Quân đâu.
Trong phút chốc, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Lúc này Đồng Đồng Tâm cực kỳ hoảng loạn, chóp mũi chua cay, có cảm giác muốn khóc.
Người ở hoàn cảnh như cô, có kẻ ngốc mới bằng lòng kết hôn!
Bị người ta cho leo cây, lòng cô hơi đau, Đồng Đồng Tâm cắn chặt môi dưới, kiên quyết không để nước mắt chảy xuống.
Vốn đã không ôm hy vọng, sao lại vẫn đau lòng thế này?
Đồng Đồng Tâm cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, cô thật sự không biết mình làm sao nữa?
Mặt anh ấy hơi giống người đàn ông đó…
Đồng Đồng Tâm mở to mắt ngơ ngác nhìn Điền Trung Quân.
Giờ phút này, xung quanh hoàn toàn im lặng, thời gian như ngừng trôi, chỉ có tiếng tim cô đập thình thịch vì anh ấy, trong ngực như có chú nai con chạy loạn.
“Em đồng ý gả cho tôi không?”
Giọng Điền Trung Quân như từ xa vọng lại.
Đồng Đồng Tâm sững sờ, đáp lại: “Tôi đồng ý.”
“Nếu em không phiền thì chọn ngày không bằng làm ngay, hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn nhé.” Điền Trung Quân cúi đầu, nhìn Đồng Đồng Tâm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc.
Giọng nói của Điền Trung Quân phá vỡ ảo giác của Đồng Đồng Tâm lần thức hai, mắt cô loé lên nhìn vào mắt anh ấy, đột nhiên mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch và nhanh hơn: “Tôi… tôi, không mang hộ khẩu…”
“Không sao, tôi về nhà lấy với em.” Điền Trung Quân cười hiểu ý, đẹp trai mê người.
Đồng Đồng Tâm nhìn mà xuất thần, ngây người vài giây mới hoàn hồn đáp: “Được.”
Cô hoàn toàn không nhận ra, thật ra anh ấy có chuẩn bị mà đến.
Nếu không làm gì có ai lại mang hộ khẩu đi xem mắt?!
Điền Trung Quân thanh toán ở quầy thu ngân, Đồng Đồng Tâm ôm bó hoa hồng ngốc nghếch đi theo sau anh ấy.
Nhìn Điền Trung Quân từ phía sau, dáng anh ấy thon dài, khoẻ mạnh, bộ đồ được cắt may vừa người, Đồng Đồng Tâm thậm chí còn tưởng tượng, ví nhụ như khi Điền Trung Quân mặc vest, để lộ cơ bụng sáu múi trông thật quyến rũ.
“Chúng ta đi thôi!” Điền Trung Quân trả tiền xong thì quay người nhìn Đồng Đồng Tâm đang ngơ ngác, dịu dàng nói.
Đồng Đồng Tâm định thần lại, vội cúi đầu nhìn bó hoa chỉ có bảy bông hoa hồng đang ôm trên tay.
Điền Trung Quân thấy cô đã cúi đầu, giờ lại cúi thấp hơn nữa, giống như đứa trẻ mắc lỗi, lòng đột nhiên nảy sinh một ý muốn yêu thương “đứa trẻ” này.
“Cô gái ngốc.” Điền Trung Quân đưa tay xoa đầu Đồng Đồng Tâm một cách cưng chiều, sau đó nắm cổ tay cô dẫn cô ra khỏi nhà hàng.
Ra khỏi nhà hàng, Đồng Đồng Tâm chủ động đề nghị đón xe bus về nhà, Điền Trung Quân không từ chối, ngầm đồng ý đi cùng cô trên đường đến trạm xe bus.
Trên con phố nhộn nhịp này, Đồng Đồng Tâm phát hiện bất kể là phụ nữ đi tới hay là phụ nữ đi ngang qua, các cô ấy đều sẽ nhìn về phía mình với ánh mắt rất mê muội.
Chắc họ đều đang nhìn Điền Trung Quân đây mà!
Đồng Đồng Tâm quan sát Điền Trung Quân bằng đuôi mắt mới phát hiện cô chỉ cao đến khoảng ngực anh.
Nhưng anh ấy thực sự rất đẹp trai, nhìn rất bổ mắt.
Đồng Đồng Tâm cao một mét sáu đứng cạnh Điền Trung Quân trông không giống người yêu mà giống anh em hơn!
Chẳng trách không có cô gái nào nhìn cô bằng ánh mắt “hâm mộ, ghen tỵ”, thì ra…
Đột nhiên Đồng Đồng Tâm nhớ tới “lời chúc phúc” đang lưu truyền trên mạng “Chúc tất cả những người đang yêu nhau trên thế giới đều trở thành anh em một nhà” mà không khỏi thở dài u sầu.
Điền Trung Quân nhìn Đồng Đồng Tâm, thấy cô uể oải không có tinh thần thì hỏi: “Dường như em không hiểu gì về tôi cả, em chắc chắn muốn gả cho tôi sao?”
Đồng Đồng Tâm tỉnh táo lại, nhìn Điền Trung Quân mỉm cười: “Anh đã dám cưới tôi thì sao tôi lại không dám gả?”
Điền Trung Quân mỉm cười hiêu ý, như có điều suy nghĩ nhìn về phía xa.
Đột nhiên, Đồng Đồng Tâm có chút khó hiểu nhìn Điền Trung Quân.
Tại sao đột nhiên anh ấy lại quyết định cưới cô làm vợ?
Sau khi lên xe, Điền Trung Quân đang lấy tiền thì ra Đồng Đồng Tâm đã giành quẹt thẻ trước.
Điền Trung Quân chỉ đành theo sát Đồng Đồng Tâm đi vào lối đi.
Giờ này người trên xe bus khá đông.
Đồng Đồng Tâm lại phát hiện, chỉ cần là phụ nữ đứng trên xe thì dù là các dì hay các cô gái, thậm chí là các em gái còn đang đeo khăn quàng đỏ cũng sẽ cố ý nhích lại gần Điền Trung Quân, sau đó vô ý hay cô ý đẩy Đồng Đồng Tâm ra.
Cuối cùng, cô bé đeo khăn quàng đỏ ngồi ghế bên cạnh Điền Trung Quân kéo góc áo anh ấy và nói.
“Anh trai, anh thật ưa nhìn!”
Cô bé đáng yêu ngẩng đầu nhìn Điền Trung Quân, ngây thơ nói ra tiếng lòng mọi người.
Điền Trung Quân được khen nhưng cũng không ngạc nhiên, anh ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Cảm ơn lời khen của em.”
“Vậy anh có thể cho em số điện thoại của anh được không?”
Cô gái nhỏ lấy điện thoại di động đeo trên cổ xuống, đưa cho Điền Trung Quân.
Điền Trung Quân mỉm cười bất đắc dĩ, chỉ đành nhận lấy điện thoại của cô bé, nhập số mình vào, sau đó trả điện thoại lại cho bé.
Cô bé nhìn số điện thoại rồi ấn nút gọi, đến khi Điền Trung Quân lấy chiếc điện thoại đang rung ra, cô bé mới yên tâm đeo lại điện thoại lên cổ.
Đồng Đồng Tâm nhìn cảnh này mà không khỏi xấu hổ, độ tuổi của Điền Trung Quân rõ ràng có thể làm ba của con gái nhà người ta rồi, thế nhưng cô bé vẫn gọi anh ấy là “anh trai”!
Đúng là đẹp trai thì nhìn thế nào cũng thấy trẻ, ai cũng thích!
Điền Trung Quân nhận ra dường như tình cảnh của mình có chút “nguy hiểm”, chỉ đành từ từ tiến lại gần Đồng Đồng Tâm.
Sau đó anh ấy đứng sau lưng Đồng Đồng Tâm, áp sát vào cô, tạo cho người khác ảo giác anh đang ôm cô.
Lúc này, những người khác bị Điền Trung Quân mê hoặc mới bắt đầu nhìn Đồng Đồng Tâm bằng ánh mắt “hâm mộ, ghen tỵ”.
Mà Đồng Đồng Tâm chỉ đành ôm lấy lan can cạnh cửa xe, hoàn toàn không biết Điền Trung Quân đang mang cô ra để chặn đám oanh yến này.
Đồng Đồng Tâm đưa Điền Trung Quân đến sân ga gần nhà rồi xuống xe, đi bộ thêm khoảng mười phút nữa, đi qua một con hẻm nhỏ thì tới nơi Đồng Đồng Tâm đang sống.
“Anh chờ tôi ở đây đi! Tôi lấy hộ khẩu xong thì đi luôn.”
Đồng Đồng Tâm ôm bó hoa hồng miễn cưỡng nở nụ cười tươi, khiến người khác vừa thấy thương vừa thấy quý.
Thấy cô không có ý định mời mình vào nhà, Điền Trung Quân cũng không ép buộc, chỉ gật đầu đồng ý.
Đồng Đồng Tâm gật đầu, ôm bó hoa xoay người chạy đi.
Cô chạy cả quãng đường chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ bẫng, không hề thấy mệt.
Về đến nhà, Đồng Đồng Tâm tiện tay đặt hoa lên tủ giày, sau đó nóng lòng lấy sổ hộ khẩu trong ngăn kéo.
Đồng Đồng Tâm sờ quyển sổ hộ khẩu, trong lòng vui vẻ như có chú thỏ nhảy loạn không thể giải thích.
Cô ôm quyển sổ trong lòng, vui vẻ chạy xuống nhà.
Khi Đồng Đồng Tâm cầm sổ hộ khẩu chạy như bay ra bến xe bus thì phát hiện không thấy bóng dáng Điền Trung Quân đâu.
Trong phút chốc, đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Lúc này Đồng Đồng Tâm cực kỳ hoảng loạn, chóp mũi chua cay, có cảm giác muốn khóc.
Người ở hoàn cảnh như cô, có kẻ ngốc mới bằng lòng kết hôn!
Bị người ta cho leo cây, lòng cô hơi đau, Đồng Đồng Tâm cắn chặt môi dưới, kiên quyết không để nước mắt chảy xuống.
Vốn đã không ôm hy vọng, sao lại vẫn đau lòng thế này?
Đồng Đồng Tâm cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, cô thật sự không biết mình làm sao nữa?