Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
CHƯƠNG 21: CÓ THỂ ĐẾN CÂU LẠC BỘ CA HÁT
“Em là. . . Lương Đồng Tâm?” Trong loa truyền đến một giọng nữ.
Lương Đồng Tâm còn tưởng mình gọi lộn số liền nhìn lại số điện thoại trên màn hình theo bản năng.
“Anh của em vẫn chưa dậy? Em đến Bình Dương rồi à? Để chị tới đón nhé.” Người phụ nữ nói tiếp.
Lương Đồng Tâm mông lung hỏi: “Chào chị, cho hỏi… chị là ai?”
“Chị là Đường Thanh Hà, là bạn gái của anh trai em.” Đường Thanh Hà rất có phong phạm của một chị gái.
Nghe được cung cách nói chuyện của Đường Thanh Hà, Lương Đồng Tâm liền cảm thấy thần thái và khí chất của cô ta có thể đánh úp cô thông qua tần số vô tuyến điện.
Lương Đồng Tâm không kiêng dè gì hô lên: “Chị dâu.”
“Ngoan quá! Em đừng để máy bận nhé, sau khi tới chị sẽ gọi cho em.” Đường Thanh Hà nói tiếp.
Lương Đồng Tâm nũng nịu “dạ” một tiếng, đối phương cũng cúp máy.
Anh trai không đến mà người đến là chị dâu?!
Lương Đồng Tâm thật sự phục ông annh Lương Đồng Đức của mình rồi.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng thì điện thoại của Lương Đồng Tâm đổ chuông, cô liền bắt máy.
“Là chị dâu ạ?”
“Uhm, chị tới rồi, em đang ở đâu?”
“Em đang đứng trên lề đường của lối ra.”
“Chị thấy em rồi, em nhìn qua bên kia đường đi!”
Nghe Đường Thanh Hà nói xong, Lương Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn về phía đối diện liền thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế lái của chiếc Santana màu bạc đang cầm di động vẫy tay với cô ấy.
Lương Đồng Tâm đành phải khập khiễng kéo vali sang đó.
Đường Thanh Hà thấy Lương Đồng Tâm đi đứng không tiện, nên chủ động xuống xe cầm lấy hành lý trong tay Lương Đồng Tâm rồi quan tâm hỏi han: “Chân của em làm sao vậy?”
“Bị bong gân thôi, cũng nhẹ à.” Lương Đồng Tâm nhoẻn miệng cười.
Đường Thanh Hà đặt hành lý của Lương Đồng Tâm vào cốp sau rồi đỡ Lương Đồng Tâm ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái.
“Em thắt dây an toàn đi!”
Đường Thanh Hà ngồi vào ghế lái của mình rồi nhắc nhở.
Lương Đồng Tâm gật đầu, kéo đai an toàn xuống.
“Chị nghe Đồng Đức nói em muốn ở lại đây làm việc?” Đường Thanh Hà vừa lái xe vừa hỏi.
Lương Đồng Tâm nhỏ nhẹ “dạ” một tiếng.
Đường Thanh Hà lại nói: “Em còn chưa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn là trường cao đẳng thì rất khó tìm được công việc tốt ở Bình Dương.”
“Em biết…” Lương Đồng Tâm lúng ta lúng túng trả lời, trước khi đến đây, cô đã nghĩ về điều này rồi, chỉ là không muốn ở nhà nữa nên mới… lên đây.
Đường Thanh Hà liếc nhìn Lương Đồng Tâm, tiếp tục hỏi: “Chị nghe anh của em nói em hát cũng hay vậy em có muốn đi hát tại các phòng trà không?”
“Ca sĩ phòng trà?” Lương Đồng Tâm mông lung.
Đường Thanh Hà lại liếc nhìn Lương Đồng Tâm liếc thấy cô ngay cả cái này cũng không hiểu, đành phải đổi cách nói: “Cũng không khác gì lắm so với ca sĩ hát tại quán bar, chẳng qua, phòng trà của tụi chị sang trọng và lớn hơn quán bar của tụi em!”
“Vậy… Có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?” Lương Đồng Tâm hỏi thẳng vì hiện tại cô thật sự rất cần tiền.
Đường Thanh Hà cười cười, không trả lời thẳng vào vấn đề: “Cách để phụ nữ kiếm được nhiều tiền nhất ở Bình Dương chính là trèo lên giường của những gã đàn ông giàu có!”
Lương Đồng Tâm thức thời ngậm miệng lại.
Người ta giới thiệu công việc cho cô là tốt lắm rồi còn bày đặt kén chọn, để ý tới việc có kiếm được nhiều tiền hay không làm gì?
Ngụ ý của Đường Thanh Hà khi trả lời câu hỏi của cô chính là như vậy.
Dù Lương Đồng Tâm cảm thấy trong lòng hơi lạnh nhưng cô cũng hiểu được vì sao Đường Thanh Hà lại nói như vậy.
Xe dừng ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Đường Thanh Hà cảm khái với Lương Đồng Tâm: “Đặc điểm lớn nhất ở Bình Dương chính là xe nhiều!”
“Uhm…” Lương Đồng Tâm thản nhiên lên tiếng, mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cao tầng sừng sững, nổi bật giữa giữa các kiến trúc chung quanh ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lương Đồng Tâm.
Tập đoàn Điền thị!
Nhìn thấy tấm biển bắt mắt trên tầng cao nhất của tòa nhà, Lương Đồng Tâm hơi chóng mặt, muốn hóng gió nên hạ kính xe xuống. Sau đó cô quay lại hỏi Đường Thanh Hà: “Trụ sở chính của tập đoàn Điền thị ở Bình Dương này sao?”
“Đúng vậy! Lẽ nào em không biết?” Đường Thanh Hà nhìn chằm chằm đèn giao thông cách đó không xa, lơ đễnh trả lời.
Lương Đồng Tâm hiểu ý cười, đúng là cô mới biết thôi nhưng danh tiếng của tập đoàn Điền thị thì cô đã nghe qua rồi.
Một trong những công ty lớn hàng đầu thế giới, có lẽ một sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba như cô ấy không cách nào bước vào được!
Lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen hầm hố bám theo một chiếc xe phía trước rồi chậm rãi qua mặt.
Điền Duy Hoàng đạp phanh, liếc nhìn đèn giao thông cách đó không xa, xem ra phải đợi một phút nữa.
Trong chiếc xe Santana màu bạc bên này, Đường Thanh Hà đang buồn chán, đột nhiên nói với Lương Đồng Tâm: “Đồng Tâm hát một bài cho chị dâu nghe đi.”
Lương Đồng Tâm vui vẻ đồng ý, nằm nghiêng bên cửa sổ ô tô và hát chay một bài.
Một giọng ca ngọt ngào, sảng khoái và bay bổng vang lên, cũng chính giọng ca này đã thu hút sự chú ý của Điền Duy Hoàng đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe việt dã màu đen độc đáo.
Điền Duy Hoàng nghe tiếng hát liền nhìn sang, khi thấy Lương Đồng Tâm ngồi trên ghế phụ của chiếc xe Santana màu bạc bên cạnh, anh không khỏi bàng hoàng.
Minh Tuyết?!
Lần đó khi bị thương và được cô cứu giúp, mới tờ mờ sáng anh đã rời đi.
Trước khi rời đi, anh đã bế cô đang nằm trên tấm chiếu trải bên cạnh giường lên giường nằm. Cũng chính khi đó, anh đã nhìn rõ dung nhan của cô.
Một gương mặt trái xoan thanh tú còn vương nét trẻ con, đôi mày lá liễu cong cong, hai hàng mi dài rung rinh cùng đôi môi chím chím, mềm mại, mọng nước như cánh hoa hồng.
Nhìn thấy đôi môi của cô, anh lại nhớ đến cảm giác hôn cô.
Lần đầu tiên, cô nói, đó là nụ hôn đầu của cô, sao anh biết được chứ?
Lần thứ hai, anh đã cưỡng hôn cô vì nhớ.
Lần thứ ba, anh lại cưỡng hôn cô vì cảm ơn.
Anh chưa từng yêu cũng chưa từng có người phụ nữ nào.
Trong quá khứ, anh ấy cảm thấy như thể mình chỉ có một mình, lúc nào cũng sống bạt mạng.
Giờ đây, trong lòng anh có nhiều mối quan tâm hơn nên anh càng trân trọng cuộc sống của mình hơn.
Chính người phụ nữ này đã cho anh mong muốn được bảo vệ cô cả đời và cưng chiều cô suốt đời.
Điền Duy Hoàng sống trong doanh trại với cha từ khi còn nhỏ, và khi mới mười sáu tuổi đã được nhận vào trường đại học quân sự trước thời hạn.
Anh đã trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử ở tuổi hai mươi, thiếu tướng, đồng thời cũng trải qua cuộc sống dài hạn trong quân ngũ ở nước ngoài. Sau này vì có tư duy nhạy bén nên anh được cử đi đào tạo ở học viện cảnh sát nổi tiếng của nước ngoài, khi trở anh lại kiêm chức bộ đội đặc chủng.
Từ khi sinh ra đến giờ, Điền Duy Hoàng luôn sống và chiến đấu vì đất nước.
Cho nên, anh chưa từng có tình cảm riêng tư.
Chỉ duy nhất lần này, anh nảy sinh tình cảm với cô.
Chính vì sự thẳng thắn, tài nấu ăn, vẻ đẹp mộc mạc của cô và còn bởi vì câu nói “tôi đau lòng vì anh” ấy đã khiến anh phải lòng cô.
Trước khi đi, vì nhất thời xúc động mà anh đã đeo lên cổ cô mặt dây chuyền bằng ngọc được tổ tiên truyền lại, đồng thời in nụ hôn độc quyền của anh lên trán cô.
“Em là. . . Lương Đồng Tâm?” Trong loa truyền đến một giọng nữ.
Lương Đồng Tâm còn tưởng mình gọi lộn số liền nhìn lại số điện thoại trên màn hình theo bản năng.
“Anh của em vẫn chưa dậy? Em đến Bình Dương rồi à? Để chị tới đón nhé.” Người phụ nữ nói tiếp.
Lương Đồng Tâm mông lung hỏi: “Chào chị, cho hỏi… chị là ai?”
“Chị là Đường Thanh Hà, là bạn gái của anh trai em.” Đường Thanh Hà rất có phong phạm của một chị gái.
Nghe được cung cách nói chuyện của Đường Thanh Hà, Lương Đồng Tâm liền cảm thấy thần thái và khí chất của cô ta có thể đánh úp cô thông qua tần số vô tuyến điện.
Lương Đồng Tâm không kiêng dè gì hô lên: “Chị dâu.”
“Ngoan quá! Em đừng để máy bận nhé, sau khi tới chị sẽ gọi cho em.” Đường Thanh Hà nói tiếp.
Lương Đồng Tâm nũng nịu “dạ” một tiếng, đối phương cũng cúp máy.
Anh trai không đến mà người đến là chị dâu?!
Lương Đồng Tâm thật sự phục ông annh Lương Đồng Đức của mình rồi.
Đợi khoảng chừng nửa tiếng thì điện thoại của Lương Đồng Tâm đổ chuông, cô liền bắt máy.
“Là chị dâu ạ?”
“Uhm, chị tới rồi, em đang ở đâu?”
“Em đang đứng trên lề đường của lối ra.”
“Chị thấy em rồi, em nhìn qua bên kia đường đi!”
Nghe Đường Thanh Hà nói xong, Lương Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn về phía đối diện liền thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế lái của chiếc Santana màu bạc đang cầm di động vẫy tay với cô ấy.
Lương Đồng Tâm đành phải khập khiễng kéo vali sang đó.
Đường Thanh Hà thấy Lương Đồng Tâm đi đứng không tiện, nên chủ động xuống xe cầm lấy hành lý trong tay Lương Đồng Tâm rồi quan tâm hỏi han: “Chân của em làm sao vậy?”
“Bị bong gân thôi, cũng nhẹ à.” Lương Đồng Tâm nhoẻn miệng cười.
Đường Thanh Hà đặt hành lý của Lương Đồng Tâm vào cốp sau rồi đỡ Lương Đồng Tâm ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái.
“Em thắt dây an toàn đi!”
Đường Thanh Hà ngồi vào ghế lái của mình rồi nhắc nhở.
Lương Đồng Tâm gật đầu, kéo đai an toàn xuống.
“Chị nghe Đồng Đức nói em muốn ở lại đây làm việc?” Đường Thanh Hà vừa lái xe vừa hỏi.
Lương Đồng Tâm nhỏ nhẹ “dạ” một tiếng.
Đường Thanh Hà lại nói: “Em còn chưa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn là trường cao đẳng thì rất khó tìm được công việc tốt ở Bình Dương.”
“Em biết…” Lương Đồng Tâm lúng ta lúng túng trả lời, trước khi đến đây, cô đã nghĩ về điều này rồi, chỉ là không muốn ở nhà nữa nên mới… lên đây.
Đường Thanh Hà liếc nhìn Lương Đồng Tâm, tiếp tục hỏi: “Chị nghe anh của em nói em hát cũng hay vậy em có muốn đi hát tại các phòng trà không?”
“Ca sĩ phòng trà?” Lương Đồng Tâm mông lung.
Đường Thanh Hà lại liếc nhìn Lương Đồng Tâm liếc thấy cô ngay cả cái này cũng không hiểu, đành phải đổi cách nói: “Cũng không khác gì lắm so với ca sĩ hát tại quán bar, chẳng qua, phòng trà của tụi chị sang trọng và lớn hơn quán bar của tụi em!”
“Vậy… Có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?” Lương Đồng Tâm hỏi thẳng vì hiện tại cô thật sự rất cần tiền.
Đường Thanh Hà cười cười, không trả lời thẳng vào vấn đề: “Cách để phụ nữ kiếm được nhiều tiền nhất ở Bình Dương chính là trèo lên giường của những gã đàn ông giàu có!”
Lương Đồng Tâm thức thời ngậm miệng lại.
Người ta giới thiệu công việc cho cô là tốt lắm rồi còn bày đặt kén chọn, để ý tới việc có kiếm được nhiều tiền hay không làm gì?
Ngụ ý của Đường Thanh Hà khi trả lời câu hỏi của cô chính là như vậy.
Dù Lương Đồng Tâm cảm thấy trong lòng hơi lạnh nhưng cô cũng hiểu được vì sao Đường Thanh Hà lại nói như vậy.
Xe dừng ngay ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Đường Thanh Hà cảm khái với Lương Đồng Tâm: “Đặc điểm lớn nhất ở Bình Dương chính là xe nhiều!”
“Uhm…” Lương Đồng Tâm thản nhiên lên tiếng, mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cao tầng sừng sững, nổi bật giữa giữa các kiến trúc chung quanh ngay lập tức thu hút sự chú ý của Lương Đồng Tâm.
Tập đoàn Điền thị!
Nhìn thấy tấm biển bắt mắt trên tầng cao nhất của tòa nhà, Lương Đồng Tâm hơi chóng mặt, muốn hóng gió nên hạ kính xe xuống. Sau đó cô quay lại hỏi Đường Thanh Hà: “Trụ sở chính của tập đoàn Điền thị ở Bình Dương này sao?”
“Đúng vậy! Lẽ nào em không biết?” Đường Thanh Hà nhìn chằm chằm đèn giao thông cách đó không xa, lơ đễnh trả lời.
Lương Đồng Tâm hiểu ý cười, đúng là cô mới biết thôi nhưng danh tiếng của tập đoàn Điền thị thì cô đã nghe qua rồi.
Một trong những công ty lớn hàng đầu thế giới, có lẽ một sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba như cô ấy không cách nào bước vào được!
Lúc này, một chiếc xe địa hình màu đen hầm hố bám theo một chiếc xe phía trước rồi chậm rãi qua mặt.
Điền Duy Hoàng đạp phanh, liếc nhìn đèn giao thông cách đó không xa, xem ra phải đợi một phút nữa.
Trong chiếc xe Santana màu bạc bên này, Đường Thanh Hà đang buồn chán, đột nhiên nói với Lương Đồng Tâm: “Đồng Tâm hát một bài cho chị dâu nghe đi.”
Lương Đồng Tâm vui vẻ đồng ý, nằm nghiêng bên cửa sổ ô tô và hát chay một bài.
Một giọng ca ngọt ngào, sảng khoái và bay bổng vang lên, cũng chính giọng ca này đã thu hút sự chú ý của Điền Duy Hoàng đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe việt dã màu đen độc đáo.
Điền Duy Hoàng nghe tiếng hát liền nhìn sang, khi thấy Lương Đồng Tâm ngồi trên ghế phụ của chiếc xe Santana màu bạc bên cạnh, anh không khỏi bàng hoàng.
Minh Tuyết?!
Lần đó khi bị thương và được cô cứu giúp, mới tờ mờ sáng anh đã rời đi.
Trước khi rời đi, anh đã bế cô đang nằm trên tấm chiếu trải bên cạnh giường lên giường nằm. Cũng chính khi đó, anh đã nhìn rõ dung nhan của cô.
Một gương mặt trái xoan thanh tú còn vương nét trẻ con, đôi mày lá liễu cong cong, hai hàng mi dài rung rinh cùng đôi môi chím chím, mềm mại, mọng nước như cánh hoa hồng.
Nhìn thấy đôi môi của cô, anh lại nhớ đến cảm giác hôn cô.
Lần đầu tiên, cô nói, đó là nụ hôn đầu của cô, sao anh biết được chứ?
Lần thứ hai, anh đã cưỡng hôn cô vì nhớ.
Lần thứ ba, anh lại cưỡng hôn cô vì cảm ơn.
Anh chưa từng yêu cũng chưa từng có người phụ nữ nào.
Trong quá khứ, anh ấy cảm thấy như thể mình chỉ có một mình, lúc nào cũng sống bạt mạng.
Giờ đây, trong lòng anh có nhiều mối quan tâm hơn nên anh càng trân trọng cuộc sống của mình hơn.
Chính người phụ nữ này đã cho anh mong muốn được bảo vệ cô cả đời và cưng chiều cô suốt đời.
Điền Duy Hoàng sống trong doanh trại với cha từ khi còn nhỏ, và khi mới mười sáu tuổi đã được nhận vào trường đại học quân sự trước thời hạn.
Anh đã trở thành thiếu tướng trẻ nhất trong lịch sử ở tuổi hai mươi, thiếu tướng, đồng thời cũng trải qua cuộc sống dài hạn trong quân ngũ ở nước ngoài. Sau này vì có tư duy nhạy bén nên anh được cử đi đào tạo ở học viện cảnh sát nổi tiếng của nước ngoài, khi trở anh lại kiêm chức bộ đội đặc chủng.
Từ khi sinh ra đến giờ, Điền Duy Hoàng luôn sống và chiến đấu vì đất nước.
Cho nên, anh chưa từng có tình cảm riêng tư.
Chỉ duy nhất lần này, anh nảy sinh tình cảm với cô.
Chính vì sự thẳng thắn, tài nấu ăn, vẻ đẹp mộc mạc của cô và còn bởi vì câu nói “tôi đau lòng vì anh” ấy đã khiến anh phải lòng cô.
Trước khi đi, vì nhất thời xúc động mà anh đã đeo lên cổ cô mặt dây chuyền bằng ngọc được tổ tiên truyền lại, đồng thời in nụ hôn độc quyền của anh lên trán cô.