Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Edited by Bà Còm
Tháng sáu năm nay, Tiết Vân Đào rốt cuộc đã được ân sư tiến cử, sau khi trở lại quan trường được điều trực tiếp từ Hàn Lâm Viện đến Bí thư thừa, chức quan không giảm ngược lại còn tăng lên.
Tiết Vân Đào tâm tình không tệ, ở trong phủ thiết một bàn tiểu yến. Từ di nương đứng bên cạnh ông, mặc một thân xiêm y lụa trắng bóng mịn váy xòe, gương mặt trời sinh mỹ lệ không cần trang điểm, trâm thoa trên đầu cũng thực mộc mạc, dịu ngoan điềm tĩnh rót rượu gắp thức ăn cho Tiết Vân Đào, động tác gọn gàng ngăn nắp. Điền di nương tỉ mỉ trang điểm một phen, nhưng đứng bên cạnh mỹ nhân như Từ di nương thì cho dù trang điểm cách gì cũng vẫn thành nhân vật phụ, hơn nữa hầu hạ lão gia cũng chen tay không được, lại không thể ngồi xuống để Từ di nương một mình phục vụ mọi người, đành phải đứng một bên u oán nhìn, ngay cả Tiết Vân Đào tựa hồ cũng nguyện ý để Từ di nương chăm sóc.
Thật vất vả, ánh mắt Tiết Vân Đào dừng lại trên cổ tay trắng nõn non mềm của Từ di nương, tiếp nhận chén rượu Từ di nương đưa qua, góc độ của chén rượu đưa tới vừa lúc để đầu ngón tay của Tiết Vân Đào cọ qua lòng bàn tay của Từ di nương. Tiết Vân Đào trong lòng vừa động, cùng ả ta trao đổi ánh mắt triền miên một lát rồi mới quay đầu hỏi Tiết Thần ngồi một bên mũi mắt xem tâm: “Trong phủ gần đây không có chuyện gì chứ?” Từ khi Lư thị qua đời, Tiết Thần thu thập trong phủ một phen, bởi vậy hiện giờ mọi việc trong phủ đều thuận lý thành chương giao cho Tiết Thần quản lý.
Tiết Thần giương mắt nhìn nhìn bọn họ, đạm nhiên lắc đầu nói: “Trong phủ mọi việc hoàn toàn yên ổn, phụ thân an tâm.”
Tiết Vân Đào gật gật đầu, uống xong rượu rồi nói: “Vất vả cho con. Nếu bận rộn quá thì cứ kêu hai di nương giúp con, đừng để bản thân mệt nhọc quá sức.”
Tiết Thần giương mắt nhìn Từ di nương mặt không đổi sắc, sau đó mới mỉm cười nói: “Trong phủ hết thảy đều noi theo quy củ của Thái thái lưu lại, con quản lý cũng không có gì phải cố sức. Hai vị di nương chỉ cần hầu hạ cha thật tốt, những chuyện khác không có gì phải yêu cầu hai di nương hỗ trợ.”
Tiết Vân Đào gắp một đũa đồ ăn tiếp cho Tiết Thần nói: “Cha chỉ nhắc vậy thôi. Nếu con có chuyện gì không lo xuể thì kêu họ giúp một chút cũng không sao.”
Gia chủ nếu đã nói như vậy thì Tiết Thần còn có gì để phản đối, cười ngọt ngào: “Vâng.”
Đáp ứng là một chuyện, nhưng có gì không lo xuể cần giúp hay không lại là chuyện khác.
Tiết Vân Đào sau đó lại nhìn về phía Tiết Lôi, trải qua một thời gian ăn uống bổ dưỡng trên mặt Tiết Lôi đã có chút thịt, nhìn phúng phính hơn nhiều. Tiết Vân Đào thu hồi nụ cười, dùng thái độ bất đồng với nữ hài nhi nghiêm túc hỏi Tiết Lôi: “Gần đây tiên sinh đã dạy con những gì? Đến Đông phủ học hành thế nào, đã quen chưa?”
Tiết Lôi theo thói quen liếc nhìn Từ Tố Nga trước tiên, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiết Thần rồi mới buông đũa đứng lên, giống như một tiểu thư sinh chắp tay thi lễ với Tiết Vân Đào rồi trả lời: “Hồi phụ thân, tiên sinh gần đây đang giảng Tứ thư. Đông phủ đều do Trưởng tỷ an bài cho con. Tất cả đều tốt.”
Tiết Vân Đào lúc này mới gật đầu nói: “Có chuyện gì thì nói với Trưởng tỷ. Đích mẫu của các ngươi không còn nữa, Trưởng tỷ như mẫu, các ngươi cần kính ái nàng, bất cứ việc gì cứ hỏi Trưởng tỷ đều không sai.”
Tiết Lôi tựa hồ có chút sợ Tiết Vân Đào, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, cúi đầu lên tiếng: “Vâng.”
Sau đó Tiết Vân Đào lại hỏi Tiết Uyển vài câu. Tiết Uyển trải qua mấy ngày học tập quy củ, thật ra so với lúc trước đoan trang không ít, trả lời Tiết Vân Đào cũng thập phần nhu thuận, tựa hồ có người chuyên môn dạy nàng ta phải nói chuyện với Tiết Vân Đào như thế nào mới có thể làm Tiết Vân Đào vui vẻ.
Bộ dáng thiên chân vô tà hoạt bát đáng yêu chính là yêu cầu của Tiết Vân Đào đối với nữ nhi, điểm này Tiết Uyển thật đã làm được. Tiết Thần bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Từ Tố Nga kiêu hãnh đứng bên cạnh Tiết Vân Đào, thấy ả ta dung mạo mỹ lệ, lời nói cử chỉ ưu nhã đến cực điểm, nói chuyện đúng mực đắn đo thập phần đúng chỗ. Ả ta và Tiết Uyển kẻ xướng người hoạ dụ cho Tiết Vân Đào vô cùng thoải mái.
Tiết Vân Đào còn uống nhiều quá không để ý tình hình, trực tiếp ôm Từ di nương đi đến viện của ả ta. Điền di nương đứng một bên tức giận đến mức dậm chân, vội đến giữ chặt Tiết Vân Đào để tâm sự một phen. Khổ nỗi Tiết Vân Đào đã say rồi, trong mắt trong tâm cũng chỉ có Từ Tố Nga, chỗ nào còn bao gồm Điền di nương, phất tay đẩy bà ta té ngã trên mặt đất, sau đó được Từ Tố Nga đỡ, bước chân loạng choạng rời đi.
Tiết Uyển và Tiết Lôi cũng tiến lên hành lễ với Tiết Thần rồi lui xuống.
Tiết Thần đi qua đỡ Điền di nương đứng lên. Điền di nương cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu phủi xiêm y, cũng không dám nhìn xem biểu tình của Tiết Thần, sợ từ trên mặt nàng thấy được sự châm biếm và trào phúng.
Điền di nương không phải đặc biệt mỹ mạo, nhưng bà ta lại có thể được Tiết Vân Đào chọn lựa trong số nhiều nha hoàn tới làm thông phòng, có thể thấy được trên người bà ta vẫn có chỗ khiến Tiết Vân Đào vừa ý. Chẳng qua bà ta thiếu chút thủ đoạn của Từ Tố Nga, chỉ biết càn quấy làm cho Tiết Vân Đào càng ngày càng phiền chán. Thật sự nếu không sớm thay đổi thì Điền di nương bị bỏ rơi cũng mau trở thành chuyện trước mắt.
“Nếu ta là di nương thì phải ngẫm lại thật kỹ càng xem năm xưa lão gia rốt cuộc thích di nương vì cái gì? Nhiều năm tình cảm như vậy, thời gian di nương ở cùng lão gia cũng lâu như thời gian lão gia ở bên Thái thái, làm sao lại không đấu lại với người khác chứ?”
Tiết Thần nói xong liền xoay người rời đi.
Điền di nương khiếp sợ nhìn bóng lưng của Tiết Thần, tức khắc có cảm giác như bị sét đánh... Đại tiểu thư vừa rồi là chỉ đạo và cổ vũ mình làm cách nào để câu dẫn nam nhân sao?
Bị một tiểu cô nương mười hai tuổi chỉ dẫn vấn đề này, Điền di nương cũng không cảm thấy có bao nhiêu đắc ý, đang muốn xoay người bỏ đi, lại đột nhiên có một ý nghĩ bừng lên trong đầu -- Đúng vậy, lão gia năm đó vì sao thích mình đây?
***
Từ Tố Nga phong tình vạn chủng ngồi trên người Tiết Vân Đào, tóc dài xõa trên vai, chỉ mặc đồ lót làm thân thể nhìn không sót một cái gì, bàn tay trắng nõn xoa vào nhau để trải đều mật hoa trắng ngà trong lòng bàn tay, sau đó thập phần dụ hoặc bôi lên lưng Tiết Vân Đào. Lực đạo bàn tay như có như không ấn nhẹ vào những chỗ mẫn cảm của Tiết Vân Đào, xoa bóp gãi đúng chỗ ngứa làm Tiết Vân Đào thoải mái nhắm hai mắt lại thở ra một hơi.
Nhuyễn ngọc ôn hương trên người, giải ý nhẹ nhàng vui vẻ chính là kiểu này. Lúc trước Tiết Vân Đào cũng đã đề qua rất nhiều lần kêu Từ thị vào cửa làm thiếp nhưng Từ thị kiên trì không chịu. Nếu biết chỉ cần ép bức một chút Từ thị liền đồng ý, Tiết Vân Đào đã ép bức sớm mấy năm, vậy là sẽ được hưởng lạc sớm mấy năm rồi.
“Lão gia cảm thấy thế nào?"
Tiết Vân Đào ghé đầu trên gối, một lúc sau mới nói: “Tốt, rất thoải mái!”
Từ Tố Nga hơi cúi người xuống, để thân thể dán lên lưng Tiết Vân Đào, sau đó dùng thanh âm mị hoặc thì thầm bên tai: “Lão gia, hôm trước tỳ thiếp có đề qua với ngài về chuyện của thân huynh, ngài còn nhớ không?”
“À, là chuyện gì?” Tiết Vân Đào đang ước được đắm mình trong hương vị ôn nhu, làm sao còn nguyện ý dùng đầu óc suy nghĩ chuyện gì chứ?
“Chính là để thân huynh đến cửa hàng Tiết gia hỗ trợ. Hôm đó ngài nói sẽ suy xét, chỉ là cho tới hôm nay cũng chưa cho tỳ thiếp đáp án. Thân huynh lại tới cửa hỏi thăm nhưng tỳ thiếp cũng không biết trả lời thế nào.”
Tiết Vân Đào trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói: “Ai nha, loại chuyện này ngươi đi hỏi Thần tỷ nhi, để nàng nói cho quản gia một tiếng. Thân huynh của ngươi làm quản sự ở cửa hàng cũng được, cũng phải coi có cửa hàng nào thích hợp hay không.”
“Không cần làm quản sự đâu. Thân huynh của tỳ thiếp có mấy cân mấy lượng, ngài còn không biết sao? Ca ca làm sao có thể giữ chức quản sự, cứ tùy tiện tìm một vị trí thanh nhàn là đủ rồi. Hiện giờ ca ca đang ở cùng phụ mẫu tại hẻm Tứ hỉ, phụ mẫu đã già cần được chăm sóc, tốt nhất tìm một cửa hàng gần đó cho vào làm tạp vụ, rảnh rỗi còn có thể chiếu cố phụ mẫu.”
Tiết Vân Đào lật người lại để Từ Tố Nga ngồi trên bụng, cảm thụ được sự đụng chạm càng làm trong lòng thêm ngứa ngáy, nói: “Các cửa hàng gần hẻm Tứ hỉ đều là của hồi môn của Mộng Thanh, hiện giờ đều do Thần tỷ nhi chưởng quản. Ngươi đâu thể tùy tiện muốn để thân huynh của ngươi làm ở chỗ đó, không phải nên nói cho Thần tỷ nhi biết sao?”
Từ Tố Nga nằm bò trên người Tiết Vân Đào nói: “Ca ca lại không phải đến đó làm quản sự, chỉ cần làm nhân công là được, đâu cần phải làm phiền Đại tiểu thư an bài, chỉ cần lão gia nhắn cho họ một tiếng là được rồi.”
Đến lúc này thì Tiết Vân Đào còn tâm trí đâu mà không mau thỏa hiệp, đồng ý với Từ Tố Nga cho Từ Thiên Kiêu làm phó quản sự ở cửa hàng đồ khô gần hẻm Tứ hỉ. Ngày hôm sau sai người đi tới sắp xếp ngay.
***
Sau khi Tiết Thần từ Đông phủ trở về liền thấy Khâm Phượng ra đón, báo cho nàng: “Tiểu thư, có vài quản sự ở bên ngoài truyền tin cho Bình nương, nói là lão gia ở cửa hàng khô của hẻm Tứ hỉ an bài người vào làm, người nọ tự xưng là ca ca của Từ di nương trong phủ. Các quản sự thấy không hợp lý nên nhờ Bình nương hỏi tiểu thư có phải có chuyện này hay không?”
Tiết Thần cởi áo choàng ra, đưa Chẩm Uyên cầm treo lên, đưa mắt nhìn Khâm Phượng nhíu mày hỏi: “Lão gia cho hắn làm cái gì?”
Khâm Phượng trả lời: “Nghe nói là làm phó quản sự. Chỉ là cửa hàng kia vốn đã có phó quản sự, hiện giờ ca ca của Từ di nương tới đó, lại là do chính lão gia phân phó, vì thế vị phó quản sự kia phải nhường ra vị trí.”
Tiết Thần vừa đi vừa nghe Khâm Phượng kè một bên bẩm báo, thực mau liền về đến Thanh tước cư, đi qua hành lang vào chính viện. Tiết Thần vẫn luôn trầm mặc, Khâm Phượng đợi không thấy Tiết Thần trả lời, không kiềm được lại hỏi: “Tiểu thư, chuyện này ngài xem phải làm sao bây giờ? Phó quản sự kia còn đang đợi tiểu thư trả lời, nói nếu tiểu thư muốn thay đổi hắn thì hắn liền về quê làm ruộng.”
Tiết Thần dừng bước trước ngạch cửa, nói với Khâm Phượng: “Kêu hắn tiếp tục lưu lại đi.”
Khâm Phượng có chút không hiểu ý của Tiết Thần: “Tiểu thư nói lưu lại là muốn hắn nhường vị trí phó quản sự đi làm chuyện khác sao? Thật ra... ”
Tiết Thần quyết đoán nói: “Để hắn tiếp tục làm phó quản sự, không chịu bất luận ảnh hưởng gì, cửa hàng cứ theo lẽ thường mà kinh doanh.”
“Vậy ca ca của Từ di nương... làm sao bây giờ? Một cửa hàng có hai phó quản sự sao?”
Tiết Thần xoay người giương mắt nhìn thẳng Khâm Phượng, thanh âm vững vàng lại ổn trọng: “Hai người thì hai người, Từ Thiên Kiêu là do lão gia tự mình mở miệng thêm vào, đương nhiên phải giữ thể diện cho lão gia, cứ để cho hắn làm phó quản sự cũng được. Đây bất quá chỉ là cái danh mà thôi, có gì mà phải gấp, kêu quản sự và phó quản sự không cần để ý tới hắn, cứ làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
Khâm Phượng trợn mắt há hốc mồm, tiểu thư thật khí phách! Một câu liền đem vấn đề xóc hông này giải quyết thật gọn gàng. Từ Thiên Kiêu muốn làm phó quản sự, vậy thì để hắn làm, chẳng qua chỉ là cái hư danh, trong tay lại không có nửa phần quyền lợi.
“Vậy tiền công thì sao ạ? Cũng trả cho hắn tiền công của phó quản sự sao?” Khâm Phượng cảm thấy nên dựa vào cơ hội này mà học hỏi kỹ càng một phen.
Tiết Thần hừ lạnh một tiếng: “Tiền công của cửa hàng đều dựa theo tiêu chuẩn mà tính, làm bao nhiêu thì lãnh tiền công bấy nhiêu. Kêu quản sự đánh giá xem Từ Thiên Kiêu làm nhiều hay ít rồi dựa vào đó phát cho hắn tiền công tương xứng. Để cho bọn họ tự chịu trách nhiệm vấn đề lời lỗ, tự mình quyết định là tốt rồi.”
Phốc, thật là tuyệt diệu!
Người để đó không dùng lại không cho hắn thực quyền chưa tính, còn đưa ra điều lệ dựa vào làm việc nhiều hay ít để phát tiền công, đây không phải ý tứ đã rõ rành rành là cái gì cũng không cho sao?!
Tháng sáu năm nay, Tiết Vân Đào rốt cuộc đã được ân sư tiến cử, sau khi trở lại quan trường được điều trực tiếp từ Hàn Lâm Viện đến Bí thư thừa, chức quan không giảm ngược lại còn tăng lên.
Tiết Vân Đào tâm tình không tệ, ở trong phủ thiết một bàn tiểu yến. Từ di nương đứng bên cạnh ông, mặc một thân xiêm y lụa trắng bóng mịn váy xòe, gương mặt trời sinh mỹ lệ không cần trang điểm, trâm thoa trên đầu cũng thực mộc mạc, dịu ngoan điềm tĩnh rót rượu gắp thức ăn cho Tiết Vân Đào, động tác gọn gàng ngăn nắp. Điền di nương tỉ mỉ trang điểm một phen, nhưng đứng bên cạnh mỹ nhân như Từ di nương thì cho dù trang điểm cách gì cũng vẫn thành nhân vật phụ, hơn nữa hầu hạ lão gia cũng chen tay không được, lại không thể ngồi xuống để Từ di nương một mình phục vụ mọi người, đành phải đứng một bên u oán nhìn, ngay cả Tiết Vân Đào tựa hồ cũng nguyện ý để Từ di nương chăm sóc.
Thật vất vả, ánh mắt Tiết Vân Đào dừng lại trên cổ tay trắng nõn non mềm của Từ di nương, tiếp nhận chén rượu Từ di nương đưa qua, góc độ của chén rượu đưa tới vừa lúc để đầu ngón tay của Tiết Vân Đào cọ qua lòng bàn tay của Từ di nương. Tiết Vân Đào trong lòng vừa động, cùng ả ta trao đổi ánh mắt triền miên một lát rồi mới quay đầu hỏi Tiết Thần ngồi một bên mũi mắt xem tâm: “Trong phủ gần đây không có chuyện gì chứ?” Từ khi Lư thị qua đời, Tiết Thần thu thập trong phủ một phen, bởi vậy hiện giờ mọi việc trong phủ đều thuận lý thành chương giao cho Tiết Thần quản lý.
Tiết Thần giương mắt nhìn nhìn bọn họ, đạm nhiên lắc đầu nói: “Trong phủ mọi việc hoàn toàn yên ổn, phụ thân an tâm.”
Tiết Vân Đào gật gật đầu, uống xong rượu rồi nói: “Vất vả cho con. Nếu bận rộn quá thì cứ kêu hai di nương giúp con, đừng để bản thân mệt nhọc quá sức.”
Tiết Thần giương mắt nhìn Từ di nương mặt không đổi sắc, sau đó mới mỉm cười nói: “Trong phủ hết thảy đều noi theo quy củ của Thái thái lưu lại, con quản lý cũng không có gì phải cố sức. Hai vị di nương chỉ cần hầu hạ cha thật tốt, những chuyện khác không có gì phải yêu cầu hai di nương hỗ trợ.”
Tiết Vân Đào gắp một đũa đồ ăn tiếp cho Tiết Thần nói: “Cha chỉ nhắc vậy thôi. Nếu con có chuyện gì không lo xuể thì kêu họ giúp một chút cũng không sao.”
Gia chủ nếu đã nói như vậy thì Tiết Thần còn có gì để phản đối, cười ngọt ngào: “Vâng.”
Đáp ứng là một chuyện, nhưng có gì không lo xuể cần giúp hay không lại là chuyện khác.
Tiết Vân Đào sau đó lại nhìn về phía Tiết Lôi, trải qua một thời gian ăn uống bổ dưỡng trên mặt Tiết Lôi đã có chút thịt, nhìn phúng phính hơn nhiều. Tiết Vân Đào thu hồi nụ cười, dùng thái độ bất đồng với nữ hài nhi nghiêm túc hỏi Tiết Lôi: “Gần đây tiên sinh đã dạy con những gì? Đến Đông phủ học hành thế nào, đã quen chưa?”
Tiết Lôi theo thói quen liếc nhìn Từ Tố Nga trước tiên, sau đó lại nhìn thoáng qua Tiết Thần rồi mới buông đũa đứng lên, giống như một tiểu thư sinh chắp tay thi lễ với Tiết Vân Đào rồi trả lời: “Hồi phụ thân, tiên sinh gần đây đang giảng Tứ thư. Đông phủ đều do Trưởng tỷ an bài cho con. Tất cả đều tốt.”
Tiết Vân Đào lúc này mới gật đầu nói: “Có chuyện gì thì nói với Trưởng tỷ. Đích mẫu của các ngươi không còn nữa, Trưởng tỷ như mẫu, các ngươi cần kính ái nàng, bất cứ việc gì cứ hỏi Trưởng tỷ đều không sai.”
Tiết Lôi tựa hồ có chút sợ Tiết Vân Đào, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện, cúi đầu lên tiếng: “Vâng.”
Sau đó Tiết Vân Đào lại hỏi Tiết Uyển vài câu. Tiết Uyển trải qua mấy ngày học tập quy củ, thật ra so với lúc trước đoan trang không ít, trả lời Tiết Vân Đào cũng thập phần nhu thuận, tựa hồ có người chuyên môn dạy nàng ta phải nói chuyện với Tiết Vân Đào như thế nào mới có thể làm Tiết Vân Đào vui vẻ.
Bộ dáng thiên chân vô tà hoạt bát đáng yêu chính là yêu cầu của Tiết Vân Đào đối với nữ nhi, điểm này Tiết Uyển thật đã làm được. Tiết Thần bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Từ Tố Nga kiêu hãnh đứng bên cạnh Tiết Vân Đào, thấy ả ta dung mạo mỹ lệ, lời nói cử chỉ ưu nhã đến cực điểm, nói chuyện đúng mực đắn đo thập phần đúng chỗ. Ả ta và Tiết Uyển kẻ xướng người hoạ dụ cho Tiết Vân Đào vô cùng thoải mái.
Tiết Vân Đào còn uống nhiều quá không để ý tình hình, trực tiếp ôm Từ di nương đi đến viện của ả ta. Điền di nương đứng một bên tức giận đến mức dậm chân, vội đến giữ chặt Tiết Vân Đào để tâm sự một phen. Khổ nỗi Tiết Vân Đào đã say rồi, trong mắt trong tâm cũng chỉ có Từ Tố Nga, chỗ nào còn bao gồm Điền di nương, phất tay đẩy bà ta té ngã trên mặt đất, sau đó được Từ Tố Nga đỡ, bước chân loạng choạng rời đi.
Tiết Uyển và Tiết Lôi cũng tiến lên hành lễ với Tiết Thần rồi lui xuống.
Tiết Thần đi qua đỡ Điền di nương đứng lên. Điền di nương cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu phủi xiêm y, cũng không dám nhìn xem biểu tình của Tiết Thần, sợ từ trên mặt nàng thấy được sự châm biếm và trào phúng.
Điền di nương không phải đặc biệt mỹ mạo, nhưng bà ta lại có thể được Tiết Vân Đào chọn lựa trong số nhiều nha hoàn tới làm thông phòng, có thể thấy được trên người bà ta vẫn có chỗ khiến Tiết Vân Đào vừa ý. Chẳng qua bà ta thiếu chút thủ đoạn của Từ Tố Nga, chỉ biết càn quấy làm cho Tiết Vân Đào càng ngày càng phiền chán. Thật sự nếu không sớm thay đổi thì Điền di nương bị bỏ rơi cũng mau trở thành chuyện trước mắt.
“Nếu ta là di nương thì phải ngẫm lại thật kỹ càng xem năm xưa lão gia rốt cuộc thích di nương vì cái gì? Nhiều năm tình cảm như vậy, thời gian di nương ở cùng lão gia cũng lâu như thời gian lão gia ở bên Thái thái, làm sao lại không đấu lại với người khác chứ?”
Tiết Thần nói xong liền xoay người rời đi.
Điền di nương khiếp sợ nhìn bóng lưng của Tiết Thần, tức khắc có cảm giác như bị sét đánh... Đại tiểu thư vừa rồi là chỉ đạo và cổ vũ mình làm cách nào để câu dẫn nam nhân sao?
Bị một tiểu cô nương mười hai tuổi chỉ dẫn vấn đề này, Điền di nương cũng không cảm thấy có bao nhiêu đắc ý, đang muốn xoay người bỏ đi, lại đột nhiên có một ý nghĩ bừng lên trong đầu -- Đúng vậy, lão gia năm đó vì sao thích mình đây?
***
Từ Tố Nga phong tình vạn chủng ngồi trên người Tiết Vân Đào, tóc dài xõa trên vai, chỉ mặc đồ lót làm thân thể nhìn không sót một cái gì, bàn tay trắng nõn xoa vào nhau để trải đều mật hoa trắng ngà trong lòng bàn tay, sau đó thập phần dụ hoặc bôi lên lưng Tiết Vân Đào. Lực đạo bàn tay như có như không ấn nhẹ vào những chỗ mẫn cảm của Tiết Vân Đào, xoa bóp gãi đúng chỗ ngứa làm Tiết Vân Đào thoải mái nhắm hai mắt lại thở ra một hơi.
Nhuyễn ngọc ôn hương trên người, giải ý nhẹ nhàng vui vẻ chính là kiểu này. Lúc trước Tiết Vân Đào cũng đã đề qua rất nhiều lần kêu Từ thị vào cửa làm thiếp nhưng Từ thị kiên trì không chịu. Nếu biết chỉ cần ép bức một chút Từ thị liền đồng ý, Tiết Vân Đào đã ép bức sớm mấy năm, vậy là sẽ được hưởng lạc sớm mấy năm rồi.
“Lão gia cảm thấy thế nào?"
Tiết Vân Đào ghé đầu trên gối, một lúc sau mới nói: “Tốt, rất thoải mái!”
Từ Tố Nga hơi cúi người xuống, để thân thể dán lên lưng Tiết Vân Đào, sau đó dùng thanh âm mị hoặc thì thầm bên tai: “Lão gia, hôm trước tỳ thiếp có đề qua với ngài về chuyện của thân huynh, ngài còn nhớ không?”
“À, là chuyện gì?” Tiết Vân Đào đang ước được đắm mình trong hương vị ôn nhu, làm sao còn nguyện ý dùng đầu óc suy nghĩ chuyện gì chứ?
“Chính là để thân huynh đến cửa hàng Tiết gia hỗ trợ. Hôm đó ngài nói sẽ suy xét, chỉ là cho tới hôm nay cũng chưa cho tỳ thiếp đáp án. Thân huynh lại tới cửa hỏi thăm nhưng tỳ thiếp cũng không biết trả lời thế nào.”
Tiết Vân Đào trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói: “Ai nha, loại chuyện này ngươi đi hỏi Thần tỷ nhi, để nàng nói cho quản gia một tiếng. Thân huynh của ngươi làm quản sự ở cửa hàng cũng được, cũng phải coi có cửa hàng nào thích hợp hay không.”
“Không cần làm quản sự đâu. Thân huynh của tỳ thiếp có mấy cân mấy lượng, ngài còn không biết sao? Ca ca làm sao có thể giữ chức quản sự, cứ tùy tiện tìm một vị trí thanh nhàn là đủ rồi. Hiện giờ ca ca đang ở cùng phụ mẫu tại hẻm Tứ hỉ, phụ mẫu đã già cần được chăm sóc, tốt nhất tìm một cửa hàng gần đó cho vào làm tạp vụ, rảnh rỗi còn có thể chiếu cố phụ mẫu.”
Tiết Vân Đào lật người lại để Từ Tố Nga ngồi trên bụng, cảm thụ được sự đụng chạm càng làm trong lòng thêm ngứa ngáy, nói: “Các cửa hàng gần hẻm Tứ hỉ đều là của hồi môn của Mộng Thanh, hiện giờ đều do Thần tỷ nhi chưởng quản. Ngươi đâu thể tùy tiện muốn để thân huynh của ngươi làm ở chỗ đó, không phải nên nói cho Thần tỷ nhi biết sao?”
Từ Tố Nga nằm bò trên người Tiết Vân Đào nói: “Ca ca lại không phải đến đó làm quản sự, chỉ cần làm nhân công là được, đâu cần phải làm phiền Đại tiểu thư an bài, chỉ cần lão gia nhắn cho họ một tiếng là được rồi.”
Đến lúc này thì Tiết Vân Đào còn tâm trí đâu mà không mau thỏa hiệp, đồng ý với Từ Tố Nga cho Từ Thiên Kiêu làm phó quản sự ở cửa hàng đồ khô gần hẻm Tứ hỉ. Ngày hôm sau sai người đi tới sắp xếp ngay.
***
Sau khi Tiết Thần từ Đông phủ trở về liền thấy Khâm Phượng ra đón, báo cho nàng: “Tiểu thư, có vài quản sự ở bên ngoài truyền tin cho Bình nương, nói là lão gia ở cửa hàng khô của hẻm Tứ hỉ an bài người vào làm, người nọ tự xưng là ca ca của Từ di nương trong phủ. Các quản sự thấy không hợp lý nên nhờ Bình nương hỏi tiểu thư có phải có chuyện này hay không?”
Tiết Thần cởi áo choàng ra, đưa Chẩm Uyên cầm treo lên, đưa mắt nhìn Khâm Phượng nhíu mày hỏi: “Lão gia cho hắn làm cái gì?”
Khâm Phượng trả lời: “Nghe nói là làm phó quản sự. Chỉ là cửa hàng kia vốn đã có phó quản sự, hiện giờ ca ca của Từ di nương tới đó, lại là do chính lão gia phân phó, vì thế vị phó quản sự kia phải nhường ra vị trí.”
Tiết Thần vừa đi vừa nghe Khâm Phượng kè một bên bẩm báo, thực mau liền về đến Thanh tước cư, đi qua hành lang vào chính viện. Tiết Thần vẫn luôn trầm mặc, Khâm Phượng đợi không thấy Tiết Thần trả lời, không kiềm được lại hỏi: “Tiểu thư, chuyện này ngài xem phải làm sao bây giờ? Phó quản sự kia còn đang đợi tiểu thư trả lời, nói nếu tiểu thư muốn thay đổi hắn thì hắn liền về quê làm ruộng.”
Tiết Thần dừng bước trước ngạch cửa, nói với Khâm Phượng: “Kêu hắn tiếp tục lưu lại đi.”
Khâm Phượng có chút không hiểu ý của Tiết Thần: “Tiểu thư nói lưu lại là muốn hắn nhường vị trí phó quản sự đi làm chuyện khác sao? Thật ra... ”
Tiết Thần quyết đoán nói: “Để hắn tiếp tục làm phó quản sự, không chịu bất luận ảnh hưởng gì, cửa hàng cứ theo lẽ thường mà kinh doanh.”
“Vậy ca ca của Từ di nương... làm sao bây giờ? Một cửa hàng có hai phó quản sự sao?”
Tiết Thần xoay người giương mắt nhìn thẳng Khâm Phượng, thanh âm vững vàng lại ổn trọng: “Hai người thì hai người, Từ Thiên Kiêu là do lão gia tự mình mở miệng thêm vào, đương nhiên phải giữ thể diện cho lão gia, cứ để cho hắn làm phó quản sự cũng được. Đây bất quá chỉ là cái danh mà thôi, có gì mà phải gấp, kêu quản sự và phó quản sự không cần để ý tới hắn, cứ làm tốt chuyện mình nên làm là được.”
Khâm Phượng trợn mắt há hốc mồm, tiểu thư thật khí phách! Một câu liền đem vấn đề xóc hông này giải quyết thật gọn gàng. Từ Thiên Kiêu muốn làm phó quản sự, vậy thì để hắn làm, chẳng qua chỉ là cái hư danh, trong tay lại không có nửa phần quyền lợi.
“Vậy tiền công thì sao ạ? Cũng trả cho hắn tiền công của phó quản sự sao?” Khâm Phượng cảm thấy nên dựa vào cơ hội này mà học hỏi kỹ càng một phen.
Tiết Thần hừ lạnh một tiếng: “Tiền công của cửa hàng đều dựa theo tiêu chuẩn mà tính, làm bao nhiêu thì lãnh tiền công bấy nhiêu. Kêu quản sự đánh giá xem Từ Thiên Kiêu làm nhiều hay ít rồi dựa vào đó phát cho hắn tiền công tương xứng. Để cho bọn họ tự chịu trách nhiệm vấn đề lời lỗ, tự mình quyết định là tốt rồi.”
Phốc, thật là tuyệt diệu!
Người để đó không dùng lại không cho hắn thực quyền chưa tính, còn đưa ra điều lệ dựa vào làm việc nhiều hay ít để phát tiền công, đây không phải ý tứ đã rõ rành rành là cái gì cũng không cho sao?!
Bình luận facebook