Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Edited by Bà Còm
Tiết Vân Đào vừa trở về liền nghe nô tài gác cổng báo lại trong phủ xảy ra chuyện lớn. Ông về lại chủ viện, dự tính thay đổi y phục rồi đến Thanh tước cư nhìn xem chuyện gì thế này. Nhưng mới vừa đến chủ viện liền thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, ông tưởng Điền di nương tự chủ trương, cơn giận bắt đầu dâng lên trong lòng, nữ nhân này càng ngày càng không biết đúng mực.
Chỉ là vừa vào thì thấy hóa ra là Tiết Thần đang canh chừng một bàn đồ ăn, an tĩnh ngồi dưới ánh nến đọc sách, thấy Tiết Vân Đào tiến vào mới buông sách xuống đứng lên đón chào, đi lại ôm lấy cánh tay Tiết Vân Đào nói: “Con chờ cha đã lâu, đến bây giờ cha mới trở về.”
Bộ dáng ngây thơ của tiểu nữ nhi làm Tiết Vân Đào cảm thấy trong lòng thật an ủi. Thê tử đã mất lưu lại một mình nữ nhi, nàng ở trong phủ nhất định rất tịch mịch, mà trong khoảng thời gian này ông đúng là người thân cận nhất của nàng không thể nghi ngờ. Tiết Vân Đào thở dài, xoa đầu nàng rồi hỏi: “Sao con lại ở đây? Nghe nói con xử trí Đồng ma ma và hai quản sự khố phòng, có chuyện gì thế?”
Tiết Thần không muốn giấu giếm Tiết Vân Đào vụ này, hơn nữa cho dù nàng không nói cho Tiết Vân Đào chuyện gì xảy ra thì ngày mai tự nhiên cũng có người khác nói cho ông nghe, nếu vì như vậy mà gây ra sự khúc mắc trong lòng hai cha con, chi bằng nàng cứ một năm một mười kể ra tất cả.
Tiết Vân Đào nghe xong lại xem tờ tội trạng bọn họ đã ký tên mà Tiết Thần đưa ra, không thể kiềm chế được đập bàn một cái giận dữ nói: “Thật làm phản rồi, đồ chó má!”
“Phụ thân bớt giận, con đã xử trí ổn thỏa, ngày mai sẽ kêu bộ khoái tới bắt người.”
Vừa rồi Tiết Thần đã đem phương pháp nàng xử trí Đồng ma ma nói cho Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào nhìn nữ nhi chỉ mới mười một tuổi, trong đầu còn nhớ rõ trước đây nàng rất ngây thơ hoạt bát, sống vô ưu vô lo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện mặc xiêm y xinh đẹp, mang trang sức quý giá, hoàn toàn không biết gì về những mưu mô quỷ kế này. Đúng là từ khi Lư thị mất đi, tiểu nha đầu này cũng mất luôn tính cách ỷ lại vào người khác, giống như bỗng nhiên trưởng thành trong một đêm, kiên cường đến mức khiến người đau lòng.
“Hóa ra là những việc này, sao con không phái người báo cho ta trước? Vạn nhất mấy tên điêu nô kia thương tổn con thì phải làm thế nào đây?”
Tiết Thần nhìn Tiết Vân Đào, nụ cười có chút cô đơn. Dùng từ "cô đơn" cho tiểu cô nương mỹ lệ này thật có điểm không thỏa đáng, nhưng Tiết Vân Đào đúng là thấy được trên người nữ nhi hình ảnh thu nhỏ của người đã trải qua thế sự.
“Cha, nếu mỗi lần xảy ra chuyện đều phải đi tìm cha, vạn nhất về sau con không tìm được thì phải làm thế nào? Có một số việc trước sau gì nữ nhi vẫn phải đối mặt. Mẫu thân đã mất, con không thể tiếp tục sống như một tiểu cô nương ngây thơ có mẫu thân yêu thương. Lúc trước mẫu thân luôn mang con theo bên người để dạy con quản lý nội trạch trong phủ, vậy mà con còn lười biếng không muốn học; hiện giờ mới biết mẫu thân dạy con những thứ đó mới là điều căn bản nhất để đứng vững chân trong nhà.”
Tiết Thần cố ý dùng lời có chút thương cảm, nàng biết Tiết Vân Đào là người nghiêng về cảm tính, cả đời bị cảm tình chi phối, không chăm lo được cho bất cứ ai. Chẳng hạn ngay từ đầu ông không thích Lư thị, chỉ là cùng bà thành thân sinh hài tử, nhưng Lư thị mất ông cũng thấy rất khó chịu, vậy mà sau khi Từ Tố Nga vào cửa ông vẫn đem Từ Tố Nga nạp dưới cánh chim, gánh vác trách nhiệm làm trượng phu và làm phụ thân. Biện pháp Từ Tố Nga dùng để đối phó với Tiết Vân Đào chính là lúc nào cũng tỏ ra yếu thế, ở trước mặt Tiết Vân Đào luôn ôn nhu như nước, lúc nào cũng chu đáo thỏa hiệp, không bao giờ giáp mặt phản đối lời của Tiết Vân Đào. Điểm này ả ta làm tốt hơn Lư thị rất nhiều, Lư thị là "miệng dao găm tâm đậu hủ", ngoài miệng không dịu dàng với Tiết Vân Đào nhưng lại một lòng hướng về Tiết Vân Đào, sau lưng làm rất nhiều chuyện tốt cho ông.
Lư thị vì ông làm những chuyện gì Tiết Vân Đào cũng tự hiểu, cho nên sau khi Lư thị chết ông mới có thể áy náy và thương tâm, nhưng sự áy náy và thương tâm này cũng không thể bảo đảm nửa đời sau ông vẫn thủy chung với Lư thị, hoặc là bảo đảm chăm lo cho hài tử Lư thị lưu lại. Vì thế Tiết Thần sẽ không đem cuộc sống của mình giao cho Tiết Vân Đào toàn quyền, Tiết Vân Đào xử trí theo cảm tính, ai nói êm tai thì ông sẽ tin tưởng người đó ngay. So với việc đánh cuộc ông sẽ làm tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ của một phụ thân và trao cuộc sống cho ông để được ông bảo hộ dưới cánh chim, còn không bằng tự mình nắm giữ hết thảy không dây dưa nhiều với ông, đây mới là cách làm có lý trí nhất.
“Mẫu thân vừa mới qua đời, trong phủ liền có người tới đánh chủ ý lên của hồi môn của mẫu thân, nữ nhi thật sự không muốn loại chuyện này lại phát sinh, cho nên khẩn cầu phụ thân đồng ý giao toàn bộ của hồi môn của mẫu thân cho nữ nhi xử lý.” Tiết Thần rốt cuộc nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Tiết Vân Đào nhìn tiểu nữ nhi trước mắt như một nụ hoa sen đơn bạc nhỏ bé yếu ớt, chỉ là lời nói ra lại làm ông không cách gì phản bác được.
“Nhưng con còn nhỏ thì sao có thể xử lý những thứ kia? Chi bằng cha tìm cho con hai ma ma vừa ý để cùng quản sự, để bọn họ giúp con.”
Tiết Thần kiên định lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Con muốn tự mình xử lý, cho dù hiện tại con có thể gặp khó khăn, nhưng đâu phải ai sinh ra cũng đều biết cách làm tốt mọi việc. Của hồi môn mẫu thân lưu lại con không muốn lại bị những kẻ khác đụng vào, cha hãy đáp ứng con đi, được không?”
Tiết Vân Đào tựa hồ có chút dao động, ông lớn lên ở gia đình thi thư, tuy không đại phú quý nhưng từ nhỏ cho dù ăn xài phung phí cũng chưa từng thiếu tiền sử dụng, cho nên ông cũng không phải bởi vì của hồi môn của Lư thị phong phú mà không cho Tiết Thần xử lý, thậm chí ông cũng chưa từng quan tâm rốt cuộc Lư thị có bao nhiêu của hồi môn, ông chỉ lo lắng nữ nhi tuổi còn nhỏ nên không xử lý tốt mà thôi.
Bất quá nghĩ lại một chút thì ông lại cảm thấy cũng không có gì quan trọng. Mấy thứ này đều là Lư thị lưu lại, Lư thị cũng chỉ có một nữ nhi, tương lai mấy thứ này chính là của hồi môn của nàng, có nhiều hơn hay ít đi thì tóm lại cũng thuộc về nữ nhi. Hiện giờ nếu nữ nhi muốn tự mình quản lý vậy thì cứ tùy nàng, đến lúc đó nếu gặp khó khăn gì thì ông cứ ngầm giúp đỡ là được.
Sau một hồi suy tính như vậy rốt cuộc Tiết Vân Đào đáp ứng yêu cầu của Tiết Thần, để nàng toàn quyền quản lý của hồi môn mà Lư thị sở hữu.
Có sự cho phép của Tiết Vân Đào, trái tim đang treo lơ lửng của Tiết Thần cuối cùng mới buông xuống. Sau khi trở lại Thanh tước cư, nàng chỉ qua loa húp nửa chén cháo, sai Khâm Phượng thắp đèn trong thư phòng rồi chuẩn bị giấy Tuyên Thành, lại đến phòng thu chi lấy một bàn tính trở về, sau đó liền bắt đầu khêu đèn kiểm tra lại danh mục của hồi môn còn chưa trở nên rất lâu đời.
Của hồi môn của Lư thị tổng cộng chia ra làm ba phần, một phần là cửa hàng, một phần là điền trang, còn một phần là cổ phiếu và ngân phiếu của tiền trang. Sổ sách mà hai quản sự khố phòng đem đến cho nàng hẳn là toàn bộ của hồi môn, ngoài ra Lư thị còn có một tư khố trong đó là vàng bạc đồ tế nhuyễn cùng tơ lụa vật phẩm trang sức, tư khố này đời trước Tiết Thần chưa từng thấy qua, cho nên không hề biết Lư thị lại có tiền đến như vậy, nhưng cuối cùng tiền bạc đó lại bị ả Từ Tố Nga nuốt hơn phân nửa. Nhớ tới sau khi Từ Tố Nga gả cho Tiết Vân Đào, ba mẫu nhi ả ta lúc nào cũng chưng diện phú quý bức người, thế mới biết tất cả những thứ bọn họ dùng đều là của Lư thị, trong lòng Tiết Thần ghê tởm cực kỳ.
Tiết Thần còn không ngờ được của hồi môn của Lư thị không chỉ có đa dạng, mà địa điểm bao trùm cũng thực khổng lồ, trải suốt toàn bộ Bắc Trực Lệ. Chỉ riêng hai phủ thành Đại Hưng và Uyển Bình đã có hơn hai mươi gian cửa hàng, hai điền trang bốn trăm mẫu, chỉ tính những thứ trên thì tài sản cố định phỏng chừng đã có ba bốn vạn lượng. Còn ở Bảo Định phủ và Hà Gian phủ thì chỉ có ba gian cửa hàng, có hai điền trang gần ngàn mẫu, cho dù tài sản không nhiều nhưng ở địa điểm tốt, chỉ cần cho thuê là mỗi năm cũng thu vào rất phong phú, tính ra cũng nên có hai ba vạn. Còn những nơi khác như Vĩnh Bình phủ, Chân Định phủ và Đại Danh Phủ đều có chút đất chưa kịp khai hoá, có năm sáu hầm rượu, không nói nhiều, một vạn lượng vẫn có thể kiếm dễ dàng.
Tiết Thần cứ thế mà xem lướt qua của hồi môn của Lư thị từ đầu tới đuôi một lần, phát hiện chỉ với những trương mục kể trên thì đã có giá trị gần mười vạn lượng, đây còn chưa tính tư khố của Lư thị và ngân phiếu tiền trang.
Càng kiểm kê thì Tiết Thần càng cảm thấy đời trước thật uất hận, Từ Tố Nga nửa đời kiêu ngạo như vậy, người Từ gia giương nanh múa vuốt như vậy, còn không phải đựa vào việc phân chia tài sản khổng lồ này hay sao? Nếu không ả ta chỉ là một nữ nhi của tội thần mà có thể "hô mưa gọi gió" như vậy sao? Ả ta dùng tiền của Lư thị để có một cuộc sống cẩm y ngọc thực rồi đồng thời dùng số tài sản này để chèn ép nữ nhi của Lư thị, thật không hiểu đêm khuya ả ta tỉnh mộng có cảm thấy lương tâm cắn rứt một chút xíu nào hay không?
Sau khi đã biết đại khái về tài sản của Lư thị, kế tiếp chính là phải kêu chưởng quầy các nơi đem sổ sách đồng loạt giao ra. Trong phủ hẳn là cũng có sổ sách năm ngoái bọn họ đưa tới, bắt đầu từ ngày mai phỏng chừng phải bắt tay vào kiểm tra một cách quy mô. Hiện giờ bên người Tiết Thần không có người nào tinh thông về việc tính toán thu chi cho nên nàng phải đích thân kiểm kê, may mắn đời trước nàng đi vào con đường kinh doanh vì Trường Ninh Hầu phủ, bản lĩnh tính sổ cũng luyện ra một thân công phu. Sổ sách tài sản của Lư thị tuy rằng phức tạp, nhưng thật ra số tiền thu vào còn kém hơn số lợi tức mà khi nàng làm Trường Ninh Hầu phu nhân mỗi năm kiếm về. Đời trước lúc ban đầu bắt tay vào kinh doanh nàng dốt đặc cán mai, trong khoảng một năm đầu thì có hơn nửa năm phải học tính toán sổ sách, sau đó mới luyện được một thân bản lĩnh, chỉ cần lật ra một quyển sổ xem lướt qua vài điểm quan trọng là có thể biết ngay sổ sách này tính toán đúng hay không. Tuy về sau kiếm tiền không ít, nhưng ngày đêm vất vả cũng làm sức khỏe Tiết Thần suy sụp, thế nên một trận bệnh đã khiến cho nàng sớm qua đời.
Nhớ tới cảm giác suy yếu khi bệnh hoạn của kiếp trước, Tiết Thần yên lặng đứng lên, không làm kinh động Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên đang ngủ, tự mình rửa mặt rồi bò lên trên giường ngủ say.
Ngày hôm sau nàng ngủ tới giờ Thìn mới dậy, ăn xong hai cái bánh bao thịt, một chén cháo, còn uống non nửa chén sữa đậu nành, sau đó mới tinh lực dồi dào sai phòng thu chi đem tất cả sổ sách về tài sản của Lư thị đến Thanh tước cư, chồng sổ sách cao nửa người đặt ở hành lang. Tiết Thần vừa tính toàn sổ sách vừa sai người lôi đến Đồng ma ma cùng hai quản sự bị giáo huấn không ra hình người, trực tiếp quăng bọn họ thân thể đầy máu suy yếu không dậy nổi ngay ở sân viện, để cho tất cả mọi người đều chiêm ngưỡng kỹ càng kết cục của nô tài tham lam tài vật của chủ nhân. Tiết Thần ngồi ở hành lang, không thèm để ý tới ai chuyên chú tính toán sổ sách, khi biết Chẩm Uyên dẫn hai bộ khoái tiến vào thì Tiết Thần mới đứng lên.
Hai bộ khoái tựa hồ được người mách bảo, đối với Tiết Thần thập phần khách sáo ân cần, vỗ ngực bảo đảm với Tiết Thần nhất định thẩm vấn thật kỹ ba cẩu nô tài này. Sau đó Tiết Thần cho mỗi người một hồng bao cũng khá dầy, hai người còn đẩy đưa nói không cần, nói Tiết đại nhân đã cho rồi. Tiết Thần khăng khăng kêu bọn họ nhận lấy, nói sau này khó tránh còn có chuyện muốn phiền toái bọn họ. Lúc này hai bộ khoái mới ngàn ân vạn tạ thu hồng bao nhét vào tay áo, dẫn vào một đội người bắt giải ba người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Tiết phủ.
Tiết Vân Đào vừa trở về liền nghe nô tài gác cổng báo lại trong phủ xảy ra chuyện lớn. Ông về lại chủ viện, dự tính thay đổi y phục rồi đến Thanh tước cư nhìn xem chuyện gì thế này. Nhưng mới vừa đến chủ viện liền thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng, ông tưởng Điền di nương tự chủ trương, cơn giận bắt đầu dâng lên trong lòng, nữ nhân này càng ngày càng không biết đúng mực.
Chỉ là vừa vào thì thấy hóa ra là Tiết Thần đang canh chừng một bàn đồ ăn, an tĩnh ngồi dưới ánh nến đọc sách, thấy Tiết Vân Đào tiến vào mới buông sách xuống đứng lên đón chào, đi lại ôm lấy cánh tay Tiết Vân Đào nói: “Con chờ cha đã lâu, đến bây giờ cha mới trở về.”
Bộ dáng ngây thơ của tiểu nữ nhi làm Tiết Vân Đào cảm thấy trong lòng thật an ủi. Thê tử đã mất lưu lại một mình nữ nhi, nàng ở trong phủ nhất định rất tịch mịch, mà trong khoảng thời gian này ông đúng là người thân cận nhất của nàng không thể nghi ngờ. Tiết Vân Đào thở dài, xoa đầu nàng rồi hỏi: “Sao con lại ở đây? Nghe nói con xử trí Đồng ma ma và hai quản sự khố phòng, có chuyện gì thế?”
Tiết Thần không muốn giấu giếm Tiết Vân Đào vụ này, hơn nữa cho dù nàng không nói cho Tiết Vân Đào chuyện gì xảy ra thì ngày mai tự nhiên cũng có người khác nói cho ông nghe, nếu vì như vậy mà gây ra sự khúc mắc trong lòng hai cha con, chi bằng nàng cứ một năm một mười kể ra tất cả.
Tiết Vân Đào nghe xong lại xem tờ tội trạng bọn họ đã ký tên mà Tiết Thần đưa ra, không thể kiềm chế được đập bàn một cái giận dữ nói: “Thật làm phản rồi, đồ chó má!”
“Phụ thân bớt giận, con đã xử trí ổn thỏa, ngày mai sẽ kêu bộ khoái tới bắt người.”
Vừa rồi Tiết Thần đã đem phương pháp nàng xử trí Đồng ma ma nói cho Tiết Vân Đào. Tiết Vân Đào nhìn nữ nhi chỉ mới mười một tuổi, trong đầu còn nhớ rõ trước đây nàng rất ngây thơ hoạt bát, sống vô ưu vô lo, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện mặc xiêm y xinh đẹp, mang trang sức quý giá, hoàn toàn không biết gì về những mưu mô quỷ kế này. Đúng là từ khi Lư thị mất đi, tiểu nha đầu này cũng mất luôn tính cách ỷ lại vào người khác, giống như bỗng nhiên trưởng thành trong một đêm, kiên cường đến mức khiến người đau lòng.
“Hóa ra là những việc này, sao con không phái người báo cho ta trước? Vạn nhất mấy tên điêu nô kia thương tổn con thì phải làm thế nào đây?”
Tiết Thần nhìn Tiết Vân Đào, nụ cười có chút cô đơn. Dùng từ "cô đơn" cho tiểu cô nương mỹ lệ này thật có điểm không thỏa đáng, nhưng Tiết Vân Đào đúng là thấy được trên người nữ nhi hình ảnh thu nhỏ của người đã trải qua thế sự.
“Cha, nếu mỗi lần xảy ra chuyện đều phải đi tìm cha, vạn nhất về sau con không tìm được thì phải làm thế nào? Có một số việc trước sau gì nữ nhi vẫn phải đối mặt. Mẫu thân đã mất, con không thể tiếp tục sống như một tiểu cô nương ngây thơ có mẫu thân yêu thương. Lúc trước mẫu thân luôn mang con theo bên người để dạy con quản lý nội trạch trong phủ, vậy mà con còn lười biếng không muốn học; hiện giờ mới biết mẫu thân dạy con những thứ đó mới là điều căn bản nhất để đứng vững chân trong nhà.”
Tiết Thần cố ý dùng lời có chút thương cảm, nàng biết Tiết Vân Đào là người nghiêng về cảm tính, cả đời bị cảm tình chi phối, không chăm lo được cho bất cứ ai. Chẳng hạn ngay từ đầu ông không thích Lư thị, chỉ là cùng bà thành thân sinh hài tử, nhưng Lư thị mất ông cũng thấy rất khó chịu, vậy mà sau khi Từ Tố Nga vào cửa ông vẫn đem Từ Tố Nga nạp dưới cánh chim, gánh vác trách nhiệm làm trượng phu và làm phụ thân. Biện pháp Từ Tố Nga dùng để đối phó với Tiết Vân Đào chính là lúc nào cũng tỏ ra yếu thế, ở trước mặt Tiết Vân Đào luôn ôn nhu như nước, lúc nào cũng chu đáo thỏa hiệp, không bao giờ giáp mặt phản đối lời của Tiết Vân Đào. Điểm này ả ta làm tốt hơn Lư thị rất nhiều, Lư thị là "miệng dao găm tâm đậu hủ", ngoài miệng không dịu dàng với Tiết Vân Đào nhưng lại một lòng hướng về Tiết Vân Đào, sau lưng làm rất nhiều chuyện tốt cho ông.
Lư thị vì ông làm những chuyện gì Tiết Vân Đào cũng tự hiểu, cho nên sau khi Lư thị chết ông mới có thể áy náy và thương tâm, nhưng sự áy náy và thương tâm này cũng không thể bảo đảm nửa đời sau ông vẫn thủy chung với Lư thị, hoặc là bảo đảm chăm lo cho hài tử Lư thị lưu lại. Vì thế Tiết Thần sẽ không đem cuộc sống của mình giao cho Tiết Vân Đào toàn quyền, Tiết Vân Đào xử trí theo cảm tính, ai nói êm tai thì ông sẽ tin tưởng người đó ngay. So với việc đánh cuộc ông sẽ làm tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ của một phụ thân và trao cuộc sống cho ông để được ông bảo hộ dưới cánh chim, còn không bằng tự mình nắm giữ hết thảy không dây dưa nhiều với ông, đây mới là cách làm có lý trí nhất.
“Mẫu thân vừa mới qua đời, trong phủ liền có người tới đánh chủ ý lên của hồi môn của mẫu thân, nữ nhi thật sự không muốn loại chuyện này lại phát sinh, cho nên khẩn cầu phụ thân đồng ý giao toàn bộ của hồi môn của mẫu thân cho nữ nhi xử lý.” Tiết Thần rốt cuộc nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Tiết Vân Đào nhìn tiểu nữ nhi trước mắt như một nụ hoa sen đơn bạc nhỏ bé yếu ớt, chỉ là lời nói ra lại làm ông không cách gì phản bác được.
“Nhưng con còn nhỏ thì sao có thể xử lý những thứ kia? Chi bằng cha tìm cho con hai ma ma vừa ý để cùng quản sự, để bọn họ giúp con.”
Tiết Thần kiên định lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Con muốn tự mình xử lý, cho dù hiện tại con có thể gặp khó khăn, nhưng đâu phải ai sinh ra cũng đều biết cách làm tốt mọi việc. Của hồi môn mẫu thân lưu lại con không muốn lại bị những kẻ khác đụng vào, cha hãy đáp ứng con đi, được không?”
Tiết Vân Đào tựa hồ có chút dao động, ông lớn lên ở gia đình thi thư, tuy không đại phú quý nhưng từ nhỏ cho dù ăn xài phung phí cũng chưa từng thiếu tiền sử dụng, cho nên ông cũng không phải bởi vì của hồi môn của Lư thị phong phú mà không cho Tiết Thần xử lý, thậm chí ông cũng chưa từng quan tâm rốt cuộc Lư thị có bao nhiêu của hồi môn, ông chỉ lo lắng nữ nhi tuổi còn nhỏ nên không xử lý tốt mà thôi.
Bất quá nghĩ lại một chút thì ông lại cảm thấy cũng không có gì quan trọng. Mấy thứ này đều là Lư thị lưu lại, Lư thị cũng chỉ có một nữ nhi, tương lai mấy thứ này chính là của hồi môn của nàng, có nhiều hơn hay ít đi thì tóm lại cũng thuộc về nữ nhi. Hiện giờ nếu nữ nhi muốn tự mình quản lý vậy thì cứ tùy nàng, đến lúc đó nếu gặp khó khăn gì thì ông cứ ngầm giúp đỡ là được.
Sau một hồi suy tính như vậy rốt cuộc Tiết Vân Đào đáp ứng yêu cầu của Tiết Thần, để nàng toàn quyền quản lý của hồi môn mà Lư thị sở hữu.
Có sự cho phép của Tiết Vân Đào, trái tim đang treo lơ lửng của Tiết Thần cuối cùng mới buông xuống. Sau khi trở lại Thanh tước cư, nàng chỉ qua loa húp nửa chén cháo, sai Khâm Phượng thắp đèn trong thư phòng rồi chuẩn bị giấy Tuyên Thành, lại đến phòng thu chi lấy một bàn tính trở về, sau đó liền bắt đầu khêu đèn kiểm tra lại danh mục của hồi môn còn chưa trở nên rất lâu đời.
Của hồi môn của Lư thị tổng cộng chia ra làm ba phần, một phần là cửa hàng, một phần là điền trang, còn một phần là cổ phiếu và ngân phiếu của tiền trang. Sổ sách mà hai quản sự khố phòng đem đến cho nàng hẳn là toàn bộ của hồi môn, ngoài ra Lư thị còn có một tư khố trong đó là vàng bạc đồ tế nhuyễn cùng tơ lụa vật phẩm trang sức, tư khố này đời trước Tiết Thần chưa từng thấy qua, cho nên không hề biết Lư thị lại có tiền đến như vậy, nhưng cuối cùng tiền bạc đó lại bị ả Từ Tố Nga nuốt hơn phân nửa. Nhớ tới sau khi Từ Tố Nga gả cho Tiết Vân Đào, ba mẫu nhi ả ta lúc nào cũng chưng diện phú quý bức người, thế mới biết tất cả những thứ bọn họ dùng đều là của Lư thị, trong lòng Tiết Thần ghê tởm cực kỳ.
Tiết Thần còn không ngờ được của hồi môn của Lư thị không chỉ có đa dạng, mà địa điểm bao trùm cũng thực khổng lồ, trải suốt toàn bộ Bắc Trực Lệ. Chỉ riêng hai phủ thành Đại Hưng và Uyển Bình đã có hơn hai mươi gian cửa hàng, hai điền trang bốn trăm mẫu, chỉ tính những thứ trên thì tài sản cố định phỏng chừng đã có ba bốn vạn lượng. Còn ở Bảo Định phủ và Hà Gian phủ thì chỉ có ba gian cửa hàng, có hai điền trang gần ngàn mẫu, cho dù tài sản không nhiều nhưng ở địa điểm tốt, chỉ cần cho thuê là mỗi năm cũng thu vào rất phong phú, tính ra cũng nên có hai ba vạn. Còn những nơi khác như Vĩnh Bình phủ, Chân Định phủ và Đại Danh Phủ đều có chút đất chưa kịp khai hoá, có năm sáu hầm rượu, không nói nhiều, một vạn lượng vẫn có thể kiếm dễ dàng.
Tiết Thần cứ thế mà xem lướt qua của hồi môn của Lư thị từ đầu tới đuôi một lần, phát hiện chỉ với những trương mục kể trên thì đã có giá trị gần mười vạn lượng, đây còn chưa tính tư khố của Lư thị và ngân phiếu tiền trang.
Càng kiểm kê thì Tiết Thần càng cảm thấy đời trước thật uất hận, Từ Tố Nga nửa đời kiêu ngạo như vậy, người Từ gia giương nanh múa vuốt như vậy, còn không phải đựa vào việc phân chia tài sản khổng lồ này hay sao? Nếu không ả ta chỉ là một nữ nhi của tội thần mà có thể "hô mưa gọi gió" như vậy sao? Ả ta dùng tiền của Lư thị để có một cuộc sống cẩm y ngọc thực rồi đồng thời dùng số tài sản này để chèn ép nữ nhi của Lư thị, thật không hiểu đêm khuya ả ta tỉnh mộng có cảm thấy lương tâm cắn rứt một chút xíu nào hay không?
Sau khi đã biết đại khái về tài sản của Lư thị, kế tiếp chính là phải kêu chưởng quầy các nơi đem sổ sách đồng loạt giao ra. Trong phủ hẳn là cũng có sổ sách năm ngoái bọn họ đưa tới, bắt đầu từ ngày mai phỏng chừng phải bắt tay vào kiểm tra một cách quy mô. Hiện giờ bên người Tiết Thần không có người nào tinh thông về việc tính toán thu chi cho nên nàng phải đích thân kiểm kê, may mắn đời trước nàng đi vào con đường kinh doanh vì Trường Ninh Hầu phủ, bản lĩnh tính sổ cũng luyện ra một thân công phu. Sổ sách tài sản của Lư thị tuy rằng phức tạp, nhưng thật ra số tiền thu vào còn kém hơn số lợi tức mà khi nàng làm Trường Ninh Hầu phu nhân mỗi năm kiếm về. Đời trước lúc ban đầu bắt tay vào kinh doanh nàng dốt đặc cán mai, trong khoảng một năm đầu thì có hơn nửa năm phải học tính toán sổ sách, sau đó mới luyện được một thân bản lĩnh, chỉ cần lật ra một quyển sổ xem lướt qua vài điểm quan trọng là có thể biết ngay sổ sách này tính toán đúng hay không. Tuy về sau kiếm tiền không ít, nhưng ngày đêm vất vả cũng làm sức khỏe Tiết Thần suy sụp, thế nên một trận bệnh đã khiến cho nàng sớm qua đời.
Nhớ tới cảm giác suy yếu khi bệnh hoạn của kiếp trước, Tiết Thần yên lặng đứng lên, không làm kinh động Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên đang ngủ, tự mình rửa mặt rồi bò lên trên giường ngủ say.
Ngày hôm sau nàng ngủ tới giờ Thìn mới dậy, ăn xong hai cái bánh bao thịt, một chén cháo, còn uống non nửa chén sữa đậu nành, sau đó mới tinh lực dồi dào sai phòng thu chi đem tất cả sổ sách về tài sản của Lư thị đến Thanh tước cư, chồng sổ sách cao nửa người đặt ở hành lang. Tiết Thần vừa tính toàn sổ sách vừa sai người lôi đến Đồng ma ma cùng hai quản sự bị giáo huấn không ra hình người, trực tiếp quăng bọn họ thân thể đầy máu suy yếu không dậy nổi ngay ở sân viện, để cho tất cả mọi người đều chiêm ngưỡng kỹ càng kết cục của nô tài tham lam tài vật của chủ nhân. Tiết Thần ngồi ở hành lang, không thèm để ý tới ai chuyên chú tính toán sổ sách, khi biết Chẩm Uyên dẫn hai bộ khoái tiến vào thì Tiết Thần mới đứng lên.
Hai bộ khoái tựa hồ được người mách bảo, đối với Tiết Thần thập phần khách sáo ân cần, vỗ ngực bảo đảm với Tiết Thần nhất định thẩm vấn thật kỹ ba cẩu nô tài này. Sau đó Tiết Thần cho mỗi người một hồng bao cũng khá dầy, hai người còn đẩy đưa nói không cần, nói Tiết đại nhân đã cho rồi. Tiết Thần khăng khăng kêu bọn họ nhận lấy, nói sau này khó tránh còn có chuyện muốn phiền toái bọn họ. Lúc này hai bộ khoái mới ngàn ân vạn tạ thu hồng bao nhét vào tay áo, dẫn vào một đội người bắt giải ba người mênh mông cuồn cuộn ra khỏi Tiết phủ.
Bình luận facebook