-
Chương 26-30
Chương 26 :
Không Vô phương trượng dừng bước lại, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng, chắc hẳn người thiếu niên trước mặt sẽ mang đến kinh ngạc bất ngờ.
Trên mặt Vạn Kiếm Phong và mấy tục gia còn cả Triệu Ngọc Khánh bọn họ đều tỏ ra vẻ khó hiểu. Hạo Thiên ra vẻ anh hùng hảo hán cái gì không biết, đến cả một huấn luyện viên võ thuật như Vạn Kiếm Phong còn bị một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh bại thì một kẻ hèn mọn như hắn sao chịu nổi nửa chiêu chứ? Triệu Ngọc Khánh không khỏi lặng lẽ lắc đầu. Tên Hạo Thiên này quá nông nổi. Tuy rằng hôm nay biểu hiện của Hạo Thiên có khiến mình có chút thiện cảm nhưng đó đều là những thứ mang tính chất lý luận. Hiện tại là dùng sức lực thực sự đâu có cần phải giả bộ như vậy. Cho dù có muốn thể hiện đi nữa cũng phải xem hoàn cảnh thế nào chứ. Sơn Bản Nghĩa Thanh là người lương thiện sao? Xem ra Ngọc Đình vẫn không nên qua lại với hắn, chẳng chín chắn một chút nào cả.
Ngay lập tức sắc mặt của Sơn Bản Nghĩa Thanh trang nghiêm lại. Những cảm nhận giữa các cao thủ vô cùng mãnh liệt. Y biết Hạo Thiên không phải là một người tầm thường, nhưng cũng lập tức lại thư thái trở lại, nghĩ tới bản thân mình đã luyện võ 10 năm, đánh thắng vô số trận. Bất luận kinh nghiệm thi đấu hay chiêu thức thân thủ, bản thân chắc chắc cao hơn hắn vài bậc. Hơn nữa Hạo Thiên mới khoảng mười mấy tuổi, giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể luyện võ từ trong bụng mẹ được. Vì vậy Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn rất tin tưởng sẽ đánh bại Hạo Thiên.
Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh dần hiện ra một nụ cười, chỉ cần đánh bại Hạo Thiên thì có thể ép Không Vô phương trượng ra tay, chỉ cần đánh bại Không Vô phương trượng thì có thể khiêu chiến với Thiếu Lâm.
Hạo Thiên lúc này cũng không thoải mái lắm, nội công của hắn mới chỉ hồi phục được khoảng 2 phần, chiêu thức võ và kinh nghiệm thi đấu thực tế nhiều nhưng cơ thể không theo kịp, võ công cũng bị ảnh hưởng. Trong con mắt của người thường thì cách xuất chiêu và bộ pháp của mình có thể rất nhanh thậm chí không nhìn thấy mình di chuyển và xuất chiêu như thế nào. Lấy hết sức để đối phó với một số Tam lưu cao thủ thì còn được nhưng đối phó với một Nhất lưu cao thủ như Sơn Bản Nghĩa Thanh, bản thân hắn không nắm chắc được mấy phần thắng. Chỉ có điều nhìn Không Vô phương trượng khó xử như vậy, lòng hiệp nghĩa của hắn lại trỗi dậy, cho nên mơi đứng ra.
Hạo Thiên vuốt vuốt mũi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, đã không còn nghĩ tới kết quả rồi, dốc hết sức vậy, không thẹn với lòng mình là được. Đã bao nhiêu trận không hề nắm chắc phần thắng, cứ mang theo một chút ung dung bình tĩnh, một chút vận may và đầy lòng tự tin chiến thắng, điều đó đã khiến hắn xây dựng danh tiếng bất bại của mình hết lần này tới lần khác.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu, xuất quyền hướng thẳng vào ngực Hạo Thiên mà đánh, trong chớp mắt nắm đấm đã cách ngực hắn nửa tấc. Hạo Thiên hơi kinh ngạc liền tránh sang bên cạnh. Nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh chuyển ngay thành các móng vuốt cào vào ngực Hạo Thiên. Hạo Thiên tránh được nắm đấm nhưng không ngờ Sơn Bản Nghĩa Thanh lại đổi chiêu nhanh như vậy, tuy có ý định tránh nhưng cơ thể lại chậm hơn một nhịp nên không tránh kịp. Không những quần áo bị xé rách mà trên ngực cũng để lại vài vết xước và đẩy Hạo Thiên lùi về phía sau vài bước. Có thế thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh không phải là một người hung hãn bình thường. Y không thừa cơ hội xông lên. Đối với y mà nói, cứ đánh một cách từ từ mới có ý nghĩa, kết thúc trận quyết đấu quá nhanh thì rất có lỗi với người xem mà cũng có lỗi với chính mình.
Lâm Ngọc Đình hét lên một tiếng "Ah…", thái độ lo lắng cho vết thương của Hạo Thiên không hề che dấu. Triệu Ngọc Khánh chuẩn bị nhắm mắt lại, vì kết cục của Vạn Kiếm Phong rất nhanh lại được diễn lại rồi.
Mấy người bọn Vạn Kiếm Phong lắc đầu. Đây chính là sự trừng phạt cho sự nông nổi nhưng Vạn Kiếm Phong cũng có chút hổ thẹn. Hạo Thiên sau khi chống đỡ được một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh còn vẫn chưa bại. So với mình một chiêu bị đánh bại vẫn còn hơn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó Vạn Kiếm Phong lại tìm lấy cho mình một cái cớ. Đó là bản thân mình lúc nãy quá khinh địch cho nên mới để Sơn Bản Nghĩa Thanh dễ dàng ra tay như vậy, nếu như được đánh lại, để chống đỡ mấy chục chiêu cũng không thành vấn đề.
Hạo Thiên sờ vết máu trên ngực mình một lát, mùi máu tanh bốc lên, tuy có hơi đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nhẹ nhàng vận nội công, kinh ngạc phát hiện ra cơ thể vừa được một lực va chạm của Sơn Bản Nghĩa Thanh, tốc độ lưu chuyển chân khí đã nhanh hơn vài phần. So với những ngày trước đó trôi chảy hơn nhiều. Hạo Thiên biết lực đánh của Sơn Bản Nghĩa Thanh vô tình chạm vào tuần hoàn máu của mình, do đó khiến cho nội lực của mình cũng mạnh hơn một phần.
Hạo Thiên đứng vững lại đối diện với Sơn Bản Nghĩa Thanh, ánh mắt vẫn mang một ý cười khó hiểu như cũ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy thiếu niên này còn kèm theo một nụ cười này trong mắt tràn đầy sự thương cảm. Y cảm thấy bản thân có hơi đánh giá cao Hạo Thiên, vẫn tưởng người thiếu niên này có thể chống đỡ ít nhất cũng được 10 chiêu của mình. Hiện tại xem ra Hạo Thiên đối với y mà nói không phải là đối thủ mà chỉ là đối tượng để luyện võ. Thậm chí y còn có chút mất hứng. Tại sao đối thủ lại yếu đuối đến vậy? Sơn Bản Nghĩa Thanh muốn nhìn thấy sự sợ hãi, bối rối trong mắt Hạo Thiên, nhưng rất nhanh phát hiện ra mình đã sai lầm. Ánh mắt của Hạo Thiên càng trở thâm thúy, càng trở nên khó hiểu, y đối với khí chất của Hạo Thiên càng lúc càng không thoải mái thậm chí là khó chịu.
Cuối cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh không kìm nén được nữa liền ra tay, đạp chân nhảy về phía trước vài bước, nắm tay phải lại tấn công vào đầu hắn. Từ nắm đấm, cánh tay và bả vai kéo dài thẳng tắp, vù vù xé gió, mạnh mẽ sắc bén vô cùng. Tất cả mọi người có mặt đều tin rằng Hạo Thiên bị đánh trúng quả này chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất không dậy được. Hạo Thiên khẽ mỉm cười nghiêng đầu tránh, hai tay dùng hết sức hướng lên phía trước phòng thủ. Sơn Bản Nghĩa Thanh sớm đã biết Hạo Thiên sẽ nghiêng đầu sang để tránh, nắm đấm tay phải đổi xuống tấn công bằng khuỷu tay. Không ngờ hai tay của Hạo Thiên lại đưa ra phía trước phòng thủ vừa đúng chặn chiêu tấn công bằng khuỷu tay sấm sét của y. Cơ thể của Hạo Thiên vừa chuyển động, Sơn Bản Nghĩa Thanh kinh ngạc, không ngờ tới Hạo Thiên lại có thể chống đỡ được chiêu này của y. Đúng lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh còn đang ngạc nhiên thì tay phải của Hạo Thiên đấm mạnh vào bụng của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, trong bụng tức như lửa đốt. Sơn Bản Nghĩa Thanh phải cố một lúc mới dần dẹp được khí lưu trong bụng, sắc mặt tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Hạo Thiên đắc thủ không chỉ khiến cho Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kinh ngạc, đến cả Vạn Kiếm Phong bọn họ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Sơn Bản Nghĩa Thanh đã rõ như ban ngày. Vừa rồi Vạn Kiếm Phong bị y đánh cho một chiêu đã gục ngã, hơn nữa lại khiến cho Vạn Kiếm Phong mất đi khả năng chiến đấu. Vừa rồi Hạo Thiên cũng bị Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho một chiêu chảy máu lùi bước, bây giờ sao lại thấy Hạo Thiên có dấu hiệu càng đánh càng mạnh.
Ba huynh đệ Không Vô phương trượng liền liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa niềm vui.
Lúc này Hạo Thiên bị sự công kích của Sơn Bản Nghĩa Thanh, toàn thân nóng ran lên, cảm giác máu nóng trong người đang sôi lên. Chân khí trong cơ thể hắn chuyển động càng nhanh, đã hồi phục đến khoảng 5 phần rồi, toàn thân tràn đầy sức lực không thể kìm nén được. Nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đối diện Hạo Thiên tỏ vẻ vui mừng đến nỗi bản thân không thể phát giác được. Sơn Bản Nghĩa Thanh nhìn thấy Hạo Thiên vui vẻ thì bất giác cảm thấy lạnh chưa từng có. Y cố gắng trấn tĩnh lại, sao có thể để một thằng nhóc dọa cho sợ hãi được? Y hét lên một tiếng, hai tay vận công nhảy về phía tước. Một chiêu theo gió mà tới, đáng sợ hơn lúc Hạo Thiên định chống lại thì tay lại nhanh chóng xuyên qua khoảng không giữa hai tay Hạo Thiên nhanh như chớp hướng tới yết hầu của Hạo Thiên. Hạo Thiên không còn cách nào xoay tay chống đỡ cũng không thể lùi bước, phía sau là tường viện. Đây là một chiêu độc, người bị trúng chiêu này không chết thì cũng bị thương nặng, có thể thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho Hạo Thiên một đòn đầy phẫn nộ.
Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kêu lên sợ hãi. Mấy người Vạn Kiếm Phong cũng thở dài. Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh lại lộ ra vẻ vui mừng. Đến cả huynh đệ Không Vô phương trượng cũng bắt đầu căng thẳng. Tất cả mọi người đều không tin Hạo Thiên có thể thoát khỏi đòn sấm sét này của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Chỉ cần tay của Sơn Bản Nghĩa Thanh đưa lên phía trước một chút thì ai có thể né tránh, ai có thể chống đỡ được, càng có ai có thể cứu được Hạo Thiên?
Nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh dừng lại rồi, không phải y muốn dừng lại mà là khi Hạo Thiên không kịp xoay tay lại chống đỡ thì đùi phải được nâng lên chặn ngay vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh, ngăn cản chiêu xuyên qua yết hầu của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Tay trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh dốc hết sức chém vào đùi phải Hạo Thiên, đồng thời đùi cũng đưa ra phản kích. Tay phải vẫn giữ tư thế đánh vào yết hầu như cũ, rồi cho rằng có thể chặn được chân phải của Hạo Thiên sẽ tiếp tục đâm thẳng vào yết hầu hắn.
Thế nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh đã phán đoán sai. Ai có thể duỗi chân ra mà vẫn còn lực? Đầu gối thúc vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh của Hạo Thiên tuôn ra một lực khiến người khác khó có thể tin được. Dường như chân phải của Hạo Thiên đã tăng thêm vài phần sức mạnh. Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ bị đá ra ngoài, sau đó ngã xuống đất. Hạo Thiên thu chân lại đạp vào tường, mượn lực bên ngoài nhảy tới chỗ Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa mới đứng dậy, nắm tay phải của Hạo Thiên đã đánh vào bụng y, đánh rất mạnh. Lúc đó Sơn Bản Nghĩa Thanh mới sâu sắc cảm nhận được tay của Hạo Thiên mặc dù lạnh như băng nhưng máu trong người y lại trào sôi. Sơn Bản Nghĩa Thanh một lần nữa không thể tin bị bay ra ngoài, khí hỏa bị công kích, thổ ra một ngụm máu tươi, tay trái vẫn cố chống đỡ không chịu gục ngã.
Mọi người có mặt tựa như đang nhìn thấy một thần thoại. Sơn Bản Nghĩa Thanh không thể đánh bại đã bị đánh bại rồi. Hạo Thiên lẽ ra phải gục ngã thì lại tươi cười đứng thẳng lên. Đến Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đều quên cả hò reo, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hạo Thiên, hình tượng của hắn trong lòng các cô trở nên cao tột đỉnh. Tất cả các thiếu nữ đều thích anh hung. Nếu không phải ở đây quá nhiều người Lâm Ngọc Đình không nghi ngờ gì sẽ lao vào ôm chầm lấy Hạo Thiên, kiêu hãnh tuyên bố với mọi người mình là người phụ nữ của Hạo Thiên, tuy rằng Hạo Thiên vẫn chưa thừa nhận.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn đứng lên chậm rãi đi tới phía Hạo Thiên.
Chương 27 :
Lúc cách Hạo Thiên vẫn còn hai mét, Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ lắc đầu chắp tay hướng về phía Hạo Thiên nói:
- Sơn Bản Nghĩa Thanh thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục cậu thiếu niên dám đưa thân mình ra trước nguy hiểm cố ý nhường tôi một chiêu, để tôi đả thương cậu. Vì vậy mà làm cho ta kiêu căng khinh địch, dồn sức lại đánh cho ta một đòn chí mạng. Cậu bất luận về trí hay võ đều cao hơn ta một bậc, thật sự xấu hổ, dám hỏi đại danh của cậu.
Hạo Thiên trong lòng khẽ cười khổ, một chiêu kia chính là ta hoàn toàn không tránh kịp, sao lại nói là dụ địch chứ? Hơn nữa không phải là Sơn Bản Nghĩa Thanh đả thông huyết mạch của ta khiến cho nội công của ta hồi phục vài phần, nếu không người bị gục ngã dưới đất chắc chắn là ta, chỉ có điều lúc này không tiện nói rõ.
Hạo Thiên bình tĩnh nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Hạo Thiên.
Không Vô phương trượng mỉm cười khẽ nói:
- Võ thuật giao lưu học hỏi lẫn nhau không màng tới thắng bại. Sơn Bản thí chủ không nên áy náy trong lòng, nếu như quan trọng quá chuyện thắng thua thì rất khó có thể tiến vào cảnh giới cao của võ thuật.
Cao tăng đắc đạo chính là có thể luôn bao dung với những việc khó chấp nhận hơn so với người thường, Sơn Bản Nghĩa Thanh nói năng lỗ mãng với Không Vô phương trượng. Nhưng Không Vô phương trượng không những không trách tội mà ngược lại nói cho Sơn Bản Nghĩa Thanh biết những điều tâm đắc về võ thuật, hành động này sao không khiến mọi người phục chứ?
Sơn Bản Nghĩa Thanh trầm tư một lát nhất mực cung kính nói với Không Vô phương trượng:
- Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh quá ngu muội, vô cùng cố chấp. Sơn Bản Nghĩa Thanh sẽ về nước luôn, sau này có duyên sẽ tới bái kiến các vị đại sư tìm hiểu về Phật pháp.
Không Vô phương trượng cười nói:
- Chỉ cần trong lòng có thiện, thì khắp nơi trong thiên hạ đều có Phật pháp.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu nhất mực cung kính lui ra ngoài, lúc đi khỏi ánh mắt vẫn phức tạp nhìn Hạo Thiên, trong ánh mắt đó có chút không cam tâm, cũng có sự tán thưởng từ tận đáy lòng.
Mấy người Vạn Kiếm Phong nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đi khỏi lại quay đầu lại nhìn Hạo Thiên, không khỏi thầm than. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sắp chết trên bờ cát.
Sa Di đi tới đắp cho Hạo Thiên một loại thuốc chữa vết thương do tự tay Không Vô phương trượng chế, rất có hiệu quả. Một lát sau Hạo Thiên đã cảm thấy vết thương bắt đầu ngứa, đây là hiện tượng vết thương đã liền. Hắn không khỏi thầm than Không Vô phương trượng quả nhiên không hổ danh là xuất thân từ Thiếu Lâm, chế ra Kim Sang dược thần kỳ như vậy.
Lúc này Không Văn trụ trì chậm rãi nói với mọi người:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc mọi người cũng đã mệt, buổi trưa cùng dùng bữa tại Thiên Pháp tự đi.
Hạo Thiên vốn định nếm thử cơm chay tại Thiên Pháp tự nhưng nhìn Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh thấy không ổn. Hơn nữa đám người Vạn Kiếm Phong kia rất giàu có thấy những người vô danh ngồi cùng bàn với họ khó trách có sự không thoải mái. Đang nghĩ làm thế nào để từ chối Không Văn chủ trì thì Không Vô phương trượng dường như nhìn thấu tâm tư của Hạo Thiên bèn cười nói:
- Nếu Hạo thí chủ có việc khác có thể đi xử lý trước không cần câu nệ một bữa cơm. Hôm nay Thiên Pháp tự may mắn có sự giúp đỡ của Hạo thí chủ, Thiên Pháp tự luôn mở rộng cửa đón thí chủ, trà thơm của lão nạp cũng cung nghênh Hạo thí chủ thưởng thức.
Trong lòng Hạo Thiên chợt vui mừng, như vậy thì quá tốt, khi trong lòng có những khúc mắc có thể tìm những cao tăng đắc đạo này thì thu hoạch được không ít vì vậy hắn nói:
- Cảm ơn ý tốt của Không Văn trụ trì, bất đắc dĩ có tục sự không thể thưởng thức được cơm chay của Thiên Pháp tự thật đáng tiếc. Cũng cảm ơn sự ưu ái của Không Vô phương trượng, hôm khác có duyên nhất định sẽ tới chịu thiền cơ.
Sắc mặt mấy người Vạn Kiếm Phong dần dần giãn ra, cả buổi sáng đều là tên nhóc này tỏa sáng. Cống hiến là cống hiến nhưng nếu Hạo Thiên còn ăn cơm trưa cùng với những nhà phú quý này thì quả là không tự nhiên chút nào. Vì Hạo Thiên đã tự so bì thân phận và địa vị của mình với họ. Hơn nữa Hạo Thiên rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, hiện giờ nghe nói Hạo Thiên sẽ đi khỏi những người còn lại đều ngang hàng nhau, trong lòng lại vui mừng hơn.
Không Kiến đại sư cười nói:
- Để lão nạp tiễn Hạo thí chủ.
Không Kiến đại sư tiễn cả ba người Hạo Thiên xuống dưới chân Thiên Pháp tự mới quay về. Nhìn Không Kiến Đại Sư rời đi trong lòng Hạo Thiên không khỏi cảm thấy xúc động. Đúng là duyên phận, họa phúc gặp nhau, nếu như không có Không Kiến đại sư thì mình không thể vào được Đệ tam Đại Trọng Điện nghe Phật pháp rồi. Cũng không thể giúp Thiên Pháp tự đánh nhau với Sơn Bản Nghĩa Thanh, nội công của mình cũng không thể vì vô tình đánh phải mà hồi phục. Cho nên chuyện thế gian quả thực là khó lường. Ngay cả việc mình giúp Thiên Pháp tự một chuyện lớn hay Thiên Pháp tự cho mình một cơ hội cũng không thể phân biệt.
Lâm Ngọc Đình duỗi duỗi lưng nói:
- Chúng ta bị kích thích cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta đi làm gì đây?
Triệu Ngọc Khánh mỉm cười nói:
- Đương nhiên là đi nhồi đầy cái bụng đói đã. Huống chi mình vẫn còn hứa với một người là mời hắn hai bữa cơm và một chuyến du lịch Bắc Kinh.
Hạo Thiên biết Triệu Ngọc Khánh nói những câu đó là muốn chấm dứt ân oán với nhau. Nếu như không nhận vị tiểu thư có tình tình nóng nảy này chỉ càng ngày càng cứng nhắc với mình, khiến Lâm Ngọc Đình ở bên cạnh khó xử vì thế cũng cười nói:
- Nếu đã có bữa cơm trưa miễn phí đương nhiên sẽ không thể bỏ qua rồi, còn việc đi du lịch Bắc Kinh thì để lại sau này tôi có cơ hội đi Bắc Kinh thì sẽ đi.
Lâm Ngọc Đình hiển nhiên rất vui vì hai người không đấu khí với nhau nữa vì vậy tay trái khoác tay Triệu Ngọc Khánh, tay trái khoác tay Hạo Thiên mặt mày hớn hở nói:
- Thế này có phải tốt không, đi thôi, nghe nói gần đây có quán cơm chay Hữu Gian rất ngon, chúng ta đi tới đó phổ độ chúng sinh đi.
Nói xong cũng chẳng thèm để ý xem hai người kia có đồng ý không cô kéo hai người đi về phía trước.
Sau ba mươi phút ba người không phải ngồi ở quán Hữu Gian thưởng thức mỹ vị của gà chay, vịt chay mà là ngồi trong một quán mỳ đối mặt với ba bát mỳ chay mặt mày ủ rũ. Hôm nay là chủ nhật các quán cơm chay gần Thiên Pháp tự người ra vào tấp nập, không thể tìm được chỗ ngồi, kể cả ở quán mỳ này cũng phải đợi hơn mười phút sau mới có chỗ ngồi.
Hạo Thiên thở dài một tiếng, sớm biết thế này thì đã ăn cơm trưa cùng Không Vô phương trượng rồi, bát mỳ chay trước mặt quả thật chẳng có khẩu vị chút nào, không có chút dầu nào, chỉ toàn canh suông.
Triệu Ngọc Khánh suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với Hạo Thiên:
- Ta có lòng mời ngươi đi ăn ngon, tiếc rằng sự thật khó đoán, bữa ăn đầu tiên không ngờ lại kết thúc bằng bát mỳ chay, thí chủ đành thuận theo ý trời thôi.
Hạo Thiên đột nhiên "hung dữ" nói:
- Buổi tối nhất định ta phải gặm heo nướng, ăn chim hầm, cắn gà quay.
Triệu Ngọc Khánh cũng "hung dữ" nói thêm một câu:
- Tại sao ngươi tinh thâm phật pháp lại không có chút từ bi của người xuất gia chút nào chứ? Ngươi phải biết rằng, thứ mà ngươi muốn ăn là ba sinh mạng đó.
Hạo Thiên đột nhiên có chút yếu ớt trả lời:
- Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật ở trong lòng.
Trong lòng lại bị Triệu Ngọc Khánh nói ba tính mạng kích thích nên càng không có khẩu vị, giống như bản thân mình trở thành người ăn thịt tộc nhân vậy.
Triệu Ngọc Khánh bắt đầu vùi đầu vào ăn mỳ, chuyện buổi tối buổi tối hãy nói, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thần sắc thống khổ của tên thiếu niên cuồng này rồi, tinh thần thật thoải mái, món ăn trở nên tốt hơn hẳn.
Lâm Ngọc Đình đột nhiên nói ra một câu:
- Hay là bây giờ chúng ta đi vào nội thành ăn là được rồi.
Nghe được câu này không chỉ ăn mà đến cả Hạo Thiên cũng cầm đũa lên vùi đầu vào ăn. Lúc này phải đi bộ nửa giờ xuống núi sau đó ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ để trở về nội thành, e rằng không bị mệt chết thì cũng bị đói chết, chi bằng cứ ăn bát mỳ chay trước mặt này đi.
Lâm Ngọc Đình thấy hai người không nói gì cũng vùi đầu vào ăn mỳ.
Ba người vẻn vẹn mất hai mươi phút mới ăn xong bát mỳ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, nếu như tăng nhân của Thiên Pháp tự ngày nào cũng ăn loại mỳ chay này thì họ không phải là thần cũng là thánh nhân.
Chương 28 :
Sau khi ăn mỳ xong Lâm Ngọc Đình kéo Hạo Thiên và Triệu Ngọc Khánh đi chèo thuyền, đi cho cá ăn, đi nhảy dây tới 5 giờ mới lên xe quay về thành phố. Tinh lực trong người tràn đầy đến mức ngay cả Hạo Thiên cũng thấy phục. Trên mặt Triệu Ngọc Khánh tuy có vài phần mệt mỏi nhưng tinh thần đi chơi vẫn lớn, thỉnh thoảng cố tình hay vô ý liếc sang nhìn Hạo Thiên với ánh mắt đầy phức tạp. Hôm nay mỗi lần khinh thường của mình đều bị Hạo Thiên chuyển hóa thành rung động, mỗi lần rung động đều khiến trong lòng Ngọc Khánh lại tăng thêm một phần thiện cảm. Không biết từ lúc nào con tim lạnh giá kia đã bắt đầu mềm yếu hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình thích Hạo Thiên rồi, nếu như không phải muốn tập trung tinh thần để đi đại học, Triệu Ngọc Khánh đoán rằng mình sẽ thổ lộ tình cảm trong lòng mình với Hạo Thiên mất.
Hạo Thiên đương nhiên không thể biết trong lòng Triệu Ngọc Khánh đang nghĩ gì. Mà dù có biết thì hắn cũng sẽ rời xa. Hắn đa tình nhưng hắn sợ tình cảm của hắn không thể cứu vãn nên hắn thường làm ra bộ dạng vô tình.
Sau khi từ Thiên Hồ trở về, Hạo Thiên vì nội lực đã hồi phục hơn một bậc, huyết mạch so với trước càng thông suốt, cho nên cả người có tinh thần hơn trước nhiều. Hạo Thiên nhân cơ hội nhiệt nóng rèn sắt, buổi sáng dậy sớm luyện công vận khí. Hắn một thân công phu tuyệt thế này có được là bởi vì tư chất tự nhiên, trăm năm kỳ tài. Điểm quan trọng hơn nữa là phấn đấu, không được lười biếng. Hạo Thiên biết bây giờ tập võ mà không cố gắng thì tương lai chỉ cố gắng mà đi mãi võ.
Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh kỳ thi cuối kỳ đã tới. Trước ngày thi vài ngày, thần sắc của các học sinh đều nghiêm túc giống như là không phải nghênh đón một kỳ thi cuối kỳ mà là nghênh đón pháp trường một đi không trở lại. Ai cũng biết đây là một kỳ thi rất quan trọng, kết quả thi trực tiếp liên quan tới việc học kỳ sau giáo viên tiếp tục bồi dưỡng hay từ bỏ. Thái độ của giáo viên lại gián tiếp ảnh hưởng tới sự tự tin trong kỳ thi đại học sinh tử. Cho nên kỳ thi cuối kỳ lần này có thể nói là cuộc thi đấu khôn sống dốt chết mà nhà trường tổ chức.
Điểm, điểm, điểm là vận mệnh của học sinh. Từ trước đến giờ điểm số luôn quyết định vận mệnh của học sinh, thậm chí tiêu chuẩn để đánh giá học sinh tốt, xấu đều là lấy điểm số ra để định. Ở một trình tự nào đó giáo viên thường thích những học sinh có thành tích tốt hơn. Đương nhiên đầu năm cấp 3 càng là một cách nhìn khác với những học sinh có thành tích tốt. Dù sao có thành tích tốt bọn họ thường nảy sinh tính kiêu căng. Nhưng đồng thời cũng phải chịu nhiều áp lực từ sự kỳ vọng của mọi người. Cho nên học sinh phải tiếp tục chấp nhận sự rèn luyện qua các kỳ thi. Thi cử cũng trở thành nơi bắt đầu ác mộng của học sinh.
Khương Tiểu Bàn mấy ngày hôm nay đều rất lo lắng, đến cả cái đùi gà và cá của bữa trưa cũng không có sức hấp dẫn. Nó mặt mày ủ rũ nhìn Hạo Thiên thầm than thở. Trận chiến này, tiến có thể vinh hoa phú quý, lui có thể roi mây đầy người. Người cha lái tàu hỏa của Khương Tiểu Bàn trước giờ không quan tâm tới những thứ hư vô như nhân quyền, luật bảo vệ tuổi chưa thành niên, lòng tự trong của con cái. Ông chỉ nhớ tới chính sách dùng cà rốt và gậy của Mỹ trở thành đại quốc trên thế giới. Vì vậy áp dụng từng thứ một lên người Khương Tiểu Bàn. Một mực kéo thành tích của Khương Tiểu Bàn từ tuyến cách xa tiêu chuẩn ép tới tuyến thứ 3 của tiêu chuẩn, sau đó mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa, vì vậy Khương Tiểu Bàn không ít lần bị ăn roi.
Hạo Thiên cũng thông cảm cho Khương Tiểu Bàn, hắn hiểu được tâm trạng đó.
Từ sâu trong trí nhớ của Hạo Thiên cũng có những thống khổ tương tự. Thành tích cấp 2 của Hạo Thiên trước đây cũng khá. Nhưng từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, ngày nào trong lòng hắn cũng sợ hãi chịu đựng ánh mắt của chú thím. Từ đó mới trở nên tự ti. Hai năm nay Hạo Thiên vẫn không thể ngẩng đầu lên được ở trường, không phải là hắn thua kém gì, cũng không phải vì những lỗi lầm mà hắn mắc phải, chỉ vì thành tích của hắn không tốt. Mặc dù cái đầu của Hạo Thiên không thấp, nhưng hắn luôn cảm thấy trường học là nơi giáo viên có thể làm hoàng đế có thể hạ thấp hắn trước mặt học sinh cả lớp. Chú thím hắn cũng thường xuyên moi móc hắn trước mặt mọi người để nâng Hạo Hân Hân lên bậc thông minh hơn người.
Đáng tiếc, Hạo Thiên nhu nhược, tự ti, vô năng đã ra đi không trở lại rồi. Hạo Thiên bây giờ đã tự quyết định là phải vượt trội, ngạo thế mà đứng.
Buổi trưa trước ngày thi một ngày, lúc Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cùng ăn cơm, Lâm Ngọc Đình cũng ăn không có cảm giác ngon. Cô căng thẳng hỏi Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, nội dung ôn tập thời gian gần đây cậu còn nhớ được bao nhiêu?
Hạo Thiên cười nói:
- Cũng tàm tạm.
Hạo Thiên ngại không muốn nói là mình đã thuộc lòng tất cả rồi.
Khương Tiểu Bàn bên cạnh ánh mắt đờ đẫn hỏi Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, cậu nhất định phải nghĩ cách đạt tiêu chuẩn nhé, nếu không học kỳ sau thầy cô giáo sẽ bỏ mặc cậu.
Lâm Ngọc Đình cũng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hạo Thiên cố lên nhé. Thực ra mình ôn tập cũng không tệ lắm, chỉ có điều càng gần đến ngày thi thì càng căng thẳng. Càng căng thẳng thì càng hay quên, hiệu quả trở nên kém hơn nhiều.
Khương Tiểu Bàn cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Hạo Thiên giật mình nhớ ra mình có thể giúp đỡ được gì đó liền nói:
- Để tôi dạy các bạn một "bí quyết tĩnh tâm" may ra có thể giúp được các bạn.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn vô cùng mừng rỡ không khác gì trúng sổ số cùng nhau nói:
- Thật không?
Lúc này họ hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu nói chỉ cần uống thạch tín là có thể thi tốt thì chắc hẳn họ cũng sẽ uống.
Hạo Thiên gật gật đầu. Hắn đột nhiên nghĩ tới "bí quyết tĩnh tâm" của Lão tử, bí quyết này chắc chắn sẽ khiến họ tĩnh tâm như nước mà ôn tập, ít nhất có thể xua tan tâm trạng căng thẳng.
Hạo Thiên nhỏ giọng đọc ra:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh vô si vô sân, vô dục vô cầu vô xá vô khí, vô vi vô ngã.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn đọc mấy lần, rất nhanh đã nhớ hết, Lâm Ngọc Đình có chút tò mò hỏi:
- Những thứ này là có ý gì.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Bạn mặc kệ nó có ý gì, cứ nhớ đi đã, lúc nào thấy phiền muộn trong lòng thì lấy ra đọc vài lần.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn gật gật đầu, lúc ăn cơm ánh mắt trông linh hoạt hơn nhiều, thức ăn cũng trở nên ngon miệng như lúc trước.
Buổi chiều là buổi học tiếng Anh. Thầy Trương chủ nhiệm lớp dõng tổng động viên cả lớp:
- Các em học sinh, lần này chúng ta phải cố gắng hết sức, đánh một trận thật đẹp, nâng cao thành tích toàn thể lên một bậc. Thầy hy vọng Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ cùng dốc hết sức lọt vào Top 5 của toàn khối làm vẻ vang cho lớp.
Trên mặt Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tràn đầy vẻ tự phụ, dường như đang muốn nói sự vẻ vang của cả lớp cứ giao cho chúng tôi.
Toàn bộ học sinh đều vỗ tay. Hạo Thiên biết dạo này thầy Trương luôn nói về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, động một tí là đại diện cho cả lớp, chắc hẳn là muốn xóa bỏ ảnh hưởng xấu trong lòng mọi người về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ trong "kim cương". Khương Tiểu Bàn khinh thường nói với Hạo Thiên, người nhà của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tặng thầy Trương rất nhiều quà đắt tiền, nếu không thầy Trương làm sao mà tích cực thế chứ?
Hạo Thiên tò mò hỏi:
- Tiểu Bàn, làm sao cậu biết?
Khương Tiểu Bàn chần chờ một lát khẽ cắn môi nói:
- Cha mình cũng tới tặng nên gặp ở nhà thầy Trương.
Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy Khương Tiểu Bàn càng ngày càng đáng yêu.
Đột nhiên lão cổ hủ chuyển giọng:
- Cũng hy vọng nhân lúc vẫn còn thời gian này, một số học sinh yếu kém nên tranh thủ về nhà cố gắng học tập để lấy điểm cao hơn, tránh làm thành tích của lớp tụt xuống.
Hạo Thiên biết thầy Trương nói lời này là nhằm vào hắn, nên cũng chẳng thèm để ý, nằm ghé lên mặt bàn rồi nhìn đám mây đang bay ngoài cửa sổ.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp thấy Hạo Thiên không thèm để ý tới, trong lòng phẫn nộ nói:
- Hạo Thiên, nói em đấy, còn ra vẻ bất cần, có phải là định thi kiếm mấy quả trứng vịt về để làm mất mặt của cả lớp không hả?
Thầy Trương chủ nhiệm lớp vừa nói đã chụp mũ ngay. Khương Tiểu Bàn lo lắng kéo kéo tay Hạo Thiên. Mặc dù thời gian gần đây Hạo Thiên rất nổi trội ở trường nhưng phận học sinh không nên đấu với thầy cô giáo, bởi vì kết quả chỉ dẫn đến thí sinh thảm bại.
Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói:
- Thầy cứ yên tâm, lần này em sẽ thi đứng thứ nhất của toàn khối để mang vẻ vang về cho lớp.
Toàn bộ học sinh trong lớp xôn xao. Không ngờ khẩu khí của Hạo Thiên lại lớn đến vậy? Nói là thi đạt tiêu chuẩn trở lại thôi mọi người còn có thể dựa vào biểu hiện gần đây của Hạo Thiên mà tin tưởng nhưng mà đứng thứ nhất toàn khối thì chỉ có mà khoác lác thôi.
Chủ nhiệm lớp cũng tỏ vẻ giễu cợt nói:
- Em có thể thi được đứng thứ nhất toàn khối làm vẻ vang cho lớp? Em nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu em có thể thi đứng thứ nhất toàn khối thì vị trí chủ nhiệm lớp của tôi cho em làm. Toàn bộ học sinh của lớp cho em dạy.
Hạo Thiên vươn vươn người nói:
- Sự thực sẽ chứng minh mọi thứ.
Thầy Trương càng tỏ vẻ vô cùng coi thường. Tiểu tử cứ đợi đấy xem sau khi thi xong ta sẽ xử lý cậu như thế nào. Đến lúc đó xem cậu còn mặt mũi nào mà ở Thiên Đô.
Tối hôm đó Hạo Thiên lấy tất cả sách giáo khoa ra xem, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xem lại một lượt sau đó vứt hết xuống sàn, lên giường ôm chăn ngủ. Mặc dù ngày mai phải thi rồi nhưng tối hôm nay Hạo Thiên vẫn ngủ một cách ngon lành.
Chương 29 :
Cuộc thi cuối kì lớp mười hai khá là khó. Đây là nhà trường xuất phát từ việc cân nhắc tâm lí thi đại học. Những câu hỏi bây giờ khó một chút mới có thể khiến học sinh biết học thế vẫn chưa đủ, mới có thể phấn đấu, hơn nữa. Đề bài bây giờ khó, lúc thi đại học gặp đề khó cũng không quá sốc, sẽ giúp cho thí sinh có được thành tích tốt. Đây thực ra là diễn tập trước kì thi đại học. Theo phân tích của các thầy cô giáo, không ít những câu hỏi trong bài thi có thể làm khó ngay cả những học sinh học khá tốt.
Hôm thi đó, buổi sáng là thi văn, thời gian làm bài 2 tiếng rưỡi. Thí sinh cầm đề thi trong tay, ai cũng nghệt ra. Những câu hỏi này vô cùng khó. Mấy câu phía sau càng không biết phải trở về năm bao nhiêu mới có thể đọc hiểu được. Không khí trong phòng thi dường như ngưng đọng. Lão cổ hủ ở bên ngoài hiểu ý khẽ cười. Đây chính là kết quả mà lão muốn. Lũ nhóc sau lưng vẫn gọi lão là Lão cổ hủ, không làm cho cổ một chút thì sao xứng với danh hiệu mà chúng gọi?.
Lão cổ hủ nhìn đề thi trong tay. Đề thi tổng cộng 150 điểm này, có thể làm được 60 điểm coi như là đạt yêu cầu.
Sau khi Hạo Thiên cầm đề thi, đầu tiên đọc lướt qua một lượt những câu hỏi, đáp áp dường như hiện ra hết rồi. Hắn như mở cờ trong bụng. Đầu tiên hắn còn sợ kiến thức của mình không đối phó lại được với đề thi này, quay lại nhìn Khương Tiểu Bàn, thấy Khương Tiểu Bàn không bối rối như các bạn khác, trong miệng nói lẩm bẩm, ngòi bút tuy không thật tự tin nhưng đã bắt đầu cố gắng điền vào bài thi.
Giám thị coi thi hôm nay có vẻ nhẹ nhõm khác thường. Dẫu sao mọi người cũng sẽ không quay cóp. Vì có quay cóp cũng chẳng có tác dụng gì, không biết chừng còn sửa đúng thành sai.
Hạo Thiên chỉ cần một tiếng đã làm xong bài thi. Hơn nữa hầu hết thời gian minh giải thêm phần xuất xứ, lịch sử.
Hạo Thiên thấy mỏi lưng, đứng dậy nộp bài thi cho giám thị. Sau đó đi ra khỏi phòng thi. Những thí sinh khác kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên các bạn trong lớp nhìn thấy Hạo Thiên là người đầu tiên nộp bài thi.
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ thấy mình chỉ làm được có một nửa bài thi, lại không chắc chắn là đúng, nhìn sang Hạo Thiên rời khỏi, thầm khinh thường, xem ra tên Hạo Thiên này thấy bài thi khó có thể làm xong được, nên dứt khoát nộp bài sớm cho xong chuyện. người đứng đầu trường cả năm có thể làm được 20 điểm cũng là khá lắm rồi.
Giám thị phòng thi cũng khẽ lắc đầu. Xem ra câu hỏi lần này quá khó, nhanh như vậy đã làm thí sinh nhụt chí, bỏ dở bài thi rồi, đưa tay cầm lấy bài thi của Hạo Thiên, xếp cho ngay ngắn, suýt chút thì phun nước trà trong miệng ra. Bài thi của Hạo Thiên không ngờ đều đã làm xong hết.
Giám thị nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu nhóc này lại suy đoán lung tung, làm bừa? Bản thân lão cũng không chắc chắn câu hỏi phần đọc hiểu và phần cơ Hạo, không dám đánh giá đúng sai trong bài của Hạo Thiên. Điều duy nhất giám thị có thể làm đó là uống ngụm trà, xem yêu cầu ở bên dưới: Lịch sử đúng là khô cứng, buồn tẻ, nhưng rất thần bí, nếu chúng ta đi qua đằng sau lịch sử để tìm kiếm lịch sử, lịch sử sẽ là những tác phẩm tinh tế tuyệt vời. Hãy dùng những kiến thức mà em biết để viết ra một trang lịch sử đằng sau lịch sử có sức say mê hấp dẫn khác thường.
Giám thị gật gật đầu. Câu hỏi này thực sự rất khó, nếu ai không có hiểu biết gì về lịch sử, e rằng khó mà hạ bút, vừa nghĩ vừa mở bài thi của Hạo Thiên ra.
Thủy Chử Chiến quốc - Cho bạn một Chiến quốc khác biệt.
Tứ bề báo hiệu bất ổn, kỵ binh lưỡi mác, bang vô định giao, đất vô định chủ, Chiến quốc trăm năm, thất hùng có thắng có bại.
Giám thị nuốt hết chỗ trà xuống bụng, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc và khó tin. Nếu không phải là giám thị, lão thậm chí sẽ vỗ vào bàn mà khen hay. Toàn bài văn này, hành văn liền mạch lưu loát, sinh động, tư tưởng phá vỡ những nhận thức truyền thống về Chiến quốc, cho con người ta cảm giác mới mẻ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mình đưa tờ giấy thi trắng toát cho Hạo Thiên, lại tận mắt nhìn Hạo Thiên nộp bài đã làm xong, giám thị sẽ nghĩ mình đang đọc tác phẩm của các tác gia.
Buổi chiều thi môn toán, trải qua sự tra tấn của môn văn, thí sinh ai nấy đều kinh hồn bạt vía, không biết đề thi của thầy toán có hành hạ thân xác và tinh thần người ta nữa không. Thầy giáo bộ môn toán cười đầy thiện ý:
- Mọi người đừng căng thẳng, có thể làm được 50 điểm thì coi như đạt tiêu chuẩn rồi.
Sau đó đưa đề thi cho giám thị rồi lại đi sang những phòng khác để phát đề thi.
Câu nói của thầy giáo bộ môn toán khiến mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng. Lo lắng bởi đề thi chắc chắn sẽ rất khó, vui vì 50 điểm là đã đạt tiêu chuẩn rồi. Vậy tức là mình có thể xoay xở với 100 điểm này.
Hạo Thiên cầm lấy đề thi, xem lướt qua, cầm bút như thần, rồi đặt bút xuống từng câu từng câu một, chưa đầy 30 phút, đã công đức viên mãn. Hạo Thiên lại đứng dậy, cầm bài thi khẽ đặt lên bàn giáo viên, sau đó khẽ nhìn về phía Khương Tiểu Bàn rồi rời khỏi. Khương Tiểu Bàn thở dài: "Cứ như Hạo Thiên lại hay, không có phụ huynh quản đốc, thi thế nào, thi được bao nhiêu điểm cũng không ai để ý. Nếu thi đứng thứ 30 trở đi trong lớp…" … Sắc mặt Khương Tiểu Ban hiện lên vẻ sợ hãi. Dường như nhìn thấy chính sách đòn roi của bố, cậu ta vội cúi đầu làm bài thi, trong mồm khẽ đọc:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất.
Thí sinh trong phòng lại tiếp tục nhìn Hạo Thiên như nhìn sinh vật lạ dần rời khỏi, 30 phút đã nộp bài rồi? Đề thi mặc dù rất khó, nhưng chỉ cần cố gắng làm, làm được thêm mấy điểm cũng tốt, hà tất vội vàng từ bỏ như vậy? E rằng lần này Hạo Thiên đứng thứ nhất toàn trường từ dưới lên.
Sau khi Hạo Thiên làm xong bài thi liền đi dạo trong khuôn viên trường một lúc. Sân trường lúc này yên tĩnh gấp mấy lần lúc trước, mọi người còn đang bán sống bán chết làm bài thi. Lúc đi qua văn phòng ký túc xá, Hạo Thiên vừa hay gặp thanh tra coi thi - Phó hiệu trưởng của trường Liễu Trung Hoa. Liễu Trung Hoa lúc này nhìn thấy Hạo Thiên thì vô cùng kinh ngạc, ân cần hỏi:
- Hạo Thiên, lúc này lẽ ra em phải đang ở trong phòng thi làm bài thi chứ?
Hạo Thiên cười cười, đối mặt với Liễu Trung Hoa cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy thành thật nói:
- Em làm xong lâu rồi ạ!
Liễu Trung Hoa không tin nhìn Hạo Thiên nói:
- Làm xong rồi? Những câu hỏi lần này đều rất khó, sao em lại làm nhanh như vậy? Đến những câu hỏi lớn đều làm xong rồi?
Thực ra Liễu Trung Hoa muốn nói đó là: Có phải lại điền lung tung không? Nhưng nể mặt Hạo Thiên, không tiện nói thẳng.
Hạo Thiên dễ nhận thấy ý của Liễu Trung Hoa, thản nhiên nói:
- Phó hiệu trưởng, khi nào có kết quả thì thầy sẽ biết ạ.
Liễu Trung Hoa gật gật đầu. Ông cũng khá tin vào nhân cách của Hạo Thiên, nên không hỏi cặn kẽ nữa. Sau khi Hạo Thiên chào ông, ông tiếp tục đi làm nhiệm vụ thanh tra thi.
Giám thị lúc này nhìn bài thi Toán của Hạo Thiên như đang dò mìn vậy. Ông vốn dạy toán lớp 11, kiến thức về toán học đương nhiên không tồi. Sau khi xem kĩ, trong lòng kinh ngạc, kiến thức toán của thí sinh này quá tốt, cách trả lời câu hỏi và lối giải thích ông chưa từng gặp qua, học sinh này hẳn là học sinh xếp trong top 3 của khối lớp 12? Giám thị coi thi mở xem tên thí sinh "Hạo Thiên". Giám thị lắc lắc đầu, chưa từng nghe qua. Mấy cái tên trong bảng thành tích lớp 12 ông ít nhiều đã nghe qua. Ví dụ như Trương Vạn Giang… Cái tên "Hạo Thiên" đúng là mới nghe lần đầu.
Sau khi Hạo Thiên đi dạo quanh sân trường, vào một quầy bán đồ ăn vặt ăn một bát mì xong, tiếng chuông hết giờ lúc này mới chậm rãi vang lên. Hạo Thiên trở về hành lang ngoài phòng thi. Một đám học sinh vừa làm bài thi xong tụ tập ở đó bàn luận về đề thi. Không khí có vẻ nặng nề khác thường. Nhìn thấy nụ cười của Hạo Thiên sáng lạn như vậy ai anasy đều kinh ngạc. Không biết người này rốt cuộc có gì mà vui đến vậy.
Khương Tiểu Bàn lết thân xác nặng nề bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Hạo Thiên đang đứng đợi, lập tức trở lên hoạt bát, chạy đến, kéo Hạo Thiên đi ra phía ngoài, lặng lẽ nói:
- Hạo Thiên, bí quyết tĩnh tâm của cậu thật là có hiệu quả đó, ít nhất giúp tớ hôm nay nhìn thấy đề thi không bị hoảng loạn, làm tớ có thể bình tĩnh làm bài thi, biết rằng bình tĩnh làm bài là đã thành công một nửa rồi. Bao nhiêu lần vì tinh thần không tốt, mỗi lần đến kì thi quan trọng đều làm không ra gì, tớ đoán là sẽ được liệt vào top 30, lần này về nhà được ăn cà rốt rồi.
Hạo Thiên cười cười, vỗ vai Khương Tiểu Bàn, nói:
- Vậy thì tốt rồi, vừa rồi thấy bộ dạng cậu bán sống bán chết, tôi còn tưởng cậu làm bài rất chán cơ.
Khương Tiểu Bàn vội giơ ngón tay lên, "xuỵt" một tiếng, nói:
- Tôi giả vờ như vậy đó, nếu tớ làm bài tốt, mọi người xung quanh không làm được, tâm lí bọn họ sẽ càng khó chịu, sẽ có tâm lí buồn chán, sau đó sẽ không chơi với tôi nữa.
Hạo Thiên trong lòng sững lại, ai nói Khương Tiểu Bàn vừa béo vừa ngốc, tâm hồn còn sáng hơn những kẻ thông minh khác.
Chương 30 :
Hạo Thiên nhẹ nhàng trải qua ba ngày thi, mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, đêm đêm đều ngủ tới sáng. Ba ngày thi này tiếp tục khiến hắn trở thành người nổi tiếng. Hắn dường như lần nào cũng nộp bài trước 1 tiếng, không khỏi khiến người khác phải thán phục.
Hiệu suất làm việc của thầy cô trong trường cũng vô cùng khủng khiếp. Vừa cho thi vừa chấm điểm, sau khi học sinh thi xong hết, dường như đã có điểm rồi.
Hôm công bố điểm thi, Hạo Thiên dựa vào ghế, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt, trong khi những học sinh khác lại nhao nhao lên, vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp đang phát bài thi môn tiếng Anh, vẻ mặt không ngừng thay đổi theo số điểm.
- Trương Vạn Giang, 110 điểm.
Vẻ mặt của thầy Trương rực rỡ khác thường, phía dưới đám học sinh ai cũng sửng sốt kinh ngạc. Trương Vạn Giang ngẩng đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi.
- Lâm Mỹ Mỹ 97 điểm.
Sắc mặt thầy Trương khôi phục lại vẻ bình thường, lúc Lâm Mỹ Mỹ lên nhận bài thi, không quên dặn dò cô phải cô gắng.
- Khương Tiểu Bàn, 92 điểm.
Sắc mặt của thầy Trương liền ôn hòa vui vẻ, nhắc nhở học sinh trong lớp phải giống như Khương Tiểu Bàn, cố gắng học tập mới có thể đạt kết quả tốt, làm được tận 92 điểm.
Khương Tiểu Bàn vui như đoạt được giải thưởng lớn vậy. Lần này không ngờ lại có thể đạt tiêu chuẩn, không thua xa mấy những học sinh ưu tú trong lớp như Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ. Đoán chừng lần này bố sẽ thưởng cho mình một chiếc điện thoại mới. Vì vậy Khương Tiểu Bàn mặt mày hớn hở, ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi, nâng niu giống như nhận lấy bảo bối vậy.
Thầy Trương cuối cùng cũng phát xong bài thi, bắt đầu tổng kết, nói:
- Kì thi lần này tổng thể mà nói không tệ lắm, điểm cao nhất lớp là bạn Trương Vạn Giang, đứng thứ hai toàn trường, chỉ kém 3 điểm bạn xếp thứ nhất. Đây là việc vô cùng tốt, hi vọng bạn Trương Vạn Giang tiếp tục cố gắng, lần sau mang vị trí thứ nhất về cho lớp.
Khương Tiểu Bàn thầm nghĩ, thì ra người xếp thứ nhất cũng có 113 điểm, xem ra lần này có hi vọng lọt vào top 20 của lớp rồi. Cậu ta quay đầu đang định nói chuyện với Hạo Thiên thì phát hiện trên bàn hắn không có bài thi, liền hỏi:
- Hạo Thiên, bài thi của cậu đâu?
Hạo Thiên nhún vai, nói:
- Tôi đang muốn hỏi thầy giáo đây.
Khương Tiểu Bàn trong lòng lo lắng, chẳng có lẽ bài của Hạo Thiên điểm quá thấp nên thầy Trương không thèm phát?
Hạo Thiên chậm rãi giơ tay, hỏi thầy Trương:
- Thưa thầy, sao em lại không có bài ạ?
Trương Vạn Giang coi thường, khẽ nói:
- Chắc là bài thi điểm quá thấp, các thầy giáo ngại phát đây mà?
Lâm Mỹ Mỹ vội che miệng cười:
- Ha ha
Các bạn khác cũng cười nhạo nhìn Hạo Thiên. Ai bảo lúc làm bài thi thì khoe làm nhanh, nộp bài sớm như vậy, giờ chắc thấy đau khổ lắm?
Thầy Trương nhìn Hạo Thiên nói:
- Tất cả các thầy cô giáo đều nghi ngờ rằng trong kì thi này em có gian lận, bây giờ thầy Hiệu trưởng đang chờ em ở phòng làm việc.
- Gian lận?
Cho dù Hạo Thiên trước đây vì thành tích không tốt, nhân cách luôn bị các thầy cô sỉ nhục, nhưng oan ức gian lận lớn như vậy, lần đầu tiên hắn gặp phải, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
Trong lời nói của thầy Trương rõ ràng có giọng điệu xoi mói, giễu cợt:
- Sao em lại có thể làm môn nào cũng được 150 điểm? Năm môn cộng lại là 750 điểm. Em không ngờ lại được tận 750 điểm. Em nên biết rằng, người đứng thứ nhất trong kì thi cuối kì lớp 12 toàn trường cũng chỉ được có 503 điểm thôi.
Dưới sự khơi mào của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, các bạn trong lớp bắt đầu cười ồ lên. Bài nào cũng được điểm tối đa, quả thực là thiên tài của thiên tài. Mà thiên tài này trước kia mười người thì chín người người đứng thứ bét của lớp. Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Hạo Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Vây thì tức là bài của em đều được điểm tối đa? Không biết là gian lận kiểu gì ạ?
Thầy Trương nhất thời không trả lời được. Lão cổ hủ đích thực đã nói với lão ta, cách hành văn của Hạo Thiên trôi chảy, lưu loát, sinh động, là bài thi xuất sắc chưa từng có từ trước tới nay của trường, nên lão cổ hủ đã cho điểm tối đa.
Học sinh trong lớp đều sững sờ, điều này cũng đúng, cho dù sớm biết trước đề, nếu không có khả năng viết lách xuất sắc thì sao có thể khiến thầy giáo cho điểm tối đa, huống hồ là lão cổ hủ?
Khuôn mặt thầy Trương u ám bất định, nói:
- Cho dù em thật sự có làm tốt như vậy, được điểm tối đa, cũng không thể chứng tỏ được em không gian lận.
Hạo Thiên cười đau khổ, đây là kiểu logic cường đạo gì vậy. Nhưng hắn vẫn bình thản nói:
- Nói em gian lận, vậy có chứng cứ gì không ạ?
Thầy Trương khẽ hừ một tiếng, hùng hồn nói:
- Bài thi của em toàn bộ đều được điểm tối đa. Đây là chứng cứ, em từ cấp 1 đến cấp 3 đã bao giờ làm bài được điểm tối đa chưa?
Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ. Hạo Thiên của trước đây thực sự chưa từng được điểm tối đa, nhưng bây giờ hắn có thể. Chẳng nhẽ con người ta chỉ thừa nhận những người thông mình trước đây còn không chấp nhận những người thông minh sau này. Hoặc những người nửa đường bắt đầu thông minh sao? Vì sao ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng quan trọng như vậy? Chẳng trách xã hội có nhiều người ra tù rồi tiếp tục chọn lựa con đường phạm pháp như vậy, đều là bị ép buộc mà thôi.
Hạo Thiên lắc lắc đầu, nói với thầy Trương chủ nhiệm:
- Nếu thầy đã nói em gian lận, xin hỏi em gian lận bài của ai ạ? Hoặc em xem lén đáp án ở đâu ạ? Xin hỏi em đã đi đâu để cướp về đáp án của nhiều môn như vậy? Còn về môn tiếng Anh, không biết đáp án đề thi của thầy có bị mất bao giờ không ạ?
Thầy Trương chủ nhiệm toát mồ hôi lạnh. Suy luận này của Hạo Thiên rõ ràng rất có lý, lão thực sự chưa từng bị mất đáp án của đề thi tiếng Anh. Vì vậy khả năng Hạo Thiên xem trộm đáp án kì thi là không thể. Nhưng thầy Trương không thể thừa nhận đây là thành tích thật sự của Hạo Thiên, vì từ trước đến giờ chưa hề có thiên tài như vậy. Hơn nữa là Hạo Thiên thì càng không thể.
Thầy Trương tiếp tục trấn tĩnh, nói:
- Cái này chúng tôi phải hỏi em. Em đã gian lận kiểu gì mà bài thi đều được điểm tối đa?
Những lời này vừa nói ra, Hạo Thiên cơ hồ muốn hộc máu, đến các bạn trong lớp cũng thấy thầy Trương có chút vớ vẩn, câu nói này chẳng khác gì ở bên đường túm lấy một người rồi nói:
- Hôm trước anh đã giết người rồi.
Người đi đường nói:
- Hôm trước tôi còn đang ở Mỹ, sao lại giết người được?
- Đây là điều mà tôi cần phải hỏi anh. Sao anh ở bên Mỹ mà vẫn giết được người?
Nhưng mọi người vẫn cảm thấy Hạo Thiên chắc là có gian lận. Với năng lực và biểu hiệu của Hạo Thiên, kiểu gì cũng không thể làm bài được điểm tối đa.
Thầy Hiệu trưởng và thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa, còn có lão cổ hủ và thầy dạy toán lão Vương xuất hiện trước cửa lớp, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Thầy Hiệu trưởng dưới sự truyền đạt của các thầy giáo, cuối cùng cũng biết ai là Hạo Thiên, vì vậy nghiêm khắc nói:
- Không nên ảnh hưởng giờ học của mọi người. Hạo Thiên, theo thầy về văn phòng, các thầy muốn nói chuyện với em.
Hạo Thiên nhìn thầy Hiệu trưởng, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, cười nói:
- Thầy Hiệu trưởng, em không gian lận. Vì vậy em sẽ không đi cùng thầy về văn phòng. Bây giờ em muốn các thầy đưa ra câu hỏi, em sẽ trả lời ở trước mặt tất cả mọi người. Nếu em không trả lời được hoặc làm sai, vậy chứng tỏ em gian lận, còn nếu như em làm đúng, thì xin thầy có câu trả lời đúng đắn trước mặt mọi người.
Tất cả học sinh trong lớp đều thấy Hạo Thiên như mắc phải bệnh tâm thần phân liệt. Đây rõ ràng là tự ném mình vào lò lửa, ngay tại chỗ đưa ra câu hỏi và trả lời, không chỉ cần có tố chất, mà còn cần phải có tâm lí tốt.
Thầy Hiệu trưởng hơi sững người, cảm thấy phương án này quá đơn giản, mặc dù hiệu quả của nó có sức thuyết phục nhất. Theo ý của thầy Hiệu trưởng thì đầu tiên thẩm vấn, sau đó kiểm chứng, cuối cùng kết hợp ý kiến của các thầy giáo và học sinh, bên nhà trường sẽ tổng kết và đưa ra sự đánh giá cho Hạo Thiên, như vậy mới phù hợp với thái độ nghiêm cẩn của mình.
Thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa nói chen vào:
- Tôi thấy có thể thử xem, dẫu sao các thầy giáo đều có mặt ở đây, ra câu hỏi kiểm tra là được rồi.
Học sinh trong lớp cũng bắt đầu nhao nhao:
- Ra câu hỏi, thầy ra câu hỏi đi ạ.
Thầy Hiệu trưởng gật gật đầu, giờ chỉ có thể như vậy, nhìn thầy Trương chủ nhiệm và lão cổ hủ, bình thản nói:
- Không biết thầy nào sẽ ra đề trước?
Tất cả các thầy giáo, bao gồm cả học sinh đều bất giác nhìn về phía thầy dạy toán. Lão Vương, môn Toán hoàn toàn là chú trọng thực lực, không giống như môn Văn và tiếng Anh, còn có vài phần may mắn. Lão Vương thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền cười cười, nói:
- Vậy để tôi ra đề trước!
Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, nói:
- Vậy phiền thầy Vương rồi!
Thầy Vương từ phía sau hông đột nhiên rút ra cuốn "Tuyển tập những đề thi khó trong kì thi đại học", học sinh trong lớp nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía. Cuốn sách này của thầy dạy Toán không thua kém gì quả bom hạng nặng, đoán chừng Hạo Thiên sẽ bị quả boom nổ cho tan xác, không có chỗ chôn thân.
Thầy Vương viết một câu hỏi cực khó lên bảng, học sinh ưu tú nhất lớp, Trương Vạn Giang cũng không làm được.
Hạo Thiên chậm rãi vừa nhìn câu hỏi vừa bước lên bục giảng, lúc cầm phấn viết đã biết được quá trình và đáp án. Hạo Thiên dùng 2 phút liền viết quá trình và đáp án lên trên bảng.
Không Vô phương trượng dừng bước lại, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng, chắc hẳn người thiếu niên trước mặt sẽ mang đến kinh ngạc bất ngờ.
Trên mặt Vạn Kiếm Phong và mấy tục gia còn cả Triệu Ngọc Khánh bọn họ đều tỏ ra vẻ khó hiểu. Hạo Thiên ra vẻ anh hùng hảo hán cái gì không biết, đến cả một huấn luyện viên võ thuật như Vạn Kiếm Phong còn bị một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh bại thì một kẻ hèn mọn như hắn sao chịu nổi nửa chiêu chứ? Triệu Ngọc Khánh không khỏi lặng lẽ lắc đầu. Tên Hạo Thiên này quá nông nổi. Tuy rằng hôm nay biểu hiện của Hạo Thiên có khiến mình có chút thiện cảm nhưng đó đều là những thứ mang tính chất lý luận. Hiện tại là dùng sức lực thực sự đâu có cần phải giả bộ như vậy. Cho dù có muốn thể hiện đi nữa cũng phải xem hoàn cảnh thế nào chứ. Sơn Bản Nghĩa Thanh là người lương thiện sao? Xem ra Ngọc Đình vẫn không nên qua lại với hắn, chẳng chín chắn một chút nào cả.
Ngay lập tức sắc mặt của Sơn Bản Nghĩa Thanh trang nghiêm lại. Những cảm nhận giữa các cao thủ vô cùng mãnh liệt. Y biết Hạo Thiên không phải là một người tầm thường, nhưng cũng lập tức lại thư thái trở lại, nghĩ tới bản thân mình đã luyện võ 10 năm, đánh thắng vô số trận. Bất luận kinh nghiệm thi đấu hay chiêu thức thân thủ, bản thân chắc chắc cao hơn hắn vài bậc. Hơn nữa Hạo Thiên mới khoảng mười mấy tuổi, giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể luyện võ từ trong bụng mẹ được. Vì vậy Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn rất tin tưởng sẽ đánh bại Hạo Thiên.
Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh dần hiện ra một nụ cười, chỉ cần đánh bại Hạo Thiên thì có thể ép Không Vô phương trượng ra tay, chỉ cần đánh bại Không Vô phương trượng thì có thể khiêu chiến với Thiếu Lâm.
Hạo Thiên lúc này cũng không thoải mái lắm, nội công của hắn mới chỉ hồi phục được khoảng 2 phần, chiêu thức võ và kinh nghiệm thi đấu thực tế nhiều nhưng cơ thể không theo kịp, võ công cũng bị ảnh hưởng. Trong con mắt của người thường thì cách xuất chiêu và bộ pháp của mình có thể rất nhanh thậm chí không nhìn thấy mình di chuyển và xuất chiêu như thế nào. Lấy hết sức để đối phó với một số Tam lưu cao thủ thì còn được nhưng đối phó với một Nhất lưu cao thủ như Sơn Bản Nghĩa Thanh, bản thân hắn không nắm chắc được mấy phần thắng. Chỉ có điều nhìn Không Vô phương trượng khó xử như vậy, lòng hiệp nghĩa của hắn lại trỗi dậy, cho nên mơi đứng ra.
Hạo Thiên vuốt vuốt mũi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, đã không còn nghĩ tới kết quả rồi, dốc hết sức vậy, không thẹn với lòng mình là được. Đã bao nhiêu trận không hề nắm chắc phần thắng, cứ mang theo một chút ung dung bình tĩnh, một chút vận may và đầy lòng tự tin chiến thắng, điều đó đã khiến hắn xây dựng danh tiếng bất bại của mình hết lần này tới lần khác.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu, xuất quyền hướng thẳng vào ngực Hạo Thiên mà đánh, trong chớp mắt nắm đấm đã cách ngực hắn nửa tấc. Hạo Thiên hơi kinh ngạc liền tránh sang bên cạnh. Nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh chuyển ngay thành các móng vuốt cào vào ngực Hạo Thiên. Hạo Thiên tránh được nắm đấm nhưng không ngờ Sơn Bản Nghĩa Thanh lại đổi chiêu nhanh như vậy, tuy có ý định tránh nhưng cơ thể lại chậm hơn một nhịp nên không tránh kịp. Không những quần áo bị xé rách mà trên ngực cũng để lại vài vết xước và đẩy Hạo Thiên lùi về phía sau vài bước. Có thế thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh không phải là một người hung hãn bình thường. Y không thừa cơ hội xông lên. Đối với y mà nói, cứ đánh một cách từ từ mới có ý nghĩa, kết thúc trận quyết đấu quá nhanh thì rất có lỗi với người xem mà cũng có lỗi với chính mình.
Lâm Ngọc Đình hét lên một tiếng "Ah…", thái độ lo lắng cho vết thương của Hạo Thiên không hề che dấu. Triệu Ngọc Khánh chuẩn bị nhắm mắt lại, vì kết cục của Vạn Kiếm Phong rất nhanh lại được diễn lại rồi.
Mấy người bọn Vạn Kiếm Phong lắc đầu. Đây chính là sự trừng phạt cho sự nông nổi nhưng Vạn Kiếm Phong cũng có chút hổ thẹn. Hạo Thiên sau khi chống đỡ được một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh còn vẫn chưa bại. So với mình một chiêu bị đánh bại vẫn còn hơn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó Vạn Kiếm Phong lại tìm lấy cho mình một cái cớ. Đó là bản thân mình lúc nãy quá khinh địch cho nên mới để Sơn Bản Nghĩa Thanh dễ dàng ra tay như vậy, nếu như được đánh lại, để chống đỡ mấy chục chiêu cũng không thành vấn đề.
Hạo Thiên sờ vết máu trên ngực mình một lát, mùi máu tanh bốc lên, tuy có hơi đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nhẹ nhàng vận nội công, kinh ngạc phát hiện ra cơ thể vừa được một lực va chạm của Sơn Bản Nghĩa Thanh, tốc độ lưu chuyển chân khí đã nhanh hơn vài phần. So với những ngày trước đó trôi chảy hơn nhiều. Hạo Thiên biết lực đánh của Sơn Bản Nghĩa Thanh vô tình chạm vào tuần hoàn máu của mình, do đó khiến cho nội lực của mình cũng mạnh hơn một phần.
Hạo Thiên đứng vững lại đối diện với Sơn Bản Nghĩa Thanh, ánh mắt vẫn mang một ý cười khó hiểu như cũ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy thiếu niên này còn kèm theo một nụ cười này trong mắt tràn đầy sự thương cảm. Y cảm thấy bản thân có hơi đánh giá cao Hạo Thiên, vẫn tưởng người thiếu niên này có thể chống đỡ ít nhất cũng được 10 chiêu của mình. Hiện tại xem ra Hạo Thiên đối với y mà nói không phải là đối thủ mà chỉ là đối tượng để luyện võ. Thậm chí y còn có chút mất hứng. Tại sao đối thủ lại yếu đuối đến vậy? Sơn Bản Nghĩa Thanh muốn nhìn thấy sự sợ hãi, bối rối trong mắt Hạo Thiên, nhưng rất nhanh phát hiện ra mình đã sai lầm. Ánh mắt của Hạo Thiên càng trở thâm thúy, càng trở nên khó hiểu, y đối với khí chất của Hạo Thiên càng lúc càng không thoải mái thậm chí là khó chịu.
Cuối cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh không kìm nén được nữa liền ra tay, đạp chân nhảy về phía trước vài bước, nắm tay phải lại tấn công vào đầu hắn. Từ nắm đấm, cánh tay và bả vai kéo dài thẳng tắp, vù vù xé gió, mạnh mẽ sắc bén vô cùng. Tất cả mọi người có mặt đều tin rằng Hạo Thiên bị đánh trúng quả này chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất không dậy được. Hạo Thiên khẽ mỉm cười nghiêng đầu tránh, hai tay dùng hết sức hướng lên phía trước phòng thủ. Sơn Bản Nghĩa Thanh sớm đã biết Hạo Thiên sẽ nghiêng đầu sang để tránh, nắm đấm tay phải đổi xuống tấn công bằng khuỷu tay. Không ngờ hai tay của Hạo Thiên lại đưa ra phía trước phòng thủ vừa đúng chặn chiêu tấn công bằng khuỷu tay sấm sét của y. Cơ thể của Hạo Thiên vừa chuyển động, Sơn Bản Nghĩa Thanh kinh ngạc, không ngờ tới Hạo Thiên lại có thể chống đỡ được chiêu này của y. Đúng lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh còn đang ngạc nhiên thì tay phải của Hạo Thiên đấm mạnh vào bụng của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, trong bụng tức như lửa đốt. Sơn Bản Nghĩa Thanh phải cố một lúc mới dần dẹp được khí lưu trong bụng, sắc mặt tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Hạo Thiên đắc thủ không chỉ khiến cho Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kinh ngạc, đến cả Vạn Kiếm Phong bọn họ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Sơn Bản Nghĩa Thanh đã rõ như ban ngày. Vừa rồi Vạn Kiếm Phong bị y đánh cho một chiêu đã gục ngã, hơn nữa lại khiến cho Vạn Kiếm Phong mất đi khả năng chiến đấu. Vừa rồi Hạo Thiên cũng bị Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho một chiêu chảy máu lùi bước, bây giờ sao lại thấy Hạo Thiên có dấu hiệu càng đánh càng mạnh.
Ba huynh đệ Không Vô phương trượng liền liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa niềm vui.
Lúc này Hạo Thiên bị sự công kích của Sơn Bản Nghĩa Thanh, toàn thân nóng ran lên, cảm giác máu nóng trong người đang sôi lên. Chân khí trong cơ thể hắn chuyển động càng nhanh, đã hồi phục đến khoảng 5 phần rồi, toàn thân tràn đầy sức lực không thể kìm nén được. Nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đối diện Hạo Thiên tỏ vẻ vui mừng đến nỗi bản thân không thể phát giác được. Sơn Bản Nghĩa Thanh nhìn thấy Hạo Thiên vui vẻ thì bất giác cảm thấy lạnh chưa từng có. Y cố gắng trấn tĩnh lại, sao có thể để một thằng nhóc dọa cho sợ hãi được? Y hét lên một tiếng, hai tay vận công nhảy về phía tước. Một chiêu theo gió mà tới, đáng sợ hơn lúc Hạo Thiên định chống lại thì tay lại nhanh chóng xuyên qua khoảng không giữa hai tay Hạo Thiên nhanh như chớp hướng tới yết hầu của Hạo Thiên. Hạo Thiên không còn cách nào xoay tay chống đỡ cũng không thể lùi bước, phía sau là tường viện. Đây là một chiêu độc, người bị trúng chiêu này không chết thì cũng bị thương nặng, có thể thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho Hạo Thiên một đòn đầy phẫn nộ.
Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kêu lên sợ hãi. Mấy người Vạn Kiếm Phong cũng thở dài. Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh lại lộ ra vẻ vui mừng. Đến cả huynh đệ Không Vô phương trượng cũng bắt đầu căng thẳng. Tất cả mọi người đều không tin Hạo Thiên có thể thoát khỏi đòn sấm sét này của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Chỉ cần tay của Sơn Bản Nghĩa Thanh đưa lên phía trước một chút thì ai có thể né tránh, ai có thể chống đỡ được, càng có ai có thể cứu được Hạo Thiên?
Nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh dừng lại rồi, không phải y muốn dừng lại mà là khi Hạo Thiên không kịp xoay tay lại chống đỡ thì đùi phải được nâng lên chặn ngay vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh, ngăn cản chiêu xuyên qua yết hầu của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Tay trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh dốc hết sức chém vào đùi phải Hạo Thiên, đồng thời đùi cũng đưa ra phản kích. Tay phải vẫn giữ tư thế đánh vào yết hầu như cũ, rồi cho rằng có thể chặn được chân phải của Hạo Thiên sẽ tiếp tục đâm thẳng vào yết hầu hắn.
Thế nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh đã phán đoán sai. Ai có thể duỗi chân ra mà vẫn còn lực? Đầu gối thúc vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh của Hạo Thiên tuôn ra một lực khiến người khác khó có thể tin được. Dường như chân phải của Hạo Thiên đã tăng thêm vài phần sức mạnh. Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ bị đá ra ngoài, sau đó ngã xuống đất. Hạo Thiên thu chân lại đạp vào tường, mượn lực bên ngoài nhảy tới chỗ Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa mới đứng dậy, nắm tay phải của Hạo Thiên đã đánh vào bụng y, đánh rất mạnh. Lúc đó Sơn Bản Nghĩa Thanh mới sâu sắc cảm nhận được tay của Hạo Thiên mặc dù lạnh như băng nhưng máu trong người y lại trào sôi. Sơn Bản Nghĩa Thanh một lần nữa không thể tin bị bay ra ngoài, khí hỏa bị công kích, thổ ra một ngụm máu tươi, tay trái vẫn cố chống đỡ không chịu gục ngã.
Mọi người có mặt tựa như đang nhìn thấy một thần thoại. Sơn Bản Nghĩa Thanh không thể đánh bại đã bị đánh bại rồi. Hạo Thiên lẽ ra phải gục ngã thì lại tươi cười đứng thẳng lên. Đến Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đều quên cả hò reo, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Hạo Thiên, hình tượng của hắn trong lòng các cô trở nên cao tột đỉnh. Tất cả các thiếu nữ đều thích anh hung. Nếu không phải ở đây quá nhiều người Lâm Ngọc Đình không nghi ngờ gì sẽ lao vào ôm chầm lấy Hạo Thiên, kiêu hãnh tuyên bố với mọi người mình là người phụ nữ của Hạo Thiên, tuy rằng Hạo Thiên vẫn chưa thừa nhận.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn đứng lên chậm rãi đi tới phía Hạo Thiên.
Chương 27 :
Lúc cách Hạo Thiên vẫn còn hai mét, Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ lắc đầu chắp tay hướng về phía Hạo Thiên nói:
- Sơn Bản Nghĩa Thanh thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục cậu thiếu niên dám đưa thân mình ra trước nguy hiểm cố ý nhường tôi một chiêu, để tôi đả thương cậu. Vì vậy mà làm cho ta kiêu căng khinh địch, dồn sức lại đánh cho ta một đòn chí mạng. Cậu bất luận về trí hay võ đều cao hơn ta một bậc, thật sự xấu hổ, dám hỏi đại danh của cậu.
Hạo Thiên trong lòng khẽ cười khổ, một chiêu kia chính là ta hoàn toàn không tránh kịp, sao lại nói là dụ địch chứ? Hơn nữa không phải là Sơn Bản Nghĩa Thanh đả thông huyết mạch của ta khiến cho nội công của ta hồi phục vài phần, nếu không người bị gục ngã dưới đất chắc chắn là ta, chỉ có điều lúc này không tiện nói rõ.
Hạo Thiên bình tĩnh nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Hạo Thiên.
Không Vô phương trượng mỉm cười khẽ nói:
- Võ thuật giao lưu học hỏi lẫn nhau không màng tới thắng bại. Sơn Bản thí chủ không nên áy náy trong lòng, nếu như quan trọng quá chuyện thắng thua thì rất khó có thể tiến vào cảnh giới cao của võ thuật.
Cao tăng đắc đạo chính là có thể luôn bao dung với những việc khó chấp nhận hơn so với người thường, Sơn Bản Nghĩa Thanh nói năng lỗ mãng với Không Vô phương trượng. Nhưng Không Vô phương trượng không những không trách tội mà ngược lại nói cho Sơn Bản Nghĩa Thanh biết những điều tâm đắc về võ thuật, hành động này sao không khiến mọi người phục chứ?
Sơn Bản Nghĩa Thanh trầm tư một lát nhất mực cung kính nói với Không Vô phương trượng:
- Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh quá ngu muội, vô cùng cố chấp. Sơn Bản Nghĩa Thanh sẽ về nước luôn, sau này có duyên sẽ tới bái kiến các vị đại sư tìm hiểu về Phật pháp.
Không Vô phương trượng cười nói:
- Chỉ cần trong lòng có thiện, thì khắp nơi trong thiên hạ đều có Phật pháp.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu nhất mực cung kính lui ra ngoài, lúc đi khỏi ánh mắt vẫn phức tạp nhìn Hạo Thiên, trong ánh mắt đó có chút không cam tâm, cũng có sự tán thưởng từ tận đáy lòng.
Mấy người Vạn Kiếm Phong nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đi khỏi lại quay đầu lại nhìn Hạo Thiên, không khỏi thầm than. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sắp chết trên bờ cát.
Sa Di đi tới đắp cho Hạo Thiên một loại thuốc chữa vết thương do tự tay Không Vô phương trượng chế, rất có hiệu quả. Một lát sau Hạo Thiên đã cảm thấy vết thương bắt đầu ngứa, đây là hiện tượng vết thương đã liền. Hắn không khỏi thầm than Không Vô phương trượng quả nhiên không hổ danh là xuất thân từ Thiếu Lâm, chế ra Kim Sang dược thần kỳ như vậy.
Lúc này Không Văn trụ trì chậm rãi nói với mọi người:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc mọi người cũng đã mệt, buổi trưa cùng dùng bữa tại Thiên Pháp tự đi.
Hạo Thiên vốn định nếm thử cơm chay tại Thiên Pháp tự nhưng nhìn Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh thấy không ổn. Hơn nữa đám người Vạn Kiếm Phong kia rất giàu có thấy những người vô danh ngồi cùng bàn với họ khó trách có sự không thoải mái. Đang nghĩ làm thế nào để từ chối Không Văn chủ trì thì Không Vô phương trượng dường như nhìn thấu tâm tư của Hạo Thiên bèn cười nói:
- Nếu Hạo thí chủ có việc khác có thể đi xử lý trước không cần câu nệ một bữa cơm. Hôm nay Thiên Pháp tự may mắn có sự giúp đỡ của Hạo thí chủ, Thiên Pháp tự luôn mở rộng cửa đón thí chủ, trà thơm của lão nạp cũng cung nghênh Hạo thí chủ thưởng thức.
Trong lòng Hạo Thiên chợt vui mừng, như vậy thì quá tốt, khi trong lòng có những khúc mắc có thể tìm những cao tăng đắc đạo này thì thu hoạch được không ít vì vậy hắn nói:
- Cảm ơn ý tốt của Không Văn trụ trì, bất đắc dĩ có tục sự không thể thưởng thức được cơm chay của Thiên Pháp tự thật đáng tiếc. Cũng cảm ơn sự ưu ái của Không Vô phương trượng, hôm khác có duyên nhất định sẽ tới chịu thiền cơ.
Sắc mặt mấy người Vạn Kiếm Phong dần dần giãn ra, cả buổi sáng đều là tên nhóc này tỏa sáng. Cống hiến là cống hiến nhưng nếu Hạo Thiên còn ăn cơm trưa cùng với những nhà phú quý này thì quả là không tự nhiên chút nào. Vì Hạo Thiên đã tự so bì thân phận và địa vị của mình với họ. Hơn nữa Hạo Thiên rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, hiện giờ nghe nói Hạo Thiên sẽ đi khỏi những người còn lại đều ngang hàng nhau, trong lòng lại vui mừng hơn.
Không Kiến đại sư cười nói:
- Để lão nạp tiễn Hạo thí chủ.
Không Kiến đại sư tiễn cả ba người Hạo Thiên xuống dưới chân Thiên Pháp tự mới quay về. Nhìn Không Kiến Đại Sư rời đi trong lòng Hạo Thiên không khỏi cảm thấy xúc động. Đúng là duyên phận, họa phúc gặp nhau, nếu như không có Không Kiến đại sư thì mình không thể vào được Đệ tam Đại Trọng Điện nghe Phật pháp rồi. Cũng không thể giúp Thiên Pháp tự đánh nhau với Sơn Bản Nghĩa Thanh, nội công của mình cũng không thể vì vô tình đánh phải mà hồi phục. Cho nên chuyện thế gian quả thực là khó lường. Ngay cả việc mình giúp Thiên Pháp tự một chuyện lớn hay Thiên Pháp tự cho mình một cơ hội cũng không thể phân biệt.
Lâm Ngọc Đình duỗi duỗi lưng nói:
- Chúng ta bị kích thích cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta đi làm gì đây?
Triệu Ngọc Khánh mỉm cười nói:
- Đương nhiên là đi nhồi đầy cái bụng đói đã. Huống chi mình vẫn còn hứa với một người là mời hắn hai bữa cơm và một chuyến du lịch Bắc Kinh.
Hạo Thiên biết Triệu Ngọc Khánh nói những câu đó là muốn chấm dứt ân oán với nhau. Nếu như không nhận vị tiểu thư có tình tình nóng nảy này chỉ càng ngày càng cứng nhắc với mình, khiến Lâm Ngọc Đình ở bên cạnh khó xử vì thế cũng cười nói:
- Nếu đã có bữa cơm trưa miễn phí đương nhiên sẽ không thể bỏ qua rồi, còn việc đi du lịch Bắc Kinh thì để lại sau này tôi có cơ hội đi Bắc Kinh thì sẽ đi.
Lâm Ngọc Đình hiển nhiên rất vui vì hai người không đấu khí với nhau nữa vì vậy tay trái khoác tay Triệu Ngọc Khánh, tay trái khoác tay Hạo Thiên mặt mày hớn hở nói:
- Thế này có phải tốt không, đi thôi, nghe nói gần đây có quán cơm chay Hữu Gian rất ngon, chúng ta đi tới đó phổ độ chúng sinh đi.
Nói xong cũng chẳng thèm để ý xem hai người kia có đồng ý không cô kéo hai người đi về phía trước.
Sau ba mươi phút ba người không phải ngồi ở quán Hữu Gian thưởng thức mỹ vị của gà chay, vịt chay mà là ngồi trong một quán mỳ đối mặt với ba bát mỳ chay mặt mày ủ rũ. Hôm nay là chủ nhật các quán cơm chay gần Thiên Pháp tự người ra vào tấp nập, không thể tìm được chỗ ngồi, kể cả ở quán mỳ này cũng phải đợi hơn mười phút sau mới có chỗ ngồi.
Hạo Thiên thở dài một tiếng, sớm biết thế này thì đã ăn cơm trưa cùng Không Vô phương trượng rồi, bát mỳ chay trước mặt quả thật chẳng có khẩu vị chút nào, không có chút dầu nào, chỉ toàn canh suông.
Triệu Ngọc Khánh suy nghĩ một lát rồi mỉm cười nói với Hạo Thiên:
- Ta có lòng mời ngươi đi ăn ngon, tiếc rằng sự thật khó đoán, bữa ăn đầu tiên không ngờ lại kết thúc bằng bát mỳ chay, thí chủ đành thuận theo ý trời thôi.
Hạo Thiên đột nhiên "hung dữ" nói:
- Buổi tối nhất định ta phải gặm heo nướng, ăn chim hầm, cắn gà quay.
Triệu Ngọc Khánh cũng "hung dữ" nói thêm một câu:
- Tại sao ngươi tinh thâm phật pháp lại không có chút từ bi của người xuất gia chút nào chứ? Ngươi phải biết rằng, thứ mà ngươi muốn ăn là ba sinh mạng đó.
Hạo Thiên đột nhiên có chút yếu ớt trả lời:
- Rượu thịt xuyên qua ruột, Phật ở trong lòng.
Trong lòng lại bị Triệu Ngọc Khánh nói ba tính mạng kích thích nên càng không có khẩu vị, giống như bản thân mình trở thành người ăn thịt tộc nhân vậy.
Triệu Ngọc Khánh bắt đầu vùi đầu vào ăn mỳ, chuyện buổi tối buổi tối hãy nói, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thần sắc thống khổ của tên thiếu niên cuồng này rồi, tinh thần thật thoải mái, món ăn trở nên tốt hơn hẳn.
Lâm Ngọc Đình đột nhiên nói ra một câu:
- Hay là bây giờ chúng ta đi vào nội thành ăn là được rồi.
Nghe được câu này không chỉ ăn mà đến cả Hạo Thiên cũng cầm đũa lên vùi đầu vào ăn. Lúc này phải đi bộ nửa giờ xuống núi sau đó ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ để trở về nội thành, e rằng không bị mệt chết thì cũng bị đói chết, chi bằng cứ ăn bát mỳ chay trước mặt này đi.
Lâm Ngọc Đình thấy hai người không nói gì cũng vùi đầu vào ăn mỳ.
Ba người vẻn vẹn mất hai mươi phút mới ăn xong bát mỳ, sau đó vẻ mặt nghiêm túc, nếu như tăng nhân của Thiên Pháp tự ngày nào cũng ăn loại mỳ chay này thì họ không phải là thần cũng là thánh nhân.
Chương 28 :
Sau khi ăn mỳ xong Lâm Ngọc Đình kéo Hạo Thiên và Triệu Ngọc Khánh đi chèo thuyền, đi cho cá ăn, đi nhảy dây tới 5 giờ mới lên xe quay về thành phố. Tinh lực trong người tràn đầy đến mức ngay cả Hạo Thiên cũng thấy phục. Trên mặt Triệu Ngọc Khánh tuy có vài phần mệt mỏi nhưng tinh thần đi chơi vẫn lớn, thỉnh thoảng cố tình hay vô ý liếc sang nhìn Hạo Thiên với ánh mắt đầy phức tạp. Hôm nay mỗi lần khinh thường của mình đều bị Hạo Thiên chuyển hóa thành rung động, mỗi lần rung động đều khiến trong lòng Ngọc Khánh lại tăng thêm một phần thiện cảm. Không biết từ lúc nào con tim lạnh giá kia đã bắt đầu mềm yếu hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình thích Hạo Thiên rồi, nếu như không phải muốn tập trung tinh thần để đi đại học, Triệu Ngọc Khánh đoán rằng mình sẽ thổ lộ tình cảm trong lòng mình với Hạo Thiên mất.
Hạo Thiên đương nhiên không thể biết trong lòng Triệu Ngọc Khánh đang nghĩ gì. Mà dù có biết thì hắn cũng sẽ rời xa. Hắn đa tình nhưng hắn sợ tình cảm của hắn không thể cứu vãn nên hắn thường làm ra bộ dạng vô tình.
Sau khi từ Thiên Hồ trở về, Hạo Thiên vì nội lực đã hồi phục hơn một bậc, huyết mạch so với trước càng thông suốt, cho nên cả người có tinh thần hơn trước nhiều. Hạo Thiên nhân cơ hội nhiệt nóng rèn sắt, buổi sáng dậy sớm luyện công vận khí. Hắn một thân công phu tuyệt thế này có được là bởi vì tư chất tự nhiên, trăm năm kỳ tài. Điểm quan trọng hơn nữa là phấn đấu, không được lười biếng. Hạo Thiên biết bây giờ tập võ mà không cố gắng thì tương lai chỉ cố gắng mà đi mãi võ.
Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh kỳ thi cuối kỳ đã tới. Trước ngày thi vài ngày, thần sắc của các học sinh đều nghiêm túc giống như là không phải nghênh đón một kỳ thi cuối kỳ mà là nghênh đón pháp trường một đi không trở lại. Ai cũng biết đây là một kỳ thi rất quan trọng, kết quả thi trực tiếp liên quan tới việc học kỳ sau giáo viên tiếp tục bồi dưỡng hay từ bỏ. Thái độ của giáo viên lại gián tiếp ảnh hưởng tới sự tự tin trong kỳ thi đại học sinh tử. Cho nên kỳ thi cuối kỳ lần này có thể nói là cuộc thi đấu khôn sống dốt chết mà nhà trường tổ chức.
Điểm, điểm, điểm là vận mệnh của học sinh. Từ trước đến giờ điểm số luôn quyết định vận mệnh của học sinh, thậm chí tiêu chuẩn để đánh giá học sinh tốt, xấu đều là lấy điểm số ra để định. Ở một trình tự nào đó giáo viên thường thích những học sinh có thành tích tốt hơn. Đương nhiên đầu năm cấp 3 càng là một cách nhìn khác với những học sinh có thành tích tốt. Dù sao có thành tích tốt bọn họ thường nảy sinh tính kiêu căng. Nhưng đồng thời cũng phải chịu nhiều áp lực từ sự kỳ vọng của mọi người. Cho nên học sinh phải tiếp tục chấp nhận sự rèn luyện qua các kỳ thi. Thi cử cũng trở thành nơi bắt đầu ác mộng của học sinh.
Khương Tiểu Bàn mấy ngày hôm nay đều rất lo lắng, đến cả cái đùi gà và cá của bữa trưa cũng không có sức hấp dẫn. Nó mặt mày ủ rũ nhìn Hạo Thiên thầm than thở. Trận chiến này, tiến có thể vinh hoa phú quý, lui có thể roi mây đầy người. Người cha lái tàu hỏa của Khương Tiểu Bàn trước giờ không quan tâm tới những thứ hư vô như nhân quyền, luật bảo vệ tuổi chưa thành niên, lòng tự trong của con cái. Ông chỉ nhớ tới chính sách dùng cà rốt và gậy của Mỹ trở thành đại quốc trên thế giới. Vì vậy áp dụng từng thứ một lên người Khương Tiểu Bàn. Một mực kéo thành tích của Khương Tiểu Bàn từ tuyến cách xa tiêu chuẩn ép tới tuyến thứ 3 của tiêu chuẩn, sau đó mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa, vì vậy Khương Tiểu Bàn không ít lần bị ăn roi.
Hạo Thiên cũng thông cảm cho Khương Tiểu Bàn, hắn hiểu được tâm trạng đó.
Từ sâu trong trí nhớ của Hạo Thiên cũng có những thống khổ tương tự. Thành tích cấp 2 của Hạo Thiên trước đây cũng khá. Nhưng từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, ngày nào trong lòng hắn cũng sợ hãi chịu đựng ánh mắt của chú thím. Từ đó mới trở nên tự ti. Hai năm nay Hạo Thiên vẫn không thể ngẩng đầu lên được ở trường, không phải là hắn thua kém gì, cũng không phải vì những lỗi lầm mà hắn mắc phải, chỉ vì thành tích của hắn không tốt. Mặc dù cái đầu của Hạo Thiên không thấp, nhưng hắn luôn cảm thấy trường học là nơi giáo viên có thể làm hoàng đế có thể hạ thấp hắn trước mặt học sinh cả lớp. Chú thím hắn cũng thường xuyên moi móc hắn trước mặt mọi người để nâng Hạo Hân Hân lên bậc thông minh hơn người.
Đáng tiếc, Hạo Thiên nhu nhược, tự ti, vô năng đã ra đi không trở lại rồi. Hạo Thiên bây giờ đã tự quyết định là phải vượt trội, ngạo thế mà đứng.
Buổi trưa trước ngày thi một ngày, lúc Hạo Thiên, Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cùng ăn cơm, Lâm Ngọc Đình cũng ăn không có cảm giác ngon. Cô căng thẳng hỏi Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, nội dung ôn tập thời gian gần đây cậu còn nhớ được bao nhiêu?
Hạo Thiên cười nói:
- Cũng tàm tạm.
Hạo Thiên ngại không muốn nói là mình đã thuộc lòng tất cả rồi.
Khương Tiểu Bàn bên cạnh ánh mắt đờ đẫn hỏi Hạo Thiên:
- Hạo Thiên, cậu nhất định phải nghĩ cách đạt tiêu chuẩn nhé, nếu không học kỳ sau thầy cô giáo sẽ bỏ mặc cậu.
Lâm Ngọc Đình cũng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Hạo Thiên cố lên nhé. Thực ra mình ôn tập cũng không tệ lắm, chỉ có điều càng gần đến ngày thi thì càng căng thẳng. Càng căng thẳng thì càng hay quên, hiệu quả trở nên kém hơn nhiều.
Khương Tiểu Bàn cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Hạo Thiên giật mình nhớ ra mình có thể giúp đỡ được gì đó liền nói:
- Để tôi dạy các bạn một "bí quyết tĩnh tâm" may ra có thể giúp được các bạn.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn vô cùng mừng rỡ không khác gì trúng sổ số cùng nhau nói:
- Thật không?
Lúc này họ hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu nói chỉ cần uống thạch tín là có thể thi tốt thì chắc hẳn họ cũng sẽ uống.
Hạo Thiên gật gật đầu. Hắn đột nhiên nghĩ tới "bí quyết tĩnh tâm" của Lão tử, bí quyết này chắc chắn sẽ khiến họ tĩnh tâm như nước mà ôn tập, ít nhất có thể xua tan tâm trạng căng thẳng.
Hạo Thiên nhỏ giọng đọc ra:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh vô si vô sân, vô dục vô cầu vô xá vô khí, vô vi vô ngã.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn đọc mấy lần, rất nhanh đã nhớ hết, Lâm Ngọc Đình có chút tò mò hỏi:
- Những thứ này là có ý gì.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Bạn mặc kệ nó có ý gì, cứ nhớ đi đã, lúc nào thấy phiền muộn trong lòng thì lấy ra đọc vài lần.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn gật gật đầu, lúc ăn cơm ánh mắt trông linh hoạt hơn nhiều, thức ăn cũng trở nên ngon miệng như lúc trước.
Buổi chiều là buổi học tiếng Anh. Thầy Trương chủ nhiệm lớp dõng tổng động viên cả lớp:
- Các em học sinh, lần này chúng ta phải cố gắng hết sức, đánh một trận thật đẹp, nâng cao thành tích toàn thể lên một bậc. Thầy hy vọng Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ cùng dốc hết sức lọt vào Top 5 của toàn khối làm vẻ vang cho lớp.
Trên mặt Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tràn đầy vẻ tự phụ, dường như đang muốn nói sự vẻ vang của cả lớp cứ giao cho chúng tôi.
Toàn bộ học sinh đều vỗ tay. Hạo Thiên biết dạo này thầy Trương luôn nói về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, động một tí là đại diện cho cả lớp, chắc hẳn là muốn xóa bỏ ảnh hưởng xấu trong lòng mọi người về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ trong "kim cương". Khương Tiểu Bàn khinh thường nói với Hạo Thiên, người nhà của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tặng thầy Trương rất nhiều quà đắt tiền, nếu không thầy Trương làm sao mà tích cực thế chứ?
Hạo Thiên tò mò hỏi:
- Tiểu Bàn, làm sao cậu biết?
Khương Tiểu Bàn chần chờ một lát khẽ cắn môi nói:
- Cha mình cũng tới tặng nên gặp ở nhà thầy Trương.
Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy Khương Tiểu Bàn càng ngày càng đáng yêu.
Đột nhiên lão cổ hủ chuyển giọng:
- Cũng hy vọng nhân lúc vẫn còn thời gian này, một số học sinh yếu kém nên tranh thủ về nhà cố gắng học tập để lấy điểm cao hơn, tránh làm thành tích của lớp tụt xuống.
Hạo Thiên biết thầy Trương nói lời này là nhằm vào hắn, nên cũng chẳng thèm để ý, nằm ghé lên mặt bàn rồi nhìn đám mây đang bay ngoài cửa sổ.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp thấy Hạo Thiên không thèm để ý tới, trong lòng phẫn nộ nói:
- Hạo Thiên, nói em đấy, còn ra vẻ bất cần, có phải là định thi kiếm mấy quả trứng vịt về để làm mất mặt của cả lớp không hả?
Thầy Trương chủ nhiệm lớp vừa nói đã chụp mũ ngay. Khương Tiểu Bàn lo lắng kéo kéo tay Hạo Thiên. Mặc dù thời gian gần đây Hạo Thiên rất nổi trội ở trường nhưng phận học sinh không nên đấu với thầy cô giáo, bởi vì kết quả chỉ dẫn đến thí sinh thảm bại.
Hạo Thiên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói:
- Thầy cứ yên tâm, lần này em sẽ thi đứng thứ nhất của toàn khối để mang vẻ vang về cho lớp.
Toàn bộ học sinh trong lớp xôn xao. Không ngờ khẩu khí của Hạo Thiên lại lớn đến vậy? Nói là thi đạt tiêu chuẩn trở lại thôi mọi người còn có thể dựa vào biểu hiện gần đây của Hạo Thiên mà tin tưởng nhưng mà đứng thứ nhất toàn khối thì chỉ có mà khoác lác thôi.
Chủ nhiệm lớp cũng tỏ vẻ giễu cợt nói:
- Em có thể thi được đứng thứ nhất toàn khối làm vẻ vang cho lớp? Em nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu em có thể thi đứng thứ nhất toàn khối thì vị trí chủ nhiệm lớp của tôi cho em làm. Toàn bộ học sinh của lớp cho em dạy.
Hạo Thiên vươn vươn người nói:
- Sự thực sẽ chứng minh mọi thứ.
Thầy Trương càng tỏ vẻ vô cùng coi thường. Tiểu tử cứ đợi đấy xem sau khi thi xong ta sẽ xử lý cậu như thế nào. Đến lúc đó xem cậu còn mặt mũi nào mà ở Thiên Đô.
Tối hôm đó Hạo Thiên lấy tất cả sách giáo khoa ra xem, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xem lại một lượt sau đó vứt hết xuống sàn, lên giường ôm chăn ngủ. Mặc dù ngày mai phải thi rồi nhưng tối hôm nay Hạo Thiên vẫn ngủ một cách ngon lành.
Chương 29 :
Cuộc thi cuối kì lớp mười hai khá là khó. Đây là nhà trường xuất phát từ việc cân nhắc tâm lí thi đại học. Những câu hỏi bây giờ khó một chút mới có thể khiến học sinh biết học thế vẫn chưa đủ, mới có thể phấn đấu, hơn nữa. Đề bài bây giờ khó, lúc thi đại học gặp đề khó cũng không quá sốc, sẽ giúp cho thí sinh có được thành tích tốt. Đây thực ra là diễn tập trước kì thi đại học. Theo phân tích của các thầy cô giáo, không ít những câu hỏi trong bài thi có thể làm khó ngay cả những học sinh học khá tốt.
Hôm thi đó, buổi sáng là thi văn, thời gian làm bài 2 tiếng rưỡi. Thí sinh cầm đề thi trong tay, ai cũng nghệt ra. Những câu hỏi này vô cùng khó. Mấy câu phía sau càng không biết phải trở về năm bao nhiêu mới có thể đọc hiểu được. Không khí trong phòng thi dường như ngưng đọng. Lão cổ hủ ở bên ngoài hiểu ý khẽ cười. Đây chính là kết quả mà lão muốn. Lũ nhóc sau lưng vẫn gọi lão là Lão cổ hủ, không làm cho cổ một chút thì sao xứng với danh hiệu mà chúng gọi?.
Lão cổ hủ nhìn đề thi trong tay. Đề thi tổng cộng 150 điểm này, có thể làm được 60 điểm coi như là đạt yêu cầu.
Sau khi Hạo Thiên cầm đề thi, đầu tiên đọc lướt qua một lượt những câu hỏi, đáp áp dường như hiện ra hết rồi. Hắn như mở cờ trong bụng. Đầu tiên hắn còn sợ kiến thức của mình không đối phó lại được với đề thi này, quay lại nhìn Khương Tiểu Bàn, thấy Khương Tiểu Bàn không bối rối như các bạn khác, trong miệng nói lẩm bẩm, ngòi bút tuy không thật tự tin nhưng đã bắt đầu cố gắng điền vào bài thi.
Giám thị coi thi hôm nay có vẻ nhẹ nhõm khác thường. Dẫu sao mọi người cũng sẽ không quay cóp. Vì có quay cóp cũng chẳng có tác dụng gì, không biết chừng còn sửa đúng thành sai.
Hạo Thiên chỉ cần một tiếng đã làm xong bài thi. Hơn nữa hầu hết thời gian minh giải thêm phần xuất xứ, lịch sử.
Hạo Thiên thấy mỏi lưng, đứng dậy nộp bài thi cho giám thị. Sau đó đi ra khỏi phòng thi. Những thí sinh khác kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên các bạn trong lớp nhìn thấy Hạo Thiên là người đầu tiên nộp bài thi.
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ thấy mình chỉ làm được có một nửa bài thi, lại không chắc chắn là đúng, nhìn sang Hạo Thiên rời khỏi, thầm khinh thường, xem ra tên Hạo Thiên này thấy bài thi khó có thể làm xong được, nên dứt khoát nộp bài sớm cho xong chuyện. người đứng đầu trường cả năm có thể làm được 20 điểm cũng là khá lắm rồi.
Giám thị phòng thi cũng khẽ lắc đầu. Xem ra câu hỏi lần này quá khó, nhanh như vậy đã làm thí sinh nhụt chí, bỏ dở bài thi rồi, đưa tay cầm lấy bài thi của Hạo Thiên, xếp cho ngay ngắn, suýt chút thì phun nước trà trong miệng ra. Bài thi của Hạo Thiên không ngờ đều đã làm xong hết.
Giám thị nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu nhóc này lại suy đoán lung tung, làm bừa? Bản thân lão cũng không chắc chắn câu hỏi phần đọc hiểu và phần cơ Hạo, không dám đánh giá đúng sai trong bài của Hạo Thiên. Điều duy nhất giám thị có thể làm đó là uống ngụm trà, xem yêu cầu ở bên dưới: Lịch sử đúng là khô cứng, buồn tẻ, nhưng rất thần bí, nếu chúng ta đi qua đằng sau lịch sử để tìm kiếm lịch sử, lịch sử sẽ là những tác phẩm tinh tế tuyệt vời. Hãy dùng những kiến thức mà em biết để viết ra một trang lịch sử đằng sau lịch sử có sức say mê hấp dẫn khác thường.
Giám thị gật gật đầu. Câu hỏi này thực sự rất khó, nếu ai không có hiểu biết gì về lịch sử, e rằng khó mà hạ bút, vừa nghĩ vừa mở bài thi của Hạo Thiên ra.
Thủy Chử Chiến quốc - Cho bạn một Chiến quốc khác biệt.
Tứ bề báo hiệu bất ổn, kỵ binh lưỡi mác, bang vô định giao, đất vô định chủ, Chiến quốc trăm năm, thất hùng có thắng có bại.
Giám thị nuốt hết chỗ trà xuống bụng, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc và khó tin. Nếu không phải là giám thị, lão thậm chí sẽ vỗ vào bàn mà khen hay. Toàn bài văn này, hành văn liền mạch lưu loát, sinh động, tư tưởng phá vỡ những nhận thức truyền thống về Chiến quốc, cho con người ta cảm giác mới mẻ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mình đưa tờ giấy thi trắng toát cho Hạo Thiên, lại tận mắt nhìn Hạo Thiên nộp bài đã làm xong, giám thị sẽ nghĩ mình đang đọc tác phẩm của các tác gia.
Buổi chiều thi môn toán, trải qua sự tra tấn của môn văn, thí sinh ai nấy đều kinh hồn bạt vía, không biết đề thi của thầy toán có hành hạ thân xác và tinh thần người ta nữa không. Thầy giáo bộ môn toán cười đầy thiện ý:
- Mọi người đừng căng thẳng, có thể làm được 50 điểm thì coi như đạt tiêu chuẩn rồi.
Sau đó đưa đề thi cho giám thị rồi lại đi sang những phòng khác để phát đề thi.
Câu nói của thầy giáo bộ môn toán khiến mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng. Lo lắng bởi đề thi chắc chắn sẽ rất khó, vui vì 50 điểm là đã đạt tiêu chuẩn rồi. Vậy tức là mình có thể xoay xở với 100 điểm này.
Hạo Thiên cầm lấy đề thi, xem lướt qua, cầm bút như thần, rồi đặt bút xuống từng câu từng câu một, chưa đầy 30 phút, đã công đức viên mãn. Hạo Thiên lại đứng dậy, cầm bài thi khẽ đặt lên bàn giáo viên, sau đó khẽ nhìn về phía Khương Tiểu Bàn rồi rời khỏi. Khương Tiểu Bàn thở dài: "Cứ như Hạo Thiên lại hay, không có phụ huynh quản đốc, thi thế nào, thi được bao nhiêu điểm cũng không ai để ý. Nếu thi đứng thứ 30 trở đi trong lớp…" … Sắc mặt Khương Tiểu Ban hiện lên vẻ sợ hãi. Dường như nhìn thấy chính sách đòn roi của bố, cậu ta vội cúi đầu làm bài thi, trong mồm khẽ đọc:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất.
Thí sinh trong phòng lại tiếp tục nhìn Hạo Thiên như nhìn sinh vật lạ dần rời khỏi, 30 phút đã nộp bài rồi? Đề thi mặc dù rất khó, nhưng chỉ cần cố gắng làm, làm được thêm mấy điểm cũng tốt, hà tất vội vàng từ bỏ như vậy? E rằng lần này Hạo Thiên đứng thứ nhất toàn trường từ dưới lên.
Sau khi Hạo Thiên làm xong bài thi liền đi dạo trong khuôn viên trường một lúc. Sân trường lúc này yên tĩnh gấp mấy lần lúc trước, mọi người còn đang bán sống bán chết làm bài thi. Lúc đi qua văn phòng ký túc xá, Hạo Thiên vừa hay gặp thanh tra coi thi - Phó hiệu trưởng của trường Liễu Trung Hoa. Liễu Trung Hoa lúc này nhìn thấy Hạo Thiên thì vô cùng kinh ngạc, ân cần hỏi:
- Hạo Thiên, lúc này lẽ ra em phải đang ở trong phòng thi làm bài thi chứ?
Hạo Thiên cười cười, đối mặt với Liễu Trung Hoa cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy thành thật nói:
- Em làm xong lâu rồi ạ!
Liễu Trung Hoa không tin nhìn Hạo Thiên nói:
- Làm xong rồi? Những câu hỏi lần này đều rất khó, sao em lại làm nhanh như vậy? Đến những câu hỏi lớn đều làm xong rồi?
Thực ra Liễu Trung Hoa muốn nói đó là: Có phải lại điền lung tung không? Nhưng nể mặt Hạo Thiên, không tiện nói thẳng.
Hạo Thiên dễ nhận thấy ý của Liễu Trung Hoa, thản nhiên nói:
- Phó hiệu trưởng, khi nào có kết quả thì thầy sẽ biết ạ.
Liễu Trung Hoa gật gật đầu. Ông cũng khá tin vào nhân cách của Hạo Thiên, nên không hỏi cặn kẽ nữa. Sau khi Hạo Thiên chào ông, ông tiếp tục đi làm nhiệm vụ thanh tra thi.
Giám thị lúc này nhìn bài thi Toán của Hạo Thiên như đang dò mìn vậy. Ông vốn dạy toán lớp 11, kiến thức về toán học đương nhiên không tồi. Sau khi xem kĩ, trong lòng kinh ngạc, kiến thức toán của thí sinh này quá tốt, cách trả lời câu hỏi và lối giải thích ông chưa từng gặp qua, học sinh này hẳn là học sinh xếp trong top 3 của khối lớp 12? Giám thị coi thi mở xem tên thí sinh "Hạo Thiên". Giám thị lắc lắc đầu, chưa từng nghe qua. Mấy cái tên trong bảng thành tích lớp 12 ông ít nhiều đã nghe qua. Ví dụ như Trương Vạn Giang… Cái tên "Hạo Thiên" đúng là mới nghe lần đầu.
Sau khi Hạo Thiên đi dạo quanh sân trường, vào một quầy bán đồ ăn vặt ăn một bát mì xong, tiếng chuông hết giờ lúc này mới chậm rãi vang lên. Hạo Thiên trở về hành lang ngoài phòng thi. Một đám học sinh vừa làm bài thi xong tụ tập ở đó bàn luận về đề thi. Không khí có vẻ nặng nề khác thường. Nhìn thấy nụ cười của Hạo Thiên sáng lạn như vậy ai anasy đều kinh ngạc. Không biết người này rốt cuộc có gì mà vui đến vậy.
Khương Tiểu Bàn lết thân xác nặng nề bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Hạo Thiên đang đứng đợi, lập tức trở lên hoạt bát, chạy đến, kéo Hạo Thiên đi ra phía ngoài, lặng lẽ nói:
- Hạo Thiên, bí quyết tĩnh tâm của cậu thật là có hiệu quả đó, ít nhất giúp tớ hôm nay nhìn thấy đề thi không bị hoảng loạn, làm tớ có thể bình tĩnh làm bài thi, biết rằng bình tĩnh làm bài là đã thành công một nửa rồi. Bao nhiêu lần vì tinh thần không tốt, mỗi lần đến kì thi quan trọng đều làm không ra gì, tớ đoán là sẽ được liệt vào top 30, lần này về nhà được ăn cà rốt rồi.
Hạo Thiên cười cười, vỗ vai Khương Tiểu Bàn, nói:
- Vậy thì tốt rồi, vừa rồi thấy bộ dạng cậu bán sống bán chết, tôi còn tưởng cậu làm bài rất chán cơ.
Khương Tiểu Bàn vội giơ ngón tay lên, "xuỵt" một tiếng, nói:
- Tôi giả vờ như vậy đó, nếu tớ làm bài tốt, mọi người xung quanh không làm được, tâm lí bọn họ sẽ càng khó chịu, sẽ có tâm lí buồn chán, sau đó sẽ không chơi với tôi nữa.
Hạo Thiên trong lòng sững lại, ai nói Khương Tiểu Bàn vừa béo vừa ngốc, tâm hồn còn sáng hơn những kẻ thông minh khác.
Chương 30 :
Hạo Thiên nhẹ nhàng trải qua ba ngày thi, mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, đêm đêm đều ngủ tới sáng. Ba ngày thi này tiếp tục khiến hắn trở thành người nổi tiếng. Hắn dường như lần nào cũng nộp bài trước 1 tiếng, không khỏi khiến người khác phải thán phục.
Hiệu suất làm việc của thầy cô trong trường cũng vô cùng khủng khiếp. Vừa cho thi vừa chấm điểm, sau khi học sinh thi xong hết, dường như đã có điểm rồi.
Hôm công bố điểm thi, Hạo Thiên dựa vào ghế, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt, trong khi những học sinh khác lại nhao nhao lên, vô cùng hồi hộp và lo lắng.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp đang phát bài thi môn tiếng Anh, vẻ mặt không ngừng thay đổi theo số điểm.
- Trương Vạn Giang, 110 điểm.
Vẻ mặt của thầy Trương rực rỡ khác thường, phía dưới đám học sinh ai cũng sửng sốt kinh ngạc. Trương Vạn Giang ngẩng đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi.
- Lâm Mỹ Mỹ 97 điểm.
Sắc mặt thầy Trương khôi phục lại vẻ bình thường, lúc Lâm Mỹ Mỹ lên nhận bài thi, không quên dặn dò cô phải cô gắng.
- Khương Tiểu Bàn, 92 điểm.
Sắc mặt của thầy Trương liền ôn hòa vui vẻ, nhắc nhở học sinh trong lớp phải giống như Khương Tiểu Bàn, cố gắng học tập mới có thể đạt kết quả tốt, làm được tận 92 điểm.
Khương Tiểu Bàn vui như đoạt được giải thưởng lớn vậy. Lần này không ngờ lại có thể đạt tiêu chuẩn, không thua xa mấy những học sinh ưu tú trong lớp như Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ. Đoán chừng lần này bố sẽ thưởng cho mình một chiếc điện thoại mới. Vì vậy Khương Tiểu Bàn mặt mày hớn hở, ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên bục giảng nhận bài thi, nâng niu giống như nhận lấy bảo bối vậy.
Thầy Trương cuối cùng cũng phát xong bài thi, bắt đầu tổng kết, nói:
- Kì thi lần này tổng thể mà nói không tệ lắm, điểm cao nhất lớp là bạn Trương Vạn Giang, đứng thứ hai toàn trường, chỉ kém 3 điểm bạn xếp thứ nhất. Đây là việc vô cùng tốt, hi vọng bạn Trương Vạn Giang tiếp tục cố gắng, lần sau mang vị trí thứ nhất về cho lớp.
Khương Tiểu Bàn thầm nghĩ, thì ra người xếp thứ nhất cũng có 113 điểm, xem ra lần này có hi vọng lọt vào top 20 của lớp rồi. Cậu ta quay đầu đang định nói chuyện với Hạo Thiên thì phát hiện trên bàn hắn không có bài thi, liền hỏi:
- Hạo Thiên, bài thi của cậu đâu?
Hạo Thiên nhún vai, nói:
- Tôi đang muốn hỏi thầy giáo đây.
Khương Tiểu Bàn trong lòng lo lắng, chẳng có lẽ bài của Hạo Thiên điểm quá thấp nên thầy Trương không thèm phát?
Hạo Thiên chậm rãi giơ tay, hỏi thầy Trương:
- Thưa thầy, sao em lại không có bài ạ?
Trương Vạn Giang coi thường, khẽ nói:
- Chắc là bài thi điểm quá thấp, các thầy giáo ngại phát đây mà?
Lâm Mỹ Mỹ vội che miệng cười:
- Ha ha
Các bạn khác cũng cười nhạo nhìn Hạo Thiên. Ai bảo lúc làm bài thi thì khoe làm nhanh, nộp bài sớm như vậy, giờ chắc thấy đau khổ lắm?
Thầy Trương nhìn Hạo Thiên nói:
- Tất cả các thầy cô giáo đều nghi ngờ rằng trong kì thi này em có gian lận, bây giờ thầy Hiệu trưởng đang chờ em ở phòng làm việc.
- Gian lận?
Cho dù Hạo Thiên trước đây vì thành tích không tốt, nhân cách luôn bị các thầy cô sỉ nhục, nhưng oan ức gian lận lớn như vậy, lần đầu tiên hắn gặp phải, trong lòng không khỏi phẫn nộ.
Trong lời nói của thầy Trương rõ ràng có giọng điệu xoi mói, giễu cợt:
- Sao em lại có thể làm môn nào cũng được 150 điểm? Năm môn cộng lại là 750 điểm. Em không ngờ lại được tận 750 điểm. Em nên biết rằng, người đứng thứ nhất trong kì thi cuối kì lớp 12 toàn trường cũng chỉ được có 503 điểm thôi.
Dưới sự khơi mào của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, các bạn trong lớp bắt đầu cười ồ lên. Bài nào cũng được điểm tối đa, quả thực là thiên tài của thiên tài. Mà thiên tài này trước kia mười người thì chín người người đứng thứ bét của lớp. Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Hạo Thiên cười cười, thản nhiên nói:
- Vây thì tức là bài của em đều được điểm tối đa? Không biết là gian lận kiểu gì ạ?
Thầy Trương nhất thời không trả lời được. Lão cổ hủ đích thực đã nói với lão ta, cách hành văn của Hạo Thiên trôi chảy, lưu loát, sinh động, là bài thi xuất sắc chưa từng có từ trước tới nay của trường, nên lão cổ hủ đã cho điểm tối đa.
Học sinh trong lớp đều sững sờ, điều này cũng đúng, cho dù sớm biết trước đề, nếu không có khả năng viết lách xuất sắc thì sao có thể khiến thầy giáo cho điểm tối đa, huống hồ là lão cổ hủ?
Khuôn mặt thầy Trương u ám bất định, nói:
- Cho dù em thật sự có làm tốt như vậy, được điểm tối đa, cũng không thể chứng tỏ được em không gian lận.
Hạo Thiên cười đau khổ, đây là kiểu logic cường đạo gì vậy. Nhưng hắn vẫn bình thản nói:
- Nói em gian lận, vậy có chứng cứ gì không ạ?
Thầy Trương khẽ hừ một tiếng, hùng hồn nói:
- Bài thi của em toàn bộ đều được điểm tối đa. Đây là chứng cứ, em từ cấp 1 đến cấp 3 đã bao giờ làm bài được điểm tối đa chưa?
Hạo Thiên có chút bất đắc dĩ. Hạo Thiên của trước đây thực sự chưa từng được điểm tối đa, nhưng bây giờ hắn có thể. Chẳng nhẽ con người ta chỉ thừa nhận những người thông mình trước đây còn không chấp nhận những người thông minh sau này. Hoặc những người nửa đường bắt đầu thông minh sao? Vì sao ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng quan trọng như vậy? Chẳng trách xã hội có nhiều người ra tù rồi tiếp tục chọn lựa con đường phạm pháp như vậy, đều là bị ép buộc mà thôi.
Hạo Thiên lắc lắc đầu, nói với thầy Trương chủ nhiệm:
- Nếu thầy đã nói em gian lận, xin hỏi em gian lận bài của ai ạ? Hoặc em xem lén đáp án ở đâu ạ? Xin hỏi em đã đi đâu để cướp về đáp án của nhiều môn như vậy? Còn về môn tiếng Anh, không biết đáp án đề thi của thầy có bị mất bao giờ không ạ?
Thầy Trương chủ nhiệm toát mồ hôi lạnh. Suy luận này của Hạo Thiên rõ ràng rất có lý, lão thực sự chưa từng bị mất đáp án của đề thi tiếng Anh. Vì vậy khả năng Hạo Thiên xem trộm đáp án kì thi là không thể. Nhưng thầy Trương không thể thừa nhận đây là thành tích thật sự của Hạo Thiên, vì từ trước đến giờ chưa hề có thiên tài như vậy. Hơn nữa là Hạo Thiên thì càng không thể.
Thầy Trương tiếp tục trấn tĩnh, nói:
- Cái này chúng tôi phải hỏi em. Em đã gian lận kiểu gì mà bài thi đều được điểm tối đa?
Những lời này vừa nói ra, Hạo Thiên cơ hồ muốn hộc máu, đến các bạn trong lớp cũng thấy thầy Trương có chút vớ vẩn, câu nói này chẳng khác gì ở bên đường túm lấy một người rồi nói:
- Hôm trước anh đã giết người rồi.
Người đi đường nói:
- Hôm trước tôi còn đang ở Mỹ, sao lại giết người được?
- Đây là điều mà tôi cần phải hỏi anh. Sao anh ở bên Mỹ mà vẫn giết được người?
Nhưng mọi người vẫn cảm thấy Hạo Thiên chắc là có gian lận. Với năng lực và biểu hiệu của Hạo Thiên, kiểu gì cũng không thể làm bài được điểm tối đa.
Thầy Hiệu trưởng và thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa, còn có lão cổ hủ và thầy dạy toán lão Vương xuất hiện trước cửa lớp, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường.
Thầy Hiệu trưởng dưới sự truyền đạt của các thầy giáo, cuối cùng cũng biết ai là Hạo Thiên, vì vậy nghiêm khắc nói:
- Không nên ảnh hưởng giờ học của mọi người. Hạo Thiên, theo thầy về văn phòng, các thầy muốn nói chuyện với em.
Hạo Thiên nhìn thầy Hiệu trưởng, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên, cười nói:
- Thầy Hiệu trưởng, em không gian lận. Vì vậy em sẽ không đi cùng thầy về văn phòng. Bây giờ em muốn các thầy đưa ra câu hỏi, em sẽ trả lời ở trước mặt tất cả mọi người. Nếu em không trả lời được hoặc làm sai, vậy chứng tỏ em gian lận, còn nếu như em làm đúng, thì xin thầy có câu trả lời đúng đắn trước mặt mọi người.
Tất cả học sinh trong lớp đều thấy Hạo Thiên như mắc phải bệnh tâm thần phân liệt. Đây rõ ràng là tự ném mình vào lò lửa, ngay tại chỗ đưa ra câu hỏi và trả lời, không chỉ cần có tố chất, mà còn cần phải có tâm lí tốt.
Thầy Hiệu trưởng hơi sững người, cảm thấy phương án này quá đơn giản, mặc dù hiệu quả của nó có sức thuyết phục nhất. Theo ý của thầy Hiệu trưởng thì đầu tiên thẩm vấn, sau đó kiểm chứng, cuối cùng kết hợp ý kiến của các thầy giáo và học sinh, bên nhà trường sẽ tổng kết và đưa ra sự đánh giá cho Hạo Thiên, như vậy mới phù hợp với thái độ nghiêm cẩn của mình.
Thầy Hiệu phó Liễu Trung Hoa nói chen vào:
- Tôi thấy có thể thử xem, dẫu sao các thầy giáo đều có mặt ở đây, ra câu hỏi kiểm tra là được rồi.
Học sinh trong lớp cũng bắt đầu nhao nhao:
- Ra câu hỏi, thầy ra câu hỏi đi ạ.
Thầy Hiệu trưởng gật gật đầu, giờ chỉ có thể như vậy, nhìn thầy Trương chủ nhiệm và lão cổ hủ, bình thản nói:
- Không biết thầy nào sẽ ra đề trước?
Tất cả các thầy giáo, bao gồm cả học sinh đều bất giác nhìn về phía thầy dạy toán. Lão Vương, môn Toán hoàn toàn là chú trọng thực lực, không giống như môn Văn và tiếng Anh, còn có vài phần may mắn. Lão Vương thấy mọi người đều nhìn về phía mình, liền cười cười, nói:
- Vậy để tôi ra đề trước!
Thầy hiệu trưởng gật gật đầu, nói:
- Vậy phiền thầy Vương rồi!
Thầy Vương từ phía sau hông đột nhiên rút ra cuốn "Tuyển tập những đề thi khó trong kì thi đại học", học sinh trong lớp nhìn thấy đều kinh hồn bạt vía. Cuốn sách này của thầy dạy Toán không thua kém gì quả bom hạng nặng, đoán chừng Hạo Thiên sẽ bị quả boom nổ cho tan xác, không có chỗ chôn thân.
Thầy Vương viết một câu hỏi cực khó lên bảng, học sinh ưu tú nhất lớp, Trương Vạn Giang cũng không làm được.
Hạo Thiên chậm rãi vừa nhìn câu hỏi vừa bước lên bục giảng, lúc cầm phấn viết đã biết được quá trình và đáp án. Hạo Thiên dùng 2 phút liền viết quá trình và đáp án lên trên bảng.