• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (5 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6:

Tin tức ban 3 khối 12 trường trung học phổ thông Thiên Đô có một học sinh thông hiểu văn thơ khiến Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng phải bội phục nhanh chóng truyền đi khắp trường. Khi đến tai Hạo Hân Hân ban 6 lớp 12 cô liền không cho đó là đúng. Chỉ cho rằng một đám người nào đó tung tin vịt. Anh họ Hạo Thiên là người thế nào cô đã thấy tận mắt. Trước kia cô còn có vài phần hảo cảm với anh họ, nhưng dần dần bị cha mẹ tác động nên ngày càng xem thường Hạo Thiên, coi Hạo Thiên là kẻ trời sinh vô dụng. Ở cùng nhau bao nhiêu lâu như vậy nhưng cô chưa hề thấy hắn có ưu điểm gì huống chi là thông hiểu văn thơ. Người Hạo Hân Hân yêu thích chính là Trương Vạn Giang. Cô cảm thấy người này tài hoa xuất chúng, gia cảnh tốt, tương lai khó mà lường được. Nếu như có thể lấy Trương Vạn Giang, cuộc đời về sau sẽ rất hạnh phúc, vì vậy cô luôn tìm cách làm quen với gã.

Học sinh trường Thiên Đô đều ăn cơm ở căng tin trường, ngoại trừ sự tiện lợi, còn có thể tiết kiệm thời gian. Mà thật ra thì làm vậy nhà trường cũng dễ dàng quản lý, thu được lợi nhuận rất khả quan. Khương Tiểu Bàn kéo Hạo Thiên tới căng tin, móc 100 đồng trong túi áo, nói:

- Hạo Thiên, hôm nay bạn biểu hiện rất nam nhi, tôi cũng nhờ bạn mà cảm thấy nở mày nở mặt. Đi, hôm nay tôi mời bạn đi ăn đùi gà.

Hạo Thiên mỉm cười, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Kim Lân khởi thị trì trung vật, nhất ngộ phong vân tiện hóa long*. Cái tên Hạo Thiên nhất định sẽ vang danh thiên hạ.

* Câu này tác giả lấy trong Phong Vân. Nghĩa: Kim Lân há lại là vật trong ao, chỉ cần gặp được thời cơ là sẽ hóa rồng.

Đi vào căng-tin, Khương Tiểu Bàn bảo Hạo Thiên đi tìm chỗ ngồi còn mình thì đi xếp hàng lấy đồ ăn. Hạo Thiên nhàm chán ngồi một chỗ. Một nữ sinh xinh đẹp bê mâm chạy tới nói:

- Xin chào, tôi biết bạn nha. Bạn gọi là Hạo Thiên, buổi sáng đánh Lí Kiếm, tên khốn đó nhẽ ra phải bị vậy sớm hơn. Tôi là Lâm Ngọc Đình, ban 1 lớp 12, tôi có thể ngồi đây hay không?

Lâm Ngọc Đình tươi cười rất đáng yêu, rạng rỡ. Hạo Thiên thấy mặt nàng tràn ngập ánh mặt trời, không khỏi mỉm cười. Bàn này có 4 chỗ, mình và Khương Tiểu Bàn chỉ cần hai cái, vì vậy sờ sờ mũi, nói:

- Đương nhiên có thể. Được ngồi cùng người đẹp đương nhiên là một chuyện vui rồi. Chỉ có điều tôi muốn ăn nhiều hơn một bát cơm.

Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên, nói:

- Sao lại vậy?

Hạo Thiên mỉm cười đáp:

- Bởi vì tú sắc khá xan*!

*Tú sắc khả xan: Sắc đẹp cũng có thể ăn được.

Lâm Ngọc Đình tươi cười, cô bị vẻ thản nhiên trên mặt Hạo Thiên làm si mê. Cô cảm thấy nam nhân này có ưu nhã, có hờ hững, có lạc quan, những thứ này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ.

Cuối cùng Khương Tiểu Bàn cũng xông ra được vòng vây bưng đồ ăn về. Thấy Lâm Ngọc Đình, nó đầy vẻ ngạc nhiên. Rừ lúc nào lại có thêm một mỹ nữ? Đối với Khương Tiểu Bàn mà nói đây đúng là cơ hội trăm năm khó gặp.

Hạo Thiên giới thiệu hai người với nhau. Khương Tiểu Bàn lập tức đưa cánh tay mập tròn ra nói:

- Rất hân hạnh được quen bạn!

Lâm Ngọc Đình thấy biểu lộ chất phác của Khương Tiểu Bàn, mỉm cười, đưa tay ngọc thon thon ra:

- Rốt cuộc tôi biết vì sao bạn lại được gọi là Khương Tiểu Bàn rồi. Nhìn đồ ăn của bạn là có thể biết được nha. .

Lúc này Hạo Thiên mới phát hiện núi đồ ăn trước mặt. Trên mỗi mâm đều có hai cái đùi gà, hai quả trứng, một suất thịt bò lớn, cộng thêm mấy khúc cá, bên ngoài còn có một phần rau cùng mấy suất cơm. Hạo Thiên thở dài, nói với Lâm Ngọc Đình:

- Không ngờ đúng là tôi phải ăn nhiều hơn một bát cơm thật.

Khương Tiểu Bàn không chút ngại ngùng, cắn một miếng đùi gà lớn, nói:

- Không có biện pháp, ai bảo hôm nay tôi cao hứng tới vậy. Hôm nay bạn trên bục giảng thao thao bất tuyệt về thơ văn khiến ngay cả Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng phải bội phục, huống chi còn cản trở Trương Vạn Giang có cơ hội khoe mẽ. Tôi không những được thơm lây mà còn được hả giận.

Lâm Ngọc Đình giật mình nói:

- Hóa ra bạn chính là người thông hiểu văn thơ đó hay sao? Hiện tại mọi người đều đồn đại về bạn nha.

Hạo Thiên gật nhẹ đầu thì từ bên cạnh một tiếng hừ lạnh vang lên:

- Hừ, mèo mù vớ cá rán mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người, cho dù mày giỏi hơn nữa thì cũng không thể thay đổi kết quả kỳ thi đại học.

Hạo Thiên không cần ngẩng đầu cũng biết đó chính là Trương Vạn Giang. Mặc dù mình không có tiếp xúc gì với gã nhưng qua mấy chuyện sáng nay cũng đủ thấy Trương Vạn Giang là một kẻ nhỏ mọn, gió chiều nào che chiều đó. Hạo Thiên không muốn nhiều lời với người này, vì vậy chẳng thèm để ý tới gã.

Trương Vạn Giang thấy Hạo Thiên không để ý tới mình, tức muốn điên nên, nói với Hạo Hân Hân đứng cạnh đó:

- Hân Hân, chúng ta ngồi ở đây đi.

Sau đó ngồi xuống vị trí duy nhất còn trống ở bàn.

Hạo Thiên không có bất kỳ phản ứng gì. Lúc này, Hạo Hân Hân mở miệng:

- Hạo Thiên, anh đi chỗ khác ngồi. Em muốn ăn cơm với Trương Vạn Giang.

Theo suy nghĩ của Hạo Hân Hân, Hạo Thiên nhất định sẽ ngoan ngoãn rời khỏi. Bởi vì Hạo Thiên chưa bao giờ dám trái lời cô, nếu không về nhà thì hắn sẽ rất "thoải mái" đấy.

Nhưng đâu ngờ lần này Hạo Thiên lại không nghe lời, cắn một miếng đùi gà. Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cũng không nói lời nào, không để ý tới hai người Trương Vạn Giang.

Hạo Hân Hân thấy Hạo Thiên dám cả gan làm loạn, trái lệnh của cô, trong lòng uất hận bèn đem bát canh nóng trong tay hắt về phía Hạo Thiên. Một chiêu này quá mức đột ngột, ai có thể ngờ tâm địa của Hạo Hân Hân độc ác như vậy, dám dùng bát canh nóng hắt vào anh họ mình. Mắt thấy bát canh đã sắp tới nhưng Hạo Thiên vẫn chăm chú ăn cơm, như không phát hiện ra, Khương Tiểu Bàn chấn động, Lâm Ngọc Đình che miệng thét lên.

- A....!

Một tiếng thét vang khắp phòng ăn, tất cả mọi người đều ngừng lại, quay đầu nhìn về phía này.

Canh nóng không đổ lên người Hạo Thiên mà không hiểu tại sao lại chuyển tới người Trương Vạn Giang. Trương Vạn Giang bị bỏng, đau đớn hét toáng lên. Hạo Hân Hân cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng hiện giờ cô không có thời gian suy nghĩ, vội vàng cầm khăn tay lau cho Trương Vạn Giang, miệng lo lắng nói:

- Rất xin lỗi, Vạn Giang. Em... em không biết tại sao lại hắt lên người anh, tha lỗi cho em!

Trương Vạn Giang vì Hạo Thiên đã tức điên lên rồi, giờ lại mất thể diện trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm oán hận. Gã không thể trút giận lên Hạo Hân Hân, chỉ ngang ngược vô lý chỉ vào Hạo Thiên:

- Mày... mày dám đổ canh vào người tao. Tao đánh chết mày!

Nói xong gã cầm bát canh trong mâm của mình hất về phía Hạo Thiên. Gã vốn tưởng rằng khoảng cách gần như vậy nhất định sẽ trúng, nhưng lại bỗng dưng cảm thấy dùng lực quá lớn, thân thể bị mất trọng tâm, ngã xuống ghế, bát canh trong tay bắn tung tóe khắp mặt gã.

Không biết từ lúc nào Hạo Thiên đã đứng lên, ăn một miếng thịt bò, nói với Khương Tiểu Bàn:

- Tiểu Bàn, thịt bò ở đây quá dai, lần sau đừng mua nữa.

Khương Tiểu Bàn thấy Trương Vạn Giang thảm hại, lại nhìn sang Hạo Thiên, lau mồ hôi nói:

- Tôi cũng nghĩ thế. Lần sau tới đây chỉ ăn đùi gà thôi.

Lâm Ngọc Đình thấy Hạo Thiên thản nhiên, thong dong lại thêm vài phần thiện cảm. Cô thừa nhận chính mình đã động tâm với Hạo Thiên!

Trương Vạn Giang giãy dụa đứng lên, cầm dao nĩa trong bộ đồ ăn, khua múa về phía Hạo Thiên, miệng hô:

- Con mẹ mày, hôm nay tao phải giết tên phế nhân như mày!

Hạo Thiên bắt đầu nổi giận, tiến tới một bước, tay không đoạt dao nĩa trong tay Trương Vạn Giang, một cước đá gã ngồi xuống ghế, lấy xương gà nhét vào mồm gã, lạnh lùng nói:

- Trương Vạn Giang, tao nói lần cuối, nếu tao còn gặp mày chửi người khác thì nhất định tao sẽ dùng cái xương gà này đâm vào cổ mày, để mày vĩnh viễn không thể nói được nữa!

Trương Vạn Giang nhìn ánh mắt Hạo Thiên, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Hôm nay gã bị một tên "phế vật" làm nhục, nhưng gã tin Hạo Thiên nói được là làm được. Bởi vì hắn cảm thấy Hạo Thiên đã thay đổi, không phải là Hạo Thiên có thể tùy ý bắt nạt ngày trước nữa. Thậm chí gã cảm thấy hàn khí của cái xương gà trong cổ họng, gã cũng bắt đầu sợ hãi, không dám tiếp tục mở miệng nhục mạ Hạo Thiên.

Sắc mặt Hạo Hân Hân rất khó coi, cô không biết từ lúc nào trở nên kiêu ngạo như vậy. Nhưng cô vẫn không sợ, cô có thể mượn uy thế của cha mẹ để hả giận thay cho Trương Vạn Giang. Cô chỉ vào Hạo Thiên, oán hận nói:

- Hạo Thiên, mày cứ chờ đó.

Sau đó cô kéo Trương Vạn Giang, tức giận rời khỏi căng-tin, cơm cũng quên không ăn.

Khương Tiểu Bàn không hiểu tại sao chỉ qua một đêm mà Hạo Thiên lại thay đổi lớn tới vậy, nhưng nó không để ý tới điều đó. Hạo Thiên hiện giờ rất cá tính, rất xuất sắc, ngay cả nó cũng cảm thấy kiêu hãnh lây.

Chương 7 :

Hạo Thiên nhìn bóng lưng Trương Vạn Giang rời đi, bất giác nghĩ tới cảnh gã vừa rồi sợ hãi, run lẩy bẩy. Đó là sợ hãi từ tận đáy lòng. Hạo Thiên biết từ giờ về sau Trương Vạn Giang không dám lỗ mãng ra tay với mình nữa rồi.

Buổi tối khi trở về nhà chú thím, Hạo Thiên cảm thấy giống như đây là một hầm băng. Chú, thím và Hạo Hân Hân mặt lạnh như băng ngồi ở salon. Hạo Thiên biết nhất định là Hạo Hân Hân đã thêm mắm thêm muối khiến chú thím muốn xử lý mình. Hạo Thiên nhìn toàn bộ thành viên gia đình này, không khỏi lắc đầu, cảm thấy đáng thương cho họ, người sống ích kỷ như vậy mà có thể vui vẻ hay sao?

Quả nhiên, vừa thấy Hạo Thiên chú đã mắng:

- Khốn kiếp, cho mày ăn ở vậy mà mày lại dám ức hiếp em họ. Mày còn là người hay không?!!

Thím ngắt lời nói:

- Nó chính là súc sinh. Tôi sớm đã nói với ông đuổi nó ra ngoài đường, ông lại bảo là dựa vào thân tình mà thu lưu hắn.

Nếu không phải dựa vào ký ức "Hạo Thiên" lưu lại, Hạo Thiên nhất định sẽ cảm thấy áy náy.

Hạo Hân Hân cố ý giả bộ đáng thương nói:

- Anh không chỉ không nghe lời con mà còn đem canh nóng đổ lên người bạn con nữa. Ngay cả con cũng suýt bị anh đánh.

Chú lập tức tức giận, cầm ghế ném về phía Hạo Thiên, hét:

- Chó chết, cút, mày cút khỏi nhà tao ngay!

Thím cũng hô hào theo:

- Mau cút. Tao hối hận khi đã nuôi mày mấy năm nay.

Hạo Thiên tránh né, khống chế cổ tay người chú, dùng chút sức lực, chiếc ghế lập tức rơi xuống đất. Người chú cả kinh, từ lúc nào tên ranh con này có sức lực lớn tới vậy, nhưng trong miệng vẫn nói:

- Đủ lông đủ cánh rồi ngay cả chú cũng dám đánh, mày sẽ bị trời phạt!

Hạo Thiên buông tay chú ra, thản nhiên nói:

- Nếu không phải ông là chú tôi thì tôi đã ném ông ra ngoài cửa rồi. Được, tôi đi! Nhưng các người đừng có hô chém hô giết với tôi.

Sau đó Hạo Thiên đi vào phòng, mang một cái rương hành lý ra, chậm rãi rời khỏi cái gia đình ích kỷ này.

Chú thím và Hạo Hân Hần đều cao hứng, cuối cùng cũng đuổi được cái gai trong mắt. Họ muốn xem từ nay về sau Hạo Thiên sống như thế nào.

Đúng lúc này, một thanh niên mặc đồ Tây gõ cửa, Hạo Thiên cũng vừa vặn đi tới cửa, chàng trai nói:

- Cho hỏi đây là nhà của Hạo Thiên sao?

Người chú lớn tiếng nói:

- Đây đã không còn là nhà nó nữa. Hạo Thiên chính là người trước mặt, tìm nó có việc gì?

Người thanh niên cười nói:

- Là như này. Tôi thuộc Công ty bảo hiểm An Khang. Cha mẹ Hạo Thiên đã mua bảo hiểm 20 vạn ở chỗ chúng tôi. Tuần trước chúng tôi mới được biết cha mẹ Hạo Thiên đã qua đời vì tai nạn giao thông. Có thể họ đã quên số tiền bảo hiểm kia, cũng không nói cho ai biết, nhưng Công ty chúng tôi có trách nhiệm và cũng vì danh tiếng của công ty, nên hôm nay tôi mới đặc biệt tới tìm ngài Hạo Thiên, để ngài ký nhận số tiền này. Xin thứ lỗi cho!

20 vạn! Hai mắt chú thím sáng rực lên.

Người chú vội vàng nói:

- Mời vào đây ngồi! Còn không đi pha trà!

Sau đó lại nói với người thanh niên:

- Tôi chính là người giám hộ theo pháp luật của Hạo Thiên. Tôi có thể đại diện cho nó tiến hành thủ tục. Cần làm những việc gì, cậu nói đi.

Người thanh niên nhìn Hạo Thiên đứng ở cửa, lại thấy thái độ của gia đình này thay đổi rất nhanh liền đoán được Hạo Thiên và gia đình không hợp nhau. Vì vậy anh ta móc ra một tệp tài liệu, cần thận xem xét một hồi, sau đó nói với người chú:

- Thật xin lỗi. Hôm nay Hạo Thiên vừa vặn tròn mười tám tuổi, cho nên chỉ mình Hạo Thiên mới có thể tiến hành thủ tục.

Người chú sắc mặt khó coi, nói:

- Tôi là người giám hộ của nó, sao lại không thể tiến hành? 10 vạn tiền bảo hiểm hồi trước cũng là do tôi ký tên xác nhận đấy.

Người thanh niên lắc đầu:

- Khi đó Hạo Thiên chưa đủ 18 tuổi, đương nhiên ông có thể thay anh ta ký tên. Nhưng ngày hôm qua Hạo Thiên đã đủ 18 tuổi, vì vậy chỉ có thể để Hạo Thiên tiến hành làm thủ tục.

Người chú bất đắc dĩ, chỉ có thể lớn tiếng nói với Hạo Thiên:

- Hạo Thiên, mau tới đây ký tên, dùng chi phiếu của chú lĩnh tiền.

Người thanh niên không nói gì, chỉ nhìn Hạo Thiên. Anh ta nhìn ra người chú tham lam, nhưng đó là việc nhà người ta, anh ta xen vào thì không tiện.

Hạo Thiên là kỳ tài tuyệt thế, trong lúc họ nói chuyện đã biết sự quan trọng của mình, vì vậy cười nói:

- Vừa rồi ta đã bị ông đuổi khỏi nhà rồi, chuyện này không dám làm phiền ông.

Sau đó nói với người thanh niên:

- Ông anh, ra kia uống một chén trà, như thế nào?

Người thanh niên như trút được gánh nặng, đứng dậy nói:

- Được, chúng ta xuống dưới làm thủ tục.

Người chú nổi giận:

- Súc sinh, mày biết cái gì mà nói. Không thể bị kẻ khác đánh lừa, mau nghe lời tao, tới đây ký tên.

Hạo Thiên mỉm cười, đi ra cửa. Người thanh niên cũng đi theo. Sau lưng truyền tới tiếng đập phá lung tung cùng tiếng gào thét điên cuồng của người chú:

- Thằng súc sinh, 20 vạn của ta.

Người thím cũng ghé đầu qua cửa sổ hô:

- Đồ súc sinh, đồ vong ân phụ nghĩa. Bảo vệ, mau ngăn hai người kia lại, chúng cướp của ta 20 vạn.

Giọng nói người thím phá vỡ màn đêm yên tĩnh, nhiều hộ gia đình xung quanh hiếu kỳ, bảo vệ ở cửa cũng tưởng phát sinh chuyện gì lớn, vội vàng ngăn cản hai người Hạo Thiên lại, sau đó gọi cảnh sát tới.

Rất nhanh phòng bảo vệ chật ních người. Cảnh sát, bảo vệ, Hạo Thiên, còn có chú thím và người thanh niên thuộc Công ty bảo hiểm. Bên ngoài có không ít người sống chung quanh vây quanh cửa và cửa sổ xem. Thân thể mập mạp của Khương Tiểu Bàn chiếm quá nửa cái cửa sổ, nhìn rương hành lý của Hạo Thiên, trong lòng cả kinh, cho rằng Hạo Thiên đã bị trở về kiếp sống lúc trước rồi.

Cảnh sát phất tay để mọi người im lặng, đề nghị người thanh niên thuộc Công ty bảo hiểm kể lại đơn giản mọi việc một lần. Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều rất khinh thường chú thím Hạo Thiên. Nhưng để 20 vạn tuột khỏi tay thì họ không cam lòng, đành phải tranh thủ sự đồng cảm của cảnh sát.

Người thím nói:

- Tôi trăm cay nghìn đắng nuôi nó hai năm, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm sức, tinh lực. Hiện tại nó có tiền liền vứt bỏ chúng ta, nó có phải còn là người không?!! Chúng ta cũng không cần nó báo đáp gì, chỉ cần 20 vạn này mà thôi.

Người trong khu tập thể đều cười, người đàn bà này một câu đem trắng đen đảo lộn. Tất cả mọi người đều biết bọn họ cầm 10 vạn tiền bảo hiểm mới chịu cưu mang, hơn nữa họ còn thường xuyên nghe thấy tiếng mắng chửi Hạo Thiên.

Cảnh sát ghi chép đơn giản sự việc một lần, sau đó lại thông qua dân cư xung quanh biết được tình huống, sau đó nói với Hạo Thiên:

- Cậu có thể rời đi, thân thích gì kiểu này chứ!

Người thím bắt đầu khóc om sòm. Cảnh sát không nhịn được, vỗ bàn nói:

- Ồn ào cái gì mà ồn ào. Tôi chưa từng thấy ai tham lam như bà, còn làm loạn tôi bắt bà vào nhà giam.

Chú thím hắn lập tức im bặt, không dám làm loạn nữa.

Hạo Thiên cùng người thanh niên làm thủ tục xong, người thanh niên bắt tay Hạo Thiên, nói thời gian năm ngày sau tiền sẽ được chuyển khoản tới tài khoản ngân hàng, sau đó bắt taxi rời khỏi.

Hạo Thiên có chút cảm khái, không ngờ chính mình lại có 20 vạn. Mặc dù đối với mình tiền tài không quan trọng, nhưng ở nơi này, ra đường không thể không có tiền. Mà mình chưa biết kỹ năng kiếm tiền, càng không thể ăn trộm, ăn cắp, ăn xin. Vì vậy 20 vạn này đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, có thể giúp mình thoát khỏi cảnh khốn khó.

Tuy nhiên, Hạo Thiên vẫn phải bối rối, bởi vì hiện giờ hắn mới chú ý tới một vấn đề, hắn không có tiền trả tiền café.

Chương 8 :

Hạo Thiên đảo mắt nhìn khắp quán, đột nhiên lao về một góc phía bên trái, giống như là chết đuối vớ được cọc. Bởi vì người hắn trông thấy là Lâm Ngọc Đình.

Lâm Ngọc Đình giật mình vì ở chỗ này có thể trông thấy Hạo Thiên, nhưng cô chưa kịp cao hứng thì Hạo Thiên đã vội vàng nói trước:

- Cho tôi mượn một ít tiền, tôi không có tiền trả!

Lâm Ngọc Đình dở khóc dở cười, đến quán uống nước mà lại không mang tiền. Nếu không phải gặp mình thì e rằng đã bị chủ quán cho người ném ra ngoài. Nhưng cô vẫn vui vẻ phất tay nói:

- Tiền bàn của anh ấy tính vào hóa đơn của tôi.

Lúc này Hạo Thiên mới thở dài một hơi, rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề xấu hổ này. Hắn sờ sờ mũi, lúc này mới phát hiện trên bàn của Lâm Ngọc Đình đầy sách là sách, hiển nhiển cô ôn bài tại đây. Lâm Ngọc Đình mỉm cười, giống như hiểu được thắc mắc của Hạo Thiên, nói:

- Tôi ôn bài tại nhà không hiệu quả, đi tới quán rất có hứng học, vì vậy mỗi ngày tôi đều ở đây ôn bài mấy giờ. .

Hạo Thiên gật đầu, hắn hiểu điều này. Giống như Hồ Thiết Hoa khi say có lý trí hơn khi tỉnh rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn Hạo Thiên cũng không biết đi đâu vì vậy tiện tay lật một quyển sách Anh ngữ trên bàn, ngượng ngùng nói:

- Bạn có thể dạy tôi cái này hay không? Tôi không hiểu chút nào cả.

Lâm Ngọc Đình biết rất nhiều nam sinh sợ môn Anh ngữ, nhưng một chút cũng không biết thì là nói quá sự thật rồi. Không giống cô, mỗi ngày đều ôn tập Anh văn có kèm thêm Hạo Thiên thì cũng không phải là chuyện không tốt. Ít ra mỗi ngày có thể tự đôn đốc bản thân. Vì vậy cô cười nói:

- Được, không bằng từ giờ chúng ta cùng học tập, thế nào?

Hạo Thiên gật đầu, đưa đầu tới gần. Tâm hồn thiếu nữ của Lâm Ngọc Đình rung động, cảm nhận hơi thở nam nhân từ trên người Hạo Thiên tỏa ra, thậm chí cô còn có vài phần si mê.

Lâm Ngọc Đình rất nhanh hiểu những lời Hạo Thiên là sự thực. Hạo Thiên đúng là một chữ bẻ đôi cũng không biết, nói đúng hơn thì là nam nhân kém Anh văn nhất mà cô biết. Nhưng Lâm Ngọc Đình cũng rất ngạc nhiên phát hiện thiên phú của Hạo Thiên rất cao, chỉ cần cô dạy qua một lần là Hạo Thiên có thể nhớ kỹ. Sau một lúc đã thuộc được không ít từ, qua một tối đã có thể đọc chính xác các bài đọc trong sách giáo khoa. Lâm Ngọc Đình rất tò mò muốn biết rốt cục Hạo Thiên sẽ mang lại niềm vui lớn đến mức nào cho cô. Cô đem toàn bộ kinh nghiệm cùng kiến thức của mình dạy cho Hạo Thiên. Cuối cùng khi Hạo Thiên có thể dùng tiếng anh trò chuyện thì cô sợ tới ngây người. Cô cứ ngỡ ngay từ đầu Hạo Thiên chỉ là giả ngu, hoặc chỉ có thể hắn là thiên tài trăm năm khó gặp.

Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy dưới ánh đèn mông lung, Lâm Ngọc Đình xinh đẹp mê người. Khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ quyến rũ, bờ môi uống trà Long Tỉnh lộ vẻ ướt át mê hồn. Hạo Thiên cố nén kích thích, không có xông tới cắn một miếng.

Khi đi ra tới quán trà Lâm Ngọc Đình mới phát hiện Hạo Thiên mang theo hành lý, cô ngạc nhiên hỏi:

- Bạn mang hành lý đi đâu vậy?

Hạo Thiên cười nói:

- Tôi bị đuổi ra ngoài, giờ không có nhà để về.

Lâm Ngọc Đình vỗ nhẹ tay nói:

- Bạn gặp phải tôi đúng là may mắn. Nhà tôi có một căn phòng cũ, ngay ở gần trường học. Nhưng do nhà tôi cũng khá sung túc nên không cho thuê, vẫn chưa có ai ở, vừa khéo chìa khóa trên tay tôi. Không bằng bạn đến đó ở, cũng coi như thêm chút nhân khí cho nơi đó.

Hạo Thiên đang muốn đáp thì bốn phía xuất hiện mấy người, chặn đường họ lại.

Lâm Ngọc Đình như chú cừu non sợ hãi, ôm cánh tay Hạo Thiên, run rẩy sợ hãi.

Tên thanh niên nhuộm tóc đỏ nhìn hai người Hạo Thiên, cười lạnh nói:

- Lâm Ngọc Đình, tối nay Kiếm ca của chúng ta muốn mời cô đi ăn cơm, mong cô nể mặt, bằng không chúng ta rất khó nói với Kiếm ca.

Lâm Ngọc Đình thấy chúng không phải cướp tiền, cướp sắc nên cố lấy dũng khí, nói:

- Lí Kiếm không có ý tốt, đã chà đạp không biết bao nhiêu nữ sinh, sao tôi có thể mắc mưu hắn? Mấy người trở về nói cho hắn biết Lâm Ngọc Đình ta không phải nữ nhân để hắn mơ tưởng.

Thanh niên tóc đỏ hừ một tiếng:

- Được Kiếm ca để mắt chính là phúc phận của cô, đi theo Kiếm ca được ăn ngon, mặc đẹp, cô còn cảm thấy thiếu gì nào? Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Lâm Ngọc Đình kéo kéo tay Hạo Thiên, nói:

- Muốn ăn ngươi đi mà ăn. Hạo Thiên, chúng ta không cần để ý tới bọn chúng. Tôi không tin chúng dám làm gì, nếu làm loạn tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.

Lâm Ngọc Đình và Hạo Thiên vừa định đi thì mấy người kia xông tới. Tên tóc đỏ lạnh lùng nói:

- Tên nhóc, chớ nên nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Cần nhớ anh hùng cuối cùng đều chết, thức thời thì cút nhanh.

Hạo Thiên lãnh đạm nói:

- Tao chỉ biết người nằm trên mặt đất chính là chúng mày.

Đám thanh niên xung quanh cười sằng sặc, giống như đang xem hài vậy. Một thân một mình, bộ dạng ốm yếu như vậy mà cũng dám to mồm.

Thanh niên tóc đỏ hung dữ nói:

- Mẹ kiếp, tiểu tử nhà ngươi đúng là chán sống rồi, chuyện của Kiếm ca mà cũng dám cản! Các anh em, lên!

Gã còn chưa dứt lời thì vài tiếng "bịch, bịch, bịch" đã vang lên, cả bọn như con diều bay ngược lại đằng sau, ngã lăn trên mặt đất, phát ra từng tiếng rên tỉ thảm thiết.

Hạo Thiên tiến tới, đạp chân lên thanh niên tóc đỏ, nhàn nhạt nói:

- Trở về nói cho Lí Kiếm, làm người không phải giống như vậy!

Nói xong, Hạo Thiên kéo tay Lâm Ngọc Đình rời đi, không quên quay đầu lại:

- Nhớ kỹ, ta là Hạo Thiên, có chuyện gì thì bảo Lí Kiếm tới tìm ta.

Lâm Ngọc Đình tưởng như đang xem phim, cảm thấy giờ khắc này Hạo Thiên đẹp trai dị thường, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối. Cô không biết từ khi nào mình đã si mê Hạo Thiên không có thuốc chữa rồi.

Trong lòng Lâm Ngọc Đình suy nghĩ, nếu như Hạo Thiên đúng thật là anh hùng vậy liệu mình có phải là mỹ nhân? Anh hùng mới có thể cứu mỹ nhân!

Thanh niên tóc đỏ tức muốn điên lên, không những không mang được Lâm Ngọc Đình về, ngược lạnh chính mình còn bị đánh ngã trên mặt đất, càng uất ức chính là ngay cả Hạo Thiên ra tay như thế nào gã cũng không thấy rõ.

Trong biệt thự, Lí Kiếm hung hăng đá thanh niên tóc đỏ một cước, mắng chửi:

- Phế vật, một đám phế vật, mấy người mà cũng không mang được Lâm Ngọc Đình về, lưu các ngươi còn có tác dụng gì?

Lâm Mỹ Mỹ đứng cạnh thì cười tươi như hoa, may mắn Lâm Ngọc Đình không tới, nếu không địa vị của cô sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hiện giờ cô đang hưởng thụ cuộc sống thoải mái dễ chịu, thậm chí cô còn nghĩ muốn Lí Kiếm an bài cho cô vào một trường đại học, như vậy thì cô cũng không phải học hành vất vả rồi. Lâm Mỹ Mỹ cũng không phải người ngu, cô muốn vào đại học là vì cô biết tuổi thanh xuân sẽ nhanh chóng trôi qua, một bình hoa có nội hàm sẽ càng được người khác chào đón hơn.

Thanh niên nhuộm tóc đỏ thì thào nói:

- Là có người ra tay cứu Lâm Ngọc Đình chúng ta mới thất bại.

Lí Kiếm nộ khí chưa tiêu, quát:

- Ai dám to gan như vậy? Chúng có bao nhiêu người mà đánh các ngươi thảm hại như thế nào?

Thanh niên tóc đỏ cúi đầu nói:

- Chỉ có một tên, hắn bảo hắn tên là Hạo Thiên.

Lâm Mỹ Mỹ sửng sốt. Lí Kiếm ngẩn người. Tên phế nhân này thực sự đã trở mình rồi, dám liên tục đối đầu với gã. Đợi sau khi trải qua hai tuần ngục giam kiểm tra, gã sẽ thông qua quan hệ của phụ thân bảo lãnh cho mấy tên tội phạm giết người chuyên nghiệp đi giết Hạo Thiên. Bằng không thì cuộc sống của gã đúng là không được tiêu diêu tự tại như trước đươc. Vì vậy hắn vung tay, gọi Hồ Bưu.

Chương 9 :

Thời gian yên ổn trôi qua hơn 10 ngày, Hạo Thiên vẫn ở trong phòng của Lâm Ngọc Đình. Thậm chí Lâm Ngọc Đình còn bỏ tiền túi ra mua đồ đạc để trang trí cho căn phòng, còn đặc biệt thiết kế một nơi yên tĩnh để đọc sách. Sau khi cô gặp chuyện đêm hôm trước liền không đi tới quán trà học nữa mà tới đây học để tiện bổ sung kiến thức cho Hạo Thiên thi đại học. Chỉ cần là kiến thức có thể xuất hiện trong đề thi thì Hạo Thiên đều yêu cầu cô dạy. Thành tích của Lâm Ngọc Đình ở trường thuộc loại khá, thi bình thường tuyệt đối không có vấn đề gì. Bởi vậy muốn bổ sung kiến thức cho Hạo Thiên không phải là chuyện khó.

Hạo Thiên sinh hoạt cũng rất có quy củ, từ đi học, ngủ, ăn cơm. Thành tích của hắn đang ở giai đoạn chuẩn bị bộc phát. Biến hóa của Hạo Thiên trong lớp khiến không ai dám bắt nạt hắn nữa, cũng không ai còn dám gọi hắn là "phế vật". Ngay cả Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ cũng khiếp sợ, mặc dù trong lòng oán hận nhưng không dám có bất cứ hành động gì. Chỉ có thầy chủ nhiệm Trương vẫn giống như trước, hơi một tí là lại "phế vật". Tuy ông đã nghe lão cổ hủ nói về Hạo Thiên trong tiết ngữ văn nhưng ông vẫn luôn khinh thường hắn. Bởi vì ông hiểu rất rõ Hạo Thiên. Học sinh này ngoài kém cỏi, tự ti thì đâu còn gì. Ông đã từng cố gắng phụ đạo Hạo Thiên một thời gian ngắn nhưng thành tích Anh ngữ không thể tăng lên. Trong kỳ thi cuối năm, Hạo Thiên chỉ đạt 21 điểm, thấp nhất trung học Thiên Đô, khiến ông bị các giáo viên chế nhạo. Chính vì vậy ông hận Hạo Thiên thấu xương. Mỗi ngày không gọi Hạo Thiên là phế vật thì không thể giải tỏa mối căm hận trong lòng. Trong mắt thầy Trương, Hạo Thiên có biểu hiện như vậy chỉ là ăn may trúng tủ mà thôi. Trong kỳ thi đại học thì có tác dụng gì? Một học sinh thi Anh văn chỉ được 21 điểm thì có tiền đồ gì hay sao?!!

Chiều hôm đó, hai tiết cuối là môn Anh văn, thầy Trương có phần mệt mỏi. Vì vậy cho mỗi người một bài kiểm tra nhỏ để mọi người về nhà dịch. Sau đó gọi người lên bảng đen ghi vài đề khó lên bảng, không biết ma xui quỷ khiến làm sao lại là ba người Trương Vạn Giang, Lâm Mỹ Mỹ và Hạo Thiên lên bảng. Điều này khiến Hạo Thiên cũng rất khó hiểu. Chỉ có trong lòng thầy Trương mới hiểu rõ, thiếu lá xanh sao có thể tôn lên vẻ đẹp của hoa hồng. Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ chính là hoa hồng còn Hạo Thiên chính là lá xanh, không, phải gọi là lá nát.

Thầy Trương cho họ đứng lần lượt từ trái sang phải, sau đó nói:

- Trương Vạn Giang, trò dịch đề thứ nhất, thứ ba và thứ sáu. Lâm Mỹ Mỹ, trò dịch đề hai, đề bốn, đề năm. Hạo Thiên, trò chỉ cần dịch một đề cuối cùng là được, nhiều hơn trò cũng không làm xong.

Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ nở nụ cười đắc ý. Đây chẳng phải cơ hội khiến Hạo Thiên xấu mặt hay sao? Đừng tưởng biết mấy câu văn thơ là dương oai, tưởng mình vô địch. Có bản lĩnh thì sao thi tiếng Anh lại được 21 điểm?!!

Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ vung phấn trên bảng không chút ngừng lại. Đoạn văn nhanh chóng được chuyển sang tiếng Anh, nhìn tốc độ viết là có thể thấy được trình độ của họ.

Lúc này Hạo Thiên còn đang mờ mịt. Đề bài cuối cùng này rất kỳ quái, chẳng lẽ thi đại học cũng yêu cầu dịch một đề dài như vậy?

Hạo Thiên cười khổ, đề bài này quá dài, cũng khá khó. Nhưng hắn vẫn cầm phấn lên, dựa vào kiến thức mấy ngày nay tiếp thu được bắt đầu viết: "Watch- your-thoughts, e-words" thì mọi người không khỏi cười rộ lên. Hạo Thiên đang phiên dịch cái gì vậy, chẳng lẽ không dịch được liền tranh thủ thời gian khiến người khác chú ý, tránh cho mất mặt sao.

Lúc này Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ đã dịch xong, đang trở về chỗ ngồi, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu nhìn Hạo Thiên đang vật lộn trên bục giảng, miệng cười khinh thường.

Thầy Trương đối với bản dịch của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tương đối hài lòng, thấy Hạo Thiên vẫn tiếp tục ghi thì trong lòng phiền muộn, nói:

- Hạo Thiên, trò đang dịch cái gì vậy? Không dịch được thì mau xuống dưới, tránh lãng phí thời gian của mọi người. Tôi đã sớm đoán trò không làm được, chẳng qua chỉ là cho trò một cơ hội rèn luyện mà thôi.

Hạo Thiên không để ý tới lời của thầy Trương, vung phấn viết nốt những từ còn lại: Watch- your-thoughts, e-words;Watch- your-words, e-actions;Watch- youe-actions, e-habits;Watch- your-habits, e- your- character; Watch-your- character, es- your-destiny.

Sau khi viết xong, Hạo Thiên thở một hơi, để phấn lại mặt bàn, sau đó chuẩn bị trở lại chỗ ngồi. Thầy Trương gọi hắn lại hỏi:

- Hạo Thiên, trò ghi loạn cái gì vậy? Một câu ngắn gọn sao trò lại viết dài như thế nào?

Sau đó ông lại quay xuống nói:

- Mọi người làm đề sau: "Lời của thầy cô khắc sâu trong trí nhớ ta" dịch như thế nào? Hãy nói cho bạn Hạo Thiên nghe.

Tất cả học sinh đồng thanh nói:

- Teacher's-words-impres.

Trong đó giọng của Lâm Mỹ Mỹ và Trương Vạn Giang là hưng phấn nhất.

Thầy Trương khinh thường nhìn Hạo Thiên nói:

- Trò xem một câu dễ như vậy, e rằng cả lớp ngoài trò ra thì ai cũng làm được.

Hạo Thiên thở dài nói:

- Thưa thầy, trên đề của em không có câu đó, chỉ có một đoạn dài như thế này.

Vừa nói hắn vừa đưa đề cho thầy giáo.

Thầy Trương cùng mọi người thấy trên đó không có đề bài đâu, chắc là do trường học in lỗi. Nhưng thầy Trương vẻ mặt không đổi nói:

- Tốt. Cứ coi như là trò không có đề, vậy trò ghi trên bảng những thứ gì vậy?

Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Chính là đoạn văn ở cuối, em tưởng đó là đề bài.

Thầy Trương cùng mọi người không nhịn được nhìn xuống, ở đó có một đoạn văn: Hãy cẩn thận ngôn ngữ của bạn, vì nó sẽ biến thành tư tưởng của bạn. Hãy cẩn thận tư tưởng của bạn vì nó sẽ biến thành hành động của bạn. Hãy cẩn thận hành động của bạn vì nó sẽ biến thành thói quen. Hãy cẩn thận thói quen vì nó sẽ biến thành tính cách. Hãy cẩn thận tính cách vì nó sẽ biến thành vận mệnh của bạn.

Thầy Trương cùng mọi người đều biết đây chỉ là tài liệu luyện tập bình thường. Cho nên để tiết kiệm giấy nhà trường đã tái sử dụng các mặt giấy trắng. Bởi vậy mọi người đều hiểu đây không phải là đề, không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào mà Hạo Thiên lại lôi nó ra dịch.

Thầy Trương nhìn đoạn văn, sau đó lại nhìn bài dịch của Hạo Thiên trên bảng, trong lòng kinh ngạc. Với trình độ của học sinh cấp 3 mà dịch được đoạn văn này là tương đối khá. Trong đoạn văn dính khá nhiều từ khó cho nên muốn dịch cũng không đơn giản. Cả lớp cũng không biết là Hạo Thiên dịch đúng hay không, vì có nhiều từ họ cũng chưa từng gặp, nhưng thông qua thái độ của thầy Trương cũng có thể đoán được Hạo Thiên dịch được tám chín phần rồi, tất cả đều nhìn Hạo Thiên với một con mắt khác.

Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ vẻ mặt rất khó coi. Hai người biết Hạo Thiên đã dịch đúng, chính mình cũng không dịch được như vậy. Lần này không chỉ khiến Hạo Thiên mất mặt mà còn khiến hắn đoạt được danh tiếng.

Thầy Trương ngẩn người, có chút đứng không vững, phất tay bảo Hạo Thiên trở về chỗ ngồi, không nói gì thêm. Sự chuyển biến của Hạo Thiên không khiến ông vui, ngược lại còn có vài phần tức giận. Vốn ông muốn lá xanh tôn lên hoa hồng, nhưng nào ngờ cuối cùng chính mình lại bị hớ, xấu hổ trước cả lớp.

Hạo Thiên trở lại chỗ ngồi, Khương Tiểu Bàn cực kỳ cao hứng, giơ ngón tay lên nói:

- Bạn thân, giỏi lắm, càng ngày tôi càng ngưỡng mộ bạn!

Sau khi tan học, Hạo Thiên cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn hắn đã có sự thay đổi rõ rệt, khách khí hơn trước nhiều, ánh mắt cũng không khinh thường như trước.

Bước ra khỏi cổng trường, Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí xông tới.

Chương 10 :

Hạo Thiên vội vàng đi tới khu rừng gần đó, nhảy lên trên cây. Không tới vài phút sau, Lí Kiếm và Hồ Bưu mang theo sáu nam tử trọc đầu đi tới, đảo mắt bốn phía tìm kiếm một phen. Lí Kiếm hung dữ nói:

- Mẹ kiếp, thằng nhóc kia chạy đâu rồi?

Một tên trọc đầu đứng cạnh lên tiếng:

- Lý công tử, kỳ thực muốn đối phó với một thằng nhóc con cần gì nhiều người như vậy? Chỉ cần một mình lão Thường ta cũng có thể bóp chết hắn.

Lí Kiếm hừ một tiếng, tức giận nói:

- Tiểu tử kia biết chút võ vẽ, người thường khó mà tới được gần. Hơn nữa nếu như tiểu tử kia thực sự có tiếng mà không có miếng thì chẳng phải càng có lợi cho mấy người hay sao. .

Thường ca gật gật đầu nói:

- Vậy thì Lý công tử cũng không cần tự mình tới đây, chuyện nhỏ như này cứ giao cho chúng ta là được rồi.

Lí Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta muốn thấy cảnh hắn quằn quại dưới chân ta.

Thường ca chỉ vào bốn người khác nói:

- Mọi người đi vào rừng cây cẩn thận tìm kiếm. Cuối khu rừng này là một khúc sông lớn, không có đường thoát, tiểu tử kia chỉ có thể trốn trong rừng thôi. Nếu thật sự không tìm thấy vậy chúng ta mai phục ở nơi ở. Ta không tin hắn có thể tàng hình được.

Hạo Thiên trốn trên tàng cây hơi giật mình, không ngờ những người này điều tra rõ cả nơi ở của hắn. Nếu như không cho chúng một bài học e rằng bọn chúng sẽ tới tận nơi ở. Mà Lâm Ngọc Đình thường xuyên tới đó sẽ gặp phải nguy hiểm. Hạo Thiên đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra, nhưng võ công của hắn mới khôi phục hai thành, những người này thân thủ đều rất mạnh mẽ, đấu công khai khó mà chiếm phần thắng. Vì vậy hắn quyết định lợi dụng địa hình rừng cây để dạy cho bọn chúng một bài học.

Sau khi tiến vào rừng cây, tên đứng cạnh cười hì hì nói vào tai Thường ca:

- Lý công tử thực sự sẽ giúp chúng ta giảm án tù hay sao?

Thường ca khinh thường nhìn Lục tử, đầy thâm ý nói:

- Lục tử, chúng ta giúp Lý công tử làm chuyện này, giảm án hay không thì tao cũng không chắc. Nhưng nếu không làm thì tao chắc không quá vài ngày mày sẽ chết trong ngục giam.

Lục tử rùng mình một cái. Hắn đương nhiên hiểu Lí Kiếm chả là cái thá gì, nhưng cha gã rất có quyền có thế, chỉ cần nói một câu thì đám người bọn họ rất nhanh sẽ về chầu trời. Nếu nói xã hội vốn đen tối thì trong ngục giam chính là đen tối trắng trợn.

Hai gã đàn ông vạm vỡ đang đi phía trái rừng cây đột nhiên thấy trên mặt đất có một xấp 100 nhân dân tệ. Tuy hai người họ không phải kẻ tham tiền, nhưng cho dù là ai khi thấy nhiều tiền như vậy cũng không khỏi hiếu kỳ và hưng phấn liền vội vàng đi tới ngồi xuống nhặt. Ngay khi hai người cúi đầu liền cảm giác được gáy bị ai đó đánh, lập tức ngã xuống mặt đất.

Hai tên bên phải đang lãnh đạm đi tới đi lui, đột nhiên từ trên đầu vang lên một tiếng chim hót. Theo thói quen, họ ngẩng đầu nhìn, chỉ lấy lá cây rơi xuống như mưa, bọn hắn nhắm mắt lại theo phản xạ thì yết hầu đã bị siết chặt, không thở được, té ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Thường ca và Lục tử đi trong rừng cây lục soát, Lí Kiếm và Hồ Bưu đi theo sau. Đột nhiên Lục tử có dự cảm xấu, nói:

- Thường ca, rừng cây này quá mức yên tĩnh, có điều gì đó rất khác thường. Hơn nữa, tại sao không thấy động tĩnh của những người khác?

Thường ca đã trải qua bao nhiêu sóng gió, ngoại trừ lần giết người đầu tiên thì y chưa bao giờ nhíu mày, cho dù là lần cuối cùng gây án, khi bị cảnh sát vây quanh thì y cũng chưa từng sợ hãi. Bây giờ nghe Lục tử nói, Thường ca vẫn hơi lạnh sống lưng, nói với Lục tử:

- Mấy tên kia khẳng định đang làm biếng. Mày nói liệu một tên học sinh cấp 3 có thể làm nổi trò trống gì hay sao?

Thường ca nói để tăng thêm can đảm cho mình.

Lí Kiếm cũng mở miệng, khinh thường nói:

- Đám các ngươi đều là tội phạm giết người, là nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu ngay cả một đứa học sinh còn không giải quyết được thì còn sống để làm gì?!!

Lục tử cũng nghĩ vậy, một đám sát thủ giết người không ghê tay còn sợ bị một tên học sinh đánh gục hay sao? Xem ra là chính mình đã đa nghi rồi. Lục tử chạy tới rừng cây bên trái, đi khắp nhưng không thấy một bóng người. Đừng nói là Hạo Thiên, ngay cả bốn người kia cũng không thấy đâu, trong lòng gã bắt đầu hoảng sợ, vội vã chạy về giữa rừng. Nhưng khi sắp thấy bóng dáng Thường ca thì chân gã bị kéo mạnh. Lục tử ngã lộn nhào trên mặt đất. Sau đó gã cảm thấy có người lôi chân mình vào sâu trong rừng cây, gã sợ hãi kêu lên:

- Thường ca...

Nhưng lời còn chưa dứt thì mắt đã tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Thường ca nghe thấy Lục tử kêu lên rồi sau đó im bặt, lại đối mặt với sự yên tĩnh khiến người ta muốn khủng hoảng tinh thần thì trong lòng sợ hãi. Nhưng không thể vứt bỏ huynh đệ, một mình chạy trốn. Nếu làm vậy, không chỉ Lí Kiếm không bỏ qua cho mình mà đám Lục tử cũng sẽ coi thường mình. Vì vậy y cố lấy dũng khí, bảo Lí Kiếm và Hồ Bưu ở đây đợi, còn y cầm đao, chậm rãi từng bước một, cảnh giác đi vào rừng cây, miệng không ngừng hô:

- Lục tử, Lục tử, mày đâu rồi?

Thường ca đột nhiên nghe thấy sâu trong rừng cây có tiếng bước chân, vội vàng chạy tới hướng tiếng động phát ra. Rắc một tiếng, Thường ca lại càng sợ hãi, vung đao trong tay chém mấy nhát, hào quang lóe ra. Sau đó y mới phát hiện mình dẫm vào một cành cây khô. Lại nghe tiếng huýt sáo từ xa truyền tới, Thường ca nổi giận, cùng lắm là chết, y lại chạy tới phía tiếng huýt sáo.

Đao trên tay Thường ca đột nhiên rơi xuống đất, bởi hắn thấy năm người huynh đệ của mình bị treo ngược trên cây, mặt đầy máu me rất dọa người, không rõ sống chết. Thấy huynh đệ của mình thảm hại như vậy, ngoài tức giận thì y cảm thấy sợ hãi. Có thể vô thanh vô tức đem năm người treo ngược lên, người này rất không đơn giản. Hắn dụ mình tới đây nhằm mục đích gì?

Lúc này một người trẻ tuổi đi ra, không nói gì cả, chỉ mỉm cười. Thường ca biết hôm nay khó mà thoát khỏi cái chết, vì vậy cũng lười đặt câu hỏi, vung đao xông tới, hét:

- Ông nội liều mạng với mày!

Thường ca cũng là cao thủ, trong nháy mắt đao đã chém sát lồng ngực Hạo Thiên. Hắn đang hăng máu thì không biết tay Hạo Thiên từ đâu chui ra, xảo quyệt nắm lấy cổ tay Thường ca, phát lực một cái tàng đao liền rơi xuống. Hạo Thiên dễ dàng bắt lấy, sau đó dùng chân đá Thường ca ra ngoài, chậm rãi tiêu sái đi tới trước mặt Thường ca, vuốt đao nói:

- Đao không tệ, đáng tiếc người sử dụng vẫn kém một chút.

Thường ca nhịn đau, biết mình không phải đối thủ của Hạo Thiên, chậm rãi nói:

- Rốt cục mày muốn gì? Muốn giết thì ra tay đi.

Nói chưa xong thì trước mắt đã tối sầm không biết trời đất trăng sao gì nữa.

Lí Kiếm và Hồ Bưu ở giữa rừng cây đợi mười phút không thấy Thường ca quay lại, trong lòng rất bất an. Hồ Bưu sắc mặt khó coi nói:

- Kiếm ca, e rằng họ xảy ra chuyện gì rồi. Tên tiểu tử Hạo Thiên kia thật không đơn giản, không bằng chúng ta lui ra rồi nói sau!

Lí Kiếm oán hận, đá tảng đá dưới chân, nói:

- Tội phạm giết người cái *** gì, một chút tác dụng cũng không có, trở về cho chúng tù mục xương.

Sau đó gã cùng Hồ Bưu chậm rãi đi ra ngoài. Đột nhiên có một người trẻ tuổi chặn đường lại, tủm tỉm cười nói:

- Không phải mày tới để tìm tao sao? Sao lại chạy nhanh như vậy? Chờ nhặt xác bọn chúng rồi đi cũng không muộn nha!

Lí Kiếm sợ hãi nói:

- Mày... mày đã giết chúng? Rốt cục mày muốn thế nào?

Hạo Thiên cười cười nói:

- Mày một mực không chịu buông tha tao nên tao chỉ có thể giết mày!

Lí Kiếm và Hồ Bưu nhìn nhau, trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, vì vậy liểu mạng khua múa nắm đấm xông lên.

"Bịch, bịch" hai tiếng vang lên. Lí Kiếm và Hồ Bưu ngã bắn ra ngoài. Hạo Thiên xách bọn họ giống như cầm hai con nhái tiến vào sâu trong rừng, ném cạnh chỗ đám người Thường ca.

Thấy nhóm người Thường ca mặt đầy máu me, Lí Kiếm cùng Hồ Bưu vô cùng hoảng sợ. Bọn họ biết Hạo Thiên biết chút võ nghệ, nhưng không ngờ hắn lại dám giết người. Tuy Lí Kiếm và Hồ Bưu cũng là người ngang ngược, không sợ giết người phóng hỏa nhưng chúng lại sợ bị giết!

Lí Kiếm cố nén sợ hãi, nói:

- Mày dám giết tao sao? Cha tao là Cục trưởng Cục công an, giết tao mày cũng không sống nổi!

Hạo Thiên mỉm cười nói:

- Hôm nay tao tâm tình tốt, không muốn giết mày. Cho mày hai sự lựa chọn. Thứ nhất mày có thể cút ngay bây giờ. Thứ hai mày có thể mang theo Hồ Bưu cùng thi thể nhóm người Thường ca, nhưng mày phải để một ngón tay ở lại.

Lí Kiếm kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, nhưng thấy bộ dạng của hắn không giống nói đùa, lại thấy xác nhóm người Lục tử treo trên cành cây, tính ích kỷ trong lòng trỗi dậy chiến thắng nghĩa khí. Vì vậy vội vàng chạy ra khỏi bìa rừng, ngay cả đàn em trung thành như Hồ Bưu gã cũng bỏ qua.

Ánh mắt Hồ Bưu dần trở nên sợ hãi tới tuyệt vọng. Gã biết Lí Kiếm là một tên khốn, nhưng vẫn cho rằng còn chút nghĩa khí. Không ngờ hôm nay gặp khó liền bỏ rơi chính mình. Hạo Thiên nhìn Lí Kiếm rời đi, dùng tàng đao chặt đứt cành cây treo đám người Lục tử và Thường ca. Đám người Thường ca rơi xuống đất liền như sống lại, xoa xoa chỗ đau, thở dài nói với Hạo Thiên:

- Hạo huynh đệ cứ yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ tìm huynh đệ kiếm chuyện nữa. Người thiếu nghĩa khí như vậy không đáng để chúng ta bán mạng.

Hạo Thiên khẽ phất tay để họ rời đi. Khi hắn treo đám Thường ca lên thì họ đã tỉnh lại rồi. Để vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn, Hạo Thiên đã ước định cùng họ. Nếu Lí Kiếm có nghĩa khí, chịu mang "xác" họ đi thì Hạo Thiên tuyệt đối sẽ không làm khó họ. Nếu Lí Kiếm vứt bỏ họ thì từ nay về sau bọn họ tuyệt đối không được tìm Hạo Thiên gây phiền toái nữa.

Hạo Thiên để hóa trang cho thật còn giết một con rắn, lấy máu bôi lên mặt bọn họ để cho giống như đã chết thật sự.

Dưới sự đạo diễn của Hạo Thiên, vở kịch đã thành công mỹ mãn.

Người duy nhất còn ở lại chính là Hồ Bưu đang ngồi dưới đất, Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Anh có thể rời đi.

Hồ Bưu không mừng rỡ, đứng lên, vẻ mặt kiên định nói:

- Tôi muốn đi theo cậu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom