• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (2 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 :

Hắc Tử ra khỏi quán rượu Vong Ưu, nhịn đau khao cả đám một bữa, sau đó lì xì cho viên cảnh sát kia, sắc mặt gã mới hòa hoãn một chút. Hôm nay không công mà lui, còn bị Hạo Thiên làm nhục tại trận, làm cho bọn họ rất căm tức, nếu như Hắc Tử không biết điều xoa dịu kịp thời, đoán chừng Hắc Tử cũng khó sống nổi.

Buổi tối, khi Hắc Tử về nhà, bị mấy thằng úp sọt đánh cho một trận bất tỉnh. Rạng sáng, gã tỉnh lại, thấy trên đầu giường có cây đao cùng tóc của mình, khi mở cửa chính lại phát hiện giữa cửa có bốn tên nước N. đang hấp hối. Trong lòng kinh hãi vạn phần, thầm nghĩ Hạo Thiên thật sự đáng sợ, vì vậy ba chân bốn cẳng chạy đi báo cho thím.

Thím Hạo Thiên biết tin, người cứng đờ như bị điểm huyệt. Bà ta không hiểu tên phế vật, vô công rồi nghề trước kia giờ có thể làm những chuyện như thế; không chỉ náo động bốn phía, ngay cả âm mưa mình cùng Hắc Tử âm thầm sắp đặt cũng bị hắn phá. Hắn còn làm cho tên cảnh sát ôm đầy uất hận trở về. Ngay cả Đông Doanh lãng nhân cũng bị đánh thương nặng nữa. Hắc Tử bị dọa đến mất mật, thừa cơ bắt bà ta thanh toán viện phí, nếu không mấy tên Đông Doanh lãng nhân sẽ tìm bà tính sổ. Đối với hành vi vô lại của Hắc Tử, lại rơi vào đường cùng buộc bà thím phải xuất ra mười vạn mới yên chuyện. Lần này tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bà thím đối với Hạo Thiên càng thêm thống hận, nhưng tạm thời cũng không dám chơi xấu Hạo Thiên.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua hơn hai tháng, trong những ngày này Hạo Thiên sống bình lặng không có chuyện gì lớn phát sinh cả. Vương mù cũng đã chết, xác được đem đi hỏa táng. Tân Nhu đem tro cốt rải trên núi. Mấy anh em Thường ca từ lâu đã đi tới thủ đô, đương nhiên là tìm quán bar của Hồ Bưu. Hồ Bưu cùng Vương Đại Phát sớm kêu khổ với Hạo Thiên. Quán bar phát triển không tệ, nhưng nhân sự không đủ, cho nên nghe được có đám Thường ca vốn là giang hồ nguyên lão tới tọa trấn, vô cùng vui sướng. Về phần Hạo Thiên hắn rảnh rỗi uống rượu, ăn cơm của chị Mị, thậm chí còn ba phen bốn bận khuyên lớp 13 không nên sống chết đọc sách, càng gần kỳ thi đại học càng phải buông lỏng tinh thần. Theo Hạo Thiên theo đề nghị, lớp 13 cũng bắt đầu học thoải mái nhàn nhã hơn, nhưng Hiệu trưởng và các giáo viên lại tìm không thể tìm lý do phê bình. Bởi mấy bài kiểm tra gần đây, học sinh trong lớp 13 có điểm trung bình vươn lên tốp giữa. Nếu như không phải nền tảng quá kém, thời gian lại quá ngắn, Hạo Thiên cảm thấy bọn họ còn có thể tăng hạng hơn nữa. Tuy nhiên, hiện tại, mấy vị phụ huynh đã sùng bái Hạo Thiên như thần. Tào ba ba bỏ tiền ra trang trí lại lớp học, mua thêm thiết bị. La mụ mụ cũng tài trợ mấy cái máy đun nước, cho nên bây giờ lớp 13 có thể nói là huy hoàng, không giống bình thường, thành nơi mà các học sinh muốn tới.

Trưa hôm nay, Hạo Thiên đang bị cái nóng giày vò, nằm nghiêng trên bàn trong phòng học uống từng ngụm nước đá lớn, nhìn học sinh trong lớp tràn đầy sinh khí, không khỏi thầm than chính mình đã già. Đúng lúc này, Ngô Ngân Quý thần sắc bối rối chạy vào phòng học, tí nữa ngã xuống đất, không biết đã gây nên họa gì. Hạo Thiên con mắt khẽ động, quát to:

- Ngô Ngân Quý, có chuyện gì mà gấp gáp như thế, tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, ngẩng đầu ưỡn ngực, có gì phải sợ?.

Các học sinh khác nghe Hạo Thiên nói vậy, tất cả đồng thanh:

- Đúng!

Vốn đang bối rối, Ngô Ngân Quý bị Hạo Thiên quát lớn, trong lớp đồng học khinh bỉ, không còn ủ rũ, ngược lại tinh thần chấn động, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hết sức khôi phục trấn định, thành thành thật thật nói với Hạo Thiên nói:

- Thiếu soái, tôi trêu chọc bọn "Diêu Phong Tử".

Các học sinh khác nghe vậy biến sắc, hiển nhiên biết rõ "Diêu Phong Tử" là người nào.

Hạo Thiên không biết "Diêu Phong Tử" là ai, nhưng thấy có thể làm Ngô Ngân Quý vai u thịt bắp bối rối như thế, đoán chừng cũng không phải thiện nam tín nữ gì, liền động viên:

- Từ từ nói.

Ngô Ngân Quý nuốt nước miếng một cái, thở dốc một hơi, đem chuyện đơn giản miêu tả một lần. Diêu Phong Tử là bá vương trong giới học sinh trường trung học phụ cận. Mỗi ngày không làm việc tử tế, cùng mấy tên thanh niên bất lương giao du, bị chúng sai khiến, chuyên môn thu bảo hộ phí các học sinh trung học gần đây. Ai dám phản kháng nhẹ thì bị nhục mạ một trận, nặng thì ăn đấm. Trước kia, Lí Kiếm còn ở trường học, Diêu Phong Tử sợ hãi thế lực sau lưng Lí Kiếm, cũng không dám hằng ngày thu phí bảo hộ. Lí Kiếm ở trường học tuy nhiên hoành hành ngang ngược, nhưng khinh thường việc thu phí bảo hộ trường học, cho nên học sinh trường Thiên Đô mới được bảo vệ

Hạo Thiên trong lòng mỉm cười, không thể tưởng được Lí Kiếm hoành hành ngang ngược lại bảo vệ được các học sinh trường mình a.

Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới bộ phim xem cách đậy không lâu, bên trong có vài câu hội thoại kinh điển :

- Cho dù là một tờ giấy vệ sinh, một cái quần lót đều có tác dụng của nó.

Ngô Ngân Quý chậm rãi nói tiếp. Từ khi cha con Lí Kiếm tự sát, Diêu Phong Tử bắt đầu can thiệp vào trung học Thiên Đô. Buổi trưa hôm nay, Ngô Ngân Quý cơm nước xong xuôi đi ra hiệu sách bên ngoài định mua sách tham khảo, không nghĩ tới lúc trở về gặp phải Diêu Phong Tử đang đi dạo trước cổng trường. Ngô Ngân Quý tự nhiên biết rõ không thể trêu chọc loại người này, cúi đầu đi qua. Ai ngờ, bọn Diêu Phong Tử vẫn cản lại, lấy sách tham khảo của Ngô Ngân Quý lật qua vài trang, lại vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói đã có tiền mua sách tham khảo, vậy có tiền nộp phí bảo hộ rồi, sau đó muốn Ngô Ngân Quý mỗi cuối tuần phải nộp 50 đồng phí bảo hộ. Ngô Ngân Quý đừng nói đến chuyện không có nhiều tiền như vậy, ngay cả có cũng không chịu bị khống chế như thế, vừa vặn nhìn thấy có giáo viên đi qua, thình lình đoạt lại mấy cuốn sách bỏ chạy, cho rằng như vậy có thể tránh thoát Diêu Phong Tử. Tuy nhiên chạy vào trường học, Ngô Ngân Quý lại phát hiện thẻ học sinh đã bị rơi ở ngoài trường rồi, trong nội tâm cả kinh, biết rõ Diêu Phong Tử thấy bảng tên mình, liền sẽ biết tên nó và lớp học. Cậu ta sợ đám Diêu Phong Tử chạy vào trường học gây sự, cho nên vừa rồi có chút vội vàng hấp tấp.

Lúc này, cả lớp đều thông cảm với Ngô Ngân Quý, giống như đã nhìn thấy Ngô Ngân Quý bị bọn Diêu Phong Tử đánh mình đầy thương tích, kêu rên không dậy nổi. . Nguồn: http://truyenfull.vn

Hạo Thiên cười cười, suy nghĩ một chút, nói với Ngô Ngân Quý:

- Yên tâm, Diêu Phong Tử có điên cuồng mấy cũng không có khả năng vào trường làm phiền bạn, tôi sợ chính là, bọn chúng sẽ ở cửa trường học chờ bạn đấy, hơn nữa có thể là xế chiều hôm nay.

Hạo Thiên nói như vậy là có căn cứ, mấy tên côn đồ điên cuồng cũng không có khả năng vào trương gây náo loạn. Quậy phá trường học, lãnh đạo trường ra mặt, đoán chừng cảnh sát sẽ quét ngang những tên côn đồ, cho nên bình thường se chẳng dại dột mà vào tận trường gây náo loạn. Nhưng ở ngoài cổng trường thì lại khác. Cho dù có xung đột thì cũng là ân oán cá nhân, trường học muốn quản cũng ngoài tầm tay.

Ngô Ngân Quý nghe Hạo Thiên phân tích, thần sắc lại thêm bối rối, tay chân đều không tự chủ được phát run, tựa hồ nghĩ đến sau này mình mỗi ngày ra khỏi cổng trường phải lo lắng, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị đám Diêu Phong Tử chặn đường đánh một trận.

Hạo Thiên già vờ không nhìn thấy Ngô Ngân Quý đang bối rối, tiếp tục tò mò hỏi:

- Tôi muốn biết, tại sao lại gọi là Diêu Phong Tử?

Ngô Ngân Quý thoáng run lên, cậu ta bây giờ nghe thấy ba chữ Diêu Phong Tử liền ngăn không nổi sợ hãi, nói:

- Bởi vì hắn tên gọi Diêu Phong Tử, hơn nữa không sợ đánh người, cũng không sợ bị đánh, ai trêu chọc hắn, hắn giống như là người điên cuốn lấy người đó, cho nên mọi người dứt khoát dùng Diêu Phong Tử để gọi hắn. Đương nhiên hắn chỉ bắt nạt người có thực lực yếu kém hay học sinh có gia thế bình thường, gặp phải cường giả hắn cũng biết điều tránh né..

Hạo Thiên gật gật đầu, điều này cũng có lý, không nói trước kia Diêu Phong Tử không dám đắc tội bá chủ Lí Kiếm, mà ngay cả những học sinh có gia thế lớn gã ta cũng không dám động. Diêu Phong Tử không dại đi trêu chọc loại con nhà giàu giống như Tào Hoa Vũ, chẳng may bị ba Tào Hoa Vũ biết, tùy tiện bị chặt đầu ngón tay, còn không có thể bị chém thành mười đoạn.

Hạo Thiên nhìn thấy Ngô Ngân Quý trong nội tâm còn đang sợ hãi, biết nếu hắn không giúp đỡ tên đệ tử này giải quyết ân oán với bá vương kia, chỉ sợ về sau sẽ lan ra các học sinh khác, ảnh hưởng tới học tập, vì vậy, nhẹ nhàng tung người xuống bàn, vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý, nói:

- Sợ cái gì ? Tôi không phải đã dạy bạn sao? Là đàn ông, chết cũng như ngủ mà thôi.

Hạo Thiên nói rất rõ ràng khơi dậy bản tính hung bạo của Ngô Ngân Quý, ánh mắt khủng hoảng dần dần thối lui, khôi phục vẻ trấn didnhjj ngày xưa.

Hạo Thiên nói tiếp :

- Ngô Ngân Quý, bạn vai u thịt bắp như thế, có bản lĩnh có đảm lượng cùng Diêu Phong Tử một đấu một không?

Ngô Ngân Quý ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Tôi dám cùng hắn solo, nhưng chỉ sợ bọn hắn người đông thế mạnh, đánh hội đồng tôi chịu không nổi.

Hạo Thiên cười cười hài lòng, thấy Ngô Ngân Quý nổi lên vẻ mặt kiên nghị, nói:

- Rất tốt, buổi chiều sau khi tan học tôi cùng bạn ra cổng trường, tôi cam đoan cho bạn cùng Diêu Phong Tử một cơ hội quyết chiến công bình.

Ngô Ngân Quý kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, cả lớp cũng kinh ngạc nhìn Thiếu soái. Thiếu soái luôn có những biểu hiện ngoài dự đoán, từ phế nhân đến kỳ tài, từ kỳ tài biến thành Thống soái học sinh kém, không chỉ có chính mình trở mình đứng ngạo nghễ ở trường học, khuất phục đệ tử, khuất phục trường học, còn giúp học sinh yếu kém tiến bộ cực lớn, khuất phục học sinh gia thế. Hôm nay lại muốn quay về làm lão sư lưu manh, bọn chúng thật sự ngạc nhiên, lại thêm hưng phấn.

Chương 87 :

Buổi chiều sau khi tan học, học sinh trung học Thiên Đô nhìn thấy Diêu Phong Tử mang theo năm tên thanh niên thuộc thành phần bất hảo, hút thuốc đợi trước cổng trường. Hiển nhiên, ai cũng biết lại có trò hay để xem rồi. Từ khi Lí Kiếm tự sát, Diêu Phong Tử tới cổng trường cũng không ít lần rồi, một ít học sinh vì sợ danh tiếng bọn họ nên dù chưa từng nộp phí bảo hộ nay vẫn cam tâm đưa cho bọn chúng. Trung học Thiên Đô bắt đầu sôi trào, các học sinh không đi về nhà mà đứng gần để xem, rất tò mò muốn biết ai xui xẻo bị Diêu Phong Tử nhìn trúng. Hơn nữa, ở trường học cũng có chút buồn bực, xem kịch vui giải tỏa ít tâm lý cũng tốt.

Diêu Phong Tử vừa châm lửa hút thuốc vừa chăm chăm nhìn cổng trường, sợ đã bỏ sót Ngô Ngân Quý. Tên này quá mức không biết điều, dám chạy trốn, không đem hắn đập một trận, về sau phí bảo hộ ở trường này khó thu rồi. Diêu Phong Tử vuốt vuốt thẻ học sinh của Ngô Ngân Quý, tên này học lớp thứ 13. Diêu Phong Tử cũng từng đi học, tự nhiên biết lớp có thứ tự càng cao học sinh tương lai càng mù mịt. Trong lòng thầm nghĩ Ngô Ngân Quý - học sinh thấp kém như vậy cũng dám phản kháng chính mình, không biết có phải ăn gan báo rồi không.

Ngô Ngân Quý rốt cục cũng đi ra, Diêu Phong Tử mang theo năm người lập tức vây lại, trên mặt hiện nụ cười xấu xa. Gã muốn thấy vẻ mặt sợ hãi của Ngô Ngân Quý, nhưng lại phát hiện tiểu tử này trên mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không có chút e sợ mình tí nào. Diêu Phong Tử tất nhiên cũng không bị vẻ điềm tĩnh của Ngô Ngân Quý hù ngã. Gã đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết về cậu ta, không có gia thế hiển hách, không có lão đại bảo kê, tự hỏi chính mình không khi dễ loại học sinh này còn khi dễ người nào?

Chung quanh các học sinh thấy Ngô Ngân Quý bị vây, thầm than, bạn này cũng không biết vì cái gì mà đắc tội Diêu Phong Tử. Xem ra hôm nay bị đánh hội đồng rồi.

Diêu Phong Tử tươi cười, hiện rõ "miệng nam mô bụng một bồ dao găm", vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói:

- Nhóc con, gan lớn nha, không nộp phí bảo hộ, còn chạy trốn. Anh đây mang người chặn chú em lại, chú em cũng không cầu xin, xem ra là chuẩn bị thân thể chịu ăn đòn tốt rồi. Bất quá anh nói cho chú biết, dù cho chú có bị đánh, chú vẫn phải ngoan ngoãn nộp phí bảo hộ, nếu không gặp một lần anh đánh chú một lần.

Học sinh xung quanh nghe thấy phí bảo hộ, giật mình. Trung học Thiên Đô đã nhiều năm đều không thu phí bảo hộ, bây giờ lại xuất hiện. Bọn họ hiện tại chưa bị Diêu Phong Tử chọn trúng, thầm tính toán sau này lại phải nộp phí bảo hộ rồi, nếu không cũng sẽ rơi vào kết cục hôm nay, nên kiếm cớ thế nào với gia đình đây?

Ngô Ngân Quý cười ngạo nghễ, ánh mắt kiên nghị, nói:

- Muốn tao giao phí bảo hộ, có thể, nhưng trừ phi Diêu Phong Tử mày có bản lĩnh cùng tao đánh một trận, mày thắng tao đây liền cho, nếu không, tao một phân tiền cũng sẽ không cho mày.

Diêu Phong Tử thật không ngờ Ngô Ngân Quý lá gan lớn như thế. Học sinh xung quanh cũng rất kinh ngạc. Ngô Ngân Quý dám hướng Diêu Phong Tử khiêu chiến, thật sự là không muốn sống nữa.

Diêu Phong Tử' cười cười, khinh thường nói:

- Ông mày vì sao phải solo với mày? Mày lại có tư cách gì để đối chiến với tao? Tên nào cũng muốn cùng tao solo, tao đây cũng không rảnh rỗi?

Diêu Phong Tử tự nhiên không chịu cùng Ngô Ngân Quý đấu một mình. Mình dù sao cũng là đại ca, đánh là phải hội đồng, solo không có chút thú vị nào, hơn nữa gã cũng không chắc chắn phần thắng.

- Bởi vì ta!

Một thanh âm vang lên, từ sau lưng đám học sinh truyền tới, át tiếng huyên náo nghị luân.

Diêu Phong Tử thật không ngờ có người kiêu ngạo như vậy, hôm nay đã hai lần mặt mũi bị ném đi, không kiên nhẫn được nữa, quát lớn:

- Thằng ranh con nào dám đối nghịch với ông?

Diêu Phong Tử nói chưa hết, một viên đá đã chính xác nện thẳng vào miệng hắn, khóe miệng rỉ máu.

- Đây là giáo huấn nho nhỏ cho mày…

Hạo Thiên lách qua đám học sinh dần dần đi tới. Có không ít người nhận ra Hạo Thiên, lên tiếng nghị luận,

- Đây không phải Hạo Thiên sao? Kỳ tài của trung học Thiên Đô ...

- Đúng vậy a, nghe nói trước kia Lí Kiếm còn phải sợ hắn.

- Còn nghe nói anh ấy thống soái lớp mười ba, thành tích tiến bộ rất lớn, đáng tiếc mình không vào được lớp mười ba.

- Đây là Hạo Thiên sao? Nhìn thật đẹp trai, không biết lần này anh ấy muốn làm gì?

Diêu Phong Tử không gọi người vây lấy Hạo Thiên, mà quệt máu, hung dữ nói:

- Mày là ai? Mày thật muốn đối nghịch với tao?

Diêu Phong Tử không biết vì cái gì, mà cứng rắn đem chữ "ông mày" nuốt lại, nhìn người trẻ tuổi anh tuấn trước mắt, nghĩ là có địa vị không tầm thường, cho nên khách khí mấy phần.

Hạo Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, động tác này trong nháy mắt mê hoặc không ít nữ sinh, thậm chí có vài cô nàng hưng phấn thét lên. Hạo Thiên thầm than đẹp trai có tội nha, rồi hướng đám Diêu Phong Tử nói:

- Không phải tao đối nghịch với mày, mà cho mày một cái cơ hội công bình. Nếu như mày muốn thu phí bảo hộ của Ngô Ngân Quý, mày cùng hắn trước mặt các học sinh công bình đánh một hồi, thắng, mày có thể thu, thua, mày lập tức cút khỏi trung học Thiên Đô về sau không cho phép bước vào đây thu phí bảo hộ hay tới gây chuyện nữa.

Các học sinh sùng bái, vây quanh Hạo Thiên. Hành động lần này của Hạo Thiên với tương lai của bọn họ rất có ích, nếu quả thật thắng, mình ở Trung học Thiên Đô sẽ an toàn, không cần lo lắng bọn Diêu Phong Tử quấy nhiễu, vì vậy thật sự mong muốn Hạo Thiên đuổi bọn chúng đi xa.

Diêu Phong Tử nhìn Ngô Ngân Quý mấy lần, thủy chung cảm thấy solo không phải thượng sách, hơn nữa, chính mình dựa vào cái gì phải cấp mặt mũi cho bọn hắn? Đây không phải rỗi hơi tìm việc sao? Còn hạ thấp than phận mình nữa. Vì vậy, Diêu Phong Tử liếc nhìn Hạo Thiên, nói:

- Người anh em, đừng nói solo cái gì … tại sao là tôi, cạnh tôi có nhiều anh em như này, chả nhẽ lại ăn no rửng mỡ đi solo với mấy người, tôi đây không phải đồ ngốc? Các anh em, tôi nói có đúng hay không?

Hạo Thiên thở dài, khinh bỉ nói:

- Không chỉ mày, tất cả bọn mày đều phải cút hết ra khỏi Thiên Đô trung học cho tao.

Diêu Phong Tử mắt bắn ra hung quang, nhìn tiểu tử trước mặt này, hận không thể bổ hắn một đao, hét lớn:

- Nhóc con, đừng khoe miệng lưỡi tốt, các anh em cho hắn biết thế nào là lễ độ.

Sau lưng Diêu Phong Tử, năm tênthanh hư hỏng lập tức như lang như hổ đánh tới Hạo Thiên. Các học sinh chấn động, lo lắng cho Hạo Thiên .Năm người này đều so với Hạo Thiên lớn hơn mấy tuổi, khí lực thoạt nhìn cũng so Hạo Thiên cũng lớn hơn. Tất cả mọi người lo lắng Hạo Thiên gặp nhiều thua thiệt, chỉ có Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 tin tưởng Hạo Thiên mười phần. Bọn họ tin tưởng vững chắc Thiếu soái có thể đánh thắng năm tên thanh niên hư hỏng kia.

Nhanh, hai tên thanh niên đã tới trước mặt Hạo Thiên, nắm đấm chứa đầy lực lượng đấm tới đầu Hạo Thiên.

Chương 88 :

Lúc này Hạo Thiên vẫn như cũ mỉm cười mê người. Khi nắm đấm chỉ còn cách hắn một tấc, mọi người cực độ sợ hãi, thì Hạo Thiên cực nhanh hai tay nện vào nắm đấm của hai tên kia. 'Phanh, phanh' hai tiếng, chúng bị lực Hạo Thiên đánh bật ra, cánh tay tê dại, cực độ khiếp sợ. Thừa thắng, Hạo Thiên nhanh chóng tung chưởng nện vào vai bên thứ ba. Chưa hết sững sờ vì dễ dàng bị đánh gục, gã đã bị Hạo Thiên tung chân quyét trúng, ngã lăn trên mặt đất. Cùng lúc, tay phải Hạo Thiên đã cầm chặt tên thứ tư hất mạnh, bay nhanh ra ngoài. Tên thứ năm tiến tới, Hạo Thiên đơn giản hích vai cái cũng đủ khiến gã bay đi.

Các học sinh sững sờ.

Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 sững sờ.

Diêu Phong Tử càng sững sờ.

Hạo Thiên xuất thủ thời gian cộng lại không đến một phút đồng hồ, vậy mà đánh bay năm tên côn đồ. Loại thân thủ này thật sự nghe rợn cả người. Tào Hoa Vũ trước kia bị Hạo Thiên một chưởng đánh bay nhưng chẳng qua cho rằng đó chỉ là có chút mưu kế dùng lực tinh tế, cho nên Tào Hoa Vũ mặc dù biết Hạo Thiên thân thủ tốt, nhưng không thể ngờ kinh khủng đến thế. Nhưng với Hạo Thiên mà nói, đây đã là chậm, nếu như công lực toàn bộ khôi phục, đoán chừng các học sinh đều cho mình là thần tiên.

Diêu Phong Tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã không thể tưởng tượng Hạo Thiên kinh khủng như thế. Thủ hạ của gã tràn ngập sợ hãi, trốn sau lưng Diêu Phong Tử, không bao giờ muốn phải đối mặt với Hạo Thiên nữa. Chính mình đơn thương độc mã càng không phải là đối thủ của Hạo Thiên, Diêu Phong Tử suy nghĩ một lúc, lộ ra vẻ điên cuồng chuyển hướng tới Ngô Ngân Quý, nói:

- Ngô Ngân Quý, mày tính toán cái gì là anh hùng hảo hán, cho rằng mời được một kẻ tới đánh tao là giỏi à, còn mày thì có bản lĩnh gì?

Hạo Thiên cười cười, sờ sờ cái mũi, dị thường mê người. Các nữ sinh thấy thế lại có một phen kích động. Hạo Thiên lạnh lùng nói:

- Diêu Phong Tử, mấy tên thủ hạ của mày tối mắt quá rồi, tao đã nói, mày có bản lĩnh cùng Ngô Ngân Quý solo, tao cam đoan cho mày một trận đấu công bằng.

Lần này, Diêu Phong Tử nghĩ, nếu như nhục nhã trở về, sau này mình liền khó tới đây thu phí bảo hộ rồi, uy danh của mình trước các huynh đệ cũng không còn. Bây giờ, Hạo Thiên đáp ứng không nhúng vào tay, vì vậy có gì phải sợ, quyết sinh tử một trận, gã đối mặt với Ngô Ngân Quý, nói:

- Tốt, lão tử solo với mày.

Diêu Phong Tử dứt lời, phanh áo, lộ ra trên người mấy vết sẹo lớn. Hạo Thiên thấy rõ xung quanh học sinh không dám lên tiếng, hiển nhiên đã bị mấy vết sẹo trên người Diêu Phong Tử dọa sợ. Ngay cả Ngô Ngân Quý vốn trấn định giờ cũng lộ ra vài phần khiếp đảm. Hạo Thiên vừa rồi dễ dàng đánh bay năm tên thanh niên khiến cậu ta tự tin vạn phần giờ biến mất vô ảnh vô tung, nhưng đâm lao phải theo lao, chỉ có thể nhìn Hạo Thiên, hi vọng đạt được vài phần cổ vũ cùng ủng hộ.

Hạo Thiên thấy Ngô Ngân Quý khiếp đảm, trên mặt trầm xuống:

- Ngô Ngân Quý, là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, sinh tử thì sợ gì? Dù là bạn hôm nay chết ở chỗ này rồi, coi như bạn ngủ một giấc, tuyệt đối là anh hùng trong mắt mọi người.

Ngô Ngân Quý mặt đỏ lên, mạnh mẽ kéo áo, nổi giận, gầm lên một tiếng, nhào tới Diêu Phong Tử.

Chung quanhnữ sinh không quan tâm tới đánh nhau trước mắt mà si ngốc nhìn Hạo Thiên. Nghĩ đến câu nói của Hạo Thiên "là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, sinh tử thì sợ gì?" càng sùng bái Hạo Thiên, theo lời Hạo Thiên mà nhân tâm kích động, tràn đầy nhiệt huyết.

Nữ sinh đều mơ ước có lấy chồng cũng phải lấy người như Hạo Thiên vậy.

Khi tâm hồn thiếu nữ đang tràn ngâp mộng mơ, thì trận chiến của Diêu Phong Tử cùng Ngô Ngân Quý đã tới hồi gay cấn. Ngay từ đầu Diêu Phong Tử nắm đấm hung ác, chặt chẽ, Ngô Ngân Quý chỉ có chống đỡ, không có sức hoàn thủ, thậm chí khóe miệng chảy máu, sắp tự động xin thua rồi. Cậu ta chỉ là một kẻ học nghề đụng với Diêu Phong Tử một tên đánh nhau lão luyện, dùng trứng trọi đá là chuyện đáng cười nhất. Nhưng Ngô Ngân Quý chứng kiến Hạo Thiên bên cạnh tràn ngập tin tưởng, học sinh trung học Thiên Đô đối với mình nóng bỏng cổ vũ, Ngô Ngân Quý đánh bạc tất cả, tùy ý chịu mưa đấm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: kiên trì.

Về sau, hai bên đánh nhau rối loạn quyền cước lung tung, đôi khi dùng cả đầu húc đối thủ. Diêu Phong Tử mặc dù có kinh nghiệm đánh nhau, nhưng Ngô Ngân Quý lại có khí lực lớn hơn. Diêu Phong Tử tuy ra tay chuẩn xác, hung ác nhưng Ngô Ngân Quý phòng ngự, chịu đựng mạnh mẽ. Lúc đầu, Diêu Phong Tử thoạt nhìn chiếm được thượng phong, nhưng mười hiệp về sau, Diêu Phong Tử khí lực dần dần sử dụng hết, lại dùng tay không, Ngô Ngân Quý thấy hắn sơ hở, liều mạng chịu bị thương, mạo hiểm lao vào đấm móc nện vào cằm Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử lập tức nhổ ra một ngụm máu tươi, còn không đánh lại. Ngô Ngân Quý lại bồi thêm một phát vào huyệt thái dương, Diêu Phong Tử đứng không vững nữa rồi, mê muội, loạng choạng sắp ngã. Ngô Ngân Quý như sói đói nhào tới điên cuồng đánh túi bụi. Diêu Phong Tử rất nhanh đã bị đánh ngã xuống đất, khi Ngô Ngân Quý lần nữa giơ nắm đấm lên, chuẩn bị hướng Diêu Phong Tử đánh tiếp thì thấy nắm đấm bị người khác bắt lấy.

Hạo Thiên nắm tay Ngô Ngân Quý, tay sung mãn khí lực, cười cười, nói:

- Hắn đã thua.

Ngô Ngân Quý lúc này mới phát hiện Diêu Phong Tử mặt mũi tràn đầy máu tươi, kêu rên không dậy nổi, vì vậy thở dốc một hơi, đứng dâỵ. Xung quanh, các học sinh đều hoan hô, kêu tên Ngô Ngân Quý, Hạo Thiên. Bọn chúng mừng cũng là vì chính bản thân ăn mừng, dù sao ngày sau không cần giao phí bảo hộ rồi. Tào Hoa Vũ cùng các học sinh lớp 13 lấy khăn tay, nước uống đưa cho Ngô Ngân Qúy, giống như vừa trải qua một trận đấu quyền anh vậy.

Diêu Phong Tử trong mắt lộ ra sự oán độc, nhặt một viên đá trên mặt đất hung hăng ném Hạo Thiên. Ai ngờ, đang lúc mọi người trong lúc kêu lên sợ hãi, Hạo Thiên không thèm quay đầu, tay vẫy ra, tảng đá quay lại đập trúng bụng Diêu Phong Tử. Diêu Phong Tử bị viên đá đập vào ngã xuống, ôm bụng lăn trên mặt đất.

Diêu Phong Tử chật vật đứng dậy, mấy tên thủ hạ tới đỡ gã, gã tránh ra, trong mắt oán hận nhìn đám Hạo Thiên, trong nội tâm tức giận nghĩ: ông mày nhất định sẽ báo thù. Sau đó mới mang người nhục nhã rời khỏi trường Trung học Thiên Đô.

Chương 89 :

Từ mấy ngày nay, mười học sinh lớp 13 ngóng chờ Diêu Phong Tử tìm cứu binh tới gây chuyện. Bởi vì bọn họ thật sự đều muốn nhìn lại một lần nữa Thiếu soái hùng phong, dáng cười mê đảo mọi người. Tào Hoa Vũ thậm chí ngày hôm sau đem toàn bộ lời đồn, chuyện nhảm nói hết cho Hạo Thiên. Đang học, Tào Hoa Vũ tùy tiện vỗ vai Hạo Thiên nói:

- Thiếu soái, bạn hiện tại danh tiếng nổi như cồn, bạn chỉ cần vung tay hô lên, cam đoan sáu nước quy tâm *, bốn phương chư hầu triều cống, học sinh Thiên Đô nhao nhao quỳ bái.

Vừa mới tiến vào phòng học, La Khiết đang gặm bánh mì, nghe thấy lời Tào Hoa Vũ vội vàng đi theo nói:

- Thiếu soái, bạn có biết hay không? Bạn bây giờ là anh hùng của các nam sinh, là tình yêu trong mắt nữ sinh. Những nữ sinh hôm qua chứng kiến cảnh đó lên mạng thảo luận kịch liệt, nói: nếu lấy chồng thì phải lấy người như Hạo Thiên. Thiếu soái, bạn thật sự là đẹp trai mê người.

Tào Hoa Vũ suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ hướng La Khiết nói:

- Ồ, La Khiết, bà không phải là nữ sinh sao? Chẳng lẽ bà cũng đã yêu Thiếu soái, phải lấy chồng cũng phải lấy Thiếu soái sao?

Các học sinh cười to, hiển nhiên lời trêu chọc của Tào Hoa Vũ rất được hưởng ứng..

La Khiết đỏ mặt, oán hận Tào Hoa Vũ nói:

- Tào Hoa Vũ, ông câm miệng, tuần lễ này không giúp ông ôn tập tiếng Anh nữa.

Sau đó vụng trộm ngắm Hạo Thiên, trên mặt lại mang theo vài phần ngượng ngùng, ánh mắt cực kỳ phức tạp. La Khiết sâu trong lòng hiểu rõ, không chỉ có là các nữ sinh kia, chính là mình, đã sớm bị Hạo Thiên chinh phục, tràn đầy hảo cảm. Hảo cảm càng theo thời gian phát triển sớm cho rằng mình yêu Hạo Thiên, chẳng qua một mực chôn giấu. Bởi vì cô cảm thấy mình hiện tại không có tư cách yêu Hạo Thiên. Hạo Thiên đúng là trăm năm kỳ tài, mọi người đều yêu tài, mà chính mình thì chẳng có ưu điểm gì. Cô cảm thấy chỉ có bản thân cố gắng học tập, khi thi tốt nghiệp, thi đại học tốt một chút, hy vọng Hạo Thiên sẽ để ý.

Hạo Thiên đương nhiên không biết suy nghĩ của La Khiết, chẳng qua là bên cạnh nghe bọn họ ồn ào liền có chút suy tính, thầm nghĩ tới chương trình học phía dưới có lẽ phải bảo Tần Hoa Vũ đi lấy bài "Đằng vương các tự" dịch ra tiếng Anh may ra cậu ta mới bớt tính ba hoa.

Hạo Thiên nghĩ xong, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa. Tào Hoa Vũ thầm nghĩ không ổn, cái thằng này không biết có chủ ý xấu gì, tốt nhất nên ngậm miệng lại thì tốt hơn, vì vậy hì hì cười cười, chạy nhanh trở về chỗ ngồi.

Buổi chiều, sau khi tan học, học sinh đã về không ít, Hạo Thiên vừa cùng Tào Hoa Vũ cùng La Khiết thảo luận xong một đề hóa học. Ngô Ngân Quý chần chờ một chút, đi tới, có chút ngượng ngùng nói:

- Thiếu soái, có thể ăn cơm tối với tôi không?

Hạo Thiên cười nhìn Ngô Ngân Quý, buổi tối cùng nhau ăn cơm sao lại dùng vẻ mặt này? Vì vậy hắn nói:

- Ngô Ngân Quý, nói thẳng đi cơm canh cái gì, nét mặt của ông đã bán rẻ ông rồi.

Ngô Ngân Quý suy nghĩ một chút, ưỡn ngực nói:

- Thiếu soái, cha tôi đã chuẩn bị rượu nhạt, muốn cảm tạ Thiếu soái công kèm cặp tôi.

Học sinh lớp 13 cổ văn không tệ, cũng tỏ ta đây nho nhã lễ độ.

Hạo Thiên vỗ vỗ bả vai Ngô Ngân Quý nói:

- Tôi cứ bảo tên nhóc này ấp a ấp úng chắc chắn là có chuyện, hóa ra là cha ông mời tôi ăn cơm, có cái gì khó nói?

Hạo Thiên giúp lớp có thành tích nổi bật, tất cả các phụ huynh kể cả không phải phụ huynh học sinh trong lớp đều nhao nhao mời Hạo Thiên ăn cơm, cũng hữu ý vô ý đưa Hạo Thiên lễ vật quý trọng. Hạo Thiên có nguyên tắc: cơm một mực không ăn, lễ vật một mực không thu. Cha Tào Hoa Vũ mấy lần điện thoại mời Hạo Thiên, thậm chí tự mình đến đón Hạo Thiên, Hạo Thiên đều từ chối. Hạo Thiên biết, chỉ cần nhận lời ăn cơm với một người, thì các phụ huynh khác cũng không từ chối được, như thế, chính mình mỗi ngày sống không nổi rồi.

Ngô Ngân Quý suy nghĩ rất rõ ràng, kiềm chế hư vinh, dũng cảm mở miệng nói:

- Thiếu soái, vừa rồi là lỗi của tôi, sở dĩ không có nói rõ ý của cha tôi, bởi vì cha tôi chỉ là một đồ tể, sợ Thiếu soái chê cười. Hôm nay cha tôi tự tay mổ heo tạ ơn, liên tục dặn dò tôi, nhất định phải mời được Thiếu soái, lại để cho ông ấy tự mình dùng dao xẻ thịt, kính chén rượu cảm ơn Thiếu soái, mong rằng Thiếu soái có thể hạ mình tới hàn xá.

Ngô Ngân Quý vô cùng thành khẩn, Hạo Thiên vốn dĩ không muốn đi, nhanh chóng thay đổi, lão nhân gia vậy mà mổ heo tạ ơn, lễ lớn như thế, nếu như không đi, chẳng phải có lỗi lớn với cha Ngô Ngân Quý sao?

Hạo Thiên không do dự,nói:

- Được, tôi đi.

Tào Hoa Vũ cũng muốn tới tham gia cuộc vui. Hôm nay cha Tào Hoa Vũ đi công tác rồi, mẹ thì về nhà bà ngoại, buổi tối trong nhà cũng chỉ có cậu ta và bảo mẫu có chút nhàm chán, vì vậy cẩn thận từng li từng tí nói:

- Ngô Ngân Quý, tôi có thể đi cùng không?

Sau đó thầm nghĩ, lần sau có lẽ nói với cha cũng dùng phương pháp kia mời Thiếu soái ăn cơm, lúc đó sẽ xẻ thịt hươu sao.

Ngô Ngân Quý chần chờ một chút, cởi mở nói:

- Hoa Vũ, bạn là con nhà đại gia, nếu như không chê nhà của tôi nghèo khó, thì tôi nhiệt liệt chào đón bạn tới chơi.

La Khiết cũng giơ lên bàn tay nhỏ bé, quơ nói:

- Đương nhiên còn có mình.

La Khiết mỗi ngày nguyện vọng lớn nhất là có thể si ngốc ngắm nhìn Hạo Thiên không biết chán.

Theo chỉ đường của Ngô Ngân Quý, tài xế xe taxi bảy vòng tám ngoặt mới dừng lại trước mặt một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Ngô Ngân Quý nhanh chóng mở cửa dẫn đám Hạo Thiên vào. Bên trong, sân nhỏ có trồng một gốc cây Ngọc Lan cao lớn, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, khiến lòng người như muốn mê đi. Một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đang cầm cái búa xem xét gì đó quanh cây Ngọc Lan, Ngô Ngân Quý lớn tiếng gọi:

- Cha, Thiếu soái cùng hai bạn học đã đến.

Ngô Ngân Quý lại hướng tới phòng bếp bên trái gọi:

- Mẹ, Thiếu soái cùng hai bạn học đã đến.

Mẹ Ngô Ngân Quý hiển nhiên đang ở phòng bếp làm cơm tối, bận rộn túi bụi, nhìn ra, cao hứng nở nụ cười, nói:

- Chào thầy giáo, chào bạn học tốt. Ngân Quý, ba của nó, nhanh mời khách vào trong nhà ngồi chơi, tôi dở tay một chút nữa rồi lên.

Tào Hoa Vũ cùng La Khiết thoải mái nói:

- Chúc sức khỏe dì Ngô chú Ngô, đêm nay quấy rầy cô chú rồi.

Chú Ngô sớm nghe từ miệng Ngô Ngân Quý không ít chuyện của Hạo Thiên, hiện tại nhìn thấy Hạo Thiên cùng bạn học đều tới nhà ăn cơm, có chút cảm động mà bối rối ra mặt. Cái nhà nhỏ này, cũng không biết có bao nhiêu lâu chưa từng có thầy giáo và bạn học Ngô Ngân Quý tới rồi, vì vậy nhanh chóng buông búa, xoa xoa tay vào quần áo, đi tới nắm Hạo Thiên tay nói:

- Đây là thầy giáo? Thật sự thật trẻ tuổi tài cao. Tôi là cha của Ngân Quý, trong nhà hoàn cảnh không tốt, khiến mọi người chê cười rồi.

Hạo Thiên cũng khách khí nắm tay chú Ngô nói:

- Chú Ngô, dù thế nào không nên gọi cháu là thầy giáo, thật sự làm cháu giảm thọ rồi, chú cứ gọi cháu Hạo Thiên là tốt rồi.

Chú Ngô cười lớn một tiếng, nét mặt biểu lộ vài phần phúc hậu, nói:

- Tôn sư trọng đạo, là nền nếp Ngô gia, làm sao có thể phá hỏng mất quy củ?

Hạo Thiên không biết nói như thế nào để chú Ngô không gọi mình là thầy giáo, dứt khoát nói sang chuyện khác:

- Chú Ngô, vừa rồi nhìn thấy chú cầm rìu đứng dưới gốc cây, chẳng lẽ muốn chặt bỏ?

- Đúng vậy a, đúng vậy a, hôm qua có một thầy phong thủy đi qua chỗ này, thấy trong sân có cây Ngọc Lan, vì vậy có lòng tốt nhắc nhở chú. Thầy nói, trong sân mọc ra cây, là "Khẩu" trong có "Mộc", tức "Khốn ", nói Ngô gia nếu muốn giàu có, trước hết phải chặt cái cây này. Chú cảm thấy có chút đạo lý, cho nên đang xem xét nên chặt thế nào cho tốt.

Tào Hoa Vũ và La Khiết nghe xong, lấy tay viết thử một phát, vội vàng gật đầu, thầy phong thủy nói rất có đạo lý, nếu đổi lại là mình cũng sẽ đốn cây.

Hạo Thiên mỉm cười, trong nội tâm thầm mắng, tên thầy phong thủy nửa mùa, bốn phía kiếm miếng cơm ăn, lừa gạt một ít người dân thường, gặp phải người hơi có chút kiến thức phong thuỷ sẽ mất linh, liền nói:

- Nếu như trong vườn có cây, tức "Khốn", nếu như chú chặt, tức trong "Khẩu" không có "Mộc", nhưng có "Nhân", tức "Tù". Chữ "Tù" so sánh với "Khốn" thì còn nghiêm trọng hơn nhiều đó chú.

Chú Ngô khẽ giật mình, nghe thầy giáo nói cũng có đạo lý, nếu như thầy phong thủy nói chính xác, Hạo Thiên nói cũng chính xác, vậy chẳng phải là thầy phong thủy kia đem mình đẩy vào hố lửa sao? Bình dân nghèo khó chút cũng không sao cả, sợ nhất trêu chọc phải quan, đó là vạn kiếp bất phục. Nghĩ tới đây, chú Ngô trên trán mồ hôi đổ chảy ra, lại lần nữa nắm Hạo Thiên tay nói:

- Thầy, may mắn có thầy, nếu không ta đã bị thầy phong thủy hại chết. Tôi tình nguyện 'khốn' chứ không nên 'tù" cái cây này. Tôi không chặt nữa.

Hạo Thiên vuốt mũi, thấy chú Ngô không đốn cây, nhưng vẫn còn băn khoăn cái chữ 'khốn', hắn đưa mắt nhìn cây Ngọc Lan, nhẹ nhàng cười, nhẹ nhàng nói:

- Chú Ngô, không nên sa sút tâm tình, theo cháu thấy, trong sân có cây, đúng có thể lý giải thành "khốn" nhưng đây là cây Ngọc Lan, vậy hoàn toàn khác rồi. Chú Ngô ngẫm lại, trong "Khẩu" có "Ngọc", đọc lên là gì?

Chú Ngô và Tào Hoa Vũ không chút do dự hô lên:

- Quốc.

Hạo Thiên gật gật đầu nói:

- Đúng, đúng. "Quốc ". Cháu thấy, trong nhà chú tương lai sẽ có người làm trụ cột quốc gia, cháu xem cái này chữ 'Quốc' rất nhanh sẽ ứng nghiệm trên người Ngô Ngân Quý đấy.

Tào Hoa Vũ và La Khiết nghe xong, thầm than Thiếu soái quả nhiên là kỳ tài, mọi thứ tinh thông, ngay cả phong thuỷ cũng hiểu biết rõ ràng, quả nhiên là chưa từng có, hậu vô lai giả (trước chưa từng có sau cũng không có)

Chú Ngô tháo bỏ được khúc mắc trong lòng, lại nắm tay Hạo Thiên, nét mặt thể hiện sự hưng phấn cực độ, nói:

- Thầy, thầy thật sự là kỳ nhân. Ngân Quý tính nhát gan, sợ phiền phức, không đạt được gì, nhưng có thầy giáo, giúp nó học tập tiến bộ, lại là thầy giáo ngài để cho nó ngẩng đầu ưỡn ngực làm đàn ông, những thứ này tôi không có làm được, đều là thầy giáo giúp tôi làm, hôm nay thầy lại dùng chữ 'Quốc' để cho tôi giải khai một tia cuối cùng khúc mắc, tôi cũng không biết nói cái gì cho phải bây giờ.

Hạo Thiên nghe xong, thầm nghĩ, chẳng lẽ Ngô Ngân Quý đem chuyện mình dạy cậu ta đánh nhau đều nói ra? Chú Ngô có lẽ phải tức giận mới đúng, làm sao lại cảm kích như vậy chứ?

Lúc này, dì Ngô từ phòng bếp bưng một cái khay lớn đi ra, bên trong bày biện vài món ăn, kêu lên:

- Ba của Ngân Quý, nhanh dẫn thầy giáo và bạn học của con vào nhà ngồi đi, vừa ăn cơm vừa tán gẫu.

Tào Hoa Vũ và La Khiết hai người nhanh nhẹn đi qua giúp đỡ dì Ngô bê thức ăn lên. Dì Ngô khen:

- Đứa nhỏ này, thực hiểu chuyện.

* Lục quốc: thời kỳ Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Hoa; sáu nước quy phục nước Tần, gồm: Hàn, Sở, Triệu Ngụy, Tề, Yên.

Chương 90 :

Đêm nay đồ ăn hầu như đều là thịt heo, có thể nói là tiệc thịt heo rồi. Thịt mông cùng với chân sau tươi ngon hầm với ớt xanh; gạo tám cùng với vỏ quế các loại hương liệu khác được nghiền thành bột ướp với thịt ba chỉ thái miếng đem chưng; sườn xào chua ngọt nhìn vô cùng đẹp mắt, mang theo hương thơm khó cưỡng; thịt chân giò nướng hồng; còn có lỗ tai heo ăn cùng với rau; thịt heo chưng đỏ bốc khói; da heo nướng khô vàng; thêm vào hai đĩa rau xanh rất dụ người.

(chẹp, em nhịn đói ngồi làm biên đến đây đúng là cồn cào ruột gan, chẹp, ngon quá).

Nhìn tiệc thịt heo, lại ngửi thấy hương thơm sực mũi, đừng nói là Tào Hoa Vũ hay La Khiết, ngay cả Hạo Thiên cũng không kiềm nén nổi chỉ muốn ăn ngay. Mọi người nhanh chóng tìm vị trí ngồi, lời nói khách khí cũng muốn bỏ qua mà nhập tiệc liền.

Ngô Ngân Quý rót cho mỗi người một chén rượu nhẹ, sau đó hướng Hạo Thiên cười cười nói:

- Thiếu soái, trong nhà không có gì ăn tốt, chỉ có thể lấy chút thịt heo sẵn có rồi mụ mụ nấu ra mấy món sở trường.

Tào Hoa Vũ nhìn chằm chằm da heo nướng, nhanh tay gắp qua một miếng, cắn, không kịp liếc xem Ngô Ngân Quý đang nói gì nữa, thay lời Hạo Thiên nói ào ào:

- Không có việc gì, không có việc gì, ăn ngon được rồi.

Sau đó cậu ta ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người còn chưa ăn, có chút ngượng ngùng nói:

- Thì ra tất cả mọi người còn chưa bắt đầu ăn à?

Chú Ngô cởi mở cười cười, phất tay nói:

- Mọi người cùng ăn, nhất định phải ăn hết những thứ này đấy, đồ tể không có gì hay, duy nhất là thịt nhiều đủ để ăn.

Mọi người bắt đầu đánh chén vô cùng náo nhiệt. Chú Ngô và dì Ngô tiếp đãi chu đáo, tăng thêm vẻ bình dị gần gũi, tươi cười để cho mấy người Hạo Thiên hoàn toàn thoải mái ăn uống như gió cuốn. Trong đó Tào Hoa Vũ ăn nhanh nhất, trong miệng cắn một miếng thị hầm, con mắt nhìn chằm chằm xương sườn, trên tay cầm lấy heo lỗ tai, đã không thể dùng chữ ăn để hình dung, hoàn toàn chính là nuốt. La Khiết còn tìm ra một thành ngữ rất chuẩn để hình dung hành vi của cậu ta:

- Phung phí của trời.

La Khiết còn tưởng rằng Tào Hoa Vũ sẽ xấu hổ, ai biết Tào Hoa Vũ đầu cũng không ngẩng lên nói:

- Bà còn nhỏ, không hiểu, ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề.

Hạo Thiên vừa mới uống rượu vào miệng, suýt nữa thì sặc.

Sau khoảng hai mươi phút, mọi người tốc độ cuối cùng chậm lại, chú Ngô thấy mọi người đã ăn không ít, liền bắt đầu hướng Hạo Thiên mời rượu, cởi mở nói:

- Thầy giáo, chén rượu này thầy nhất định phải uống hết, tôi - lão Ngô ngố già vài thập niên, nhưng từ trong đáy lòng đầy cảm kích thầy, bội phục thầy, là thầy cho Ngô gia hi vọng, cho Ngô gia một người đàn ông chân chính.

Hạo Thiên nghe thấy chú Ngô lần thứ hai nói lời này, cảm thấy không hiểu, vì vậy bưng chén rượu lên, nói:

- Chú Ngô, cháu không hiểu, chú có thể nói rõ cho cháu không?

Lúc này, Ngô Ngân Quý cười nói cho Hạo Thiên, :

- Thiếu soái, tôi đã đem chuyện đánh nhau hôm đó kể cho ba nghe.

Hạo Thiên trong lòng có chút kỳ quái, để Ngô Ngân Quý cùng Diêu Phong Tử đánh nhau, loại này chuyện này nhẽ ra chú Ngô và dì Ngô phải cực lực phản đối, cực lực phê phán, thậm chí cực lực trách mình, như thế nào lại còn nói cám ơn?

Chú Ngô thấy Hạo Thiên mặt mũi tràn đầy khó hiểu, đem chuyện nói ra. Ngày hôm qua chạng vạng tối, chú Ngô bán xong thịt heo, đang chuẩn bị đạp xe đạp về nhà. Khi đó không cẩn thận quẹt trúng một cái lưu manh, tên này liền gọi hai người tới giúp, giữ chặt chú Ngô bắt phải bồi thường một nghìn đồng. Đừng nói chú Ngô trên người không có nhiều như vậy, ngay cả có cũng không có khả năng cho bọn hắn nhiều như vậy, đang lúc giằng co, Ngô Ngân Quý trên đường về thấy thế, chạy tới, hỏi rõ ràng sự việc, liền từ trong túi của ba cầm một trăm đồng ném cho tên lưu manh. Tên đó thấy tiền thiếu quá nhiều, đương nhiên mặc kệ, móc dao găm muốn xin chú Ngô tí huyết. Lúc này, Ngô Ngân Quý nhớ tới lời Hạo Thiên "là đàn ông phải đỉnh thiên lập địa, chết cũng coi như ngủ rồi ", huyết tính bốc lên cầm lấy dao xẻ thịt của chú Ngô, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Cầm tiền cút nếu không để mạng lại; ông mày coi chết như ngủ rồi.

Ngô Ngân Quý sắc mặt hung bạo triệt để dạo sợ tên kia, vì vậy gã tái xám mặt cầm lấy một trăm đồng rời đi. Lúc này, các cô chú cùng chợ với chú Ngô bật ngón tay, nói chú Ngô có con trai khí khái như thế, thật sự là dạy con tốt.

Chú Ngô đương nhiên rõ ràng Ngô Ngân Quý nhát gan, sợ phiền phức, nhưng hiện tại lại gan dạ như vậy, anh dũng như vậy, tự nhiên không phải do mình dạy, vì vậy liên tục truy hỏi Ngô Ngân Quý. Ngô Ngân Quý đành phải đem chuyện Diêu Phong Tử thu phí bảo hộ, cùng Hạo Thiên dạy hắn nói một lần. Cậu ta cũng ba mẹ sẽ tức giận, quở trách, kết quả, ba mẹ lại cảm kích Hạo Thiên. Bởi vì bọn họ biết rõ, xã hội này, không cầu phú quý, không cầu tài trí hơn người, chỉ cần có đàn ông tâm huyết, có bản lĩnh đỉnh thiên lập địa, như vậy vô luận ở nơi nào, đều sẽ có người để mắt, tôn trọng. Chú Ngô vì vậy rất muốn gặp mặt để cảm tạ Hạo Thiên, nhất định bảo Ngô Ngân Quý mời bằng được Hạo Thiên tới nhà ăn cơm.

Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, trong nội tâm cũng thầm than Ngô Ngân Quý trẻ nhỏ đã dễ dạy, tương lai là một tài năng trụ cột của quốc gia…

Tào Hoa Vũ sờ lấy bụng, thỉnh thoảng đập vào ợ một cái ngồi bên cạnh vừa thở vừa nói:

- Chú Ngô, chú yên tâm. Thiếu soái đỉnh thiên lập địa, tiếu ngạo nhân sinh, chúng cháu dưới sự thống soái của Thiếu soái , chúng cháu cũng sẽ không thua kém. Nam sinh lớp 13 toàn bộ đều là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, Ngô Ngân Quý cũng là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

Chú Ngô hiển nhiên tin tưởng lời Tào Hoa Vũ, gật gật đầu nói:

- Cho nên, tôi nhất định phải kính thầy giáo một ly.

Hạo Thiên biết không tránh khỏi, giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rượu nóng bỏng trôi từ yết hầu xuống dưới.

Chú Ngô cũng ực một cái uống cạn, sau đó nhìn Ngô Ngân Quý, Tào Hoa Vũ cùng La Khiết, nói:

- Các cháu cũng nên kính thầy giáo một ly, gặp được thầy như thế, thật sự là may mắn nhất đời.

Ngô Ngân Quý, Tào Hoa Vũ cùng La Khiết nghe xong, biết rõ chú Ngô, từ khi gặp Hạo Thiên, cuộc sống của bọn hắn hoàn toàn cải biến, từ chán chường trở nên tích cực hăng hái, phụ huynh từ quở trách cũng biến thành tán thưởng, vì vậy nhìn nhau một cái, bưng chén rượu lên, tất cả đồng thanh hô:

- Thiếu soái, chúng tôi mời bạn một ly, cả đời cảm kích.

Hạo Thiên thở dài, rót đầy chén rượu, cũng theo chân bọn họ nói:

- Cả đời này, tôi cũng sẽ nhớ các bạn.

Bốn người đồng thời uống rượu, dù cho La Khiết bị sặc đến nước mắt chảy trào, vẫn kiên trì uống hết.

Chú Ngô thấy mấy đứa Hạo Thiên uống xong, bảo vợ cầm đưa một cái hộp ra, phủi nhẹ bụi bặm, nói:

- Thầy giáo, tôi có một thứ muốn tặng!

Sau đó nhẹ mở hộp, một thanh đoản đao màu vàng thình lình lọt vào trong tầm mắt, Hạo Thiên nhìn kỹ phía dưới, vô cùng khiếp sợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom