Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
CHƯƠNG 47 : TÔ THẠCH DIỄN XẢY RA CHUYỆN RỒI.
CHƯƠNG 47 : TÔ THẠCH DIỄN XẢY RA CHUYỆN RỒI.
"Bây giờ tôi có thể đi đến vị trí này, đa phần là nhờ đề cử của anh và thầy Hoàng." Tô Dương Dương nói xong, chớp chớp mắt: " Chúng ta muốn xa cách lấy lòng lẫn nhau như vậy sao? Nói thử thu hoạch của anh khi ra nước ngoài."
"Thu hoạch quả thực không ít, thảo luận với chuyên gia kỹ thuật hàng đầu hiệu quả tăng cao không ít. Cũng có suy nghĩ mới về việc ứng phó thế nào với người có chỉ số tỉnh táo quá thấp. Trước mắt đã bắt đầu thực nghiệm lâm sàng ở bệnh viện nhân dân số một ở thành phố Thương rồi."
Tô Dương Dương gật gật đầu, phạm vi chỉ số tỉnh táo của con người là 3~15.
Tình huống bình thường là 15, 3 nghĩ là người bệnh vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Giá trị này luôn là thứ rất nhiều bác sĩ và chuyên gia muốn đột phá.
Giới y học không chỉ một lần muốn nghiên cứu phương thức ứng phó trong mức độ giai đoạn nguy hiểm chỉ số thanh tỉnh là 3~5, nhưng luôn không có được giải pháp.
"Mức độ thực hiện lớn không?" Tô Dương Dương hỏi.
"Trước mắt mà nói xem như có thể, quy mô, thiết bị, tư chất bác sĩ của bệnh viện số một đều không tệ, kinh phí cũng đủ, có thể kiên trì ba đến năm năm hẳn không có vấn đề."
"Đã như vậy, giáo sư anh đến bệnh viện số một không phải càng tốt sao, người như anh đến đâu đều sẽ được trọng dụng, ở bệnh viện Nhã Đức thực sự có chút mai một tài năng của anh."
"Câu này nếu để lãnh đạo bệnh viện nghe thấy thì không cho cô một roi là không được." Lý Chiêu hừ nói, lấy trong túi công văn ra hai quyển sổ: "Đây là sổ tôi làm, cô cầm về xem xem."
"Cảm ơn anh." Tô Dương Dương nhận sổ, hỏi: "Anh cho rằng một người không chịu nói chuyện, tâm trạng lên xuống không ổn định, có liên quan đến não không?"
"Chuyện này phải phân tích cụ thể trong tình huống cụ thể, ví dụ anh ta từng gặp chuyện gì, tuổi tác của anh ta, năng lực thừa nhận tâm lý, mức độ trí lực và phát triển cơ thể như thế nào, hoàn cảnh gia đình thế nào, vân vân, một dãy nguyên tố đều phải suy xét."
"Là tôi quá hấp tấp rồi."
"Bình thường mà nói, có chướng ngại về năng lực ngôn ngữ, hơn nửa là nguyên nhân tâm lý, kiểu bệnh nhân này chỉ có thể gia tăng sự quan tâm, từ từ dẫn dắt, thêm thuốc trị liệu thích hợp. Một số người có thể khỏi, một số không thể, còn phải xem ý trời."
"Lời này của anh giống như không nói."
"Sự thực là như vậy, không có cách nào." Lý Chiêu nhún nhún vai: "Đi làm việc đi, đừng để chủ nhiệm Hoàng nguyền rủa tôi khắp nơi."
Tô Dương Dương cầm sổ ra ngoài.
Cô biết tình huống của Tiểu Bảo không dễ chuyển biến tốt như vậy, từ mức độ quan tâm của Hàn Khải Uy với Tiểu Bảo, anh có thể mời đến bác sĩ và chuyên gia đương nhiên là người xuất sắc trong ngành.
Những người chuyên môn nghiên cứu bệnh tình của Tiểu Bảo đều không có phương án chữa trị hiệu quả, một người ngoài ngành như cô dựa vào chút tâm lý ôm chân Phật lấy may lại muốn giải quyết vấn đề.
Cô ngây thơ bao nhiêu?
Tô Dương Dương có chút trào phúng nghĩ, cảm thấy vẫn là gọi điện thoại cho mẹ già của cô hỏi thì tốt hơn.
Có lúc, quá cẩn thận ngược lại sẽ gia tăng áp lực tâm lý cho trẻ, dứt khoát học mẹ già tùy tiện như vậy khá tốt.
Ít nhất mẹ già cô nuôi cô nhiều năm như vậy, tâm lý vẫn rất khỏe mạnh.
Điện thoại vừa reo một tiếng, Lưu Mộc Miên đã nhận: "Tô Dương Dương, lúc làm việc lười biếng thích hợp sao?"
"Mẹ già, giọng mẹ sao vậy?" Tô Dương Dương phát hiện giọng mẹ già cô âm mũi rất nặng.
"Cảm rồi, đau đầu muốn chết. Có chuyện nói nhanh, có rắm mau thả, không có chuyện đừng làm phiền mẹ!" Lưu Mộc Miên không vui nói.
"Được, con lời ít ý nhiều. Lúc con nhỏ, mẹ đối xử với con thế nào?"
"Có con rẻ làm chỗ dựa rồi, muốn tính sổ với mẹ?"
Tô Dương Dương lườm nguýt: "Mẹ xem phim cung đấu quá nhiều đi. Con không phải muốn ở cùng Tiểu Bảo sao? Hỏi mẹ chút kinh nghiệm."
"Kinh nghiệm của mẹ cũng không có tác dụng. Lúc con nhỏ tình huống không giống Tiểu Bảo, ý kiến có thể cho con là trẻ con thông minh hơn con tưởng tượng, có thể cảm giác được ai yêu nó, ai chỉ đối phó với nó. Những chuyện khác con tự mày mò đi."
Lưu Mộc Miên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Dương Dương nghe tiếng máy bận đầu bên kia điện thoại, cạn lời.
Mẹ già thật là ngang ngược bá đạo như trước.
Xem ra tối nay phải về một chuyến.
***
Tan làm, Tô Dương Dương gửi tin nhắn cho Hàn Khải Uy, nói buổi tối cô về nhà ba mẹ ăn cơm xong thì sẽ trực tiếp lái xe về nhà.
Mua thức ăn ba mẹ thích nhất ở siêu thị gần đó, cô lên lầu.
Mở cửa, phát hiện bảy giờ tối, trong nhà lại không có chút ánh đèn.
Tô Dương Dương vừa thay giày ở sảnh, vừa gọi: "Ba già mẹ già, hai người có nhà không?"
Cả nửa ngày trôi qua, trên lầu mới truyền xuống giọng nói khàn khàn của Lưu Mộc Miên.
"Con ranh con này, về làm gì?"
"Còn không phải lo cho mẹ." Tô Dương Dương cầm hai túi đồ vào phòng bếp.
Lưu Mộc Miên từ từ xuống lầu.
Tô Dương Dương xoay người, nhìn thấy vẻ hốc hác không giấu được trên mặt Lưu Mộc Miên: "Mẹ già, mẹ không phải cảm sao? Sắc mặt khó coi như vậy."
"Mày cảm rồi sắc mặt có thể tốt?"
"Cũng phải, không tranh với người bệnh. Mẹ muốn ăn gì, hôm nay đầu bếp Tô xuống bếp, tùy ý mẹ gọi món."
"Tùy tiện làm chút đi. Mẹ không có khẩu vị."
"Dạ. Vậy mẹ lên nằm một chút đi, con làm xong gọi mẹ."
Lưu Mộc Miên đáp một tiếng, lê dép, lẹt xẹt lên lầu.
Tô Dương Dương nhớ tới biểu hiện và phản ứng hôm nay của Lưu Mộc Miên, cảm giác mẹ già cô đẩy cô ra ngoài, giống như không quá thích cô lúc này về nhà.
Mẹ già trước đây bị cảm cũng giấu cô, nhưng không lần nào ghét bỏ thế này.
Tô Dương Dương rửa nồi vo gạo, sau khi bắc bếp thì tim hộp thuốc.
"Mẹ già, con đo nhiệt độ cho mẹ. Nếu sốt, chúng ta đi bệnh viện khám."
Lưu Mộc Miên không có tinh thần để Tô Dương Dương muốn làm gì thì làm.
Tô Dương Dương kẹp cặp nhiệt độ dưới nách Lưu Mộc Miên, sau đó xuống lầu xử lý thức ăn.
Cô nấu bốn món một canh, đều là những món dễ tiêu hóa.
Sau khi thức ăn lên bàn, cũng không thấy Tô Thạch Diễn về nhà.
Tô Dương Dương nhíu mày, nhìn Lưu Mộc Miên vẫn không có tinh thần gì: "Bà Lưu Mộc Miên, mau khai báo, trong nhà xảy ra chuyện gì."
"Không có gì."
"Không có gì cái rắm! Mẹ còn như vậy, con sẽ phê bình mẹ. Sinh con gái là để chơi sao? Có chuyện giấu con có phải cảm thấy đặc biệt nghiện không?"
"Ừ, rất nghiện." Lưu Mộc Miên nghiêng nhìn cô, bình thản nói.
"Cho mẹ mười giây nói sự thật, nếu không đừng trách con bức cung." Tô Dương Dương nói, giơ tay kéo thức ăn đến trước mặt cô, một chút cũng không cho Lưu Mộc Miên.
Lưu Mộc Miên đặt đũa xuống: "Được, nói thì nói."
Tô Dương Dương im lặng nghe.
"Tòa nhà năm ngoái ba con thiết kế nửa tháng trước bị phong tỏa, hôm phong tỏa tòa nhà bị sập một nửa, chết và bị thương mười mấy người. Bây giờ chủ nhà bên kia làm loạn, đẩy trách nhiệm lên người ba con."
"Ba con là nhà thiết kế, chuyện phương diện thi công sao có thể liên quan đến ông?"
"Chúng ta cũng từng hoài nghi, tư pháp cũng vào cuộc rồi. Quả thực vật liệu phía thi công dùng không có vấn đề, chuyên gia xem bản thiết kế, nói là bản thiết kế ba con có vấn đề, thiết kế tường chịu lực không hợp lý, Bây giờ chỗ sụp vừa khéo là chỗ xảy ra vấn đề trên bản vẽ.
CHƯƠNG 47 : TÔ THẠCH DIỄN XẢY RA CHUYỆN RỒI.
"Bây giờ tôi có thể đi đến vị trí này, đa phần là nhờ đề cử của anh và thầy Hoàng." Tô Dương Dương nói xong, chớp chớp mắt: " Chúng ta muốn xa cách lấy lòng lẫn nhau như vậy sao? Nói thử thu hoạch của anh khi ra nước ngoài."
"Thu hoạch quả thực không ít, thảo luận với chuyên gia kỹ thuật hàng đầu hiệu quả tăng cao không ít. Cũng có suy nghĩ mới về việc ứng phó thế nào với người có chỉ số tỉnh táo quá thấp. Trước mắt đã bắt đầu thực nghiệm lâm sàng ở bệnh viện nhân dân số một ở thành phố Thương rồi."
Tô Dương Dương gật gật đầu, phạm vi chỉ số tỉnh táo của con người là 3~15.
Tình huống bình thường là 15, 3 nghĩ là người bệnh vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Giá trị này luôn là thứ rất nhiều bác sĩ và chuyên gia muốn đột phá.
Giới y học không chỉ một lần muốn nghiên cứu phương thức ứng phó trong mức độ giai đoạn nguy hiểm chỉ số thanh tỉnh là 3~5, nhưng luôn không có được giải pháp.
"Mức độ thực hiện lớn không?" Tô Dương Dương hỏi.
"Trước mắt mà nói xem như có thể, quy mô, thiết bị, tư chất bác sĩ của bệnh viện số một đều không tệ, kinh phí cũng đủ, có thể kiên trì ba đến năm năm hẳn không có vấn đề."
"Đã như vậy, giáo sư anh đến bệnh viện số một không phải càng tốt sao, người như anh đến đâu đều sẽ được trọng dụng, ở bệnh viện Nhã Đức thực sự có chút mai một tài năng của anh."
"Câu này nếu để lãnh đạo bệnh viện nghe thấy thì không cho cô một roi là không được." Lý Chiêu hừ nói, lấy trong túi công văn ra hai quyển sổ: "Đây là sổ tôi làm, cô cầm về xem xem."
"Cảm ơn anh." Tô Dương Dương nhận sổ, hỏi: "Anh cho rằng một người không chịu nói chuyện, tâm trạng lên xuống không ổn định, có liên quan đến não không?"
"Chuyện này phải phân tích cụ thể trong tình huống cụ thể, ví dụ anh ta từng gặp chuyện gì, tuổi tác của anh ta, năng lực thừa nhận tâm lý, mức độ trí lực và phát triển cơ thể như thế nào, hoàn cảnh gia đình thế nào, vân vân, một dãy nguyên tố đều phải suy xét."
"Là tôi quá hấp tấp rồi."
"Bình thường mà nói, có chướng ngại về năng lực ngôn ngữ, hơn nửa là nguyên nhân tâm lý, kiểu bệnh nhân này chỉ có thể gia tăng sự quan tâm, từ từ dẫn dắt, thêm thuốc trị liệu thích hợp. Một số người có thể khỏi, một số không thể, còn phải xem ý trời."
"Lời này của anh giống như không nói."
"Sự thực là như vậy, không có cách nào." Lý Chiêu nhún nhún vai: "Đi làm việc đi, đừng để chủ nhiệm Hoàng nguyền rủa tôi khắp nơi."
Tô Dương Dương cầm sổ ra ngoài.
Cô biết tình huống của Tiểu Bảo không dễ chuyển biến tốt như vậy, từ mức độ quan tâm của Hàn Khải Uy với Tiểu Bảo, anh có thể mời đến bác sĩ và chuyên gia đương nhiên là người xuất sắc trong ngành.
Những người chuyên môn nghiên cứu bệnh tình của Tiểu Bảo đều không có phương án chữa trị hiệu quả, một người ngoài ngành như cô dựa vào chút tâm lý ôm chân Phật lấy may lại muốn giải quyết vấn đề.
Cô ngây thơ bao nhiêu?
Tô Dương Dương có chút trào phúng nghĩ, cảm thấy vẫn là gọi điện thoại cho mẹ già của cô hỏi thì tốt hơn.
Có lúc, quá cẩn thận ngược lại sẽ gia tăng áp lực tâm lý cho trẻ, dứt khoát học mẹ già tùy tiện như vậy khá tốt.
Ít nhất mẹ già cô nuôi cô nhiều năm như vậy, tâm lý vẫn rất khỏe mạnh.
Điện thoại vừa reo một tiếng, Lưu Mộc Miên đã nhận: "Tô Dương Dương, lúc làm việc lười biếng thích hợp sao?"
"Mẹ già, giọng mẹ sao vậy?" Tô Dương Dương phát hiện giọng mẹ già cô âm mũi rất nặng.
"Cảm rồi, đau đầu muốn chết. Có chuyện nói nhanh, có rắm mau thả, không có chuyện đừng làm phiền mẹ!" Lưu Mộc Miên không vui nói.
"Được, con lời ít ý nhiều. Lúc con nhỏ, mẹ đối xử với con thế nào?"
"Có con rẻ làm chỗ dựa rồi, muốn tính sổ với mẹ?"
Tô Dương Dương lườm nguýt: "Mẹ xem phim cung đấu quá nhiều đi. Con không phải muốn ở cùng Tiểu Bảo sao? Hỏi mẹ chút kinh nghiệm."
"Kinh nghiệm của mẹ cũng không có tác dụng. Lúc con nhỏ tình huống không giống Tiểu Bảo, ý kiến có thể cho con là trẻ con thông minh hơn con tưởng tượng, có thể cảm giác được ai yêu nó, ai chỉ đối phó với nó. Những chuyện khác con tự mày mò đi."
Lưu Mộc Miên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Dương Dương nghe tiếng máy bận đầu bên kia điện thoại, cạn lời.
Mẹ già thật là ngang ngược bá đạo như trước.
Xem ra tối nay phải về một chuyến.
***
Tan làm, Tô Dương Dương gửi tin nhắn cho Hàn Khải Uy, nói buổi tối cô về nhà ba mẹ ăn cơm xong thì sẽ trực tiếp lái xe về nhà.
Mua thức ăn ba mẹ thích nhất ở siêu thị gần đó, cô lên lầu.
Mở cửa, phát hiện bảy giờ tối, trong nhà lại không có chút ánh đèn.
Tô Dương Dương vừa thay giày ở sảnh, vừa gọi: "Ba già mẹ già, hai người có nhà không?"
Cả nửa ngày trôi qua, trên lầu mới truyền xuống giọng nói khàn khàn của Lưu Mộc Miên.
"Con ranh con này, về làm gì?"
"Còn không phải lo cho mẹ." Tô Dương Dương cầm hai túi đồ vào phòng bếp.
Lưu Mộc Miên từ từ xuống lầu.
Tô Dương Dương xoay người, nhìn thấy vẻ hốc hác không giấu được trên mặt Lưu Mộc Miên: "Mẹ già, mẹ không phải cảm sao? Sắc mặt khó coi như vậy."
"Mày cảm rồi sắc mặt có thể tốt?"
"Cũng phải, không tranh với người bệnh. Mẹ muốn ăn gì, hôm nay đầu bếp Tô xuống bếp, tùy ý mẹ gọi món."
"Tùy tiện làm chút đi. Mẹ không có khẩu vị."
"Dạ. Vậy mẹ lên nằm một chút đi, con làm xong gọi mẹ."
Lưu Mộc Miên đáp một tiếng, lê dép, lẹt xẹt lên lầu.
Tô Dương Dương nhớ tới biểu hiện và phản ứng hôm nay của Lưu Mộc Miên, cảm giác mẹ già cô đẩy cô ra ngoài, giống như không quá thích cô lúc này về nhà.
Mẹ già trước đây bị cảm cũng giấu cô, nhưng không lần nào ghét bỏ thế này.
Tô Dương Dương rửa nồi vo gạo, sau khi bắc bếp thì tim hộp thuốc.
"Mẹ già, con đo nhiệt độ cho mẹ. Nếu sốt, chúng ta đi bệnh viện khám."
Lưu Mộc Miên không có tinh thần để Tô Dương Dương muốn làm gì thì làm.
Tô Dương Dương kẹp cặp nhiệt độ dưới nách Lưu Mộc Miên, sau đó xuống lầu xử lý thức ăn.
Cô nấu bốn món một canh, đều là những món dễ tiêu hóa.
Sau khi thức ăn lên bàn, cũng không thấy Tô Thạch Diễn về nhà.
Tô Dương Dương nhíu mày, nhìn Lưu Mộc Miên vẫn không có tinh thần gì: "Bà Lưu Mộc Miên, mau khai báo, trong nhà xảy ra chuyện gì."
"Không có gì."
"Không có gì cái rắm! Mẹ còn như vậy, con sẽ phê bình mẹ. Sinh con gái là để chơi sao? Có chuyện giấu con có phải cảm thấy đặc biệt nghiện không?"
"Ừ, rất nghiện." Lưu Mộc Miên nghiêng nhìn cô, bình thản nói.
"Cho mẹ mười giây nói sự thật, nếu không đừng trách con bức cung." Tô Dương Dương nói, giơ tay kéo thức ăn đến trước mặt cô, một chút cũng không cho Lưu Mộc Miên.
Lưu Mộc Miên đặt đũa xuống: "Được, nói thì nói."
Tô Dương Dương im lặng nghe.
"Tòa nhà năm ngoái ba con thiết kế nửa tháng trước bị phong tỏa, hôm phong tỏa tòa nhà bị sập một nửa, chết và bị thương mười mấy người. Bây giờ chủ nhà bên kia làm loạn, đẩy trách nhiệm lên người ba con."
"Ba con là nhà thiết kế, chuyện phương diện thi công sao có thể liên quan đến ông?"
"Chúng ta cũng từng hoài nghi, tư pháp cũng vào cuộc rồi. Quả thực vật liệu phía thi công dùng không có vấn đề, chuyên gia xem bản thiết kế, nói là bản thiết kế ba con có vấn đề, thiết kế tường chịu lực không hợp lý, Bây giờ chỗ sụp vừa khéo là chỗ xảy ra vấn đề trên bản vẽ.
Bình luận facebook