Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
CHƯƠNG 24: THỬ VÁY CƯỚI
CHƯƠNG 24: THỬ VÁY CƯỚI
Cửa hàng đặt may váy cưới đã đóng cửa để chờ họ tới.
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa đi vào cửa hàng váy cưới đã hẹn trước liền bị bóng người nhỏ bé trên ghế sô pha thu hút ánh nhìn.
Tiểu Bảo trừng đôi mắt đen bóng lấp lánh, tức giận nhìn chằm chằm Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc muốn ăn đòn chủ động chạy tới trước mặt mình.
Tô Dương Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bảo dường như đã nhỏ hơn trước một chút.
Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi sô pha, đi tới bên cạnh Tô Dương Dương, duỗi cánh tay nhỏ ra ôm lấy chân cô.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng cọ vài cái trên quần cô.
Nhà thiết kế dẫn theo vài trợ lý đi tới nghênh đón: “Tổng Giám đốc Hàn , cô Tô , mời ngồi, lễ phục đã chuẩn bị xong, bây giờ có thử luôn không?”
Hàn Khải Uy nhàn nhạt gật đầu.
Bốn người trợ lý sau khi đi vào phía sau phòng thiết kế, không lâu sau liền đẩy một tủ trưng bày cỡ lớn ra.
Tủ trưng bày thủy tinh trong suốt có hai bộ lễ phục.
Phía trước là một bộ màu trắng, được làm từ vải lụa băng, dưới ánh đèn chiếu rọi trông như một dòng nước trong, cắt may vô cùng tỉ mỉ, vô cùng đẹp.
Phía sau là một bộ đồ theo phong cách Trung Quốc có mũ phượng đỏ được may rất tinh tế, đến từng chiếc lông vũ phượng hoàng phía trên đều tùy ý, trông rất sống động.
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy: “Tổng Giám đốc Hàn , hiệu suất của anh cũng quá cao đi.”
“Nhiều tiền quá cũng là một điều không tốt.” Hàn Khải Uy bày ra vẻ mặt hết cách, dáng vẻ đó thu hút người khác hơn bất cứ lúc nào.
Tô Dương Dương không tự giác nhìn đến ngây ngốc.
Hàn Khải Uy buồn cười vỗ vỗ má cô: “Đi thử xem có vừa người không, không vừa thì sửa lại.”
“Được.”
Tô Dương Dương dưới sự trợ giúp của hai người trợ lý liền đi thử váy cưới trước.
Chất liệu váy cưới vô cùng thoải mái, là kiểu bó rất sát vào người.
Khoảnh khắc Tô Dương Dương bước ra khỏi phòng thay đồ, đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hàn Khải Uy và tiểu Bảo mỗi người ngồi một góc sô pha, thấy cảnh cửa phòng thay đồ mở ra đều đồng loạt nhìn qua đó.
Khuôn mặt một lớn một nhỏ nhất thời sáng lên.
Tiểu Bảo đứng lên chạy về phía Tô Dương Dương, trong đôi mắt đen lánh sáng rực đều là sự vui vẻ, mừng rỡ.
Mặc dù thằng bé không nói gì, trên mặt cũng rất ít có biểu cảm nhưng diện mạo lại vô cùng đẹp, ăn mặc cũng không hề tầm thường khiến người khác rất có hảo cảm, đặc biệt là khi thằng bé để lộ ra vẻ trẻ con khiến tim người khác cũng không nhịn được mà mềm nhũn.
Hàn Khải Uy nhìn vẻ mặt đó của tiểu Bảo, biểu cảm cũng ôn hòa hơn một chút.
**
Vốn dĩ cho rằng thử váy cưới tương đối đơn giản nhưng thử hai bộ quần áo và đồ trang sức cũng mất gần ba tiếng.
Tiểu Bảo đã sớm nhàm chán mà ngủ gật trên sô pha.
Thay lại bộ quần áo ban đầu, Tô Dương Dương nhớ đến Hàn Khải Uy phải lái xe nên đi đến trước sô pha bế tiểu Bảo lên.
Tiểu Bảo trong lúc bị quấy rầy chỉ miễn cưỡng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy là Tô Dương Dương lại ngoan ngoãn nhắm mắt, tiếp tục ngủ ngon lành.
Hàn Khải Uy cầm túi xách của Tô Dương Dương đi sau hai người, sau đó giúp họ mở cửa xe.
Tô Dương Dương ngồi vào trong xe, nhớ đến dáng vẻ không ưa nhau của Hàn Khải Uy và tiểu Bảo khi nãy, nói: “Bên phía biệt thự hơi xa, hay là đêm nay để tiểu Bảo ngủ lại nhà tôi một đêm, xem xem thằng bé có thích nghi được không?”
Trong mắt Hàn Khải Uy lóe lên một vệt sáng, nhẹ giọng nói: “Được.”
“Quần áo thằng bé thì sao?”
“Anh gọi cho quản gia bảo ông ấy gửi hai bộ tới.”
Tô Dương Dương gật đầu, nói: “Có phải anh cảm thấy tôi quá mức không đợi được nữa muốn lấy lòng anh và tiểu Bảo rồi không?”
“Không thể chờ đợi được nữa?” Hàn Khải Uy buồn cười hỏi ngược lại: “Em đã là vợ anh rồi, anh rất vui khi em tiếp xúc nhiều với tiểu Bảo, hơn nữa thằng bé cũng rất thích em.”
“Hàn Khải Uy, tôi phát hiện tâm tư của tôi dường như dao động không đúng lắm. Rõ ràng là được cưới nhưng đến giờ tôi vẫn có cảm giác tôi không cẩn thận đã ôm đùi anh. Là do sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn giữa chúng ta tạo thành sao?”
“Vậy ngày mai anh sẽ cho người chuyển hết tiền của anh sang tên em, như vậy em sẽ không còn cảm thấy chênh lệch nữa.”
“Tôi nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng vậy.”
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn sau gáy anh một hồi, lười tiếp tục thảo luận với anh vấn đề này.
**
Lái xe tới dưới lầu nhà Tô Dương Dương, quản gia cũng đã đến rồi.
Thấy Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương từ trên xe xuống, ông ta liền lấy hai vali hành lý trẻ em từ cốp xe ra.
“Cậu chủ, mợ chủ, quần áo của cậu chủ nhỏ đều ở trong này.”
Tô Dương Dương bị cách gọi của quản gia làm cho sững sờ một chút, có hơi ngại ngùng cười: “Làm phiền ông rồi.”
“Đây là việc của tôi mà.”
Hàn Khải Uy đi tới xách hai vali nhỏ lên lầu, Tô Dương Dương cũng bế tiểu Bảo đi lên.
Lưu Mộc Miên mở cửa, nhìn thấy tiểu Bảo trong lòng Tô Dương Dương thì ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Đây là tiểu Bảo?”
“Vâng. Trong lúc chờ thử váy cưới thằng bé đã ngủ mất, hôm nay thằng bé sẽ ngủ ở đây trước, hy vọng không mang lại phiền phức cho bác trai bác gái ạ.” Hàn Khải Uy nói.
“Không đâu không đâu. Đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào đi.” Lưu Mộc Miên hạ thấp giọng, sợ đánh thức tiểu Bảo.
“Ba mẹ, hai người nói chuyện với Khải Uy trước đi, con bế tiểu Bảo vào giường đã.”
“Ừ ừ.”
Tô Dương Dương bế tiểu Bảo vào phòng cô, tiểu Bảo chỉ hơi cựa quậy một chút rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Tô Dương Dương ngồi bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bảo, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.
Trong phòng khách.
Hàn Khải Uy lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ trông tương tự thiếp mời, thái độ cung kính đưa cho Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn.
“Bác trai bác gái, đây là một vài ngày thích hợp tổ chức hôn lễ ba mẹ con đã mời người xem cho, hai bác xem xem ạ.”
Tô Thạch Diễn nhận lấy quyển sổ nhỏ, sau khi nhìn qua thì đưa cho Lưu Mộc Miên, hỏi: “Bên phía thông gia có vừa ý ngày nào chưa?”
“Ba mẹ con mời hai người quyết định ạ, chúng con đã cưới con gái bảo bối của hai người, ngày kết hôn ắt do hai người quyết định.”
Tô Thạch Diễn cũng không từ chối nữa: “Vậy quyết định ngày 29 đi, kết hôn xong chính là Nguyên Đán, như vậy nghỉ kết hôn và Nguyên Đán gộp lại sẽ lâu hơn một chút.”
“Vâng ạ.”
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nhìn quyển sổ nhỏ kia, trong lòng ngược lại không còn lo lắng nhiều nữa.
Kết hôn chớp nhoáng cũng không sao cả.
Chỉ cần gặp được gia đình và người tốt thì thời gian liền không quá quan trọng.
Từ trước đến nay, biểu hiện của Hàn Khải Uy và người nhà họ Hàn quả thực không có gì phải bắt bẻ.
Đến tiểu Bảo cũng đã có thể tiếp nhận Tô Dương Dương.
Người lớn có thể diễn kịch nhưng trẻ con thì không.
Tô Dương Dương nghe hết câu chuyện của ba người, trong lòng cũng không có gì dao động nhiều.
**
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương Dương tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cảm thấy trong ngực có một cái đầu nhỏ nhô lên.
Cô mở mắt phát hiện là tiểu Bảo, mới nhớ ra tối qua cô đã đưa tiểu Bảo về nhà.
“Bảo bối, chào buổi sáng.”
Tiểu Bảo cười híp mắt nhìn cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên mặt Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương một tay nâng mông nhỏ của tiểu Bảo, một tay vỗ sau lưng gầy yếu và mềm mại thằng bé.
Cô phát hiện, cô không phải vô cùng thích trẻ con nhưng lại chưa từng thấy phiền chán tiểu Bảo.
“Đã đói chưa?”
Tiểu Bảo dừng động tác cọ vào cổ Tô Dương Dương, nhẹ nhàng gật đầu.
CHƯƠNG 24: THỬ VÁY CƯỚI
Cửa hàng đặt may váy cưới đã đóng cửa để chờ họ tới.
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa đi vào cửa hàng váy cưới đã hẹn trước liền bị bóng người nhỏ bé trên ghế sô pha thu hút ánh nhìn.
Tiểu Bảo trừng đôi mắt đen bóng lấp lánh, tức giận nhìn chằm chằm Hàn Khải Uy.
Hàn Khải Uy nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc muốn ăn đòn chủ động chạy tới trước mặt mình.
Tô Dương Dương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bảo dường như đã nhỏ hơn trước một chút.
Tiểu Bảo nhảy xuống khỏi sô pha, đi tới bên cạnh Tô Dương Dương, duỗi cánh tay nhỏ ra ôm lấy chân cô.
Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn còn nhẹ nhàng cọ vài cái trên quần cô.
Nhà thiết kế dẫn theo vài trợ lý đi tới nghênh đón: “Tổng Giám đốc Hàn , cô Tô , mời ngồi, lễ phục đã chuẩn bị xong, bây giờ có thử luôn không?”
Hàn Khải Uy nhàn nhạt gật đầu.
Bốn người trợ lý sau khi đi vào phía sau phòng thiết kế, không lâu sau liền đẩy một tủ trưng bày cỡ lớn ra.
Tủ trưng bày thủy tinh trong suốt có hai bộ lễ phục.
Phía trước là một bộ màu trắng, được làm từ vải lụa băng, dưới ánh đèn chiếu rọi trông như một dòng nước trong, cắt may vô cùng tỉ mỉ, vô cùng đẹp.
Phía sau là một bộ đồ theo phong cách Trung Quốc có mũ phượng đỏ được may rất tinh tế, đến từng chiếc lông vũ phượng hoàng phía trên đều tùy ý, trông rất sống động.
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy: “Tổng Giám đốc Hàn , hiệu suất của anh cũng quá cao đi.”
“Nhiều tiền quá cũng là một điều không tốt.” Hàn Khải Uy bày ra vẻ mặt hết cách, dáng vẻ đó thu hút người khác hơn bất cứ lúc nào.
Tô Dương Dương không tự giác nhìn đến ngây ngốc.
Hàn Khải Uy buồn cười vỗ vỗ má cô: “Đi thử xem có vừa người không, không vừa thì sửa lại.”
“Được.”
Tô Dương Dương dưới sự trợ giúp của hai người trợ lý liền đi thử váy cưới trước.
Chất liệu váy cưới vô cùng thoải mái, là kiểu bó rất sát vào người.
Khoảnh khắc Tô Dương Dương bước ra khỏi phòng thay đồ, đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.
Hàn Khải Uy và tiểu Bảo mỗi người ngồi một góc sô pha, thấy cảnh cửa phòng thay đồ mở ra đều đồng loạt nhìn qua đó.
Khuôn mặt một lớn một nhỏ nhất thời sáng lên.
Tiểu Bảo đứng lên chạy về phía Tô Dương Dương, trong đôi mắt đen lánh sáng rực đều là sự vui vẻ, mừng rỡ.
Mặc dù thằng bé không nói gì, trên mặt cũng rất ít có biểu cảm nhưng diện mạo lại vô cùng đẹp, ăn mặc cũng không hề tầm thường khiến người khác rất có hảo cảm, đặc biệt là khi thằng bé để lộ ra vẻ trẻ con khiến tim người khác cũng không nhịn được mà mềm nhũn.
Hàn Khải Uy nhìn vẻ mặt đó của tiểu Bảo, biểu cảm cũng ôn hòa hơn một chút.
**
Vốn dĩ cho rằng thử váy cưới tương đối đơn giản nhưng thử hai bộ quần áo và đồ trang sức cũng mất gần ba tiếng.
Tiểu Bảo đã sớm nhàm chán mà ngủ gật trên sô pha.
Thay lại bộ quần áo ban đầu, Tô Dương Dương nhớ đến Hàn Khải Uy phải lái xe nên đi đến trước sô pha bế tiểu Bảo lên.
Tiểu Bảo trong lúc bị quấy rầy chỉ miễn cưỡng mở mắt ra, sau khi nhìn thấy là Tô Dương Dương lại ngoan ngoãn nhắm mắt, tiếp tục ngủ ngon lành.
Hàn Khải Uy cầm túi xách của Tô Dương Dương đi sau hai người, sau đó giúp họ mở cửa xe.
Tô Dương Dương ngồi vào trong xe, nhớ đến dáng vẻ không ưa nhau của Hàn Khải Uy và tiểu Bảo khi nãy, nói: “Bên phía biệt thự hơi xa, hay là đêm nay để tiểu Bảo ngủ lại nhà tôi một đêm, xem xem thằng bé có thích nghi được không?”
Trong mắt Hàn Khải Uy lóe lên một vệt sáng, nhẹ giọng nói: “Được.”
“Quần áo thằng bé thì sao?”
“Anh gọi cho quản gia bảo ông ấy gửi hai bộ tới.”
Tô Dương Dương gật đầu, nói: “Có phải anh cảm thấy tôi quá mức không đợi được nữa muốn lấy lòng anh và tiểu Bảo rồi không?”
“Không thể chờ đợi được nữa?” Hàn Khải Uy buồn cười hỏi ngược lại: “Em đã là vợ anh rồi, anh rất vui khi em tiếp xúc nhiều với tiểu Bảo, hơn nữa thằng bé cũng rất thích em.”
“Hàn Khải Uy, tôi phát hiện tâm tư của tôi dường như dao động không đúng lắm. Rõ ràng là được cưới nhưng đến giờ tôi vẫn có cảm giác tôi không cẩn thận đã ôm đùi anh. Là do sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn giữa chúng ta tạo thành sao?”
“Vậy ngày mai anh sẽ cho người chuyển hết tiền của anh sang tên em, như vậy em sẽ không còn cảm thấy chênh lệch nữa.”
“Tôi nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng vậy.”
Tô Dương Dương trừng mắt nhìn sau gáy anh một hồi, lười tiếp tục thảo luận với anh vấn đề này.
**
Lái xe tới dưới lầu nhà Tô Dương Dương, quản gia cũng đã đến rồi.
Thấy Hàn Khải Uy và Tô Dương Dương từ trên xe xuống, ông ta liền lấy hai vali hành lý trẻ em từ cốp xe ra.
“Cậu chủ, mợ chủ, quần áo của cậu chủ nhỏ đều ở trong này.”
Tô Dương Dương bị cách gọi của quản gia làm cho sững sờ một chút, có hơi ngại ngùng cười: “Làm phiền ông rồi.”
“Đây là việc của tôi mà.”
Hàn Khải Uy đi tới xách hai vali nhỏ lên lầu, Tô Dương Dương cũng bế tiểu Bảo đi lên.
Lưu Mộc Miên mở cửa, nhìn thấy tiểu Bảo trong lòng Tô Dương Dương thì ngạc nhiên một chút nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Đây là tiểu Bảo?”
“Vâng. Trong lúc chờ thử váy cưới thằng bé đã ngủ mất, hôm nay thằng bé sẽ ngủ ở đây trước, hy vọng không mang lại phiền phức cho bác trai bác gái ạ.” Hàn Khải Uy nói.
“Không đâu không đâu. Đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào đi.” Lưu Mộc Miên hạ thấp giọng, sợ đánh thức tiểu Bảo.
“Ba mẹ, hai người nói chuyện với Khải Uy trước đi, con bế tiểu Bảo vào giường đã.”
“Ừ ừ.”
Tô Dương Dương bế tiểu Bảo vào phòng cô, tiểu Bảo chỉ hơi cựa quậy một chút rồi lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Tô Dương Dương ngồi bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Bảo, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười.
Trong phòng khách.
Hàn Khải Uy lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ trông tương tự thiếp mời, thái độ cung kính đưa cho Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn.
“Bác trai bác gái, đây là một vài ngày thích hợp tổ chức hôn lễ ba mẹ con đã mời người xem cho, hai bác xem xem ạ.”
Tô Thạch Diễn nhận lấy quyển sổ nhỏ, sau khi nhìn qua thì đưa cho Lưu Mộc Miên, hỏi: “Bên phía thông gia có vừa ý ngày nào chưa?”
“Ba mẹ con mời hai người quyết định ạ, chúng con đã cưới con gái bảo bối của hai người, ngày kết hôn ắt do hai người quyết định.”
Tô Thạch Diễn cũng không từ chối nữa: “Vậy quyết định ngày 29 đi, kết hôn xong chính là Nguyên Đán, như vậy nghỉ kết hôn và Nguyên Đán gộp lại sẽ lâu hơn một chút.”
“Vâng ạ.”
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nhìn quyển sổ nhỏ kia, trong lòng ngược lại không còn lo lắng nhiều nữa.
Kết hôn chớp nhoáng cũng không sao cả.
Chỉ cần gặp được gia đình và người tốt thì thời gian liền không quá quan trọng.
Từ trước đến nay, biểu hiện của Hàn Khải Uy và người nhà họ Hàn quả thực không có gì phải bắt bẻ.
Đến tiểu Bảo cũng đã có thể tiếp nhận Tô Dương Dương.
Người lớn có thể diễn kịch nhưng trẻ con thì không.
Tô Dương Dương nghe hết câu chuyện của ba người, trong lòng cũng không có gì dao động nhiều.
**
Sáng sớm hôm sau.
Tô Dương Dương tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, cảm thấy trong ngực có một cái đầu nhỏ nhô lên.
Cô mở mắt phát hiện là tiểu Bảo, mới nhớ ra tối qua cô đã đưa tiểu Bảo về nhà.
“Bảo bối, chào buổi sáng.”
Tiểu Bảo cười híp mắt nhìn cô, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên mặt Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương một tay nâng mông nhỏ của tiểu Bảo, một tay vỗ sau lưng gầy yếu và mềm mại thằng bé.
Cô phát hiện, cô không phải vô cùng thích trẻ con nhưng lại chưa từng thấy phiền chán tiểu Bảo.
“Đã đói chưa?”
Tiểu Bảo dừng động tác cọ vào cổ Tô Dương Dương, nhẹ nhàng gật đầu.
Bình luận facebook