Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 30
"Sao lại thế này?"
“Một lượng lớn hàng hóa của chúng ta bị cảnh sát thu rồi."
Trên mặt của Ám Dạ Tuyệt cũng không có lộ ra vẻ mặt chăm chú, căn bản là không để trong lòng đống hàng bị tổn thất này. Khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc thoáng hiện chút mỉa mai, "Anh ta thiếu kiên nhẫn, bắt đầu hành động rồi."
“Tuyệt thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nhàn nhạt mà phun ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."
"Yên lặng xem xét? Vậy chẳng phải là cái gì cũng không làm, như vậy có vẻ như chúng ta quá hèn nhát rồi không?" Trong lòng Lăng Phong Ngãi tràn đầy lửa giận, đương nhiên là thiếu kiên nhẫn.
"Yên tâm ——" Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, đôi mắt hàm chứa ý cười thoáng hiện ánh sáng tà mị, "Muốn đấu với tôi chỉ có một kết cục —— tự tìm cái chết!"
***************************
"Người phụ nữ kia, cô đứng lên cho tôi!" Mộ Trần Tuyết vọt vào phòng, xốc hết chăn của Nguyệt Tiêm Ảnh lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn đang ngủ say đột nhiên cảm thấy lành lạnh, xoa xoa đôi mắt lim dim đứng lên, nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, trên mặt trang điểm đậm tỏ ra hận ý và khinh thường.
"Có chuyện gì sao? Tôi muốn ngủ, có thể chờ tôi tỉnh lại hay không. . . . . ."
"Bốp ——" không đợi Nguyệt Tiêm Ảnh nói hết lời, Mộ Trần Tuyết trợn mắt đang bốc lửa, cánh tay mảnh khảnh ra sức vung lên, bàn tay vung lên nặng nề đánh vào trên gương mặt Nguyệt Tiêm Ảnh.
Đột nhiên có sức đánh mạnh mẽ làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh trở tay không kịp, cô bị đánh cho té ngã ở trên giường, bên tai truyền đến một trận ù ù, trên gương mặt liền có cảm giác đau đớn.
"Cô . . . . . Cô lại dám đánh tôi?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó có thể tin mà nhìn vẻ mặt cao ngạo ngang tàn của Mộ Trần Tuyết giả.
Nguyệt Tiêm Ảnh từ nhỏ đến lớn, tuy trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên. Cô gái trước mắt này, chiếm lấy tên của cô cũng không nói, lại còn dám đánh cô, sao Nguyệt Tiêm Ảnh có thể chịu được uất ức như vậy. Cô nhảy dựng lên, đánh về phía cô ta.
Rất nhanh, hai nữ nhân xoắn xuýt quấn quanh nhau. Động tác của phụ nữ đơn giản là dùng tay cào nắm, dùng chân đá, còn lại chính là liều mạng túm tóc đối phương.
"Đúng! Tôi đánh cô, ai kêu cô quyến rũ Tuyệt của tôi ——" Mộ Trần Tuyết muốn túm tóc của cô, lại phát hiện tóc của Nguyệt Tiêm Ảnh quá ngắn, liền đổi chiêu dùng tay cào, cô ta thật hối hận không cắt móng tay thật thô, một cái cào có thể ra rất nhiều máu.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không nhún nhường, mĩm cười nói: "Từ khi nào Tuyệt thiếu là của cô, thật là buồn cười, chính bản thân cô còn là đồ giả mạo, Mộ Trần Tuyết giả ——"
Tóc của cô ta rất dài, vừa vặn để Nguyệt Tiêm Ảnh nắm trong tay, nắm chặt đến cô ta kêu la oa oa.
"Cô nói bậy, tôi là vị hôn thê của Tuyệt, còn cô nhiều nhất chỉ là tình nhân của hắn!" Mộ Trần Tuyết hổn hển mà quát Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Cô có biết đầu năm nay thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm hay không. . . . . . Nói như thế nào, thì ở trong lòng Ám Dạ Tuyết tôi cũng quan trọng hơn so với cô!"
"Dừng tay!" Ở cửa bỗng dưng truyền đến một tiếng quát lớn.
Giống như một tiếng sét kinh trời động đất rất có sức uy hiếp, Nguyệt Tiêm Ảnh và Mộ Trần Tuyết chợt ngẩn ra, tuy không cam lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
Giờ phút này, quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh hỗn độn, áo ngủ bị kéo xuống lộn xộn, rất miễn cưỡng ở trên thân thể cô, che khuất những vị trí quan trọng. Tóc rối tung giống như rơm rạ, bên phải gò má vừa đỏ vừa sưng, khóe miệng bật ra tơ máu đỏ sẫm.
Đương nhiên, Mộ Trần Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu tóc dài rối loạn thật giống như bị điện giật, quần áo trên người vừa bị kéo cúc áo xuống, vừa bị xé rách một mảnh vải.
“Các người đang làm cái gì?" Đôi mắt thâm thúy phụt ra ngọn lửa phẫn nộ lạnh rét.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chu mỏ nhẹ giọng nói thầm: "Hai người phụ nữ vì anh mà đánh nhau thì nên cảm thấy vinh dự mới đúng, thật là, tức giận cái gì?"
"Hu oa hu oa. . . . . ." Mộ Trần Tuyết kéo khóe miệng, bắt đầu gào khóc, đương nhiên là cái loại khóc này rõ ràng là có tiếng sấm không có hạt mưa, cô ta di duyển bước nhỏ hoa sen tới cạnh Ám Dạ Tuyệt, hai tay mở ra, một nắm tóc màu nây, "Tuyệt, anh xem, đây đều là cái người phụ nữ chanh chua kia lôi xuống, cô ta còn đánh em. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết quyết định kẻ ác cáo trạng trước, khóc la kể rõ tội ác của Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Đủ rồi!" Ám Dạ Tuyệt không có tâm tư nghe cái này, trừng mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, đôi mắt sắc bén chuyển hướng nhìn Mộ Trần Tuyết, "Sao em ở trong này?"
"Em. . . . . ." Bị Ám Dạ Tuyệt hù dọa như vậy, cô ta ngừng khóc, "Em. . . . . ." Em một hồi lâu cũng không nói ra một câu lấy cớ.
"Không phải tôi đã nói, không cho phép ai bước vào phòng tôi!" Đôi mắt lạnh lẽo phóng túng của Ám Dạ Tuyệt dừng trên người cô ta, chầm chậm gằn từng tiếng nói.
"Vậy vì sao cô ta có thể?" Mộ Trần Tuyết chỉ ngón tay màu xanh nhạt về phía Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trước kia cho rằng Ám Dạ Tuyệt là đồng tính, cô ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh là con gái, vậy chẳng phải là Ám Dạ Tuyệt trắng trợn nuôi phụ nữ dưới mắt cô ta sao!
Vậy sau này cô ta còn có địa vị gì đáng nói chứ?
Không được! Cô ta rất bực bội, cho nên mới kích động mà xông tới muốn cho Nguyệt Tiêm Ảnh biết tay, nhưng mà người phụ nữ này không hề đơn giản, không hề giống như bên ngoài của cô .
"Cô ấy và em khác nhau!"
"Có cái gì khác nhau? Không phải cô ta là tình nhân của anh, công cụ phát tiết của anh sao, người đê hèn thấp kém như vậy có thế vào phòng của anh, em đây vị hôn thê của anh vì sao lại không được?" Mộ Trần Tuyết cũng bất chấp Ám Dạ Tuyệt sẽ tức giận hay không, nói ra toàn bộ nhưng gì ở trong lòng, "Nếu anh cần phụ nữ, em cũng có thể a, Tuyệt, em đã trưởng thành, không phải trẻ con nửa. . . . . ."
Chứa đầy uất uất đến mức cái mũi của Mộ Trần Tuyết chua xót, nước mắt tuôn rơi xuống.
Ám Dạ Tuyệt đưa tay kéo cô ta lại, lau chùi hết nước mắt trên mặt cô ta, "Chính là vì em không đê hèn thấp kém, cho nên tôi không thể thương tổn em, muốn bảo vệ em thật tốt. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết nghẹn ngào hỏi: "Anh sẽ lấy em, không phải cô ta có phải không, sẽ không thay đổi?"
"Đương nhiên!" Ám Dạ Tuyệt không suy nghĩ, nói ra.
"Đứa nhỏ ngốc, trong đầu của em suy nghĩ cái gì? Căn bản cô ta không là cái gì , cảm giác tươi mới qua đi, tự nhiên sẽ không có vị trí cho cô ta nửa. Em là vợ mà tôi chọn, trước sau cũng là em."
Xưng hộ đứa nhỏ ngốc vô cùng thân thiết như vậy, lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt dịu dàng với cô ta như vậy.
Mộ Trần Tuyết đạt được mục đích, lập tức vui vẻ ra mặt, chu miệng lên, "Nhưng mà. . . . . . Cô ta ức hiếp em!"
“Một lượng lớn hàng hóa của chúng ta bị cảnh sát thu rồi."
Trên mặt của Ám Dạ Tuyệt cũng không có lộ ra vẻ mặt chăm chú, căn bản là không để trong lòng đống hàng bị tổn thất này. Khuôn mặt tuấn tú giống như đao khắc thoáng hiện chút mỉa mai, "Anh ta thiếu kiên nhẫn, bắt đầu hành động rồi."
“Tuyệt thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nhàn nhạt mà phun ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."
"Yên lặng xem xét? Vậy chẳng phải là cái gì cũng không làm, như vậy có vẻ như chúng ta quá hèn nhát rồi không?" Trong lòng Lăng Phong Ngãi tràn đầy lửa giận, đương nhiên là thiếu kiên nhẫn.
"Yên tâm ——" Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, đôi mắt hàm chứa ý cười thoáng hiện ánh sáng tà mị, "Muốn đấu với tôi chỉ có một kết cục —— tự tìm cái chết!"
***************************
"Người phụ nữ kia, cô đứng lên cho tôi!" Mộ Trần Tuyết vọt vào phòng, xốc hết chăn của Nguyệt Tiêm Ảnh lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh vốn đang ngủ say đột nhiên cảm thấy lành lạnh, xoa xoa đôi mắt lim dim đứng lên, nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, trên mặt trang điểm đậm tỏ ra hận ý và khinh thường.
"Có chuyện gì sao? Tôi muốn ngủ, có thể chờ tôi tỉnh lại hay không. . . . . ."
"Bốp ——" không đợi Nguyệt Tiêm Ảnh nói hết lời, Mộ Trần Tuyết trợn mắt đang bốc lửa, cánh tay mảnh khảnh ra sức vung lên, bàn tay vung lên nặng nề đánh vào trên gương mặt Nguyệt Tiêm Ảnh.
Đột nhiên có sức đánh mạnh mẽ làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh trở tay không kịp, cô bị đánh cho té ngã ở trên giường, bên tai truyền đến một trận ù ù, trên gương mặt liền có cảm giác đau đớn.
"Cô . . . . . Cô lại dám đánh tôi?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó có thể tin mà nhìn vẻ mặt cao ngạo ngang tàn của Mộ Trần Tuyết giả.
Nguyệt Tiêm Ảnh từ nhỏ đến lớn, tuy trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng bị ai đánh, hôm nay là lần đầu tiên. Cô gái trước mắt này, chiếm lấy tên của cô cũng không nói, lại còn dám đánh cô, sao Nguyệt Tiêm Ảnh có thể chịu được uất ức như vậy. Cô nhảy dựng lên, đánh về phía cô ta.
Rất nhanh, hai nữ nhân xoắn xuýt quấn quanh nhau. Động tác của phụ nữ đơn giản là dùng tay cào nắm, dùng chân đá, còn lại chính là liều mạng túm tóc đối phương.
"Đúng! Tôi đánh cô, ai kêu cô quyến rũ Tuyệt của tôi ——" Mộ Trần Tuyết muốn túm tóc của cô, lại phát hiện tóc của Nguyệt Tiêm Ảnh quá ngắn, liền đổi chiêu dùng tay cào, cô ta thật hối hận không cắt móng tay thật thô, một cái cào có thể ra rất nhiều máu.
Nguyệt Tiêm Ảnh cũng không nhún nhường, mĩm cười nói: "Từ khi nào Tuyệt thiếu là của cô, thật là buồn cười, chính bản thân cô còn là đồ giả mạo, Mộ Trần Tuyết giả ——"
Tóc của cô ta rất dài, vừa vặn để Nguyệt Tiêm Ảnh nắm trong tay, nắm chặt đến cô ta kêu la oa oa.
"Cô nói bậy, tôi là vị hôn thê của Tuyệt, còn cô nhiều nhất chỉ là tình nhân của hắn!" Mộ Trần Tuyết hổn hển mà quát Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Cô có biết đầu năm nay thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm hay không. . . . . . Nói như thế nào, thì ở trong lòng Ám Dạ Tuyết tôi cũng quan trọng hơn so với cô!"
"Dừng tay!" Ở cửa bỗng dưng truyền đến một tiếng quát lớn.
Giống như một tiếng sét kinh trời động đất rất có sức uy hiếp, Nguyệt Tiêm Ảnh và Mộ Trần Tuyết chợt ngẩn ra, tuy không cam lòng, nhưng vẫn buông lỏng tay ra.
Giờ phút này, quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh hỗn độn, áo ngủ bị kéo xuống lộn xộn, rất miễn cưỡng ở trên thân thể cô, che khuất những vị trí quan trọng. Tóc rối tung giống như rơm rạ, bên phải gò má vừa đỏ vừa sưng, khóe miệng bật ra tơ máu đỏ sẫm.
Đương nhiên, Mộ Trần Tuyết cũng không tốt hơn bao nhiêu, đầu tóc dài rối loạn thật giống như bị điện giật, quần áo trên người vừa bị kéo cúc áo xuống, vừa bị xé rách một mảnh vải.
“Các người đang làm cái gì?" Đôi mắt thâm thúy phụt ra ngọn lửa phẫn nộ lạnh rét.
Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chu mỏ nhẹ giọng nói thầm: "Hai người phụ nữ vì anh mà đánh nhau thì nên cảm thấy vinh dự mới đúng, thật là, tức giận cái gì?"
"Hu oa hu oa. . . . . ." Mộ Trần Tuyết kéo khóe miệng, bắt đầu gào khóc, đương nhiên là cái loại khóc này rõ ràng là có tiếng sấm không có hạt mưa, cô ta di duyển bước nhỏ hoa sen tới cạnh Ám Dạ Tuyệt, hai tay mở ra, một nắm tóc màu nây, "Tuyệt, anh xem, đây đều là cái người phụ nữ chanh chua kia lôi xuống, cô ta còn đánh em. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết quyết định kẻ ác cáo trạng trước, khóc la kể rõ tội ác của Nguyệt Tiêm Ảnh.
"Đủ rồi!" Ám Dạ Tuyệt không có tâm tư nghe cái này, trừng mắt nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, đôi mắt sắc bén chuyển hướng nhìn Mộ Trần Tuyết, "Sao em ở trong này?"
"Em. . . . . ." Bị Ám Dạ Tuyệt hù dọa như vậy, cô ta ngừng khóc, "Em. . . . . ." Em một hồi lâu cũng không nói ra một câu lấy cớ.
"Không phải tôi đã nói, không cho phép ai bước vào phòng tôi!" Đôi mắt lạnh lẽo phóng túng của Ám Dạ Tuyệt dừng trên người cô ta, chầm chậm gằn từng tiếng nói.
"Vậy vì sao cô ta có thể?" Mộ Trần Tuyết chỉ ngón tay màu xanh nhạt về phía Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trước kia cho rằng Ám Dạ Tuyệt là đồng tính, cô ta thua tâm phục khẩu phục. Nhưng Nguyệt Tiêm Ảnh là con gái, vậy chẳng phải là Ám Dạ Tuyệt trắng trợn nuôi phụ nữ dưới mắt cô ta sao!
Vậy sau này cô ta còn có địa vị gì đáng nói chứ?
Không được! Cô ta rất bực bội, cho nên mới kích động mà xông tới muốn cho Nguyệt Tiêm Ảnh biết tay, nhưng mà người phụ nữ này không hề đơn giản, không hề giống như bên ngoài của cô .
"Cô ấy và em khác nhau!"
"Có cái gì khác nhau? Không phải cô ta là tình nhân của anh, công cụ phát tiết của anh sao, người đê hèn thấp kém như vậy có thế vào phòng của anh, em đây vị hôn thê của anh vì sao lại không được?" Mộ Trần Tuyết cũng bất chấp Ám Dạ Tuyệt sẽ tức giận hay không, nói ra toàn bộ nhưng gì ở trong lòng, "Nếu anh cần phụ nữ, em cũng có thể a, Tuyệt, em đã trưởng thành, không phải trẻ con nửa. . . . . ."
Chứa đầy uất uất đến mức cái mũi của Mộ Trần Tuyết chua xót, nước mắt tuôn rơi xuống.
Ám Dạ Tuyệt đưa tay kéo cô ta lại, lau chùi hết nước mắt trên mặt cô ta, "Chính là vì em không đê hèn thấp kém, cho nên tôi không thể thương tổn em, muốn bảo vệ em thật tốt. . . . . ."
Mộ Trần Tuyết nghẹn ngào hỏi: "Anh sẽ lấy em, không phải cô ta có phải không, sẽ không thay đổi?"
"Đương nhiên!" Ám Dạ Tuyệt không suy nghĩ, nói ra.
"Đứa nhỏ ngốc, trong đầu của em suy nghĩ cái gì? Căn bản cô ta không là cái gì , cảm giác tươi mới qua đi, tự nhiên sẽ không có vị trí cho cô ta nửa. Em là vợ mà tôi chọn, trước sau cũng là em."
Xưng hộ đứa nhỏ ngốc vô cùng thân thiết như vậy, lần đầu tiên Ám Dạ Tuyệt dịu dàng với cô ta như vậy.
Mộ Trần Tuyết đạt được mục đích, lập tức vui vẻ ra mặt, chu miệng lên, "Nhưng mà. . . . . . Cô ta ức hiếp em!"
Bình luận facebook