-
Chương 446-450
Chương 446
Dù là hoại tử cũng không nhanh thế được!
“Vết thương không thể tới mức hoại tử.”
Hồ Cửu nhìn kỹ biểu hiện của thuốc này.
“Chỗ bị thương có chút bất thường.”
“Mau đưa hắn tới khu nghiên cứu, nói đám người bên đó, Long chủ muốn họ nghiên cứu ra thuốc phá giải, càng sớm càng tốt. Tránh trường hợp không thể ngăn được số thuốc đã di chuyển kia.”
Hồ Cửu nhìn hiện trạng bầy nhầy trước mặt cũng biết không thể hỏi gì, mà tên Tuệ kia vì quá đau đớn sau khi hết thuốc cũng không có khả năng phản ứng, chỉ kéo dài hơi tàn.
“Cũng tạm chữa trị cho hắn một chút.”
“Vâng.”
Nói xong Hồ Cửu quay về phía trên, vào phòng họp kín, muốn xem bản đồ toàn khu phía Đông này.
Đường di chuyển bom, đường có thể vận chuyển thuốc. Đường đi ra vào, còn có các đường của bọn buôn lậu có thể đi vào.
Bạch Long tự tin như vậy thì chắc chắn có hậu chiêu, ông ta cũng sẽ lường được chuyện mọi thứ thất bại.
Bản thân ông ta cũng có một đường mà lui.
Hồ Cửu chính là muốn tự tay cắt đứt con đường này.
“Từ Chấn Nam!”
“Vâng.”
“Gần đây, phương Đông có xuất hiện nhóm buôn lậu nào không?”
Từ Chấn Nam nghe Hồ Cửu hỏi bất chợt thì nhất thời chưa nghĩ ra, ngẫm một chút thì quả thực gần đây cảnh sát có theo dõi một đường dây buôn lậu lớn.
Còn nhờ phía quân đội hỗ trợ, chỉ là khi phát hiện cũng chỉ có vài tép thuốc lá lậu mà thôi.
“Cũng có, nhưng theo dõi thì chỉ là một số tép thuốc lá.”
“Cung đường như thế nào?”
Hồ Cửu cảm thấy nghi hoặc hỏi.
Từ Chân Nam nhanh chóng bước lên vẽ ra cung đường buôn lậu mà cảnh sát đã điều tra được.
“Thật hoàn hảo!”
Cung đường này chính là dùng gốc cây mục, nhét thuốc vào sao đó lăn từ thượng nguồn ra cửa biển.
“Nội gián đến lúc cần thanh trừ!”
Hồ Cửu cười mỉm rồi nói.
“Là tôi trông coi thuộc hạ không tốt, xin Chiến thần hãy trách phạt.”
Nhìn Hồ Cửu, Từ Chấn Nam khom lưng nói.
“Thanh trừng đi! Đến lúc quét sạch rồi.”
Hồ Cửu bây giờ không còn cảm thấy điều gì là quan trọng nữa.
Chỉ có thể tạo ra một nơi an yên cho anh cùng người vợ của mình là đủ, mọi thứ khác anh không muốn phải bận lòng nữa.
“Vâng.”
Từ Chấn Nam biết để nội gián ở trong nội bộ chính là do anh ta quản lý không nghiêm.
Nhanh chóng diệt tận gốc chính là chuyện cần làm.
Từ Chấn Nam gấp gáp quay về quân doanh.
“Hữu Thủ, có thể chúng ta nên đến chỗ cánh cửa được rồi.”
Hồ Cửu chợt mỉm cười, chẳng phải Bạch Long cũng muốn tới cánh cửa đó sao.
Tốt thôi!
Gặp nhau và giải quyết tại đây là tốt nhất.
Có đôi khi cần đối mặt.
Khi Hồ Cửu đi ra đại sảnh, Bạch Thố đã chờ ở đó rồi, cô đã được chăm sóc một chút, tinh thần cũng ổn hơn.
Cô muốn chờ Hồ Cửu, thật sự cô vô cùng mong đợi thái độ của Hồ Cửu.
Lúc này, Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Thố, tâm trạng lại vô cùng khó chịu, anh không biết lấy tâm thế gì nói chuyện với cô, cũng không biết nên đối xử thế nào?
“Anh Hồ Cửu…”
Bạch Thố nhanh chóng đi tới trước Hồ Cửu.
Chương 447
Nhưng theo quán tính, anh lùi lại một chút, tỏ rõ thái độ muốn tránh né.
Chỉ là nhìn như vậy Bạch Thố không biết làm sao, cho rằng Hồ Cửu vẫn không muốn dính dáng tới cô, gương mặt cô có chút thất vọng.
Nhưng vẫn là sự chấp nhận!
Bạch Thố lùi lại, cúi đầu, như muốn nhường đường cho anh đi.
“Nếu như… Bạch Long phải chết! Tôi sẽ xem em là em gái mà chăm sóc.”
Hồ Cửu nói xong rồi bước đi.
Nghe được cha mình sẽ chết, Bạch Thố có chút rối loạn, vô tình níu tay Hồ Cửu.
Nhưng có lẽ anh cũng còn sự bài xích sâu trong thâm tâm, cho nên theo quán tính tránh né lần nữa.
“Anh… có thể tha cho cha em một mạng… được không?”
Nhìn bàn tay trống rỗng, Bạch Thố dự cảm không lành.
“Không thể!”
Giọng nói lạnh nhạt của Hồ Cửu vang lên, cả Túc Trì, Hữu Thủ, cùng Từ Chấn Nam, Thanh Ngũ đều bất ngờ.
Vẫn biết Chiến thần trước giờ không lộ biểu cảm, chỉ là với Bạch Thố, có lẽ gay gắt quá mức.
Hồ cửu đi thẳng ra ngoài, mà Túc Trì lúc này mới tiến gần Bạch Thố.
“Nếu có thể, cô nên về núi Hàng, ít nhất cũng an yên một đời.”
Anh ta chỉ là thực tâm quan tâm muốn điều tốt cho Bạch Thố.
“Còn có thể sao?”
Ánh mắt vô hồn của Bạch Thố càng làm Túc Trì đau lòng.
Nhưng dù đau lòng thì sao chứ?
Cũng không thể khác đi!
Bạch Long nếu như không thể quay đầu chỉ có thể có một hậu quả!
Chính là cái chết!
Bạch Thố chỉ có thể lựa chọn.
Hữu Thủ lúc này chạy nhanh theo Hồ Cửu.
“Anh… có chuyện?”
Hữu Thủ dè dặt hỏi.
“Tôi mệt mỏi.”
Khi chuẩn bị lên xe, Hồ Cửu nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
…
Hữu Thủ không biết phải nói gì.
Lúc này, Từ Chấn Nam từ bên trong chạy ra ngoài vẻ mặt gấp gáp.
“Tìm ra rồi…”
“Bạch Long dùng đường buôn lậu để di chuyển thuốc…Hắn cho người vận chuyển theo đường suối. Suối này dẫn tới một con sông lớn ở vùng đồng bằng, từ đó ra cửa biển…”
Từ Chấn Nam ngắn gọn thuật lại chi tiết.
Bạch Long này quá thông minh, khó vậy mà ông ta cũng nghĩ ra.
“Hừ… xem như ông ta có bản lĩnh.”
Nghe Từ Chấn Nam báo cáo, Hồ Cửu có chút suy nghĩ.
“Trong suốt quá trình đó, Bạch Long có lộ diện?”
“Thưa Chiến thần, không có.”
Từ Chấn Nam suy nghĩ lại thì trả lời ngay.
“Vậy làm sao cậu biết đó là thuốc của Bạch Long?”
“Phía cảnh sát cùng đội điều tra đã xác nhận, số thuốc còn ở suối khá nhiều, còn có một số được vớt lên thuyền ở cửa sông.”
Từ Chấn Nam hơi nhíu mày, quả thật có chút bất thường, lẽ ra Bạch Long nên có mặt mới phải.
“Cảnh sát biển cũng đã bắt giữ một số tàu thuyền chứa loại thuốc này.”
“Chắc chắn vẫn còn, tiếp tục cho người tra đi.”
Hồ Cửu nghe xong thì chắc chắn, đây không phải con đường vận chuyển duy nhất, cũng chưa phải tất cả.
“Tốt nhất nên tìm ra cơ sở nghiên cứu sản xuất, san bằng nó đi, đảm bảo không còn sót cái nào.”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
Chương 448
‘Vâng.”
Từ Chấn Nam nghiêm chỉnh tuân lệnh.
“Ngài vẫn đi tới Nam Sơn?”
“Bạch Long ở đó!”
Nhìn mọi người, Hồ Cửu khẳng định.
Là người Bạch gia, Bạch Long thừa biết cánh cửa kia có ý nghĩa gì, nếu không tới đó kịp lúc, thì phải chờ đợi đến chu kỳ tiếp theo.
“Lên xe rồi nói tiếp.”
Hồ Cửu nhìn đồng hồ, cảm thấy không kịp.
“Vâng.”
Mọi người đều lên xe, chờ nghe phân phó tiếp theo từ Hồ Cửu.
Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, tuy không rõ tại sao, nhưng từ Hồ Cửu bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng nhất.
“Liên lạc Lão Lý, để ông ta chèn ép Thẩm gia một chút, đưa Thẩm Lương tới gặp tôi đi!”
“Trần gia, Hồ gia, Vinh gia… nên đổi rồi. Bọn họ không xứng!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nghe giọng điệu của Hồ Cửu, mọi người vô cùng ớn lạnh, kia như tu la từ địa ngục trỗi dậy vậy.
Không một ai dám thắc mắc.
“Thẩm Thanh Hương dùng Mộc Thúy Lan là con cờ… Vậy để cô ta quỳ xuống mà cầu xin Dung Vị đi. Thẩm Thanh Hương kia cứ giữ mạng đó, tôi sẽ xử lý sau.”
Hồ Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.
Nhưng lần nãy giống như là một đi không trở lại, đây là giao phó sao?
“Cô Lục bên kia… hay là tôi đưa cô ấy đi cùng Ngài.”
Hữu Thủ có chút ý kiến.
Dù sao Lục Thạc cũng là người mà Hồ Cửu quan tâm, để Lục Thạc đi theo cùng đồng sinh cộng khổ không có gì không được.
“Không thể!”
Hồ Cửu nhíu mày.
“Bên Vinh gia, để ý gia đình Vinh Thúy Hà một chút, chiếu cố cô ấy cùng gia đình đi. Đừng để Vinh gia ảnh hưởng tới họ.”
“Còn Lục Thạc…”
“Tôi sẽ tự nói chuyện với cô ấy.”
Hồ Cửu nhắm mắt lại không muốn nói nữa.
Mọi người nhìn nhau, biết là Hồ Cửu cần tĩnh tâm.
Ai làm việc người đó liên tục liên hệ đến những người ở các thành phố, tỉnh khác, thậm chí thế lực của Long chủ.
Dù là hắc bạch gì đó, cũng sau một đêm đều sôi động hẳn lên, không biết người đứng sau là ai nhưng lại xoay chuyển được cục diện Chính trị cùng thế giới ngầm.
Đây là quá bá đạo.
Mà chủ tịch Ôn bên Ban Chính trị lúc này đứng ngồi không yên.
“Hừ, tên Bạch Long kia nghĩ Chiến thần ngu ngốc sao? Nếu tôi bị sờ đến thì các người cũng không yên.”
Ông ta tức giận vô cùng quát thẳng vào mặt gia chủ của Trần gia.
Đúng vậy!
Trần gia đứng về phía Chủ tịch Ôn cũng không chọn Lão Lý, mà đây chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất của bọn họ.
Trần Nghĩa hơi cúi đầu, lựa chọn chủ tịch Ôn chính là vợ ông Thẩm Thanh Hương khuyên nhủ.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì ông có hơi hối hận, Lão Lý bên kia tuy vẫn là chưa có động tĩnh nhưng nhìn xem.
Người nào theo Lão Lý hiện tại không lên chức cũng có vị trí ổn định, mà bọn họ cũng chưa từng thấy Lão Lý mắng ai.
Với Chủ tịch Ôn này…
Cái gì cũng không nói, chỉ có mắng chửi trút giận là hay ho.
Chương 449
“Trần gia chủ, ông xem sử dụng thực lực của Thẩm gia cùng Trần gia ông, hỗ trợ Bạch Long một chút đi.”
Chủ tịch Ôn nhíu mày một chút.
Ông ta cùng Bạch Long đã nhiều năm hợp tác, ông cho hắn ta nhiều lợi ích khác biệt, chỉ là không cho phép hắn mò vào giới chính trị.
Mà Bạch Long bên này cũng không phụ lòng ông ta, nghiên cứu được một loại thuốc có thể tăng sức chiến đấu.
Cứ như vậy thế lực của Chiến thần sẽ giảm đi, ảnh hưởng tiềm lực của ông ta tăng lên.
Chỉ là tên Bạch Long kia thế nào lại gây với Chiến thần, giờ thì tốt rồi căn cứ ở Làng Sen cũng mất.
Giờ Chiến thần truy tới nguồn gốc bom, số thuốc sinh học kia lại không biết ở đâu.
Mà Bạch Long lại còn ra yêu cầu với ông ta phải đảm bảo an toàn cho hắn một đường tới Nam Sơn.
“Nhưng… Bạch Long kia đã bị Chiến thần truy nã… làm sao…”
Gì chứ? Trần gia cùng Thẩm gia là gì chứ?
Có thể đối đầu Chiến thần sao?
Ban đầu ông ta còn không biết Lão Lý là người Chiến thần, còn cảm thấy Lão Lý căn cơ không tốt.
Nhưng trong thời gian chưa đầy một tháng, gia tộc họ Lý lại nổi lên như cồn, đừng nói là nhà giàu mới nổi, mà nhà họ Lý này cứ như có căn cơ sẵn, vững không gì bằng.
Ngay cả Chủ tịch Ôn này cũng vài phần né tránh.
“Chiến thần thì làm sao? Âm thầm mà làm, không cần lo… Chiến thần cũng chỉ là Chiến thần, còn làm gì được?”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị gì? Trần gia cùng Thẩm gia thế lực không nhỏ, tuy không thể nói qua mặt Chiến thần, nhưng hắn ta cũng không đối đầu trực diện với mọi người được. Đừng có sợ quá như thế.”
Chủ tịch Ôn từng bước ép sát bức ép Trần Nghĩa ra lực giúp đỡ Bạch Long.
Thứ ông ta muốn bây giờ chính là lô thuốc sinh học kia.
Chỉ cần có nó, vấn đề quân sự sẽ được cân bằng, chủ tịch Ôn vô cùng muốn chiếm được quyền lực cao nhất có thể.
“Hay Trần gia chủ thấy… muốn xem thường Ôn gia?”
Chủ tịch Ôn lúc này ngồi xuống, ánh mắt nguy hiểm cùng cảnh cáo bắn về phía Trần Nghĩa.
“Không… tôi không.”
Trần Nghĩa nhanh chóng nói.
Lúc này Trần Giai Linh lại gần chủ tịch Ôn, rồi cười trừ, giải vây cho cha.
“Ngài Ôn, đừng vậy… cha tôi chỉ là người cẩn trọng.”
Trần Nghĩa thấy con gái như vậy thì hơi đau lòng.
Mà ánh mắt của Trần Giai Linh lóe lên lửa hận, cô càng không muốn Chiến thần kia có quyền lực, cô ta là muốn hạ bệ tên Chiến thần biến thái kia.
Đến giờ phút này cô ta vẫn chưa biết bản thân là bị một tên fake lừa đảo, vẫn là ôm hận một người không có thật.
Trần Nghĩa cũng không nói gì chỉ đi thẳng về nhà, ông hiện tại chỉ muốn bàn bạc với Thẩm Thanh Hương.
“Sao giờ này ông về sớm vậy…”
Thẩm Thanh Hương vừa cúp điện thoại lại thấy Trần Nghĩa thì hơi giật mình, ánh mắt có chút lo lắng.
‘Có chuyện gì?”
“Thẩm Lương bị người ta bắt cóc!”. Đọc hê hiều ruyệ ở [ rùr uyệ. ]
Bà ta vô cùng hoảng sợ, sao lại trùng hợp thế chứ.
“Bắt cóc? Ông ta không phải là quân nhân sao? Sao lại có kẻ dám…”
“Hình như… là người nào đó… cũng có xuất thân quân nhân.”
Thẩm Thanh Hương mơ hồ, bà bị Thẩm gia gọi nói đến mức mơ hồ.
“Quân nhân?”
“Không lẽ là Chiến thần?”
‘Chiến thần? Sao ngài ấy bắt Thẩm Lương? Làm gì chứ?”
Bà ta không ngờ, cũng không tin tưởng lời Trần Nghĩa nói.
“Chủ tịch Ôn muốn chúng ta trợ lực giúp tên Bạch Long đang bị Chiến thần truy lùng…”
“Nhưng….”
“ông ta không cho phép hai nhà Trần – Thẩm từ chối.”
Chương 450
Dáng vẻ hoang mang của Thẩm Thanh Hương càng làm cho Trần Nghĩa có chút suy nghĩ.
“Hay bà giấu tôi chuyện gì?”
Thẩm Thanh Hương ấp úng, cũng không nói ra lời.
“Nói! Đến lúc này, bà muốn để Trần – Thẩm hai nhà chết mới chịu?”
“Nói thì nói, tôi cũng vì hai nhà chúng ta. Trần Giai Linh con gái ông được Chiến thần chiếu cố, nhưng hắn ta biến thái… nên con bé… muốn ông đứng về phía Chủ tịch Ôn hạ bệ Chiến thần. Có gì sai chứ?”
“Không sai?”
Trần Nghĩa thở dốc, ôm tim ngồi xuống ghế.
Mà Thẩm Thanh Hương lúc này hoảng loạn đỡ lấy ông.
“Ngu ngốc! Chuyện mờ ám kia làm sao Chiến thần có thể dính tới? Chưa kể chúng ta ăn nói với Vinh gia thế nào hả?’
“Nhưng rõ ràng Chiến thần…”
“Đừng nói nữa, gọi Trần Giai Linh về.”
Trần Nghĩa xem ra đã hiểu phần nào sự việc, ông ta không bản lĩnh vì không muốn dính mấy thứ dơ bẩn kia qua nhiều.
Chứ không có nghĩa là ông ta ngu ngốc.
Mà lúc này điện thoại lại gọi tới, chính là Mộc Thúy Lan.
“Bà Thẩm, bà xem… nên trả khoản chu cấp cuối đi chứ! Tôi cũng hoàn thành công việc cho bà…”
Giọng nói đắc ý của Mộc Thúy Lan lúc này càng làm bà ta tức giận.
“Cô Mộc, cô đừng quá đáng, cô đã làm gì được Trần gia hay Thẩm gia chưa? Không đuổi cô khỏi biệt thự là chiếu cố cô lắm rồi.”
“Là do tôi? Hay do đối tượng bà muốn đưa cho tôi là kẻ không đủ bản lĩnh.”
Mộc Thúy Lan dừng một chút lại nói tiếp.
“Hình ảnh của tôi xuất hiện đầy kia… chỉ là may mắn không ai biết thân phận của tôi. Chỉ cần gửi tôi đủ tiền đã thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ quay về thành phố Gia, cũng không làm phiền bà.”
“Nếu không… tôi cũng không biết là hình ảnh bà xuất hiện trên mạng hay báo chí không biết có đẹp như tôi không?”
“Cô…”
Bà ta cứng họng không biết nói sao.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Tôi không uy hiếp… chỉ là muốn cùng bà leo lên hot search.”
Mộc Thúy Lan giọng điệu giễu cợt mỉa mai, vuốt ve cơ thể mình, bên cạnh cô ta là Trình Vũ.
Cả hai dường như mới trải qua sự vui vẻ phấn khích, cả đồ cũng không cần mặc.
“Được. Tôi sẽ gửi tiền cho cô. Nhưng cô cũng nên biến khỏi đây… công ty nhỏ nhà cô không chịu được sự tức giận của tôi đâu.”
‘Chỉ cần bà giữ lời, tôi sẽ quay về thành phố Gia mà sống… yên ổn.”
Cô ta cắn chặt ‘yên ổn’ muốn nhấn mạnh bản thân là muốn yên ổn, bà ta nên biết điều.
“Trong hôm nay, cô dọn khỏi biệt thự cút về thành phố Gia của cô đi.”
Nói xong thì cúp máy.
Ngực bà ta phập phồng, mà Trần Nghĩa nhíu mày nhìn người đang ở trước mặt mình.
Vậy sau lưng ông bà ta còn làm những gì?
Còn Mộc Thúy Lan bên này nhìn TRình Vũ khinh bỉ rồi cười.
“Anh nên đi rồi.”
Giọng cô ta lạnh băng.
Mộc Thúy Lan cũng có tiền, có được sự đảm bảo, tuy không thể như trước nhưng cuộc sống không phải đi làm cực khổ nữa.
Cô cũng muốn biến khỏi nơi này.
Trình Vũ nghe vậy thì hơi bất ngờ, cảm thấy như mình là con chó, bị kêu tới bị đuổi đi vô cùng tùy tiện.
“Em coi tôi là gì hả? Đuổi tôi thế sao?”
“Anh muốn gì? Tôi cần, anh cho, anh cùng lắm chỉ muốn một khoản tiền đúng không?”
Mộc Thúy Lan vứt lại cái thẻ đen cho Trình Vũ, cảm thấy tiền cô ta nhận được từ Thẩm Thanh Hương đủ rồi, không cần thẻ đen kia.
Nếu cô ta biết thẻ đen kia là gia sản của Vinh gia có lẽ sẽ tiếc đứt ruột.
“Em…”
Dù là hoại tử cũng không nhanh thế được!
“Vết thương không thể tới mức hoại tử.”
Hồ Cửu nhìn kỹ biểu hiện của thuốc này.
“Chỗ bị thương có chút bất thường.”
“Mau đưa hắn tới khu nghiên cứu, nói đám người bên đó, Long chủ muốn họ nghiên cứu ra thuốc phá giải, càng sớm càng tốt. Tránh trường hợp không thể ngăn được số thuốc đã di chuyển kia.”
Hồ Cửu nhìn hiện trạng bầy nhầy trước mặt cũng biết không thể hỏi gì, mà tên Tuệ kia vì quá đau đớn sau khi hết thuốc cũng không có khả năng phản ứng, chỉ kéo dài hơi tàn.
“Cũng tạm chữa trị cho hắn một chút.”
“Vâng.”
Nói xong Hồ Cửu quay về phía trên, vào phòng họp kín, muốn xem bản đồ toàn khu phía Đông này.
Đường di chuyển bom, đường có thể vận chuyển thuốc. Đường đi ra vào, còn có các đường của bọn buôn lậu có thể đi vào.
Bạch Long tự tin như vậy thì chắc chắn có hậu chiêu, ông ta cũng sẽ lường được chuyện mọi thứ thất bại.
Bản thân ông ta cũng có một đường mà lui.
Hồ Cửu chính là muốn tự tay cắt đứt con đường này.
“Từ Chấn Nam!”
“Vâng.”
“Gần đây, phương Đông có xuất hiện nhóm buôn lậu nào không?”
Từ Chấn Nam nghe Hồ Cửu hỏi bất chợt thì nhất thời chưa nghĩ ra, ngẫm một chút thì quả thực gần đây cảnh sát có theo dõi một đường dây buôn lậu lớn.
Còn nhờ phía quân đội hỗ trợ, chỉ là khi phát hiện cũng chỉ có vài tép thuốc lá lậu mà thôi.
“Cũng có, nhưng theo dõi thì chỉ là một số tép thuốc lá.”
“Cung đường như thế nào?”
Hồ Cửu cảm thấy nghi hoặc hỏi.
Từ Chân Nam nhanh chóng bước lên vẽ ra cung đường buôn lậu mà cảnh sát đã điều tra được.
“Thật hoàn hảo!”
Cung đường này chính là dùng gốc cây mục, nhét thuốc vào sao đó lăn từ thượng nguồn ra cửa biển.
“Nội gián đến lúc cần thanh trừ!”
Hồ Cửu cười mỉm rồi nói.
“Là tôi trông coi thuộc hạ không tốt, xin Chiến thần hãy trách phạt.”
Nhìn Hồ Cửu, Từ Chấn Nam khom lưng nói.
“Thanh trừng đi! Đến lúc quét sạch rồi.”
Hồ Cửu bây giờ không còn cảm thấy điều gì là quan trọng nữa.
Chỉ có thể tạo ra một nơi an yên cho anh cùng người vợ của mình là đủ, mọi thứ khác anh không muốn phải bận lòng nữa.
“Vâng.”
Từ Chấn Nam biết để nội gián ở trong nội bộ chính là do anh ta quản lý không nghiêm.
Nhanh chóng diệt tận gốc chính là chuyện cần làm.
Từ Chấn Nam gấp gáp quay về quân doanh.
“Hữu Thủ, có thể chúng ta nên đến chỗ cánh cửa được rồi.”
Hồ Cửu chợt mỉm cười, chẳng phải Bạch Long cũng muốn tới cánh cửa đó sao.
Tốt thôi!
Gặp nhau và giải quyết tại đây là tốt nhất.
Có đôi khi cần đối mặt.
Khi Hồ Cửu đi ra đại sảnh, Bạch Thố đã chờ ở đó rồi, cô đã được chăm sóc một chút, tinh thần cũng ổn hơn.
Cô muốn chờ Hồ Cửu, thật sự cô vô cùng mong đợi thái độ của Hồ Cửu.
Lúc này, Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Thố, tâm trạng lại vô cùng khó chịu, anh không biết lấy tâm thế gì nói chuyện với cô, cũng không biết nên đối xử thế nào?
“Anh Hồ Cửu…”
Bạch Thố nhanh chóng đi tới trước Hồ Cửu.
Chương 447
Nhưng theo quán tính, anh lùi lại một chút, tỏ rõ thái độ muốn tránh né.
Chỉ là nhìn như vậy Bạch Thố không biết làm sao, cho rằng Hồ Cửu vẫn không muốn dính dáng tới cô, gương mặt cô có chút thất vọng.
Nhưng vẫn là sự chấp nhận!
Bạch Thố lùi lại, cúi đầu, như muốn nhường đường cho anh đi.
“Nếu như… Bạch Long phải chết! Tôi sẽ xem em là em gái mà chăm sóc.”
Hồ Cửu nói xong rồi bước đi.
Nghe được cha mình sẽ chết, Bạch Thố có chút rối loạn, vô tình níu tay Hồ Cửu.
Nhưng có lẽ anh cũng còn sự bài xích sâu trong thâm tâm, cho nên theo quán tính tránh né lần nữa.
“Anh… có thể tha cho cha em một mạng… được không?”
Nhìn bàn tay trống rỗng, Bạch Thố dự cảm không lành.
“Không thể!”
Giọng nói lạnh nhạt của Hồ Cửu vang lên, cả Túc Trì, Hữu Thủ, cùng Từ Chấn Nam, Thanh Ngũ đều bất ngờ.
Vẫn biết Chiến thần trước giờ không lộ biểu cảm, chỉ là với Bạch Thố, có lẽ gay gắt quá mức.
Hồ cửu đi thẳng ra ngoài, mà Túc Trì lúc này mới tiến gần Bạch Thố.
“Nếu có thể, cô nên về núi Hàng, ít nhất cũng an yên một đời.”
Anh ta chỉ là thực tâm quan tâm muốn điều tốt cho Bạch Thố.
“Còn có thể sao?”
Ánh mắt vô hồn của Bạch Thố càng làm Túc Trì đau lòng.
Nhưng dù đau lòng thì sao chứ?
Cũng không thể khác đi!
Bạch Long nếu như không thể quay đầu chỉ có thể có một hậu quả!
Chính là cái chết!
Bạch Thố chỉ có thể lựa chọn.
Hữu Thủ lúc này chạy nhanh theo Hồ Cửu.
“Anh… có chuyện?”
Hữu Thủ dè dặt hỏi.
“Tôi mệt mỏi.”
Khi chuẩn bị lên xe, Hồ Cửu nhìn lên bầu trời xa xăm, cảm thấy mọi thứ thật mệt mỏi.
…
Hữu Thủ không biết phải nói gì.
Lúc này, Từ Chấn Nam từ bên trong chạy ra ngoài vẻ mặt gấp gáp.
“Tìm ra rồi…”
“Bạch Long dùng đường buôn lậu để di chuyển thuốc…Hắn cho người vận chuyển theo đường suối. Suối này dẫn tới một con sông lớn ở vùng đồng bằng, từ đó ra cửa biển…”
Từ Chấn Nam ngắn gọn thuật lại chi tiết.
Bạch Long này quá thông minh, khó vậy mà ông ta cũng nghĩ ra.
“Hừ… xem như ông ta có bản lĩnh.”
Nghe Từ Chấn Nam báo cáo, Hồ Cửu có chút suy nghĩ.
“Trong suốt quá trình đó, Bạch Long có lộ diện?”
“Thưa Chiến thần, không có.”
Từ Chấn Nam suy nghĩ lại thì trả lời ngay.
“Vậy làm sao cậu biết đó là thuốc của Bạch Long?”
“Phía cảnh sát cùng đội điều tra đã xác nhận, số thuốc còn ở suối khá nhiều, còn có một số được vớt lên thuyền ở cửa sông.”
Từ Chấn Nam hơi nhíu mày, quả thật có chút bất thường, lẽ ra Bạch Long nên có mặt mới phải.
“Cảnh sát biển cũng đã bắt giữ một số tàu thuyền chứa loại thuốc này.”
“Chắc chắn vẫn còn, tiếp tục cho người tra đi.”
Hồ Cửu nghe xong thì chắc chắn, đây không phải con đường vận chuyển duy nhất, cũng chưa phải tất cả.
“Tốt nhất nên tìm ra cơ sở nghiên cứu sản xuất, san bằng nó đi, đảm bảo không còn sót cái nào.”
Hồ Cửu nghiêm giọng nói.
Chương 448
‘Vâng.”
Từ Chấn Nam nghiêm chỉnh tuân lệnh.
“Ngài vẫn đi tới Nam Sơn?”
“Bạch Long ở đó!”
Nhìn mọi người, Hồ Cửu khẳng định.
Là người Bạch gia, Bạch Long thừa biết cánh cửa kia có ý nghĩa gì, nếu không tới đó kịp lúc, thì phải chờ đợi đến chu kỳ tiếp theo.
“Lên xe rồi nói tiếp.”
Hồ Cửu nhìn đồng hồ, cảm thấy không kịp.
“Vâng.”
Mọi người đều lên xe, chờ nghe phân phó tiếp theo từ Hồ Cửu.
Tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, tuy không rõ tại sao, nhưng từ Hồ Cửu bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng nhất.
“Liên lạc Lão Lý, để ông ta chèn ép Thẩm gia một chút, đưa Thẩm Lương tới gặp tôi đi!”
“Trần gia, Hồ gia, Vinh gia… nên đổi rồi. Bọn họ không xứng!”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Nghe giọng điệu của Hồ Cửu, mọi người vô cùng ớn lạnh, kia như tu la từ địa ngục trỗi dậy vậy.
Không một ai dám thắc mắc.
“Thẩm Thanh Hương dùng Mộc Thúy Lan là con cờ… Vậy để cô ta quỳ xuống mà cầu xin Dung Vị đi. Thẩm Thanh Hương kia cứ giữ mạng đó, tôi sẽ xử lý sau.”
Hồ Cửu suy nghĩ một chút rồi nói.
Nhưng lần nãy giống như là một đi không trở lại, đây là giao phó sao?
“Cô Lục bên kia… hay là tôi đưa cô ấy đi cùng Ngài.”
Hữu Thủ có chút ý kiến.
Dù sao Lục Thạc cũng là người mà Hồ Cửu quan tâm, để Lục Thạc đi theo cùng đồng sinh cộng khổ không có gì không được.
“Không thể!”
Hồ Cửu nhíu mày.
“Bên Vinh gia, để ý gia đình Vinh Thúy Hà một chút, chiếu cố cô ấy cùng gia đình đi. Đừng để Vinh gia ảnh hưởng tới họ.”
“Còn Lục Thạc…”
“Tôi sẽ tự nói chuyện với cô ấy.”
Hồ Cửu nhắm mắt lại không muốn nói nữa.
Mọi người nhìn nhau, biết là Hồ Cửu cần tĩnh tâm.
Ai làm việc người đó liên tục liên hệ đến những người ở các thành phố, tỉnh khác, thậm chí thế lực của Long chủ.
Dù là hắc bạch gì đó, cũng sau một đêm đều sôi động hẳn lên, không biết người đứng sau là ai nhưng lại xoay chuyển được cục diện Chính trị cùng thế giới ngầm.
Đây là quá bá đạo.
Mà chủ tịch Ôn bên Ban Chính trị lúc này đứng ngồi không yên.
“Hừ, tên Bạch Long kia nghĩ Chiến thần ngu ngốc sao? Nếu tôi bị sờ đến thì các người cũng không yên.”
Ông ta tức giận vô cùng quát thẳng vào mặt gia chủ của Trần gia.
Đúng vậy!
Trần gia đứng về phía Chủ tịch Ôn cũng không chọn Lão Lý, mà đây chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất của bọn họ.
Trần Nghĩa hơi cúi đầu, lựa chọn chủ tịch Ôn chính là vợ ông Thẩm Thanh Hương khuyên nhủ.
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì ông có hơi hối hận, Lão Lý bên kia tuy vẫn là chưa có động tĩnh nhưng nhìn xem.
Người nào theo Lão Lý hiện tại không lên chức cũng có vị trí ổn định, mà bọn họ cũng chưa từng thấy Lão Lý mắng ai.
Với Chủ tịch Ôn này…
Cái gì cũng không nói, chỉ có mắng chửi trút giận là hay ho.
Chương 449
“Trần gia chủ, ông xem sử dụng thực lực của Thẩm gia cùng Trần gia ông, hỗ trợ Bạch Long một chút đi.”
Chủ tịch Ôn nhíu mày một chút.
Ông ta cùng Bạch Long đã nhiều năm hợp tác, ông cho hắn ta nhiều lợi ích khác biệt, chỉ là không cho phép hắn mò vào giới chính trị.
Mà Bạch Long bên này cũng không phụ lòng ông ta, nghiên cứu được một loại thuốc có thể tăng sức chiến đấu.
Cứ như vậy thế lực của Chiến thần sẽ giảm đi, ảnh hưởng tiềm lực của ông ta tăng lên.
Chỉ là tên Bạch Long kia thế nào lại gây với Chiến thần, giờ thì tốt rồi căn cứ ở Làng Sen cũng mất.
Giờ Chiến thần truy tới nguồn gốc bom, số thuốc sinh học kia lại không biết ở đâu.
Mà Bạch Long lại còn ra yêu cầu với ông ta phải đảm bảo an toàn cho hắn một đường tới Nam Sơn.
“Nhưng… Bạch Long kia đã bị Chiến thần truy nã… làm sao…”
Gì chứ? Trần gia cùng Thẩm gia là gì chứ?
Có thể đối đầu Chiến thần sao?
Ban đầu ông ta còn không biết Lão Lý là người Chiến thần, còn cảm thấy Lão Lý căn cơ không tốt.
Nhưng trong thời gian chưa đầy một tháng, gia tộc họ Lý lại nổi lên như cồn, đừng nói là nhà giàu mới nổi, mà nhà họ Lý này cứ như có căn cơ sẵn, vững không gì bằng.
Ngay cả Chủ tịch Ôn này cũng vài phần né tránh.
“Chiến thần thì làm sao? Âm thầm mà làm, không cần lo… Chiến thần cũng chỉ là Chiến thần, còn làm gì được?”
“Nhưng…”
“Nhưng nhị gì? Trần gia cùng Thẩm gia thế lực không nhỏ, tuy không thể nói qua mặt Chiến thần, nhưng hắn ta cũng không đối đầu trực diện với mọi người được. Đừng có sợ quá như thế.”
Chủ tịch Ôn từng bước ép sát bức ép Trần Nghĩa ra lực giúp đỡ Bạch Long.
Thứ ông ta muốn bây giờ chính là lô thuốc sinh học kia.
Chỉ cần có nó, vấn đề quân sự sẽ được cân bằng, chủ tịch Ôn vô cùng muốn chiếm được quyền lực cao nhất có thể.
“Hay Trần gia chủ thấy… muốn xem thường Ôn gia?”
Chủ tịch Ôn lúc này ngồi xuống, ánh mắt nguy hiểm cùng cảnh cáo bắn về phía Trần Nghĩa.
“Không… tôi không.”
Trần Nghĩa nhanh chóng nói.
Lúc này Trần Giai Linh lại gần chủ tịch Ôn, rồi cười trừ, giải vây cho cha.
“Ngài Ôn, đừng vậy… cha tôi chỉ là người cẩn trọng.”
Trần Nghĩa thấy con gái như vậy thì hơi đau lòng.
Mà ánh mắt của Trần Giai Linh lóe lên lửa hận, cô càng không muốn Chiến thần kia có quyền lực, cô ta là muốn hạ bệ tên Chiến thần biến thái kia.
Đến giờ phút này cô ta vẫn chưa biết bản thân là bị một tên fake lừa đảo, vẫn là ôm hận một người không có thật.
Trần Nghĩa cũng không nói gì chỉ đi thẳng về nhà, ông hiện tại chỉ muốn bàn bạc với Thẩm Thanh Hương.
“Sao giờ này ông về sớm vậy…”
Thẩm Thanh Hương vừa cúp điện thoại lại thấy Trần Nghĩa thì hơi giật mình, ánh mắt có chút lo lắng.
‘Có chuyện gì?”
“Thẩm Lương bị người ta bắt cóc!”. Đọc hê hiều ruyệ ở [ rùr uyệ. ]
Bà ta vô cùng hoảng sợ, sao lại trùng hợp thế chứ.
“Bắt cóc? Ông ta không phải là quân nhân sao? Sao lại có kẻ dám…”
“Hình như… là người nào đó… cũng có xuất thân quân nhân.”
Thẩm Thanh Hương mơ hồ, bà bị Thẩm gia gọi nói đến mức mơ hồ.
“Quân nhân?”
“Không lẽ là Chiến thần?”
‘Chiến thần? Sao ngài ấy bắt Thẩm Lương? Làm gì chứ?”
Bà ta không ngờ, cũng không tin tưởng lời Trần Nghĩa nói.
“Chủ tịch Ôn muốn chúng ta trợ lực giúp tên Bạch Long đang bị Chiến thần truy lùng…”
“Nhưng….”
“ông ta không cho phép hai nhà Trần – Thẩm từ chối.”
Chương 450
Dáng vẻ hoang mang của Thẩm Thanh Hương càng làm cho Trần Nghĩa có chút suy nghĩ.
“Hay bà giấu tôi chuyện gì?”
Thẩm Thanh Hương ấp úng, cũng không nói ra lời.
“Nói! Đến lúc này, bà muốn để Trần – Thẩm hai nhà chết mới chịu?”
“Nói thì nói, tôi cũng vì hai nhà chúng ta. Trần Giai Linh con gái ông được Chiến thần chiếu cố, nhưng hắn ta biến thái… nên con bé… muốn ông đứng về phía Chủ tịch Ôn hạ bệ Chiến thần. Có gì sai chứ?”
“Không sai?”
Trần Nghĩa thở dốc, ôm tim ngồi xuống ghế.
Mà Thẩm Thanh Hương lúc này hoảng loạn đỡ lấy ông.
“Ngu ngốc! Chuyện mờ ám kia làm sao Chiến thần có thể dính tới? Chưa kể chúng ta ăn nói với Vinh gia thế nào hả?’
“Nhưng rõ ràng Chiến thần…”
“Đừng nói nữa, gọi Trần Giai Linh về.”
Trần Nghĩa xem ra đã hiểu phần nào sự việc, ông ta không bản lĩnh vì không muốn dính mấy thứ dơ bẩn kia qua nhiều.
Chứ không có nghĩa là ông ta ngu ngốc.
Mà lúc này điện thoại lại gọi tới, chính là Mộc Thúy Lan.
“Bà Thẩm, bà xem… nên trả khoản chu cấp cuối đi chứ! Tôi cũng hoàn thành công việc cho bà…”
Giọng nói đắc ý của Mộc Thúy Lan lúc này càng làm bà ta tức giận.
“Cô Mộc, cô đừng quá đáng, cô đã làm gì được Trần gia hay Thẩm gia chưa? Không đuổi cô khỏi biệt thự là chiếu cố cô lắm rồi.”
“Là do tôi? Hay do đối tượng bà muốn đưa cho tôi là kẻ không đủ bản lĩnh.”
Mộc Thúy Lan dừng một chút lại nói tiếp.
“Hình ảnh của tôi xuất hiện đầy kia… chỉ là may mắn không ai biết thân phận của tôi. Chỉ cần gửi tôi đủ tiền đã thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ quay về thành phố Gia, cũng không làm phiền bà.”
“Nếu không… tôi cũng không biết là hình ảnh bà xuất hiện trên mạng hay báo chí không biết có đẹp như tôi không?”
“Cô…”
Bà ta cứng họng không biết nói sao.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Tôi không uy hiếp… chỉ là muốn cùng bà leo lên hot search.”
Mộc Thúy Lan giọng điệu giễu cợt mỉa mai, vuốt ve cơ thể mình, bên cạnh cô ta là Trình Vũ.
Cả hai dường như mới trải qua sự vui vẻ phấn khích, cả đồ cũng không cần mặc.
“Được. Tôi sẽ gửi tiền cho cô. Nhưng cô cũng nên biến khỏi đây… công ty nhỏ nhà cô không chịu được sự tức giận của tôi đâu.”
‘Chỉ cần bà giữ lời, tôi sẽ quay về thành phố Gia mà sống… yên ổn.”
Cô ta cắn chặt ‘yên ổn’ muốn nhấn mạnh bản thân là muốn yên ổn, bà ta nên biết điều.
“Trong hôm nay, cô dọn khỏi biệt thự cút về thành phố Gia của cô đi.”
Nói xong thì cúp máy.
Ngực bà ta phập phồng, mà Trần Nghĩa nhíu mày nhìn người đang ở trước mặt mình.
Vậy sau lưng ông bà ta còn làm những gì?
Còn Mộc Thúy Lan bên này nhìn TRình Vũ khinh bỉ rồi cười.
“Anh nên đi rồi.”
Giọng cô ta lạnh băng.
Mộc Thúy Lan cũng có tiền, có được sự đảm bảo, tuy không thể như trước nhưng cuộc sống không phải đi làm cực khổ nữa.
Cô cũng muốn biến khỏi nơi này.
Trình Vũ nghe vậy thì hơi bất ngờ, cảm thấy như mình là con chó, bị kêu tới bị đuổi đi vô cùng tùy tiện.
“Em coi tôi là gì hả? Đuổi tôi thế sao?”
“Anh muốn gì? Tôi cần, anh cho, anh cùng lắm chỉ muốn một khoản tiền đúng không?”
Mộc Thúy Lan vứt lại cái thẻ đen cho Trình Vũ, cảm thấy tiền cô ta nhận được từ Thẩm Thanh Hương đủ rồi, không cần thẻ đen kia.
Nếu cô ta biết thẻ đen kia là gia sản của Vinh gia có lẽ sẽ tiếc đứt ruột.
“Em…”