-
Chương 441-445
Chương 441
Từ Chấn Nam cùng các thuộc hạ kiểm tra sau đó kết luận.
“Không thể, cần nhanh hơn.”
Nhìn quả bom nằm trong lồng kính kia, con số điện tử đang bắt đầu nhảy, cũng là nói sinh mạng của họ tính bằng còn số kia.
“Còn hai mươi phút, hay ngài rời đây nhanh nhất có thể, với tốc độ của ngài có thể rời khỏi bán kính ảnh hưởng.”
“Còn hai mươi phút, hay ngài rời đây nhanh nhất có thể, với tốc độ của ngài có thể rời khỏi bán kính ảnh hưởng.”
Từ Chấn Nam lo lắng.
“Tôi là mạng còn các cậu không phải? Người dân bên trên không phải mạng?”
Ánh mắt lạnh lùng của Hồ Cửu bức ép bọn họ cúi đầu.
Rất lâu rồi Hữu Thủ cũng Từ Chấn Nam không còn bị uy áp to lớn này đè ép.
“Nghĩ cách đi, tìm mọi cách phá vỡ nó đi.”
Hồ Cửu nghiêm giọng ra lệnh.
Một binh sĩ trẻ vội bước lên.
“Chiến… thần, tôi có ý này, tôi nghĩ có thể thử.”
‘Nói!”
Hồ Cử gật đầu đáp ngắn gọn.
“Lúc trước khi còn chưa vào quân ngũ tôi có làm thêm ở một nhà hàng, họ cũng dùng loại kính này để làm cửa ra vào.”
“Trọng tâm đi!”
Hữu Thủ lên tiếng.
Quả thực binh lính này còn trẻ, lại lần đầu tiên gặp Chiến thần nên có chút gấp gáp, nói chưa được lưu loát.
“Cậu cứ nói đi, kệ anh ta.”
Hồ Cửu thấy được sự ái ngại trong mắt tân binh này.
“Lúc đó không rõ vì sao trong một đêm, cửa kính đều bị vỡ… nhưng kiểm tra camera đều không thấy có gì bất thường, hoàn toàn là do cửa tự vỡ.”
“Sau đó… kiểm tra bởi bên bảo hành, thì được biết, loại kính này nếu trực diện dùng rìu, búa hay ngoại lực tác động thì sẽ không sao cả. Nhưng ngay các góc kính, chỉ cần có hạt sạn, cát nhỏ làm cấn một góc nhỏ, sức tạo lực không cao, chỉ cần đúng góc… nó sẽ tự nứt vỡ.”
Cậu lính trẻ này nói xong thì lùi về vị trí cũ.
“Có thể thử, mọi người theo cách của cậu ấy, làm theo đi.”
Nói xong mọi người đều tỉ mỉ kiểm tra các điểm góc mà người lính trẻ kia nói qua.
Nói xong mọi người đều tỉ mỉ kiểm tra các điểm góc mà người lính trẻ kia nói qua.
Sau một hồi thu lượm sỏi đá từ bên trong, xác định vị trí góc kính cần phá.
“Hai chỗ này.”
Mọi người kê các viên đá nhỏ vào góc mà người lính trẻ tuổi đánh dấu, sau đó tạo một lực đè ép mạnh.
Quả thực…
Kính đang dần nứt ra, tuy chưa vỡ nhưng khi nứt kính đã rất yếu, có thể tác động ngoại lực.
Hồ Cửu trực tiếp dùng quyền đá vỡ kính.
“Cậu làm tốt lắm!”
Sau khi kính bảo hộ vỡ vụn, Hồ Cửu vỗ vai câu ta, khen ngợi một câu.
Cậu lính trẻ kia vô cùng vui mừng, được thần tượng khen ngợi là vinh dự cỡ nào chứ.
Cậu lính trẻ kia vô cùng vui mừng, được thần tượng khen ngợi là vinh dự cỡ nào chứ.
“Bom này điều chính bằng mã code, không thể cắt dây.”
Hồ Cửu nhìn sơ liền biết vấn đề chính để tháo bom.
“Dùng phần mềm nội bộ, kích hoạt code đi.”
Nghe vậy Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ trực tiếp ra tay.
Rất nhanh một mã lệnh gửi tới, mà mã này vừa khớp ngừng số điện tử trên bom, cũng vô hiệu hóa hoàn toàn mã nguồn.
“Phù, thật sự quá đau tim rồi.”
Hữu Thủ cảm thán.
Chương 442
“Đại tướng, ngại không nói tôi còn tưởng Ngài không sợ.”
“Đây không là sợ, chính là hung hiểm quá làm người ta hồi hộp.”
Nhìn Từ Chấn Nam xỉa xói, Hữu Thủ liếc mắt nói.
“Chưa được!”
Hồ Cửu chợt nói làm bọn họ căng thẳng trở lại.
“Bạch Long đã trốn thoát, số thuốc sinh học kia vẫn chưa thấy đâu.”
Nói xong anh hơi nhíu mày suy nghĩ.
“Mà chuyện quan trọng hơn cần làm sao di dời bom đi nơi an toàn… mà hiện tại ở phía Đông chưa có đủ lực lượng để di dời khối lượng bom lớn như vậy.”
Từ Chấn Nam hơi vò đầu, quả thực nếu huy động lực lượng thì không đủ.
Mà khu vực này cần đào xới để đưa ra, họ còn không biết làm sao Bạch Long có thể đưa bom vào đây.
“Hình như lúc vào đây đến giờ, chúng ta chưa gặp Ngài Thiện.”
Hồ Cửu nghĩ tới mấu chốt, Ngài Tuệ ở kia bị hủy tứ chi, hỏi cũng sẽ không nói.
Mà Ngài Thiện thì khác, sau khi bị thả về dễ dàng chắc chắn bị Bạch Long lạnh nhạt nghi kỵ.
Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.
Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.
Hữu Thủ nhanh chóng đưa một số quân nhân đi tìm kiếm bên ngoài, còn Hồ Cửu cùng Từ Chấn Nam thử tìm xem trong mật thất này có lối nào khác mà bọn họ không rõ.
Chợt!
Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.
Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?
Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.
Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?
“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”
“Nhanh vậy sao?”
Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.
“Lâu không gặp.”
Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.
Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”
“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”
Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.
Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.
“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”
“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
Hồ Cửu có hỏi tức giận.
Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.
Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.
“Được thôi. Tùy ông vậy!”
Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.
Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.
‘Các người… không sợ tôi chạy?”
“Ông có chỗ để đi sao?”
Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.
Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
Chương 443
Nhìn Hữu Thủ rồi Hồ Cửu ra lệnh.
“Từ Chấn Nam, cậu đem quân tới giữ kỹ chỗ này, đồng thời đưa chuyên gia tới vô hiệu hóa tất cả. Đảm bảo nó không thể nổ cho tôi.”
Anh nghiêm giọng giao phó xong thì bắt đầu về căn cứ, hiện tại ở đây không thể làm gì.
Bạch Long cũng đã bỏ trốn thành công, chuyện cần làm là diệt gọn ổ nghiên cứu sinh học kia, chỉ cần ổ nghiên cứu này bị dẹp thì Bạch Long mới xuất hiện.
Hoặc nói hắn đã chuẩn bị tốt, không xuất hiện cũng không sao. Anh có rất nhiều cách đuổi cùng diệt tận hắn ta.
Quay về căn cứ, một người lại một người vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
“Hồ Cửu… anh về rồi.”
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
‘Đừng khóc…”
Nhìn Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ, lòng Hồ Cửu ấm áp.
Bạch Thố cũng vừa về tới cửa, đã thấy cảnh này, lòng có chút chua xót, nhưng cũng được mọi người đỡ lại.
“Bạch Thố, cô sao… vậy?”
Túc Trì lo lắng hỏi.
“Tôi…”
“Ổn chứ?”
Hồ Cửu lúc này xoay người nhìn cô.
“Thuốc sinh học kia… cô biết Bạch Long điều chế ở đâu chứ?”
“Thật sự tôi không biết. Nhưng đều từ phương Bắc chuyển về.”
Nhìn anh, cô thành thật nói.
Cô biết lúc này là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm lại một chút lòng tin của mọi người.
“Túc Trì, cậu lo thương thế cho Bạch Thố đi.”
Nói xong Hồ Cửu quay đầu bỏ đi, đỡ theo Lục Thạc.
Anh biết bây giờ quá quan tâm Bạch Thố chỉ làm cô đau lòng hơn mà thôi.
“Em không sao.”
Bạch Thố nói với theo, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Hồ Cửu hơi dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ gật gật tỏ vẻ đã biết rồi đi tiếp.
Sau khi đưa Lục Thạc vào trong phòng, ánh mắt Hồ Cửu có chút phức tạp.
“Đau sao?”
Anh nhìn gót chân do ma sát đã bật máu, có lẽ cô rất đau.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
“Phòng này là của em, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
“Chờ anh quay lại, cần gì cứ gọi bọn họ.”
Hồ Cửu cười rất lạ, tuy là yêu thương nhưng có gì đó… hơi xa lạ.
Anh đi ra ngoài, ra hiệu cho Hữu Thủ theo mình.
“Thanh Ngũ đâu?”
“Còn ở phòng phía dưới.”
Hữu Thủ nhanh chóng trả lời.
‘Hồ Lâm ở đó?’
Hữu Thủ gật gật đầu.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
“Ông ta đâu?’
Thanh Ngũ nhìn thấy Hồ Cửu nhanh chóng dẫn anh tới phòng cuối cùng.
“Là cậu?”
Hồ Lâm thấy Hồ Cửu đã vô cùng bất ngờ.
Chương 444
Ông ta không ngờ Hồ Cửu lại có thế lực bậc này.
“Ông còn gặp được tôi… chính vì ông có chuyện cần nói với tôi đấy!”
“Nói rõ cho tôi, năm đó tại sao mẹ tôi lại chết? Còn có… cha tôi là ai?”
Hồ Lâm cũng khá bất ngờ, nhưng ông ta cũng nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Tôi nói… cậu đảm bảo Hồ gia không sao chứ?”
Cuối cùng ông ta vẫn không buông bỏ được Hồ gia.
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Hoặc ông nói, hoặc là… không cần nói. Tôi không thích bị người khác đặc điều kiện.”
“Hồ gia bị diệt là điều chắc chắn!”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
“Nhưng… đó cũng là… ông ngoại cậu.”
“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”
“Được, tôi nói.”
Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.
“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”
Hồ Lâm có chút khó nói.
“Sau đó có tôi?”
“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”
‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”
Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.
“Tại nạn xe là sao?”
“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.
“Tiếp đi!”
“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”
“Tại sao?”
“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”
“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”
Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.
“Cha tôi?”
“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”
“Bạch gia?”
Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.
“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”
“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”
Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.
“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”
‘Được!”
Hồ Lâm được một vài người áo đen đưa ra ngoài.
Hồ Cửu cũng không rời khỏi mật thất.
Bạch gia chỉ có một Bạch Long là độc đinh.
Chương 445
Mà… năm đó, quả thực Bạch Long có từng tới phương Bắc… Vì anh từng điều tra mọi chuyện của Bạch Long, anh nhớ rõ.
“Nếu vậy… Bạch Thố, Bạch Thương… Bạch Cư…”
Nghĩ đến đây, Hồ Cửu có chút mệt mỏi.
Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.
Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.
Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.
Chỉ là hiện tại…
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh Hồ Cửu…”
“Chiến thần…”
Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hôm nay sao lại…
Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.
“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”
“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.
Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.
“Vâng.”
Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.
“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”
“Ở bên…phòng phía dưới.”
Giọng hơi ngập ngừng.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.
Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.
“Nhưng mà… hắn ta quá kinh khủng.”
Hữu Thủ không tự chủ cảm thán một chút.
“Tự thân dùng thuốc, lực đánh không nhẹ, gãy vụn tứ chi là bình thường. Còn chưa nhìn qua người bị thương tật cả tứ chi?”
Hồ Cửu liếc mắt nhìn Hữu Thủ, cảm thấy anh ta ngày càng nhát gan phải không nhỉ?
“Nhưng lần này khác…”
Hữu Thủ muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Hồ Cửu nhìn một chút, dù sao anh ta không biết dùng lời gì để nói.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu cũng thay đổi sắc mặt, đi tới căn phòng khác.
Vì đây là một căn cứ được xây dựng dưới lòng đất, cho nên hơi ẩm ướt, ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn sáng.
Cho nên không gian không thoải mái, ẩm thấp, lại khó chịu vô cùng.
“Là hắn?”
Hồ Cửu cũng hơi giật mình, anh thầm nghĩ đây chắc chắn là tác dụng phụ của loại thuốc kia.
Con người dù có tan nát tứ chi cũng không thể nào kinh khủng như thế được.
Cả người hắn mềm nhũn, dù tứ chi không bị đánh gãy thì cũng sẽ như thế thôi. Cảm giác hắn không còn sức lực nào cả, chỉ há miệng lè lưỡi thở không khác gì con vật.
Chỗ bị thương hiện tại trở nên bốc mùi.
Từ Chấn Nam cùng các thuộc hạ kiểm tra sau đó kết luận.
“Không thể, cần nhanh hơn.”
Nhìn quả bom nằm trong lồng kính kia, con số điện tử đang bắt đầu nhảy, cũng là nói sinh mạng của họ tính bằng còn số kia.
“Còn hai mươi phút, hay ngài rời đây nhanh nhất có thể, với tốc độ của ngài có thể rời khỏi bán kính ảnh hưởng.”
“Còn hai mươi phút, hay ngài rời đây nhanh nhất có thể, với tốc độ của ngài có thể rời khỏi bán kính ảnh hưởng.”
Từ Chấn Nam lo lắng.
“Tôi là mạng còn các cậu không phải? Người dân bên trên không phải mạng?”
Ánh mắt lạnh lùng của Hồ Cửu bức ép bọn họ cúi đầu.
Rất lâu rồi Hữu Thủ cũng Từ Chấn Nam không còn bị uy áp to lớn này đè ép.
“Nghĩ cách đi, tìm mọi cách phá vỡ nó đi.”
Hồ Cửu nghiêm giọng ra lệnh.
Một binh sĩ trẻ vội bước lên.
“Chiến… thần, tôi có ý này, tôi nghĩ có thể thử.”
‘Nói!”
Hồ Cử gật đầu đáp ngắn gọn.
“Lúc trước khi còn chưa vào quân ngũ tôi có làm thêm ở một nhà hàng, họ cũng dùng loại kính này để làm cửa ra vào.”
“Trọng tâm đi!”
Hữu Thủ lên tiếng.
Quả thực binh lính này còn trẻ, lại lần đầu tiên gặp Chiến thần nên có chút gấp gáp, nói chưa được lưu loát.
“Cậu cứ nói đi, kệ anh ta.”
Hồ Cửu thấy được sự ái ngại trong mắt tân binh này.
“Lúc đó không rõ vì sao trong một đêm, cửa kính đều bị vỡ… nhưng kiểm tra camera đều không thấy có gì bất thường, hoàn toàn là do cửa tự vỡ.”
“Sau đó… kiểm tra bởi bên bảo hành, thì được biết, loại kính này nếu trực diện dùng rìu, búa hay ngoại lực tác động thì sẽ không sao cả. Nhưng ngay các góc kính, chỉ cần có hạt sạn, cát nhỏ làm cấn một góc nhỏ, sức tạo lực không cao, chỉ cần đúng góc… nó sẽ tự nứt vỡ.”
Cậu lính trẻ này nói xong thì lùi về vị trí cũ.
“Có thể thử, mọi người theo cách của cậu ấy, làm theo đi.”
Nói xong mọi người đều tỉ mỉ kiểm tra các điểm góc mà người lính trẻ kia nói qua.
Nói xong mọi người đều tỉ mỉ kiểm tra các điểm góc mà người lính trẻ kia nói qua.
Sau một hồi thu lượm sỏi đá từ bên trong, xác định vị trí góc kính cần phá.
“Hai chỗ này.”
Mọi người kê các viên đá nhỏ vào góc mà người lính trẻ tuổi đánh dấu, sau đó tạo một lực đè ép mạnh.
Quả thực…
Kính đang dần nứt ra, tuy chưa vỡ nhưng khi nứt kính đã rất yếu, có thể tác động ngoại lực.
Hồ Cửu trực tiếp dùng quyền đá vỡ kính.
“Cậu làm tốt lắm!”
Sau khi kính bảo hộ vỡ vụn, Hồ Cửu vỗ vai câu ta, khen ngợi một câu.
Cậu lính trẻ kia vô cùng vui mừng, được thần tượng khen ngợi là vinh dự cỡ nào chứ.
Cậu lính trẻ kia vô cùng vui mừng, được thần tượng khen ngợi là vinh dự cỡ nào chứ.
“Bom này điều chính bằng mã code, không thể cắt dây.”
Hồ Cửu nhìn sơ liền biết vấn đề chính để tháo bom.
“Dùng phần mềm nội bộ, kích hoạt code đi.”
Nghe vậy Từ Chấn Nam cùng Hữu Thủ trực tiếp ra tay.
Rất nhanh một mã lệnh gửi tới, mà mã này vừa khớp ngừng số điện tử trên bom, cũng vô hiệu hóa hoàn toàn mã nguồn.
“Phù, thật sự quá đau tim rồi.”
Hữu Thủ cảm thán.
Chương 442
“Đại tướng, ngại không nói tôi còn tưởng Ngài không sợ.”
“Đây không là sợ, chính là hung hiểm quá làm người ta hồi hộp.”
Nhìn Từ Chấn Nam xỉa xói, Hữu Thủ liếc mắt nói.
“Chưa được!”
Hồ Cửu chợt nói làm bọn họ căng thẳng trở lại.
“Bạch Long đã trốn thoát, số thuốc sinh học kia vẫn chưa thấy đâu.”
Nói xong anh hơi nhíu mày suy nghĩ.
“Mà chuyện quan trọng hơn cần làm sao di dời bom đi nơi an toàn… mà hiện tại ở phía Đông chưa có đủ lực lượng để di dời khối lượng bom lớn như vậy.”
Từ Chấn Nam hơi vò đầu, quả thực nếu huy động lực lượng thì không đủ.
Mà khu vực này cần đào xới để đưa ra, họ còn không biết làm sao Bạch Long có thể đưa bom vào đây.
“Hình như lúc vào đây đến giờ, chúng ta chưa gặp Ngài Thiện.”
Hồ Cửu nghĩ tới mấu chốt, Ngài Tuệ ở kia bị hủy tứ chi, hỏi cũng sẽ không nói.
Mà Ngài Thiện thì khác, sau khi bị thả về dễ dàng chắc chắn bị Bạch Long lạnh nhạt nghi kỵ.
Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.
Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.
Hữu Thủ nhanh chóng đưa một số quân nhân đi tìm kiếm bên ngoài, còn Hồ Cửu cùng Từ Chấn Nam thử tìm xem trong mật thất này có lối nào khác mà bọn họ không rõ.
Chợt!
Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.
Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?
Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.
Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?
“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”
“Nhanh vậy sao?”
Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.
“Lâu không gặp.”
Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.
Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.
“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”
“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”
Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.
Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.
“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”
“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”
Hồ Cửu có hỏi tức giận.
Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.
Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.
“Được thôi. Tùy ông vậy!”
Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.
Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.
‘Các người… không sợ tôi chạy?”
“Ông có chỗ để đi sao?”
Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.
Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”
Chương 443
Nhìn Hữu Thủ rồi Hồ Cửu ra lệnh.
“Từ Chấn Nam, cậu đem quân tới giữ kỹ chỗ này, đồng thời đưa chuyên gia tới vô hiệu hóa tất cả. Đảm bảo nó không thể nổ cho tôi.”
Anh nghiêm giọng giao phó xong thì bắt đầu về căn cứ, hiện tại ở đây không thể làm gì.
Bạch Long cũng đã bỏ trốn thành công, chuyện cần làm là diệt gọn ổ nghiên cứu sinh học kia, chỉ cần ổ nghiên cứu này bị dẹp thì Bạch Long mới xuất hiện.
Hoặc nói hắn đã chuẩn bị tốt, không xuất hiện cũng không sao. Anh có rất nhiều cách đuổi cùng diệt tận hắn ta.
Quay về căn cứ, một người lại một người vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
“Hồ Cửu… anh về rồi.”
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.
‘Đừng khóc…”
Nhìn Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ, lòng Hồ Cửu ấm áp.
Bạch Thố cũng vừa về tới cửa, đã thấy cảnh này, lòng có chút chua xót, nhưng cũng được mọi người đỡ lại.
“Bạch Thố, cô sao… vậy?”
Túc Trì lo lắng hỏi.
“Tôi…”
“Ổn chứ?”
Hồ Cửu lúc này xoay người nhìn cô.
“Thuốc sinh học kia… cô biết Bạch Long điều chế ở đâu chứ?”
“Thật sự tôi không biết. Nhưng đều từ phương Bắc chuyển về.”
Nhìn anh, cô thành thật nói.
Cô biết lúc này là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm lại một chút lòng tin của mọi người.
“Túc Trì, cậu lo thương thế cho Bạch Thố đi.”
Nói xong Hồ Cửu quay đầu bỏ đi, đỡ theo Lục Thạc.
Anh biết bây giờ quá quan tâm Bạch Thố chỉ làm cô đau lòng hơn mà thôi.
“Em không sao.”
Bạch Thố nói với theo, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Hồ Cửu hơi dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ gật gật tỏ vẻ đã biết rồi đi tiếp.
Sau khi đưa Lục Thạc vào trong phòng, ánh mắt Hồ Cửu có chút phức tạp.
“Đau sao?”
Anh nhìn gót chân do ma sát đã bật máu, có lẽ cô rất đau.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.
“Phòng này là của em, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi.”
“Được.”
“Chờ anh quay lại, cần gì cứ gọi bọn họ.”
Hồ Cửu cười rất lạ, tuy là yêu thương nhưng có gì đó… hơi xa lạ.
Anh đi ra ngoài, ra hiệu cho Hữu Thủ theo mình.
“Thanh Ngũ đâu?”
“Còn ở phòng phía dưới.”
Hữu Thủ nhanh chóng trả lời.
‘Hồ Lâm ở đó?’
Hữu Thủ gật gật đầu.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.
“Ông ta đâu?’
Thanh Ngũ nhìn thấy Hồ Cửu nhanh chóng dẫn anh tới phòng cuối cùng.
“Là cậu?”
Hồ Lâm thấy Hồ Cửu đã vô cùng bất ngờ.
Chương 444
Ông ta không ngờ Hồ Cửu lại có thế lực bậc này.
“Ông còn gặp được tôi… chính vì ông có chuyện cần nói với tôi đấy!”
“Nói rõ cho tôi, năm đó tại sao mẹ tôi lại chết? Còn có… cha tôi là ai?”
Hồ Lâm cũng khá bất ngờ, nhưng ông ta cũng nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
“Tôi nói… cậu đảm bảo Hồ gia không sao chứ?”
Cuối cùng ông ta vẫn không buông bỏ được Hồ gia.
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Đừng ra điều kiện với tôi!”
“Hoặc ông nói, hoặc là… không cần nói. Tôi không thích bị người khác đặc điều kiện.”
“Hồ gia bị diệt là điều chắc chắn!”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
“Nhưng… đó cũng là… ông ngoại cậu.”
“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”
“Được, tôi nói.”
Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.
Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.
“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”
Hồ Lâm có chút khó nói.
“Sau đó có tôi?”
“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”
‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”
Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.
“Tại nạn xe là sao?”
“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”
Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.
“Tiếp đi!”
“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”
“Tại sao?”
“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”
“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”
Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.
“Cha tôi?”
“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”
“Bạch gia?”
Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.
“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”
“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”
Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.
“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”
‘Được!”
Hồ Lâm được một vài người áo đen đưa ra ngoài.
Hồ Cửu cũng không rời khỏi mật thất.
Bạch gia chỉ có một Bạch Long là độc đinh.
Chương 445
Mà… năm đó, quả thực Bạch Long có từng tới phương Bắc… Vì anh từng điều tra mọi chuyện của Bạch Long, anh nhớ rõ.
“Nếu vậy… Bạch Thố, Bạch Thương… Bạch Cư…”
Nghĩ đến đây, Hồ Cửu có chút mệt mỏi.
Từ nhiều năm trước, bị người hãm hại bỏ đi biệt xứ anh cũng không thấy mệt mỏi gì cả, chỉ có chút khó chịu khi bị người hãm hại.
Lúc đó anh vẫn có lòng tin, mọi thứ anh đều có thể làm lại, chỉ cần đảm bảo một đời an bình.
Một cuộc sống vô ưu vô lo thì những thứ anh đang trải qua cũng không sao.
Chỉ là hiện tại…
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh Hồ Cửu…”
“Chiến thần…”
Hữu Thủ nhìn vẻ mặt của Hồ Cửu thì vô cùng lo lắng, trước giờ dù thế nào thì Chiến thần chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Hôm nay sao lại…
Nhất là từ sau khi nói chuyện với Hồ Lâm.
“Người Hồ gia, bảo vệ họ an toàn không chết là được!”
“Nhưng Hồ gia chắc chắn không con, cho bọn họ nếm mùi thế nào là bị chà đạp dưới đáy xã hội đi.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sắt lạnh.
Nếu chuyện kia không ai biết, anh cũng không muốn bất kỳ ai biết nữa, bản thân biết được sự thật xem là ổn rồi, anh cũng muốn nhận người thân, càng không muốn làm rối tung cuộc sống của người khác.
“Vâng.”
Hữu Thủ chỉ nghiêm túc đáp, không dám hỏi nhiều, vì anh ta hiểu rõ những lúc thế này không phải đùa giỡn.
“Tên Tuệ kia thế nào rồi?”
“Ở bên…phòng phía dưới.”
Giọng hơi ngập ngừng.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Tên Tuệ này xem như phế hoàn toàn, cứu trị có thể đi đứng hoạt động bình thường, tuy nhiên căn cơ học hỏi công phu trận pháp, thủ ấn đã coi như không thể nữa.
Hữu Thủ nhớ tới tên Tuệ kia khi nhặt về quả thực quá kinh khủng.
Chỉ cần nghĩ tới anh ta cũng cảm thấy hơi rợn người, trên chiến trường kẻ mất tay kẻ mất chân không ít.
Nhưng khủng bố như kia… biến thái như kia… Hữu Thủ quả là có chút rợn người.
“Nhưng mà… hắn ta quá kinh khủng.”
Hữu Thủ không tự chủ cảm thán một chút.
“Tự thân dùng thuốc, lực đánh không nhẹ, gãy vụn tứ chi là bình thường. Còn chưa nhìn qua người bị thương tật cả tứ chi?”
Hồ Cửu liếc mắt nhìn Hữu Thủ, cảm thấy anh ta ngày càng nhát gan phải không nhỉ?
“Nhưng lần này khác…”
Hữu Thủ muốn giải thích.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên để Hồ Cửu nhìn một chút, dù sao anh ta không biết dùng lời gì để nói.
“Đi thôi!”
Hồ Cửu cũng thay đổi sắc mặt, đi tới căn phòng khác.
Vì đây là một căn cứ được xây dựng dưới lòng đất, cho nên hơi ẩm ướt, ánh sáng hoàn toàn dựa vào đèn sáng.
Cho nên không gian không thoải mái, ẩm thấp, lại khó chịu vô cùng.
“Là hắn?”
Hồ Cửu cũng hơi giật mình, anh thầm nghĩ đây chắc chắn là tác dụng phụ của loại thuốc kia.
Con người dù có tan nát tứ chi cũng không thể nào kinh khủng như thế được.
Cả người hắn mềm nhũn, dù tứ chi không bị đánh gãy thì cũng sẽ như thế thôi. Cảm giác hắn không còn sức lực nào cả, chỉ há miệng lè lưỡi thở không khác gì con vật.
Chỗ bị thương hiện tại trở nên bốc mùi.