-
Chương 431-435
Chương 431
Đối địch là đối địch!
Phản bội cũng là phản bội!
Có gì để thanh minh?
Chẳng phải Bạch Thố đã từng được lựa chọn, là cô ấy chọn không nói, chọn giúp sức cho cha mình mà thôi.
“Xong việc tôi cần phải đến cánh cửa ở phía Bạch gia. Chuyện ở đây cần xử lý nhanh nhất có thể.”
“Xong việc tôi cần phải đến cánh cửa ở phía Bạch gia. Chuyện ở đây cần xử lý nhanh nhất có thể.”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Các bảo vật kia quả thực đã có dị động mạnh, anh không thể chần chờ.
E rằng phía Bạch gia cũng đã có chuyện xảy ra.
“Hiện tại chưa rõ vị trí của những quả bom đó, có lẽ hơi mất thời gian một chút.”
Túc Trì hơi nhíu mày, cảm thấy hơi khó khăn.
Tuy có thể xác định có khối lượng bom ở đây, nhưng ở chỗ nào, bảo dưỡng ra sao thì có lẽ… phải mất thời gian đi tìm.
“Dưới ao sen.”
Bạch Thố lau nước mắt nói.
Cô nhìn Hồ Cửu, như muốn anh hiểu cô đang lựa chọn anh.
“Bạch Thố… cô…”
“Tôi biết lúc trước là tôi cố chấp, tôi sai. Nhưng tôi muốn sửa sai.”
Bạch Thố nhìn Túc Trì, ánh mắt kiên quyết.
Nhưng bên này Hồ Cửu vẫn im lặng, không nói gì.
Nhìn một màn như vậy, Lục Thạc cũng biết chuyện tình nghiêm trọng, ánh mắt cầu khẩn hướng Hồ Cửu.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng là bất đắc dĩ. Nếu như em chọn, em cũng sẽ chọn… cha mình mà.”
“Bản thân em… cũng đã có lúc chọn sai.”
‘Bỏ qua cho cô ấy!”
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thố.
Quả thực cô đồng cảm với Bạch Thố.
Chỉ là…
“Nhưng… Bạch Thố, tôi có thể xem như không có gì, cũng có thể làm lơ mọi thứ. Chỉ là… tôi cũng như cô, đã lựa chọn lại, tôi muốn trân trọng Hồ Cửu. Thật sự cũng không muốn có người khác xen ngang giữa tôi và anh ấy nữa.”
Nói đến đây, Lục Thạc cúi đầu một chút, cảm giác bản thân có hơi ích kỷ. Nhưng cô thực sự không muốn đánh mất Hồ Cửu.
Anh luôn ưu tú, chỉ là cô không nhận ra.
Túc Trì vì là người tới ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng chưa biết là có chuyện gì.
Ánh mắt nhìn Lục Thạc có chút khinh thường.
“Là cô trân trọng anh ấy hay địa vị Chiến thần?”
“Túc Trì!”
Hồ Cửu nghiêm giọng.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai nói lời không tốt với vợ tôi.”
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
“Túc Trì! Chẳng phải cậu cũng tha thứ cho Bạch Thố hay sao?”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Anh nhìn ra Túc Trì tuy là giữ khoảng cách, tỏ ra không quan tâm, nhưng quả thực anh ta không hề tiếp tục trách Bạch Thố.
Có thể nói anh ta… cũng tha thứ cho Bạch Thố.
“Một người đàn ông, không có gì, làm sao có thể làm cho người phụ nữ của mình yên tâm nương tựa.”
“Phụ nữ đòi hỏi một người có khả năng làm bờ vai cho cô ấy, cũng là đúng thôi.”
Chương 432
Hồ Cửu nói, làm cho Lục Thạc bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Bạch Thố lộ lên tia hâm mộ, sau đó là chấp nhận.
Cô biết, ngay từ giây phút cô lựa chọn làm việc cho cha mình, không nói sự thật với Hồ Cửu.
Bản thân cô đã không còn tư cách nữa.
“Tôi dẫn mọi người tới chỗ quả bom.”
Bạch Thố kiên định lên tiếng.
Cả Túc Trì, Hồ Cửu cùng Lục Thạc cũng bất ngờ, mọi người tập trung ánh mắt lên người cô ta.
“Cô… vẫn rất nguy hiểm. Nếu như chúng tôi không thành công, sợ là…”
Túc Trì cũng không muốn nhắc tới câu sau.
Nếu họ không thành công thì thực sự cả khu này sẽ bị diệt, mà Bạch Thố cũng không toàn mạng được.
“Chẳng phải có tôi thì phần trăm thành công cao hơn sao?”
Bạch Thố kiên quyết nhìn Túc Trì.
“Nhưng…”
“Để cô ấy đi cùng, dù sao cũng chỉ có cô ấy biết rõ bom ở đâu.”
Hồ Cửu quyết định.
Thật lòng anh cũng không nỡ, chỉ là chuyện này an nguy đến mạng người dân vô tội.
Dù có một ngàn lần không nỡ thì sao chứ?
Bạch Thố ngước mắt nhìn anh.
“Chỉ cần em thành công… em có thể quay lại… có thể…”
Nói đến đây Bạch Thố quay đầu nhìn Lục Thạc.
Trong hoàn cảnh này, Lục Thạc thật sự rất khó xử.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng đánh thương.”
Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.
Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.
Bản thân cô là người gây nên rắc rối này, nếu cô không bốc đồng tự chạy tới thì có khi bọn họ không cần phải lầm vào hiểm cảnh.
“Bạch Thố! Cô phải rõ ràng, có cô hay không có cô, Túc Trì hay bất kỳ ai trong chúng tôi sẽ có cách xử lý.”
“Tôi không thể hứa những gì tôi không thể!”
Nói xong Hồ Cửu nhìn Lục Thạc cho cô một ánh mắt yên tâm.
Lúc này Lục Thạc hoàn toàn hiểu, nếu như cô toàn tâm cứ ở bên anh, thì cô sẽ có một tình yêu ấm áp, tuy không hoàn hảo nhưng ít nhất anh cùng tình cảm của anh chỉ ở chỗ cô.
“Anh… thật tàn nhẫn.”
Bạch Thố ứa nước mắt, cũng chỉ biết chấp nhận.
Nhưng cô biết anh nói đúng, anh không lừa cô, nếu như anh nói là đồng ý thì mãi mãi mối quan hệ của bọn họ không có hồi kết.
“Nếu tôi dây dưa mới là tàn nhẫn, là tàn nhẫn với cả tôi, cả vợ của tôi…”
Hồ Cửu nói xong nhìn Túc Trì.
“Nếu cô đã chấp nhận với lựa chọn của mình, thì chính là tự cho mình và cả… người khác một cơ hội.
Anh biết rõ tình cảm Túc Trì với Bạch Thố, chỉ là cô ấy chưa nhận ra.
Dù sao nếu bỏ đi những cái là thân phận thì xem ra hai người họ khá hòa hợp.
“Dù là anh lựa chọn thế nào, em cũng sẽ đi cùng mọi người. Quả bom đó e rằng có chút khó phá.”
Bạch Thố cũng chỉ biết chấp nhận.
Cô vẫn không hiểu ý của Hồ Cửu về vế sau câu nói ‘cho người khác cơ hội’, chỉ là cô cũng không để ý nữa.
“Túc Trì, cậu hộ tống Lục Thạc quay về, tôi sẽ dẫn mọi người quay lại.”
“Không được!”
“Không được!”
Cả Lục Thạc, Bạch Thố cùng Túc Trì cùng đồng thanh.
Sau đó mọi người ngượng ngùng nhìn nhau.
“Chiến thần, chuyện này… tôi có thể làm được.”
Túc Trì là thật tâm lo lắng cho Hồ Cửu.
Chương 433
“Hồ Cửu, chúng ta khó khăn lắm mới… Tóm lại em không muốn mất anh lần nữa.”
Lục Thạc can ngăn.
Bạch Thố nhìn mọi người, không nói gì, chỉ có thể gật đầu biểu hiện tán đồng.
“Cậu đừng quên! Tôi là Chiến thần!.”
“Tôi ra lệnh cho cậu, đưa một nửa số người này hộ tống Lục Thạc ra ngoài an toàn. Sau đó theo đánh dấu tôi để lại, tiến vào hồ sen.”
Hồ Cửu cũng nhìn ra nhiệt huyết trong mắt mọi người, anh cũng đành để họ quay lại cùng mình.
Tuy hung hiểm nhưng đó là bảo vệ tính mạng người danh, đó là danh dự của quân nhân.
“Đừng nghĩ chỉ bảo vệ một người quay về là chuyện đơn giản.”
“Chỉ cần đảm bảo phía Bạch Long không nắm giữ bất kỳ điều gì bất lợi cho chúng ta thì đó mới là tốt nhất.”
Nói xong Hồ Cửu cũng dụi tắt lửa, trời cũng tờ mờ sáng.
Cả một đêm bọn họ không ai có thể chợp mắt.
“Lục Thạc, về căn cứ, mọi người sẽ sắp xếp. Em chờ anh, được không?”
Hồ Cửu dặn dò.
“Được… có phải em quá vô dụng, không thể làm được gì cho anh cả.”1
“Không! Em chỉ cần bình an, đó là ước nguyện lớn nhất của anh rồi.”
Nói xong Hồ Cửu xua tay để Túc Trì cùng ba người đưa Lục Thạc rời đi.
Hiện tại bên cạnh anh chỉ có Bạch Thố cùng bảy quân nhân còn lại.
“Tôi sẽ cho các cậu trải nghiệm cái gì gọi là hành quân ẩn giấu vết.”
Hồ Cửu nói xong, những quân nhân này nhanh chóng phấn chấn.
Dẫn dắt bọn họ hôm nay chính là Chiến thần, dù là thịt nát xương tan họ cũng muốn cùng đồng hành với thần của mình.
“Đi thôi!”
“Hai cậu chịu trách nhiệm để ý xung quanh, có biến động liền cho cả đoàn dừng, hai cậu đi sau cùng phụ trách xóa dấu vết.”
“Cậu! Lưu lại bột này trên các lá cây.’
Người nhận loại bột kỳ là kia tên A Thất, anh ta là một quân nhân trẻ tuổi, nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu bột này để làm gì.
Nhìn ánh mắt tò mò kia, Hồ Cửu cười cười.
“Rồi cậu sẽ biết.”
“Những người còn lại, vừa hành quân vừa bảo vệ, đừng sơ sót, chỉ cần một sai lầm cả đội sẽ bị diệt.”
“Hiểu chứ?”
Cả nhóm đều vô cùng áp lực, chỉ là không áp lực thì không tạo kim cương.
“Đi!”
Bạch Thố bám sát Hồ Cửu, được mọi người bảo vệ ở giữa, rất nhanh nhiệm vụ được phân công rõ ràng cho nên, hành quân một đường thuận lời.
Mà Ngài Tuệ bên này cũng đã giăng thiên la địa võng đợi sẵn.
Hắn ta biết Hồ Cửu có thể không quay lại, nhưng sẽ có người tiến vào đây.
Khi còn cách vị trí Ngài Tuệ khoản hơn một cây số, cả nhóm dừng lại, tìm chỗ ẩn nấp.
“Hiện tại làm sao qua được vòng phục kích kia.”
“Tiến vào thôi!”
“Ngốc à!”
Một vài người thảo luận.
“Tôi có cách, để tôi lên trước.”
Bạch Thố nói xong định đứng dậy đã bị Hồ Cửu kéo lại.
Vì hành động đột ngột nên cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Hồ Cửu.
‘Đừng manh động!”
Hồ Cửu cho họ ám hiệu ánh mắt, ý muốn nói anh sẽ ra, bọn họ bất ngờ, nếu Chiến thần ra chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Thật ra anh đã nắm chắt tám chín phần sẽ giải được cái thiên la địa võng trung cấp này.
Có gì mà khó chứ!
Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.
Chương 434
Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.
‘Ngài Tuệ… chờ tôi sao?”
Hồ Cửu cười cười đi lại vô cùng thong dong.
Ngài Tuệ mỉm cười, tuy trong lòng hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt là sự bình thản vốn có.
“Quả không hổ danh là Chiến thần!”
Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt.
“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được.”
Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết.
“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ‘ngài’ khá lớn với cậu đấy.”
“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.”
Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói.
Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người.
Xem ra Bạch Long thất sách rồi.
Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra.
Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp.
Không phải ở ẩn là không biết gì.
Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình.
Nếu cứ bị vây giam thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng,
Mà Ngài Tuệ kia nhìn qua chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, luyện tới trận pháp dạng này thì có lẽ ở đây cũng ngót hơn bảy năm.
Vậy là Bạch Long phải thu nhận khá nhiều kẻ có độ tuổi khá nhỏ hoặc thậm chí là con nít.
Tu dưỡng bọn họ làm việc cho mình, tôn sùng mình!
Hồ Cửu có chút cảm thán.
“Đừng nhiều lời!”
Ngài Tuệ nghe Hồ Cửu nói lời châm chọc thì tức giận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm.
“Chỉ vài trận pháp nhỏ… cậu nói xem… đáng không.”
Dứt lời, toàn bộ trận pháp mà Ngài Tuệ dày công cả một đêm không ngủ để giăng ra.
Vậy mà Hồ Cửu không làm gì cả, trận pháp biến mất, đây là thể loại gì vậy.
“Anh…”
Ngài Tuệ lùi lại một chút.
“Đúng rồi, nên đứng xa tôi một chút, người tôi chỉ có một mùi… mùi của thi thể.”
Nói xong Hồ Cửu như làm ký hiệu gì đó rất lạ.
Một loạt tiếng súng vang lên, trận pháp vừa hạ, bảy quân nhân theo Hồ Cửu nhắm chuẩn mục tiêu diệt gọn đám người kia.
Phải nói là họ không là hao phí đạn vô ích.
“Còn cậu… muốn tôi làm gì.”
“Hừ, tôi không sợ anh, Chiến thần thì oai sao?”
Ngài Tuệ tuy cũng cảm thấy thực lực của bản thân cùng Hồ Cửu chênh lệch nhưng lại có chút không cam tâm.
Hắn nhanh chóng lấy ra thứ gì đó trong tay uống vào, một chất lỏng màu xanh lục nhàn nhạt mùi hương vô cùng thơm.
Nhưng…
“Ngắn hắn lại, đừng cho hắn uống nó…”
Bạch Thố chạy lên hét lớn.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Ngài Tuệ đã uống cạn lo thuốc kia, vứt mạnh lo thuốc này xuống, ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, cả người như có một luồng sức mạnh muốn bức phá ra ngoài.
“Hồ Cửu, nhanh tránh ra, nhanh lên!”
Bạch Thố tuyệt vọng hét lớn.
Sao cô lại quên chuyện quan trọng này nhỉ?
Chương 435
Chính Ngài Thiện đã sáng chế ra một loại thuốc, loại thuốc này có thể kích thích ba mươi phần trăm sức mạnh cơ thể, giúp não hoạt động rất tốt.
Có thể nói, đây là chất kích thích, nhưng là kích thích thể lực cùng ý chí chiến đấu.
Tuy có tác dụng phụ là sau khi hết công dụng của thuốc thì người dùng thuốc sẽ bị mất sức cả tháng, yếu ớt không thể tả được.
Trừ khi cần thiết… nếu không Ngài Thiện sẽ không cho ai dùng.
Này… Ngài Tuệ này quá mức hiếu chiến rồi.
Ngài Tuệ ánh mắt đục ngầu, từng tơ máu như lộ ra rõ ràng cứ như muốn nổ tung.
“Chiến thần sao? Tôi sẽ cho các người thấy…”
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nhìn thấy vậy Hồ Cửu muốn gạt Bạch Thố qua một bên, dù Ngài Tuệ này có kích thích sức mạnh đến đâu cũng không thể qua kinh nghiệm chinh chiến của Hồ Cửu.
Nếu mọi thứ có thể giải quyết bằng sức mạnh thì tốt rồi, đáng tiếc đều không phải thế.
“Đừng!”
Hồ Cửu nhíu mày hoảng hốt, trong một giây phút chụp được tay Bạch Thố kéo ra, nhưng vì tay áo của cô bị cành cây mài mòn đã không còn chịu đủ lực kéo.
Roẹt!
Tay của Hồ Cửu chỉ nằm được ống tay áo của Bạch Thố.
Mà Ngài Tuệ đánh bằng tất cả sức lực, tốc độ nhanh hơn, lực công phá rất lớn, đập mạnh vào người Bạch Thố.
Hự!
“Á…”
Bạch Thố chỉ kịp kêu lên, cả người tung ra xa, đập vào thân cây gần đó rơi xuống đất.
Chính là giây phút này, lòng Hồ Cửu trống rỗng, ánh mắt nhìn Ngài Tuệ như nhìn kẻ đã chết.
“Hồn thuật!”
Ấn ký cùng oán hận tạo ra một trận gió man mát, chỉ là… mỗi nơi cơn gió đi qua đều cắt xén các vật xung quanh.
“Nhanh, núp dưới đá.”
Bảy quân nhân kia nghe được giọng Hồ Cửu thì kéo vội cơ thể Bạch Thố, cùng ôm đầu nằm sát phía dưới các tảng đá lớn.
Ngài Tuệ mắt thấy cơn gió đến gần, nhanh chóng tiếp tục xông lên phía Hồ Cửu, cũng không quan tâm tình hình Bạch Thố.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Tấm trí hắn chỉ lặp đi lặp lại “giết chết Chiến thần!”
Bạch Thố tuy bị va đập mạnh, cơ thể như bị đứt gãy, nhưng cô vẫn là người có luyện công phu, cho nên mới có thể không bị gãy vụn xương.
“Ngăn… ngắn anh ấy.”
Ánh mắt tuyệt vọng, giọng thì thào của Bạch Thố làm cho người ta cảm thấy thương xót.
“Cô nói gì… Có chuyện gì?”
Một trong các quân nhân ở đây hỏi cô.
Thực sự mọi người nhìn ra sau khi Ngài Tuệ uống thứ thuốc kia thì điên cuồng hơn, lại có chút khác lạ.
Chỉ là Chiến thần cho tới hiện tại vẫn chiếm thế thượng phong, không hề có sự gì khác lạ.
“Không thể, thuốc kia… uống vào sẽ làm cho con người trở nên tàn nhẫn, họ sẽ liên tục giết người, cho đến khi hết tác dụng thuốc.”
“Nói vậy thì… Khi nào thuốc hết tác dụng.”
“Không thể, thuốc kia… uống vào sẽ làm cho con người trở nên tàn nhẫn, họ sẽ liên tục giết người, cho đến khi hết tác dụng thuốc.”
“Nói vậy thì… Khi nào thuốc hết tác dụng.”
“Nhanh nhất là ba tiếng!”
Bạch Thố cố gắng gượng dậy, cô biết hiện tại cả người cô thương tích nghiêm trọng.
Ngài Tuệ bên này ánh mắt chỉ có giết!
Đối địch là đối địch!
Phản bội cũng là phản bội!
Có gì để thanh minh?
Chẳng phải Bạch Thố đã từng được lựa chọn, là cô ấy chọn không nói, chọn giúp sức cho cha mình mà thôi.
“Xong việc tôi cần phải đến cánh cửa ở phía Bạch gia. Chuyện ở đây cần xử lý nhanh nhất có thể.”
“Xong việc tôi cần phải đến cánh cửa ở phía Bạch gia. Chuyện ở đây cần xử lý nhanh nhất có thể.”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Các bảo vật kia quả thực đã có dị động mạnh, anh không thể chần chờ.
E rằng phía Bạch gia cũng đã có chuyện xảy ra.
“Hiện tại chưa rõ vị trí của những quả bom đó, có lẽ hơi mất thời gian một chút.”
Túc Trì hơi nhíu mày, cảm thấy hơi khó khăn.
Tuy có thể xác định có khối lượng bom ở đây, nhưng ở chỗ nào, bảo dưỡng ra sao thì có lẽ… phải mất thời gian đi tìm.
“Dưới ao sen.”
Bạch Thố lau nước mắt nói.
Cô nhìn Hồ Cửu, như muốn anh hiểu cô đang lựa chọn anh.
“Bạch Thố… cô…”
“Tôi biết lúc trước là tôi cố chấp, tôi sai. Nhưng tôi muốn sửa sai.”
Bạch Thố nhìn Túc Trì, ánh mắt kiên quyết.
Nhưng bên này Hồ Cửu vẫn im lặng, không nói gì.
Nhìn một màn như vậy, Lục Thạc cũng biết chuyện tình nghiêm trọng, ánh mắt cầu khẩn hướng Hồ Cửu.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng là bất đắc dĩ. Nếu như em chọn, em cũng sẽ chọn… cha mình mà.”
“Bản thân em… cũng đã có lúc chọn sai.”
‘Bỏ qua cho cô ấy!”
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu lại nhìn Bạch Thố.
Quả thực cô đồng cảm với Bạch Thố.
Chỉ là…
“Nhưng… Bạch Thố, tôi có thể xem như không có gì, cũng có thể làm lơ mọi thứ. Chỉ là… tôi cũng như cô, đã lựa chọn lại, tôi muốn trân trọng Hồ Cửu. Thật sự cũng không muốn có người khác xen ngang giữa tôi và anh ấy nữa.”
Nói đến đây, Lục Thạc cúi đầu một chút, cảm giác bản thân có hơi ích kỷ. Nhưng cô thực sự không muốn đánh mất Hồ Cửu.
Anh luôn ưu tú, chỉ là cô không nhận ra.
Túc Trì vì là người tới ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, cũng chưa biết là có chuyện gì.
Ánh mắt nhìn Lục Thạc có chút khinh thường.
“Là cô trân trọng anh ấy hay địa vị Chiến thần?”
“Túc Trì!”
Hồ Cửu nghiêm giọng.
“Tôi không cho phép bất kỳ ai nói lời không tốt với vợ tôi.”
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
Nghe vậy Túc Trì cũng im lặng, không nói thêm, nhưng ánh mắt là sự không thích.
Trong lòng anh ta rõ nhất, Lục Thạc chính vì nhìn không hợp mắt chuyện Hồ Cửu lông bông, cho rằng anh không tiền đồ mới tìm người khác.
“Túc Trì! Chẳng phải cậu cũng tha thứ cho Bạch Thố hay sao?”
Hồ Cửu nhíu mày nói.
Anh nhìn ra Túc Trì tuy là giữ khoảng cách, tỏ ra không quan tâm, nhưng quả thực anh ta không hề tiếp tục trách Bạch Thố.
Có thể nói anh ta… cũng tha thứ cho Bạch Thố.
“Một người đàn ông, không có gì, làm sao có thể làm cho người phụ nữ của mình yên tâm nương tựa.”
“Phụ nữ đòi hỏi một người có khả năng làm bờ vai cho cô ấy, cũng là đúng thôi.”
Chương 432
Hồ Cửu nói, làm cho Lục Thạc bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Bạch Thố lộ lên tia hâm mộ, sau đó là chấp nhận.
Cô biết, ngay từ giây phút cô lựa chọn làm việc cho cha mình, không nói sự thật với Hồ Cửu.
Bản thân cô đã không còn tư cách nữa.
“Tôi dẫn mọi người tới chỗ quả bom.”
Bạch Thố kiên định lên tiếng.
Cả Túc Trì, Hồ Cửu cùng Lục Thạc cũng bất ngờ, mọi người tập trung ánh mắt lên người cô ta.
“Cô… vẫn rất nguy hiểm. Nếu như chúng tôi không thành công, sợ là…”
Túc Trì cũng không muốn nhắc tới câu sau.
Nếu họ không thành công thì thực sự cả khu này sẽ bị diệt, mà Bạch Thố cũng không toàn mạng được.
“Chẳng phải có tôi thì phần trăm thành công cao hơn sao?”
Bạch Thố kiên quyết nhìn Túc Trì.
“Nhưng…”
“Để cô ấy đi cùng, dù sao cũng chỉ có cô ấy biết rõ bom ở đâu.”
Hồ Cửu quyết định.
Thật lòng anh cũng không nỡ, chỉ là chuyện này an nguy đến mạng người dân vô tội.
Dù có một ngàn lần không nỡ thì sao chứ?
Bạch Thố ngước mắt nhìn anh.
“Chỉ cần em thành công… em có thể quay lại… có thể…”
Nói đến đây Bạch Thố quay đầu nhìn Lục Thạc.
Trong hoàn cảnh này, Lục Thạc thật sự rất khó xử.
“Hồ Cửu, cô ấy… cũng đánh thương.”
Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.
Cô chỉ có thể nói như thế, cô không biết cần nói gì lúc này.
Bản thân cô là người gây nên rắc rối này, nếu cô không bốc đồng tự chạy tới thì có khi bọn họ không cần phải lầm vào hiểm cảnh.
“Bạch Thố! Cô phải rõ ràng, có cô hay không có cô, Túc Trì hay bất kỳ ai trong chúng tôi sẽ có cách xử lý.”
“Tôi không thể hứa những gì tôi không thể!”
Nói xong Hồ Cửu nhìn Lục Thạc cho cô một ánh mắt yên tâm.
Lúc này Lục Thạc hoàn toàn hiểu, nếu như cô toàn tâm cứ ở bên anh, thì cô sẽ có một tình yêu ấm áp, tuy không hoàn hảo nhưng ít nhất anh cùng tình cảm của anh chỉ ở chỗ cô.
“Anh… thật tàn nhẫn.”
Bạch Thố ứa nước mắt, cũng chỉ biết chấp nhận.
Nhưng cô biết anh nói đúng, anh không lừa cô, nếu như anh nói là đồng ý thì mãi mãi mối quan hệ của bọn họ không có hồi kết.
“Nếu tôi dây dưa mới là tàn nhẫn, là tàn nhẫn với cả tôi, cả vợ của tôi…”
Hồ Cửu nói xong nhìn Túc Trì.
“Nếu cô đã chấp nhận với lựa chọn của mình, thì chính là tự cho mình và cả… người khác một cơ hội.
Anh biết rõ tình cảm Túc Trì với Bạch Thố, chỉ là cô ấy chưa nhận ra.
Dù sao nếu bỏ đi những cái là thân phận thì xem ra hai người họ khá hòa hợp.
“Dù là anh lựa chọn thế nào, em cũng sẽ đi cùng mọi người. Quả bom đó e rằng có chút khó phá.”
Bạch Thố cũng chỉ biết chấp nhận.
Cô vẫn không hiểu ý của Hồ Cửu về vế sau câu nói ‘cho người khác cơ hội’, chỉ là cô cũng không để ý nữa.
“Túc Trì, cậu hộ tống Lục Thạc quay về, tôi sẽ dẫn mọi người quay lại.”
“Không được!”
“Không được!”
Cả Lục Thạc, Bạch Thố cùng Túc Trì cùng đồng thanh.
Sau đó mọi người ngượng ngùng nhìn nhau.
“Chiến thần, chuyện này… tôi có thể làm được.”
Túc Trì là thật tâm lo lắng cho Hồ Cửu.
Chương 433
“Hồ Cửu, chúng ta khó khăn lắm mới… Tóm lại em không muốn mất anh lần nữa.”
Lục Thạc can ngăn.
Bạch Thố nhìn mọi người, không nói gì, chỉ có thể gật đầu biểu hiện tán đồng.
“Cậu đừng quên! Tôi là Chiến thần!.”
“Tôi ra lệnh cho cậu, đưa một nửa số người này hộ tống Lục Thạc ra ngoài an toàn. Sau đó theo đánh dấu tôi để lại, tiến vào hồ sen.”
Hồ Cửu cũng nhìn ra nhiệt huyết trong mắt mọi người, anh cũng đành để họ quay lại cùng mình.
Tuy hung hiểm nhưng đó là bảo vệ tính mạng người danh, đó là danh dự của quân nhân.
“Đừng nghĩ chỉ bảo vệ một người quay về là chuyện đơn giản.”
“Chỉ cần đảm bảo phía Bạch Long không nắm giữ bất kỳ điều gì bất lợi cho chúng ta thì đó mới là tốt nhất.”
Nói xong Hồ Cửu cũng dụi tắt lửa, trời cũng tờ mờ sáng.
Cả một đêm bọn họ không ai có thể chợp mắt.
“Lục Thạc, về căn cứ, mọi người sẽ sắp xếp. Em chờ anh, được không?”
Hồ Cửu dặn dò.
“Được… có phải em quá vô dụng, không thể làm được gì cho anh cả.”1
“Không! Em chỉ cần bình an, đó là ước nguyện lớn nhất của anh rồi.”
Nói xong Hồ Cửu xua tay để Túc Trì cùng ba người đưa Lục Thạc rời đi.
Hiện tại bên cạnh anh chỉ có Bạch Thố cùng bảy quân nhân còn lại.
“Tôi sẽ cho các cậu trải nghiệm cái gì gọi là hành quân ẩn giấu vết.”
Hồ Cửu nói xong, những quân nhân này nhanh chóng phấn chấn.
Dẫn dắt bọn họ hôm nay chính là Chiến thần, dù là thịt nát xương tan họ cũng muốn cùng đồng hành với thần của mình.
“Đi thôi!”
“Hai cậu chịu trách nhiệm để ý xung quanh, có biến động liền cho cả đoàn dừng, hai cậu đi sau cùng phụ trách xóa dấu vết.”
“Cậu! Lưu lại bột này trên các lá cây.’
Người nhận loại bột kỳ là kia tên A Thất, anh ta là một quân nhân trẻ tuổi, nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu bột này để làm gì.
Nhìn ánh mắt tò mò kia, Hồ Cửu cười cười.
“Rồi cậu sẽ biết.”
“Những người còn lại, vừa hành quân vừa bảo vệ, đừng sơ sót, chỉ cần một sai lầm cả đội sẽ bị diệt.”
“Hiểu chứ?”
Cả nhóm đều vô cùng áp lực, chỉ là không áp lực thì không tạo kim cương.
“Đi!”
Bạch Thố bám sát Hồ Cửu, được mọi người bảo vệ ở giữa, rất nhanh nhiệm vụ được phân công rõ ràng cho nên, hành quân một đường thuận lời.
Mà Ngài Tuệ bên này cũng đã giăng thiên la địa võng đợi sẵn.
Hắn ta biết Hồ Cửu có thể không quay lại, nhưng sẽ có người tiến vào đây.
Khi còn cách vị trí Ngài Tuệ khoản hơn một cây số, cả nhóm dừng lại, tìm chỗ ẩn nấp.
“Hiện tại làm sao qua được vòng phục kích kia.”
“Tiến vào thôi!”
“Ngốc à!”
Một vài người thảo luận.
“Tôi có cách, để tôi lên trước.”
Bạch Thố nói xong định đứng dậy đã bị Hồ Cửu kéo lại.
Vì hành động đột ngột nên cô mất thăng bằng ngã nhào vào lòng Hồ Cửu.
‘Đừng manh động!”
Hồ Cửu cho họ ám hiệu ánh mắt, ý muốn nói anh sẽ ra, bọn họ bất ngờ, nếu Chiến thần ra chẳng khác nào chui đầu vào rọ.
Thật ra anh đã nắm chắt tám chín phần sẽ giải được cái thiên la địa võng trung cấp này.
Có gì mà khó chứ!
Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.
Chương 434
Chỉ là số người sau trận pháp khá đông, sợ rằng bảy người kia chưa thể chống lại bọn họ trực diện.
‘Ngài Tuệ… chờ tôi sao?”
Hồ Cửu cười cười đi lại vô cùng thong dong.
Ngài Tuệ mỉm cười, tuy trong lòng hơi bất ngờ nhưng ngoài mặt là sự bình thản vốn có.
“Quả không hổ danh là Chiến thần!”
Nhìn dáng vẻ tự tại kia của Hồ cửu, hắn ta lại thấy vô cùng quen thuộc, có lẽ trong ký ức mập mờ của hắn đã hiện lên hình ảnh một vị đại soái uy nghi lẫm liệt.
“Nhưng dù là Chiến thần thì sao chứ? Cũng không thoát được.”
Ngài Tuệ cắn chặt câu cuối như muốn khẳng định, Hồ Cửu hôm nay đi vào chỉ có đường chết.
“Cậu nói xem? Quả thực danh xưng ‘ngài’ khá lớn với cậu đấy.”
“Gọi cậu là Tiểu Tuệ, xem ra ổn hơn.”
Hồ Cửu xoa xoa cằm, cười cợt nhã nói.
Gì chứ? Một tên xem như có chút năng lực, học vài ba công pháp này cho rằng mình hơn người.
Xem ra Bạch Long thất sách rồi.
Dù là người của các gia tộc lớn ẩn dật, thì thành viên của gia tộc họ vẫn phải xuống xã hội vài năm để bị đời lừa cho tỉnh ra.
Sau đó mới hội đủ kinh nghiệm mà về ẩn dật tiếp.
Không phải ở ẩn là không biết gì.
Mà ở ẩn chính là không muốn phiền, càng không muốn người khác phiền mình.
Nếu cứ bị vây giam thì chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng,
Mà Ngài Tuệ kia nhìn qua chỉ khoảng hai tư hai lăm tuổi, luyện tới trận pháp dạng này thì có lẽ ở đây cũng ngót hơn bảy năm.
Vậy là Bạch Long phải thu nhận khá nhiều kẻ có độ tuổi khá nhỏ hoặc thậm chí là con nít.
Tu dưỡng bọn họ làm việc cho mình, tôn sùng mình!
Hồ Cửu có chút cảm thán.
“Đừng nhiều lời!”
Ngài Tuệ nghe Hồ Cửu nói lời châm chọc thì tức giận không thôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm.
“Chỉ vài trận pháp nhỏ… cậu nói xem… đáng không.”
Dứt lời, toàn bộ trận pháp mà Ngài Tuệ dày công cả một đêm không ngủ để giăng ra.
Vậy mà Hồ Cửu không làm gì cả, trận pháp biến mất, đây là thể loại gì vậy.
“Anh…”
Ngài Tuệ lùi lại một chút.
“Đúng rồi, nên đứng xa tôi một chút, người tôi chỉ có một mùi… mùi của thi thể.”
Nói xong Hồ Cửu như làm ký hiệu gì đó rất lạ.
Một loạt tiếng súng vang lên, trận pháp vừa hạ, bảy quân nhân theo Hồ Cửu nhắm chuẩn mục tiêu diệt gọn đám người kia.
Phải nói là họ không là hao phí đạn vô ích.
“Còn cậu… muốn tôi làm gì.”
“Hừ, tôi không sợ anh, Chiến thần thì oai sao?”
Ngài Tuệ tuy cũng cảm thấy thực lực của bản thân cùng Hồ Cửu chênh lệch nhưng lại có chút không cam tâm.
Hắn nhanh chóng lấy ra thứ gì đó trong tay uống vào, một chất lỏng màu xanh lục nhàn nhạt mùi hương vô cùng thơm.
Nhưng…
“Ngắn hắn lại, đừng cho hắn uống nó…”
Bạch Thố chạy lên hét lớn.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Ngài Tuệ đã uống cạn lo thuốc kia, vứt mạnh lo thuốc này xuống, ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, cả người như có một luồng sức mạnh muốn bức phá ra ngoài.
“Hồ Cửu, nhanh tránh ra, nhanh lên!”
Bạch Thố tuyệt vọng hét lớn.
Sao cô lại quên chuyện quan trọng này nhỉ?
Chương 435
Chính Ngài Thiện đã sáng chế ra một loại thuốc, loại thuốc này có thể kích thích ba mươi phần trăm sức mạnh cơ thể, giúp não hoạt động rất tốt.
Có thể nói, đây là chất kích thích, nhưng là kích thích thể lực cùng ý chí chiến đấu.
Tuy có tác dụng phụ là sau khi hết công dụng của thuốc thì người dùng thuốc sẽ bị mất sức cả tháng, yếu ớt không thể tả được.
Trừ khi cần thiết… nếu không Ngài Thiện sẽ không cho ai dùng.
Này… Ngài Tuệ này quá mức hiếu chiến rồi.
Ngài Tuệ ánh mắt đục ngầu, từng tơ máu như lộ ra rõ ràng cứ như muốn nổ tung.
“Chiến thần sao? Tôi sẽ cho các người thấy…”
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nói xong, ánh mắt đỏ ngầu kia hướng về phía Hồ Cửu, mà Bạch Thố vì quá lo sợ Hồ Cửu không đỡ được đã bật người qua đỡ cho Hồ Cửu.
Nhìn thấy vậy Hồ Cửu muốn gạt Bạch Thố qua một bên, dù Ngài Tuệ này có kích thích sức mạnh đến đâu cũng không thể qua kinh nghiệm chinh chiến của Hồ Cửu.
Nếu mọi thứ có thể giải quyết bằng sức mạnh thì tốt rồi, đáng tiếc đều không phải thế.
“Đừng!”
Hồ Cửu nhíu mày hoảng hốt, trong một giây phút chụp được tay Bạch Thố kéo ra, nhưng vì tay áo của cô bị cành cây mài mòn đã không còn chịu đủ lực kéo.
Roẹt!
Tay của Hồ Cửu chỉ nằm được ống tay áo của Bạch Thố.
Mà Ngài Tuệ đánh bằng tất cả sức lực, tốc độ nhanh hơn, lực công phá rất lớn, đập mạnh vào người Bạch Thố.
Hự!
“Á…”
Bạch Thố chỉ kịp kêu lên, cả người tung ra xa, đập vào thân cây gần đó rơi xuống đất.
Chính là giây phút này, lòng Hồ Cửu trống rỗng, ánh mắt nhìn Ngài Tuệ như nhìn kẻ đã chết.
“Hồn thuật!”
Ấn ký cùng oán hận tạo ra một trận gió man mát, chỉ là… mỗi nơi cơn gió đi qua đều cắt xén các vật xung quanh.
“Nhanh, núp dưới đá.”
Bảy quân nhân kia nghe được giọng Hồ Cửu thì kéo vội cơ thể Bạch Thố, cùng ôm đầu nằm sát phía dưới các tảng đá lớn.
Ngài Tuệ mắt thấy cơn gió đến gần, nhanh chóng tiếp tục xông lên phía Hồ Cửu, cũng không quan tâm tình hình Bạch Thố.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Cứ như hiện tại trong lý trí của hắn chỉ có sự cắn nuốt đánh nhau.
Tấm trí hắn chỉ lặp đi lặp lại “giết chết Chiến thần!”
Bạch Thố tuy bị va đập mạnh, cơ thể như bị đứt gãy, nhưng cô vẫn là người có luyện công phu, cho nên mới có thể không bị gãy vụn xương.
“Ngăn… ngắn anh ấy.”
Ánh mắt tuyệt vọng, giọng thì thào của Bạch Thố làm cho người ta cảm thấy thương xót.
“Cô nói gì… Có chuyện gì?”
Một trong các quân nhân ở đây hỏi cô.
Thực sự mọi người nhìn ra sau khi Ngài Tuệ uống thứ thuốc kia thì điên cuồng hơn, lại có chút khác lạ.
Chỉ là Chiến thần cho tới hiện tại vẫn chiếm thế thượng phong, không hề có sự gì khác lạ.
“Không thể, thuốc kia… uống vào sẽ làm cho con người trở nên tàn nhẫn, họ sẽ liên tục giết người, cho đến khi hết tác dụng thuốc.”
“Nói vậy thì… Khi nào thuốc hết tác dụng.”
“Không thể, thuốc kia… uống vào sẽ làm cho con người trở nên tàn nhẫn, họ sẽ liên tục giết người, cho đến khi hết tác dụng thuốc.”
“Nói vậy thì… Khi nào thuốc hết tác dụng.”
“Nhanh nhất là ba tiếng!”
Bạch Thố cố gắng gượng dậy, cô biết hiện tại cả người cô thương tích nghiêm trọng.
Ngài Tuệ bên này ánh mắt chỉ có giết!