Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
-Chân (真) Hữu Tài?
-Không, không phải, là Chân trong phân biệt, không phải là Chân trong thật giả.
-Ừ, Chân Hữu Tài. Vương Phác nói: -Bây giờ bản tướng quân hỏi ngươi, ngươi là người nơi nào?
Chân Hữu Tài nói: -Tiểu nhân là người Thanh Hà, Sơn Đông, ba năm trước bị Kiến Nô bắt đến Liêu Đông, vì dáng người của tiểu nhân thấp bé vốn dĩ là cũng bị chém đầu, nhưng vì tiểu nhân có đi học được vài năm, biết được mấy chữ cho nên mới bảo toàn được tính mạng. Hiện tại tiểu nhânlàm thư sử trong trang cho Tô Đạt Lạt, bình thường chỉ ghi sổ sách, tính tóan vân vân, cũng không phải đi rangoài làm việc.
-Tô Đạt Lạt là ai?
-Nghe nói là tộc đệ (em họ) của Nô Tù, tiểu nhân cũng không rõ lắm.
-Phía trước chính là trang viên của Tô Đạt Lạt?
-Vâng, chỗ này trước kia gọi là Trường Dũng Bảo, quân đội của triều Đại Minh chúng ta đã từng đóng quân ở chỗ đó, sau này Trường Dũng Bảo bị chiến hỏa thiêu hủy, hiện tại lại thành trang viên của Tô Đạt Lạt.
-Trường Dũng Bảo? Chỗ này cách Thịnh Kinh có xa lắm không?
-Không xa, đi về phía đông bắc 30 dặm là đến Thịnh Kinh rồi.
-Đi 30 dặm nữa là đến Thịnh Kinh? Đao Ba Kiểm cười ha ha nói: -Không ngờ chúng ta đánh linh tinh mà cũng đến được Thịnh Kinh rồi, ha ha, đây thực sự là trời khiến cho Kiến Nô bị diệt vong rồi.
Vương Phác lại hỏi: -Trong làng có bao nhiêu người?
-Tổng cộng có hơn 1 ngàn người, hơn 700 người là người Hán, còn hơn 300 người là Kiến Nô, nhưng đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
-Được. Vương Phác nói: -Đợi bản tướng quân cho người đến trang kiểm chứng, chỉ cần những gì ngươi nói là sự thật thì ngươi sẽ không sao, còn nếu như có nửa câu nói dối, vậy thì ngươi chết chắc rồi.
Chân Hữu Tài rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ đáp: -Tiểu nhân nói... nói... đều là thật.
Vương Phác nói với Tiểu Thất: -Tiểu Thất, ngươi dẫn theo 50 người ở lại chăm sóc ngựa, và còn coi chừng người này, nhất định không thể để cho gã lẻn đi.
-Tướng quân yên tâm. Tiểu Thất cười gằn nói: -Tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc vị “Chân Hữu Tài” tiên sinh này thật tốt.
Vương Phác lại nói với Đao Ba Kiểm: -Mặt Sẹo, ngươi đi chọn 400 huynh đệ, chia làm 4 đội phân ra 4 phía, chỉ cần có người ở trong trang chạy trốn ra ngoài, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ khôngđể chạy thoát cho dù chỉ 1 người, ngươi nhất định phải nhớ kĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Đao Ba Kiểm hung dữ đáp: -Tướng quân, ngài cứ yên tâm, cho dù là con ruồi cũng không bay ra ngoài được đâu.
Cuối cùng Vương Phácp nói với Đại Hồ Tử:-Râu Rậm, ngươi hãy triệu tập các huynh đệ còn lại đi vào trang với ta.
Đại Hồ Tử hung tợn đáp: -Tiểu nhân đi triệu tập huynh đệ ngay.
Vương Phác vừa ra lệnh, hơn một ngàn gia đinh chiara 3 đường. Tiểu Thất ở lại chăm sóc ngựa, Đại Hồ Tử dẫn theo 400 gia đinh mai phục ở 4 phía trang viên chuẩn bị chặn cá lọt lưới. Vương Phác, Đại Hồ Tử thì dẫn theo hơn 600 gia đinh còn lại lao thẳng về phía trang viên. Đương nhiên là Vương Phác không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Chân Hữu Tài... Vì không muốn kinh động đến Kiến Nô trong trang, Vương Phác ra lệnh cho bọn gia đinh mò mẫm đi trong đêm, thà rằng ngã mặt mũi bầm dập cũng không thắp lửa.
Lúc này đây, Vương Phác làm việc rất cẩn thận.
Lúc Vương Phác và 600 gia đinh sắp đến phía ngoài trang liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đột nhiên trong trang dấy lên ánh lửa đỏ bừng, cửa trang vốn đang đóng chặt cũng mở ra, trong ánh lửa sáng như ban ngày, một đội kỵ binh Kiến Nô mặc áo đỏ, giáp đỏ từ cửa trang xông ra ngoài, hướng về phía Vương Phác và hơn 600 gia đinh, phóng tới như bay. Đại Hồ Tử thất kinh, bỗng đứng lên định rút đao thì bị Vương Phác ngăn lại.
Vương Phác bây giờ là xuất thân từ thủ lĩnh của phần tử khủng bố, mũi đao dính máu hàng năm mà đúc thành, dũng khí cho dù Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt cũng sẽ không biến sắc. Lúc càng nguy hiểm thì lại càng bình tĩnh! Vương Phác rất nhanhphát hiện ra đội kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ này tay chỉ cầm đuốc chứ không cầm đao. Nói cách khác không phải bọn họ lao đến để chém giết, hay nói đúng hơn là đám kỵ binh này chưa phát hiện ra bọn họ.
-Giữ bình tĩnh!
Vương Phác đè chặt bả vai của Đại Hồ Từ, ấn mạnh xuống đất, 600 gia đinh phía sau hai người cũng nằm sấp xuống mặt đất.
Quả nhiên đám kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ kia xông về phía trước khoảngmấy chục bước thì đều ghì chặt cương ngựa, sau đó rẽ sang hai bên đường, xếp thành hai cánh quân chỉnh tề. Nhìn trận thế giống như là đội quân hộ vệ một đại nhân vật Kiến Nô ra trước trang tiền trạm. Quả nhiên không bao lâu, lại có một đội kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ từ trong cửa trang chậm rãi đi ra ngoài, bảo vệ một kỵ binh đi giữa như vì sao vây quanh mặt trăng.
Đại Hồ Tử tức giận thở hổn hển nói: -Tướng quân, chúng ta đã bị tên tiểu tử kia lừa rồi, hiện giờ có hơn 100 thiết kỵ Kiến Nô ra ngoài, không biết trong trang còn bao nhiêu nữa?
-Ừ!Vương Phác gật đầu, trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi vừa rồi: -Nhìn dáng vẻ chắc là kẻ quyền quý của Chính Hồng Kỳ, nói không chừng còn là một thân vương, lần này vớ phải con cá lớn rồi, ha ha.
Đại Hồ Tử ngạc nhiên nói: -Tướng quân ngài nói cái gì?
Vương Phác trầm giọng nói: -Râu Rậm, mau bảo các huynh đệ tản ra, nấp kỹ ở các cây cao lương hai bên đường lớn, không có hiệu lệnh của bản tướng quân, không được tự tiện hành động.
Đại Hồ Tử đáp lại một tiếng, sau đócúi người lại mà đi như mèo lần lượt truyền đạt mệnh lệnh của Vương Phác. Hơn 600 gia đinh vốn đang nằm sấp trên đường lớn bỗng nhanh chóng tản ra, trốn vào các cây cao lương ở hai bên đường. Lúc này, tên quyền quý Chính Hồng Kỳ dưới sự bảo vệ rầm rộ của đội kỵ binh áo giáp màu đỏ kia đã giục ngựa đi tới.Vương pPhác nhanh như chớp, nấp vào trong bụi cao lương rậm rạp bên cạnh.
Có thể nói hiện nay Đại Thiện là ngôi sao chiếu trên cao.
Đại Thiện là con trai thứ hai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, từng đứng đầu trong Tứ đại chấp chính Bối Lặc, địa vị ở trên cả Hoàng Thái Cực. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, y lại không có tâm cơ thâm trầm như Hoàng Thái Cực. Cuối cùng người kế thừa vị trí Kiến Nô Hãn lại chính là Hoàng Thái Cực, đứa con thứ 8 của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Sau khi Hoàng Thái Cực kế vị, Đại Thiện được phong Hòa Thạc Lễ Thân Vương, cùng với Hoàng Thái Cực cai quản mặt nam, nhận triều bái của thần tử, coi như địa vị được tôn vinh đến cực điểm.
Cuộc chiến Tùng Sơn, Hoàng Thái Cực đích thân dẫn đại quân bát kỳ đi xuất chinh, Đại Thiện và Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng phụng lệnh đóng giữ Thịnh Kinh.
Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng là cháu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Cha của y, Thư Nhĩ Cáp Tề, là tam đệ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Trước kia bởi vì làm loạn đã bị xử tử. A Mẫn, anh trai của Tế Nhĩ Cáp Lãng là một trong những Tứ Đại chấp chính Bối Lặc, thời kỳ Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Sau đó lại bị Hoàng Thái Cực cách chức làm thứ dân, Tế Nhĩ Cáp Lãng kế thừa địa vị và tài sản của Tế Nhĩ Cáp Lãng A Mẫn cho nên vô cùng tận tâm và trung thành với Hoàng Thái Cực.
Mấy ngày nay nhân lúcvì rảnh rỗi đến buồn chán Đại Thiện bỗng muốn đi lên núi săn thú, lại nghe có người nói Tô Đạt Lạt huấn luyện được một con Hải Đông Thanh rất hung mãnh liền dẫn thị vệ đặc biệt đến Thịnh Kinh tới trang viên của Tô Đạt Lạt hỏi mượn. Lúc Đại Thiện đến nơi thì trời đã tối. Lúc này Tiểu Thất đã bắt Chân Hữu Tài đi rồi, cho nên cũng không biết sau đó có một đội kỵ binh Kiến Nô tiến vào trang viên.
Hòa Thạc Lễ thân vương đích thân đến nhà hỏi mượn Hải Đông Thanh đương nhiên là Tô Đạt Lạt không dám từ chối, đành phải xót xa đưa Hải Đông Thanh mà mình nuôi nấng rất cẩn thận đưa cho Đại Thiện, lại còn tự mình tiễn y ra ngoài trang viên, dọc đường không ngừng dặn dò: -Chủ tử, con Hải Đông Thanh này nuôi bằng thịt người đấy, nếu ngài nuôi nó bằng thịt khác nó sẽ tức giận.
-Biết rồi. Đại Thiện không nhịn được nói: -Không phải là thịt người thôi sao, quý phủ của bổn vương có rất nhiều nha, tùy ý giết một người cũng đủ để con súc sinh này ăn cả nửa tháng.
-Còn nữa, còn nữa... Tô Đạt Lạt nói: -Nó chỉ ăn thịt non mềm của trẻ em dưới 10 tuổi.
-Còn thế nữa ư? Đại Thiện cau mày nói: -Trong trang của bản vương trẻ em dưới 10 tuổi cũng không ít, nó không đói được đâu.
Tô Đạt Lạt vẫn còn lưu luyến đứng sát con Hải Đông Thanh trên vai Đại Thiện, lải nhải nói: -Chủ tử, ngài nói hãy giữ lời, đi săn xong hãy trả con Hải Đông Thanh này lại cho nô tài, nó là sinh mệnh của nô tài, không có nó nô tài ăn không ngon, ngủ không yên mà đến tính mạng cũng không còn nữa.
-Được rồi, được rồi. Đại Thiện không giữ kiên nhẫn được nữa liền xua tay nói: -Người về đi, về đi.
-Vù!
Đại Thiện vừa nói xong thì chỉ nghe thấy một tiếng rít, một luồng gió xẹt qua bên tai y, ở phía sau lập tức vang lên tiếng kêu đau đớn của Tô Đạt Lạt. Đại Thiện vội vàng quay đầu lại, thì thấy Tô Đạt Lạt hai tay đang giữ chặt cổ họng, hai đồng tử đã phồng lên, tơ máu đỏ sẫm tràn ra giữa ngón tay y. Lúc này Đại Thiện mới phát hiện ra trên cổ họng của Tô Đạt Lạt bị một mũi tên ngắn cắm vào.
-Không, không phải, là Chân trong phân biệt, không phải là Chân trong thật giả.
-Ừ, Chân Hữu Tài. Vương Phác nói: -Bây giờ bản tướng quân hỏi ngươi, ngươi là người nơi nào?
Chân Hữu Tài nói: -Tiểu nhân là người Thanh Hà, Sơn Đông, ba năm trước bị Kiến Nô bắt đến Liêu Đông, vì dáng người của tiểu nhân thấp bé vốn dĩ là cũng bị chém đầu, nhưng vì tiểu nhân có đi học được vài năm, biết được mấy chữ cho nên mới bảo toàn được tính mạng. Hiện tại tiểu nhânlàm thư sử trong trang cho Tô Đạt Lạt, bình thường chỉ ghi sổ sách, tính tóan vân vân, cũng không phải đi rangoài làm việc.
-Tô Đạt Lạt là ai?
-Nghe nói là tộc đệ (em họ) của Nô Tù, tiểu nhân cũng không rõ lắm.
-Phía trước chính là trang viên của Tô Đạt Lạt?
-Vâng, chỗ này trước kia gọi là Trường Dũng Bảo, quân đội của triều Đại Minh chúng ta đã từng đóng quân ở chỗ đó, sau này Trường Dũng Bảo bị chiến hỏa thiêu hủy, hiện tại lại thành trang viên của Tô Đạt Lạt.
-Trường Dũng Bảo? Chỗ này cách Thịnh Kinh có xa lắm không?
-Không xa, đi về phía đông bắc 30 dặm là đến Thịnh Kinh rồi.
-Đi 30 dặm nữa là đến Thịnh Kinh? Đao Ba Kiểm cười ha ha nói: -Không ngờ chúng ta đánh linh tinh mà cũng đến được Thịnh Kinh rồi, ha ha, đây thực sự là trời khiến cho Kiến Nô bị diệt vong rồi.
Vương Phác lại hỏi: -Trong làng có bao nhiêu người?
-Tổng cộng có hơn 1 ngàn người, hơn 700 người là người Hán, còn hơn 300 người là Kiến Nô, nhưng đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
-Được. Vương Phác nói: -Đợi bản tướng quân cho người đến trang kiểm chứng, chỉ cần những gì ngươi nói là sự thật thì ngươi sẽ không sao, còn nếu như có nửa câu nói dối, vậy thì ngươi chết chắc rồi.
Chân Hữu Tài rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ đáp: -Tiểu nhân nói... nói... đều là thật.
Vương Phác nói với Tiểu Thất: -Tiểu Thất, ngươi dẫn theo 50 người ở lại chăm sóc ngựa, và còn coi chừng người này, nhất định không thể để cho gã lẻn đi.
-Tướng quân yên tâm. Tiểu Thất cười gằn nói: -Tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc vị “Chân Hữu Tài” tiên sinh này thật tốt.
Vương Phác lại nói với Đao Ba Kiểm: -Mặt Sẹo, ngươi đi chọn 400 huynh đệ, chia làm 4 đội phân ra 4 phía, chỉ cần có người ở trong trang chạy trốn ra ngoài, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ khôngđể chạy thoát cho dù chỉ 1 người, ngươi nhất định phải nhớ kĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Đao Ba Kiểm hung dữ đáp: -Tướng quân, ngài cứ yên tâm, cho dù là con ruồi cũng không bay ra ngoài được đâu.
Cuối cùng Vương Phácp nói với Đại Hồ Tử:-Râu Rậm, ngươi hãy triệu tập các huynh đệ còn lại đi vào trang với ta.
Đại Hồ Tử hung tợn đáp: -Tiểu nhân đi triệu tập huynh đệ ngay.
Vương Phác vừa ra lệnh, hơn một ngàn gia đinh chiara 3 đường. Tiểu Thất ở lại chăm sóc ngựa, Đại Hồ Tử dẫn theo 400 gia đinh mai phục ở 4 phía trang viên chuẩn bị chặn cá lọt lưới. Vương Phác, Đại Hồ Tử thì dẫn theo hơn 600 gia đinh còn lại lao thẳng về phía trang viên. Đương nhiên là Vương Phác không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Chân Hữu Tài... Vì không muốn kinh động đến Kiến Nô trong trang, Vương Phác ra lệnh cho bọn gia đinh mò mẫm đi trong đêm, thà rằng ngã mặt mũi bầm dập cũng không thắp lửa.
Lúc này đây, Vương Phác làm việc rất cẩn thận.
Lúc Vương Phác và 600 gia đinh sắp đến phía ngoài trang liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đột nhiên trong trang dấy lên ánh lửa đỏ bừng, cửa trang vốn đang đóng chặt cũng mở ra, trong ánh lửa sáng như ban ngày, một đội kỵ binh Kiến Nô mặc áo đỏ, giáp đỏ từ cửa trang xông ra ngoài, hướng về phía Vương Phác và hơn 600 gia đinh, phóng tới như bay. Đại Hồ Tử thất kinh, bỗng đứng lên định rút đao thì bị Vương Phác ngăn lại.
Vương Phác bây giờ là xuất thân từ thủ lĩnh của phần tử khủng bố, mũi đao dính máu hàng năm mà đúc thành, dũng khí cho dù Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt cũng sẽ không biến sắc. Lúc càng nguy hiểm thì lại càng bình tĩnh! Vương Phác rất nhanhphát hiện ra đội kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ này tay chỉ cầm đuốc chứ không cầm đao. Nói cách khác không phải bọn họ lao đến để chém giết, hay nói đúng hơn là đám kỵ binh này chưa phát hiện ra bọn họ.
-Giữ bình tĩnh!
Vương Phác đè chặt bả vai của Đại Hồ Từ, ấn mạnh xuống đất, 600 gia đinh phía sau hai người cũng nằm sấp xuống mặt đất.
Quả nhiên đám kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ kia xông về phía trước khoảngmấy chục bước thì đều ghì chặt cương ngựa, sau đó rẽ sang hai bên đường, xếp thành hai cánh quân chỉnh tề. Nhìn trận thế giống như là đội quân hộ vệ một đại nhân vật Kiến Nô ra trước trang tiền trạm. Quả nhiên không bao lâu, lại có một đội kỵ binh mặc áo giáp màu đỏ từ trong cửa trang chậm rãi đi ra ngoài, bảo vệ một kỵ binh đi giữa như vì sao vây quanh mặt trăng.
Đại Hồ Tử tức giận thở hổn hển nói: -Tướng quân, chúng ta đã bị tên tiểu tử kia lừa rồi, hiện giờ có hơn 100 thiết kỵ Kiến Nô ra ngoài, không biết trong trang còn bao nhiêu nữa?
-Ừ!Vương Phác gật đầu, trả lời một câu không liên quan gì đến câu hỏi vừa rồi: -Nhìn dáng vẻ chắc là kẻ quyền quý của Chính Hồng Kỳ, nói không chừng còn là một thân vương, lần này vớ phải con cá lớn rồi, ha ha.
Đại Hồ Tử ngạc nhiên nói: -Tướng quân ngài nói cái gì?
Vương Phác trầm giọng nói: -Râu Rậm, mau bảo các huynh đệ tản ra, nấp kỹ ở các cây cao lương hai bên đường lớn, không có hiệu lệnh của bản tướng quân, không được tự tiện hành động.
Đại Hồ Tử đáp lại một tiếng, sau đócúi người lại mà đi như mèo lần lượt truyền đạt mệnh lệnh của Vương Phác. Hơn 600 gia đinh vốn đang nằm sấp trên đường lớn bỗng nhanh chóng tản ra, trốn vào các cây cao lương ở hai bên đường. Lúc này, tên quyền quý Chính Hồng Kỳ dưới sự bảo vệ rầm rộ của đội kỵ binh áo giáp màu đỏ kia đã giục ngựa đi tới.Vương pPhác nhanh như chớp, nấp vào trong bụi cao lương rậm rạp bên cạnh.
Có thể nói hiện nay Đại Thiện là ngôi sao chiếu trên cao.
Đại Thiện là con trai thứ hai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, từng đứng đầu trong Tứ đại chấp chính Bối Lặc, địa vị ở trên cả Hoàng Thái Cực. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, y lại không có tâm cơ thâm trầm như Hoàng Thái Cực. Cuối cùng người kế thừa vị trí Kiến Nô Hãn lại chính là Hoàng Thái Cực, đứa con thứ 8 của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Sau khi Hoàng Thái Cực kế vị, Đại Thiện được phong Hòa Thạc Lễ Thân Vương, cùng với Hoàng Thái Cực cai quản mặt nam, nhận triều bái của thần tử, coi như địa vị được tôn vinh đến cực điểm.
Cuộc chiến Tùng Sơn, Hoàng Thái Cực đích thân dẫn đại quân bát kỳ đi xuất chinh, Đại Thiện và Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng phụng lệnh đóng giữ Thịnh Kinh.
Trịnh thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng là cháu của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Cha của y, Thư Nhĩ Cáp Tề, là tam đệ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Trước kia bởi vì làm loạn đã bị xử tử. A Mẫn, anh trai của Tế Nhĩ Cáp Lãng là một trong những Tứ Đại chấp chính Bối Lặc, thời kỳ Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Sau đó lại bị Hoàng Thái Cực cách chức làm thứ dân, Tế Nhĩ Cáp Lãng kế thừa địa vị và tài sản của Tế Nhĩ Cáp Lãng A Mẫn cho nên vô cùng tận tâm và trung thành với Hoàng Thái Cực.
Mấy ngày nay nhân lúcvì rảnh rỗi đến buồn chán Đại Thiện bỗng muốn đi lên núi săn thú, lại nghe có người nói Tô Đạt Lạt huấn luyện được một con Hải Đông Thanh rất hung mãnh liền dẫn thị vệ đặc biệt đến Thịnh Kinh tới trang viên của Tô Đạt Lạt hỏi mượn. Lúc Đại Thiện đến nơi thì trời đã tối. Lúc này Tiểu Thất đã bắt Chân Hữu Tài đi rồi, cho nên cũng không biết sau đó có một đội kỵ binh Kiến Nô tiến vào trang viên.
Hòa Thạc Lễ thân vương đích thân đến nhà hỏi mượn Hải Đông Thanh đương nhiên là Tô Đạt Lạt không dám từ chối, đành phải xót xa đưa Hải Đông Thanh mà mình nuôi nấng rất cẩn thận đưa cho Đại Thiện, lại còn tự mình tiễn y ra ngoài trang viên, dọc đường không ngừng dặn dò: -Chủ tử, con Hải Đông Thanh này nuôi bằng thịt người đấy, nếu ngài nuôi nó bằng thịt khác nó sẽ tức giận.
-Biết rồi. Đại Thiện không nhịn được nói: -Không phải là thịt người thôi sao, quý phủ của bổn vương có rất nhiều nha, tùy ý giết một người cũng đủ để con súc sinh này ăn cả nửa tháng.
-Còn nữa, còn nữa... Tô Đạt Lạt nói: -Nó chỉ ăn thịt non mềm của trẻ em dưới 10 tuổi.
-Còn thế nữa ư? Đại Thiện cau mày nói: -Trong trang của bản vương trẻ em dưới 10 tuổi cũng không ít, nó không đói được đâu.
Tô Đạt Lạt vẫn còn lưu luyến đứng sát con Hải Đông Thanh trên vai Đại Thiện, lải nhải nói: -Chủ tử, ngài nói hãy giữ lời, đi săn xong hãy trả con Hải Đông Thanh này lại cho nô tài, nó là sinh mệnh của nô tài, không có nó nô tài ăn không ngon, ngủ không yên mà đến tính mạng cũng không còn nữa.
-Được rồi, được rồi. Đại Thiện không giữ kiên nhẫn được nữa liền xua tay nói: -Người về đi, về đi.
-Vù!
Đại Thiện vừa nói xong thì chỉ nghe thấy một tiếng rít, một luồng gió xẹt qua bên tai y, ở phía sau lập tức vang lên tiếng kêu đau đớn của Tô Đạt Lạt. Đại Thiện vội vàng quay đầu lại, thì thấy Tô Đạt Lạt hai tay đang giữ chặt cổ họng, hai đồng tử đã phồng lên, tơ máu đỏ sẫm tràn ra giữa ngón tay y. Lúc này Đại Thiện mới phát hiện ra trên cổ họng của Tô Đạt Lạt bị một mũi tên ngắn cắm vào.
Bình luận facebook