Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500
Thành Tây Thái Nguyên.
Mũi giáo cuồn cuộn, chiến mã phi như bay, đội hình Trung Ương Quân chỉnh tề xếp thành bốn cánh quân nhanh chóng tiến về phía trước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như một con rắn dài màu lam nhạt ở cao nguyên hoang vắng uốn lượn tiến về phía trước. Triệu Lục Cân vừa được bổ nhiệm suất lĩnh quan viên Sơn Tây ở ngoại thành Mã Túc, nghiêm trang đưa tiễn Trung Ương Quân.
Triệu Lục Cân ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt y không thể không nhìn lên cửa thành, trên cửa thành có treo một vật đang đung đưa trước gió, bỗng nhiên Triệu Lục Cân cảm thấy lạnh tóc gáy, vật đung đưa trong gió có hình người, không sai, hình nộm này chính là da của Ngô Tam Quế bị nhồi cỏ bên trong.
Chiều hôm qua ở cửa chợ thành Đông, Ngô Tam Quế đã bị lột da sống, vô số dân chúng bao vây xem tên Đại Hán gian bị lột da đầu, sau đó lấy thủy ngân rót vào, thủy ngân ăn mòn xuống, cơ thể tên Hán gian chậm rãi bị tách rời ra, cuối cùng da người lột ra cũng như bộ da rắn vậy.
Hồi tưởng lại cảnh Ngô Tam Quế bị lột da máu chảy đầm đìa, cùng với những tiếng kêu rên trước khi giẫy dụa chết, Triệu Lục Cân lập tức co rút người lại. Thật đáng thương tên Đại Hán gian Ngô Tam Quế này kêu rên mấy canh giờ sau mới tắt thở, người này trước khi chết còn phải chịu thống khổ vô cùng.
Hán gian, đây là kết quả của một Hán gian, từ nay về sau triều Đại Minh chỉ sợ không ai dám làm Hán gian rồi.
Tuy nhiên nói gì thì nói, thủ đoạn Vương Phác khá mạnh mẽ, thống trị cứng rắn đế quốc Đại Minh đang nhanh chóng phục hưng, những người man di xung quanh hùng mạnh nhưng trước mặt Trung Ương Quân lại không thể nào trụ được, vừa được thắng thế như vậy thì có ai nguyện ý đi làm nô tài cho ngoại tộc chứ, có ai không muốn làm dân chúng Đại Minh mà đi làm Hán gian?
Vương Cử chậm rãi đến trước mặt Triệu Lục Cân nhẹ giọng gọi:
- Triệu tổng đốc, Triệu tổng đốc?
Nghe ba tiếng gọi Triệu Lục Cân mới như người vừa tỉnh mộng, nhanh chóng đưa tay áo lau mồ hôi lạnh, cung kính nói:
- À, Vương...Vương viên ngoại.
Vương Cử mỉm cười nói:
- Trung Ương Quân đã đi xa, chúng ta hãy quay về thành đi, đêm qua đã trao đổi tổng quát, cần chi tiết một chút, chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch cho chu đáo.
- Dạ, đúng vậy đúng vậy.
Triệu Lục Cân vội nói
- Lúc này ở Sơn Tây có nhiều việc đang cần làm phải gác lại, điều cần thiết lúc này chính muốn nhờ Vương viên ngoại kêu gọi thương nhân ủng hộ, mời mời mời.....
Liễu Như Thị giục ngựa tiến đến bên cạnh Vương Phác khẽ hỏi:
- Gia, Đại Hán gian Ngô Tam Quế cuối cùng cũng đền tội, Sơn Tây cũng quay về bản đồ của Đại Minh, người vui chứ?
- Vui ư?
Vương Phác lắc lắc đầu, vẻ mặt hiu quạnh nói:
- Có gì vui chứ? Có gì tốt mà vui đâu?
Rồi hắn thở dài một cái, bỗng nhiên có tiếng hát thê lương từ trên núi truyền tới.
Ngày hai mươi ba tháng sáu,
Ngũ Ca chăn dê trên đầm cỏ,
Người mặc áo tơi, tay anh cầm chiếc ô.
Trong lòng ôm chú cừu con.
Tháng chín gió thu se lạnh.
Ngũ Ca chăn dê không có xiêm y.
Tiểu muội muội mang đến cho chàng chiếc áo.
Đã khâu vá nhiều nơi, chàng hãy mặc vào
Ngày chín tháng mười một.
Ngũ Ca chăn dê thật đáng thương.
Gió thổi tuyết rơi khiến ai bên ngoài lạnh buốt.
Khi mặt trời lặn về hướng Tây chàng mới trở về.
.....
Từ xa, một người đàn ông già yếu đang ngồi trên sườn núi hoang vắng cất to giọng ca. Trước mặt ông lão hơn mười con dê đang ăn cỏ, hoàng thổ cao nguyên đan xen khắp nơi cũng như những nếp nhăn ngang dọc tạo nên trên khắp mặt lão, tiếng lão khàn khàn lộ ra vẻ thê lương.
- Thật cô tịch lạnh lẽo....
Nghe thế, đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị ngấn nước, ngoái đầu hỏi Vương Phác:
- Gia, đây là dân ca Thiểm Bắc khi chàng mới đến Nam Kinh đã dạy cho các tỷ muội đúng không?
- Ừ.
Vương Phác gật đầu chán nản nói:
- Đây là dân ca Thiểm Bắc.
- Nghe buồn quá.
Đôi mắt đẹp Liễu Như Thị hiện lên buồn buồn, nàng khẽ nói:
- Nơi này nhất định dân chúng phải chịu khổ rất nhiều.....
Vương Phác im lặng không nói lời nào, Liễu Như Thị hiếm khi thấy vẻ mặt hắn chán nản đến vậy, trong trí nhớ của nàng lúc nào Vương Phác cũng tinh lực dồi dào, vẻ mặt phấn chấn, tinh thần sa sút như vậy nàng thực sự nhìn thấy lần đầu, trong lòng nàng không khỏi đau xót, từ trên lưng ngựa nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô ráp của Vương Phác.
Liễu Như Thị cảm nhận được lòng thương xót đau đớn của Vương Phác dành cho dân chúng.
- Như Thị.
Vương Phác nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Liễu Như Thị, nói:
- Nàng tin tưởng ta không, ta nhất định phải khiến cho con dân Đại Minh có được những ngày an lành, phải để họ sống có cơm ăn, có áo mặc, có nơi ở tốt, các con em đều được đến trường, mọi người có bệnh đều được thầy lang cứu chữa, chỉ cần có mong ước mọi người đều có thể có đủ tiền để đi khắp nơi.
Vương Phác không phải là người chỉ biết nói những lời sáo rỗng, lúc này thực lực đế quốc Đại Minh nếu có thể hoàn thành cuộc cách mạng công nghiệp trước phương Tây, chinh phục toàn bộ thế giới thì không phải là người si nói mộng. Đương nhiên Vương Phác muốn chinh phục thế giới không phải là xuất binh chiếm lấy tất cả các nước trên thế giới.
Theo Vương Phác xuất binh chiếm lĩnh là phương thức thực hiện cuối cùng, đương nhiên đối với vùng đất yếu địa hoặc nơi có tài nguyên phong phú thì phải chiếm lĩnh, hơn nữa cũng không tiếc bất cứ giá nào miễn có thể chiếm lĩnh được ví dụ như có được mỏ tài nguyên dầu mỏ phong phú ở Trung Đông, tỷ như có quặng sắt Châu Úc, ví như nơi có chứa một lượng kim cương đá quý từ Nam Phi.
Trong tư tưởng của Vương Phác, dân tộc Đại Hán phải có được tiếng nói trên toàn thế giới.
- Tin tưởng.
Liễu Như Thị liên tục gật đầu nói:
- Thiếp tin tưởng Vương gia nhất định có thể làm được.
Vẻ mặt Vương Phác đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng, hắn hung tợn nắm chặt nắm đấm lớn giọng nói:
- Đương nhiên, đây là một chặng đường đầy khó khăn, chặng đường phải mất nhiều máu, nhưng vì đế quốc Đại Minh vì người dân Đại Hán, ta không tiếc bị mang tội danh thiên cổ, lại càng không tiếc chém giết những bọn ngoại tộc, ai dám ngăn cản bước chân của Đại Hán ta.....Giết không tha.
Bờ Tây Hải bán đảo Triều Tiên, Thủy quân Đại Minh đang vượt sóng gió chậm rãi hành sử.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, hai tướng lĩnh thủy quân nhanh chóng đi lên boong thuyền một người đưa tay chỉ chỉ một đảo nhỏ ẩn hiện nơi xa xa nói với Thi Lang:
- Tướng quân, theo như hồi báo đảo Tế Châu ước chừng có mấy trăm người Triều Tiên sinh sống, có lẽ họ tránh né sự truy sát của Kiến Nô mới chạy trốn đến đảo này, có muốn hay không.....?
Thi Lang quay đầu lại lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Người tướng lĩnh kia ngập ngừng nói:
- Triều Tiên từng là thuộc địa của chúng ta, huống chi lúc này bọn họ cũng đang lưu ngụ ở Nam Kinh, ty chức nghĩ chúng ta nên giúp đỡ bọn họ một chút?
- Giúp bọn họ một chút ư?
Ánh mắt Thi Lang hiện lên sát khí, lãnh đạm nói:
- Đại Minh chúng ta trợ giúp người Triều Tiên còn ít sao? Ngay cả quốc hiệu Triều Tiên đều do Hồng Vũ đế - Hoàng đế khai quốc Đại Minh chúng ta đặt cho, vì giúp đỡ Triều Tiên chống lại sự uy hiếp của kẻ xâm lấn mà nhiều đàn ông khỏe mạnh của chúng ta phải chết tha hương, nhưng chúng ta được gì chứ? Bọn vong ân phụ nghĩa đó lại sợ hãi đầu nhập Kiến Nô.
Tướng lĩnh cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Vâng, ty chức không biết ạ.
- Truyền lệnh.
Thi Lang lãnh đạm nói:
- Thủy quân tạm đến đảo Tế Châu bổ sung nước ngọt, nếu người Triều Tiên có cái gì ăn được thì đoạt về hết, còn về phần họ sống chết thế nào....Sự chết sống của người Triều Tiên không có quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta không giết họ là đã nhân từ lắm rồi.
Thủy quân Đại Minh có tứ đại chiến tướng, năng lực rất mạnh, người có kinh nghiệm nhất đương nhiên đó chính là Hoàng Đắc Công.
Trương Nhan Lân và Lý Ngang tàn ác khát máu quả thật chính là ma vương giết người, ngoại trừ con dân đế quốc Đại Minh trên thế giới này, bất luận là người gì đều là địch của bọn họ, bọn họ đều giết hết. Sau này khi Thủy quân Đại Minh mở rộng hành trình hai người thôn tính hàng nghìn thôn trang và thành thị, người chết dưới đao bọn họ có thể nói chất đủ xây một thành trì hùng vĩ.
Tuy nhiên người có lối suy nghĩ, chiến lược ảnh hưởng từ Vương Phác nhất đó chính là Thi Lang, y không giống Trương Nhan Lân, Lý Ngang khát máu hiếu sát, cũng không nhân từ như Hoàng Đắc Công, y không trực tiếp giết chết người Triều Tiên trên đảo Tế Châu nhưng lại lấy hết đồ ăn của họ, kỳ thật cũng không khác gì giết hại người Triều Tiên.
Mũi giáo cuồn cuộn, chiến mã phi như bay, đội hình Trung Ương Quân chỉnh tề xếp thành bốn cánh quân nhanh chóng tiến về phía trước, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tựa như một con rắn dài màu lam nhạt ở cao nguyên hoang vắng uốn lượn tiến về phía trước. Triệu Lục Cân vừa được bổ nhiệm suất lĩnh quan viên Sơn Tây ở ngoại thành Mã Túc, nghiêm trang đưa tiễn Trung Ương Quân.
Triệu Lục Cân ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt y không thể không nhìn lên cửa thành, trên cửa thành có treo một vật đang đung đưa trước gió, bỗng nhiên Triệu Lục Cân cảm thấy lạnh tóc gáy, vật đung đưa trong gió có hình người, không sai, hình nộm này chính là da của Ngô Tam Quế bị nhồi cỏ bên trong.
Chiều hôm qua ở cửa chợ thành Đông, Ngô Tam Quế đã bị lột da sống, vô số dân chúng bao vây xem tên Đại Hán gian bị lột da đầu, sau đó lấy thủy ngân rót vào, thủy ngân ăn mòn xuống, cơ thể tên Hán gian chậm rãi bị tách rời ra, cuối cùng da người lột ra cũng như bộ da rắn vậy.
Hồi tưởng lại cảnh Ngô Tam Quế bị lột da máu chảy đầm đìa, cùng với những tiếng kêu rên trước khi giẫy dụa chết, Triệu Lục Cân lập tức co rút người lại. Thật đáng thương tên Đại Hán gian Ngô Tam Quế này kêu rên mấy canh giờ sau mới tắt thở, người này trước khi chết còn phải chịu thống khổ vô cùng.
Hán gian, đây là kết quả của một Hán gian, từ nay về sau triều Đại Minh chỉ sợ không ai dám làm Hán gian rồi.
Tuy nhiên nói gì thì nói, thủ đoạn Vương Phác khá mạnh mẽ, thống trị cứng rắn đế quốc Đại Minh đang nhanh chóng phục hưng, những người man di xung quanh hùng mạnh nhưng trước mặt Trung Ương Quân lại không thể nào trụ được, vừa được thắng thế như vậy thì có ai nguyện ý đi làm nô tài cho ngoại tộc chứ, có ai không muốn làm dân chúng Đại Minh mà đi làm Hán gian?
Vương Cử chậm rãi đến trước mặt Triệu Lục Cân nhẹ giọng gọi:
- Triệu tổng đốc, Triệu tổng đốc?
Nghe ba tiếng gọi Triệu Lục Cân mới như người vừa tỉnh mộng, nhanh chóng đưa tay áo lau mồ hôi lạnh, cung kính nói:
- À, Vương...Vương viên ngoại.
Vương Cử mỉm cười nói:
- Trung Ương Quân đã đi xa, chúng ta hãy quay về thành đi, đêm qua đã trao đổi tổng quát, cần chi tiết một chút, chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch cho chu đáo.
- Dạ, đúng vậy đúng vậy.
Triệu Lục Cân vội nói
- Lúc này ở Sơn Tây có nhiều việc đang cần làm phải gác lại, điều cần thiết lúc này chính muốn nhờ Vương viên ngoại kêu gọi thương nhân ủng hộ, mời mời mời.....
Liễu Như Thị giục ngựa tiến đến bên cạnh Vương Phác khẽ hỏi:
- Gia, Đại Hán gian Ngô Tam Quế cuối cùng cũng đền tội, Sơn Tây cũng quay về bản đồ của Đại Minh, người vui chứ?
- Vui ư?
Vương Phác lắc lắc đầu, vẻ mặt hiu quạnh nói:
- Có gì vui chứ? Có gì tốt mà vui đâu?
Rồi hắn thở dài một cái, bỗng nhiên có tiếng hát thê lương từ trên núi truyền tới.
Ngày hai mươi ba tháng sáu,
Ngũ Ca chăn dê trên đầm cỏ,
Người mặc áo tơi, tay anh cầm chiếc ô.
Trong lòng ôm chú cừu con.
Tháng chín gió thu se lạnh.
Ngũ Ca chăn dê không có xiêm y.
Tiểu muội muội mang đến cho chàng chiếc áo.
Đã khâu vá nhiều nơi, chàng hãy mặc vào
Ngày chín tháng mười một.
Ngũ Ca chăn dê thật đáng thương.
Gió thổi tuyết rơi khiến ai bên ngoài lạnh buốt.
Khi mặt trời lặn về hướng Tây chàng mới trở về.
.....
Từ xa, một người đàn ông già yếu đang ngồi trên sườn núi hoang vắng cất to giọng ca. Trước mặt ông lão hơn mười con dê đang ăn cỏ, hoàng thổ cao nguyên đan xen khắp nơi cũng như những nếp nhăn ngang dọc tạo nên trên khắp mặt lão, tiếng lão khàn khàn lộ ra vẻ thê lương.
- Thật cô tịch lạnh lẽo....
Nghe thế, đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị ngấn nước, ngoái đầu hỏi Vương Phác:
- Gia, đây là dân ca Thiểm Bắc khi chàng mới đến Nam Kinh đã dạy cho các tỷ muội đúng không?
- Ừ.
Vương Phác gật đầu chán nản nói:
- Đây là dân ca Thiểm Bắc.
- Nghe buồn quá.
Đôi mắt đẹp Liễu Như Thị hiện lên buồn buồn, nàng khẽ nói:
- Nơi này nhất định dân chúng phải chịu khổ rất nhiều.....
Vương Phác im lặng không nói lời nào, Liễu Như Thị hiếm khi thấy vẻ mặt hắn chán nản đến vậy, trong trí nhớ của nàng lúc nào Vương Phác cũng tinh lực dồi dào, vẻ mặt phấn chấn, tinh thần sa sút như vậy nàng thực sự nhìn thấy lần đầu, trong lòng nàng không khỏi đau xót, từ trên lưng ngựa nàng đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thô ráp của Vương Phác.
Liễu Như Thị cảm nhận được lòng thương xót đau đớn của Vương Phác dành cho dân chúng.
- Như Thị.
Vương Phác nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Liễu Như Thị, nói:
- Nàng tin tưởng ta không, ta nhất định phải khiến cho con dân Đại Minh có được những ngày an lành, phải để họ sống có cơm ăn, có áo mặc, có nơi ở tốt, các con em đều được đến trường, mọi người có bệnh đều được thầy lang cứu chữa, chỉ cần có mong ước mọi người đều có thể có đủ tiền để đi khắp nơi.
Vương Phác không phải là người chỉ biết nói những lời sáo rỗng, lúc này thực lực đế quốc Đại Minh nếu có thể hoàn thành cuộc cách mạng công nghiệp trước phương Tây, chinh phục toàn bộ thế giới thì không phải là người si nói mộng. Đương nhiên Vương Phác muốn chinh phục thế giới không phải là xuất binh chiếm lấy tất cả các nước trên thế giới.
Theo Vương Phác xuất binh chiếm lĩnh là phương thức thực hiện cuối cùng, đương nhiên đối với vùng đất yếu địa hoặc nơi có tài nguyên phong phú thì phải chiếm lĩnh, hơn nữa cũng không tiếc bất cứ giá nào miễn có thể chiếm lĩnh được ví dụ như có được mỏ tài nguyên dầu mỏ phong phú ở Trung Đông, tỷ như có quặng sắt Châu Úc, ví như nơi có chứa một lượng kim cương đá quý từ Nam Phi.
Trong tư tưởng của Vương Phác, dân tộc Đại Hán phải có được tiếng nói trên toàn thế giới.
- Tin tưởng.
Liễu Như Thị liên tục gật đầu nói:
- Thiếp tin tưởng Vương gia nhất định có thể làm được.
Vẻ mặt Vương Phác đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng, hắn hung tợn nắm chặt nắm đấm lớn giọng nói:
- Đương nhiên, đây là một chặng đường đầy khó khăn, chặng đường phải mất nhiều máu, nhưng vì đế quốc Đại Minh vì người dân Đại Hán, ta không tiếc bị mang tội danh thiên cổ, lại càng không tiếc chém giết những bọn ngoại tộc, ai dám ngăn cản bước chân của Đại Hán ta.....Giết không tha.
Bờ Tây Hải bán đảo Triều Tiên, Thủy quân Đại Minh đang vượt sóng gió chậm rãi hành sử.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, hai tướng lĩnh thủy quân nhanh chóng đi lên boong thuyền một người đưa tay chỉ chỉ một đảo nhỏ ẩn hiện nơi xa xa nói với Thi Lang:
- Tướng quân, theo như hồi báo đảo Tế Châu ước chừng có mấy trăm người Triều Tiên sinh sống, có lẽ họ tránh né sự truy sát của Kiến Nô mới chạy trốn đến đảo này, có muốn hay không.....?
Thi Lang quay đầu lại lãnh đạm nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Người tướng lĩnh kia ngập ngừng nói:
- Triều Tiên từng là thuộc địa của chúng ta, huống chi lúc này bọn họ cũng đang lưu ngụ ở Nam Kinh, ty chức nghĩ chúng ta nên giúp đỡ bọn họ một chút?
- Giúp bọn họ một chút ư?
Ánh mắt Thi Lang hiện lên sát khí, lãnh đạm nói:
- Đại Minh chúng ta trợ giúp người Triều Tiên còn ít sao? Ngay cả quốc hiệu Triều Tiên đều do Hồng Vũ đế - Hoàng đế khai quốc Đại Minh chúng ta đặt cho, vì giúp đỡ Triều Tiên chống lại sự uy hiếp của kẻ xâm lấn mà nhiều đàn ông khỏe mạnh của chúng ta phải chết tha hương, nhưng chúng ta được gì chứ? Bọn vong ân phụ nghĩa đó lại sợ hãi đầu nhập Kiến Nô.
Tướng lĩnh cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Vâng, ty chức không biết ạ.
- Truyền lệnh.
Thi Lang lãnh đạm nói:
- Thủy quân tạm đến đảo Tế Châu bổ sung nước ngọt, nếu người Triều Tiên có cái gì ăn được thì đoạt về hết, còn về phần họ sống chết thế nào....Sự chết sống của người Triều Tiên không có quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta không giết họ là đã nhân từ lắm rồi.
Thủy quân Đại Minh có tứ đại chiến tướng, năng lực rất mạnh, người có kinh nghiệm nhất đương nhiên đó chính là Hoàng Đắc Công.
Trương Nhan Lân và Lý Ngang tàn ác khát máu quả thật chính là ma vương giết người, ngoại trừ con dân đế quốc Đại Minh trên thế giới này, bất luận là người gì đều là địch của bọn họ, bọn họ đều giết hết. Sau này khi Thủy quân Đại Minh mở rộng hành trình hai người thôn tính hàng nghìn thôn trang và thành thị, người chết dưới đao bọn họ có thể nói chất đủ xây một thành trì hùng vĩ.
Tuy nhiên người có lối suy nghĩ, chiến lược ảnh hưởng từ Vương Phác nhất đó chính là Thi Lang, y không giống Trương Nhan Lân, Lý Ngang khát máu hiếu sát, cũng không nhân từ như Hoàng Đắc Công, y không trực tiếp giết chết người Triều Tiên trên đảo Tế Châu nhưng lại lấy hết đồ ăn của họ, kỳ thật cũng không khác gì giết hại người Triều Tiên.
Bình luận facebook