Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476
Cổng thành Tương Dương, Lý Định Quốc đang nổi giận với các tướng sỹ Đại Tây.
- Các huynh đệ, Đại tướng quân đã cho người đáp lời, chủ lực của quân Đại Tây chúng ta đang tiến gấp về Tương Dương, có lẽ sắp tới nơi rồi, tới khi đó chúng ta có thể trong ngoài giáp công đánh tan Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành. Chỉ cần đánh tan Trung Ương Quân ngoài thành, Hồ Quảng chính là của quân Đại Tây chúng ta rồi, không chỉ có vậy …
- Một khi Trung Ương Quân bị tiêu diệt, Đại Minh sẽ không có quân đội ngăn cản quân tiên phong Đại Tây chúng ta. Sau khi chiếm được Hồ Quảng, chúng ta còn có thể tiến thẳng về phía đông theo dòng Trường Giang, thổi quét Giang Nam phồn hoa đông đúc. Giang Nam bị đánh hạ rồi, toàn bộ thiên hạ đều sẽ là của nước Đại Tây chúng ta rồi. Các huynh đệ, nhất định phải kiên trì chịu đựng, chờ đại quân tới!
Lời kêu gọi của Lý Định Quốc có động lực tương đối lớn. Gã đã hướng các tướng sỹ tới một viễn cảnh tươi đẹp vô cùng. Nếu quân Đại Tây có thể đi về Giang Nam, vậy thì triều Đại Tây sẽ thay triều Đại Minh trở thành chủ thiên hạ. Tới khi đó, mỗi người trong bọn họ đều sẽ trở thành khai quốc công thần, sau đó vợ con hưởng đặc quyền, phong tam thê tứ thiếp, ăn ngon mặc đẹp….
Rất nhanh, sĩ khí của quân Đại Tây vốn có chút giảm xuống đã bắt đầu tăng lên.
- Tăng cường cảnh giới.
Lý Định Quốc hài lòng gật đầu, dặn dò mấy tướng lĩnh thủ hạ:
- Một khi phát hiện quân Minh có bất kỳ hành động gì khác, hoặc chủ lực quân Đại Tây chúng ta tới, lập tức báo cáo.
- Vâng.
Mấy viên tướng lĩnh quân Đại Tây ầm ầm đáp, lúc này Lý Định Quốc mới yên tâm trở về hành dinh tạm thời của gã.
Lý Định Quốc còn có việc quan trọng hơn phải làm. Gã có thể thuyết phục được lòng tin của các tướng sỹ dưới trướng, Tôn Khả Vọng nhất định sẽ dẫn đại quân tới cứu viện. Song gã lại không thể thuyết phục mình, Lý Định Quốc quá hiểu Tôn Khả Vọng, trong tình huống như vậy Tôn Khả Vọng rất có thể sẽ chọn cách chết mà không cứu!
Chờ người tới cứu không phải là tác phong của Lý Định Quốc, gã phải tự cứu mình!
Làm thế nào tự cứu?
Cố thủ? Chỉ có thể còn đường chết!
Sáng hôm nay, cuộc chiến trong thời gian ngắn ngủi chưa uống hết một chén trà đã để lại cho Lý Định Quốc ấn tượng sâu sắc. Sự lợi hại của Trung Ương Quân Đại Minh còn vượt xa tưởng tượng của gã. Giả dụ cuộc chiến kịch liệt như vậy lại xảy ra vài lần nữa, ba ngàn tinh binh của Lý Định Quốc sẽ bị thương vong hết. Vì vậy, thành Tương Dương chắc chắn không thể giữ được!
Nếu không thể cố thủ, vậy chỉ còn cách rút lui!
Lý Định Quốc biết nếu rút ra khỏi Tương Dương không khó, nhưng nếu muốn trở về Thanh Đồng quan tụ họp với chủ lực quân Đại Tây Tôn Khả Vọng lại khó như lên trời rồi. Xuất hiện ngoài thành Tương Dương có lẽ là Trung Ương Quân Đại Minh, hơn nữa rõ ràng không phải là quân đội của Triệu Tín. Đây có lẽ là Trung Ương Quân trực thuộc Vương Phác!
Về uy danh của Vương Phác, Lý Định Quốc có thể nói là như sấm đánh bên tai.
Trong lòng Lý Định Quốc rất kiêng kỵ Vương Phác. Lý Định Quốc kỵ Vương Phác là vì Vương Phác từ khi lãnh binh tác chiến tới nay chưa từng thất bại lần nào, là danh tướng bất bại thực sự! Binh lực thế yếu có thể lấy yếu đánh mạnh quả không dễ dàng gì, nhưng tuyệt đối không phải là không thể. Nếu có thể dẫn theo binh lực thế yếu mà đánh thắng được kẻ địch mạnh, đó không phải là chuyện nhỏ nữa rồi, mà Vương Phác chính là võ tướng như vậy!
Quân đội của Vương Phác đã xuất hiện ở ngoài thành Tương Dương, Vương Phác cách nơi này còn bao xa?
Danh tướng, lão tướng, chiến tướng bất bại quyết đấu trên sa trường như Vương Phác vậy, Lý Định Quốc không dám lơ là và sơ suất. Luận về tuổi tác, dù Vương Phác chỉ lớn hơn Lý Định Quốc chưa tới 10 tuổi, nhưng luận về kinh nghiệm hai người lại có sự khác biệt rõ rệt. Vương Phác đã tham gia rất nhiều đại chiến, ác chiến, còn Lý Định Quốc gã lại chẳng qua chỉ chiến đấu vài trận với quân Đại Thuận mà thôi.
Vì vậy, với sự lợi hại của Vương Phác sao có thể để Lý Định Quốc và quân đội của gã dễ dàng chạy về Thanh Đồng quan được?
Không thể trở về Thanh Đồng quan, chỉ có thể xuôi theo Hán Thủy tiến về phía đông, bỗng nhiên trong đầu Lý Định Quốc lóe một một ý niệm điên cuồng – tập kích bất ngờ Vũ Xương!
Đương nhiên, tập kích bất ngờ Vũ Xương chỉ là ngụy trang, mục đích chính là điều động Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành tới, chỉ cần Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành được điều tới hoàn toàn, Lý Định Quốc và tàn binh Đại Tây của gã mới có cơ hội, mới có khả năng thoát chết, mới có thể sống sót mà trở về Tứ Xuyên.
Chạng vạng tối, Liễu Như Thị dẫn theo nhân viên của tham mưu Bộ tư lệnh, nhân viên cảnh vệ và Truy trọng doanh, Pháo doanh phía sau đã tới ngoài thành Tương Dương, hội tụ cùng chủ lực Hỏa thương doanh của Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và Lưu Khổng Hòa.
Nhân viên hậu cần của Bộ tư lệnh vừa mới dựng lều xong, 3 người Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và Lưu Khổng Hòa liền tới.
Lý Thành Đống bước lên phía trước cung kính hành lễ với Liễu Như Thị, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Quan tư lệnh, ti chức vô năng, làm mất mặt Trung Ương Quân rồi.
Liễu Như Thị khoát tay áo, nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Lý tổng binh không cần phải quá lo lắng, nhưng chuyện sáng hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Lý Thành Đống liền thuật lại cuộc chiến kịch liệt sáng nay.
Nghe xong lời thuật lại của Lý Thành Đống, Liễu Như Thị nhíu mày nói:
- Xem ra tướng lĩnh Đại Tây trong thành Tương Dương có chút hiểu biết nhất định về vũ khí và chiến thuật của Trung Ương Quân chúng ta, nếu không dưới sự tấn công dày đặc của đội hỏa thương, hắn không thể để cung tiễn thủ của phản quân liều chết ngăn cản quân ta tới gần ném pháo được.
Lý Thành Đống gật đầu nói:
- Có lẽ là vậy, nếu phản quân không phải biết trước sự lợi hại của Long vương pháo, chúng không thể không tiếc thương vong mà ngăn cản quân ta tới gần như vậy được. Bởi vì ném pháo thủ không mang theo thang công thành, nhìn qua không có khả năng uy hiếp tường thành cao 2 trượng được.
- Xem ra viên tướng lĩnh Đại Tây này quả không đơn giản.
Liễu Như Thị nói tới đây, lại quay lại nỏi:
- Doanh trại kỵ binh của Hồng Nương Tử có tin tức truyền lại hay không?
- Vẫn chưa.
Quan tham mưu bị hỏi tới lắc đầu, nói:
- Nhưng có lẽ đã tới Quang Hóa rồi chứ?
- Báo ….
Quan tham mưu đó vừa dứt lời, bỗng có lính thông tin thở hổn hển đi vào bẩm báo.
- Báo cáo quan tư lệnh, kỵ binh nhất doanh, nhị doanh Trung Ương Quân đã từ Quang Hóa vượt sông Hán Thủy, phát hiện phản quân Đại Tây đang đóng quân ở thác Dương Bì rút lui về phía sau, Hồng soái xin chỉ thị Bộ tư lệnh, có nên xuất binh truy kích không?
- Rút lui?
Lý Thành Đống nghe vậy kinh ngạc nói.
- Phản quân Đại Tây sao vậy? Không tới Tương Dương sao?
Suy nghĩ một chút, Liễu Như Thị lắc đầu nói:
- Truyền lệnh, Kỵ binh doanh tiếp tục giám sát phản quân, không được đuổi giết.
- Vâng.
Lính truyền lệnh được Hồng Nương Tử cử tới lĩnh mệnh ra đi.
- Quan tư lệnh.
Lý Thành Đống hạ giọng nói.
- Rốt cuộc phản quan Đại Tây đã xảy ra chuyện gì?
- Có 2 khả năng.
Liễu Như Thị thản nhiên nói.
- Một là cố làm ra vẻ huyền bí muốn lừa chúng ta mắc mưu. Hai là nội bộ phản quân có khe hở. Nếu là trường hợp một, quân Đại Tây muốn chơi trò gì? Binh lực phản quân từ thác Dương Bì rút lui nhiều, hành động chậm chạp, rất khó có chiêu trò gì …. A, xem ra có lẽ là khả năng thứ hai, có lẽ là vậy, nhất định đúng rồi!
Nói xong, Liễu Như Thị liền tự thuyết phục mình.
Lý Thành Đống ngưng giọng nói:
- Quan tư lệnh là nói, phản quân trong thành Tương Dương đã bị chủ soái của phản quân từ bỏ sao?
Liễu Như Thị gật đầu, nói:
- Bây giờ chúng ta không cần phải vội công thành nữa, trước tiên thử xem có thể chiêu hàng cánh quân này được không.
Ban đêm, Tương Dương.
Hành dinh của tổng đốc lâm thời Hà Đằng Giao hiện đã trở thành hành dinh của Lý Định Quốc rồi.
Lý Định Quốc đang ở hành dinh nghĩ kế thoát khỏi nguy khốn, khóe mắt bỗng nhìn vào bộ lễ phục trên giá áo, đó là lễ phục Tổng đốc Hà Đằng Giao. Sau khi thay đổi niên hiệu, lễ phục của Tổng đốc Đại Minh đã đổi thành chế phục, không còn là quan bào màu đỏ thẫm thêm mũ cánh chuồn như trước nữa, đổi thành lễ phục phỏng theo cận đại do Vương Phác cấu tứ, Đổng Tiểu Uyển thiết kế.
Nhìn vào bộ lễ phục Tổng đốc này, ánh mắt Lý Định Quốc bỗng sáng lên, bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Người đâu.
Sớm đã có thân binh đáp lời bước vào, chắp tay nói:
- Đại soái có gì dặn dò?
- Đi.
Lý Định Quốc phẩy tay sao, nói.
- Theo ta tới kho quân nhu.
Lý Định Quốc lập tức dẫn theo mấy chục thân binh tới kho quân nhu trong hành dinh Tổng đốc lâm thời. Quả nhiên đã tìm được những thứ mà gã muốn, lúc đó liền vui mừng nói:
- Truyền lệnh, toàn thành lập tức giới nghiêm. Trước khi lệnh giới nghiêm được giải trừ quan viên bách tính thân sỹ trong thành không được phép ra khỏi cửa, ai vi phạm giết không tha!
- Vâng!
Một thân binh lĩnh mệnh đi ra.
Lý Định Quốc lại nói:
- Lệnh tiếp, toàn quân lập tức tập kết, không được nói chuyện lớn tiếng, không được ồn ào, ai trái lệnh trảm!
- Vâng!
Lại một thân binh nữa lĩnh mệnh đi ra.
Ánh mắt Lý Định Quốc cuối cùng quay sang đội trưởng thân binh phía sau, trong con ngươi bỗng nhiên hiện lên vẻ u tối, hạ giọng nói:
- Thất ca, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, cho nên việc này chỉ có thể giao cho ngươi đi làm.
Đội trưởng thân binh vốn nghe ra đó không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng gã vẫn ưỡn ngực lên nói:
- Tùy đại soái chỉ bảo.
Hừng sáng hôm sau, Liễu Như Thị hạ lệnh bao vây thành Tương Dương, nhưng lại không phái binh tấn công mạnh.
- Các huynh đệ, Đại tướng quân đã cho người đáp lời, chủ lực của quân Đại Tây chúng ta đang tiến gấp về Tương Dương, có lẽ sắp tới nơi rồi, tới khi đó chúng ta có thể trong ngoài giáp công đánh tan Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành. Chỉ cần đánh tan Trung Ương Quân ngoài thành, Hồ Quảng chính là của quân Đại Tây chúng ta rồi, không chỉ có vậy …
- Một khi Trung Ương Quân bị tiêu diệt, Đại Minh sẽ không có quân đội ngăn cản quân tiên phong Đại Tây chúng ta. Sau khi chiếm được Hồ Quảng, chúng ta còn có thể tiến thẳng về phía đông theo dòng Trường Giang, thổi quét Giang Nam phồn hoa đông đúc. Giang Nam bị đánh hạ rồi, toàn bộ thiên hạ đều sẽ là của nước Đại Tây chúng ta rồi. Các huynh đệ, nhất định phải kiên trì chịu đựng, chờ đại quân tới!
Lời kêu gọi của Lý Định Quốc có động lực tương đối lớn. Gã đã hướng các tướng sỹ tới một viễn cảnh tươi đẹp vô cùng. Nếu quân Đại Tây có thể đi về Giang Nam, vậy thì triều Đại Tây sẽ thay triều Đại Minh trở thành chủ thiên hạ. Tới khi đó, mỗi người trong bọn họ đều sẽ trở thành khai quốc công thần, sau đó vợ con hưởng đặc quyền, phong tam thê tứ thiếp, ăn ngon mặc đẹp….
Rất nhanh, sĩ khí của quân Đại Tây vốn có chút giảm xuống đã bắt đầu tăng lên.
- Tăng cường cảnh giới.
Lý Định Quốc hài lòng gật đầu, dặn dò mấy tướng lĩnh thủ hạ:
- Một khi phát hiện quân Minh có bất kỳ hành động gì khác, hoặc chủ lực quân Đại Tây chúng ta tới, lập tức báo cáo.
- Vâng.
Mấy viên tướng lĩnh quân Đại Tây ầm ầm đáp, lúc này Lý Định Quốc mới yên tâm trở về hành dinh tạm thời của gã.
Lý Định Quốc còn có việc quan trọng hơn phải làm. Gã có thể thuyết phục được lòng tin của các tướng sỹ dưới trướng, Tôn Khả Vọng nhất định sẽ dẫn đại quân tới cứu viện. Song gã lại không thể thuyết phục mình, Lý Định Quốc quá hiểu Tôn Khả Vọng, trong tình huống như vậy Tôn Khả Vọng rất có thể sẽ chọn cách chết mà không cứu!
Chờ người tới cứu không phải là tác phong của Lý Định Quốc, gã phải tự cứu mình!
Làm thế nào tự cứu?
Cố thủ? Chỉ có thể còn đường chết!
Sáng hôm nay, cuộc chiến trong thời gian ngắn ngủi chưa uống hết một chén trà đã để lại cho Lý Định Quốc ấn tượng sâu sắc. Sự lợi hại của Trung Ương Quân Đại Minh còn vượt xa tưởng tượng của gã. Giả dụ cuộc chiến kịch liệt như vậy lại xảy ra vài lần nữa, ba ngàn tinh binh của Lý Định Quốc sẽ bị thương vong hết. Vì vậy, thành Tương Dương chắc chắn không thể giữ được!
Nếu không thể cố thủ, vậy chỉ còn cách rút lui!
Lý Định Quốc biết nếu rút ra khỏi Tương Dương không khó, nhưng nếu muốn trở về Thanh Đồng quan tụ họp với chủ lực quân Đại Tây Tôn Khả Vọng lại khó như lên trời rồi. Xuất hiện ngoài thành Tương Dương có lẽ là Trung Ương Quân Đại Minh, hơn nữa rõ ràng không phải là quân đội của Triệu Tín. Đây có lẽ là Trung Ương Quân trực thuộc Vương Phác!
Về uy danh của Vương Phác, Lý Định Quốc có thể nói là như sấm đánh bên tai.
Trong lòng Lý Định Quốc rất kiêng kỵ Vương Phác. Lý Định Quốc kỵ Vương Phác là vì Vương Phác từ khi lãnh binh tác chiến tới nay chưa từng thất bại lần nào, là danh tướng bất bại thực sự! Binh lực thế yếu có thể lấy yếu đánh mạnh quả không dễ dàng gì, nhưng tuyệt đối không phải là không thể. Nếu có thể dẫn theo binh lực thế yếu mà đánh thắng được kẻ địch mạnh, đó không phải là chuyện nhỏ nữa rồi, mà Vương Phác chính là võ tướng như vậy!
Quân đội của Vương Phác đã xuất hiện ở ngoài thành Tương Dương, Vương Phác cách nơi này còn bao xa?
Danh tướng, lão tướng, chiến tướng bất bại quyết đấu trên sa trường như Vương Phác vậy, Lý Định Quốc không dám lơ là và sơ suất. Luận về tuổi tác, dù Vương Phác chỉ lớn hơn Lý Định Quốc chưa tới 10 tuổi, nhưng luận về kinh nghiệm hai người lại có sự khác biệt rõ rệt. Vương Phác đã tham gia rất nhiều đại chiến, ác chiến, còn Lý Định Quốc gã lại chẳng qua chỉ chiến đấu vài trận với quân Đại Thuận mà thôi.
Vì vậy, với sự lợi hại của Vương Phác sao có thể để Lý Định Quốc và quân đội của gã dễ dàng chạy về Thanh Đồng quan được?
Không thể trở về Thanh Đồng quan, chỉ có thể xuôi theo Hán Thủy tiến về phía đông, bỗng nhiên trong đầu Lý Định Quốc lóe một một ý niệm điên cuồng – tập kích bất ngờ Vũ Xương!
Đương nhiên, tập kích bất ngờ Vũ Xương chỉ là ngụy trang, mục đích chính là điều động Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành tới, chỉ cần Trung Ương Quân Đại Minh ngoài thành được điều tới hoàn toàn, Lý Định Quốc và tàn binh Đại Tây của gã mới có cơ hội, mới có khả năng thoát chết, mới có thể sống sót mà trở về Tứ Xuyên.
Chạng vạng tối, Liễu Như Thị dẫn theo nhân viên của tham mưu Bộ tư lệnh, nhân viên cảnh vệ và Truy trọng doanh, Pháo doanh phía sau đã tới ngoài thành Tương Dương, hội tụ cùng chủ lực Hỏa thương doanh của Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và Lưu Khổng Hòa.
Nhân viên hậu cần của Bộ tư lệnh vừa mới dựng lều xong, 3 người Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và Lưu Khổng Hòa liền tới.
Lý Thành Đống bước lên phía trước cung kính hành lễ với Liễu Như Thị, vẻ mặt xấu hổ nói:
- Quan tư lệnh, ti chức vô năng, làm mất mặt Trung Ương Quân rồi.
Liễu Như Thị khoát tay áo, nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Lý tổng binh không cần phải quá lo lắng, nhưng chuyện sáng hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Lý Thành Đống liền thuật lại cuộc chiến kịch liệt sáng nay.
Nghe xong lời thuật lại của Lý Thành Đống, Liễu Như Thị nhíu mày nói:
- Xem ra tướng lĩnh Đại Tây trong thành Tương Dương có chút hiểu biết nhất định về vũ khí và chiến thuật của Trung Ương Quân chúng ta, nếu không dưới sự tấn công dày đặc của đội hỏa thương, hắn không thể để cung tiễn thủ của phản quân liều chết ngăn cản quân ta tới gần ném pháo được.
Lý Thành Đống gật đầu nói:
- Có lẽ là vậy, nếu phản quân không phải biết trước sự lợi hại của Long vương pháo, chúng không thể không tiếc thương vong mà ngăn cản quân ta tới gần như vậy được. Bởi vì ném pháo thủ không mang theo thang công thành, nhìn qua không có khả năng uy hiếp tường thành cao 2 trượng được.
- Xem ra viên tướng lĩnh Đại Tây này quả không đơn giản.
Liễu Như Thị nói tới đây, lại quay lại nỏi:
- Doanh trại kỵ binh của Hồng Nương Tử có tin tức truyền lại hay không?
- Vẫn chưa.
Quan tham mưu bị hỏi tới lắc đầu, nói:
- Nhưng có lẽ đã tới Quang Hóa rồi chứ?
- Báo ….
Quan tham mưu đó vừa dứt lời, bỗng có lính thông tin thở hổn hển đi vào bẩm báo.
- Báo cáo quan tư lệnh, kỵ binh nhất doanh, nhị doanh Trung Ương Quân đã từ Quang Hóa vượt sông Hán Thủy, phát hiện phản quân Đại Tây đang đóng quân ở thác Dương Bì rút lui về phía sau, Hồng soái xin chỉ thị Bộ tư lệnh, có nên xuất binh truy kích không?
- Rút lui?
Lý Thành Đống nghe vậy kinh ngạc nói.
- Phản quân Đại Tây sao vậy? Không tới Tương Dương sao?
Suy nghĩ một chút, Liễu Như Thị lắc đầu nói:
- Truyền lệnh, Kỵ binh doanh tiếp tục giám sát phản quân, không được đuổi giết.
- Vâng.
Lính truyền lệnh được Hồng Nương Tử cử tới lĩnh mệnh ra đi.
- Quan tư lệnh.
Lý Thành Đống hạ giọng nói.
- Rốt cuộc phản quan Đại Tây đã xảy ra chuyện gì?
- Có 2 khả năng.
Liễu Như Thị thản nhiên nói.
- Một là cố làm ra vẻ huyền bí muốn lừa chúng ta mắc mưu. Hai là nội bộ phản quân có khe hở. Nếu là trường hợp một, quân Đại Tây muốn chơi trò gì? Binh lực phản quân từ thác Dương Bì rút lui nhiều, hành động chậm chạp, rất khó có chiêu trò gì …. A, xem ra có lẽ là khả năng thứ hai, có lẽ là vậy, nhất định đúng rồi!
Nói xong, Liễu Như Thị liền tự thuyết phục mình.
Lý Thành Đống ngưng giọng nói:
- Quan tư lệnh là nói, phản quân trong thành Tương Dương đã bị chủ soái của phản quân từ bỏ sao?
Liễu Như Thị gật đầu, nói:
- Bây giờ chúng ta không cần phải vội công thành nữa, trước tiên thử xem có thể chiêu hàng cánh quân này được không.
Ban đêm, Tương Dương.
Hành dinh của tổng đốc lâm thời Hà Đằng Giao hiện đã trở thành hành dinh của Lý Định Quốc rồi.
Lý Định Quốc đang ở hành dinh nghĩ kế thoát khỏi nguy khốn, khóe mắt bỗng nhìn vào bộ lễ phục trên giá áo, đó là lễ phục Tổng đốc Hà Đằng Giao. Sau khi thay đổi niên hiệu, lễ phục của Tổng đốc Đại Minh đã đổi thành chế phục, không còn là quan bào màu đỏ thẫm thêm mũ cánh chuồn như trước nữa, đổi thành lễ phục phỏng theo cận đại do Vương Phác cấu tứ, Đổng Tiểu Uyển thiết kế.
Nhìn vào bộ lễ phục Tổng đốc này, ánh mắt Lý Định Quốc bỗng sáng lên, bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Người đâu.
Sớm đã có thân binh đáp lời bước vào, chắp tay nói:
- Đại soái có gì dặn dò?
- Đi.
Lý Định Quốc phẩy tay sao, nói.
- Theo ta tới kho quân nhu.
Lý Định Quốc lập tức dẫn theo mấy chục thân binh tới kho quân nhu trong hành dinh Tổng đốc lâm thời. Quả nhiên đã tìm được những thứ mà gã muốn, lúc đó liền vui mừng nói:
- Truyền lệnh, toàn thành lập tức giới nghiêm. Trước khi lệnh giới nghiêm được giải trừ quan viên bách tính thân sỹ trong thành không được phép ra khỏi cửa, ai vi phạm giết không tha!
- Vâng!
Một thân binh lĩnh mệnh đi ra.
Lý Định Quốc lại nói:
- Lệnh tiếp, toàn quân lập tức tập kết, không được nói chuyện lớn tiếng, không được ồn ào, ai trái lệnh trảm!
- Vâng!
Lại một thân binh nữa lĩnh mệnh đi ra.
Ánh mắt Lý Định Quốc cuối cùng quay sang đội trưởng thân binh phía sau, trong con ngươi bỗng nhiên hiện lên vẻ u tối, hạ giọng nói:
- Thất ca, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, cho nên việc này chỉ có thể giao cho ngươi đi làm.
Đội trưởng thân binh vốn nghe ra đó không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng gã vẫn ưỡn ngực lên nói:
- Tùy đại soái chỉ bảo.
Hừng sáng hôm sau, Liễu Như Thị hạ lệnh bao vây thành Tương Dương, nhưng lại không phái binh tấn công mạnh.
Bình luận facebook