Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Hơn nửa ngày, Hồng Thừa Trù mới hồi phục tinh thần, hướng sang nói với Đường Sĩ Kiệt: - Đi, lập tức phái người đi mời các vị Tổng binh đại nhân đến đây.
Đường Sĩ Kiệt lĩnh mệnh đi.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Tổng binh các trấn đều chạy tới, Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân trú đóng ngoài thành Tùng Sơn không xa nên tới trước nhất, sau đó là Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế, Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa, cuối cùng mới là Tổng binh Mật Vân Đường Thông và Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh trú đóng khá xa đến, cộng thêm Vương Phác, Tào Biến Giao, tám vị Tổng binh dưới trướng Hồng Thừa Trù toàn bộ đã đến đông đủ.
Vài vị Tổng binh trên đường tới thành Tùng Sơn cũng đã nghe nói chuyện Bút Giá Sơn thất thủ, một đám đều lộ vẻ chán nản trên mặt, không khí trong phòng đầy áp lực, ánh mắt của Hồng Thừa Trù nhìn lướt qua tám vị Tổng binh, giọng điệu trầm thấp nói: - Bút Giá Sơn thất thủ, lương thảo đồ quân nhu hoàn toàn bị mất, các ngươi cũng đã biết, hiện tại bản đốc sư muốn nghe xem ý kiến của các ngươi, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Tào Biến Giao nói: - Lương thảo trên Bút Giá Sơn tuy đã mất, nhưng trong quân còn có lương khô cho bảy ngày, chỉ cần quân ta có thể đánh bại Kiến Nô trong vòng bảy ngày, vậy thì không còn vấn đề lớn rồi.
Tào Biến Giao tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng là một lão tướng kinh nghiệm sa trường dày dặn, lúc ở Tây Bắc từng hai mươi bảy ngày đêm không cởi giáp, đánh cho Sấm tặc Lý Tự Thành quân lính tan rã, suýt nữa đi đời nhà ma. Tào Biến Giao là người đứng đầu Bát đại Tổng binh, lại là tâm phúc của Hồng Thừa Trù, lời y trên mức độ nào đó chính là đại biểu cho ý của Hồng Thừa Trù.
Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân phụ họa nói: - Tào Tổng binh nói đúng, lúc này chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, tức là phải quyết chiến với Kiến Nô.
Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần, Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa đều không lên tiếng.
Tổng binh Mật Vân Đường Thông không kìm nổi trước tiên, nói với Hồng Thừa Trù: - Hồng đốc sư, lão từng nói đại quân chưa động, lương thảo đi trước, có thể thấy được lương thảo cực kỳ quan trọng đối với quân đội, hiện tại nếu lương thảo đã mất rồi, mạt tướng cảm thấy cần phải trước tiên lui binh về Quan Nội, một lần nữa tích trữ lương thảo, sau đó xuất quan quyết chiến với Kiến Nô cũng không muộn, mọi người nói xem?
Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh gật đầu nói: - Đường tổng binh nói đúng, làm như vậy ổn thỏa nhất rồi.
Lý Phụ Minh nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phác, ý bảo hắn nói thêm hai ba câu. Lý Phụ Minh là Tổng binh Tuyên Phủ, Vương Phác là Tổng binh Đại Đồng, hai người đều không phải là cấp dưới dòng chính của Hồng Thừa Trù, Lý Phụ Minh cảm thấy Vương Phác sẽ phải cùng y tiến thoái, chỉ tiếc y nghĩ sai rồi, nếu Vương Phác vẫn còn là Tổng binh thiếu gia sợ chết kia, nhất định sẽ cực lực tán thành đề nghị của Đường Thông, nhưng bây giờ Vương Phác đã không phải Vương Phác trước kia nữa rồi.
Vương Phác quay người đi, giả bộ làm như không thấy.
Lý Phụ Minh vừa mới dứt lời, Tào Biến Giao liền phản bác: - Lui lại? Nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Nếu Kiến Nô đuổi theo đánh thì làm sao? Hơn nữa, đại quân rút về Quan Nội, thành Cẩm Châu làm sao bây giờ?
Đường Thông không cho là đúng nói: - Kiến Nô đuổi theo đánh thì phái một chi tinh binh chặn là được. Về phần thành Cẩm Châu, hiện tại tự chúng ta cũng là ốc không lo nổi mình ốc rồi, làm sao còn chú ý cái khác được nữa?
- Không được! Tào Biến Giao quả quyết nói: - Không thể rút binh.
Đường Thông hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ánh mắt của Hồng Thừa Trù đã rơi vào Ngô Tam Quế, hỏi: - Ý của Ngô Tổng binh là gì?
Ngô Tam Quế này tuy rằng tuổi trẻ, lại dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa Ngô gia cũng là hào môn vọng tộc Liêu Tây, thế lực rắc rối khó gỡ, Tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Thọ chính là cậu của gã, Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa và Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần lại là huynh đệ sinh tử của Ngô Tam Quế, chỉ cần Ngô Tam Quế ủng hộ quyết chiến, Mã Khoa và Vương Đình Thần cũng sẽ đi theo ủng hộ quyết chiến, cứ như vậy, Đường Thông và Lý Phụ Minh một bàn tay không vỗ nên tiếng cũng chỉ có thể nghe theo.
Ngô Tam Quế ôm quyền nói: - Mạt tướng nghe theo sai phái của Đốc sư đại nhân.
Hồng Thừa Trù vui vẻ nói: - Như vậy tốt rồi, các vị Tổng binh hoả tốc trở về doanh trại tự chỉnh đốn quân mã, ngày mai quyết một trận tử chiến với Kiến Nô.
- Vâng.
Tám vị Tổng binh ầm ầm đồng ý, nối đuôi nhau rời khỏi.
Mới ra khỏi hành dinh Tổng đốc, Mã Khoa và Vương Đình Thần đã kéo Ngô Tam Quế đến chỗ hẻo lánh, Mã Khoa hỏi: - Trường Bá (biểu tự của Ngô Tam Quế), ngươi cảm thấy ngày mai quyết chiến, quân ta có thể đánh thắng không?
Ngô Tam Quế lắc lắc đầu, đáp: - Đánh không thắng.
Vương Đình Thần nói: - Ngươi biết rõ quân ta đánh không thắng, vì sao còn tán thành quyết chiến?
Ngô Tam Quế thở dài: - Hai vị huynh trưởng còn không nhìn ra sao? Nếu đại quân cứ như vậy rút về Quan Nội, Kế Liêu Đốc sư này của Hồng đốc sư coi như là chấm dứt, các ngươi nói ông ta sẽ tán thành lui binh sao? Nếu Hồng đốc sư đã quyết tâm tử chiến với Kiến Nô rồi, cho dù mấy Tổng binh chúng ta phản đối thì có ích lợi gì đâu?
- Ôi. Mã Khoa thở dài nói: - Xem ra ba huynh đệ chúng ta cùng với năm sau vạn binh mã dưới tay đều phải chết ở Tùng Sơn rồi.
- Thế thì không chắc. Ngô Tam Quế nhìn bốn bề vắng lặng, hạ thấp giọng nói: - Theo tiểu đệ thấy, không đợi ngày mai quyết chiến, hai người Đường Thông, Lý Phụ Minh sẽ chuồn đi, chờ bọn hắn vừa chạy, chúng ta cũng khởi binh lui về, cho dù sau này triều đình truy cứu tới, chúng ta cũng có thể nói là phụng quân lệnh Hồng đốc sư đuổi bắt hai vị tướng quân Đường Thông, Lý Phụ Minh bỏ trốn.
Mã Khoa nói: - Như vậy không tốt lắm đâu, Hồng đốc sư hồi kinh sư nói với Vạn tuế gia, chẳng phải cái gì cũng bị lộ sao?
Trên mặt Ngô Tam Quế hiện lên tia cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: - Nhị ca nghĩ Hồng đốc sư còn có thể sống quay về kinh sư hay sao?
- Hả? Ah...
Mã Khoa và Vương Đình Thần đầu tiên là cả kinh, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Đương kim Vạn Tuế gia cai trị thiên hạ xưa nay nghiêm khắc, thường hay dùng cực hình với thần tử bị thất bại, từ lúc Liêu Đông có chiến sự tới nay, số đại thần từ Tuần phủ trở lên bị giết không hề ít, Hùng Đình Bật truyền thủ cửu biên, Viên Sùng Hoán lại chịu khổ cực hình lăng trì, lúc này đây Hồng Thừa Trù binh bại tại Tùng Sơn, chết ở trong loạn quân có lẽ còn có thể đạt được mỹ danh Tinh trung báo quốc, nếu trốn về Quan Nội chẳng những sẽ thân bại danh liệt hơn nữa chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Lại nói đến Vương Phác.
Trước khi rời khỏi hành dinh Tổng đốc, Vương Phác vài lần muốn nhắc nhở Hồng Thừa Trù, bảo ông ta cẩn thận đề phòng Đường Thông, Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần, nhưng cuối cùng Vương Phác vẫn là không dám lỗ mãng, bởi vì hắn không có bằng chứng, không có bằng chứng chính là vu cáo, Hồng Thừa Trù dựa vào cái gì tin tưởng hắn?
Huống chi Tổng binh Đại Đồng Vương Phác này còn là thân tín đối thủ một mất một còn của Hồng Thừa Trù - Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp đề bạt lên, mà Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần cũng là thân tín của Hồng Thừa Trù, Vương Phác ở trước mặt Hồng Thừa Trù nói đám người Ngô Tam Quế làm bậy, chẳng phải là tự làm mất mặt sao? Gây chuyện không tốt còn có thể bị Ngô Tam Quế bọn họ trả đũa.
Vừa ra khỏi hành dinh, gia tướng thân binh Tiểu Thất liền dắt ngựa chạy tới đón, thấp giọng nói: - Tướng quân, nghe nói Bút Giá Sơn thất thủ rồi hả?
Vương Phác trở mình lên ngựa, trầm giọng nói: - Về doanh nói sau.
Đường Sĩ Kiệt lĩnh mệnh đi.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Tổng binh các trấn đều chạy tới, Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân trú đóng ngoài thành Tùng Sơn không xa nên tới trước nhất, sau đó là Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế, Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa, cuối cùng mới là Tổng binh Mật Vân Đường Thông và Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh trú đóng khá xa đến, cộng thêm Vương Phác, Tào Biến Giao, tám vị Tổng binh dưới trướng Hồng Thừa Trù toàn bộ đã đến đông đủ.
Vài vị Tổng binh trên đường tới thành Tùng Sơn cũng đã nghe nói chuyện Bút Giá Sơn thất thủ, một đám đều lộ vẻ chán nản trên mặt, không khí trong phòng đầy áp lực, ánh mắt của Hồng Thừa Trù nhìn lướt qua tám vị Tổng binh, giọng điệu trầm thấp nói: - Bút Giá Sơn thất thủ, lương thảo đồ quân nhu hoàn toàn bị mất, các ngươi cũng đã biết, hiện tại bản đốc sư muốn nghe xem ý kiến của các ngươi, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?
Tào Biến Giao nói: - Lương thảo trên Bút Giá Sơn tuy đã mất, nhưng trong quân còn có lương khô cho bảy ngày, chỉ cần quân ta có thể đánh bại Kiến Nô trong vòng bảy ngày, vậy thì không còn vấn đề lớn rồi.
Tào Biến Giao tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng là một lão tướng kinh nghiệm sa trường dày dặn, lúc ở Tây Bắc từng hai mươi bảy ngày đêm không cởi giáp, đánh cho Sấm tặc Lý Tự Thành quân lính tan rã, suýt nữa đi đời nhà ma. Tào Biến Giao là người đứng đầu Bát đại Tổng binh, lại là tâm phúc của Hồng Thừa Trù, lời y trên mức độ nào đó chính là đại biểu cho ý của Hồng Thừa Trù.
Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân phụ họa nói: - Tào Tổng binh nói đúng, lúc này chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, tức là phải quyết chiến với Kiến Nô.
Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần, Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa đều không lên tiếng.
Tổng binh Mật Vân Đường Thông không kìm nổi trước tiên, nói với Hồng Thừa Trù: - Hồng đốc sư, lão từng nói đại quân chưa động, lương thảo đi trước, có thể thấy được lương thảo cực kỳ quan trọng đối với quân đội, hiện tại nếu lương thảo đã mất rồi, mạt tướng cảm thấy cần phải trước tiên lui binh về Quan Nội, một lần nữa tích trữ lương thảo, sau đó xuất quan quyết chiến với Kiến Nô cũng không muộn, mọi người nói xem?
Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh gật đầu nói: - Đường tổng binh nói đúng, làm như vậy ổn thỏa nhất rồi.
Lý Phụ Minh nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phác, ý bảo hắn nói thêm hai ba câu. Lý Phụ Minh là Tổng binh Tuyên Phủ, Vương Phác là Tổng binh Đại Đồng, hai người đều không phải là cấp dưới dòng chính của Hồng Thừa Trù, Lý Phụ Minh cảm thấy Vương Phác sẽ phải cùng y tiến thoái, chỉ tiếc y nghĩ sai rồi, nếu Vương Phác vẫn còn là Tổng binh thiếu gia sợ chết kia, nhất định sẽ cực lực tán thành đề nghị của Đường Thông, nhưng bây giờ Vương Phác đã không phải Vương Phác trước kia nữa rồi.
Vương Phác quay người đi, giả bộ làm như không thấy.
Lý Phụ Minh vừa mới dứt lời, Tào Biến Giao liền phản bác: - Lui lại? Nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Nếu Kiến Nô đuổi theo đánh thì làm sao? Hơn nữa, đại quân rút về Quan Nội, thành Cẩm Châu làm sao bây giờ?
Đường Thông không cho là đúng nói: - Kiến Nô đuổi theo đánh thì phái một chi tinh binh chặn là được. Về phần thành Cẩm Châu, hiện tại tự chúng ta cũng là ốc không lo nổi mình ốc rồi, làm sao còn chú ý cái khác được nữa?
- Không được! Tào Biến Giao quả quyết nói: - Không thể rút binh.
Đường Thông hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Ánh mắt của Hồng Thừa Trù đã rơi vào Ngô Tam Quế, hỏi: - Ý của Ngô Tổng binh là gì?
Ngô Tam Quế này tuy rằng tuổi trẻ, lại dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa Ngô gia cũng là hào môn vọng tộc Liêu Tây, thế lực rắc rối khó gỡ, Tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Thọ chính là cậu của gã, Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa và Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần lại là huynh đệ sinh tử của Ngô Tam Quế, chỉ cần Ngô Tam Quế ủng hộ quyết chiến, Mã Khoa và Vương Đình Thần cũng sẽ đi theo ủng hộ quyết chiến, cứ như vậy, Đường Thông và Lý Phụ Minh một bàn tay không vỗ nên tiếng cũng chỉ có thể nghe theo.
Ngô Tam Quế ôm quyền nói: - Mạt tướng nghe theo sai phái của Đốc sư đại nhân.
Hồng Thừa Trù vui vẻ nói: - Như vậy tốt rồi, các vị Tổng binh hoả tốc trở về doanh trại tự chỉnh đốn quân mã, ngày mai quyết một trận tử chiến với Kiến Nô.
- Vâng.
Tám vị Tổng binh ầm ầm đồng ý, nối đuôi nhau rời khỏi.
Mới ra khỏi hành dinh Tổng đốc, Mã Khoa và Vương Đình Thần đã kéo Ngô Tam Quế đến chỗ hẻo lánh, Mã Khoa hỏi: - Trường Bá (biểu tự của Ngô Tam Quế), ngươi cảm thấy ngày mai quyết chiến, quân ta có thể đánh thắng không?
Ngô Tam Quế lắc lắc đầu, đáp: - Đánh không thắng.
Vương Đình Thần nói: - Ngươi biết rõ quân ta đánh không thắng, vì sao còn tán thành quyết chiến?
Ngô Tam Quế thở dài: - Hai vị huynh trưởng còn không nhìn ra sao? Nếu đại quân cứ như vậy rút về Quan Nội, Kế Liêu Đốc sư này của Hồng đốc sư coi như là chấm dứt, các ngươi nói ông ta sẽ tán thành lui binh sao? Nếu Hồng đốc sư đã quyết tâm tử chiến với Kiến Nô rồi, cho dù mấy Tổng binh chúng ta phản đối thì có ích lợi gì đâu?
- Ôi. Mã Khoa thở dài nói: - Xem ra ba huynh đệ chúng ta cùng với năm sau vạn binh mã dưới tay đều phải chết ở Tùng Sơn rồi.
- Thế thì không chắc. Ngô Tam Quế nhìn bốn bề vắng lặng, hạ thấp giọng nói: - Theo tiểu đệ thấy, không đợi ngày mai quyết chiến, hai người Đường Thông, Lý Phụ Minh sẽ chuồn đi, chờ bọn hắn vừa chạy, chúng ta cũng khởi binh lui về, cho dù sau này triều đình truy cứu tới, chúng ta cũng có thể nói là phụng quân lệnh Hồng đốc sư đuổi bắt hai vị tướng quân Đường Thông, Lý Phụ Minh bỏ trốn.
Mã Khoa nói: - Như vậy không tốt lắm đâu, Hồng đốc sư hồi kinh sư nói với Vạn tuế gia, chẳng phải cái gì cũng bị lộ sao?
Trên mặt Ngô Tam Quế hiện lên tia cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: - Nhị ca nghĩ Hồng đốc sư còn có thể sống quay về kinh sư hay sao?
- Hả? Ah...
Mã Khoa và Vương Đình Thần đầu tiên là cả kinh, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Đương kim Vạn Tuế gia cai trị thiên hạ xưa nay nghiêm khắc, thường hay dùng cực hình với thần tử bị thất bại, từ lúc Liêu Đông có chiến sự tới nay, số đại thần từ Tuần phủ trở lên bị giết không hề ít, Hùng Đình Bật truyền thủ cửu biên, Viên Sùng Hoán lại chịu khổ cực hình lăng trì, lúc này đây Hồng Thừa Trù binh bại tại Tùng Sơn, chết ở trong loạn quân có lẽ còn có thể đạt được mỹ danh Tinh trung báo quốc, nếu trốn về Quan Nội chẳng những sẽ thân bại danh liệt hơn nữa chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Lại nói đến Vương Phác.
Trước khi rời khỏi hành dinh Tổng đốc, Vương Phác vài lần muốn nhắc nhở Hồng Thừa Trù, bảo ông ta cẩn thận đề phòng Đường Thông, Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần, nhưng cuối cùng Vương Phác vẫn là không dám lỗ mãng, bởi vì hắn không có bằng chứng, không có bằng chứng chính là vu cáo, Hồng Thừa Trù dựa vào cái gì tin tưởng hắn?
Huống chi Tổng binh Đại Đồng Vương Phác này còn là thân tín đối thủ một mất một còn của Hồng Thừa Trù - Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp đề bạt lên, mà Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần cũng là thân tín của Hồng Thừa Trù, Vương Phác ở trước mặt Hồng Thừa Trù nói đám người Ngô Tam Quế làm bậy, chẳng phải là tự làm mất mặt sao? Gây chuyện không tốt còn có thể bị Ngô Tam Quế bọn họ trả đũa.
Vừa ra khỏi hành dinh, gia tướng thân binh Tiểu Thất liền dắt ngựa chạy tới đón, thấp giọng nói: - Tướng quân, nghe nói Bút Giá Sơn thất thủ rồi hả?
Vương Phác trở mình lên ngựa, trầm giọng nói: - Về doanh nói sau.
Bình luận facebook