Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách - Chương 579
Ngay lặp tức, dường như Tiêu Sách đã lờ mờ đoán ra được
mấu chốt vấn đề, anh hơi khó tin nhìn về phía Mân Nhi.
Cảm nhận được sự nghi ngờtrong lòng Tiêu Sách, Mân Nhi càng ôm chặt lấy cánh tay anh, đoạn cô ấy quay sang, nũng nịu: “Anh Tiêu, chác anh cũng đoán ra, ông Triệu, thật ra là người của em.”
“Em không muốn ông ta cứ thế mà chết không rõ ràng, nếu anh muốn có bâng nhóm Triệu Quản, chỉ cần một câu của em, ông ta sẽ không dám mở miệng oán thán nửa lời…”
Nói xong, Mân Nhi bình thản liếc qua ông Triệu một cái, ông Triệu bị dọa sợ vội vàng cúi thấp đầu, rõ ràng ông ta không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
“Hửm? Ông Triệu là thuộc hạ của em ư? Vậy tôi chẩng có lý do nào giết ông ta rồi, bỏ đi, chuyện này qua rồi, ban nãy em nói đến âm mưu của Đàm Triết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nghe Mân Nhi nhận ông Triệu là thuộc hạ của mình, cuối cùng Tiêu Sách cũng hiểu rõ được bí mật của cô ấy.
Có điều, sớ đĩTiêu Sách muốn thâu tóm băng nhóm Triệu Quân, hoàn toàn là bởi vì bọn họ nhiều lần chọc đến anh, nói ra thì anh cũng không bị thiệt. Trước mát nếu Mản Nhi đã ra mặt thì Tiêu Sách cũng không đến nổi quá cứng nhắc với quan điểm của mình.
Thấy Tiêu Sách cũng không còn ý muốn động tới ông Triệu nữa, Mân Nhi mới lộ ra vẻ hơi hơi mừng rỡ… Sau đó cô ấy mới nói chi tiết về âm mưu của Pháo Hỏa với đàn em của Đàm Triết cho anh nghe.
“Em nói là, lúc này Pháo Hỏa đã có được sự bảo hộ của Đàm
Triết rồi?” Tiêu Sách hơi kinh ngạc nói.
“Không sai, có điều em đã phái Bảng Lộ đi qua đó, tin chắc rằng Pháo Hỏa sẽ nhanh chóng bị bắt thôi…” Ánh mắt Mân Nhi hiện lên vẻ vô cùng tự tin, giống như mọi việc đều nầm gọn trong lòng bàn tay cô ấy rồi.
Trông thấy dáng vẻ tự tin ngời ngời của Mân Nhi, Tiêu Sách lại thêm một lần liên tưởng đến chuyện Mân Nhi phái chàng chính là Lý Mân Nhi, một trong bốn người đẹp Giang Lăng?
Có điều ngoại hình của cô ấy chỉ gọi là tàm tạm, mặc dù cũng có khí chất mỹ nhân, nhưng gương mặt lại không quá xinh đẹp.
Vả lại Tiêu Sách cũng đã tận mát nhìn thấy họ tên trên chứng minh thư của Mân Nhi rồi, chỉ có hai chữ Mân Nhi, chứ không phải Lý Mân Nhi.
Nghĩ vậy, Tiêu Sách nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu.
Ông Triệu nãy giờ nâm xụi lơ trên mặt đất, nhìn thấy Mân Nhi giống như chú chim nhỏ ớ bên cạnh Tiêu Sách, ánh mắt ông ta nhất thời tràn đầy kinh ngạc.
Ông ta không ngờ người tới làm gián đoạn ờ đây lại là bạn thân của Mân Nhi… Sớm biết mối quan hệ này thì việc gì ông ta phải náo loạn tới mức này cơ chứ…
Ngay lập tức ông Triệu chỉ đành cười khố.
Có điều dù sao ông ta cũng là ông chủ thế giới ngầm của Giang Lăng, có quan hệ với Mân Nhi, đương nhiên lần này ông
ta cũng tránh được một kiếp…
Õng ta cũng không làm bộ làm tịch, không còn đế ý tới thế diện của mình, cố gắng nhịn đau đứng dậy rồi quay sang cúi đầu khách sáo với Tiêu Sách: “Thầy Tiêu, cảm ơn cậu đã nương tay, lần này là do tỏi đường đột, mong cậu đừng đế ý, xin nhận lời xin lồi này của tôi…”
Ông Triệu cũng không còn bày ra dáng vẻ ông chủ này nọ nữa, ngược lại còn vô cùng chân thành, khiến Tiêu Sách hơi hơi có cảm tình với ông ta.
“Chuyên lần này, dù sao cũng là hiểu lầm, bỏ đi, nể mặt Mân Nhi tôi sẽ không truy cứu nữa…”
Tiêu Sách nhìn ông Triệu, bình thản nói.
Ông Triệu còn chưa kịp nói thêm gì thì Mân Nhi đã đứng dậy, cô ấy từ trên cao nhìn xuống ông ta, sác mặt lạnh lùng rồi nói: “Triệu Ngũ, mặc dù lần này Tiêu Sách tha cho ông, nhưng ông phải chính miệng nói xin lỗi Tiêu Sách và các anh em của anh ấy trước mặt tất cả mọi người trong băng nhóm Triệu Quân.”
“Bằng không thì ông sẽ không gánh nối hậu quả đâu…”
Trong nháy mắt, khí chất của Mân Nhi đã thay đổi cực nhanh, giống như cô ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác, đến nổi tướng như dáng vẻ yêu kiều dịu dàng vừa rồi của cô ấy chỉ là ảo giác…
mấu chốt vấn đề, anh hơi khó tin nhìn về phía Mân Nhi.
Cảm nhận được sự nghi ngờtrong lòng Tiêu Sách, Mân Nhi càng ôm chặt lấy cánh tay anh, đoạn cô ấy quay sang, nũng nịu: “Anh Tiêu, chác anh cũng đoán ra, ông Triệu, thật ra là người của em.”
“Em không muốn ông ta cứ thế mà chết không rõ ràng, nếu anh muốn có bâng nhóm Triệu Quản, chỉ cần một câu của em, ông ta sẽ không dám mở miệng oán thán nửa lời…”
Nói xong, Mân Nhi bình thản liếc qua ông Triệu một cái, ông Triệu bị dọa sợ vội vàng cúi thấp đầu, rõ ràng ông ta không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
“Hửm? Ông Triệu là thuộc hạ của em ư? Vậy tôi chẩng có lý do nào giết ông ta rồi, bỏ đi, chuyện này qua rồi, ban nãy em nói đến âm mưu của Đàm Triết, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nghe Mân Nhi nhận ông Triệu là thuộc hạ của mình, cuối cùng Tiêu Sách cũng hiểu rõ được bí mật của cô ấy.
Có điều, sớ đĩTiêu Sách muốn thâu tóm băng nhóm Triệu Quân, hoàn toàn là bởi vì bọn họ nhiều lần chọc đến anh, nói ra thì anh cũng không bị thiệt. Trước mát nếu Mản Nhi đã ra mặt thì Tiêu Sách cũng không đến nổi quá cứng nhắc với quan điểm của mình.
Thấy Tiêu Sách cũng không còn ý muốn động tới ông Triệu nữa, Mân Nhi mới lộ ra vẻ hơi hơi mừng rỡ… Sau đó cô ấy mới nói chi tiết về âm mưu của Pháo Hỏa với đàn em của Đàm Triết cho anh nghe.
“Em nói là, lúc này Pháo Hỏa đã có được sự bảo hộ của Đàm
Triết rồi?” Tiêu Sách hơi kinh ngạc nói.
“Không sai, có điều em đã phái Bảng Lộ đi qua đó, tin chắc rằng Pháo Hỏa sẽ nhanh chóng bị bắt thôi…” Ánh mắt Mân Nhi hiện lên vẻ vô cùng tự tin, giống như mọi việc đều nầm gọn trong lòng bàn tay cô ấy rồi.
Trông thấy dáng vẻ tự tin ngời ngời của Mân Nhi, Tiêu Sách lại thêm một lần liên tưởng đến chuyện Mân Nhi phái chàng chính là Lý Mân Nhi, một trong bốn người đẹp Giang Lăng?
Có điều ngoại hình của cô ấy chỉ gọi là tàm tạm, mặc dù cũng có khí chất mỹ nhân, nhưng gương mặt lại không quá xinh đẹp.
Vả lại Tiêu Sách cũng đã tận mát nhìn thấy họ tên trên chứng minh thư của Mân Nhi rồi, chỉ có hai chữ Mân Nhi, chứ không phải Lý Mân Nhi.
Nghĩ vậy, Tiêu Sách nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu.
Ông Triệu nãy giờ nâm xụi lơ trên mặt đất, nhìn thấy Mân Nhi giống như chú chim nhỏ ớ bên cạnh Tiêu Sách, ánh mắt ông ta nhất thời tràn đầy kinh ngạc.
Ông ta không ngờ người tới làm gián đoạn ờ đây lại là bạn thân của Mân Nhi… Sớm biết mối quan hệ này thì việc gì ông ta phải náo loạn tới mức này cơ chứ…
Ngay lập tức ông Triệu chỉ đành cười khố.
Có điều dù sao ông ta cũng là ông chủ thế giới ngầm của Giang Lăng, có quan hệ với Mân Nhi, đương nhiên lần này ông
ta cũng tránh được một kiếp…
Õng ta cũng không làm bộ làm tịch, không còn đế ý tới thế diện của mình, cố gắng nhịn đau đứng dậy rồi quay sang cúi đầu khách sáo với Tiêu Sách: “Thầy Tiêu, cảm ơn cậu đã nương tay, lần này là do tỏi đường đột, mong cậu đừng đế ý, xin nhận lời xin lồi này của tôi…”
Ông Triệu cũng không còn bày ra dáng vẻ ông chủ này nọ nữa, ngược lại còn vô cùng chân thành, khiến Tiêu Sách hơi hơi có cảm tình với ông ta.
“Chuyên lần này, dù sao cũng là hiểu lầm, bỏ đi, nể mặt Mân Nhi tôi sẽ không truy cứu nữa…”
Tiêu Sách nhìn ông Triệu, bình thản nói.
Ông Triệu còn chưa kịp nói thêm gì thì Mân Nhi đã đứng dậy, cô ấy từ trên cao nhìn xuống ông ta, sác mặt lạnh lùng rồi nói: “Triệu Ngũ, mặc dù lần này Tiêu Sách tha cho ông, nhưng ông phải chính miệng nói xin lỗi Tiêu Sách và các anh em của anh ấy trước mặt tất cả mọi người trong băng nhóm Triệu Quân.”
“Bằng không thì ông sẽ không gánh nối hậu quả đâu…”
Trong nháy mắt, khí chất của Mân Nhi đã thay đổi cực nhanh, giống như cô ấy đã hoàn toàn biến thành một người khác, đến nổi tướng như dáng vẻ yêu kiều dịu dàng vừa rồi của cô ấy chỉ là ảo giác…