Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562 Ông Triệu lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi này, thứ xuất hiện trước mặt mọi người chính là ông Triệu cùng với những người cầm súng sau lưng ông Triệu đồng loạt ngã xuống mặt đất.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đau đớn hiện rõ trên mặt những người cầm súng và ông Triệu.
Cánh tay vừa mới cầm súng của bọn họ đột nhiên rơi xuống, chỗ bả vai máu đỏ tươi phun ra, thoáng chốc đã làm ướt sũng quần áo, trông vô cùng thê thảm.
Mọi người ở đó đều bị chấn động.
Advertisement
“Chuyện này, đây là loại võ công gì vậy?”
Ông Triệu cũng nhanh chóng phản ứng lại, lúc này bả vai ông ta nóng như lửa đốt, đau như bị kim châm, ánh mắt nhìn Tiêu Sách tràn đầy khó tin.
Vừa rồi ông ta căn bản không nhìn rõ động tác của Tiêu Sách, chỉ cảm thấy Tiêu Sách giơ
một tay lên, vài thứ màu đen bay về phía bọn họ bên này, sau đó bả vai của ông ta bị xuyên thủng.
Loại chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, giờ phút này, đại não của ông Triệu như đang ở trạng thái trì trệ.
“Tôi nói rồi, ở trước mặt của tôi, nếu tôi không cho ông nổ súng thì ông không có tư cách nổ súng.” Tiêu Sách nhìn ông Triệu, có chút khinh thường đi về phía ông Triệu.
Advertisement
Không nói đến một chút thủ đoạn này của ông Triệu, cho dù là cao thủ dùng súng trong quân đội cũng không hề có tác dụng ở trước mặt anh, huống chi là một người bình thường như ông Triệu, Tiêu Sách căn bản không xem ông Triệu là đối thủ.
“Lên, tất cả mọi người tiến lên đánh gã ta.”
Ông Triệu nhìn thấy Tiêu Sách đang từng bước đi về phía ông ta, rốt cuộc trong ánh mắt của ông lớn trong thế giới ngầm ở Giang Lăng cũng xuất hiện vẻ bối rối.
A
.
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì dù sao ông Triệu cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có cảm xúc sợ hãi.
Trước mắt thừa dịp phần lớn đàn em của băng nhóm Triệu Quân đang bao vây Tiêu Sách, ông Triệu cố chịu đau, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khách.
Chỉ cần ông ta có thể thoát khỏi đây thì sẽ còn cơ hội lật lại tình thế.
Giữ lại rừng xanh không sợ không có củi đốt.
Trước mắt đến dùng súng cũng không phải đối thủ của Tiêu Sách, ông Triệu cũng dứt khoát nghĩ muốn lập tức chạy khỏi nơi này.
Đến thầy Vương cũng không phải đối thủ của Tiêu Sách, huống chi mấy tên lưu manh dưới tay ông ta.
Giờ phút này tuy phần lớn đàn em băng nhóm Triệu Quân đang bao vây ba người Tiêu Sách, Phương Bác và Cố Minh, nhưng đối với Tiêu Sách chẳng khác nào thùng rỗng kêu to cả.
“Những người này giao cho hai người các cậu rồi...”
Trong ánh mắt của Tiêu Sách hiện lên tia cợt nhả, sau đó đi về hướng ông Triệu chạy trốn.
Vốn, những người có thể ở lại phòng khách tổng bộ băng nhóm Triệu Quân đều là những cao thủ nổi danh, giờ phút này thấy Tiêu Sách tiếp tục đuổi theo ông Triệu, những người này tất nhiên phải liều mạng ngăn cản lại.
Chỉ tiếc, thực lực của Tiêu Sách rất mạnh, thực lực của bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản không hề ảnh hưởng gì đến tốc độ của Tiêu Sách.
Thậm chí những người này còn không chạm được đến người của Tiêu Sách, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua bên người, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Sách đâu, trong lòng tràn ngập hổ thẹn nhìn về phía ông Triệu...
Sau khi ông Triệu ra lệnh thì ông ta không thèm để ý gì nữa mà chạy ra khỏi phòng khách.
Chỉ tiếc, ông Triệu đang bị thương nặng ở bả vai, mỗi bước đi đều cảm thấy cơn đau như xé nát tâm can từ miệng vết thương truyền đến, cho nên ông ta không đi được xa.
Ông Triệu vốn định gọi một tên đàn em đến đỡ ông ta, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Sách không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt ông ta với vẻ mặt đùa cợt.
Ông Triệu lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
“Tiêu Sách, lần này tôi bị vu oan, anh có thể đưa băng nhóm Triệu Quân đi, nhưng xin hãy chừa cho tôi một đường sống..."
Vừa nhìn Tiêu Sách đứng trước mặt, ông Triệu đã nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, sau đó lập tức nói với Tiêu Sách.
"Băng nhóm Triệu Quân? Giờ ông vẫn nghĩ mình đủ tư cách ra điều kiện với tôi sao?" Tiêu Sách nhìn ông Triệu, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu, đoạn lại thản nhiên nói.
"Đương nhiên, số tài sản chưa được thống kê cụ thể của băng nhóm Triệu Quân đều nằm trong tay tôi, số tài sản này đều là mạch máu cốt lõi của băng nhóm, chỉ cần cậu đồng ý không giết tôi thì tôi sẽ chuyển cho cậu toàn bộ chỗ tài sản đó..."
Ông Triệu tỉnh bơ nhìn Tiêu Sách, sau đó nói tiếp: "Máu mạch của băng nhóm Triệu Quân chính là sản lượng than, nếu không thì thì cậu cho rằng hàng vạn anh em trong băng nhóm lấy tiền đâu mà ăn uống? Chẳng lẽ cậu tưởng rằng sau khi tiếp quản băng nhóm Triệu Quân, là sẽ có thể yên tâm lên làm người đứng đầu băng nhóm?"
"Ô? Xem ra tôi thật sự không thể giết ông rồi nhỉ..."
Ánh mắt Tiêu Sách lộ ra vẻ cân nhắc.
Ông Triệu nói không sai, băng nhóm Triệu Quân nhiều sản lượng than như vậy, đó mới chính là nguồn cung cấp chính của bọn họ, nếu những người này thật sự nằm trong tay ông Triệu thì nhất định sẽ để ông ta tiếp quản băng nhóm Triệu Quân, vậy thì phiền lắm.
"Không sai, chỉ cần cậu thả tối thì những thứ đó, tôi đều có thể giao lại cho cậu..." Ánh mắt ông Triệu toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ lóe lên một giây rồi lại biến mất, cuối cùng ông ta nhìn Tiêu Sách bằng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đau đớn hiện rõ trên mặt những người cầm súng và ông Triệu.
Cánh tay vừa mới cầm súng của bọn họ đột nhiên rơi xuống, chỗ bả vai máu đỏ tươi phun ra, thoáng chốc đã làm ướt sũng quần áo, trông vô cùng thê thảm.
Mọi người ở đó đều bị chấn động.
Advertisement
“Chuyện này, đây là loại võ công gì vậy?”
Ông Triệu cũng nhanh chóng phản ứng lại, lúc này bả vai ông ta nóng như lửa đốt, đau như bị kim châm, ánh mắt nhìn Tiêu Sách tràn đầy khó tin.
Vừa rồi ông ta căn bản không nhìn rõ động tác của Tiêu Sách, chỉ cảm thấy Tiêu Sách giơ
một tay lên, vài thứ màu đen bay về phía bọn họ bên này, sau đó bả vai của ông ta bị xuyên thủng.
Loại chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta, giờ phút này, đại não của ông Triệu như đang ở trạng thái trì trệ.
“Tôi nói rồi, ở trước mặt của tôi, nếu tôi không cho ông nổ súng thì ông không có tư cách nổ súng.” Tiêu Sách nhìn ông Triệu, có chút khinh thường đi về phía ông Triệu.
Advertisement
Không nói đến một chút thủ đoạn này của ông Triệu, cho dù là cao thủ dùng súng trong quân đội cũng không hề có tác dụng ở trước mặt anh, huống chi là một người bình thường như ông Triệu, Tiêu Sách căn bản không xem ông Triệu là đối thủ.
“Lên, tất cả mọi người tiến lên đánh gã ta.”
Ông Triệu nhìn thấy Tiêu Sách đang từng bước đi về phía ông ta, rốt cuộc trong ánh mắt của ông lớn trong thế giới ngầm ở Giang Lăng cũng xuất hiện vẻ bối rối.
A
.
Đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì dù sao ông Triệu cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ có cảm xúc sợ hãi.
Trước mắt thừa dịp phần lớn đàn em của băng nhóm Triệu Quân đang bao vây Tiêu Sách, ông Triệu cố chịu đau, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng khách.
Chỉ cần ông ta có thể thoát khỏi đây thì sẽ còn cơ hội lật lại tình thế.
Giữ lại rừng xanh không sợ không có củi đốt.
Trước mắt đến dùng súng cũng không phải đối thủ của Tiêu Sách, ông Triệu cũng dứt khoát nghĩ muốn lập tức chạy khỏi nơi này.
Đến thầy Vương cũng không phải đối thủ của Tiêu Sách, huống chi mấy tên lưu manh dưới tay ông ta.
Giờ phút này tuy phần lớn đàn em băng nhóm Triệu Quân đang bao vây ba người Tiêu Sách, Phương Bác và Cố Minh, nhưng đối với Tiêu Sách chẳng khác nào thùng rỗng kêu to cả.
“Những người này giao cho hai người các cậu rồi...”
Trong ánh mắt của Tiêu Sách hiện lên tia cợt nhả, sau đó đi về hướng ông Triệu chạy trốn.
Vốn, những người có thể ở lại phòng khách tổng bộ băng nhóm Triệu Quân đều là những cao thủ nổi danh, giờ phút này thấy Tiêu Sách tiếp tục đuổi theo ông Triệu, những người này tất nhiên phải liều mạng ngăn cản lại.
Chỉ tiếc, thực lực của Tiêu Sách rất mạnh, thực lực của bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, căn bản không hề ảnh hưởng gì đến tốc độ của Tiêu Sách.
Thậm chí những người này còn không chạm được đến người của Tiêu Sách, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua bên người, đã không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Sách đâu, trong lòng tràn ngập hổ thẹn nhìn về phía ông Triệu...
Sau khi ông Triệu ra lệnh thì ông ta không thèm để ý gì nữa mà chạy ra khỏi phòng khách.
Chỉ tiếc, ông Triệu đang bị thương nặng ở bả vai, mỗi bước đi đều cảm thấy cơn đau như xé nát tâm can từ miệng vết thương truyền đến, cho nên ông ta không đi được xa.
Ông Triệu vốn định gọi một tên đàn em đến đỡ ông ta, nhưng lại nhìn thấy Tiêu Sách không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt ông ta với vẻ mặt đùa cợt.
Ông Triệu lập tức cảm thấy tuyệt vọng.
“Tiêu Sách, lần này tôi bị vu oan, anh có thể đưa băng nhóm Triệu Quân đi, nhưng xin hãy chừa cho tôi một đường sống..."
Vừa nhìn Tiêu Sách đứng trước mặt, ông Triệu đã nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt, sau đó lập tức nói với Tiêu Sách.
"Băng nhóm Triệu Quân? Giờ ông vẫn nghĩ mình đủ tư cách ra điều kiện với tôi sao?" Tiêu Sách nhìn ông Triệu, ánh mắt toát lên vẻ chế giễu, đoạn lại thản nhiên nói.
"Đương nhiên, số tài sản chưa được thống kê cụ thể của băng nhóm Triệu Quân đều nằm trong tay tôi, số tài sản này đều là mạch máu cốt lõi của băng nhóm, chỉ cần cậu đồng ý không giết tôi thì tôi sẽ chuyển cho cậu toàn bộ chỗ tài sản đó..."
Ông Triệu tỉnh bơ nhìn Tiêu Sách, sau đó nói tiếp: "Máu mạch của băng nhóm Triệu Quân chính là sản lượng than, nếu không thì thì cậu cho rằng hàng vạn anh em trong băng nhóm lấy tiền đâu mà ăn uống? Chẳng lẽ cậu tưởng rằng sau khi tiếp quản băng nhóm Triệu Quân, là sẽ có thể yên tâm lên làm người đứng đầu băng nhóm?"
"Ô? Xem ra tôi thật sự không thể giết ông rồi nhỉ..."
Ánh mắt Tiêu Sách lộ ra vẻ cân nhắc.
Ông Triệu nói không sai, băng nhóm Triệu Quân nhiều sản lượng than như vậy, đó mới chính là nguồn cung cấp chính của bọn họ, nếu những người này thật sự nằm trong tay ông Triệu thì nhất định sẽ để ông ta tiếp quản băng nhóm Triệu Quân, vậy thì phiền lắm.
"Không sai, chỉ cần cậu thả tối thì những thứ đó, tôi đều có thể giao lại cho cậu..." Ánh mắt ông Triệu toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng chỉ lóe lên một giây rồi lại biến mất, cuối cùng ông ta nhìn Tiêu Sách bằng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.