Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 543 "Không tìm thấy người sao?"
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tiêu Sách không khỏi lộ ra một nụ cười.
Ban đêm tối mịt, xòe tay ra còn không nhìn thấy rõ năm ngón tay.
Mà tại cao ốc Vinh Hoa lại có đèn đuối sáng trưng, cả tòa cao ốc đều được rọi đèn sáng choang.
Advertisement
Nơi này chính là căn cứ chính của băng nhóm Triệu Quân.
Ngày thường, cao ốc Vinh Hoa là một khu làm việc rộng lớn. Hàng loạt các đặc vụ của băng nhóm Triệu Quân sẽ hội tụ lại đây, cao tầng của nhóm Triệu Quân này không ngừng đưa ra quyết định, chỉ huy toàn bộ hoạt động của băng nhóm Triệu Quân trong thành phố Giang Lăng.
Mà đêm nay trong cao ốc Triệu Quân lại đang tạm thời diễn ra một bữa tiệc.
Bên ngoài cao ốc Vinh Hoa đều có hơn trăm vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, giữa hai hàng lông mày của bọn họ đều hiện lên sát ý, bọn họ đang đi tuần tra trong những góc khuất của cao ốc Vinh Hoa, bầu không khí vô cùng căng thẳng, hoang vắng lạnh lẽo.
Trong bữa tiệc ở tầng hai, chật kín người mặc đồ đen.
Mà đằng trước lễ đường lại có một ông già mặc trang phục thời Đường, ông ta ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ lê thưởng trà, mặt không chút biểu cảm.
Advertisement
Phía sau ông già mặc trang phục nhà họ Đường này là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đen, cậu ta không ngừng để ý tới từng ngóc ngách trong hội trường, con ngươi sắc bén nhanh nhạy như mắt của loài chim ưng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Lúc này, tuy rằng có tới vài trăm người đang chen chúc trong hội trường tầng hai nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nghe ra bất cứ tiếng động nào.
Trái lại, bầu không khí còn khiến người ta cảm nhận được loại áp lực nặng nề, khiến người ta không dám thở mạnh.
"Tô Mạnh, cậu đứng dậy nói với mọi người, rốt cuộc chuyện là như thế nào..."
Cuối cùng, ông già mặc đồ nhà Đường đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, sau khi uống trà xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Ông già này chính là người đứng đầu thế giới ngầm thành phố Giang Lăng- Ông Triệu.
Lúc này, ánh mắt ông Triệu đang chăm chú nhìn Tô Mạnh, dường như ánh mắt ấy còn ẩn chứa sự nghiêm nghị khó nói.
Tô Mạnh là một tên đàn em thuộc Tứ Đại Kim Cang của ông ta, ấy vậy mà anh ta lại bị người khác đánh thành ra bộ dạng này, điều đó khiến ông ta vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám đối xử như vậy với băng nhóm Triệu Quân.
Nhưng mà ánh mắt ông Triệu chỉ thoáng lóe lên rồi lại khôi phục lại vẻ bình thản ban đầu, khiến người khác đoán không ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
"Chuyện này là do một đàn em của tôi tên là Lộ Bá gây ra..."
Lúc này Tô Mạnh được hai tên đàn em đỡ lên, mặc dù gương mặt anh ta không phải liên tục nhăn nhó nhưng cũng là rất miễn cưỡng mà đứng dậy, anh ta bắt đầu kể rõ ngọn nguồn câu chuyện cho người của băng nhóm Triệu Quần nghe."
"Cái gì? Còn đập phá khu vực? Sao lại đập phá khu vực của chúng ta?"
Rất nhiều tên côn đồ của băng nhóm Triệu Quần nghe thấy có người dám tới đập phá quản bar Đế Hào thì nhất thời đều nhốn nháo cả lên.
"Đối phương chỉ có ba người? Thì ra tin đồn là thật..."
Cũng có người nhíu chặt mày lại, nghe thấy lời đồn rằng đối phương chỉ có ba người mà lại có thể đánh gục được mấy chục người của băng nhóm Triệu Quân, giờ lại được Tô Mạnh chính miệng xác nhận, điều này khiến không ít người cảm thấy khó chịu.
Trong lúc Tô Mạnh đang chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người, rất nhiều người của băng nhóm Triệu Quân bắt đầu ầmĩ hẳn lên, bọn họ tỏ ra vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, băng nhóm Triệu Quân vẫn luôn đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này, vậy mà lần này bọn họ lại bị đánh bại bởi ba người thanh niên trẻ tuổi, loại sỉ nhục này, bọn họ không thể chịu nổi.
Đặc biệt là Tô Mạnh, đường đường là một trong Tử Đại Kim Cang cũng bị đánh đến mức thương tích đầy mình, chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp cả thành phố Giang Lăng, khiến cho băng nhóm Triệu Quân vô cùng nhục nhã.
"Vậy cậu có biết tại sao bọn họ lại đập phá khu vực của chúng ta không?"
Ông Triệu cũng hơi nhăn mày lại, ba người đối phương, vậy mà lại có thể hạ gục được mấy chục đàn em của Tô Mạnh, thậm chí ngay cả Tô Mạnh cũng bị đánh cho tê liệt.
Kiểu cao thủ cường mạnh này chắc chắn không thể nào là cao thủ tầm thường được, sao đột nhiên bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn với người của băng nhóm Triệu Quân cơ chứ?
"Hình như là có hiểu lầm gì đó với một tên đầu sỏ tên Pháo Hỏa, vì muốn băng nhóm Triệu Quần giao Pháo Hỏa ra nên bọn họ mới đập phá khu vực của chúng ta, chỉ là sau chuyện này tôi cũng ra sức tìm kiếm Pháo Hỏa, định bụng hỏi anh ta tình hình nhưng vẫn không thấy anh ta đâu..."
Tô Mạnh thật thà báo cáo với ông Triệu đang ngồi ở ghế kia.
"Không tìm thấy người sao?"
Ánh mắt ông Triệu toát lên vẻ lạnh lùng, ông ta hờ hững nhìn Tô Mạnh, sau đó nói: "Nhất định phải tìm ra Pháo Hỏa, kể cả có phải lật tung cả thành phố Giang Lăng này cũng phải tìm bằng được cậu ta..."
Nói xong, ánh mắt của ông Triệu bèn hướng sang bên cạnh Tô Mạnh.
Bên cạnh Tô Mạnh còn hai người thanh niên đang đứng, từ người bọn họ đều tỏa ra khí thế bức người. Cho dù có đứng lẫn trong trăm người thì vẫn có thể phân biệt được khí thế của hai người này, giống như hạc đứng trong bầy gà.
Ban đêm tối mịt, xòe tay ra còn không nhìn thấy rõ năm ngón tay.
Mà tại cao ốc Vinh Hoa lại có đèn đuối sáng trưng, cả tòa cao ốc đều được rọi đèn sáng choang.
Advertisement
Nơi này chính là căn cứ chính của băng nhóm Triệu Quân.
Ngày thường, cao ốc Vinh Hoa là một khu làm việc rộng lớn. Hàng loạt các đặc vụ của băng nhóm Triệu Quân sẽ hội tụ lại đây, cao tầng của nhóm Triệu Quân này không ngừng đưa ra quyết định, chỉ huy toàn bộ hoạt động của băng nhóm Triệu Quân trong thành phố Giang Lăng.
Mà đêm nay trong cao ốc Triệu Quân lại đang tạm thời diễn ra một bữa tiệc.
Bên ngoài cao ốc Vinh Hoa đều có hơn trăm vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, giữa hai hàng lông mày của bọn họ đều hiện lên sát ý, bọn họ đang đi tuần tra trong những góc khuất của cao ốc Vinh Hoa, bầu không khí vô cùng căng thẳng, hoang vắng lạnh lẽo.
Trong bữa tiệc ở tầng hai, chật kín người mặc đồ đen.
Mà đằng trước lễ đường lại có một ông già mặc trang phục thời Đường, ông ta ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ lê thưởng trà, mặt không chút biểu cảm.
Advertisement
Phía sau ông già mặc trang phục nhà họ Đường này là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đen, cậu ta không ngừng để ý tới từng ngóc ngách trong hội trường, con ngươi sắc bén nhanh nhạy như mắt của loài chim ưng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Lúc này, tuy rằng có tới vài trăm người đang chen chúc trong hội trường tầng hai nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nghe ra bất cứ tiếng động nào.
Trái lại, bầu không khí còn khiến người ta cảm nhận được loại áp lực nặng nề, khiến người ta không dám thở mạnh.
"Tô Mạnh, cậu đứng dậy nói với mọi người, rốt cuộc chuyện là như thế nào..."
Cuối cùng, ông già mặc đồ nhà Đường đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, sau khi uống trà xong mới chậm rãi ngẩng đầu lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Ông già này chính là người đứng đầu thế giới ngầm thành phố Giang Lăng- Ông Triệu.
Lúc này, ánh mắt ông Triệu đang chăm chú nhìn Tô Mạnh, dường như ánh mắt ấy còn ẩn chứa sự nghiêm nghị khó nói.
Tô Mạnh là một tên đàn em thuộc Tứ Đại Kim Cang của ông ta, ấy vậy mà anh ta lại bị người khác đánh thành ra bộ dạng này, điều đó khiến ông ta vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám đối xử như vậy với băng nhóm Triệu Quân.
Nhưng mà ánh mắt ông Triệu chỉ thoáng lóe lên rồi lại khôi phục lại vẻ bình thản ban đầu, khiến người khác đoán không ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
"Chuyện này là do một đàn em của tôi tên là Lộ Bá gây ra..."
Lúc này Tô Mạnh được hai tên đàn em đỡ lên, mặc dù gương mặt anh ta không phải liên tục nhăn nhó nhưng cũng là rất miễn cưỡng mà đứng dậy, anh ta bắt đầu kể rõ ngọn nguồn câu chuyện cho người của băng nhóm Triệu Quần nghe."
"Cái gì? Còn đập phá khu vực? Sao lại đập phá khu vực của chúng ta?"
Rất nhiều tên côn đồ của băng nhóm Triệu Quần nghe thấy có người dám tới đập phá quản bar Đế Hào thì nhất thời đều nhốn nháo cả lên.
"Đối phương chỉ có ba người? Thì ra tin đồn là thật..."
Cũng có người nhíu chặt mày lại, nghe thấy lời đồn rằng đối phương chỉ có ba người mà lại có thể đánh gục được mấy chục người của băng nhóm Triệu Quân, giờ lại được Tô Mạnh chính miệng xác nhận, điều này khiến không ít người cảm thấy khó chịu.
Trong lúc Tô Mạnh đang chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người, rất nhiều người của băng nhóm Triệu Quân bắt đầu ầmĩ hẳn lên, bọn họ tỏ ra vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, băng nhóm Triệu Quân vẫn luôn đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này, vậy mà lần này bọn họ lại bị đánh bại bởi ba người thanh niên trẻ tuổi, loại sỉ nhục này, bọn họ không thể chịu nổi.
Đặc biệt là Tô Mạnh, đường đường là một trong Tử Đại Kim Cang cũng bị đánh đến mức thương tích đầy mình, chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp cả thành phố Giang Lăng, khiến cho băng nhóm Triệu Quân vô cùng nhục nhã.
"Vậy cậu có biết tại sao bọn họ lại đập phá khu vực của chúng ta không?"
Ông Triệu cũng hơi nhăn mày lại, ba người đối phương, vậy mà lại có thể hạ gục được mấy chục đàn em của Tô Mạnh, thậm chí ngay cả Tô Mạnh cũng bị đánh cho tê liệt.
Kiểu cao thủ cường mạnh này chắc chắn không thể nào là cao thủ tầm thường được, sao đột nhiên bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn với người của băng nhóm Triệu Quân cơ chứ?
"Hình như là có hiểu lầm gì đó với một tên đầu sỏ tên Pháo Hỏa, vì muốn băng nhóm Triệu Quần giao Pháo Hỏa ra nên bọn họ mới đập phá khu vực của chúng ta, chỉ là sau chuyện này tôi cũng ra sức tìm kiếm Pháo Hỏa, định bụng hỏi anh ta tình hình nhưng vẫn không thấy anh ta đâu..."
Tô Mạnh thật thà báo cáo với ông Triệu đang ngồi ở ghế kia.
"Không tìm thấy người sao?"
Ánh mắt ông Triệu toát lên vẻ lạnh lùng, ông ta hờ hững nhìn Tô Mạnh, sau đó nói: "Nhất định phải tìm ra Pháo Hỏa, kể cả có phải lật tung cả thành phố Giang Lăng này cũng phải tìm bằng được cậu ta..."
Nói xong, ánh mắt của ông Triệu bèn hướng sang bên cạnh Tô Mạnh.
Bên cạnh Tô Mạnh còn hai người thanh niên đang đứng, từ người bọn họ đều tỏa ra khí thế bức người. Cho dù có đứng lẫn trong trăm người thì vẫn có thể phân biệt được khí thế của hai người này, giống như hạc đứng trong bầy gà.