Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Phương Dật Thiên lật xem ví tiền trong tay, lẩm bẩm: '' Ách, nguyên lai là ví tiền hàng hiệu, một cái ví tiền như vậy ít nhất cũng hơn vạn đồng, xem ra lai lịch Hạ Băng này không nhỏ, cái ví tiền này cũng không phải kẻ bình thường có thể có được !"
Huống hồ, thế giới này không phải biết nhiều bí mật là tốt, có vài bí mật một khi ngươi biết kết quả sẽ mang đến họa sát thân.
Giữa dòng người đông đúc Phương Dật Thiên liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Băng vội vàng mà kích động chạy tới, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm Phương Dật Thiên, trên mặt nàng thần sắc sốt ruột cùng bối rối không thể nghi ngờ.
Phương Dật Thiên bước lại, lúc này Hạ Băng vẫn đang tìm kiếm xung quanh, cũng không biết người mà nàng muốn tìm Phương Dật Thiên ở ngay bên cạnh, Phương Dật Thiên vươn tay vỗ vỗ vào bả vai nàng, không nhẹ không nặng, ưu nhã đến cực điểm.
Cùng lúc đó Hạ Băng nhìn lại thấy trong tay Phương Dật Thiên có một cái ví tiền---- đúng là ví tiền của nàng!
Hạ Băng vội vàng giật lấy ví tiền trong tay Phương Dật Thiên, sau đó xem xét một hồi, xác nhận trong ví hoàn hảo không mất mát gì lúc đó mới thở ra, hỏi:" Người đâu?"
"Người ?Người nào?"
"Chính là tên trộm kia a!"
"Kẻ trộm? Người nào trộm?"
"Chính là kẻ trộm ví tiền kia a, hắn chạy đâu rồi?" Hạ Băng trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng bùng lên lửa giận, như muốn dùng ánh mắt đốt Phương Dật Thiên thành tro.
"Nga, ngươi nói kẻ kia, hắn đi rồi !" Phương Dật Thiện lạnh nhạt nói.
"Đi.........Đi rồi? Là ngươi thả hắn đi?" Hạ Băng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta không ăn được hắn, hắn không phải bảo bối, lưu hắn lại làm gì?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Phương Dật Thiên, Hạ Băng chỉ thấy một trận tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng nói:" Ngươi, ngươi sao lại có thể thả hắn đi? Ngươi hắn phải đem hắn đến cục công an, cho hắn chịu tội, hừ!"
"Vì sao? Vì sao lại muốn hắn đến cục công an chịu tội?" Phương Dật Thiên hỏi lại.
"Bởi vì hắn trộm ví tiền của ta, hắn là tiểu thâu!" Hạ Băng nói.
"Bây giờ ví tiền trong tay ai a? " Phương Dật Thiên lại hỏi.
"Ở, ở trong tay ta a!" Hạ Băng cảm thấy không ổn.
"Nếu ví tiền trong tay ngươi sao lại nói người kia ăn trộm? Nếu ví tiền không bị trộm vậy xin hỏi tiểu thư muốn bắt ai đến cục công an?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Nhưng mà lúc trước, lúc trước........." Hạ Băng đang muốn lớn tiếng biện giải, nhưng Phương Dật Thiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp ngắt lời, nói:" Người ta phải luôn hướng về phía trước a, cho nên để ý chuyện trước kia nhiều như vậy làm gì? Hiện tại ví tiền đang trong tay ngươi, hơn nữa tiền cũng không mất, ngươi nói xem nên cho ai chịu tội a?"
"Ngươi............" Hạ Băng ngực phập phồng, thở hổn hển, song phong ngạo nghễ cũng vì thế mà mãnh liệt rung động, nàng giận quá hóa cười, nói:" Hảo, hảo, hảo hóa ra vừa rồi chỉ là tuyệt luân thiên y vô phùng song hoàng (1) diễn a, không nghĩ ngươi nông cạn như vậy !"
"Ta? Nông cạn? Ách, có lẽ trong mắt ngươi ta chính là nông cạn, nhưng song hoàng diễn là thế nào?" Phương Dật Thiên khó hiểu nói.
"Người đừng giả bộ, từ lúc bắt đầu các ngươi đều chỉ là diễn trò thôi! Trên xe buýt mượn cơ hội phi lễ ta, rồi sau đó lưỡi lại trơn như trạch, nói đông nói tây, nói ta là cái gì honey của ngươi, mà ngươi biểu diễn cũng thật hấp dẫn mọi người ngay cả ta cũng bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vậy tên tiểu thâu kia mới có cơ hội trộm tiền, sau khi hắn trộm ví tiền của ta, ngươi ra vẻ anh hùng giúp ta lấy trở về, kì thật ngươi cùng tên tiểu thâu kia chỉ diễn một hồi Song Hoàng thôi! Thật sự đáng giận! !" Hạ Băng tức giận nói.
"Quá hay, quá hay! "Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được vỗ tay, sau đó khó hiểu nói :" Chính là ta không nghĩ ra vì sao lại phải làm vậy a? Vì cái gì khi không lại lấy lòng ngươi? Nói trắng ra, ta rút cuộc cần ngươi cái gì?"
"Ngươi khẳng định muốn ta bởi vì cảm kích, làm cho ta với ngươi tâm sinh hảo cảm, làm cho ta.........."Hạ Băng nói.
"Cho ngươi bởi vì cảm kích mà yêu ta, hoặc lấy thân báo đáp? Đúng hay không? " Phương Dật Thiên ngắt lời của nàng, nói.
"Hừ, ngươi muốn mình là một cái nam nhân nổi bật, muốn tạo ra một hình tượng anh hùng thu lấy hảo cảm nữ nhân, tự cho là đúng, nói năng ba hoa, thể diện nam nhân đều bị ngươi bôi nhọ hết!" Hạ Băng một cỗ lửa giận đều phun hết ra.
Phương Dật Thiên vẫn như cũ mỉm cười, cùng với bộ dạng manh mẽ kích động của Hạ Băng hắn lại có vẻ thong dong nhàn nhã, bởi hắn biết ngàn vạn lần không nên cùng một nữ nhân đang tức giận cãi nhau, nếu không kết quả không phải chỉ đơn giản là nhận lấy sư tử hà đông rống mà thôi.
Đợi cho Hạ Băng mắng xong Phương Dật Thiên lạnh nhạt hỏi: " Ta không hiểu vì sao mình lại cần ngươi có hảo cảm? Vì sao cần ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi nghĩ ngươi rất đẹp sao? Ách, ánh mắt không tồi, bất quá giống mắt trư, một khoảng trắng dã, cái mũi không sai, rất tinh xảo, bất quá lông mũi quá dài đi ( ặc ), môi cũng vậy, đỏ tươi như hoa hồng, bất quá..........."
Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời còn chưa miêu tả xong Hạ Băng sắc mặt trắng bệnh lạnh lùng nói:" Đủ rồi! Đúng là không thể nói lí với loại người như ngươi, hỗn đản hỗn đản, ta về sau không bao giờ ...........muốn nhìn thấy ngươi nữa,hừ!"
"Chờ !" Phương Dật Thiên nói.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Hạ Băng đi được hai bước xoay người lại, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi.
"Ngươi tựa hồ đã quên nói cảm ơn!" Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
"Cảm ơn? Ta sao phải cảm ơn ngươi?" Hạ Băng lanh nhạt nói.
"Nếu không có ta ví tiền của ngươi sao lại về tay ngươi!" Phương Dật Thiên nói.
"Hừ , nếu không có ngươi ví tiền của ta cũng chẳng rời khỏi tay ta!" Hạ Băng nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, bộ dạng nàng rõ ràng uất hận đến cực điểm, cái này cũng khó trách, một nữ hài vội vàng đi xe buýt đi làm, liền trên xe liên tiếp bị nam nhân xa lạ ôm, hơn nữa còn bị gọi là honey, làm người trên xe còn tưởng họ là một đôi, làm cho nàng khổ không nói nên lời! Sau đó lại mất ví tiền, cuối cùng là do Phương Dật Thiên lấy trở về, nhưng nàng cho rằng là do Phương Dật Thiên diễn kịch, nên đương nhiên tức giận tới cực điểm.
Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Hạ Băng rời đi không khỏi cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là chó cắn lữ đồng tân, cái gì là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.
Hắn trong lòng hi vọng về sau không bao giờ........đụng phải nữ nhân như vậy nữa, chính là vận mênh luôn trêu người, ông trời muốn đùa giỡn với hắn, hắn có lẽ không ngờ, phía trước đang đợi hắn chính là Hạ Băng.
(1): Thiên y vô phùng: may áo không có vết khâu
Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn đông tác, người kia bên trong hát theo.
Huống hồ, thế giới này không phải biết nhiều bí mật là tốt, có vài bí mật một khi ngươi biết kết quả sẽ mang đến họa sát thân.
Giữa dòng người đông đúc Phương Dật Thiên liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Băng vội vàng mà kích động chạy tới, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm Phương Dật Thiên, trên mặt nàng thần sắc sốt ruột cùng bối rối không thể nghi ngờ.
Phương Dật Thiên bước lại, lúc này Hạ Băng vẫn đang tìm kiếm xung quanh, cũng không biết người mà nàng muốn tìm Phương Dật Thiên ở ngay bên cạnh, Phương Dật Thiên vươn tay vỗ vỗ vào bả vai nàng, không nhẹ không nặng, ưu nhã đến cực điểm.
Cùng lúc đó Hạ Băng nhìn lại thấy trong tay Phương Dật Thiên có một cái ví tiền---- đúng là ví tiền của nàng!
Hạ Băng vội vàng giật lấy ví tiền trong tay Phương Dật Thiên, sau đó xem xét một hồi, xác nhận trong ví hoàn hảo không mất mát gì lúc đó mới thở ra, hỏi:" Người đâu?"
"Người ?Người nào?"
"Chính là tên trộm kia a!"
"Kẻ trộm? Người nào trộm?"
"Chính là kẻ trộm ví tiền kia a, hắn chạy đâu rồi?" Hạ Băng trợn mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng bùng lên lửa giận, như muốn dùng ánh mắt đốt Phương Dật Thiên thành tro.
"Nga, ngươi nói kẻ kia, hắn đi rồi !" Phương Dật Thiện lạnh nhạt nói.
"Đi.........Đi rồi? Là ngươi thả hắn đi?" Hạ Băng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, ta không ăn được hắn, hắn không phải bảo bối, lưu hắn lại làm gì?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Phương Dật Thiên, Hạ Băng chỉ thấy một trận tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lớn tiếng nói:" Ngươi, ngươi sao lại có thể thả hắn đi? Ngươi hắn phải đem hắn đến cục công an, cho hắn chịu tội, hừ!"
"Vì sao? Vì sao lại muốn hắn đến cục công an chịu tội?" Phương Dật Thiên hỏi lại.
"Bởi vì hắn trộm ví tiền của ta, hắn là tiểu thâu!" Hạ Băng nói.
"Bây giờ ví tiền trong tay ai a? " Phương Dật Thiên lại hỏi.
"Ở, ở trong tay ta a!" Hạ Băng cảm thấy không ổn.
"Nếu ví tiền trong tay ngươi sao lại nói người kia ăn trộm? Nếu ví tiền không bị trộm vậy xin hỏi tiểu thư muốn bắt ai đến cục công an?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Nhưng mà lúc trước, lúc trước........." Hạ Băng đang muốn lớn tiếng biện giải, nhưng Phương Dật Thiên không cho nàng cơ hội, trực tiếp ngắt lời, nói:" Người ta phải luôn hướng về phía trước a, cho nên để ý chuyện trước kia nhiều như vậy làm gì? Hiện tại ví tiền đang trong tay ngươi, hơn nữa tiền cũng không mất, ngươi nói xem nên cho ai chịu tội a?"
"Ngươi............" Hạ Băng ngực phập phồng, thở hổn hển, song phong ngạo nghễ cũng vì thế mà mãnh liệt rung động, nàng giận quá hóa cười, nói:" Hảo, hảo, hảo hóa ra vừa rồi chỉ là tuyệt luân thiên y vô phùng song hoàng (1) diễn a, không nghĩ ngươi nông cạn như vậy !"
"Ta? Nông cạn? Ách, có lẽ trong mắt ngươi ta chính là nông cạn, nhưng song hoàng diễn là thế nào?" Phương Dật Thiên khó hiểu nói.
"Người đừng giả bộ, từ lúc bắt đầu các ngươi đều chỉ là diễn trò thôi! Trên xe buýt mượn cơ hội phi lễ ta, rồi sau đó lưỡi lại trơn như trạch, nói đông nói tây, nói ta là cái gì honey của ngươi, mà ngươi biểu diễn cũng thật hấp dẫn mọi người ngay cả ta cũng bị hấp dẫn sự chú ý, bởi vậy tên tiểu thâu kia mới có cơ hội trộm tiền, sau khi hắn trộm ví tiền của ta, ngươi ra vẻ anh hùng giúp ta lấy trở về, kì thật ngươi cùng tên tiểu thâu kia chỉ diễn một hồi Song Hoàng thôi! Thật sự đáng giận! !" Hạ Băng tức giận nói.
"Quá hay, quá hay! "Phương Dật Thiên nghe vậy không nhịn được vỗ tay, sau đó khó hiểu nói :" Chính là ta không nghĩ ra vì sao lại phải làm vậy a? Vì cái gì khi không lại lấy lòng ngươi? Nói trắng ra, ta rút cuộc cần ngươi cái gì?"
"Ngươi khẳng định muốn ta bởi vì cảm kích, làm cho ta với ngươi tâm sinh hảo cảm, làm cho ta.........."Hạ Băng nói.
"Cho ngươi bởi vì cảm kích mà yêu ta, hoặc lấy thân báo đáp? Đúng hay không? " Phương Dật Thiên ngắt lời của nàng, nói.
"Hừ, ngươi muốn mình là một cái nam nhân nổi bật, muốn tạo ra một hình tượng anh hùng thu lấy hảo cảm nữ nhân, tự cho là đúng, nói năng ba hoa, thể diện nam nhân đều bị ngươi bôi nhọ hết!" Hạ Băng một cỗ lửa giận đều phun hết ra.
Phương Dật Thiên vẫn như cũ mỉm cười, cùng với bộ dạng manh mẽ kích động của Hạ Băng hắn lại có vẻ thong dong nhàn nhã, bởi hắn biết ngàn vạn lần không nên cùng một nữ nhân đang tức giận cãi nhau, nếu không kết quả không phải chỉ đơn giản là nhận lấy sư tử hà đông rống mà thôi.
Đợi cho Hạ Băng mắng xong Phương Dật Thiên lạnh nhạt hỏi: " Ta không hiểu vì sao mình lại cần ngươi có hảo cảm? Vì sao cần ngươi lấy thân báo đáp? Ngươi nghĩ ngươi rất đẹp sao? Ách, ánh mắt không tồi, bất quá giống mắt trư, một khoảng trắng dã, cái mũi không sai, rất tinh xảo, bất quá lông mũi quá dài đi ( ặc ), môi cũng vậy, đỏ tươi như hoa hồng, bất quá..........."
Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời còn chưa miêu tả xong Hạ Băng sắc mặt trắng bệnh lạnh lùng nói:" Đủ rồi! Đúng là không thể nói lí với loại người như ngươi, hỗn đản hỗn đản, ta về sau không bao giờ ...........muốn nhìn thấy ngươi nữa,hừ!"
"Chờ !" Phương Dật Thiên nói.
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Hạ Băng đi được hai bước xoay người lại, nhìn Phương Dật Thiên, hỏi.
"Ngươi tựa hồ đã quên nói cảm ơn!" Phương Dật Thiên mỉm cười nói.
"Cảm ơn? Ta sao phải cảm ơn ngươi?" Hạ Băng lanh nhạt nói.
"Nếu không có ta ví tiền của ngươi sao lại về tay ngươi!" Phương Dật Thiên nói.
"Hừ , nếu không có ngươi ví tiền của ta cũng chẳng rời khỏi tay ta!" Hạ Băng nói xong liền nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, bộ dạng nàng rõ ràng uất hận đến cực điểm, cái này cũng khó trách, một nữ hài vội vàng đi xe buýt đi làm, liền trên xe liên tiếp bị nam nhân xa lạ ôm, hơn nữa còn bị gọi là honey, làm người trên xe còn tưởng họ là một đôi, làm cho nàng khổ không nói nên lời! Sau đó lại mất ví tiền, cuối cùng là do Phương Dật Thiên lấy trở về, nhưng nàng cho rằng là do Phương Dật Thiên diễn kịch, nên đương nhiên tức giận tới cực điểm.
Phương Dật Thiên nhìn thân ảnh Hạ Băng rời đi không khỏi cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là chó cắn lữ đồng tân, cái gì là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú.
Hắn trong lòng hi vọng về sau không bao giờ........đụng phải nữ nhân như vậy nữa, chính là vận mênh luôn trêu người, ông trời muốn đùa giỡn với hắn, hắn có lẽ không ngờ, phía trước đang đợi hắn chính là Hạ Băng.
(1): Thiên y vô phùng: may áo không có vết khâu
Song Hoàng: hát đôi, một người biểu diễn đông tác, người kia bên trong hát theo.
Bình luận facebook