Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-86
Chương 85
Lục Thời Khanh nhìn ngón tay bị nàng bấm đến trắng bệch, không hiểu sự căng thẳng ấy là do đâu, y cau mày nói:
– Sao thế?
Nguyên Tứ Nhàn á khẩu.
Nàng vốn không muốn quấy rầy Thiều Hòa nữa, cũng đã nghĩ sẽ không bao giờ nhắc tới bí mật giữa hai người. Dẫu sao thế gian có quá nhiều người muốn biết chuyện tương lai, nếu để người có ý đồ chú ý đến việc Thiều Hòa trùng sinh thì sẽ dễ gây tai họa cho cô ấy.
Nhưng tình hình bây giờ là: Tế Cư rất có khả năng đã đoán được bí mật của Thiều Hòa và đang định lợi dụng cô ấy. Nếu Nguyên Tứ Nhàn tiếp tục giữ im lặng, giấu giếm với Lục Thời Khanh, khó đảm bảo sẽ không gây ra sai lầm càng to lớn hơn.
Xét trước mắt, Thiều Hòa quả thực không có vẻ sẽ bị Tế Cư dễ dàng thuyết phục, nhưng đúng là cô ấy đã nhẫn nhục quá nhiều, sau này núi sông cách trở nghìn trùng, biến số càng trở nên khó lường.
Lòng người phức tạp dễ dàng đổi thay, nàng không dám đánh cược.
Nàng nhìn chăm chú Lục Thời Khanh, trầm mặc rất lâu mới hỏi:
– Chàng có bao giờ nghĩ, Thiều Hòa có lẽ hơi khác với chúng ta không?
Lục Thời Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, ý bảo nàng nói tiếp.
– Mùa đông năm ngoái, cô ấy như biết trước mà gửi một lá mật thư nhắc nhở chàng cẩn thận trên đường về bắc; mồng một tháng giêng năm nay, thiếp đến xin cô ấy nhẫn ngọc, cô ấy như biết trước mà ở trong phủ chờ thiếp.
Nàng cân nhắc, thử giải thích theo cách người bình thường có thể tiếp nhận:
– Chàng cũng nói cô ấy không có cơ hội tiếp xúc với những thứ cơ mật triều đình. Nếu đã như vậy, có phải cô ấy quá liệu sự như thần rồi không?
Lục Thời Khanh hơi nheo mắt.
Nguyên Tứ Nhàn biết có lẽ y đã nghe lọt, chờ y suy nghĩ chốc lát, nàng mới nói tiếp:
– Nếu nói cô ấy biết trước tương lai, thì những chuyện này đều có thể giải thích.
Lục Thời Khanh liếc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, tuyệt đối không hề đùa thì im lặng rồi lắc đầu nói:
– Nếu cô ấy biết trước thái tử Nam Chiếu muốn cầu hôn mình với thánh nhân, thì không thể nào không tránh.
– Vì tương lai đã thay đổi.
Nguyên Tứ Nhàn nói như đinh đóng cột:
– Có lẽ cô ấy biết trước tương lai, nhưng tương lai mà cô ấy biết chỉ là tương lai từng có.
Lục Thời Khanh cử động khóe môi, vẫn không tán thành:
– Nàng muốn nói là, cô ấy từng trải qua một đời rồi sống lại, bây giờ mọi chuyện đã thay đổi không còn giống cuộc đời cô ấy từng sống nữa. Nếu vậy, là ai đã thay đổi kiếp này? Nếu cô ấy là người duy nhất biết rõ, vì sao mọi chuyện lại không phát triển theo hướng có lợi cho cô ấy, ngược lại lại đẩy cô ấy vào đường hòa thân? Còn nàng…
Y thoáng dừng lại:
– Lại vì sao tin chắc một chuyện kỳ lạ như vậy?
Lục Thời Khanh thực quá thông minh, ba câu hỏi liên tiếp gần như đều chỉ ra chỗ quan trọng, hỏi khiến Nguyên Tứ Nhàn đơ người tại chỗ.
Mặt y không cảm xúc nhìn thẳng không chớp mắt như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Dưới ánh nhìn sắc bén của y, câu đáp án suýt bật thốt của nàng nghẹn nơi cổ họng.
Nguyên Tứ Nhàn nuốt khan, cụp mắt chuẩn bị tâm lý, sau đó ngẩng đầu lấy dũng khí định nói thật với y chuyện giấc mơ thì thấy vẻ mặt y đã khôi phục bình thường. Y cong môi cười nói:
– Người thay đổi mọi chuyện không phải là nàng chứ? Nếu nàng cũng biết trước tương lai như cô ấy thì còn có thể bị ta lừa cả năm sao?
Nguyên Tứ Nhàn hơi ngơ ngác, vội nói:
– Thiếp khác với cô ấy, nhưng đúng là thiếp cũng…
– Được rồi.
Lục Thời Khanh ngắt lời nàng:
– Chuyện Thiều Hòa ta đã biết, ta sẽ nghĩ cách lưu ý phía Nam Chiếu, nàng ngủ đi.
Dứt lời, y nhanh chóng thu dọn các quyển trục, thậm chí không hiểu sao lại hiếm hoi tắt hết đèn trong phòng rồi lẳng lặng về giường nằm trong màn đêm đen kịt, không nói gì nữa.
Tim Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên đập rất nhanh.
Trực giác mách bảo hình như y đã đoán được gì đó nên mới cố ý không cho nàng cơ hội nói. Y không muốn nghe chính miệng nàng nói rằng ban đầu nàng tiếp cận y chỉ để lợi dụng y thay đổi tương lai mà nàng biết.
Lục Thời Khanh… một người sáng suốt như y rốt cuộc phải mang tình cảm thế nào mới khiến y lựa chọn cách tự lừa mình dối người?
Y nằm bên cạnh nàng, cách nàng khoảng một thước, không ôm nàng, cũng không nắm tay nàng.
Gần nhau gang tấc mà tựa chân trời góc biển.
Nguyên Tứ Nhàn chợt thấy ngột ngạt khó chịu như có tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sau một lúc như thế, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, nhích lại gần y. Y không chút phản ứng, tựa như đã ngủ, nàng vươn tay kéo tay áo y, nói nhỏ:
– Lục Thời Khanh, thiếp không ngủ được, chàng ôm thiếp với…
Lục Thời Khanh vẫn không nhúc nhích.
Nàng sợ y chán ghét vì trước đây nàng tiếp cận y có ý đồ riêng nên không dám quấy rầy y nữa, đợi một lát rồi lẳng lặng xoay người, gối lên cánh tay mình rụt trở về, người phía sau nàng chợt thở dài, kế đó một cánh tay ôm lấy nàng.
Lục Thời Khanh ôm nàng từ sau lưng, áp vào mặt nàng khẽ nói:
– Ôm rồi, ngủ đi.
Mũi Nguyên Tứ Nhàn cay cay, nàng trở mình đối mặt với y, ôm eo y, gật đầu nói:
– Chàng cũng ngủ đi.
Bốn bề lại lặng ngắt như tờ, đầu óc Nguyên Tứ Nhàn đều chỉ nghĩ về Lục Thời Khanh, vừa sợ y mãi im lặng, tự âm thầm đấu tranh một mình, vừa sợ y lên tiếng chất vấn nàng, khiến nàng không thể nào chịu nổi.
Cứ nghĩ như thế, loáng cái đã nửa đêm, cuối cùng Nguyên Tứ Nhàn mệt mỏi buồn ngủ, mơ màng thiếp đi, nhưng giấc ngủ ấy cũng không yên ổn, ngay cả trong mơ cũng đều là Lục Thời Khanh.
Nàng lại quay về cầu Lộc. Trời hình như lất phất mưa, hạt mưa rơi xuống sông Lộc vang tí tách. Nàng ở trong tảng đá xanh âm u ẩm ướt nghe trên cầu truyền đến tiếng khóc bi thương yếu ớt, dường như có một nhóm người đang chậm rãi đi về phía cầu Lộc.
Nhóm đó không đông, đi từ bên này sang bên kia cầu mất không lâu, từ đầu tới cuối chỉ có tiếng khóc thút thít nức nở của vài người.
Nguyên Tứ Nhàn hình như biết những âm thanh ấy nghĩa là gì, nàng nôn nóng đến mức gần như muốn thoát khỏi kìm hãm lao nhanh ra ngoài.
Nhưng nàng vẫn bị vây trong khối đá, chờ họ đi xa, bốn bề yên tĩnh, nàng nghe một cụ già qua đường thở dài cảm khái:
– Vốn cũng là một nhân vật đại phú đại quý, thế mà nói mất là mất, không được hưởng phúc mấy ngày, đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt mà.
Một cụ già khác đáp lại:
– Sợ là bị oan hồn đòi mạng đấy.
Có một người trẻ tuổi bên cạnh cũng thảo luận:
– Oan hồn đâu ra chứ? Ngày cung biến ấy chết nhiều người như vậy, gia quyến nhà nào to gan chút tìm tới trả thù cũng không phải không có khả năng.
– Nhưng sao ta nghe nói Lục trung thư bị bệnh chết? Bảo là trước đây từng bị đâm một đao ngay ngực, sau đó để lại mầm bệnh.
– Ôi kệ đi, dù sao cũng là sát nghiệt! Tội nghiệp Lục lão phu nhân chẳng những đầu bạc tiễn đầu xanh mà còn không có lấy một hậu duệ nào!
Nguyên Tứ Nhàn càng nghe càng sốt ruột, tim sắp nhảy khỏi cuống họng, đột nhiên nghe ai đó gọi tên nàng như muốn kéo nàng khỏi vực sâu thăm thẳm.
– Tứ Nhàn.
Nàng choàng mở mắt, thấy bốn bề sáng sủa, ước chừng đã bình minh. Lục Thời Khanh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường, mày cau chặt nhìn chằm chằm nàng.
Trán nàng rịn đầy mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, mặt còn vương nước mắt chưa khô, mắt đầy tơ máu.
Thấy nàng tỉnh lại, dường như y thở phào nhẹ nhõm, đưa tay thăm dò trán lạnh toát của nàng, hỏi:
– Sao thế?
Lúc này nàng mới như hoàn toàn tỉnh táo, nắm chặt bàn tay vươn ra của y, tiện thể bò dậy, lao mạnh vào lòng y, nhưng không nói câu nào.
Lục Thời Khanh hơi sững sờ, ôm lấy nàng, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, hỏi lại:
– Mơ thấy gì à?
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn ngào khi bị hỏi, ra sức lắc đầu.
Lục Thời Khanh cũng không hỏi nữa, cứ thế lặng lẽ ôm nàng, dùng ngón cái vuốt ve bờ vai nàng, chờ tâm trạng nàng hơi bình ổn lại mới nói:
– Giờ thìn rồi, dậy rửa mặt ăn sáng thôi.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn giống như không nghe thấy, không ngừng hồi tưởng lại những điều nghe được trong mơ, nàng chợt ngẩng đầu vồn vã hỏi y:
– Lần trước sau khi khám cho chàng xong, lang trung thật sự bảo là không sao nữa ư?
Giọng nàng khàn khàn mang chút âm mũi.
Lục Thời Khanh không biết nàng thình lình hỏi thế là để chỉ điều gì, y hơi khựng lại và đoán được vài phần:
– Ý nàng là vết đao của ta?
Nàng sốt sắng gật đầu. Khi biết chân tướng, nàng đã tỉ mỉ xem xét vết thương của y, sau đó ép y mời vị lang trung trị thương cho y lần trước đến khám lại. Lang trung nói y hồi phục rất tốt, không để lại mầm bệnh, nàng mới yên tâm.
Lục Thời Khanh cau mày:
– Thật sự không sao.
Lần này y hơi không dằn được, hỏi nàng:
– Rốt cuộc nàng mơ thấy gì?
Nguyên Tứ Nhàn không biết mở miệng thế nào.
Sao nàng có thể nói cho y biết là nàng mơ thấy y chết, sau khi chết chỉ lác đác vài người đưa tang, đã thế còn bị bách tính trào phúng. Sao nàng có thể nói cho y biết là Tuyên thị đầu bạc tiễn đầu xanh, cuối cùng ngay cả một đứa cháu cũng không có.
Nàng cắn chặt răng, vẫn lắc đầu, ôm vai y nói:
– Hay chàng đổi lang trung khám lại xem?
Lục Thời Khanh thực hơi dở khóc dở cười, nhưng y nhanh chóng nghiêm mặt, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài, lau nước mắt trên mặt nàng:
– Nói hết những gì nàng biết cho ta nghe đi. Những gì đêm qua nàng muốn nói nhưng chưa nói được ấy.
Vốn dĩ đêm qua là thời cơ thích hợp, Nguyên Tứ Nhàn cũng đã lấy dũng khí chuẩn bị nói, nhưng bây giờ nàng bị giấc mơ mới làm hỗn loạn, đầu óc rối như tơ vò, nhất thời không nghĩ được gì.
Nàng cau mày, ấn huyệt thái dương hơi trướng đau:
– Chàng để thiếp nghĩ nên nói từ đâu đã.
Lục Thời Khanh thấy nàng xơ xác mệt mỏi thì không nhẫn tâm để nàng đau khổ nhớ lại, bèn nói:
– Ta hỏi nàng đáp là được.
Nàng “ừ”.
– Tối qua ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ điều nàng nói là sự thực. Nàng và Thiều Hòa đều biết những chuyện mà người bình thường không biết. Ví dụ lần trước lật đổ Khương gia, nàng có thể nói ra tin tức then chốt “Lĩnh Nam”, đó không phải tin có thể tình cờ nghe lén được. Trước đây có lần nàng nói với ta, nàng từng mơ một giấc mơ thấy bản thân chết rất thê thảm. Trong mơ, Bồ Tát cho nàng biết, thành Trường An có một lang quân, nếu có thể tìm lang quân ấy làm núi dựa thì giấc mơ máu me tàn khốc ấy sẽ không thành hiện thực. Những điều này có lẽ đều không phải nói suông, đúng không?
Nguyên Tứ Nhàn cắn môi, sau khi do dự chốc lát thì gật đầu, cụp mắt nói:
– Không chỉ thiếp mà cả Nguyên gia đều chết thảm.
Nàng kể với y chuyện mình hóa thành một khối đá, nghe bách tính nghị luận. Từ phụ huynh tạo phản đến cả nhà chết thảm, và nhiều năm sau bản án được sửa lại.
Nghe xong, Lục Thời Khanh hơi nắm chặt bàn tay đặt sau thắt lưng nàng, hỏi:
– Là ai giúp Nguyên gia sửa án? Những năm đó ta làm gì?
Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu:
– Thiếp không biết.
– Vậy sao nàng biết lang quân ấy là ta, tìm ta làm núi dựa?
Nàng bèn giải thích chuyện y phát động cung biến, ép thánh nhân thoái vị, phò tá thập tam hoàng tử đăng cơ.
Sắc mặt Lục Thời Khanh hơi thay đổi, y trầm mặc hồi lâu, cố duy trì bình tĩnh hỏi:
– Đây là chuyện trước đây nàng nói mơ thấy ta làm quan to?
Nguyên Tứ Nhàn không ngờ y lại ghi nhớ từng lời nói đùa của nàng như thế, nàng gật đầu:
– Họ gọi chàng là Lục trung thư, vậy chắc chắn chàng làm trung thư lệnh rồi, vừa là tể tướng trong triều vừa là sư của đế vương.
Lục Thời Khanh cau mày:
– Còn lục điện hạ? Địch ý của nàng dành cho hắn từ trước đến nay là vì cuối cùng hắn không thể đăng cơ?
Nàng lắc đầu. Lúc nãy khi kể vụ án Nguyên gia, nàng không kể Trịnh Trạc vào, sợ Lục Thời Khanh nhất thời khó tiếp nhận, muốn để y bình tĩnh rồi cuối cùng mới nhắc, nhưng bây giờ nàng không thể không đáp:
– Vì có người nói, thiếp từng là vị hôn thê của lục điện hạ, nhưng sau đó cha và a huynh của thiếp đều chết dưới đao ngài ấy.
Lục Thời Khanh quả nhiên nghẹn, dần dần mới bình tĩnh lại nhưng không kết luận ngay mà hỏi tiếp:
– Sau khi thập tam điện hạ đăng cơ, có tin gì về hắn không?
Nguyên Tứ Nhàn cau mày:
– Tin tức quá mơ hồ, thiếp chỉ đoán sơ là ngài ấy chết sau thiếp, trước khi thập tam điện hạ đăng cơ. Có người nói…
Nói tới đây nàng khó mở miệng, bèn dừng lại.
Song Lục Thời Khanh dường như đoán được:
– Họ nói là ta giết?
Nàng gật đầu:
– Ý đại khái là vậy. Họ nói, mấy năm trước chàng lật đổ nhiều hoàng tử trong triều, có lẽ lục hoàng tử chết bất đắc kỳ tử cũng có dính dáng đến chàng.
Nói xong, nàng cau mày, sợ chuyện này thực khiến người ta chán ghét, bèn bổ sung:
– Nhưng tất cả những gì thiếp mơ đều là nghe được, lại đa số nghe từ bách tính không hiểu chính trị tùy tiện thảo luận, nên chuyện lớn có thể tin chứ chi tiết nhỏ chưa chắc là thật.
– Ta biết.
Lục Thời Khanh cau mày nói:
– Ta sẽ có phán đoán.
Y vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tào Ám nói chuyện Thái Hòa có tiến triển, muốn bẩm báo với y.
Y lặng lẽ buông Nguyên Tứ Nhàn ra, nói:
– Ta ra ngoài trước, nàng dậy ăn gì đi nhé.
Theo tính tình Nguyên Tứ Nhàn lẽ ra đương nhiên bảo y đi mau, nhưng nàng mới tỉnh khỏi cơn ác mộng nên cứ bẽn lẽn nắm tay áo y không chịu buông.
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ:
– Yên tâm, núi dựa của nàng tạm thời chưa đổ được đâu.
Nàng nghe vậy lại càng khó chịu, đôi tay trắng như tuyết vòng qua cổ y:
– Không phải tạm thời, sau này cũng không thể đổ.
Lục Thời Khanh gật đầu:
– Sau này cũng sẽ không đổ.
Nàng “ừ”, nhìn chằm chằm y, nghiêm túc nói từng chữ từng câu:
– Lục Thời Khanh, nếu bây giờ cho thiếp cơ hội quay về một năm trước, thiếp thề nhất định sẽ thành tâm với chàng ngay từ lúc ban đầu, nhưng có lẽ thiếp không tốt số đến vậy, do đó từ nay về sau, thiếp cũng làm núi dựa cho chàng, như thế chàng có thoải mái hơn không?
Lục Thời Khanh cười chế giễu. Y vốn dĩ rất thoải mái. Cả kinh thành nhiều người có quyền có thế như vậy mà nàng lại chọn lợi dụng y, đây là năng lực của y, y rất vui.
Nhưng y không muốn từ bỏ cơ hội được nàng đáp trả, cho nên y nói:
– Ta không cần núi dựa, đổi thứ khác đi.
– Vậy chàng muốn gì?
Y cụp mắt nhìn nàng cười.
Y muốn rất nhiều rất nhiều tòa núi nhỏ.
Lam: Chỗ “núi nhỏ” này Lam không hiểu ý tác giả lắm.:((
Lục Thời Khanh nhìn ngón tay bị nàng bấm đến trắng bệch, không hiểu sự căng thẳng ấy là do đâu, y cau mày nói:
– Sao thế?
Nguyên Tứ Nhàn á khẩu.
Nàng vốn không muốn quấy rầy Thiều Hòa nữa, cũng đã nghĩ sẽ không bao giờ nhắc tới bí mật giữa hai người. Dẫu sao thế gian có quá nhiều người muốn biết chuyện tương lai, nếu để người có ý đồ chú ý đến việc Thiều Hòa trùng sinh thì sẽ dễ gây tai họa cho cô ấy.
Nhưng tình hình bây giờ là: Tế Cư rất có khả năng đã đoán được bí mật của Thiều Hòa và đang định lợi dụng cô ấy. Nếu Nguyên Tứ Nhàn tiếp tục giữ im lặng, giấu giếm với Lục Thời Khanh, khó đảm bảo sẽ không gây ra sai lầm càng to lớn hơn.
Xét trước mắt, Thiều Hòa quả thực không có vẻ sẽ bị Tế Cư dễ dàng thuyết phục, nhưng đúng là cô ấy đã nhẫn nhục quá nhiều, sau này núi sông cách trở nghìn trùng, biến số càng trở nên khó lường.
Lòng người phức tạp dễ dàng đổi thay, nàng không dám đánh cược.
Nàng nhìn chăm chú Lục Thời Khanh, trầm mặc rất lâu mới hỏi:
– Chàng có bao giờ nghĩ, Thiều Hòa có lẽ hơi khác với chúng ta không?
Lục Thời Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, ý bảo nàng nói tiếp.
– Mùa đông năm ngoái, cô ấy như biết trước mà gửi một lá mật thư nhắc nhở chàng cẩn thận trên đường về bắc; mồng một tháng giêng năm nay, thiếp đến xin cô ấy nhẫn ngọc, cô ấy như biết trước mà ở trong phủ chờ thiếp.
Nàng cân nhắc, thử giải thích theo cách người bình thường có thể tiếp nhận:
– Chàng cũng nói cô ấy không có cơ hội tiếp xúc với những thứ cơ mật triều đình. Nếu đã như vậy, có phải cô ấy quá liệu sự như thần rồi không?
Lục Thời Khanh hơi nheo mắt.
Nguyên Tứ Nhàn biết có lẽ y đã nghe lọt, chờ y suy nghĩ chốc lát, nàng mới nói tiếp:
– Nếu nói cô ấy biết trước tương lai, thì những chuyện này đều có thể giải thích.
Lục Thời Khanh liếc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, tuyệt đối không hề đùa thì im lặng rồi lắc đầu nói:
– Nếu cô ấy biết trước thái tử Nam Chiếu muốn cầu hôn mình với thánh nhân, thì không thể nào không tránh.
– Vì tương lai đã thay đổi.
Nguyên Tứ Nhàn nói như đinh đóng cột:
– Có lẽ cô ấy biết trước tương lai, nhưng tương lai mà cô ấy biết chỉ là tương lai từng có.
Lục Thời Khanh cử động khóe môi, vẫn không tán thành:
– Nàng muốn nói là, cô ấy từng trải qua một đời rồi sống lại, bây giờ mọi chuyện đã thay đổi không còn giống cuộc đời cô ấy từng sống nữa. Nếu vậy, là ai đã thay đổi kiếp này? Nếu cô ấy là người duy nhất biết rõ, vì sao mọi chuyện lại không phát triển theo hướng có lợi cho cô ấy, ngược lại lại đẩy cô ấy vào đường hòa thân? Còn nàng…
Y thoáng dừng lại:
– Lại vì sao tin chắc một chuyện kỳ lạ như vậy?
Lục Thời Khanh thực quá thông minh, ba câu hỏi liên tiếp gần như đều chỉ ra chỗ quan trọng, hỏi khiến Nguyên Tứ Nhàn đơ người tại chỗ.
Mặt y không cảm xúc nhìn thẳng không chớp mắt như muốn nhìn xuyên thấu nàng.
Dưới ánh nhìn sắc bén của y, câu đáp án suýt bật thốt của nàng nghẹn nơi cổ họng.
Nguyên Tứ Nhàn nuốt khan, cụp mắt chuẩn bị tâm lý, sau đó ngẩng đầu lấy dũng khí định nói thật với y chuyện giấc mơ thì thấy vẻ mặt y đã khôi phục bình thường. Y cong môi cười nói:
– Người thay đổi mọi chuyện không phải là nàng chứ? Nếu nàng cũng biết trước tương lai như cô ấy thì còn có thể bị ta lừa cả năm sao?
Nguyên Tứ Nhàn hơi ngơ ngác, vội nói:
– Thiếp khác với cô ấy, nhưng đúng là thiếp cũng…
– Được rồi.
Lục Thời Khanh ngắt lời nàng:
– Chuyện Thiều Hòa ta đã biết, ta sẽ nghĩ cách lưu ý phía Nam Chiếu, nàng ngủ đi.
Dứt lời, y nhanh chóng thu dọn các quyển trục, thậm chí không hiểu sao lại hiếm hoi tắt hết đèn trong phòng rồi lẳng lặng về giường nằm trong màn đêm đen kịt, không nói gì nữa.
Tim Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên đập rất nhanh.
Trực giác mách bảo hình như y đã đoán được gì đó nên mới cố ý không cho nàng cơ hội nói. Y không muốn nghe chính miệng nàng nói rằng ban đầu nàng tiếp cận y chỉ để lợi dụng y thay đổi tương lai mà nàng biết.
Lục Thời Khanh… một người sáng suốt như y rốt cuộc phải mang tình cảm thế nào mới khiến y lựa chọn cách tự lừa mình dối người?
Y nằm bên cạnh nàng, cách nàng khoảng một thước, không ôm nàng, cũng không nắm tay nàng.
Gần nhau gang tấc mà tựa chân trời góc biển.
Nguyên Tứ Nhàn chợt thấy ngột ngạt khó chịu như có tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sau một lúc như thế, cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, nhích lại gần y. Y không chút phản ứng, tựa như đã ngủ, nàng vươn tay kéo tay áo y, nói nhỏ:
– Lục Thời Khanh, thiếp không ngủ được, chàng ôm thiếp với…
Lục Thời Khanh vẫn không nhúc nhích.
Nàng sợ y chán ghét vì trước đây nàng tiếp cận y có ý đồ riêng nên không dám quấy rầy y nữa, đợi một lát rồi lẳng lặng xoay người, gối lên cánh tay mình rụt trở về, người phía sau nàng chợt thở dài, kế đó một cánh tay ôm lấy nàng.
Lục Thời Khanh ôm nàng từ sau lưng, áp vào mặt nàng khẽ nói:
– Ôm rồi, ngủ đi.
Mũi Nguyên Tứ Nhàn cay cay, nàng trở mình đối mặt với y, ôm eo y, gật đầu nói:
– Chàng cũng ngủ đi.
Bốn bề lại lặng ngắt như tờ, đầu óc Nguyên Tứ Nhàn đều chỉ nghĩ về Lục Thời Khanh, vừa sợ y mãi im lặng, tự âm thầm đấu tranh một mình, vừa sợ y lên tiếng chất vấn nàng, khiến nàng không thể nào chịu nổi.
Cứ nghĩ như thế, loáng cái đã nửa đêm, cuối cùng Nguyên Tứ Nhàn mệt mỏi buồn ngủ, mơ màng thiếp đi, nhưng giấc ngủ ấy cũng không yên ổn, ngay cả trong mơ cũng đều là Lục Thời Khanh.
Nàng lại quay về cầu Lộc. Trời hình như lất phất mưa, hạt mưa rơi xuống sông Lộc vang tí tách. Nàng ở trong tảng đá xanh âm u ẩm ướt nghe trên cầu truyền đến tiếng khóc bi thương yếu ớt, dường như có một nhóm người đang chậm rãi đi về phía cầu Lộc.
Nhóm đó không đông, đi từ bên này sang bên kia cầu mất không lâu, từ đầu tới cuối chỉ có tiếng khóc thút thít nức nở của vài người.
Nguyên Tứ Nhàn hình như biết những âm thanh ấy nghĩa là gì, nàng nôn nóng đến mức gần như muốn thoát khỏi kìm hãm lao nhanh ra ngoài.
Nhưng nàng vẫn bị vây trong khối đá, chờ họ đi xa, bốn bề yên tĩnh, nàng nghe một cụ già qua đường thở dài cảm khái:
– Vốn cũng là một nhân vật đại phú đại quý, thế mà nói mất là mất, không được hưởng phúc mấy ngày, đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt mà.
Một cụ già khác đáp lại:
– Sợ là bị oan hồn đòi mạng đấy.
Có một người trẻ tuổi bên cạnh cũng thảo luận:
– Oan hồn đâu ra chứ? Ngày cung biến ấy chết nhiều người như vậy, gia quyến nhà nào to gan chút tìm tới trả thù cũng không phải không có khả năng.
– Nhưng sao ta nghe nói Lục trung thư bị bệnh chết? Bảo là trước đây từng bị đâm một đao ngay ngực, sau đó để lại mầm bệnh.
– Ôi kệ đi, dù sao cũng là sát nghiệt! Tội nghiệp Lục lão phu nhân chẳng những đầu bạc tiễn đầu xanh mà còn không có lấy một hậu duệ nào!
Nguyên Tứ Nhàn càng nghe càng sốt ruột, tim sắp nhảy khỏi cuống họng, đột nhiên nghe ai đó gọi tên nàng như muốn kéo nàng khỏi vực sâu thăm thẳm.
– Tứ Nhàn.
Nàng choàng mở mắt, thấy bốn bề sáng sủa, ước chừng đã bình minh. Lục Thời Khanh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường, mày cau chặt nhìn chằm chằm nàng.
Trán nàng rịn đầy mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, mặt còn vương nước mắt chưa khô, mắt đầy tơ máu.
Thấy nàng tỉnh lại, dường như y thở phào nhẹ nhõm, đưa tay thăm dò trán lạnh toát của nàng, hỏi:
– Sao thế?
Lúc này nàng mới như hoàn toàn tỉnh táo, nắm chặt bàn tay vươn ra của y, tiện thể bò dậy, lao mạnh vào lòng y, nhưng không nói câu nào.
Lục Thời Khanh hơi sững sờ, ôm lấy nàng, cúi đầu nhìn đỉnh đầu nàng, hỏi lại:
– Mơ thấy gì à?
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn ngào khi bị hỏi, ra sức lắc đầu.
Lục Thời Khanh cũng không hỏi nữa, cứ thế lặng lẽ ôm nàng, dùng ngón cái vuốt ve bờ vai nàng, chờ tâm trạng nàng hơi bình ổn lại mới nói:
– Giờ thìn rồi, dậy rửa mặt ăn sáng thôi.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn giống như không nghe thấy, không ngừng hồi tưởng lại những điều nghe được trong mơ, nàng chợt ngẩng đầu vồn vã hỏi y:
– Lần trước sau khi khám cho chàng xong, lang trung thật sự bảo là không sao nữa ư?
Giọng nàng khàn khàn mang chút âm mũi.
Lục Thời Khanh không biết nàng thình lình hỏi thế là để chỉ điều gì, y hơi khựng lại và đoán được vài phần:
– Ý nàng là vết đao của ta?
Nàng sốt sắng gật đầu. Khi biết chân tướng, nàng đã tỉ mỉ xem xét vết thương của y, sau đó ép y mời vị lang trung trị thương cho y lần trước đến khám lại. Lang trung nói y hồi phục rất tốt, không để lại mầm bệnh, nàng mới yên tâm.
Lục Thời Khanh cau mày:
– Thật sự không sao.
Lần này y hơi không dằn được, hỏi nàng:
– Rốt cuộc nàng mơ thấy gì?
Nguyên Tứ Nhàn không biết mở miệng thế nào.
Sao nàng có thể nói cho y biết là nàng mơ thấy y chết, sau khi chết chỉ lác đác vài người đưa tang, đã thế còn bị bách tính trào phúng. Sao nàng có thể nói cho y biết là Tuyên thị đầu bạc tiễn đầu xanh, cuối cùng ngay cả một đứa cháu cũng không có.
Nàng cắn chặt răng, vẫn lắc đầu, ôm vai y nói:
– Hay chàng đổi lang trung khám lại xem?
Lục Thời Khanh thực hơi dở khóc dở cười, nhưng y nhanh chóng nghiêm mặt, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài, lau nước mắt trên mặt nàng:
– Nói hết những gì nàng biết cho ta nghe đi. Những gì đêm qua nàng muốn nói nhưng chưa nói được ấy.
Vốn dĩ đêm qua là thời cơ thích hợp, Nguyên Tứ Nhàn cũng đã lấy dũng khí chuẩn bị nói, nhưng bây giờ nàng bị giấc mơ mới làm hỗn loạn, đầu óc rối như tơ vò, nhất thời không nghĩ được gì.
Nàng cau mày, ấn huyệt thái dương hơi trướng đau:
– Chàng để thiếp nghĩ nên nói từ đâu đã.
Lục Thời Khanh thấy nàng xơ xác mệt mỏi thì không nhẫn tâm để nàng đau khổ nhớ lại, bèn nói:
– Ta hỏi nàng đáp là được.
Nàng “ừ”.
– Tối qua ta đã suy nghĩ rất lâu, có lẽ điều nàng nói là sự thực. Nàng và Thiều Hòa đều biết những chuyện mà người bình thường không biết. Ví dụ lần trước lật đổ Khương gia, nàng có thể nói ra tin tức then chốt “Lĩnh Nam”, đó không phải tin có thể tình cờ nghe lén được. Trước đây có lần nàng nói với ta, nàng từng mơ một giấc mơ thấy bản thân chết rất thê thảm. Trong mơ, Bồ Tát cho nàng biết, thành Trường An có một lang quân, nếu có thể tìm lang quân ấy làm núi dựa thì giấc mơ máu me tàn khốc ấy sẽ không thành hiện thực. Những điều này có lẽ đều không phải nói suông, đúng không?
Nguyên Tứ Nhàn cắn môi, sau khi do dự chốc lát thì gật đầu, cụp mắt nói:
– Không chỉ thiếp mà cả Nguyên gia đều chết thảm.
Nàng kể với y chuyện mình hóa thành một khối đá, nghe bách tính nghị luận. Từ phụ huynh tạo phản đến cả nhà chết thảm, và nhiều năm sau bản án được sửa lại.
Nghe xong, Lục Thời Khanh hơi nắm chặt bàn tay đặt sau thắt lưng nàng, hỏi:
– Là ai giúp Nguyên gia sửa án? Những năm đó ta làm gì?
Nguyên Tứ Nhàn lắc đầu:
– Thiếp không biết.
– Vậy sao nàng biết lang quân ấy là ta, tìm ta làm núi dựa?
Nàng bèn giải thích chuyện y phát động cung biến, ép thánh nhân thoái vị, phò tá thập tam hoàng tử đăng cơ.
Sắc mặt Lục Thời Khanh hơi thay đổi, y trầm mặc hồi lâu, cố duy trì bình tĩnh hỏi:
– Đây là chuyện trước đây nàng nói mơ thấy ta làm quan to?
Nguyên Tứ Nhàn không ngờ y lại ghi nhớ từng lời nói đùa của nàng như thế, nàng gật đầu:
– Họ gọi chàng là Lục trung thư, vậy chắc chắn chàng làm trung thư lệnh rồi, vừa là tể tướng trong triều vừa là sư của đế vương.
Lục Thời Khanh cau mày:
– Còn lục điện hạ? Địch ý của nàng dành cho hắn từ trước đến nay là vì cuối cùng hắn không thể đăng cơ?
Nàng lắc đầu. Lúc nãy khi kể vụ án Nguyên gia, nàng không kể Trịnh Trạc vào, sợ Lục Thời Khanh nhất thời khó tiếp nhận, muốn để y bình tĩnh rồi cuối cùng mới nhắc, nhưng bây giờ nàng không thể không đáp:
– Vì có người nói, thiếp từng là vị hôn thê của lục điện hạ, nhưng sau đó cha và a huynh của thiếp đều chết dưới đao ngài ấy.
Lục Thời Khanh quả nhiên nghẹn, dần dần mới bình tĩnh lại nhưng không kết luận ngay mà hỏi tiếp:
– Sau khi thập tam điện hạ đăng cơ, có tin gì về hắn không?
Nguyên Tứ Nhàn cau mày:
– Tin tức quá mơ hồ, thiếp chỉ đoán sơ là ngài ấy chết sau thiếp, trước khi thập tam điện hạ đăng cơ. Có người nói…
Nói tới đây nàng khó mở miệng, bèn dừng lại.
Song Lục Thời Khanh dường như đoán được:
– Họ nói là ta giết?
Nàng gật đầu:
– Ý đại khái là vậy. Họ nói, mấy năm trước chàng lật đổ nhiều hoàng tử trong triều, có lẽ lục hoàng tử chết bất đắc kỳ tử cũng có dính dáng đến chàng.
Nói xong, nàng cau mày, sợ chuyện này thực khiến người ta chán ghét, bèn bổ sung:
– Nhưng tất cả những gì thiếp mơ đều là nghe được, lại đa số nghe từ bách tính không hiểu chính trị tùy tiện thảo luận, nên chuyện lớn có thể tin chứ chi tiết nhỏ chưa chắc là thật.
– Ta biết.
Lục Thời Khanh cau mày nói:
– Ta sẽ có phán đoán.
Y vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Tào Ám nói chuyện Thái Hòa có tiến triển, muốn bẩm báo với y.
Y lặng lẽ buông Nguyên Tứ Nhàn ra, nói:
– Ta ra ngoài trước, nàng dậy ăn gì đi nhé.
Theo tính tình Nguyên Tứ Nhàn lẽ ra đương nhiên bảo y đi mau, nhưng nàng mới tỉnh khỏi cơn ác mộng nên cứ bẽn lẽn nắm tay áo y không chịu buông.
Lục Thời Khanh cúi đầu nhìn, bất đắc dĩ:
– Yên tâm, núi dựa của nàng tạm thời chưa đổ được đâu.
Nàng nghe vậy lại càng khó chịu, đôi tay trắng như tuyết vòng qua cổ y:
– Không phải tạm thời, sau này cũng không thể đổ.
Lục Thời Khanh gật đầu:
– Sau này cũng sẽ không đổ.
Nàng “ừ”, nhìn chằm chằm y, nghiêm túc nói từng chữ từng câu:
– Lục Thời Khanh, nếu bây giờ cho thiếp cơ hội quay về một năm trước, thiếp thề nhất định sẽ thành tâm với chàng ngay từ lúc ban đầu, nhưng có lẽ thiếp không tốt số đến vậy, do đó từ nay về sau, thiếp cũng làm núi dựa cho chàng, như thế chàng có thoải mái hơn không?
Lục Thời Khanh cười chế giễu. Y vốn dĩ rất thoải mái. Cả kinh thành nhiều người có quyền có thế như vậy mà nàng lại chọn lợi dụng y, đây là năng lực của y, y rất vui.
Nhưng y không muốn từ bỏ cơ hội được nàng đáp trả, cho nên y nói:
– Ta không cần núi dựa, đổi thứ khác đi.
– Vậy chàng muốn gì?
Y cụp mắt nhìn nàng cười.
Y muốn rất nhiều rất nhiều tòa núi nhỏ.
Lam: Chỗ “núi nhỏ” này Lam không hiểu ý tác giả lắm.:((
Bình luận facebook