-
Chương 24-25
Chương 24: Mong anh Cường tha tội
Tôn Trọng Hoa sợ ngây người, trong nháy mắt đã tỉnh rượu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Long.
Ông ta không dám hỏi tiếp, thẳng tay rót một ly rượu, ừng ực uống hết một ly.
Đường Long vỗ mạnh lên vai ông ta, nói: “Cơ hội này cả đời chỉ có một lần, nắm bắt được hay không thì phải dựa vào cậu”.
“Nắm bắt được, nhất định sẽ nắm bắt được”.
Tôn Trọng Hoa liên tục tự cổ vũ bản thân, nhưng ngay sau đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên.
“Bố, về nhà nhanh đi, gọi nhiều người tới nữa”.
“Có một thằng chó không biết trời cao đất dày tìm tới nhà chúng ta!”
Tôn Trọng Hoa nhướng mày: “Ai to gan tới vậy? Dám đến nhà họ Tôn gây sự?”
“Chính là Hạ Cường, con rể nhà họ Chu”.
“Bố, hôm nay Chu Diễm Hân nhà họ Chu tới tìm con bàn chuyện hợp tác, con cũng chỉ tùy tiện trêu chọc cô ta một chút”.
“Kết quả tên này lại đánh tới tận nhà mình”.
Ong ong...
Tôn Trọng Hoa cảm thấy đầu mình như nổ tung, sau đó trống rỗng, vài giây sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Bên kia điện thoại vẫn liên tục vang lên tiếng Tôn Lôi quát tháo: “Bố mau về đi, nếu không con sẽ bị hắn đánh chết”.
“Gọi nhiều người tới, con muốn giết hắn, hôm nay nhất định phải giết hắn”.
Bộp, điện thoại trên tay Tôn Trọng Hoa rơi xuống đất.
Ngay lúc đó, đầu bên kia vang lên giọng nói của Hạ Cường: “Tôn Trọng Hoa phải không, tôi cho ông mười phút để có mặt ở đây”.
“Chậm một giây thôi thì tôi sẽ giết con trai của ông”.
Đường Long bên cạnh đột nhiên ngẩn người, giọng nói đầu bên kia nghe rất quen.
“Cậu Tôn, đây là... giọng nói của anh Cường”.
Trong phút chốc, Tôn Trọng Hoa như mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Khi đó, ở biệt thự nhà họ Tôn.
Tôn Lôi nằm bò trên mặt đất như một con chó chết, tay cầm di động cười toe toét với Hạ Cường.
“Bố tao sắp về rồi, mày chết chắc, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.
Hạ Cường vắt chéo chân, dựa vào sô pha chơi trò Sokoban mới tải, cũng tiện kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.
Anh là người rất ít khi nói đùa với người lạ.
Chỉ cần quá mười phút, nói sẽ giết con ông thì sẽ giết con ông.
“Ấn sang bên trái, mạnh lên chút”.
“Ừ, tay nghề của cô khá tốt, lâu rồi không được mát xa thoải mái như vậy”.
Cô gái đang đứng đằng sau mát xa cho Hạ Cường cũng không dám trái lời, chỉ có thể nghe theo.
Khi Hạ Cường chơi đến màn cuối cùng của trò Sokoban, Đường Long và Tôn Trọng Hoa mặt mày tái nhợt hấp tấp bước vào.
Chưa quá mười phút, Tôn Lôi tạm thời giữ được cái mạng.
“Bố, bố về rồi, cuối cùng bố cũng về tới nhà rồi, là thằng chó kia đã đánh con ra nông nỗi này”.
“Bố, bố phải báo thù cho con, bắt hắn lại, con muốn khiến hắn sống không bằng chết!”
“Ơ... Bác Đường cũng tới sao, bố, người mà bố gọi tới là bác ấy à?”
Đường Long thấy da đầu tê dại, còn Tôn Trọng Hoa đã hoàn toàn phát điên.
Ông ta là một người kinh doanh khôn khéo, vài năm đầu đã dựa vào chống lưng ngầm để làm giàu, núi đao biển lửa gì cũng đã trải qua, mấy năm này cũng vượt qua nhiều lần sóng to gió lớn.
Không ngờ, cuối cùng lại bị phá hủy trong tay đứa con trai thiển cận của mình.
Tôn Trọng Hoa sao có thể không tức giận chứ?
Ầm...
Tôn Trọng Hoa đạp Tôn Lôi văng ra ba mét, xông lên đánh hắn một trận dã man.
Tôn Lôi bị đánh tới mức choáng váng, vừa kêu rên vừa hét to: “Bố, bố làm gì vậy, sao bố lại đánh con... Tại sao...”
“Thằng chó mù, mẹ kiếp hôm nay tao phải đánh chết mày”.
“Mày làm vậy là giết nhà họ Tôn chúng ta đấy”.
Tôn Trọng Hoa gần như mất kiểm soát, Đường Long dè dặt đi tới trước mặt Hạ Cường: “Anh Cường...”
Hạ Cường không nói gì, tiếp tục chơi trò Sokoban.
Ở bên kia Tôn Trọng Hoa vẫn tay đấm chân đá Tôn Lôi, Tôn Lôi cũng không ngu, hắn đã phản ứng lại.
Phịch, Tôn Trọng Hoa quỳ xuống trước mặt Hạ Cường, Tôn Lôi cũng quỳ theo.
Khi một lần nữa nhìn về phía Hạ Cường, trong mắt Tôn Lôi tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Anh Cường, thằng chó này đã sơ ý mạo phạm tới anh, xin anh tha lỗi”.
Hạ Cường vẫn không nói gì.
Đường Long đứng cạnh cũng đầm đìa mồ hôi: “Anh Cường, Trọng Hoa là anh em tốt hơn vài chục năm của tôi, anh Cường có thể nể mặt tôi được không?”
“Ông muốn nói giúp ông ta à?”
Đường Long run rẩy, lập tức không dám nói thêm nửa câu, tuy vậy ông ta vẫn liên tục nháy mắt với Tôn Trọng Hoa, dường như nhắc nhở ông ta nên làm thế nào.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, biết chuyện này khó có thể kết thúc như vậy, tim giật thót, đi lấy cây gậy bóng chày tới.
Khi còn trẻ Tôn Trọng Hoa đã lăn lộn ở thế giới ngầm, có thể ra tay tàn nhẫn đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Hai gậy đập xuống, xương bánh chè ở hai chân Tôn Lôi vỡ vụn, đứa con ông ta sinh ra, cả đời này chắc chắn sẽ không thể đứng dậy được nữa.
Trong đại sảnh vang lên tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết của Tôn Lôi.
Đánh đập xong, Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống trước mặt Hạ Cường: “Xin anh Cường tha lỗi”.
Nhưng Hạ Cường vẫn tiếp tục im lặng chơi trò chơi.
Tôn Trọng Hoa nghiến răng mạnh, đứng lên lần nữa.
Lại hai gậy đập xuống, hai tay Tôn Lôi cũng bị phế bỏ.
Tôn Lôi không hét lên nữa, vì hắn đã đau tới mức ngất lịm.
“Xin anh Cường tha lỗi!”
Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống.
Cuối cùng Hạ Cường cũng vượt qua màn Sokoban cuối cùng, anh đứng lên, vươn vai.
“Mát xa rất tốt, cảm ơn cô”.
Hạ Cường cảm ơn cô gái mát xa đứng đằng sau, sau đó rời khỏi biệt thự nhà họ Tôn.
Chuyện này xem như dừng tại đây.
Tôn Trọng Hoa ném gậy bóng chày xuống đất kêu cái bốp, ông ta có cảm giác như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.
Vừa nãy nếu Hạ Cường vẫn không phản ứng gì, ông ta định sẽ đập xuống đầu Tôn Lôi.
Hạ Cường đi rồi, Đường Long cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc Hạ Cường nói “Ông muốn nói giúp ông ta à?”, Đường Long thật sự đã sợ tới mức suýt đứng tim.
Khí tức đó quá khủng khiếp, e là Đường Long sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đó cho tới lúc chết.
Hạ Cường là một con rồng, một con rồng thật sự!
“Cậu Tôn, nghĩ thông suốt chưa?”
Đường Long liếc nhìn Tôn Lôi đã ngất lịm, chân tay tàn phế, vỗ vào vai Tôn Trọng Hoa.
“Xương nó nát rồi, nhưng nếu tìm bác sĩ tốt nhất của khoa chỉnh hình thì có lẽ còn hy vọng”.
“Không dám, cũng không muốn, càng không sẵn lòng”.
“Phế bỏ chân tay tên súc sinh này thì chuyện này kết thúc, nếu giúp nó có thể đứng lên lần nữa, e rằng mạng nó cũng không còn”.
Đường Long khẽ gật đầu, nói: “Xem ra, đầu cậu vẫn còn tỉnh táo”.
Chương 25: Đến tận nhà xin lỗi
Tôn Trọng Hoa đứng lên, nét đau buồn trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt u ám.
“Thằng nghiệt súc này suýt nữa hại cả nhà họ Tôn em, nửa đời sau nằm trên giường cũng đỡ rước hoạ cho em”.
Chính tay đánh gãy chân tay con trai mình, Tôn Trọng Hoa đương nhiên cũng đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn nhiều hơn.
Trong mắt Hạ Cường, thậm chí Đường Long cũng chả là gì, vậy mà con mình lại dám có ý đồ với vợ người ta.
Nếu vừa nãy ông ta chần chờ chỉ vài giây, sợ là bây giờ cả nhà họ Tôn đã xong đời rồi.
Ông ta có bốn đứa con trai hai đứa con gái, ở ngoài còn không biết bao nhiêu đứa con riêng, phế bỏ một Tôn Lôi thật ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Anh Đường, chuyện này còn cứu vãn được không?”
Đường Long châm một điếu xì gà, rít một hơi thật sâu, nói: “Còn phải xem cậu xử lý thế nào!”
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Chu.
Đã qua nửa ngày nhưng nhà họ Tôn vẫn không hồi đáp gì.
Toàn bộ dự án hợp tác kinh doanh trước đó của hai nhà đều đã chấm dứt, cấp dưới liên tục báo thua lỗ hàng loạt.
Chu Chấn Quốc định đích thân gọi điện cho Tôn Trọng Hoa để giải thích.
Nhưng ngay cả điện thoại đối phương cũng không bắt máy.
Hơn nữa, ngay từ đầu Chu Chấn Quốc đã đặt gần như toàn bộ hy vọng vào Trương Thiên Hạo, nghĩ Trương Sâm Lâm có thể đi nói đỡ cho nhà họ Chu bọn họ.
Nhưng Trương Thiên Hạo đã đích thân về nhà cả buổi chiều, vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra Trương Thiên Hạo cũng chột dạ, anh ta biết bố mình cũng không có mối quan hệ gì với Tôn Trọng Hoa.
Ngoài miệng nói về nhà hỏi thăm tin tức chứ thật ra là đi trốn.
Trước đó anh ta ba hoa khoác lác quá mức, nếu chuyện đó không thành công thì anh ta cũng không muốn đứng ở đó để bị người nhà họ Chu dè bỉu.
Thấy trời cũng sắp tối, người nhà họ Chu ai cũng sốt ruột đến mức không ăn cơm.
“Thưa ông, ông Tôn muốn gặp”.
Một bảo vệ của nhà họ Chu hấp tấp chạy vào.
“Ai cơ?”
Chu Chấn Quốc giật mình.
“Tôn Trọng Hoa - chủ tịch tập đoàn Tôn Thị”.
Tôn Trọng Hoa tới đây hả?
Chu Chấn Quốc giật nảy mình, người này tới hỏi tội sao?
“Mau... Mau mời cậu ấy vào”.
“Không, tôi sẽ đích thân ra đón cậu Tôn”.
Chu Chấn Quốc đứng dậy, những người khác trong nhà họ Chu cũng đi theo, rảo bước ra ngoài biệt thự.
Bọn họ vừa đi tới cửa đã thấy Tôn Trọng Hoa bước vào nhanh như gió, theo sau là trợ lý của ông ta.
“Ông cụ Chu, dạo này khỏe chứ?”
Tôn Trọng Hoa vừa bước vào cửa đã nhiệt tình bắt tay với Chu Chấn Quốc, thái độ của ông ta làm Chu Chấn Quốc cực kỳ bất ngờ.
“Cậu Tôn, cậu...?”
Chu Chấn Quốc không thể hiểu được thái độ của Tôn Trọng Hoa, vội vàng nói: “Cậu Tôn, nhà họ Chu rất vinh dự khi được cậu ghé thăm”.
“Con trai cậu vẫn ổn chứ? Chuyện hôm nay là nhà họ Chu có lỗi, tôi xin nhận lỗi với cậu”.
“Ông cụ Chu làm ơn đừng nói vậy”.
Tôn Trọng Hoa vội vàng nói: “Chuyện này kẻ sai là thằng con súc sinh của tôi, nó lại dám có ý với cô Chu, đúng là chán sống”.
“Lần này tôi tới là để thay con tôi nhận lỗi, vẫn mong ông cụ Chu khoan hồng độ lượng, đừng so đo với tên súc sinh nhà tôi”.
Nói xong, Tôn Trọng Hoa lấy từ tay trợ lý một hộp nhỏ tinh xảo, đặt vào tay Chu Chấn Quốc.
“Nghe nói ông cụ Chu thích uống trà, đây là trà Quốc Lễ tôi đặc biệt chuẩn bị cho ông, mong ông cụ Chu vui lòng nhận”.
Chu Chấn Quốc sững sờ, trà Quốc Lễ, chẳng lẽ là trà của cây ba trăm tuổi ở An Huy?
Loại trà này một trăm gam đã đáng giá hai trăm nghìn tệ, bảo vật hiếm có.
Bây giờ Tôn Trọng Hoa tặng một hộp này, e là trị giá cũng hơn một trăm nghìn tệ.
Chu Chấn Quốc trợn tròn mắt, ông ta hoàn toàn không hiểu Tôn Trọng Hoa có ý gì.
Chẳng lẽ chủ tịch Tôn tới đây không phải để hỏi tội sao? Ngược lại là tới để xin lỗi.
Đám người nhà họ Chu cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Dù vậy cũng có người nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Lệ Bình - con gái út của Chu Chấn Quốc vội vàng bước tới bên cạnh Chu Tử Mạn, thầm thì: “Tử Mạn, chắc là Thiên Hạo đã giúp được rồi nhỉ?”
Chu Tử Mạn lập tức phản ứng lại, nở nụ cười: “Đúng vậy, chắc chắn là vậy, không thì tại sao chủ tịch Tôn lại đặc biệt tới đây xin lỗi chứ?”
“Thật không ngờ, cháu rể tương lai của cô lại có thể diện vậy”.
“Không chỉ khiến Tôn Trọng Hoa đích thân tới nhà họ Chu xin lỗi, mà ông nội còn được tặng trà Quốc Lễ”.
Chu Lệ Bình cũng nở nụ cười nói: “Tử Mạn, cháu đúng là tìm được một người chồng tốt, gia tộc của Thiên Hạo còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
“Đương nhiên rồi”, Chu Tử Mạn ra vẻ đắc ý.
“Thiên Hạo không ở đây, vậy cháu nhanh chạy ra chào hỏi ông Tôn đi, người ta có thành ý tới đây, nhà họ Chu chúng ta cũng đừng để mất lễ nghĩa”.
“Quan trọng nhất là hợp đồng”.
Chu Tử Mạn tự tin gật đầu, đi tới chỗ Tôn Trọng Hoa.
“Chủ tịch Tôn, xem ông kìa, đến đây đã quý hóa rồi lại còn đem quà quý như vậy, ngại quá!”
Chu Tử Mạn cười khanh khách đi tới bắt tay với Tôn Trọng Hoa, Tôn Trọng Hoa hơi ngơ ngác: “Cô là ai?”
Chu Tử Mạn vội đáp: “Tôi là bạn gái Thiên Hạo, cảm ơn chủ tịch Tôn lần này đã nể mặt chồng tôi”.
Tôn Trọng Hoa: “???”
Tôn Trọng Hoa thật sự mờ mịt, Thiên Hạo là ai? Là anh Cường sao?
Thật ra cho tới giờ, Tôn Trọng Hoa vẫn không biết danh tính thật sự của Hạ Cường.
Dù sao lúc đó mấy người Đường Long đều gọi Hạ Cường là anh Cường, ông ta nhớ mang máng anh Cường hình như tên là Hạ Cường.
Chẳng lẽ ông ta nhớ nhầm, thật ra anh Cường tên đầy đủ là Hạ Thiên Hạo à?
“Cô là cô Chu à?”
Tôn Trọng Hoa nhìn Chu Tử Mạn từ trên xuống dưới, đầu óc rối bời.
Ông ấy mới trở về từ nước Yến, chưa gặp mặt Chu Diễm Hân nên cũng không biết cô trông thế nào.
“Đúng vậy, tôi chính là cô Chu, phượng hoàng nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vội vàng nói: “Chủ tịch Tôn, chuyện hôm nay thật có lỗi, cũng may ông rộng lượng, không so đo với nhà họ Chu”.
Thời khắc này, Tôn Trọng Hoa gần như có thể chắc chắn cô gái trước mặt là Chu Diễm Hân vợ của anh Cường.
Vợ anh Cường đích thân xin lỗi ông ta, Tôn Trọng Hoa đương nhiên kinh sợ, vội vàng nói: “Cô Chu, chuyện đó là lỗi của thằng súc sinh nhà tôi, tôi đã dạy dỗ lại nó”.
“Vậy nên, mong cô Chu rộng lượng tha thứ, mặt khác, cũng mong cô Chu có thể nói đỡ với anh Cường vài câu, xin đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn: “???”
Tuy Chu Tử Mạn cũng rất kinh ngạc sao bạn trai mình lại lợi hại tới vậy, ngay cả ông lớn Tôn Trọng Hoa cũng phải gọi anh ta là anh Cường.
Nhưng Chu Tử Mạn cũng rất vui, bạn trai mình lợi hại như vậy, cũng có nghĩa cô ta rất lợi hại đúng không?
Nhất thời Chu Tử Mạn cũng nghi ngờ Tôn Trọng Hoa này có phải bị người ta thổi phồng quá không, ông ta cũng chỉ tới vậy.
“Chủ tịch Tôn, chuyện kia đã rõ ràng thì hợp đồng...?”
Tôn Trọng Hoa lập tức đáp: “Hợp đồng đúng không? Đương nhiên phải ký, bây giờ ký luôn”.
Tôn Trọng Hoa sợ ngây người, trong nháy mắt đã tỉnh rượu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Long.
Ông ta không dám hỏi tiếp, thẳng tay rót một ly rượu, ừng ực uống hết một ly.
Đường Long vỗ mạnh lên vai ông ta, nói: “Cơ hội này cả đời chỉ có một lần, nắm bắt được hay không thì phải dựa vào cậu”.
“Nắm bắt được, nhất định sẽ nắm bắt được”.
Tôn Trọng Hoa liên tục tự cổ vũ bản thân, nhưng ngay sau đó, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên.
“Bố, về nhà nhanh đi, gọi nhiều người tới nữa”.
“Có một thằng chó không biết trời cao đất dày tìm tới nhà chúng ta!”
Tôn Trọng Hoa nhướng mày: “Ai to gan tới vậy? Dám đến nhà họ Tôn gây sự?”
“Chính là Hạ Cường, con rể nhà họ Chu”.
“Bố, hôm nay Chu Diễm Hân nhà họ Chu tới tìm con bàn chuyện hợp tác, con cũng chỉ tùy tiện trêu chọc cô ta một chút”.
“Kết quả tên này lại đánh tới tận nhà mình”.
Ong ong...
Tôn Trọng Hoa cảm thấy đầu mình như nổ tung, sau đó trống rỗng, vài giây sau vẫn chưa kịp phản ứng.
Bên kia điện thoại vẫn liên tục vang lên tiếng Tôn Lôi quát tháo: “Bố mau về đi, nếu không con sẽ bị hắn đánh chết”.
“Gọi nhiều người tới, con muốn giết hắn, hôm nay nhất định phải giết hắn”.
Bộp, điện thoại trên tay Tôn Trọng Hoa rơi xuống đất.
Ngay lúc đó, đầu bên kia vang lên giọng nói của Hạ Cường: “Tôn Trọng Hoa phải không, tôi cho ông mười phút để có mặt ở đây”.
“Chậm một giây thôi thì tôi sẽ giết con trai của ông”.
Đường Long bên cạnh đột nhiên ngẩn người, giọng nói đầu bên kia nghe rất quen.
“Cậu Tôn, đây là... giọng nói của anh Cường”.
Trong phút chốc, Tôn Trọng Hoa như mất hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Khi đó, ở biệt thự nhà họ Tôn.
Tôn Lôi nằm bò trên mặt đất như một con chó chết, tay cầm di động cười toe toét với Hạ Cường.
“Bố tao sắp về rồi, mày chết chắc, mẹ kiếp, mày chết chắc rồi”.
Hạ Cường vắt chéo chân, dựa vào sô pha chơi trò Sokoban mới tải, cũng tiện kiểm tra đồng hồ trên điện thoại.
Anh là người rất ít khi nói đùa với người lạ.
Chỉ cần quá mười phút, nói sẽ giết con ông thì sẽ giết con ông.
“Ấn sang bên trái, mạnh lên chút”.
“Ừ, tay nghề của cô khá tốt, lâu rồi không được mát xa thoải mái như vậy”.
Cô gái đang đứng đằng sau mát xa cho Hạ Cường cũng không dám trái lời, chỉ có thể nghe theo.
Khi Hạ Cường chơi đến màn cuối cùng của trò Sokoban, Đường Long và Tôn Trọng Hoa mặt mày tái nhợt hấp tấp bước vào.
Chưa quá mười phút, Tôn Lôi tạm thời giữ được cái mạng.
“Bố, bố về rồi, cuối cùng bố cũng về tới nhà rồi, là thằng chó kia đã đánh con ra nông nỗi này”.
“Bố, bố phải báo thù cho con, bắt hắn lại, con muốn khiến hắn sống không bằng chết!”
“Ơ... Bác Đường cũng tới sao, bố, người mà bố gọi tới là bác ấy à?”
Đường Long thấy da đầu tê dại, còn Tôn Trọng Hoa đã hoàn toàn phát điên.
Ông ta là một người kinh doanh khôn khéo, vài năm đầu đã dựa vào chống lưng ngầm để làm giàu, núi đao biển lửa gì cũng đã trải qua, mấy năm này cũng vượt qua nhiều lần sóng to gió lớn.
Không ngờ, cuối cùng lại bị phá hủy trong tay đứa con trai thiển cận của mình.
Tôn Trọng Hoa sao có thể không tức giận chứ?
Ầm...
Tôn Trọng Hoa đạp Tôn Lôi văng ra ba mét, xông lên đánh hắn một trận dã man.
Tôn Lôi bị đánh tới mức choáng váng, vừa kêu rên vừa hét to: “Bố, bố làm gì vậy, sao bố lại đánh con... Tại sao...”
“Thằng chó mù, mẹ kiếp hôm nay tao phải đánh chết mày”.
“Mày làm vậy là giết nhà họ Tôn chúng ta đấy”.
Tôn Trọng Hoa gần như mất kiểm soát, Đường Long dè dặt đi tới trước mặt Hạ Cường: “Anh Cường...”
Hạ Cường không nói gì, tiếp tục chơi trò Sokoban.
Ở bên kia Tôn Trọng Hoa vẫn tay đấm chân đá Tôn Lôi, Tôn Lôi cũng không ngu, hắn đã phản ứng lại.
Phịch, Tôn Trọng Hoa quỳ xuống trước mặt Hạ Cường, Tôn Lôi cũng quỳ theo.
Khi một lần nữa nhìn về phía Hạ Cường, trong mắt Tôn Lôi tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Anh Cường, thằng chó này đã sơ ý mạo phạm tới anh, xin anh tha lỗi”.
Hạ Cường vẫn không nói gì.
Đường Long đứng cạnh cũng đầm đìa mồ hôi: “Anh Cường, Trọng Hoa là anh em tốt hơn vài chục năm của tôi, anh Cường có thể nể mặt tôi được không?”
“Ông muốn nói giúp ông ta à?”
Đường Long run rẩy, lập tức không dám nói thêm nửa câu, tuy vậy ông ta vẫn liên tục nháy mắt với Tôn Trọng Hoa, dường như nhắc nhở ông ta nên làm thế nào.
Tôn Trọng Hoa là người thông minh, biết chuyện này khó có thể kết thúc như vậy, tim giật thót, đi lấy cây gậy bóng chày tới.
Khi còn trẻ Tôn Trọng Hoa đã lăn lộn ở thế giới ngầm, có thể ra tay tàn nhẫn đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Hai gậy đập xuống, xương bánh chè ở hai chân Tôn Lôi vỡ vụn, đứa con ông ta sinh ra, cả đời này chắc chắn sẽ không thể đứng dậy được nữa.
Trong đại sảnh vang lên tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết của Tôn Lôi.
Đánh đập xong, Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống trước mặt Hạ Cường: “Xin anh Cường tha lỗi”.
Nhưng Hạ Cường vẫn tiếp tục im lặng chơi trò chơi.
Tôn Trọng Hoa nghiến răng mạnh, đứng lên lần nữa.
Lại hai gậy đập xuống, hai tay Tôn Lôi cũng bị phế bỏ.
Tôn Lôi không hét lên nữa, vì hắn đã đau tới mức ngất lịm.
“Xin anh Cường tha lỗi!”
Tôn Trọng Hoa lại quỳ xuống.
Cuối cùng Hạ Cường cũng vượt qua màn Sokoban cuối cùng, anh đứng lên, vươn vai.
“Mát xa rất tốt, cảm ơn cô”.
Hạ Cường cảm ơn cô gái mát xa đứng đằng sau, sau đó rời khỏi biệt thự nhà họ Tôn.
Chuyện này xem như dừng tại đây.
Tôn Trọng Hoa ném gậy bóng chày xuống đất kêu cái bốp, ông ta có cảm giác như vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan.
Vừa nãy nếu Hạ Cường vẫn không phản ứng gì, ông ta định sẽ đập xuống đầu Tôn Lôi.
Hạ Cường đi rồi, Đường Long cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc Hạ Cường nói “Ông muốn nói giúp ông ta à?”, Đường Long thật sự đã sợ tới mức suýt đứng tim.
Khí tức đó quá khủng khiếp, e là Đường Long sẽ nhớ mãi khoảnh khắc đó cho tới lúc chết.
Hạ Cường là một con rồng, một con rồng thật sự!
“Cậu Tôn, nghĩ thông suốt chưa?”
Đường Long liếc nhìn Tôn Lôi đã ngất lịm, chân tay tàn phế, vỗ vào vai Tôn Trọng Hoa.
“Xương nó nát rồi, nhưng nếu tìm bác sĩ tốt nhất của khoa chỉnh hình thì có lẽ còn hy vọng”.
“Không dám, cũng không muốn, càng không sẵn lòng”.
“Phế bỏ chân tay tên súc sinh này thì chuyện này kết thúc, nếu giúp nó có thể đứng lên lần nữa, e rằng mạng nó cũng không còn”.
Đường Long khẽ gật đầu, nói: “Xem ra, đầu cậu vẫn còn tỉnh táo”.
Chương 25: Đến tận nhà xin lỗi
Tôn Trọng Hoa đứng lên, nét đau buồn trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt u ám.
“Thằng nghiệt súc này suýt nữa hại cả nhà họ Tôn em, nửa đời sau nằm trên giường cũng đỡ rước hoạ cho em”.
Chính tay đánh gãy chân tay con trai mình, Tôn Trọng Hoa đương nhiên cũng đau lòng, nhưng sợ hãi vẫn nhiều hơn.
Trong mắt Hạ Cường, thậm chí Đường Long cũng chả là gì, vậy mà con mình lại dám có ý đồ với vợ người ta.
Nếu vừa nãy ông ta chần chờ chỉ vài giây, sợ là bây giờ cả nhà họ Tôn đã xong đời rồi.
Ông ta có bốn đứa con trai hai đứa con gái, ở ngoài còn không biết bao nhiêu đứa con riêng, phế bỏ một Tôn Lôi thật ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
“Anh Đường, chuyện này còn cứu vãn được không?”
Đường Long châm một điếu xì gà, rít một hơi thật sâu, nói: “Còn phải xem cậu xử lý thế nào!”
Lúc này, ở biệt thự nhà họ Chu.
Đã qua nửa ngày nhưng nhà họ Tôn vẫn không hồi đáp gì.
Toàn bộ dự án hợp tác kinh doanh trước đó của hai nhà đều đã chấm dứt, cấp dưới liên tục báo thua lỗ hàng loạt.
Chu Chấn Quốc định đích thân gọi điện cho Tôn Trọng Hoa để giải thích.
Nhưng ngay cả điện thoại đối phương cũng không bắt máy.
Hơn nữa, ngay từ đầu Chu Chấn Quốc đã đặt gần như toàn bộ hy vọng vào Trương Thiên Hạo, nghĩ Trương Sâm Lâm có thể đi nói đỡ cho nhà họ Chu bọn họ.
Nhưng Trương Thiên Hạo đã đích thân về nhà cả buổi chiều, vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra Trương Thiên Hạo cũng chột dạ, anh ta biết bố mình cũng không có mối quan hệ gì với Tôn Trọng Hoa.
Ngoài miệng nói về nhà hỏi thăm tin tức chứ thật ra là đi trốn.
Trước đó anh ta ba hoa khoác lác quá mức, nếu chuyện đó không thành công thì anh ta cũng không muốn đứng ở đó để bị người nhà họ Chu dè bỉu.
Thấy trời cũng sắp tối, người nhà họ Chu ai cũng sốt ruột đến mức không ăn cơm.
“Thưa ông, ông Tôn muốn gặp”.
Một bảo vệ của nhà họ Chu hấp tấp chạy vào.
“Ai cơ?”
Chu Chấn Quốc giật mình.
“Tôn Trọng Hoa - chủ tịch tập đoàn Tôn Thị”.
Tôn Trọng Hoa tới đây hả?
Chu Chấn Quốc giật nảy mình, người này tới hỏi tội sao?
“Mau... Mau mời cậu ấy vào”.
“Không, tôi sẽ đích thân ra đón cậu Tôn”.
Chu Chấn Quốc đứng dậy, những người khác trong nhà họ Chu cũng đi theo, rảo bước ra ngoài biệt thự.
Bọn họ vừa đi tới cửa đã thấy Tôn Trọng Hoa bước vào nhanh như gió, theo sau là trợ lý của ông ta.
“Ông cụ Chu, dạo này khỏe chứ?”
Tôn Trọng Hoa vừa bước vào cửa đã nhiệt tình bắt tay với Chu Chấn Quốc, thái độ của ông ta làm Chu Chấn Quốc cực kỳ bất ngờ.
“Cậu Tôn, cậu...?”
Chu Chấn Quốc không thể hiểu được thái độ của Tôn Trọng Hoa, vội vàng nói: “Cậu Tôn, nhà họ Chu rất vinh dự khi được cậu ghé thăm”.
“Con trai cậu vẫn ổn chứ? Chuyện hôm nay là nhà họ Chu có lỗi, tôi xin nhận lỗi với cậu”.
“Ông cụ Chu làm ơn đừng nói vậy”.
Tôn Trọng Hoa vội vàng nói: “Chuyện này kẻ sai là thằng con súc sinh của tôi, nó lại dám có ý với cô Chu, đúng là chán sống”.
“Lần này tôi tới là để thay con tôi nhận lỗi, vẫn mong ông cụ Chu khoan hồng độ lượng, đừng so đo với tên súc sinh nhà tôi”.
Nói xong, Tôn Trọng Hoa lấy từ tay trợ lý một hộp nhỏ tinh xảo, đặt vào tay Chu Chấn Quốc.
“Nghe nói ông cụ Chu thích uống trà, đây là trà Quốc Lễ tôi đặc biệt chuẩn bị cho ông, mong ông cụ Chu vui lòng nhận”.
Chu Chấn Quốc sững sờ, trà Quốc Lễ, chẳng lẽ là trà của cây ba trăm tuổi ở An Huy?
Loại trà này một trăm gam đã đáng giá hai trăm nghìn tệ, bảo vật hiếm có.
Bây giờ Tôn Trọng Hoa tặng một hộp này, e là trị giá cũng hơn một trăm nghìn tệ.
Chu Chấn Quốc trợn tròn mắt, ông ta hoàn toàn không hiểu Tôn Trọng Hoa có ý gì.
Chẳng lẽ chủ tịch Tôn tới đây không phải để hỏi tội sao? Ngược lại là tới để xin lỗi.
Đám người nhà họ Chu cũng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Dù vậy cũng có người nhanh chóng phản ứng lại.
Chu Lệ Bình - con gái út của Chu Chấn Quốc vội vàng bước tới bên cạnh Chu Tử Mạn, thầm thì: “Tử Mạn, chắc là Thiên Hạo đã giúp được rồi nhỉ?”
Chu Tử Mạn lập tức phản ứng lại, nở nụ cười: “Đúng vậy, chắc chắn là vậy, không thì tại sao chủ tịch Tôn lại đặc biệt tới đây xin lỗi chứ?”
“Thật không ngờ, cháu rể tương lai của cô lại có thể diện vậy”.
“Không chỉ khiến Tôn Trọng Hoa đích thân tới nhà họ Chu xin lỗi, mà ông nội còn được tặng trà Quốc Lễ”.
Chu Lệ Bình cũng nở nụ cười nói: “Tử Mạn, cháu đúng là tìm được một người chồng tốt, gia tộc của Thiên Hạo còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
“Đương nhiên rồi”, Chu Tử Mạn ra vẻ đắc ý.
“Thiên Hạo không ở đây, vậy cháu nhanh chạy ra chào hỏi ông Tôn đi, người ta có thành ý tới đây, nhà họ Chu chúng ta cũng đừng để mất lễ nghĩa”.
“Quan trọng nhất là hợp đồng”.
Chu Tử Mạn tự tin gật đầu, đi tới chỗ Tôn Trọng Hoa.
“Chủ tịch Tôn, xem ông kìa, đến đây đã quý hóa rồi lại còn đem quà quý như vậy, ngại quá!”
Chu Tử Mạn cười khanh khách đi tới bắt tay với Tôn Trọng Hoa, Tôn Trọng Hoa hơi ngơ ngác: “Cô là ai?”
Chu Tử Mạn vội đáp: “Tôi là bạn gái Thiên Hạo, cảm ơn chủ tịch Tôn lần này đã nể mặt chồng tôi”.
Tôn Trọng Hoa: “???”
Tôn Trọng Hoa thật sự mờ mịt, Thiên Hạo là ai? Là anh Cường sao?
Thật ra cho tới giờ, Tôn Trọng Hoa vẫn không biết danh tính thật sự của Hạ Cường.
Dù sao lúc đó mấy người Đường Long đều gọi Hạ Cường là anh Cường, ông ta nhớ mang máng anh Cường hình như tên là Hạ Cường.
Chẳng lẽ ông ta nhớ nhầm, thật ra anh Cường tên đầy đủ là Hạ Thiên Hạo à?
“Cô là cô Chu à?”
Tôn Trọng Hoa nhìn Chu Tử Mạn từ trên xuống dưới, đầu óc rối bời.
Ông ấy mới trở về từ nước Yến, chưa gặp mặt Chu Diễm Hân nên cũng không biết cô trông thế nào.
“Đúng vậy, tôi chính là cô Chu, phượng hoàng nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vội vàng nói: “Chủ tịch Tôn, chuyện hôm nay thật có lỗi, cũng may ông rộng lượng, không so đo với nhà họ Chu”.
Thời khắc này, Tôn Trọng Hoa gần như có thể chắc chắn cô gái trước mặt là Chu Diễm Hân vợ của anh Cường.
Vợ anh Cường đích thân xin lỗi ông ta, Tôn Trọng Hoa đương nhiên kinh sợ, vội vàng nói: “Cô Chu, chuyện đó là lỗi của thằng súc sinh nhà tôi, tôi đã dạy dỗ lại nó”.
“Vậy nên, mong cô Chu rộng lượng tha thứ, mặt khác, cũng mong cô Chu có thể nói đỡ với anh Cường vài câu, xin đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn: “???”
Tuy Chu Tử Mạn cũng rất kinh ngạc sao bạn trai mình lại lợi hại tới vậy, ngay cả ông lớn Tôn Trọng Hoa cũng phải gọi anh ta là anh Cường.
Nhưng Chu Tử Mạn cũng rất vui, bạn trai mình lợi hại như vậy, cũng có nghĩa cô ta rất lợi hại đúng không?
Nhất thời Chu Tử Mạn cũng nghi ngờ Tôn Trọng Hoa này có phải bị người ta thổi phồng quá không, ông ta cũng chỉ tới vậy.
“Chủ tịch Tôn, chuyện kia đã rõ ràng thì hợp đồng...?”
Tôn Trọng Hoa lập tức đáp: “Hợp đồng đúng không? Đương nhiên phải ký, bây giờ ký luôn”.