-
Chương 50-53
Chương 50: Vô lý
Giọng nói của Chu Tử Mạn vô cùng chói tai khiến nhiều nhân viên của tập đoàn Hân Thi có mặt đều rất bất mãn.
Ngay cả những vị khách ở hai bàn còn lại cũng cau mày nhìn sang.
Chu Diễm Hân ở cửa hơi lo lắng, đây là bữa tiệc có hai mươi bàn, nếu cuối cùng một phần ba số bàn cũng không thể được lấp đầy thì quả thật rất mất mặt.
Chu Diễm Hân muốn lấy điện thoại ra để hỏi thăm tình hình, nhưng bị Hạ Cường ngăn lại.
"Đừng nôn nóng, vẫn còn sớm để lên món mà”.
"Nhưng Hạ Cường, đến tận bây giờ, trong số những người em mời, không ai đến cả”.
"Liệu có phải bọn họ xảy ra chuyện gì trên đường đến đây không?”
"Ha ha, khu nhà máy này có tám làn đường, xe chạy êm ái ổn định, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Hạ Cường bĩu môi nói: "Mấy người mà em mời tới, phần lớn đều có giao dịch làm ăn với tập đoàn Chu Thị, chẳng phải đã rõ ràng là nhà họ Chu từng đánh tiếng với đám người đó rồi sao?”
"A...”
Chu Diễm Hân lập tức phản ứng lại.
"Vậy ý của anh là những người mà em mời sẽ không tới sao?”
Chu Diễm Hân hơi buồn bực, hơn nữa còn rất tức giận.
Mọi người là người một nhà, giọt máu đào hơn ao nước lã. Tại sao đám người thân của cô lại hết lần này đến lần khác muốn trở thành kẻ thù của cô vậy chứ?
Chu Diễm Hân cô đã ăn trộm hay cướp bóc thứ gì của họ Chu hả?
"Đừng nôn nóng, tất cả mọi người đều sẽ tới, không thiếu bất kỳ ai”.
Sao Hạ Cường lại không biết trò mèo này của nhà họ Chu chứ? Cho nên sáng sớm hôm qua anh đã bảo Tôn Trọng Hoa gọi điện thoại sắp xếp từng người một.
Những người đó sẽ nể mặt Chu Thị hay Tôn Thị đây?
Không đến? Trừ khi người đó không muốn lăn lộn ở Khánh Thị nữa.
Ở đằng kia, đám người nhà họ Chu đã sớm vui mừng khôn xiết.
Đã mười một giờ mà khách mời mới chỉ có rải rác vài người như cũ, đến lúc này số khách mời còn chưa ngồi đủ ba bàn. Hôm nay tập đoàn Hân Thi quá mất mặt rồi.
"Ông nội, vẫn là ông có thể diện lớn, ông vừa mở lời, đối tác trong ngành thời trang ở Khánh Thị đều không ai dám tới”.
"Chu Diễm Hân là cái thá gì chứ, cũng dám tự thành lập công ty riêng, đúng là không tự lượng sức mình”.
Chu Chấn Quốc khẽ gật đầu nói: "Lần này là Diễm Hân quá đáng, thật sự khiến ông hết sức thất vọng”.
"Nhân cơ hội này, phải dạy cho nó một bài học nhớ đời”.
"Nếu không, nó sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
"Chu Chấn Quốc ông dù thế nào cũng được coi là nhân vật có máu mặt trong ngành thời trang Khánh Thị, vẫn có nhiều người phải nể mặt ông”.
Tuy nhiên, ngay khi Chu Chấn Quốc vừa đắc ý nói xong, những chiếc Mercedes-Benz BMW lần lượt lái vào bãi đậu xe ở cửa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có sáu bảy nhóm người đến.
Có thể lái xe Mercedes-Benz BMW chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ bé.
"Lục Xuân Phong - chủ tịch tập đoàn thời trang Xuân Phong gửi tặng lẵng hoa chúc mừng, chúc tập đoàn Hân Thi trăm hoa đua nở, tài nguyên vô tận!"
"Trâu Tuấn Dương - chủ tịch thời trang Quân Dương gửi tặng một cây cải trắng bằng ngọc, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, khai trương hồng phát!"
"Vương Siêu - chủ tịch tập đoàn Vương Thị gửi tặng một con mèo may mắn chúc tập đoàn Hân Thi phát tài phát lộc, làm giàu bốn mùa!"
"Tập đoàn Trần Thị...”
Lần lượt ông chủ của các xưởng may lớn ở Khánh Thị đều đích thân đến tặng quà chúc mừng.
Không gian vài phút trước còn vắng tanh ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt ồn ào.
"Sếp Chu, chúc mừng”.
Chu Diễm Hân rất ngạc nhiên, những người này đều là những người cô đã liên lạc trước đó.
Chẳng phải nhà họ Chu đã giở trò sau lưng, thông đồng với bọn họ rồi sao? Sao cuối cùng họ đều đến hết vậy?
Tuy nghi ngờ, nhưng Chu Diễm Hân không nghĩ nhiều, cô vội vàng nhiệt tình mời họ vào trong.
Chu Chấn Quốc và Chu Tử Mạn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Ông nội, không phải ông nói đã đánh tiếng với những người này rồi à?"
"Sao bây giờ tất cả họ đều đến đây?"
Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy khó tin.
Đúng lúc này, Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương bước tới.
Chu Chấn Quốc vội vàng đứng dậy, không hài lòng nói: "Sếp Lục, sếp Trâu, chuyện này là thế nào?”
"Không phải tôi đã sớm nói rõ với các ông, bảo các ông hôm nay đừng đến rồi sao?”
"Tại sao tất cả các ông đều đến hả?"
Đám người Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ khinh thường, giọng điệu âm trầm như nước!
"Chu Chấn Quốc, ông bảo chúng tôi không đến thì chúng tôi không đến sao?”
"Ông là cái thá gì?"
Mặt mũi Chu Chấn Quốc đỏ bừng, những người này hôm qua còn vui vẻ đồng ý qua điện thoại, nhưng hôm nay lại trở mặt không chịu nhận.
Chu Chấn Quốc cũng rất coi trọng thể diện nhưng lúc này không ai nể mặt ông ta.
"Ông nội, đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn vội vàng đến an ủi: "Những người này tới cũng tới rồi, có thể làm gì được chứ?"
"Chẳng ai bằng được nhà họ Chu chúng ta, cho dù hôm nay bọn họ tới chúc mừng Chu Diễm Hân thì buổi lễ thành lập cũng sẽ bị người ta cười nhạo, giễu cợt!"
Chu Tử Mạn vừa nói vừa hung ác trừng mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Chu Diễm Hân đang tươi cười chào đón những khách mời, cô ta nhe răng mỉm cười đầy căm hận.
"Chu Diễm Hân, chị đừng vội đắc ý, chỉ vài ông chủ nhỏ với giá trị thị trường chưa đến mười triệu tệ thôi mà, chị kiêu ngạo gì chứ?”
"Những người này đến cũng không thể thay đổi được sự vắng vẻ ảm đạm trong buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi của chị đâu”.
"Chúng tôi tặng đồng hồ cho chị là đúng”.
Chu Tử Mạn vô tình liếc mắt về phía khu vực quà tặng được đặt ở phía trước. Chiếc đồng hồ quả lắc lớn ở vị trí nổi bật nhất, cô ta nở nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên, vào lúc này, ở lối vào của công ty, những chiếc xe khác lần lượt lái vào.
"Sao vẫn còn người đến nữa vậy?"
Chu Tử Mạn cau mày, hơn nữa khi liếc nhìn những logo xe hơi đó, cô ta hơi sợ hãi.
Porsche Cayenne.
Volkswagen.
Landrover...
Mười mấy chiếc xe sang hơn triệu tệ chạy vào bãi đậu xe.
Bước xuống xe đều là những ông chủ lớn có trị giá hàng chục triệu tệ ở Khánh Thị.
"Trương Cường - chủ tịch tập đoàn Vân Đỉnh gửi tặng một cặp chữ vàng "Kinh doanh thịnh vượng", chúc tập đoàn Hân Thi khai trương hồng phát, làm ăn thịnh vượng”.
"Trần Phi - chủ tịch công ty bất động sản Hào Viên, gửi tặng một chiếc bình ngọc trắng, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, phát tài phát lộc”.
"Hàn Long – ông chủ sơn trang Long Hồ, gửi tặng một con "Ngựa vàng", chúc tập đoàn Hân Thi mã đáo thành công!"
Lần lượt hơn mười mấy ông chủ lớn ở địa phương tặng quà chúc mừng, đám đông vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng mấy người Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân lại nhiệt tình mời họ vào trong.
Đầu óc cô cũng rối bời, Trương Cường đến từ tập đoàn Vân Đỉnh, Trần Phi đến từ công ty bất động sản Hào Viên, cô hoàn toàn không quen những người này, tại sao họ đều đến đây?
Chu Tử Mạn và đám người nhà họ Chu cũng sững sờ.
Hào Viên kinh doanh bất động sản, Vân Đỉnh mở sơn trang, những doanh nghiệp này không liên quan gì tới ngành thời trang cả.
Tại sao họ lại đến chúc mừng tập đoàn Hân Thi?
Hoàn toàn vô lý!
Chương 51: Vô ý thức
“Ông nội, chuyện này là thế nào?"
Chu Tử Mạn cau mày nhìn về phía Chu Chấn Quốc, muốn nghe câu trả lời từ miệng ông ta.
Nhưng Chu Chấn Quốc cũng chỉ lắc đầu, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ông ta biết rất rõ về Chu Diễm Hân Chu Chấn Hùng. Dựa vào những mối quan hệ của hai người họ thì căn bản không thể mời được những ông chủ lớn từ các ngành khác.
"Chẳng lẽ tập đoàn Hân Thi đã cho họ tiền nên mới mời được những người này đến chúc mừng?"
"Đúng, chắc chắn là như vậy. Trước đó chị ta đã vay một trăm triệu tệ, số tiền này cũng đủ để chị ta tiêu xài hoang phí”.
Nhìn thấy hơn một nửa trong số hai mươi bàn đã có người ngồi, Chu Tử Mạn rất tức giận nhưng cô ta phải viện đủ mọi lý do để tự an ủi mình.
"Hừ, đến đông như vậy thì sao chứ?"
"Nếu tập đoàn Chu Thị muốn tổ chức tiệc thì cũng có thể mời nhiều ông chủ lớn như vậy”.
Mấy người Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình bên cạnh gật đầu liên tục: "Tử Mạn, cháu nói đúng, tập đoàn Chu Thị của chúng ta cũng có thể mời được những vị khách này”.
"Hơn nữa, chúng ta không cần phải tốn tiền”.
"Ha ha”.
Chu Tử Mạn chế nhạo nói: "Một trăm triệu tệ của Chu Diễm Hân là đi vay, sau khi chị ta tiêu hết, mẹ kiếp, cháu sẽ đợi xem chị ta trả lại như thế nào”.
"Cháu có thể đảm bảo, tập đoàn Hân Thi của chị ta chắc chắn sẽ phá sản sau khi hoạt động chưa đầy ba tháng”.
"Đúng đúng đúng, e rằng chưa tới ba tháng, chỉ trong vòng một tháng đã phá sản luôn rồi”.
Tất cả người nhà họ Chu lại bắt đầu bàn tán.
"Bây giờ đã sắp mười hai giờ, bọn họ không biết tự lượng sức mình còn bày ra tận hai mươi bàn tiệc, một nửa số bàn vẫn trống kia kìa”.
"Thật mất mặt...”
"Hừ, những diễn viên lái Porsche Land Rover này có lẽ là nhân vật lớn nhất rồi nhỉ. Chu Diễm Hân này giả vờ cũng chỉ đến mức này được thôi, đúng là nực cười!"
Tuy nhiên, lúc đám người nhà họ Chu vẫn đang nói bóng nói gió, trước cửa, lại có những chiếc ô tô sang trọng khác lái tới.
Hơn nữa, lần này có gần hai mươi chiếc xe sang trọng, tạo thành một hàng dài.
Lincoln, Maserati, Lamborghini, Hummer, Bentley...
Những chiếc xe siêu sang trị giá hàng triệu tệ lần lượt đổ về bãi đậu xe ngay cổng vào, như một đại tiệc xe sang.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Chu đều đứng bật dậy.
"Không thể nào, có chuyện gì vậy?"
"Sao, sao lại có nhiều xe sang như vậy chứ?"
"Người có thể lái những chiếc xe sang trọng như vậy phải có giá trị hơn một trăm triệu tệ nhỉ?"
Lúc này, một số xe sang đã tấp vào bãi đậu xe.
Cửa xe mở toang, từng người một bước ra.
"Chủ tịch tập đoàn Tôn Thị - Tôn Trọng Hoa, tặng một pho tượng Quan Thế Âm nghìn tay, chúc cô Chu khai truơng hồng phát, tiền vào như nước!"
"Liểu Tiểu Ngọc đến từ Phỉ Thúy Lầu tặng một cặp ngọc bích màu đỏ. Chúc công ty mới của cô Chu mọi việc thuận lợi, phát tài phát lộc!"
"Hoàng Xuyên – ông chủ công ty truyền thông Hoàng Thị gửi tặng một bức tượng Quan Công bằng vàng. Chúc cô Chu vạn sự như ý, bình an phát tài”.
"Giám đốc ngân hàng Kim Mẫu – Triệu Hải Đường gửi tặng...”
Lúc này, dường như toàn bộ không gian chấn động.
Tất cả mọi người ở đây đều là những nhân vật siêu cấp hạng nhất trong tầng lớp xã hội ở Khánh Thị.
Chọn bừa bất kỳ ai trong số họ e rằng cũng có tài sản ròng trị giá một tỷ tệ.
Nếu nói rằng mấy người Hàn Long có khả năng đã được Chu Diễm Hân đặc biệt mời đến để nở mày nở mặt.
Vậy những người này thì sao?
Những người này uống nhầm thuốc, vì một số tiền nho nỏ mà đến diễn trò sao?
Lời giải thích duy nhất là những người này ở đây vì nể mặt tập đoàn Hân Thi.
Mấy người Chu Chấn Hùng và Đặng Cương đã trợn mắt há mồm từ lâu, trên thực tế, khi Hàn Long và Trương Cường vừa xuất hiện, họ đã vô cùng kinh ngạc.
Đối với họ, những người như Hàn Long, Trương Cường được coi là ông lớn.
Không ngờ, bây giờ ngay cả những nhân vật tầm cỡ của Khánh Thị như Tôn Trọng Hoa, Liểu Tiểu Ngọc cũng ở đây.
Tôn Trọng Hoa thì có thể chấp nhận được, dù sao công ty của họ cũng đã hợp tác với tập đoàn Hân Thi.
Nhưng còn những người như Liểu Tiểu Ngọc, Hoàng Xuyên thì sao? Dựa vào đâu mà họ phải nể mặt tập đoàn Hân Thi?
"Diễm Hân, ông không ngờ cháu lại quen biết nhiều nhân vật có máu mặt như vậy”.
Chu Chấn Hùng và Đặng Cương không khỏi bùi ngùi, ngưỡng mộ các mối quan hệ của Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân thậm chí còn ngạc nhiên hơn nói: "Ông Tứ, những người này không phải do cháu mời tới”.
"Không phải cháu sao?"
"Vâng ạ, không phải cháu...”
Chu Diễm Hân vô thức quay đầu nhìn Hạ Cường. Hạ Cường nhún vai cười nói: "Có lẽ là Tôn Trọng Hoa gọi điện thoại bảo họ tới đây”.
Lúc này, người nhà họ Chu đều trợn mắt há mồm.
Biểu cảm trên mặt họ cứ như ăn phải phân.
Vốn dĩ họ đổ xô đến để xem trò cười của Chu Diễm Hân. Nhưng không ngờ rằng buổi tiệc càng lúc càng hoành tráng khiến bọn họ không biết giấu mặt vào đâu.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao những nhân vật lớn như Liểu Tiểu Ngọc và Hoàng Xuyên lại đến tham dự buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi chứ?"
Chu Tử Mạn hoàn toàn không thể tin được sự thật này. Cô ta bị đả kích cực mạnh, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.
Cô ta đến đây để xem Chu Diễm Hân bị bẽ mặt chứ không phải để xem bọn họ nở mày nở mặt ra sao.
Tuy nhiên, lúc này, vẫn có liên tiếp những chiếc xe sang chạy vào bãi đậu xe, mà hai mươi bàn tiệc đặt lúc đầu đã không còn chỗ trống.
Tiếng người ồn ào, háo hức náo nhiệt.
Lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên từ bãi đậu xe.
"Ai vô ý thức thế này, ba chiếc xe mà chiếm tới sáu chỗ đậu xe?"
Giọng nói này là của Đường Long – tỷ phú giàu nhất Khánh Thị.
Khi ông ta đến đây, Hạ Cường đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nói về chỗ đậu xe!
Khoảnh khắc này, tất cả người nhà họ Chu ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Đó là Đường... Đường Long!
Vậy mà lại là Đường Long – tỷ phú giàu nhất Khánh Thị cũng đến rồi.
Bãi xe chật cứng không còn chỗ trống.
Nhưng ba chiếc xe quèn của nhà họ Chu đã chiếm tới sáu chỗ đậu xe.
Mấy người Chu Chí Cường, Chu Chí Hoa sững sờ một lúc mới đứng dậy, mặt mày tái nhợt.
Toàn thân Chu Chấn Quốc hơi run rẩy: “Sao còn không mau dời xe đi?”
Chu Chí Cường dẫn hai người họ Chu chạy về phía bãi đậu xe với vẻ vô cùng sợ hãi.
"Xin lỗi ông Đường, chiếc xe này là của nhà họ Chu chúng tôi, vừa nãy chúng tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ không có nhiều xe đến đây”.
"Cho nên lúc đỗ xe đã không chú ý, mong ông bớt giận!"
"Thế nào gọi là không nhiều xe đến?"
Đường Long tức giận: "Ông bị mù hả? Ông không nhìn ra hôm nay là buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi, các nhân vật có máu mặt của Khánh Thị đều tới chúc mừng sao?"
"Các người đậu mấy chiếc xe quèn của nhà các người ở đây để chiếm chỗ đậu xe là coi thường chúng tôi sao?"
Toàn thân Chu Chí Cường run lẩy bẩy, ông ta luôn mồm xin lỗi, sau đó vội vàng lái xe đến chỗ đậu khác.
Đúng lúc này, một chiếc Hummer đi theo Lincoln của Đường Long xuất hiện, chính là Lưu Đống.
"Ai bảo các người đậu xe ở đây?"
"Phía sau vẫn còn xe chạy tới, mau lái xe quèn của các người ra đậu ven đường đi”.
Chu Chí Cường: "...”
Sắc mặt của đám người Chu Chấn Quốc đã đỏ bừng.
Sau khi xe đỗ xong, Đường Long lập tức đến bên cạnh Chu Diễm Hân và Hạ Cường.
"Đường Long - chủ tịch tập đoàn Đường Thị, gửi tặng một chiếc vạc ba chân, chúc tập đoàn Hân Thi của cô Chu đứng vững ở Khánh Thị, ngày càng phát triển!"
Chương 52: Chấn động toàn thành phố
Khi Đường Long và Lưu Đổng bước vào khu vực bữa tiệc, hai mươi bàn mà mấy người Chu Diễm Hân chuẩn bị lúc đầu về cơ bản đã được ngồi hết.
Khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Có vẻ như đây hoàn toàn không phải là buổi lễ thành lập của một công ty.
Mà giống một buổi giao lưu được tổ chức bởi những người nổi tiếng hàng đầu ở địa phương.
Những người có thể đến đây đều là nhân vật lớn có tầm cỡ ở địa phương.
Nhóm người nhà họ Chu đứng trong số những nhân vật lớn này bỗng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Ngay cả Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy bối rối.
Sắc mặt Chu Tử Mạn tái nhợt, ngực giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, thậm chí cảm thấy hơi khó thở.
"Tại sao, tại sao những người như Đường Long lại đến tham gia buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi?"
"Tại sao mấy người Chu Diễm Hân lại có các mối quan hệ lớn như vậy?"
Chu Tử Mạn vô thức liếc nhìn tất cả các món quà trong khu vực quà tặng ở đằng kia.
Nhiều món quà trong số đó là vô giá. Nếu quy đổi thành tiền mặt, e rằng đã vượt qua một triệu tệ.
Lúc này, chiếc đồng hồ quả lắc lớn mà nhà họ Chu gửi đến vẫn được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong khu quà tặng.
Ngay cả chiếc vạc do Đường Long gửi tặng cũng được đặt ở phía sau.
Bỗng chốc Chu Tử Mạn có cảm giác rùng rợn.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nhất thời không thể nói ra được.
Trong vô thức, cô ta muốn ném chiếc đồng hồ quả lắc đó đi.
Nhưng lúc này, một đoàn xe khác lái tới trước cửa.
Tổng cộng chỉ có ba chiếc xe Volkswagen cũ kỹ bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy biển số, nhiều người có mặt đều đứng phắt dậy.
Chiếc xe rất bình thường, nhưng số biển số lại khiến nhiều người phải đứng hình kính nể!
Khánh A0000x, một nhà lãnh đạo lớn trong thành phố sắp đến.
Đột nhiên, khung cảnh im lặng.
"Đây là xe của nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình!"
Rất nhiều người có mặt đều là quan chức cấp cao nên đương nhiên nhận ra chiếc xe này.
Nhiều người thấy ớn lạnh, người sáng lập tập đoàn Hân Thi rốt cuộc có lai lịch kinh khủng đến mức nào, ngay cả nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình cũng đến tham gia lễ thành lập.
Trái tim của đám người nhà họ Chu sắp nhảy tới cổ họng, cảnh tượng này đã lật đổ toàn bộ nhân sinh quan của bọn họ.
Trước đây sao bọn họ không phát hiện ra mối quan hệ của Chu Diễm Hân lớn mạnh như vậy chứ?
Quả nhiên, cửa xe mở ra, nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình và các lãnh đạo khu vực khác bước xuống, rồi đi vào trong.
Đám người Chu Diễm Hân và Chu Chấn Hùng cũng ngây dại.
Chỉ có Hạ Cường vẫn bình tĩnh như mây gió.
Lúc này đám người Đường Long và Tôn Trọng Hoa đã đến bên Hạ Cường.
"Cô Chu, chúc mừng, chúc mừng!"
Lăng Uyên Đình mỉm cười tiến tới bắt tay với Chu Diễm Hân.
Họ hoàn toàn không quen biết, nhưng lại nhiệt tình như những người bạn cũ lâu năm.
Chu Diễm Hân vừa mừng vừa lo khi bắt tay với Lăng Uyên Đình, tim cô đập loạn xạ.
"Hoan nghênh, hoan nghênh...”
Lăng Uyên Đình mỉm cười gật đầu, sau đó ra lệnh cho trợ lý của mình mang lên một câu đối.
"Cô Chu, chúc mừng cô khai trương tập đoàn, tôi đích thân viết câu đối cho tập đoàn Hân Thi”.
"Hy vọng cô sẽ thích nó”.
Đám đông náo động, nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình đích thân viết câu đối, đây là một vinh dự cực lớn.
Sắc mặt của đám người nhà họ Chu chuyển từ vàng sang đỏ rồi tím tái!
Một bức chữ câu đối được bày ra.
Câu đối trên: Phượng hoàng tung cánh bầu trời mới.
Câu đối thứ hai: Lá sen đón mưa phúc lộc tràn đầy.
Bức hoành: Phát triển kế hoạch lớn.
"Hay...”
Các nhân vật lớn do Đường Long dẫn đầu lập tức vỗ tay hoan hô, sau đó tiến lên bắt tay với đám người Lăng Uyên Đình.
Cùng lúc đó, Hạ Cường cũng đi về phía Lăng Uyên Đình với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Cậu là Hạ Cường nhỉ?"
Lăng Uyên Đình nhìn Hạ Cường từ trên xuống dưới, trong mắt ông ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ vị đại thần mà Đường Long nói lại trẻ như vậy.
Mọi người đều im lặng, Hạ Cường mỉm cười gật đầu. Nói: "Các vị lãnh đạo, mời vào trong”.
Lăng Uyên Đình gật đầu với một nụ cười trên môi, có thể nói rằng ông ấy đã nể mặt mấy người Hạ Cường, thậm chí còn tự mình chuyển câu đối đến khu vực quà tặng.
Sau đó, Lăng Uyên Đình đi đến khu vực quà tặng, theo sau là mấy người Hạ Cường, Chu Diễm Hân và Đường Long.
Một giây sau, sắc mặt Lăng Uyên Đình đột nhiên thay đổi.
Không chỉ sắc mặt của ông ấy thay đổi, mà sắc mặt của những lãnh đạo khác cũng thay đổi.
"Ai lại to gan vậy? Dám tặng đồng hồ quả lắc trong buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi?"
Rầm!
Tất cả người nhà họ Chu như bị sét đánh. Ai nấy đều đứng im tại chỗ ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Lúc này, chiếc đồng hồ quả lắc được đặt ở phía trước khu quà tặng, vị trí dễ thấy nhất.
Đặc biệt, trên đồng hồ còn treo một bông hoa màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Vốn dĩ người nhà họ Chu muốn sỉ nhục Chu Diễm Hân bằng cách này.
Nhưng không ngờ lại tự nhấc tảng đá đập vào chân mình!
Trong mắt Hạ Cường lóe lên vẻ lạnh lùng, anh đã sớm mong đợi cảnh tượng này.
Nếu không thì sao lúc đầu anh lại nở nụ cười, bảo người đặt chiếc đồng hồ này ở đây chứ?
"Người ta thành lập tập đoàn mà lại tặng đồng hồ, đây là hành động của đám súc sinh hả?”
Lăng Uyên Đình đã rất tức giận, những nhân vật lớn khác bên cạnh ông ấy cũng vô cùng phẫn nộ.
"Cái này là ai gửi tặng, mau cút ra đây?”
Da đầu của mấy người Chu Chấn Quốc và Chu Tử Mạn tê dại.
Lăng Uyên Đình đã nổi giận, chuyện này e rằng khó có thể kết thúc êm đẹp.
Chu Chấn Quốc nơm nớp lo sợ đứng dậy, theo sau là nhóm người nhà họ Chu với sắc mặt xám như tro tàn.
Bỗng chốc, ánh mắt giận dữ của mọi người tập trung vào cả gia đình họ.
Mỗi ánh mắt đều giống như một con dao sắc bén, Chu Chấn Quốc chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời này của ông ta đã mất sạch.
"Lãnh đạo Lăng, đây là...”
Chu Chấn Quốc chưa kịp nói hết câu, Lăng Uyên Đình đã mắng chửi: "Các người đang làm gì vậy? Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
"Ông là người của công ty nào?"
“Là người của tập đoàn Chu Thị”, một người bên cạnh lập tức nói.
“Đúng vậy, họ mở công ty thời trang, cũng là người nhà của cô Chu”.
"Nhưng người nhà này quá độc ác, lãnh đạo Lăng, lần này ông phải làm chủ cho tập đoàn Hân Thi”.
Người nhà Chu như rơi vào hầm băng!
"Kiểm tra, kiểm tra kỹ lưỡng về tập đoàn Chu Thị này cho tôi!"
"Nếu phát hiện tập đoàn này vi phạm bất kỳ điều khoản pháp luật nào thì tôi sẽ xử lý nghiêm!"
Đám người nhà họ Chu sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, hai mắt Chu Chấn Quốc tối sầm, suýt chút nữa ngất lịm.
Ở phía bên kia cánh cửa, lúc này âm thanh của những chùm pháo đã được sắp xếp trước đó vang lên.
Giờ lành cho việc khai trương tập đoàn Hân Thi đã đến, Chu Diễm Hân mời Lăng Uyên Đình và Đường Long cùng nhau cắt băng khánh thành.
Đồng thời, phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn do Hoàng Xuyên sắp xếp cũng đặt camera đưa tin toàn bộ quá trình.
Khi chiếc kéo cắt ngang, tập đoàn Hân Thi chính thức được thành lập.
Giống như những gì Hạ Cường đã nói với Chu Diễm Hân lúc đầu.
Buổi lễ thành lập hôm nay đã được định sẵn là đầy sao sáng lấp lánh, chấn động toàn thành phố!
Chương 53: Cuộc thi thiết kế thời trang
Lăng Uyên Đình không hề nói đùa, sau ngày tập đoàn Hân Thi khai trương, tập đoàn Chu Thị đã bị các bên điều tra.
Trong những năm nay, tập đoàn Chu Thị từng thực hiện rất nhiều hành vi trốn thuế. Cùng với các hành vi vi phạm pháp luật khác khiến tập đoàn Chu Thị bị tổn thất nặng nề.
Tổng cộng có hơn chục lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chu Thị đang bị điều tra, thậm chí Chu Chí Cường và Chu Lệ Bình cũng bị giam giữ mấy ngày.
Cuối cùng, lần đại nạn này khiến tập đoàn Chu Thị bị phạt ba triệu tệ.
Vốn dĩ, tập đoàn Chu Thị đang gặp khủng hoảng cực lớn vì hợp tác với tập đoàn Tôn Thị.
Lần này, bị phía chính phủ kiểm tra toàn diện càng khiến khó khăn chồng chất.
Mặc dù đã vay được hai mươi triệu tệ từ ngân hàng Kim Mẫu Đan nhưng rõ ràng là không thể chống đỡ được.
Bên trong biệt thự nhà họ Chu, tâm trạng của mọi người như rơi xuống đáy vực.
Có vẻ như kể từ khi Hạ Cường vào nhà họ Chu, cả nhà họ Chu lần lượt gặp xui xẻo, thậm chí đã đến mức như mặt trời sắp lặn.
"Đều tại con khốn Chu Diễm Hân đó”.
"Người nhà đó toàn những đứa khốn nạn, một lũ khốn vong ân phụ nghĩa”.
"Tốt xấu gì nhà họ Chu chúng ta cũng nuôi dưỡng chị ta hơn hai mươi năm, không ngờ lại để cho người ngoài giở trò với nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vẫn giống như mấy lần trước, luôn mồm mắng chửi Chu Diễm Hân.
Cô ta luôn cho rằng Chu Diễm Hân đã làm tất cả những điều này.
Nhưng chưa bao giờ tự xem lại mình.
"Câm miệng”.
Chu Chấn Quốc đột nhiên nổi giận, Chu Tử Mạn bị tiếng gào thét này dọa đến mức sững sờ.
Kể từ sự việc xảy ra với Chu Diễm Hân sáu năm trước, Chu Chấn Quốc luôn bênh vực cô ta.
Đã lâu lắm rồi, Chu Chấn Quốc không nổi giận với cô ta như hôm nay.
"Ông nội...”
"Nếu không phải cháu cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đối phó với Chu Diễm Hân thì nhà họ Chu chúng ta sẽ thành ra như vậy sao?"
"Chu Tử Mạn, rốt cuộc cháu muốn dày vò đến khi nào nữa? Chẳng lẽ cháu chịu thua thiệt còn chưa đủ ư?”
Sắc mặt Chu Tử Mạn thay đổi, nói: "Ông nội, ông đang trách cháu sao?"
"Tất cả những gì cháu làm còn không phải vì lợi ích của nhà họ Chu hả?”
"Ông nội, tất cả chuyện này là lỗi của Chu Diễm Hân”.
"Đủ rồi!"
Chu Chấn Quốc hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Bây giờ, Chu Diễm Hân không liên quan gì đến nhà họ Chu nữa. Từ giờ trở đi, không ai được phép nhắc đến tên nó trước mặt tôi”.
"Ngoài ra, danh tiếng của tập đoàn Chu Thị trong ngành đã giảm mạnh”.
"Bây giờ đơn đặt hàng càng ngày càng ít, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Chu chúng ta sẽ xong đời”.
"Phải ký được hợp đồng làm ăn lớn càng sớm càng tốt, khôi phục lại sức sống cho nhà họ Chu”.
Chu Chí Cường bước đến nói: "Bố, tập đoàn Tôn Thị đã đạt được chiến lược hợp tác lâu dài với tập đoàn thời trang lớn thế giới, bây giờ tập đoàn thời trang đó đã chính thức thâm nhập thị trường Hoa Hạ, sau này cũng sẽ có một vị trí ở Thành Trung Thành”.
"Thời gian này, tập đoàn thời trang thế giới đó bắt tay với Tôn Thị và Thành Trung Thành triển khai một cuộc thi thiết kế thời trang”.
“Nhiều công ty thời trang trong tỉnh sẽ cử đội thiết kế chuyên nghiệp tham gia cuộc thi này”.
"Nếu chúng ta có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi này thì công ty sẽ nhận được một đơn đặt hàng lớn từ liên minh thời trang Thành Trung Thành”.
"Nếu có thể đạt được hạng nhất, thậm chí có thể trực tiếp hợp tác với trụ sở chính của tập đoàn thời trang quốc tế kia”.
Thông tin cuộc thi thiết kế thời trang do tập đoàn thời trang quốc tế tài trợ đã lan rộng khắp Khánh Thị từ vài ngày trước.
Đám người nhà họ Chu cũng đã nghe nói về chuyện này, tất cả bọn họ đều háo hức muốn thử.
Nếu họ có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi thì nhà Chu sẽ có thể vượt qua cuộc khủng hoảng lần này.
Nếu đạt được vị trí đầu tiên thì nhà họ Chu thậm chí còn trở thành công ty thời trang hạng nhất chỉ sau một đêm.
Chu Chấn Quốc nhìn mọi người nói: “Nhà họ Chu chúng ta cũng là một doanh nghiệp thời trang lâu đời, sẽ không khó để giành được một vị trí trong cuộc thi thiết kế này”.
"Trong số mọi người, ai bằng lòng dẫn đầu phụ trách cuộc thi này?"
"Cháu ạ”.
Chu Tử Mạn là người đầu tiên đứng lên.
"Tử Mạn, cháu phụ trách dự án này liệu có thích hợp không?", Chu Chí Cường bên cạnh hỏi.
Chu Tử Mạn tự tin nói: "Bác cả quên mất cháu cũng tốt nghiệp trường thiết kế thời trang sao?”
"Những năm nay bộ phận thiết kế đều do Chu Diễm Hân phụ trách, nhưng cháu cũng không kém hơn chị ta”.
"Lần này, tập đoàn Hân Thi của Chu Diễm Hân chắc chắn cũng sẽ tham gia”.
"Đến lúc đó, cháu sẽ dùng tác phẩm của mình để tát thẳng vào mặt chị ta trong cuộc thi”.
"Hóa giải hận thù trong lòng cháu”.
.....
Cùng lúc đó, trong phòng họp của tập đoàn Hân Thi.
Chu Diễm Hân đang ngồi trên ghế chủ tịch, cũng đang thảo luận với Chu Chấn Hùng và Đặng Cương về cuộc thi thiết kế thời trang do liên minh thời trang tổ chức.
Cuối cùng, mọi người đã nhất trí bỏ phiếu tập đoàn Hân Thi sẽ đăng ký tham gia cuộc thi này.
Hơn nữa, Chu Diễm Hân đã bàn bạc xong xuôi với Chu Chấn Hùng.
Một khi tập đoàn Hân Thi đạt được thứ hạng trong cuộc thi này. Chu Chấn Hùng sẽ liên hệ với hai người bạn cũ của ông ấy để hợp nhất các nhà máy của họ vào tập đoàn Hân Thi.
Như vậy, tập đoàn Hân Thi nhất định sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, ngày càng lớn mạnh hơn!
Sau khi hoàn thiện mọi thứ.
Chu Diễm Hân lãnh đạo nhóm thiết kế của riêng mình. Bắt tay vào thiết kế tác phẩm của cô.
Vẫn còn nửa tháng trước thời hạn đăng ký, vì vậy họ phải thiết kế một tác phẩm hoàn hảo trong nửa tháng này, sau đó sử dụng nó để đăng ký tham gia cuộc thi.
Trong nửa tháng tiếp theo, Chu Diễm Hân dành toàn bộ tâm sức cho bản thiết kế này.
Hầu như ngày nào cô cũng bận rộn từ sáng đến tối, không ngừng thiết kế những tác phẩm mới, không ngừng xé bỏ chúng.
Cô cần tác phẩm phải hoàn hảo đến từng chi tiết, phải thật sự xuất sắc trong cuộc thi.
Trong phòng chủ tịch tòa nhà Tôn Thị.
Hạ Cường thản nhiên ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động chơi trò Sokoban.
Tôn Trọng Hoa ở bên cạnh pha một chén trà Quốc Lễ cho Hạ Cường, cung kính đưa cho anh.
"Anh Cường, trong cuộc thi thiết kế thời trang Thành Trung Thành lần này, Tôn Thị chúng tôi là đơn vị hợp tác chủ yếu của tập đoàn thời trang quốc tế”.
"Hơn nữa cuộc thi này sẽ được đánh giá bởi Michel – đại sư thiết kế chính của tập đoàn thời trang thế giới và một số đại sư thiết kế nổi tiếng quốc tế”.
"Anh Cường, tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, đến lúc đó, tập đoàn Hân Thi của cô Chu nhất định sẽ có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi này”.
Hạ Cường đặt điện thoại xuống, sau đó nhấp một ngụm trà được đưa tới từ tay Tôn Trọng Hoa, lắc đầu liên tục.
"Không, Tôn Trọng Hoa, cuộc thi lần này, tôi không cho phép ông giở trò gì sau lưng”.
Tôn Trọng Hoa đột nhiên kinh ngạc: "Anh Cường, anh có ý gì?”
"Tôi không cho phép ông giúp vợ tôi”.
"Cho nên, hãy lập tức hủy bỏ hết những sắp xếp trước đó”.
"Cuộc thi này, tôi muốn các ông tổ chức hoàn toàn công bằng chính trực”.
Tôn Trọng Hoa không hiểu tại sao Hạ Cường lại đưa ra quyết định như vậy.
Chẳng phải anh luôn rất yêu vợ sao?
Tại sao lần này có cơ hội tốt như vậy, trái lại anh không ủng hộ cô?
Hạ Cường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn đàn chim đang bay lượn trên bầu trời bên ngoài.
"Đại bàng cần có đôi cánh đủ khỏe để bay”.
"Diễm Hân, anh tin tưởng em!"
"Lần này, cho dù không có anh ở sau lưng giúp đỡ, em cũng nhất định có thể khiến cả thế giới kinh ngạc”.
Giọng nói của Chu Tử Mạn vô cùng chói tai khiến nhiều nhân viên của tập đoàn Hân Thi có mặt đều rất bất mãn.
Ngay cả những vị khách ở hai bàn còn lại cũng cau mày nhìn sang.
Chu Diễm Hân ở cửa hơi lo lắng, đây là bữa tiệc có hai mươi bàn, nếu cuối cùng một phần ba số bàn cũng không thể được lấp đầy thì quả thật rất mất mặt.
Chu Diễm Hân muốn lấy điện thoại ra để hỏi thăm tình hình, nhưng bị Hạ Cường ngăn lại.
"Đừng nôn nóng, vẫn còn sớm để lên món mà”.
"Nhưng Hạ Cường, đến tận bây giờ, trong số những người em mời, không ai đến cả”.
"Liệu có phải bọn họ xảy ra chuyện gì trên đường đến đây không?”
"Ha ha, khu nhà máy này có tám làn đường, xe chạy êm ái ổn định, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Hạ Cường bĩu môi nói: "Mấy người mà em mời tới, phần lớn đều có giao dịch làm ăn với tập đoàn Chu Thị, chẳng phải đã rõ ràng là nhà họ Chu từng đánh tiếng với đám người đó rồi sao?”
"A...”
Chu Diễm Hân lập tức phản ứng lại.
"Vậy ý của anh là những người mà em mời sẽ không tới sao?”
Chu Diễm Hân hơi buồn bực, hơn nữa còn rất tức giận.
Mọi người là người một nhà, giọt máu đào hơn ao nước lã. Tại sao đám người thân của cô lại hết lần này đến lần khác muốn trở thành kẻ thù của cô vậy chứ?
Chu Diễm Hân cô đã ăn trộm hay cướp bóc thứ gì của họ Chu hả?
"Đừng nôn nóng, tất cả mọi người đều sẽ tới, không thiếu bất kỳ ai”.
Sao Hạ Cường lại không biết trò mèo này của nhà họ Chu chứ? Cho nên sáng sớm hôm qua anh đã bảo Tôn Trọng Hoa gọi điện thoại sắp xếp từng người một.
Những người đó sẽ nể mặt Chu Thị hay Tôn Thị đây?
Không đến? Trừ khi người đó không muốn lăn lộn ở Khánh Thị nữa.
Ở đằng kia, đám người nhà họ Chu đã sớm vui mừng khôn xiết.
Đã mười một giờ mà khách mời mới chỉ có rải rác vài người như cũ, đến lúc này số khách mời còn chưa ngồi đủ ba bàn. Hôm nay tập đoàn Hân Thi quá mất mặt rồi.
"Ông nội, vẫn là ông có thể diện lớn, ông vừa mở lời, đối tác trong ngành thời trang ở Khánh Thị đều không ai dám tới”.
"Chu Diễm Hân là cái thá gì chứ, cũng dám tự thành lập công ty riêng, đúng là không tự lượng sức mình”.
Chu Chấn Quốc khẽ gật đầu nói: "Lần này là Diễm Hân quá đáng, thật sự khiến ông hết sức thất vọng”.
"Nhân cơ hội này, phải dạy cho nó một bài học nhớ đời”.
"Nếu không, nó sẽ không biết trời cao đất dày là gì!"
"Chu Chấn Quốc ông dù thế nào cũng được coi là nhân vật có máu mặt trong ngành thời trang Khánh Thị, vẫn có nhiều người phải nể mặt ông”.
Tuy nhiên, ngay khi Chu Chấn Quốc vừa đắc ý nói xong, những chiếc Mercedes-Benz BMW lần lượt lái vào bãi đậu xe ở cửa.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã có sáu bảy nhóm người đến.
Có thể lái xe Mercedes-Benz BMW chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ bé.
"Lục Xuân Phong - chủ tịch tập đoàn thời trang Xuân Phong gửi tặng lẵng hoa chúc mừng, chúc tập đoàn Hân Thi trăm hoa đua nở, tài nguyên vô tận!"
"Trâu Tuấn Dương - chủ tịch thời trang Quân Dương gửi tặng một cây cải trắng bằng ngọc, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, khai trương hồng phát!"
"Vương Siêu - chủ tịch tập đoàn Vương Thị gửi tặng một con mèo may mắn chúc tập đoàn Hân Thi phát tài phát lộc, làm giàu bốn mùa!"
"Tập đoàn Trần Thị...”
Lần lượt ông chủ của các xưởng may lớn ở Khánh Thị đều đích thân đến tặng quà chúc mừng.
Không gian vài phút trước còn vắng tanh ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt ồn ào.
"Sếp Chu, chúc mừng”.
Chu Diễm Hân rất ngạc nhiên, những người này đều là những người cô đã liên lạc trước đó.
Chẳng phải nhà họ Chu đã giở trò sau lưng, thông đồng với bọn họ rồi sao? Sao cuối cùng họ đều đến hết vậy?
Tuy nghi ngờ, nhưng Chu Diễm Hân không nghĩ nhiều, cô vội vàng nhiệt tình mời họ vào trong.
Chu Chấn Quốc và Chu Tử Mạn chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Ông nội, không phải ông nói đã đánh tiếng với những người này rồi à?"
"Sao bây giờ tất cả họ đều đến đây?"
Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy khó tin.
Đúng lúc này, Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương bước tới.
Chu Chấn Quốc vội vàng đứng dậy, không hài lòng nói: "Sếp Lục, sếp Trâu, chuyện này là thế nào?”
"Không phải tôi đã sớm nói rõ với các ông, bảo các ông hôm nay đừng đến rồi sao?”
"Tại sao tất cả các ông đều đến hả?"
Đám người Lục Xuân Phong và Trâu Tuấn Dương nhìn Chu Chấn Quốc với vẻ khinh thường, giọng điệu âm trầm như nước!
"Chu Chấn Quốc, ông bảo chúng tôi không đến thì chúng tôi không đến sao?”
"Ông là cái thá gì?"
Mặt mũi Chu Chấn Quốc đỏ bừng, những người này hôm qua còn vui vẻ đồng ý qua điện thoại, nhưng hôm nay lại trở mặt không chịu nhận.
Chu Chấn Quốc cũng rất coi trọng thể diện nhưng lúc này không ai nể mặt ông ta.
"Ông nội, đừng tức giận”.
Chu Tử Mạn vội vàng đến an ủi: "Những người này tới cũng tới rồi, có thể làm gì được chứ?"
"Chẳng ai bằng được nhà họ Chu chúng ta, cho dù hôm nay bọn họ tới chúc mừng Chu Diễm Hân thì buổi lễ thành lập cũng sẽ bị người ta cười nhạo, giễu cợt!"
Chu Tử Mạn vừa nói vừa hung ác trừng mắt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Chu Diễm Hân đang tươi cười chào đón những khách mời, cô ta nhe răng mỉm cười đầy căm hận.
"Chu Diễm Hân, chị đừng vội đắc ý, chỉ vài ông chủ nhỏ với giá trị thị trường chưa đến mười triệu tệ thôi mà, chị kiêu ngạo gì chứ?”
"Những người này đến cũng không thể thay đổi được sự vắng vẻ ảm đạm trong buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi của chị đâu”.
"Chúng tôi tặng đồng hồ cho chị là đúng”.
Chu Tử Mạn vô tình liếc mắt về phía khu vực quà tặng được đặt ở phía trước. Chiếc đồng hồ quả lắc lớn ở vị trí nổi bật nhất, cô ta nở nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên, vào lúc này, ở lối vào của công ty, những chiếc xe khác lần lượt lái vào.
"Sao vẫn còn người đến nữa vậy?"
Chu Tử Mạn cau mày, hơn nữa khi liếc nhìn những logo xe hơi đó, cô ta hơi sợ hãi.
Porsche Cayenne.
Volkswagen.
Landrover...
Mười mấy chiếc xe sang hơn triệu tệ chạy vào bãi đậu xe.
Bước xuống xe đều là những ông chủ lớn có trị giá hàng chục triệu tệ ở Khánh Thị.
"Trương Cường - chủ tịch tập đoàn Vân Đỉnh gửi tặng một cặp chữ vàng "Kinh doanh thịnh vượng", chúc tập đoàn Hân Thi khai trương hồng phát, làm ăn thịnh vượng”.
"Trần Phi - chủ tịch công ty bất động sản Hào Viên, gửi tặng một chiếc bình ngọc trắng, chúc tập đoàn Hân Thi tiền vào như nước, phát tài phát lộc”.
"Hàn Long – ông chủ sơn trang Long Hồ, gửi tặng một con "Ngựa vàng", chúc tập đoàn Hân Thi mã đáo thành công!"
Lần lượt hơn mười mấy ông chủ lớn ở địa phương tặng quà chúc mừng, đám đông vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng mấy người Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân lại nhiệt tình mời họ vào trong.
Đầu óc cô cũng rối bời, Trương Cường đến từ tập đoàn Vân Đỉnh, Trần Phi đến từ công ty bất động sản Hào Viên, cô hoàn toàn không quen những người này, tại sao họ đều đến đây?
Chu Tử Mạn và đám người nhà họ Chu cũng sững sờ.
Hào Viên kinh doanh bất động sản, Vân Đỉnh mở sơn trang, những doanh nghiệp này không liên quan gì tới ngành thời trang cả.
Tại sao họ lại đến chúc mừng tập đoàn Hân Thi?
Hoàn toàn vô lý!
Chương 51: Vô ý thức
“Ông nội, chuyện này là thế nào?"
Chu Tử Mạn cau mày nhìn về phía Chu Chấn Quốc, muốn nghe câu trả lời từ miệng ông ta.
Nhưng Chu Chấn Quốc cũng chỉ lắc đầu, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ông ta biết rất rõ về Chu Diễm Hân Chu Chấn Hùng. Dựa vào những mối quan hệ của hai người họ thì căn bản không thể mời được những ông chủ lớn từ các ngành khác.
"Chẳng lẽ tập đoàn Hân Thi đã cho họ tiền nên mới mời được những người này đến chúc mừng?"
"Đúng, chắc chắn là như vậy. Trước đó chị ta đã vay một trăm triệu tệ, số tiền này cũng đủ để chị ta tiêu xài hoang phí”.
Nhìn thấy hơn một nửa trong số hai mươi bàn đã có người ngồi, Chu Tử Mạn rất tức giận nhưng cô ta phải viện đủ mọi lý do để tự an ủi mình.
"Hừ, đến đông như vậy thì sao chứ?"
"Nếu tập đoàn Chu Thị muốn tổ chức tiệc thì cũng có thể mời nhiều ông chủ lớn như vậy”.
Mấy người Chu Chí Cường, Chu Lệ Bình bên cạnh gật đầu liên tục: "Tử Mạn, cháu nói đúng, tập đoàn Chu Thị của chúng ta cũng có thể mời được những vị khách này”.
"Hơn nữa, chúng ta không cần phải tốn tiền”.
"Ha ha”.
Chu Tử Mạn chế nhạo nói: "Một trăm triệu tệ của Chu Diễm Hân là đi vay, sau khi chị ta tiêu hết, mẹ kiếp, cháu sẽ đợi xem chị ta trả lại như thế nào”.
"Cháu có thể đảm bảo, tập đoàn Hân Thi của chị ta chắc chắn sẽ phá sản sau khi hoạt động chưa đầy ba tháng”.
"Đúng đúng đúng, e rằng chưa tới ba tháng, chỉ trong vòng một tháng đã phá sản luôn rồi”.
Tất cả người nhà họ Chu lại bắt đầu bàn tán.
"Bây giờ đã sắp mười hai giờ, bọn họ không biết tự lượng sức mình còn bày ra tận hai mươi bàn tiệc, một nửa số bàn vẫn trống kia kìa”.
"Thật mất mặt...”
"Hừ, những diễn viên lái Porsche Land Rover này có lẽ là nhân vật lớn nhất rồi nhỉ. Chu Diễm Hân này giả vờ cũng chỉ đến mức này được thôi, đúng là nực cười!"
Tuy nhiên, lúc đám người nhà họ Chu vẫn đang nói bóng nói gió, trước cửa, lại có những chiếc ô tô sang trọng khác lái tới.
Hơn nữa, lần này có gần hai mươi chiếc xe sang trọng, tạo thành một hàng dài.
Lincoln, Maserati, Lamborghini, Hummer, Bentley...
Những chiếc xe siêu sang trị giá hàng triệu tệ lần lượt đổ về bãi đậu xe ngay cổng vào, như một đại tiệc xe sang.
Lúc này, toàn bộ người nhà họ Chu đều đứng bật dậy.
"Không thể nào, có chuyện gì vậy?"
"Sao, sao lại có nhiều xe sang như vậy chứ?"
"Người có thể lái những chiếc xe sang trọng như vậy phải có giá trị hơn một trăm triệu tệ nhỉ?"
Lúc này, một số xe sang đã tấp vào bãi đậu xe.
Cửa xe mở toang, từng người một bước ra.
"Chủ tịch tập đoàn Tôn Thị - Tôn Trọng Hoa, tặng một pho tượng Quan Thế Âm nghìn tay, chúc cô Chu khai truơng hồng phát, tiền vào như nước!"
"Liểu Tiểu Ngọc đến từ Phỉ Thúy Lầu tặng một cặp ngọc bích màu đỏ. Chúc công ty mới của cô Chu mọi việc thuận lợi, phát tài phát lộc!"
"Hoàng Xuyên – ông chủ công ty truyền thông Hoàng Thị gửi tặng một bức tượng Quan Công bằng vàng. Chúc cô Chu vạn sự như ý, bình an phát tài”.
"Giám đốc ngân hàng Kim Mẫu – Triệu Hải Đường gửi tặng...”
Lúc này, dường như toàn bộ không gian chấn động.
Tất cả mọi người ở đây đều là những nhân vật siêu cấp hạng nhất trong tầng lớp xã hội ở Khánh Thị.
Chọn bừa bất kỳ ai trong số họ e rằng cũng có tài sản ròng trị giá một tỷ tệ.
Nếu nói rằng mấy người Hàn Long có khả năng đã được Chu Diễm Hân đặc biệt mời đến để nở mày nở mặt.
Vậy những người này thì sao?
Những người này uống nhầm thuốc, vì một số tiền nho nỏ mà đến diễn trò sao?
Lời giải thích duy nhất là những người này ở đây vì nể mặt tập đoàn Hân Thi.
Mấy người Chu Chấn Hùng và Đặng Cương đã trợn mắt há mồm từ lâu, trên thực tế, khi Hàn Long và Trương Cường vừa xuất hiện, họ đã vô cùng kinh ngạc.
Đối với họ, những người như Hàn Long, Trương Cường được coi là ông lớn.
Không ngờ, bây giờ ngay cả những nhân vật tầm cỡ của Khánh Thị như Tôn Trọng Hoa, Liểu Tiểu Ngọc cũng ở đây.
Tôn Trọng Hoa thì có thể chấp nhận được, dù sao công ty của họ cũng đã hợp tác với tập đoàn Hân Thi.
Nhưng còn những người như Liểu Tiểu Ngọc, Hoàng Xuyên thì sao? Dựa vào đâu mà họ phải nể mặt tập đoàn Hân Thi?
"Diễm Hân, ông không ngờ cháu lại quen biết nhiều nhân vật có máu mặt như vậy”.
Chu Chấn Hùng và Đặng Cương không khỏi bùi ngùi, ngưỡng mộ các mối quan hệ của Chu Diễm Hân.
Chu Diễm Hân thậm chí còn ngạc nhiên hơn nói: "Ông Tứ, những người này không phải do cháu mời tới”.
"Không phải cháu sao?"
"Vâng ạ, không phải cháu...”
Chu Diễm Hân vô thức quay đầu nhìn Hạ Cường. Hạ Cường nhún vai cười nói: "Có lẽ là Tôn Trọng Hoa gọi điện thoại bảo họ tới đây”.
Lúc này, người nhà họ Chu đều trợn mắt há mồm.
Biểu cảm trên mặt họ cứ như ăn phải phân.
Vốn dĩ họ đổ xô đến để xem trò cười của Chu Diễm Hân. Nhưng không ngờ rằng buổi tiệc càng lúc càng hoành tráng khiến bọn họ không biết giấu mặt vào đâu.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
"Rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao những nhân vật lớn như Liểu Tiểu Ngọc và Hoàng Xuyên lại đến tham dự buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi chứ?"
Chu Tử Mạn hoàn toàn không thể tin được sự thật này. Cô ta bị đả kích cực mạnh, chỉ cảm thấy phổi như sắp nổ tung.
Cô ta đến đây để xem Chu Diễm Hân bị bẽ mặt chứ không phải để xem bọn họ nở mày nở mặt ra sao.
Tuy nhiên, lúc này, vẫn có liên tiếp những chiếc xe sang chạy vào bãi đậu xe, mà hai mươi bàn tiệc đặt lúc đầu đã không còn chỗ trống.
Tiếng người ồn ào, háo hức náo nhiệt.
Lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên từ bãi đậu xe.
"Ai vô ý thức thế này, ba chiếc xe mà chiếm tới sáu chỗ đậu xe?"
Giọng nói này là của Đường Long – tỷ phú giàu nhất Khánh Thị.
Khi ông ta đến đây, Hạ Cường đã gửi cho ông ta một tin nhắn, nói về chỗ đậu xe!
Khoảnh khắc này, tất cả người nhà họ Chu ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Đó là Đường... Đường Long!
Vậy mà lại là Đường Long – tỷ phú giàu nhất Khánh Thị cũng đến rồi.
Bãi xe chật cứng không còn chỗ trống.
Nhưng ba chiếc xe quèn của nhà họ Chu đã chiếm tới sáu chỗ đậu xe.
Mấy người Chu Chí Cường, Chu Chí Hoa sững sờ một lúc mới đứng dậy, mặt mày tái nhợt.
Toàn thân Chu Chấn Quốc hơi run rẩy: “Sao còn không mau dời xe đi?”
Chu Chí Cường dẫn hai người họ Chu chạy về phía bãi đậu xe với vẻ vô cùng sợ hãi.
"Xin lỗi ông Đường, chiếc xe này là của nhà họ Chu chúng tôi, vừa nãy chúng tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ không có nhiều xe đến đây”.
"Cho nên lúc đỗ xe đã không chú ý, mong ông bớt giận!"
"Thế nào gọi là không nhiều xe đến?"
Đường Long tức giận: "Ông bị mù hả? Ông không nhìn ra hôm nay là buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi, các nhân vật có máu mặt của Khánh Thị đều tới chúc mừng sao?"
"Các người đậu mấy chiếc xe quèn của nhà các người ở đây để chiếm chỗ đậu xe là coi thường chúng tôi sao?"
Toàn thân Chu Chí Cường run lẩy bẩy, ông ta luôn mồm xin lỗi, sau đó vội vàng lái xe đến chỗ đậu khác.
Đúng lúc này, một chiếc Hummer đi theo Lincoln của Đường Long xuất hiện, chính là Lưu Đống.
"Ai bảo các người đậu xe ở đây?"
"Phía sau vẫn còn xe chạy tới, mau lái xe quèn của các người ra đậu ven đường đi”.
Chu Chí Cường: "...”
Sắc mặt của đám người Chu Chấn Quốc đã đỏ bừng.
Sau khi xe đỗ xong, Đường Long lập tức đến bên cạnh Chu Diễm Hân và Hạ Cường.
"Đường Long - chủ tịch tập đoàn Đường Thị, gửi tặng một chiếc vạc ba chân, chúc tập đoàn Hân Thi của cô Chu đứng vững ở Khánh Thị, ngày càng phát triển!"
Chương 52: Chấn động toàn thành phố
Khi Đường Long và Lưu Đổng bước vào khu vực bữa tiệc, hai mươi bàn mà mấy người Chu Diễm Hân chuẩn bị lúc đầu về cơ bản đã được ngồi hết.
Khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Có vẻ như đây hoàn toàn không phải là buổi lễ thành lập của một công ty.
Mà giống một buổi giao lưu được tổ chức bởi những người nổi tiếng hàng đầu ở địa phương.
Những người có thể đến đây đều là nhân vật lớn có tầm cỡ ở địa phương.
Nhóm người nhà họ Chu đứng trong số những nhân vật lớn này bỗng trở nên nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Ngay cả Chu Chấn Quốc cũng cảm thấy bối rối.
Sắc mặt Chu Tử Mạn tái nhợt, ngực giống như bị một tảng đá lớn chặn lại, thậm chí cảm thấy hơi khó thở.
"Tại sao, tại sao những người như Đường Long lại đến tham gia buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi?"
"Tại sao mấy người Chu Diễm Hân lại có các mối quan hệ lớn như vậy?"
Chu Tử Mạn vô thức liếc nhìn tất cả các món quà trong khu vực quà tặng ở đằng kia.
Nhiều món quà trong số đó là vô giá. Nếu quy đổi thành tiền mặt, e rằng đã vượt qua một triệu tệ.
Lúc này, chiếc đồng hồ quả lắc lớn mà nhà họ Chu gửi đến vẫn được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong khu quà tặng.
Ngay cả chiếc vạc do Đường Long gửi tặng cũng được đặt ở phía sau.
Bỗng chốc Chu Tử Mạn có cảm giác rùng rợn.
Cô ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nhất thời không thể nói ra được.
Trong vô thức, cô ta muốn ném chiếc đồng hồ quả lắc đó đi.
Nhưng lúc này, một đoàn xe khác lái tới trước cửa.
Tổng cộng chỉ có ba chiếc xe Volkswagen cũ kỹ bình thường.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy biển số, nhiều người có mặt đều đứng phắt dậy.
Chiếc xe rất bình thường, nhưng số biển số lại khiến nhiều người phải đứng hình kính nể!
Khánh A0000x, một nhà lãnh đạo lớn trong thành phố sắp đến.
Đột nhiên, khung cảnh im lặng.
"Đây là xe của nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình!"
Rất nhiều người có mặt đều là quan chức cấp cao nên đương nhiên nhận ra chiếc xe này.
Nhiều người thấy ớn lạnh, người sáng lập tập đoàn Hân Thi rốt cuộc có lai lịch kinh khủng đến mức nào, ngay cả nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình cũng đến tham gia lễ thành lập.
Trái tim của đám người nhà họ Chu sắp nhảy tới cổ họng, cảnh tượng này đã lật đổ toàn bộ nhân sinh quan của bọn họ.
Trước đây sao bọn họ không phát hiện ra mối quan hệ của Chu Diễm Hân lớn mạnh như vậy chứ?
Quả nhiên, cửa xe mở ra, nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình và các lãnh đạo khu vực khác bước xuống, rồi đi vào trong.
Đám người Chu Diễm Hân và Chu Chấn Hùng cũng ngây dại.
Chỉ có Hạ Cường vẫn bình tĩnh như mây gió.
Lúc này đám người Đường Long và Tôn Trọng Hoa đã đến bên Hạ Cường.
"Cô Chu, chúc mừng, chúc mừng!"
Lăng Uyên Đình mỉm cười tiến tới bắt tay với Chu Diễm Hân.
Họ hoàn toàn không quen biết, nhưng lại nhiệt tình như những người bạn cũ lâu năm.
Chu Diễm Hân vừa mừng vừa lo khi bắt tay với Lăng Uyên Đình, tim cô đập loạn xạ.
"Hoan nghênh, hoan nghênh...”
Lăng Uyên Đình mỉm cười gật đầu, sau đó ra lệnh cho trợ lý của mình mang lên một câu đối.
"Cô Chu, chúc mừng cô khai trương tập đoàn, tôi đích thân viết câu đối cho tập đoàn Hân Thi”.
"Hy vọng cô sẽ thích nó”.
Đám đông náo động, nhà lãnh đạo Lăng Uyên Đình đích thân viết câu đối, đây là một vinh dự cực lớn.
Sắc mặt của đám người nhà họ Chu chuyển từ vàng sang đỏ rồi tím tái!
Một bức chữ câu đối được bày ra.
Câu đối trên: Phượng hoàng tung cánh bầu trời mới.
Câu đối thứ hai: Lá sen đón mưa phúc lộc tràn đầy.
Bức hoành: Phát triển kế hoạch lớn.
"Hay...”
Các nhân vật lớn do Đường Long dẫn đầu lập tức vỗ tay hoan hô, sau đó tiến lên bắt tay với đám người Lăng Uyên Đình.
Cùng lúc đó, Hạ Cường cũng đi về phía Lăng Uyên Đình với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Cậu là Hạ Cường nhỉ?"
Lăng Uyên Đình nhìn Hạ Cường từ trên xuống dưới, trong mắt ông ấy hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ vị đại thần mà Đường Long nói lại trẻ như vậy.
Mọi người đều im lặng, Hạ Cường mỉm cười gật đầu. Nói: "Các vị lãnh đạo, mời vào trong”.
Lăng Uyên Đình gật đầu với một nụ cười trên môi, có thể nói rằng ông ấy đã nể mặt mấy người Hạ Cường, thậm chí còn tự mình chuyển câu đối đến khu vực quà tặng.
Sau đó, Lăng Uyên Đình đi đến khu vực quà tặng, theo sau là mấy người Hạ Cường, Chu Diễm Hân và Đường Long.
Một giây sau, sắc mặt Lăng Uyên Đình đột nhiên thay đổi.
Không chỉ sắc mặt của ông ấy thay đổi, mà sắc mặt của những lãnh đạo khác cũng thay đổi.
"Ai lại to gan vậy? Dám tặng đồng hồ quả lắc trong buổi lễ thành lập tập đoàn Hân Thi?"
Rầm!
Tất cả người nhà họ Chu như bị sét đánh. Ai nấy đều đứng im tại chỗ ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Lúc này, chiếc đồng hồ quả lắc được đặt ở phía trước khu quà tặng, vị trí dễ thấy nhất.
Đặc biệt, trên đồng hồ còn treo một bông hoa màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Vốn dĩ người nhà họ Chu muốn sỉ nhục Chu Diễm Hân bằng cách này.
Nhưng không ngờ lại tự nhấc tảng đá đập vào chân mình!
Trong mắt Hạ Cường lóe lên vẻ lạnh lùng, anh đã sớm mong đợi cảnh tượng này.
Nếu không thì sao lúc đầu anh lại nở nụ cười, bảo người đặt chiếc đồng hồ này ở đây chứ?
"Người ta thành lập tập đoàn mà lại tặng đồng hồ, đây là hành động của đám súc sinh hả?”
Lăng Uyên Đình đã rất tức giận, những nhân vật lớn khác bên cạnh ông ấy cũng vô cùng phẫn nộ.
"Cái này là ai gửi tặng, mau cút ra đây?”
Da đầu của mấy người Chu Chấn Quốc và Chu Tử Mạn tê dại.
Lăng Uyên Đình đã nổi giận, chuyện này e rằng khó có thể kết thúc êm đẹp.
Chu Chấn Quốc nơm nớp lo sợ đứng dậy, theo sau là nhóm người nhà họ Chu với sắc mặt xám như tro tàn.
Bỗng chốc, ánh mắt giận dữ của mọi người tập trung vào cả gia đình họ.
Mỗi ánh mắt đều giống như một con dao sắc bén, Chu Chấn Quốc chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời này của ông ta đã mất sạch.
"Lãnh đạo Lăng, đây là...”
Chu Chấn Quốc chưa kịp nói hết câu, Lăng Uyên Đình đã mắng chửi: "Các người đang làm gì vậy? Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
"Ông là người của công ty nào?"
“Là người của tập đoàn Chu Thị”, một người bên cạnh lập tức nói.
“Đúng vậy, họ mở công ty thời trang, cũng là người nhà của cô Chu”.
"Nhưng người nhà này quá độc ác, lãnh đạo Lăng, lần này ông phải làm chủ cho tập đoàn Hân Thi”.
Người nhà Chu như rơi vào hầm băng!
"Kiểm tra, kiểm tra kỹ lưỡng về tập đoàn Chu Thị này cho tôi!"
"Nếu phát hiện tập đoàn này vi phạm bất kỳ điều khoản pháp luật nào thì tôi sẽ xử lý nghiêm!"
Đám người nhà họ Chu sợ tới mức toàn thân mềm nhũn, hai mắt Chu Chấn Quốc tối sầm, suýt chút nữa ngất lịm.
Ở phía bên kia cánh cửa, lúc này âm thanh của những chùm pháo đã được sắp xếp trước đó vang lên.
Giờ lành cho việc khai trương tập đoàn Hân Thi đã đến, Chu Diễm Hân mời Lăng Uyên Đình và Đường Long cùng nhau cắt băng khánh thành.
Đồng thời, phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn do Hoàng Xuyên sắp xếp cũng đặt camera đưa tin toàn bộ quá trình.
Khi chiếc kéo cắt ngang, tập đoàn Hân Thi chính thức được thành lập.
Giống như những gì Hạ Cường đã nói với Chu Diễm Hân lúc đầu.
Buổi lễ thành lập hôm nay đã được định sẵn là đầy sao sáng lấp lánh, chấn động toàn thành phố!
Chương 53: Cuộc thi thiết kế thời trang
Lăng Uyên Đình không hề nói đùa, sau ngày tập đoàn Hân Thi khai trương, tập đoàn Chu Thị đã bị các bên điều tra.
Trong những năm nay, tập đoàn Chu Thị từng thực hiện rất nhiều hành vi trốn thuế. Cùng với các hành vi vi phạm pháp luật khác khiến tập đoàn Chu Thị bị tổn thất nặng nề.
Tổng cộng có hơn chục lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chu Thị đang bị điều tra, thậm chí Chu Chí Cường và Chu Lệ Bình cũng bị giam giữ mấy ngày.
Cuối cùng, lần đại nạn này khiến tập đoàn Chu Thị bị phạt ba triệu tệ.
Vốn dĩ, tập đoàn Chu Thị đang gặp khủng hoảng cực lớn vì hợp tác với tập đoàn Tôn Thị.
Lần này, bị phía chính phủ kiểm tra toàn diện càng khiến khó khăn chồng chất.
Mặc dù đã vay được hai mươi triệu tệ từ ngân hàng Kim Mẫu Đan nhưng rõ ràng là không thể chống đỡ được.
Bên trong biệt thự nhà họ Chu, tâm trạng của mọi người như rơi xuống đáy vực.
Có vẻ như kể từ khi Hạ Cường vào nhà họ Chu, cả nhà họ Chu lần lượt gặp xui xẻo, thậm chí đã đến mức như mặt trời sắp lặn.
"Đều tại con khốn Chu Diễm Hân đó”.
"Người nhà đó toàn những đứa khốn nạn, một lũ khốn vong ân phụ nghĩa”.
"Tốt xấu gì nhà họ Chu chúng ta cũng nuôi dưỡng chị ta hơn hai mươi năm, không ngờ lại để cho người ngoài giở trò với nhà họ Chu”.
Chu Tử Mạn vẫn giống như mấy lần trước, luôn mồm mắng chửi Chu Diễm Hân.
Cô ta luôn cho rằng Chu Diễm Hân đã làm tất cả những điều này.
Nhưng chưa bao giờ tự xem lại mình.
"Câm miệng”.
Chu Chấn Quốc đột nhiên nổi giận, Chu Tử Mạn bị tiếng gào thét này dọa đến mức sững sờ.
Kể từ sự việc xảy ra với Chu Diễm Hân sáu năm trước, Chu Chấn Quốc luôn bênh vực cô ta.
Đã lâu lắm rồi, Chu Chấn Quốc không nổi giận với cô ta như hôm nay.
"Ông nội...”
"Nếu không phải cháu cả ngày chỉ biết nghĩ đến việc đối phó với Chu Diễm Hân thì nhà họ Chu chúng ta sẽ thành ra như vậy sao?"
"Chu Tử Mạn, rốt cuộc cháu muốn dày vò đến khi nào nữa? Chẳng lẽ cháu chịu thua thiệt còn chưa đủ ư?”
Sắc mặt Chu Tử Mạn thay đổi, nói: "Ông nội, ông đang trách cháu sao?"
"Tất cả những gì cháu làm còn không phải vì lợi ích của nhà họ Chu hả?”
"Ông nội, tất cả chuyện này là lỗi của Chu Diễm Hân”.
"Đủ rồi!"
Chu Chấn Quốc hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: "Bây giờ, Chu Diễm Hân không liên quan gì đến nhà họ Chu nữa. Từ giờ trở đi, không ai được phép nhắc đến tên nó trước mặt tôi”.
"Ngoài ra, danh tiếng của tập đoàn Chu Thị trong ngành đã giảm mạnh”.
"Bây giờ đơn đặt hàng càng ngày càng ít, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Chu chúng ta sẽ xong đời”.
"Phải ký được hợp đồng làm ăn lớn càng sớm càng tốt, khôi phục lại sức sống cho nhà họ Chu”.
Chu Chí Cường bước đến nói: "Bố, tập đoàn Tôn Thị đã đạt được chiến lược hợp tác lâu dài với tập đoàn thời trang lớn thế giới, bây giờ tập đoàn thời trang đó đã chính thức thâm nhập thị trường Hoa Hạ, sau này cũng sẽ có một vị trí ở Thành Trung Thành”.
"Thời gian này, tập đoàn thời trang thế giới đó bắt tay với Tôn Thị và Thành Trung Thành triển khai một cuộc thi thiết kế thời trang”.
“Nhiều công ty thời trang trong tỉnh sẽ cử đội thiết kế chuyên nghiệp tham gia cuộc thi này”.
"Nếu chúng ta có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi này thì công ty sẽ nhận được một đơn đặt hàng lớn từ liên minh thời trang Thành Trung Thành”.
"Nếu có thể đạt được hạng nhất, thậm chí có thể trực tiếp hợp tác với trụ sở chính của tập đoàn thời trang quốc tế kia”.
Thông tin cuộc thi thiết kế thời trang do tập đoàn thời trang quốc tế tài trợ đã lan rộng khắp Khánh Thị từ vài ngày trước.
Đám người nhà họ Chu cũng đã nghe nói về chuyện này, tất cả bọn họ đều háo hức muốn thử.
Nếu họ có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi thì nhà Chu sẽ có thể vượt qua cuộc khủng hoảng lần này.
Nếu đạt được vị trí đầu tiên thì nhà họ Chu thậm chí còn trở thành công ty thời trang hạng nhất chỉ sau một đêm.
Chu Chấn Quốc nhìn mọi người nói: “Nhà họ Chu chúng ta cũng là một doanh nghiệp thời trang lâu đời, sẽ không khó để giành được một vị trí trong cuộc thi thiết kế này”.
"Trong số mọi người, ai bằng lòng dẫn đầu phụ trách cuộc thi này?"
"Cháu ạ”.
Chu Tử Mạn là người đầu tiên đứng lên.
"Tử Mạn, cháu phụ trách dự án này liệu có thích hợp không?", Chu Chí Cường bên cạnh hỏi.
Chu Tử Mạn tự tin nói: "Bác cả quên mất cháu cũng tốt nghiệp trường thiết kế thời trang sao?”
"Những năm nay bộ phận thiết kế đều do Chu Diễm Hân phụ trách, nhưng cháu cũng không kém hơn chị ta”.
"Lần này, tập đoàn Hân Thi của Chu Diễm Hân chắc chắn cũng sẽ tham gia”.
"Đến lúc đó, cháu sẽ dùng tác phẩm của mình để tát thẳng vào mặt chị ta trong cuộc thi”.
"Hóa giải hận thù trong lòng cháu”.
.....
Cùng lúc đó, trong phòng họp của tập đoàn Hân Thi.
Chu Diễm Hân đang ngồi trên ghế chủ tịch, cũng đang thảo luận với Chu Chấn Hùng và Đặng Cương về cuộc thi thiết kế thời trang do liên minh thời trang tổ chức.
Cuối cùng, mọi người đã nhất trí bỏ phiếu tập đoàn Hân Thi sẽ đăng ký tham gia cuộc thi này.
Hơn nữa, Chu Diễm Hân đã bàn bạc xong xuôi với Chu Chấn Hùng.
Một khi tập đoàn Hân Thi đạt được thứ hạng trong cuộc thi này. Chu Chấn Hùng sẽ liên hệ với hai người bạn cũ của ông ấy để hợp nhất các nhà máy của họ vào tập đoàn Hân Thi.
Như vậy, tập đoàn Hân Thi nhất định sẽ có thể tiến thêm một bước nữa, ngày càng lớn mạnh hơn!
Sau khi hoàn thiện mọi thứ.
Chu Diễm Hân lãnh đạo nhóm thiết kế của riêng mình. Bắt tay vào thiết kế tác phẩm của cô.
Vẫn còn nửa tháng trước thời hạn đăng ký, vì vậy họ phải thiết kế một tác phẩm hoàn hảo trong nửa tháng này, sau đó sử dụng nó để đăng ký tham gia cuộc thi.
Trong nửa tháng tiếp theo, Chu Diễm Hân dành toàn bộ tâm sức cho bản thiết kế này.
Hầu như ngày nào cô cũng bận rộn từ sáng đến tối, không ngừng thiết kế những tác phẩm mới, không ngừng xé bỏ chúng.
Cô cần tác phẩm phải hoàn hảo đến từng chi tiết, phải thật sự xuất sắc trong cuộc thi.
Trong phòng chủ tịch tòa nhà Tôn Thị.
Hạ Cường thản nhiên ngồi trên sô pha, cầm điện thoại di động chơi trò Sokoban.
Tôn Trọng Hoa ở bên cạnh pha một chén trà Quốc Lễ cho Hạ Cường, cung kính đưa cho anh.
"Anh Cường, trong cuộc thi thiết kế thời trang Thành Trung Thành lần này, Tôn Thị chúng tôi là đơn vị hợp tác chủ yếu của tập đoàn thời trang quốc tế”.
"Hơn nữa cuộc thi này sẽ được đánh giá bởi Michel – đại sư thiết kế chính của tập đoàn thời trang thế giới và một số đại sư thiết kế nổi tiếng quốc tế”.
"Anh Cường, tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, đến lúc đó, tập đoàn Hân Thi của cô Chu nhất định sẽ có thể giành được thứ hạng trong cuộc thi này”.
Hạ Cường đặt điện thoại xuống, sau đó nhấp một ngụm trà được đưa tới từ tay Tôn Trọng Hoa, lắc đầu liên tục.
"Không, Tôn Trọng Hoa, cuộc thi lần này, tôi không cho phép ông giở trò gì sau lưng”.
Tôn Trọng Hoa đột nhiên kinh ngạc: "Anh Cường, anh có ý gì?”
"Tôi không cho phép ông giúp vợ tôi”.
"Cho nên, hãy lập tức hủy bỏ hết những sắp xếp trước đó”.
"Cuộc thi này, tôi muốn các ông tổ chức hoàn toàn công bằng chính trực”.
Tôn Trọng Hoa không hiểu tại sao Hạ Cường lại đưa ra quyết định như vậy.
Chẳng phải anh luôn rất yêu vợ sao?
Tại sao lần này có cơ hội tốt như vậy, trái lại anh không ủng hộ cô?
Hạ Cường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn đàn chim đang bay lượn trên bầu trời bên ngoài.
"Đại bàng cần có đôi cánh đủ khỏe để bay”.
"Diễm Hân, anh tin tưởng em!"
"Lần này, cho dù không có anh ở sau lưng giúp đỡ, em cũng nhất định có thể khiến cả thế giới kinh ngạc”.